1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 91

      "Tôi, tôi nghe thấy tiếng nổ mạnh, muốn ra ngoài tìm chị . Sau đó, chú canh cửa chịgái của tôi chết trong vụ nổ rồi. Tôi liền lén chạy ra ngoài tìm chị , kết quả bị lạc đường."Hừ, lừa gạt chết người đền mạng. ra , lúc đầu trong vụ nổ cũng chạy ra ngoài. tận mắt nhìn thấy chị mình chếtnhư thế nào.

      " như em, mấy năm nay sống thế nào?" Noland hoàn toàn nghĩ ra, khi đó Nhiên Nhiên mới bao nhiêu tuổi?

      "Sau khi em bị lạc đường, được người ta nhậnnuôi. ngờ, mục đích nhận nuôi em lại là muốn đối với em… Sau đó em chạy ra ngoài. Vì vậy, em ngừng bị người ta lừa bán, sau đó chạy trốn, lại bị bắt trở về. Cuối cùng, em bị bán cho hộp đêm làm tiếp viên. Vì vậy, quen biết Úc. Vận khí của em thậtrất tốt, đó là lần đầu tiên của em mà lại gặpđược Úc. Nếu , em cũng biết. . . . . ."

      "Tại sao… tại sao em trở lại tìm chứ?" Nếu như Nhiên Nhiên mất tích, tại Nhiên Nhiên hẳn là công chúa được thương nhất ở gia tộc của bọn họ, làm sao có thể chịu khổ chứ?

      "Em tìm được, hơn nữa… hơn nữa…"Nhị Nhị muốn , lại dám .

      "Hơn nữa cái gì?"

      " cho em gặp chị em, em chán ghét ." hại chết chị của tôi, tôi làm sao có thể trở về tìm . Nếu như ngày nào đó tôi trở lại tìm , chính là đại biểu, tôi muốn đềnmạng rồi. Vốn tính toán tìm cơ hội,nhưng ông trời cho cơ hội này, lợidụng tốt sao được?

      "…" Noland biết phải như thế nào. Quả , lúc trước, vì khống chế Du Du,buộc Du Du làm việc cho , vì vậy, liềngiam lỏng Nhiên Nhiên, dùng để uy hiếp Du Du.

      "Thôi, dù sao cũng tổn thương tôi." Nhưng lại làm tổn thương chị của tôi, "Úc, có thể bảo bạn thả ta ra ? Dù sao, chị em từng ta."Nhị Nhị thỉnh cầu.

      "Cái này làm chủ được." này,tính toán chuyện gì vậy?

      "Úc, bọn họ phải là bạn của sao."Nhị Nhị đáng thương nhìn Long Mị Úc, tiếp đólại quay qua nhìn Từ Du Mạn cùng Cố Uyên: "Hai người có thể bỏ qua cho ta lần nàykhông?"

      Kỳ mọi người có thể nhìn ra Nhị Nhị này muốn thả Noland nhất định là có nguyên nhân nào đó, nhưng tuyệt đối thể nào là thậtsự muốn thả Noland , mà dường như là muốntự tay trừng phạt Noland. Từ Du Mạn cảm thấy,mình có phần cần thiết phải thành toàn cho ánh mắt này, chính là đáng này, "Uyên,thả ."

      "Được." Cố Uyên thu súng.

      Noland học được chiêu đó của Từ Du Mạn và Cố Uyên, chuyển bại thành thắng. Có thể là nhìn thấy Nhị Nhị nên quá mức kích động, quên mất. Cũng có thể là biết mình làm như vậy căn bản cũng có phần thắng,cho nên bỏ qua.

      Chỉ thấy tới chỗ Nhị Nhị: "Nhiên Nhiên, cùng trở về được ?"

      " muốn. Nếu bọn họ thả rồi, trở về . Tôi muốn ở chung với Úc."

      Noland thất vọng thu tay lại, đồng thời Long MịÚc cũng ra hiệu thả thuộc hạ của ra.Noland mang theo thủ hạ, mất mát rời .

      Từ Du Mạn chợt nhìn Nhị Nhị bên cạnh, haingười ôm nhau. Từ Du Mạn kề tai với Nhị Nhị: "Cậu tính trở về chỉnh thế nào?"

      Nhị Nhị buông Từ Du Mạn ra, hai người tâm ý tương thông nhìn nhau cười tiếng. Quả nhiên, là loại người.

      Sau khi trở về, Cố Uyên cũng biết bản thân phảiđối mặt với cái gì. Quả nhiên, trở về, liền bị TừDu Mạn trói lại: "Thành khai báo, rốt cuộc là làm cái gì? Hả? Còn giấu giếm em cái gì? Hả?"

      "Cũng có gì, chính là, mụcđích phải là học, mà là vì huấn luyện.Nếu như thông qua khảo nghiệm, như vậy sẽtrở thành thành viên của quân đội quốc gia."

      "Nha. Cho nên vết thương người chính là lúc huấn luyện mà có hay sao?"

      "Em trông thấy rồi hả ?" người chỉ códuy nhất vết sẹo, là chỗ đó, vốn cho là Mạn Mạn nhìn thấy. Cái vết thương đóchính là bởi vì chú ý, cho rằng đốiphương chết, kết quả, tên đó đánh lén .Người đó nằm dưới đất, nhận thức kém, bắp đùi liền bị đâm đao.

      "Ừm. Hẳn là rất đau chứ?" Từ Du Mạn nhìn thấy, cái vết sẹo đó mặc dù diện tích lớn,nhưng cũng rất sâu.

      " đau."

      "Vậy bây giờ sao? Vẫn còn ở trong quân độiquốc gia như ?"

      ". Lần trước, cũng chính là trước khi trở về, nhận nhiệm vụ cuối cùng. Cho nổ phá hủy cơ sở nghiên cứu ma túy của Noland,phá hư gia tộc Noland, đây là nhiệm vụ cuối cùng. Làm xong liền quay trở về."

      " phải là , loại công việc này cũngkhông cho phép rời sao? Để giữ bí mật, sợnói cho người khác, tiết lộ bí mật quốc gia."

      "Thông thường mà đúng là như vậy. Nhưng tương đối đặc biệt. Lúc vào liền đưa ra cầu rời khỏi giữa chừng. Cho nên, rất nhiều chuyện của tổ chức, chỉ cần khôngtrực tiếp tham dự vào, cũng cho biết."

      "Bọn họ còn có thể tìm đến sao?"

      " , yên tâm, có chuyện gì."

      Từ Du Mạn chợt nhào tới người Cố Uyên,khóc thành tiếng: "Em là sợ… Em sợ thấy nhìn nữa."

      " biết , là tốt, xin lỗi, đều là tốt." Cố Uyên hôn lên tóc , .

      " có việc gì là tốt. Thầy Cố…" Từ Du Mạn hơi dùng giọng mũi, . ra rất sợ. lo lắng cứ như vậy thấy được CốUyên nữa rồi.

      " sao, ngoan."

      Trải qua chuyện của Noland, Từ Du Mạn cũng có tâm tình chơi bời gì nữa, ngày hômsau liền cùng Cố Uyên về. Sau khi trở về, trở lại thành phố A, mà cùng nhau trở về Bắc Kinh.

      Dù sao Từ Du Mạn phải là người có thể chịu nhàn rỗi mãi được. Buổi tối, cơ bảnsẽ viết tiểu thuyết trong hai giờ. Ban ngày, cũngkhông thể liên tục lên mạng, phóng xạ của máyvi tính quá mạnh, cả ngày hướng về phía máy vi tính tốt cho thân thể. Vì vậy, quyết định tìm việc bán thời gian để làm.

      Cuối cùng, tìm được công việc part-timetương đối thoải mái ở tiệm cà phê. Chủ của tiệm cà phê cũng là phụ nữ. ấy sắp bốn mươi tuổi rồi, nhưng vẫn giữ được dáng vẻthướt tha thùy mị. Tất cả mọi người gọi là chị Từ. sai, bà chủ chính là người họ hàng xa của Từ Du Mạn.

      Từ Du Mạn ban ngày làm việc ở tiệm cà phê, tối về. Vốn Cố Uyên muốn đưa đón làm nhưng đồng ý. Nghĩ xem, chính mìnhlà học sinh làm part-time ở tiệm cà phê,mỗi ngày có người đàn ông tuấn như vậy đưa đón, hơn nữa còn lái chiếc xe có giá trịxa xỉ. muốn tạo quan hệ tốt với những người đến uống cà phê sao? Muốn trởthành nổi bật sao?

      Cố Uyên có cách nào, đành phải thôi.

      Hôm nay, vốn là thời tiết sáng sủa, vạn dặm có bóng mây. Dĩ nhiên, trong ngàymùa hè như vậy, cũng có thể là rất nóng bức. Ai biết được, lúc xế chiều, cư nhiên lạimưa xối xả như trút nước.

      Lúc này sắp tan ca rồi. Mưa lớn như thế, căn bản cũng dám ra ngoài. Chỉ sợ vừa ra khỏi, vẫn chưa được hai bước, trởthành ướt sũng rồi.

      Tất cả mọi người đều sốt ruột. Bà chủ lấy ra haicây dù, : "Tôi chỗ này chỉ có hai cây dù rồi, mọi người xem, hai người nào dùng?"

      Cộng thêm Từ Du Mạn, nhân viên part-time ở tiệm cà phê tổng cộng có ba người, cho nên, hai cây dù là đủ.

      Tiểu Ngư cùng tiểu Cần các ấy học cùng trường, có thể dùng chung cái dù là đủrồi, cái dù kia để lại cho Từ Du Mạn dùng.

      Nhưng cự tuyệt: "Chính bà chủ cũng khôngcó dù để về nhà mà? Tớ cần, tớ có thểgọi người tới đón." Từ Du Mạn vừa xong, Cố Uyên liền gọi điện thoại tới.

      "Mạn Mạn, em ở tiệm cà phê chờ , tớiđón em."

      "Ừm. đường chú ý an toàn." Từ Du Mạnnói.

      "Mạn Mạn, chuyện điện thoại với ai thế?Hả?" Tiểu Ngư nhiều chuyện hỏi. Trải qua mấyngày làm việc chung, Từ Du Mạn sâu sắc cảm thấy, nơi nào có phụ nữ nhất định có nhiềuchuyện.

      "Chồng tớ." Từ Du Mạn muốn lừa dốingười khác. Dù sao ra cũng có vấn đề gì, cũng phải là người thể gặp. tại làm tốt quan hệ với bọn họ rồi, căn bản cũng cần lo lắng người ta bài xích .

      "Chồng cậu?" Tiểu Cần kinh ngạc , "Cậukhông phải mới tốt nghiệp trung học sao? A, đúng, là bạn trai chứ gì. tại bao nhiêu cặp đôi nhau cuồng nhiệt đều thíchgọi nhau là ông xã bà xã."

      " phải, là ông xã kết hôn. Kết hôn thời điểm tớ học lớp mười hai."

      "Lớp mười hai? Khi đó cậu bao nhiêu tuổi?"

      "19 a. Mười chín tuổi là có thể kết hôn rồi, chonên, liền kết hôn thôi."

      "Luật hôn nhân mới là tạo phúc choquần chúng nhân dân." Tiểu Ngư thở dài . Ha ha, đây là lần thứ hai Từ Du Mạn nghe có người như vậy.

      "Người kết hôn tốt."

      "Các cậu cũng có thể kết hôn a." Từ Du Mạntrêu chọc . ngờ tiểu Ngư tiểu Cần trẻtuổi như vậy muốn kết hôn. Từ Du Mạn nghĩđến chính mình luôn muốn kết hôn, biết nên gì nữa.

      "Nghĩ là nghĩ, cũng phải có người thích hợp mới được a." Tiểu Ngư ỉu xìu . Chợt, ánh mắtcủa ấy sáng rực lên, chỉ vào chiếc Porsche mới vừa đến bên ngoài tiệm cà phê : "Người có tiền a, thấy ? Chiếc xe kia lần trước tớ thấy qua tạp chí, là kiểumới nhất, 1.800.000 tệ đấy."

      Chỉ thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng mở cửa xe, động tác cực kỳ ưu nhã mở dù ra, xuống xe.

      Sau khi người đàn ông xuống xe, hai mắt của tiểu Ngư cùng tiểu Cần liền nhìn say mê, "Thấykhông, người đàn ông cao lớn đẹp trai giàu cótrong truyền thuyết."

      " ấy hình như là về phía chúng ta đó. Aiz, hình như nhìn tớ đấy." Tiểu Cần hoa si .

      "Nhìn cậu? Thôi , muốn nhìn cũng là nhìn đại mỹ nữ Mạn Mạn của chúng ta nha."

      Tiểu Ngư cùng tiểu Cần dáng dấp xấunhưng cũng coi là đẹp, chính là kiểu đứng trong đám đông người thể tìm ra được, tương đối bình thường.

      "Ặc, cái đó… ấy chính là chồng tớ."

      "Hả?"

      Tiểu Ngư và tiểu Cần cùng nhìn Từ Du Mạn,nhìn lại Cố Uyên chút, sau đó rối rít cảmthán: "Quả nhiên, có tướng vợ chồng."

      "Mạn Mạn, hâm mộ cậu nha, có ông xã đẹp trai như thế." Tiểu Ngư vẻ mặt hâm mộ . Chỉthấy Cố Uyên che dù, mà đám người vội vàng ởchung quanh toàn bộ đều trở thành cảnh nền, trong trời đất, chỉ còn lại mình Cố Uyên. Người khác cho dù như thế nào, cũng có dángvẻ chút nhếch nhác. Nhưng che dù, lại làm cho người ta cảm thấy, duy mỹ. Chỉ có dùng từ‘duy mỹ’ mới có thể hình dung được.

      Cố Uyên vào tiệm cà phê, nhìn thấy Từ Du Mạn rồi, cầm lấy túi trong tay , cầm tay rồi với bà chủ: "Tôi đón ấy về trước."

      Dịu dàng như ngọc, chính là về người đànông giống như Cố Uyên vậy.

      "Được." Bà chủ cũng xem như gặp rất nhiều người rồi, lúc đầu có chút thất thần, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại bình thường, cười .

      Đứa Mạn Mạn này rất nghe lời, làm việc cũng rất nghiêm túc, rất nhiều thứ đều là vừa dạy liền biết, hơn nữa rất chịu khó. , côrất thích Mạn Mạn.

      "Chào bà chủ; mọi người, ngày mai gặp." Chào hỏi xong, Từ Du Mạn cùng Cố Uyên đứng vàodưới cây dù, sau đó về phía chiếc Porsche.

      Lên xe, Từ Du Mạn mới : "Nổi bật rồi, đúng ? Sao đột nhiên lại đổi xe?" Ừm, ngồi rất thoải mái. Lại , chiếc xe này chưa từngnhìn thấy qua.

      "Bạn tặng."

      "Sao lại nhiều bạn như vậy chứ? Ở đâu ra nhiều thời gian như vậy để kết bạn chứ?" Theo lý thuyết, luôn phải huấn luyện, sao còn có thể ra ngoài đầu tư cái gì chứ....

      "Lúc làm nhiệm vụ, đều là dùng thân phận khác nhau để xuất , người quen biết cũng nhiềuhơn." Có vài người trở thành kẻ địch, trừ nhữngngười đó, những người khác liền trở thành bạn bè.

      "Nha." muốn thêm gì nữa, yên tĩnh ở bên nghịch điện thoại di động.

      "Hôm nay sao lại đồng ý để cho tới đón em vậy?" Trước kia chính là chết cũng đồngý mà.

      "A, phải trời mưa ư, cho nên, em khôngmuốn bị ướt sũng."

      Chợt, xe dừng lại. "Sao lại kẹt xe?"

      " lắm. Em ở xe nghỉ ngơi lát , ra ngoài xem chút." Cố Uyên mở cửa xe, về phía trước. Từ Du Mạn mìnhở xe, chán đến chết, đành phải lấy điệnthoại di động ra tiếp tục chơi trò chơi. Lại , gần đây phát trò chơi trong điện thoại khá thú vị, phiên bản biến thái Ninja của trái cây nha.

      Từ Du Mạn vừa cắt trái cây, vừa nhìn đằngtrước, vẫn có chút dấu hiệu di chuyển.

      "Tin tin tin tin."


      Nghe thấy có người ngừng ấn còi, mới nhìn sang bên cạnh. Chiếc xe ở bên cạnh xe của trước đó thấy đâu nữa, đổi thành chiếc Benz. Chạy băng băng lên, ngườiđàn ông ăn mặc rất sành điệu, tóc vàng, lỗ tai có mấy cái bông tai, còn đeo kính râm rất hứng thú nhìn , ngừng ấn còi.

      Sau khi Từ Du Mạn nhìn sang, tên sành điệu kia còn bày ra tư thế mà chính cho là tương đối đẹp trai, sau đó với : "Mỹ nữ."

      Nhàm chán. Từ Du Mạn muốn để ý tới,cúi đầu cắt trái cây.

      "Tít tít tít tít."

      Tên kia vẫn ngừng ấn còi, Từ Du Mạnthật chịu nổi, dùng cái bịt tai nhét vào mà vẫn nghe thấy. Vốn kẹt xe bực mình rồi,lại bị cái tên kia quấy rầy, khỏi nổi trận lôi đình: " làm gì đấy?"

      Tên kia cho ánh mắt em cũng để ý đến , : "Mỹ nữ, kẹt xe ở chỗ này nhàmchán, trò chuyện với ."

      Từ Du Mạn liếc cái: "Trai đẹp, xe này của mượn của ai vậy?"

      Vừa nghe Từ Du Mạn là xe mượn, gã sànhđiệu mất hứng: "Mỹ nữ, lời này của em đúng rồi. Xe này tự mua, đẹp chứ?"Dương dương đắc ý .

      "Tạm được. Chỉ là, cảm thấy xe của tôikém hơn xe của sao?" Chiếc xe mới nàycủa Cố Uyên hẳn là cao cấp hơn xe của rồi.

      Vẻ mặt tên sành điệu có chút chịu nổi, bắt đầu sang chuyện khác: "Mỹ nữ, có thể cho biết tên của em ? Nếu khôngcứ gọi em là mỹ nữ cũng tốt?"

      "Sao lại tốt? Chẳng lẽ cảm thấy tôikhông xứng được gọi là mỹ nữ sao?" Từ Du Mạn bày ra bộ dáng điềm đạm đáng , giốngnhư bị uất ức lớn.

      Mỹ nữ đau lòng phải là chuyện mà đàn ông muốn nhìn thấy: " phải vậy, chính là muốn biết tên của em thôi. khôngphải ý đó."

      "Tôi chính là thích người khác gọi tôi là mỹnữ."

      "Được, gọi em là mỹ nữ. Mỹ nữ, chủ xe này đâu?" Hẳn là người đàn ông vừa giàvừa xấu rồi. Thoạt nhìn rất thanh thuần, còn phải là làm tiểu tam của người giàu có sao. Có điều, dáng vẻ đẹp như thế, hắnkhông ngại vui đùa chút. Với tư chất củahắn, có tiền lại trẻ tuổi đẹp trai, chung quy hơn hẳn tên đàn ông vừa già vừa xấu còn có vợrồi. Có đầu óc đều biết là lựa chọn tốt hơn.Nghĩ đến điểm này, tên sành điệu còn có lòngtin có thể rước Từ Du Mạn lên xe .

      "A, ấy xem phía trước xảy ra chuyệngì rồi." Từ Du Mạn : "Đúng rồi, trai đẹp, anhnói cái xe này là chính mua sao? Nhìn dáng vẻ của trẻ tuổi như thế, xe này đắt chứ?" Bộ dạng Từ Du Mạn đúng là có thểnói là loại con tiền.

      " phải rất đắt. Chút tiền này, còn để vào trong mắt." Gã sành điệu tự hào . Cái này chính là mệnh của mỗi người, ai bảo người cha có tiền chứ?

      "Oa, vậy nhất định rất có tiền nha." Từ Du Mạn hai mắt đều muốn toát ra sao.

      "Mỹ nữ, hai người muốn đâu vậy?"

      "A, bà xã của ấy muốn ấy đón, chúng tôi mới vừa từ tiệm cà phê ra ngoài." Tôi láo… láo. Từ Du Mạn nghĩvậy ở trong lòng. Đúng vậy, chính là bà xãcủa , muốn tới đón, chính là bà xãcủa muốn tới đón, cũng là đưa về nhà. Bọn họ cũng mới vừa từ tiệm cà phê rangoài mà.

      Quả nhiên sai. Tên kia nghĩ trong lòng," biết chỗ rất đẹp, dẫn em nhé."

      " tại mưa lớn như vậy, tôi vẫn là về nhàtrước tôi, đâu." Từ Du Mạn uyển chuyển cự tuyệt.

      Nhưng ở trong mắt tên sành điệu, Từ Du Mạnđây chính là muốn lạt mềm buộc chặt, muốn cựtuyệt lại ra vẻ mời chào: " sao, nếukhông, tiễn em về nhà, thế nào?"

      "Như vậy tốt đâu." Từ Du Mạn có chútngượng ngùng.

      " có gì tốt. Nếu , chờ trở về, em với tiếng ." Thắng lợitrong tầm mắt a. Tên kia nhìn thấy ánh sáng thắng lợi.

      "Ừm, vậy cũng được."

      Từ Du Mạn rốt cuộc ngượng ngùng đồng ý, "Chỉ là, vị kia của tôi, ấy rất lợi hại, đặc biệt hung hãn. Tôi thấy, hay là thôi . Ngộ nhỡ chọc giận ấy rồi, ấy đánh ."

      " sợ, bảo vệ em, chính là đời thứba của võ quán Teakwondo Hắc Đoàn." Tên kia .

      Từ Du Mạn nghi ngờ nhìn thân thể bé củagã sành điệu, trong lòng cười lạnh, "Có ? Vậy tôi yên tâm rồi. Tôi còn sợ ấy đánh bị thương. ấy… trong lòng ấy có chút cái kia, thích nhất là giày vò ngườikhác, là người cuồng ngược đãi." Từ Du Mạn đáng thương .

      "Cái gì? Cuồng ngược đãi? còn hành hạem?" Ai cũng biết là hành hạ phương diệnnào. Dáng vẻ Từ Du Mạn bị áp bức khi dễ làmkhơi dậy khí phách đàn ông của tên sành điệu, .

      "Ừm."

      "Vốn còn muốn ôn hòa nhã nhặn. tại đừngtrách nể tình . Tên đàn ông biết thương hương tiếc ngọc, nên giáo huấn chút." tức giận .

      "Ai muốn giáo huấn tôi vậy?" Cố Uyên xem xét lúc này trở lại. ra, sớm trởlại, chỉ là mực đứng bên cạnh xem kịch vui, xem Mạn Mạn có thể cái gì. ngờ,Mạn Mạn của cư nhiên thừa dịp khôngcó ở đây mà như vậy, cũng lo làm như vậy sao? Cố Uyên quăngcho Từ Du Mạn ánh mắt thâm ý.

      Từ Du Mạn chợt cảm thấy sau lưng lạnh toát.

      Tên nam phụ nhìn thấy nhân vật chính xongliền đánh mất lòng tin kia rồi. Vốn cho rằng đốiphương là tên đàn ông vừa già vừa xấu.Nhưng so với nghĩ khác biệt quánhiều. cảm thấy, chút phần thắng với người ở trước mắt, duy nhất có điều, chính là: " chính là người cuồngngược đãi mà em ?" Xem ra giống. Chẳng lẽ, đây chính là loại mặt người dạ thú trong truyền thuyết?

      "Ha ha, xin hỏi có cái gì chỉ giáo?"

      Từ Du Mạn xen lẫn giữa Cố Uyên và tên kia,nhìn Cố Uyên chút, lại nhìn tên tóc vàngmột chút, vẻ mặt khó xử.

      Cố Uyên biết Từ Du Mạn có ý nghĩquỷ quái gì, nhưng tuyệt đối phải là chủý gì tốt.

      "Các đừng xung đột được ? Đều làem đúng, em sai rồi. Em… em… em rời khỏi là được." Dứt lời, liền muốn mở cửa xe rời .

      Cố Uyên bắt được tay , "Bảo bối, em biết, thể rời khỏi em."

      "Nhưng cũng thể rời bỏ bà xã củaanh."

      Mắt thấy sắp khóc, tên kia vội vàng :" còn chưa lấy vợ, có thể cưới em."

      "Có ?" Từ Du Mạn mắt sáng rực lênmột chút, nhưng lại tối sầm xuống, "Em xứng với ."

      Vốn sau khi tên kia muốn kết hôn với TừDu Mạn liền hối hận, đây chẳng qua là nhất thời nhanh miệng. Nhà làm sao có thể đểcho cưới vợ bé của người khác chứ? Trongnhà khẳng định sớm sắp xếp người phụnữ môn đăng hộ đối cho . Nhưng nhìn thấycái bộ dáng uất ức này của , cảm giác khí phách trong lòng lại bắt đầu bành trướng, "Ai xứng? Em xinh đẹp dịu dàng như vậy, ai có thể cưới được em chính là phúc khí của người đó."

      " sao?" Từ Du Mạn có thể làm diễnviên được rồi, mỗi lần diễn trò đều diễn giốngnhư vậy. Nếu là diễn viên, chừngcòn có thể được giải thưởng Oscar đấy.

      "Dĩ nhiên, chưa bao giờ láo."

      "Nhưng tại sao ấy chẳng cảm thấy như vậy?"

      " cưới em. Cái khác dámnói, ít nhất phải người cuồng ngược đãi." Tên tóc vàng vội vàng .

      " mới vừa biết tôi, lời như vậy, cảm thấy quá mức tùy tiện sao?"

      "Em tin chuyện ‘vừa thấy ’ sao?"

      "Tin."

      "Vậy em tin ?" Tên này đúng là thâm tình khẩn thiết a.

      Vốn cho rằng Từ Du Mạn khóc tin tưởng,sau đó xuống xe, lên xe của , rồi nhào vào trong vòng ôm của . Nhưng lại làm cho thất vọng. Lòng của bị hai chữ ngắn gọn của làm cho bị thương tan nát.

      " tin."

      "Tại sao?"

      "Ha ha." Từ Du Mạn chợt níu lấy lỗ tai của Cố Uyên, hung tợn : "Mới vừa rồi sao lại ra ngoài lâu như vậy? Phía trước rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì? Có phải cũng ở phía trướccua giống như vị bên cạnh này hay ?"

      " nào dám chứ?" Cố Uyên .

      "Này…" Tên kia bị màn trước mắt làm cho kinh sợ. Đây hoàn toàn khác so với những gìmà Từ Du Mạn nghĩ. Cái bộ dángnày của có gì khác biệt với kiểu ngườiphụ nữ đanh đá mà ghét nhất.

      "Tôi đây cho biết, ‘vừa thấy ’cũng đáng tin. Lần đầu tiên gặp mặt anhliền biết tính cách của đối phương rồi sao?Thích hợp với chính mình hay ?" Từ Du Mạn lại hỏi: "Mới vừa hỏi , vẫn chưa trảlời em."

      " có gì, chính là phía trước có hai chiếcxe gây gổ, đều tránh đường, liền tạothành tình huống kẹt xe như vậy."

      "Gây gổ? Con mẹ nó, lúc này mà gây gổ, những người này có đạo đức công cộng hay ? biết tạo thành hậu quả gì à? cũng thế, lên đằng trước xem rồi cũng biếtxử lý chút. Chặn đường như vậy, chúng talúc nào mới có thể trở về à? Ngu hết biết." Từ Du Mạn tức giận liền mắng ra tiếng. Có điềuphần lớn nguyên nhân vẫn là để hù dọa tên kia. Vừa nhìn chính là đứa bé, giả bộ kinh nghiệm dày dặn cái gì?

      Tên kia ràng bị hung hãn của Từ Du Mạn dọa sợ, ngoan ngoãn gì thêm.

      Cố Uyên lấy lòng nhìn : " xử lý rồi. phải là chút chuyện thôi sao, sao có thể để cho bọn họ cản đường bảo lối của chứ?"

      Dứt lời, dòng xe trước mặt chuyển động.Phía trước vừa được khơi thông, tên kia liền rút lui lái , giống như dám nhìn lần nữa. Từ Du Mạn nhìn tên kia chạy trối chết, tim phổi bật cười.

      Cố Uyên gõ vào đầu , vui : "Em, cái nhóc hư hỏng này."

      "Em đây là tốt bụng, dạy ít chuyện vềsau nhất định phải hiểu."

      "Chính em mới bao nhiêu tuổi, nhóc con nghịch ngợm."

      "Em lớn, nhưng em kết hôn rồi.Huống chi, biết ràng em còn , vẫn còn nhất định muốn kết hôn với em, đây làđạo lý gì chứ?" Từ Du Mạn hỏi ngược lại.

      ". . . . . ." Con đường khai thông rất nhanh liền về đến nhà.

      "Ông nội, cha, mẹ." Về đến nhà, đầu tiên làchào hỏi trưởng bối.

      "Ừ, về rồi à. Hôm nay có chuyện gì vui ?"Tôn Tôn kéo Từ Du Mạn qua, để ngồi ở bên cạnh bà.

      "Dạ, có a." Vì vậy hai người mẹ chồng nàng dâu liền bắt đầu tán gẫu.

      Buổi tối, Cố Uyên từ cừu non hóa thân thành sói xám lớn, từng bước từng bước dồn ép , bức đến góc tường, " muốn làm gì?"

      "Em cứ ?" Cố Uyên ép sát Từ Du Mạn,giam cầm giữa cùng vách tường: "Anhcuồng ngược đãi? Hả?"

      Sau lưng là vách tường lạnh lẽo, phía trước là lồng ngực cực nóng, cảm giác chính mìnhgiống như chịu đựng hành hạ của haitầng lửa và băng. Lại thêm khí tức bức ngườicủa , sắp chịu nổi rồi, "Hắc hắc, cái đó, ông xã à, em đây phải đùa giỡn thôi sao, nhất thiết đừng làm nha."

      " giỡn? thế nào nghe được chútcũng giống như giỡn nhỉ." Cố Uyênnở nụ cười khiến người ta đoán ra, khẽcắn vành tai của . Răng nanh nhàng lướtqua vành tai trơn bóng của , khiến từngđợt khẽ run.

      "Thầy Cố…" Từ Du Mạn van xin, nghĩ mình cóthể gợi lên đồng tình của , cho dù là chút xíu cũng tốt. Nhưng hiển nhiên nghĩ sai rồi, sau khi lộ ra vẻ mặt như thế, chẳngnhững khơi dậy đồng tình của , ngược lại càng thêm kích thích dây thần kinhnào đó của .

      "Cục cưng, em có muốn biết người cuồng ngược đãi bình thường đều làm như thế nào hay ?" Cố Uyên , tay lại bắt đầu hạnh kiểm xấu, vén lên vạt áo của .

      Thời tiết nóng bức, mặc chính là loại quần áo bằng vải chiffon, rất rộng rãi, chính là trực tiếp kéo xuống, cũng phí chút hơi sứcnào.

      "Em muốn biết." Từ Du Mạn vội vàngphủ nhận.

      "Vậy sao? thấy chưa chắc. Bộ dáng của Mạn Mạn giống như tò mò." Dứt lời, Cố Uyên cúi người xuống, ôm ngang lên.

      " làm gì đấy?" Từ Du Mạn hoảng sợ .

      "Em cứ ? Mạn Mạn, chúng ta kết hôn lâu như vậy, đừng bảo là em biết." Ôm lên giường, Cố Uyên đè lên người .

      "Thầy Cố, hôm nay thời tiết nóng nực, vẫn là cần làm."

      "Nóng sao? ràng mở điều hòa. MạnMạn, tối nay đừng nghĩ trốn." muốn để cho nữa, vừa , luôn làm cho ngườita cảm giác nhịn được phát điên.

      Để ngừa ngộ nhỡ, vẫn là chận cái miệng của côlại, để cho chuyện là được.

      Cuối cùng, Cố Uyên vẫn nỡ giống như người cuồng ngược đãi mà đối với . Bất quá chính là muốn thêm mấy lần mà thôi.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 92

      Mấy ngày nữa chính là sinh nhật hai mươi tuổi của Từ Du Mạn. cảm thán, thời gian trôi qua mau, thoáng cái, lại già thêm mộttuổi rồi.

      biết Cố Uyên gần năm, kết hôn gần nửanăm, Từ Du Mạn chưa với sinh nhậtcủa mình, cũng chưa qua với ba mẹ vàông nội. Cho nên, chút cũng nhìn ra dấu hiệu gì, mọi thứ đều giống như bìnhthường. Từ Du Mạn lại khó mà , dù sao cũng thể biết xấu hổ mà rêu raomấy ngày nữa chính là sinh nhật của em a, như vậy .

      Ngày này, vẫn như thường ngày, Cố Uyên chởTừ Du Mạn đến tiệm cà phê.

      "Bà xã, hôn cái." Ngay trước khi xuống xe, Cố Uyên luôn đòi cái hôn trước,coi như thù lao đưa làm.

      Chụt.

      cho Cố Uyên cơ hội tiến thêm bước, mở cửa xe nhanh chóng nhảy xuống xe, "Emđi trước, bái bai."

      "Ừ, buổi chiều tới đón em."

      "Ừ."

      Từ Du Mạn mới vừa vào tiệm cà phê, đầu liền bị phun rất nhiều "bông tuyết."

      Đánh lén thành công, tiểu Ngư tiểu Cần từ bên cạnh ra, "Mạn Mạn, sinh nhật vui vẻ."

      Từ Du Mạn vừa thu dọn mấy thứ đầumình, vừa : "Các cậu làm sao biết sinh nhậtcủa mình?"

      "Còn phải là chị Từ. Chị Từ đều nhớ kỹsinh nhật của từng người trong chúng ta đó."Thời điểm nghỉ đông sau học kì , vẫn sợ ngây người đấy. nghĩ tới bà chủ lại còn nhớ sinh nhật của , khiến cảm động lâu đấy.

      Vốn thân mình lên miền Bắc học, nhà lại xa, ở chỗ này cũng có người thânnào. Làm part-time cũng là để kiếm ít phí sinhhoạt, cũng tốt vì giảm bớt gánh nặng trong nhà.

      vận khí tốt, tới nay liền gặp được bà chủ tốt như vậy, hơn nữa còn làm sinh nhật cho

      Lúc này chị Từ tới, trong tay cầm cái bánh gato, "Mạn Mạn, tới đây cầu nguyện ."

      "Dạ." Từ Du Mạn cảm động tới. Cây nến được thắp lên rồi, hai tay nắm lại, thành kính cầu xin tâm nguyện.

      Khi Từ Du Mạn mở mắt ra, tiểu Ngư liền kịp chờ đợi hỏi: "Mạn Mạn, cầu nguyện điều gì thế?"

      " ra linh." Tiểu Cần lập tức .

      Từ Du Mạn cười cười, " a, chỉ cầnthành tâm, cũng linh nghiệm ."

      "Vậy Mạn Mạn cầu nguyện điều gì? Có phảimuốn ông xã của cậu như thế nào hay ?"Nơi nào có con , nhất định có nhiều chuyện.

      " tớ tớ, vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ."

      "A, như vậy thú vị a." Tiểu Ngư bĩu môi,.

      "Ha ha." Đây chính là tâm nguyện lớn nhất của . Nhưng còn có câu ra, sợhù dọa hai đơn thuần tiểu Ngư tiểu Cần.Ừm, mặc dù tiểu Ngư tiểu Cần lớn hơn ,nhưng chính là người từng trải, cảm thấy tiểuNgư và tiểu Cần chính là những đứa bé đơn thuần.

      Từ Du Mạn , người nào làm tổnthương người đều phải chết.

      "Đừng để ý tới ấy, cắt bánh ." Chị Từ đưa dao tới trong tay Từ Du Mạn.

      Từ Du Mạn nhận lấy dao, tỉ mỉ cắt bánh, sau đó đưa cho mỗi người phần. ngờ, bánhngọt trong tay vừa mới đưa cho tiểu Ngư, ấy liền quẹt ít kem bôi lên mặt Từ Du Mạn. Từ Du Mạn chú ý, lại bị đánh lén thành công.

      Bản lĩnh của Từ Du Mạn học cũng uổng phí rồi.

      Vì tổ chức sinh nhật cho Từ Du Mạn, buổi sáng chị Từ cũng mở cửa làm ăn.

      Điên khùng cũng điên khùng đủ rồi, chị Từ đặc biệt có tình người, cho nên buổi chiều để làm, đặc biệt cho về sớm, để có thểvề nhà mừng sinh nhật.

      Từ Du Mạn gọi điện thoại định bảo Cố Uyênđến đón , nhưng điện thoại của thế nàocũng gọi được. Gọi điện thoại về nhà lạikhông có người nhận.

      Từ Du Mạn có chút lo lắng có phải xảy ra chuyện gì hay , phải biết rằng, thời gian dài như vậy tới nay, gọi điện thoại cho chưa từng xảy ra tình huống gọi được.

      Từ Du Mạn vội vã chào chị Từ, ra ngoài gọi cái xe, trở về nhà. Dọc theo đường , lolắng thúc giục lái nhanh chút. là lo lắng cho Cố Uyên, hai là, trong xe này có loại mùi kỳ quái, ngửi rất thoải mái.

      " , Bắc Kinh nhiều xe, kẹt xe chínhlà vận khí tốt, sao mà lái nhanh hơn được?" Tài xế . Nhưng vừa nhìn giống như có việc gấp, nếu cũng gấp gáp như vậy: " , có chuyện gì vội sao?"

      "Ừm, điện thoại của chồng tôi gọi được,tôi lo lắng xảy ra chuyện gì." Có câu ,mắt trái nhảy tài mắt phải nhảy tai, từ lúc lên xe, mí mắt phải vẫn luôn nháy ngừng,giống như mực nhắc nhở xảy ra chuyện.

      "A, tôi biết con đường , có thể sẽnhanh đến chỗ muốn ." Tài xế tốt bụng . Tài xế này cao lớn giống người BắcKinh, mà là loại cảm giác thấp lãoluyện, làm cho người ta cảm thấy người này rất khôn khéo. Nhưng cảm thấy tài xế này có gì đó đúng. Tài xế này cho loại cảm giác rất thoải mái, giống tài xếcô gặp ở thành phố A trước đó, làm cho ngườita có cảm giác thà đàng hoàng.

      "Vẫn là cần, đường lớn là được." Từ Du Mạn uyển chuyển cự tuyệt.

      " , tôi cũng là thấy gấp gáp, hơn nữa, Bắc Kinh thường kẹt xe, có lúc bị kẹt tớimấy giờ đấy. Cái đường kia tôi qua nhiều lần, tuyệt đối an toàn." Tài xế thề son sắt , "Nếu như đường , tôi bảo đảm, đến nửa tiếng có thể tới nơi."

      "…." Từ Du Mạn suy nghĩ chút, mí mắtphải vẫn nhảy, nhảy đến khiến hoảng hốt, biết làm sao, đồng ý. Dù sao tại cũng là ban ngày, phải là buổi tối. "Được rồi."

      "Good." Gã tài xế nghe đồng ý xong, liền lập tức quay đầu xe, hướng con đường bên cạnh lái .

      Từ Du Mạn ở xe vẫn gọi điện thoại,vẫn cách nào gọi được. Điều này làm cho có chút tức giận, rốt cuộc làm cái gì chứ? Luôn cách nào gọi được. Từ Du Mạn tiện tay ném điện thoại di động qua chỗ ngồi bên cạnh, day day huyệt thái dương, hỏi tàixế: "Tài xế, đây là chỗ nào vậy? Sao còn chưatới?"

      Nhìn chung quanh càng ngày càng vắng vẻ, TừDu Mạn mơ hồ cảm thấy có chút bất thường,cảnh giác quan sát bốn phía.

      "A, sắp tới rồi. tại mới qua 20' thôi, đừng có gấp." Tài xế nhìn đồng hồ, .

      "Nha. Đây là chỗ nào? Tôi thấy khung cảnhchung quanh đẹp vô cùng, về sau có cơ hội cóthể bảo ông xã cùng tới đây chơi." Từ Du Mạngiống như rất hợp ý khung cảnh chung quanh,hứng thú dạt dào , tuyệt lo lắng chínhmình thân mình ở nơi vắng vẻ,hơn nữa, còn là chỗ xa xôi có người ở.

      "Cái này tôi cũng lắm. Nhưng có nhìn thấy khu rừng phía trước hay , trong rừngcó con đường, xuyên qua gần đến rồi." Tài xế quay đầu lại, liếc mắt nhìn Từ Du Mạn, sau đó chỉ vào rừng cây phía trướcnói.

      " ngờ chốn Bắc Kinh phồn hoa này, cưnhiên còn có nơi có hơi thở nông thôn nhưthế này. Nếu chung quanh có thêm mấy hộ gia đình càng đẹp. Cái chỗ này tệ, tôi có thể bảo ông xã tới đây xây căn nhà." Từ Du Mạn cơ hồ mỗi câu đều nhắc đến ông xã. Lần nữa ông xã, kêu lên: "Nha, mải ngắm phong cảnh, tôi cũng quên mất. Tài xế, tại sao còn chưa tới nữa? Tôi có việc gấp."

      "Lập tức tới ngay, tôi phải sao, xuyên qua rừng cây kia là đến." Tài xế thỉnh thoảng kiên nhẫn khi nhắc tới vấn đề này, .

      "Nhưng tôi ở nhà tại sao chưa từng nhìn thấycánh rừng này?" Từ Du Mạn nghi ngờ hỏi.

      "Đó là bị tòa nhà bên cạnh chặn lại."

      "Nha."

      Từ Du Mạn biết , tên tài xế rất có thể chính là tài xế chạy xe trái pháp luật. Nhưng tại ở chỗ này có bóng người có gì, tự hỏi, xem ra hẳn là vẫn phải dùng sức mạnh rồi.

      Cũng may, phải tay trói gà chặt.

      Quả nhiên, đến trong rừng cây , xe ngừnglại. Vừa khéo, ở giữa rừng cây , bốn phíatoàn bộ đều là cây. Những cái cây này dáng dấp rậm rạp khác thường, cũng lộ ra cỗ khí tứcu ám. Ở trong rừng cây này, căn bản khôngnhìn thấy bên ngoài, thứ có thể nhìn thấy ngoạitrừ cây cối vẫn là cây cối. Tương tự, bên ngoàicũng nhìn thấy được bên trong.

      Từ Du Mạn sợ hãi nhìn chung quanh, thanh âmcó chút phát run: "Tài xế, sao vậy, sao bỗng nhiên lại dừng xe." Từ Du Mạn vẻ mặt giống như Tiểu Bạch Thỏ gặp phải sói xám lớn, đáng thương, vô tội, khiến người thương. Nhưng có loại người, biểu cảm như vậy của Từ Du Mạn những thể khiến thươngtiếc, ngược lại càng thêm kích thích thú tính của .

      "Ha ha, đến lúc này rồi, cho là thế nào?"Tài xế đóng cửa xe lại, thuận tiện khóa trái cửa.

      Từ Du Mạn nhìn tên tài xế từng bước từngbước ép sát, sợ hãi rụt đầu, hốt hoảng hấp tấp, định mở cửa xe chạy trốn, nhưng thế nào cũng mở ra.

      "Đừng phí sức, tôi khóa trái rồi, mở ra đâu. Yên tâm, rất nhanh qua thôi,rất nhanh còn khổ sở nữa, cách xa cái xã hội ăn thịt người này, cái xã hội bẩn thỉu này. thuần khiết như vậy, tuyệt đối khôngthể… thể để cho cái thế giới này làm ô nhiễm." Tài xế lộ ra nụ cười có thể gọi là biến thái.

      Xong rồi, lại là tên giết người điên cuồng tâm lý biến thái.

      " cần, tôi cầu xin , tôi sợ bị ô nhiễm, tôi còn chưa sống đủ đâu." Trong giọngnói của Từ Du Mạn mang theo tiếng khóc nức nở, bất lực, sợ hãi, nhìn sót cái gì.

      Từ Du Mạn lui về phía sau, mực thối lui, sau khi biết lưng đụng tới cửa xe, dính sát lên cửa xe. di chuyển như vậy, tấm đệmdưới chỗ ngồi cũng bị dời vị trí. Từ Du Mạnphát , phía dưới cái đệm này, lại là mộtvùng đỏ thẫm, là vết máu khô, "Đây là. . . . . .". Hèn chi lúc lên xe, cảm thấy xe cómột mùi cổ quái, ra là mùi máu tươi.

      "Đây là máu tươi. Máu tươi bẩn thỉu. Chúng xứng ở lại trong cơ thể của mỹ nhân."Tài xế nhìn thấy Từ Du Mạn phát , chẳng những sợ hãi, ngược lại càng thêmkích động, hưng phấn.

      "Đúng vậy, máu tươi bẩn thế này. ngườitốt như vậy, những thứ máu tươi bẩn thỉu nàykhông xứng chảy trong cơ thể ." Từ Du Mạnnói, trong lòng mỉa mai cười.

      " , có chúng, tôi liền thể giúp các giải thoát." Tài xế lắc đầu cái, càng thêm sáp lại gần . Mặt cũng sắp dánlên mặt của rồi.

      "Tôi muốn giải thoát, tôi muốn."Từ Du Mạn lắc đầu, sợ sệt .

      "Sợ sao? cần phải sợ, tôi đây là giúp . Thấy những thứ máu tươi kia ,những người đó có máu tươi, họ đều tới thế giới yên ổn, hòa bình khác rồi. Rấtnhanh cũng có thể gặp gỡ các ấy." Tài xếchợt từ ghế nệm móc ra con dao găm.Dao găm mài đến sáng choang, Từ Du Mạn nhìn thấy con dao găm phản chiếu ánh sáng, cóthể tưởng tượng ra cái cảnh lúc tên biến tháinày ở mình, nắm dao găm từng nhát từngnhát mài dao.

      "…" Biến thái. Từ Du Mạn ở trong lòng nhổmột bãi nước miếng. Trong lòng vẫn thầm tính toán. Cái tên biến thái này rất có thể chínhlà tên điên cuồng giết người bị truy nã mà mấy ngày trước xem tin tức ở TV. Nhưng truyền thông hẳn là biết tướng mạo của tên điên cuồng giết người này, cho nên chỉ miêu tả tình huống của người chết. Hẳn là người trước mặt mình, sai.

      Theo báo cáo, những thi thể được tìm thấy đều là bị người trước cưỡng bức sau giết, hơn nữa bịchết thê thảm nỡ nhìn. Đều là cổ tay bị cắt đường , sau đó từ từ để máu chảyhết, cuối cùng lấy ra lục phủ ngũ tạng. Có ngườisuy đoán, những bị sát hại kia rất có thểlà cổ tay bị rạch ra, sau đó lại bị cưỡng bức .

      " chính là cái tên biến thái điên cuồng giết người kia? !"

      "Giết người, ? Tôi phải tên giếtngười điên cuồng, tôi là chúa cứu thế của cáccô." biết xấu hổ, còn là chúa cứu thế cơ đấy. Mi là chúa cứu thế người khác chính là thượng đế.

      "Nào, để tôi giúp đem những thứ dơ bẩn nàylấy ra ngoài, có được ?" Gã biến thái giếtngười điên cuồng cầm dao găm, muốnnắm tay Từ Du Mạn, chuẩn bị cắt cổ tay củacô.

      chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ngay lúcbàn tay của tên biến thái cuồng giết người chìa đến, Từ Du Mạn phát bắt được tay của đối phương, dùng sức bẻ cái. Chỉ nghe rắc rắc tiếng, cổ tay của gã cuồng giết người cư nhiên bị bẽ gãy.

      Ngoài dự liệu của Từ Du Mạn, chính là nghe thấy tiếng kêu như giết heo của tên cuồng giết người, mà nhìn thấy nét mặt của càngthêm điên cuồng, càng thêm khát máu. Gãcuồng giết người cầm lấy cổ tay bị thương, bẻ trở về, ngờ, chỗ xương khớp bị bẻ trật cứnhư vậy được nối lại.

      đối thủ a, Từ Du Mạn nghĩ thầm.

      " nhìn ra, lợi hại như vậy." Tên cuồnggiết người có lẽ là biết Từ Du Mạn cũng phải là tay trói gà chặt như những trước đó, muốn phí thời gian nữa, trực tiếp giơ con dao găm lên đâm về phía .

      Từ Du Mạn bắt được cái tay cầm dao, chặn lại sát ý to lớn nhắm tới mình. Thừa dịp đối phương còn dùng sức ép xuống, liếcmắt nhìn tên biến thái, đầu gối dùng sức hướnglên , vừa lúc đụng trúng bộ vị trọng điểmcủa tên biến thái.

      "A. . . . . ."

      Hành động củaTừ Du Mạn chọc giận tên biến thái, lúc này, rốt cuộc lấy được cái chìa khóa, mở cửa xe ra. Ở trong xe, Từ Du Mạnkhông chiếm được thế thượng phong.

      Từ Du Mạn chạy ra ngoài, vận số coi như tươngđối tốt. Mới vừa chạy , vừa vặn tránh thoátđược con dao găm mà tên biến thái đâm tới.

      Lo Từ Du Mạn chạy trốn, tên biến thái lập tức theo xuống xe, chặn lại đường của .

      "Muốn chạy sao? Đứa bé chạy trốn Thượng Đế thích đâu." Gã biến thái lắc đầu mộtcái, giống như từng bước hướng dẫn đứa trẻ nghe lời, để cho đứa bé lầm đường lỡ bước, sớm quay về chính đạo.

      "Tùy tiện giết người cũng phải xuống địangục ." Từ Du Mạn .

      Dứt lời, ra tay trước chiếm được lợi thế, nâng chân dài lên, đá vào mặt biến thái, aingờ, gã biến thái này tay chân còn rất mau lẹ,cư nhiên bắt được cổ chân của , hơn nữa còn sờ soạng bắp chân trơn bóng của .

      Từ Du Mạn tức giận : "Hạ lưu, biến thái." rồi sau đó dùng sức rút chân của mình về, rồi lạimột cú tung người, rốt cuộc ép gã biến thái liêntiếp lui về phía sau.

      Từ Du Mạn thuận thế quét chân mặt đất,làm cho ngã xuống đất. lúc chuẩn bị đá cho tên biến thái cái nữa, cũng chú ý tới ánh mắt ác độc của , vừa quan sát, bắp chân bị gã biến thái đâm dao.

      Từ Du Mạn cố nén đau đớn đùi , đá con dao găm trong tay qua bên.

      "Mày chết ." Hung hăng , Từ Du Mạn bắt được cổ áo của gã, tay càng ngừng đánh vào khuôn mặt của , vừa lấyđầu gối húc vào bụng .

      Dưới công kích cường thế như vậy, khôngđịch lại, rất nhanh liền bị Từ Du Mạn đánhcho bể đầu chảy máu, ngã xuống đất ngất .

      Từ Du Mạn trở về xe, muốn tìm sợidây thừng trói chặt lại đưa đến đồn cảnhsát, có lẽ xe của tên biến thái hẳn là có sợidây thừng. Nhưng tìm lâu cũng tìm được, định xem trong khoang sau xe có hay , vừa ra ngoài, liền bị sợi dây thừng ghìm chặt rồi.

      Sợi dây gắt gao ghìm chặt cổ của , đưa đôi tay vào bên trong sợi dây để giảm bớt chútáp lực.

      "Mày con bé chết tiệt, lại dám chống lại tao,xem tao hành hạ mày thế nào." Gã biến thái cưnhiên ngất , thừa dịp ra xe tìm sợidây, cầm sợi dây đứng ở bên ngoài chờ côđi ra.

      Từ Du Mạn dù lợi hại hơn nữa, trước sau vẫn thiếu chút kinh nghiệm thực chiến, sao có thể so với tên giết người điên cuồng giết rất nhiều người bên cạnh đây.

      Từ Du Mạn chỉ cảm thấy cổ rất đau, hô hấp cũng trở nên rất khó khăn. tay vẫn nắm chặt sợi dây, tay hướng ra phía sau, muốn bắt được tên biến thái, như vậy cũng tốt, tranh thủ chút cơ hội.

      Nhưng căn bản xem thấy phía sau, mà tên biến thái cũng nhìn thấy ràng toàn bộ nhất cử nhất động của , làm sao có thể cho cơ hội này chứ?

      Lúc này, Từ Du Mạn mơ hồ nghe thấy có xe chạy qua. giống như nhìn thấy chút hi vọng,hi vọng cái người kia có thể tới giúp , hi vọngtên biến thái sợ bị người ta phát mà thảcho chạy trốn.

      Nhưng rất nhanh, hi vọng của Từ Du Mạn đãtan vỡ. trơ mắt nhìn chiếc xe jeep chạyqua bên cạnh bọn họ, người đàn ông thân hình cao lớn ngồi trong xe. Người đàn ông đó phải nhìn thấy màn này, ngược lại, từ lúc đầu nhìn thấy rồi, hắnvẫn luôn nhìn bên này, cuối cùng biết nhìn thấy rồi.

      Từ Du Mạn nhìn người đàn ông kia, trong nháymắt, tầm mắt hai người đụng vào nhau. Sau đó,vẫn luôn nhìn đối phương.

      Từ Du Mạn kia biết ánh mắt của có ý gì? Xem kịch vui? Hay là đồng tình? Hay là đành chịu? nhìn thấy ràng rồi, là sợ hãi. buồn cười, cao hơn tên biến thái này, cường tráng hơn tên biến thái này, cư nhiên, là nhìn người thể nhìn bề ngoài.

      Từ Du Mạn - ý thức dần dần mơ hồ, ở thờiđiểm hai mắt nhắm lại, giống như nhìn thấycái chết của cha năm đó, nhìn thấy bóng lưng kiên quyết rời của mẹ, nhìn thấy khoảng thời gian và Cố Uyên buồn lo,nhìn thấy hôn lễ của bọn họ.

      Giữa đau lòng, khổ sở, trong những điều tốt đẹp, trong ký ức, dần dần nhắm hai mắt lại.

      muốn chết, còn có rất nhiều chuyện chưa làm, còn phải cùng Cố Uyên qua hết nửa đời sau. được, nhất định thể cứ như vậy chết .

      Dựa vào nỗ lực ý chí, còn có cơn đau nhức tay kích thích, cố gắng mở mắt ra.

      Vẫn trong xe, ở trong rừng cây.

      Từ Du Mạn nhìn cổ tay của mình chút, trêncổ tay bị cắt đường, máu tươi đỏ thắmtừ cổ tay chậm rãi chảy ra, giống như nướcchảy róc rách. Bên tay đỏ lên mảng lớn,vết máu khô trước đó bị che giấu giờ đổithành máu tươi còn tản ra mùi tanh nồng nặc.

      Tên biến thái này hôn cổ của .

      Nhìn thấy Từ Du Mạn tỉnh, tên biến thái nở nụ cười còn biến thái hơn: "Cũng may chưachết, nếu liền buồn tẻ rồi."

      Từ Du Mạn nên lời, nhàn nhạt nhìngã biến thái. Ánh mắt của chứa lạnhlẽo u, nhưng tên biến thái chút cũngkhông phát ra, hoặc là sợ hãi. Gã kéo qua cổ tay chảy máu của qua, vươn đầu lưỡi, khẽ liếm máu tươi chảy ra trêntay .

      Máu nhiễm đỏ đôi môi gã biến thái, chỉ làm cho người ta cảm thấy càng thêm ghê tởm.

      Gã biến thái dùng sức xé rách quần áo thậtmỏng người . Quần áo bị xé nát rồi, lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết trước ngực , khiến tên biến thái hai mắt tỏa sáng.

      "Da thịt thắng tuyết." Tên biến thái sau khi toátra câu cảm thán như vậy từ trong miệng, cúi người, vùi đầu vào trước ngực .

      Nước mắt của Từ Du Mạn theo khóe mắt chảyxuống. Lúc này, nghĩ, vì cái gì còn phảitỉnh lại, tại sao trực tiếp chết . Nhưvậy, có thể tránh khỏi bị lăng nhục như vậy. Coi như có, ít nhất, cần tựmình cảm giác loại tuyệt vọng này.

      Chợt, Từ Du Mạn nhìn thấy hi vọng.

      phản kháng, mặc cho cái miệng ghê tởm của tên biến thái ngừng hôn trênngười , mặc cho người dính đầy nướcmiếng của . Trong chốc lát, thẳng người lên, kéo khóa quần xuống, móc ra cái thứ xấuxí, ghê tởm của .

      Ngay vào lúc này, dùng hết toàn lực cắt đicái thứ kia của tên biến thái.

      Cái loại đau thấu tim đó khiến tên biến thái cuồng loạn lên, lại đụng phải trần xe. Từ DuMạn lần nữa nhân cơ hội, đâm con dao vào lồngngực của gã.

      Gã biến thái dù thế nào cũng ngờ, ràngngười sắp chết làm sao có thể chợt nổi loạn,thậm chí, muốn mạng của chứ? Biết chết, tên biến thái cũng nghĩ ra chuyệnnày. Cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm Từ Du Mạn, cam lòng ngã xuống.

      Đây ít nhiều là do tên biến thái quá tự tin, hoặclà quá tùy tiện. Rạch đường tay củaTừ Du Mạn xong, cư nhiên liền đặt con dao ở cách tay của xa, khiến thừa dịp để ý lặng lẽ cầm con dao lên.

      Từ Du Mạn vốn mất máu quá nhiều, căn bản hẳn là có ý thức, chứ đừng là còn có hơi sức đó. Đúng vậy, bị người ta lăng nhục,hận ý đối với , còn cả cam lòng,tình đối với Cố Uyên, ý chí như vậy đãchống đỡ cho .

      Tên biến thái ngã xuống, con dao trong tay cũng từ trong tay rơi xuống.

      ngày này đều bận rộn chuẩn bị sựvui mừng to, vì bảo đảm trước cho Mạn Mạn, hôm nay đặc biệt tắt máy.Hơn nữa, cũng để cho ba mẹ và ông nộinói cho Mạn Mạn biết. Người nhà cũngđang chuẩn bị sinh nhật cho .

      Chuẩn bị cả ngày mới xong, Cố Uyên nhìn thời gian, cũng đến giờ Mạn Mạn tan làm, dặn dò tốt xong, Cố Uyên lái ô-tô về phíatiệm cà phê.

      "Cái gì? Hôm nay cho Mạn Mạn về sớm?"Cố Uyên rống giận.

      Chị Từ bị Cố Uyên gầm lên cũng hề tứcgiận, ngược lại rất lo lắng: "Mạn Mạn chưa trở về sao? Tôi biết hôm nay là sinh nhật của côấy, nên để cho ấy về sớm mà. Sao vậy? Mạn Mạn còn chưa về nhà sao?" Xem bộ dạng của Cố Uyên hẳn là vậy rồi.

      Tiểu Ngư tới : "Tôi nhìn thấy Mạn Mạnlên xe taxi về rồi a. Nếu gọi điện thoại hỏi xem, có lẽ là kẹt xe."

      Được tiểu Ngư nhắc nhở, Cố Uyên mới nhớ tới mình còn chưa mở máy. Sau khi mở máy, anhnhìn thấy nhắc nhở có 12 cuộc gọi nhỡ, toàn bộđều là gọi cho , gọi từ 11h đến 11h30, sau đó gọi cho nữa.

      Cố Uyên vội vàng gọi lại, điện thoại thông,nhưng ai nhận.

      Cố Uyên gọi rất nhiều lần, đều là có ai nhận. cảm thấy, nhất định xảy ra chuyện, Mạn Mạn nhất định gặp phải nguy hiểm gì rồi. Nghĩ đến Mạn Mạn có thể gặp phảinguy hiểm, Cố Uyên liền cách nào bình tĩnh được.

      Cố Uyên bắt được cổ áo của tiểu Ngư: " có nhìn thấy biển số của chiếc xe chở Mạn Mạn làbao nhiêu hay ?" Tinh thần Cố Uyên kích động, đôi mắt chợt ửng đỏ, giọng cũngkhông tốt hơn, quả thực khác biệt quá nhiều sovới dáng vẻ ôn tồn nho nhã lúc bình thường.Tiểu Ngư nào gặp qua loại tình huống này, ý thức bị Cố Uyên hù dọa, ra lời.

      Tiểu Cần ở bên cạnh cũng biết gì.

      Chỉ có chị Từ kiến thức rộng rãi, tương đối biếtxử lý đối với loại chuyện như vậy. giúp mộttay kéo tay Cố Uyên ra, sau đó trấn an tiểu Ngưmột lát, giọng hỏi: "Tiểu Ngư, em có tình cờ nhìn thấy bảng số xe của chiếc taxi chở Mạn Mạn là bao nhiêu ?"

      "Em chỉ biết hai số cuối cùng là 37." Tiểu Ngưcũng biết Cố Uyên chỉ là nhất thời nóng lòng,cũng quá để ý. Mạn Mạn mất tích, họcũng rất sốt ruột.

      Sau khi nghe xong, Cố Uyên cũng cám ơn mà lấy điện thoại di động ra gọi cú điện thoại: "Chú Hạ, làm phiền chú tra giúpcháu chút, hướng của chiếc taxi có số đuôi ở biển số là 37 vào thời điểm buổi trưahôm nay. Buổi trưa khoảng mười giờ, chạy qua đường Xuân Hi. Cháu cần ngay."Quán cà phê nằm đường Xuân Hi. (Hì hì, có năng lực đặt tên, cho nên dùng địadanh ở Thành Đô.)

      "Tiểu Uyên à, có thể hơn ? Xe có đuôi số 37 quá nhiều." Chú Hạ trong miệng Cố Uyên có chút khó xử .

      " ạ, chú Hạ, chuyện này đối với cháu rất quan trọng, làm phiền chú, phải giúp cháu trađược." Cố Uyên trịnh trọng . Nếu Mạn Mạncó chuyện gì, biết phải làm gì mới được.

      "Được rồi." Đối phương cũng nghe ra sốtruột của , còn cả giọng điệu bi thương thảmthiết ấy, nên trầm giọng đồng ý.

      "Cám ơn chú Hạ."

      Cúp điện thoại, Cố Uyên lại gọi điện thoại tiếp: "Hàn Minh, hôm nay có người báo án haykhông?"

      " có, sao thế?" Hàn Minh nghe đượcgiọng của Cố Uyên bình thường,quan tâm hỏi.

      "Nếu có người báo cảnh sát, lập tức cho em biết."

      "Ừ, được." hỏi thêm nguyên nhân. HànMinh đoán được tình nhất định rất quan trọng, lúc này cũng phải thời điểm hỏinguyên nhân, chỉ cần theo lời Cố Uyên nóimà làm là được.

      "Cám ơn."

      "Cám ơn cái gì? Chúng ta là em mà."

      Kế tiếp, Cố Uyên đều liên tục gọi điện thoại: "Gọi toàn bộ mọi người ra ngoài tìm chủ."

      "Vâng"

      Điện thoại gọi tới. Cố Uyên do dự bắt máy:"Ông nội."

      "Bé Mạn xảy ra chuyện gì?" Ông cụ Cố khẩn trương hỏi. Ông quan tâm cháu dâu Mạn Mạn còn nhiều hơn là quan tâm cháu traicủa ông.

      " có gì ạ." muốn làm cho ông nội phải lo lắng vớ vẩn.

      " có gì mà cháu điều người trong quân đội tìm bé Mạn." Ông cụ Cố quát. Đừng tưởng rằng ông già rồi nên cái gì cũng gạt ông, cho ông biết.

      "Nếu ông cũng biết cần gì hỏi nữa."

      Cố Uyên lúc này ra khỏi tiệm cà phê. thể chỉ để cho người khác tìm, chính thể chỉ ngồi chờ tin tức được.

      Tôn Tôn cũng biết, nhưng nghĩ lại, bà cũngkhông gọi điện thoại hỏi thăm Cố Uyên. Bà biếtlúc trong lòng này người sốt ruột nhất, phiền muộn nhất chính là Cố Uyên. tại tốt nhấtvẫn là nên quấy rầy.

      Tôn Tôn ở trong phòng tới lui, vẫn là ngồikhông yên. Con dâu ngoan của bà nhất thiếtkhông được xảy ra chuyện gì cả.

      "Em đừng qua lại nữa được , đầu óc cũng bị em làm cho hôn mê rồi." Cố Bác nhịn được . Hít hơi thuốc sâu, Cố Bác trầm tư. cho cùng, đây là con dâu củaông, huống chi, ông cũng thích người con dâu này, nếu xảy ra chuyện gì, tronglòng ông cũng chịu nổi.

      " ra lo lắng, cũng khôngthích Mạn Mạn mà." Tôn Tôn .

      " sao lại thích Mạn Mạn chứ ?" Cố Bác đứng lên, dập tắt điếu thuốc trong tay, kéo Tôn Tôn qua: ", chúng ta cũng ra ngoài tìm chút."

      Cố Uyên ở xe nhận được điện thoại củachú Hạ, "Chú tra xét ra có 53 chiếc taxi có số đuôi là 37 từ lúc mười giờ đến mười hai giờ qua đường Xuân Hi. tại có 46 chiếcxe tìm được, còn có 7 chiếc xe biếtphương hướng di chuyển."

      "Xem xét 7 chiếc xe này." Cố Uyên pháthiện, chính luôn luôn cực kỳ lễ phép đốivới trưởng bối lần này cư nhiên chuyện chuyện với trưởng bối như vậy. Cũng may, đốiphương cũng để ý.

      "Ừ."

      Điện thoại mới vừa ngắt, Hàn Minh lại điệnthoại tới: "Uyên, mới vừa có người báo án."

      "Vụ án gì?" Giác quan Thứ Sáu của Cố Uyên cảm thấy, nhất định có liên quan đến Mạn Mạn, giọng khỏi cấp bách chút.

      "Án giết người."

      Oanh…

      Cố Uyên vội ổn định nhịp tim của mình, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại: "Người báo án đâu? Để em chuyện với người đó."

      Trong ống nghe hồi sột soạt, rốt cuộc,thanh run rẩy của đối phương truyền tới:"Alo…" Là giọng của đàn ông, thanh nghe rất thô cuồng. Nhưng khó nghe ra rung của đối phương, hiển nhiên, đối phương rất sợ hãi.

      "."

      "Tôi hôm nay phải sớm về nhà, nên vào mộtcon đường vắng vẻ…"

      " điểm chính." Cố Uyên trầm giọng . Nếukhông phải là đối phương ở trước mặt , tin rằng chút do dự níu lấy cổ áo của .

      "Tôi qua con đường trong rừng, nhìnthấy người đàn ông dùng sợi dây ghìm chặtcổ của ." Ánh mắt kia nhìn hắnthật kinh khủng, "Bên cạnh còn có chiếc xetaxi."

      "Xe taxi? Số đuôi có phải 37 hay ?"

      " chú ý."

      "Ở đồn cảnh sát đợi tôi, tôi lập tức tới ngay."Cố Uyên lập tức cúp điện thoại. Trực giác nóicho biết, xe taxi mà người này nhấtđịnh chính là chiếc xe chở Mạn Mạn .

      Dọc theo đường , Cố Uyên biết vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, giống như là chạy như bay vậy, rất nhanh chạy đến đồn cảnh sát. HànMinh chờ ở cửa cảnh cục.

      "Uyên, bên này."

      Cố Uyên theo Hàn Minh vào, Hàn Minh chỉ chỉ người đàn ông thô kệch ngồi ở ghế :"Chính là báo án."

      ", mang tôi đến chỗ đó." Cố Uyên ra lệnh .

      Người đàn ông bị lạnh lùng khí thế của Cố Uyên hù sợ, ngồi ở ghế nhúc nhích. Hàn Minh nhìn Cố Uyên sắp nổi giận, vội vàng kéo , "Nghe lời cậu ấy, mang chúng tôi đến chỗ đó."

      "Được… được."

      Ở bên ngoài đồn cảnh sát, Cố Uyên nhìn cái xe của người đàn ông kia, sau đó : " xe của tôi. ngồi bên cạnh chỉ đường."

      "Vâng" Tên đàn ông nhìn thấy chiếc xe Porschecủa Cố Uyên, mắt đều sáng lên. là mộtngười thích xe, có rất nhiều tạp chí về xe, chính là có tiền để mua. Lần này ngờ lại có thể cho cơ hội ngồi lên chiếc xe mà bình thường nghĩ cũng dám nghĩ, hưng phấn tột đỉnh.

      Cố Uyên nhìn thấy người kia còn nhìn xe của ngẩn người, giống như nhìn thấy mỹ nữ, lúc muốn sờ lên, sắc mặt của Cố Uyêncàng thêm trầm: "Còn mau lên xe."

      "A vâng." vội vàng mở cửa xe, ngồi lên.Nhưng lần này lại dám thất thần, người đàn ông này thoạt nhìn rất dễ chọc, "Điđường Xuân Hi trước."

      Cố Uyên vội vàng lái xe hướng về đường Xuân Hi. Hàn Minh lo lắng có chuyện xảy ra, huống chi vốn chính là báo án giết người, là cụctrưởng cục cảnh sát, dò xét đến cùng cũng là trách nhiệm của . Chưa đối phương còncó thể có liên quan đến bạn thân của . Hàn Minh lái xe theo sau xe của Cố Uyên.

      Đến ngã tư đường Xuân Hi, người đànông chỉ vào con đường chút thuhút: "Chính là bên đó."

      Cố Uyên nhíu nhíu mày, nơi vắng vẻ như vậy sao? Nhưng vẫn gì thêm, lái xe theohướng con đường hoàn toàn ăn nhậpvới Bắc Kinh.

      Cũng may, đường quá tệ, dọc đườngcũng quá xóc nảy. Chỉ là chung quanh mọc rất nhiều hoa dại cỏ dại, thoạt nhìn rất hoang vu.

      Theo địa phương mà người đàn ông chỉ, CốUyên đường lái . Tên kia chợt chỉ vàophía trước, vẻ mặt dường như có chút nghĩ lạicòn sợ hãi, dáng vẻ rất sợ sệt: "Chính là bên trong khu rừng trước mặt."

      Cố Uyên cảm giác càng lúc càng mãnh liệt,đúng vậy, Mạn Mạn nhất định ở đâu đó bêntrong, hơn nữa tình huống nhất định lạc quan.

      Cuối cùng tới, dừng xe lập tức chạy xuống, chạy đến bên ngoài xe taxi kia. Còn ở bên ngoài xe taxi, Cố Uyên liền ngây dại. thi hành qua rất nhiều nhiệm vụ, từng giết rất nhiều người, máu tươi đối với , đó là thứ bình thường. Nhưng nhìn thấy bên cạnh TừDu Mạn vũng máu tươi, giống như bị bệnh sợ máu, trận choáng váng. Kém chútnữa là đứng vững.

      Người đàn ông nhìn thấy tình cảnh trong xe taxitrước mặt, cư nhiên bị sợ đến ngồi mặt đất, giống như đứa bé run lẩy bẩy.

      Lúc Hàn Minh xuống xe, nhìn thấy Cố Uyên đứng ở bên ngoài xe taxi, nhúc nhích. tới, dù là Hàn Minh cũng nhịn được ngẩnra.

      "Còn đứng ngây đó làm gì." Hàn Minh buồn bực rống tiếng, vội vàng mở cửa xe taxi.Cố Uyên phản ứng kịp, tay đẩy ra Hàn Minh, dùng sức quá lớn, Hàn Minh lại khôngchú ý, bị Cố Uyên đẩy ngã đất, vừa lúcngồi ở người gã đàn ông kia.

      Từ Du Mạn nằm chỗ ngồi của xe taxi, cơhồ cảm thấy nhận được hô hấp. Quần áocũng bị xé nát rồi, quần áo xốc xếch, tên biếnthái này còn có nửa thân thể đặt ngườicô. Miệng vết thương cổ tay biết làđã còn máu có thể chảy, hay là máu chảyra khô cạn, ngăn lại vết thương cũng phải rất lớn này, ngưng chảy máu.

      Cố uyên nhấc gã biến thái lên, ném ra ngoài.Hàn Minh vừa lúc sợ hãi đứng lên, còn chưa kịp kéo người kia lên, chợt vật bay tới, lại vừakhéo rơi người người đàn ông kia.

      Đứa bé đáng thương.

      Hai tay của ngừng được run rẩy. có thể tưởng tượng, Mạn Mạn ngồi cái xe taxi này nhiều tiếng đồng hồ, gặp chuyệnkhông may hẳn là mấy tiếng rồi, vậy bây giờ. . . . . .

      Cố Uyên cởi xuống quần áo của mình, che lên người Từ Du Mạn xong, liền bế lên. Sau đó,ra khỏi xe taxi, lại đặt lên xe mình, đạp chân ga, xe liền xông ra ngoài.

      Hàn Minh vừa nhìn sang, xe sớm cònđó nữa.

      Hàn Minh tiện tay ném tên biến thái chếtmột lúc lâu cho vào buồng sau xe cảnh sát, lạiđem người đàn ông té xỉu nam cũng ném vàotrong, lái xe rời . Trước khi rời kêu người tới thu thập tàn cuộc.

      Cố Uyên lái xe đến bệnh viện lớn nhất Bắc Kinh: "Tôi tìm bác sĩ ngoại khoa Ngụy Thư Vọng, nhanh lên chút!"

      "Được… được." Y tá liếc mắt nhìn trongngực Cố Uyên, vội vàng chạy phòng làm việccủa Ngụy Thư Vọng, nhưng trong lòng vẫn thầm: " chết rồi."

      Rất nhanh, Ngụy Thư Vọng liền chạy ra ngoài.Cố Uyên gây ra động tĩnh lớn như vậy, Ngụy Thư Vọng làm sao có thể chút tin tức cũng biết chứ. Mới vừa rồi nhận đượcđiện thoại của Hàn Minh, biết là Từ Du Mạn xảy ra chuyện. tại y tá vội vội vàng vàng chạy tới, nghĩ đến chính là Cố Uyên tới.

      Các y tá nhìn Từ Du Mạn chút, lắc đầu cái, thể cứu, chỉ còn sót hơithở mong manh thôi. Cố Uyên thiếu chút nữa làđánh phụ nữ. Vẫn là Ngụy Thư Vọng chặn lại.Ngụy Thư Vọng : "Em cố hết sức."

      " phải hết sức, mà nhất định phải được,đó là mạng của ."

      "Ừ." Ngụy Thư Vọng lần đầu tiên cảm thấykhẩn trương, "Còn đẩy bệnh nhân vào? !"

      "Vâng"

      ra các y tá sai, Từ Du Mạn, cũng có lòng tin kia.

      "Thư Vọng, Mạn Mạn thuộc nhóm máu RH tính." Cố Uyên nhìn mấy y tá vội vã đẩy vào phòng giải phẫu, nhắc nhở.

      "Ừ, vừa lúc thành viên mới tới có nhóm máu đó, bên trong có loại máu này, nhưngkhông phải rất nhiều, nên cần tìm thêm lượng máu nữa." RH tính vốn hiếm gặp, bệnh viện bọn họ lớn như vậy, cũng tìm được lượng lớn nhóm máu như vậy.

      "Ừ, biết rồi."

      Ngụy Thư Vọng theo vào phòng cấp cứu.

      Cố Uyên suy nghĩ chút, quyết định gọi điện thoại cho Mộ Trường Phong.

      "Tuyết Tuyết có ở đó ?"

      "Ừ, cho đứa bé bú sữa. Có chuyện gì ?" Mộ Trường Phong hỏi. cóchuyện gì, Cố Uyên cũng gọi điện thoại cho ta.

      "Mạn Mạn xảy ra chuyện, nghe Mạn Mạn , vợ thuộc nhóm máu RH tính, cho nên. . . . . ."

      "Tôi lập tức mang Tuyết Tuyết tới đó, nhắn tin địa chỉ vào di động của tôi." Mộ TrườngPhong thanh cũng gấp gáp, vội vàng .

      "Hai người đến sân bay kịp rồi, đếnquảng trường Phượng Hoàng , tôi cho ngườitới đón hai người." Cố Uyên trầm giọng . Bây giờ mặc dù phải cần dùng gấp, bệnh viện còn chút máu, nhưng Cố Uyên khôngdám lơ là.

      chợt nghĩ đến Âu Dương Nhất Phàm. Vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, vẫn cảm thấy, nên tìm Âu Dương Nhất Phàm đến. Dù sao, Lâm Thiển Tuyết cũng là phụ nữ, người căn bản cũng thể lần cho quá nhiều máu.

      Cố Uyên liếc mắt nhìn điện thoại di động, mới nghĩ đến, bên trong điện thoại di động của mình cũng có số điện thoại của Âu DươngNhất Phàm. Trong điện thoại của Mạn Mạn hẳn là có. Nhưng điện thoại di động của cũng có ở chỗ của .

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 93

      Lúc này, Hàn Minh tới: "Cái này tìmđược xe taxi." ra là thuộc hạ của phát á.

      "Ừm."

      Điện thoại của Từ Du Mạn cũng may vẫn còn pin. Cố Uyên mở ra nhìn thấy cuộc gọi nhỡcủa mình. Mạn Mạn…

      Cố Uyên tìm kiếm khắp danh bạ trong điện thoại di động của , chính là nhìn thấy số điện thoại của Âu Dương Nhất Phàm. suy nghĩ chút, cũng biết. Với tính cách củacô, quả nhiên là xóa mất số điện thoại của Âu Dương Nhất Phàm rồi.

      Từ Du Mạn muốn có dính dáng đến ÂuDương Nhất Phàm, xóa số của rồi.

      "Bé Mạn a, bé Mạn đâu?"

      "Bên trong."

      Tôn Tôn trầm mặc, muốn an ủi Cố Uyên mộtchút, cũng biết nên bắt đầu từ đâu. CốBác liếc mắt nhìn cửa phòng giải phẫu khép chặt, định châm điếu thuốc, nhưng lại thôi.

      Ông cụ Cố tới, vỗ vỗ bả vai của Cố Uyên:"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Mạn Mạn gặp phải tên biến thái giết ngườiđiên cuồng kia."

      "Chính là tên giết người bị phát tin tức mấy ngày trước sao?" Tôn Tôn hỏi.

      "Ừm."

      Mọi người lại lần nữa rơi vào trầm mặc. Người đầu tiên chuyện là ông cụ Cố: "Súc sinh kia đâu?" Bình thường ông cụ Cố chuyện rấtkích động, nhưng lúc này biểu lại tỉnh táokhác thường. Giọng cũng rất nhiều,nhưng nghiêm túc phải chỉ chút.

      "Cháu biết." ném tên súc sinh kia , sau đó cũng biết. Lúc ném ra còn sốnghay chết cũng chú ý.

      "Ông nội Cố, bây giờ ở cục cảnh sát."Hàn Minh cẩn thận . Đối với ông cụ Cố,trong lòng Hàn Minh rất kính sợ. Ngoài kính sợcòn có chút sùng bái. Ông cụ Cố năm đó uy phong mặc dù bọn họ tận mắt thấy qua,thế nhưng lúc mưa dầm thấm đất, nghe qua ít.

      "Chờ đó, xem ta thu thập thế nào." Ông cụCố xong liền muốn đến cục cảnh sát. Tronglòng nghĩ xong nhiều phương pháp có thể hành hạ tên biến thái này. Nhưng lời kế tiếp củaHàn Minh khiến ông cụ Cố dừng bước.

      "Ông nội Cố, chết."

      "Cái gì? Các cậu giết chết sao?" Cư nhiênkhông đợi ông?

      " phải chúng cháu giết chết, là… là em dâu giết chết." Hàn Minh nhìn thi thể của tên biến thái, trong lòng sùng bái với Từ Du Mạn càng tăng thêm vô hạn. Lợi hại a, cư nhiên đem tên đó… thiến luôn.

      "Ha ha, giỏi, hổ là cháu dâu của ta." Ông cụ Cố cười to, nhưng bước chân vẫn khôngdừng lại .

      "Ông nội Cố, ngài đây là đâu ạ?" Hàn Minhhỏi.

      "Cục cảnh sát a."

      " phải chết rồi sao?" Còn cục cảnh sát làm gì?

      "Vụt thây."

      Bên này, Cố Uyên cho người đến quảngtrường Phượng Hoàng ở thành phố A đón người. Bởi vì tình huống khẩn cấp, cho nên, trực tiếp sử dụng danh nghĩa của ông cụCố, điều động chiếc máy bay quân đếnđó.

      "Ông nội."

      "Hả?"

      "Cháu tự mình điều chiếc máy bay điđón người." Cố Uyên . Chuyện này cần phải với ông nội tiếng.

      "Đón người?"

      "Dạ, đón người tới hiến máu cho Mạn Mạn, nguồn máu của bệnh viện đủ."

      " đủ? Đây là bệnh viện gì chứ? Cư nhiên nguồn máu cũng đủ." Ông cụ Cố có chúttức giận.

      "Ông nội, nhóm máu của Mạn Mạn là RH âmtính. Nhưng ông yên tâm, cháu lệnh cho người đến thành phố A đón người bạn cónhóm máu giống của ấy tới đây rồi."

      "Ừ."

      Rất nhanh, Lâm Thiển Tuyết cùng Mộ TrườngPhong đến, lúc đến, cửa phòng giải phẫu vẫnchưa mở ra.

      "Cố Uyên, Mạn Mạn thế nào?" Lâm ThiểnTuyết lo âu hỏi. Bởi vì bước chân có chútnhanh, lúc chạy tới Lâm Thiển Tuyết cũng có chút thở ra hơi.

      "Vẫn còn ở bên trong." Cố Uyên châm điếu thuốc, cũng đưa cho Mộ Trường Phong và Hàn Minh mỗi người điếu thuốc. Đồng thời, cũng đưa cho người theo phía sau Lâm ThiểnTuyết và Mộ Trường Phong, Âu Dương NhấtPhàm, điếu.

      "Chúng tôi nghĩ, có lẽ có thể giúp MạnMạn." Lâm Thiển Tuyết giải thích. biết CốUyên cùng Âu Dương Nhất Phàm là tình địch, cho nên, vẫn phải giải thích chút với Cố Uyên tốt hơn.

      Cố Uyên gật đầu cái. Vốn cũng định gọi Âu Dương Nhất Phàm, để phòng ngừa ngộnhỡ.

      Cố Uyên châm điếu thuốc lá trong tay. Lâu như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên hút thuốc lá. phải biết hút thuốc, mà là thích hút thuốc. Trước khi về nước thường hút thuốc. Thứ nhất, hút thuốc, là vì giảitỏa đơn, thứ hai, cũng là để nâng cao tinh thần.

      Cố Uyên thường ngày lạnh lùng chững chạc, lạihút thuốc, tựa vào tường, làm cho người ta cảm thấy loại bi thương thảm thiết cách nào che giấu cùng tĩnh mịch.

      Có người hút thuốc lá thoạt nhìn làm cho ngườita cảm thấy tang thương, có người hút thuốc lại làm cho người ta cảm thấy u buồn, có người hút thuốc lại cho người ta cảm giác chính là tiểu lưumanh côn đồ. Cố Uyên đều phải là ba loại này. biết làm sao hình dung cảmgiác khi nhìn Cố Uyên hút thuốc, dường như thích hợp, lại như vừa khéo phù hợp hài hòa.

      Lúc này, cửa phòng giải phẫu mở ra, Ngụy Thư Vọng cùng y tá ra: " ba, máu đãdùng hết rồi. Chị dâu mất máu quá nhiều."

      "Tôi thuộc nhóm màu RH tính, tôi tới trướcđi." Lâm Thiển Tuyết theo y tá kia vào phòngtiếp máu chuyên biệt bên cạnh.

      Rất nhanh, nhìn thấy y tá cầm túi máu ra, " ấy mới vừa hiến máu, có chút suyyếu ngủ ở bên trong."

      Mộ Trường Phong vội vàng vào.

      Ngụy Thư Vọng nhìn túi máu trong tay y tá, biết đây là cực hạn của người, tuyệt đốikhông thể rút thêm nữa, nếu , cũng dẫnđến nguy hiểm tính mạng. Nhưng từng này máu còn chưa đủ, "Còn chưa đủ."

      "Tôi tới , tùy tiện rút bao nhiêu rút." Âu Dương Nhất Phàm đứng dậy. Điếu thuốc mà Cố Uyên đưa cho ta yên tĩnh nằm trong thùngrác bên cạnh.

      “Cùng tôi vào.” Y tá đưa bịch máu cho NgụyThư Vọng xong, hướng về phía Âu Dương Nhất Phàm gật đầu cái, ý bảo Âu Dương NhấtPhàm theo sau. Vẫn là căn phòng kia, Âu Dương Nhất Phàm bị rút lượng máu tươngtự, nhưng ta dù sao cũng là đàn ông. ÂuDương Nhất Phàm cũng có phản ứng quá lớn, tự mình ra ngoài, đứng ở ngoài phònggiải phẫu, cùng mọi người chờ đợi.

      "Tôi nợ ." Cố Uyên , cặp mắt vẫn rời khỏi cửa phòng giải phẫu. Nhưng ai cũng biết, đây chính là chuyện với Âu Dương Nhất Phàm.

      Tôn Tôn bọn họ mặc dù biết vướng mắc giữa Âu Dương Nhất Phàm cùng Từ Du Mạn,nhưng lúc Từ Du Mạn và Cố Uyên kết hôn, Âu Dương Nhất Phàm trắng trợn như vậy muốn cướp dâu, ấn tượng của Tôn Tôn và Cố Bác đối với Âu Dương Nhất Phàm tự nhiên cũng khắcsâu.

      " chính là mắc nợ tôi." Đoạt màanh ta , sao lại phải thiếu nợ ta chứ.

      Cố Uyên gì, biết chuyện ÂuDương Nhất Phàm cùng chuyện phải là . tại, muốnthảo luận vấn đề này cùng Âu Dương Nhất Phàm. Chờ Mạn Mạn tỉnh, tự nhiên nóirõ cùng Âu Dương Nhất Phàm, rốt cuộc là thiếuhay .

      Ngụy Thư Vọng ra trong kỳ vọng của mọi người. Nhìn thấy Cố Uyên, trong con ngươi Ngụy Thư Vọng có áy náy ràng: "Tôi…"

      Cố Uyên vỗ vỗ bả vai Ngụy Thư Vọng: "Nóiđi."

      "Em tận lực, nhưng có thể tỉnh lại hay khôngphải xem ý chí của chị ấy. Nhưng em cảm thấy,ý chí của chị ba rất mạnh mẽ. Dường như vừa hy vọng tỉnh lại, lại muốn tỉnh lại. Thậtsự, em học tâm lý học nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua tình huống như thế." Ngụy ThưVọng chuyên khoa ngoại lâm sàng, kiêm TâmLý Học. Trong giới tâm lý học, tại cũng cóchút danh tiếng.

      "Ừ." Cố Uyên suy nghĩ chút, hỏi: " có thể vào ?"

      "Vào . Nhưng mình vào là đượcrồi."

      Cố Uyên nhìn Tôn Tôn và Cố Bác : "Cha,mẹ, mọi người về trước , nơi này con trông là được rồi."

      "Vậy con cũng phải chú ý nghỉ ngơi." Tôn Tôn dặn dò. Bọn họ ở lại chỗ này cũng giúp được gì, nơi này liền để lại cho hai vợ chồng nó thôi.

      "Dạ." Từ lúc đến nơi này, Cố Bác ngay cả mộtcâu cũng chưa rời . Nhưng quan tâmmọi người đều có thể thấy được.

      Tiễn Tôn Tôn cùng Cố Bác, Cố Uyên nhìn vềphía Hàn Minh: "Nơi này có chuyện gì rồi, về trước . Trông chừng ông nội em." biết có vụt thây hay . Cóđiều dù là vụt thây cũng có gì đáng ngại. Rơi vào trong tay ông, cũng chỉ là vụt thây đơn giản như vậy.

      "Ừ. Cần giữ người đàn ông kia lại ?"Hàn Minh hỏi. Cái người tới báo án.

      "Giữ lại, em tới xử lý."

      xong, Hàn Minh gật đầu cái, rời khỏi bệnh viện.

      Bên ngoài, cũng chỉ còn lại Cố Uyên cùng Âu Dương Nhất Phàm hai người. Lúc này, Âu Dương Nhất Phàm xông lên, muốn đánh . tránh được quyền của Âu Dương Nhất Phàm, "Lúc này tôi muốn đánh nhau với ." có tâm tình đó.

      Âu Dương Nhất Phàm nào có để ý tới Cố Uyên cái gì. nghĩ đến, Cố Uyên cư nhiên khiến Mạn Mạn gặp phải chuyện như vậy, ta làm cái gì chứ? Bảo vệ Mạn Mạnnhư vậy sao? Âu Dương Nhất Phàm rất tứcgiận. Cố Uyên né tránh quyền của ta xong, Âu Dương Nhất Phàm lại huy động quảđấm của mình.

      Vừa lúc, tâm tình của Cố Uyên cũng cực kỳ khóchịu. Được, muốn đánh, vậy đánh trận là được. Cố Uyên né tránh nữa, bắt đầuphản kháng tấn công, chủ động xuất kích.

      quyền tôi cước , hai người rất nhanh liền đánh nhau.

      Y tá định tiến lên khuyên can, bệnh viện đâu phải nhà của bọn họ, nhưng bị Ngụy Thư Vọng ngăn cản: " cần để ý đến bọn họ. Dù sao nơi này cũng có bệnh nhân."

      "Vâng" Vẫn là bác sĩ Ngụy tốt hơn, ôn tồn nho nhã, mới giống mấy người cóphẩm chất như vậy. Y tá hoa si nhìn bóng lưng của Ngụy Thư Vọng ở phía trước.

      Đáng thương cho Cố Uyên cùng Âu Dương Nhất Phàm, hai người bình thường đều đượcngười ta theo đuổi ái mộ, đều là thân sĩ như vậy,hôm nay, cư nhiên bị y tá chê bai.Cũng may, bọn họ cũng biết.

      Mộ Trường Phong nghe tiếng đánh nhau, ra, nhìn thấy là Âu Dương Nhất Phàm đánhnhau với Cố Uyên, cũng đột nhiên nhảy ra khuyên can, mà ở bên xem kịch vui. Nếucó rượu có đồ nhắm càng thêm hoàn mỹ.

      Mộ Trường Phong vẫn luôn thích ÂuDương Nhất Phàm, thấy Âu Dương Nhất Phàmbị Cố Uyên đánh, trong lòng ngược lại có chútvui sướng. Mặc dù còn có chút áy náy nho , dù sao Âu Dương Nhất Phàm là ta thông báo tới.

      Nhìn thấy Cố Uyên bị Âu Dương Nhất Phàmđánh, Mộ Trường Phong cũng có chút vui vẻ.Dù sao, Mạn Mạn gả cho Cố Uyên, chính là bà xã của Cố Uyên, nhưng cậu ta chăm sóctốt Mạn Mạn, khiến Mạn Mạn gặp phải chuyện như vậy, đáng bị đánh.

      Cho nên, Mộ Trường Phong mới ngốc mà khuyên can đâu.

      Đánh được gần nửa giờ rồi, kịch hay cũng xem chán chê rồi. Mộ Trường Phong lên, kéo ra hai người Cố Uyên và Âu Dương Nhất Phàmvẫn còn quấn lấy đánh nhau. Đánh nữa màxảy ra chuyện, Mạn Mạn tỉnh lại làm sao ăn với ?

      "Cậu vào nhìn Mạn Mạn ." Mộ Trường Phong nhìn Cố Uyên căn bản bị thương gì,ngược lại người bị thương tương đối nghiêmtrọng là Âu Dương Nhất Phàm. Lần trước lúc và Cố Uyên đánh nhau, cũng thấy Cố Uyên quá lợi hại mà. Xem ra, người nên lo lắng là Âu Dương Nhất Phàm mới đúng.

      Cố Uyên sửa sang lại quần áo của mình chút, vào phòng bệnh của .

      Từ Du Mạn hô hấp rất yếu ớt, quả giống như có hít thở. Nếu phải nhìn thấy máy móc ở bên cạnh biểu tim đập, thiếu chút cũng nằm ở giường, là thi thể chết rồi.

      Cố Uyên ngồi bên giường, cầm bàn tay của đặt ở bên môi, "Mạn Mạn, em có thể nghe thấyanh ?" Cố Uyên hôn cái lên mu bàn tay hơi có vẻ lạnh lẽo của , "Mạn Mạn, tại sao muốn tỉnh lại? Em rất dũng cảm mà Mạn Mạn, tên súc sinh kia cũng làmra chuyện gì với em."

      Cố Uyên đoán được có khả năng chính là bởi vìtên biến thái. nhớ, lúc đến, bộ dángMạn Mạn quần áo chỉnh tề. Còn nữa, cho dù bất tỉnh nhân , vẫn nhíu chặt chân mày. Rất có thể, Mạn Mạn muốnđối mặt với chuyện này.

      "Mạn Mạn, em bây giờ an toàn rồi, ở bên cạnh em chính là , ông xã của em này, MạnMạn. Mạn Mạn, em nếu tỉnh lại, ông xã của em sắp khóc rồi. Còn chưa nhìn thấy ôngxã của em khóc có bộ dạng thế nào à?" Cố Uyên cười . Nhưng nụ cười kia xem ra cònkhó coi hơn khóc.

      "Mạn Mạn, em nếu tỉnh lại làmthế nào bây giờ? Em bảo chúng ta phải làm thếnào?"

      "Mạn Mạn, chúng ta còn có cuộc sống dài nhưvậy, thể vì chút chuyện này liền buông tha, phải em? Em xem, em còn chưa học đại học, đúng rồi, thư thông báo trúng tuyển của đại học G đến rồi. Chúng ta còn chưa có con, còn chưa nhìn thấy con của chúng ta trưởng thành, chưa nhìn thấy đối phương tóc dần dần hoa râm, chưa cùng nhau chống gậy, bờ cát ngắm trời chiều. Cuộc đời củachúng ta còn rất dài, trong sinh mệnh của chúngta còn có rất nhiều chuyện chưa làm."

      "Mạn Mạn, chẳng lẽ em lại mong muốnnhìn thấy mình đơn tới già cả đờisao?"

      "Mạn Mạn, nhanh tỉnh lại, có được ? Anhkhông chịu nổi khi nhìn thấy em nằm ở đây nhúc nhích."

      Cố Uyên vẫn ngừng chuyện, vừa nóinước mắt cũng chảy ra, "Là tốt, đềulà tốt. tại sao lại tắt máy, sao lại để em tìm được ? tại sao lại chứ? Đều là , đều là lỗi của . Em tỉnh lại , cứ đánh , mắng , hoặc mở mắt nhìn cũng được. Nếu em có chuyện gì, vậy anhcũng sống được. theo em, mặckệ em ở đâu." Cảm xúc của Cố Uyên trở nên hơi kích động. Ngưng lát, mới tỉnh táo lại, "Mạn Mạn, hôm nay là sinh nhật của em. Nhưng chết tiệt cư nhiên bảo vệđược em."

      "Mạn Mạn, rất sợ, sợ cứ như vậykhông thấy được em nữa. ra, đây chính làsợ hãi, trái tim cũng sắp muốn ngưng đập ."

      Nước mắt đàn ông dễ rơi, chỉ là chưa tớimức quá đau lòng thôi.

      Giờ khắc này, chỉ thấy từng giọt nước mắt trong suốt óng ánh chậm rãi từ trong hốc mắt chảy ra ngoài, theo gương mặt, chảy xuống. Rơixuống đất, văng lên bọt nước nho , cơ hồ nhìn thấy.

      ——đường ranh giới đau lòng ——

      Cố Uyên vẫn canh giữ bên cạnh Từ Du Mạn,thức ăn Tôn Tôn đưa tới cho , chỉ tùytiện ăn chút buông bát đũa xuống.

      "Con ăn ít như vậy đủ rồi?" Tôn Tôn lo âu . Bà muốn con dâu còn chưa tỉnh, con trai lại xảy ra chuyện gì.

      " ăn được. sao đâu mẹ, con biếtphải chăm sóc tốt cho bản thân mới có thểchăm sóc tốt cho Mạn Mạn." Cố Uyên : "Mẹ, mẹ trước trở về , nơi này có con trông chừng là được rồi."

      "Con trai, con về nghỉ lát , nơi này mẹ coi chừng, con cũng trông nom cả buổi tối rồi, cho dù thân thể bằng sắt cũng chịu nổi."

      " sao, trước kia khổ hơn cũng qua đượcmà." Khi đó huấn luyện trong rừng, căn bản làmấy ngày mấy đêm đều ngủ hơn cái gì.Trong rừng, chẳng những phải lo nghĩ tổ chức sắp xếp của kẻ địch, còn phải cẩn thận đề phòng vài thứ trong rừng rậm có thể gây tổn thương trí mạng cho con người. Dưới tìnhhuống như vậy, nhiều nhất là nghỉ ngơi chút, căn bản cũng dám ngủ.

      "Vậy con chú ý nghỉ ngơi ." Tôn Tôn thu dọnđồ xong, mới lưu luyến rời khỏi. Con trai là dobà sinh ra, ai có thể hiểu con trai hơn bà? Chuyện Cố Uyên quyết định, mặc kệ ngườikhác khuyên như thế nào cũng khuyên khôngđược. Chính là cố chấp như vậy đấy.

      Mộ Trường Phong cùng Lâm Thiển Tuyết cũngđã về thành phố A, bọn họ còn phải chăm sócmấy bé con nhà họ. Âu Dương Nhất Phàmngược lại ở lại nơi này, giống như ở lỳ chỗ này, mặc kệ như thế nào cũng .

      Ban ngày, Âu Dương Nhất Phàm tới bệnhviện nhìn Từ Du Mạn, buổi tối, Âu Dương Nhất Phàm liền đến khách sạn nghỉ ngơi. Nếu khôngphải Cố Uyên ban ngày buổi tối đều canh giữ ở nơi đó, bộ dạng Âu Dương Nhất Phàm cũnggiống như người đàn ông thương vợ con sâu sắc. chừng, dường như nếu Cố Uyên trông nom ở đó, ngay cả buổi tối Âu Dương Nhất Phàm cũng khôngrời .

      Cố Uyên cũng để ý đến Âu Dương Nhất Phàm, muốn làm thế nào làm, Cố Uyên bây giờ đâu còn tâm tư trông nom Âu DươngNhất Phàm như thế nào.

      Từ Du Mạn hôn mê nửa tháng, trải qua kiểmtra chồng chất, cái gì cũng rất tốt, cũng khôngcó vấn đề gì, nhưng vẫn hôn mê, ai cũngkhông có biện pháp.

      Cố Uyên sao, căn bản chỉ ngủ hai ba tiếngmột ngày, toàn bộ thời gian ngừng canh giữ bên cạnh , tỉ mỉ chăm sóc . Tất cảchuyện vụn vặt trong sinh hoạt của đềutự làm lấy. để cho những y tá kia làm yên lòng.

      Mỗi ngày, Cố Uyên đều ở bên cạnh Từ Du Mạn trò chuyện với . Chỉ đơn giản là hi vọngcô mau tỉnh lại, còn có như thế nào. Âu Dương Nhất Phàm nhìn vào trong mắt, trong lòng cũng biết là tư vị gì.

      Vốn trải qua chuyện này, Âu Dương Nhất Phàmlại muốn đoạt lại Từ Du Mạn lần nữa, CốUyên căn bản cho hạnh phúc. Nhưngthời gian dài như vậy, chính ta cũng cảm thấy có chút tự ti rồi. Nếu để cho ta trông nom tại chỗ này, chuyện với , giúp lau người gì đó, ta tuyệt đối làm kém so với Cố Uyên, nhưng muốn ta làm mấychuyện này, có lẽ, ta làm được.

      y tá từ phòng bệnh VIP trở lại phòng trực ban. Mới vừa vào, liền bị đám y tá vâyquanh. Các y tá đều hưng phấn, mang vẻ hoa si hỏi: "Thấy chàng đẹp trai đó ? Tôi ấy rất tuấn tú mà."

      "Đúng vậy, người đó là quá đẹp trai xuất sắcrồi."

      y tá xông tới: "Tôi cảm thấy nằmtrên giường bệnh hạnh phúc. Nếu tôi chính là kia, khẳng định hận thể lập tức tỉnh lại."

      "Tôi chưa từng nhìn thấy qua người đàn ông đẹp trai như vậy, có tiền như vậy lại có thểbiết làm những chuyện này. Đừng bìnhthường kia ăn đều là do người đàn ôngđẹp trai này đút cho, chính là lau người cho ấy, đổ đại tiểu tiện cho ấy cũng là ta tựmình làm hết, tốt đến có thiênlý." Các làm y tá ở bệnh viện lớn như vậy, mỗi ngày có thể tiếp xúc với biết bao nhiêu người có tiền rồi. Nhưng người vừađẹp trai lại có tiền cũng phải rất nhiều,tuy nhiều lắm, nhưng cũng phải là có. Có điều những người đàn ôngmà trước kia họ tiếp xúc căn bản đều trựctiếp mời hộ lý tới giúp chăm sóc bệnh nhân, thỉnh thoảng tới thăm chút là được, đâu cógặp qua người đàn ông đẹp trai , có tiền, lại còn chăm sóc vợ tỉ mỉ chu đáo bước rời như vậy chứ.

      "Lần đó ở nhà ăn, tôi nhìn thấy người đàn ông kia lấy cơm rồi liền quăng , cũng ăn,xem ra hình như là thích sạch . Cư nhiên,chính mình còn có thể đích thân làm nhữngchuyện này. Xem ra, ta rất nằm giường bệnh kia."

      "Aiz, tại sao đàn ông tốt đều là của người khácchứ?" Dứt lời, y tá cảm thán .

      Trong phòng trực ban, tất cả mọi người ríu rít bàn tán ngừng, đề tài vẫn luôn xoayquanh Cố Uyên, hề chuyển hướng.Người duy nhất thỉnh thoảng tham dựvào cuộc bàn tán của các ấy chính là tiểu Vi, cũng chính là y tá ái mộ Ngụy Thư Vọng,người từng xem thường Cố Uyên cùng ÂuDương Nhất Phàm.

      "Lại , ra bác sĩ Ngụy của chúng ta cũng rất tuyệt. Người đàn ông kia cho dù tốt hơn nữa cũng là của người khác rồi, bác sĩ Ngụy của chúng ta vẫn còn độc thân nha." y tá chợt .

      "Ha ha, đúng thế. Nghe , hình như bác sĩ Ngụy và người đàn ông kia là bạn tốt."

      "Ha ha, những chàng đẹp trai căn bản đều có chút quan hệ. Nếu phải người đàn ông kia có vợ, aiz, ra đem bác sĩ Ngụy của chúng ta đặt lại gần người đàn ông kia xem ra vẫn là rất vui tai vui mắt nha, ha ha." Hủ nữ a. Chỗ nào có phụ nữ có tình cảm mãnhliệt.

      "Hì hì, đọc tiểu thuyết đam mỹ nhiều quárồi, nhìn thấy hai đẹp trai liền suy nghĩ theo phương diện kia." y tá khác cười nhạo .

      " phải tôi cho mượn mấy quyểntiểu thuyết đam mỹ kia sao, đọc sao."

      "Đọc chút rồi, nhưng tôi khoa trương như , có được ?"

      " , hai người đàn ông đẹp trai cùngmột chỗ nghĩ theo phương diện kia cũng cảm thấy bình thường, có lỗi với soái ca. Nhớ đồng chí Hạ Hà thân ái củachúng ta cũng , hủ nữ a, chính là hai soáica ở chung chỗ thành tình cảm mãnhliệt, nhưng nếu hai người đàn ông xấu xí ở chung chỗ, hắc hắc, đó chính là ghê tởmnha. Lời này sâu sắc." đến Hạ Hà,hai mắt của y tá kia càng đầy hoa đào, nếu linh hồn có thể xuất khiếu, linh hồn của ta rất có thể xuất khiếu tìm Hạ Hà rồi.

      "Lời của Hạ Hà vẫn luôn rất thấu triệt rất sắc bén ."

      Chỉ cần là hủ nữ, có lẽ có mấy người thích Hạ Hà .

      Lúc này, y tá trưởng tới. Tất cả mọi người độngtác nhanh chóng trở về vị trí của mình, đoanđoan chính chính, giống như vừa rồi nhữngngười xúm lại chỗ bàn luận kịch liệt chẳngphải họ.

      Y tá trưởng tuần tra vòng xong, chuẩn bị rời . Lúc mọi người thở phào nhõm, nhìn thấy y tá trưởng xoay người lại, lộ ra nụ cười thần bí khó lường: "Đem ebook của mấy tiểu thuyết đam mỹ đẹp mắt mà các thu gom được gửi tới hộp thư của tôi, lập tứcthi hành."

      ". . . . . ."

      Đây là y tá trưởng của họ sao? ngờ, y tátrưởng cư nhiên cũng là…hủ nữ.

      "Tôi phải truyền nước biển cho hạnhphúc đó." Từ Du Mạn mỗi ngày đều phải truyền nước biển. căn bản ăn vô thứ gì, đương nhiên vẫn phải dựa vào truyền nước biểnđể duy trì các loại cân bằng sinh lý của thân thể, còn có chất dinh dưỡng tất yếu nữa.

      "Ừ." Tất cả mọi người hâm mộ y tá này. Ô…ô…, lại có thể nhìn thấy trai đẹp rồi.

      Y tá mới vừa rời , rất nhanh liền vẻ mặt vội vãchạy vào. Chạy đến cửa phòng trực ban bấtđộng. Tay vịn chặt cửa, thở hồng hộc : "Này,này, kia tỉnh rồi."

      ". . . . . ."

      Trong phòng bệnh, Cố Uyên kích động nhìn TừDu Mạn mở hai mắt ra. Đôi tay run rẩy vuốt vegò má của : "Mạn Mạn… Mạn Mạn… MạnMạn." ra những lời khác nữa, chỉ mực kêu tên Từ Du Mạn. Có lẽ, chỉ có như vậy, mới có thể biểu đạt xúc động trong lònganh.

      Từ Du Mạn tỉnh lại, nhìn thấy Cố Uyên si ngốc nhìn .

      phải Cố Uyên trong ấn tượng của cônữa, Cố Uyên trong mắt lúc này cònvẻ hăng hái của lúc trước, còn lạnh nhạtthanh nhã như thường ngày, râu ria của dài ra rồi, trước kia chuyện này tuyệt đối là có khả năng. Mắt quầng thâm cũng rấtsâu, vừa nhìn liền biết nghỉ ngơi đầy đủ.

      Từ Du Mạn nhìn dáng vẻ Cố Uyên như vậy có chút đau lòng. Vươn tay muốn sờ lên râu ria củaanh, nhưng chợt nhìn thấy vết sẹo cổtay lại định thu tay về.

      Cố Uyên lập tức bắt được tay của , đểcho lùi bước. Đem tay của để ở bên môi,hôn khe khẽ lên đó, "Mạn Mạn, em rốt cuộc tỉnh."

      "Ừ, em tỉnh rồi." Từ Du Mạn hơi mỉm cười :" cũng gầy rồi, tự chăm sóc bản thân cho tốt, phải cố ý để cho em sau khi tỉnh lại thấy đau lòng chứ." Từ Du Mạntrêu ghẹo .

      Từ Du Mạn nhìn thấy Cố Uyên như vậy, chínhlà khúc mắc có nhiều hơn nữa cũng buông xuống. hẳn là bị gì cả, cũng may.

      "Chính là muốn em đau lòng, ai bảo em thời gian dài như vậy cũng tỉnh lại. Em tỉnh lại, ăn ngủ được, hẳn là nên đau lòng." Cố Uyên thấy thả lỏng, cũng thả lỏng chút. sao rồi, cần khẩn trương nữa.

      "Được rồi, em rất đau lòng. Nhưng mau trởvề tắm rửa , sửa soạn lại chút. rất lâukhông sửa soạn chỉnh tề, là hôi." Cố Uyênthích sạch lại có thể chịu được như vậy.

      "Em cho rằng em có thể tốt hơn chỗ nào?"Cố Uyên liếc cái. căn bản cách ngày vẫn tắm lần, có được ?Chính là cạo râu mà thôi.

      Từ Du Mạn vén chăn lên, cầm lấy tóc đưa lên mũi ngửi cái, quả nhiên, rất hôi, "Chúng ta vẫn là nhanh về nhà thôi."

      "Được."

      Nghe Từ Du Mạn tỉnh rồi, Tôn Tôn, Cố Bác, dĩ nhiên còn có ông cụ Cố lập tức chạy tớibệnh viện, tới đón con dâu, cháu dâu của bọnhọ về nhà.

      "Ông nội, ba, mẹ." Thấy ba người vào phòngbệnh, Từ Du Mạn có chút ngượng ngùng :"Những ngày qua làm phiền mọi người rồi."

      "Phiền toái cái gì? phiền toái, chỉ cầncon tỉnh lại là tốt rồi. Nếu còn tỉnh, con trai mẹ chỉ sợ cũng muốn cùng ngủ với con."Tôn Tôn .

      Từ Du Mạn nghe Tôn Tôn , liếc mắt nhìn Cố Uyên. Biết thâm tình là chuyện, nghe người khác ra lại là chuyện khác, côcảm động đến tột đỉnh.

      "Mẹ, đừng nữa. Giúp Mạn Mạn làm thủ tục xuất viện , chúng con về nhà." Cố Uyên ôm Từ Du Mạn vào trong ngực. chỉ có gầy , những ngày này, cũng gầy ít. ràng có bao nhiêu thịt, còn gầy nữacũng sắp chỉ còn lại xương thôi, "Quá rồi,trở về nhất định phải cho em ăn đến trắng trẻomập mạp mới được." Cố Uyên .

      "Được được, mẹ lập tức làm ngay." Tôn Tônlập tức ra ngoài làm thủ tục xuất viện. Nhữngngày này, chỉ có Từ Du Mạn chưa từng về qua nhà, ngay cả Cố Uyên, trừ trở về tắmrửa, cũng dừng lại ở nhà.

      Phải , lúc Cố Uyên cùng Từ Du Mạn đều ở thành phố A, cũng ở nhà a. Bọn họ đềukhông cảm thấy cái gì, nhưng lần này hai đứakhông ở nhà, cảm thấy trong lòng trong phòng trống trải như vậy, chút sắp xếp cũngkhông có, cảm giác rất vắng lạnh.

      Rốt cuộc sắp về nhà rồi, Tôn Tôn vô cùng kích động.

      Âu Dương Nhất Phàm ở ngoài cửa, nhìn thấyngười nhà bên trong, đột nhiên cảm thấy, mình là người ngoài, hoàn toàn vào, bất quá chỉ là người ngoài mà thôi. Mạn Mạn vẫn tha thứ cho , như vậy, còn có tư cách gì mà Cố Uyên chứ? mới là người khiến Mạn Mạn đaulòng khổ sở, chính là tên khốn kiếp.

      Âu Dương Nhất Phàm buông tha, cái gì cũngbuông tha, mặc dù vẫn Từ Du Mạn nhưvậy.

      Âu Dương Nhất Phàm nghĩ, Cố Uyên hẳn là có thể cho Từ Du Mạn hạnh phúc. Như vậy, anhliền rút lui thôi, cũng là cho Cố Uyên thêm mộtcơ hội. Nếu như lần sau Cố Uyên khiến MạnMạn lại xảy ra chuyện gì, cho dù là trói, cũng nhất định phải trói trở về bên cạnh .Cho dù Mạn Mạn vui, cũng nhất định làm như vậy. ( này vẫn còn ảo tưởng sức mạnh ^^)

      tại Mạn Mạn tỉnh, như vậy, cũng có chuyện của nữa. Những ngày này, có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Mạn Mạn ở khoảngcách gần như vậy, nên thỏa mãn rồi. Cho nên, bây giờ hẳn là lúc trở về rồi.

      Từ Du Mạn nhìn thấy Âu Dương Nhất Phàm ởcửa. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết mình có thể tỉnh lại, ít nhiều là nhờ Âu Dương NhấtPhàm.

      " Âu Dương." Từ Du Mạn gọi.

      Lời của Từ Du Mạn liền khiến bước châncủa Âu Dương Nhất Phàm dừng lại. Âu Dương Nhất Phàm ra trong lòng là cảm giác gì, dường như tất cả mọi thanh trong trời đất đều còn, chỉ còn lại tiếng gọi ‘ Âu Dương’ của . bao lâu rồi, sắp ba năm rồi,gần ba năm được nghe thấy Mạn Mạngọi như vậy nữa.

      Âu Dương Nhất Phàm hai tay nắm chặt, tốc độtim đập tăng lên kịch liệt. Nhưng Âu Dương Nhất Phàm dám quay đầu lại, vẫn duy trì tư thế lúc đầu, giống như pho tượng, hề nhúc nhích. Cũng có thể là mất nănglực nhúc nhích.

      Âu Dương Nhất Phàm dám quay đầu lại, sợ. sợ quay đầu lại, nhìn thấy vẫn lànụ cười của người nhà ở bên trong, nhìn thấy vẫn là ấm áp cách nào ngăn trởcủa người nhà ở bên trong, nhìn thấy vẫn làsự vui vẻ đoàn tụ mà người ngoài cách nào xen vào. sợ, đây chỉ là nghe nhầm. Bên trong chính là Mạn Mạn cùng Cố Uyênquan tâm lẫn nhau, hề có chuyện của .

      " Âu Dương."

      Lần này, Âu Dương Nhất Phàm nghe thấy được, phải nghe nhầm, là Mạn Mạn gọianh lần nữa, gọi lần nữa.

      Từ Du Mạn nhìn thấy Âu Dương Nhất Phàm xoay người lại. mắt tinh nhìn thấy trêngương mặt của Âu Dương Nhất Phàm có chút nước đọng, dưới ánh mặt trời có chút phảnquang, thoạt nhìn lấp lánh phát sáng.

      Nhìn thấy điểm này, Từ Du Mạn càng thêm yêntâm, cười với Âu Dương Nhất Phàm: "AnhÂu Dương, có phải ghét bỏ chỗ em có mùi, cho nên cũng muốn vào hay ?"

      " phải, dĩ nhiên phải." Âu DươngNhất Phàm vội vàng phủ nhận . làm sao có thể ghét bỏ chứ? hy vọng biết nhườngnào có thể vào trong. Âu Dương Nhất Phàmvội vàng bước qua cửa phòng, vọt vào, vừarồi lần muốn vượt qua cửa phòng, nhưng có cái dũng khí đó.

      bước qua, giống như dùng sức lực toàn thân của .

      Cố Bác cùng ông cụ Cố câu cũng , lúc Âu Dương Nhất Phàm tiến vào, hai người đồng thời ra ngoài. Nơi này vẫn nênnhường lại cho người trẻ tuổi bọn họ.

      "Mạn Mạn."

      "Ừm, Âu Dương. Ngồi ." Từ Du Mạn chỉ chỉ cái ghế bên giường.

      "Được… được." Âu Dương Nhất Phàm vội vàng ngồi xuống. Bởi vì quá mức kích động hay là sao đó mà thiếu chút nữa Âu Dương Nhất Phàm ngồi sai vị trí, té xuống rồi.

      "Ha ha. Cái ghế này hẳn là hư đâu." Từ Du Mạn trêu chọc .

      " có." Âu Dương Nhất Phàm có chút xấu hổ. Làm sao lại khống chế đượcbản thân chứ? Xem , ở trước mặt Mạn Mạn bịxấu mặt rồi.

      " Âu Dương, xin lỗi." Từ Du Mạn đột nhiên xin lỗi, khiến Âu Dương Nhất Phàm thất kinh, suýt chút nữa ngã xuống.

      "Mạn Mạn, em cái gì vậy? Cái gì mà xin lỗi chứ?" Âu Dương Nhất Phàm nghi ngờhỏi. Vẫn luôn là có lỗi với Mạn Mạn, hômnay sao lại xin lỗi với đây?

      " Âu Dương, cám ơn ."

      Cám ơn cứu em.

      "Mạn Mạn." Âu Dương Nhất Phàm nhíu màymột cái, vẫn hiểu ý nghĩa câu ‘thậtxin lỗi’ của . cám ơn dễ hiểu, nhưngcòn ‘ xin lỗi’, phải thể nào nóisao. "Mạn Mạn, rốt cuộc là thế nào?" Âu Dương Nhất Phàm muốn vươn tay ra cầm lấy tay của , nhưng nhìn Cố Uyên, vẫn là bỏ qua.

      "Là em hiểu lầm . Đêm đó, chúng ta chuyện gì cũng chưa từng xảy ra." ra cũng có, chính là thân mật sờ sờ, nhưng biết rằng đến bước cuối cùng là được.

      " xảy ra chuyện gì?" Âu Dương Nhất Phàm lặp lại. Tại sao khi biết mình cùng Mạn Mạn xảy ra chuyện gì, trong lòng, độtnhiên cảm thấy có chút khó chịu, có chút trốngtrải đây.

      "Ừm." Từ Du Mạn áy náy : "Là em hiểu lầm ."

      "A, hoá ra là như vậy à." Âu Dương Nhất Phàmchợt nở nụ cười, trong nụ cười có chút thêlương. ra chính mình và Mạn Mạn sựkhông có chút quan hệ nào. mộtchút dính dáng cũng có. Vốn cho rằng ít nhất còn có vài thứ gắn kết bọn họ vớinhau, nhưng lại có.

      "Cho nên chúng ta sau này vẫn là bạn, đượckhông?"

      "Ừ, dĩ nhiên." Âu Dương Nhất Phàm vội vàngnói. chỉ có thể là bạn của . Có điều như vậy cũng tốt, cũng tốt.

      " Âu Dương."

      "Ặc. Công ty còn có việc, thể chuyện tiếp với em, về trước đây. Có thờigian tới Bắc Kinh thăm em." Âu DươngNhất Phàm chợt có loại kích động muốn trốn chạy.

      "Được."

      Âu Dương Nhất Phàm rời , biết là vui vẻ hay là đau lòng rời khỏi Bắc Kinh.

      Thủ tục rất nhanh làm xong, Cố Uyên bế TừDu Mạn ra xe. ngồi xe, bách vị tạp trần.

      "Ông xã, em nằm bao lâu rồi?"

      " lâu lắm, hơn nửa tháng thôi." Đối vớianh mà này hơn nửa tháng này tương đương nhiều năm trôi qua vậy. Tục ngữ ‘sống ngày bằng năm’, thời điểm canhgiữ bên Mạn Mạn, mới chân chính có thểcảm nhận được đau khổ của ‘sống ngàybằng năm’. , đây so với ‘sống ngày bằng năm’ còn khổ sở hơn vạn phần. cảm thấy, chính mình dường như là bị nướng trong hỏa lò, mỗi độ là năm a.

      "Thời gian qua vất vả cho rồi."

      " vất vả." Vẫn là câu kia, chỉ cần Mạn Mạn có thể tỉnh lại, cái gì cũng được. Tất cả đều đáng giá.

      "Người kia… chết chưa?"

      "Chết rồi. Lúc tụi tìm đến em, cũng đãchết rồi. Em có chuyện gì, cần lo lắng." Trong lòng biết Mạn Mạn rất có thể cũng là bởi vì nguyên nhân này cho nên mớichậm chạp chịu tỉnh lại, cho nên mới dè dặt như vậy. Mạn Mạn a, dù xảy ra chuyện gì, cũng thể buông ra. là đồngốc mà.

      "Vậy tốt." Tảng đá đè ép trong lòng Từ Du Mạn rốt cuộc cũng rơi xuống, thở phào nhõm dài, "Đều là em tốt, chút cảnh giác, cho nên mới gặp phảichuyện như vậy." Tại sao lúc ấy phát rađiều bất thường, lại lập tức có phản ứng chứ.

      " phải, là lỗi của . nên tắtmáy." Vì thế, Cố Uyên vẫn luôn rất hối hận. Nếu Mạn Mạn thể tỉnh lại, như vậy, nhất định mãi ở bên . Đây tất cảđều bởi vì sơ suất của mới có thể tạo thành hậu quả như thế.

      " tại sao lại tắt máy chứ?" Từ Du Mạn nghĩ tới ngày đó gặp chuyện may, gọi điện thoại cho Cố Uyên, liên tục đều là tắt máy tắt máy, gọi được. đến tắt máy, liềnnghi ngờ hỏi.

      " vốn muốn cho em kinh hỉ. Bởi vì lo rằng chỉ cần em vừa hỏi, liền nhịnđược cho em biết, cho nên mới quyết địnhtắt máy. Hơn nữa bảo mẹ cũng cho em biết. Xế chiều hôm đó mới đến đón em. Chị Từ em về, …"

      Nhìn dáng vẻ Cố Uyên khổ sở như vậy, giống như người gặp chuyện may chính là vậy. Từ Du Mạn ôm lấy : " có chuyệngì, chúng ta đều sai. Chỉ là vận khí tốt mà thôi." Aiz, còn phải để người bị thương là an ủi , nhân vật sao lại đảo ngược vậy.

      "Ừ. Mạn Mạn."

      "Hả?"

      " em."

      "Em cũng ."

      "Mẹ , hai người các con buồn nôn à? Muốn buồn nôn trở về phòng của mình mà từ từ buồn nôn." Tôn Tôn quay đầu lại . Bà ở phía trước là nổi cả da gà. Chỉ là, lời củaTôn Tôn tuy rất hung dữ, nhưng ý cười trongđôi mắt, còn cả vui mừng đều thể chehết.

      "Hâm mộ à? Hâm mộ tìm cha con mà buồnnôn ." Cố Uyên tâm tình tốt hơn, ngay cả mẹ, cũng trêu chọc.

      "Cái thằng nhóc này, biết rất ràng cha con chính là cây cọc gỗ, đây phải là cố ýchọc giận lão nương sao." Tôn Tôn khẽ gắt.

      Trở lại biệt thự, việc đầu tiên làm chính là tắmrửa.

      "Em tự mình tắm là được rồi, cần giúp em." Từ Du Mạn đỏ mặt . Cố Uyên nhấtđịnh muốn giúp tắm, đuổi ra.

      " được. Tay của em bây giờ còn chưa thể thấm nước, nếu có thể nhiễm trùng."Cố Uyên nghĩa chính ngôn từ , "Hơn nữa, giúp bà xã tắm rửa là chuyện thiên kinh địanghĩa, có cái gì mà xấu hổ, cũng phải chưa từng tắm chung."

      ". . . . . ." Da mặt dày.

      "Lúc em ở bệnh viện đều là lau người choem."

      ". . . . . ."

      "Đại tiểu tiện đều là dọn dẹp cho em."

      ". . . . . ." Từ Du Mạn quẫn bách. còn chưanghĩ tới phương diện đó. Cố Uyên vừa , trong đầu liền ra dáng vẻ giúp dọn dẹp đại tiểu tiện, ặc…

      " tranh công sao?" Từ Du Mạn hỏi.

      "Dĩ nhiên phải. chính là vì khôngmuốn em xấu hổ. Đến đây bảo bối, để anhgiúp em cởi quần áo."

      Đổ mồ hôi, sao phải ‘COME ON,BABY?’

      Cuối cùng, da mặt của dày bằng Cố Uyên, đành phải nhận thua. ra giống nhưanh , có gì phải ngượng ngùng. Từ Du Mạn rất hưởng thụ đối xử cao cấp của ,nhắm mắt lại thầm nghĩ.

      Nằm tắm, động cũng cần động, có ngườigiúp lau người, đấm lưng, là quá hưởng thụ, quá .

      "Mạn Mạn."

      Từ Du Mạn nghe thanh khiêu gợi của CốUyên, mở mắt ra nhìn .

      "Mạn Mạn, em cũng giúp tắm chứ." Cố Uyên đáng thương .

      ". . . . . ."

      Chưa được đồng ý của , cũng cởihết toàn bộ quần áo của mình, cứ như vậy trần truồng đứng trước mặt .

      " rất rụt rè, lại có phản ứng rồi." Từ Du Mạn xem thường .

      Lại , tính tình của Từ Du Mạn thay đổi rất nhanh, vừa rồi còn giống nhỏcái gì cũng hiểu, còn xấu hổ nữa cơ. Mộtlát sau liền quang minh chính đại nhìn vào bộ phận nào đó của Cố Uyên, còn e dè mà đánh giá.

      "Mạn Mạn, người đàn ông. Nhìnthấy của mình thân thể trần truồng ởtrước mặt, hơn nữa còn giúp ấy tắm, luôn làkhông tránh được chạm vào. Nếu như vậy còn có phản ứng, Mạn Mạn, em hẳn nênkhóc rồi." Cố Uyên , "Như thế nào, rất hàilòng với chứ?"

      "Hài lòng, hài lòng cực kỳ. Chỉ là, biết vừa nãy ai , tay của em thể dínhnước, cư nhiên bây giờ lại bảo em giúp tắmrửa, đây phải là tự vả vào mồm sao?" Từ Du Mạn liếc Cố Uyên cái.

      "Tay kia có thể dính nước, Mạn Mạn." Bị thương chỉ là tay thôi mà.

      "Được rồi, vào ." Từ Du Mạn , bắt được cái bộ vị kia của kéo xuống.

      Từ Du Mạn tà ác nghe tiếng hút khí của CốUyên, "Mạn Mạn, em khiêu khích sao?"

      "Chính là khiêu khích đấy, có thể làm gì được em?"

      "Em cứ ?" Cố Uyên bước vào cái bồn tắm lớn vừa khéo có thể chứa được hai người, đè lên người , rồi hôn lên đôi môi đỏ mọngcủa .

      Bồn tắm lớn nhà bọn họ cũng tà ác ghê, vừa khéo đủ cho hai người, cái thiết kế này là. . . . . .

      Cố Uyên vốn muốn dịu dàng chút, từ từ mà đến, Mạn Mạn mới tỉnh lại, nên quákhích. Nhưng vừa hôn lên đôi môi mềm mại củacô liền khắc chế được chínhmình nữa.

      Lúc đầu, còn hết sức dịu dàng, cẩn thận dèdặt hôn đôi môi của . Lưỡi của dịu dàng dụ dỗ mở miệng tiến quân thần tốc, bàn tay đỡ lấy cái gáy của để cho né tránh,chuyên tâm hôn . Đầu lưỡi của cũng bởi vì thuần thục trêu đùa mà uốn éo, cùng anhdây dưa rời. Xâm nhập như vậy, triền miên như vậy giống như muốn hôn vào tronglòng , cùng với linh hồn của quấn quýtchung chỗ, bao giờ tách ra nữa.

      Đôi tay mảnh khảnh trắng nõn biết từ lúc nào tự giác vòng lên cổ của , khiến hai người càng thêm thân mật quấn quýt cùng nhau.Vết thương nơi cổ tay còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, càng thêm mấy phần quanh co khúckhuỷu.

      Bàn tay nhắn ý thức vỗ về chơi đùa mái tóc dày của người đàn ông, khuôn mặt càng thêmkề sát vào , dường như khao khát anhyêu mến nhiều hơn. chủ động của khiếnngọn lửa trong lập tức cháy lên, lửa dục đột nhiên đột kích.

      Dưới thế công mãnh liệt của Cố Uyên, nụ hôn của Từ Du Mạn tràn ngập mùi thơm, trong mũicàng thêm tràn đầy mùi người . thơm, nhưng rất mát lạnh. dần dần quên mất chính mình có còn hô hấp hay ,trong đầu hoàn toàn là gắn bó khắng khít vớianh.

      mềm mại tựa vào trong ngực , mặc chođầu lưỡi của chiếm cứ trong miệng , ở trong miệng của tùy ý làm bậy.

      Cố Uyên thâm tình mút vào đầu lưỡi hồng của Từ Du Mạn, cuốn nó vào trong miệng của mình, sâu, cẩn thận giống như thưởngthức mỹ vị hiếm có thế gian, say mê trongđó.

      Đầu lưỡi nho , vừa mềm vừa tê, giống như phải là của mình vậy. Từ Du Mạn độtnhiên dùng sức, khiến chính mình càng gần hơn, giữa hai người còn chút khoảngcách. Nụ hôn này dịu dàng cũng ngọt ngào, mà cứ triền miên khiến lòng ngườisay mê, mãnh liệt như vậy đến mức khiến người ta hít thở thông.

      vừa lòng với việc chỉ có môi cùng môi, lưỡi cùng lưỡi dây dưa qua lại, tay của bắtđầu từ từ an ủi, chuẩn bị cho

      Buổi tối ăn cơm tối, Từ Du Mạn mới từ từ tỉnhlại. Cố Uyên rời giường, bên cạnh cómột bóng người. rời giường nhìn thấy mấy dấu vết hồng hồng tím tím người mình, mặt hơi ửng hồng. Từ trong tủ quần áo lấy ra bộđồ mặc xong, mới ra ngoài.

      bậc thang, còn chưa xuống, chỉ nghe thấy mẹ chồng trách ông xã của , "Con xem con , thời gian dài như vậy cũngvượt qua được rồi, sao lại nhịn được mộtlúc a. Bé Mạn mới tỉnh lại, con liền làm cho nóbất tỉnh, con có phải lâu rồi chưa bị mẹ đánhhay ? Vợ là vợ của con, chính con làm sao lại biết quý trọng chứ? Ai nha, biết nên con như thế nào nữa."

      Cố Uyên cúi đầu, khiêm tốn nghe Tôn Tôn quở trách. cũng biết mình sai rồi, khi đó, căn bản là khắc chế được chính mình.

      "Mẹ." Từ Du Mạn xuống lầu.

      "Mạn Mạn tỉnh rồi. Đứa con này của mẹ phải giáo huấn chút rồi. Con thể quá nuông chiều nó, mặc cho nó dính vào." Thời gian càng dài, Cố Uyên càng sâu sắc hoài nghi chính là con được nhặt về, Mạn Mạn mới làđứa con bị thất lạc bên ngoài của bọn họ. Thế này cũng quá thiên vị rồi.

      " sao ạ."

      "Cho dù sao cũng thể nuông chiềunó, phải chú ý thân thể nha. Mặc dù mẹ rấtmuốn ôm cháu." Bà rất sớm muốn bồng cháu rồi, nhưng suy tính đến Mạn Mạn lúc này muốn chuẩn bị lên đại học, tuổi vẫn còn tương đối , cho nên mới thúc giục. Bà thể quá ích kỷ, làm trễ nải việc học của bé Mạn.

      "Dạ, con biết rồi."

      Những thứ này vốn chính là chuyện của haingười, bị người khác ra, mặc dù là mẹ,nhưng cũng khỏi xấu hổ. Tôn Tôn cũng nhìn thấu, tiếp: "Thôi, chuyện của vợ chồngson các con, mẹ quản được, tự mình chú ý là được. Nếu đều dậy rồi, vậy ăn cơm, ăn cơm."

      "Dạ."

      bàn cơm, ông cụ Cố chợt nhắc tới: "BéMạn, có phải cháu thi vào đại học G haykhông?"

      "Đúng vậy ạ. Sao vậy ông nội?"

      " có gì, chính là đến lúc đó mìnhcháu ở nơi đó, lại có người chăm sóc.Lúc đầu khi đăng ký trường học sao bànbạc với chúng ta chút chứ?" Nếu học ở BắcKinh, người nhà cũng náo nhiệt hơn nhiều.

      "Ông nội, đại học G là mơ ước từ của cháu.Cho nên cháu mới…" Từ Du Mạn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Dù sao mọi người đều ở Bắc Kinh, mà lại chạy tới Thượng Hải.

      " sao, ông chính là tùy tiện chút thôi." Aiz, xem ra chính mình già rồi, cũng hi vọng con cháu ở bên cạnh.

      Ăn xong cơm tối trở về phòng, Cố Uyên lấy ra thư thông báo của đại học G, "Mạn Mạn, giấythông báo nhập học được gửi đến lúc em hôn mê."

      Từ Du Mạn hưng phấn nhận lấy thư thông báotrúng tuyển, vui mừng ở ngoài mặt.

      "Hắc hắc, thầy Cố, về sau phải làthầy giáo của em nữa nha."

      "Ai phải???"

      ---------------Hoàn---------------

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :