1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 56

      Kiếm chút thu nhập để lấy vợ sinh con!

      Cố Uyên mới vừa được đưa lên xe, Úc lên tiếng : "Cũng đưa 16 người bọn họ đến bệnh viện ."

      Thời gian dài như vậy Úc mới nhớ tới thủ hạcủa vẫn còn nằm mặt đất bị thươngnghiêm trọng như nhau. 16 tên này cũng khôngbiết kiếp trước gây ra nghiệt gì, đời này lại gặp phải tên chủ tử như vậy.

      Đường cũng phải quá dài, hơn nữa kỹthuật lái xe của tài xế rất tốt, vừa ổn định vừa nhanh, cũng tốn bao nhiêu thời gian đến bệnh viện tư nhân.

      Thời gian dài, nhưng đối với Từ Du Mạnmà lại quá dài, giống như qua rất lâu rấtlâu rồi. Xe vừa dừng lại, bên trong có ngườiđàn ông mặc áo bác sĩ tuổi tác xem ra hơi lớn ra. Người đàn ông vội vã ra ngoài, thoạt nhìngiống như tới đón tiếp đại nhân vật. Quả nhiên,bác sĩ kia là tới nghênh đón, nghênh đón Từ Du Mạn, , chính xác phải là nghênh đón Úc .

      "Thiếu gia." Bác sĩ mở cửa xe của Úc, Úc chút khách khí, nhận lễ nghi này.

      "Mặc kệ tôi, trước tiên sắp xếp cho nhữngngười bị thương , viện trưởng Liêu."

      ra còn là viện trưởng. Viện trưởng tự mìnhra nghênh tiếp, cần phải , bệnh viện này khẳng định chính là của Úc rồi.

      "Vâng, vâng, thiếu gia." Viện trưởng Liêu gậtđầu liên tục, dặn dò mấy y tá nam đ ra cùng ông ta nâng Cố Uyên cùng 16 người kia đặt lên giường, đẩy mạnh vào bệnh viện. Cố Uyên cùng16 gã tinh trực tiếp được đưa vào phòng giải phẫu.

      "Yên tâm, sao đâu, chết được."Dung Hiên an ủi Từ Du Mạn.

      " , sao lại làm bác sĩ tư nhân cho chứ? làm việc bệnh việnsao?"

      "Kiếm thêm thu nhập nha, có tiền, cũngkhông có phụ nữ nguyện ý làm vợ tôi." Dung Hiên bày ra vẻ mặt than khóc, uất ức .

      ". . . . . ." Từ Du Mạn dừng chút, "Nghe tiền lương của trong bệnh viện là cao nhấtmà. Hơn nữa nghe chính là bác sĩ mà tất cả các bệnh viện đều muốn tranh giành, còn là tiền lương thấp hả?"

      "Tôi tiền lương thấp a, là tiềnlương đủ."

      ". . . . . ." Từ Du Mạn muốn nhiều lời với Dung Hiên, lẳng lặng chờ đợi ngoài phòng mổ.

      lúc lâu sau, cửa phòng giải phẫu mở ra. Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, báo cáo kết quảgiải phẫu, "Ca mổ rất thành công, yên ổn tĩnhdưỡng là được."

      Từ Du Mạn cám ơn bác sĩ, theo giường bệnh của Cố Uyên tới phòng bệnh VIP.

      "Tôi ra ngoài mua cơm trưa, ăn gì?"

      Dung Hiên đề cập tới còn đỡ, nhắc tới, Từ Du Mạn cảm thấy mình cũng đói đến sắpxỉu rồi. chính là ở nhà Dương Kiệt ăn mộtchút, cho đến bây giờ còn chưa ăn gì đâu. Lúc đầu đói bụng, về sau vì lo lắng cho Cố Uyên, nên quên cả đói.

      "Tùy , chỉ cần phải cà rốt." ngoạitrừ ăn cà rốt, những món khác đều kiêng ăn.

      "Ừ."

      Úc cũng tiến vào: "Mang cho tôi phần luôn."

      "Tự mình động thủ, cơm no áo ấm." Dung Hiênchỉ để lại câu này liền ra ngoài.

      " tới làm gì?"

      "Tôi tới cho , bác sĩ dặn, Cố Uyên nhất định phải dưỡng thương cho tốt, gãy xương phải chuyện đùa." đến đây, Từ Du Mạn chút khách khí sử dụng ánh mắt như muốn xuyên thủng người Úc, đều là kếtquả do tạo thành, "Còn nữa, mau sớm nộptiền thuốc men." đến chỗ này, Từ Du Mạnđã sử dụng ánh mắt bắn ra vô số mũi tên nhọn vào Úc rồi. Nếu như loại mũi tên này có thể giết chết người, Úc chết ngàn lần vạn lần rồi.

      "Người là bị đả thương, tiền thuốc thang lẽra phải do chịu chứ."

      Chỉ biết đều là do giở trò quỷ. chính làkhông câu nào, bệnh viện biết quan hệ giữa và Cố Uyên, khẳng định cũng thể thu phí ngay lúc này. Mà bệnh viện muốn thu phí, lý do duy nhất chính là do hắnyêu cầu. Khi nàng kẻ ngu à?

      " cũng đả thương thủ hạ của tôi, hơn nữa còn đánh 16 người."

      "Nếu phải vì bắt cóc tôi, tạo ra hậu quả như thế sao?" Từ Du Mạn vươn tay,mở cửa phòng bệnh ra cho Úc: "Xin mời.", hề che giấu ý muốn đuổi khách. Úc cũngkhông tức giận, cung kính với như vậy, ngay cả cửa cũng mở ra cho , còn có gì phải tức giận chứ? A. . . . . .

      Sau khi Úc rời , Từ Du Mạn từ trong túi xách của Cố Uyên lấy ra điện thoại của . cóchút bất ngờ khi thấy điện thoại di động mà dùng là nhãn hiệu chưa bao giờ nghe qua. Từ Du Mạn mở ra danh bạ bên trong điệnthoại, bắt đầu có chút hiểu lựa chọn của ,cái điện thoại di động lại dùng rất tốt.

      Rất nhanh, Từ Du Mạn liền tìm được số điệnthoại của Trương Chương Việt. Gọi vào số máy đó, đường dây điện thoại lập tức được kết nối."Uyên hả?"

      "Là tôi."

      "Mạn Mạn? Em đâu vậy? Chúng tôi tìm em khắp nơi mà tìm thấy, A Dư cũng sắp nổiđiên rồi. Mộ Trường Phong cũng tìm em. Uyên tìm được em rồi hả ?"

      Nhiều câu hỏi như vậy, trả lời câu nào mớiđược chứ?

      "Uyên ở bệnh viện." Từ Du Mạn vẫn cảm thấy trước tiên nên chuyện này. Còn chưa kịpnói câu tiếp theo, điện thoại liền bị cúp rồi.

      Cúp điện thoại rồi, Từ Du Mạn ngồi trở lại bên cạnh giường bệnh nhìn thấy Cố Uyên tỉnh lạirồi, hơn nữa còn dùng ánh mắt đắmđuối đưa tình nhìn , xin cho phép tự kỷnhư vậy lần, bởi vì ánh mắt của xem ra có điểm đắm đuối đưa tình như vậy.

      " tỉnh rồi à? Đói chưa?"

      "Ừ, đói rồi."

      "Em gọi điện thoại bảo Hiên mua thêm mộtphần nữa."

      nghĩ tới Cố Uyên nhanh như vậyliền tỉnh rồi, thân thể khỏe mạnh.

      " cần đâu, Mạn Mạn."

      Gọi điện thoại cũng vô ích, Dung Hiên người ta mua về rồi, " tỉnh rồi hả?" Dung Hiênxách theo hộp cơm, "Cậu tỉnh đúng lànhanh, vết thương nghiêm trọng như vậy, nếukhông tôi lại lần nữa mua phần về?"

      " cần, nhiều như vậy, tôi ăn chung với Mạn Mạn là được rồi." Cố Uyên cự tuyệt đề nghị mua thêm của Dung Hiên. Từ Du Mạn nhìn chút, quả là quá nhiều, đói quálâu, mà ăn nhiều trong lần tốt cho dạ dày, đành ủy khuất chính mình chia cho chút thôi.

      "Tay nhúc nhích được."

      Từ Du Mạn tức giận liếc cái, sau đó tựgiác cầm hộp cơm Dung Hiên đưa tới, đút choCố Uyên miếng. ngờ bị thương lại có điểm tốt thế này, ai.

      "Em ăn sao?"

      "Ai em ăn?" xong, Từ Du Mạnđem thìa cơm vốn chuẩn bị đút cho Cố Uyên nhét vào trong miệng của mình, say sưa ăn ngon lành.

      Dung Hiên ở bên nhìn Từ Du Mạn cùng Cố Uyên miếng em miếng mà ăn cơm,có hơi lúng túng: "Hai người từ từ ăn, tôi tớiphòng làm việc."

      Dung Hiên mới , Trương Chương Việt cùng Thẩm Mặc Dư vừa lúc vào, "Cậu cư nhiên bị đánh thành ra như vậy?" Trương Chương Việt quen biết Cố Uyên thời gian cũng ngắn,lúc nào thấy cậu ta bị thương nghiêm trọng như thế chứ?

      "Quá lâu hoạt động gân cốt, chính là như vậy." Cố Uyên buồn cười, nhưng cười tiếnglàm động tới vết thương nơi khóe miệng. Thời điểm đánh nhau, gương mặt này bị ai đó đánhvào, tại nửa bên mặt cũng sưng lên.

      "Còn sao, khuôn mặt đẹp trai như vậy lại bịhủy ra thế này, đúng là đáng tiếc. Chỉ làcũng tốt, tránh cho mỗi lần ra ngoài danh tiếng đều bị cậu đoạt hết, các mỹ nữ đều khôngnhìn tới còn có người đẹp trai như tôi bịche giấu." Trương Chương Việt nhìn có chút hả hê.

      "Đừng quên cậu là người có vợ rồi, mỹ nữ khác là để cho đàn ông độc thân nhìn."

      " phải ngày mai mới kết hôn sao, tại tớ vẫn còn độc thân. Huống chi, tuy rằng tớ nhìn người khác thêm mấy lần, lòng của tớ chính là của bà xã tớ rồi, người của tớ cũng làcủa bà xã tớ."
      _tata_Phong nguyet thích bài này.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 57

      Tới đúng lúc!

      Lúc này, Dung Hiên quay trở lại phòng bệnh đề nghị khám cho Từ Du Mạn. hai lời,Dung Hiên để ngồi lên giường bệnh trống bên cạnh. ta chậm rãi cuốn ống quầncủa lên, lộ ra đầu gối của .

      Đầu gối của Từ Du Mạn còn hìnhdáng nữa, sưng tấy đến mức thể sưng hơn nữa.

      " có phải vận động mạnh hay ?"Dung Hiên cau mày, cái chân này cũng may còn có thể cứu.

      "A, chỉ là đá hai cái, chạy mấy bước." ngờ có thể như vậy, lúc đá người cũng khôngcảm thấy đau chút nào.

      Cố Uyên vừa vui mừng vừa đau lòng. Vui mừng đương nhiên là vì Mạn Mạn lo lắng cho , lolắng cho mới có thể đá người rồi chạy gì đó. Đá ai, vì sao lại chạy, cũng đoán được đại khái. Đau lòng đương nhiên chính là cái chân này của Từ Du Mạn, nhìn thôi cũngđau.

      ra vết thương của Cố Uyên có thể còn đau hơn so với vết thương ở chân của Từ Du Mạn, nhưng Cố Uyên vẫn cảm thấy vết thươngcủa đau hơn.

      "Chỗ khớp xương lại bị lệch rồi, cần chỉnh lại lần nữa. Có hơi đau, nhịn chút."

      Dung Hiên làm việc rất nghiêm túc, còn rất có sức quyến rũ. Từ Du Mạn gật đầu cái, cũng biết lần này nhất định là đau hơn so với lầntrước.

      Dung Hiên tay đè lại bắp đùi của , tay cầm bắp chân của , sau đó dùng lực đẩy, liền nghe tiếng giòn, khớp xương đãđược sửa lại, "Lần trước cũng quánghiêm trọng nên đắp thạch cao cho ,lần này phải đắp thạch cao. Bắt đầu từ hômnay, liền nằm giường nghỉ ngơi tốt, nếu lại đụng phải nó phải là đơn giản như vậy đâu." Dung Hiên vừa xử lý cái chân bị thương cho Từ Du Mạn, vừa dặn dò, "Nhớ,chân của ngàn vạn lần thể đá với chạy nữa."

      "Vâng."

      Xong rồi, tại cái gì cũng xong rồi, như vậyphù dâu cũng thể làm.

      Mặc dù vừa rồi Từ Du Mạn đau đến chết sống lại, cho đến bây giờ vẫn đau, nhưngchuyện mà Từ Du Mạn nghĩ trong đầu lại chính là thể làm phù dâu cho Thẩm Mặc Dư.

      "Nếu , hôn lễ của chúng ta kéo dàithêm tháng nữa ?" Thẩm Mặc Dư nhỏgiọng thương lượng với Trương Chương Việt.

      Trương Chương Việt cũng biết tình bạn giữa Thẩm Mặc Dư cùng Từ Du Mạn tốt tới mứcnào, nếu như Từ Du Mạn thể tới hôn lễcủa bọn họ, thể làm phù dâu cho bọn họ, Thẩm Mặc Dư tiếc nuối cả đời.

      "Được rồi, về với mọi người trong nhà, nhà em cũng để đến ."

      Trương Chương Việt tới Thẩm gia mấy lần,mặc dù Thẩm gia giả bộ rất tốt, vẫn có thểnhìn ra địa vị của Thẩm Mặc Dư ở Thẩm gia thấp cỡ nào. Chuyện này vẫn là phải mới tương đối có hiệu quả.

      "Cám ơn."

      "Chúng ta có quan hệ thế nào chứ? Còn phảinói cám ơn sao? Đây là chuyện phải làm."Thẩm Mặc Dư cảm động, lại nghe Trương Chương Việt : " lấy lòng bà xã, ngộnhỡ lúc động phòng bà xã để cho lên giường làm sao bây giờ?"

      Da mặt của Thẩm Mặc Dư cũng dày như của Trương Chương Việt, liền đỏ mặt.

      "Ai ai ai ai, tôi hai người cũng đừng có ân áitình cảm như vậy có được ? Đả kích tôià?" Từ Du Mạn khó có được tâm tình tốt, đương nhiên là muốn trêu chọc bọn họ mới nghiền.

      "Hai người cũng có thể ân ái nồng nàn như vậy ở trước mặt chúng tôi a." Trương Chương Việtcố ý khiêu khích, kéo Thẩm Mặc Dư qua, ômcô vào trong ngực.

      " cho rằng tất cả mọi người đều giống hả, da mặt dày như thế. xấu hổ, tôi cũng thấy xấu hổ thay ." Tròng mắt của TừDu Mạn chuyển động qua trái qua phải, : "Chính là người da mặt còn dày hơn tường thành thích ôm ôm ấp ấp ở trước mặt côngchúng. Người da mặt mỏng như chúng tôi sẽkhông tới góp náo nhiệt."

      "Người nào đó ghen tỵ rồi."

      "Ghen tỵ cái gì?"

      "Ghen tỵ với chị em tốt của em tìm đượcmột ông xã siêu đẹp trai như tôi, chính em còn chưa tìm được nha."

      "Cuồng tự kỷ." Khinh bỉ ta.

      "Được rồi, nữa. Biến mất hơn nửangày, cũng phải trở về rồi."

      " tiễn."

      "Em chính là muốn tiễn cũng tiễn đượcnha."

      Từ Du Mạn bất ngờ ném cái gối đầu đệm sau lưng về phía Trương Chương Việt, "Bây giờ cuối cùng cũng yên tĩnh."

      "Vậy cũng chưa chắc." Yến Trầm Phong đẩycửa ra .

      phải Cố Uyên cùng Từ Du Mạn muốn gặp Yến Trầm Phong, mà là bọn họ thậtsự mệt chết được, quả mệt chết , rấtmuốn nghỉ ngơi. Yến Trầm Phong đúng lúcđụng phải. Cố Uyên và Từ Du Mạn nhìn thấy ta vào, sắc mặt khó coi giống như cáidạng gì ấy.

      " hoan nghênh tôi như vậy sao?"

      " phải, mà là cậu tới rất đúng lúc."

      ". . . . . ."

      "Chuyện xử lý xong chưa?"

      "Ừ. Trầm Luân khai trương lại rồi, hơn nữa làm ăn còn tốt hơn trước." Cũng may có Cố Uyên giúp tay, nếu có thể phải dùng tiền giải quyết rồi.

      "Vậy tốt." Tốc độ của bọn họ còn được.

      "Cám ơn."

      "Giữa chúng ta cám ơn cái gì? Nếu cậu muốn cám ơn tôi nhanh về thôi! Buồn ngủquá, tôi muốn ngủ rồi."

      "Ừ, vậy tôi trước đây." Sau khi Yến Trầm Phong rời , rốt cuộc cũng yên tĩnh.

      Cố Uyên và Từ Du Mạn mệt mỏi chịuđược, rất nhanh hai người liền ngủ thiếp .

      Lúc Từ Du Mạn và Cố Uyên tỉnh lại cũng là buổi sáng ngày hôm sau rồi, chính là bị đánhthức bởi y tá tới đưa thuốc và truyền nước biểncho bọn họ.

      y tá đưa thuốc cho Từ Du Mạn, Từ Du Mạnnhận lấy, lông mày cũng hề nhíu lại màuống xong thuốc. Y tá giúp Từ Du Mạn treo chai truyền dịch lên, sau đó tới Cố Uyên bên kia. Đưa thuốc và ly nước cho Cố Uyên, Cố Uyên nhận lấy, mà bảo y tá giúp để thuốc lên bàn bên cạnh, " lát uốngsau."

      Y tá cũng gì , giúp treo chaitruyền dịch lên rồi định ra ngoài. còn phảichăm sóc rất nhiều bệnh nhân trong các phòng bệnh khác đấy.

      "Ai, sao thầy uống thuốc?" Từ Du Mạnvô cùng buồn chán . Ngày hôm qua nên nhờ A Dư đưa điện thoại di động đến cho . tại rất nhàm chán a.

      "Đắng, thích uống." Làm sao lại nghe giống như Cố Uyên làm nũng với Từ Du Mạn chứ.

      "Người lớn như vậy, lại còn sợ đắng. Thầy đến cùng có phải đàn ông hay ?"

      biết Từ Du Mạn phát ra cái gì? Hai mắt đều sáng lên rồi. vừa khi dễ Cố Uyên, vừa cầm lên điều khiển ti vi mà phát được. TV lớn như vậy treo tường, vừarồi sao lại phát ra nhỉ.

      Sáng sớm, cũng có chương trình gì hay để xem, Từ Du Mạn bật đến kênh phim hoạthình, bắt đầu xem Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang.

      Cố Uyên tùy tiện liếc mắt cái, ti vi chiếu cảnh Hôi Thái Lang suy nghĩ biện pháp để bắt Hỉ Dương Dương, " rốt cuộc có phải đàn ông hay sớm muộn gì em cũngsẽ biết."

      ". . . . . ."

      Lời này, khiến làm sao tiếp được? Từ Du Mạn chuyên tâm xem ti-vi. Đôi khi, xem phim hoạt hình có cảm giác giống nhau.

      Sau khi Hôi Thái Lang bị Hỉ Dương Dương chỉnh, mặt xám mày tro trở lại Wolfsburg. Cửa mới mở ra, Hồng Thái Lang trang điểm, Hôi Thái Lang vừa tiến đến, Hồng Thái Langcũng quay đầu lại, trực tiếp ném phịchcái chảo xuống : "Dê đâu?!"

      "Mạn Mạn, nhúc nhích được, tới đâygiúp uống thuốc ."
      Phong nguyet thích bài này.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 58

      Cố Uyên gian xảo!

      Sau khi Hôi Thái Lang bị Hỉ Dương Dương chỉnh, mặt xám mày tro trở lại Wolfsburg. Cửa mới mở ra, Hồng Thái Lang trang điểm, Hôi Thái Lang vừa tiến đến, Hồng Thái Langcũng quay đầu lại, trực tiếp ném phịchcái chảo xuống : "Dê đâu?!"

      "Mạn Mạn, nhúc nhích được, tới đâygiúp uống thuốc ."

      "Vừa nãy y tá muốn giúp uống thuốc saoanh uống?" Từ Du Mạn xem TV hăng say đấy.

      "Đắng mà, phải rồi sao."

      "Bây giờ vẫn đắng, có thể uống."

      " uống khỏe lên được, em cứ tớiđây giúp ."

      biết là bởi vì bên mặt của Cố Uyênbị sưng hay là thế nào, mà lúc Cố Uyên lời này miệng còn như chu ra, giống đứa trẻmuốn ăn kẹo vậy.

      Vốn là Từ Du Mạn định kiên quyết điqua đó, kiên quyết giúp Cố Uyên, nhưng vừa nhìn biểu tình này của Cố Uyên, là, là rất đáng . lập tức liền buông vũkhí đầu hàng.

      Từ Du Mạn định qua, lại cảm thấy có chút thích hợp, ngẩng đầu lên, nhìnnước thuốc trong bình truyền dịch vẫn đangnhỏ giọt, " có biện pháp, em bị trói chặt rồi, nhúc nhích được."

      "Của em còn có lát nữa xong rồi, đến lúc đó tới đây giúp uống thuốc."

      Trong lời của Cố Uyên còn kèm theo thanh của Hôi Thái Lang trong ti-vi "Ta nhất định quay lại đấy!"

      "Ừ." Từ Du Mạn gật đầu cái, ý bảo mìnhđã biết.

      "Trò trẻ con." Cố Uyên xem ti-vi.

      "Đúng a! Cái em xem chính là trò trẻ con, già rồi, xem hiểu đâu."

      " mới hơn em có bảy tuổi, cũng phảilà rất già chứ." Bảy tuổi, nhiềulắm.

      "Hừ, có câu 3 tuổi là cách thế hệ,chúng ta cũng có cách biệt hơn hai thế hệ rồi." Từ Du Mạn xong, tùy ý liếc mắt nhìnCố Uyên, thấy nhìn thẳng vào , nhìn tới mức cư nhiên lại cảm giác có chút têdại, "Nhìn em làm gì? Lời em đó."

      Cố Uyên nháy mắt nhìn Từ Du Mạn, làm cho em biết rằng, đừng khác biệt hơn hai thế hệ, cho dù là núi đao biển lửa cũng chút nào có thể ngăn cản chúng ta.

      Thời gian qua vô cùng nhanh, chai thuốc nước của Từ Du Mạn rất nhanh liền hết, y tá rút kim tiêm ra giúp . Chai của Cố Uyên truyềnxong, y tá lại lần nữa thay cho chai lớnhơn, tiếp tục.

      Cố Uyên cũng quên Từ Du Mạn đãđồng ý chuyện kia với , tốt bụng nhắc nhở:"Tới đây giúp uống thuốc."

      Từ Du Mạn vốn chính là đồng ý đưa tay, "Uốngthuốc."

      "Em như vậy làm sao uống?" Từ Du Mạnquan sát cánh tay quấn băng gạc của Cố Uyên,tay của tại đúng là thuận tiện.

      "Há miệng."

      Cố Uyên phối hợp há miệng ra, Từ Du Mạnném thuốc vào trong miệng của , sau đó lại cho uống nước để giúp nuốt thuốc xuống.

      "Được rồi. Bây giờ còn chuyện gì nữachứ?" Từ Du Mạn cảm giác mình lại bị CốUyên lừa, ngay cả lông mày cũng hề nhíu cái, liền nuốt thuốc xuống, hoàn toànkhông hợp với chuyện sợ thuốc đắng mà .

      "Đắng."

      "Em có kẹo."

      " có, em giúp lấy ra."

      Từ Du Mạn hề phát giảo hoạttrong mắt của Cố Uyên, " phiền phức, chỗ nào?" Gặp qua phiền toái, nhưng chưa từng thấy qua phiền toái như vậy. người đàn ông uống thuốc còn phải ăn kẹo.

      "Hình như là ở trong túi áo ." Cố Uyên cố nín cười, nghiêm trang .

      Từ Du Mạn định vén cái chăn đắp trênngười lên, để dễ dàng tìm hơn. Cố Uyên lại chịu: " Vén lên lạnh."

      "Thời tiết bây giờ còn lạnh sao?" Từ Du Mạnhoàn toàn tin, sao cũng cảmthấy lạnh?

      "Máy điều hòa nhiệt độ có hơi mạnh."

      "Vậy em điều chỉnh nhiệt độ chút."

      " cần phiền phức như vậy, ở trong túi áo ."

      "Được rồi, vậy em tìm chút." Từ Du Mạnduỗi tay vào bên trong cái chăn của , tìmkiếm túi áo .

      Bởi vì Từ Du Mạn thấy được bên dướichăn, cho nên tay mới vừa đưa vào trong đúng lúc đụng phải bộ vị trọng yếu của Cố Uyên. Lúcđầu còn biết mình đụng phải chỗ nàorồi, vẫn tận hết sức lực lần mò, tìm kiếm cái túiáo kia. Nhận thức được vật dưới tay bắt đầu thay đổi trở nên nóng bỏng cứng rắn, Từ Du Mạn có kinh nghiệm nữa cũng biết đó là cái gì, đỏ mặt dời tay chỗ khác. Khó trách làm sao cũng tìm được túi, khó tráchcô giống như nghe thấy rên lên. Nhưng vịtrí này phải là vùng bụng, làm sao lại biến thànhdưới phần bụng rồi? Xem ra là tính sai rồi.

      Từ Du Mạn dời lên chút, là hông của Cố Uyên. Cách y phục của , ràng cóthể cảm thấy cơ bắp của . Cố Uyên nhìn có vẻ rất gầy, lại rất có bắp thịt. Chỉ là với bản lĩnh đó của , có vóc người như vậy cũng khôngkỳ quái.

      " có." Từ Du Mạn căn bản tìmđược cái túi áo mà Cố Uyên .

      " phía dưới sao? Là túi ở chỗ ngực."Thanh của khàn khàn khác thường,giống như thầm ngâm ra tiếng.

      " sớm." Từ Du Mạn trừng mắt liếc CốUyên, dời tay lên chút. Quả nhiên phía cái túi.

      Từ Du Mạn mò mẫm lồng ngực rắn chắc củaanh, giống như đùa dai sờ soạng lung tung cơ ngực của . Sớm biết vóc người của đẹp, nhưng ngờ lại tốt như vậy.

      Từ Du Mạn vội lấy kẹo cho Cố Uyên, mà chiếm đủ tiện nghi của rồi, lại nhéo vào hai điểm ngực .

      "Ừm. . . . . ." Cố Uyên hoàn toàn ngờrằng Từ Du Mạn ra tay như vậy, dưới tình huống chưa chuẩn bị tư tưởng lại chịu kích thích này, khỏi hừ ra tiếng. có lẽ cho dù có chuẩn bị tư tưởng nữa, cũng khôngchịu nổi hấp dẫn như vậy.

      Cố Uyên chỉ cảm thấy cỗ khí nóng từ trênhướng xuống, rốt cuộc tập trung tại bộ vị ấy của thân thể. là vừa hưởng thụ lại vừa khó chịu. Nước sôi lửa bỏng, có lẽ đúng là tình hình bây giờ của .

      Tiện nghi chiếm đủ rồi, Từ Du Mạn mới giậtmình rốt cuộc làm chuyện tốt gì. Khôngcó gì bất ngờ xảy ra, thấy được nét mặt khácthường của Cố Uyên, mặt của còn đỏ hơn. ra là trong nội tâm chính là sắc nữ.

      Có chút xấu hổ, vội vã cho tay vào trong túiáo của Cố Uyên tìm tòi, nổi giận, " lừa em!Căn bản cũng có kẹo mà ." lên tiếng tố cáo.

      "Có thể là nhớ sai rồi, hẳn là ở trong túi quần." Khàn khàn giọng , giống như quyến rũ Từ Du Mạn.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 59

      Thua nụ hôn !

      Có chút xấu hổ, vội vã cho tay vào trong túiáo của Cố Uyên tìm tòi, nổi giận, " lừa em!Căn bản cũng có kẹo mà ." lên tiếng tố cáo.

      "Có thể là nhớ sai rồi, hẳn là ở trong túiquần." Khàn khàn giọng , giống như quyến rũ Từ Du Mạn.

      "Phi, ai tin . chính là muốn nhân cơ hộichiếm tiện nghi của em thôi." Từ Du Mạn nhìn thấu mưu kế của Cố Uyên, nghĩa chính ngôn từcự tuyệt . Cũng nghĩ lại xem mới vừa rồi là ai chiếm tiện nghi tới mức hăng say a. Bây giờ lời này, chậc chậc, da mặt là dày.

      "Mới vừa nãy là ai chiếm tiện nghi của ai?" Nếu bị nhìn thấu rồi, Cố Uyên cũng giải thích, ngược lại .

      "Ai… ai chiếm tiện nghi của chứ ?"

      "Em chứ ai. Như thế nào? Có hài lòng với chỗem sờ được ?"

      Nếu phải tại cử độngđược, nhất định đè Từ Du Mạn lêngiường, hung hăng hôn , hung hăng sờ mó,hung hăng cái gì kia đó!

      " cho rằng em nguyện ý sao ?"

      " lại có kẹo, em cũng có kẹo,vậy có cách gì chứ?" nghĩ thông, người đàn ông sợ đắng đến như vậy, côcũng cũng sợ đắng. Chỉ là chính côtìm ra phương pháp, lúc uống thuốc, thuốckhông được đụng phải đầu lưỡi của mình, sẽkhông thấy vị đắng. rất sợ đắng, nếu nhưquá đắng, chừng ói ra.

      "Ai em có, người em nhất định là có kẹo, em chính là giấu cho ăn."Từ Du Mạn có thể hiểu , Cố Uyên đâu phải giống như đứa trẻ muốn ăn kẹo, ràng chính là đứa trẻ muốn ăn kẹo.

      "Em lấy đâu ra kẹo?" người của chínhmình có kẹo hay , chẳng lẽ biết?

      "Có, có thể khẳng định." Cố Uyên lời thềson sắt .

      " có."

      "Nếu như có làm thế nào?"

      "Nếu có, em liền. . . . . ." Từ Du Mạn muốn nóilại biết phải gì, " làm thế nàothì em làm thế ấy!"

      "Vậy nếu như có, em phải hôn mười cái."

      " thể nào." Từ Du Mạn lập tức cự tuyệt.

      "Chính em bảo làm thế nào em làmthế ấy mà? Vậy bảo hôn em mười cái em lạikhông làm, vốn còn muốn em hôn trăm cái, sợ hù dọa em nên mới mười cái đó." (Cố Uyên nhà chúng ta đúng là xuất ra tất cả vốn liếng, ngay cả chiêu này cũng dùng,Mạn Mạn nhà chúng ta còn buông vũ khí đầu hàng?)

      "Nhiều nhất là cái."

      "Được." Cố Uyên lập tức đồng ý, chỉ sợ Từ Du Mạn phản ứng kịp lại đổi ý, "Nhưng hôn bao lâu em phải hôn bấy lâu."

      "…." Cũng quá vô lại nha? Còn biếtxấu hổ mà làm thầy giáo người ta.

      " thế nào?" Cố Uyên nhíu mày.

      Từ Du Mạn hít sâu vài cái, bình tĩnh lại: "Đượcrồi, vậy nếu người em có kẹo, anhthua sao?"

      "Vậy phạt hôn em cái. Yên tâm, em ngừng, tuyệt đối ngừng." Cố Uyên buồn cười, kết quả làm độngtới vết thương mặt.

      "Hừ, nếu người em có, liền…liền…" Từ Du Mạn biết bắt Cố Uyên làm gì. Chỉ là lời đề nghị của tuyệtđối thể nào, "Phải giúp em quét dọn phòng tháng, thế nào?"

      "Được, thành vấn đề." Cố Uyên cũng rấtkiên quyết sảng khoái đồng ý. Mạn Mạn như vậy phải là cho cơ hội vàophòng sao? Mặc dù như vậy, vẫncó thể vào, nhưng ít nhất phương thức nàytương đối quang minh chính đại hơn.

      Nghe Cố Uyên sảng khoái đồng ý như vậy, Từ Du Mạn nghi ngờ nhìn chằm chằm, muốn từ nét mặt của nhìn ra được chút gì đó. Nhưng có chút thu hoạch nào.

      "Nhìn làm gì? Bây giờ mới phát anhrất đẹp trai sao?" Cố Uyên ngước khuôn mặt sưng vù như mặt heo lên, .

      "Phốc…" Bình thường như vậy cũng được, kém quá nhiều. Nhưng Cố Uyên tại chỉ vào cái mặt sưng như đầu heo mà như vậy, hình như có chút khôi hài.

      "Ừ, em tại mới phát hóa1 ra tự luyến như vậy."

      "Đó là bởi vì có tư cách tự luyến a."

      " người em có kẹo, được rồi, người em chỗ nào có kẹo hả ?"

      "Trong túi áo của em a, tin tự em sờ thửxem." Từ Du Mạn cho tay vào trong túi áo ,sau đó vẻ mặt rất kinh ngạc. Trong túi áo của tại sao lại có kẹo a? Từ Du Mạn lấy ra, là viên kẹo sữa ‘Đại Bạch Thỏ’ a. (lại , loại kẹo Nam thích nhất đó!)

      Nếu phải tại Cố Uyên thể cử động, hoàn toàn hoài nghi là cố ý bỏ vào người . Từ Du Mạn từ trước đến nay có thói quen nhét tay vào túi, thế chonên người có kẹo chính cũng khôngbiết.

      Cố Uyên cũng là gặp may thôi. Kẹo là do sáng sớm hôm qua bỏ vào trong túi áo trêncủa Mạn Mạn, chính cũng khẳngđịnh được Mạn Mạn rốt cuộc có ăn kẹo hay chưa. Chỉ là hai kết quả đối với cũng khôngkhác nhau.

      "Có phải bỏ vào túi em hay ?" Nếu , làm sao biết người có kẹo?

      "Ừ…"

      "Lúc nào thế?"

      "Sáng sớm hôm qua."

      "Làm sao biết em chưa ăn? Em thậm chí biết người có kẹo?"

      " biết a, tùy tiện thôi. Ai biết em rốt cuộc ăn hay chưa?"

      ". . . . . ."

      "Có chơi có chịu, biết phải làm gì rồi chứ?"

      chính là chờ đấy. Mới vừa rồi bị MạnMạn trêu chọc làm dấy lên ngọn lửa, vẫn phảicần Mạn Mạn tới dập tắt.

      Từ Du Mạn là đứa bé ngoan, biết cái gì gọi là có chơi có chịu, cho nên ngoan ngoãn dâng lên đôi môi thơm của mình. Cố Uyên khẽ ngẩng đầu, nghênh đón trực diện đôi môi đỏmọng mà kiều diễm ướt át của .

      bắt đầu dùng răng nhàng gặm cắn môi dưới của , rồi sau đó lè lưỡi tỉ mỉ miêu tảcánh môi của . giống như là vị hoạ sĩ nghiêm khắc, cho phép tác phẩm của mình có chút tì vết nào. miêu tả nghiêmtúc như vậy, tinh tế tỉ mỉ như vậy chọc cho đợt run rẩy. Cố Uyên cực kỳ hài lòng vớiphản ứng của Từ Du Mạn, nhanh chóng đưa lưỡi dò vào trong miệng của , tìm được cáilưỡi thơm của mà chơi đùa. Bá đạo màkhông mất dịu dàng. Từ Du Mạn cảm thấy cỗ dòng điện chạy qua người của , khiến cho tế bào toàn thân đều sống động hẳn lên.

      Từ Du Mạn dần dần bị lạc vào trong nụ hôn mà Cố Uyên mưu tính trước, dường như Cố Uyên chính là tấm phao mà phải bắt đượckhi bị chìm xuống, đó là hy vọng duy nhấtcủa .

      Từ Du Mạn nhiệt liệt đáp lại Cố Uyên, giốngnhư trở lại đêm đó. Trong miệng của còn lưu lại vị đắng, tuy nhiên làm cho côchán ghét, ngược lại cảm thấy rất đặc sắc.

      Giống như qua rất lâu, mới thả ra. TừDu Mạn há miệng thở hổn hển, Cố Uyên lại ghen tị lên án: "Mạn Mạn, kỹ thuật hôn của em sao lại tốt như vậy? Cùng ai luyện tập đượchả?"

      Nghĩ đến, trong lòng liền bực mình a. Anhlàm sao lại biết Mạn Mạn cùng ai luyệntập được? Chính là tên khốn bỏ rơi MạnMạn chứ còn ai.

      Từ Du Mạn mắt khẽ chớp mấy cái, có chút trốn tránh câu hỏi của "Em đói bụng rồi."
      Phong nguyet thích bài này.

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 60

      canh chừng cho em!
      Giống như qua rất lâu, mới thả ra. TừDu Mạn há miệng thở hổn hển, Cố Uyên lại ghen tị lên án: "Mạn Mạn, kỹ thuật hôn của em sao lại tốt như vậy? Cùng ai luyện tập đượchả?"

      Nghĩ đến, trong lòng liền bực mình a. làm sao lại biết Mạn Mạn cùng ai luyệntập được? Chính là tên khốn bỏ rơi MạnMạn chứ còn ai.

      Từ Du Mạn mắt khẽ chớp mấy cái, có chút trốntránh câu hỏi của "Em đói bụng rồi."

      Có thể là vì cảm thấy câu của Từ Du Mạnvào lúc này hơi có sức thuyết phục, nênbụng của lập tức phát ra thanh "ục..ục",cố gắng trợ uy cho , gia tăng độ tin cậy tronglời của .

      Cố Uyên ép Từ Du Mạn, ép quá mứckhông thể đạt được hiệu quả, ngược lại sinhra tác dụng phụ.

      biết Mạn Mạn mặc dù bên ngoài thoạt nhìnrất tim phổi, nhưng phương diệntình cảm lại rất yếu ớt. Có thể tiếp nhận người đàn ông kia, chứng tỏ trong lòng . khi trong lòng có người đó, việc buôngxuống dường như tương đối khó.

      Lúc ở nước ngoài, vận dụng tất cả các quan hệ của mình để ngăn cản bất kỳ gã đàn ông nào đến gần Mạn Mạn, người kiachính là con cá lọt lưới, hơn nữa còn tổn thương Mạn Mạn. tại chưa có hànhđộng gì, có nghĩa là làm gì .

      Đôi mắt tĩnh mịch của Cố Uyên thoáng qua tia ngoan, ngay sau đó bừng sáng, "Ha ha, gọi điện thoại bảo Trầm Phong đưa cơm tới cho chúng ta."

      " gọi?" mặt Từ Du Mạn ràng viết bachữ ‘ thể nào’.

      "Đương nhiên chính là em gọi a."

      Yến Trầm Phong đồng ý rất sảng khoái, có lẽ ta lo nhàm chán có chuyện làm. Ai từng gặp qua quán bar sáng sớm tinh mơ đãmở cửa buôn bán chứ? Cho dù có mở cửa buônbán, cũng cần ông chủ liên tục trông coia.

      chuyện điện thoại xong, Từ Du Mạn lại bắtđầu nhàm chán. Nhàm chán a, vẫn là xem HỉDương Dương và Hôi Thái Lang chứ sao. TừDu Mạn có thể đoán được những ngày kế tiếp mình nhàm chán cỡ nào, nhàm chán tới mốc meo a.

      "Ha ha, ha ha." Từ Du Mạn thấy đám Dương Dương cân trọng lượng cơ thể. LãnDương Dương đứng lên cái cân, cái cân thừa cân nghiêm trọng, kế tiếp Noãn Dương Dương đứng lên cân, cái cân Trí Năng chịu nổi sức nặng của nó rồi, chịu nổi quá nặng mà xuất ra cảnh báo: "Xin cầnhai con dê đứng ở , xin cần hai con dê đứng ở ." Từ Du Mạn cảm thấy Hỉ Dương Dương cùng Hôi Thái Lang cũng ngây thơ nhàm chán như vậy, vẫn có thể xem. chừng có thể từ đó tìm được linh cảm viết truyện nha. Đúng rồi, viết truyện!

      Từ Du Mạn lại cầm điện thoại của Cố Uyên lên, cũng may ngày hôm qua sau khi Yến Trầm Phong , mượn y tá cái sạc pin điện thoại vạn năng rồi. Nếu còn pin để gọi điện thoại, vậy thể gọi điệnthoại bảo A Dư mang giúp mấy thứ đồ tới đâyrồi.

      Sao trong điện thoại của Cố Uyên lại có số điệnthoại của Thẩm Mặc Dư, Từ Du Mạn khôngkhỏi cảm giác có chút ngoài ý muốn.

      Điện thoại được kết nối: "A Dư, bây giờ cậu córảnh ?"

      "Có gì muốn tớ làm cứ việc thẳng, xấu hổngại ngùng, giống cậu chút nào. Cho dù có bận, chuyện gì có thể quan trọng hơn nhóc Mạn nhà ta chứ?"

      Từ Du Mạn từ đầu bên kia của điện thoại nghe Thẩm Mặc Dư sau khi xong câu đó, TrươngChương Việt ở bên cạnh liền hỏi: " cũng quan trọng bằng Mạn Mạn hả?"

      " nhảm, đương nhiên là rồi." Thẩm Mặc Dư tương đối thô bạo .

      Thẩm Mặc Dư xong, bên này TV HôiThái Lang lại bị đánh, sau đó Hồng Thái Langnói: "Bắt được dê đừng trở lại." thanh TV hơi lớn, Thẩm Mặc Dư bên đầu kia của điện thoại cũng nghe được.

      "Cái bộ dạng này của em rất giống Hồng TháiLang." Trương Chương Việt , dữ như vậy.

      " còn bằng Hôi Thái Lang đâu."

      "A…Đau…" Từ Du Mạn nghe Trương Chương Việt kêu đau tiếng, nắm cái điện thoại cười đến rực rỡ. đoán, A Dư mới vừa rồi nhất định là nhéo cánh tay của ta rồi.

      " cần lại xem miệng vào, nếu đánhbay đó." hung dữ!

      Thẩm Mặc Dư lại với Từ Du Mạn: "Cậu , muốn tớ giúp chuyện gì?"

      "Cậu đến nhà tớ lấy điện thoại di động cùng máy vi tính của tớ mang đến . Chương trìnhTV rất nhàm chán."

      "Tớ nghĩ là chuyện gì đây, hóa ra làchuyện này à. Tớ lập tức lấy cho cậu."

      "Tớ vội, cậu ăn sáng trước ."

      "Ừ." Bữa ăn sáng mới vừa được bưng lên,Thẩm Mặc Dư xiên miếng trứng ốp lết chovào trong miệng: "Tớ nhớ cậu hình như chưabao giờ xem phim hoạt hình nha, hôm nay saolại xem Hỉ Dương Dương vậy?" Lúc bảoMạn Mạn xem phim hoạt hình này, Mạn Mạnnhất định xem, ấy cảm thấy phim hoạt hình rất ngây thơ.

      " phải xem ti-vi nhàm chán sao." ra , cũng phải là nhàm chán nhưvậy.

      "Hắc hắc, hay chứ?"

      "Hay lắm.. hay lắm. Được rồi, cậu ăn trứng ốp lết của cậu , chuyện cũng nữa."

      "Ừ, đồ của cậu lập tức lấy tới cho cậu ha."

      " ấy cũng có chìa khóa nhà em sao?" Vốn còn tưởng rằng ngoại trừ Mạn Mạn chính là người đầu tiên có được chìa khóa nhà , ngờ có người còn sớm hơn .Trong lòng của ê ẩm, vô cùng thoải mái.

      "Gần như vậy." Cái chìa khóa kia vẫn luônkhông dùng đến, nó chỉ là vì đề phòng mang theo chìa khóa thể vào nhà. Với lại chính là lúc A Dư tới, có ở đây ấy cũng có thể vào. Sau đó chủ yếu là mỗi lần A Dư đều về cùng với , nên cái chìa khóanày cũng còn tác dụng nữa. Lần trước Cố Uyên muốn đánh thêm cái chìakhóa nữa, mới nhớ tới còn có cái chìa khóadự bị này. Làm thêm chìa khóa dự bị kia cũngmột phần là để cho A Dư, ‘gần như’ là của ấy cũng sai.

      Quả nhiên, sắc mặt của Cố Uyên trở nên khó coi, "Gần như là có ý gì?"

      "Chính là ý mặt chữ, hiểu đừng hỏi."

      hiểu rồi còn cần hỏi sao? hiểu mới cần hỏi chứ, aiz.

      Yến Trầm Phong mua ba phần bữa sáng, chính cũng còn chưa ăn sáng.

      Bữa ăn sáng đều là những thứ kia, quả trứng gà, chén cháo, cái bánh bột mì. Từ Du Mạn lại đảm đương nhiệm vụ người giúpviệc, đút cho Cố Uyên ăn bữa sáng, vẫn giống như hôm trước, mỗi người miếng. Nhưng còn chưa ăn được nửa, liền đặt đồ ănxuống. Ăn no rồi? thể nào.

      Từ Du Mạn đặt chén cháo xuống, đứng lên, đốimặt với Yến Trầm Phong, đôi tay còn chốngngang hông. Đôi mắt cương quyết bướng bỉnhcủa vô cùng… vô cùng nghiêm túc nhìn Yến Trầm Phong. Thứ duy nhất ảnh hưởngtới khí thế của chính là, toàn bộ trọng tâm của thân thể dồn chân, cái chân kiacăn bản chống đỡ người , cho nêntrọng tâm có chênh lệch chút ít, thân thể cũnghơi nghiêng. Nếu như chân của phải còn được bó thạch cao, mà cước đạplên ghế, vậy chính là đại tỷ xã hội đen mười phần rồi, "Aiz, tôi này, mà còn nhìn chằm chằm vào tôi nữa, coi chừng tôi móc mắt ra."

      "Em yên tâm , canh chừng cho em." Cố Uyên nào phải canh chừng, mà là quạt lửabùng lên thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :