1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 76

      Tư lệnh tìm tới cửa!

      "Gặp phải nguy hiểm tại sao gọi điệnthoại cho đầu tiên? Cần tiền tại sao khôngnói với ?"

      "Éc… Lúc ấy và ba ở chung chỗ,em dĩ nhiên thể quấy rầy ."

      Nhưng nghe Từ Du Mạn xong, có chút bất đắc dĩ. xoa đầu , : "Ăn từ từ, ai giành với em. Còn nữa, dù có chuyệngì cũng quan trọng bằng em, biết ?Em tìm phải là quấy rầy , rấtvui mừng." cảm động, đó là khôngthể nào. Nếu người đàn ông nào đối xử với bạn như vậy, bạn cảm động sao?

      Từ Du Mạn rất cảm động, "Ừ, em biết rồi. ThầyCố, hôm nay với ba những gì?"Từ Du Mạn trực giác cảm thấy Cố Uyên cùng ba nhất định vui vẻ gì rồi.

      " có gì." Cho dù phía trước có khó khăngì, cũng giải quyết tốt.

      "A."

      Ăn cơm xong, rất nhanh lại ngủ thiếp .

      Sau đó, cũng nghe qua tin tức gì của Dương Nguyệt Ý. Chỉ là Từ Du Mạn cũng lưu tâm lắm, bởi vì cũng phảingười để ý.

      Từ Du Mạn thỉnh thoảng cũng lên mạng tra xem có cái clip nào đẹp mắt hay , nếu làm sao quen biết Tiểu Thương chứ? Chỉ là, cảm thấy có gì thú vị, rất lâu lên mạng xem các clip rồi.

      Tục ngữ thi cuối kỳ là trò chơi lớn, thi giữakỳ là trò chơi , thời gian thi hai ngày rất nhanh trôi qua.

      Ngày thứ hai thi xong, Cố Uyên cũng ở đây, ở nhà nhàm chán, Từ Du Mạn tùy tiện lênmạng xem chút, cư nhiên phát clip đặc biệt nóng.

      Nhân vật chính bên trong là Dương Nguyệt Ýcùng đám người bắt cóc , dĩ nhiên người đànông thanh tú có mặt trong đó. Từ Du Mạn mơ hồ cảm thấy clip này phải do Úc sai người đăng lên mạng.

      Nhưng, tại những chuyện này đều có liên quan gì đến .

      Vốn đây cũng phải kỳ thi tốt nghiệp trung học gì, dĩ nhiên bài thi cần trải qua trùng trùng điệp điệp xét duyệt a, giảm bớtđược phần tham gia bình duyệt bài thi, cho nênthành tích thi xong, ngày hôm sau học cũng được phát ra.

      Từ Du Mạn thời gian dài như vậy học, thành tích trượt là tự nhiên, chỉ là coi như còn tốt, trượt từ vị trí số ba xuống số tám mà thôi. cũng có gì quá đau lòng, cố gắng chút thành tích lên thôi.

      Thành tích tất cả các môn của Từ Du Mạn xem như tệ, môn học kém duy nhất chính làmôn toán, chỉ được 126 điểm. Học sinh học môn toán giỏi nhất mỗi lần thi đều được điểm tối đa.

      Buổi trưa, Cố Uyên vì phải họp chủ nhiệm, nên Từ Du Mạn đành phải tự mình mua cơm trưa, thuận tiện mua giúp cho phần.

      Mới vừa ra khỏi tiệm cơm , liền bị người đàn ông mặc âu phục thắt cà vạt cản lại.

      Người đàn ông này dáng dấp rất bình thường,nhưng người có loại áp lực làm cho người ta thể nào bỏ qua. Da cũng rất đen, hẳn là thời gian dài phơi nắng đến đen. Mặc dùkhông thấy được phía dưới bộ âu phục là hìnhdáng gì, nhưng ánh mắt của rất gian xảo,người đàn ông này vóc người nhất định rất tốt.

      Đây là người trải qua huấn luyện nào đórồi.

      Từ Du Mạn tìm tòi trong đầu, người đàn ôngnày, dường như cảm thấy có chút quen thuộc, chính là cảm thấy có loại cảm giác quen thuộc, nhưng trước sau cũng nghĩ ra từng gặp mặt người đàn ông này lúc nào.

      "Xin hỏi là?"

      "Tôi là ai quan trọng. Từ, tư lệnh của chúng tôi có chuyện tìm ."

      Tư lệnh? Đó phải là cha của thầy Cốsao? Sao lại tới tìm chứ?

      Trong đầu Từ Du Mạn khỏi ra diệnmạo của ba Cố trong ấn tượng của , ngay sau đó lại ra đoạn thường được viết trong tiểu thuyết. Đối phương hỏi : "Muốn bao nhiêumới bằng lòng rời khỏi con trai tôi?"

      Phụt…

      Từ Du Mạn cũng cảm thấy loại chuyện như vậykhông có nhiều khả năng xuất người ba Cố. Ba Cố thích , chấp nhậncô là chuyện rất có thể, nhưng thể nào lạilàm ra chuyện có phẩm chất như vậy,chuyện tổn hại hình tượng như vậy.

      Từ Du Mạn theo người đàn ông đến chỗchiếc xe quân đội màu xanh biết biển sốđang dừng ở ven đường.

      chợt hiểu ra người đàn ông trước mặt mình sao lại quen thuộc như vậy. Thời gian gần tháng ở nhà họ Cố, chỉ cần bác Cố về nhà,người đàn ông này theo về nhà họ Cố, ở cũngở tại nhà họ Cố.

      " Hứa?"

      Lời của Từ Du Mạn nghe giống như đanghỏi thăm hay như là khẳng định .

      Người đàn ông phía trước dừng lại chút,sau đó đưa lưng về phía , giây lát sau gật đầu cái, rồi giúp mở cửa xe ra.

      Từ Du Mạn nhìn thấy Cố Bác ngồi phíasau xe, dừng chút, ngồi vào trong. vốn cho là bác Cố có ở trong xe, mà hẳn là ở trong thư phòng của nhà họ Cố, giống như Quân Vương chờ Hứa dẫn tới bái kiến đấy.

      " Từ, còn nhớ tôi ?" Cố Bác nghiêm túc đến mức có chút biểu tình nào, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Từ Du Mạn.Ánh mắt này, chắc hẳn rất nhiều người chịu nổi, dù sao trong đó cũng tản ra cảmgiác bị áp bức che giấu.

      Từ Du Mạn cảm thấy mồ hôi lạnh cũng sắptuôn ra rồi. Ở trước mặt Cố Bác, muốn thoátđi. Nhưng biết mình thể làm như vậy.

      "Dĩ nhiên biết. Bác Cố." Từ Du Mạn cố gắng để cho mình nhìn ra tình cảnh.

      Trong lòng bất ổn, nhịp tim nhanh đến mức giống như muốn rớt ra ngoài. Cho dù gặp phải bọn bắt cóc, cũng chưa từng khẩn trươngnhư vậy. Có thể thấy được phong cách của CốBác là bức người.

      "Hả? Biết sao vừa rồi lúc tiến vào chào?"

      Đó là do quá khẩn trương nên quên mất. Từ Du Mạn dĩ nhiên thể nào như vậy. Côcũng biết thế nào, đành phải áy náy : "Là hậu bối bất kính rồi."

      Từ Du Mạn phục hồi lại, cuối cùng cũng khôngcăng thẳng như trước đó nữa, bình tĩnh hơn rấtnhiều. Từ Du Mạn nhìn thấy Cố Bác khẽ gật đầu, sau đó thoáng vẻ tiếc nuối. Tiếc nuối cũng chỉ chợt lóe lên, cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của ông, làm sao có thể phát ra, chưa việc Cố Bác vốn vô cùng có khảnăng che giấu.

      " Từ, tôi nghĩ cháu là người thông minh, nên biết tôi tới tìm cháu làm gì chứ."

      "Bác Cố gọi cháu là Mạn Mạn được rồi." Từ Du Mạn tôn kính , "Tâm tư của Bác Cố, Mạn Mạn ngu muội, kính xin bác Cố ."

      bé thông minh, chẳng trách con trai mình lại thích. Nhưng ông thể nuốt lời.

      "Rời khỏi con tôi ."

      "Tại sao?" Từ Du Mạn ngờ Cố Bác trực tiếp như vậy, rời khỏi con trai của ông? TừDu Mân chung quy là muốn biết nguyên nhân. trực giác cho rằng Cố Bác thể nào là bởi vì gia thế của môn đăng hộ đối màkhông đồng ý.

      "Vấn đề này, cháu hỏi Cố Uyên , nó biếtđấy. Đứa con trai này, chút cũng khôngbiết hiếu thuận với cha mình." Biết chuyện này, Cố Uyên tức chết a. ra những chuyện khác Cố Uyên đều nghe lời ông, chỉ trừ chuyện phụ nữ, đây phải là làm ông khó xử sao? "Tôi chỉ muốn biết, cháu có đồng ý rời khỏi Cố Uyên hay ?"

      "Bác Cố bảo cháu rời khỏi Cố Uyên là vì ấy sao?" Lúc này thể gọi là thầy Cố, nếu liền có thể có lý do rồi, hai người làthầy trò, đồi phong bại tục. Từ Du Mạn mới sẽkhông cho người ta cơ hội như vậy nha.

      ". . . . . ." Cố Bác muốn trả lời câu hỏinày.

      Từ Du Mạn thấy Cố Bác muốn trả lờicâu hỏi này, cũng ép ông trả lời, "Thậtra, mặc kệ có phải vì tốt cho Uyên hay ,cháu cũng rời khỏi ấy. Trừ phi, ấy cháu nữa, quan tâmcháu nữa, cháu tự nhiên rời ." Chỉ có thầy Cố hạnh phúc mới là vì tốt cho .

      "Làm sao cháu có thể xác định nó yêucháu?"

      "Ở đây cảm thấy." Từ Du Mạn chạm vào vị trítrái tim, nhớ tới bây giờ trễ lắm rồi, cuộc họpcủa Cố Uyên hẳn cũng kết thúc, vội vã : "Bác Cố, thứ lỗi cho cháu thể tángẫu với bác, cháu phải đưa đồ ăn cho Uyên."

      Từ Du Mạn cứ thế mở cửa xe, sau đó lời tạm biệt với Cố Bác : "Bác Cố, hẹn gặp lại." Từ Du Mạn nhìn về phía Hứa Nham ở vị trí tài xế: " Hứa, hẹn gặp lại."

      "Cố Uyên có vợ chưa cưới rồi." Từ Du Mạnvừa định rời , câu của Cố Bác khiến Từ Du Mạn đành dừng bước. Sắc mặt của cônhư cũ quay đầu lại : "Uyên thừanhận phải." xong, mới vội vãchạy về trường học. Sau khi khuất khỏi tầm mắt của Cố Bác, sắc mặt của trở nên tái nhợt,bước chân cũng có chút lảo đảo muốn ngã.

      đúng, người vợ chưa cưới kia nhất địnhlà do bác Cố sắp xếp, được thầy Cố thừanhận. nên về hỏi ràng, tin tưởng lời Cố Uyên .

      Hứa Nham quay đầu lại hỏi Cố Bác : "Tư lệnh, tại sao để cho bọn họ ở bên nhau?" sao thế này, cư nhiên lại quan tâm tới chuyệnkhông liên quan tới mình? Hứa Nham thầm tự giễu.

      "Dù thế nào nữa bọn nó chính là đượcphép nhau."

      bé Mạn Mạn này, hơn mười năm gặp, cư nhiên lớn lên lại xinh đẹp như vậy, cũng khótrách con trai của ông lại ngoan cố như thế. là. Đây phải là làm ông khó xử sao, được, cho dù Cố Uyên thích bé kia cũng được, người ông sắp đặt cho Cố Uyên cũng tệ.

      Hứa Nham trong lòng biết Cố Bác . Nhưng Hứa Nham vẫn cảm thấy có chỗ nàokhông đúng. Thiên kim nhà họ Tạ mà tư lệnh sắp xếp cho Cố Uyên cũng thấy nhậnđược nhiều mến của ông, vậy sao tư lệnhlại nhất định muốn Cố Uyên cùng thiên kim nhà họ Tạ kết hôn chứ?

      Quả nhiên, lúc Từ Du Mạn trở lại trường học, cuộc họp của Cố Uyên kết thúc. Ở trong phòng làm việc của mình, Cố Uyên nhìn sắcmặt của Từ Du Mạn có chút bình thường, quan tâm hỏi: "Em sao vậy? Có phải bịbệnh hay ?" xong, Cố Uyên còn ôm lấy đầu của , dùng trán của mình dán lên cái trán của , để xem có phải bị sốt hay .

      Người đàn ông quan tâm như vậy làm sao cóthể ?

      " có phải có vợ chưa cưới hay ?" Từ Du Mạn nhất định phải hỏi ràng, nếu khôngchuyện này trở thành cái gai trong tình cảm của bọn họ, thể chết người, nhưng chạm vào cũng đau. đợi được chủ động cho biết.

      "Em nghe ai ?" Cố Uyên lặng người, chợt cóchút kinh hoảng, sợ Mạn Mạn vì vậy mà cách xa , "Có phải ba cho em hay ?"

      Từ Du Mạn gật đầu cái.

      "Tin ?" Cố Uyên lại khẩn trương hỏi.

      Từ Du Mạn vẫn gật đầu. chính là tin tưởnganh mới có thể hỏi, nếu nhất định trực tiếp rời .

      "Đây là cha định ước cho , cũng biết cha ước định vào lúc nào. Đối phương là thiên kim tiểu thư của thủ trưởng, tên là Tạ Vận Tư. chỉ gặp qua lần, chính làlúc ấy và thủ trưởng cùng đến nhà . Hình như là ngày đón em về nhà. Sau đó cũngchưa từng gặp lại, , ta khôngcó quan hệ gì." Cố Uyên cũng nhanh nănglộn xộn rồi.

      Từ Du Mạn biết, càng quan tâm, mới có thể như vậy.

      Từ Du Mạn vòng tay ôm chắc hông của : "Em tin ."

      tốt, Mạn Mạn tin tưởng mình. Cố Uyên ôm chặt.

      Nhưng lúc Cố Uyên vẫn còn đắm chìm trongcái ôm, Từ Du Mạn tránh thoát khỏi cái ôm củaanh, sau đó hung tợn nhéo cái vào eo của . Bên hông của cũng có thịt dư, phải nỗ lực lâu mới nhéo được chút xíu da, vẫn rất cứng rắn, ", lúc nào giảiquyết xong cái người tên Tạ Vận Tư đó?" Cư nhiên lại xuất vợ chưa cưới, thấycô dễ bắt nạt lắm phải ?

      " chỉ biết có là em, tuyệt có người khác, điểm này em yên tâm."Cố Uyên cam kết.

      "Ừ. Ba của hình như có hơi kỳ lạ, em cảmthấy bác ấy cũng chán ghét em." Từ Du Mạn rầu rĩ . Mặc dù cảm giác Cố Bác phải rất ghét , nhưng ông đồng ý cho và Cố Uyên ở bên nhau là ,nguyên nhân cuối cùng là gì, hẳn là chỉ có mìnhông ấy mới biết.

      "Ừ, cho nên, em nhất định có năng lực làm cho ông bố cố chấp của quý con dâunày." Mạn Mạn của người gặp người thích,cũng tin thể thu phục được lão giàcố chấp trong nhà.

      "Ừ." nhất định phải nhận được đồng ý của người nhà Cố Uyên.

      Đúng rồi. Cố Uyên đột nhiên chợt lóe lên ý tưởng, ông nội. Bọn họ có thể bắt đầu từ ôngnội.

      "Mạn Mạn, nghỉ đông theo trở về Yên Kinh chuyến nhé." Ông nội sống trong đại viện ở Yên Kinh. Lúc trước, khi đón Mạn Mạn về nhà,ông nội vẫn sống ở Yên Kinh, cũng ở thành phố A, cho nên ông nội chưa từng gặpqua Mạn Mạn. Đây tiếc nuối lớn.Nếu để cho ông nội nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Mạn Mạn khi còn bé như vậy, ôngnhất định thích Mạn Mạn, và cũng bị cha đưa . là sai lầm khi để cho ông nội biết.

      "Trở về Yên Kinh?" Từ Du Mạn đè nén kinhngạc .

      "Đúng, chúng ta cùng trở về Yên Kinh gặp ông nội của ." Xem cha luôn nghe lời ôngnội, chỉ cần thu phục được ông nội, tươngđương với việc thu phục được cha .

      Từ Du Mạn nghe Cố Uyên muốn gặp ôngnội, liền biết Cố Uyên có tính toán gì rồi, nhưng vẫn cảm thấy có phải quá nhanh hay , có chút thích ứng kịp.

      "Có thể hơi sớm hay ?" Từ Du Mạn lo âu hỏi. biết ông nội của thấy Cố như thế nào đây? Có hòa hợp được hay đây?

      " , sớm muốn làm như vậy rồi, sao có thể là sớm chứ?"

      "A." Từ Du Mạn chợt kêu to.

      "Sao vậy?" Ngạc nhiên.

      "Cơm nguội rồi." Từ Du Mạn lắp bắp , rấtngượng ngùng.

      " sao." Cố Uyên cầm lấy hộp cơm Từ Du Mạn đưa cho , say sưa ăn ngon lành. cũng quái dị cái gì mà cơm nguội, ăn bị cảm nữa. Cố Uyên là người đàn ông, chịu chút cơm lạnh cũng sao, lúc trước cũng từng ăn cơm lạnh rồi a. Cơm lạnh dùsao cũng tốt hơn có gì ăn, chịu đói bụng.Bây giờ ra ngoài mua căn bản là còn kịp rồi, đành ăn tạm thôi.

      Vừa ăn xong, liền tới lớp tự học buổi tối rồi.

      Lớp tự học buổi tối là tiết học của Cố Uyên, ngồi bục giảng, mở ra sách giáo khoa ngữ văn. Từ Du Mạn yên tâm ở phía dưới làmbài tập.

      Học sinh lớp mười hai áp lực lớn, bài tập cũngnhiều. ngày căn bản phải làm chừng mười trang bài kiểm tra, chưa là còn có sách bài tập a, còn phải đọc sách gì gì đó.

      Từ Du Mạn thời gian dài học, thiếumấy phần. Bạn học khác đều làm xong sáchbài tập, mới làm được chút ít, hơn nữa, trong khoảng thời gian này luôn phát ra bài kiểm tra,từng xấp đều khá dày.

      Môn học duy nhất có ít bài tập chính là ngữ văn. Chủ yếu Cố Uyên cảm thấy ngữ văn căn bản là dựa vào ý hiểu, phải tất cả các mônđều phải dựa vào khả năng hiểu bài, bài tập để luyện tập là thể thiếu, nhưng quá nhiềusẽ dẫn tới phản hiệu quả.

      Trong cuộc họp, chính là điều này, nhưng các giáo viên bộ môn khác có tán thànhhay , có làm như vậy hay chính là chuyện của họ, có quyền can thiệp.

      Từ Du Mạn cảm thấy mình cần phải làm nhiềubài tập môn toán hơn, dù sao ‘quen tay hay việc’ cũng phải là bừa, cũng hơi có lý. Bài tập nhiều, biết lựa chọn bài để làm, muốn làm hết toàn bộ, căn bản là thể, trừphi ăn uống ngủ.

      Đề đơn giản đề hiểu rồi, chỉ dùng thờigian nghiên cứu chút hai đề khá khó sau cùng. Mỗi bài thi, đều chỉ làm phần sau của hai đề này. Môn toán, bị trừ điểm chính là ở chỗ này.

      Hai đề bài này đơn giản cũng phải, khó cũng khó, chỉ làm được hai câu hỏi của phần trước, mấy câu cuối cùng, rất phức tạp, trầm tư suy nghĩcũng biết nên làm từ đâu.

      Từ Du Mạn rối rắm vì bài tập của mình,cũng phát ra Cố Uyên đọcsách ở bục lúc nào đặt quyển sách xuống, chuyên chú mà thâm tình nhìn .

      Cũng may trong giờ tự học buổi tối, tất cả mọingười đều bận rộn làm bài tập, có ngườinào nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng này của CốUyên. Nếu , lại có kiện nhiều chuyện rồi.

      Cố Uyên hình như nhìn ra chỗ Từ Du Mạn đangrối rắm, cười cười, đứng dậy, tới bên cạnhcô.

      Lúc cảm thấy hô hấp của Cố Uyên rơi vào trêncổ trơn bóng của mình, Từ Du Mạn mới phát Cố Uyên đến phía sau từ khi nào rồi.Xem ra mới vừa rồi quá chăm chú, cưnhiên lại phát ra xuống bục giảng.

      Từ Du Mạn dùng cùi chỏ nhân lúc người kháckhông thấy được thúc cái vào bụng của CốUyên, giọng cảnh cáo : "Bây giờ ở trong phòng học đấy." Đừng làm ra hành độnggì khiến người khác hoài nghi, mới muốn trở thành nữ chính của đề tài nhiềuchuyện thêm lần nữa.

      " biết . Em, cái người này, nên vẽ thêmmột đường phụ ở chỗ này, tiếp đó làm như thế nào em hẳn là biết rồi." Cố Uyên vốn muốntrực tiếp cầm tay của vẽ ra đường phụ, nhưng ngại vì bây giờ ở phòng học, còn có rất nhiều học sinh khác ở đây, Cố Uyên đành phải lấy bút từ trong tay ra rồi cầm trong taymình, vẽ thêm đường kẻ phụ cho bài hìnhhọc gian của .

      Sau đó, giống như là thầy giáo vừa giúp học sinh giải quyết xong đề toán khó, liền đứng thẳng người dậy về phía bục giảng,ngồi trở lại ghế.

      Vân Xảo ngồi bên cạnh cũng pháthiện ra cái gì khác thường, chỉ là vẫn vẻ mặt háo sắc nhìn Cố Uyên, dường như sắp chảynước miếng : "Thầy Cố là lợi hại, thầygiáo dạy môn Ngữ Văn nhàng như vậy đãgiải quyết được bài toán khó rồi."

      "Cậu làm sao biết được đường kẻ phụ mà thầyấy vẽ là chính xác?" Từ Du Mạn liếc Vân Xảo cái, là háo sắc đến cứu được. ra Cố Uyên vẽ xuống đường kẻ phụnày cho , liền biết vẽ đúng rồi.

      cố gắng vẽ rất nhiều đường kẻ phụ, có đường nào đến được đáp án, đều phảilà chính xác. ngờ cư nhiên lại vẽ ở mộtchỗ dễ dàng nghĩ tới như vậy. Quả nhiên,trình độ học vấn của người ta ở nơi đó, thậtkhông đúng.

      Có bạn học khác cũng phát khác thườngvừa rồi bên Từ Du Mạn, cũng biết Cố Uyên dễ dàng giải quyết được bài toán khó, rối rít đến phía bục giảng để hỏi bài. Vốn làgiờ tự học buổi tối môn ngữ văn, muốn đến làm phòng làm việc của giáo viên môn toán để hỏi bài lại cảm thấy tốt lắm, hơn nữa phòng làm việc cũng gần, có chút phiền phức.Cho nên nếu gặp phải bài nào làm được,vẫn là để qua bên, để ý đến. Nhưng thấy khả năng toán học của Cố Uyên rất tốt, lạichủ động giảng bài toán khó cho lớp trưởng,mới nhớ tới trình độ học vấn cao của , chút vấn đề này sao có thể làm khó được thầy Cố chứ, cho nên đám học sinh lá gan cũng lớn hơn, đều hỏi Cố Uyên – thầy giáodạy Ngữ Văn - đề bài môn toán.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 77

      Phụ nữ, nhất thiết đừng cho đàn ông vào cửa!

      Có bạn học khác cũng phát khác thườngvừa rồi bên Từ Du Mạn, cũng biết Cố Uyên dễdàng giải quyết được bài toán khó, rối rítđến phía bục giảng để hỏi bài. Vốn là giờ tự học buổi tối môn ngữ văn, muốn đến làm phòng làm việc của giáo viên môn toán để hỏi bài lại cảm thấy tốt lắm, hơn nữa phòng làm việc cũng gần, có chút phiền phức. Cho nên nếu gặp phải bài nào làm được,vẫn là để qua bên, để ý đến. Nhưng thấy khả năng toán học của Cố Uyên rất tốt, lạichủ động giảng bài toán khó cho lớp trưởng,mới nhớ tới trình độ học vấn cao của , chút vấn đề này sao có thể làm khó được thầy Cố chứ, cho nên đám học sinh lá gan cũng lớn hơn, đều hỏi Cố Uyên – thầy giáodạy Ngữ Văn - đề bài môn toán.

      Tất cả đều mang lên hỏi thầy Cố, thậm chí ngaycả đề bài môn tiếng cũng nhờ giảng.

      Vân Xảo chậm bước, phía rất đông các bạn học đứng nhờ Cố Uyên giảng bài, căn bản là nhìn thấy đâu, chứ đừng là chen vào trong, "Bọn họ tại sao lại như vậy a?"

      "…" Từ Du Mạn vô cùng im lặng nhìn Vân Xảo cùng mấy người bạn cùng lớp. Như vậy, có để cho thầy Cố nghỉ ngơi hay a, phải muốn làm bận chết thầy Cố nhà người ta sao. (Mạn Mạn nhà chúng ta đau lòng nhé.) Đề bài gì cũng cầm hỏi, là có phiền hay khônga?

      Từ Du Mạn lúc này cũng còn tâm tư chuyên chú nghiên cứu đề bài nữa.

      Cũng may, tất cả mọi người rất yên lặng, ngồi phía dưới cũng có thể nghe thấy thanh giảng bài.

      Cố Uyên giảng bài tiếng cho bạn học. Từ Du Mạn lắng nghe tiếng . tiếng rất chuẩn, hơn nữa ngữ điệucũng chuẩn đến thể chuẩn hơn, hay hơn nhiều so với thầy giáo dạy môn tiếng của bọn họ, hoàn toàn có thể để ghi lại,sau đó cho bọn họ luyện nghe được rồi.

      Cũng là sinh sống ở nhiều năm như vậy, tiếng tốt, phải để cho người ta chê cười sao?

      Sau đó, bạn học hỏi đề toán, Cố Uyênchỉ nhìn thoáng qua, sau đó với bạn học kia:"Cái này lớp trưởng của các em biết làm, có thể hỏi bạn ấy."

      Quả nhiên, nữ sinh kia bất đắc dĩ xuống khỏi bục giảng, đến hỏi Từ Du Mạn.

      Từ Du Mạn ở dưới lớp nghe bảo người ta đến chỗ , định trừng mắt nhìn . Nhưngtiếc rằng có quá nhiều người, căn bản là trừngkhông tới . Ngược lại Trần Nghiêm đứngbên ngoài lại cảm giác được ánh mắt của nên nhìn qua, nở nụ cười với , lộ ra hàng răng trắng lóa.

      Từ Du Mạn đột nhiên phát , hàng răng vàngkhè làm cho người ta chỉ sợ tránh kịp củaTrần Nghiêm cư nhiên biến mất, đổi thành răng trắng rồi? Lúc này mới quan sát Trần Nghiêm chút. Quan sát xong, trong lòng côâm thầm hoài nghi, đây là Trần Nghiêm sao?

      Nếu phải khuôn mặt hại chết người kiarất giống, đường nét vẫn như cũ, cho rằng đây phải là Trần Nghiêm. Có phải là bị người nhập vào thân rồi hay ?

      Mới bao lâu gặp, Trần Nghiêm đâu còn giống như Trần Nghiêm lúc trước?

      Răng vàng khè còn, mặt rửa sạch , mái tóc trơn bóng cũng sạch , quần áo cũng sạch hơn nhiều. Đây là Trần Nghiêm sao?

      bàn chợt có thêm quyển vở, Từ Du Mạn mới phục hồi tinh thần, thể tin mà hỏi nữ sinh vừa tới kia: "Cậu ấy là TrầnNghiêm sao?"

      Nữ sinh kia biết hỏi là ý gì, có chút bực mìnhtrả lời: "Ừ", sau đó cũng chờ Từ Du Mạngiảng bài cho mà vòng qua bên cạnh bàn củacô, sau đó trở lại chỗ ngồi của chính mình.

      căn bản cũng phải muốn hỏi về bài tập, có được a?

      Lục tục có mấy nữ sinh bị Cố Uyên cầunhư vậy, nhưng họ cũng chờ Từ Du Mạn giảng bài cho liền trở về chỗ ngồi của mình rồi. Chỉ có vài người có đề bài muốnhỏi, mới ở nán lại chỗ Từ Du Mạn lát, nghecô giải thích đề bài, sau đó liền biết nên làm như thế nào.

      Cứ như vậy, giờ tự học buổi tối rất nhanh liềntrôi qua.

      Ra tới cổng trường, lão Tiền liền vội vàng tới trước mặt Cố Uyên: "Cậu chủ, ông chủ bảo cậu về nhà." Ông phải người của quân khu, phải bộ đội, tự nhiên gọi Cố Bác là tư lệnh.

      "Trước tiên đưa Mạn Mạn về nhà ." Trải quasự kiện lần trước, Cố Uyên cũng dám đểcô về nhà mình. Lần trước là ban ngày mà còn có thể xảy ra chuyện như vậy, đây là buổi tối, càng phải chú ý hơn.

      " cần, về nhà trước ." cự tuyệt.Lão Tiền hẳn chờ ở chỗ này, nếu như Cố Uyên khuya còn chưa về nhà, còn biết bác Cố nghĩ như thế về đấy, như vậy muốn bác Cố tiếp nhận càng khó khăn hơn.

      ", nhất định phải đưa em về nhà mớiyên tâm." Cố Uyên nhất định muốn đưa về nhà, cho cự tuyệt.

      Từ Du Mạn biết lo lắng, nghĩ thầm bọn họcũng thể thời thời khắc khắc đều chung với nhau a, chắc chắn có lúc mộtmình, lo lắng cho hết sao? Hơn nữa là ngườilớn rồi, có thể bảo vệ tốt cho bản thân, tin rằngchuyện lần trước qua , cũng xảy ra chuyện như vậy nữa. Nhưng Từ Du Mạn , muốn đưa cứ đưa , chỉ cần có thể khiến yên tâm.

      "Được rồi, em về nhà rồi, trở về ."

      Đưa về tới nhà, đứng ở dưới lầu nhà .

      "Sao còn chưa về?" Từ Du Mạn cau mày, nhìn Cố Uyên vẫn chưa . biếtngượng mà làm thầy giáo, giữ lời.

      "Em hình như quên cái gì đó?" Cố Uyên khom người, tiến tới trước mặt , nhắc nhở.

      Từ Du Mạn tặng cái liếc mắt xemthường, ngay sau đó lại tặng cái hôn.

      Cố Uyên bày ra vẻ mặt ‘coi như em thức thời’,sau đó cùng lão Tiền về nhà.

      Từ Du Mạn chuẩn bị lên lầu; lại bị người đàn ông đứng ở cửa, miệng hút thuốc lá, dưới chân còn có đống lớn tàn thuốc dọa cho giật mình. Âu Dương Nhất Phàm sao lạichạy tới đây chứ?

      " ở đây làm gì?" Từ Du Mạn thể cho Âu Dương Nhất Phàm sắc mặt tốt, mà lạnh lùngnói.

      "Chờ em." Trong giọng của Âu Dương Nhất Phàm có chút chán nản, "Em ở cùngmột chỗ với thầy giáo của mình sao?" Âu Dương Nhất Phàm cảm thấy thể tin cỡ nào. Tại sao Mạn Mạn thà rằng nhận lấy khả năng có tiếng xấu, ở bên thầy giáo của , cũng nguyện ý ở bên ?

      "Đúng như thấy." Nếu biết, nên sớm chút hết hi vọng, hoàn toàn có mộtchút tình cảm nào với .

      "Em sợ bị người khác biết, bị người talên án sao?" Thầy trò nhau, cũng được xem là loại tình cấm kỵ, được mọi người chấp nhận.

      " thế giới có quy định học sinhkhông thể thầy giáo của mình, bây giờ là tự do đương." Nếu như sợ, cũng ởbên Cố Uyên. đúng, nếu như sợ, Cố Uyên cùng lắm là làm giáo viên. Nhưngbọn họ sao có thể bởi vì lời nhảm của người khác mà buông tay chứ?

      "Mạn Mạn, chúng ta chuyện tử tế được ?" Âu Dương Nhất Phàm giọng , giọng điệu khẩn cầu như vậy, khiến tiện từ chối.

      Nên sớm ràng mọi chuyện. hy vọng có người nhúng tay vào tình cảm giữa và Cố Uyên, "Được." Từ Du Mạn và Âu DươngNhất Phàm cùng nhau lên lầu, mở cửa nhà, đểcho Âu Dương Nhất Phàm vào.

      "Tùy ý ngồi." Từ Du Mạn rót ly nước lọc cho Âu Dương Nhất Phàm.

      Đây là lần đầu tiên Âu Dương Nhất Phàm tới căn hộ này của . Trước kia, lúc bọn họ cònquen biết, vẫn chưa chuyển qua đây, chỗ ởcũng có điều kiện tốt như bây giờ. Phòngốc lớn, chỉ là như ở cũngđủ rồi. Âu Dương Nhất Phàm hài lòng gật đầumột cái.

      "Có gì muốn lần cho xong , xong rời . tại khuya lắm rồi, tôikhông hy vọng bạn trai của tôi hiểu lầm." Từ Du Mạn tuyên bố trước. cần trước,cũng tránh cho có điều gì phiền toái cần thiết.

      "Mạn Mạn, em hận sao?" Hận phạm sailầm đối với em sao? Âu Dương Nhất Phàmmuốn kéo tay , lại bị né ra, trong con ngươi che giấu được đau lòng.

      " hận. Tất cả mọi người uống say, khôngchỉ là trách nhiệm của mình ." Từ Du Mạncũng biết chính mình sao có thể say rượugì kia chứ.

      Âu Dương Nhất Phàm như là thấy được hivọng, "Vậy tại sao em muốn ở bên ?Chúng ta …"

      ngờ, Từ Du Mạn nghe ra ý tứ trong lờinói của Âu Dương Nhất xong, trái lại có chúttức giận rồi, " đừng luôn lấy chuyện kia ra ."

      Vừa thấy nổi giận, Âu Dương Nhất Phàmnóng nảy, bắt lấy tay . Lần này động tác rấtnhanh, Từ Du Mạn cũng kịp né tránh. Âu Dương Nhất Phàm vội vàng giải thích : "MạnMạn, phải ý đó, …"

      còn chưa dứt lời, liền bị Từ Du Mạn cắt ngang : "Được rồi, cần nữa. Bây giờ ở bên ngoài mọi người 419 (tình đêm) rất nhiều, cũng phải mỗi lần đều nhất địnhphải ở bên nhau, nhất định phải kết hôn. Tôikhông có loại cảm giác kia với , cókhả năng ở bên . Hơn nữa, bạn trai tôi biếtsự kiện kia, rất may mắn, ấy hề vì vậy mà cần tôi." Mặc dù nhìn ra đượcanh rất tức giận, chắc hẳn, dễ dàng bỏ qua cho Âu Dương Nhất Phàm.

      Từ Du Mạn mở miệng tiếng bạn trai , mỗimột câu đều kích thích thần kinh của Âu Dương Nhất Phàm.

      Ai cũng biết, Âu Dương Nhất Phàm yêucô bao nhiêu, rất nhiều.

      " em, rất em a." Âu DươngNhất Phàm khắc chế được cảm xúc của mình, nắm bả vai của mà lung lay. Đầu của cũng sắp bị lắc cho hôn mê.

      "Tôi . Xin về sau nên tới tìm tôi nữa, bạn trai tôi ghen."

      ", em là của , em chỉ có thể là củaanh."

      Âu Dương Nhất Phàm bị Từ Du Mạn kích thíchđến mức cặp mắt đỏ lên, giống như sư tử phátgiận, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đem Từ Du Mạn – người chọc giận ăn vào trong bụng.

      " đừng như vậy có được !" Từ Du Mạn bị vẻ mặt của Âu Dương Nhất Phàm hùsợ, cư nhiên có chút luống cuống.

      Bộ dáng đáng thương của Từ Du Mạn khiến ÂuDương Nhất Phàm thoáng bình tĩnh lại, ta ôm lấy eo , muốn hôn lên môi . Từ Du Mạnnghiêng đầu trốn tránh cái hôn của Âu Dương Nhất Phàm, lại biến khéo thành vụng bị Âu Dương Nhất Phàm ngậm vào vành tai nho .

      Âu Dương Nhất Phàm khẽ liếm vành tai của , trong miệng mơ hồ : "Mạn Mạn, ởbên , em nhiều, cưng chiều em nhiều."

      Từ Du Mạn bắt đầu ân hận, nghĩ Âu Dương Nhất Phàm lại có thể như vậy, là, dẫn sói vào nhà. Âu Dương Nhất Phàm mà biết vẫn luôn là người vô cùng lịch thiệp, dễ tính, trừ lần đó uống say xảy ra chuyệnkhông vui, thời điểm khác đều vẫn rất quân tử,chưa từng làm ra hành động nào nên đối với .

      Lần đó là uống rượu say, cũng có gì làhoàn toàn thể tha thứ. Cho nên lần này mới tin Âu Dương Nhất Phàm, để cho Âu Dương Nhất Phàm vào nhà của mình.

      ngờ ta cư nhiên…

      Cảm thấy tay của Âu Dương Nhất Phàm bắt đầu làm bậy, có phần muốn tiến vào trong quần áo của từ bên hông, Từ Du Mạn cố gắng giãy giụa, nhưng Âu Dương Nhất Phàm gắt gao giữ chặt eo , căn bản là thể động đậy. Đôitay tự do, dụng hết toàn lực đánh Âu Dương Nhất Phàm rồi, vẫn khiến nhúc nhích chút nào. Từ Du Mạn bắt đầu sợhãi, sợ mình bị Âu Dương Nhất Phàmcưỡng bức, vậy sao có thể xứng đáng với CốUyên được.

      Nghĩ như vậy, nước mắt của liền khắc chế được chảy ra, hung hăng cắn vào cổ củaÂu Dương Nhất Phàm.

      Âu Dương Nhất Phàm cảm thấy có chất lỏngnóng bỏng chảy vào cổ của , lại có cảm giác có chất lỏng chảy ra. Đau đớn cổ khiến ÂuDương Nhất Phàm khôi phục chút thần chí. đây là làm gì chứ? Sao có thể làm tổnthương Mạn Mạn?

      Âu Dương Nhất Phàm buông Từ Du Mạn ra, nhìn thấy nước mắt mặt , biết làm thế nào cho phải, trái tim chợt đau, đau đếnmức khiến muốn khóc. Đau đớn trong lòng hoàn toàn vượt qua đau đớn cổ.

      Âu Dương Nhất Phàm lấy tay sờ lên, quả nhiên,bị Từ Du Mạn cắn rách, máu đỏ tươi dính trêntay, nhìn thấy mà ghê, cũng nhắc nhở Âu Dương Nhất Phàm bản thân vừa rồi rốtcuộc làm chuyện ngu xuẩn gì.

      "Mạn Mạn, …" Âu Dương Nhất Phàmmuốn giải thích, nhưng lại từ bỏ. cũng biết giải thích thế nào.

      " cần , cút. Về sau đừng bao giờ để tôinhìn thấy nữa, cút." Từ Du Mạn chỉ vàocửa nhà, giận kềm được rống to.

      Mặc dù trước kia Âu Dương Nhất Phàm có lỗivới , nhưng vẫn tin tưởng nhân phẩm củahắn. tại, phá vỡ chút tin tưởng còn lại của đối với .

      Âu Dương Nhất Phàm vẻ mặt chán nản, hắndường như mơ hồ biết, về sau, Mạn Mạn e rằng bao giờ để cho đến gần nữa. Đâyđều là lỗi của . Nghĩ muốn gì đó, nhưng vẫn là đơn mở cửa, rời .

      muốn buông tay, muốn buông tha Mạn Mạn.

      Cho dù là trói buộc cũng được, cũng nhất định phải giữ ở bên người.

      Sáng sớm hôm sau, Từ Du Mạn còn chưa thứcdậy, bị Cố Uyên đánh thức. phải nóilà bị hôn mà tỉnh.

      Từ Du Mạn vốn ngủ say, bỗng nhiên cócảm giác hít thở thông, mơ mơ màngmàng, trong miệng nhét vào thứ gì đó, ngừng khuấy động, cướp lấy nước miếng trong miệng .

      Từ Du Mạn mở mắt, quả nhiên là Cố Uyên.

      Đạt được mục đích, Từ Du Mạn cũng tỉnh,nhưng Cố Uyên cũng vì vậy mà bỏ qua cho , mà hôn càng thêm kịch liệt, dường nhưmuốn đem cái lưỡi của ăn vào trong bụng.

      Hồi lâu mới thả ra, "Bảo bối, ăn sáng."

      Từ Du Mạn mơ mơ màng màng : "Khôngmuốn, còn muốn ngủ." Tối hôm qua rấtkhuya mới ngủ.

      "Hôm nay phải học. Mau dậy nào, bữa sáng cũng làm xong rồi." Cố Uyên siết chặt lỗ mũicủa , bộ dạng ngủ nướng của Mạn Mạn nhàbọn họ đáng , rất muốn đồng ý với .Sau đó, cùng cúp cua, cùng ngủ giấc.

      "A." Từ Du Mạn cũng biết bây giờ trễ lắm rồi, phải dậy rồi, cho nên xoay người rờigiường. Nhắm mắt sờ soạng tìm bộ quần áo mà tối hôm qua đặt ở bên cạnh để hôm nay mặc,sau đó, cũng nhắm hai mắt cởi áo ngủ ra, mặc áo ngực vào.

      Con đều biết, lúc mặc áo ngực là phải bỏ hai bầu ngực vào trong, cho nên duỗi tay vào trong, sau đó điều chỉnh.

      làm, Từ Du Mạn nghe thấy tiếng hút khícùng với thanh nuốt nước miếng ở bên cạnh. Đột nhiên, con sâu ngủ liền hoàn toàn biến mất, nhanh nhẹn hết sức kéo chăn qua che lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Cố Uyên : "Sao còn chưa ra ngoài?" Lại còn ở trongphòng nhìn lén. Thầy giáo sắc lang… thầy giáo sắc lang.

      "Em bảo ra ngoài." Cố Uyên trái lại rất biết chơi xấu.

      " bảo ra ngoài, nhìn thấy em muốnmặc quần áo cũng biết tự giác ra ngoài sao? Phi lễ chớ nhìn, có hiểu ?" Từ Du Mạn dạy bảo Cố Uyên.

      " muốn nhìn, tại sao lại phải ra ngoài?"

      "…" Từ Du Mạn thế nào cũng nghĩ đến da mặt dày như vậy, lại còn lời nhưvậy. Đỏ bừng cả mặt, biết nên gì nữa,đành phải ngừng lặp lại ‘..’, cái chữ này dùng để biểu đạt tâm tình côkhông nên lời.

      Cố Uyên xoa đầu , dịu dàng mà khàn khàn : "Được rồi, cũng phải chưa từng xem qua. Mau mặc đồ vào, nếu tới trễ." Cố Uyên lần này tự giác ra ngoài, hơn nữa còn giúp đóng cửa phòng lại. cũng khôngdám ở lại chỗ này thêm nữa, sợ chính mình thậtsự xin nghỉ lên lớp.

      Từ Du Mạn nhìn cửa phòng đóng chặt, tối hômqua hình như quên đóng cửa, hu…hu…hu, là, khóc ra nước mắt.

      Mặc quần áo tử tế xong, Mạn Mạn rửa mặt,sau đó hưởng thụ bữa sáng phong phú mà anhchuẩn bị cho .

      Cuộc sống như thế hình như rất tốt, chỉ là nếunhư bị Cố Uyên nhân cơ hội chiếm tiệnnghi, càng tốt hơn.

      thể , tài nấu nướng của CốUyên rất tốt, ăn hết mà còn chưa thỏa mãn, nếu phải thời gian đủ, nếukhông phải ăn nổi nữa, rấtmuốn thêm chén nữa.

      Cùng Cố Uyên tới trường học, ừm, vì đểtránh mấy chuyện linh tinh, xuống xe ở cổng trường, mà ở ngã rẽ cách trường học xa xuống xe tự mình tới trường.

      Cố Uyên lúc đầu đồng ý, bị người khác biết sao, có thể làm gì được ? Nhưng Từ Du Mạn lại còn lâu nữa đến cuộc thi, muốn bởi vì những chuyện linhtinh mà ảnh hưởng đến cuộc thi của .

      Cố Uyên đành phải nghe theo , để cho người khác biết tình của bọn họ. Aiz, ai bảo chính là cưng chiều bảo bối nhà nhưvậy chứ.

      Từ Du Mạn bộ vào trường học, Cố Uyên cũng nhanh chóng lái xe vào trường. Hai ngườicũng nhìn thấy, có người, ở phía sau bọn họ, nhìn Từ Du Mạn từ xe của CốUyên bước xuống.

      Lúc lên lớp, Cố Uyên vẫn đối xử bình đẳng. Ngoại trừ thỉnh thoảng có chút tiếp xúc qua ánh mắt với Từ Du Mạn, có chút cố ý gọi trảlời câu hỏi, là đối xử như những học sinh khác.

      Sau khi tan học, Cố Uyên vẫn đưa Từ Du Mạnvề nhà rồi mới rời , dĩ nhiên, nụ hôn kia thếnào cũng trốn thoát.

      Lần này, Âu Dương Nhất Phàm cuối cùng cũngkhông xuất ở đầu hành lang dọa người nữa.Từ Du Mạn yên tâm về đến nhà, sau đó pha chomình ly cà phê đen, sau đó hít vào sâu, rồi mở máy tính ra.

      Từ Du Mạn thích nhất chính là vừa mở máytính ra liền nhìn thấy những lời nhắn đáng của độc giả.

      Lại có lời nhắn thu hút tầm mắt của . Người nhắn chính là Viên Viên, là độc giả lâu năm của . Viên Viên ấy có người bạn tốt là cao thủ máy tính, sau chuyệnlần trước bị người ta cố ý vu hãm phỉ báng, ấy nhờ bạn mình giúp tra xét IP của cáitên ‘vạch trần bộ mặt ’ kia, sau đó phát , cùng địa chỉ IP với tác giả tên Ly Ly, xem ra hẳn là cùng người.

      Từ Du Mạn có chút ấn tượng với cái người Ly Ly này, hình như lúc trước, khi mới đến lâu, là lần đầu tiên bắt đầu viết truyện trang web này, nội dung văn của và Ly Ly có rất nhiều chỗ tương tự, hẳn là phần lớnđều giống nhau, cho nên người tên Ly Ly này đạo văn.

      Chuyện này hơi ầm ĩ.

      Ly Ly tới sớm hơn hai năm, khi đó Ly Lycũng xem như trung thần của trang web này, màcô chẳng qua là người mới. Cho nên, phần lớn người vẫn tương đối tin tưởng Ly Ly. Sau đóbiên tập Hiểu Linh chịu trách nhiệm phầntruyện của đưa ra chứng cớ, chính là hìnhảnh chụp lại màn hình bọn họ chuyện phiếmthương lượng phần phác thảo tác phẩm, mớigiúp được giải oan.

      Chính là kiện này, mà trở nên có chút nổi tiếng, xem như mọi chuyện thuận lợi.

      Lúc ấy Từ Du Mạn còn có chút khó hiểu, Hiểu Linh sao lại chụp lại màn hình chứ, ai cóviệc gì mà lúc tán gẫu còn chụp lại màn hình a. Hiểu Linh , khi họ biên tập đều có thói quen này, chính là để phòng ngừa chuyện đạo văn.

      Từ Du Mạn lúc ấy còn cảm thán cái thói quen biên tập này là tuyệt đối sáng suốt.

      ra là Ly Ly. Cũng qua ba năm, ba nămbình yên vô , sao bỗng nhiên lại chọc tới chứ? là nhân vật phiền toái.

      Từ Du Mạn biết, bởi vì kiện đạo vănkia, căn bản mọi người biết kiện kia liền muốn đọc truyện của ta nữa, độc giảcủa ta cũng giảm rất nhiều, ta sao cóthể nổi giận. Vì vậy Ly Ly vẫn ghi hậntrong lòng, nghĩ cũng muốn cho Từ Du Mạnnếm thử tư vị thân bại danh liệt. Ba năm Ly Lyđều tìm gây phiền phức, chỉ là Từ Du Mạn làm người luôn ôn hòa lễ độ, lại chưa từngngừng viết dở chừng, đối với độc giả cũng tốt,đánh giá của biên tập cũng tốt, căn bản khôngtìm được nhược điểm nào. Điều này làm cho Ly Ly vô cùng buồn bực.

      Lần này Từ Du Mạn đột nhiên ngừng viết giữachừng, cuối cùng cũng để cho Ly Ly tìm được cơ hội, cho nên cũng lập kế hoạch ràng, bắt đầu màn phỉ báng kia. nghĩ tới lần này ngược lại đổ tội cho Từ Du Mạn, lạigiống như lúc mới xuất , giúp tănglên ít độc giả.

      Từ Du Mạn biết là ai là được rồi, dù sao cũngkhông mang đến tổn thương thực chất nào cho , độc giả ủng hộ vẫn ủng hộ, ngườikhông ủng hộ cũng ủng hộ, cho nên cũng để Ly Ly ở trong lòng, chỉ coi hành động trả thù của ta là vở kịch vai của ta, Ly Ly cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép diễn trò,căn bản đáng cho để ý.

      Từ Du Mạn vì độc giả của mình có thể có lòngchú ý như vậy mà cảm động.

      Kết quả của cảm động chính là viết nhiều hơn.

      Gõ chữ liên tục đến 1 giờ mới ngủ. Đêmnay, ngủ rất ngon.

      Mình tìm lời đồn đãi, nó lại luôn tìm tớimình, hơn nữa dây dưa dứt. Từ Du Mạn trong lòng cảm thán như vậy.

      Rốt cuộc là thế nào?

      Giống như lần trước Từ Du Mạn được người ta bao nuôi, lần này vừa vào trường nhận thấy nhiều ánh mắt như vậy, khinh bỉ, còn có xem thường. Thậm chí, từ trong ánh mắt của ít nữ sinh, thấy được ghen tỵ và hâm mộ.

      Từ Du Mạn cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy.

      Ở đối diện có hai nữ sinh tới, hai người này nhìn thấy Từ Du Mạn liền bắt đầu bàn luận xôn xao. dừng lại muốn nghe xem rốt cuộc làchuyện gì. Quả nhiên, lấy được tin tức mìnhmuốn biết.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 78

      Người phụ nữ thần bí thầmgiở trò quỷ!

      Ở đối diện có hai nữ sinh tới, hai người này nhìn thấy Từ Du Mạn liền bắt đầu bàn luận xôn xao. dừng lại muốn nghe xem rốt cuộc là chuyện gì. Quả nhiên, lấy được tin tức mìnhmuốn biết.

      Sau khi biết nguyên nhân, Từ Du Mạn sựkhông biết nên khóc hay nên cười nữa. Nhữngngười này lo học tập thôi, sao còn thích quản những chuyện liên quan đến họ chứ, ai hay ở bên ai, gây trở ngại gì cho bọn họ sao? Từ Du Mạn cólời nào để .

      Mới vừa vào lớp học chuông vào lớp liền vang lên, Từ Du Mạn ngồi vào chỗ của mình.Vân Xảo lập tức sáp lại gần, giọng hỏi : "Mạn Mạn, cậu cùng thầy Cố ở chung chỗ sao?"

      Dù sao cũng bị phát rồi, bây giờ dốicũng có ích gì, hơn nữa còn có thể lại bịngười ta lấy ra thêm mắm thêm muối, xấu. Hơn nữa, đây cũng phải là chuyện giếtngười phóng hỏa gì, có gì thể .Từ Du Mạn khẽ gật đầu, bày tỏ thừa nhận lờiđồn mọi người truyền cũng phải lời đồn, mà là .

      Vân Xảo thể tin kêu lên : "Cậu sựđang ở bên thầy Cố?"

      Thanh rất lớn, cơ hồ bạn học cả lớp đềunghe được. Sau đó, Từ Du Mạn lần nữa trở thành tiêu điểm, bị toàn bộ bạn học nhìn chăm chú.

      Từ Du Mạn nghe ít người bàn luận xônxao, đều về chuyện của và Cố Uyên.

      Cố Uyên tới phòng học trong lớp đột nhiên yên tĩnh lại, mọi ánh mắt càng ngừngchuyển từ người Cố Uyên sang Từ Du Mạn. Rất nhiều bạn học cũng chợt phát , ra Từ Du Mạn và thầy Cố đứng bên nhauthật vô cùng xứng đôi.

      Cố Uyên dĩ nhiên nghe được mấy lời bóng gió trong trường học. Lần trước là ai tung tin đồn, có để ý, dù sao lần trước nhiều người như vậy nhìn thấy. Lần này, bọnhọ ràng rất cẩn thận, nếu phải có người cố ý, hẳn bị phát nhanhnhư vậy. Cố Uyên tin rằng, lần này tuyệt đối là có người cố ý gây ra.

      Cố Uyên đến bục giảng, toàn thân tản ra khí thế bức người. mọi lúc đều lộ ra khí thế của bản thân, khiến tất cả mọi người tự chủ mà dõi theo bước chân của đến trênbục giảng.

      Nhìn biểu tình của , cũng biết có chuyện muốn tuyên bố.

      "Mọi người nghe được trong trường học đanglan truyền tin đồn gì chứ?"

      Các bạn học cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, trong lòng bất ổn, biết Cố Uyên tính toán chuyện gì.

      "Tôi biết là ai tung tin, nhưng chuyệntôi muốn hôm nay là, đây phải là lờiđồn, mà là , tôi, quả đươngvới Mạn Mạn."

      Xôn xao…

      Trong lớp đều cảm thấy giờ phút này quá chấn động rồi. Mặc dù tin đồn đãi này có vẻ giống như , nhưng thực ra vẫn có rất nhiều người tin. Nhưng bây giờ nghe CốUyên chính miệng thừa nhận, cũng biếttrong lòng rốt cuộc có cảm giác gì.

      Chỉ có Từ Du Mạn mỉm cười nhìn Cố Uyênđang hăng hái bục giảng, tin tưởng nhất định có thể xử lý tốt mọi chuyện. Điều duynhất chú ý tới chính là khi đến têncủa , trong con ngươi lộ vẻ dịu dàng, chỉ là vì mà thôi.

      "Tôi biết Mạn Mạn từ lúc ấy mới 7 tuổi.Lần đầu tiên nhìn Mạn Mạn, ấy khóc lôi kéo người phụ nữ, gọi mẹ. Khi đó, tôi bị Mạn Mạn thu hút. Người phụ nữ kia là mẹ của Mạn Mạn. Nhưng bà ta căn bản xứng làm mẹ của ấy. Bà ta để ý đếnsự van nài khổ sở của Mạn Mạn mà đẩy cơ thể bé của ấy ra, rồi theo bé trai kháclớn cỡ tôi khi đó, hề quay đầu nhìn xemMạn Mạn bị bà ta đẩy ngã xuống đất. Sau đó tôiđưa Mạn Mạn trở về nhà…" Cố Uyên ở trênbục giảng kể lại chuyện cũ năm đó, thâm tìnhnhìn Từ Du Mạn.

      Tiết đầu tiên là môn ngữ văn, Cố Uyên dùngtoàn bộ thời gian để kể chuyện xưa. Các bạnhọc lắng nghe nghiêm túc hơn so với bất cứ thờiđiểm nghe giảng nào khác.

      "Khoảng thời gian đó là lúc tôi cảm thấy vuisướng nhất. Từ , tôi bị cha mình cầunghiêm khắc, căn bản là có tuổi thơ vui vẻ, mỗi ngày ngoài học tập chính là huấn luyện. Rốt cuộc, gặp được Mạn Mạn, là ấy mang đến cho tuổi thơ của tôi nụ cười vui vẻ, mặc dù khi đó tôi hơi lớn rồi." tới đây, chính cũng nhịn được nhớ lại. Những chuyện làm lúc đó là những chuyện ngây thơ và ấu trĩ nhất mà từng làm, dĩ nhiên, cũng là vui vẻ nhất.

      "Cha của tôi đồng ý cho chúng tôi bênnhau. Mạn Mạn chỉ ở nhà tôi có tháng, người cha quanh năm trở về nhà của tôi cư nhiên trở lại, hơn nữa vừa trở về liền yêucầu đưa Mạn Mạn . Tôi nhất định đồngý, nhưng khi đó tôi mới 14 tuổi, căn bản có biện pháp đối kháng với cha mình. Rốt cuộc, tôi làm giao dịch với cha mình. Tôi nghetheo mệnh lệnh của ông ấy, . Mà ông ấyphải chăm sóc Mạn Mạn tốt, bảo đảm chocuộc sống của Mạn Mạn. ra lúc ấy điều tôimuốn trao đổi với cha mình chính là ông ấy chấp nhận Mạn Mạn là con dâu của ông, nhưngcha tôi thế nào cũng đồng ý, tôi đànhphải lui bước, cầu ông ấy chăm sócMạn Mạn. Đợi đến khi tôi trưởng thành, cónăng lực đối kháng với cha mình rồi, khi đó, tôi nhất định phải ở bên Mạn Mạn." tại làm được, Mạn Mạn ở bên , chỉ làcòn chút trở ngại nho , nó quantrọng, giải quyết.

      "Chuyện , tôi cho Mạn Mạn biết. Tôi sợ nước mắt của ấy lần nữa đánhbại mình, tôi nỡ rời . Tôi biết , có lẽ Mạn Mạn hận tôi, nhưng tôi vẫn ích kỷkhông với ấy. Tôi biết, cha tôi cưnhiên lại đưa ấy , sau đó mình MạnMạn phải trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ.Lòng tôi đau, nhưng khi đó tôi thể quay lại, chuyện tôi đồng ý với cha mình còn chưa làm được. Cuối cùng tôi có năng lực rồi. Tôi có thể trở về nước rồi. Nhưng tôi cũng khôngdám chắc Mạn Mạn có còn nhớ mình haykhông, có thể chấp nhận tôi hay , tha thứ cho tôi hay . Cho nên, tôi đành phảitới trường mà Mạn Mạn học, làm thầy giáo của ấy. Cho dù Mạn Mạn nhớ rõtôi, nhưng tôi vẫn có thể mỗi ngày được nhìnthấy ấy."

      "Tôi còn có rất nhiều thời gian để theo đuổiMạn Mạn. tại mọi người thấy rồi, tôi đãtheo đuổi được ấy rồi. Mọi người hẳn là cảm thấy vui mừng và chúc phúc chúng tôi chứ."

      Từ Du Mạn ngồi dưới lớp nghe được khóckhông thành tiếng. Ngày hôm đó là ngày đau khổ nhất của , nhưng đồng thời, cũng là ngày hạnh phúc nhất của . Từ Du Mạn có gì tốt mà có thể có được tình sâu sắc như vậy của Cố Uyên?

      chỉ có Từ Du Mạn mà rất nhiều nữ sinh dù là cứng rắn hay ủy mị đều cảm động phátkhóc. ra thầy Cố cùng lớp trưởng còn có đoạn thời gian như vậy, là quá cảmđộng rồi.

      Có bạn học lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, mở chức năng ghi , ghi lại đoạn tình cảmđộng lòng người của thầy Cố bọn họ.

      "Thầy Cố, vậy cha của thầy của bây giờ chấp nhận Mạn Mạn chưa?" Chương Xuyếnmặt đầy nước mắt hỏi.

      "Chưa, nhưng tôi tin rằng ông ấy nhất định chấp nhận Mạn Mạn, bởi vì ấy đáng như vậy mà." Cố Uyên nhìn Từ Du Mạn .

      Chương Xuyến nhìn Từ Du Mạn, lại nhìn Cố Uyên, nhìn ra ánh mắt của hai người giaonhau, cười gian ngồi xuống.

      "Thưa thầy, thầy thừa nhận tình mà khôngphải tất cả mọi người đều có thể chấp nhận,thầy sợ ảnh hưởng đến công việc của thầy sao?"

      "Tôi ngược lại sao cả, đối với tôi có ảnh hưởng. Cái này các em có thể hỏi Mạn Mạn, em ấy có cảm thấy công bố chuyện này tốt hay , ảnh hưởng đến việchọc tập của em ấy hay ." muốn biết, làm như vậy, Mạn Mạn có mất hứng hay , có cảm thấy làm sai rồi hay .

      Lúc Từ Du Mạn , cả lớp đều chuyên chúnghe.

      " , chuyện này nhất định ảnh hưởngđến việc học tập của tôi, dù sao lời đồn đại luôn ảnh hưởng đến tâm tình của người. Thử nghĩ xem, bất luận đến chỗ nào, đều có thểnghe người khác bàn luận xôn xao về mình, là ai trong lòng cũng vui. Nhưng tôicũng cảm thấy thầy Cố ra là sai. Chúng tôi quang minh chính đại nhau, mộtchưa cưới vợ chưa gả chồng, chúng tôi yêunhau sao? Chúng tôi phá hoại gia đìnhngười khác, chúng tôi thương thế nào? Bây giờ phải là tự do đương sao? Tôi Cố Uyên, Cố Uyên tôi là đủ rồi. Chúngtôi cần che che giấu giấu, dám thừa nhận tình của chúng tôi. Tình của chúng tôi cũng mất mặt."

      Cố Uyên có chút kích động, đây là lần đầu tiênanh nghe thấy Mạn Mạn đấy, ha ha… ha ha…. Ngoài mặt người nào đó nhìn ra cái gì khác thường, nhưng trong lòng cười ngây ngô.

      Cố Uyên từ bục giảng xuống, ôm lấy TừDu Mạn. Giờ khắc này, học sinh trong lớp làngười làm chứng cho tình của hai người.

      Rất nhiều bạn học cũng cầm điện thoại di động chụp hình bọn họ, lưu lại kỷ niệm cho họ.

      Đây là chuyện xảy ra trong lớp bọn họ, các bạn học khác cũng biết. Nhưng rất nhanh, học sinh toàn trường liền biết rồi.

      Bạn học ghi đoạn thâm tình tỏ tình của CốUyên đem đến phòng phát thanh, sau đó, từcái loa của trường học truyền đến tất cả mọingõ ngách trong trường.

      Nghe Cố Uyên thâm tình tỏ tình, rất nhiều nữ sinh cũng khóc, nam sinh mặc dù khóc, nhưng cũng rất cảm động.

      Hiệu trưởng cùng đông đảo giáo viên nghe thấy đều rối rít cảm thán si tình của Cố Uyên. Vốn trong lòng rất chống đối loại tình này, nhưng nghe lời bày tỏ thâm tình của Cố Uyên, họ cũng hiểu chút về loại tình mà trướckia họ cũng chưa nhận thức.

      Nếu như có người biết chuyện vào trường này, nhất định thấy màn khiếpsợ, nhất định suy đoán có phải có người mới qua đời hay , mới có nhiều người như vậy đồng thời khóc như vậy.

      " ra thầy Cố cùng Từ Du Mạn còn có mộtđoạn chuyện xưa như vậy, là quá cảm động rồi." Nữ sinh Giáp .

      "Chính vậy chính vậy, tớ rất cảm động a, mắt cũng khóc sưng lên rồi." Nữ sinh Ất .

      "Nếu như có người đàn ông như vậy, mộtngười đẹp trai, có tiền, trình độ học vấn tốt, còn dịu dàng như vậy, tớ như vậy, là tốtbiết bao a." Nữ sinh Bính vẻ mặt giống như hoa si .

      "Cậu tối về nhà đem gối đầu lót xuống ngủ làđược rồi." Nữ sinh Giáp vỗ vai nữ sinh Bính.

      Nữ sinh Bính nghi ngờ hỏi : "Tại sao?"

      Nữ sinh Ất lại tới vỗ vỗ vai nữ sinh Bính : "Buổi tối nằm mơ tốt."

      Nữ sinh Bính ủ rũ cúi đầu xoa bóp phần thịt béotrên bụng, sau đó đau lòng rời khỏi.

      Chuyện của Từ Du Mạn cùng Cố Uyên vẫn thường xuất trong miệng các bạn học, nhưng phải với thái độ ghen tỵ khinh bỉ như lúc đầu, mà là hâm mộ cùng chúc phúc. cặp xứng đôi như vậy, sao họ còn nhẫn tâm chỉ trích bọn họ, chia rẽ bọn họ chứ?

      Rất nhanh, tin tức này liền truyền đến tai người phụ nữ có chồng xinh đẹp.

      Người đàn bà kia ở trong phòng khách xem ti-vi, cửa mở ra, là Mộ Trường Phong.

      "Trường Phong, cậu gặp qua nha đầu kia rồi,đúng ?" Người đàn bà này mặc dù tuổi tác , nhưng bảo dưỡng rất khá, xem ra vẫn chỉ tầm 30 tuổi.

      "Nha đầu nào?" Mộ Trường Phong giả ngu.

      "Cậu biết mà."

      "Ha ha, tôi biết. Được rồi, bà cứ sốngcuộc sống phu nhân của bà , những chuyện khác đều cần trông nom." Mộ TrườngPhong kiên nhẫn . ta vẫn luônkhông thích người đàn bà này, tham lam, biết thỏa mãn. Hơn nữa, gần đây đều bậnchuyện hôn lễ, căn bản có thời gian quảnngười đàn bà này.

      biết tốt như Mạn Mạn sao lại là do người đàn bà này sinh ra chứ?

      Thôi, muốn quản người đàn bà này, MộTrường Phong nhanh chóng lên lầu. Mắt thấy, tâm phiền.

      Dĩ nhiên, người đàn bà này chính là người mẹ Viên Hân độc ác vứt bỏ Từ Du Mạn.

      Mộ Trường Phong vừa lên lầu, Viên Hân liền nhận được điện thoại. Viên Hân nhìn số điệnthoại thị, cẩn thận nhận điện thoại, xem ra, bà ta hình như có chút sợ cái người gọi điện thoại tới này, "Alo..."

      "Mau chóng bảo Từ Du Mạn rời khỏi Cố Uyên. tháng, thời gian này đủ rồi chứ." Đối phương là phụ nữ, hơn nữa, còn là người bà ta chọc được.

      Xem ra hẳn là người thích Cố Uyên rồi.

      " tháng?"

      "Sao nào? Thời gian rảnh quá nhiều?"

      ", đủ… đủ rồi."

      "Hừ." Đối phương chút thể diện cũng cho, hừ lạnh tiếng, trực tiếp ngắtđiện thoại.

      Viên Hân đặt điện thoại di động tùy ở ghế sa-lon, bê lên ly rượu đỏ tỉ mỉ thưởng thức. tháng hẳn là đủ rồi. Con bé kia, mình mười hai năm chưa gặp lại, nhưng mình chung quy cũng là mẹ nó, gì cũng thể nghe lời của mẹ mình chứ?

      Viên Hân trong lòng có dự tính.

      Xem ra, phải tìm thời gian tốt để cùng con thân ái bồi dưỡng chút tình cảm mẹ con nhỉ.

      Viên Hân để có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ, sáng sớm ngày hôm sau liền đến trường học của Từ Du Mạn. chiếc xe thể thao màu lam dừng ở cổng trường, chỉ thấy cửa xe mở ra, từ bên trong ra người phụ nữ tản ra cảmgiác thành thục. Người này mặc trang phục thấp ngực khiêu gợi, tóc cũng uốn thành lọn to, đeo mắt kính to, cơ hồ che mất hơn phânnửa khuôn mặt.

      Thục nữ. Đây mới thực là thục nữ.

      Chính là rất nhiều nam sinh trẻ tuổi thích cáiloại phụ nữ thành thục lớn tuổi hơn mình này.

      tại chính là đến trường, giờ cao điểm họcsinh học, cho nên cổng trường có ít học sinh. Nữ sinh lại có gì, nhưng rất nhiều nam sinh lại dừng bước.

      Viên Hân rất hài lòng với hiệu quả mà mình tạora, rất hưởng thụ các nam sinh đáng tuổi làm con bà ta chút che giấu ánh mắt nhìnchằm chằm vào bà ta. Dưới nhiều ánh nhìn soi mói, Viên Hân vào tòa lầu trong trường.

      Người phụ nữ kia trước đó cho Viên Hân biết phòng học của Từ Du Mạn ở đâu, dĩ nhiên, cũng đưa hình của cho Viên Hân. Viên Hân rất vui lòng khi người kia làm xong hết các công tác chuẩn bị, cần bà ta phải lãng phíthời gian tinh lực tiền bạc để điều tra nhữngchuyện nhặt này. điều tra khôngđược, bởi vì bà ta căn bản biết Từ Du Mạn học trường nào, lớp nào, thậm chí hìnhdáng thế nào cũng biết.

      Viên Hân nhìn thấy tấm ảnh mà người phụ nữ gửi tới máy tính của bà ta qua mạng internet,phát bộ dáng của Từ Du Mạn hề giống bà ta chút nào, mà giống người cha NghệThuật Gia nghèo muốn chết của nó.

      Lúc đầu bà ta ngu đần, cư nhiên nhất thờixúc động gả cho Từ Chí Nhiên tên nghèo kia. Vốn cho rằng ông ta lãng mạn, có hơi thở nghệ thuật, hơn nữa dáng dấp đẹp như thế, bà ta rất hài lòng. Nhưng sau khi gả cho Từ Chí Nhiên, bà ta phải ở trong căn nhà rách nát, giặt quần áo nấu cơm, còn phải chăm sóc đứa trẻ. Đừng gì mà mỹ phẩm nổi tiếng, ngay cả quần áo hơi đẹp mắt chút cũng mua nổi, cả ngày chính là tiếp xúc với củi gạo dầu muối tương dấm trà. Lúc đầu cảm thấy sao, nhưngthời gian dài, bà ta chịu nổi.

      Nghĩ tới chính mình lúc học còn là hoa khôi của trường, cư nhiên lưu lạc tới mức này bà taliền cam tâm, vì vậy, lại càng oán hận Từ Chí Nhiên có bản lĩnh.

      Rốt cuộc, Từ Chí Nhiên xảy ra tai nạn xe cộngoài ý muốn chết rồi.

      Rốt cuộc, bà ta có thể thoát khỏi rồi. Vì vậy, bàta liền bán sạch tất cả thứ đáng giá trong nhà đểcó tiền, thậm chí ngay cả nhà cũng bán, muamỹ phẩm quần áo, trang điểm cho mình đến rựcrỡ. Quả nhiên, dựa vào vẻ đẹp của bà ta, quyếnrũ người đàn ông thành công rất dễ dàng.

      Mộ Thư Bàng thành công quỳ dưới váy màuthạch lựu của bà ta. Hơn nữa, khiến bà ta càng vui mừng chính là Mộ Thư Bàng cư nhiên nămxưa mất vợ, nguyện ý cưới bà ta. Bà ta dĩ nhiênvui lòng, vốn cho rằng mình nhiều nhất cũng chỉlà tiểu tam thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngờ phát liền trở thành vợ hợp pháp.Bà ta là được ông trời chiếu cố.

      Chỉ là, lúc ở bên Mộ Thư Bàng, bà ta cũngkhông mình còn có đứa con . Vì để tránh cho Mộ Thư Bàng bởi vì con muốn cưới mình, con bé Mạn Mạn kia,đành phải uất ức nó rồi.

      ngờ lúc bà ta tới trường học đón con trai của Mộ Thư Bàng cùng vợ trước, Mạn Mạn trở lại. Sợ bí mật của mình bị phát , bà ta giả vờ biết Mạn Mạn, sau đó ngồi lên xe mang theo con trai của Mộ Thư Bàng cùng vợtrước trở về nhà họ Mộ. Bà ta cũng muốn bởi vì Từ Du Mạn mà hủy mọi thứ bàta vất vả mới làm nên.

      tại, cư nhiên bị người ta uy hiếp tới nhậnlại đứa con này. Viên Hân đành phải đồng ý.Nếu phải bị người khác uy hiếp, bà ta cả đời cũng muốn gặp lại đứa connày, hay nhận lại nó.

      người ăn mặc nổi bật như vậy đứng ở cửaphòng học, ai nhìn qua mấy lần. Cũng chỉ có Từ Du Mạn, nhìn cũng chưa từng nhìn,vẫn làm việc của mình.

      Viên Hân gọi lại Trần Nghiêm vừa tới, "Cậuhọc sinh này, phiền cháu giúp tôi gọi Từ Du Mạn ra đây nhé."

      "Vâng." Trần Nghiêm đồng ý, thẳng vào phòng học.

      Viên Hân cảm thấy có chút buồn bực. Buồnbực cái gì chứ, Trần Nghiêm người ta cũng phải là đồng ý, bà ta còn buồn bực cái gì. Viên Hân buồn bực thôi, cậu học sinh vừa rồi cư nhiên chỉ nhìn bà ta cái, chút nét mặt kinh diễm cũng có, bà ta cảm thấy rất thất bại, như vậy nam sinh chưa biết mùi đời cũng dụ hoặc được.Sau đó, Viên Hân an ủi mình, cậu ta nhất định là con mọt sách, đọc sách đến ngu người,căn bản là cái gì cũng hiểu.

      Trần Nghiêm chủ động đến tìm Từ Du Mạn thậtđúng là khiến thất kinh.

      Phải , là bạn chung lớp với Trần Nghiêm hai năm rồi, có lúc nào nhìn thấy qua Trần Nghiêm chủ động chuyện cùng ai chứ? Sau khi trải qua trò chơi Lời Lòng hay Đại Mạo Hiểm, đến lớp hơn tháng,liền xảy ra chuyện có thể là biến hóa nghiêng trời lệch đất.

      Trần Nghiêm bắt đầu chủ động chuyện vớingười khác, nhưng đối tượng chủ động chỉ có , đó chính là Chương Xuyến, cư nhiên bâygiờ lại chủ động chuyện với ? !

      Ngoài kinh ngạc, vẫn biết rốt cuộc là ai tìm . Người đàn bà ngoài kia sao? biết a. đúng, Từ Du Mạn lại cẩnthận nhìn người đàn bà đứng bên ngoài, a, ralà bà ta a.

      Cái bộ dáng này, Từ Du Mạn trực tiếp nhớ tới dáng vẻ mà tìm lâu lâu mới tìmđược ở cổng trường học.

      Xem ra, người này, cuộc sống gia đình tạm ổn, trôi qua tệ, được bảo dưỡng tốt như vậy a, bộ ngực cũng trễ xuống. Quần áo thấpngực thế kia mà còn dám mặc a, xem trườnghọc là quán bar sao? Từ Du Mạn hoàn toàn khinh thường.

      Từ Du Mạn cũng ra ngoài, cầm bảngtừ vựng ngữ bắt đầu đọc thuộc lòng từvựng tiếng .

      Còn chưa được hai từ, lại có bạn học kháctới nhắn ra ngoài chuyến.

      Từ Du Mạn vẫn để ý đến. Vẫn tiếp tục học tiếng . Lần này từ còn chưa nhớ, lại người khác vào gọi , bảo ra ngoài chuyến. Còn người bên ngoài làmẹ .

      Mẹ nó, có để cho học bài hay , người đàn bà này sao da mặt lại dày như vậy chứ.

      Viên Hân cũng nghĩ đến, mình nhờ haihọc sinh gọi Từ Du Mạn, mà Từ Du Mạn cũngkhông ra ngoài. Trong lòng tức giận, muốn nhưng vừa nghĩ đến lời cảnh cáo của người kia, Viên Hân đành phải bỏ qua suy nghĩ muốn rờiđi. Bất mãn đối với Từ Du Mạn lại thêm mộtphần, cư nhiên để bà ta ở bên ngoài chờ lâu như vậy.

      Viên Hân vẫn nhờ học sinh khác giúp gọi Từ Du Mạn. Lần này bà ta còn nhấn mạnh, phải với Từ Du Mạn bà ta là mẹ của nó. Chắc hẳn nó nhận ra bà ta là ai, nhưng mình là mẹ của nó, dù thế nào cũng thểkhông ra được.

      Từ Du Mạn ra rồi, nhưng quả là tức giậnđùng đùng mà ra.

      Mẹ? Bà ta xứng làm mẹ sao? Nếu như có ai xứng, tin tưởng lập tức đến xé nát miệng người đó, sau đó vá lại. Lại xé nát rồivá lại.

      "Có chuyện gì sao?" Từ Du Mạn giả bộ chính mình hề nhận ra Viên Hân, lạnh nhạt hỏi.

      "Mạn Mạn, sao con có thể với mẹ như vậy chứ? Ta chính là mẹ con." Viên Hân vốn chorằng bà ta là mẹ của con bé, nó vui mừngchạy tới, ôm bà ta khóc trận, sau đó bà tanói gì nó nghe nấy. Nhưng thực tế luôn chênh lệch rất lớn so với tưởng tượng, chênh lệch này khiến Viên Hân thể tiếp nhận, ViênHân đành phải nhấn mạnh lần nữa mình là mẹ ruột của .

      còn đỡ, vừa Từ Du Mạn dĩ nhiên càng thêm tức giận.

      "Xin hỏi quý đây là ai, tôi biết sao?" Từ Du Mạn cười lạnh. Gọi là quý saichứ, ăn mặc như , chỉ là với sốtuổi đó, gọi là chị cả e rằng còn ngượng miệng.

      "Con… ta ta là mẹ con." Viên Hân gở kínhrâm xuống, bà ta thế nào cũng ngờ Từ Du Mạn gọi bà ta là mẹ, cư nhiên lại gọi bà ta là quý . Bình thường ai gọi bà ta như vậy, bà ta rất vui mừng, nó chứng minh là bà ta còn trẻ, ít nhất trông vẫn còn trẻ. Nhưng nghe được từ trong miệng Từ Du Mạn, bà ta cảm giác hình như có chút bình thường,cảm thấy dường như giễu cợt bà ta vậy.

      "Mẹ? Đó là thứ gì? Tôi còn biết thế giới này còn có mẹ tồn tại đấy? Được rồi, này, tôi phải vào lớp rồi, phiền chớ làm ảnhhưởng chúng tôi học được ? Mời rờiđi." Từng gặp qua người da mặt dày, sau đó gặpCố Uyên cũng cảm thấy da mặt người ta dày nữa. Nhưng hôm nay gặp người đàn bà này,Từ Du Mạn cảm thấy da mặt của Cố Uyên như vậy vẫn còn quá mỏng.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 79

      Thầy Cố, được !

      "Tôi… ." Viên Hân tức giận gương mặt lúc trắng lúc xanh, ra lời. Dù thế nào bà ta vẫn là mẹ của con bé đáng ghét này, nhưng nó cư nhiên lại chuyện như vậy vớibà ta, có giáo dục, " là khôngcó giáo dục, sao có thể như vậy với mẹmình chứ?"

      Viên Hân vung tay định cho Từ Du Mạn cái tát, lại bị bắt được cổ tay thể độngđậy.

      " có giáo dục? Đương nhiên, đứa trẻkhông cha mẹ làm sao có thể có giáo dục chứ? Bà cực kỳ có giáo dục, tùy tiện đánh người, bà được dạy bảo tốt."

      Từ Du Mạn đột nhiên hất tay Viên Hân ra. ViênHân lảo đảo mấy bước mới đứng vững cơ thể.Cổ tay bây giờ đỏ mảng, đau muốn chết. nghĩ tới con bé đáng ghét này lại cókhí lực lớn như vậy.

      Mấy bạn học bên trong đều chú ý tới tình hình bên ngoài. Từ cuộc đối thoại giữa Từ Du Mạnvà Viên Hân, khó nghe ra Viên Hânchính là người đàn bà bỏ rơi Từ Du Mạn trong miệng thầy Cố. Tiếp đó lại nghe Viên Hân như vậy, còn có bộ dạng ngang ngược hunghãn kia, lại còn muốn đánh Từ Du Mạn, bạn cùng lớp nổi giận. chưa từng thấy người đàn bà nào biết xấu hổ như vậy.

      Vân Xảo thông minh chạy tới phòng làm việctìm Cố Uyên.

      Những bạn học khác vây quanh Từ Du Mạn cùng Viên Hân, hơn nữa còn thỉnh thoảng nóimột ít lời chọc tức Viên Hân. Càng khoa trươnghơn chính là Chương Xuyến. Chương Xuyến ởmột bên dương quái khí : "Ơ, tôi vốnđang là quý ở chỗ đó sao lại chạy tớiđây, ra tôi vẫn đánh giá cao bà rồi. sợlà còn cao cấp hơn so với bà. người ta bán rẻ thân thể đáng xấu hổ, còn kẻ bán đứng lương tâm chính là phải người."

      Viên Hân còn chưa từng gặp qua người nào chuyện với bà ta như vậy. Kể từ sau khi gả cho Mộ Thư Bàng, những người đó ai mà chẳngthỉnh thoảng đều chạy tới nịnh bợ bà ta, ai còn dám bới móc bà ta như vậy? Viên Hân tức giận khiến bộ ngực lớn cố tình để lộ ra càng ngừng phập phồng lên xuống, rất quyếnrũ ánh mắt người ta a.

      Từ Du Mạn cũng chú ý tới, sau đó mỉa mai cườicười. Người đàn bà này phí ít tiền ở bệnh viện chỉnh hình nhỉ.

      " ra bà ta chính là người đàn bà vứt bỏ lớp trưởng của chúng ta mà thầy Cố , ngờ bà ta còn có mặt mũi trở lại tìm lớptrưởng của chúng ta, còn chân cao khí ngangnhư vậy."

      "Vẫn là lớp trưởng của chúng ta là người tốt, nếu là tôi, nhất định quăng cho bà ta mấy bạt tairồi."

      "Số mệnh của lớp trưởng khổ a."

      Từ Du Mạn nghe đông đảo bạn học nghị luận, biết nên khóc hay nên cười nữa.

      Cố Uyên ở trong phòng làm việc soạn bài, nghe được Vân Xảo mẹ của Mạn Mạn tìm đến , vội vàng để cây viết trong tay xuống, đitheo Vân Xảo tới lớp học. Xa xa nhìn thấychỗ vây quanh đống người.

      Cố Uyên vừa tới, các học sinh đều rối rít tự giác tránh ra lối , để có thể vào. Nhìn thấy Từ Du Mạn vẫn rất tốt, lại nhìn thấy nét mặt của Viên Hân, liền biết người rơi vào thế chính là Viên Hân mà phải làMạn Mạn của . Vốn lo lắng Mạn Mạnsẽ ứng phó được, nhưng xem ra, lo lắngcủa có chút dư thừa.

      Cố Uyên qua nắm tay Từ Du Mạn, đứng bên cạnh , liếc xéo Viên Hân. Viên Hân khôngcao lắm nên phải ngẩng đầu lên mới có thể thấy khuôn mặt của Cố Uyên.

      Cố Uyên cúi đầu nhìn Viên Hân, cho người ta loại cảm giác quân lâm thiên hạ.

      Người này chính là thầy giáo kiêm bạn trai của con bé đáng ghét này sao? Chính là Cố Uyêntrong miệng người phụ nữ kia? Viên Hân có chút háo sắc nghĩ. Nếu phải là người phụ nữa kia, bà ta cũng muốn tiếp cận đoạt lấy Cố Uyên, là quá đẹp trai a.

      Cố Uyên cùng Từ Du Mạn cũng bỏ qua vẻ mất hồn của Viên Hân trong nháy mắt nhìn thấy Cố Uyên, và cả ánh mắt háo sắc này nữa. Trong lòng Từ Du Mạn biết là cảm giácgì, còn Cố Uyên chính là khinh thường loại đànbà này.

      "Chúng tôi trong giờ học, làm phiền bà rời khỏi đây." Cố Uyên mặc dù trong miệng là làm phiền, nhưng ai cũng có thể nghe ra ý vị ra lệnh trong đó. Tuy rằng bình thường Cố Uyênkhá lạnh nhạt, nhưng đối với Từ Du Mạn chính là dịu dàng như nước, đối với Viên Hân loại đànbà ghê tởm này, đương nhiên là xa lánh rồi.Hơn nữa, Cố Uyên vốn có loại khí thếkhông giận mà uy, giọng bình thản lại khiến Viên Hân dám tuân theo.

      Trước đó bị người khác như vậy, Viên Hân vốn trọng sĩ diện liền nén được giận, muốn rời , bây giờ bị Cố Uyên vậy, bà ta sao còn dám ở lại, đẩy đám người ra bỏ chạy.

      "Được rồi, mọi người vào lớp học ." Cố Uyênnói, ai dám nghe lệnh. Mọi người toàn bộ đều trở về phòng học, quy củ ngồi vào ghế giả bộ đọc sách.

      Cố Uyên bảo Từ Du Mạn đến phòng làm việccủa chuyến, vừa vào trong phòng, liền ôm lấy , "Mạn Mạn, vừa rồi đối vớibà ta như vậy, em tức giận chứ?"

      " , em vui mừng còn kịp nữa là."Cho dù xảy ra chuyện gì, Cố Uyên đều là chỗdựa kiên cường cho , trụ cột của .

      "Mạn Mạn, em muốn bắt bà ta thừa nhận quan hệ với mình sao? Dù sao bà ta cũng là…"

      Từ Du Mạn che kín miệng của Cố Uyên, khôngđể cho ra chữ kia, "Bà ta xứng."Người như vậy xứng. Thừa nhận quan hệ có ý nghĩa gì chứ?

      Nếu như bà ta chuyện tử tế, dịu dàng chút, thương chút, sau đó thànhkhẩn chút, chừng liền mềm lòng. Nhưng chính bộ dạng kia của Viên Hân,Từ Du Mạn có thể chấp nhận mới là lạ. Nhìn ra được, người đàn bà kia cũng phải lòng muốn thừa nhận quan hệ mẹ con với , phải thực biết sai nhất định là có mưu gì đó. Từ Du Mạn lại ngu tới mức tự mình nhảy vào cái bẫy đó sao?

      "Mạn Mạn, mặc kệ người khác đối đãi thế nào, trước sau đều là hậu thuẫn kiên cố nhất củaem. Ngực của , vai của đều là của em."

      Cố Uyên làm sao có thể biết chứ, tronglòng ra rất khổ sở. Ai đụng phải mộtngười mẹ như vậy, trong lòng lại khó chịu chứ. Vì bản thân mà cứ như vậy từ bỏ con còn tuổi của mình. Sau đó mười hai năm quan tâm, rồi đột nhiên xuất , lại ngang ngược hung hãn như vậy, có mụcđích. Aiz, Mạn Mạn cũng đứa bé số khổ.

      Viên Hân tức giận đùng đùng ra khỏi trườnghọc, đôi giày cao gót mười phân vang lên cộpcộp đường. Trở lại bên chiếc xe thể thaoxinh đẹp sáng bóng của chính mình, Viên Hân mới nhớ tới mục đích mình tới đây là gì.

      Hỏng việc rồi, xong rồi.

      Đều tại con bé đáng ghét đó, bà ta bằng lòng nhận lại nó, nó vui mừng phát khóc thôi, lại còn châm chọc bà ta, cho nên mớikhiến bà ta tức muốn ngất , quên mục đích bàta tới đây.

      Còn chưa khởi động xe, điện thoại lại vang lên.

      " là thành đủ bại có dư đó. Nếu lần sau lại như thế này, đừng trách tôi khách khí. Nghĩ cách nhất định phải xoay chuyển thất bại lần này. Tôi nghĩ bà hẳn làcảm thấy thời gian 1 tháng quá dài, cho nên tôinghĩ hẳn là cho bà nửa tháng. Nửa tháng khiến Từ Du Mạn rời khỏi Cố Uyên." Viên Hân nhận điện thoại, chưa kịp chuyện, liền bị đối phương hung hăng mắng trận.

      "Vâng, vâng ạ." Trời ạ, thời gian nửa tháng.Đều do con bé đáng ghét kia. Trước kia là con riêng, bây giờ còn mang đến phiền toái cho bà ta.

      Viên Hân tức giận lái xe rời khỏi trường học này.

      Từ Du Mạn nhận được thông báo, thứ Bảy tuầnsau Mộ Trường Phong cùng Lâm Thiển Tuyết kết hôn.

      Từ Du Mạn tâm chúc phúc cho Mộ TrườngPhong cùng Lâm Thiển Tuyết . có thể thấy được Mộ Trường Phong Lâm Thiển Tuyết cỡ nào. Lâm Thiển Tuyết dường như cũng yêuMộ Trường Phong. Người có tình thànhngười nhà, đương nhiên vui mừng cho Lâm Thiển Tuyết, tin rằng Mộ Trường Phong đối với chị ấy rất tốt.

      Đối với Mộ Trường Phong, muốn gặp, trước kia muốn, kể từ sau khi Viên Hântìm tới , càng muốn đến tham gia buổi lễ nhà bọn họ. , phải là lạiphải nhìn thấy người đàn bà đáng ghét kia sao? Nhưng chỗ chị Tuyết, lại thể giải thích .

      Cuối cùng, Từ Du Mạn vẫn phải nhờ Cố Uyêngiúp đỡ.

      Cố Uyên kéo qua ngồi đùi , từ phía sau vòng tay ôm eo của , đầu tự nhiên đặt bả vai của , thừa cơ cắn lỗ tai của , trảlời: "Em muốn thôi, người em muốn nhìn thấy trực tiếp xem như khí là được rồi. Người đàn bà kia hẳn tìm em gây phiền toái, dù sao bà ta cũng khôngmuốn để cho người khác biết em là con củabà ta cùng người đàn ông khác."

      câu đơn giản của Cố Uyên liền giải quyết được vấn đề rối rắm lâu của . Từ Du Mạn quyết định mình vẫn là muốn . Làm hàngxóm cùng chị Tuyết đoạn thời gian rất dài,chị ấy quan tâm chăm sóc giống như em gáivậy, chị ấy kết hôn, ai ? Chị Tuyết nhất định thất vọng.

      Từ Du Mạn chính là người như vậy. Ai đối tốt với , liền đối tốt với người đó. Nếu ai có lỗi với , rất tiếc, cũng tuyệt đối đáp trả toàn bộ. Viên Hân coi như là ngoại lệ trong cuộc đời .

      Giải quyết vấn đề xong, tâm tình của Từ Du Mạn tốt hơn nhiều.

      Từ Du Mạn đứng dậy, quay lại đối mặt với Cố Uyên, hai chân tách ra ngồi lên đùi , đôi tay cũng vòng ôm chặt lấy cổ của , dùng sứchôn chụt lái lên mặt , "Ha ha, thầy Cố của chúng ta là thông minh nhất a."

      Tư thế này của có thể là thách thức rấtlớn đối với . Lúc đầu còn ở ngườianh lộn xộn cọ xát tới lui, nhưng nghe ralệnh cho phép lộn xộn nữa, mặc dùtrong miệng sợ , nhưng đúng là dám lộn xộn nữa, đành phảingoan ngoãn ôm .

      lát sau, Cố Uyên đẩy cái, "MạnMạn, hình như có tiếng gì đó?"

      Từ Du Mạn vốn dựa vào người , thoảimái dễ chịu, cũng sắp ngủ thiếp , bị đẩymột cái, tiếp đó mơ mơ màng màng nghe thanh gì đó. ngủ rất thoảimái, sao có thể nghe thấy thanh gì chứ.

      Nhìn biểu tình có chút nghiêm túc của Cố Uyên, cơn buồn ngủ của Từ Du Mạn giảmhơn phân nửa, lắng nghe xem có thanh gì. Chợt, nhanh nhảy xuống khỏi người , chạy vào phòng tắm. Sau đó, Cố Uyên liền nhìn thấy ướt hết, cả người đều bị nước giộiướt.

      Lần này vận khí của coi như tốt, mặc áo sơ mi, áo sơ mi chính là bị nước xối ướt liền trở nên trong suốt. Bây giờ thời tiết quá nóng, mặc cái áo thun bằng chất liệucotton. Áo thun sau khi ướt nhẹp rất nặng, nhưng điểm tốt chính là dính chặt vào người mình.

      Cố Uyên ở ghế sofa hỏi Từ Du Mạn xảy ra chuyện gì, nhất định , chính là muốn tự mình vào xem.

      Sau khi Cố Uyên tiến vào, cũng bị dội ướt mà chạy ra. Cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.

      cho rằng tức giận, chuẩn bị xin lỗi, nghe : "Ống nước sao bỗng dưng bể ra rồi hả?"

      "Trước kia từng bị vỡ lần, sau này bị em bịt lại rồi." Từ Du Mạn le lưỡi cái, , khôngngờ còn dùng được trong thời gian dài nhưvậy, xem ra rất có bản lĩnh ha.

      Cố Uyên vô cùng im lặng. Ống nước vỡ cũng có thể bịt lại là được sao? là, biết mộtmình Mạn Mạn thế nào mà lớn được như vậy.

      "Có ống nước dự phòng ?" Cũng vỡ ra rồi, đành phải thay lại cái mới thôi.

      "Có có, để ở đâu nhỉ?" Từ Du Mạn cũng khôngbiết cất ở nơi nào, đành phải tìm khắp nơi. Rốtcuộc, bên trong ngăn tủ dưới giường tìm được cây cái ống nước.

      Cố Uyên nhận lấy ống nước, vào phòng tắm. Từ Du Mạn ở bên ngoài phòng tắm, có chút lo lắng hỏi: "Thầy Cố, được ?"

      Từ Du Mạn nhìn thấy ở trong phòng tắmCố Uyên hướng về phía đứng liếc mắt mộtcái, trong con ngươi hàm chứa hàm nghĩa đặc biệt. gì, khóa nguồn nước rồi đổi lại ống nước mới. Từ Du Mạn ở bên ngoài rùng mình cái, "Xem ra là quần áo bị ướt, nên thấy lạnh." Từ Du Mạn có suy nghĩ khác, trở về phòng ngủ thay quần áo.

      Thay quần áo xong, cũng dám lại vào phòng tắm, nếu khó tránh khỏi quần áo lại bị ướt nhẹp. Từ Du Mạn còn có lòng tốt tìm xem có quần áo mà Cố Uyên có thể mặc hay , quần áo của Cố Uyên sợ là khôngcó chỗ nào còn khô nữa. nhớ tới trước kia hình như Cố Uyên có thay đồ ở chỗ này, quênquần áo cầm . giặt xong, đặt ở trongngăn kéo.

      Từ Du Mạn lại trở về phòng ngủ lấy quần áo cho . Lúc trở ra thay xong ốngnước rồi.

      Cố Uyên liếc qua áo sơ mi trong tay Từ Du Mạn, là của , "Quần đâu?"

      "Chỗ của em có quần của . Cái áo này cũng là do quên cầm ."

      " có quần, chỉ có áo làm sao mặc?"

      Từ Du Mạn mới nhìn về phía quần của , quả nhiên, toàn bộ đều ướt rồi, vẫn còn nước. Từ Du Mạn đẩy vào phòng tắm, " vào giặt , lát đưa quần giặt đểem hong khô là được." Cũng may trong nhà có máy sấy.

      "Nhưng lúc giặt quần có quần mặc?" Cố Uyên luôn cho rằng, trêu chọc Từ Du Mạn là chuyện vô cùng vui vẻ.

      "Dùng khăn tắm." Trong đầu Từ Du Mạn khỏi ra bộ dạng mặc quần mà ngồi giặt quần áo, đỏ mặt gào lên với .

      "Ha ha." Trong phòng tắm truyền đến tiếngcười vui vẻ của . Từ Du Mạn càng thêm quẫn bách.

      Cuối cùng, quần của Cố Uyên vẫn là do giặt. Cố Uyên sao, quấn khăn tắm ở bên chỉdạy nên giặt như thế nào. Vốn định cho vào trong máy giặt giặt là được, nhưng anhkhông cho phép, thể sử dụng máy giặt, phải lấy tay giặt.

      Từ Du Mạn dùng đầu ngón tay câu lên cái quần tam giác của Cố Uyên, "Cái này hẳnsẽ cần em giúp giặt chứ?" Chính côcũng biết mình thế nào nữa, bị hôn mấy cái liền choáng váng đầu óc, cư nhiên đồng ý giúp giặt quần áo. là, khóc ranước mắt, ai bảo chính đồng ý chứ.

      "Dĩ nhiên." Cố Uyên lẽ thẳng khí hùng bảo côgiúp giặt quần lót.

      Từ Du Mạn tùy tiện chà xát mấy cái, liền định để qua bên. Nhưng Cố Uyên sao có thể bỏ qua cho chứ. "Cứ như vậy? Chỗ kia em còn chưa giặt đâu? Nếu là có mùi là lạ, ngườichịu thiệt cũng phải chỉ có mình đâu."

      Oanh… đầu cũng sắp nổ ra rồi, lời này của có ý gì? cần là trong lòng côkhông trong sáng, tự mình nghĩ sai.

      Từ Du Mạn đành phải giặt lại cẩn thận.

      Rốt cuộc, lúc sắp chịu nổi nữa giặtxong. Từ Du Mạn cho vào trong máy sấy chờ hong khô. Quần áo muốn hong khô cũng cầnmột đoạn thời gian, ra khỏi phòng tắm.

      Toàn thân Cố Uyên chỉ quấn duy nhất cái khăn tắm, thân hoàn toàn hiển lộ ra. Làn da màu lúa mì, cơ bụng mấy múi, có mỡ thừa, hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng lýtưởng trong lòng . nuốt nước miếng cái, rất muốn sờ cơ bụng của , xem ra thậtthoải mái.

      Cố Uyên dường như có thể nghe thấy trong lòngcô nghĩ gì, khoảng cách với cũng càngngày càng gần, cuối cùng tới trước mặt .

      Cơ bụng có thể chạm tay vào, Từ Du Mạnkhông bỏ qua, sờ soạng lên.

      Còn chưa sờ đủ, liền bị đè xuống ghế sa-lon, mãnh liệt hôn trận. Khuôn mặt, vànhtai, cái cổ đều bị hôn lần. Bản thân Từ Du Mạn cũng rất hưởng thụ a, cũng có phản kháng. Biết tay của Cố Uyên bắt đầukhông thành , đưa vào trong quần áo của , mới thở phì phò ngăn cản: "Thầy Cố, anhđây là muốn làm gì?" Thanh gần như rên rỉcàng thêm kích thích thần kinh của Cố Uyên.

      Cố Uyên đè người , cho phépngăn cản mà đẩy áo của lên đến cổ, rồi cởi quần áo của ra, bắt lấy bên ngực đẫy đàcủa , "Em , bảo bối Mạn Mạn."

      "Em… em biết. Ừm. . . . . ."

      " đây muốn chứng minh, – thầy Cố củaem, rốt cuộc có được hay !"

      ra là vì câu vô tâm kia của : "ThầyCố, được ?" gây ra họa. "Thầy ơi, đừng lộn xộn." Rơi vào đường cùng, đành phải như vậy.

      Nếu như thế giới có ‘thuốc hối hận’, tin rằng nhất định uống. Bởi vì trải qualần này, bắt được điểm yếu của , sau đó, biết làm sao có thể hành hạ hơn nữalàm cho đồng ý với bất kỳ cầu gì của . Từ Du Mạn thử nghiệm qua nhiều, lầnnào cũng đúng. Dĩ nhiên, đây là chuyện sau này.

      Hôn đủ, cởi hết, sờ khắp rồi, bước cuối cùng liền dừng lại. Từ Du Mạn nằm ghế sa-lon, mặt đỏ tới mang tai nhìn Cố Uyên vọt vàophòng tắm dội nước lạnh. Sau đó, liền pháthiện ra, Cố Uyên nha, chẳng qua chính là mộtcon cọp giấy, chỉ biết hù dọa người.

      Điện thoại vang lên, Từ Du Mạn cầm lên nhìn,sau đó nhìn thấy số điện thoại gọi tới, sắc mặtcủa trong nháy mắt từ quang đãng biến thànhâm u. Lại là bà ta, bà ta rốt cuộc muốn làm gì chứ. Từ Du Mạn muốn trực tiếp cúp điện thoại,lại nghĩ, hay là thôi , đời trước thiếu nợ bà ta.

      "Con cuối cùng chịu nhận điện thoại của ta rồi."Nếu nhận, bà ta sắp bị mắng chết rồi. Viên Hân hưng phấn .

      "Có chuyện gì ."

      "Con à…"

      Viên Hân muốn dùng chính sách dụ dỗ, lại bị cắt đứt, "Đừng gọi tôi là con . Bà ! Tiếp cận tôi rốt cuộc có mục đích gì?"

      Viên Hân thấy mục đích của mình bị vạch trần, sắc mặt khẽ biến, chỉ là Từ Du Mạn cũng thấy được. Viên Hân dĩ nhiên thừa nhận bà ta có mục đích. Nếu là có người phụ nữ kia trước kia từng nhắc nhở bà ta, nóikhông chừng lấy tính tình của bà ta, thẳng cũng có thể a? Chính là để cho Từ Du Mạn và Cố Uyên ở bên nhau thế nào? Chỉlà, bà ta bây giờ dám nghelời của người phụ nữ kia, "Nào có mục đích gì?Ta người làm mẹ muốn nhận lại con củamình thế nào?" Viên Hân nguỵ biện .

      Đây là chuyện cười lớn nhất đời, "A, chẳng lẽ bà còn có lương tâm hay sao?"

      "Hắc, cái con bé chết tiệt kia, sao có thể nóichuyện với mẹ như vậy chứ?"

      Các bạn thử đoán xem người phụ nữ bí kia là ai nhé. Cũng sắp biết rồi. ^^ Chúc mọi người đọc truyện vui và cám ơn các bạn ủng hộ. Cuối tuần vui vẻ!!!
      Phong nguyet thích bài này.

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 80

      bóng gió !

      "Hắc, cái con bé chết tiệt kia, sao có thể nóichuyện với mẹ như vậy chứ?"

      "Lời này bà rất nhiều lần rồi. có chuyện gì tôi liền cúp máy, đừng quấy rầy tôi."Từ Du Mạn nào để cho Viên Hân có cơ hội có chuyện, đợi Viên Hân chuyện, liền trực tiếp cúp điện thoại.

      Viên Hân gần đây là, luôn bị người khác có lễ phép cúp điện thoại, bị người ta uy hiếp, lại bị con của chính mình như vậy, tức giận liền muốn phát tiết ra ngoài. Ở trong phòng tìm tới tìm lui, có thứ gì khác cóthể để cho bà ta trút giận, thể làm gì kháchơn là đập đồ. Viên Hân đập đồ cũng có lựachọn, đập thứ mình thích, đập đồ đắt tiền, chuyên chọn những thứ có thể ném ra tiếng vang nhưng lại đắt đỏ.

      Trong phòng Viên Hân truyền đến thanh đập vỡ đồ, những người giúp việc đều ở bên ngoài, cũng dám vào cũng dám làm thế nào, đành phải đứng ở cửa chờ. tạitrong căn nhà này lớn nhất cũng chỉ có Mộ Trường Phong, cậu chủ của bọn họ. Nhưng cậuchủ đến bây giờ chưa trở về.

      Rốt cuộc, buổi tối 12 giờ, Mộ Trường Phong vềtới, Viên Hân đập đồ cũng đập đủ rồi. Quản gia tiến tới bên tai Mộ Trường Phong gì đó, vẻ mặt của Mộ Trường Phong trở nên có chút u. Cũng để ý Viên Hân ngủ chưa, vọtvào phòng ngủ của Viên Hân.

      Viên Hân còn chưa ngủ, ở trong phòng loayhoay với mấy thứ bà ta thu được mấy năm nay,Mộ Trường Phong đột nhiên xông vào, bà ta vẫn bị dọa giật mình, vội vàng dùng chăn phủlên đống đồ kia, cười gượng nhìn Mộ TrườngPhong : "Trường Phong à, sao cậu trễ thế này mới về chứ? Đến phòng dì làm gì?" nam quảnữ, có ý đồ gì?

      "Nghe bà ở trong phòng đập đồ?" cần nghe nữa, thấy rồi. Cả phòng cóthể đống hỗn độn. Mộ Trường Phong đưa mắt đống mảnh vụn của bình hoa dưới đất, trong lòng nghĩ ra kế.

      "Ha ha, cũng có gì đáng ngại, chính là tùy tiện đập mấy thứ rẻ tiền thôi mà." Chứng cứở đó, bà ta còn có thể phủ nhận sao, đành phải nhắm mắt thừa nhận. Bà ta cũng láo,bà ta đều chọn đập bể mấy thứ rẻ tiền, thứ đắt tiền bà ta chính là nỡ đập.

      "Hả? Vậy sao? Tôi thấy hẳn đâu." Mộ Trường Phong ngồi xổm xuống, từ trong đống bừa bãi nhặt lên mảnh vụn, "Biết đây là cái gì ?"

      " phải chỉ là cái bình hoa thôi sao, có gì lớn lao đâu." Nhìn biểu tình của Mộ TrườngPhong, cái bình hoa này phải rất quý chứ?

      " phải chỉ là cái bình hoa? Tôi chính là nhớ bình hoa này là bà nhất định muốn lấytừ phòng của mẹ tôi. Mẹ tôi lúc còn sống thích nhất sưu tầm, đây là trong những vật phẩm bà sưu tầm được, là thứ trong hoàng cungđời nhà Thanh. tại giá thị trường cũng đạttới sáu triệu nhân dân tệ, cư nhiên đập thànhmảnh vụn rồi."

      Mộ Trường Phong trong lòng thầm suy nghĩ : ‘Bể cũng tốt, dù sao còn tốt hơn là nhìn thấy đặt ở phòng bà.’

      Viên Hân nghe, đó mới là ‘biết vậy chẳng làm’, bà ta nào biết bình hoa này thế nhưng trị giá nhiều tiền như vậy, nếu cho dù đập chính bà ta, cũng thể đập bể bình hoa này a.

      Vẻ ảo não mặt Viên Hân, khiến trong lòng Mộ Trường Phong rất hả dạ.

      " trị giá nhiều tiền như vậy sao?" Viên Hânkhông xác định hỏi. Đây phải là vấn đềmấy chục ngàn, mà là sáu triệu nhân dân tệ, consố lớn như vậy a. Viên Hân chỉ nghĩ đến giá bao nhiêu tiền, bà ta lại nghĩ tới, giá tiềnnhiều hơn nữa, cái bình hoa này cũng rớtbể rồi, trước sau còn đáng giá nữa.

      "Bây giờ là cái giá này, đương nhiên nếu thời gian càng lâu, giá tiền tự nhiên còn tăng caohơn nữa." Mộ Trường Phong nghiêm túc, tiếc rẻ . Đây chính là mục đích của ta, khiếnViên Hân buồn bực rối rắm, trong lòng khó chịu.

      ra cái bình hoa này chính là bình hoabình thường, cũng phải cái bình hoatrong hoàng cung nhà Thanh gì đó. Dù sao ViênHân lại phân biệt được hàng giả, tại bình hoa vỡ vụn, cũng thể lấy làm giám định, Mộ Trường Phong chính là muốn như vậy thế nào?

      Quả nhiên, Viên Hân nghe lời khẳng định củaMộ Trường Phong, vẻ mặt cũng bị dọa sợ còn chút máu.

      Quả cái bình hoa này là bà ta tình cờ nhìn thấy ở trong phòng của người phụ nữ kia, bà ta cảm thấy đẹp mắt, liền nhất định muốn đòi Mộ Thư Bàng. Lúc đầu Mộ Thư Bàng đồngý, sau lại chịu được bà ta quấn quýt làmphiền mới đồng ý cho bà ta. Nhưng trước khi cho bà ta còn dặn dò được làm vỡ.

      Lúc ấy bà ta còn tưởng rằng Mộ Thư Bàng vẫn nhớ nhung vợ trước của ông ta, sợ bà ta làm hư. tại vừa , đây chính là đồ cổ từ đời nhà Thanh sai! Bởi vì có giá trị, cho nên MộThư Bàng mới dặn bà ta đừng làm vỡ.

      Nhưng bà ta lại biết, bây giờ vỡ có thể làm sao? Đây chính là cả sáu triệu, sáu triệu đó. Viên Hân thiếu chút nữa ngất xỉu.

      Mộ Trường Phong khóe môi nhếch lên cườilạnh : "Thứ này chính bà tự dọn dẹp , tôi vềphòng đây." Mới vừa giúp Viên Hân đóng cửa phòng, liền nghe thấy tiếng kêu gào của ViênHân. Bây giờ là tối khuya, cũng lo ảnh hưởng đến người khác ngủ, là, tính tình gì đây. người đàn bà như vậy, Mộ TrườngPhong thể tin được Từ Du Mạn là do bà ta sinh ra. Xem ra sau này nhất đinh phảicùng Tuyết Tuyết dọn ra ngoài ở. Mặc dù đứabé thể nào giao cho bà ta chăm sóc,nhưng nếu chúng thường nhìn thấy bà ta, mưadầm thấm đất, chắc chắn bị ảnh hưởng.Người đàn bà này nguy hiểm, tốt nhất khôngnên tới gần.

      Từ Du Mạn lại lần nữa làm phù dâu.

      Sau khi Cố Uyên nhìn thấy Từ Du Mạn đổi lễphục, khắc chế được chính mình, hôn đến biết họ gì mới bằng lòng buông ra.Cái trán của chạm vào trán của , :"Mạn Mạn, em khi nào mới bằng lòng gả cho chứ? Vì mà mặc áo cưới?" đợi vất vả a.

      " phải còn sớm sao, vội cái gì? Em mới 19 tuổi." Từ Du Mạn kiên quyết gả. còn trẻ tuổi như thế, cũng thể nhanh như vậy liền nhảy vào phần mộ hôn nhân nha.

      "Nghe A Việt và Thẩm Mặc Dư lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, tại 18 tuổi là có thể lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi."

      "Vậy cũng được, em còn muốn học."Từ Du Mạn nghiêm khắc cự tuyệt, kiên quyếtkhông bị Cố Uyên dùng lời ngon tiếng ngọt lừagạt.

      "Em có thể giống như A Dư a, kết hôn xong vẫn có thể học, tại cũng có quy địnhnói kết hôn rồi thể học." nhấtđịnh phải lừa kết hôn mới được, là nhịn quá mức khổ cực.

      Từ Du Mạn khinh bỉ nhìn Cố Uyên, dĩ nhiênbiết trong lòng có ý nghĩ xấu gì, mới để cho được như ý đâu, "Khôngđược, em còn chưa chơi đủ đâu."

      "Sau khi kết hôn vẫn có thể chơi mà." Trong khoảng thời gian này cũng tham gia hai hôn lễrồi, những người này là sao chứ, cố ý có phải , chính là cố ý làm cho trong lòng anhngứa ngáy a.

      " muốn, quản em."

      " tại cũng quản em đấy thôi."

      "Vẫn được. Được rồi, được nữa, em vội rồi." Làm phù dâu phải mệt mỏi bình thường a, việc gì cũng phải làm.Mà lần này, Cố Uyên nhàn rỗi, khôngphải phù rể.

      Phù rể là người đàn ông bộ dáng xem như được, nhưng so với Mộ Trường Phong kém hơn nhiều, chứ đừng chi là so với Cố Uyên, hay cái tên Úc kia nha, cần so. Yêunghiệt là thể lấy ra để so sánh.

      Từ Du Mạn biết người bạn mà chị Tuyết mời tới, đáng lẽ Từ Du Mạn còn định hay là để Cố Uyên làm phù rể, nhưng chị Tuyết sớm chọn được người rồi, cũng tiện nóithêm gì. Vốn cho rằng phù rể này là nam khuêmật của chị Tuyết, cho nên chị ấy mới kiên quyết để ta làm phù rể. Chỉ là, sau khi nghe được chị Tuyết nguyên nhân để cho ngườiđàn ông kia làm phù rể, nhóc Từ Du Mạn nham hiểm gian xảo như vậy cũng phải vô cùng bội phục Lâm Thiển Tuyết rồi. Chiêu này củachị Tuyết là cao tay, quá cao tay rồi. Về sau kết hôn cũng phải gọi Tả Minh tới làm phù rể.

      sai, người đàn ông kia chính là bạn trai mối tình đầu của chị Tuyết, Trang Ngôn Túc.

      Theo như Lâm Thiển Tuyết chính là lúc trước tuổi trẻ khinh cuồng, hai người ở bên nhau lên kế hoạch cho tương lai, hơn nữa đều đồng ý với cam kết, tương lai nhất định phải cùng nhau vào cung điện hôn nhân. Cho nên,chị ấy mời ta tới làm phù rể, cũng coi như thực lời hứa hẹn lúc trước, để mình bị là nuốt lời.

      Từ Du Mạn biết nguyên nhân, cũng cảm thấy hay. Nếu lúc trước cũng như vậy, nhất định cũng làm như thế. Nhưng thời điểm và Tả Minh ở bên nhau, cũng nhất định phải cùng nhau vào cung điện hôn nhân.Nhiều nhất chính là lúc Tả Minh muốn cùng côxảy ra quan hệ, cự tuyệt, nguyên nhân cự tuyệt chính là muốn trước khi cướiphát sinh quan hệ, nhất định phải sau khi kếthôn mới được.

      Tả Minh chính là vì nguyên nhân này mà chia tay với . Bởi vì Tả Minh tìm được nguyện ý cùng , cho nên mới chia tay với .

      Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thândưới.

      Mộ Trường Phong cũng biết Âu DươngNhất Phàm cùng Từ Du Mạn có quan hệ, Âu Dương Nhất Phàm là bạn hợp tác phươngdiện làm ăn của ta, cho nên kết hôn đươngnhiên quên mời Âu Dương NhấtPhàm.

      Điều này khiến Từ Du Mạn buồn bực nhất. Gầnđây liên tục trốn tránh Âu Dương Nhất Phàm, nhưng cư nhiên lại đụng phải.

      lúc cùng Lâm Thiển Tuyết mời rượu, côngoài ý muốn nhìn thấy Âu Dương Nhất Phàm, cảm thấy bất ngờ, "Chúc chú rể dâu trămnăm hòa hợp, vĩnh kết đồng tâm." Âu DươngNhất Phàm sảng khoái uống cạn ly rượu vang, cả quá trình, ánh mắt chưa từng rời khỏi Từ Du Mạn.

      Từ Du Mạn hoàn toàn nhìn Âu Dương Nhất Phàm, với quan hệ càng thêm lúng túnggiữa , đành phải xem Âu DươngNhất Phàm như khí, nhìn thẳngvào .

      "Chị." Từ Du Mạn nghe thanh của Tống Lâm Bạch, nhìn chung quanh, nhưng người hơi nhiều, căn bản cũng nhìn thấy,"Chị Mạn."

      Thanh từ phía sau truyền đến, Từ Du Mạn xoay người liền nhìn thấy Tống Lâm Bạch.

      Tống Lâm Bạch so với lúc bình thường ở trường học vẫn có khác biệt khá lớn, ởtrường học Tống Lâm Bạch đều mặc quần áothể thao, hoặc đồng phục, hôm nay lại mặc vàobộ âu phục, dù sao đây là trường hợp tương đối chính thức, mặc thế này cũng là bình thường.

      "Ừ, em cũng ở đây à." Nhìn thấy Tống LâmBạch, lại càng nhìn tới Âu Dương Nhất Phàm. Tống Lâm Bạch đáng hơn nhiều so với Âu Dương Nhất Phàm.

      "Chị hôm nay xinh đẹp, rất đẹp a."

      "Ha ha, cám ơn. Em cũng rất đẹp trai."

      Tống Lâm Bạch kéo người đàn ông đứng bêncạnh qua, hào hứng giới thiệu : "Đây là traicủa em." Sau đó hướng về phía Tống Sâm Bạch giới thiệu : "Đây chính là chị lớp màem đề cập với , bây giờ là chị của em,Từ Du Mạn."

      Lúc Từ Du Mạn quan sát Tống Sâm Bạch, ta cũng quan sát .

      Người đàn ông này là nhân vật.

      này, thảo nào em trai mình lại thích. Chỉ là nếu ấy thích em trai , nhất định sẽđồng ý. Bởi vì này khi ai, vĩnh viễn thay đổi, nhưng quá đángtiếc chính là ấy em trai của mình. Tống Sâm Bạch có ý khác, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc mà thôi.

      "Rất xin lỗi, tôi còn có việc, thể chuyện với mọi người nữa."

      " sao." Tống Sâm Bạch lịch , sau đó kéo Tống Lâm Bạch trở lại chỗ ngồi.

      Từ Du Mạn rất muốn coi như khôngnhìn thấy Viên Hân về phía , "MạnMạn, chúng ta có thể ra ngoài tâm chút ?"

      Lại là câu mở màn này, hoài nghi trừ những lời mở đầu này, Viên Hân tìm ra lời nào để , "Tôi nghĩ chúng ta thậtsự có gì hay để chuyện."

      "Mạn Mạn, là mẹ sai rồi, sao con thể thathứ cho mẹ chứ?" Nước mắt cũng đảo quanhtrong hốc mắt của Viên Hân rồi, người biết nhất định có thể cho rằng ức hiếp bà ta.

      Bộ dạng điềm đạm đáng lần này đúng là dễ dàng làm người ta thương tiếc. Chắc hẳn, Viên Hân chính là như vậy mà lấy được ba của , còn có quan tâm của Mộ Thư Bàng. Kỹ thuật diễn hạng nhất.

      "Được rồi, tôi tha thứ cho bà." muốndây dưa, Từ Du Mạn sảng khoái đồng ý. racô cũng thể có tha thứ được haykhông, chỉ là biết phải đối mặt với Viên Hân thế nào. Nếu bảo gọi Viên Hânlà mẹ, vậy chắc chắn là có khả năng. chừng bảo gọi con chó là mẹ, còn có thể gọi, nhưng đối với Viên Hân, thứ lỗi cho vô năng.

      "Có ?" Dễ dàng như vậy sao? ViênHân có chút tin tưởng. Nhưng nghĩ lại, mình dù gì cũng là mẹ của con bé, giữa mẹ con sao có thù hận sâu như vậy chứ? Con bé này từ thiếu tình thương của mẹ, nếu tại cho nó chút tình thương của mẹ, chắc chắn chuyện gì nó cũng đồng ý. Thành công sắptới rồi.

      "." xong, chuẩn bị rời , lại bị ViênHân kéo lại.

      " là quá tốt. Mạn Mạn, con rốt cuộc chịu tha thứ cho mẹ." Viên Hân giả vờ như mình rất kích động, rất giống như người mẹ thất lạc nhiều năm vất vả mới tìm được đứacon của mình. Nước mắt trong nháy mắt liền chảy ra.

      "Bà có thể lớn tiếng hơn chút, để cho mọingười đều biết." Từ Du Mạn thấy có ngườichú ý tới bọn họ, giọng nhắc nhở. Sau đó, hề bất ngờ khi thấy Viên Hân lại giả bộ như có chuyện gì xảy ra, vẫn là dángvẻ phu nhân cao quý. Nước mắt cũng thu hồi lạihết, "Vậy mẹ trước nhé, lát nữa mẹ lạitới tìm con." Viên Hân vội vã rời .

      Từ Du Mạn nhìn dáng vẻ Viên Hân nhàn nhãvênh váo chuyện phiếm cùng những ngườiphụ nữ khác, trong lòng thở dài. ra bà tacần chính là cuộc sống như thế. Xem ra, cuốcsống của bà ta đúng là như cá gặp nước. Như vậy, mình phải nên tha thứ cho bà ta, thành toàn cho bà ta sao? Từ Du Mạn nghĩtới đây, lại cười lạnh. Vứt bỏ con của mìnhđổi lấy cuộc sống như thế, cũng chỉ có bà ta có thể làm được.

      thể thừa nhận, vừa rồi thậtđúng là có chút dao động. Nhưng Viên Hân cũng cho cơ hội kia. vừa nhắc nhở, Viên Hân liền lập tức rời . Xem ra, rất sợ người khác biết quan hệ của hai người.

      Trong lòng thầm tính toán, muốn biết, Viên Hân chợt làm như vậy là vì mục đích gì.

      Khi khách toàn bộ về hết, Viên Hân quả nhiên lại tìm tới Từ Du Mạn. Dưới ánh mắt chân tướng của Mộ Trường Phong, dưới vẻ mặtkỳ quái của Cố Uyên, Viên Hân tích cực dẫn Từ Du Mạn tới ngồi vào trong xe của bà ta. Từ DuMạn cũng phản đối, để lại cho Cố Uyênánh mắt ý bảo tự mình về nhà, rồi lên xe củaViên Hân.

      "Mạn Mạn, người đàn ông vừa rồi cùng con là gì của con?" Viên Hân bóng gió.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :