1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 61

      lại Cố Uyên?

      "Em yên tâm , canh chừng cho em." Cố Uyên nào phải canh chừng , mà chính là đangxúi giục đó.

      Phụ nữ và tiểu nhân tụ tập cùng chỗ, trạng thái vô địch, dám chọc vào.

      "Im , còn phải đều là bởi vì sao!"Từ Du Mạn vừa quát, Cố Uyên lập tức ngậm lạicái miệng cười nỗi đau người khác kia.

      Yến Trầm Phong lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng cam chịu của Cố Uyên, mà còn cái vẻ mặt đángthương vô tội như vậy, Yên Trầm Phong sựlà nhịn được, ôm bụng cười lăn lộn.

      Cố Uyên đầu tiên là liếc mắt nhìn Yến Trầm Phong vẫn còn cười to hoàn toàn phát ánh mắt của nhìn sang ta, sau đó con ngươi màu đen tĩnh mịch kia lạinhìn về phía Từ Du Mạn. Ánh mắt bén nhọntrước đó, trong nháy mắt chuyển thành ánh mắt đáng thương vô tội của tại, hề có chuyển tiếp, hoàn toàn nhìn ra chút sơ hở nào, "Mạn Mạn, cậu ta cười ."

      Biện pháp làm nũng của Cố Uyên lần nào cũng đúng, lại thành công có hiệu quả. Từ Du Mạnlại trừng mắt liếc Yến Trầm Phong cái: "Cười cái gì mà cười? Có muốn ăn hay ?"

      xong, Từ Du Mạn mới lại ngồi xuống giúpCố Uyên húp cháo ăn bánh. Trứng, vẫn luônthích để đến cuối cùng mới ăn, cho nên Cố Uyên cũng chỉ có thể giữ lại ăn sau cùng. Bánh ăn xong rồi, cháo cũng còn chút, mới bắt đầu bóc vỏ trứng.

      Từ Du Mạn thích ăn lòng đỏ trứng, bócsạch vỏ trứng, giành trước ăn hết lòng trắngtrứng, để lại cho Cố Uyên toàn bộ đều là lòng đỏ trứng. "Mạn Mạn hiểu , quan tâmanh. Biết thích ăn lòng trắng trứng chỉ thích ăn lòng đỏ trứng, cho nên ăn hết lòng trắng trứng trước, để lại toàn bộ lòng đỏ trứng cho , để cho hưởng dụng."

      "Im miệng của lại ." Từ Du Mạn nhét tấtcả lòng đỏ trứng vào trong miệng của Cố Uyên,quả quyết bịt miệng lại.

      Cố Uyên ra sức nuốt, lại cẩn thận bị mắc nghẹn rồi. Vốn dĩ lòng đỏ trứng chính là dễ nuốt, huống chi còn nửa nằm đểăn, càng thêm dễ dàng nuốt xuống.

      "Khụ khụ. . . . . ."

      "Ăn lòng đỏ trứng cũng cẩn thận nhưvậy." Từ Du Mạn vừa , vừa cho nướcuống, sau đó nhàng vuốt ngực cho thuận khí.

      "Chăm sóc chu đáo nha, tôi thấy cũng phải ghen tỵ, muốn sớm tìm được vợ trẻ,giống chị dâu như vậy nè." Yến Trầm Phong ghen tỵ a.

      " thể nào, khụ khụ." Cố Uyên vẫn cònđang khụ khụ, lại lập tức phản bác Yến TrầmPhong.

      "Tại sao thể nào?"

      "Chị dâu của cậu… khụ khụ… là độc nhất vô nhị, làm sao cậu.. khụ khụ… có thể tìm đượcmột người phụ nữ giống như chị dâu của cậuchứ?"

      Chị dâu? thích Yến Trầm Phong xưng hônhư vậy với Mạn Mạn.

      Từ Du Mạn vốn là nghe Yến Trầm Phong gọi chị dâu liền muốn phản bác, nhưng Cố Uyênđang ho kịch liệt như vậy. Huống chi Cố Uyêncũng phủ nhận rồi. Lúc nghe Cố Uyên thể nào’, cảm thấy đại não giống như trong nháy mắt bị rút hết dưỡng khí. Sau đó lạinghe lời kế tiếp của , cư nhiên tronglòng có chút vui vẻ! Chị dâu trong miệng YếnTrầm Phong và chị dâu trong miệng Cố Uyên là…

      "Đừng nghĩ nữa, chính là ngươi." Cố Uyên biết Thuật Đọc Tâm sao?

      "Ai chị dâu chứ, em vẫn còn là hoàng hoa đạikhuê nữ đấy." miệng đàng tâmnghĩ nẻo.

      "Khụ khụ khụ khụ. . . . . ." Sao lâu như vậy màkhí còn chưa thuận. Từ Du Mạn cơ hồ đều ngực của Cố Uyên rồi.

      "Mạn Mạn." Thanh bình thường.

      "Hả?"

      "Mạn Mạn." Thanh trầm thấp êm dịu hơn chút.

      "Hả?"

      "Mạn Mạn." Thanh lại trầm thấp mềm mại hơn chút nữa.

      "Ừm?" Từ Du Mạn có phần nghe được,cực kỳ tự hiểu mà nhích tới gần Cố Uyên thêm chút.

      "Mạn Mạn..." Có thể miễn cưỡng nghe thấy gọi , sau đó lại nhìn thấy miệng của động, giống như gì đó.

      Từ Du Mạn theo quán tính lại nhích tới gần Cố Uyên thêm chút nữa. ngờ rằng, mình lạitừ từ rơi vào bẫy của . Giữa hai người ngoại trừ cái chăn, có thể là chặt chẽ dán vào nhau rồi.

      Từ Du Mạn mới vừa sát lại gần, định tập trung tinh thần nghe xem Cố Uyên rốt cuộc nóicái gì, còn như vậy cơ chứ. Nhưng cái gì cũng chưa nghe được, môi bị ngậm vào.

      Cố Uyên hề cử động, Từ Du Mạn cũngkhông có động tác. Khoảng cách gần như vậy, Cố Uyên tinh tường nhìn đến hàng lông mi dàython dài cong vút của tạo thành hình cáiquạt, hơi phe phẩy.

      "Khụ khụ." Lúc này, Cố Uyên tuyệt đối làm ra chuyện ngu xuẩn phá hỏng tâm tình, phá hư chuyện tốt của mình như vậy, tiếngho khan là do Yến Trầm Phong phát ra.

      Nghe được tiếng ho khan của Yến Trầm Phong, Từ Du Mạn như từ trong mộng bừng tỉnh lại,vội vàng lui về phía sau, thoát khỏi khống chế của Cố Uyên. Cố Uyên rất hối hận là tay mìnhbị thương, nếu hoàn toàn có khả năng để cho Mạn Mạn thoát được. Đều là Yến Trầm Phong, phá hư chuyện tốt củaanh.

      "Tôi Uyên Gia a, trước kia sao tôi phát cậu có sở thích biểu diễn trước mặtmọi người đây?"

      ". . . . . ." ai trả lời? sao.

      "Tôi Uyên Gia a, cậu với tư cách là thầy giáo nhân dân vĩ đại mà thiêng liêng, sẽkhông cảm thấy hành vi của mình ảnh hưởngđến phong tục đạo đức sao?" Cũng tin cậu vẫn còn bảo trì bình thản được.

      "Thầy giáo nhân dân thể có ngườitrong lòng hả? thể kết hôn sinh con hả?"

      "Chưa thể , kết hôn sinh con a."

      "Vậy hôn môi có phải là việc , kết hôn sinhcon phải có hay ?"

      "Ặc…."

      "Hơn nữa tôi ở trong phòng, nơi này ngoại trừ hai người chúng tôi, chỉ có cậu, là cậu xôngvào gian riêng tư của chúng tôi mà khôngphải chúng tôi ở nơi công cộng. Cho nên cậu dựa vào đâu mà tôi?"

      ". . . . . ." Cố Uyên toàn thắng. Trước khi chơi chữ với Cố Uyên, xin mời nghĩ cân nhắc đến nghề nghiệp của trước tiên, thầy giáo dạyNgữ Văn. Cùng chơi chữ, Yến Trầm Phong hiển nhiên còn non quá. Có thể phân cao thấp với Cố Uyên, hẳn là chỉ có Từ Du Mạn thôi. Điều kiện tiên quyết là Từ Du Mạn phải pháthuy như lúc bình thường, bị Cố Uyên mê hoặc.

      Lúc Yến Trầm Phong vẫn còn cùng CốUyên và Từ Du Mạn mắt to trừng mắt ,Trương Chương Việt cùng Thẩm Mặc Dư tớirồi. Từ Du Mạn bỏ qua bầu khíkhông hài hòa lúc hai người Yến Trầm Phong và Trương Chương Việt nhìn thẳng vào mắt nhau, có thể khẳng định, giữa hai người kianhất định có chuyện gì đó vui.

      Thảo nào lần trước Trương Chương Việt đưa côvà Cố Uyên đến Trầm Luân nhưng vào cũngkhông vào mà rời ngay.

      Tớ vì sắp tới tớ phải tự chia chương,tác giả tách chương nữa.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 62

      Trước nay chưa từng ấy!

      Yến Trầm Phong nhìn Trương Chương Việtđiềm nhiên như , bình tĩnh, tự nhiên, có chút tự nhiên u oán nhìn Cố Uyên, ánh mắt kia giống như với Cố Uyên: "Saokhông cho tôi biết cậu ta muốn đến?"

      Mà Trương Chương Việt lại làm như khôngnhìn thấy Yến Trầm Phong, hoàn toàn xem anhta như khí rồi.

      Thẩm Mặc Dư dĩ nhiên cũng cảm thấy Trương Chương Việt bình thường, mặc dù ngoàimặt Trương Chương Việt cũng có cái gìkhác lạ, vẫn như thường ngày. Thẩm Mặc Dưtiến tới bên cạnh Từ Du Mạn, để xuống đống đồmang đến cho bạn, thần thần bí bí chọc chọc cánh tay của Từ Du Mạn, giọng kề tai cônói: "Nhóc Mạn, cậu có phát TrươngChương Việt với Yến Trầm Phong có chút dính líu gì đó hay ?"

      Từ Du Mạn cố ý trả lời rất lớn tiếng: "Đươngnhiên là có quan hệ, hai người đều là bạn củathầy Cố."

      Nghe được lời của Từ Du Mạn, Trương Chương Việt có chút lúng túng, vốn cho là mìnhrất trấn định, có gì sơ hở, ngờ lạibị hai tiểu nha đầu nhìn ra.

      Yến Trầm Phong cảm thấy luồng khí áp trongphòng bệnh này quá mạnh mẽ, dường nhưkhông khí cũng trở nên loãng hơn, có chúthít thở thông rồi. Rốt cuộc, Yến Trầm Phong có chút thiếu kiên nhẫn, chần chừ đứnglên, với hai người bệnh: "Quán bar của tôi còn có việc, trước đây." xong, Yến TrầmPhong liền vội vã rời .

      Trương Chương Việt ngồi vào chiếc ghế tựa màtrước đó Yến Trầm Phong ngồi, tiếp tục xemnhư trong căn phòng này chưa từng xuất người tên Yến Trầm Phong. Cố Uyên khẽ thanthở: " nhiều năm như vậy, các cậu hà cớ gì…."

      ". . . . . ."

      "Các cậu đều có thể cùng tôi cởi bỏ khúc mắc, tại sao nhất định thể mở rộng lòng với đối phương, chuyện cho ràng?"Trước kia ba người bọn họ đều thân thiết nhưvậy, nhưng bây giờ, Yến Trầm Phong cùngTrương Chương Việt lại thành ra như vậy, trong lòng cũng rất thoải mái. Dù sao đãtừng đều là em tốt như vậy cơ mà.

      "Bởi vì cậu chưa từng ấy."

      ấy? Đó là ai? Trong lòng Từ Du Mạn cùngThẩm Mặc Dư đồng thời toát ra nghi vấn này. Nhưng trong lòng Từ Du Mạn có chút vui mừngnhảy nhót, bởi vì Trương Chương Việt ‘bởi vì Cố Uyên chưa từng người kia’. như vậy, chính là Trương Chương Việt cùng Yến Trầm Phong đều có người kia sao?

      Trong lòng Thẩm Mặc Dư là có chút chua chua,bây giờ mối quan hệ giữa Trương Chương Việt và Yền Trầm Phong còn như vậy, nhất định là ta còn chưa để xuống, trong lòng vẫn thíchngười phụ nữ mà ta nhắc tới, chỉ là có tư cách gì mà vui, giữa ta chỉ cómột bản hợp đồng, hề có cái gì khác. Côkhông thể thừa nhận, thời gian tiếp xúc với Trương Chương Việt nhiều như vậy, sinh ra loại tình cảm biết là gì vớianh ta.

      " , cậu muốn vứt tình nghĩa em nhiều năm giữa hai người?" Vì mộtngười phụ nữ cần gì phải như vậy. Huống chi, tại người phụ nữ kia rời khỏi bọn họ, còn bất kỳ liên quan gì đến họ nữa.

      "Tớ…"

      "Cậu cũng quý trọng phần tình nghĩa em này, đúng ? Vậy tại sao bỏ xuốngtất cả, chuyện ràng với Trầm Phong."

      Trương Chương Việt do dự, , cũng hận oán Yến Trầm Phong, nhưng, chính là biết cư xử thế nào.

      "Qua nhiều năm như vậy, các cậu luôn là ai cũng muốn gặp người kia, tớ bị kẹp ởgiữa rất khó chịu, có được ?"

      "Chúng tôi làm ầm ĩ cậu là đủ nể mặtcậu rồi đó? Lúc đầu chính là cậu làm người ta tức giận bỏ nha." Cố Uyên mà độc miệng lênthì phải người bình thường có thể chịu được.

      "Nếu để cho ta tiếp tục bị kẹp ởgiữa hai người, để cho hai người còn vì ta mà đánh nhau sao?" ta nên cảm thấy may mắnvì đánh phụ nữ, nếu cũngkhông phải là mắng chửi mấy câu là có thể kếtthúc. Nếu là đàn ông phá hoại tình cảm em giữa bọn họ, liền dễ dàng mà bỏ qua như vậy.

      "Ha ha." Trương Chương Việt cũng có chútngượng ngùng, lúc đầu vì người phụ nữ lại có thể trở mặt với người em của mình.

      Cố Uyên và Trương Chương Việt trao đổi thờigian càng dài, sắc mặt của Thẩm Mặc Dư càngkhó coi. Mãi về sau, Thẩm Mặc Dư đành phảigiả vờ mình nghe được. Từ Du Mạn phát hai bàn tay của Thẩm Mặc Dư đều đặt ở đùi, càng ngừng vặn xoắn vào nhau.

      Từ Du Mạn làm sao lại biết tâm tư củaThẩm Mặc Dư chứ, đặt tay mình lên tay của Thẩm Mặc Dư, im lặng an ủi bạn mình.

      Thẩm Mặc Dư nhìn về phía Từ Du Mạn, chua xót cười cười. Thấy nụ cười của bạn mình,trong lòng của Từ Du Mạn căng thẳng. Đây là lần đầu tiên A Dư thích người đàn ông.

      "Nhóc Mạn, tớ có chút thoải mái, khôngchơi với cậu nữa, tớ về trước đây."
      Phong nguyet thích bài này.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 63

      Bởi vì coi trọng em !

      Từ Du Mạn gật đầu cái, để A Dư tiếp tục ởlại nơi này nghe bọn họ bàn luận về người phụ nữ khác, đối với A Dư quả có chút tànnhẫn. Lúc đầu Từ Du Mạn vẫn còn muốn giữ Thẩm Mặc Dư ở lại chỗ này, ít nhất phải rõràng tất cả, nhưng khi nhìn đến bộ dạng kia của Thẩm Mặc Dư, nhẫn tâm. Thôi,vẫn là để giúp A Dư hiểu mọi chuyện thôi.

      Trương Chương Việt vẫn trò chuyện với Cố Uyên, Thẩm Mặc Dư cũng gì với ta mà rời rồi. Từ Du Mạn cười cười, A Dư rất thông minh nha, vẫn luôn thông minh. Có đôi khi ầm ĩ náo loạn thậm chíkhông , mới là kháng nghị mãnh liệt nhất,mới có thể biểu đạt nhất bất mãn của mình.

      Từ Du Mạn vốn định nghe Cố Uyên với TrươngChương Việt vẫn tán gẫu mấy chuyện gì đó để thu hoạch được ít tin tức tương đốiquan trọng. Nhưng Trương Chương Việt chỉ cùng Cố Uyên câu có câu chuyện phiếm, cũng nhắc lại về người phụ nữ kia nữa. Từ Du Mạn có chút thất vọng, chỉ đành hỏi Trương Chương Việt hoặc là Cố Uyên rồi. Cônhất định phải hỏi ràng giúp cho A Dư.

      Từ Du Mạn nằm ở giường, nghĩ thầm hai người đàn ông bọn họ sao lại nhiều lời như vậy,bây giờ còn chưa tán dóc xong.

      Ước chừng hơn mười phút trôi qua, Trương Chương Việt mới phát Thẩm Mặc Dư còn ở trong phòng bệnh nữa rồi, "MạnMạn, A Dư đâu?"

      " biết ngượng mà còn hỏi? lâu như vậy, bây giờ mới phản ứng kịp." Từ Du Mạn quái thanh quái khí trả lời, làm cho A Dư đau lòng, đáng chết.

      "Sao lại gọi tôi?" mơ hồ đoán đượcA Dư tức giận.

      "Trong lòng nhớ tới người quan trọng rồi,đâu có lo lắng cho A Dư của chúng tôi, A Dưkhông muốn quấy rầy , nên rời trước rồi."Từ Du Mạn cố ý châm chọc . Mặc dùTrương Chương Việt cũng sai, ai mà có quá khứ, nhưng chính là khó chịu,khó chịu ta chọc A Dư đau lòng.

      ". . . . . ."

      Trương Chương Việt cũng đứng dậy, "Uyên, tớ cũng về trước đây, hôm nào lại tới thăm hai người."

      "Ừ." Kỳ , A Việt buông xuống rồi, chỉ là chính cậu ấy có thể còn chưa biết.

      Đợi sau khi Trương Chương Việt rời , Từ Du Mạn lại giống như phương pháp lúc sáng, ngồilên giường của Cố Uyên, nhào về phía . Bóp chặt cái cổ của : " được giữ im lặng, hơn nữa mỗi câu của cũng trở thành bằng chứng chống lại trước tòa.Bây giờ bắt đầu tiến hành thẩm vấn. , ngườiphụ nữ mà các nhắc tới là ai?"

      ". . . . . ."

      "Tại sao chuyện? Em rồi, thể giữ im lặng!"

      Qua nhiều lần ám hiệu của Cố Uyên, Từ Du Mạn mới hiểu được, hai tay thoáng buông lỏngmột chút, ", người phụ nữ kia là ai?"

      "Mạn Mạn, em ghen sao?"

      " được lảng sang chuyện khác! Thành trả lời câu hỏi của em. Người phụ nữ kia làai?"

      "Chính là người phụ nữ, người phụ nữ hề quan trọng. Mạn Mạn đừng ăn dấmnha, trong lòng chỉ có em thôi."

      "Vậy sao?" Từ Du Mạn hơi ngượng ngùng cúiđầu, chợt phục hồi lại tinh thần, nhìn chằmchằm vào : " cho phép sangchuyện khác, chỉ cần người kia là ai làđược! lung tung nữa em liền… em liền chọc lét ."

      "Được, , ."

      "Còn mau ?" Cố Uyên ra hiệu cho Từ Du Mạn buông tay ra chút, mới hơibuông lỏng tay, ho khan hai tiếng rồi :" ta tên là Triệu Khinh Vãn, là bạn học của bọn ở Cambridge, cũng là người TrungQuốc."

      "Các người có quan hệ thế nào?"

      "A Việt với Trầm Phong đều thích ta."

      " sao?"

      " dĩ nhiên thích ta, trong lòng anhchỉ có em thôi." thâm tình chân thành nhìncô, tình cảm nồng nàn trong đôi mắt giốngnhư muốn cuốn vào trong vùng ôn nhu mà chế tạo ra.

      Từ Du Mạn cảm thấy cả người Cố Uyên tảnmát ra loại lốc xoáy có thể gọi là Nhu Tình,dường như muốn hấp dẫn vào. khôngtự chủ quên mất mục đích của mình, hỏi tiếpmột câu hỏi hợp với vấn đề trước đó : "Ban đầu tại sao muốn nhặt em về nhà?"

      "Bởi vì coi trọng em, muốn mang em về nhà làm con dâu nuôi từ bé của ." Cố Uyênnhớ đến tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy MạnMạn. từ chính là người lạnh lùng, muốn xen vào việc của người khác, nhưng lần đó nghe thấy tiếng khóc của MạnMạn cư nhiên lại cảm thấy đành lòng, muốn làm cho vui vẻ làm cho cười. Có lẽ,từ khắc kia, luân hãm rồi.

      đưa Mạn Mạn về nhà, muốn ở bên ,muốn mang đến cho vui vẻ. Giống như ma xui quỷ khiến, làm chuyện mà chính mình cũng tin mình làm.

      "Vậy tại sao dẫn em về nhà rồi lại vứt bỏ em, còn chính mình sang ?" Từ Du Mạnnghĩ đến khi đó khắp nơi đều tìm được Cố ca ca của mình, những người đó đềudùng ánh mắt lạnh lùng giễu cợt nhìn , đềunói rằng: "Đứa con hoang chính là đứa conhoang, ngay cả Cố ca ca mang mày về cũng cần mày, cũng tự mình rồi. cần mày nữa rồi !" Nước mắt của Từ Du Mạn chợt liền chảy xuống.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 64

      Em chính là thích thầy trò nhau !

      "Vậy tại sao dẫn em về nhà rồi lại vứt bỏ em, còn chính mình sang ?" Từ Du Mạnnghĩ đến khi đó khắp nơi đều tìm được Cố ca ca của mình, những người đó đềudùng ánh mắt lạnh lùng giễu cợt nhìn , đềunói rằng: "Đứa con hoang chính là đứa con hoang, ngay cả Cố ca ca mang mày về cũngkhông cần mày, cũng tự mình rồi. cầnmày nữa rồi !" Nước mắt của Từ Du Mạn chợtliền chảy xuống.

      Cố Uyên giơ tay lên vì lau nước mắt cho ,cánh tay lòng bàn tay cũng có chút đau, nhưngkhông quan trọng.

      "Cha chấp nhận em. bàn điều kiện với cha , rời khỏi, tuân theo ý muốn của ông ấy , hoàn thành nhiệm vụmà ông ấy sắp xếp cho . Nhưng ông ấy phải bảo đảm cuộc sống của ngươi, hơn nữa sau khi trở về, phải đồng ý để cho cưới em làm vợ." ngờ cha cư nhiên lại gạt đưaMạn Mạn , còn đưa đến gia đình như vậy, để cho chịu nhiều cực khổ như vậy. muốn quay về nhưng quay về được,cầu xin cha mình ông ấy cũng để ý tới .

      bị kìm chân ở , cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình, tranh thủ để có thể quay trở về sớm hơn, sớm được nhìn thấy Mạn Mạn của , làm cho hạnh phúc.

      "Tại sao cũng cho em biết? Em cho là cần em nữa…"

      "Đồ ngốc, làm sao lại cần em chứ? sợ cho em biết, em khóc, nỡ rời ."

      "Nhưng cũng có thể cho em biết tiếnga, có biết lúc đó em đau lòng nhiều thế nàokhông hả, chính là đứa trẻ ai muốn."Từ Du Mạn thấp giọng , nước mắt cònvương mặt, nhưng cười. Cười rộ lên, đólà nụ cười đẹp nhất .

      " xin lỗi, xin lỗi, sai rồi, Mạn Mạn,em đánh ." Cố Uyên xin lỗi, biết,lần này tha thứ cho rồi.

      "Ừ…" Cố Uyên hoàn toàn nghĩ tới TừDu Mạn đánh mình, vừa khéo đánhtrúng vết thương của , khỏi kêu rên ra tiếng. Từ Du Mạn nghe được tiếng kêu rên củaanh, mới phản ứng kịp mình đánh anhrồi.

      " xin lỗi, xin lỗi thầy Cố, em khôngphải cố ý đâu." Từ Du Mạn tay chân luống cuống, biết làm bị thương ở chỗ nàorồi.

      Cố Uyên cầm tay của Từ Du Mạn đặt lên ngực mình: " sao đâu, Mạn Mạn." Từ Du Mạnnhìn mình và nắm tay nhau chặt, ô, sao nắm tay rồi?

      "Thầy Cố, tay của đau sao?"

      " đau, còn nữa, Mạn Mạn…."

      "Hả?"

      "Có thể đừng gọi là thầy Cố ? Cảm giác giống như dụ dỗ vậy. Giốngnhư trước đây, gọi là Cố ca ca thế nào?"

      " muốn, em chính là thích gọi thầy Cố,nghe nhiều rất thoải mái a." ra vẫnrất thích xem tiểu thuyết về tình thầy trò,cảm thấy thầy trò nhau cũng rất tốt. Ha ha, tại cũng hoàn thành bí mật màchính mình trước kia cảm thấy thể thực rồi, có được tình thầy trò.

      ". . . . . ." Cố Uyên dù thế nào cũng nghĩra Từ Du Mạn còn có ý nghĩ này. Nếu biếtý tưởng của , biết có vẻ mặt gì đây?

      "Thầy Cố …." Từ Du Mạn nhàng dựa đầutrước ngực Cố Uyên, giọng kêu.

      "Ừ."

      "Thầy Cố."

      "Ừ."

      "Thầy Cố."

      "Ừ." Từ Du Mạn liên tục gọi ‘thầy Cố’, CốUyên vẫn đáp lời. có ý tứ gì khác, chỉđơn thuần gọi và đáp. yên tĩnh hài hòa giữa bọn họ, cái loại ăn ý này ai có thể phá vỡ được. hỏi Cố Uyên ở sốngnhư thế nào, cũng hỏi trải qua cuộc sống ra sao, tại hỏi chuyện này còn ý nghĩa nữa rồi.

      biết qua bao lâu, mới lại nghĩ tới chính của mình, "Đúng rồi, câu hỏi của em còn chưa hỏi xong đâu. Đều tại , làm cho em thiếu chút nữa quên mất chính ."

      Cố Uyên dung túng cho Từ Du Mạn làm nũng,kiểu làm nũng này trước đó cầu còn khôngđược. Bây giờ có được rồi, nhất định vô cùng quý trọng, "Em hỏi có phải cũng thíchcô ta hay , chỉ thích em thôi." ra lời trong lòng mình. Đúng vậy, trong lòng vẫn luôn chỉ có mình Mạn Mạn. Từ cái ngày đó Mạn Mạn tiến vào trong lòng , trái tim liền đầy rồi, cũng có chỗ cho người khác nữa. Ban đầu A Việt vớiTrầm Phong còn từng cười là hòa thượngđấy.

      "Vậy bây giờ người phụ nữ kia đâu? Sau đó cácanh xảy ra chuyện gì?"

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 65

      Nhân Gian Cực Phẩm

      Cố Uyên dung túng cho Từ Du Mạn làm nũng,kiểu làm nũng này trước đó cầu còn khôngđược. Bây giờ có được rồi, nhất định vô cùng quý trọng, "Em hỏi có phải cũng thíchcô ta hay , chỉ thích em thôi." ra lời trong lòng mình. Đúng vậy, trong lòng vẫn luôn chỉ có mình Mạn Mạn.Từ cái ngày đó Mạn Mạn tiến vào trong lòng , trái tim liền đầy rồi, cũng cóchỗ cho người khác nữa. Ban đầu A Việt vớiTrầm Phong còn từng cười là hòa thượngđấy.

      "Vậy bây giờ người phụ nữ kia đâu? Sau đó cácanh xảy ra chuyện gì?"

      " ta luôn lượn quanh giữa hai người A Việt với Trầm Phong, mới vừa vặn khiến A Việt cùng Trầm Phong vì ta mà đánh nhau mộttrận, lúc cả hai người kia đều còn nằm bệnh viện, ta lại chạy tới với rangười mà ta vẫn luôn chính là ." Cố Uyên xong, cũng nhịn được bật cười.

      "Oa, đúng là cực phẩm, Cực Phẩm NhânGian."

      "Đúng là Cực Phẩm Nhân Gian." Cố Uyênkhông nghĩ tới Từ Du Mạn lại dùng tính từnhư vậy, nhưng lại rất thích hợp.

      " làm thế nào mà lại có thể khiến ta tức giận bỏ ? là rất lợi hại, bội phục bội phục a."

      "Ha ha. Chuyện qua rồi đừng nữa, ngườiphụ nữ kia chính là đống phân mà mộtngười khách qua đường để lại trong cuộc đờicủa tụi mà thôi, chút cũng quan trọng mà còn rất thối."

      "Ha ha ha ha, đống phân mà khách quađường để lại, là quá độc, em rốt cuộc hiểu ấy làm sao lại bị đến mức bỏ nha." Từ Du Mạn hoàn toàn khống chế nổi mà cười ha ha. Cố Uyên cũng bị vui vẻ của lây nhiễm, cũng cười rộ lên. cũngkhông biết mới vừa rồi là thế nào, cư nhiên lại cay độc như vậy. Có lẽ là nghĩ đến chính người kia phá hư tình cảm em giữa bọn họthôi.

      "Vậy có biết Yến Trầm Phong cùng A Việthiện tại… ừm… còn tình cảm với người phụ nữkia hay ?"

      "Cái này cũng biết."

      "A."

      " có từng kết giao với bạn khác hay ?" Lối suy nghĩ của Từ Du Mạn a, lúc nàocũng nhảy cóc nhanh như vậy, khiến người ta có phần theo kịp suy nghĩ của .

      " có." Cũng may khả năng chịu đựng của trái tim của Cố Uyên rất mạnh.

      " sao?" Từ Du Mạn có hơi tin tưởng,Cố Uyên cũng 26 tuổi rồi chứ? Chưa bao giờ kết giao với bạn , tin cũng phải là lỗi của .

      "."

      "Vậy vẫn còn là xử nam sao?" Từ Du Mạnhai mắt sáng lên, tỏa ra loại ánh sáng gọi là sắc nữ.

      "Ừ, phải, còn chờ em đến phá thân cho đấy."

      "Ặc... Vậy bình thường giải quyết nhu cầu như thế nào?" Nghe , nhu cầu kia của đàn ông rất mạnh, giải quyết rất khó chịu.

      Cố Uyên bị câu hỏi của làm cho bị sặc, càngkhông ngừng ho khan. Ho khan xong rồi, lạikhông dám dùng quá sức, vết thương người vẫn còn đau đấy.

      Từ Du Mạn nhàng vuốt ngực của từ xuống dưới, giúp thuận khí.

      " phải chỉ là câu hỏi thôi sao, có cầnthiết phản ứng như vậy ?"

      ". . . . . ."

      Từ Du Mạn giúp Cố Uyên uống hớp nước,sau đó hỏi tiếp: "Là dùng tay sao?"

      "Phốc. . . . . ." Cố Uyên vui mừng vì mình vừa mới nuốt nước xuống, lúc phun cũng khôngcòn phun ra chút gì. muốn gõ mở cáiđầu của Mạn Mạn ra, xem chút bên trong rốt cuộc chứa thứ gì? Có cấu tạo như thế nào?

      "Em cũng cần thiết phản ứngmãnh liệt như vậy, đây cũng là chuyện rất bìnhthường. Em chính là tò mò." Từ Du Mạn tặng cái liếc mắt cho . Sau đó nắm tay lên: "Nếu phải nhìn tay đangquấn băng gạc, em nhất định muốn kiểm tra mộtchút xem lòng bàn tay của có vết chai hay ." Từ Du Mạn cẩn thận, động tác nhàng sờ tay , nhịn được đau lòng. lát sau, mới thả tay xuống.

      "Tại sao?"
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :