1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 5

      Đó là ly tôi dùng qua

      Bình thường Dương Nguyệt Ý ưa gì Từ Du Mạn, cảm thấy Từ Du Mạn ra vẻ thanh cao. Qua tiết sinh vật kia DươngNguyệt Ý càng đối với Từ Du Mạn hận thấu xương. Tiết này, lại trở thành ngòi nổ củaDương Nguyệt Ý."Có người bày đặc thích ra vẻ thanh cao, đừng tưởng rằng người kháckhông biết thực tế nội tâm lẳng lơ. Cư nhiên nghĩ ra biện pháp đến hấp dẫn chú ý của giáo sư, người đầy thủđoạn."

      "Hừ. Có người vừa mới toilet xong còn mang theo mấy đống phân vào lớp đến cả chuyện cũng thối quá ." Từ Du Mạn là ai? Làm sao có thể để cho người ta tùy tiện khi dễ à? Lời này mang theo chữthô tục nhưng lại đạt tới hiệu quả rất cao.

      " mới ăn phân đó!" Dương Nguyệt Ý phẫnnộ .

      "Tôi chưa ai nha. Nhưng là có ngườithích ngồi vào chổ đó, tôi cũng có biệnpháp."

      "Phụ nữ lẳg lơ, quyến rũ giáo sư."

      "Kia ít nhất tôi đạt được mục đích, còn sao?"Người nào cũng biết Từ Du Mạn đangnói về chuyện lúc trưa Dương Nguyệt Ý hỏi Cố Uyên lại bị Cố Uyên cự tuyệt. Đều cười ha ha. Còn trực tiếp đối với Dương Nguyệt Ýnói"Đừng vùng vẫy giãy chết. Người cũngkhông đẹp bằng Từ Du Mạn, thành tích cũng tốt bằng Từ Du Mạn, theo đuổi đàn ông cũng được người ta đáp lại, tại cãi nhau cũng thắng người ta. bỏ qua cho chính mình cũng buông tha cho chúng tôi ." Này ai a, cũng đủ độc miệng. Nhìn mặt tức giận của Dương NguyệtÝ. . . có đổi sắc, trang điểm có chút đậm. Dương Nguyệt Ý khí phách hừng hựcrời khỏi phòng học.

      Dương Nguyệt Ý cho tới bây giờ luôn khônghề ảnh hưởng tới tâm tình của Từ Du Mạn,mặc kệ xấu, đối với Từ Du Mạn điểm ảnh hưởng. Trong mắt Từ Du Mạn Dương Nguyệt Ý cùng tôm tép nhãinhép dạng quan hệ trọng yếu.Dương Nguyệt Ý Từ Du Mạn cũng nghĩ giống như ta thả cái rắm thúi màthôi. Thối thối chính là có ảnh hưởng.Cái đó cũng đủ chứng minh nội tâm Từ Du Mạn cường đại. Quả nhiên cường đại.

      Từ Du Mạn điện đến công ty cung cấp nước nhưng biết công ty đưa nước xảy ra chuyện gì rồi nhỉ? tiếng rồi vẫn chưa thấy đưa nước tới. Từ Du Mạn thể thừa nhận, khát nước rồi.

      Từ Du Mạn cầm cốc của mình tính đến phòng làm việc của Cố Uyên xin nước uống. Lúc trưa đến phòng làm việc Cố Uyên thấy nước trong thùng còn hơn nữathùng. Cố Uyên chỉ có mình uống baonhiêu? Lâu uống vậy lãng phí rồi. Cho nên liền cố gắng giúp uống bớtđi. thực tế là vì siêu thị cách trường bọn họ có chút xa nên Từ Du Mạn cảm thấy lườiđi.

      Từ Du Mạn vừa ra phòng học, bị mộtbạn vội vàng đụng trúng làm tay trợt , cáily liền rơi xuống biến thành mảnh .

      Từ Du Mạn thấy được mặt người nọ đụng vào . Bởi vì cái cốc rơi xuống mặt đất phát ra tiếng giòn vang, bạn kia nghe thấyđược liền quay đầu lại nhìn thoáng qua cái cốc đất, lại vội vàng nhìn thoáng quachủ nhân cái cốc là Từ Du Mạn, sao đó đembóng lưng lưu cho Từ Du Mạn, chạy rời . Từ Du Mạn nhìn bóng lưng người nọ cảm thấy người này nhìn rất quen mắt. Nhưng lạikhông nhớ nổi gặp người nọ ở đâu. Thôi, phải chỉ là cái ly thôi sao, kia cólà cái gì đâu. Người ta cũng phải cố ý. Nhìn như vậy, hẳn là có việc gấp gì cần .Cái cốc bể, uống nước sao? Đươngnhiên có khả năng. cũng tin trong phòng làm việc giáo sư có ly giấy nào.

      Từ Du Mạn vẫn cứ nhanh về phía trước,ngừng cũng lưu lại. Từ Du Mạn lại gõ phòng làm việc Cố Uyên.

      Chờ Cố Uyên "Mời vào." Sau đó, Từ Du Mạn đẩy ra cửa văn phòng ra.

      "Có chuyện gì sao?" Cố Uyên hỏi. Hôm nay đây là lần thứ hai Từ Du Mạn tiến vào văn phòng của rồi. biết có chuyện gìđây?

      Từ Du Mạn thành trả lời : "Phònghọc hết nước rồi ạ."

      Cố Uyên gật gật đầu"Đây phải có người phụ trách sao?" Cũng phải làchuyện quản.

      "Em gọi điện thoại nhưng hơn tiếngrồi vẫn chưa đến."

      "Sau đó."

      "Sau đó em qua xin thầy tí nước." Từ Du Mạn đúng lý hợp tình. Dù sao thể cho học sinh uống nước. Nếu cự tuyệt, như vậy, vậy thể trách côrồi. kế hoạch hại người ở trong đầu TừDu Mạn hình thành.

      "Nước ở đàng kia, tự mình lại uống." Từ Du Mạn nghe Cố Uyên vậy có chút thất vọng bởi vì thể chỉnh Cố Uyên. Nhưng uốngnước vẫn là quan trọng nhất. Từ Du Mạn cũng nghĩ nhiều lắm ở phía dưới bìnhnước tìm ly giấy. Nhưng là có. Vì thếTừ Du Mạn lại tìm bàn Cố Uyên lại tìmtrong ngăn kéo vẫn là có.

      Cố Uyên đau đầu nhìn Từ Du Mạn ở trongvăn phòng tìm kiếm xung quanh." Em có ly à?"

      "Vừa mới rơi xuống đất bể rồi ạ."

      "Tôi có ly giấy." Cố Uyên , Từ Du Mạn cũng tin tưởng Cố Uyên có ly giấy. Nếu vừa mới tiến vào mà muốnuống nước, Cố Uyên có ly, có thể cảm thấy đây là Cố Uyên lấy cớ muốn cho uống nước. Nhưng là để tự tìm như vậy để chứng minh có.

      Liền như vậy buông tha cho? Ở trong từ điểnTừ Du Mạn có từ buông tha cho này.Vì thế, Từ Du Mạn cầm ly của Cố Uyên,hứng nước, ngụm uống sạch.

      Cố Uyên thấy hành động của Từ Du Mạn.Phản ứng đầu tiên là có cần uống nhanh như vậy ? Phản ứng thứ hai chính là cái lyđó dùng qua." Ơ, cái ly đó tôi dùng qua." Cố Uyên hảo ý nhắc nhở.

      Từ Du Mạn chẳng hề để ý"Em biết mà."

      "Biết em còn dùng?" Cố Uyên nhíu mày.

      " phải là gián tiếp hôn môi thôi sao,cũng phải trực tiếp hôn môi, em cũngkhông để ý, thầy để ý cái gì?" Từ Du Mạnnói, bỗng nhiên giống như nhìn người ngoàihành tinh nhìn Cố Uyên"Hay là, thầy có tínhthích sạch ?"

      Cố Uyên có trả lời có tính thích sạch . Đúng vậy, có tính thích sạch cho nên giờ trưa ở căn tin hầunhư ăn. phải thích lãngphí nhưng nghĩ đến chiếc đũa này có nhiều người dùng qua, ăn khôngvô. Vốn cho rằng người khác có thể ăn, cũng có thể. Nhưng là cố gắng được."Nước cũng uống rồi,em cần phải sao?" Cố Uyên lạnh lùng . Đối với người dùng qua ly , thểđưa ra vẻ mặt tốt gì.

      Từ Du Mạn bĩu môi" a, phảichỉ dùng thầy cái ly thôi sao? Cũngkhông cần đối với em như cung nữ của thầy vậy chứ." Từ Du Mạn nghỉ, mở cửa đangchuẩn bị rời , Chương Xuyến vội vội vàng vàng chạy tới. Thấy Từ Du Mạn, Chương Xuyến liền nắm tay Từ Du Mạn kéo .
      _tata_duyenktn1 thích bài này.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 6

      Bị thương

      Từ Du Mạn bĩu môi" a, phảichỉ dùng thầy cái ly thôi sao? Cũngkhông cần đối với em như cung nữ của thầy vậy chứ." Từ Du Mạn nghĩ, mở cửa đangchuẩn bị rời , Chương Xuyến vội vội vàng vàng chạy tới. Thấy Từ Du Mạn, ChươngXuyến liền nắm tay Từ Du Mạn kéo .

      "TừTừ nhanh đến phòng học xảy ra chuyện rồi." Chương Xuyến giọng điệu kích động,Từ Du Mạn lập tức xông về phònghọc. Cố Uyên cũng nghe được lời ChươngXuyến cũng vội vàng chạy đến phònghọc.Cố Uyên có chút giống là chạy chậm tuyrằng vội vàng nhưng hoảng loạn.

      Từ Du Mạn thấy cửa phòng học bãi máukia tâm cả kinh. Trong lòng mắng"Ai mẹ nó có mắt a, đường rộng thế lại trúng chổ những mảnh cốc ly bể. Mắng đimắng lại, Từ Du Mạn vẫn lo lắng tình trạngvết thương may. Từ Du Mạn vào thìliền biết người có mắt là ai rồi. Đókhông phải là Dương Nguyệt Ý nước mắtdàng lụa cả mặt cuồng loạn sao.

      Thấy Từ Du Mạn tiến vào phòng học, tiếng khóc Dương Nguyệt Ý cùng tiếng quát tháolớn hơn nữa." Chính là ! Chính là hạitôi bị thương!"Từ Du Mạn có cãi lại, đến bên cạnh Dương Nguyệt Ý.Thấy Từ Du Mạn có cãi lại Dương Nguyệt Ý cảm thấy Từ Du Mạn như là chột dạ, càngthêm được nước lấn tới." phụ nữ đàodưỡng,là cố tình đem những miếng bể này đểtrước cửa phải ? biết tôi chỗđó nên cố tình đem mếng bể rắc đất . . ."

      Dương Nguyệt Ý còn chưa xong, bị Từ Du Mạn ngắt lời." muốn mắng cứ tiếptục , để chân cứ tiếp tục chảy máu đếntàn phế rồi mới phòng y tế?"

      Dương Nguyệt Ý nghe trở thành tàn phế,liền hoảng. Ai muốn trở thành tàn phế a?" Kia còn mau chút đưa tôi đếnphòng y tế! Ôi!"Bởi vì Dương Nguyệt Ý kích động cho nên đá trúng chân đau làm nó càngđau thêm.

      " Có ai có thể cõng Dương Nguyệt Ý đượckhông?"Từ Du Mạn dò xét các nam sinh mộtlần cư nhiên có nam sinh nào tìnhnguyện. Bình thường những nam sinh đối với Dương Nguyệt Ỷ ra vẻ nịnh bợ đến lợi hại,lúc này. . . . . . Từ Du Mạn vừa thấy liền hiểurồi. Chỉ trách kĩ thuật trang điểm của Dương Nguyệt Ý quá tốt. Bình thường nhìn xa là mỹ nữ,nhìn gần vẫn là mỹ nữ. Nhưng tại bởi vì nước mắt nên đó tương đương với hủy dung. khuôn mặt kinh khủng như vậy.Aidám cõng?

      Dương Nguyệt Ý cũng biết mặt mình biến thành bộ dạng gì, thấy nam sinh tronglớp đứng xa mình, biểu cảm như vậy, cũng đoán được chút gì, vội vàng che mặt để người khác thấy.

      " cho xem, cho xem có nghe thấy . Biến, đều cút hết !"DươngNguyệt Ý càng thêm cuồng loạn đứng lên.

      Từ Du Mạn thấy bộ dáng Dương Nguyệt Ý khống chế được rống to: " đến cùng có phòng y tế hay ? Muốn chân hay là muốn la hét?"Kỳ thực Từ Du Mạn biết, chân Dương Nguyệt Ý bất quá chỉ đứtmột tí, căn bản có nghiêm trọng như . như vậy, đơn giản là vì muốn ngăn Dương Nguyệt Ý gào to rống lớn lại. Quả nhiên, Dương Nguyệt Ý liền im lặng. Chỉ làcòn chút khóc nức nở. Từ Du Mạn thấy thế, ngồi xổm trước Dương Nguyệt Ý." lên ."Dương Nguyệt Ý do dự lát, thấy lớp học có người khác nguyện ý cõng ,đành trèo lên lưng Từ Du Mạn.

      Thời điểm Từ Du Mạn đứng lên có chút khó khăn. Cũng là người khác giúp đỡ mộtchút mới đứng lên. lưng Từ Du Mạn làDương Nguyệt Ý, Vân Xảo cũng ở bêngiúp đỡ.Từ Du Mạn ra cửa liền thấy CốUyên đứng bên ngoài, cái gì cũng ,nâng Dương Nguyệt Ý lưng lên. Phòng y tế trong trường cũng cách phòng học xa. Nếu quá xa những học sinh khác gặptình huống khẩn cấp gì làm sao? DươngNguyệt Ý thoạt nhìn gầy, nhưng là bởi vìngười tương đối cao, thịt cũng tương đối rắn chắc, vẫn là có chút nặng. Cõng Dương Nguyệt Ý lưng tới phòng y tế Từ Du Mạn mệt đến thở nhanh cũng nổi. Nếu phòng y tế xa hơn chút nữa, sợ là phải chữa bệnh hai người rồi.

      Phòng y tế chỉ có bác sĩ trực ban, là bácsĩ nữ." Sao lại thế này?"Nữ bác sĩ thanh bén nhọn, làm cho người ta thích.

      " cẩn thận cắt trúng ạ."Từ Du Mạn trả lời . bên đem vớ cùng giày Dương Nguyệt Ý cởi, ống quần cuốn lại.

      " Thế nào lại cẩn thận như vậy?"Nữbác sĩ . Lập tức mang cồn tới, thuốc còn có băng gạc cùng số đồ dùng đến gì đó. Bắt đầu tẩy trừ miệng vết thương của DươngNguyệt Ý.

      " Có chút đau,ráng chịu chút a."Nữ bác sĩ giọng . Thanh vẫn là có chút bén nhọn, nhưng là nghe qua lại rất dễ nghe thoải mái.

      " A."Dương Nguyệt Ý đau, liền bắt loạn tay Từ Du Mạn, hung hăng cầm lấy như là muốnđem thịt Từ Du Mạn keó xuống dưới. Rấtđau. Nhưng Từ Du Mạn chỉ nhíu nhíu mày,ngay cả hừ tiếng cũng có. Tẩy trừmiệng vết thương rất nhanh xong. Nhưngcòn có việc rất đau đó là gắp những mảnh vụn trong vết thương ra.

      Thời điểm nữ bác sĩ động vào, Dương Nguyệt Ý biết đến cùng là rất đau, hay là cố ytrả thù liền ngụm cắn cánh tay Từ Du Mạn. Dương Nguyệt Ý cắn cũng lưulại tình cảm gì lập tức liền thấy máu dính vào tay áo Từ Du Mạn.

      Vân Xảo ở bên cạnh nhìn thấy đều kinh hãi. chỉ nhìn chân Dương Nguyệt Ý, còn nhìn tay Từ Du Mạn." Tay cậu."Vân Xảo lôikéo tay Từ Du Mạn lo lắng .

      " sao."Coi như bị chó cắn chút.Đương nhiên câu này Từ Du Mạn cũng ra. Bọn họ ai cũng có nhìn đến bên ngoài cửa sổ phòng y tế, CốUyên đứng ở nơi đó.Nhìn tình cảnh bên trongcó chút vui mừng, còn có chút khônghiểu gì đó. Cố Uyên thấy bọn họ cóphát gì liền rời phòng y tế. tin tưởng,Từ Du Mạn xử lý tốt chuyện này.

      Cố Uyên trở lại phòng làm việc của mình.Rót ly nước ngồi vào ghế tựa, nâng cáicốc, nhìn cái cốc, như rất đăm chiêu. Nghĩ lát, Cố Uyên liền đăt môi lên vị trí mới bị Từ Du Mạn uống qua, uống ngụm nước ấm.

      Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên. Cố Uyên nhìn tên hiển thị, cười tiếp lên điệnthoại." Mẹ."
      _tata_, duyenktn1tart_trung thích bài này.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 7

      Cha đứa

      "Con trai, tình hình chiến đấu như thế nào?"

      "Tất cả đều như ý nguyện."

      "Con trai con cần phải nỗ lực nha."

      "Con biết mẹ. Con nỗ lực ." Tình thế nhất định.

      "Gọi điện thoại đến cho con tiếng, bacon muốn trở về."

      "A?"

      "Ba con ý nghĩ về công tác còn có thành thạo." Mẹ Cố Uyên lo lắng .

      "Con biết." xong, Cố Uyên liền cúpđiện thoại. Phu nhân xinh đẹp buông điện thoại, mặt tất cả đều là thương.

      "Đứa này vẫn là thay đổi chút nàongày cả tiếng tạm biệt bái bái đều ."

      Cố Uyên là người trông coi lớp tự học tốinay. khi Cố Uyên trông coi lớp tự học tối xuất loại tình huống, chính là bục giảng lớn chật ních người, tất cả đều làhỏi bài. Sau khi xong lớp tự học tối, Từ Du Mạn liền chuẩn bị về nhà. Đến cổng trườngnơi trạm xe buýt, Từ Du Mạn chờ xe buýt.Đêm nay xe buýt rất lâu đều có đến, Từ Du Mạn đợi có chút kiên nhẫn rồi. định bộ, Từ Du Mạn nghe thấy tiếng kèn. Vừa thấy là Cố Uyên ."Giáo sư Cố."Xuất phát từ lễ phép, Từ Du Mạn vẫn là kêu Cố Uyên.

      "Lên xe." Cố Uyên giọng điệu vẫn là lạnh nhạt như vậy.

      “Em kêu xe là được rùi ạ." Vô công chịu lộc, muốn nợ ân tình.

      "Lên xe." Cố Uyên lại . Từ Du Mạn phát huy nội tâm cường đại, bản thân nghĩ, đây là Cố Uyên muốn chuộc lỗi thay buổi sángnay phạt đứng sao. Có lý do như vậy Từ Du Mạn cũng có từ chối lên xe CốUyên.

      "Chỗ nào?"

      Từ Du Mạn đem địa chỉ nhà cho Cố Uyên, Cố Uyên gì thêm, trực tiếplái xe đưa Từ Du Mạn về nhà. Thời điểm xe chạy đến cửa tiểu khu bị bảo vệ ngăn lại. Chiếc xe hơi xa hoa này bọn họ chưatừng thấy qua.

      Từ Du Mạn bấm kiếng xe xuống, lộ ra khuônmặt tươi cười"Chú ơi là con."

      Chú Bảo vệ thấy là Từ Du Mạn, cũng cườinói: "Là Tiểu Mạn à, vị này là. . . . . . ?" Bảo vệ chưa từng thấy Từ Du Mạn xe hơi nhưvậy về nhà, cũng chưa từng thấy qua người đàn ông này,đương nhiên hỏi.

      "Cháu là thầy giáo.Thấy trời trễ nên đưa em ấy trở về."

      "Ừ." Chú bảo vệ đến gần Từ Du Mạn, giọng : "Tiểu Mạn, người đàn ông này cũng tệ nha."

      Từ Du Mạn gì"Chú con còn chưatới 19 tuổi đâu, còn học trung học đó."

      "Hắc hắc." Chú bảo vệ thà gai gãi đầu. Ông đúng là quên Từ Du Mạn vẫn là học sinh,xem Từ Du Mạn giống như nữ oa nhitrong nhà ông vậy.

      Xe hơi thuận lợi tiến vào tiểu khu Hoa Dương dừng lại dưới nhà Từ Du Mạn. Sau khi Từ Du Mạn xuống xe, Cố Uyên cũng cầu Từ Du Mạn mời lên nhà ngồichút, liền trực tiếp lái xe rời khỏi tiểu khu Hoa Dương.

      Từ Du Mạn nhìn Cố Uyên mất, trong lòngnghĩ"Hoàn hảo muốn vào nhà tôi ngồi chút, hơn nữa tôi cũng cho vào." Nam đề nghị nữ gia mờingồi chút, tiến thêm bước đưa ra cầu đến phòng . Hoàn hảo Cố Uyên hiểu biết, bằng . . . . . .

      Từ Du Mạn lên lầu, vừa khéo đụng tới hàngxóm của , Lâm Thiển Tuyết. Lâm ThiểnTuyết là nhà thiết kế trang sức, 23 tuổi. Mang thai em bé. Nhưng Từ Du Mạn chưa từng thấy Lâm Thiển Tuyết dẫn cha đứa đến, Lâm Thiển Tuyết cũng chưa từng có đề cập qua. Lâm Thiển Tuyết khôngđề cập tới, Từ Du Mạn đương nhiên cũng thể hỏi. Bọn họ chắc là xảy ra chuyện gì.

      "Chị Tuyết."

      Từ Du Mạn giống số người thành phố, ngay cả hàng xóm của mình cũng khôngbiết hoặc là quen thuộc. Quan hệ cùng Lâm Thiển Tuyết rất tốt. Có đôi khinhà Lâm Thiển Tuyết có món gì ngon hoặc là nhà có món gì ngon, các đều mờinhau ăn.

      Lâm Thiển Tuyết là sau này chuyển đến ,thời điểm chuyển đến mang thai, xấp xỉ hai tháng, bụng còn có lộ . Nhưng hiệntại bụng Lâm Thiển Tuyết lớn, cũng cóchút khó khăn. Nghe Lâm Thiển Tuyết nóicòn tháng nữa sinh rồi.

      "Từ Từ tan học trở về rồi à." Lâm ThiểnTuyết là người phụ nữ rất mạnh mẽ. Mang thai đến tháng thứ 6 vẫn cứ kiên trì công tác thẳng đến trước khi sinh vài ngày mới nghỉ. thể đến công ty, lại vẽ bản thiết kếtại nhà, công tác chưa từng bỏ xuống. Lâm Thiển Tuyết là trong những người mà Từ Du Mạn rất bội phục.

      "Chị Tuyết, trễ thế này chị còn đâusao?"Lớp tự học kết thúc cũng 10 giờ tốirồi.

      "Chị ra ngoài mua điểm ăn. Trong tủ lạnhđã hết rồi." Lâm Thiển Tuyết cười cười .

      "Nếu vậy chị Tuyết, để em giúp chị mua cho. Chị muốn mua cái gì?"

      "Nhưng. . . . . ."

      "Chị Tuyết chị còn cùng em khách khí cái gì a? Đợi chút! Em đem mấy thứ này vào liềngiúp chị mua nha." Từ Du Mạn lập tức mở phòng để sách xuống liền vội vàng đóng cửanhà, ra ngoài, Lâm Thiển Tuyết quả nhiên còn ở bên ngoài chờ ."Chị Tuyết,chị muốn mua cái gì?"

      Lâm Thiển Tuyết cũng khách khí,những thứ muốn mua liền cho Từ DuMạn.Trí nhớ Từ Du Mạn rất tốt, cần lập lại cũng nhớ.

      "Chị Tuyết,chị trở về phòng trước em liềnlập tức mua đến cho chị.Nhưng chị đừng ngủ nha nếu em vào được." Từ Du Mạn, chuẩn bị tiến vào thang máy.

      "Từ Từ." Lâm Thiển Tuyết gọi Từ Du Mạnlại."Tiền cũng lấy lát em mua thế nào hả?" Lâm Thiển Tuyết oán trách . Từ trong túi lấy ra mấp trăm đồng đưa cho Từ Du Mạn. Từ Du Mạn tiếp nhận tiền, vào thang máy. Siêu thị cách tiểu khu bọn họcũng xa, ngay đối diện tiểu khu.

      Thấy Từ Du Mạn ra, chú bảo vệ cùng TừDu Mạn tán dóc vài câu."Người lúc nảy là thầy cháu sao?"Chú bảo vệ tin,nào có người xuất chúng như vậy làm thầygiáo? Mặc dù ông từ nông thôn tới, nhưngnhìn người cũng khá lắm à.

      "Đúng vậy a, là chủ nhiệm lớp cháu đấy."

      " Người xuất sắc như vậy làm sao lại làm thầy giáo chứ?"Nhìn bộ dáng kia,phong độ, cùng cái gì tổng giám đốc trong tiểu thuyết con ông đọc dạng.

      "Ha ha,cái này cháu cũng biết. Thôi táu ngẩu cùng chú nữa cháu giúpchị Tuyết mua vài thứ đây."

      " Được." Nhìn Từ Du Mạn vào siêu thị đốidiện kia,chú bảo vệ lắc đầu, tiếc nuối : " đứa đáng thương còn có hiểubiết." Rất nhanh, Từ Du Mạn liền mua xong vài thứ, đến cửa nhà Lâm Thiển Tuyết. TừDu Mạn bấm chuông cửa nhà Lâm Thiển Tuyết, nhẫn nại đợi.

      thoáng chốc, cửa liền mở ra. Chỉ thấy tay Lâm Thiển Tuyết chống nạnh, mộttay chỉ vào , lạnh lùng : " ra ngoàicho tôi." Gì? ra ngoài? Từ Du Mạn cóchút chân tướng. Bắt đầu nghi hoặc, Từ Du Mạn chợt nghe trong nhàtruyền đến thanh của đàn ông.

      "Tuyết Tuyết,em đừng như vậy." khónhận thấy, trong giọng người đàn ông có đau khổ có cầu xin. Từ Du Mạn chau chau mày, hay là,người này chính là cha của con chị Tuyết mà mấy tháng nay xuất hiệnqua sao?

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 8

      kêu là Từ Du Mạn

      " ra ngoài." Ngữ khí Lâm Thiển Tuyết rấtmạnh mẽ cứng rắn, hoàn toàn chophản bác. Từ Du Mạn thấy người đàn ônggiống như mướp đắng ra. Từ Du Mạ có thể thấy khuôn mặt người đàn ông này rất tuấntú. Có loại toàn vẹn khí phách. Đáng tiếc, giờ phút này cái loại khí phách sớm bị che giấu . tại chỉ có hối hận cùng thốngkhổ.

      Ngoại hình cùng Cố Uyên hoàn toàn giống nhau. Cố Uyên có dạng ôn nhuận có, có khí phách,CốUyên có.Ôi sao mình lại nghĩ đếnngười đàn ông kia, Từ Du Mạn lắc lắc đầu mình."Tuyết Tuyết, đừng như vậy mà? ngày đó uống say. . . . . . Tuyết Tuyết phụ trách. Theo trở về chúng ta lập tức kết hôn."

      Lâm Thiển Tuyết hoàn toàn chịu được người đàn ông này."Mộ Trường Phong, anhđến cùng có phải là đàn ông hay ?Đừng đem tất cả đổ cho cái rượu gì.Nếu muốn, rượi tính là gì? Say rượu loạn ×, thế giới này đàn ông luôn lấy đó làm cớ."

      "Tuyết Tuyết, mặc kệ em như thế nào, tại em có con với , nhất định phải cùng em kết hôn."

      " làm sao biết được đứa là của ?" Lâm Thiển Tuyết xong, đem Mộ Trường Phong đẩy ra ngoài, thuận tiệnđem Từ Du Mạn kéo vào, chỉ nghe oành tiếng, cửa bị đóng lại.

      "Thực xin lỗi làm cho em chê cười rồi."Lâm Thiển Tuyết có chút ngượng ngùng đểcho Từ Du Mạn thấy được chuyện đó,lời lúc nảy của giống như có chút thíchhợp để Từ Từ nghe thấy , Từ Từ mới 18 tuổi.

      Lâm Thiển Tuyết bị bề ngoài Từ Du Mạn lừarồi biết điểm ấy đối với Từ Du Mạnmà chỉ là chuyện .

      " sao. Bất quá,chị Tuyết ta là chacon chị à?" Từ Du Mạn cảm thấy mình hỏiđiều nên hỏi rồi." ta xứng."

      "À. . ." Từ Du Mạn có chút xấu hổ sờ sờ mũi, " ta chính là tổng giám đốc Mộ thị Mộ Trường Phong?"

      "Làm sao em biết?"

      "Đoán ." Từ Du Mạn le lưỡi. làm sao cóthể biết tổng giám đốc Mộ thị Mộ Trường Phong? Cái người phụ nữ kia khôngphải là vứt bỏ làm mẹ Mộ TrườngPhong đó sao là mẹ kế đó.

      Tiền a, là thứ tốt.

      "Chị Tuyết, đây là thứ chị muốn cùng tiền dư lại này." Từ Du Mạn nhớ tới liền cầm đồtrên tay đưa cho Lâm Thiển Tuyết. Đem này nọ bỏ xuống, Từ Du Mạn liền rời .

      Thẩm Mặc Dư sớm rời , bát cũng rửa sạch, nhà cũng dọn dẹp xong. Từ Du Mạn tắm rửa xong, sau đó ngồi trước Computerbắt đầu công việc của .

      Đừng tưởng rằng nhà là do ba mẹ mua cho , đúng đây chính là nhà thuê, buổi tối thức khuya viết tiểu thuyết kiếmtiền đến thuê.Từ Du Mạn cũng cảmthấy như vậy tốt, ngược lại rất hưởng thụ cuộc sống. Tự mình kiếm tiền cầndựa vào người khác. Mỗi lần thấy độc giả ủng hộ nhắn lại cho dù có chuyện gì vui vẻ nhưng cũng làm Từ Du Mạn cao hứng.

      Khi viết xong là 1 giờ. Từ Du Mạn đứngdậy nấu to mì ăn liền, bắt đầu nhắn lạiđộc giả. Sau khi phản hổi lại từng độc giả mìcũng ăn xong, Từ Du Mạn bắt đầu ngủ.

      Sau khi Cố Uyên đưa Từ Du Mạn về nhà, ởtrên xe điện cho Cố Danh."Cha."

      "Ở đâu?" Đối phương uy nghiêm, khíthế của ông làm cho người ta tự chủđược phải nghe theo ông.

      " đường ạ."

      " đến khách sạn Kim Hạ, phòng 6216." xong, cũng chờ Cố Uyên trả lời, liền cúp điện thoại. Cố Uyên bỗng nhiên quay đầu xe lại, làm xe quay tới 180 độ. Cấp tốc chạy tới khách sạn Kim Hạ.

      Chủ nhật, Từ Du Mạn mình ở nhà viếttruyện.Thời gian chủ nhật tương đối mà coi như đầy đủ, có thể viết nhiều chút.Viết viết, Từ Du Mạn lại gặp tình trạng ghét nhất khi viết cũng là tình trạng thường gặp đó là đuối văn. Từ Du Mạn vắt hết óc cũng nghĩ ra tình huống làm hấp dẫntruyện.

      Chỉ ảo não, Từ Du Mạn nghe thấy chuông cửa hàng xóm đối diện chính là nhà LâmThiển Tuyết vang lên, vang liên tục giốngnhư người ngoài cửa rất bình tĩnh, bắt đầu dùng sức gõ cửa,sau lại gọi to: "TuyếtTuyết mở cửa, biết em ở bên trong mà, mở cửa ." Vừa nghe liền biết chính làngười đàn ông lần trước, Mộ Trường Phong.

      Từ Du Mạn tức giận chừng chính là vì người đàn ông đáng chết này làm cho có linh cảm để viết. Từ Du Mạn mở cửa thấy người ra sức gõ cửa chính làMộ Trường Phong.

      "Là ?" Mộ Trường Phong thấy Từ Du Mạn, nhìn Từ Du Mạn từ xuống dưới. Đây là gaí ở trước nhà Tuyết Tuyết mà.Thoạt nhìn phải là kẻ dễ bắt nạt.

      "Chị Tuyết có ở đây." cũng đừng uổng phí tâm cơ nữa.

      "Tôi biết ấy ở đây." Đối mặt Từ Du Mạn,Mộ Trường Phong ràng bình tĩnh hơn.

      "Chị ấy có ở nhà cũng cho vào đâu. đừng gõ cửa, làm phiền người khác." Trong lòng Từ Du Mạn thíchMộ Trường Phong. Người Mộ gia, ngườicô cũng thích.

      muốn cùng người Mộ gia có tiếp xúc nhiều, Từ Du Mạn lạnh lùng : "Cònkhông ? còn ở trước cửa la to, khôngsợ chị Tuyết động thai khí?" Mặc dù những lời này đối với có tác dụng. Mộ TrườngPhong cũng nghĩ đến Tuyết Tuyết khôngmuốn thấy , xuất , rất có thể làmcho Tuyết Tuyết xúc động, kia đối với Tuyết Tuyết, đối với đứa bọn họ cũng tốt nên chỉ quyết định rời . tin tưởng lời của Tuyết Tuyết, đứa trong bụng Tuyết Tuyết nhất định là của .

      "Giúp tôi chiếu cố Tuyết Tuyết nha." Mộ Trường Phong , là khẩn cầu.

      "Tôi , nhanh ." Từ Du Mạn nhìn bóng lưng Mộ Trường Phong rất chán nản,bỗng nhiên trong lòng có chút đànhlòng. Người đàn ông này chắc là rất chịTuyết đây. Chỉ trách chị Tuyết ở trong đó nhìn thấy cảnh này.

      Đùng.

      Từ Du Mạn lập tức đóng cửa lại, xông vềphòng, có linh cảm rồi!

      Bởi vì Từ Du Mạn trở về phòng của mình, cũng có nhìn thấy khi Mộ TrườngPhong cùng còn đứng đó Lâm Thiển Tuyết mở cửa.

      Từ Du Mạn lập tức mở văn bản,viết xuống biểu tượng đề mục lục chương " Tình yêucủa , em biết" Sau khi lưu loát viếtvài chữ Từ Du Mạn mới đóng Computer.

      --*******************--

      gần trưa, thời điểm Từ Du Mạn chuẩn bị làm cơm trưa,đột nhiên có vịkhách mời mà đến.Vị Khách khôngmời mà đến mặc dù có mời cũng chạyđến làm khách.Đứng trước cửa, phảilà Mộ Trường Phong vừa rời còn ai đây?" tới làm gì? Chẳng lẽ khônghiểu những lời tôi với sao?Chị Tuyết muốn nhìn thấy ." Từ Du Mạn mở cửa .

      Mộ Trường Phong cười khổ,sau nhìn chằmchằm Từ Du Mạn. Từ Du Mạn bị Mộ TrườngPhong nhìn chằm chằm trong lòng có chút sợ hãi, khỏi lạnh lùng : "Nhìn tôi làmgì?"

      " kêu là Từ Du Mạn?" Nghe câu hỏi hơinghi hoặc của Mộ Trường Phong, trong lòng hồi hợp chút. Mộ Trường Phong làmsao đột nhiên hỏi tên của ? Hay là. . . . . ., có khả năng, Mộ TrườngPhong làm sao có thể biết chứ? Người phụ nữ kia làm sao có thể cho người Mộ gia tồn tại của ?

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 9

      Chú ơi xe cháu kêu mà

      "Đúng, có chuyện gì sao? Tôi còn rất nhiều việc." Từ Du Mạn làm bộ bình tĩnh .

      "Tôi có thể vào sao?" Mộ Trường Phong hỏi. Từ Du Mạn nghĩ để Mộ Trường Phong vào, nhưng là biết vì sao, côlại tránh ra , tự chủ được tránh ra.

      Mộ Trường Phong nhìn Từ Du Mạn , chuyện gì, chỉ là : " mời tôiuống nước sao?"

      cầu đúng là nhiều. Từ Du Mạn tứcgiận lấy ly nước cho Mộ Trường Phong, "Chỉ có cốc giấy, cầm ,uống xong có chuyện gì nhanh xong liền ra."

      "Tuyết Tuyết khi nào chuyển đến?"

      "Năm tháng trước."

      " ấy. . . Có hay đề cập đến tôi?" Mộ Trường Phong hỏi cẩn thận như vậy nhưng lại sợ nghe được đáp án .

      Nhưng Từ Du Mạn bởi vì dạng nàymà dối, Từ Du Mạn chút khách khí đả kích Mộ Trường Phong" có, lần cũng có."

      Mộ Trường Phong ràng rất thất vọng, Mộ Trường Phong hỏi tiếp: " ấy, thân thể cókhỏe ?"

      "Tốt, tốt lắm, người phụ nữ mang thai, có người làm bạn có thể tốt ? tại mới đến quan tâm chị Tuyết, anhkhông biết quá muộn rồi sao? Hỏi cũng hỏi, có thể rồi đó? tại, lập tức."

      Thấy Mộ Trường Phong mặt bi thương,Từ Du Mạn cảm thấy bản thân có phải hơi quá đáng rồi chăng. Vừa định vài lời an ủi Mộ Trường Phong bi thương chút, chỉ thấy Mộ Trường Phong đứng lên.

      "Vẫn là câu kia, giúp tôi chiếu cố đếnTuyết Tuyết nha."

      "Được, tôi ." Từ Du Mạn ít khi có phản bác Mộ Trường Phong.

      "Cám ơn ." Mộ Trường Phong lại đánh giácái nhà này chút, mới rời .

      Vừa đóng cửa lại, chuông điện thoại Từ Du Mạn liền vang lên."A dư, có chuyện gì sao?"

      "Từ Từ, buổi tối ra ngoài chơi ."

      Từ Du Mạn nghĩ nghĩ,bảo thảo tiểu thuyết đãxong, bài vở cũng cần ôn tập gì, buổitối có thời gian rảnh."Được rồi."

      "Buổi tối gặp."

      "Ừa" Cúp điện thoại, Từ Du Mạn làm ítmón ăn là ăn được rồi. Tùy tiện thế nào cũngso với cơm căn tin trường học ngon hơn nhiều.

      Ăn cơm xong, Từ Du Mạn lại mở Computer ra, bắt đầu cuộc sống trạch nữ của . Thời gian đánh chữ rất nhanh,thời điểm cúiđầu vùi vào Computer là giữa trưa, đầu vừa nhấc, cư nhiên chính là chạng vạng rồi.

      Ra khỏi nhà thể tùy tiện giống như ở nhà được, Từ Du Mạn thay đổi bộ quần áo, trang điểm chút sau đó cầm túi xách rời .Trong khi rời khỏi nhà, Từ Du Mạn gọi điện thoại cho Thẩm Mặc Dư.

      "Thực xin lỗi, số điện thoại quý vị điện tại bận,xin quý khách vui lòngđiện lại sau, sor¬ry. . . . . ." Sau vài phút, Từ Du Mạn lại điện, vẫn là giọng lạnh băngcủa người phụ nữ kia.Người phụ nữ này thiệtlà biết dâu mà điện bắt máy, Từ Du Mạn cúp điện thoại, có điện lạinữa.

      *******************

      Thoáng chốc Thẩm Mặc Dư liền gọi điện thoại lại."Mình còn cậu điện choai lập tức , ngờ cậu lại điện cho mình nhanh vậy, nên điện lại cho cậu nè." Thẩm Mặc Dư .

      Từ Du Mạn đổ mồ hôi." chỗ nào thế?"

      "Quảng trường Kim Phủ , nghe hômnay chỗ đó có mở yến hội Thân Cận rấtlớn đấy." Thanh Thẩm Mặc Dư rất hưngphấn, xem ra chờ đợi lâu rồi.

      Từ Du Mạn phản đối Thẩm Mặc Dư, nhưng cũng rất hiếu kỳ, a Dư thế nào bỗngnhiên đối với Thân Cận cảm thấy hứng thú rồi?"Nghĩ như thế nào đến Thân Cận?" Từ Du Mạn cau mày .

      Vừa hướng tới taxi vẫy vẫy tay.

      Thấy xe taxi chạy đến đây, hơn nữa đối phương là đại mỹ nữ, liền nhanh chóng chạytới trước mặt Từ Du Mạn. Từ Du Mạn vừa mở cửa xe, còn chưa có vào, nào ngờ có người phụ nữ độc nhiên xông tới, ngườiphụ nữ trang điểm đậm nhanh chóng vọt vào xe taxi.

      Giờ phút này là giờ cao điểm tan tầm, kiếm taxi rất khó. Tài xế xe taxi cũng gì, kỳ thực lúc này làm ăn tốt lắm, phía trước Từ Du Mạn còn có vài người vẫy tay muốn muốn xe , cũng làm. tại tốt rồi, bị người phụ nữ như vậy nhanh chân đến trước rồi.

      Thẩm Mặc Dư chuẩn bị nguyên nhân của mình, lại bị Từ Du Mạn ngắt lời."ADư, chuyện của cậu lát gặp mặt rồi , tại mình có phiền toái ."

      "Ừa." Thừa dịp Từ Du Mạn gọi điện thoại, người phụ nữ liền thúc giục tài xế lái . Láixe giống như biết Từ Du Mạn hành động tiếp, cũng có lái xe.

      "Vị này thím, xe là tôi kêu." Từ Du Mạn lộ ra nụ cười ngọt ngào có tính lừa gạt.Chiêu này đối với nữ dùng nhiều lắm, đối với nam mới dùng. Vị thím này tuy rằngkhông dễ dàng nhìn ra là người phụ nữ, nhưng là người phụ nữ, đây là .

      " kêu ai là thím đó hả?" Người phụ nữ, luôn để ý tuổi của mình, nhất là ở độ tuổi nàycàng thêm để ý. Người phụ nữ này rất để ý tuổi bản thân rồi. trực tiếp xem câu sau của Từ Du Mạn. Câu kia đối với quan trọng.

      " phải là thím sao?" Từ Du Mạn làm bộ nghi hoặc hỏi.

      Người phụ nữ kia ràng bị lời Từ Du Mạn đả kích đến, vô cùng tức giận : "Cômới là thím, cả nhà đều là thím."

      "Phốc. . ." Lái xe bị lời người phụ nữ chọc cười.

      " phài là thím à, kia thực xin lỗi, tôi nhìn nhầm rồi." Từ Du Mạn vô tội , vừalòng nhìn vẻ mặt người phụ nữ lộ ra, tiếp"Chú ơi, xe là cháu kêu ."

      "Ha ha ha ha. . ." chỉ có vui vẻ, còn mừng rỡ vô pháp vô thiên rồi. Người lái xe ghé vào tay lái, cười ha hả. xinhđẹp này thú vị a.

      ", mắt bị mù hả đến cả nam hay nữcũng phân biệt được sao?" Bà thím bị tức đến mặt lúc trắng lúc xanh.

      "Mắt tôi tốt lắm, ngay cả mắt đống ghèn tôi còn thấy nữa là. Chỉ trách bộ dạng làm cho người ta biết rõsống mái."Sống mái giống như là loại nam và nữ thường ,Từ Du Mạn , ác độc. Thực có tính nghệ thuật.

      ". . . . . . . . ."

      "Chú ơi,chú chỉ có phân biệt được sống mái, còn cà lăm? đángthương. Xe này vẫn là nhường cho chú ngồiđi, nhìn chú rất là đáng thương mà."Lời này càng có tính nghệ thuật rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :