1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 81

      Ai chưa từng ngủ qua?!

      "Mạn Mạn, người đàn ông vừa rồi cùng con, là gì của con?" Viên Hân bóng gió.

      "A, bạn trai tôi." Từ Du Mạn dường như cảm thấy toàn bộ chuyện này hẳn là có liên quanđến Cố Uyên. Chẳng lẽ, thầy Cố vì để cho còn tiếc nuối nên bảo Viên Hân nhận lại ? Có điều, xem vẻ mặt của thầy Cố, đây hẳn phải là chuyện làm. Nhưng Viên Hânlại hỏi về Cố Uyên, đây là có chuyện gì xảy rachứ? Biểu tình của Viên Hân cũng giống vô ý hỏi, mặc dù bà ta giả vờ như tình cờ hỏihan.

      "Bạn trai? Mạn Mạn, con hình như vẫn cònđang học trung học mà." Viên Hân cố ý làm ra vẻ rất kinh ngạc. ra , biểu tình kinh ngạc kia cũng hẳn toàn bộ đều là giả vờ, bà ta quả giật mình vì Từ Du Mạn hề giấugiếm chút gì, liền thẳng cho bà ta biết. Xemra, con bé này đúng là tin tưởng bà ta rồi.

      Viên Hân làm sao có thể biết Từ Du Mạn đangcố ý làm cho Viên Hân buông lỏng cảnh giác, rồi ngược lại dò hỏi bà ta chứ?

      " phải hình như, mà quả vẫn đanghọc trung học. Nhưng chúng tôi cũng bị xem là sớm, tôi trưởng thành rồi, tạicái tuổi này cũng có thể kết hôn được rồi."

      "Con còn muốn kết hôn với cậu ta?"

      "Đúng vậy, tại sao ?"

      " thể. Cậu ta là thầy giáo của con, hai người sao có thể kết hôn chứ?" Viên Hân trong lúc bối rối ra. Bà ta quên chuyệnngười phụ nữ kia muốn con bé này rời khỏi Cố Uyên, nếu như kết hôn rồi, vậy bà ta liền xong đời.

      "Tại sao thể? Thầy giáo thế nào? Nam chưa cưới nữ chưa gả, lưỡng tình tương duyệt,sao lại thể?" Cái đuôi hồ ly lộ ra rồi.Hình như cũng cho Viên Hân biếtCố Uyên là thầy giáo của , Viên Hân làm sao mà biết, tại sao đối với chuyện muốn kết hôn với Cố Uyên lại có phản ứng lớn như vậy?

      "Dù sao cũng chính là thể." Viên Hânkhông tìm được nguyên nhân, đành phải chơixấu như vậy. Nếu cho Mạn Mạn biết, chừng Mạn Mạn đúng là vì bà mà chia tay với Cố Uyên ấy chứ? Dù sao, đàn ông có thể tìm người khác, mẹ chỉ có . Con bé chẳng lẽ cam lòng để cho mẹ nó thân bại danh liệt hay sao?

      "Tại sao?"

      "Con nghĩ , cậu ta chính là thầy giáo của con, phải có câu ngày là thầy cả đờilà cha’ sao? Thầy giáo chính là giống như ngườicha, vậy làm sao có thể cùng con nhauchứ?"

      "Đây phải là nguyên nhân. Bà ,nguyên nhân thực là gì, nếu như tôi cảm thấyhợp lý, chừng tôi liền đồng ý với bà."

      " sao?" Viên Hân vốn cũng muốn ra.

      "Dĩ nhiên." Câu chính là ‘ khôngchừng’.

      "Nhưng…" Viên Hân vẫn còn chút do dự, nếu bà ra, bị người phụ nữ kia biết làm thế nào?

      " , tôi cho người khác biết."Từ Du Mạn lời thề son sắt mà , giọng điệuthành khẩn chỉ thiếu chút nữa cũng giơ tay lên thề rồi. Cố Uyên phải là người khác, mọi người đối với cũng phải làngười khác.

      "Vậy được rồi. Mẹ cho con biết, con nhấtthiết thể ra, chuyện này nhưng có quan hệ đến mẹ của con đấy." Viên Hân dao động, chủ yếu là Từ Du Mạn quá thành khẩn, căn bản cũng cảm thấy được rất đáng tin cậy. Viên Hân bị biểu tình của lừagạt, cảm thấy Từ Du Mạn vẫn đáng tintưởng. Người bình thường nhanh nhưvậy tin tưởng người khác, nhưng Viên Hân chủ yếu chính là nghĩ rằng bà ta là mẹ của Từ Du Mạn, thế nào cũng thể lừa gạt bà ta, cho nên dễ dàng như vậy bị moi ra.

      "Ừm, nhất định ." Chính Từ Du Mạn cũng có chút hoài nghi, Viên Hân giấu giếm Mộ Thư Bàng về tồn tại của nhiều năm nhưvậy, dễ dàng như vậy liền bị moi ra sao.

      Từ Du Mạn mới ý thức được vấn đề, sao Mộ Trường Phong kết hôn mà Mộ Thư Bàngcũng có lộ mặt lát?

      " người phụ nữ bảo mẹ làm như thế, chính là vì để con rời khỏi Cố Uyên."

      "Phụ nữ?"

      "Đúng. Người phụ nữ kia hẳn là thích Cố Uyên,cho nên mới làm như vậy." Viên Hân phỏng đoán như thế. Lần đó lúc bà ta gặp người phụ nữ kia, nhắc tới Cố Uyên chính là biểu tình YD như vậy, là thích Cố Uyên, sai.

      "Biết người đó có thân phận lai lịch gì ?"Từ Du Mạn cảm thấy chuyện dường như khôngđơn giản như vậy.

      " biết." Bà ta hỏi, nhưng người kia cái gì cũng , hơn nữa sau đó cũng cho phép bà ta hỏi.

      " biết mà bà liền nghe lời người đó ?"

      " ta… trong tay ta có nhược điểm của mẹ, cho nên mẹ mới…" Bà ta cũng là có biệnpháp. Nếu phải có nhược điểm rơi vào tay người kia, bà ta sao có thể nghe lời ta ? Để lộ ra có con còn tốt hơn để cho cái thứ trong tay người kia bị lộ ra ngoài.

      "Nhược điểm gì?"

      "Con cũng đừng hỏi, dù sao chính là có nhượcđiểm trong tay ta." Viên Hân muốnnói.

      Từ Du Mạn tựa vào phía sau, đôi tay ôm ngực : " ? Vậy cũng được. Tôi vì sao phải chia tay với Cố Uyên, ấy đối với tôi tốt nhưvậy, hơn nữa tôi cũng là người của ấy rồi. Tôi vì sao phải hy sinh tình của mình?"

      "Coi như là vì mẹ, được chứ?" Viên Hân khẩn cầu.

      "Nhưng tôi ngay cả nguyên nhân cũng biết."

      "Được… được … được… mẹ ." Viên Hânấp a ấp úng, chính là ra câu.

      " ."

      "Trong… trong tay ta có ảnh chụp."

      "Ảnh chụp gì?" Từ Du Mạn ngay sau đó hỏi.

      "Chính là… chính là…" Viên Hân sựkhông tiện ra.

      "A, là ảnh chụp bà cùng người khác đương vụng trộm chứ gì." Từ Du Mạn nhìn biểu tình của Viên Hân liền đoán được. Hoá ra là như vậy a, Viên Hân thể nào vô duyênvô cớ chạy đến tìm , quả nhiên, vẫn là vì chính bà ta. Viên Hân là người đàn bà ích kỷnhất mà đời này gặp.

      "Ừ."

      "Tự gây nghiệt thể sống." Từ Du Mạn hừ lạnh tiếng, mở cửa liền muốn xuống xe.

      "Con rời khỏi Cố Uyên…"

      " thể nào. Cho dù dùng mạng của bà tớiuy hiếp tôi, tôi cũng rời khỏi ấy, huống chi là nguyên nhân này." Từ Du Mạn đẩy tay của Viên Hân ngăn trở cửa xe, chút thểdiện cũng cho bà ta mà mở cửa xe, rangoài.

      "Đứng lại." Viên Hân thế nào cũng ngờ, Từ Du Mạn cư nhiên tuyệt tình như vậy, nhìnthấy định rời , liền hét lớn.

      Từ Du Mạn dừng chút, đến gần cửa sổ xe, thêm dầu vào lửa đối Viên Hân nổi giận, "Bà vẫn cứ chịu đơn như vậy, đê tiệnnhư vậy. Thích vụng trộm với người khác a, cứ việc. Đừng lại vì mấy chuyện phóng đãng củamình mà tới tìm tôi, chuyện phóng đãng của bàkhông liên quan tới tôi. Nếu lại tới quấy rầy tôi, coi chừng tôi cẩn thận vạch trần thêmmột loạt chuyện bẩn thỉu khác của bà đấy." Từ Du Mạn lần này cho Viên Hân bất cứ cơ hội nào, trực tiếp rời khỏi cái nơi quái quỷ này.

      Viên Hân nghe lời của xong, sắc mặt trắng bệch, xụi lơ ở ghế lái. Mới vừa nãy ý tứ của con bé chết tiệt kia là gì chứ? Chẳng lẽnó biết chuyện trước kia của bà ta rồi hả ? Làmsao có thể? Con bé chết tiệt này làm sao có thể biết được? Nhất định là bà quá nhạy cảm rồi.

      Hừ, con bé đáng ghét biết trờicao đất rộng.

      Viên Hân oán hận đạp chân ga, xe nghênhngang rời .

      Từ Du Mạn vừa mới rời , bộ mình đường cái. cần yên tĩnh chút, khôngmuốn về nhà nhanh như vậy. Chiếc Porschetheo ở phía sau lâu rồi, nhưng cũng để ý tới, thích theo , liên quan đến .

      vô cùng xinh đẹp mặc lễ phục, chiếc Porsche theo ở đằng sau, dẫn tới khôngít người đường chú ý.

      Thấy Từ Du Mạn thèm quan tâm, người phía sau có thể nhịn được nữa, bắt đầuđiên cuồng ấn còi.

      Con bà nó, lão nương chính là muốn yên lặngmột chút, con mẹ nó, muốn theo phía sau , làm gì còn ấn còi? là phiền toái mà.

      Từ Du Mạn hung hăng dừng lại, hai tay chốngnạnh, đối mặt với chiếc Porsche phía sau, "Cònđi theo tôi, cẩn thận tôi đập bể xe đó!"

      "Ha ha. Cứ việc đập, miễn là em vui vẻ." Âu Dương Nhất Phàm cưng chiều cười .

      Từ Du Mạn lập tức cảm thấy có ý nghĩa,giống như đấm đánh tới khối bông vậy,cảm giác khó chịu. thu lại khí thế, lạnh nhạtxoay người tiếp tục .

      "Aiz, lên xe , đưa em về."

      " cần."

      Lúc này rốt cuộc có chiếc xe trống qua, Từ Du Mạn phất tay, chiếc xe dừng lại trướcmặt . nhìn cũng nhìn chiếc Porsche phía sau, trực tiếp lên xe taxi.

      Sau khi lên xe, mới phát tài xế vẫn nhìnchằm chằm vào mình, chính là lái xe. Nếu như là người khác, cho rằng đụng phảixe của sắc lang, nhưng , " nhìn cái gì?" Giọng của Từ Du Mạn giống như nhạo báng vậy.

      "Ha ha, nhìn cùng mỹ nữ tôi biết trướcđây rất giống nhau." Tài xế đàng hoàng , quảthật, càng nhìn càng giống.

      Từ Du Mạn buồn cười, " nhận lầm, chính là tôi."

      Người tài xế này chính là người tài xế taxi lầnxem mắt trước đó, còn có lần Cố Uyên uốngrượu say. thể , bọn họ rấtcó duyên. căn bản mỗi lần kêu taxi đềugặp ta, giống như là tài xế riêng của bọn họvậy.

      " ra a, thay quần áo khác, tôi cũng sắp nhận ra được." Tài xế cười , bộ dạng cười ngây ngô của người thành .

      "Là trở nên đẹp sao?" Từ Du Mạn cười giỡn, ngờ lại gặp được tài xế này, tâm tình của tốt hơn nhiều.

      "…" Tài xế biết trả lời thế nào, "Tiểuthư, chiếc xe phía sau kia…"

      Từ Du Mạn biết tài xế là hỏi chiếc xe phía saukia sao vẫn theo bọn họ, " tài xế, đừng gọi tôi là tiểu thư, hai chữ ‘tiểu thư’ từ trong miệng phát ra, cảm giác tôi chính làtiểu thư. Nếu như ghét bỏ, gọi tôi là Mạn Mạn được rồi."

      "Dĩ nhiên là rồi. Vậy, Mạn Mạn, chiếc xe phía sau. . . . . ."

      " cần để ý đến ."

      Đưa Từ Du Mạn đến cửa chung cư, xuốngxe, bảo tài xế đợi chút. tài xế cũng chorằng còn phải xe đến nơi nào đó, cho nên thành đứng chờ. Trong chốc lát, liền trở ra, "Đây."

      Từ Du Mạn mang tiền, cho nên mới vừa rồi dặn tài xế đợi lát, vàomượn tiền của chú bảo vệ.

      " cần, tôi cho miễn phí."

      "Nên trả tiền vẫn phải trả, dựa vào việc nàyđể kiếm sống, còn phải nuôi gia đình, tôi sẽkhông chiếm tiện nghi của đâu." Làm côngviệc này, tiền xe của nhất định phải trả. Nếu là xe riêng, phải làm ăn buôn bán, côkhông trả còn dễ . tài xế này xem ratình hình trong nhà cũng tốt, đâu thểkhông biết xấu hổ mà để người ta lấytiền.

      "Được rồi." tài xế lúc này mới nhận lấy tiền, "Tôi đây."

      "Ừ, hẹn gặp lại."

      Sau khi tài xế rồi, mới lại vào chungcư.

      "Chú này, tiền ngày mai cháu trả lại cho chú."

      " có việc gì, thời gian nữa trả cũng được, dù sao chú cũng vội." Chú bảo vệ sảng khoái , cho người ta cảm giác chính làông bảo trả tiền.

      Từ Du Mạn cũng hiểu ý của chú ấy, bất đắc dĩlắc đầu cái, "Chú này, sao chú vẫn keo kiệtnhư vậy chứ?"

      "Chú cũng cho cháu vay tiền, còn keo kiệt?" Chú bảo vệ nghe được ông keo kiệt, tức giận giậm chân.

      "Đương nhiên, bình thường đều là khôngcần trả lại, chú còn bảo cháu trả lại, chú biết ngượng mà muốn tiền của khôngcha mẹ sao?" Từ Du Mạn làm dáng vẻ có cha thương có mẹ , đáng thương tội nghiệp.

      "Hừ, cháu cứ tiếp tục lừa dối chú , cháu có tiền mà ở được căn hộ ở bên trongsao?" Chú bảo vệ quay đầu, chính là khôngnhìn bộ dạng đáng thương của . Ông thể nhìn bộ dáng này của , chỉ cần nhìn thấybộ dáng này của , ông cũng bị chỉnh.

      Từ Du Mạn sao có thể để cho chú bảo vệ đượcnhư ý chứ, lại tới trước mặt ông, "Chú ơi, chúbiết cháu rốt cuộc có lừa dối chú hay , cha mẹ cũng phải là cháu bịa ra, cái nhà này cũng là cháu thuê, bây giờ còn thiếu tiền thuê nhà đây nè. Cháu làm sao lạiđáng thương như vậy chứ, mười mấy tệ còn muốn cháu trả lại, cháu từ chỗ nào có đượcnhiều tiền như vậy để trả chứ." Từ Du Mạn sắp khóc.

      , kỹ năng diễn của cũng chỉ tuyệt vời bình thường, xem ra là di truyền từ Viên Hân rồi.

      Bộ dáng đáng thương của Từ Du Mạn lại thànhcông có hiệu quả, khiến chú bảo vệ quên mất gian xảo của , quên mất mặc người bộ lễ phục mấy trăm ngàn tệ, quên mất kinh nghiệm bị chỉnh trước kia, thương xót đứatrẻ này.

      "Được rồi… được rồi, trả là được, cũng đừng khóc." Sợ nhất con khóc, nhưng lạicàng sợ Từ Du Mạn khóc.

      "Đây mới là chú chứ. Chú này, cháu về nhàa, tạm biệt chú. Chú là tốt nhất, chú chếtmất." Từ Du Mạn lập tức bày ra nụ cười tươi,vui sướng chạy .

      Gặp gỡ tài xế, lại trêu chọc chú bảo vệ, tâmtình xấu của toàn bộ đều quăng lên chín tầng mây rồi. tại, tâm tình của tốt vô cùng. vì sao phải đau lòng vì người quan trọng với mình chứ.

      "Chú, lại bị lừa rồi?" Cậu bảo vệ trẻ tuổi tới, vẻ mặt đồng tình nhìn chú bảo vệ. Aiz, cũng biết, chú này sao lại ngốc như vậy, ‘ngã lần khôn hơn chút’ cũng khôngbiết, bị Mạn Mạn lừa nhiều lần như vậy, vẫn là cam tâm tình nguyện bị Mạn Mạn lừa gạt nhưvậy.

      ra cũng biết chú ấy chẳng qua đau lòng cho Mạn Mạn.

      "Cái gì gọi là bị lừa? Hừ, chú là cố ý để MạnMạn trêu chọc, cháu nhìn thấy Mạn Mạn vui sao?" Chú bảo vệ dựng râu trợn mắt đến.

      "Dạ… dạ… dạ…, chú là người cực kỳ có lòngthương người nhất thế giới." Hẳn là ông chú cực kỳ tốt bụng.

      Âu Dương Nhất Phàm vào chung cư, nhìn vào chung cư xong, rồi rời , còn có chuyện phải làm. Người đàn bà kia thậtsự làm cho quá thất vọng rồi.

      Từ Du Mạn mở cửa ra, ngửi đến mùi thơm rồi. Cố Uyên từ trong phòng bếp bê chén canh ra ngoài, liếc mắt nhìn , "Về rồi à? Ăn cơm ."

      "A…"

      Từ Du Mạn ngồi ở bên bàn, chuẩn bị cầmđũa hoạt động, bị Cố Uyên đánh cái.

      "Rửa tay."

      Từ Du Mạn bĩu môi, ngoan ngoãn rửa tay.

      cả ngày căn bản chưa ăn được cái gì,đương nhiên đói bụng. ngờ, chu đáonhư vậy, còn chuẩn bị bữa ăn khuya cho , haha. Có bạn trai cảm giác là tốt, có bạn trai biết nấu ăn, hơn nữa tay nghề rất tốt cảm giáccàng tuyệt hơn.

      Từ Du Mạn thỏa mãn ăn bữa đại tiệc tình yêumà làm cho .

      "Ăn ngon ." Từ Du Mạn rất dễ dàngmới từ trong bát cơm ngẩng đầu lên, .

      "Chậm chút, ai giành với em." Cố Uyên cưng chiều nhìn ăn cơm nấu, mộtloại cảm giác khó hiểu tự nhiên nảy sinh. Anhthật muốn cả đời nấu cơm cho , bởi vìnhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn của Mạn Mạn khiăn cơm nấu, trong lòng đều tràn đầy hạnh phúc.

      "Ha ha, thầy Cố, tài nấu nướng của sao lạitốt như vậy?" Từ Du Mạn tò mò hỏi.

      "Ở mình, ăn cái gì cũng kén chọn, lạikhông thích quán, cho nên đành phải tự mình làm, làm nhiều lần ăn ngon thôi." ramấy thứ nướng ăn càng ngon, về sau có cơhội nhất định phải dẫn Mạn Mạn săn thú, sau đó nướng thịt ăn.

      "Dạ… dạ…" cũng vậy, bên ngoài ăn đắt quá, cho nên tự mình học làm, làm nhiều lần biết. Chẳng qua hình như lâu rồi vào phòng bếp, đều là do Cố Uyên nuông chiều,về sau biết làm làm thế nào?

      Ăn uống no đủ, chủ động muốn rửa chén. cự tuyệt, "Ngoan, xem ti vi , rửa cho, hôm nay em mệt muốn chết rồi."

      Từ Du Mạn thể làm gì khác hơn là giúpngười hoàn thành ước vọng, muốn rửa để cho rửa thôi. ngoan ngoãn ngồi trênghế sa-lon xem ti vi. là xem ti vi, ánh mắt vẫn luôn ngừng nhìn hướng phòng bếp.

      Dáng vẻ rửa chén rất giống người chồng nộitrợ trong gia đình. Hắc hắc.

      Rất nhanh, liền ra, tự nhiên ngồi xuốngbên cạnh , ôm lấy bả vai của , vẻ mặt tựnhiên cùng xem phim truyền hình.

      " phải về sao?" nhìn đồng hồ, muộn rồi.

      " về, ở đây cùng em." Trở về nhà mấybuổi tối, lăn qua lộn lại chính là ngủ được. xong rồi, trúng độc rồi, có Mạn Mạn ở bên người, ngửi thấy mùithơm người , ôm được thân thể mềm mại của , liền mất ngủ. Mấy ngàyrồi, quầng thâm mắt đều xuất rồi.

      "Xem quầng thâm mắt , ngủ được đúng ?"

      "Ừ, có cục cưng của ngủ bên cạnh liền ngủ được." Cố Uyên làm nũngnói.

      Từ Du Mạn buồn cười nhéo nhéo thịt khuôn mặt của , "Vậy 27 năm qua trảiqua như thế nào, luôn ngủ à?"

      "Đó phải là vì chưa từng ngủ chung vớiMạn Mạn sao. ngủ chung với em rồi, liền quên được cảm giác kia, có em sẽkhông ngủ được." Lý do là đầy đủ.

      "Ai chưa từng ngủ qua?" Từ Du Mạn hỏi.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 82

      Gặp phải vị hôn thê !

      "Ai chưa từng ngủ qua?" Từ Du Mạn hỏi.

      tháng ở nhà Cố Uyên có 29 ngày đều ngủ cùng nhau.

      "Ha ha, Mạn Mạn còn nhớ à?" Cố Uyên cười gượng.

      "Dĩ nhiên."

      Khi đó, Từ Du Mạn mới đến nhà của Cố Uyên, người trong nhà Cố Uyên đều xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, bé như căn bản ngủđược, ngày đầu tiên, ngủ. Ngày hômsau bởi vì quá mệt mỏi, chịu được, nên ngủ thiếp , nhưng nửa đêm bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc, Cố Uyên liền vội vãchạy tới, ôm cùng nhau ngủ.

      Đêm đó, Từ Du Mạn có giấc ngủ yên ổn nhất, kể từ sau khi ba mất. Về sau, vẫn luônlà Cố Uyên ngủ cùng với mới ngủ được.

      "Phong thủy luân chuyển a. Lúc trước cóanh em ngủ được, tại đổi thànhanh có em ngủ được." Từ Du Mạn mới thừa nhận, mấy ngày nay về nhà của , cũng ngủ ngon giấc.

      "Nên em đắc ý." Cố Uyên so đo với .

      "Đúng rồi, thầy Cố, em biết mục đích của ViênHân rồi." đến đây, Từ Du Mạn vẫn có chútmất mát. Nếu như Viên Hân kiên trì thêm mộtthời gian nữa, vậy, như thế nào? Thôi, nghĩ nữa, đó là thể nào.

      "Hả?"

      "Bà ta muốn em rời khỏi . là có mộtngười phụ nữ uy hiếp bà ta, bảo bà ta xui khiến em rời khỏi . , có thể là vị hôn thê của hay ?" Từ Du Mạn giảo hoạt .

      "Hẳn là phải. Em có hỏi người phụ nữ kia trông như thế nào ?"

      ", muốn thêm với Viên Hân nữa, em lo em nhịn được giết bà ta."Từ Du Mạn cười , " có biết người kialàm sao có thể uy hiếp được bà ta ? Trong tay ta có ảnh chụp bà ta và người khác vụng trộm, ha ha, , vĩnh viễn cũng thayđổi. Trước kia bà ta ở chung với ba em nhưvậy, sau này ở cùng chỗ với Mộ Thư Bàngcũng là như vậy." châm chọc . là chó đổi được quen ăn phân.

      Cố Uyên ôm vào trong ngực, hôn khẽ lên tóc mái của , "Chuyện này em cần phải lo, xử lý."

      "Ừm."

      "Vậy em có muốn mẹ… chuyện của Viên Hân bị bại lộ ?" Cố Uyên hỏi. muốn biếtsuy nghĩ trong lòng mới xử lý được.

      "Thôi bỏ , nếu như nhà họ Mộ cần bàta nữa, khó tránh khỏi bà ta tìm đến em, đó là phiền toái lớn, em muốn nhìn thấy bàta." Từ Du Mạn vùi trong lòng , rầu rĩ .

      "Ha ha, nghe lời em."

      Mạn Mạn của , chính là mạnh miệng, nhưnglòng dạ vẫn rất hiền lành.

      Lâm Thiển Tuyết sau khi kết hôn, liền dọn .Nhà đối diện trống , cảm giác có chútkhông tự nhiên. tại còn gặpchị Tuyết ở cửa ra vào nữa, có ai mua đồăn ngon mang tới cho , lúc đau lòng thể gõ cửa nhà đối diện nữa rồi, chỉ có thỉnhthoảng đến chơi nhà Lâm Thiển Tuyết.

      Hiệu suất của Cố Uyên rất cao, giống nhưchuyện của Yến Trầm Phong lần trước, thấm thoát liền giải quyết xong chuyện đó. Lần nàycũng giống như vậy, mới có mấy ngày, chuyện làm xong rồi.

      ra, phải đơn giản như vậy. Người phụ nữ uy hiếp Viên Hân phải Tạ Vận Tư, chỉ là người phụ nữ bình thường,bị Âu Dương Nhất Phàm lợi dụng mà thôi.

      Âu Dương Nhất Phàm chính là muốn mượn tayViên Hân làm cho Từ Du Mạn chủ động rờikhỏi Cố Uyên, sau đó có được . Nhưng hoàn toàn đánh giá cao người đàn bà Viên Hân này, thế cho nên làm hư chuyệnrồi, hơn nữa còn bại lộ thân phận của chínhhắn. Bảo người phụ nữ làm chuyện này là muốn để người ta nghĩ rằng có người CốUyên, bề ngoài là đơn thuần muốn có được CốUyên. Âu Dương Nhất Phàm cũng hoàn toànđánh giá thấp năng lực của Cố Uyên, khôngngờ kế hoạch của mình tinh vi như vậy lại chỉtrong mấy ngày ngắn ngủi bị vạch trần. Chính mình ràng che giấu rất tốt, vẫn bị CốUyên điều tra ra.

      Cố Uyên rốt cuộc có thân phận gì? Âu DươngNhất Phàm vẫn luôn chú ý tới thân phận của Cố Uyên, lần này, thể tốn hao thời gian tinh lực để điều tra thân phận củaanh.

      tra biết, điều tra ra giật mình.

      Âu Dương Nhất Phàm tự nhận gia thế của mình thua kém Cố Uyên, nhưng, ít nhất dựa vào hai tay của chính mình, mà Cố Uyên, trừ giađình quyền thế, cũng chỉ là thầy giáodạy trung học, sao có thể so được với chứ? (Ôi… Tên này tự kỉ wa !!!)

      Chỉ có thể , Âu Dương Nhất Phàm biết còn chưa đủ nhiều.

      Mới vừa biết được thân phận của Cố Uyên, công ty của Âu Dương Nhất Phàm liền xuất nguy cơ. (Tất cả mọi người hẳn là biết doai làm chứ, ha ha.)

      Âu Dương Nhất Phàm vội vàng xử lý nguy cơcủa công ty, gần đây cũng có thời gian tìm Từ Du Mạn. lại khôi phục cuộc sốngtrước kia, nhưng còn có thêm bạn trai và cậu em trai. A, còn có thêm hai cậu con trai nuôi con nuôi.

      Từ Du Mạn mỗi lần tới nhà Lâm Thiển Tuyếtliền lập tức ôm lấy đứa bé. rất thích mấy đứa bé này, đáng .

      Mấy nhóc cũng thích Từ Du Mân, chỉ từ việcbọn nó khóc lớn cũng có thể thấy được, hai được ôm lấy cười, còn hai đứa khác đều khóc.

      Từ Du Mạn đổi ôm đứa khác, đứa nhóc được ôm luôn cười, còn đứa được ômliền khóc lớn, khiến cho biết làm sao làm mới phải, mấy đứa khóc lên Lâm ThiểnTuyết cũng dỗ được.

      Cuối cùng suy nghĩ được biện pháp, đặt ba đứa bé vào trong nôi, do Từ Du Mạn tới đong đưa.

      "Bọn nhóc rất thích em." Lâm Thiển Tuyết dịudàng . từng sinh con nhưng vóc ngườicủa Lâm Thiển Tuyết vẫn tốt như vậy, điều duynhất thay đổi chính là trong mắt nhiều dịu dànghơn.

      Từ Du Mạn cũng dịu dàng nhìn mấy đứa trẻ, nhàng vuốt ve bọn nhóc, hát ru cho chúng nghe. Nhưng hiệu quả hình như tốt chútnào, hát lâu, mấy đứa bé vẫn chút dấu hiệu buồn ngủ nào, vẫn trợn to mắt nhìn , hoạt bát gấp trăm lần. Xem ra hẳn là bọn chưa từng nghe qua hát ru, cho nên tòmò đấy mà.

      Ở Từ Du Mạn tản ra tình thương rực rỡ củangười mẹ, Cố Uyên ở bên cạnh thấy mà dời mắt được. Nếu như phải bây giờ còn ở nhà người ta, còn có người khác ở đây, nhất định hóa thân thành sói nhào tới,làm cho sinh em bé cho .

      "Có phải rất muốn làm cho Mạn Mạn sinh con cho cậu ?" Mộ Trường Phong nhìn thấy ánh mắt của Cố Uyên giống hệt như sói xám nhìn thấy thỏ con vậy, bèn trêu chọc .

      "Khụ khụ." Cố Uyên nhìn trái nhìn phải, chính là nhìn ánh mắt trêu chọc của MộTrường Phong.

      Lúc nào , quan hệ giữa Cố Uyên và Mộ Trường Phong tốt như vậy?

      "Ngày đó, Tuyết Tuyết sinh con, tôi sựmong muốn mình sinh con thay ấy. Tôi thề, về sau bao giờ để cho TuyếtTuyết chịu đau đớn như vậy nữa." Mộ TrườngPhong bây giờ nhớ lại ngày đó, trong lòng vẫncòn sợ hãi.

      " chuyện này là muốn tôi làm cho Mạn Mạn rơi vào tình cảnh khổ sở nhưvậy?" Cố Uyên hỏi ngược lại.

      " phải. Ý của tôi là bảo cậu đối xử tốt với Mạn mạn, người phụ nữ vì cậu phải trải qua chuyện đau đớn như vậy, lần dạo qua quỷ môn quan, nếu đối tốt với ấy, thìthật phải là người." Mộ Trường Phong chính mình tự nhủ, cũng là nhắc nhở Cố Uyên. Nếu Cố Uyên làm chuyện có lỗi với Mạn Mạn, nhất định là người đầu tiên khôngbuông tha cho Cố Uyên.

      " cho rằng tôi có thể phản bội ấy sao?" Cố Uyên chợt hỏi ngược lại.

      Mộ Trường Phong nhìn thấy tình cảm sâu đậm trong mắt Cố Uyên, dường như, người MạnMạn như vậy, chắc phản bội Mạn Mạn, "Cậu tốt nhất nhớ kĩ lời ngày hômnay."

      Cố Uyên đáp lại Mộ Trường Phong, màvẫn yên lặng nhìn Từ Du Mạn.

      Ngồi chơi tới tối, Từ Du Mạn mới lưu luyến mà về nhà. Cố Uyên theo về nhà. bây giờđã xem nhà của thành nhà mình, quần áo,còn có đồ dùng rửa mặt đều mang tới đây, côchính là ngăn cản cũng được. Hơn nữa, ràng còn có phòng khách, nhất địnhmuốn chen chúc với cái giường.

      Từ Du Mạn vẫn có ý kiến gì, thời gian dài như vậy, cũng làm gì , ngược lại thường xuyên ăn đậu hũ của , sau đó dồn ép đến mức phải tắm nước lạnh, ha ha. Cơ thể của rất khỏe mạnh, dưới thời tiếtnày mà tắm nước lạnh cũng bị cảm.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa học kỳ lại trôiqua. Thành tích của Từ Du Mạn cũng có tiến bộrất lớn, đặc biệt là môn toán. Cũng có thể nóicông lao thuộc về Cố Uyên. Cố Uyên chính làchuyển vào nhà , mỗi đêm đều giúp họcbổ túc, cho dù là môn học nào, chỉ cần xem cái, căn bản liền có thể giải quyết tốt,những bài tập rất khó cũng chỉ là xem thêm vài lần mà thôi. Chẳng qua, mỗi lần học bổ túc, cuối cùng đều là lấy hình thức chọc ghẹo rồi bịchọc ghẹo ngược lại mà kết thúc.

      "Thi thế nào?" Cố Uyên hỏi Từ Du Mạn mớivừa từ phòng thi ra ngoài.

      Từ Du Mạn vỗ bả vai của , sau đó thèm quan tâm : "Cái gì mà tốt hay khôngtốt? Khẩn trương như vậy làm gì? Cũng phải là thi đại học."

      "Ha ha. Cũng đúng." Cố Uyên nắm tay Từ Du Mạn, tuyệt quan tâm người khác thấy,đây chính là chỗ tốt của tình công khai, cần trốn trốn tránh tránh. Nhưng Từ Du Mạn vẫn có chút muốn.

      "Đừng nắm tay em, đây là trường học." Từ Du Mạn nhắc nhở .

      "Cũng phải biết chúng ta yêunhau, muốn nhìn để bọn họ nhìn chứ sao."Cố Uyên giống như tên vô lại, lại nắm lấy bàntay của .

      Từ Du Mạn liếc cái, cũng mặc kệ . Dù sao phản kháng của đều có hiệuquả.

      "Mạn Mạn, chờ nhìn thấy thành tích rồi chúngta liền Bắc Kinh nha." Cố Uyên lại nhắc tới chuyện Bắc Kinh. Từ sau lần trước đề cập tới, vẫn chưa nhắc lại, còn tưởngrằng chỉ giỡn, bây giờ xem ra, hẳnkhông phải là đùa giỡn rồi.

      " muốn à?" Từ Du Mạn xác định hỏi.

      "Đó là đương nhiên." Cố Uyên dùng loại ánh mắt đương nhiên nhìn Từ Du Mạn, giống như phải , chứ là giả sao?

      " có phải muốn dâu xấu dù sao vẫnphải gặp cha mẹ chồng hay ?" Từ Du Mạn ngước đầu, nhìn . Đường cũng khôngđi nữa, chính là dừng ở chỗ đó.

      "Đây cũng phải là , là em tự . Em , ai là dâu xấu hả? Hả?" Cố Uyêncũng nữa, dừng lại nhìn , trong conngươi che giấu được vẻ hài lòng.

      "Dù sao cũng phải là em, em phảicô dâu xấu." Xem muốn thế nào.

      "Vậy sao? Em phải là dâu xấu của anhthì còn ai là dâu xấu của nữa?" Cố Uyênnhíu mày.

      "Ha ha, em mới muốn làm dâu xấu, em là dâu xinh đẹp."

      "Tốt, em là dâu xinh đẹp của . dâuxấu cuối cùng cũng phải gặp cha mẹ chồng, dâu xinh đẹp vẫn phải gặp cha mẹ chồng. Trong khoảng thời gian này hình như ba cũng phải rất phản đối hai chúng ta, nhưng ông ấy giống như có chuyện gì đó chưa thông suốt.Em có phát hay , ngày hôm qua lúcchúng ta ăn cơm chung, ba trong lúc lơ đãng để lộ mến đối với em?" biếtMạn Mạn của người gặp người thích, xem , thời gian gặp gỡ dài lâu, ba cũng vô tình mến Mạn Mạn rồi.

      "Chú ý tới, nhưng chỉ cần em nhìn thấy ông,ông lại làm ra vẻ nghiêm mặt, dáng vẻ nghiêm túc, hơn nữa là thích em." Từ Du Mạn cũng cảm thấy nhất cử nhất động của Cố Bác rất kỳ quái, rất kì lạ, nhưng côchính là biết là nguyên nhân gì mới cóthể như vậy.

      "Ừ, nghĩ, sau khi trở về liền biết nguyênnhân rồi. Ba tại sao như vậy, ngay cả mẹ cũng biết."

      "A." Mặc dù khẩn trương, nhưng nghĩ đến phải gặp người nhà của Cố Uyên, vẫn căng thẳng. Sợ người nhà của thích , đồng ý cho bọn họ yêunhau.

      "Đừng căng thẳng. Ít nhất mẹ rất thích em."Cố Uyên an ủi : "Ba cũng quý em. Thuphục được ông nội đối với em mà quả thậtquá đơn giản, phải sao?"

      "Ừ." Cố lên, Từ Du Mạn. Nhất định phải cốgắng, muốn cho người nhà của thầy Cố đều tánthành tình của bọn họ, phải lấy được sựchúc phúc của mọi người.

      Lấy được thành tích, Từ Du Mạn có thểnói là rất vui nha. Mặc dù phải đứngthứ nhất, nhưng ít nhất trở lại trong ba vị trí đầu như trước kia, hơn nữa, thăng bậc lên vị trí thứ hai. Hơn nữa và người đứng thứnhất chênh lệch chỉ là điểm. Nếu cố gắngthêm chút nữa, vị trí thứ nhất còn là vấnđề.

      Nhưng thấy được thành tích mặt vui vẻ,mặt khác lại lo lắng. Cố Uyên liền muốn mang trở về Yên Kinh gặp người nhà.

      "A Dư, tớ hồi hộp làm thế nào?"

      " sao, hồi hộp hít sâu vào. cần lo lắng quá nhiều, chuyện gì thầy Cố cũng sẽgiải quyết giúp cậu á."

      "Ừ… ừ…, khẩn trương, có gì đểtớ phải khẩn trương cả."

      "Ừ, đúng, chính là phải như vậy. khôngnghĩ tới a, thầy Cố nhanh như vậy liền muốndẫn cậu gặp người lớn trong nhà, thấy đượcthầy Cố đối với cậu là nghiêm túc rồi." Thẩm Mặc Dư ra vẻ hâm mộ vô cùng, chua lè .

      " cái gì chứ, thầy Cố vẫn luôn nghiêm túc,có được ." Bọn họ vẫn luôn rất nghiêmtúc chuyện đương, vẫn luôn rất nghiêmtúc ở bên nhau.

      "Dạ… dạ… dạ…, tớ sai rồi được chưa. là thấy sắc quên bạn." Thẩm Mặc Dư bĩu môi, .

      "Ha ha, tớ nếu quên cậu cậu làm sao?" Từ Du Mạn chợt . hình như còn chưa nghĩtới vấn đề này.

      "Làm thế nào? Nếu cậu dám quên tớ, tớ nhất định cầm cái nồi nhà cậu gõ lên đầu của cậu,gõ cho đến khi cậu nhớ ra tớ thôi. Được rồi… được rồi, các cậu mau lên thôi, nếukhông máy bay liền bay mất nha. Máy bay cũngkhông chờ người. Xem dáng vẻ lo lắng của thầyCố kìa…" Thẩm Mặc Dư đẩy Từ Du Mạn về phía Cố Uyên.

      "Được, vậy tớ nha." Từ Du Mạn lưu luyếnnói, còn bước quay đầu lại liếc mắt nhìn cái.

      "Đừng như vậy, cũng phải ở luôn bên kia trở lại nữa." Thẩm Mặc Dư trêu ghẹo , "Đừng quên mang đặc sản về cho tớ, tớ muốn ăn vịt quay Bắc Kinh."

      "Được… được. Cậu muốn bao nhiêu, tớ mangvề cho cậu." Chỉ biết ăn thôi, là heo. Chẳngqua là heo ăn mập.

      "Càng nhiều càng tốt. Đừng quên a, nếu quên mất, xem tớ đánh cho cậu răng rơi đầy đất."

      "Cậu lợi hại."

      Lại thúc giục lên máy bay rồi, Từ Du Mạn lúc này mới cùng Cố Uyên qua cửa kiểm tra an ninh, sau đó lên máy bay.

      Cố Uyên cùng Từ Du Mạn ngồi vào chỗ ngồicủa mình. săn sóc cài dây đai an toàn cho , "Cần uống thuốc chống say ?" hỏi.

      " biết, em còn chưa từng ngồi máy bay.Xe lửa cũng chưa từng . Ặc, chưa từng xa như vậy á."

      "Ừ." Cố Uyên giúp hỏi ít đồ ăn giúpchống say máy bay. Thuốc chống say nếu như phải là rất say máy bay tốt nhất nên uống, dù sao thuốc cũng có ba phần độc hại chứ.

      Từ Du Mạn lúc đầu còn thấy rất mới mẻ, dù sao chưa từng ngồi máy bay. Nhìn thấy mây ở ngoàicửa sổ bên cạnh bọn họ, tựa như đứa bé,lôi kéo tay , hưng phấn .

      "Nhìn kìa, mây ở bên cạnh chúng ta đấy. Nếu cái cửa sổ này có thể mở ra tốt rồi, cảm giác chạm tới đám mây nhất định rất tuyệt." Từ Du Mạn ước mơ .

      người đàn ông ở bên cạnh châm chọc : "Ngạc nhiên sao, đồ nhà quê chưa từng ngồiqua máy bay. Cửa sổ máy bay có thể mở ra được sao?"

      Từ Du Mạn vừa nhìn, liền chán ghét gã béo đó.Lúc mới vừa lên máy bay còn muốn chiếmtiện nghi của . Tiện nghi chiếm được,nên tìm cơ hội châm chọc . Châm chọc đúngkhông, xem ai có thể thắng ai?

      Cố Uyên nghe lời này, ánh mắt thâm thúy nhìn cái gã mập mạp kia, gã béo bị ánh mắt của anhnhìn tới có chút đứng ngồi yên. Nhưng lại nghĩ Cố Uyên dám làm gì , bây giờlà xã hội pháp trị, lại nhắc tới dũng khí, liền liếc mắt nhìn cái.

      Từ Du Mạn nhưng nhìn cũng lười phải nhìn gãmập kia, hơn nữa còn phải xoay khuôn mặt củaCố Uyên chuyển về phía , để cho nhìn gã béo kia, cuối cùng còn giọng : "Cái bộ dạng kia còn nhìn, sợ lát nữa ăn ngon sao? Nếu nuốt trôicơm cũng sao, lúc ấy tiết kiệm được tiềncơm. Nhưng nếu nôn ra tất cả bữa sáng, vậy thìxem là lãng phí rồi. Chúng ta tội gì vì tên ghê tởm như vậy mà lãng phí chứ, đúng , ." Thanh lớn , vừa vặn có thể làm cho gã mập kia nghe được, "Em cũng muốn mở cửa sổ, chính là nếu như có thể mở cửa sổ ra tuyệt, ý tứ chính là em còn biết là thể mở ra, chỉ có kẻ đần độn mới có thể hiểu sai thôi. Quả nhiên chính là đần độn, vẻ mặt giống như có ý gì cũngkhông biết. Toàn thân nhiều thịt như vậy đầu rỗng."

      Cố Uyên mặc cho nhóc Mạn Mạn hành động, cưng chiều cười cười, gì, đểcho Mạn Mạn của chuyện thoải mái,buông lỏng tâm tình chút. Có điều, lãng phítiền cơm mà cũng được, chẳng lẽ lạithiếu chút tiền này? Câu kế tiếp chính là có hơi độc.

      Từ Du Mạn nghi ngờ nhìn chung quanh, buồn cười nghe thấy có người nhẫn cườicười. Nhưng lại nhìn thấy. Gã mập kia, dĩ nhiên thể nào cười. Nếu như lúc này còn cười được, chỉ là đần độn, mà là não tàn rồi.

      Gã mập nghe vậy rất tức giận, nhưng trong lòng cũng nhịn được đắc ý. nghĩ thầm,vẫn là thằng nhóc nghèo túng thôi, ngay cả tiềnmột bữa cơm cũng tính toán chi li. Vốn thấy haingười ngồi ở khoang hạng nhất, sợ là nhân vật lớn nào mới nén giận, nhưng bây giờ xem ra cần.

      " ai là đồ ghê tởm đó? mới đần độn." Gã mập uy hiếp nhìn chằm chằm Từ Du Mạn, sau đó phát Từ Du Mạn căn bản cũng nhìn , lời vừa rồi giống như là mình. đấm đánh vào đám bông vải rồi.

      "Tôi cũng chưa người nào, người nào thừanhận chính là người đó. Ngu ngốc mới phải dòsố chỗ ngồi."

      "Phụt…" ngồi bên cạnh gã mập chợt cười ra tiếng. Hiển nhiên là nghe được Từ Du Mạn và gã mập chuyện.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 83

      "Tôi cũng chưa người nào, người nào thừanhận chính là người đó. Ngu ngốc mới phải dòsố chỗ ngồi."

      "Phụt…" ngồi bên cạnh gã mập chợtcười ra tiếng. Hiển nhiên là nghe được Từ Du Mạn và gã mập chuyện.

      "Cười cái gì mà cười?" Gã béo quát lên với kia.

      nàng cũng chịu tỏ ra thua kém: "Tôicười là chuyện của tôi, liên quan gì đến tổ tôngnhà ?"

      Lúc đầu Từ Du Mạn còn tưởng rằng nàng đóđi cùng với gã mập, nhưng tại ràngkhông phải cùng nhau. Vốn còn cảm thấy nàng này cùng cái tên mập mạp kia ở chungmột chỗ chính là hoa lài cắm bãi phân trâu, nhưng ánh mắt của ấy sao có thể kém như vậy được.

      " này, tên là gì? Tôi có thể làm quenkhông?" thân thiện với Từ Du Mạn.

      "Dĩ nhiên có thể, tôi tên là Từ Du Mạn." Từ Du Mạn cũng thân thiện trả lời.

      "Tôi tên là Tạ Vận Tư. Rất hân hạnh được biết ." kia cởi mở . Nếu phải ở giữa còn cách tên mập, tin rằng Tạ Vận Tưsẽ trực tiếp kéo tay Từ Du Mạn, để bắt tay , " làm sao vậy?" Tạ Vận Tư nghi ngờ nhìn TừDu Mạn có vẻ mặt kỳ quái.

      " có gì, tên của rất dễ nghe." Từ Du Mạn nhắm mắt . Tạ Vận Tư a, ra ấy chính là Tạ Vận Tư, tình địch của .

      "Cám ơn, tên của cũng rất dễ nghe."

      Từ Du Mạn tiến tới bên tai Cố Uyên, chất vấn:" vừa rời tại sao ấy chính là vị hôn thê kia của ?" Thiếu chút nữa hại thất thố.

      " , chỉ gặp qua lần khi còn bé, sao có thể nhận ra được?"

      Từ Du Mạn suy nghĩ chút, Cố Uyên nóicũng có lý, "Vậy sao chút cũng ngạc nhiên?"

      " phải là ngạc nhiên a, chỉ làkhông biểu mặt mà thôi."

      Gã mập thấy ba người đều hoàn toàn khôngđếm xỉa đến , cơn tức giận kìm nén tronglòng lại phát ra được, "Này, các ngườitôn trọng tôi chút có được ."

      "Tôn trọng? biết tôn trọng người khác sao?" Từ Du Mạn hỏi ngược lại, giống như ngheđược chuyện cười hài nhất đời.

      Gương mặt của gã mập lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng vẫn bỏ cuộc muốn chuyện cùng Từ Du Mạn, đấu võ mồm với , chỉ có ra lời.

      "Thế nào, giới thiệu bạn của sao? Làbạn trai của à?" Tạ Vận Tư nhìn Cố Uyênmột chút, sau đó sắc mặt tự nhiên hỏi Từ Du Mạn. cảm thấy người đàn ông này rất quen thuộc, cho nên mới tò mò hỏi chút. Nếu , tùy tiện hỏi thân phận củangười khác.

      Từ Du Mạn có chút khó xử. phải trực tiếp với Tạ Vận Tư rằng người đàn ông bên cạnhcô chính là vị hôn phu của Tạ Vận Tư, nhưngbây giờ là bạn trai của sao? Điều này bảocô thế nào? Nếu Tạ Vận Tư là người rấtkhông có phẩm chất, tính khí đại tiểu thư, cònlà cái loại phụ nữ kiêu căng, xem thường người khác, luôn cảm thấy mình cao hơn người khác bậc, chanh chua, như vậy, Từ Du Mạn nhấtđịnh rất thẳng thắn cho ta biết. Nhưngcô cảm thấy Tạ Vận Tư này tệ, tính tình rất cởi mở, muốn tổn thương ấy.

      Cố Uyên cũng biết Từ Du Mạn khó xử, nhéonhéo bàn tay bé của , sau đó mới với Tạ Vận Tư : "Xin chào, tôi tên là Cố Uyên."

      "Cố Uyên? !" Tạ Vận Tư hiển nhiên cũng rất giật mình, thế giới này sao lại hư vậy, đimáy bay cũng có thể gặp được vị hôn phu nhiềunăm chưa gặp, hơn nữa, vị hôn phu của còn dẫn theo bạn .

      "Ừ." Nhìn nét mặt của Tạ Vận Tư, chắc cũng biết hôn của Cố Uyên và ta.

      "Ặc, xin lỗi." Từ Du Mạn áy náy . là vì biết ấy là Tạ Vận Tư mà lại nóicho ấy biết người đàn ông bên cạnh mình chính là Cố Uyên. Hai là đoạt vị hôn phu củacô ấy.

      " sao, sao." Tạ Vận Tư cũng rất lúng túng.

      Nhất thời chuyện.

      "Căng thẳng à?" Nhìn thấy Từ Du Mạn ngừng hít sâu, Cố Uyên ở bên tai dịu dàng hỏi.

      "Ừm." Từ Du Mạn , máy bay sắp hạ cánh rồi, nghĩa là sắp phải gặp người nhà của Cố Uyên rồi.

      " sao, bọn họ đều rất tốt. Ông nội rất hiềnlành." Cố Uyên an ủi. Aiz, cũng bị buồn lo vô cớ của làm cho phải dối rồi. Cũng coi là dối, ông nội rất hiền lành.

      Từ Du Mạn chú ý tới ánh mắt có chút chân tướng của Tạ Vận Tư nhìn bọn họ bên này.

      " cần nữa."

      "Ha ha." Cố Uyên dĩ nhiên biết Từ Du Mạn nhưvậy là có ý gì. nữa. Nếu Mạn Mạncủa cho , vậy là được.

      Máy bay hạ cánh.

      "Chúng ta đến nhà của sao?" Từ Du Mạn vừa xuống máy bay, liền vội vàng hỏi. Lúc máy bay hạ cánh, Tạ Vận Tư cũng biết đâu rồi.

      "Ha ha, Mạn Mạn nóng lòng gặp người nhà của như vậy sao?"

      "Mới phải. mới gấp."

      "Dạ, vội vã muốn lừa em về nhà, sau đó đem em ăn sạch." Cố Uyên .

      "Sắc lang." Từ Du Mạn xoay người rời , để cho nhìn thấy mặt đỏ ửng rồi.

      Cố Uyên đuổi theo, nhìn khuôn mặt đỏ bừngcủa : "Mặt của em giống như táo đỏ, rất muốn cắn xuống cái."

      " cho nữa." Mặt càng đỏ hơn.

      "Ha ha, cũng phải chưa từng qua, sao vẫn dễ dàng ngượng ngùng như vậy." Bị trừng mắt, tự giác ngậm miệng, "Được rồi, nữa. Còn đỏ hơn nữa cũng dám kéo ra ngoài gặp người rồi."

      "Hừ hừ. Thầy Cố, xem em có cần ăn mặc đẹp hơn rồi mới đến nhà ?"

      " cần, nhà thích tự nhiên nhưem vậy."

      "A." Từ Du Mạn lại nhìn quần áo thoải mái của chính mình, "Em thấy em vẫn nên mua quầnáo thôi, như vậy là có chút tốt."Buổi sáng ra cửa quá gấp, căn bản là quên mangmột hai bộ quần áo trang trọng.

      " cần, cũng phải là tham gia tiệc tùng gì, cần quá chính thức." Cố Uyênbuồn cười ôm bả vai của . Mạn Mạn sựquá khẩn trương.

      " phải mà, ý của em là, em ăn mặc nhưvậy bị cho rằng dụ dỗ trẻ vị thành niên ."

      "Ặc." Cố Uyên sờ mũi cái, "Được rồi."Mạn Mạn mặc thế này quả có chút giốngnhư trẻ vị thành niên.

      "Cái này thế nào?" Từ Du Mạn từ trongphòng thử quần áo ra ngoài, nhìn gương, mà trực tiếp tới trước mặt Cố Uyên, ở trướcmặt quay vòng. Ý kiến của mới là quan trọng nhất.

      Trong lúc Cố uyên lắc đầu, Từ Du Mạn lại ủ rũ cúi đầu cầm lên bộ quần áo khác vào phòng thử. Rất nhanh, lại thay xong quần áo rồi ra, "Cái này sao?"

      Cố Uyên vẫn lắc đầu.

      Từ Du Mạn lại đem bộ khác vào phòng thử quần áo, nhanh chóng thay áo quần xong rồi ra, hỏi dò ý kiến của .

      "Cái này sao?"

      "Thử cái này ." Từ Du Mạn lúc này mới nhìnthấy trong tay cầm cái váy.

      cầm cái váy chọn cho lần nữa vào phòng thử quần áo. Lần này lâu cũng chưa thấy ra. Cố Uyên chuẩn bị vào xem thử rốt cuộc làm sao, chỉ nghe thấy giọng, thanh hơi lúng túng : "Thầy Cố, đivào giúp em kéo khóa . Em làm sao cũng kéo lên."

      bất đắc dĩ cười cười. bán hàng bên cạnh chuẩn bị vào giúp Từ Du Mạn kéo lên, bị ngăn lại, "Để tôi làm cho." Sau đó, vào phòng thử quần áo trong ánh mắt đầy mập mờ của bán hàng.

      "Thầy Cố à?"

      "Ừ." Thanh của chợt trở nên khànkhàn, trầm giọng đáp.

      "Thầy Cố, tới đây giúp em kéo khóa lên với."Mạn Mạn yếu ớt .

      Cố Uyên lúc này mới nhàng kéo dây kéotrên váy, chậm rãi hướng lên . Tốc độ cóthể gọi là rất chậm, tay còn thỉnh thoảngchạm đến làn da sau lưng . Khi như có như chạm vào , thanh của cũng có chút thay đổi, "Thầy Cố, nhanh lên mộtchút a."

      Rốt cuộc kéo đến cùng. Cảnh tượng vừarồi quá kích thích. Từ Du Mạn mới vừa buông lỏng chút, chợt phía sau truyền đếnmột lực kéo khá lớn, xoay người lại, đôi môi của lập tức liền bị ngậm vào.

      Hồi lâu, mới buông ra, "Ra ngoài ."

      "Ừm." Từ Du Mạn gật đầu cái, theo anhra khỏi phòng thử quần áo.

      Bên ngoài mấy bán hàng vây tại chỗ bàn luận xôn xao, Từ Du Mạn trực giác cảm thấy họ chính là bàn tán về và Cố Uyên. Đều tại thầy Cố á.

      "Đều tại ."

      " phải em bảo vào sao?" Cố Uyênhỏi ngược lại.

      "Vậy cũng có thể bảo bán hàng vào giúpem mà, chính là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của em."

      "Được rồi, coi như là chiếm tiện nghi củaem." Hai tay Cố Uyên nắm bả vai , xoay người qua quan sát lượt, sau đó, ra lời khiến hận thể giết chết : "Quágợi cảm, cái này được."

      "Đây chính là chọn, muốn, em đổi." Đổi nhiều lần như vậy, buổi trưa còn chưa ăn cơm, bây giờ còn hơi sứcrồi. chút khí lực cuối cùng cũng bị nụ hôn của Cố Uyên giành mất rồi.

      "Đổi bộ khác, ngoan." Cố Uyên lại chọnmột bộ đưa cho Từ Du Mạn. liếc mộtcái, mới tình nguyện cầm cái váy đưa cho vào phòng thử đồ.

      Cái váy này ngược lại khó mặc như cái vừa rồi, rất nhanh đổi xong. Cố Uyên liếcmắt cái liền xác định, "Chính là cái này."

      Quyết định mua hai cái váy, cái váy màu đỏkhiêu gợi vừa xong về sau đặc biệt mặc cho mộtmình xem là được. Hơn trăm ngàn tệ cái váy, mắt cũng nháy cái mua rồi.

      "Thầy Cố, có tiền phải xài như thế này."Từ Du Mạn nghĩ mà phát sợ, mắc như vậy.

      "Ha ha, chỉ cần em thích."

      Từ Du Mạn cho rằng nhà họ Cố hẳn là ở mộtcăn biệt thự rất lớn, biệt thự có khí tức uy nghiêm. Nhưng cũng phải. Cố Gia ởtrong Tứ Hợp Viện đặc sắc nhất Bắc Kinh.

      Khi Cố Uyên dắt tay Từ Du Mạn vào viện, có chút sợ ngây người. có cảm giác Tứ Hợp Viện của Bắc Kinh xuống dốc như Internet , Tứ Hợp Viện mà nhà họ Cố ở vẫn rất to lớn uy nghiêm.

      Lúc vào còn có mấy cậu bé ở sân bêntrong luyện tán đả. Mấy đứa trẻ nhìn thấy CốUyên trở về, cũng luyện nữa, mà vội vàng chạy tới vây quanh hai người.

      " Cố, qua đây dạy tụi em cái Cầm Nã Thủ mà ông nội là làm như thế nào ?"

      "Chú Cố, mới vừa rồi Ngụy Thần Suất bắt nạt cháu."

      "Chú Cố…"

      Từ Du Mạn nhìn mấy đứa bé vây quanh Cố Uyên, cảm giác rất kỳ diệu: "Xem ra, vẫnrất chịu hoan nghênh của những đứa bé này a."

      "Đúng vậy."

      Mấy đứa trẻ lúc này mới chú ý tới Từ Du Mạn.Cậu bé nhất : "Chú Cố, chị xinh đẹp này là ai thế?"

      Cố Uyên nghiêm mặt, dạy bảo: " được gọi là chị, phải gọi là ." Nếu là chú, Mạn Mạn là chị, phải rối loạn sao. hoàn toàn nghĩ tới, là thầy giáo, là học sinh, cũng rối loạn rồi.

      " muốn, muốn gọi là chị cơ."

      Từ Du Mạn ở bên vui vẻ, đắc ý nhướngmày nhìn : "Tốt, gọi chị là chị là đượcrồi. Em tên là gì?"

      "Chị xinh đẹp, em tên là Phùng Lăng. Chịcó thể gọi em là Lăng Lăng nha."

      "Được, Lăng Lăng ngoan." Từ Du Mạn xoa xoa đầu Phùng Lăng.

      Mấy đứa trẻ khác bị lạnh nhạt, đều vội vàng bỏqua Cố Uyên, mà đến gần Từ Du Mạn chị xinh đẹp này, "Chị ơi, em tên là Hàn KiếmBỉnh."

      "Chị ơi, em tên là Ngụy Thần Suất." Ngụy ThầnSuất lớn tuổi nhất . Đừng xem Ngụy Thần Suất còn tuổi, chuyện đâu ra đấy, rất cócảm giác thành thục, "Chị ơi, chị xinh đẹp, em thích chị."

      "Ha ha, chị cũng thích em." Từ Du Mạn ngốc lát, sau đó cười .

      "Cái loại thích em phải giống như chịnói, mà là phải lấy chị về nhà. Chị ơi, em địnhsẽ lấy chị." Ngụy Thần Suất vẻ mặt rất chân thành, ánh mắt như vậy suýt chút nữa khiến quên mất tuổi của cậu nhóc rồi. Nhìn bộ dạng Ngụy Thần Suất, hẳn mới chỉ mười mườihai tuổi thôi.

      Cố Uyên tới tóm lấy cổ áo của Ngụy ThầnSuất, nhấc cậu bé lên rồi , "Cái thằng nhócđáng ghét này, cư nhiên tới đào góc tường chúCố của cháu, có bản lĩnh rồi phải ?"

      Ngụy Thần Suất cư nhiên chút cũng khôngsợ Cố Uyên, bị xách lên trung, cònquyền đấm cước đá đối với , "Hừ, ông nộiđã , chỉ cần vung cuốc tốt, sợ đàokhông được góc tường."

      "Chú sớm muộn cũng phải tìm ông nội Ngụy.Dạy cháu thế nào!" Cố Uyên hung ác .

      Từ Du Mạn tới vỗ lên bàn tay xách Ngụy Thần Suất của , "Thả ra , nó vẫn làtrẻ con."

      "Em mới phải là trẻ con đâu." Cố Uyêncòn chưa phản bác, Ngụy Thần Suất đồng ý trước rồi.

      "Được… được, em là người lớn. Người lớn phảithành thục chững chạc, cũng thể kíchđộng như vậy nha. chuyện phải dùng đầu óc suy nghĩ, thể tùy tiện lung tung, biết ?" Từ Du Mạn tận tình khuyên bảo.

      "Em dĩ nhiên biết."

      "Thằng nhóc kia, buông cháu trai ta ra." Từ phía tây khu nhà truyền đến tiếng rống như sấm, sau đó Từ Du Mạn liền nhìn thấy ônglão từ trong nhà ra. là ông lão là bởi vì ông tóc bạc đầy đầu. Nhưng ông bước lạimạnh mẽ nghiêm khắc, chút cũng khôngnhìn ra già chỗ nào. Cái lực đạo đó sợ là lớnhơn rất nhiều so với mấy chàng trẻ tuổi bây giờ.

      Người này hẳn là ông nội Ngụy trong miệng CốUyên.

      "Ông nội Ngụy." Từ Du Mạn ngoan ngoãn chào hỏi.

      "Ông nội Ngụy, ông dạy cháu trai của mình thế nào, như vậy lại dạy nó đào góc tường củangười khác thế?" Cố Uyên giật khóe miệng.

      "Hừ, ta thích, ta muốn dạy thế nào dạy thếđó. Thế nào, nhóc Uyên, sợ cháu của ta đào góctường của cháu sao?" Ông nội Ngụy đúng là dũng mãnh.

      "Cháu mà sợ sao? Lúc trước ông vội vàng đểcho Ngụy Hưởng cưới vợ, phải là sợ cháu đào góc tường con trai của ông sao."

      "Hừ, mới phải. Đó là do con trai cùngcon dâu ta tình cảm tốt, muốn sớm kết hôn thôi." Thằng nhóc này còn nhớ chuyện lúctrước a. Lại , bộ dạng của thằng nhóc nàylúc mang mắt kính là đáng đánh đòn, mình cho rằng con dâu mình mới nhìn cái liền bị mê hoặc. Aiz, cũng may con dâu rất lý trí đấy.

      "Nhóc Uyên trở về rồi à." Lại từ phía sautruyền tới giọng lớn. Trong viện này, toàn bộ đều có giọng to. Từ Du Mạn giậtgiật khóe miệng.

      "Vâng thưa ông nội Hàn, cháu về a."

      "Ông nội Hàn."

      Vào trong khu đại viện này, nhìn thấy mấy đứa trẻ còn đỡ, vừa nhìn thấy những nhân vật cấp bậc này, trong lòng liền thấy hồi hộp. biếtông nội của là thủ trưởng, vậy còn mấy vịnày? Sợ là chức vị thấp a.

      "Ừ… ừ…, ngoan."

      "Ông Cố, cháu trai của ông về rồi, sao chưa ra đây?" Ông nội Hàn hướng về căn nhà phía đông mà phát huy công phu Sư Tử Rống.

      Sau đó, Từ Du khắp chỉ nghe thấy thanh trong căn nhà phía đông truyền ra. Thanh âmcủa ông nội Cố so với thanh của hai vị nàycòn vang hơn, "Kêu cái gì mà kêu? Chẳng lẽ cháu trai tôi về mà ông già tôi đây còn phải ra ngoài nghênh đón hay sao?"

      Quả nhiên, "hiền lành" a.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 84

      Cha định hôn ước, cha cưới !

      Sau đó, Từ Du khắp chỉ nghe thấy thanh trong căn nhà phía đông truyền ra. Thanh âmcủa ông nội Cố so với thanh của hai vị nàycòn vang hơn, "Kêu cái gì mà kêu? Chẳng lẽ cháu trai tôi về mà ông già tôi đây còn phải ra ngoài nghênh đón hay sao?"

      Quả nhiên, "hiền lành" a.

      "Ông nội Hàn, ông nội Ngụy, cháu vào nhà trước đây ạ." Cố Uyên xong, dẫn Từ Du Mạn vào căn nhà phía đông.

      "Cháu chào ông nội."

      Từ Du Mạn vào nhà nhìn thấy ông lãotóc bạc phơ lau chùi khẩu súng săn trong tay. Là súng săn, Từ Du Mạn từng cũngnghiên cứu qua vài loại súng đơn giản.

      "Cháu chào ông nội Cố." Còn chưa chính thứctiến vào nhà họ Cố, Từ Du Mạn cũng tiện gọi ‘ông nội’ giống như Cố Uyên, đành phải gọi là ông nội Cố.

      "Cháu chính là con dâu trong miệng con bé Tôn à." Ông nội Cố mặc dù già, nhưng là càng giàcàng dẻo dai, thân thể rất khỏe mạnh. Giọng nóivẫn có khí thế thể kháng cự.

      Từ Du Mạn trả lời, ở bên yên lặng ngẩn người. Cố Uyên nhéo nhéo tay , cho thêm dũng khí, "Ông nội, ấy chính là bạn của cháu, tương lai là vợ của cháu, cũng là cháu dâu của ông."

      "Ừ."

      Ông nội Cố cũng mặn nhạt ừ tiếng, sau đó chuyên tâm lau súng. Từ Du Mạncó chút lo lắng, tình hình ông nội Cố như thế, có phải thích hay ?

      nhìn về phía Cố Uyên, lại dùng ánh mắtkhích lệ , "Ông nội cũng chán ghét em."

      Đây là phiền, làm gì mà gia đình phải tốt như vậy?

      Từ Du Mạn chuyên tâm nhìn ông nội Cố lau súng. Chợt, "Ông nội Cố, chỗ này thể trực tiếp lau, cây đánh lửa nên lấy xuống lauriêng."

      Ông nội Cố gì, vẻ mặt tình bấtđịnh nhìn thoáng qua Từ Du Mạn, sau đó cúiđầu tiếp tục lau súng. Nhưng cũng nghe lời cônói, lấy cây đánh lửa xuống lau lần nữa.

      Từ Du Mạn quay đầu lại, nhìn thấy Cố Uyêngiơ lên ngón tay cái về phía mình. rốt cuộc nở nụ cười. Xem ra bước đầu tiên cũng khôngtệ lắm, phải sao?

      "Thằng nhóc, trở về cũng gọi điện thoạicho mẹ." Tôn Tôn vào, sau đó lại nhìn thấyông nội Cố lau súng, thức thời ngậm miệnglại. Bình thường lúc ông cụ lau súng thểquấy nhiễu, nếu ông cụ nổi giận, cũng phải dễ chịu như vậy.

      Tôn Tôn dám lời nào, liền đứng ở bên cạnh, quan sát Từ Du Mạn.

      Ừm, tệ. Tôn Tôn vừa quan sát, vừa gật đầu. Bà đối với người con dâu này rất hài lòng, phải hài lòng bình thường.

      "Mọi người ra ngoài ."

      "Vâng"

      Cố Uyên, Từ Du Mạn cùng với Tôn Tôn rakhỏi phòng. Tôn Tôn lúc này mới dám lên tiếng,"Bé Mạn đúng , xinh đẹp." Tôn Tônkhông chút khách khí nắm tay , khen ngợi.

      "Dì Tôn."

      "Ha ha, ngoan. Có điều, nếu như gọi là mẹ,ta càng vui vẻ hơn." Tôn Tôn .

      "Mẹ, chú ý chút, chớ dọa con dâu của mẹ chạy mất." Cố Uyên nhìn mẹ mình nhắc nhở. Mẹ của chính là như vậy. Lớn tuổi như vậyvẫn thay đổi.

      "Ha ha, Mạn Mạn mới chạy, nếu như Mạn Mạn chạy, chính là con vô dụng, quản được vợ." Tôn Tôn mới chịu thuaCố Uyên.

      "Bé Mạn, mấy năm nay khó khăn cho con." Tôn Tôn sao biết Từ Du Mạn mấynăm nay rốt cuộc trải qua cuộc sống như thế nào chứ, đành phải áy náy . Nếu phải lão già nhà bà cố chấp như vậy, nhất định đưa bé Mạn , nhất định đưa con trai đến , hiệntại bà chắc chắn có thể ôm cháu trai rồi.

      " sao ạ. Các bác đối với cháu rất tốt ạ.Lúc trước nếu như phải là các bác, cháu cũng biết sống hay chết." Đúng là như vậy. Lúc trước mặc dù nhà họ Cố thu nhận chỉ có tháng, nhưng lúc đưa , dù sao cũng cho số tiền lớn, hơn nữa còn giúp tìm cha mẹ nuôi. Ân huệ của nhà họ Cố đốivới phải là ngày ngày hai có thể hết.

      ngờ Tôn Tôn chẳng những khiêm tốn mấy lời khách sáo như nhấc tay giúp người…, ngược lại khách khí : "Ha ha, nhóc Mạn là cảm thấy thiếu nợ nhân tình nhà của chúng ta, đúng ?"

      Từ Du Mạn có chút bất ngờ, nhưng cũng mayphản ứng khá nhanh: "Đúng vậy, nếu như dì cần cháu làm gì, chỉ cần cháu có thể làm được,nhất định làm." Từ Du Mạn ưng thuận cam kết.

      "Ha ha, vậy tốt. Ta cầu gì khác,chính là hi vọng cháu có thể làm con dâu củanhà họ Cố chúng ta, sinh cho nhà họ Cố mấyđứa bé, chính là báo đáp tốt nhất đối với nhàhọ Cố chúng ta."

      "…"

      Tôn Tôn đúng là khách khí, lại còn mấy đứa bé nữa, xem Từ Du Mạn là heo a. Từ Du Mạn khóe miệng giật giật.

      "Bé Mạn, mau vào pha ly trà cho ông nội,ông hẳn là lau súng xong rồi." Tôn Tôn chỉ huynói. Bình thường ông cụ lau súng xong là muốnuống trà. Đây là thói quen nhiều năm qua củaông cụ.

      "Vâng. Nhưng dì Tôn, hay là dì vào cùngcháu chuyến, cháu biết trà để ởđâu." may là còn có chút kỹ thuật pha trà. Nếu có thể biết làm sao quacửa ải này nữa. Pha trà được Từ Du Mạn trực tiếp quy kết trở thành trong những thửthách cho rồi.

      " thể có người giúp tay, phải tự mình vào." Tôn Tôn khó xử . Lại , chỗ cất trà vẫn có chút khó tìm.

      Từ Du Mạn hiểu, tự mình vào trong. Trà suy cho cùng hẳn là đặt ở nơi khô ráo, tốt nhất là ở chỗ cao chút. Bởi vì cái loại Tứ Hợp Viện tương đối cổ xưa này, mặt đất khá ẩm thấp, lạikhông có lầu hai.

      Từ Du Mạn vào xem thấy ông taychống đầu ngủ. thả bước chân. Đầu tiênchính là xem phía đầu. Quả nhiên, nhìnthấy túi gì đó treo xà nhà. Nếu như đoán sai, đây chính là trà mà cần.

      Từ Du Mạn từ trong sân đưa vào cái thang, cẩn thận lấy trà xuống, lại trông thấy bếp lò ở trongphòng. Vốn có bình lọc nước, nhưng nơi này còn có ấm đun nước, chính là công cụ mấy năm trước chuyên dùng để nấu nước.

      đốt bếp lò lên, đổ nước khoáng vào trong ấm đun, bắt đầu lẳng lặng chờ đợi nước sôi.

      Lửa quá lớn, nhưng cũng , cũng lâu lắm, nước liền sôi.

      cho lượng trà vừa phải vào trong ly trà, đổ nước sôi vào, chờ đợi lát, lại đổ nước trà bên trong , lá trà vẫn ở lại bên trong. lạirót nước sôi vào.

      Trà ngấm nước đều, nhàng để lên bàn.

      Mới vừa để xuống, ông nội Cố liền mở mắt, nâng ly trà lên, đặt ở bên mũi ngửi cái, sauđó ngụm uống cạn. Để qua bên, lại tiếp tục ngủ.

      "Ra ngoài ."

      "Dạ." Từ Du Mạn mới dám ra khỏi phòng.

      Nhà họ Cố này đúng là kỳ quái, khôngbiết kế tiếp còn có khảo nghiệm gì, đành phảibinh đến tướng chặn thôi.

      Thấy ra, Tôn Tôn liền vội vàng hỏi: "Ôngcụ có uống ?"

      "Có uống ạ."

      Tôn Tôn còn kích động hơn Từ Du Mạn, tốt quá. Phải biết, khẩu vị của ông cụ phải khó tính bình thường, nếu như pha khôngtốt, căn bản là mắt cũng chả thèm liếc. Bé Mạn giỏi, bà quả nhiên nhìn lầm.

      Buổi tối ăn cơm xong, theo Cố Uyên rời khỏi đại viện. Phải , mấy người trong đạiviện đúng là nhiệt tình. Từ Du Mạn cũng sắp chống đỡ được rồi. Những ông nộiNgụy ông nội Hàn đều xem thành vợ của Cố Uyên mà đối đãi, đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, lại tặng cho ít quà gặp mặt.

      Lúc đầu Từ Du Mạn cũng dám nhận, CốUyên bảo nhận lấy mới nhận, nhưng vẫn rất ngượng ngùng. Những thứ này, mặc dù biết giá cả cụ thể, nhưng vừa nhìn liềnbiết giá trị xa xỉ a. cầm mà tay cũng sắp nhũn ra.

      Tất cả mọi người ông lời tôi câu nhiềuchuyện chuyện giữa Cố Uyên và Từ Du Mạn,chỉ có ông cụ Cố ở bàn cơm yên lặng ăn cơm, gì. Từ Du Mạn hoàn toàn nhìnkhông thấu tâm tư của ông cụ Cố.

      xe, Từ Du Mạn cầm những thứ quà tặng kia, rối rắm hỏi: "Món quà quý giá như vậy, anhbảo em nhận làm gì?"

      " nhận bọn họ tức giận. Hơn nữa tặng quà cho em chính là bọn họ cũng chấp nhận em là vợ rồi. Nhiều người chấp nhận, khôngphải càng tốt sao?" Cố Uyên hỏi ngược lại. MạnMạn là, bình thường thông minh như vậy, tại sao lại biến thành ngốc rồi. sựcũng là bị trận địa trong chính nhà mình dọa sợ rồi.

      Cố Uyên ôm Từ Du Mạn, ngón trỏ cuốn lấy nhúm tóc của ngắm nghía, sau đó bất ngờ hôn . còn chưa kịp phản ứng, phản ứng của xe còn mãnh liệt hơn, lắc lư dữ dội phen.

      Cố Uyên cùng Từ Du Mạn nhìn người lái xe, bất đắc dĩ : "Mẹ, mẹ lái xe của mẹ cẩn thận , đừng luôn nhìn lén qua gương chiếu hậu." Lái xe này phải ai khác, mà là TônTôn.

      Tôn Tôn tự mình lái xe tới, Cố Uyên và Từ DuMạn có xe, đương nhiên là cùng Tôn Tôn.

      Tôn Tôn vừa lên xe, vẫn thông qua gương phíatrên quan sát nhất cử nhất động của Cố Uyêncùng Từ Du Mạn. Chợt nhìn thấy Cố Uyên hônTừ Du Mạn, chút kích động suýt lạc tay lái.

      " xảy ra chuyện gì, các con cứ tiếptục, cần phải để ý đến mẹ." Tôn Tôn bảo đảm , đột nhiên lại nghĩ lại tới những lời lúctrước lão Tiền với mình. Chẳng lẽ, con trai mình muốn xe chấn?

      Tôn Tôn là người mẹ rất quan tâm, Tôn Tôn là người mẹ thoải mái, Tôn Tôn là người mẹ cởimở. Cho nên, Tôn Tôn ấn công tắc, mộttấm vách ngăn dày xuất giữa hai hàng ghế,"Các con cứ tiếp tục, mẹ nhìn. Cái nàythật là vách ngăn nhìn tới cũng nghekhông được." Tôn Tôn ở phía trước tốt bụng khuyến cáo.

      Cố Uyên cùng Từ Du Mạn liếc mắt nhìn nhau,đều cảm giác sâu sắc còn lời nào để . là cách , nhưng sao bọn họ còn có thểnghe được Tôn Tôn chuyện?

      ra, đây là thiết kế đặc biệt trong xe của Tôn Tôn. Chủ yếu là bà có thể nhìn thấy phía sau, nhưng phía sau thể nhìn thấybà, hắc hắc, cái thiết kế này tốt.

      Nhìn thấy vẻ mặt gần như vặn vẹo của hai người phía sau, Tôn Tôn mới biết mình rốt cuộc phạm phải sai lầm gì: "Được rồi, mẹ ,các con có thể nghe được mẹ bên này, nhưng mẹ thể nghe thấy các con bên kia, cho nên các con cứ việc yên tâm."

      Cố Uyên cùng Từ Du Mạn lần nữa liếc mắt nhìn nhau, trực tiếp lựa chọn chú ý đến Tôn Tôn. Hai người hề có hành động nào quá giới hạn, ngược lại quy củ ngồi chỗ của mình.

      Hi vọng Tôn Tôn bị hụt rồi.

      "Đúng rồi, ông nội Cố vẫn ở trong đại viện sao?" Từ Du Mạn hỏi.

      "Ừ. Mọi người muốn ông về ở cùng, nhưng ôngkhông muốn. Ông nội Ngụy cùng ông nội Hàn bọn họ đều muốn đến ở biệt thự, đều thàrằng ở lại trong viện. Mọi người đành phải sửachữa đại viện lại chút, mấy ông nội ở đó, con cháu cũng yên tâm hơn. Nhưng em đếnrồi, ông nội về ở chỗ nhà ."

      "Thảo nào em nhìn phòng ốc trong viện đều cònrất mới." Từ Du Mạn chợt nhớ tới việc chuyện trọng yếu, " phải vẫnchưa từng trở về chứ?"

      "Có trở về." Cố Uyên thành trả lời.

      "Vậy sao sớm tới tìm em?" Từ Du Mạncó chút buồn bực. Nếu như Cố Uyên sớm đếntìm , như vậy cũng cùng ÂuDương Nhất Phàm có cái gì, càng yêuđương với Tả Minh. khi ấy cho rằng Cố Uyên vĩnh viễn trở lại.

      "Trở lại xem em rồi, chỉ là em biết màthôi. Khi đó còn có việc, thể nhận biết em." có nhiệm vụ người, nếu nhưcùng Mạn Mạn quen biết nhau, sau khi rời , mình Mạn Mạn có ai bảo vệ, nếu như bị người có ý đồ xấu biết, biết làmra chuyện gì nữa. tại đều làm xong tất cả, cần trở lại nữa, có thể tiếp tục ở cùng Mạn Mạn, cho nên mới tìm đến , ở bêncô.

      "Nha." Từ Du Mạn cũng truy hỏi nguyên nhân tới cùng. Chắc hẳn, có chuyện quan trọng.

      Tôn Tôn nghe thấy lời của Cố Uyên, hơi đau lòng. Khoảng thời gian ở , người khác biết, nhưng bà luôn biết rằng con trai củabà đến cùng đau khổ cỡ nào. Vì thế bà vẫn cãinhau với Cố Bác, nhưng vẫn thua bởi chồngmình. Dù sao, đó là phương pháp hữu hiệu nhấtrèn luyện năng lực của con trai mình.

      tại tốt rồi. cần chịu nhiều cực khổ như vậy nữa.

      Quả nhiên là ở biệt thự lớn.

      So với biệt thự ở thành phố A còn lớn hơn rấtnhiều.

      Từ Du Mạn cùng Cố Uyên vào biệt thự, CốBác chờ tại phòng khách.

      "Cha."

      "Bác Cố."

      Cố Bác đáp lại, chỉ gật đầu cái. TừDu Mạn có chút lúng túng, nhưng tiệnnói gì.

      Tôn Tôn bằng lòng, tiến lên với ông: "Vợ của con trai ông chào ông, ông cũng trả lời, đây là làm gì chứ?"

      Cố Bác vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Tôn Tôn chút, sau đó mới lên tiếng: "Vận Tư ngày mai muốn qua chơi."

      Vừa nghe, Tôn Tôn ngây ngẩn cả người. Bà làm sao lại biết Vận Tư trong miệng Cố Bác là ai chứ, "Con bé sao lại tới?"

      "Vợ tới nhà chồng thăm chút, bình thườnga."

      Từ Du Mạn có chút chán nản. Mình ràng cố gắng như vậy, vẫn có được lời khen của Cố Bác. tại ông còn ngay trước mặt cônói Tạ Vận Tư mới là con dâu của nhà họ Cố bọn họ, đặt ở chỗ nào chứ?

      Cố Uyên muốn chuyện, còn chưa kịp , chỉ nghe thấy thanh trung khí mườiphần ở cửa: "Ai Tạ Vận Tư là con dâu của nhà họ Cố? Ta còn chưa thừa nhận đâu."

      "Cha, con lập hôn ước với nhà họ Tạ rồi."Chính là vì vậy, ông thể mà khônggiữ lời. Nếu , bé Từ Du cũng rất tốt.

      "Đó là cha định ra, cha cưới ." Cố Uyênmạnh miệng . sớm bất mãn việc CốBác đồng ý của , hơn nữa còn là lúc còn rất định hôn ước cho . tại có ông nội chống đỡ, chính là sứcmạnh tràn đầy.

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 85

      ra là nguyên nhân này!

      "Đó là cha quyết định, cha cưới ." Cố Uyên mạnh miệng . sớm bất mãnviệc Cố Bác đồng ý của , hơn nữa còn là lúc còn rất định ra hôn ước cho . tại có ông nội chống đỡ, sức mạnh tràn đầy.

      "Cái thằng nhóc hư hỏng này, học được tranhcãi với ba mày rồi." Cố Bác tức giận đến dựng râu trợn mắt .

      "Ha ha, vẫn là cháu của ông hay. định hôn ước, cưới là được." Ông cụ Cố chút thể diện cũng giữ cho con trai.

      "Vậy cũng được." Tôn Tôn kêu lên. Bảo Cố Bác cưới, vậy bà làm thế nào?

      "Vậy để cho tiểu Uyên cưới?" Cố Bác thấy Tôn Tôn đồng ý, mong đợi nhìn Tôn Tôn. Nhưng Tôn Tôn vẫn kiên trì: " đượccưới, nhưng con trai cũng thể cưới. Anhmuốn con trai của chúng ta làm kẻ phụtình, vứt bỏ bé Mạn sao? Lúc trước cầu hôn em chính là nhà họ Cố người đàn ông nào là kẻ phụ tình, vứt bỏ phụnữ."

      "Nhưng cùng nhà họ Tạ quyết định hônước rồi, tại cũng có cách nào a. Anhcũng thể giữ lời a?" Cố Bác ở vào thế khó xử. Đều do ông lúc trước nhanhmồm nhanh miệng, tại chịu khổ rồi.

      " , sao lại quyết định cuộc hôn nhânnày?" Tôn Tôn đến bây giờ cũng vẫn chưa moi ra nguyên nhân tại sao Cố Bác lại định ra hôn này. Bà rất tò mò a.

      "Hừ, còn có thể là nguyên nhân gì? Đánh cuộcthua chứ sao." Ông cụ Cố hừ lạnh . làtên phá gia chi tử, lấy cuộc đời con trai củachính mình ra đánh cược. Nếu phải là lầnđó lão già họ Tạ tìm đến ông ôn chuyện, ông tại cũng chẳng hay biết gì.

      "Đánh cược?"

      "Đánh cược?"

      Bởi vì đánh cược mà đính hôn, kinh hãi sao?

      Tôn Tôn vừa nhéo lỗ tai của Cố Bác, vừa quởtrách: " đánh cược cái gì? Tại sao lại thuahả? Sao còn định hôn ước cho con trai hả?"

      "Ai ui, chút. . Chính là đánh cuộc cùng ông cụ Tạ xem ai bắn đượcnhiều con mồi hơn. Ai bắt được ít hơn phải thỏa mãn cầu bất kỳ của người bắn được nhiều hơn."

      "Cho nên chính là thua phải hay ?Sau đó ông cụ Tạ liền đề nghị muốn tiểu Uyênnhà chúng ta cưới cháu ông ấy, có phảikhông? ngớ ngẩn sao? Kỹ thuật bắn súng của có thể so với ông cụ Tạ sao? lạicòn cùng ông cụ Tạ so săn thú?" Tôn Tôn ngừng quở trách Cố Bác. Hôn nhân với nhà họ Tạ cũng tiện khước từ, dù sao tiện đắc tội. là phục lão già này rồi.

      " bé, biết đánh cờ ?" Ông cụ Cố khôngđể ý đến Cố Bác cùng Tôn Tôn cãi lộn, với Từ Du Mạn.

      "Biết chút ạ." Từ Du Mạn khiêm tốn . Cha của là hoạ sĩ nghèo, từ dạy vẽ tranh. Người khác biết, tài đánh cờ củacha cũng rất tốt. Mặc dù học chưa đượcbao nhiêu năm, cha qua đời. Nhưng đại khái vẫn biết.

      "Tới đây đánh cờ với ông." Ông cụ Cố ra lệnhmột tiếng, ai dám nghe? Tôn Tôn cũngkhông mắng Cố Bác nữa, ông cụ Cố đánh cờ,bà dám quấy rầy. Tôn Tôn biết chơi cờ, chạy vào phòng bếp pha trà cho bọnhọ. Cố Bác cùng Cố Uyên biết, hai người an vị ở bên cạnh, yên tĩnh xem đánh cờ.

      Ông cụ Cố mỗi lần hạ xuống quân cờ, đềuphát ra thanh, khí thế khổng lồ. Trái lại TừDu Mạn đều nhàng đặt xuống, làmtung lên chút bụi nào. Như vậy xem ra, Từ DuMạn rơi lại phía sau ông cụ Cố phải mộtchút xíu.

      Càng về sau, tốc độ đánh cờ của ông cụ Cốcàng lúc càng chậm. Tốc độ thả cờ của Từ Du Mạn cũng càng lúc càng chậm. Cố Bác cùng CốUyên ở bên xem cũng rất hồi hộp.

      Trong lúc đó, Cố Bác cũng quan sát kỹ Từ Du Mạn. ngờ kỳ nghệ của bé lại tốt nhưvậy, có thể cùng ông cụ chơi cờ lâu như vậy màchưa thua. Cố Uyên nhìn Từ Du Mạn trong lòng chính là nghĩ Mạn Mạn bảo vật. Anhnhặt được bảo vật.

      Cuối cùng, Từ Du Mạn vẫn thua. Nhưng ông cụCố lại sảng khoái cười: " tệ tệ, tiếptục." lâu rồi chưa gặp phải đối thủ thúvị như vậy, sảng khoái hơn so với đánh cờ cùnglão Hàn tiểu Ngụy. Lão Hàn tiểu Ngụy xuống chơi cờ, phương thức đánh cờ đều thayđổi, có chút ý mới. Nhưng thủ pháp đánhcờ của bé này, ông chưa từng gặp qua, rấtmới lạ.

      Ông cụ Cố càng chơi càng có tinh thần, Từ Du Mạn cũng vậy. Lúc đánh cờ đều muốn toàn tâm toàn ý đặt vào bàn cờ, hết sức chăm chú, hơnnữa đây còn là chuyện vô cùng mệt óc, mặcdù mệt, nhưng tuyệt muốn ngủ.

      Tôn Tôn ngủ rồi, phòng khách chỉ còn lạiCố Uyên, Cố Bác còn có Từ Du Mạn cùng ông cụ Cố.

      ngày này căn bản chưa được nghỉ ngơi,người khác đau lòng, nhưng Cố Uyênđau lòng. Rốt cuộc nhìn thấy ván kết thúc,ngay trước khi ông cụ Cố chơi thêm ván nữa, Cố Uyên giành cơ hội trước : "Ông nội, Mạn Mạn mệt rồi, chúng cháu nghỉ trướcnhé."

      Ông cụ Cố cười : "Đứa này, ông nội là người có chừng mực thế sao? Vốn cũngđịnh đây chính là ván cuối cùng rồi. , nghỉngơi thôi. Ngày mai chơi tiếp."

      Cố Uyên gì, nhưng trong lòng chínhlà nghĩ đúng vậy, sai, ông chính là ngườikhông có chừng mực như vậy. bao nhiêulần ván cuối cùng rồi, nhưng bây giờ cũngvẫn là ván cuối cùng. Bây giờ cũng 12 giờrồi.

      Tôn Tôn trước khi ngủ giúp Cố Uyên thu dọn phòng rồi. Nhưng dọn dẹp phòng cho Từ Du Mạn.

      "Em thu dọn chút là được." Từ Du Mạnnói.

      Cố Uyên để cho dọn phòng dành cho khách: " cần, ý của mẹ, em còn chưa biết sao? Ngủ chung ."

      "Như vậy tốt đâu. Ngộ nhỡ bọn họ nghĩ em là tùy tiện làm thế nào?"

      " đâu. Dù sao cũng cưới em mà. Được rồi, tắm ." Cố Uyên đưa áo ngủ lên.Xem ra mẹ chuẩn bị đầy đủ cả, ngay cả áo ngủ của Mạn Mạn cũng chuẩn bị luôn.

      Từ Du Mạn chậm chạp vào phòng tắm. DìTôn rất cởi mở a.

      Từ Du Mạn cũng biết, bác Cố là ngườiđàn ông nghiêm túc như vậy, làm sao có thể cùng dì Tôn ở bên nhau? Hơn nữa tình cảm của bọn họ còn tốt như vậy. bỏ lỡ ánhmắt nuông chiều và nhu tình của bác Cố khi dìTôn nhéo lỗ tai của bác ấy. Nếu phải làphần nuông chiều này, dì Tôn sao có thể dám chút kiêng kỵ nhéo lỗ tai của bác ấy như vậy? Đổi lại là người khác, tin tưởng, bác Cốnhất định khách khí đánh cho đối phương răng rơi đầy đất.

      Ha ha, gien cưng chiều vợ của nhà họ Cố tốt.

      Cả đêm mộng mị.

      Từ Du Mạn ngủ giấc thẳng đến trời sángmới tỉnh lại. Hơn nữa còn là Cố Uyên kêu dậy.

      mơ mơ màng màng mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong, xuống lầu. Tạ Vận Tư tới rồi. Hôm nay Tạ Vận Tư mặc váy ngắn áo thấp cổmàu tím của hôm qua, mà đổi bộ váy dàimàu trắng, nhìn có vẻ hoạt bát như ngàyhôm qua, mà lại có chút tươi mát.

      "Mạn Mạn, Cố Uyên." Vừa thấy Từ Du Mạncùng Cố Uyên xuống lầu, Tạ Vận Tư chàohỏi trước.

      "Ừ." Từ Du Mạn chạy đến trước mặt Tạ VậnTư, "Vận Tư, sớm như vậy tới rồi à, ăn sáng chưa? Tôi làm cho ?" Từ Du Mạn dường như lơ đãng .

      Sắc mặt của Tạ Vận Tư có chút thay đổi, nhưng do giáo dục của tiểu thư khuê các, ta vẫnmỉm cười: "Trước khi tới tôi ăn rồi. sao? Nhìn bộ dáng là mới dậy à?" Tạ Vận Tư chịu yếu thế .

      "Đúng vậy a, tối hôm qua mệt chết được, cho nên hôm nay mới ngủ nhiều hơn chút, dìTôn để ý, phải dì?"

      "Dĩ nhiên là ." Tôn Tôn ở trong lòng đãdựng ngón tay cái lên cho Từ Du Mạn. BéMạn có khí thế, lợi hại, là nhân vật mạnh mẽ a, "Các con quen nhau à?" Tôn Tôn xoa dịubầu khí giương cung bạt kiếm kia.

      "Đúng vậy ạ, quen biết ở máy bay." Tạ Vận Tư trả lời.

      "A. Các con biết nhau rồi, tán gẫu , dì vào phòng bếp nấu bữa sáng cho Mạn Mạn."Tôn Tôn xong, vào phòng bếp.

      Cố Uyên cùng Từ Du Mạn chút khách khí ngồi ghế sa-lon, " Tạ, cũng biếtMạn Mạn là bạn của tôi, cho nên mongcô…"

      "Mong tôi bỏ qua hôn ước giữa chúng ta sao? xem tôi thành cái gì? cần liền mộtcước đá văng ?" Tạ Vận Tư đột nhiên tâmtình có chút kích động. Vốn cũng nghe nóiCố Uyên có bạn , chuẩn bị tốt để đuổi bạn bên cạnh , nhưng cũng biết mình nên làm thế nào nữa.

      " xin lỗi. Có điều, cũng thể cước đá văng . Ngoại trừ lời giao ước ngoài miệng giữa cha tôi và ông nội của , giữa chúng ta hình như cũng có gì." Cố Uyênlạnh lùng .

      "Nhưng giữa chúng ta có hôn ước, phải sao?"

      "Hôn ước tính là gì? Tạ đừng bảo rằng người chỉ mới gặp mặt lần là tôi đây, hơn nữa khi đó Tạ chỉ mới chín tuổi, đứa bé như vậy biết cái gì là chứ."Cố Uyên hoàn toàn quên mất khi đó Từ Du Mạn mới chỉ có 7 tuổi. Trẻ con dạo này đều làtrưởng thành sớm như vậy đấy.

      "Tôi…"

      "Ở máy bay Tạ phải cũng khôngnhận ra tôi sao? Người mình , thể nàokhông nhận ra chứ?" Cố Uyên lại già mồm át lẽ phải rồi. Trước khi , cũng cânnhắc qua chuyện giữa và Từ Du Mạn. Lúc đầu Từ Du Mạn phải cũng nhận raanh đó thôi. (Cố Uyên: Cái người tác giả chết tiệt này loạn cái gì đó? Mạn Mạn khi đó mớibảy tuổi, sao nhận ra tôi được? Nhớ được tôi đãtốt lắm rồi. Hừ. tại Mạn Mạn tôi đấy.)

      "Tôi…" Tạ Vận Tư muốn chuyện, lại bị Cố Uyên khách khí chút nào ngắt lời.

      "Nếu , hôn ước giữa chúng ta khôngcần nữa, vậy là hiệu quả. Hai người nhau sao có thể ở chung chỗchứ?"

      Ba câu, Tạ Vận Tư á khẩu trả lời được.Nếu như Tạ Vận Tư biết chuyện trước kia giữaTừ Du Mạn và Cố Uyên, và cả chuyện sau này khi gặp lại Từ Du Mạn vẫn nhận ra bị những lời của làm chonói ra lời.

      "Hôn ước trước sau vẫn là có ."

      "Chúng tôi có thể nuốt lời. biết nguyên nhânmà hôn ước định ra chứ? dám phải ông cụ Tạ tính kế ba tôi?" Cố ý dùng phép khích tướng khiến ba đồng ý tranh tài, sau khi thắng ra điều kiện này.

      "Tôi có thể buông tha, nhưng ông nội của tôi hai. Có thể thuyết phục được ông nội tôi, coi như các người thắng." Ai côkhông ? Nếu , sau nhiều năm như vậy, cũng nhìn thấy Cố Uyên lại cảm thấy quen thuộc. Nếu , lúc trước cũng nhờ ông nội bày ra vụ đánh cuộc này.Bây giờ lời này, cũng coi như là nỗ lực cuối cùng của mình.

      "Ta ." Ông cụ Cố chợt , ngoài dự đoán của mọi người, "Sau khi ông trở về, chúng ta tiếptục." xong, ông cụ Cố liền ra ngoài, mở cửa ngồi vào trong chiếc xe hơi cũ kỹ rồi rời .

      " cần lo lắng, ông nội nhất định có thểgiải quyết." Cố Uyên an ủi .

      Tạ Vận Tư cảm giác chính mình ở chỗ này nhìnCố Uyên cùng Từ Du Mạn ngọt ngọt ngào ngào quá giày vò, có thể tiếp tục bình tĩnhxem tiếp, như vậy chính là đánh giá cao rồi.Cho nên ông cụ Cố vừa rời , cũng đứng dậy: "Tôi cũng rời trước. Bác Cố, có thờigian mời bác đến nhà chúng cháu chơi."

      "Được." Cố Bác lên tiếng. Nhưng trong lòng nghĩ, ông nội của lại muốn tính kế tôi cái gì sao? Đánh chết cũng . Chính là năm đóbị trúng kế định ra hôn ước này, làm cho bà xãmột thời gian dài cho ông ngủ trong phòng ngủ.

      Tạ Vận Tư rồi, Tôn Tôn bê cơm chiên trứng ra ngoài, nhìn phòng khách, " rồi sao?"

      " rồi."

      Ban ngày ông cụ Cố vẫn chưa trở về, buổi tốiđám em của Cố Uyên muốn mời cơm Từ Du Mạn. là mời cơm Từ Du Mạn, mà phải Cố Uyên. Nguyên nhân chính là vì muốn xem dáng vẻ của Từ Du Mạn thế nào, lại có thể khiến Cố Uyên tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy. Bởi vì thời gian Cố Uyên ở nướcngoài nhờ người trong số họ giúp để ý tới , cho nên họ đều biết.

      Hẹn đến Thanh Thủy Bích Hà gặp mặt. Từ Du Mạn cũng biết Thanh Thủy Bích Hà là nơi nào, qua lời giải thích của mới biếtThanh Thủy Bích Hà là quán trà nghệ, cũng là quán trà nghệ được hoan nghênh nhất ở Bắc Kinh. Người đến đây, toàn bộ đều là nhân vật có máu mặt, hơn nữa chủ của quán trà nghệ này còn là phụ nữ, người khác gọi là đệ nhất mỹ nữ của Bắc Kinh, Bạch Quân Hoài.

      Từ Du Mạn nghe được Cố Uyên kể chuyện củaBạch Quân Hoài, cảm thấy người này là mộtphụ nữ rất giỏi giang, trong lòng cũng muốn trởthành người phụ nữ giống như Bạch Quân Hoài. Dĩ nhiên, lúc với , giọng điệubình thản, giống như chuyện phiếm,hơn nữa trong ánh mắt hề có chút ý tứ gì khác, điều có thể thấy cũng chỉ tán thưởng trong mắt . người phụ nữ nhưvậy, ngay cả cũng tự chủ được muốn trở thành người phụ nữ như vậy, sao có thểkhông được người ta tán thưởng chứ? Từ Du Mạn ở trong lòng tha thứ cho suy nghĩ nàycủa .

      Xa xa, Từ Du Mạn nhìn thấy biển hiệu của Thanh Thủy Bích Hà. Thanh Thủy Bích Hà quảnhiên quán cũng như tên, trong trẻo dịu dàng, giống như hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanhmùi bùn. nơi ngựa xe như nước, phồn hoarực rỡ như vậy, biển hiệu của những quán khác là đèn nê-ông, Ngũ Quang Thập Sắc gì đó, dù là giữa ban ngày cũng mở cửa, cũng chỉ có ở quánThanh Thủy Bích Hà này biển hiệu bằng gỗ, phía điểm xuyết ít vật trang trí nho , vẽ chút hoa sen, bốn chữ Thanh Thủy BíchHà như nở hoa khối gỗ thô kia.

      Thanh nhã, thản nhiên, tươi đẹp, Từ Du Mạn tìm ra tính từ tốt hơn để hình dung.

      Phía trước của quán cũng là phong cách phụccổ, nhà gỗ giống nhau. Đơn giản, hào phóng.

      Từ Du Mạn theo Cố Uyên tiến vào, nghe đến mùi thơm ngát xông vào mũi. Từ Du Mạncẩn thận ngửi chút, mùi thơm này hẳn làhương hoa lài. Thanh đạm, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái. Nhưng bên trong cũng khôngthấy hoa lài a. Từ Du Mạn suy nghĩ ra, mùi thơm này phải thuốc làm tronglành khí bình thường có thể sánh ngang.

      Thảo nào nhiều người như vậy thích đến nơiđây. Hướng về phía đồ trang trí ở chỗ này, loạilịch tao nhã này cũng có thể hấp dẫn khôngít người. Dù là trà ngon, khách cũng ít, xem ra Bắc Kinh này, người học làmsang phải ít. Từ Du Mạn nhìn đám người lục tục ra vào.

      "Các rất biết hưởng thụ a." Từ Du Mạnquan sát bốn phía, khỏi ra.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :