1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 86

      em

      "Ha ha, rất ít khi về. Mỗi lần, bọn họ đều hẹn ở chỗ này." Còn phải là thằng nhócPhùng Chinh sao, nghe cậu ta thích Bạch Quân Hoài a.

      "Nha." Từ Du Mạn vẫn cảm thấy có chút khônghợp. Theo như Cố Uyên , những người họsắp gặp hôm nay đều là đám em trước kia khi còn bé ở chung trong đại viện, cần đoán, đều là sinh ra trong gia đình quân nhân.Như vậy, những người đàn ông khí chất quân nhân lại ở cái chốn hưởng lạc nhu tình như nước này, hẳn là hợp lắm.

      Tiến vào phòng bao, Từ Du Mạn mới phát hiệnbên trong phòng còn có khoảng trời riêng.Nhưng căn bản chưa kịp nhìn xem căn phòng rộng cỡ nào, bởi vì bốn người đàn ông trong phòng đều rất có cảm giác tồn tại rồi. Hơnnữa, toàn bộ đều dùng ánh mắt như nhìnquốc bảo gấu trúc để nhìn .

      "Đây là vị hôn thê của tôi, Từ Du Mạn, các cậukhông được nhìn Mạn Mạn như vậy, ấy bịmọi người hù sợ rồi." Cố Uyên cười .

      "Xem , đây chính là em. Quả nhiên, thấysắc quên nghĩa a." người đàn ông vóc dángcường tráng, khuôn mặt bình thường, nhưng khíchất phi phàm vững bước tới: "Chị ba, em tênlà Phùng Chinh."

      Từ Du Mạn còn chưa gì, mỉm cười chuẩn bị nắm lấy bàn tay Phùng Chinh vươn ra, nhưngCố Uyên chợt chen tay vào, nắm tay PhùngChinh trước: "Thế nào, tiện nghi của chị dâucậu mà cậu cũng dám chiếm hả?"

      " dám dám. Tiện nghi của chị ba,em dĩ nhiên dám có tâm tư gì." Phùng Chinh rút tay ra, sau đó hướng về phía ba ngườiđàn ông vẫn ngồi ghế mây kêu la: " cả, hai, tư, các nhìn , ba khi dễ người."

      Bị Phùng Chinh ồn ào như vậy, Từ Du Mạn nhịn được bật cười. Vốn nhìn vóc ngườicòn có diện mạo của Phùng Chinh, còn tưởng Phùng Chinh này nhất định là người cười tùy tiện, ngờ, tự nhiênđáng như vậy, chính là nhìn ngườikhông thể nhìn bề ngoài.

      "Nhóc Năm, lát Quân Hoài tới, cậu có thể chịu nổi rồi." người đàn ông có khuôn mặt giống trẻ con . xong, ngườinày đứng dậy, tới trước mặt : "Chị ba, tôi là lão Tứ, Ngụy Thư Vọng."

      Từ Du Mạn khẽ gật đầu.

      Người tiếp theo, là hai, Hàn Minh, "Em dâu, tôi là Hàn Minh."

      " hai." Từ Du Mạn lúc này mới chuyện.Người thứ nhất là lão Ngũ, thứ hai là lão Tứ, hai người gọi là chị ba, như vậy Cố Uyên chính là lão Tam rồi, vậy tại người gọi là em dâu khẳng định chính là lão Nhị. Là hai của Cố Uyên, Từ Du Mạn nên kêu tiếng anhhai.

      Quả nhiên, đoán đúng. Hàn Minh gật đầu cái với , trở lại ngồi dựa vào ghế mây.

      Cuối cùng, là người đàn ông cao cao gầygầy, "Em dâu, tôi là Phùng Nam."

      " cả."

      tại tất cả mọi người biết, chỉ nghe Phùng Chinh la hét: " tới ngồi ? Quân Hoài vẫn pha trà."

      Còn có hai cái ghế mây, vừa nhìn liền biết là chuẩn bị cho Cố Uyên và Từ Du Mạn. ngồixuống cái ghế mây ở ngoài rìa. " em các lâu chưa gặp mặt rồi." Từ Du Mạn thấy Cố Uyên thắc mắc, trả lời. Vừa như thế, liền hiểu. là để cho bọn họ có khônggian ôn chuyện thoải mái.

      "Hôm nay em là nhân vật chính." Cố Uyên cười .

      Từ Du Mạn ngoan ngoãn trở về vị trí chínhgiữa.

      Còn chưa lên tiếng, cửa bị nhàng gõ lên. Từâm thanh này, khó nghe ra người gõ cửachính là phụ nữ dịu dàng, "Là tôi."

      Từ Du Mạn là phụ nữ, nghe thanh dịu dàng, ung dung như mưa phùn này, trái tim cũng khỏi mềm nhũn, cả người tê dại. liếc mắt nhìn Cố Uyên bên cạnh, phát hiệnkhông có gì khác thường, lại nhìn thấy PhùngChinh che giấu si mê, tác động nàythật quá mạnh.

      Sau khi lấy được đồng ý, cửa mới chậm rãi mởra. Từ bên ngoài tao nhã thanh khiết vào, mái tóc dài đen nhánh mềm mại ngang eo, váy trắng đơn giản mộc mạc, như tiên tử rơixuống nhân gian, giống như thuộc về thế giới này. Vậy mà, chính là có diện mạo xuất trần như vậy lại có thể thành thục hòa nhập trong cái xã hội xa hoa truỵ lạc như vậy, quả làm cho người ta bội phục.

      Bạch Quân Hoài sau khi vào, khẽ gật đầu tỏ ý chào với mấy người Cố Uyên, mang trà lên,quỳ gối sàn nhà bằng gỗ, châm trà.

      Từ Du Mạn sao lại cảm giác khi Bạch QuânHoài nhìn về phía Cố Uyên, ánh mắt dường nhưcó chút giống. Nhưng tại nhìn Bạch Quân Hoài cũng có gì khác thường, khỏi cảm giác mình có phải quá mứcnhạy cảm hay .

      Nhìn Cố Uyên, đúng lúc nhìn sang, haingười khẽ mỉm cười, ai cũng phát ,lúc này trong mắt Bạch Quân Hoài chợt lóe lênđau buồn.

      Mấy người lặng yên ngồi ghế mây, thưởngthức nhất cử nhất động của Bạch Quân Hoài. Chính là nhìn mỹ nhân châm trà, cũng là loại hưởng thụ cực hạn. Phải biết, Bạch QuânHoài cũng phải dễ dàng có thể gọi ra nhưvậy, bình thường cũng lộ diện,đừng chi là tự mình pha trà chiêu đãi khách.Có thể thấy được, mấy em Cố Uyên mặt mũi lớn cỡ nào.

      "Quân Hoài, nghĩ tới hôm nay cư nhiên đồng ý tự tay pha trà. Cơ hội khó có đượca." Hàn Minh trêu ghẹo nhi .

      "Hôm nay đúng lúc nhàn rỗi." Bạch Quân Hoài thản nhiên . chuyện, cuối cùng ly trà rót đầy. Từ Du Mạn ngửi cái, đúng, sao trong khí cũng có mùi thơm kia?

      "Các vị, mời từ từ dùng." Dứt lời, Bạch QuânHoài chuẩn bị rời .

      "Quân Hoài." Tay bị Phùng Chinh nắm lấy.Bạch Quân Hoài vẫn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phùng Chinh, Phùng Chinh liền biết mình thất lễ, nên buông tay ra, " xin lỗi."

      " sao." Lạnh nhạt có thể thấy .

      "Ở lại chuyện ." Cố Uyên vừa dứt , bênhông truyền đến cơn đau. Là Từ Du Mạn nhéo .

      "Vậy cung kính bằng tuân mệnh." Bạch Quân Hoài từ chối, vui vẻ đồng ý.

      biết thông báo thế nào với người bênngoài, lại có người mang vào thêm cái ghếmây nữa. Cố Uyên có ý tốt, chính là rõngười khác có tiếp nhận ý tốt của hay .

      "Vẫn là lão Tam mặt mũi lớn." Phùng Nam cố ý hay vô tình .

      có người nào trả lời. Từ từ, hương trà tản ra.

      Mỗi người lần lượt cầm ly trà lên thưởng thức. Mọi người đều uống từng ngụm , Từ Du Mạn giống người khác, giống như uống nước bình thường, ngụm uống cạn. Đặt lytrà xuống, chỉ cảm thấy trong miệng lưu lạihương thơm mát, ngay cả hơi thở ra cũng chứa mùi trà thơm ngát. Trà là trà ngon, kỹ thuật của người pha trà cũng tốt.

      Chỉ thấy mọi người nhìn bằng loại ánh mắt phí của trời, giống như tiếc hận ly trà ngon kia bị lãng phí.

      Phùng Chinh nhanh mồm nhanh miệng lêntiếng: "Chị ba, trà này rất quý giá, chị uống nhưvậy…, cảm thấy đúng sao?"

      Từ Du Mạn còn chưa chuyện, Hàn Minh : "Lão Ngũ, chuyện thế nào vậy, ly trà mà thôi, có đáng phải như vậy ?"

      Phùng Chinh vẫn có chút bất mãn: "Đây chính là trà mà Quân Hoài tự mình pha."

      ra là như vậy.

      "Em dâu đừng để ý, người này chính là tiếc rẻđiểm này, có ý gì khác."

      " sao, đều là em, phải sao?"Từ Du Mạn hào phóng , "Nhưng các cómuốn thử uống giống tôi ?"

      Tất cả mọi người bất động, chỉ có Cố Uyên là người đầu tiên cầm lên ly trà của mình, uốngmột hơi cạn sạch, "Có mùi vị khác."

      Bạch Quân Hoài dường như lúc này mới chú ý tới so với lúc trước, trong phòng có thêm mộtngười : "Vị này là?"

      "Vị hôn thê của tôi, Từ Du Mạn."

      Bạch Quân Hoài dừng tay lại, sau đó cười : " Từ, hạnh ngộ."

      "Chào ."

      Trong lòng Từ Du Mạn cảm thấy, nàyhẳn là sinh ra ở thời cổ đại a.

      " em các ôn chuyện, Quân Hoài tiện quấy rầy."

      Bạch Quân Hoài đứng dậy, chuẩn bị rời .Phùng Chinh vội vàng : "Ai em là người ngoài?" Phùng Chinh đỏ mặt, nếu có ai mộtcâu khẳng định, bảo đảm Phùng Chinh lập tức liều mạng cùng người đó.

      Vậy mà, Bạch Quân Hoài vẫn ra ngoài, lưu lại chút thể diện. khí có chút xấu hổ.

      "Các thử xem cách uống trà mới vừa rồi của tôi , rất được đấy." Từ Du Mạn cũng phải nhất định muốn người khác làm nhưvậy, đơn giản là muốn tìm chút đề tài, hóa giải chuyện lúng túng này.

      Rất nhanh, mọi người liền quên vụ này, bắt đầu tán gẫu với về chuyện xấu của Cố Uyên khi còn bé. Từ Du Mạn vừa nghe, vừa phun, làm hại cũng dám uống trà nữa. Thân quen hơn chút, chuyện gì cũng , ngay cả chuyện Cố Uyên tè dầm khi còn bé cũng .

      Vì vậy, tất cả mọi người bắt đầu phơi bày chuyện xấu của đối phương khi còn bé, "Em dâu, em biết đâu, Uyên lúc trộm trứng chim, bị chim mẹ phát , thả đống phân lên đầu cậu ấy, sau đó cậu ấy ngã từ cây xuống."

      "Ha ha, ngờ Uyên lại nghịch ngợm nhưvậy, tôi còn tưởng rằng ấy khi còn bé chínhlà nề nếp như vậy, dường như có hứng thú nào khác." Từ Du Mạn cười to.

      Quả nhiên, lời của dẫn tới thông cảmcủa mọi người, "Đúng vậy đúng vậy, ra A Uyên lúc rất hoạt bát đáng , lớn chút liền thay đổi, biến thành cái bộ dáng này, rất thú vị."

      "…" Cố Uyên cũng gì, vẫn ngồi bên nghe mọi người trêu chọc.

      nhóm người hàn huyên xong liền rời khỏiThanh Thủy Bích Hà. thanh nhã nhìn nhóm người này rời , trong mắt toát ra thứ cảm xúc biết tên. Thở dài cái,đóng cửa sổ lại.

      Ăn bữa cơm, mọi người nhất trí quyết định muốn hát, Cố Uyên lâu về, dĩ nhiên thể cự tuyệt. Mọi người cùng nhauđi tới nơi xanh vàng rực rỡ cách đó xa.

      Mới vừa vào, Phùng Chinh liền dốc hết toàn lực muốn cầu Cố Uyên hát bài, nhưng nhất định cự tuyệt, giống như lúc trước.

      Lúc trước bọn họ cũng cùng đến những chỗxanh vàng rực rỡ hát hò, nhưng Cố Uyên chotới bây giờ đều cầm micro lên, đều lặngyên ngồi bên, uống rượu vang, nghe bọn họca hát. Cho nên ra lần này cầu anhhát, cự tuyệt cũng là trong dự liệu. Lúc cũng nghĩ biết hát.

      Phùng Chinh thấy Cố Uyên đồng ý, lạinhìn thấy Từ Du Mạn mới nghĩ tới phải còn có chị ba sao, "Chị ba, kêu ba cùng hátđi, hát bài Tình Hiroshima ."

      ngờ Từ Du Mạn cũng cự tuyệt, nhưng nguyên nhân cự tuyệt là "Tình Hiroshima,các chưa từng nghe qua câu thế này sao : Nếu nam nữ phải là người yêumà cùng nhau hát bài Tình Hiroshima, nhau. Nhưng nếu là người mà cùng nhau hát bài này, hai người đó chia tay nhau, tôi cũng muốn chia tay ấy nha."

      ". . . . . ."

      "Cái này đúng là chưa từng nghe qua."

      Từ Du Mạn cười : "Chỉ là, thể hát bài Tình Hiroshima, có nghĩa là thể hát bài khác. Vậy , tôi cùng Uyên hátmột bài ‘Bởi vì tình ’, thế nào?"

      Đề nghị này nhận được nhất trí tán thành của mọi người, nhưng đều hướng tầm mắt nhìnvề phía Cố Uyên, muốn , chuyện này phải được Cố Uyên đồng ý mới có thể được a. Mọi người đối khả năng đồng ý ôm hy vọng gì.

      ngờ tới, lại cười đồng ý.

      Phùng Chinh lớn tiếng la hét : " ba đây chính là nhân vật điển hình có vợ quên em a."

      Hàn Minh cũng tới thò chân vào : "Đúng vậy, lão tam đây cũng quá thiên vị rồi. Phải biết rằng, chúng tôi khuyên thế nào cũng hát,chỉ còn nước chưa đánh thôi. ngờ câu đầu tiên của em dâu khiến lão tam đồngý, là phân biệt đối xử a."

      Từ Du Mạn gì, Cố Uyên cũng mặccho đám em của mình trêu chọc, khôngphản bác.

      Cùng Từ Du Mạn song ca, ôm lấy vòng eo nhắn của , Cố Uyên cùng đứng trước màn hình, nghe những giai điệu động lòng người, chờ đợi để hát lên.

      Từ Du Mạn lại hát bài ‘Bởi vì tình ’ chính là vì biết tiếng chuông điện thoại chínhlà bài hát này, có lẽ thích bài hát này. Hátbài thích dù sao cũng hơn hát bài khác.

      (http://mp3.zing.vn/bai-hat/boi-vi-tinh- ... WEE9W.html)

      Cho em đĩa CD về quá khứ

      Nghe xem tình của chúng ta khi đó

      Có lúc lại đột nhiên quên mất vẫn còn yêuem

      Lại hát ra ca khúc như vậy

      Nghe được cũng đỏ mặt tránh né

      Mặc dù thường quên em vẫn như cũ

      Bởi vì tình , dễ dàng đau khổ

      Cho nên tất cả đều là dáng vẻ hạnh phúc

      Bởi vì tình đơn giản nảy sinh

      Vẫn tùy thời có thể vì em mà điên cuồng

      Bởi vì tình , làm sao có thể có tang thương

      Cho nên chúng ta vẫn là dáng vẻ tươi trẻ

      Bởi vì tình ở đó

      Vẫn còn có người ở đó dạo chơi, người đến người

      Lại hát ra ca khúc như vậy

      Nghe được cũng đỏ mặt tránh né

      Mặc dù thường quên em vẫn như cũ

      Bởi vì tình , dễ dàng đau khổ

      Cho nên tất cả đều là dáng vẻ hạnh phúc

      Bởi vì tình đơn giản nảy sinh

      Vẫn tùy thời có thể vì mà điên cuồng

      Bởi vì tình , làm sao có thể có tang thương

      Cho nên chúng ta vẫn là dáng vẻ tươi trẻ

      Bởi vì tình ở đó

      Vẫn còn có người ở đó dạo chơi người đến người

      Cho em đĩa CD về quá khứ

      Nghe xem tình của chúng ta khi đó

      Có lúc lại đột nhiên quên mất vẫn còn yêuem

      Cố Uyên vừa hát, mấy người bên trong phòngđều giống như ăn phải con ruồi, vẻ mặt như vậythật đúng là khôi hài. Nếu chụp được đăng lêntrên mạng nhất định được điên cuồng truyền , đặc biệt là Phùng Chinh.

      Từ Du Mạn vừa hát đồng thời lặng lẽ nhìn về phía Cố Uyên. Hai người giống như tâm linhtương thông, khi nhìn về phía , liền đúng lúc đụng phải tầm mắt của . Hai người trao đổi ánh mắt, thâm tình nhìn nhau, cho dù là ai cũng cách nào chen vào. Từ Du Mạn đột nhiên cảm thấy thoải mái hẳn lên, đúng vậy, người đàn ông như vậy, sao có thể tin chứ, cho hạnh phúc.

      Ai cũng ngờ Cố Uyên hát dễ nghe như vậy, Từ Du Mạn là người đề nghị hát cũngkhông nghĩ tới, mấy em từ cùng nhau lớn lên lại càng ngờ. Cố Uyên hát so với Trần Dịch Tấn kém chút nào. Từ Du Mạn nghĩ, nếu Cố Uyên còn công việc,còn có thể làm ca sĩ, lại có thể hát hay nhưvậy.

      Mấy người khác lại nghĩ điều này.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 87

      Kết hôn rồi!

      Ai cũng ngờ Cố Uyên hát dễ nghe như vậy, Từ Du Mạn là người đề nghị hát cũngkhông nghĩ tới, mấy em từ cùng nhau lớn lên lại càng ngờ. Cố Uyên hát so với Trần Dịch Tấn kém chút nào. Từ Du Mạn nghĩ, nếu Cố Uyên còn công việc,còn có thể làm ca sĩ, lại có thể hát hay như vậy.

      Mấy người khác lại nghĩ điều này.

      Từ , bọn họ cũng chưa từng nghe qua CốUyên hát. Mỗi lần tới mấy chỗ karaoke, mặc kệđeo bám dai dẳng, Cố Uyên chính là chịuhát. Cho nên, bọn họ nhất trí cho rằng Cố Uyênnhất định là ngũ đầy đủ, cho nên muốn cho bọn họ biết, bị xấu mặt trước bọn họ, hơn nữa cái lý do này, bọn họ vẫn luônrất tin nghi ngờ.

      Dù sao, phải có câu , thế giới có người nào hoàn mĩ sao. Cố Uyên códung mạo đáng kiêu ngạo, có năng lực xuất sắc,còn có gia thế mà rất nhiều người mơ tưởng nhưng có, những thứ này là quá đủ rồi.Cho nên có ngũ hoàn chỉnh cũnglà bình thường nha, thể nào để cho Cố Uyên quá hoàn mỹ được. Nhưng bọn họ lạikhông nghĩ rằng, Cố Uyên hát dễ nghe nhưvậy, êm tai đến mức bọn họ cũng có chút mê muội. Vốn bài hát ‘Bởi vì tình ’ này có giai điệu rất êm tai, lời bài hát cũng rất đẹp.

      Hát xong, Từ Du Mạn mặc dù giật mình, nhưngcũng để lộ ra ngoài, cũng biếtCố Uyên chưa bao giờ hát a. Cùng đưa micro cho Hàn Minh và Phùng Chinh.

      Từ Du Mạn cảm thấy Phùng Chinh hẳn là rấtthích ca hát, mà Cố Uyên cũng biết này trongbọn họ cũng chỉ có Phùng Chinh cùng Hàn Minh thích ca hát nhất, cho nên mới đồng thờigiao micro cho bọn họ.

      Lần này Phùng Chinh cũng nhận lấy micro liền xông lên hát, ngược lại đem microđặt qua bên, tới tay đè Cố Uyên lêntrên ghế sa-lon, tay tự giác chế trụ cổ của Cố Uyên, "Tại sao lại gạt chúng tôi?"

      "Lừa các cậu?" Cố Uyên hề có vẻ kinhsợ, giống như cánh tay chế trụ cổ hề tồn tại, giọng cũng có chút thay đổi nào. tin tưởng Phùng Chinh thể nào thực dùng sức ép xuống. Mà Phùng Nam,Ngụy Thư Vọng, Hàn Minh cũng có ý nghĩ như vậy, đều bên xem kịch vui.

      Từ Du Mạn nhìn thấy phản ứng của mọi người,cũng thu hồi biểu giương cung bạt kiếm lúcđầu.

      Quả nhiên, Phùng Chinh cũng dùng sức, cũng chỉ đặt tay ở phía cổ mà thôi, "Tại sao lại gạt chúng tôi cậu biết hát?"

      ta vẫn cảm thấy ít nhất mình còn có mộtthứ có thể vượt qua Cố Uyên, chính là ít nhất còn có thể hát, nhưng hôm nay Cố Uyên vừa hát, cảm giác mình giống như bị xem thành con khỉ mà đùa giỡn.

      "Tôi cũng lừa mọi người, tôi cũng qua là biết hát." Cố Uyên nhànglấy tay của Phùng chinh ra, ngồi thẳng người,"Các cậu hát ."

      Lúc đầu, khí vẫn có chút khôngthích hợp, chẳng qua em chính là em,sao có thể vẫn giận dỗi chứ. Rất nhanh, Phùng Chinh giống như quên mất việc này, mà hát bài hát mình thích. Chỉ là, có ai lại cầu Cố Uyên hát.

      Chơi tận hứng, sắc trời cũng tối, Cố Uyên vàTừ Du Mạn cũng trở về nhà.

      Mới vừa tới cửa nhà, cái ly liền tông cửaxông ra, hướng về phía mặt của Từ Du Mạn baytới. Cố Uyên nhanh tay lẹ mắt, tiếp nhận cái ly. Nếu phải Cố Uyên hành động mau lẹ, có lẽ, cũng có chuyện gì, đả thươngđược Từ Du Mạn.

      "Ông nội, sao vậy?" Cố Uyên tới, nhìn ông cụ nổi giận. Cái ly kia hiển nhiên chính là do ông cụ nổi giận ném ra. Đặt cái ly xuống,quan tâm hỏi. Là ai chọc tới ông cụ nhà bọn họrồi.

      "Thằng nhóc xấu xa, cháu còn biết xấuhổ mà hỏi. Cháu còn biết trở về à?" Ông cụ Cố nhìn thấy Cố Uyên, cơn tức càng thêm khôngchỗ phát ra.

      Ông bôn ba cực khổ chạy tới nhà họ Tạ, hao tốn biết bao nhiêu công phu mới làm cho lão già nhà họ Tạ kia nhả ra, ông đây là vì ai? Còn phải là vì thằng nhóc này. ràng nóitrước ông về tìm bé Mạn Mạn đánh cờ,nhưng lúc về tới, hai người đều ở nhà, thấy bóng người. Hơn nữa chờ lâu như vậy, cơm tối cũng về nhà ăn, tức giận, tức giận mới là lạ.

      "Ông nội Cố." Từ Du Mạn xấu hổ : " xin lỗi, cháu quên mất." nhớ tới, hình như lúcông nội Cố ra ngoài có khi nào về đánh cờ với , ngờ cư nhiên quên mất.

      Áy náy như vậy, Cố Uyên cũng hiểu rồi.

      Từ Du Mạn xin lỗi cũng làm cho ôngcụ Cố có dấu hiệu hòa hoãn, chỉ nghe ông cụ Cố : "Còn gọi ông nội Cố gì nữa, gọi là ông nội."

      Từ Du Mạn quên liếc nhìn Cố Uyên, thấy gật đầu, mới ngọt ngào kêu tiếng: "Ông nội."

      Quả nhiên, sắc mặt của ông cụ Cố tốt hơn nhiều, "Vậy mới ngoan chứ. Đừng luôn theo thằng nhóc này, cẩn thận học cái xấu." Đây rốtcuộc, ai mới là con cháu của ông cụ Cố a. Dường như Từ Du Mạn mới là cháu ruộtcủa ông cụ Cố, mà Cố Uyên chính là từ thùngrác hoặc là trong rãnh nước thối nhặt về.

      Cố Uyên biến sắc, nhưng trong lòng khótránh khỏi nghi ngờ. Sao ông nội lại thích Mạn Mạn như vậy rồi? Dĩ nhiên, mặc dù Mạn Mạn rất làm người khác ưa thích. Nhưng hiểuông nội của mình. Ặc, ông nội của phải dễ dàng như vậy tiếp nhận người. Dù là tiếp nhận, cũng thể liền ưa thích nhưvậy? Chẳng lẽ cũng là vì Mạn Mạn chơi cờ giỏi? Chuyện này hình như khả năng lớn.

      Ông cụ Cố sống nhiều năm như vậy, nhìn người là chính xác nhất. Lần đầu tiên nhìn thấy Từ Du Mạn, ông cụ Cố liền thích cháu dâu nàyrồi. Sau đó lại lộ ra thông minh, trí tuệ,còn có trà nghệ kỳ nghệ càng làm cho ông ngạc nhiên thú vị. Nguyên nhân thứ hai chính là Cố Uyên thích, mà ông có thể nhìn ra Từ Du Mạn cũng thích Cố Uyên, hơn nữa vĩnh viễn sẽkhông phản bội. Chưa đến việc là Cố Uyêntừ , muốn quản cũng được, mà Từ DuMạn có thể quản được Cố Uyên.

      Nhiều nguyên nhân như vậy, thích cũng là đương nhiên rồi.

      Cố Uyên biết làm sao lấy lòng ông nội của mình, cởi chuông phải do người buộc chuông, nguyên nhân cũng là bởi vì chuyện chơi cờ, cho nên Cố Uyên chủ động lấy bàn cờ ra.

      Quả nhiên, bàn cờ được lấy ra, ông cụ Cố tâmtình tốt hơn chút.

      Cố Uyên định lát nữa pha trà mang tới. Nhà bọn họ cái gì cũng nhiều, chính là nhiều trà, hơn nữa đều là trà ngon phải dễ dàngcó được. Trước khi pha trà, Cố Uyên ghé vàobên tai lặng lẽ : "Thời điểm thích hợp nhường chút." Tối hôm qua nhìn ra,ông nội của mình đấu lại Từ Du Mạn.

      Ông cụ Cố mặc dù tuổi tác rất lớn, nhưng thínhlực cũng bởi vì tuổi tác mà suy giảm chútnào. Giống như khí thế của chính ông, còn có giọng kia nữa. Cố Uyên , chữ cũngkhông lọt khỏi lỗ tai ông cụ Cố.

      "Thằng nhóc này, cái gì đó. Cháu đừng nghe nó, có bản lĩnh gì cứ tung hết ra." dùngtoàn bộ bản lĩnh ra, ông sao học lén được, hừ hừ.

      Từ Du Mạn cười cười, Cố Uyên cũng tiện thêm gì, liền pha trà.

      Ván đầu tiên, Từ Du Mạn thắng.

      Tối hôm qua lúc đầu vẫn đều là ông cụ Cố thắng, nhưng đến ván cuối cùng chính là Từ DuMạn thắng. Từ Du Mạn thăm dò kỹ xảo đánh cờ của ông cụ Cố, muốn thắng, dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay. Nhưng, chơi nhiều ván cờ như vậy, ông cụ Cố vẫn hiểu kỹ xảo đánh cờ của . Dù sao vẫn luôn biến đổi, có khuôn mẫu cố định, sao có thể dễ dàng bị nắm chứ.

      "Chơi lại." Ông cụ Cố chịu thua a, bộ dạng giống như thắng Từ Du Mạn bỏ qua.

      Vẫn là Từ Du Mạn thắng.

      "Ván nữa." Vẫn là Từ Du Mạn chiến thắng.

      Từ Du Mạn quả nhiên để cho ông cụ Cố phân hào nào. dĩ nhiên cũng biết ông cụ Cố có chủ ý gì, cho nên làm thỏa mãnmong muốn của ông cụ. Đáng tiếc, thêm mấy ván nữa, ông cụ Cố vẫn học được.

      Càng chơi càng buồn bực, thời gian thắngmột ván càng lúc càng ngắn. Nhưng ông vẫn làcái gì cũng học được.

      " chơi nữa chơi nữa." Ông cụ Cố chậm chạp thu hồi quân cờ.

      "Ông nội, sao chơi nữa, phải vẫnchưa học được sao?" Từ Du Mạn cười trộm.Ông nội Cố rất đáng .

      "Cháu biết à." Ông cụ Cố kinh ngạc hỏi. Ông cho là mình che giấu rất tốt chứ.

      "Dĩ nhiên." Từ Du Mạn cười .

      Từ Du Mạn ngồi xuống bên cạnh ông cụ Cố, bắt đầu chỉ giúp ông cụ. Cố Uyên ở bên cạnh nhìn tình cảnh hài hòa, nở nụ cười.

      Cũng ai chú ý đến, lầu có bóngdáng thẳng tắp nhìn tình cảnh ấm áp phía dưới, trong con ngươi thoáng qua áy náy, sau đó, nởnụ cười. Trong nụ cười, đó là vui mừng.

      Bóng dáng kia nhìn lát, trở lại trong phòngmình.

      Tôn Tôn buồn cười nhìn Cố Bác tiến vào: "Xemđi, biết trước kia làm sai cỡ nào rồi chứ?"Thiếu chút nữa khiến bà mất con dâu tốt như vậy.

      Chỉ là, bé Mạn cùng ông cụ ở chung rất tốt,chính bà cũng có chút hâm mộ. Phải biết rằng,bà gả đến nhà họ Cố nhiều năm như vậy, ông cụ mặc dù có thành kiến gì đối với bà,nhưng cũng có vẻ mặt ôn hòa như vậy với bà. Nghe tiếng cười trung khí mười phầndưới lầu, Tôn Tôn : "Ông cụ đúng làthích bé Mạn."

      "Đúng vậy a, bé kia biết lấy lòng người."Cố Bác lĩnh giáo qua.

      "Biết bé kia tốt còn nhất định phản đối bọn họ? Còn nhất định tiếp nhận bé nhà họ Tạ vào nhà?" Tôn Tôn liếc nhìn ông xã của mình. Người đàn ông này a, cái gì cũng tốt, chính là rập khuôn cố chấp cứng nhắc rồi. Chỉ là, cũng bởi vì cứng nhắc, cho nên bà chưa bao giờ lo lắng ông lệch khỏi nề nếp quy củ, khônghiểu phong tình hiểu phong tình thôi. Dù sao vẫn tốt hơn những người bạn của bà, đãnhiều năm như vậy chồng ấy ở bên ngoài tráiôm phải ấp, nhìn đều được nhìn cái.

      "Là sai rồi."

      "Tắm rửa rồi còn chưa ngủ?" Tôn Tôn sẵng giọng.

      Chỉ thấy trong mắt Cố Bác tràn đầy kinh ngạc cùng mừng rỡ, còn hơi luống cuống: "Là… là giường hả?" Ông ngủ sàn nhà lâu rồi.

      " nhảm."

      "Bà xã." Cố Bác là quân nhân, khôngnói lời âu yếm nào, ông cảm thấy, chỉ có hai chữ này mới có thể biểu đạt được tâm tình củaông.

      Bên trong nhà khí rất ấm áp.

      Lúc ăn sáng, Tôn Tôn trong lúc vô tìnhhỏi: "Dự định lúc nào kết hôn?"

      Từ Du Mạn hết hồn, đôi đũa trong tay suýt chút liền rớt xuống, "Dì Tôn, cháu… cháu còn mà." Từ Du Mạn mỗi lần đều dùng cái cớ này, Cố Uyên cũng nghe bao nhiêu lần rồi.

      "? đâu, bé Mạn a, cháu cũng sắp 19 tuổi rồi, tại 18 là có thể lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, hoàn toàn có thể kết hôn rồi."Tôn Tôn .

      "Nhưng… nhưng cháu còn học trung học mà." Từ Du Mạn còn muốn từ chối. Ai nghĩ sớm như vậy kết hôn a.

      " sao, cứ lĩnh giấy chứng nhận trước,cuộc sống vẫn giống trước kia thôi mà." Tôn Tôn tận tình khuyên bảo, chính là quyết định người con dâu này rồi.

      "Vậy sao nhất định phải lấy giấy chứng nhậnchứ?" Từ Du Mạn hỏi ngược lại.

      "Vậy sao thể lĩnh giấy chứng nhận a? Bé Mạn, chẳng lẽ cháu định rời khỏi Cố Uyên của chúng ta hay sao?"

      " ạ."

      "Chính là như vậy. Lĩnh giấy chứng nhận thôi."Hai phe đều có lý, là khó lựa chọn.

      Cố Uyên nhìn Từ Du Mạn vẻ mặt khó xử, có chút đành lòng. Mặc dù trong lòng vẫncó chút khó chịu, tại sao Mạn Mạn vẫnkhông muốn gả cho chứ, cũng trói buộc mà. Chỉ là, tôn trọng lựa chọn của : "Mẹ, đừng ép Mạn Mạn, ấy mới 19 tuổi."

      "Nhưng con cũng 26 rồi."

      "26 cũng già, mẹ, đừng nữa."

      Ông cụ Cố gì, Cố Bác làm rồi.Tôn Tôn có chút thất vọng, trợn mắt nhìn CốUyên cái, sau đó mới : "Bé Mạn, vậycon cứ suy nghĩ kỹ chút ."

      Mẹ đều là vì tốt cho con.

      Con biết .

      Cố Uyên bất đắc dĩ cười cười. Tâm ý của mẹ sao lại biết chứ, nhưng…

      "Con cân nhắc chút." Từ Du Mạn sao lạikhông nhìn ra vẻ thất vọng ràng của Tôn Tônvà cả nuông chiều và bất đắc dĩ của CốUyên. chính là người như vậy a. Gả cho cũng có gì tốt, đúngkhông. Hơn nữa, cũng phải .

      " nhiều như vậy làm gì? Ăn cơm." Ông cụđúng lúc ngắt lời.

      Bữa cơm này, Từ Du Mạn thế nào cũng ănkhông vô. Tùy tiện ăn chút, buôngđũa xuống: "Con ăn no rồi, mọi người từ từ ăn."Từ Du Mạn xong, lên lầu.

      Thời điểm Cố Uyên theo lên, cửa khóa trái từ bên trong.

      Từ Du Mạn ngồi giường, tỉ mỉ nhìn cănphòng này. Đây chính là căn phòng sống từ , rất phù hợp với phong cách của . thích sạch , có công việc tốt, gia đình tốt, dáng người đẹp trai, hát cũng tốt, chủ yếu nhất là đối với tốt đến có lời nào để . người đàn ông như vậy đáng giá để phó thác cả đời. cũng biết mình sao lại nhất định muốn kết hôn, có lẽ, là bởi vìkhi còn bé nhìn đủ những vấn đề của hôn nhânrồi, có chút mâu thuẫn thôi. Nhưng giữa hẳn xuất những vấn đề kia.

      "Mạn Mạn, mở cửa." Cố Uyên cũng chợt, đập cửa hay lớn tiếng gọi, vẫngiống như lúc thường, bình bình đạm đạm, có quá nhiều cảm xúc. Nếu phải rất hiểu tính tình của , sợ cho rằng quan tâm đấy.

      Từ Du Mạn vẫn mở cửa, xem có thểsốt ruột hay . Cửa phòng lần nữa bị gõ xuống, vẫn mở cửa.

      "Mạn Mạn, mở cửa, đừng cáu kỉnh." Cố Uyêncau mày .

      " muốn, mở." Từ Du Mạn vẫn mở.

      lát sau, chân mày của dần dần nhíu lại.Hình như, cũng ở bên ngoài. Từ Du Mạn nghi ngờ vừa chuẩn bị mở cửa xem chút, mới tới cửa, cửa liền mở ra, chỉ thấy trong tay Cố Uyên cầm chùm chìa khóa: "Ở nhà , em cảm thấy có thể khóa đượcsao?"

      "Hừ." Từ Du Mạn để ý tới Cố Uyên, hấtđầu, lại ngồi trở lại giường.

      Bên cạnh chợt lún xuống, đây dĩ nhiên chính là ngồi xuống.

      ôm , hơi thở phả lên cổ , hơi ngứa, nhưng ấm áp. rụt cổ lại, vẫn khôngtrốn được, bị cắn lên, "Tức giận sao?"

      " có." cũng tức giận, chỉ là còn có chút thể tiếp nhận mà thôi.

      "Em chính là tức giận? Có phải muốn ở bên hay ?" Cố Uyên hỏi mà thấp thỏm lo lắng, hỏi mà cẩn thận nghiêm túc, chỉ sợ từ trong miệng nghe được câu trả lời khẳng định.

      " phải." Cố Uyên tự chủ thở phào nhõm, cũng may Mạn Mạn phải,nếu phải, đúng là biết gì nữa.

      "Mạn Mạn, tin tưởng ! Chúng ta ở bên nhaunhất định hạnh phúc mỹ mãn, giống như cha mẹ vậy." Cố Uyên lời trúng đích, trúng lo lắng của .

      Từ Du Mạn nghĩ đến Cố Bác cùng Tôn Tôn,mặc dù từ lúc đến vẫn nghe bọn họ ầm ĩ, nhưng tình cảm trong lúc này, đều có thể nhìn ra được bọn họ rất nhau. vậy chăng? và Cố Uyên cũng có thể trải qua hạnh phúc như vậy sao?

      Khàn khàn : "Được rồi, em bây giờ có thểnói rồi." Mới vừa rồi quá khẩn trương.

      Từ Du Mạn dưới ánh mắt mong đợi căng thẳngcủa , gật đầu cái.

      Cố Uyên lập tức ôm vào lòng, kích động : "Mạn Mạn đồng ý rồi, đồng ý rồi." nóichuyện, còn bất chợt hôn lên tóc phen.

      Cố Uyên ôm rất chặt, giống như sợ đây chính làmột giấc mộng, sợ biến mất.

      "Chỉ là, phải đồng ý với em, sau khi kết hônchúng ta vẫn sống như trước."

      "Ừ." Cái cầu này quá đơn giản.

      "Hộ khẩu của em vẫn còn ở thành phố A."

      "Chúng ta lập tức trở về lấy, thuận tiện thôngbáo với đám A Việt."

      "Ừ." Bàn bạc xong tất cả, hai người rối rít ra khỏi phòng ngủ.

      "Mẹ, con muốn cùng Mạn Mạn trở về thànhphố A chuyến."

      "Trở về thành phố A? Tại sao?"

      Xem bộ dạng của tiểu Uyên giống như ở thành phố A xảy ra chuyện gì a, ngược lại giốngnhư rơi vào lọ mật vậy. Tôn Tôn nhất thờikhông phản ứng kịp, Cố Bác cùng ông cụ Cốngược lại phản ứng kịp, ông cụ lớn tiếng :"Trở về thôi, sớm về sớm."

      Thấy Tôn Tôn còn nghi hoặc, Cố Uyên cườinói: "Mẹ, chúng con lấy hộ khẩu của MạnMạn."

      "Hộ khẩu? Lấy hộ khẩu làm gì? A. . . Hộ khẩu, bé Mạn đồng ý kết hôn rồi?" Cảm giác phản ứng của Tôn Tôn so với phản ứng của chính CốUyên còn mãnh liệt hơn.

      "Dạ." Từ Du Mạn đỏ mặt gật đầu.

      Tôn Tôn hài lòng cười : "Nhanh nhanhđi." Vì vậy, hai người mang gì cả, lại lênmáy bay trở về thành phố A.

      máy bay, cư nhiên lại gặp được Tạ Vận Tư. Lúc này gặp nhau, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

      " là trùng hợp."

      "Ừ, là trùng hợp." Rồi sau đó, chuyện nữa.

      ——đường ranh giới xinh đẹp ——

      "Cái gì? Cậu muốn kết hôn?" .

      Thẩm Mặc Dư kinh ngạc đến mức cằm muốnrơi xuống, cặp mắt trợn lớn. căn bảncũng ngờ Từ Du Mạn chọn kết hôn sớm như vậy. Trước kia phải nghĩqua vấn đề này, Thẩm Mặc Dư nhớ đến lúc ấy như thế này: "Kết hôn? Hôn nhân chínhlà phần mộ. Lúc trước, thời điểm ba mẹ tớ nhau hạnh phúc thế nào, sau khi kết hôn chínhlà trà gạo dầu muối tương dấm củi, đâu còn lãngmạn đáng . Cho nên, mẹ ngoại tình. Tớkhông muốn kết hôn sớm." Nhưng, tại MạnMạn cư nhiên cho biết muốn kết hôn, côsao có thể kinh hãi chứ? Xem ra thầy Cố này đúng là có chút tài năng a, cư nhiên lừa được Mạn Mạn cam tâm tình nguyện nhảyvào "phần mộ" .

      "Ừ, tớ về lấy hộ khẩu." Từ Du Mạn dĩ nhiênbiết bạn tốt của mình kinh ngạc, cười . có thể đồng ý kết hôn, chính cũng cảm thấy kinh ngạc đấy.

      "Tại sao?" Thẩm Mặc Dư vẫn muốn hỏi. Mặc dù biết Mạn Mạn quyết định rồi, nhất định ấy có lý do của mình.

      "Chính là muốn kết hôn thôi, ấy là đối tượng kết hôn rất tốt, phải sao?"

      "Ừm." Thẩm Mặc Dư suy nghĩ chút khoảng thời gian này Cố Uyên đối với Mạn Mạn rất tốt.Quả tốt đến thể nghi ngờ, tốt đếnmức cũng ghen tỵ với nhóc Mạn đấy.

      "Cho nên, dù sao sau khi kết hôn vẫn là cuộc sống như trước, chính là càng thêm danh chínhngôn thuận thôi." Từ Du Mạn bưng ly nước trái cây lên uống.

      "Các cậu được tự do cưới nhau?"

      " phải, cậu cho là tình huống giống như nhà của Cố Uyên có thể tự do cưới sao? Chúngtớ lĩnh giấy chứng nhận trước, có lẽ bây giờ dìTôn chuẩn bị thủ tục kết hôn rồi, căn bản cần chúng tớ lo những thứ kia."

      "A nha." Mạn Mạn hẳn hạnh phúc, người nhà Cố Uyên cũng thích ấy. Còn sao, ha ha. Mặc dù có người phản đối, nhưngcũng người nào đối xử vui vẻ với ?

      Từ Du Mạn nhìn thấy khổ sở trong mắt ThẩmMặc Dư, nghĩ tới có thể A Dư sau khi cưới,cuộc sống có thể cũng vui vẻ như vậy, liền tới ôm lấy Thẩm Mặc Dư: "A Dư, thậtđáng tiếc, cậu hình như thể làm phù dâucủa tớ rồi."

      " sao." Vốn cái giao ước ban đầu chính làcó chỗ sơ hở, vẫn là chỉ có thể làm phù dâu cho người kết hôn trước.

      "Đến lúc đó nhất định phải tới. Bên cạnh tớ có người thân, cậu chính là nhà mẹ đẻ của tớ." Từ Du Mạn hít hơi, giọng nóira. có người thân nào khác, A Dưchính là nửa nhà mẹ đẻ của .

      "Ừ… ừ."Thẩm Mặc Dư ngu mà hỏingười đàn bà kia. Nếu Mạn Mạn muốn thừanhận bà ta, cũng thừa nhận.

      "Được rồi, xác định thời gian rồi thông báo tiếp cho cậu."

      "Được."

      Hai người mới có vài ngày gặp, gặp đượcnhau chính là nhiều lời như vậy, chuyện phiếm cả buổi chiều.

      Thẩm Mặc Dư suy nghĩ chút, hỏi ý kiếncủa Cố Uyên: "Thầy Cố, chúng ta có cần cũng thông báo với Âu Dương Nhất Phàm hay ?" Như vậy, có lẽ có thể làm cho Âu Dương Nhất Phàm chết tâm.

      Thời gian bọn họ ở Bắc Kinh, có thể Âu Dương Nhất Phàm gặp phải vấn đề gì, cho nên trở nên rất bận, nhưng vẫn quên mỗi ngày gởinhắn tin cho . làm sao lại cố chấp như vậy chứ, thế nào cũng nghe. Có lẽ, làm như vậy có thể làm cho Âu Dương NhấtPhàm chết tâm. Dĩ nhiên, loại trừ khả năng Âu Dương Nhất Phàm đến quấy rối.Chỉ là, nhà họ Cố đều là quyền lớn thế lớn, khách mời tất cả đều là nhân vật có máu mặt,có lẽ Âu Dương Nhất Phàm cũng dámhành động thiếu suy nghĩ.

      Cố Uyên cùng Từ Du Mạn nghĩ cùng , cũng cảm thấy có thể làm như vậy. Nhưng vẫn cự tuyệt, "Ngày cưới còn chưa xác định, cần phải gấp gáp."

      Cũng đúng, dù sao tại tất cả mọi người đềuchưa được thông báo, chỉ là cho Thẩm Mặc Dư biết. Những bạn bè khác vẫn là chờ ngày kết hôn được xác định mới thông báo, đến lúc đó liền phát thiếp mời là được.

      Từ Du Mạn nghịch ngợm ở trong đầu tưởng tượng vẻ mặt của Âu Dương Nhất Phàm khinhận được thiếp mời là như thế nào.

      Hai người lấy được hộ khẩu lại lên máy bay về Bắc Kinh. Vận số tốt như vậy, lần này gặp mặt Tạ Vận Tư. Nhưng thế giới rất , bọn họ vẫn đụng phải người quen, lại là người lâu chưa gặp lại - Dương Kiệt.

      Dương Kiệt lên máy bay nhìn thấy Từ Du Mạn cùng Cố Uyên, đều nhìn thấy, cũng khôngthể làm bộ như nhìn thấy. Nếu phải cha vẫn đối với ân cần dạy bảo,gặp Cố Uyên nhất định phải chuyện tử tế,có lễ phép, tận lực lấy lòng. nhất định sẽlàm bộ như nhìn thấy hai người mà trựctiếp qua. Lần này, Dương Kiệt tới bêncạnh Từ Du Mạn và Cố Uyên liền dừng lại, "Thầy Cố, chào thầy."

      Cố Uyên trong lòng biết nhất định là cha củaDương Kiệt dạy dỗ Dương Kiệt phải làm như vậy, khẽ gật đầu.

      Dương Kiệt liếc mắt nhìn Từ Du Mạn, biết là vẻ mặt gì, sau đó rời , đến chỗ ngồi củamình.

      Lúc Dương Kiệt thắt chặt dây an toàn, trong lòng hung hăng mắng: "Mẹ nó, thế nào lại xui xẻo như vậy đụng phải." muốn nhìnthấy Cố Uyên.

      " làm gì với ? Xem ra hình như có chút sợ nha." Từ Du Mạn tò mò hỏi . Nếu , lấy tính tình của Dương Kiệt, mớisẽ chủ động tới đây mặt nóng dán mônglạnh của Cố Uyên đâu.

      " có làm gì cả, hẳn là cha của gì đó thôi." Cái thế giới này chính là cường giảnói chuyện. Nếu như ông nội của , cả cha của chính là người bình thường, tạianh có thể có kết cục tốt rồi. Nhà DươngKiệt làm sao có thể nịnh bợ chứ.

      "Nha." Từ Du Mạn hứng thú lắm. Đầu tựa vào bả vai liền ngủ say.

      Cố Uyên nhu tình như nước nhìn , tay vénlên mấy lọn tóc trán nhàng ngắmnghía.

      Tỉnh dậy cũng đến Bắc Kinh.

      Bước vào cửa nhà, Tôn Tôn sắp xếp mọi chuyện, nhìn thấy Cố Uyên cùng Từ Du Mạn trở lại, ngẩng đầu: "Về rồi à? Mới vừa xuốngmáy bay, các con tắm nghỉ ngơi chút . lát nữa mẹ dặn dì Nguyệt nấu cơm." Dì Nguyệt là đầu bếp. Từ Du Mạn nghe đến dìNguyệt còn có chút kinh ngạc, trước kia chưa nghe qua cái tên dì Nguyệt này a, nghegiọng điệu, hình như là đầu bếp a.

      Cố Uyên biết nghi ngờ cái gì, giải thích: "DìNguyệt ở nhà chúng ta cũng nhiều năm rồi, mấy ngày trước có chuyện xin nghỉ về quê, hẳn là mới trở về thôi."

      "A nha." Khó trách. Từ Du Mạn lúc trước còn có chút nghi ngờ, sao nhà họ Cố lại cóđầu bếp chứ, nấu cơm đều là do Tôn Tôn làm. ra là có a.

      Từ Du Mạn mở tủ quần áo ra, chợt ngây ngẩncả người, trong tủ quần áo treo đầy quần áo. tùy tiện nhìn chút, toàn bộ đều có nhãnhiệu, đều là mới, "Đây là?" Số lượng lớn nhưvậy? Đây đều là hàng hiệu, bộ chính là mấy chục ngàn a. Nhà họ Cố dù là thủ trưởngmột tư lệnh, cũng thể có nhiều tiền nhưvậy mà tiêu xài a.

      "Chuẩn bị cho em. Trước khi lặng lẽnhờ mẹ mua về, tất cả đều là số đo của em. Như thế nào? Thích bộ đó mặc bộ đó ."

      " phải, ý của em là lấy đâu ra nhiềutiền như vậy? Dù là quân nhân quốc gia cũngkhông thể có nhiều tiền như vậy?" Từ Du Mạnhỏi. “ thể nào là tham ô…”

      "Em nghĩ đâu vậy." Cố Uyên xoa xoa đầu , vốn chính là định cho em biết, lúc ở ,thời điểm có chuyện gì làm, có khoản đầu tư nho , có lúc đầu tư cổ phiếu,cho nên cũng biết tại có bao nhiêu tiền."

      " ra chính là người có tiền a. Em vẫncho rằng chính là thầy giáo nghèo đấy." Từ Du Mạn lúc này mới yên tâm, tùy tiện cầm bộ quần áo tay, phong cách của mấy bộ quần áo đều là kiểu thích.

      Đừng nghĩ rằng muốn mặc những cáiváy xinh đẹp, chính là trước kia có nhiềutiền như vậy mà thôi. Ha ha, kiếm được ông xã, còn có thêm nhiều tiền như vậy, là gả cho chính là hành động sáng suốt.

      "Thầy giáo nghèo mà em còn nguyện ý gả?"

      "…." Từ Du Mạn suy nghĩ chút, : "Chỉlà, thầy giáo có tiền em càng thích."

      ". . . . . ." Mạn Mạn là đáng .

      " tắm ." Từ Du Mạn cầm váy trongtay vào phòng tắm, bị kéo lại. "Sao vậy?"

      Cố Uyên cưng chiều chỉ chỉ ngăn kéo phía dưới của tủ quần áo: "Em mặc cái này?"

      Từ Du Mạn mở ra ngăn kéo chỉ,bên trong đều là áo lót, còn là số đo của .

      "Còn cả cái bên cạnh."

      đoán được trong ngăn kéo bên cạnh cái đó có cái gì rồi, mở ngăn kéo ra. Quả nhiênkhông sai, bên trong chính là quần lót chuẩn bịcho .

      Từ Du Mạn cũng tùy tiện cầm bộ, đỏ mặt cúi đầu vội vã vào phòng tắm. Cố Uyên nhìn bóng lưng vội vã rời của , đến lúc nào rồi, còn xấu hổ như vậy. Sau đó thân hình cao lớn ngồi chồm hổm xuống, giúp đóng lại ngănkéo vừa rồi còn chưa kịp đóng. Chính mình lạimở ra cái tủ quần áo bên cạnh tủ quần áo củacô, bên trong đều là quần áo của .

      Đều tắm xong, xuống lầu, Tôn Tôn hứng thú trùng trùng kéo đến ngồi bên cạnh bà: "Cháunói xem cái khách sạn này thế nào?"

      "Cái gì thế nào ạ?"

      "Khách sạn làm tiệc chiêu đãi khách a."

      "Tùy tiện , cháu có ý kiến gì."

      "Vậy chúng ta liền quyết định chọn khách sạnnày nhé. Đúng rồi, mẹ xem Hoàng Lịch rồi,thứ ba tuần sau vừa khéo chính là ngày tốt, thích hợp lấy chồng cưới vợ. Thời gian định là thứ ba tuần sau được ?" Tôn Tôn tích cựchơn bất cứ ai khác.

      "Thứ ba tuần sau, thời gian đủ ?" Bây giờđã là thứ năm rồi, cũng chính là còn có 4 ngày, hẳn là đủ.

      "Đủ rồi đủ rồi. Thứ ba tuần sau cũng vừa hay là ngày hai mươi tám tháng chạp. Nếu như muốnđợi ngày tốt kế tiếp chính là ngày 13 thánggiêng a, khi đó các con sợ rằng phải vào họcrồi." Tôn Tôn cái gì cũng suy nghĩ kỹ, là hành động nhanh chóng. Bọn họ mới trở vềthành phố A ngày, khách sạn cũng chọnxong rồi, ngày tốt cũng chọn xong rồi.

      "Vậy cũng được." Cái gì cũng suy tính chu đáo,còn có gì để bàn nữa.

      "Cái khác con đều có ý kiến gì, chỉ là áo cưới con muốn tự chọn, còn có thời điểm hônlễ, con muốn hôn lễ đặc biệt. Có mấy thứ con muốn tự mình thiết kế." Từ Du Mạn lên cầu của .

      phải là nghĩ tới mình nếu như kết hôn phải chuẩn bị thế nào đây? muốn hôn lễ quá mức bình thường,hôn lễ của nhất định phải đặc biệt.

      "Được, đều tùy con." Chỉ cần phải lấy, cái gì cũng có thể bàn bạc.

      Lúc ăn cơm tối, Cố Bác mới trở về. Lúc ăn cơm, có chuyện gì khác có thể bàn luận, tự nhiên liền đến chuyện hôn lễ của hai người.

      "Đúng rồi, bé Mạn, nhà mẹ con bên kia…" Tôn Tôn biết thân thế của Mạn Mạn, cũng biết còn có người mẹ, cho nên mới có câu hỏinày.

      "Dì Tôn, nhà mẹ bên kia con sắp xếp tốt."Nhà mẹ đẻ của chính là A Dư.

      "A, vậy tốt. Chúng ta có cần mời thông gia tới cùng bàn bạc chút hay ." Tôn Tônhỏi cách cẩn thận. Bà biết Từ Du Mạn là bị mẹ ruột vứt bỏ, nhưng người đàn bà kia, dù sao vẫn là mẹ của bé Mạn. Kết hôn là chuyện lớn như vậy, cần phải tới thương lượng chútchứ.

      " cần. Mẹ, những chuyện này mẹ cũng đừng quản. Mẹ chỉ cần đem chuyện bên nàychuẩn bị xong là được, tin tưởng mẹ cần người khác trợ giúp cũng nhất định có thể sắp xếp xinh đẹp a." Cố Uyên ngăn trở lời nóicủa Tôn Tôn, nhìn sắc mặt của Từ Du Mạn,phát có gì khác thường mới yênlòng.

      "A, được rồi." Tôn Tôn lúc này mới yếu ớt đápứng. Xem ra, sai.

      "Được rồi, ăn cơm ." Có chuyện ông cụ Cố mới lên tiếng. Ông cụ Cố ở bàn cơm, đều có tác dụng như vậy, làm cho người ta yên lặngăn cơm.

      Bởi vì thời gian rất gấp rút, Cố Uyên ngày hômsau liền dẫn chụp hình cưới. Từ Du Mạnchỉ có việc cùng theo. Phải , nếu như là ở thành phố A, đó là địa bàn của , chỗ nào mà biết. Nhưng ở Bắc Kinh, khôngđi theo Cố Uyên, chừng bị lạc đường.

      Từ Du Mạn nhìn thấy tiệm ảnh cưới, mới biết,quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, studioảnh cưới này là quá đẹp mắt. Quả nhiên, thành phố là thể so sánh với thủ đô.

      Áo cưới bên trong tùy tiện bộ cũng là do nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế. Từ Du Mạn nhìn hoa cả mắt, có chút kích động nghĩ toàn bộ đềumuốn mặc vào chụp lần, "Áo cưới xinh đẹp, em đều thích làm sao bây giờ?" Giống nhưcòn định mua bộ về. ra muốn mua, nhưng cái giá tiền này làm cho người ta phải tặc lưỡi.

      "Đều thích? Sở thích của Mạn Mạn lớn .Nếu , toàn bộ đều mua?" Mặc dù cần ít tiền.

      "Ha ha, vẫn là cần. bộ đắt tiền nhưvậy, toàn bộ, vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ.Có tiền phải xài thế này." Từ Du Mạnvẫn cự tuyệt. toàn bộ đều muốn chỉ là làm nũng chút thôi, muốn mang toànbộ về. Cho dù nhìn giá tiền, những thứ này đều là vật quý của tiệm người ta, làm sao có thể dễ dàng như vậy bán toàn bộ chứ.

      "Được rồi. Nếu chọn bộ thíchnhất mua về, những bộ khác đều mặc vào chụpmột bộ hình là được."

      "Ừm ừm, cái ý kiến này hay."

      Lúc đầu rất vui vẻ, nhiều áo cưới xinh đẹpnhư vậy đều có thể mặc chụp ảnh, sau đó, cảm thấy hối hận. quên mất lần trước giúp Thẩm Mặc Dư chụp hình cưới tốn bao nhiêuthời gian, chụp xong Thẩm Mặc Dư cũng mệt lả. chưa tự mình trải qua còn chưa cảm thấy, lần này rốt cuộc thể nghiệm, mệtchết .

      Chụp hết bộ hình lại phải thay quần áo, lạiphải trang điểm lần nữa, đổi kiểu tóc lần nữa, biết phiền toái cỡ nào.

      Chụp hết mấy bộ hình xong, liền buông tha lời hùng hồn mỗi bộ áo cưới đều muốnmặc để chụp bộ hình. Chỉ là cũng may,chất lượng phải là tốt bình thường, nhìn hiệu quả hình được rửa ra, chính mìnhcũng bị bản thân mê hoặc.

      Chụp xong ảnh cưới, chọn tấm xem ra đẹp nhất in lên thiếp mời.

      Ba ngày, người cả nhà đều bận tối mày tối mặt,cuối cùng cũng giải quyết xong phần lớn công việc cần hoàn thành. Lần này phù rể là PhùngChinh, phù dâu là em họ nào đó của Cố Uyên, Từ Du Mạn cũng quen biết.

      "Em chào chị dâu." Em họ của Cố Uyên – Hạ Thiên Thiên thân thiện .

      "Chào em." em họ này dáng dấp thuộc kiểu đáng , mặt còn có chút tàn nhang, xem ra có chút hoạt bát đáng .

      buổi tối, Hạ Thiên Thiên dường như đốivới thứ gì cũng hiếu kỳ, liên tục hạch hỏi. Cuối cùng vẫn là Tôn Tôn ngăn trở, Từ Du Mạn mới có thể nghỉ ngơi. em họ này quá hoạt bát, cũng có chút chống đỡ được.

      Buổi tối, Cố Uyên ôm lấy Từ Du Mạn, nhàng gặm da thịt mềm mại cổ : “MạnMạn, em cuối cùng là của rồi!”

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 88

      Tiệc cưới đặc biệt!

      "Chào em." em họ này bộ dáng thuộc kiểu đáng , mặt còn có chút tàn nhang, xemra có chút hoạt bát đáng .

      buổi tối, Hạ Thiên Thiên dường như đốivới thứ gì cũng hiếu kỳ, liên tục hạch hỏi. Cuốicùng vẫn là Tôn Tôn ngăn trở, Từ Du Mạn mới có thể nghỉ ngơi. em họ này quá hoạtbát, cũng có chút chống đỡ được.

      Buổi tối, Cố Uyên ôm lấy Từ Du Mạn, nhàng gặm da thịt mềm mại cổ : “MạnMạn, em cuối cùng là của rồi!”

      Từ Du Mạn nghĩ đến, nhà họ Cố cư nhiên cũng truyền thống như vậy, trước khi cưới vẫn đồng ý cho bọn họ ngủ cùng nhau, đúng là tư tưởng tân tiến.

      "Ừm." Từ Du Mạn rất mệt nhọc, buổi tối bị Hạ Thiên Thiên quấn lấy lâu mới được nghỉ ngơi. Cố Uyên cũng bận rộn liên tục, sao vẫn còn tinh thần như vậy. Từ Du Mạn mơ mơ màng màng trả lời, chỉ hy vọng nhanhngừng lại, để nghỉ ngơi tốt.

      Vậy mà, Từ Du Mạn hoàn toàn đánh giá thấpmức độ hưng phấn của . Nghĩ đến lập tức gả cho , tinh thần của rất kích động, ngủ được. Nghĩ đến sắp là của , có thể muốn làm gì làm, lại càngkích động hơn.

      Từ Du Mạn mặc cho Cố Uyên cởi áo ngủ trênngười ra, đây phải là lần đầu tiên, cũng có phản ứng quá lớn.

      Cố Uyên bất mãn với tập trung của , cắn cái, mới tỉnh táo chút.

      Thấy Từ Du Mạn có chút tỉnh táo, Cố Uyên lúc này mới nắm lấy tay của , đem tay của đặtlên thắt lưng của . Từ Du Mạn cả kinh, biếtchuyện muốn làm, muốn phản khángcũng còn kịp rồi.

      Kết quả, buổi tối trước hôn lễ, Từ Du Mạn bị ăn sạch sành sanh rồi. Trước khi ngủ say,trong đầu vẫn còn vẻ mặt mừng rỡ của .

      —— đường ranh giới hưng phấn vui mừng——

      Âu Dương Nhất Phàm ngồi trước cửa sổ sát đất, ánh đèn yếu ớt chiếu vào thiệp mời trong tay . thiệp mời, Từ Du Mạn cười đến hạnhphúc như vậy. Cố Uyên hai tay ôm eo của , hơi ngước đầu, Cố Uyên cúi đầu hôn lên tráncủa . Cảnh tượng này ấm áp như vậy, nhưng trong mắt người nhìn lại chói mắt như vậy.

      Âu Dương Nhất Phàm tình bất định nhìn tay mình cầm cái thiệp mời đỏ đến phỏng tay, biết nghĩ gì. đến lát, Âu Dương Nhất Phàm giống như nổi điên mà đậpvỡ tất cả những thứ có thể đập: bình hoa, còn có cái gạt tàn thuốc.

      Âu Dương Nhất Phàm trầm mặc nhìn người giúp việc quét dọn đống hỗn độn, có bất kỳ biểu gì, giống như còn linhhồn.

      Tống Lâm Bạch nhìn thiệp mời trong tay, nhìnTừ Du Mạn cười đến hạnh phúc như vậy, vui vẻ như vậy, nước mắt tự chủ tràn ngập hốc mắt. Mới vừa chảy xuống liền bị Tống SâmBạch lau .

      Tống Lâm Bạch ngước khuôn mặt tươi cười táinhợt, làm bộ kiên cường, nở nụ cười chua xót: " hai, lựa chọn của em là đúng rồi, ấy trông rất hạnh phúc."

      Tống Sâm Bạch đau lòng cho em trai của mình,đây là lần đầu tiên em trai thích người,hạt giống tình còn nảy mầm bị bóp chết rồi. Tống Sâm Bạch đành lòng.

      "Có muốn hai giúp em đoạt lấy ấy hay ?" muốn nhìn thấy em trai mình đau lòng. Đây là đứa em trai duy nhất của , người thân duy nhất của .

      ", hai, ấy em." Nếu như ấy cậu, cho dù hậu quả thế nào cậucũng nhất định giành lấy, nhưng ấy cậu, vậy có biện pháp gì chứ? Chỉ có buông tay. Cậu phải sớm lựa chọn buông tay rồi sao.

      "Ngoan, em gặp được người tốt hơn." Tống Sâm Bạch đau lòng ôm em trai. Tấm thiệp mờimàu đỏ ở dưới ánh đèn lại chói mắt như vậy.

      Nếu như Tống Lâm Bạch câu muốn có được Từ Du Mạn, tin rằng Tống Sâm Bạch sẽbất chấp hết mọi thứ để giúp Tống Lâm Bạchhoàn thành nguyện vọng, tiếc bất cứ giá nào cũng làm như vậy.

      "Chồng theo vợ tham gia tiệc mừng, có ai phản đối đâu nhỉ." Mộ Trường Phong nhìnphía thiệp mời cũng viết tên của anhta, chỉ có tên của Lâm Thiển Tuyết, .

      ". . . . . ." Lâm Thiển Tuyết cũng bất đắc dĩ a, biết lúc nào khúc mắc giữa MộTrường Phong và Từ Du Mạn mới có thể tháogỡ. bị kẹt ở chính giữa, rất khó xử a.

      "Nó nhận cũng nhận cậu, cái gì màđi?" Viên Hân bén nhọn .

      Mộ Trường Phong vui nhìn người kháchkhông mời mà đến này. Con của bà ta kếthôn, khách người có bà ta mà bà ta còn lạnh nhạt như vậy, khó trách Mạn Mạn khôngnhận lại bà ta, người đàn bà máu lạnh vô tình như vậy.

      " ấy là em của tôi." Mộ Trường Phong từng chữ từng câu. Đúng vậy, Mạn Mạn là em của , cho nên muốn nhìn thấy côlập gia đình, nhìn thấy hạnh phúc.

      "Em ? Nó là em gì của cậu?" Viên Hâncười lạnh. ngờ Mộ Trường Phong còn là người mặt nóng dán mông lạnh của ta người đấy. Cái con bé đáng ghét đó lại muốnlập gia đình, ha ha, là cái người họ Cố đó.

      Trong mắt Viên Hân lóe lên hận ý. Con bé chết tiệt đó cư nhiên lại để bà ta người ở lại nơiđó, cư nhiên lại thèm để ý đến bà ta, cưnhiên lại giúp bà ta. đứa béngang ngược đáng ghét.

      ". . . . . ." Mộ Trường Phong muốn tranhcãi với người đàn bà này, nhìn cũng khiến người ta ghê tởm. ta vẫn nghĩ ra, sao Mạn Mạn tốt như vậy lại là con do Viên Hân sinh ra chứ.

      Viên Hân cũng tự tìm mất mặt, rời khỏi chỗ của Mộ Trường Phong.

      Viên Hân vừa mới rời , Mộ Trường Phong liềndặn dò người giúp việc cho phép để ViênHân vào cửa nữa. Lúc trước và TuyếtTuyết dọn ra ngoài ở chính là muốn nhìnthấy vẻ mặt xấu xí của người đàn bà này, nếu như bà ta cứ muốn tới tới, như vậy dọn ra ngoài còn có ý nghĩa gì chứ.

      Long Mị Úc nhìn thiếp mời trong tay, chậc chậchai tiếng: " ngờ a, ấy lại còn mời mình chứ." Mà Cố Uyên cư nhiên lại đồng ý. Ha ha, là thú vị.

      "Cậu chủ, bên Trung Đông bảo cậu bàn bạcchuyện làm ăn, người xem. . . . . . ?" Tiệc cướikhông có chút quan trọng nào nên cần đitham gia. Chuyện làm ăn lần này phải lớn bình thường, nếu thành công, tương đương với việc nắm chắc hơn phân nửa các vụ buôn bán vũ khí ở Trung Đông rồi.

      "Bên kia, kéo dài thêm hai ngày nữa rồi trả lời."Long Mị Úc thèm quan tâm mà .

      "Nhưng…"

      " nhưng gì cả, chúng ta cũng phải kiêu ngạo chút, nếu bên Trung Đông kiacòn có thể cho rằng chúng ta dễ bị bắt nạt. Mấy thứ bọn họ chế tạo, ngoại trừ chúng ta ra còn cóai dám nhận?"

      "Nhưng gia tộc Hách Liên bên kia. . . . . ."

      "Hách Liên? Bọn họ tính là cái gì? Bọn họchủ yếu là làm ma túy. Ta nghĩ, bên TrungĐông thể nào toàn bộ đều là lũ ngu ngốc.Đem mấy thứ đó bán cho gia tộc ma túy, Hách Liên có thể nuốt xuống được nhiều như vậysao." Long Mị Úc tính trước, : "Yên tâm, tôi nắm chắc."

      Vâng, cậu chủ có lúc nào tính sai chứ? chỉ cần làm theo như lời cậu chủ là được.Chuẩn bị rời , lại bị Long Mị Úc gọi lại: "Nhớ,giúp tôi đặt vé máy bay Bắc Kinh."

      "Vâng, cậu chủ."

      Từ Du Mạn tỉnh giấc, phía sau thân thể lại bị phủ lên, hôn lên lưng của : "Mạn Mạn… Mạn Mạn." Lật người qua, lại hôn lên.

      Lúc tỉnh lại lần nữa, cũng 10 giờ rồi. Từ Du Mạn vừa nhìn thấy thời gian, liền dùng sức bò dậy. Kết quả chân mềm nhũn, lại ngã xuống rồi.

      Cố Uyên ở bên cạnh cười đến tim phổi, Từ Du Mạn trừng mắt cái, liềnđàng hoàng lại: "Tắm rửa trước ." Cố Uyênôm lấy .

      Từ Du Mạn được Cố Uyên ôm lên, trong nháymắt nhìn thấy chút dấu vết ga trải giường,sau đó quay đầu . Đỏ mặt, vùi đầu vào trongngực , biết nghĩ cái gì.

      Chỗ đó vẫn còn hơi làm đau, chân cũng mềm nhũn, đứng lên cũng nổi nữa. Đều là tại , chính là Cố Uyên. Từ Du Mạn hồi tưởnglại tình hình chiến đấu kịch liệt tối hôm qua,làm sao có thể hi vọng người đàn ông 26 năm là xử nam vào lúc đó còn có thể khống chếđược mình chứ? Vì vậy, mới có màn đòi lấy biết tiết chế tối hôm qua.

      Từ Du Mạn hối hận, hoặc là cho sớm chút, hoặc là kiên trì thêm ngày nữa, lúc này phải làm thế nào? Sắp cử hành hôn lễ rồi.

      Cố Uyên cũng biết mình sai rồi, vẻ mặt lấy lònggiúp tắm rửa, sau đó lại giúp mặc quần áo tử tế. Từ Du Mạn bước vẫn có chút cảm giác hơi khó chịu. Mỗi lúc như vậy, đều trừngCố Uyên, mà cũng thừa nhận cái trừng mắt của , vẻ mặt lấy lòng.

      Tôn Tôn thúc giục rất nhiều lần Cố Uyên mới đỡ Từ Du Mạn xuống lầu. Tôn Tôn nhìn cái liền biết chuyện gì xảy ra, sắc mặt tốtdạy dỗ Cố Uyên: "Con cũng nhìn xemđây là thời điểm nào, biết tiết chế nhưvậy, bé Mạn làm sao chịu được." Tôn Tôn , khiến khuôn mặt của Từ Du Mạn đỏ bừng lên.

      " cần nữa, còn mau chuẩn bị."

      Tôn Tôn lúc này mới kéo Từ Du Mạn , bắt đầu trang điểm cho . Từ Du Mạn có chút giậtmình đối với kỹ năng thành thạo của Tôn Tôn.Đây cũng phải là kỹ thuật mà thợ trang điểm bình thường có thể rèn luyện được, biết phải thế nào mới đúng, trong đầu chỉ nghĩ đến cụm từ, điêu luyện sắc sảo.

      "Mẹ trước khi kết hôn, là thợ trang điểm nổi tiếng, Đề Na."

      "Đề Na?" Thợ trang điểm quốc tế biến mất vào 26 năm trước sao? ngờ lại là mẹ củaCố Uyên. Thảo nào Tôn Tôn trông còn trẻ tuổi như thế, có liên quan đến kỹ thuật trang điểm cùng bảo dưỡng cao siêu a.

      Dưới kỹ thuật trang điểm khéo léo của TônTôn, Từ Du Mạn lại đẹp hơn vài phần. Cố Uyêncũng sắp dời mắt được rồi. Đây là Mạn Mạn của , bà xã của , người phụ nữ của . Cố Uyên tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào.

      Bởi vì có người nhà mẹ đẻ, tay của TừDu Mạn là do chú bảo vệ giao cho Cố Uyên. Dĩ nhiên, làm sao có thể mời chú bảo vệ đáng như vậy chứ. Hơn nữa ở thời điểm mời chú ấy, nhận chú ấy là cha nuôi.

      Do cha nuôi giao cho con rể, có ai nóikhông thể.

      Sau khi chú bảo vệ đặt bàn tay của Từ Du Mạnvào trong tay Cố Uyên, Từ Du Mạn kéo tay anhđi về phía đầu kia thảm đỏ. ra khi nóimuốn tự mình lên kế hoạch hôn lễ, cũng khôngcó thay đổi nhiều lắm so với bình thường, chính là có chút thay đổi này.

      Chú bảo vệ, cũng là cha nuôi, nhìn Từ Du Mạn thảm đỏ, tràn đầy nụ cười vui mừng. MộTrường Phong cũng thế, những người thân bạn bè quan tâm đến Từ Du Mạn đều ở trong lòng yên lặng chúc nhất định phải hạnh phúc,ngay cả Tống Lâm Bạch cũng tiếc lời chúc phúc của mình.

      Chỉ có Âu Dương Nhất Phàm, tay gắt gao nắmchặt, gân xanh nổi hết lên, giống như cựclực chịu đựng cái gì đó.

      Long Mị Úc cảm thấy nhàm chán, sớm biết vẫnlà cái phương thức này tới. Vừa định đứng dậy rời , chỉ nghe thấy mục sư :" Cố Uyên, có nguyện ý lấy Từ Du Mạn làm vợ, tuân theo nguyên tắc người chồngtốt, thể để cho vợ của mình đau lòng lo lắng căng thẳng, bà xã vui phải dỗ dànhđể bà xã vui vẻ, bà xã vui vẻ phải làm cho bà xã càng vui vẻ hơn, tất cả nghe theo chỉ huy của bà xã, có phúc cùng hưởng, có họa đượctự mình gánh vác, bất luận sinh lão bệnh tử, đều quan tâm ấy trân trọng ấy chăm sóc ấycả đời, xa rời ?"

      Long Mị Úc ngồi trở lại, quả nhiên như vậy mới thú vị chứ.

      "Tôi nguyện ý." Cố Uyên sớm biết Từ Du Mạn là quỷ tinh linh rồi, những thứ này hẳn nên coi là nằm trong dự liệu của . cũngbị câu ‘có họa được tự mình gánhvác’ làm cho cảm động.

      Mục sư hỏi tiếp: " Từ Du Mạn, có nguyệný để Cố Uyên trở thành chồng của mình, hơn nữa cam kết những lúc ấy cần , ở bên cạnh ấy, xa rời ?"

      "Tôi nguyện ý."

      " tại, có người nào phản đối bọn họ kết làmvợ chồng ?" Âu Dương Nhất Phàm nghe những lời này, vô cùng muốn xông lên tôi phản đối, nhưng lại có dũng khí như vậy. Long Mị Úc ngược lại có dũng khí, nhưng có lý do làm vậy.

      Mục sư chuẩn bị tiếp, rốt cuộc có người ngắt lời, vừa nhìn, kết quả là đứa bé.Ngụy Thần Suất thanh mặc dù non nớt,nhưng giọng điệu cũng rất thành thục: "Tôiphản đối."

      Ngụy Thư Vọng biết em trai chạy lúc nào, vội vàng kéo Ngụy Thần Suất xuống. NgụyThần Suất muốn giãy giụa thoát khỏi Ngụy Thư Vọng, bất đắc dĩ khí lực quá .

      "Em…" Miệng cũng bị che lại.

      Ngụy Thư Vọng xin lỗi : "Mọi người tiếp tục tiếp tục." Cố Uyên cảnh cáo nhìn Ngụy Thần Suất cái.

      "Như vậy tôi…"

      "Tôi phản đối."

      Toàn hội trường xôn xao. Mới vừa rồi là đứa bé phản đối, tại lại có người nữa.Người ta kết hôn, mắc mớ gì tới a, cho rằng ai cũng có thể phản đối sao.

      Người phản đối là Âu Dương Nhất Phàm.

      Cố Uyên nghĩ thầm, còn có chút dũng khí, như vậy mới xứng làm tình địch của chứ. Chỉ làcó xứng nữa cũng nhất định thua.

      "Vị này, mời trình bày lý do phản đối."

      "Tôi Từ Du Mạn."

      " xin lỗi, người tôi là Cố Uyên." Từ Du Mạn cự tuyệt. Tôn Tôn, Cố Bác cùng ông cụ Cốđều vui mừng nhìn con dâu (cháu dâu) của bọn họ, tính tình thẳng thắn như vậy, bọn họ thích.

      "Phản đối thành lập. Tôi tại tuyênbố, bắt đầu tiến hành tranh tài."

      Lời của mục sư lần nữa dẫn tới nhốn nháo. phải nên tuyên bố hai người kết thànhvợ chồng rồi sao? Còn phải tranh tài gì nữa?

      Dứt lời, có người ở chính giữa chừa ra vùng trống, "Xin mời người phản đối đứng ởbên phải, chú rể đứng ở bên trái. dâu đứngchính giữa. Mỗi bên kéo tay của dâu,bắt đầu tranh tài kéo co. Người phản đối nhớ kĩ,đây là cơ hội cuối cùng cho ."

      Bắt đầu, hai phe lôi kéo tay của Từ Du Mạn,bắt đầu dùng sức kéo người về phía mình. Thânthể Từ Du Mạn dù sao cũng là da thịt, dùng sứcnhư vậy, tay bắt đầu đau đớn.

      Tống Lâm Bạch lo lắng đứng phía dưới mànhìn: "Nếu như em ở đó, em buông tay. Mạn Mạn bị thương."

      Tống Sâm Bạch bất đắc dĩ nhìn Tống Lâm Bạch cái. Nhìn lại phía , Từ Du Mạn đứng về phía bên Âu Dương Nhất Phàm. ra đâychính là nguyên nhân em trai của ta thua.

      Tống Lâm Bạch lựa chọn buông tay, nhưng CốUyên lại buông tay, ngược lại nắm tay Từ Du Mạn, cùng bị kéo về phía Âu DươngNhất Phàm. Như vậy, Cố Uyên cũng khôngbuông tay Từ Du Mạn, cũng làm cho taycủa ấy bị thương.

      Âu Dương Nhất Phàm buông tay ra, nhìn thấy cổ tay của đỏ ửng vùng.

      thua rồi, thua hoàn toàn.

      Cửa thứ hai vẫn là kéo co, phải chọi nữa, vẫn là Từ Du Mạn ở chính giữa, sợi dây cột vào eo . Chỗ eo được cột dây được quấn đai lưng to bản, như vậy cũng làphòng ngừa bị thương.

      Nhà ở bên trái, nhà trai ở bên phải. Thắngcuộc tranh tài thứ nhất là thắng tình địch, cửa ải này phải thắng nhà mới có thể thuận lợi cóđược Từ Du Mạn. Hai bên bắt đầu tiến hành kéo co.

      Thế lực ngang nhau. Nhà trai ngay cả ông cụ Cốcũng tham gia. Ông cụ Cố kéo đến hào hứngbừng bừng.

      Rất nhiều người xem náo nhiệt cũng gia nhập bên phía nhà , Mộ Trường Phong dĩ nhiên đứng ở bên nhà , ngay cả Long Mị Úc cũngtham gia, đứng ở bên nhà . Thuộc hạ củaLong Mị Úc có bao nhiêu a, dẫn theo nhiều lắm nhưng đều là người trải qua huấn luyện.

      Vốn là khách của nhà trai tương đối nhiều, phần lớn đều thích xem trò hay của nhà họ Cố, tới hỗ trợ, có mấy người còn giúp nhàgái. Cho nên, dần dần nhà chiếm ưu thế.

      Mắt thấy Cố Uyên sắp thua, Tôn Tôn cầm túi tới đây. Cố Uyên cho tay vào trong nắm đống hướng về phía đối diện tung ra. Cư nhiêntoàn bộ là bao lì xì.

      Mọi người buông tay ra bắt đầu tranh giành hồng bao, căn bản người nào để ý đến Từ Du Mạn nữa rồi, thuận lợi rơi vào lồng ngực của Cố Uyên.

      Vốn chính là trò chơi, làm sao có thể để cho Cố Uyên lấy được chứ. Khôngbuông tay chỉ có Mộ Trường Phong và cả LongMị Úc thôi. Chút tiền trong bao lì xì này, bọn họ có thể quan tâm sao?

      " tại, tôi tuyên bố, Cố Uyên và TừDu Mạn chính thức trở thành vợ chồng." Cuối cùng kết thúc.

      Tôn Tôn mặc dù kích động, cũng cảm thấy chơi rất vui, chỉ là phải giành được Từ Du Mạn vào tay mới yên tâm.

      "Mời dâu chú rể trao nhẫn." Cố Uyên đeo nhẫn vào ngón áp út của Từ Du Mạn, cũngđem chiếc nhẫn thành công đeo vào ngón áp út của .

      "Bây giờ chú rể có thể hôn dâu rồi." Cố Uyên ôm Từ Du Mạn, sau khi hoàn thành mộtnụ hôn dài kiểu Pháp, gây ra hồi náođộng. Lực bền bỉ của chú rể mạnh a.

      Ông cụ Cố cười to, "Di truyền… di truyền a." là, thể nổi. Ngay cả chuyện này cũng muốn mang ra , cũng cảm thấy ngượng ngùng.

      "Nhóc Mạn, chúc cậu vĩnh viễn hạnh phúc vuivẻ." Thẩm Mặc Dư ràng uống say, gò máhiện ra ửng hồng mê ly xinh đẹp, chuyện cũng có chút ngọng, phải rất ràng.

      Xem ra, chuyện phiền lòng của A Dư hẳn làkhông ít. Với tư cách là bạn thân của A Dư, thế nhưng phát ra, cũng quantâm gì, xứng chức. Từ Du Mạn lo lắng nhìn Thẩm Mặc Dư, hớp uống cạn ly rượu.

      Cảnh cáo Trương Chương Việt ở bên cạnh, ra hiệu cho ta chăm sóc Thẩm Mặc Dư cho tốt, mới rời khỏi bàn này. còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, tửu lượng của côvốn cũng rất tốt, nhưng nhiều người như vậy cốý rót rượu, ý thức của cũng có chút mơ hồ rồi.

      Cố Uyên ở phía sau đỡ eo , phòng ngừa ngã sấp xuống.

      Lúc đầu Cố Uyên vốn định để cho Từ Du Mạn dùng nước lọc để gạt mọi người, nhưng cự tuyệt. Những vị khách này ít người làquân nhân trải qua huấn luyện, ở phương diện uống rượu nhất định cũng có trình độ nhấtđịnh. Nếu như bị người ta nhìn ra dâu uốngnước thay rượu, còn mặt mũi nào nữa.

      Lúc đầu Cố Uyên rất kiên trì. Cuối cùng vẫn lại Từ Du Mạn, đành phải dặn dò côlúc mời rượu thời chỉ cần khẽ nhấp chút là được, cần uống hết.

      Từ Du Mạn đồng ý, nhưng lúc uống rượu thìquên mất.

      hồi sau, uống hết ít rượu trắng.

      Ông cụ Tạ chính là chỉ sợ thiên hạ loạn.Huống chi, Từ Du Mạn cũng coi như là đoạtmất chuyện chung thân của nhà ông và nhà họ Cố. Mặc dù đồng ý từ hôn, nhưng làm khó dễ Từ Du Mạn chút trước saukhông thoải mái, cũng cho là nên vì cháu của mình mà xả giận. Tạ Vận Tư nhà bọn họ có chỗ nào thua kém bé đó chứ, thậm chí cả lãogià họ Cố cũng ra tay, muốn ông đồng ý hủy hôn.

      "Xem ra tửu lượng của Từ tệ. Tửulượng của Vận Tư nhà chúng tôi cũng rất tốt,dứt khoát a, so tài chút, coi như là gia tăngvui vẻ, mọi người chơi vui là được." Ông lão Tạ như vậy. Ông chính là tính trước mọi việc. Chính mình trước đây huấn luyệntửu lượng cho cháu của mình, sắc mặt củacô bé này hơi đỏ hồng, xem ra tửu lượng cũng khá lắm.

      Đám cưới, ông nhất định là tranh giành,nhưng có thể xả giận cho cháu , chơi trội chút, thuận tiện đả kích kiêu ngạo càn quấy của nhà họ Cố, đây cũng hẳn là thể .

      "Ông Tạ coi trọng Mạn Mạn rồi." Từ Du Mạn sao lại biết chút tâm tư của ông cụTạ, trong lòng đem ông cụ Tạ ra mắng ngàn vạn lần rồi, nhưng ngoài mặt vẫn là rất kính trọng, tư thái hậu bối mười phần, nhưng lạikhông có vẻ nịnh bợ, mơ hồ còn có chút kiêu hãnh trong đó. Bản lĩnh ngoài mặt của Từ Du Mạn đủ rồi.

      Tôn Tôn tiến tới, đứng trước mặt Từ Du Mạnngăn cản: "Bác Tạ cảm thấy như vậy có chút bắt nạt tiểu bối rồi sao? Lúc bé Mạn nhà chúng tôi mời rượu uống rất nhiều rồi, bây giờ mà so tài có phải thiếu công bằng haykhông?" Lời của Tôn Tôn khiến khách khứađang dự tiệc đồng tình. Người sáng suốt vừa nhìn đều có thể nhận ra dâu sắp chống đỡ được rồi, bây giờ đề xuất so tài chínhlà thiếu công bằng, lại hiềm nghi bắt nạt tiểubối.

      Ông cụ Tạ vốn cũng nghĩ nhiều như vậy, ý nghĩ muốn so tài cũng là nhất thời nảy ra. Ông cũng cố ý bắt nạt người, đây cũng là , "Vậy nếu , để cho Vận Tư của chúngtôi uống trước hai chai rồi so tài?" Bị người ta đổ oan là bắt nạt tiểu bối, khuôn mặt của ông cụTạ cũng đỏ lên rồi. Ông lúc nào lại bị người tahoài nghi như vậy chứ?

      Cố Uyên lôi kéo Từ Du Mạn, ra hiệu cho nên kích động. Từ Du Mạn làm sao có thể kích động chứ, liền cho ánh mắtyên tâm, "Ông Tạ, như vậy so tài đươngnhiên là phải có đánh cuộc mới có động lực, biết ông Tạ có thể đưa ra thứ gì để cho cháu đồng ý tiếp nhận cuộc so tài này? Cháu cũng làm công."

      Từ Du Mạn cũng biết chính mình xác thực đãuống rất nhiều rượu rồi, nhưng cuộc so tài nàybây giờ muốn cũng phải tiếp nhận.

      Ông cụ Tạ dường như nghĩ tới Từ Du Mạn còn có thể nghĩ tới chuyện này, cúi đầusuy nghĩ chút, : "Ta mang theo cái gì quý giá tới đây." Ông Tạ khỏi có chút lúng túng, cư nhiên gặp phải vấn đề quẫn bách như vậy.

      "Ha ha, vậy cháu đưa ra thế nào? Cháu - hậu bối, đề xuất muốn thứ mà bất quá cũng chính là mục đích của ông cụ Tạ, chính là đểgiúp vui, khiến mọi người vui vẻ, cho nên cũngkhông tiện đòi cái gì quá quý trọng. Như vậy, cháu liền tùy tiện lấy thứ mà ông cụ Tạ mang tới đây, được có? Mà cháu cũng lấy từ người mình vật ra cược để tỏ vẻ công bằng." Từ Du Mạn lấy dây chuyền cổ mình xuống.

      Từ Du Mạn vừa ra, tất cả mọi người đềucảm thấy Từ Du Mạn là thông minh. Vật lấy ra cược cũng phải thú vị chút, người xem cũng có thể càng thêm tận hứng. Lại thấy Từ Du Mạn lấy sợi dây chuyền số lượng có hạn có vẻ rất xa xỉ ở cổ xuống, ý tứ đủ ràng. Huống chi, mới vừa rồi ông cụ Tạ cũngđã người cũng có thứ gì quý giá,cho nên cầu này của Từ Du Mạn cũngkhông quá đáng, cũng có nhân cơ hội muốn lấy cái gì quý giá. Như vậy xem ra vẫn là Từ Du Mạn bị thua thiệt.

      "Được thôi." Ông cụ Tạ suy nghĩ chút,đồng ý với cầu của .

      Tạ Vận Tư lúc đầu cũng biết ông nội củamình làm sao lại nghĩ ra chuyện này, còn lôi kéo tay ông, ý muốn ông đừng làm ra chuyệnkhác người. Chỉ là sau đó, Tạ Vận Tư chợt cũng có chút mong đợi.

      tin tửu lượng của Từ Du Mạn còn có thể thắng được .

      " muốn thứ gì?"

      "Đầu tiên trước, mọi người làm chứng. Cho dù là thứ gì, ông Tạ cũng thể quỵt nợ nha." Lời này, hướng về phía khách mời mà .

      "Được, chúng tôi làm chứng."

      Ông cụ Tạ vừa nghe Từ Du Mạn , cảm giác mình giống như rơi vào bẫy của Từ Du Mạn,trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.

      Lúc này đổi ý là thể nào. Đổi ý có thểđổi ý, nhưng khi đổi ý, chính mình là đời lừng lẫy phải hối hận rồi. bé này, ánh mắt hẳn độc như vậy đâu, " muốn cái gì?" Ông cụ Tạ cũng cảm giác chínhmình lúc chuyện có chút rung rồi. Đanh phải mong rằng, ánh mắt của bé này khôngđộc như vậy.

      "Ha ha, ông Tạ, cháu có thể muốn cây gậy kia của ông ? Cháu thấy ông Tạ ra chân có bệnh gì nặng, nhưng vẫn chốnggậy, như vậy đối với sức khỏe của ông khôngcó gì tốt. Có lẽ lấy gậy ra, chân liền nhanh nhẹncũng chừng." Chân của ông cụ Tạ có chút cà thọt. Nhưng cũng nhìn ra, cần gậy cũng hoàn toàn có thể lại bình thường.

      Mọi người nghe xong đều cảm thán ở trong lòng Từ Du Mạn quá khéo hiểu lòng người, chỉ có ông cụ Tạ là đổi sắc mặt. Nếu như lúc này có ai nhìn ông cụ Cố, phát đôi mắt của ôngcụ Cố sáng loáng, đắc ý cười. Cháu dâu củamình có ánh mắt tinh đời.

      Ông cụ Tạ lại cảm thấy, đằng sau nhất định làông cụ Cố giựt giây, nếu cây gậy bìnhthường như vậy, bé này sao có thể coi trọngchứ? Nhưng vừa rồi cũng nhìn thấy bé này cùng lão già Cố có trao đổi gì, thậm chí traođổi ánh mắt cũng có. Chẳng lẽ, bé nàythật là bởi vì như lời ?

      Nhưng nhìn vẻ mặt của bé, giống như là việc như vậy.

      Ông cụ Tạ a, vẫn bị mặt ngoài của Mạn Mạn nhà chúng ta lừa gạt rồi. Từ Du Mạn đâu sựlà vì nguyên nhân đó, dĩ nhiên điều này cũng cómột phần. Nguyên nhân phần lớn vẫn là bởi vìông cụ Tạ khiêu khích , đương nhiên làmuốn vớt chút gì rồi. Vừa rồi lúc muốn thứ người ông ấy, chú ý tới ông cụ Tạkhông chút dấu vết liếc mắt nhìn cây gậy đennhánh trong tay, trong lòng phỏng đoán cây gậy này nhất định phải gậy bình thường.

      Ông cụ Tạ nhắm mắt đồng ý. Sau đó nhìn Tạ Vận Tư sâu, ý tứ trong mắt ràng, nhất định phải thắng, nhất định phải thắng. Lần nàykhông phải vì mặt mũi, vì cây gậy này cũngphải thắng.

      Cố Uyên nhìn bộ dạng của Từ Du Mạn, sựlo lắng. ra mọi người đối với việc Từ Du Mạn có thể thắng cũng chút tin tưởng.Chủ yếu, người sáng suốt vừa nhìn cũng khó nhìn ra Từ Du Mạn sắp say, tại làm sao có thể so được với Tạ Vận Tư giọt rượu còn chưa uống, hơn nữa xuất thân quân nhânthế gia, từng trải qua huấn luyện chứ?

      "Mạn Mạn…" Cố Uyên muốn ngăn cản, lại bị ngăn lại.

      " cần lo lắng, em sao, nhất định sẽthắng." Từ Du Mạn tính trước. Người khácnhìn thấy có chút tự lượng sức, chỉ là, cũng có rất nhiều người ủng hộ .

      Nghe phía dưới bàn luận xôn xao, mọi ngườicòn cho rằng tại liền cụng rượu như vậy đối với Từ Du Mạn chút cũng côngbằng, Tạ Vận Tư dưới tình huống mọi người còn chưa chú ý tới, quơ lấy chai rượu ngũlương (loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ Xuyên làm bằng năm loại lương thực) rót vào trong miệng.

      Nha. . . . . .

      Đây chính là rượu ngũ lương, độ cồn khôngthấp a, Tạ Vận Tư cư nhiên liền ôm chai rượubắt đầu uống, giống như là uống bia vậy.

      "Hay… hay…." rất hào sảng. như vậy, có bao nhiêu đàn ông có thể vượt qua được?

      Từ Du Mạn chịu yếu thế, lập tức cũngnhặt lên chai rượu ngũ lương rót vào mồm.Toàn sảnh tiệc yên lặng như tờ. Duy nhất chỉ có thể nghe thấy thanh uống rượu của Từ Du Mạn và Tạ Vận Tư hai đại mỹ nhân yểu điệu.

      "Aiz, em sao lo lắng ấy à?" Trương Chương Việt chọc chọc Thẩm Mặc Dư xem đến hăng say, trong giọng có chút lo lắng hỏi.

      Thẩm Mặc Dư dường như có chút vui vì Trương Chương Việt làm gián đoạn tâm tình xem kịch hay của , có chút vui nhưng lại rất tự hào : "Nhóc Mạn mới làm chuyện nắm chắc. Huống chi, đẳng cấp uống rượu của nhóc Mạn cũng kém nhưmọi người tưởng tượng đâu." là bạn thân của Từ Du Mạn nhiều năm như vậy cũng khôngphải là giả, dĩ nhiên biết bạn mình có chủ ý gì rồi, hơn nữa, cũng tin chắc Từ Du Mạn nhấtđịnh thắng.

      Âu Dương Nhất Phàm còn có Tống Lâm Bạchcũng lo lắng nhìn Từ Du Mạn là tiêu điểm, lo lắng ràng. Ngay cả Tống Sâm Bạch cũng có tia hứng thú nhìn .

      Long Mị Úc cũng rất hứng thú nhìn trò hay, có quá nhiều biểu tình.

      chai rượu ngũ lương rất nhanh chỉ thấyđáy, Tạ Vận Tư nhanh chóng cầm lên chai rượungũ lương thứ hai. Đồng thời, Từ Du Mạn cũng uống cạn sạch chai, chịu yếu thế lại mở ra chai rượu ngũ lương rót vào miệng. tại, vẫn là Từ Du Mạn rơi ở phíasau. Chỉ là mọi người có thể biết, đó là bởi vì Tạ Vận Tư uống trước Từ Du Mạn, nếu , tại hẳn là ngang bằng rồi.

      Cố Uyên bất đắc dĩ a. Đối với , thể làm gì, đành phải mặc cho liều lĩnh. Gửi cho Tôn Tôn ánh mắt, Tôn Tôn nhìn thấy lolắng trong mắt liền hiểu , vội vàng lui ra ngoài, gọi cú điện thoại cho bác sĩ tư nhân của nhà họ Cố. Cố Uyên là lo lắng tiếp tục uống như vậy ngộ độc rượu, tại bảo dừnglại là thể rồi, đành phải trước hết làchuẩn bị bác sĩ, để phòng ngộ nhỡ.

      "Hay." Từ Du Mạn đuổi kịp tốc độ của Tạ Vận Tư.

      Mắt thấy tốc độ uống rượu càng lúc càng chậm, tốc độ biến mất của chất lỏng trong bình càng lúc càng chậm, mọi người đều hô to. Đây chínhlà hôn lễ thú vị nhất mà bọn họ từng chứngkiến. So với những hôn lễ quy củ lúc trước, hôn lễ như vậy hiển nhiên càng khiến người ta vui thích.

      Hai người đều có chút chống đỡ nổi nữa,nhưng vẫn kiên trì uống. Đây giống như là vì so tài nữa, mà đơn giản là phản xạ có điều kiện, chính là rót rượu vào mồm, uống rượu, có ý nghĩ gì khác. Dưới ý niệm như vậy, hai người lại uống xong chai nữa. Vẫn cân sức ngang tài, mỗi người uống bốn chai, vẫn còn uống.

      Rốt cuộc, Tạ Vận Tư làm rớt chai rượu xuống, rơi xuống bàn, rơi xuống mặt đất, vỡ thànhmảnh vụn. thanh thanh thúy, ở trong hội trường yên tĩnh, càng thêm lanh lảnh ràng.

      Từ Du Mạn để ý tới Tạ Vận Tư bên này,vẫn chưa ngừng rót rượu vào mồm. Dạ dày nóng bừng, bụng cũng trướng đến thể trướng hơn, cảm giác giống như muốn nổ tungvậy, rượu đến cổ họng rồi, căn bản là uống nổi nữa. Từ Du Mạn cố sức uống xongmột ngụm cuối cùng trong chai rượu trong tay, chai rượu theo tiếng rơi xuống đất.

      Lộp cộp…

      Từ Du Mạn cả khuôn mặt đỏ bừng như môngkhỉ, cặp mắt mê ly, xoay người ôm lấy Cố Uyênvẫn đỡ : "Thầy Cố, em thắng nha."

      Cảnh vật trước mắt rung chuyển, thân thể dán sát, tư thái say rượu của , khiến tựchủ được nghĩ tới buổi tối hôm Thẩm Mặc Dưvà Trương Chương Việt kết hôn, vẻ quyến rũ của sau khi uống rượu say, còn có việc bọn họ làm.

      Cố Uyên siết chặt cánh tay ôm eo Từ Du Mạn chút.

      "Ừ, em thắng." Tạ Vận Tư té ở bàn ngáyò ó o rồi, kết quả ràng, là Từ Du Mạn thắng.

      "A, em thắng." Từ Du Mạn giơ hai tay lên, caogiọng . Mọi người dường như bị tâm tình vuisướng của truyền tới, cũng vung cánh tay hô to lên.

      Trái lại ông cụ Tạ, người duy nhất vui mừng cũng chỉ có ông cụ Tạ thôi, Tạ Vận Tư ngủ mê man rồi, dĩ nhiên chỉ có mình ông cụ Tạmà thôi.

      Chỉ thấy ông cụ Tạ sắc mặt chợt trắng xanh, dường như tin được cháu mình cứnhư vậy mà thua, hơn nữa là thua hoàn toàn. cam lòng, muốn tin.

      Có điều ông là cụ quân nhân có uy tín, saocó thể làm ra chuyện giữ lời chứ? Ông cụ Tạ dù nỡ, cũng phải dâng ra cây gậy đen nhánh cầm trong tay.

      Từ Du Mạn nhận, ông cụ Cố liền vuimừng : "Lão già, chịu thua chưa? Cháu dâucủa tôi cũng phải là ai cũng có thể thắng.Chỉ là, cây gậy này chúng tôi cần, ôngvẫn là giữ lấy , quá quý giá." Mặc dù ông thậtsự rất muốn.

      " được, có chơi có chịu, gậy tôi phải đưa." Ông cụ Tạ ngược lại đồng ý.

      "Này…"

      "Này cái gì? Thua chính là thua." Hừ, ràng vẫn luôn muốn lấy, còn giả mù sa mưa cái gì? Hừ.

      "Được rồi."

      "Hừ." Đem gậy nhét vào trong tay ông cụ Cố, người đàn ông trẻ tuổi vào, nhìn thấy ông cụ Tạ sắc mặt trắng xanh còn có Tạ Vận Tưnằm gục bàn, tới cõng Tạ Vận Tư lên, "Ông nội, chúng ta thôi."

      "Tôi mời bác sĩ tới, Vận Tư uống hơi nhiều, hãy để cho bác sĩ khám chút ." Cố Uyênnói.

      " cần." Người đàn ông cõng Tạ Vận Tư theo phía sau ông cụ Tạ rời khỏi hội trường.

      Mọi người nhìn thấy bước chân nhanh chóng của ông cụ Tạ, rối rít cảm thán: " dâu nóithật sai, nhìn xem, có gậy, ông cụTạ bước càng thêm hiên ngang mạnh mẽ, mộtchút cũng nhìn ra chân bị thọt .

      Ông cụ Cố đưa gậy cho Từ Du Mạn, dù sao là bé tự mình thắng được, ông tiện lấy,"Ông nội, đây là cháu dâu tặng ông." Từ Du Mạn mà còn đọc nhấn từng chữ ràng.Điểm này lại khiến mọi người sợ hãi với tửulượng của .

      "Ông xã, chúng ta trở về , trở về động phòng."

      "Ha ha."

      Nếu Từ Du Mạn say khướt ra lời này còn dễ , nhưng tại căn bản là chút cũngkhông nhìn ra bộ dạng say rượu, mặc dù mặt rấthồng, nhưng đọc nhấn từng chữ ràng, lúcnói chuyện vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, căn bảncũng giống như lời lúc say, làm mọingười cười ầm.

      "Ừ, được. Chúng ta trở về động phòng." sai, thèm để ý ánh mắt nhạo bángcủa người khác, đây chính là sủng ái của dành cho .

      " ngồi xổm xuống ." Từ Du Mạn chỉ huynói.

      Cố Uyên lắc đầu cái, ngồi xổm xuống trước mặt . bây giờ biết, ra Mạn Mạnđã say.

      Từ Du Mạn nhún người nhảy cái, nhảy lêntấm lưng kiên cố của , vòng tay ôm chặt cổ của , "."

      Cố Uyên dễ dàng cõng Từ Du Mạn rời khỏi hội trường. Nơi này có chuyện gì nữa,chuyện còn lại, mẹ có thể giải quyết. yên tâm cõng Từ Du Mạn về nhà. Ha ha, trở vềđộng phòng. Chỉ là, có chút lo lắng, trạng thái của như vậy có thể động phòng hay .

      Bác sĩ cũng vô dụng, cái bộ dáng này của TừDu Mạn là say rượu, nhưng bị ngộ độc rượu, là, thể chất tốt làm cho người ta hâm mộ.

      Ông cụ Cố cũng chịu trách nhiệm màcầm gậy rời .

      Ai nấy đều thấy được, cây gậy này, ông cụ Cốhình như rất coi trọng, ông cụ Tạ cũng rất coi trọng. Đột nhiên, cũng biết là ai mộtcâu thế này "Cái gậy đó hình như là bảo vật giatruyền của nhà họ Tạ."

      Đây đúng là tin tức lớn a.

      Sau đó, Từ Du Mạn liền nổi tiếng. Lấy tửu lực thắng thiên kim nhà họ Tạ, hơn nữa giành được bảo vật gia truyền nhà họ Tạ. Từ Du Mạn mới đến Bắc Kinh chưa lâu, trở thành nhân vật phong vân của xã hội thượng lưu Bắc Kinh.

      "Trư Bát Giới cõng vợ nha." Từ Du Mạn nằm lưng của Cố Uyên khanh khách cười. Hơithở của xen lẫn mùi rượu nồng nặc, nhưng cũng cảm thấy chán ghét, ngược lạicảm thấy mê người, dường như ngửi mùi rượu này cũng say.

      "Em ai là Trư Bát Giới chứ?" Cố Uyên luôn có biện pháp với Từ Du Mạn.

      " a. phải chỉ có cõng vợ sao."

      "Em là vợ của sao? sao lại biếtnhỉ?" Cố Uyên giống như trêu chọc Từ Du Mạn,ai bảo Mạn Mạn mới vừa rồi làm lo lắng như vậy.

      Từ Du Mạn nghe Cố Uyên thừa nhận côlà vợ của liền chu môi, bất mãn nhéo cánhtay của : "Em chính là vợ của , chínhthế, chính thế."

      "Dạ… Dạ… Dạ…, em là vợ của , vĩnh viễnlà vậy." ngờ Từ Du Mạn uống say mà lực tay còn lớn như vậy.

      "Khanh khách." Lấy được đáp án vừa lòng, mới buông lỏng tay ra, thỏa mãn nằm lưnganh, nhắm hai mắt lại.

      ràng có xe, nhưng Cố Uyên cũng hề muốn để xuống, cứ như vậy, cõng Từ Du Mạn vẫn còn mặc nguyên áo cưới bộ trênđường cái.

      đôi nam nữ bộ dáng xinh đẹp như vậy đitrên đường liền có người quay đầu lại nhìn, haingười nam đẹp trai nữ xinh xắn, chàng trai cõngcô đường tỉ lệ quay đầu nhìn là 100%, đôi nam nữ tướng mạo đều xuất sắcnhư vậy, hơn nữa chàng trai cõng ,lại còn mặc lễ phục kết hôn cùng áo cưới, đủđể khiến mọi người vây xem rồi.

      Cố Uyên sớm quen với ánh mắt của người khác, đối với những người chụp hình anhvà Mạn Mạn, cũng có biểu gì,tiếp tục đường của chính mình. Cơ hồ là ngầm được cho phép, người đường có máy chụp hình lấy ra, có máy chụp hình cũng lấy điện thoại di động ra, đều hướng về phía cặp bích nhân kia mà chụp hình.

      Cũng may nhà phải rất xa, bộ vẫnrất thoải mái. Rất nhanh, liền cõng Từ Du Mạn ngủ đến rối tinh rối mù ở lưng mìnhvề tới nhà họ Cố.

      Sau khi lên lầu, mở cửa phòng, thả côxuống giường, chính mình vào phòng tắm mởnước. Nước xả xong, lại bế vào phòng tắm, cởi hết quần áo, giúp tắm rửa.

      Cả thân thể của đều chìm ngập trong làn nước ấm áp, dễ chịu như vậy, Từ Du Mạn thở hắt tiếng, tiếp tục ngủ, mặc cho giúp tắm, mặc cho càng ngừng ăn đậu hũ của .

      Uống đến say như vậy. Cố Uyên quả hết . Đêm tân hôn của chẳng lẽ phải trôiqua như vậy?

      Nhìn thân thể mỹ lệ mê người của , dầndần có chút tâm viên ý mã. nhớ lại tối hôm qua, là thế nào tận lực giày vò , khiến cầu xin , cũng nhớ lại tối hôm qua lúc anhtiến vào trong cơ thể ràng có trở ngại, còncó dấu vết đỏ tươi ở khăn trải giường.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 89

      Cuộc sống hạnh phúc!

      Nhìn thân thể mỹ lệ mê người của , dầndần có chút tâm viên ý mã. nhớ lại tối hôm qua, là thế nào tận lực giày vò , khiến côcầu xin , cũng nhớ lại tối hôm qua lúc tiến vào trong cơ thể ràng có trở ngại, còn có dấu vết đỏ tươi ở khăn trải giường.

      Mạn Mạn phải ấy khôngphải là…

      Cố Uyên nghĩ, có thể chính Mạn Mạn cũng lầmrồi.

      Đúng là như vậy, bởi vì buổi sáng khi tỉnh lại, Từ Du Mạn nhìn thấy vệt đỏ tươi khăn trải giường cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Sauđó, động não suy nghĩ, liền hiểu ra. Có lẽ, hiểu lầm Âu Dương Nhất Phàm. Nhưng Âu Dương Nhất Phàm làm sao lại chứ?

      Đêm đó, hai người bọn họ đều uống say. Từ Du Mạn chỉ mơ hồ nhớ chút xíu, nhớ Âu Dương Nhất Phàm hôn , sau đó cởi quần áo của . phản kháng, nhưng Âu Dương NhấtPhàm uống say làm sao có thể khống chế được chính mình chứ? Sau đó Từ Du Mạnđều nhớ được gì nữa. Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, thấy mình nằm cùng Âu Dương Nhất Phàm, cả hai đều trần truồng lõa thể ngủở cùng nhau. người cũng có vài ấn ký màu đỏ, cần nghĩ cũng biết đó là gì, nghĩ rằng bị con muỗi cắn, người cũng đau nhức giống như là bị xe nghiền quavậy, khăn trải giường còn có chút dấu vếtmàu đỏ. Dưới tình huống như thế, làm sao cóthể cho rằng chính mình xảy ra quan hệ với Âu Dương Nhất Phàm chứ? Dù sao, nhiều chứng cớ như vậy chứng minh.

      Sau đó, nghĩ thông suốt. Những cái khác hẳn là cũng làm toàn bộ rồi, nhưng chỉ thiếumột bước cuối cùng, thời điểm làm bước cuối cùng, Âu Dương Nhất Phàm hẳn là téxỉu. Vết máu ga trải giường lúc đó hẳn là dì cả mẹ của vừa mới , rất có thể chính là dì cả mẹ lại tới chút, cho nên…

      Có lẽ, ngay cả Âu Dương Nhất Phàm cũng cholà mình cùng

      Đêm tân hôn chính là trôi qua như vậy, Cố Uyên bất đắc dĩ nhìn Từ Du Mạn ngủ say, rồi nằm xuống bên cạnh , ôm vào trongngực, ngủ. Liền xem như đêm tân hôn diễnra trước ngày, đành phải như vậy.

      Ngày hôm sau chính là hai mươi chín thángchạp rồi, lập tức sắp tới đêm ba mươi rồi. Nếumuốn ra ngoài hưởng tuần trăng mật, vậy khẳng định là khả năng lớn.

      Từ Du Mạn tới Bắc Kinh vẫn chưa thăm mấy nơi Trường Thành Cố Cung gì đó, ra ngoàihưởng tuần trăng mật là thể nào, thămmấy điểm du lịch trong vùng lại rất thuận tiện.Cho nên sáng sớm, Cố Uyên liền kêu Từ Du Mạn dậy, sau đó lái xe cùng thăm TrườngThành.

      Lúc ở dưới chân Trường Thành, Từ Du Mạn ngước nhìn Trường Thành đồ sộ, kéo dài khôngdứt, chỉ cảm thán sức mạnh thần kỳ củacổ nhân. Công trình vĩ đại như vậy, chính làthời đại cũng dễ dàng hoàn thành như vậy, chứ đừng chi là cổ đại, cái thời đạikhông có máy móc thiết bị đại hóa.

      Từ Du Mạn rất sớm muốn tới xem công trình kiến trúc Trường Thành nổi tiếng của Trung Quốc bọn họ, nhưng vẫn chưa có cơ hội. Hôm nay rốt cuộc tới, hưng phấn tột đỉnh.

      "Thầy Cố, mau lên đây, nhanh lên chút, sao lại chậm như vậy chứ." Dù kết hôn rồi,Từ Du Mạn vẫn đổi được thói quen gọi Cố Uyên là thầy Cố, cũng quen rồi, mặc cho gọi thế nào cũng được. Dù sao bìnhthường nếu có người ngoài ở đó hoặc dưới trường hợp chính thức gì đó, cũng gọi như vậy.

      "Chạy nhanh như vậy làm gì?" Cố Uyên xong, nhưng vẫn bước nhanh hơn.

      Nhà chính là ở Bắc Kinh, Trường Thành cũng tới rất nhiều lần rồi, đối với TrườngThành khẳng định hăng hái như .

      Từ Du Mạn nhìn mỗi tảng đá TrườngThành, câu hỏi lúc trước liền xông ra: "ThầyCố, xem tảng đá nặng như vậy, bọn họlàm thế nào mang lên tới đây? Cao như vậy?Như vậy vô cùng mệt mỏi nha." Từ Du Mạnchợt nhớ tới câu chuyện xưa nổi tiếng ‘MạnhKhương Nữ khóc Trường Thành’. Ban đầu lúc xây dựng Trường Thành, chắc hẳn dân sinh rấtoán giận. Chỉ là, Trường Thành này được xâydựng cũng là vì cuộc sống ổn định của dân chúng, ít nhất phải chỉ vì lòng hư vinh ích kỷ của Lịch Đại Hoàng Đế, lực lượng phòng ngự của Trường Thành vào lúc đánh giặc rấtmạnh.

      " biết, đây chính là vấn đề mà chúng ta vĩnh viễn cách nào nghiên cứu ra. Giống như Kim Tự Tháp, em cho rằng Kim Tự Thápđược xây dựng thế nào?" Cố Uyên chậm rãi ra.

      Từ Du Mạn nhớ lại hình ảnh Kim Tự Tháp mà thấy ở mạng, cũng nguy nga, to lớn nhưTrường Thành. Ở niên đại trang thiết bị lạc hậu, đây mới cách nào tưởng tượngđược.

      "Thầy Cố, chúng ta có thời gian cùng Ai Cậpchơi nhé." cũng rất muốn xem Kim Tự Tháp của Ai Cập.

      "Được, chờ em thi đại học xong chúng ta ."Cố Uyên đồng ý .

      "Dạ, thầy Cố lời phải giữ lời nha." Từ Du Mạn vui vẻ cười, rồi lại xông lên phía trước.Cố Uyên theo ở phía sau, nhìn theo bóng lưng của , lắc đầu cái. Cái nhóc Mạn Mạn này.

      Vòng vo ngày, Từ Du Mạn cứ thế thămTrường Thành Cố Cung mấy địa danh nổi tiếngmột lần, mới bằng lòng cùng Cố Uyên về nhà.Ngồi vào trong xe, liền xụi lơ thành bùn,mềm oặt ngả người ghế ngồi.

      "Mệt ?"

      "Dạ, mệt quá."

      "Em có phải tối nay lại muốn để ý đếnanh mình ngủ hay vậy?" Cố Uyênchợt có chút ai oán .

      Từ Du Mạn nghiêng đầu nhìn biểu tình ai oán, bộ dáng đáng thương của Cố Uyên, cười ha ha, : "Được thôi, buổi tối nhất định thỏa mãn ." Từ Du Mạn cũng biết chính mình tối hômqua gạt qua bên, có chút có đạođức rồi, ha ha.

      "Vậy còn được."

      Lấy được đáp án mong muốn, hài lòng lái xe, nhanh chóng về đến nhà. Thủ đô Bắc Kinhgiao thông đông nghịt như vậy, ràng lộ trình mất giờ, lái xe nửa giờ về tới nhà. Có thể thấy được, trong lòng gấp gáp cỡ nào, hắc hắc.

      Tôn Tôn thấy Cố Uyên cùng Từ Du Mạn trở lại, vui mừng : " về rồi à, nhanh ngồi xuống, lập tức có thể ăn cơm rồi."

      "Dạ." Từ Du Mạn gật đầu cái.

      Ông cụ Cố vui mừng buổi tối, đối với TừDu Mạn càng thêm thích, "Cháu à, đầu còn choáng ?" Uống nhiều rượu như vậy, cũng con bé nghỉ ngơi tốt ngày mà chơi, thiệt là.

      ạ” Từ Du Mạn trả lời. chính là có sức khỏe như vậy, cho dù uống nhiều rượu hơn nữa, ngày hôm sau vẫn sảng khoái tinh thần, có hậu di chứng gì, cũng bị ngộ độc rượu, cho nên mới dám uống như vậy.Hơn nữa, biết dù là uống say, chỉ cần có thể kiên trì chút còn có chút ý chí,người khác dễ dàng nhìn ra uống say rồi. ra uống say trước so với Tạ Vận Tư. Chỉ là, ấy ngã xuống trước .

      "A. Làm sao cháu biết cây gậy này giá trị bất phàm?" Ông cụ Cố tò mò hỏi. Cái gậy này trông ô thất bát hắc (đen thui), có gì đặc biệt. bé này thế nào lại ngắm trúng chứ.

      "Ông nội gì thế ạ? Cây gậy này giá trị bất phàm á? Cháu biết, đây phải làgậy bình thường sao?" Từ Du Mạn giả bộ nghe hiểu lời ông cụ Cố . Nếu thừa nhận, phải là thừa nhận cố ý tính kế ông cụ Tạ sao.

      "Cháu lừa được người khác nhưng gạt được ông đâu."

      "Ha ha, ông nội, ông đừng hỏi nữa mà. Chẳnglẽ, lấy được gậy ông vui mừng sao? Nếunhư ông nội muốn, cháu có thể cầm đitrả lại cho ông cụ Tạ."

      "Như vậy sao được, tại đến tay ông chính là của ông rồi, ai cũng được phéplấy." Ông cụ Cố hào sảng cười .

      Aiz, đây ràng là đồ của nhà họ Tạ, cứ như vậy thành đồ của nhà họ Cố. Ông cụ Tạ thậtđúng là xui xẻo, trộm gà thành còn mấtnắm gạo. Từ Du Mạn cũng cảm thấy có lỗi với ông cụ Tạ, nếu phải ông cụ Tạ chủ động khiêu khích, sao có thể có cơ hộichứ?

      "Đây chính là của ông nội." Từ Du Mạn phụ họa .

      Lúc này, Cố Bác về tới, "Cha."

      "Ừm." Ông cụ Cố cư nhiên cho Cố Bácsắc mặt tốt.

      Hừ, thiếu chút nữa thằng con đáng ghét này đem cháu dâu tốt như vậy của ông đuổi đimất, ông mới cho đứa con này sắc mặt hòa nhã đâu.

      "Cha." Từ Du Mạn cùng Cố Uyên cùng nhau chào.

      Sắc mặt của Cố Bác dễ nhìn chút, ít nhất,hai đứa bé vẫn đối tốt với ông. Ông cụ chỉ đanggiận dỗi, cũng có ý gì khác. Cố Bác nghĩđến điểm này, cười cười.

      Ăn cơm tối xong, Từ Du Mạn liền bị Cố Uyên kéo lên lầu. Phía dưới, Tôn Tôn cùng ông cụ Cốcười đến mặt mày gian trá, ngay cả Cố Báccũng lộ ra nụ cười vui mừng.

      " làm gì đấy?" Từ Du Mạn cau mày, nhìn thấy bọn họ đều cười nhạo chúng ta sao?

      "Em cứ , làm chuyện chính em đápứng, cho phép đổi ý." để cônhiều lời, kéo vào trong phòng, đóng cửa lại. vừa chú ý, bị ép dán lên vách tường rồi.

      Môi rất nhanh liền bị môi của chiếm cứ.

      Cố Uyên cướp lấy hô hấp của , dùng sức nhưvậy, dường như muốn đem toàn bộ tối hôm qua bổ sung cho hết. Gắn bó chặt chẽ, từng tế bào đều kêu gào.

      Hai tay nóng bỏng cọ xát vòng eo thon thả của , ma sát da thịt của đến nóng bỏng. Từ Du Mạn hoàn toàn thể ra mình rốt cuộccó cảm giác gì, thế công của Cố Uyên so với lúc trước càng thêm mãnh liệt, rất muốn đem vùivào trong thân thể , trở thành thể duynhất.

      Thân thể cùng thân thể hết sức quấn lấy, Cố Uyên ôm Từ Du Mạn cùng nhau ngã xuống chiếc giường cực lớn của hai người. nằm ở giường mềm mại, thoải mái than tiếng. Nằm tốt hơn so với đứng. Mới vừa rồi cũngsắp đứng nổi, chỉ có thể dựa vào người để chống đỡ chính mình.

      Sau đó, cũng cảm thấy nằm trêngiường là tốt, thân thể bền chắc của thuậnthế đặt ở người . Từ Du Mạn khóc muốnđẩy ra, thân thể đạt tới cực hạn. Quảnhiên, đây là muốn đem toàn bộ tối hômqua bù lại, lần lại lần tiến vào trong , làm cho phải kêu la: "Thầy Cố… em… em muốn nữa, tha cho em ." mang theothanh khóc nức nở, lại biết, như vậycàng thêm kích thích thần kinh của .

      "Mạn Mạn, vừa rồi phải dạy em sao?Ngoan, gọi ông xã ." Cố Uyên lúc này, giống như ác ma đến từ bóng tối vậy, căn bản cũng định bỏ qua cho Từ Du Mạn.

      "Ông… ông xã." Từ Du Mạn thỏa hiệp kêu lên.

      " ngoan…"

      " cần… em được nữa."

      "Bỏ qua cho em ."

      "Ông xã… nhanh chút."

      "Đừng… Quá nhanh rồi."

      Đêm tràn đầy diễm lệ, đêm dài dằng dặc như vậy. Đêm của Từ Du Mạn cùng Cố Uyên lúcnày vừa mới bắt đầu.

      Từ Du Mạn khá là buồn bực. Tỉnh lại, toàn thân đều đau xót, căn bản so với ngày hôm trước còn đau nhức hơn. Tối hôm qua hầu như khôngngủ. Bị Cố Uyên dẫn dụ ra từng câu lại từng câu vốn là khó có thể mở miệng ra. cũng dám tưởng tượng, mình như vậy là chính mình sao?

      Từ Du Mạn thế mới biết chính mình sai lầm cỡ nào. Nếu xảy ra quan hệ gì đó, dù là uống say, cũng nhất định có thể tỉnh lại, kịch liệt như vậy mà.

      " tỉnh rồi à?" Sau lưng, thanh khàn khàncủa Cố Uyên truyền đến. Từ Du Mạn run lên cái. Còn chưa kịp phản ứng, đôi tay liền vòng qua người , dán sát lên thân thể củacô, vòng ôm chặt eo của .

      Từ Du Mạn cả kinh, muốn đẩy cánh tay của Cố Uyên ra. Nhưng nam nữ sức lực chênh lệch chính là lớn như vậy, càng chưa Từ Du Mạn bị giày vò cả buổi tối, sao còn có thể đẩytay của ra chứ, " cần. . . . . ." thậtkhông chịu nổi, đến cực hạn rồi. Từ Du Mạnbiểu ra bộ dáng đáng thương, muốn tranhthủ đồng tình của Cố Uyên, để có thểbuông tha cho . Nhưng trong lòng lại đangmắng người mặt người dạ thú, đại sắc lang khoác da người. Nhìn ngoàimặt rất nho nhã, đến giường tất cả bộ mặt đều lộ ra ngoài.

      "Em đừng cử động nữa." Cố Uyên nhắc nhở mà ôm thân thể của hướng người mình nhấnmột cái.

      "Được, em động… em động. Anhthả em ra ." Từ Du Mạn cẩn thận , chỉ sợ khơi dậy thú tâm của .

      " tại biết lợi hại chưa? Trước kia là ai luôn cố ý khiêu khích ?" Cố Uyên giả bộhung dữ . tại chỉ là tiền lãi, toàn bộ, sợrằng phải cần cả đời Mạn Mạn của đến trả rồi.

      Từ Du Mạn nghe lời của , có chútngượng ngùng. Trước khi kết hôn, chính lànhìn đúng Cố Uyên coi như là quân tử, mỗilần vào đúng lúc cuối cùng đều dừng lại tắm nước lạnh, cho nên, luôn cố ý trêu chọc , sau đó nhìn dáng vẻ nhẫn của , nhìn lúc thể nhịn được nữa vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh.

      "Ha ha, em hiểu chuyện, hãy bỏ qua cho em ." Từ Du Mạn vẻ mặt lấy lòng . ngờ Cố Uyên thù dai như vậy, thiệt là.Mệt ban đầu còn có chút đau lòng áy náy,định cứ như vậy cho đấy.

      Cố Uyên vuốt vuốt tóc của , trong con ngươi tất cả đều là vẻ cưng chiều sâu, "Trêu chọc em thôi, dậy , dẫn em tắm." chút cũng ngượng ngùng, ngay trước mặt liền vén chăn lên, đứng lên. Phía dưới chăn chính là mảnh vải che thân đấy.

      Từ Du Mạn nhìn Cố Uyên, mắt cũng chớp lấy lần, là quên chớp mắt rồi. , đây là lần đầu tiên nhìn thấy cái đó của đàn ông ở khoảng cách gần như vậy đấy. Lúccô và thân mật, đâu còn có tâm tư mà nhìnnữa.

      Cố Uyên buồn cười nhìn ánh mắt chớp cũngkhông chớp của Từ Du Mạn: "Như thế nào?Nhìn đủ chưa?"

      "…" rất xấu xí. Từ Du Mạn bĩumôi.

      "Ha ha."

      Từ Du Mạn nhìn thấy quỳ gối xuống giường, cũng chính là ở bên cạnh . Tư thếnhư vậy, vị trí này, vừa khéo ngay gần đầu của . là muốn lập tức lại trở nên lớn mộtchút.

      "Nhìn đủ rồi, có qua có lại, tới phiên rồi." đợi phản ứng kịp, lại vén chănmền người lên, ôm lấy .

      "A…" Từ Du Mạn cả kinh, ở người anhgiãy giụa.

      " nên cử động." Thanh của lại trầm thấp mấy phần.

      Kẻ thức thời là mỹ nữ, Từ Du Mạn ngoan ngoãnngậm miệng lại. Cố Uyên vừa định mở cửa, côrốt cuộc nhịn được nữa, vẫn là : "Chúng ta cứ như vậy ra ngoài, ba mẹ còn có ông nội…"

      "Em bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này à?" Cố uyên lắc đầu cái. Đây cũng phải là lần đầu tiên để trần như vậy mang tắm, "Bọn họ toàn bộ đều ra ngoài. Hơn nữa, lầu ba là của hai chúng ta, có việc gì bọnhọ lên."

      Hình như, chưa từng nhìn thấy qua người khác tiến lên lầu ba này.

      Từ Du Mạn lúc này mới yên tâm để cho Cố Uyên ôm ra ngoài, "Ngày mai bướcsang năm mới rồi."

      "Ừm."

      Hôm nay là đêm ba mươi rồi. Mặc kệ bạn có thân phận gì, là người dân bình thường hay là quan lớn, là thành phần tri thức hay công nhân lao động, hay là dân công, tết lịch đều là thể thiếu. Ở nhà họ Cố cũng coi trọng tết lịch.

      Từ Du Mạn cùng Cố Uyên nhàn nhã tự tại tắm rửa, Tôn Tôn bọn họ đều bận bận dưới, đềuchuẩn bị nghênh đón năm mới đến.

      " sao cứ có năng lực tự kiềm chế như vậy?" Từ Du Mạn nhìn bộ vị ràng nào đấy của Cố Uyên mà cười .

      "Đối với em, cho tới bây giờ vốn có năng lực tự kiềm chế. Nhưng đối với ngườikhác, chính là thái giám." Cố Uyên bị Từ Du Mạn buồn bực, ngược lạicười .

      Đây chính là lời tỏ tình tuyệt vời nhất mà từng nghe qua, êm tai hơn cả câu chỉyêu mình em gì đó. Từ Du Mạn hài lòng : "Được rồi, em cho phép đối với em khôngcó năng lực tự kiềm chế."

      "Ha ha." Nghịch ngợm như vậy, chuyện nàycòn phải được cho phép nữa chứ?

      Từ Du Mạn ngờ, buổi tối cũng phải trôi qua trong biệt thự, mà cả nhàcùng nhau đến khu đại viện mà lúc trước từng đến.

      Trong viện chính là càng thêm nhiệt náo, hẳn là toàn bộ đều tụ tập trong này, ngoài người già trẻnhỏ, còn có Hàn Minh Phùng Nam mấy ngườibạn của Cố Uyên, toàn bộ đều đến nơi đại viện này, hình như là tập họp vậy.

      Cố Uyên giải thích: "Đây là giao hẹn của mọingười. Hàng năm đêm ba mươi toàn bộ đều đếnđại viện để cùng nhau mừng năm mới."

      "Hoá ra là như vậy à."

      Năm nay là năm mới náo nhiệt nhất của .

      Mấy đứa bé cũng rất dính Từ Du Mạn, chuyện này chọc cho ba mẹ bọn đều ngừngăn dấm chua. Sau đó vẫn là Phùng Nam , cứ để bọn kề cận Từ Du Mạn , mấy em bọn họ có thể trò chuyện thoải mái. Bà xã củaPhùng Nam Hàn Minh cũng đều cười, cùng chuyện phiếm.

      Từ Du Mạn nhìn những đứa bé này, liền nghĩđến mấy cục cưng nhà Lâm Thiển Tuyết.

      Lúc mới bắt đầu, bọn từng đứa đều muốn Từ Du Mạn ôm, đều dính lấy , nhưnglúc pháo Yên Hoa được lấy ra, bọn liền nhưong vỡ tổ chạy chơi pháo Yên Hoa.

      Nhìn bọn chạy nhảy cười đùa, cảm thấy rất vui vẻ. Đồng thời, trong lòng nhớ đến tuổi thơ của mình. Chưa sau khi ba qua đời, mẹ vứt bỏ , ngay cả lúc người nhà ở chung,kiếm tiền cũng khó khăn, đừng chi là có tiềnmà mua pháo Yên Hoa.

      Cố Uyên nhìn ra tâm tình của Từ Du Mạn bỗngnhiên trở nên hơi sa sút, qua với Phùng Nam bọn họ liền tới đây, ngồi bên cạnh .Cố Uyên – người đàn ông lại ngồi giữa đám phụ nữ, có chút đột ngột.

      "Sau này có rồi." Cố Uyên cầm tay của TừDu Mạn. biết nguyên nhân vì sao tâm tình của chợt tốt. Lúc mới tới, đám Phùng Nam còn cười nhạo thành nô lệ của vợ rồi. chỉ cười trừ, làm nô lệ của Mạn Mạn, anhnguyện ý, vui vẻ chịu đựng.

      "Ừm." về sau còn là người nữa, có Cố Uyên, ông xã của .

      Tôn Tôn lúc này mà nhìn ra có cái gì bất thường, cả đời này sống uổng phí rồi, "Mạn Mạn, chúng ta đều là người thân củacon."

      "Con cám ơn mẹ." chưa dứt lời, vừa , liền muốn khóc. Nước mắt đảo trong hốc mắt,chính là nhịn được để cho chảy ra.

      " cám ơn gì chứ."

      "Mạn Mạn, chúng ta cùng chơi với bọn thôi." Bà xã của Phùng Nam, Trần Tĩnh đề nghị.

      "Dạ được."

      Mấy người phụ nữ giống như đứa bé, toàn bộ đều chạy lại cùng bọn chơi pháo Yên Hoa.

      Phụ nữ và bọn cùng nhau nghịch pháo YênHoa, Cố Uyên bọn họ cùng chuyện phiếm, nhóm người chỗ ông cụ Cố cũng đánhcờ. Chỉ nghe thanh tức giận của ông cụ Hàn bọn họ: "Aiz, lão Cố, ông cái chiêu này học được từ chỗ nào vậy?"

      " cho các ông." ra lại muốn giànhcháu dâu của tôi sao.

      " chút , ông cũng thắng nhiều ván như vậy rồi, chút chứ."

      "Phật dạy, thể ." Ông cụ Cố gật gù đắc ý, nhất định chịu .

      "Cố làm ra vẻ. Lại , tôi cũng tin thắng được ông."

      "Lại lại, ai sợ ai."

      Trong sân, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, tiếngnói tiếng cười.

      Đến lúc mười hai giờ đêm, tất cả mọi người ngừng lại, bắt đầu đếm ngược thời gian.

      Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, ! Oh!

      Bầu trời đen như mực, trong nháy mắt đượcpháo Yên Hoa chiếu sáng. Bầu trời ngũ sắc, sáng chói ánh mắt của mọi người.

      Chơi đùa đủ rồi, mọi người cũng rối rít về nhà. Từ Du Mạn ngay từ lúc còn ở xe liềnngủ thiếp . Tối về tới, Cố Uyên săn sóc ôm đến giường, đắp kín chăn cho .

      Kỳ nghỉ của lớp mười hai cũng rất ngắn, hơn nữa, thời gian ngắn như vậy, bài tập lại nhiều đến thể nhiều hơn nữa. Từ Du Mạn đihọc muốn để cho người khác cửa sau, nên bài tập nhất định phải hoàn thành, hơn nữa còn phải hoàn thành tốt hơn so vớibình thường. Cũng may là học trung học, nếu là ở đại học, nếu như Cố Uyên là thầy giáocủa , vậy càng phiền phức hơn. Nếu nhưcô thi tốt, khẳng định liền có người Từ Du Mạn xứng với Cố Uyên, ngay cảthi cũng thi tốt. Nếu như thi tốt, nhấtđịnh cũng tránh được có người CốUyên thiên vị.

      Mùng hai bắt đầu, Từ Du Mạn lại bắt đầu giống như thường ngày, kiếp sống làm bài tập. Dùng câu mạng chính là, muốn đem bài tập tất cả đều làm ưu việt.

      Cố Uyên chính là nhìn mà đau lòng a. Buổi tối khuya Từ Du Mạn vẫn còn bận làm bài tập.Nhưng sao lại biết trong lòng nghĩ như thế nào chứ, nên cũng ngăn cản . Chỉ là buổi tối lúc làm bài, bưngtrà dâng nước cho , muộn hơn còn đích thânxuống bếp làm đồ ăn khuya cho . Từ Du Mạn chịu đựng như vậy, ăn đêm cũng tốt hơn rất nhiều.

      Cũng may, truyện của gần tới kết thúc rồi, tốn bao nhiêu thời gian để gõ chữ. cũng định sau khi truyện này kết thúc sẽdừng bút thời gian, cho đến khi thi đại học xong.

      Mặc dù rất nhiều độc giả cũng rất luyến tiếc, nhưng cũng đều chúc có thể thi đậu vào trường đại học lý tưởng.

      " giờ đêm rồi, có phải có thể nghỉ ngơirồi hay ?" quấy rầy buổi tối làm bài tập, nhưng cũng phải là giớihạn mà dung túng . giờ đêm rồi, nhất định phải ngủ.

      " giờ? Còn sớm mà." Từ Du Mạn ngáp mộtcái, tiếp tục treo đèn chiến đấu ban đêm.

      " giờ mà còn sớm? trễ thế này, thức đêmkhông tốt cho da của phụ nữ." Cố Uyên .

      Từ Du Mạn qua lúc lâu mới từ trong đống bài thi ngẩng đầu lên: " cũng biết giờ là rất khuya à? Vậy lúc giày vò em cả đêm cũng để cho em ngủ sao." Còn khôngbiết xấu hổ mà .

      "Ặc…" Cố Uyên còn lời nào để .

      " ngủ trước , em làm xong đề bài này rồi ngủ." Từ Du Mạn uống ly trà đậm đặc, xoa xoa đôi mắt, tiếp tục làm bài tập.

      Cố Uyên thấy khuyên được, bất đắcdĩ a. thể làm gì khác hơn là tự mình ômLaptop ngồi chơi trò chơi bên cạnh , cùng nhau thức đêm.

      ngờ, lúc Cố Uyên từ trong trò chơingẩng đầu lên, nhìn sang bên cạnh, Từ Du Mạn cũng ngủ thiếp . đóng máy vi tính, nhàng ôm lấy đặt lên giường.

      Chỉnh sửa chăn tử tế, chính mình nằm xuốngbên cạnh, ôm , cũng khỏi cườicười. Trong khoảng thời gian gần đây, hình như mỗi lần đều là ôm lên giường. căn bản hề tự mình ngủ.

      Thời gian, từng giây từng phút, rất nhanh trôi qua. Thời gian qua nhanh.

      Từ Du Mạn lại cùng Cố Uyên bước lên máy bay trở về thành phố A.

      Mặc dù quy định thể học thêm, nhưng có lớp mười hai nào mà học thêmchứ.

      "Ơ, kết hôn chính là giống trướca." Từ Du Mạn trở về, liền bị Vân Xảo trêuchọc.

      "Đúng vậy đúng vậy, làn da này trơn láng mềmmại nha. Còn nữa, Xảo Xảo, cậu sai rồi,Mạn Mạn của chúng ta phải là nha." Chương Xuyến cùng Vân Xảo mỗi lần đều là hát đôi.

      "Ha ha, là phụ nữ."

      "Này, đủ chưa? Còn có học kỳ nữa làthi đại học rồi, các cậu khẩn trương à?"Từ Du Mạn liếc nhìn hai bạn nhiều chuyệnnày, ung dung .

      "Dĩ nhiên là khẩn trương rồi. Nhưng thứ bọn tớ theo đuổi chính là nhưng học tập và vui chơikết hợp, luôn luôn tìm chút niềm vui để xoa dịu tâm trạng khẩn trương hồi hộp a." Chương Xuyến hùng hồn .

      " với các cậu nữa, tớ còn phải đọc sách đấy."

      "Đừng mà, cùng chúng tớ tâm chút ."Vân Xảo kéo Từ Du Mạn lại.

      "Đúng vậy. chút xem, đó là cảm giác gì?" Từ Du Mạn dường như ở trong đôi mắt của Chương Xuyến nhìn thấy chút hình ảnh thôtục. , thể là thô tục. Bởi vì nhân vật chính trong đôi mắt YY của Chương Xuyến chính là cùng Cố Uyên.

      Từ Du Mạn vẻ mặt nghiêm nghị với ChươngXuyến và Vân Xảo: "Thu hồi ánh mắt kia của cậu lại, nếu đừng trách tớ kháchkhí.

      "Dám YY bọn họ, chính là có can đảm. Hừ, lạicòn dám YY thân thể mảnh vải của thầy Cố nhà . Muốn bị đánh đây mà.

      "Hừ, muốn tớ nghĩ cũng được,cậu phải đãi khách. Hừ, cư nhiên kết hôn cũngkhông mời chúng tớ, có coi chúng tớ là bạn bè hả." Chương Xuyến hừ lạnh .

      "Ơ, hay nhỉ, tớ phải là mời hai người các cậu. biết là ai , mẹ khôngcho xa nhà. Là ai , cùng ba mẹ ra nước ngoài du lịch rồi." Từ Du Mạn lần nữatặng hai bạn trợn mắt cái liếc mắt xem thường, .

      "Hắc hắc, đó cũng phải là chính chúng tớ muốn mà." Hai người đều lấy lòng .

      "Việc này tớ thể làm chủ , các cậu phải hỏi thầy Cố mới được." Từ Du Mạn giả bộthật giống.

      "Thôi , ai tin cậu chứ. Cậu cho là chúng tớ nhìn ra thầy Cố chính là ăn cậu đến gắtgao rồi sao."

      "Ừm. Thầy Cố chuyện gì mà nghe lờicậu chứ?"

      "Cậu tự mãn chứ gì, tìm được ông xã tốtnhư vậy."

      "Ha ha. Được rồi, vậy tớ liền thay mặt thầy Cốcủa chúng ta đồng ý với các cậu. Chỉ là, ở đâuthì do chính tớ chọn." Từ Du Mạn chau chaumày, dĩ nhiên thể để cho các cậu chọn, nếu , các cậu thể nào mà chẳng ăn cho thầy Cố hết tiền.

      "Ừ, chúng tớ liền miễn cưỡng đồng ý. Nhưngkhông được đến cái tiệm mì gì để qua loa choqua chuyện nha."

      "Tuân lệnh, các đại nhân. Xin thương xót, về thôi, tớ muốn đọc sách."

      "Vậy còn được." Chương Xuyến lấy được đáp án hài lòng, nhưng cũng chưa trở về chỗ ngồi của chính mình, mà chạy lên bục giảng: "Mọingười chú ý chú ý."

      Vốn là tất cả mọi người nghiêm túc đọc sách làm bài, bị Chương Xuyến quấy nhiễu cũng tức giận, ngược lại rất có hứng thú nhìn Chương Xuyến bục giảng, bìnhthường mà , Chương Xuyến lên đều là tuyên bố chút tin tức nhiều chuyện gì đó, bình thường có việc gì, nghe chút tinnhiều chuyện của cũng vui vẻ.

      "Chương Xuyến, hôm nay lại có tin tức nhiều chuyện gì à?"

      "Đúng vậy, tớ lo nhàm chán đây, làm bàimãi cũng buồn chán chẳng thú vị."

      "Ha ha, hôm nay phải tin nhiều chuyện,là tin tức tốt, mọi người có nghe hay ?"

      Từ Du Mạn ở phía dưới cũng biết ChươngXuyến muốn làm gì rồi, mọi người học chungmột lớp thời gian dài như vậy, rất nhanh phải thi rồi, thi đại học xong căn bản đều là đường ai nấy , nhân cơ hội này mọi người cùng nhau ra ngoài tụ tập cũng là dễ hiểu.

      "Tin tức tốt gì, mau ."

      "Khụ khụ, mọi người đều biết thầy Cố củachúng ta cùng lớp trưởng Từ Du Mạn của chúngta ở chung chỗ đúng ?"

      " nhảm, chuyện này ai mà biết a."

      "Người trái đất ai cũng biết."

      "Nhưng các cậu nhất định biết, bọn họbây giờ kết hôn rồi nha?" Chương Xuyếndương dương đắc ý , giống như người kết hôn chính là ấy vậy.

      "Kết hôn? !"

      Quả nhiên, tin tức Từ Du Mạn cùng Cố Uyênkết hôn trong nháy mắt khiến phòng học yêntĩnh trở nên sôi trào lên.

      "Thiệt hay giả vậy?"

      " phải chứ? Kết hôn?"

      "Luật hôn nhân mới đúng là tạo phúc cho quần chúng nhân dân a."

      "Cho nên, thầy chủ nhiệm Cố của lớp chúng ta và cả bà xã của thầy ấy, cũng chính là lớptrưởng của chúng ta bạn Từ Du Mạn muốn mời cả lớp chúng ta ăn cơm. Đây là tin tức tốt chứ."Chương Xuyến đắc ý . vui nhất là nhìnthấy trường hợp như vậy.

      "Tin tức tốt, là tin tức tốt."

      Tất cả mọi người đều hăng hái hẳn lên. Phải biết, được người khác mời ăn, ai cũng vui mừng.

      Cố Uyên vào phòng học, nhìn thấy tất cảmọi người đều dùng loại ánh mắt hết sứcsùng bái nhìn , còn cảm thấy rất nghi ngờ. Sau đó, nhận được tin nhắn của Từ Du Mạn, mới biết là chuyện gì xảy ra.

      cũng cái gì, nếu Mạn Mạn quyết định, liền phục tùng vô điều kiện.Quả nhiên, để cho Chương Xuyến Vân Xảo bọn họ đúng, dù sao những chuyện này, biết Từ Du Mạn mở miệng, Cố Uyêntuyệt đối nửa câu được.

      "Nếu mọi người đối với chúng tôi nhiệt tình như vậy, vậy chọn ngày bằng gặp ngày,ngay tối hôm nay thế nào? Tôi cho các em xin phép nghỉ, buổi tối cần tự học."

      Cố Uyên vừa , lại dẫn tới trận hô to.

      "Được rồi, bây giờ bắt đầu vào học, mọi người im lặng chút."

      Sau khi tan học, các bạn học trong lớp bên cạnh đều chạy tới hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.Sau đó truyền mười, mười truyền trăm,toàn trường, trong buổi sáng, biết tin tứcTừ Du Mạn cùng Cố Uyên kết hôn rồi.

      Mọi người hẳn là hâm mộ Từ Du Mạn, có thểcâu được chú rể rùa vàng khí khái đẹp trai như vậy. Cái này là ao ước mà được, càng thêm hâm mộ chính là học sinh ở lớp bọn họđược người ta mời ăn cơm, đó phải là thoải mái bình thường nha. Rất nhiều người tiếc hận đan xen, buồn bực muốn chết, buồn bực tại sao chính mình phải học sinh ở lớp bọn họ chứ.

      Ở lớp của Từ Du Mạn, phúc lợi là rất lớnnha.

      Vốn Từ Du Mạn định tìm nhà hàng bìnhthường là được rồi, nhưng ngờ Cố Uyênlại đặt chỗ ở nhà hàng cao cấp Ngũ Tinh rồi. Chỗ ngồi cũng đặt rồi, thể cố tình gâysự, muốn để hủy chỗ. Chỉ là mộtmình đau lòng số tiền kia, chỗ ngồi trong nhàhàng lớn cấp năm sao a, bàn xài hết baonhiêu tiền chứ? Lớp bọn họ ngồi khoảng sáu bàn, vậy là tốn mấy vạn tệ.

      Từ Du Mạn ngồi trong phòng làm việc của CốUyên, u oán tính toán phải tiêu mất bao nhiêu tiền. Lại , cảm giác mình đúng là có chút hối hận đồng ý mời ăn cơm rồi.

      "Đừng tính nữa, cũng phải muốn em lấy tiền ra mà." Cố Uyên buồn cười . nhóc Mạn Mạn ham tiền a.

      "Ai phải em bỏ tiền?" Từ Du Mạn bĩu môi, hỏi ngược lại.

      "Hả?"

      "Của chính là của em, cũng được phép quỵt nợ."

      "Ừ. của chính là của em. Chút tiền này tính là gì, đừng tính nữa. Cái khác dám , nhưng tiền còn có." Cố Uyên đối với điểm này tràn đầy tự tin .

      "Còn nữa, làm gì mà đặt mười bàn? Lớpchúng ta có hơn sáu mươi người, nhiều nhất bảy bàn phải đủ rồi sao?"

      "Em cho rằng chỉ có lớp chúng ta à? Còn có mấy giáo viên nữa, chừng còn có họcsinh lớp khác chạy tới đấy. đúng, mười bàn đủ, đặt thêm mười bàn nữa." Cố Uyên tùy tiện tính chút, cho ra kết luậnnày.

      Từ Du Mạn nghẹn a, sớm biết tính rồi, tính toán, lại tính được nhiều tiềnnhư vậy, "…."

      Buổi tối, quả nhiên, các thầy giáo đều tới, bạn cùng lớp thiếu người. Hơn nữa,còn có rất nhiều người căn bản biếtcũng tới. thấy nhiều người như vậy, co rút khóe miệng. Quả nhiên thầy Cố đúng, cưnhiên có nhiều người như vậy tới ăn chực.

      là ăn chực, thực tế ai mặt dày chỉ mang miệng tới chứ? Học sinh còn đỡ,nhưng các giáo viên càng thể. Cho nên, ràng là tương đương với bữa tiệc tối liênhoan, cuối cùng biến thành giống như tổ chức tiệc cưới lần thứ hai.

      Tất cả mọi người đều mang theo tiền mừng, Từ Du Mạn cũng có thời gian tới nhận, chonên, nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này liềngiao cho Chương Xuyến.

      Chương Xuyến là thụ sủng nhược kinh. Phải biết, khoản tiền mừng đối với học sinh trung học mà , cũng phải con số . Mà Từ Du Mạn cư nhiên cứ như vậyyên tâm giao cho , sao có thể cảm thấy được sủng ái mà kinh chứ.

      Chương Xuyến cam kết, nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

      Vân Xảo có chút mất hứng, sao lại cóviệc gì làm a.

      "Cậu với tớ cùng tiếp đãi khách. Xong chuyện,có phần thưởng."

      "Được."

      "Vui mừng vậy sao?"

      Hai người cùng đến cửa nhà hàng, vài giáo viên tới thấy Từ Du Mạn đứngngay cửa, đều ý vị sâu xa mà nhìn .

      Lúc có người nào tới nữa, Từ Du Mạnmới cùng Vân Xảo vào trong. Cố Uyên chào hỏi ở mỗi bàn. để cho Vân Xảo tự mình tìm Chương Xuyến, ngồi cùng ChươngXuyến, còn tới chỗ Cố Uyên.

      "Chúc hai người trăm năm hảo hợp."

      "Cám ơn." Từ Du Mạn ưu nhã giơ lên ly rượutrong tay, uống hơi cạn sạch. Cố Uyên gì, cũng giống , uống ly rượu vang.

      "Chúc hai người đầu bạc răng long, cuộc sốnghôn nhân hạnh phúc."

      Lại ly rượu. cũng có chút chán ghéttrường hợp này rồi, mỗi lần đều là uống rượu uống rượu càng ngừng uống rượu.

      "Cám ơn."

      "Ha ha, ngờ hai người động tác nhanhnhư vậy, cư nhiên kết hôn. Chỉ là, vẫn phải chúc hai bạn hạnh phúc. Sớm sinh quý tử, lời như thế vẫn là chưa vội , ha ha."

      "Cám ơn."

      Gặp được nữ Đường Tăng, căn bản cũng nghĩ đến nữ Đường Tăng cư nhiên cũngtới. Phải biết, nữ Đường Tăng này trong trườnghợp tương tự tham gia. Lần này, xemnhư cho bọn họ mặt mũi lớn a. Nữ Đường Tăng cũng giơ lên ly rượu trong tay, : "Cái khác nhiều, quên học tập là được."

      ra , Nữ Đường Tăng cho tới nay đối vớicô đều là rất tốt. "Em cám ơn."

      Tất cả mọi người đều chúc phúc đối với bọn họ. cảm giác mình rất hạnh phúc, rấthạnh phúc rồi.

      Đại đa số đều là học sinh, giáo viên cũng chỉ làsố ít, trong chốc lát, mọi người liền chơi đùa hết mức. Ăn cơm xong, còn đề nghị cùng hát.

      Các giáo viên căn bản về, những người mà trong nhà gác cổng tương đối nghiêmkhắc cũng về, còn dư lại ước chừng hai mươihọc sinh, Cố Uyên chiêu đãi đám bọn họ đếnmột KTV tương đối lớn.

      Từ Du Mạn cùng Cố Uyên uống rượu có chútnhiều, có mấy người ăn ý cùng nhữngbạn học kia giành micro, đều yên tĩnh ngồi ởbên cạnh.

      Cố Uyên liên tục nhìn thời gian, cảm thấy đến lúc liền kêu các học sinh trở về nhà. Dù sao vẫn là thầy giáo, bọn họ cũng thểquá càn rỡ, đành phải ngoan ngoãn nghe lời , về nhà.

      Từ Du Mạn lần này uống say, cuối cùngkhông cần phải ôm về nhà. vẫn ở tại căn hộ thuê lúc trước, cho nên, Cố Uyên cũng cùng ở trong căn nhà của .

      Chơi cũng chơi rồi, vẫn là phải bắt đầu họctập.

      Cố Uyên mặc dù quản lý tương đối lỏng,nhưng cũng là hoàn toàn mặc kệ, ởphương diện học tập vẫn là phải nắm chắc mộtchút, sắp thi đại học rồi.

      Bắt đầu khẩn trương học tập.

      Từ Du Mạn ban ngày cùng mọi người lên lớp,buổi tối ở trong nhà đọc sách, Cố Uyên thấycũng có chút buồn bực, "Em đọc sách như vậycó tác dụng sao? phát lúc lên lớp em còn có thể ngủ gà ngủ gật."

      có biện pháp, khống chế nổi mà.”

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 90

      thăm Kim Tự Tháp!

      Bắt đầu khẩn trương học tập.

      Từ Du Mạn ban ngày cùng mọi người lên lớp,buổi tối ở trong nhà đọc sách, Cố Uyên thấycũng có chút buồn bực, "Em đọc sách như vậy có tác dụng sao? phát lúc lên lớp em còn có thể ngủ gà ngủ gật."

      có biện pháp, khống chế nổi mà.”

      "Như vậy là được. Buổi tối nhất địnhphải ngủ, nếu ngày hôm sau học có tinh thần, như vậy chính là mất nhiều hơn được rồi." Cố Uyên tận tình khuyên bảo. trước kia vẫn biết phương pháp học tập của lại liều mạng như vậy.

      "Em biết á. Chính là cảm thấy làm bài trong lòng yên tâm được." cũng biết phương pháp này căn bản phải là phươngpháp tốt, nhưng mỗi lần sắp thi cử đọcsách làm bài cảm thấy trong lòng trống trải, luôn thấy căng thẳng thôi.

      "Đừng nghĩ như vậy. Thực lực của em đầyđủ rồi, xem nhiều cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, em chỉ cần theo thời gian làm việc vànghỉ ngơi bình thường là được rồi."

      "Em bình thường chính là như vậy." Bình thường buổi tối đều rất khuya mới ngủ, phải đánh chữ mà.

      "…" Cố Uyên ôm eo của Từ Du Mạn: "Maungủ."

      "Được rồi, vậy ngủ."

      Từ Du Mạn leo lên giường, đá dép ra, nằmxuống giường liền ngủ thiếp .

      Thời gian rất nhanh trôi qua.

      "Em ngủ được, làm sao bây giờ?" Ngày mai phải thi đại học, nhưng Từ Du Mạn trước sau đều cảm thấy mình còn có rất nhiều chuyệnchưa làm, còn có rất nhiều phần kiến thức chưa xem.

      " ngủ được đọc sách ."

      "Aiz, lần này sao lại bảo em ngủ?"Lúc trước chưa muốn ngủ, phải đều làanh bảo ngủ hay sao.

      "Em mất ngủ, bắt em ngủ vẫn là ngủđược, vậy bằng lấy sách ra xem lại, nhưvậy vẫn còn tốt hơn." Có thầy giáo ở bên cạnh chính là thuận tiện.

      "Vậy em ngày mai có thể ngủ gà ngủ gật hay ?" Từ Du Mạn lo lắng .

      " , lúc trước, trước cuộc thi đều đọc sách cả đêm, ngày hôm sau thi cử bìnhthường, cần lo lắng." Cố Uyên truyền thụkinh nghiệm của .

      "Được rồi. Vậy em làm mấy đề toán , còn có rất nhiều đề toán em hiểu."

      "Ngàn vạn lần nên. Những thứ hiểu chính là hiểu, chiếm nhiều điểm, hơn nữa nhất định có thể thi loại đề đó. Ngày mai thi ngữ văn, em vẫn nên lấysách ngữ văn ra xem chút ."

      "Được." động liền động, lật người bòdậy, mở đèn lên, rồi lấy ra sách ngữ văn bắt đầu đọc thuộc lòng các tác phẩm văn cổ. Rất nhanh, liền ngủ thiếp . Ngủ vô cùng ngon, trải quathời gian tháng mỗi ngày đều là như vậy.

      Sáng sớm hôm sau, Cố Uyên chuẩn bị xong bữa sáng cho Từ Du Mạn, giúp chuẩn bị xong bút cần dùng cho cuộc thi, sau đó gọi dậy.

      Cuộc sống của Từ Du Mạn phảidễ chịu bình thường.

      Cố Uyên đưa Từ Du Mạn đến trường học, chínhmình trở lại phòng làm việc. Lần thi đại học này chủ động làm giám khảo, nguyênnhân chủ yếu vẫn là phòng ngừa người khác nóilung tung. Ngộ nhỡ làm giám thị phòng thi củacô, người ta thiên vị, đây chính là chuyện tương đối phiền phức rồi.

      Lúc sắp thi xong, Cố Uyên mới tới bên ngoài phòng thi chờ Từ Du Mạn ra. mới vừađến bên ngoài phòng thi, nghe thấy tiếng chuông cuộc thi kết thúc vang lên. Từ Du Mạntừ trong phòng thi ra, nhìn ra biểu cảm gì.

      Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa cũng nhiều, chonên Cố Uyên và Từ Du Mạn chuẩn bị về nhànghỉ ngơi chút, buổi chiều lại đến trườngtiếp tục cuộc thi. đường, Cố Uyên chuyên tâm lái xe. Từ Du Mạn nhìn chút, dường như cũng để ý lắm. vốnkhông muốn hỏi này hỏi nọ, nhưng hỏi, ngược lại trong lòng lại khôngthoải mái. Đây rốt cuộc là tâm lý gì chứ.

      "Này, sao quan tâm đến em chứ?"Từ Du Mạn lấy khuỷu tay chọc vào hông của , bất mãn .

      vừa lái xe vừa trả lời : "Em phải muốn hỏi lung tung này kia, cảm thấy phiền sao?"

      Bị vạch trần suy nghĩ trong lòng, có chút xấu hổ, nhưng đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, da mặt dày cỡ nào chứ, rất nhanh liền khôiphục. Cười ha ha, lại hỏi ngược lại: "Anhbiết trong lòng em nghĩ như thế nào à? Ngộnhỡ em hi vọng có thể hỏi này hỏi kia, quan tâm em sao?"

      Được rồi, chính là da mặt tương đối dày như vậy đấy.

      Cố Uyên thỏa hiệp, dịu dàng cười cười, hai mắt lại vẫn chăm chú nhìn vào giao thông phíatrước: "Được rồi, em thi xong cảm giác như thế nào?"

      Vừa , miệng Từ Du Mạn liền chu lên, "Phầnphân tích bình luận thi từ em làm sai rồi, còn có viết văn rất có khả năng lạc đề rồi." Ngữ văn thi quá kém, làm thế nào bây giờ?

      " sao, phần phân tích bình luận thi từ điểm cao, phải vấn đề quá lớn.Viết văn, thường thường mà , em cảm giácmình làm lạc đề nhưng rất có thể chính là viết đúng đề đấy, điểm này cần lo lắng."

      "Vậy sao?"

      "Chính em nghĩ , trước kia em có phải cũng từng cảm thấy mình làm bài lạc đề hay , nhưng sau khi bài thi được phát lại, giáoviên cũng xem như em lạc đề, ngược lại điểm số vẫn tương đối cao đấy thôi?" Cố Uyênđơn thuần dạy bảo.

      Từ Du Mạn suy nghĩ chút, hình như giống như , có lúc mình cảm thấy lạc đề,ngược lại khi trả bài, thầy giáo còn cho điểmcao hơn so với lúc mình cho là lạc đề.Đôi khi chính mình cảm thấy văn viết rất kémnhưng điểm ngược lại rất cao. Vừa như vậy,trong lòng liền vững vàng hơn nhiều.

      Trong lòng Cố Uyên lại trở nên tương đối nặng nề. như vậy, sai. Nhưng cũng thể khẳng định có ngoại lệ, tất cả đều là tình huống như thế a. Mức độ coi trọng của Mạn Mạn đối với lần thi đại học này, anhđã nhìn ở trong mắt ghi ở trong lòng. Chong đèn chiến đấu ban đêm, chăm chỉ chịu khó như vậy, nếu cuối cùng thi tốt, vậy làm sao bâygiờ?

      "Thầy Cố, đèn đỏ." Từ Du Mạn nhìn thấy trước mặt đèn đỏ ràng như vậy, thấy còn chưacó dấu hiệu dừng lại, liền nhắc nhở . rốtcuộc suy nghĩ gì a? Nghĩ đến mất hồn nhưthế, đèn đỏ cũng nhìn thấy. Cũng may, có gì ngoài ý muốn đấy.

      "Nha." Bị Từ Du Mạn gọi, Cố Uyên mới phụchồi tinh thần, đạp thắng xe.

      " mới vừa rồi rốt cuộc suy nghĩ gì chứ? Sao lại nhập thần như thế. Lúc lái xe điềutối kỵ là thất thần, rất nguy hiểm đó?" Từ Du Mạn thừa dịp đèn đỏ quở trách Cố Uyên, toàn bộ quan tâm trong lòng đều biểu mặt.

      " có gì." sao, đến lúc đó khôngphải còn có sao?

      "Lái xe cẩn thận chút."

      "Tuân lệnh, bà xã đại nhân của ."

      Đến nhà, té xuống ghế sa-lon nằm mấy phút, sau đó chạy vào phòng lấy laptop ra, đặt ở trênđùi, ngồi ghế sa-lon bắt đầu lên mạng. CốUyên đeo tạp dề lên người, ở trong phòng bếpmột mình chiến đấu hăng hái. Đây vẫn như cũ trở thành ăn ý giữa hai người.

      "Mạn Mạn, hôm nay ăn món gì?"

      Cố Uyên mở tủ lạnh ra, nhìn trong tủ lạnh cònmột chút nguyên liêu nấu ăn, vừa .

      "Em muốn ăn trứng chiên cà chua, đậu đũa xào, cà tím kho thịt, còn có canh thịt ớt." Những thứnày đều là món thích ăn. Nhưng thứ thíchăn cũng chỉ chừng này.

      "Mạn Mạn, trong tủ lạnh có cà tím."

      "Vậy cần cà tím."

      "Được."

      Cuộc sống như thế, đúng là hưởng thụ.

      Từ Du Mạn cảm thấy chính mình lên mạng chưa được bao lâu, Cố Uyên cũng làm xong toàn bộ thức ăn rồi. lập tức để máy vi tínhxuống, mang dép, chạy đến phòng bếp bưngthức ăn ra .

      " nhóc này, làm xong liền biết mà tới."

      "Hừ hừ, phải bảo em nghỉ ngơi thậttốt, thức ăn để làm sao? Thế nào, muốn à? Vậy được, về sau để em làm." Từ Du Mạn chọn miếng thịt cho vào trong miệng, "Phù phù, nóng quá." Há to miệng, còn khôngngừng lấy tay hướng về phía miệng quạt gió.

      "Nóng nhả ra, ăn nữa. lát đừng ăn ngấu ăn nghiến như vậy."

      " cần, chính là ăn như vậy mới có cảmgiác. tin cũng ăn miếng ?" nóng, ăn ngon lành, với , lại dùng tay nhè cầm lên miếng thịt đưatới khóe miệng của .

      Cố Uyên cho tới bây giờ đều thích sạch . Đổilại là người khác, lấy tay bốc thứ gì để ăn, còndư lại chén cũng đụng tới,chứ chi là tay người khác. Nhưng luôn luôn là tồn tại đặc biệt với . cười cười, đến gần tay của , ngụmngậm miếng thịt vào trong miệng, thuận tiệnngón tay của cũng bị ngậm lấy.

      ngón tay truyền tới ấm áp, còn có cảmgiác tê liệt. Từ Du Mạn đỏ mặt, rút ngón tay ra. Vừa định bê thức ăn , bất chợt trong đầu côlóe lên ý, vẻ mặt cười xấu xa, với Cố Uyên: "Ha ha, quên cho biết, em chưa rửa tay."

      Đôi mày kiếm xinh đẹp của Cố Uyên nhíu lại, dường như nhìn ra mưu quỷ kế của , sau đó chậm rãi : "Xin lỗi, cũng chưa đánh răng."

      "Phụt."

      muốn nhiều lời, Từ Du Mạn bê món ăn vội vã ra khỏi phòng bếp. Cố Uyên ở phíasau cũng bê các món ăn còn lại ra ngoài. bàn cơm, vùi đầu miệt mài ăn: "Thầy Cố, nấu ăn quá ngon nha."

      Nhìn tướng ăn giả bộ chút nào của , còn có vẻ thỏa mãn ràng kia, có thể thấy được thích món ăn nấu. Tronglòng rất ấm áp, "Nếu như em thích, có thể vì em làm cả đời." Đây vẫn luôn là lời tronglòng .

      " sao? Vậy tốt quá!" Từ Du Mạn vui mừng.Hai tròng mắt xoay chuyển, nghiêm mặt :"Nhưng vậy cũng được, còn chưathưởng thức qua tài nấu nướng của em đấy. Em muốn cho biết, cũng phải chỉ có mộtmình có thể nấu ăn ngon." Dường như chưa từng ăn thức ăn làm. Hai ngườiở cùng nhau tới nay, đều là cẩn thận chămsóc , căn bản vẫn có cơ hội xuống bếp.

      Cố Uyên biết tâm tư của , từ chối:"Được, chờ em thi đại học xong, chính em nấu ăn."

      "Mỗi người ngày." Tuyệt chịu thiệt.

      "Được. Mau ăn , ăn xong ngủ giấc, buổi trưa bổ sung tinh thần để chiều thi tốt."

      "Biết rồi, quản gia."

      Thời điểm thi cử, thời gian đều trôi qua rất nhanh. Từ Du Mạn cảm giác mình còn chưa cầm được bài thi lát, nghe thấy tiếngchuông kết thúc cuộc thi vang lên rồi. Từ Du Mạn dừng bút, nhìn lại bài thi của mình. Hai đề cuối cùng chưa làm xong, căn bản chỉ là hai vấn đề . Phần đầu còn có câu lựachọn chắc chắn. Giả sử tất cả nhữngphần khác đều đúng, tính sơ chút, đạikhái chỉ có thể được 130 điểm, đây là dưới tình huống những câu khác đều hoàn toàn đúng.

      Sau khi rời khỏi đó, nhìn thấy Cố Uyên, Từ Du Mạn ở giữa đường lớn nhào vào trong ngực CốUyên, vùi đầu trong ngực , chịungẩng lên. vỗ nhè vào lưng , giống như dỗ trẻ con ngủ, ở bên tai , dịudàng hỏi: "Thế nào?"

      "Môn toán em thi tốt." Thanh thưa dạ, mang theo vài phần uất ức, xen lẫn mấy phần nũng nịu, khiến trái tim của lại mềm đivài phần.

      " có gì, ngoan. có gì, tin tưởngchính mình." Cố Uyên biết nên an ủi thế nào, vẫn lặp lại ba chữ ‘ có gì… có gì’.

      Hồi lâu, Từ Du Mạn mới ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy chung quanh người vây xem ít. Nhất thời biết làm sao, lại lần nữa vùi đầu vào trước ngực , "Mất mặt chết."

      "Ha ha."

      Nghe được nhịp tim trầm ổn của , còn có lồng ngực bởi vì cười mà rung rung, độtnhiên cảm thấy, thi tốt dường như cũng quan trọng như vậy.

      "Về nhà thôi."

      "Ừm."

      Hai người rồi, còn có thể loáng thoáng nghe thấy các nữ sinh vừa rồi vây xem : "Bọn họ hạnh phúc nha."

      "Đúng là, là hâm mộ ghen tị mà."

      "Ông trời, xin ban cho tôi người đàn ông tốt giống như thầy Cố mà."

      "Biến, nhân vật như vậy, cậu có thể nhúngchàm sao?"

      Từ Du Mạn cùng Cố Uyên nhìn nhau cười mộttiếng, rời khỏi trường thi.

      Ngày hôm sau ngược lại phát huy như bìnhthường, có chỗ nào đặc biệt sai sót. Thi xong, hai người giống như trạch nam trạch nữ(chui trong nhà), mỗi ngày vùi mình trong gian phòng nho . Cũng làm gì, chính lànghỉ ngơi thư giãn thôi. Nhưng Cố Uyên có mắt, nhìn Từ Du Mạn rầu rĩ vui.

      Từ Du Mạn lên mạng, Cố Uyên tới ôm vào trong ngực, máy vi tính rơi vào ghếsa-lon, rơi xuống đất, " làm gì đấy?"

      "Mạn Mạn. em cũng lạnh nhạt lâu nhưvậy, nên bồi thường cho chút chứ." Cố Uyên uất ức . Kể từ sau khi từ Bắc Kinh trởvề thành phố A, hai người bọn họ chính là trải qua sinh hoạt vợ chồng bình thường.Mỗi ngày buổi tối nếu làm bài thìchính là đọc sách, cũng thèm để ý đếnanh. cũng biết, cũng hiểu , cho dù kìmnén khó chịu hơn nữa, cũng ép buộc .Nhưng thi đại học cũng kết thúc, vẫn còn như vậy, trong lòng có chút sầu não.

      Từ Du Mạn mặt đỏ lên, cũng biết mấy thángnày mình lạnh nhạt với , tiện cự tuyệtnữa, khẽ gật đầu cái.

      Từ Du Mạn hối hận, nhìn thấy Cố Uyên ở người mình biết mệt nhọc, vẫn đangtiếp tục cần cù cày cấy, hối hận. Nếu biết nên nhất thời mềm lòng đồng ý cái yêucầu của con sói đói này.

      "Bảo bảo, suy nghĩ gì đấy? Hả?"

      " có, có gì. Thầy Cố… a…"

      " chuyên tâm, nên phạt."

      " cần, em muốn nữa. Tha cho em , em được…"

      Cố Uyên dẫn theo Từ Du Mạn, từ ghế sa-lon đến mặt đất, liên tục chiến đấu ở nhiềunơi, từ phòng khách đến phòng ngủ, từ phòng ngủ rồi đến phòng bếp, từ phòng bếp đến phòng tắm, cuối cùng, mệt mỏi ngủ thiếp .

      Cho đến khi vợ ở phía dưới mệt mỏi ngủmất, Cố Uyên mới giúp Từ Du Mạn tắm rửa sạch , ôm trở về phòng ngủ ngủ. Nếu phải như vậy, sao có thể ngủ ngonnhư vậy chứ. Sau khi cuộc thi kết thúc, căn bản chơi đùa gì, cũng bị mất ngủ. Anhsuy nghĩ lâu, mới nghĩ ra cái phương pháp vẹn toàn đôi bên, mũi tên trúng hai đích này. Vừa thỏa mãn mấy tháng này, lại đểcho an tâm ngủ ngon, cớ sao làm chứ?

      Sau đó, mỗi lần ngủ được, đều áp dụng cái phương pháp lần nào cũng đúng này.Dĩ nhiên, đây là sau này.

      Thành tích thi đại học rốt cuộc cũng xuất trong mong đợi cùng thấp thỏm lo lắng của .

      Từ Du Mạn nhìn thành tích thi đại học củamình, đờ đẫn lát. Cố Uyên ở bên cạnh cười : "Xem , tin tưởng ông xã của em là chínhxác, sai."

      "Đúng vậy, ông xã, lợi hại." Từ Du Mạn vui mừng, tới gần phía trước hôn Cố Uyên cái. Ai ngờ, được voi đòi tiên, bất mãn chỉ hôn lên má , chỉ chỉ chính đôi môicủa mình.

      Từ Du Mạn vừa nhìn, Cố Uyên lúc nào đóng cửa lại, kéo rèm cửa sổ vào rồi. cần lo lắng bị người khác nhìn thấy, cũng khôngngại ngùng mà hôn . Vốn định hôn cái là được rồi, sao có thể bỏ qua cơ hội tốtnhư vậy đây? Khi còn chưa kịp lui ra, đãnhanh chóng tay ôm lấy eo của , taycố định đầu , cho nụ hôn dài theocách thức tiêu chuẩn kích tình bắn ra bốn phía.

      Phiếu điểm từ trong tay rơi xuống. Chỉ thấytrên phiếu điểm, viết thành tích tất cả các môncủa . Ngữ văn: 136; toán: 138; tiếng : 148; gói tổng hợp: 282; tổng điểm: 704. Đứngthứ nhất toàn thành phố.

      (Ở Trung Quốc chỉ chia hai khối chính đó là khối Khoa học tự nhiên, gọi tắt là Khoa Lý,gồm các môn Toán, văn, Ngữ văn cộng thêm gói tổng hợp bao gồm các môn Vật lý, Hóa học và Sinh vật; khối Khoa học xã hội, gọitắt là Khoa Văn, bao gồm các môn: Ngữ văn,Toán, văn, cộng thêm gói tổng hợp bao gồm các môn: Chính trị, Địa lý và Lịch sử. Điểm tối đa của mỗi khoa đều 750 điểm.)

      Sau khi có thành tích, chính là thời điểm đăngký trường học. Việc ký trường gì đó CốUyên quá mức can thiệp, chỉ cho mộtvài đề xuất. Huống chi, thành tích này của , căn bản là có thể chọn bất kì trường nào, nên cần lo lắng. có thể muốn họctrường nào ký trường đó. Cuối cùng, cũng chọn trường mà tất cả mọi người đều kì vọng, mà lại chọn trường đại học G, đại học nổi danh ở Thượng Hải.

      "Sao chọn Bắc Kinh chứ?" Cố Uyênhỏi.

      "Trường em luôn rất muốn học chính là đại họcG ở Thượng Hải, đó là mơ ước của em." Mơ ước từ của Từ Du Mạn chính là đại học G, khi lựa chọn trường này cũng có quá nhiều do dự. Điều duy nhất khiến do dự vẫnlà bởi vì Cố Uyên. suy tính, có thể là hi vọng học ở Bắc Kinh, dù sao người nhàđều ở đó, mới do dự khi đăng ký trường. nhìn thấu băn khoăn của , khôngcần để ý đến , cứ thuận theo tâm ý củamình. thích trường đó đăng ký trườngđó, đều ủng hộ . Từ Du Mạn lúc này mới yên lòng, lựa chọn đại học G.

      "Ừ. cùng với em." Cố Uyên căn bảnkhông chút suy nghĩ, cứ như vậy .

      Từ Du Mạn ngược lại rất vui mừng vì cóthể cùng với , nhưng… "Công việc của ở thành phố A sao?"

      "Ngốc, đương nhiên là xin nghỉ."

      "Vậy Thượng Hải, dự định làm công việcgì?"

      "Dĩ nhiên, vẫn là làm thầy giáo của em, hắc hắc."

      "Hả? cần." Từ Du Mạn vẻ mặt đau khổ.

      "Tại sao? nhớ em phải rấtthích thầy trò nhau sao?"

      "…" có lời nào để .

      Cố Uyên đồng ý với Từ Du Mạn cùng điAi Cập xem Kim Tự Tháp, tại có thờigian rồi, việc này nên chậm trễ, hai ngườilập tức hành động, lên đường Ai Cập.

      Đến Ai Cập, Cố Uyên đưa Từ Du Mạn đến ở trong khách sạn, "Bây giờ muộn lắm rồi, ngày mai chúng ta chơi."

      "Ừm." Từ Du Mạn cũng muốn nghỉ ngơi tốtđêm nay, là mệt mỏi. xế chiều rồi, cũng chơi được bao nhiêu. đồng ý với đề nghị của .

      "Thầy Cố, biết ngôn ngữ Ai Cập sao?"Bọn họ tự mình tới du lịch. Vốn cho rằng haingười đến đăng ký ở công ty du lịch, sauđó du lịch cùng đoàn, ngờ cư nhiênkhông có. Hơn nữa, sau khi máy bay hạ cánh,dọc theo đường mua này mua kia, đều do Cố Uyên làm, bằng tiếng Ai Cập, nghe hiểu tí nào.

      Dù là nghe hiểu, vẫn rất yên tâm, ở bên cạnh , cho dù chỗ nào, căn bản lo lắng cho an nguy của mình.

      "Ừm, có học chút."

      Đây chính là bởi vì lòng hiếu kỳ của Từ Du Mạn. Người bình thường phải đều họctiếng , tiếng Pháp, tiếng Nhật, còn có tiếngHàn sao, ai có việc gì lại học ngôn ngữAi Cập chứ, "Thầy Cố, biết mấy ngôn ngữ?"

      " nhiều lắm. Chỉ có vài ngôn ngữ."

      "Có những ngôn ngữ nào?"

      "Tiếng , tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Đức, tiếng Hàn, tiếng Ai Cập, tiếng Nga, tiếng TâyBan Nha, tiếng Bồ Đào Nha. Hình như hết rồi. Ngôn ngữ của các quốc gia khác đều là chỉ biếtmột ít từ dùng hằng ngày."

      "Lợi hại nha. Đây chính là tinh thông chín ngônngữ a." Từ Du Mạn quỳ gối giường, ôm lấycổ của , "Làm thế nào bây giờ? Ông xã củaem ưu tú như vậy."

      "Có ưu tú hơn nữa vẫn là ông xã của em thôi."

      "Đúng vậy. Mặc kệ ưu tú cỡ nào, vẫnlà ông xã của em. Em mới là ưu tú nhất, có thểtìm được ông xã tuyệt vời như vậy."

      "Em hôm nay ăn mật sao, cái miệng nhắnngọt như vậy?"

      "Hắc hắc, đúng vậy đó, có cần nếm thử chút ?"

      "Đây chính là em đó." Cố Uyên được như ý cười tiếng, quay người liền đè xuốnggiường. Cúi người nhìn phía dưới nhỏnhắn xinh xắn động lòng người, nhàng vỗ về chơi đùa mái tóc đen của , sau đó, hôn xuống.

      Lúc ra khỏi phòng, sắc trời tối. Ngoài phòng giống như tấm màn đen khổng lồ vững vàng bao phủ bầu trời vào trong đó, đưa tay thấy được năm ngón.

      Khách sạn này phục vụ rất chu đáo, gọi cúđiện thoại, sau khi gọi thức ăn xong, bọn họ chỉcần ở trong phòng khách chờ đợi lát, nhânviên phục vụ đưa thức ăn tới cửa.

      Từ Du Mạn thoải mái nhàn nhã ăn thức ăn ngon miệng, vừa ăn say sưa ngon lành, vừa giống nhưoán trách : " ngon bằng nấu."

      "Ừ, trở về lại nấu cho em ăn."

      "Đúng rồi, mới vừa rồi tại sao phải cẩn thậnnhư vậy chứ, giống như Hoàng đế trong phim truyền hình, trước khi ăn cơm còn phải kiểm tra lần xem có độc hay ." Từ Du Mạn nhạo báng .

      "Ha ha, vậy sao? Có thể là thói quen." Thói quen cẩn thận như vậy.

      "Tại sao lại có thói quen này?" Người bìnhthường nghĩ thức ăn có độc mà, "Cóphải bởi vì các xuất thân quân nhân, luôn lo lắng có kẻ thù hay ?"

      "Gần như vậy." Cố Uyên yên lòng .Thời gian năm qua, sống quá thoải mái rồi, thoải mái đến sắp quên mất mọi chuyện của mình. cũng quên, mình còn có rất nhiều chuyện chưa với Mạn Mạn. Cho đến lầnnày đến Ai Cập, thời điểm xuống máy bay nhìnthấy người kia, Cố Uyên mới nghĩ đến.

      " làm sao vậy? Sao lại yên lòng?" Từ Du Mạn nghi ngờ hỏi. cảm giác, kể từ khi máy bay hạ cánh, vào đến Ai Cập, bình thường rồi.

      " có gì." biết mình có nên nóicho Mạn Mạn hay .

      "Nha." có gì mới là lạ, khác thường như vậy. Chỉ là, cho , cũngkhông có cách nào. Nếu đến lúc muốn , tự nhiên cho biết.

      "Nhanh ăn . Ăn xong, nghỉ ngơi đêm, ngày mai chúng ta Kim Tự Tháp."

      "Ừm, em muốn thăm lăng mộ của Tutankhamun." Pharaoh Ai Cập nha, rất sùng bái. Từ Du Mạn viết tiểu thuyết, bản thânđã sớm mơ ước có thể tới Kim Tự Tháp của Ai Cập để xem, sau đó trở về viết câu chuyện xưa về Ai Cập. Phải biết, thế nhưng rất ưa thích chuyện xưa có liên quan tới Pharaoh AiCập.

      "Chỗ ấy sao?" Cố Uyên nhíu nhíu mày.

      "Sao vậy? thể à?" Từ Du Mạn rất thấtvọng. Cũng đúng, lăng mộ Pharaoh, làm sao bọn họ có thể tùy tiện vào chứ? đúng là có ý nghĩ viển vông. Nghĩ như vậy, khỏi tự giễu cười tiếng.

      " phải, chúng ta có thể xem." Mặc dùrất nguy hiểm, nhưng muốn làm cho thất vọng.

      "Có ?" Từ Du Mạn cảm giác, giống như là từ vực sâu lập tức bay lên mây, thể tin được.

      ". Nhưng em nhất định thể lộn xộn, được rời khỏi nửa bước, bên trong rất nguy hiểm." Nếu như theo , như vậy, có thể cam đoan xảy ra vấn đề gì.

      "Được được." Từ Du Mạn suy tư, lập tức đồng ý. biết lo lắng cái gì, chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy a. Từ trong các loại tiểu thuyết, cũngbiết Kim Tự Tháp, đặc biệt là Kim Tự Tháp màbên trong chính là lăng mộ của Pharaoh hay người nào đó có địa vị cao quý, bên trong đều chắc chắn có rất nhiều cơ quan bí mật mà người đại đều thể giải thích được, có thểnghĩ, lăng mộ Pharaoh càng thêm nguy hiểmtrùng trùng.

      Tiểu thuyết đều có nguồn gốc từ thực tế.

      Trong lòng biết bên trong chắc chắn là nguy hiểm, vẫn muốn mở mang kiến thức, nếu , nhất định tiếc nuối cả đời.

      "Vậy còn chưa ngủ?"

      "Em ngủ được, kích động."

      "Còn ngủ, ngày mai mang em ."

      "Em ngủ." Từ Du Mạn lập tức nhắm hai mắt lại,tìm vị trí thoải mái ở trong ngực Cố Uyên, yên tâm ngủ. lúc này lại ngủ được.Ngày mai, nếu có người gây phiền phức, quấy phá từ bên trong, vậy có vấn đềgì, dù sao từng vào bên trong rồi. Chỉ sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hoặc là , gặpphải người kia.

      Cố Uyên muốn cho Từ Du Mạn buôngtha cái ý niệm này, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắtkhát vọng kia, và cả ánh mắt thất vọng của , cũng đành lòng. Thôi, chính mìnhngày mai chú ý nhiều chút là được.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Du Mạn liền tỉnh. ngủ được, rất kích động, rấtmuốn nhanh được nhìn thấy lăng mộ vua Tutankhamun, rất muốn, đó chính là Pharaoh a.

      Căn bản là có tài xế nào bằng lòng dẫnbọn họ đến lăng mộ vua Tutankhamun, Cố Uyên thuê chiếc xe tự lái . Từ Du Mạn chưa từng thấy qua loại xe này, thoạt nhìn phải đẹp như vậy. Hơn nữa, cảm giác rất cồng kềnh.

      "Cái xe này có thể ?" Từ Du Mạn thể tin được. Do dự dám ngồi lên, cũ như vậy, cảm giác giống như ngay lập tức sụp đổvậy.

      "Dĩ nhiên, tin tưởng . Loại xe này được đặc biệt thiết kế để chuyên chạy sa mạc mà."Trông có vẻ cồng kềnh, nhưng lại rất thực dụng,dễ dàng sử dụng ở sa mạc hơn so với xehàng hiệu.

      Từ Du Mạn tin tưởng Cố Uyên, thản nhiên ngồilên. Ngồi bên trong có cảm giác gì đặcbiệt, cũng may, ngồi đó cũng phải rất khó chịu.

      Sau khi khởi động, xe chậm rãi chạy sa mạc. Mặc dù tương đối chạy tốt hơn, nhưng sa mạc dù sao cũng là sa mạc, vẫn có khó khănnhất định, cho dù mau hơn nữa, cũng thể nhanh chóng đến nơi.

      Từ Du Mạn ngồi ở trong xe, muốn nhìn phongcảnh bên cạnh chút cũng đành phải thôi. Cát vàng chung quanh chặn lại tầm mắt của , cửa sổ xe ở bên cạnh cũng phủ kín mộttầng cát vàng dày, chỉ có phía trước vẫn có thể nhìn thấy.

      Nếu phía trước cũng nhìn thấy, còn láixe thế nào a.

      Thời gian trôi qua rất chậm, chỉ là, cũng may, cũng chỉ mất gần hai giờ đồng hồ, bọn họ tới Kim Tự Tháp có lăng mộ của Tutankhamun.

      Sau khi xuống xe, mang theo ánh mắt sùngbái nhìn Kim Tự Tháp cao chót vót. Trong lòng lại thán phục vĩ đại của nhân loại, đây chính là kỳ tích a.

      " thôi, vào."

      Cư nhiên có ai trông coi Kim Tự Tháp này, "Sao cũng có người?"

      "Bọn họ biết đây chính là lăng mộ của Tutankhamun." Cố Uyên dắt tay Từ Du Mạn,.

      " phải tìm được lăng mộ vua Tutankhamun rồi, cũng tuyên bố rồi sao?" mạng nhìn thấy qua. Đúng rồi, trênmạng có lăng mộ Tutankhamun ở trong tòa Kim Tự Tháp cao hơn tòa Kim Tự Tháp tạinày chút, bề ngoài thoạt nhìn còn đồ sộhơn.

      "Đó phải là cái , cái này mới đúng."

      "Nha. Tại sao Kim Tự Tháp trông hùng vĩ như cái giả thế?" Từ Du Mạn hoài nghi tính chân trong lời củaCố Uyên, nhưng vẫn có thắc mắc.

      Lúc này, Cố Uyên biết làm gì, cưnhiên mở ra cái cửa vào chỉ cao đến thắt lưng người, chiều rộng cũng chỉ chứa được mộtngười qua.

      "Em phía trước, hướng nào đihướng đó." Cố Uyên dặn dò.

      Từ Du Mạn ngoan ngoãn phía trước. Ở trướcmặt tối đen như mực, căn bản là cái gì cũng nhìn thấy. Cố Uyên đưa cho cái đèn pin xinh. Ở bên trong, muốn quay đầu lại nhìn cũng được, có điều, vẫn luôn nắm bàn tay của , nên mớian tâm về phía trước.

      "Ai hi vọng sau khi mình chết, lăng mộ bị người ta lấy làm nơi tham quan, lưu danh hậu thế a."

      Cũng đúng.

      Càng càng sâu, nhưng phía trước cũng làcàng càng rộng rãi. Dần dần, bọn họ có thể duỗi thẳng lưng rồi, "Nếu còn khom lâu hơnchút nữa, thắt lưng của em nhất định thẳng lên được, liền trở thành lưng gù rồi." Từ Du Mạn . Nhưng cúi xuống lâu, bây giờcòn có chút đau nhức.

      "Dù là lưng gù cũng muốn em."

      "…" Cố Uyên quả là càng già càng buồn nôn rồi.

      "Phía trước có ba con đường, chúng ta hẳn làchọn trong số này chứ?" Từ Du Mạn chỉ vào ba đường hầm trước mặt, hỏi.

      " đường cũng ." Cố Uyên từ bêncạnh lên phía trước, biết ở trênvách tường sờ soạng cái gì, chỉ thấy tiếng vangrắc rắc, giữa ba con đường trước mặt xuất hiệnmột đường hầm trong lòng đất. Lần này, để cho phía trước nữa, chính mìnhkéo theo , ở phía trước dò đường.

      "Ba con đường phía , phía trước mỗi đườngđều có đường tiếp, mà là vực sâu. Mộtcái đều là đầy rẫy bẫy rập và mũi tên. Còn có con đường, ở cuối đường toàn bộ đều làvàng bạc châu báu. Có điều những thứ châu báu kia đụng được." Thấy châu báu nhiềunhư vậy, luôn có người động lòng, từngtận mắt nhìn thấy đồng bạn của mình cứ nhưvậy, bởi vì cầm những thứ châu báu kia mà biếnthành vũng máu, cuối cùng ngay cả hài cốtcũng còn.

      "A. trước kia tới đây?" Nếu làm sao lại hiểu như vậy.

      "Ừ."

      Tận cùng phía dưới là nơi tương đối rộng rãi, nhưng có gì cả, trừ cái cột trụ ở chính giữa. Cái cột trụ ở chính giữa cũng cao, vừa vặn đến ngực của Từ Du Mạn. Chungquanh viết lên rất nhiều ký hiệu xem hiểu, điều khiến cảm thấy kỳ quái chính là phía cột trụ cư nhiên chút bụi bặm cũng có, cho nên ký hiệu vẽ phía trênvừa liếc là thấy ngay, thoạt nhìn cực kỳ ràng.

      "Có người tới trước chúng ta rồi." Cố Uyêncho ra kết luận.

      "Vậy cho là chưa?"

      "Xem ra, hẳn là chưa ." Cố Uyên căn bảncũng xem ký hiệu phía cột trụ, từ bên cạnh nhặt lên khối đá hình dáng kỳ lạđặt ở phía cột trụ. Phía cột trụ vốn là có thứ gì, nhưng sau khi đá được đặt lên, cư nhiên xuất vết lõm, vừa vặn ăn khớp với tảng đá.

      Chỉ thấy, cột trụ dần dần ngắn hơn, ngắn hơn. Cuối cùng lại biến mất thấy nữa.Rồi sau đó, đợi bao lâu, cột trụ lại trồilên, phía mặt cột còn là tảng đá mớivừa rồi nữa, mà là cái gì đó giống như chìa khóa.

      Cố Uyên cầm cái chìa khóa lên, về hướngđông nam của bọn họ, ở góc rất thu hút mà cắm chìa khóa vào. Quả nhiên, bên cạnhxuất cánh cửa.

      cũng vội vã vào, mà rút chìa khóa ra, lần nữa đặt lên phía cột trụ. Lần nữa trải qua trình tự ngược lại với vừa rồi, cột trụkhôi phục nguyên dạng. gỡ tảng đá xuống,đặt xuống bên cạnh.

      Cửa vẫn mở. Lúc này, mới dẫn cùng vào.

      Sau khi tiến vào lại là ngã ba đường. Cố Uyênlựa chọn đường chính giữa. Từ Du Mạn theo vào.

      Ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo, cuối cùng cũng tới cuối đường. Lần này cửa đá rất dễ dàng liền bị phát ra, hơn nữa, dấu hiệu cửa đá cũng rành rành.

      Chỉ là, hẳn phải dễ dàng tìm đượcphương pháp mở.

      Chỉ thấy tiến lên, đôi tay đặt ở cái hình ngôi sao lồi lên, hướng bên trái xoay ba vòng, hướng bên phải lại xoay năm vòng, cuối cùng dùng sức nhấn cái, rốt cuộc, cửa đá mở ra rồi.

      Bên ngoài vẫn u ám, chút nhân khí cũngkhông có. Cửa đá vừa mở ra, bên trong liền phát ra từng đạo ánh sáng màu vàng. cần đoán cũng biết, tất cả đều là vàng. Từ Du Mạn cùng Cố Uyên vào, ánh sáng vàng chói kia cơ hồ làm hoa mắt bọn họ. Lúc mới đầu còn có chút thích ứng được, dần dần mớidám lấy tay ra. Thấy ràng bên trong, khỏi thán phục. Bên trong phải làtừng rương từng rương châu báu, mà những thứ hoàng kim châu báu toàn bộ đều giống nhưngọn núi chất đống lại với nhau. Chung quanh, góc nào viên dạ minh châu, dạ minh châu phát ra ánhsáng xanh sâu kín, chiếu xạ phía đống vàng, phản xạ thêm phản xạ, cả phòng liền biến thành kim quang lấp lánh.

      Nhưng bên trong căn phòng này, trừ châu báu,cái khác đều có.

      Cố Uyên nhìn cũng nhìn đống châu báu,mà kéo tay trực tiếp cùng vào bên trong. Lại là tầng cửa, mở ra từ phía dưới lên.

      lôi kéo vào. Lại là cái thang.

      Sau khi xuống, Từ Du Mạn lần nữa sợ ngâyngười. có vàng bạc châu báu, nhưng nơinày lại giống như khuê phòng của phụ nữ quýtộc, đúng, chính là giống như khuê phòng. Bàn trang điểm, đồ trang sức, còn có tấm mành, giường tinh xảo, toàn bộ đều đầy đủ mọi thứ. Đây phải là lăng mộ của Pharaoh sao?Chẳng lẽ đây là lăng mộ của vương phi?

      Trong nơi này, cho dù có năng lựcphân biệt cũng biết, chính là gương mặt, cầm ra, nó cũng có giá trị xa xỉ, có thể là vậtbáu vô giá. Bản thân nó chính là vật liệu rất quýgiá, từ ngọc lưu ly chế ra, càng chưa đây là nhiều năm trước, hơn nữa còn là tìm được tronglăng mộ của Pharaoh.

      Từ Du Mạn phát giường giống như bị người ta động tới, phía chăn có chút nếp nhăn. Bên giường còn có cái quan tài biết bằng vật liệu gì. Từ Du Mạn sờ sờ quan tài, lạnh lẽo, ở nơi này giữa ngày hè, cảmgiác vô cùng thoải mái. Nhưng đây tuyệt đối phải cái quan tài bằng băng, nếu là quan tài bằng băng, còn sớm tan mất, phải , ở Ai Cập nhiệt độ rất cao.

      Ở bên ngoài căn bản là thấy được bên trong quan tài bằng băng. Từ Du Mạn nảy ra ýmuốn mở quan tài bằng băng ra. Nhưng bị CốUyên ngăn cản.

      "Đừng động cái nắp phía ." chỉ chỉ bênchân của . Từ Du Mạn lúc này mới nhìn bêncạnh chút, cư nhiên, có rất nhiều xương trắng. Mới vừa rồi bị cái giường này còn có quan tài bằng băng hấp dẫn, còn chưa phát hiệnra cư nhiên dưới đất lại có nhiều xương trắng như vậy. Hẳn là người đụng vào cái quan tài này chết rồi.

      "Bên trong có gì, chúng ta ra ngoài ."Có lẽ vẫn còn, nhưng bên trong chưa từng vào, tới đây cũng đủ rồi.

      "Ừm." Từ Du Mạn cũng biết nguy hiểm. Mặc dù rất muốn mở quan tài này ra xem chút, nhưng vẫn là tính mạng của mình quan trọnghơn. phải lòng hiếu kỳ hại chết mộtcon mèo sao.

      Cố Uyên mang Từ Du Mạn ra ngoài. Lúc qua đống vàng bạc châu báu, cũng khônghề liếc mắt nhìn. Ngược lại, vẫn lưu luyến, "Đừng nhìn nữa, cầm được đâu. Đâylà của Pharaoh, sao có thể để cho chúng ta dễ dàng mang chứ." dẫn ra ngoài.

      Kỳ quái là dọc theo đường cũng pháthiện ra người khác. Phải , phía trước bọn họhẳn là có người tới a. Nhưng chỉ thấy dấu vết, lại nhìn thấy người.

      Cố Uyên có hai suy đoán, , chính là bên trong còn có đường ngầm, người kia tìmđược, sau đó vào, cho nên bọn họ cũngkhông phát . Hoặc chính là đụng phải thứ gìkhông nên đụng, kết quả, trong nháy mắt hài cốt còn.

      Tại sao chắc chắn người đó chưa ra ngoàichứ? Cố Uyên cũng là biết, bọn họ chỉ chậmhơn người đó bước mà thôi. Bởi vì vàochỗ này, dấu vết bị chạm qua rất nhanh phụchồi như cũ, bao gồm bụi bặm. Lúc bọn họ đến,phía cột trụ kia chút bụi, đủ để chứng minh bụi bặm phía vừa mới bị lau được lát. Nếu như người kia ra ngoài, bọn họ nhất định đụng phải lúc vào trong đường hầm. Nhưng đụng phải.

      Thời điểm ra lại nhanh hơn nhiều, rất nhanh,bọn họ lại đến chỗ phải khom lưng rồi.

      qua đường hầm hẹp quanh co khúc khuỷu, ra ngoài mới vừa duỗi thẳng lưng,liền bị người ta dùng súng chĩa vào đầu. Đồngthời, Cố Uyên cũng thế.

      Thời điểm ra lại nhanh hơn nhiều, rất nhanh,bọn họ lại đến chỗ phải khom lưng rồi.

      qua đường hầm hẹp quanh co khúc khuỷu, ra ngoài mới vừa duỗi thẳng lưng,liền bị người ta dùng súng chĩa vào đầu. Đồngthời, Cố Uyên cũng thế.

      "Vesin, lâu gặp." Đối phương là gã người lai. Có điều, chính là thân thể dường như khỏe lắm, có chút gầy. Tiếng Trung của người nọ rất chuẩn, có thể , về mặtphát , còn chuẩn hơn so với người ở nhiều khu vực tiếng địa phương của Trung Quốc.

      "Noland, lâu gặp. Chỉ là, mày khôngcảm thấy quà gặp mặt như thế này quá longtrọng sao?" Cố Uyên muốn mắng to, chính mình ràng rất bí mật rồi, mà còn có ngườiche giấu, sao vẫn vừa khéo đụng phải Noland chứ.

      ra lần này có thể coi là vận khí của Cố uyên rất tốt. rất tốt.Noland cũng phát ra , cũngkhông biết ở bên trong. Nhưng chínhlà chiếc xe kia khiến Noland nảy sinh lòng hiếu kỳ. Hơn nữa, Noland đoán được có người về phía lăng mộ Pharaoh. Vốn cảm thấy khôngcần để ý tới, cần thiết, vào lăng mộ Pharaoh, sao còn có cơ hội có thể ra ngoài a, bên trong phô trương nhưng là cửu tử nhất sinha. Người quen biết, chỉ có người saukhi tiến vào lại an toàn ra, chính là Vesin.

      Dù sao cũng có chuyện có thể làm, liền ởchỗ này đợi chút xem sao, vận khí của người đivào trong đó như thế nào. Cư nhiên, vận khícủa bọn họ tốt. Người ở bên trong ra, cũng tìm được Vesin.

      "Đó là đương nhiên, nhìn thấy bạn cũ mà, saocó thể long trọng chút chứ." Đây làkinh hỉ rất lớn a.

      "Gần đây có khỏe ?" Nếu như phảihắn vẫn chịu buông súng xuống, theonhư bọn họ , đúng là giống như bạn cũ.

      "Mày cảm thấy thế nào? Việc làm ăn lớn của tao bị mày phá hoại rồi, căn cứ bị mày cho nổphá hủy, đó chính là hai phần ba gia sản của tao, sao dễ dàng khôi phục lại chứ."

      "Ha ha. Vậy sao? Xem cái bộ dáng này củamày, hẳn là rất xuân phong đắc ý a." Khôngphải chỉ là căn cứ thí nghiệm thôi sao, nếu là có mấy nơi, cho nổ hết.

      Tên Noland này phải ai khác, mà là tộctrưởng của gia tộc buôn thuốc phiện đứng hàngđầu thế giới.

      Lúc Cố Uyên thi hành nhiệm vụ, chính là muốn diệt trừ tên Trùm Ma Túy này. Nhưng nhiệm vụrã ràng cầu, thể giết chết Noland, hơn nữa, còn phải cho gia tộc bọn lưu lạimột đường lui, chính là lưu lại hai phần ba.

      Cố Uyên muốn phá hủy toàn bộ, giết chết Noland, nhưng thể thừa nhận,phân tích của tổ chức là chính xác.

      Nếu như toàn bộ gia tộc của Noland bị hủy diệt, cũng là, thị trường thuốc phiện bị thiệt hạinặng. Nhưng khi tên trùm bị tiêu diệt, nhưvậy, bên dưới nhất định loạn hết lên, đến lúc đó, càng thêm thể khống chế. Diệt trừmột gia tộc Noland, còn có gia tộc Noland thứ hai tồn tại.

      Nếu như dự báo như vậy, vậy , gia tộc Noland nhất định phải giải quyết vấn đề bênngoài, lại phải giải quyết vấn đề nội bộ, nhưvậy, liền cách nào chú ý đến rất nhiềuthứ.

      "Mày cho rằng sau khi bị mày cho nổ, tao còn có thể xuân phong đắc ý được sao?" Noland nhìn Cố Uyên, "Xem nào, cuộc sống của mày trôi qua dễ chịu à nha. này hình nhưrất non mềm, thế nào, người có thân phận nhưtụi mày cũng thích chơi kiểu non mềm sao?"Noland nắm cằm Từ Du Mạn, xoay đầu của côqua. Từ Du Mạn muốn né tránh, nhưng tránh được, " xinh đẹp như vậy, tao đành lòng cứ như vậy để cho ấyhương tiêu ngọc vẫn nha."

      "Chuyện giữa đàn ông, tội gì làm khó cáigì cũng biết này." Cố Uyên thong thả .

      "Ơ, xem ra mày còn rất coi trọng ta, thế nào? Muốn vì ta mà cầu xin à?"

      "Dĩ nhiên phải, cũng chỉ là , tao chính là cảm thấy, cần thiết kéo phụ nữ vào chuyện này."

      "Ơ, tôi là ai a, ra là các người,Noland, Cố Uyên, còn có tiểu mỹ nữ Mạn Mạna." Ai cũng chú ý tới, Long Mị Úc tới lúc nào. Noland vừa thấy, người của Long Mị Úc cư nhiên dưới tình huống thần biết quỷ hay, chế ngự đám thuộc hạ của . Chỉ còn lại hai người, tên dùng súng chĩa vào Cố Uyên, người còn lại, chính là , tay dùng súng chĩa vào đầu Từ Du Mạn, tay nắm cằm của .

      "Long Điện, cậu là muốn đối nghịch với gia tộc Noland chúng tôi sao?" Người trong giới đều gọi Long Mị Úc là Long Điện. Thời điểm Noland đối mặt với Long Mị Úc mơ hồ còn có cảm giác thấp hơn ta phần. Dù sao, tại Long Mị Úc chính là ở thời kỳ thịnhvượng, mà , nhiều năm trước bị trận nổ tung, năm trước lại bị Cố Uyên cho nổ lầnnữa, đúng là thời kỳ gia tộc khó khăn.

      "Dĩ nhiên phải. Tôi cũng chỉ là hùngcứu mỹ nhân, đây chính là mà tôi coi trọng." Long Mị Úc chỉ vào Từ Du Mạn mà .

      "Ha ha, ra là mà Long Điện nhìn trúng. Có thể cho ai mặt mũi, nhưng thểdiện của Long Điện tôi cũng thể cho." Noland thu bàn tay nắm lấy cằm củaTừ Du Mạn lại, súng cũng dần dần được thu về.

      Lúc này, Cố Uyên cùng Từ Du Mạn liếc nhaumột cái, đồng thời động thủ. Cố Uyên taybắt lấy cổ tay của đối phương, sau đó, dùng lựcbóp cái, chỉ nghe tiếng rắc rắc, xươngcủa người kia vỡ nát. Thời gian hoàn thành cựcngắn, căn bản cũng cho đối phương cơ hội bóp cò. Mà Từ Du Mạn bên này, biết sức lực của mình đủ để trực tiếp bópvỡ xương cổ tay của người đàn ông, hơn nữa, trong tình huống đối phương còn là ngườiluyện võ. Cho nên, thể làm gì kháchơn là kéo tay của gã Noland sang bên cạnh, "Pằng." Tiếng súng vang lên, nhưng cũng maylà động tác của coi như nhanh nhẹn, cũng đả thương đến người nào. Phản ứng chậm bước, cũng chỉ có kết quả, đó chính là thua. Noland vừa định động thủ, trênđầu liền bị súng chĩa vào, là Cố Uyên.

      "Ha ha, tao thua nhưng nghĩ đến, Long Mị Úc mày lại giúp Vesin." Noland khôngphục .

      "Sai lầm rồi, tao cũng giúp . Từ đầu tới cuối, tao đều chỉ có mục đích, đó chínhlà này. Về phần mày bị bọn họ khống chế được, hoàn toàn liên quan đến tao."Long Mị Úc cười . Từ Du Mạn cảm thấy, lúcnày nhìn Long Mị Úc sao lại giống như conhồ ly vậy chứ?

      Phi, giúp bọn họ mới là lạ. Nếu phải là người của mày khống chế thủ hạ của tao, bọn họ như thế nào nữa cũng dám hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi, phải mày nhìn trúng này, tao làm sao lại buông ra? Lấy cớ, đều là mượn cớ. Noland ở trong lòng kêu gào.

      Cố Uyên lúc này giống như là ác ma tới từ địa ngục, cười đến hiểm như vậy, "Tao nên xửlý mày như thế nào được nhỉ? Cuộc đời taohận nhất là có người đụng vào bà xã của tao, hận nhất chính là bị người khác dùng súng chĩavào đầu. Chúc mừng mày, hai thứ này mày đềulàm được rồi."

      Noland nhìn ánh mắt của Cố Uyên, trong lòngcó trực giác, chết, Cố Uyên khẳng địnhdám cứ như vậy giết , chắc chắn.

      "Úc, sao lại chạy tới bên này? phảinói dẫn em tới xem lăng mộ của Pharaoh sao? Kết quả lại ném người ta ở bên kia." vô cùng xinh đẹp tới. vừa lại đây, liền khoác vào tay Long Mị Úc, làm nũng . Cănbản nhìn cũng nhìn những người khácmột cái.

      "Nhị Nhị, phải bảo em ở bên kia chờ sao, sao lại chạy tới đây? ngoan nha."Long Mị Úc nhéo nhéo tay của tên là NhịNhị kia, dịu dàng : " nhìn thấy vài ngườibạn cũ, tới đây chào tiếng."

      "A, chính là bọn họ sao?" Nhị Nhị lúc này mới đem ánh mắt nghi ngờ quan sát mấy người Từ Du Mạn. Từ Du Mạn nhìn dung mạo còn có vẻmặt của này, trong lòng khỏi cảm thán , cái gì là hội tụ của mị cùngthanh xuân người? Nhìn vị trước mặtnày là biết.

      Bỗng nhiên, Nhị Nhị kinh hô tiếng.

      Long Mị Úc nhíu mày cái. ghét nhất là phụ nữ cả kinh sợ hãi, "Sao vậy?"

      " rể của em, …, là bạn trai của chị em." Chỉ thấyNhị Nhị chỉ vào Noland .

      Noland lúc này mới liếc mắt nhìn , vừa nhìn, lại dứt ánh mắt ra được. Giống quá, rất giống. Trừ bỏ phong cách giống ra, bề ngoài so với Du Du giống như được đúc ra từ khuôn.

      " là Nhiên Nhiên?"

      "Ừm, rể." Nhị Nhị vâng dạ . Mặc dù Noland là rể của , nhưng Nhiên nhi cũngkhông có biểu thân thiết với .

      "Em phải là em có bất kỳ người thân nào sao?" Long Mị Úc hỏi. ghétnhất người khác lừa gạt , đặc biệt là ngườicủa .

      "Ừm, em lừa , chị em qua đời rồi."Nhị Nhị nghĩ đến chị , nước mắt lại muốnchảy ra. Long Mị Úc ôm Nhị Nhị vào trong ngực, vỗ nhè sau lưng Nhị Nhị, rất giống như đối với đứa trẻ.

      Nhị Nhị ở trong ngực Long Mị Úc, trong lòng càng thêm kinh ngạc, chính mình và Long MịÚc chẳng qua mới quen biết nhau hơn tháng mà thôi, sao có thể tự chủ được khi nhìn thấy Long Mị Úc làm nũng, tựchủ được lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt Long MịÚc. Lần trước khóc là khi nào nhỉ? Hình như là ngày chị qua đời, khóc, sau đó cũngkhông hề khóc nữa? Hôm nay, nhìn thấyNoland, sao lại muốn khóc chứ?

      "Ừm. Nhị Nhị, em tên là Nhiên Nhiên?" Long Mị Úc vẫn "dịu dàng" .

      "Ừm. Em lúc trước tên là Thủy Linh Nhiên, chị em tên là Thủy Linh Du. Sau đó, em đến hộp đêm làm việc, chị ở hộp đêm đặt tên cho emlà Nhị Nhị." Thiếu chút nữa là lộ rồi. biết, nếu như bị người này biết lừa như thế nào.

      "Ừm."

      "Nhiên Nhiên. Mấy năm nay em đâu vậy? Tại sao khắp nơi đều tìm được em?"Noland quan tâm . Vốn có lỗi với Du Du, cho nên, chuẩn bị để bồi thường Nhiên Nhiên tốt, nhưng ngờ sau đó lúc tìm Nhiên Nhiên, phát ấy cũng còn đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :