1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 51

      Nổi tiếng hơn Kappa!

      Thời điểm trong bóng tối ở nơi xa kia đợt ánh sáng thoáng đạt đến đỉnh núi, gã đàn ông nghiệt kéo chiếc đồng hồ đeo tay Thụy Sĩtrị giá mấy trăm ngàn xuống, ném vào trêntường."18 phút 32 giây 5’, kém 0.1s a. Đángchết." Gã nghiệt oán hận , "Được rồi, ởchỗ này mày thắng tao 0.1s, xem biểu tiếp theo của mày."

      Lúc này, người đàn ông bốn năm mươi tuổi tới trước mặt , hơi khom lưng với gã đànông nghiệt, biểu đạt tôn kính của ông ta đối với tên đàn ông kia, "Thiếu chủ, người phụ nữ kia tỉnh rồi."

      "Ừ, ta qua xem chút." thể , người phụ nữ mà Cố Uyên coi trọng thậtđúng là đặc biệt. Dưới tình huống như thế lạicòn có thể ngủ được. biết là quá ngungốc hay là biết sợ. Chỉ là, có đủ cá tính.

      Từ Du Mạn làm sao cũng nghĩ đến, mìnhmới nghe được thanh của Cố Uyên, biết anhtới đó, định gọi Cố Uyên, trước mắt chợt xuất hai gã đàn ông xa lạ. Hơn nữađộng tác của hai người xa lạ này đúng là nhanh, mới nhìn thấy bọn , liền bị bịt kínmiệng và mũi.

      Vốn là mới vừa bị chiếc khăn trong tay tên kia bịt kín, cũng biết đó nhất định là có thuốc mê để làm ngất . ti vi khôngphải đều diễn như vậy sao. Đáng tiếc, người định bằng trời định, đúng lúc tạmngừng hô hấp, cũng hít vào thuốc mê khăn tay. Còn chưa được lát, tên đàn ông khác liền dùng cán con dao đập vàophía sau cổ của . Trước khi té xỉu, còn mơhồ nghe thấy cái người đánh : "Mẹ nó, tính cảnh giác của con nhóc này mẹ nó cao." Sau đó, cũng biết người kia còn nóicái gì, bởi vì té xỉu, rồi mất ý thức.

      Tỉnh lại, Từ Du Mạn phát mình ở trongmột gian phòng hề hơn so với phòng của Dương Kiệt, mà còn xa hoa hơn, hơn nữaphương diện thiết kế chỉ lộng lẫy, mà còn có loại cảm giác trang nhã, sang trọng. Từ Du Mạn nằm cái giường mềm mại, cơ hồ lớn gấp hai lần so với cái giường ở nhà của .

      Hôm nay đúng là xui xẻo, liên tục bị bắtcóc hai lần, nên mua vé số, khôngchừng còn có thể trúng năm triệu đấy. Từ Du Mạn tự giễu nghĩ.

      Mới tỉnh lại, cửa phòng liền bị mở ra, Từ Du Mạn còn chưa nhìn thấy ràng bộ dạng củađối phương như thế nào, đối phương liền vội vãchạy ra ngoài. chỉ nhìn thấy bác gáimạnh khỏe thoáng liếc mắt nhìn cái, sauđó liền vội vàng đóng cửa phòng lại, mình thìchạy ra ngoài. nghe thấy chút xíuđộng tĩnh nào ngoài cửa.

      A, là gian phòng này có hiệu quả cách thậtquá tốt.

      Từ Du Mạn cũng bị trói, lần này ngườibắt cóc cũng phải là loại mới làm lần đầu tiên như Dương Kiệt, thoạt nhìn rất có kinh nghiệm. Hai người đàn ông xông tới mang đicó kỷ xảo thuần thục, cũng khó để nhìn ra điều đó. Hơn nữa, hẳn là rất ngạo mạn . trói chặt lại, đó là vì sợ, hoàn toàn tự tin vào năng lực của mình, hoàn toàn tự tin rằng Từ Du Mạn căn bản là trốnthoát được.

      Từ Du Mạn ung dung xuống giường, sau khi xuống giường, chuyện thứ nhất chính là quan sát hoàn cảnh chung quanh, chuyện này trởthành thói quen của Từ Du Mạn. khicô rơi vào hoàn cảnh xa lạ, luôn có thói quentrước tiên tìm hiểu cảnh vật chung quanh.

      ra, ngoại trừ số đồ dùng bằng gỗ, còncó vị trí sắp đặt đồ dùng trong phòng, và mộtchút thiết kế trong phòng ra, phòng ngủ này thậtkhông có cái gì khác biệt. Đơn giản chính là giường, tủ treo quần áo, tủ sách, bàn máy tính mấy thứ này. Phòng ngủ có cửa sổ sát đất,rèm cửa sổ cũng kéo vào, mà là mở rộngra.

      Từ Du Mạn xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn lên bầu trời lác đác mấy vì sao. Chủ nhân củagian phòng này là biết hưởng thụ. Chính lànằm ở giường, cũng có thể thưởng thức bầutrời đêm. cửa sổ lớn như vậy, người kia, là ỷ y sợ từ cửa sổ chạy trốn. chứng minh, đối phương đúng là hềlo chuyện này.

      Từ Du Mạn mở cửa sổ sát đất ra, bên ngoài là ban công nho . Từ Du Mạn ra ngoài,cảm nhận vuốt ve của gió mát, đồng thời, côcũng nhìn thấy phía dưới đám thủ vệ qua đilại tuần tra, quả nhiên là rất mạnh tay.

      Từ Du Mạn khoác tay lên lan can, đôi mắt nháy nhìn chằm chằm vào ánh sáng thấpthoáng xa xa. Ánh sáng nào hình như khôngphải sao a. Từ Du Mạn chuyên tâm suy nghĩvấn đề này, cảm giác cái đó hẳn phải là ánh sáng của ngôi sao, rất kỳ quái, rất giốngánh sáng từ đèn pin cầm tay. Nhưng, ai lại nửađêm chạy đến nơi cao như vậy chứ? Đó là trênnúi rất cao mà.

      Từ Du Mạn nghiêm túc suy nghĩ, cửalại bị người ta mở ra, cũng quay đầulại nhìn, " ra rất biết hưởng thụ." Lời này, phải Từ Du Mạn , mà là tên đànông nghiệt mới vừa tiến vào .

      "Biệt thự xa hoa như vậy cũng phải làcủa tôi." biết rốt cuộc là ai biết hưởng thụ. Từ Du Mạn quay đầu lại, vẫn nhìnchút ít ánh sáng ở phía xa kia.

      "Biết đó là gì ?" Gã nghiệt ràng hỏi chính là ánh sáng thấp thoáng ở phía xa. A, hình như sắp hết điện rồi sao.

      " biết."

      " ra rất thành ."

      " biết là biết, cũng phải làchuyện khó có thể mở miệng, có gì thể ."

      "Ha ha, rất có lý. Có thể để cho những người luôn tự lừa mình dối người nghe chút." Tên nghiệt cũng đứng bên cạnh Từ Du Mạn.

      " sợ tôi sao?" Gã nghiệt bấtngờ Từ Du Mạn có thể tâm bình khí hòa cùnghắn chuyện như vậy, tuyệt giống như là người bắt cóc, còn là người bị bắt cóc.Cách hai người chuyện còn rất giống như bạn bè tán gẫu với nhau.

      " cũng phải là quỷ, cũng phảilà dã thú, tôi vì sao phải sợ ?" Từ Du Mạnlúc này mới quay đầu lại nhìn về phía ngườiđàn ông có giọng rất êm tai ở bên cạnh. Bởi vì là ở bên ngoài ban công, hơn nữa tên nghiệt là đứng ngang với , cho nên chỉ có thể nhìn thấy gò má của đối phương. Chỉ làmột gò má, liền thấy xem thế là đủ rồi, tia ghen tỵ tự nhiên sinh ra. Phụ nữ luôn muốn thấy người phụ nữ khác xinh đẹp hơn mình, nhưng lại càng chào đón tênđàn ông so với mình còn xinh đẹp hơn. Người đàn ông này quá đẹp, làm cho mặc cảm a. Quá nghiệt rồi, Từ Du Mạn cũng thiếu chút nữa thất thần, "Nếu như làm coser(1),khẳng định còn nổi tiếng hơn Kappa(2) nhiều."

      (1) Hình như là những người thích cosplay phải ^^

      (2) Theo tự điển Nhật Kenkyusha, kappa được tả như tiểu , quái vật sống dưới nước với cái đầu bờm xờm dúm tóc . đỉnh đầu có hõm đựng nước . Kappa (chữHán Việt: Hà Đồng, do ghép từ hai chữ Hà, Kawa và Đồng, wappa ) đứa con nít sống dưới sông, hình dạng giống khỉ, mũi dài, mắt tròn, có râu mầu nâu hung dưới cằm, da hơi xám, tay chân có 5 ngón, và có mùi tanh như mùi cá .

      Xem thêm: http://www.truyenviet.com/truyen-ngan/62-h/3873-ha-dong
      _tata_ thích bài này.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 52

      Chị Úc, chị nhanh ngủ !

      nghiệt ngẩn người, sau đó lại nghe thấyTừ Du Mạn tiếp: " ! Nguyên nhân mang tôi đến đây."

      nghiệt sao lại cảm thấy có chút theokhông kịp lối tư duy của này. Ho khanhai tiếng, trả lời: "Chỉ là vì chơi tròchơi mà thôi." Có lẽ, chỉ là phục, nghĩmuốn so tài chút, cùng Cố Uyên nhất quyết phân cao thấp thôi. Mấy năm nay, Cố Uyên vẫnluôn phớt lờ lời thách đấu của , tại rốt cuộc vì phụ nữ mà chịu chơi cùng rồi.

      "Trò chơi?" Từ Du Mạn muốn đánh gã đàn ông cười lên cực kỳ mê người này quyền. Anha, chơi trò chơi có liên quan đến cái mông mà lôi vào.

      Gã kia dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòngcủa Từ Du Mạn, cười ha ha hai tiếng, tiếp tụcnói: " có cách nào, vẫn luôn tránh tôimà! chịu để ý đến tôi. Tôi chỉ đành mời tới đây."

      " xác định đó là mời?" được đồngý của mà đánh ngất xỉu, lại đượccô đồng ý mà mang tới nơi này, hơn nữaphương thức mang tới , chỉ là theo phân tích chắc là khiêng, vậy xem như là mời? đợi tên nghiệt kia trả lời, Từ Du Mạn tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai: " là chỉai?"

      "Nhìn thấy chút ánh sáng trước mắt đó chưa?Chính là , Cố Uyên." Tên nghiệt cũngkhông định che dấu cái gì, ngược lại rất muốnnhìn biểu tình của Từ Du Mạn sau khi biết là như thế nào, làm thế nào?

      "Thầy Cố?"

      "Hả? còn là thầy giáo của sao?"

      "Đừng bảo là biết. chơi trò chơi gì? Thầy Cố sao lại đến chỗ đó hả?" Tốc độ lời của Từ Du Mạn hơi nhanh. Ha ha, quảnhiên vẫn là khẩn trương.

      " có gì, chính là để cho rèn luyệnmột chút, cho cơ hội tôi luyện mà thôi."

      "Thầy ấy rốt cuộc làm gì?"

      "Chẳng qua chính là để cho leo núi mà thôi. A, phải là tôi bảo leo núi, tôi chỉ bảohắn đến núi Trường Mã thôi, sau đó cũng quản khỉ gió gì nữa. Tôi cũng kêuhắn trèo lên, chính là treo sợi dây thừng ở váchnúi thôi."

      Vẻ mặt của gã nghiệt rất vô tội, giống như chuyện gì cũng đều liên quan đến . xong, định thưởng thức vẻ mặt khẩn trương, ưu phiền ... của Từ Du Mạn, nhưng được như mong muốn, Từ Du Mạn rất bình tĩnh. Hơn nữa phảilà giả vờ bình tĩnh.

      " lo lắng cho sao? Chỗ đó dốc rấtđứng a, lại có các biện pháp an toàn, ngộ nhỡ rớt xuống, hậu quả thiết nghĩ chịunổi nha." chính là muốn nhìn chút vẻmặt lo lắng của , cho nên mới như vậy. Có người a, luôn thích tạo ra vui vẻ chomình dựa khổ sở của người khác, gã nghiệt này chính là ví dụ điển hình.

      Từ Du Mạn mới cho cơ hội như vậy, "Tôi tin tưởng thầy ấy, chuyện nắm chắc thầy ấy làm. Huống chi thầy ấy phải sớm leo lên đến nơi rồi sao."

      "Làm sao biết?"

      "Tôi lại mù, ánh sáng nơi đó cũng hướng lên phía di chuyển, phải leo lên tới nơi là cái gì?"

      "Chắc chắn như vậy? Ngộ nhỡ lơ lửng giữa núi lên được xuống cũng được sao?" biết vì sao này chính là có lòng tin như vậy với Cố Uyên, màhắn muốn phá hỏng tin tưởng giữa bọn họ, vì nguyên nhân nào cả.

      Từ Du Mạn ngược lại cười nhìn : "Khôngthể nào. Nếu như là , có thể treo lơ lữnggiữa vách núi lên xuống sao?"

      Dĩ nhiên thể nào! cũng ra lời phủ nhận, "Khuya lắm rồi, mệt sao?"

      "Nhờ vào thủ hạ của a, tôi mới tỉnh lại."

      nghiệt có chút xấu hổ, sờ sờ sống mũicủa mình, tiếp: "Được rồi, có thể ở chỗnày tiếp tục thưởng thức, tôi ngủ đây."

      xong, quả rời khỏi ban công, Từ Du Mạn cũng theo rời khỏi ban công.

      Thời điểm tên nghiệt tới cửa phòng chợt ngừng lại, nhìn Từ Du Mạn. Vừa rồi ở sân thượng nhìn tên nghiệt kia, bởi vì ánh đèn, cũng thấy ràng, chỉ là dưới ánhtrăng mờ nhìn ra được đây là người có tướng mạo nghiệt. tại có đầy đủ ánhsáng, mới nhìn dung mạo chân chính của đối phương. Cảm giác giống như lúc ở ngoàiban công, quả tên đàn ông yêunghiệt. Hai hàng lông mày, giống lông mày của đàn ông bình thường vừa thô lại vừadày. Ngược lại, lông mày của thô, hơi giống lông mày lá liễu của phụ nữ, nhưng so với lông mày của phụ nữ lại thêm mấy phần khí. Lông mày thon dài gọn gàng, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại nhìn . Sống mũi ngay từ lúc đứng ở ban công Từ Du Mạn xácđịnh được, là vừa cao vừa thẳng, môimỏng khẽ nhếch, cười như cười. Từ Du Mạn hoài nghi tên nghiệt này là con lai a, nếu đường nét gương mặt sao lại ràng như vậy?

      Tên nghiệt và Cố Uyên hoàn toàn thuộc vềhai loại đàn ông khác nhau. Tên đàn ông nàycho người ta cảm giác xinh đẹp, quyến rũ, dụ hoặc, hơn nữa trong đó còn có áp lực vô hình. Mà Cố Uyên luôn làm cho người ta cảm thấyanh thành thục, chững chạc, ưu nhã nhưng cũng lạnh nhạt, dễ dàng đến gần.

      nghiệt đối với việc Từ Du Mạn nhìn mất hồn có chút hài lòng, đường cong khóe miệng cũng cong thêm chút: " , tôitên là Úc."

      "Ngọc trong ‘Mỹ Ngọc’?" Từ Du Mạn có thểđoán được gã nghiệt này tên là Úc, chính là cố ý chỉnh , ai bảo bắt Cố Uyên làm chuyện nguy hiểm như vậy.

      "Là Úc trong ‘u buồn." ta sửa lại.

      (*) Chữ Úc (郁)và chữ Ngọc (玉) có phiên đọc giống nhau là [yù]. Chữ Ngọc trong từ Mỹ Ngọc (美玉) còn chữ Úc trong từ ‘U buồn’ (忧郁)

      "Tôi làm sao chút cũng nhìn ra rất u buồn nhỉ?"

      ". . . . . ."

      "Được rồi, chị Úc, ngài nhanh ngủ , nếu ngày mai đôi mắt biến thành mắt gấumèo 0.0, vậy đẹp." Từ Du Mạn giương đôi mắt to vô tội, tốt bụng nhắc nhở .
      _tata_Phong nguyet thích bài này.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 53

      Là trùng hợp hay là mưu?

      "Được rồi, chị Úc, ngài nhanh ngủ , nếu ngày mai đôi mắt biến thành mắt gấumèo 0.0, vậy đẹp." Từ Du Mạn giương đôi mắt to vô tội, tốt bụng nhắc nhở .

      Úc (về sau liền gọi là Úc, gọi là gã nghiệt nữa) nghe Từ Du Mạn xong, khuôn mặt lập tức từ quang đãng biến thành nhiềumây. Chỉ thấy nụ cười nơi khóe miệng khôngcòn, toàn thân tản ra khí lạnh khiếp người.

      Hỏng bét rồi, sờ phải chòm râu con cọp rồi. Từ Du Mạn nghịch ngợm lè lưỡi, mặt đổi sắcnhìn Úc tức giận.

      " thêm câu ‘tôi xinh đẹp’ nữa thửxem?" Úc cũng vội ngủ, nếu như Từ Du Mạn còn dám , như vậy quyết địnhsẽ ngủ ngay tại chỗ này, vừa đúng lúc chứngminh cho xem hay là chị.

      Úc ung dung thong thả đến ngồi xuống giường lớn.

      đúng là, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, TừDu Mạn mặc dù phải là tuấn kiệt, dầugì cũng là nhóc có đầu óc, có số thứmột lần là đủ rồi, nhiều hơn nữa chính là chịu thiệt, "Hì hì, Úc của chúng ta bộ dángthật là đẹp trai tuấn, rất có khí pháchđàn ông. Chỉ là Úc a, bây giờ khuya lắm rồi, về phòng ngủ hả? Nếu khôngngày mai có tinh thần thưởng thức mànbiểu diễn của thầy Cố, có đúng ? Vậy đáng nha." Hai mắt của Từ Du Mạn lấp lánh có hồn nhìn Úc, chỉ sợ Úc ngủ lại chỗ này. nam quả nữ, ảnh hưởng rất tốt.

      "Ha ha, Úc? Ừ, cách xưng hô này tôi thích. Xem làm cho tôi vui vẻ, tôi tạm tha cho ."

      Úc ra ngoài. Chính cũng hiểu được, làm sao lại dễ dàng bỏ qua cho Từ Du Mạn như vậy. Trước kia những người gọi là chị, bộ dạng xinh đẹp đều có kết quả rất thảm. Hơn nữa, phải nghe ra ýcủa Từ Du Mạn, cái gì mà khí phách đàn ông,những lời này toàn bộ đều là trái với lòngmình, qua ánh mắt giảo hoạt của liền nhìn ra rồi. Nhưng mà, thế nhưng cảm thấy khôn vặt nghịch ngợm kia có chút đáng . đúng, làm sao lại cảm thấy đáng chứ, bỏ qua cho ấy là bởi vì nếu như , vậy Cố Uyên nhất địnhcũng chơi tiếp nữa, mất nhiều hơn được.

      Nghĩ thông suốt xong, Úc lúc này mới cười cười rời . Đợi sau khi rời , Từ Du Mạn lại vộivã chạy ra ban công, nhìn ánh sáng dần dần yếu , trong mắt của cũng cách nào che giấu nổi ưu phiền nữa.

      Thầy Cố, sao thầy ngốc như vậy, biết rất ràng đây là người đàn ông kia đùa giỡn với thầy, lại còn là leo lên đó.

      Đột nhiên chút ánh sáng nơi xa kia cũng khôngcòn nữa, Từ Du Mạn biết phải làm sao. Có phải thầy Cố gặp phải chuyện gì ngoài ýmuốn hay ? , hẳn . lúc Từ Du Mạn lo lắng sắp rơi nước mắt,lại nhìn thấy chỗ đó giống như lại xuất ánh sáng. Mặc dù rất yếu, khoảng cách xa như vậycơ hồ nhìn thấy, nhưng vẫn nhìn thấy. Vậy hẳn là thầy Cố dùng di động chiếu sáng.

      Điện thoại di động, đúng rồi, điện thoại di động!

      Từ Du Mạn lục soát khắp nơi người mình,điện thoại di động của có ở đây. A, lúc Dương Kiệt tìm đến , mới rời giường,ai ở nhà còn mang điện thoại di động bên ngườichứ? Cho nên lúc Dương Kiệt bắt cóc , điệnthoại di động vẫn ở trong nhà. Mặc dù biết cái phòng ngủ này thể nào có di động để cho liên lạc với bên ngoài, nhưng vẫn làôm tia hi vọng như vậy, lục tung khắp phòng ngủ lên. Có lẽ động tĩnh quá lớn, Úc cư nhiên lại vào.

      Úc cau mày: " làm cái gì? Có để cho người ta ngủ hay ? Ầm ĩ chết được…" xong, Úc liền rời .

      Lòng Từ Du Mạn chợt lạnh, ngơ ngác ngồi trêngiường.

      làm sao có thể biết hiệu quả cách của gian phòng này tốt cỡ nào? Cho dù đập vỡ đồ đạc ở bên trong, bên ngoài cũng khôngnghe thấy thanh bên trong. Nhưng Úc ồnào làm cho ngủ được, làm sao cóthể? Úc biết lục tung ở bên trong, vậy thìchứng minh… chứng minh gian phòng này có máy theo dõi?!

      Từ Du Mạn cảm thấy có thứ gì đó cộm lên dướimông mình, thoải mái. Theo lý thuyết cái giường này êm như vậy, làm sao lại cứng ở dưới mông chứ, Từ Du Mạn ngồi dậy, vén chăn và ga giường lên, phía dưới lại có chiếc điệnthoại di động.

      Từ Du Mạn nhìn thấy điện thoại di động, tronglòng cả kinh, trực giác cho biết, đây nhấtđịnh là Úc sớm sắp đặt, chừng làcái bẫy nào đó. Cho dù phải, gian phòng này còn có máy theo dõi, cũng thểnào thần biết quỷ hay gọi cho điệnthoại cho thầy Cố.

      Như vậy, tại cái điện thoại di động này nênxử lý như thế nào?

      Từ Du Mạn suy tư lát, nghênh ngang cầmđiện thoại ra ngoài, sau đó vẻ mặt tự nhiên mởmáy. Cư nhiên còn nhiều pin, miễncưỡng có thể mở được máy, bên trong nhưng gần hết pin.

      Từ Du Mạn suy nghĩ chút, bắt đầu ấn nút điện thoại di động.

      Trong phòng giám sát, Úc nhìn động tác của , chợt nở nụ cười.

      Những người bên cạnh hiểu, sao ông chủcủa mình đoán sai còn cười được? Úc cười,đó là bởi vì cảm thấy Từ Du Mạn quả nhiênlà nhóc thú vị. Người bình thường có được điện thoại di động phải đều gọi điện thoại sao? Nhưng lại gởi tin nhắn, thể thông minh. Gửi tin nhắn cũngkhông tốn pin như vậy. Vốn là còn tính toán ngay khi Từ Du Mạn vừa gọi điện thoại thìhắn gọi điện thoại cho Cố Uyên, khiến côkhông gọi được. Xem ra, tính sai rồi.

      Chỉ là, cũng tính sai. Chuyện pháttriển như vậy vẫn nằm trong lòng bàn tay củahắn.

      ngược lại là muốn thực lãnh giáo chút Cố Uyên thông minh cỡ nào, mạnh mẽ cỡ nào.

      Cố Uyên mới leo lên bao lâu, váchđá trống rỗng, ngay cả cỏ dại cũng có, tất cả đều là mấy tảng đá lớn .

      Cố Uyên dựa vào ánh sáng yếu ớt từ mànhình điện thoại di động phát ra để tìm kiếm đầumối, đột nhiên tin nhắn gửi tới. Ai gởi tinnhắn cho ? Người biết đều biết chưa bao giờ gửi tin nhắn.

      Nghĩ nghĩ như vậy, Cố Uyên vẫn mở tin nhắn ra nhìn. Xem tin nhắn tốn bao nhiêu thời gian, ngộ nhỡ có tin tức gì quan trọngthì sao. Là số điện thoại xa lạ. Nhưng thời điểm mở ra nhìn thấy nội dung tin nhắn,ánh mắt thoáng tinh quang. Chỉ thấy tin nhắn viết: em ở biệt thự cách vị trí của thầykhông xa.

      Mặc dù số điện thoại xa lạ, ký tên, cũng có gì khác? Nhưng Cố Uyên có thể khẳng định đây là do Từ Du Mạn gởi tới. Anhđứng lên, nhìn ra xa bốn chung quanh. Rốtcuộc, ánh mắt dừng ở nơi quá xa. Chỗ có ánh đèn có thể chính là căn biệt thự màMạn Mạn hay ? Kỳ cũng khôngkhó nghĩ, có lẽ đây là cái bẫy mà tên kia cố ý sắp đặt, cố ý dẫn qua. Nhưng dù là cố ý dẫn dụ qua, chỗ đó cũng có thể có đầu mối của Mạn Mạn.

      Cố Uyên phán đoán phương hướng, đó là mộtngọn núi lân cận núi Trường Mã, núi Uẩn.

      núi Uẩn cư nhiên còn có dãy biệt thự, cũng biết.

      Biết địa điểm mục tiêu kế tiếp, cũng cần thiết ở này khổ sở tìm kiếm đầumối.

      Sau khi chuẩn bị xong, liền tính toán trèo xuống dưới. Rất nhiều khi xuống núi cũng khónhư là lúc leo núi. gặp phải chính là vấn đề này. Đầu tiên Cố Uyên thu toàn bộ sợi dây lên,đem đầu cuối của sợi dây cột vào bên hông của mình, leo xuống như vậy cũng quá phísức, hơn nữa ngộ nhỡ nắm chắc, như vậykhông phải là còn có chút bảo đảm an toàn sao. kiểm tra lần nữa, xác định sợi dây buộc chặt rồi, mới bắt đầu leo xuống.

      Từ Du Mạn nhìn màn hình điện thoại tối lại, vừa khởi động máy, mở hoạt họa (animation)mới vừa đặt xong, nhìn thấy biểu lượngpin quá thấp, tự động nhắc nhở tắt máy, sau đó liền bắt đầu tắt phần hoạt họa (animation). Vốn vẫn suy nghĩ muốn gọi điện thoại, nhưng thứ nhất, gọi điện thoại bị nghe thấy. Nguyênnhân quan trọng hơn chỉ sợ là gọi điện thoại,điện thoại mới vừa thông liền tự động tắt máy.Cho nên mới lựa chọn gởi tin nhắn.

      Quả nhiên tin nhắn ngắn gọn như vậy vừa gửi ra ngoài, điện thoại di động liền tự động tắt máy.
      _tata_ thích bài này.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 54

      Laptop Apple!

      Quả nhiên tin nhắn ngắn gọn như vậy vừa gửi ra ngoài, điện thoại di động liền tự động tắt máy.

      Vốn tính toán nếu như còn pin như vậy lại là ai. Từ Du Mạn tiện tay ném điệnthoại di động lên giường, lại trở ra ban công.Xem ra thầy Cố nhận được tin nhắn của , bây giờ bắt đầu leo xuống. Cũng may cònnhớ số điện thoại của thầy Cố.

      Ánh sáng nơi đó biến mất rồi, có lẽ hẳn là đóng điện thoại di động rồi. Điện thoại di động cũng giống như đèn pin cầm tay có thể đeo ở dây lưng quần.

      "Thiếu chủ, bây giờ ba giờ sáng, ngài nhanhđi nghỉ ngơi ." Quản gia nhìn đồng hồ, .Mặc dù biết thiếu chủ cũng nghe mình, thiếu chủ muốn làm cái gì, làm sao mộtquản gia như ông có thể can thiệp đây. Ông ta nhắc nhở Thiếu chủ, là ông ta tận trách rồi.

      Nhưng ngoài dự liệu của ông ta, Thiếu chủ lạicòn : "Đúng a! Khuya lắm rồi, nếu nghỉ ngơi, biến thành mắt gấu mèo 0.0" xong, Úc nhìn vẻ mặt kỳ lạ của ông quản gia theo mình hai mươi năm kia, rời khỏi phòng quan sát.

      Quản gia kinh ngạc đến mức con mắt cũng muốn rớt xuống, ông theo bên cạnh Thiếu chủ ít nhất cũng hai mươi năm rồi, khi nào thìthấy Thiếu chủ nghe lời như vậy chứ?

      Thời điểm Cố Uyên chạy tới biệt thự mà Từ Du Mạn ở tại núi Uẩn, sắc trời tối mù mịt rồi. Vừa tới biệt thự, nhìn thấy đám đànông toàn bộ được trang bị đầy đủ sẵn sàng, đứng ở cửa chờ .

      Được rồi, Úc thừa nhận chính mình muốn tiêuhao thể lực của Cố Uyên, nhìn xem Cố Uyênrốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu. Nhữngngười này đều là tinh trong tổ chức của bọnhắn, tuyệt đối phải mấy tên tiểu lâu la, sora kém , nhưng vẫn rất có bản lĩnh. Lúc trước, sau khi mình đánh bại 16 tên tinh này bị thương khắp người, cả ngườikhông có chỗ nào lành lặn cả. muốn xemthực lực của Cố Uyên mạnh cỡ nào.

      Úc dẫn theo Từ Du Mạn, còn có quản gia vàomột mật thất, ở trong phòng quan sát thưởngthức trận đọ sức sống chết này.

      16 tên tinh lựa chọn đánh luân phiên, người thứ nhất ra sân chính là lão Thập Lục, LãoThập Lục có ưu thế nào khác, ưu thế duy nhất chính là sức lực cực lớn.

      Lúc mới bắt đầu đối phó với tên Thập Lục kia,Cố Uyên nhiều lần chịu thiệt. Sau đó nhìn ra động tác của Thập Lục cũng linh hoạt, nghĩ ra cái mà dựa vào chính là sức lực. lợi dụng linh hoạt của thân thể mình, rất nhanh khiến Thập Lục thua trận.

      "Cái Lão Thập Lục này rất dùng đượca." Úc ở phòng quan sát nhìn thấy Thập Lục rất nhanh thua, mà Cố Uyên hề bị thươngchút nào, khỏi có chút buồn bực.

      "Đó là vì thầy Cố của chúng tôi lợi hại." Từ Du Mạn phản bác Úc.

      Từ Du Mạn phát , trong lúc vô tình, bảo vệ Cố Uyên đấy.

      "Đừng nóng vội! Bây giờ mới bắt đầu, phía sau còn có kịch hay đấy." Úc chợt hết buồn bực, cười đến ngàn cây vạn cây lê nở hoa a.

      Từ Du Mạn tức giận liếc cái, sau đó chuyên tâm nhìn màn hình giám sát. Lúc nhìn vào màn hình, đất lại có người ngã xuống, "Oa, đây chính là tinh của cácngười sao? đúng là tinh trong tinh a."

      Từ Du Mạn buông tha bất kỳ cơ hội nào để đả kích Úc. ra mặc dù phảirất ràng, nhưng Từ Du Mạn vẫn có thể nhìnra, lúc Cố Uyên đánh nhau với 16 gã tinh này, hoàn toàn có vẻ dễ dàng nhưvậy. có thể nhìn ra tránh né quyền cướccủa đối phương chính là có chút khó khăn, dù sao tinh vẫn là tinh , phải dễ dàngbị đánh bại như vậy. Nhưng trong miệng Từ Du Mạn vẫn muốn đem những tên tinh kia chêbai đến mức tồi tệ. Ai bảo tên Úc đáng chết nàybắt cóc tới đây.

      Ngày mai ngày kết hôn của A Dư. Nếu nhưbởi vì bị bắt cóc mà bỏ lỡ buổi lễ kếthôn của bạn tốt mình, tuyệt đối bỏqua cho gã Úc này. Hừ.

      "A..." Từ Du Mạn chợt kêu to, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm tên Úc ở bên cạnh. Nhìnhắn cười nhạt, dường như đây là trong dựliệu của . Biểu tình của Úc khiến Từ Du Mạn càng thêm căm giận, "Gã tinh chó má gì kia của , lại còn đánh lén, biết xấu hổ, tôi khinh thường , khinh thườngthủ hạ của ."

      Mới vừa rồi Cố Uyên hình như còn đối phó với gã đàn ông hình như là Thập Nhất, phíasau cư nhiên lại nhảy ra tên đánh lén sau lưng . Chỉ là thành công, sau lưng của Cố Uyên giống như là mọc thêm mắt vậy, néđược màn tập kích bất ngờ của .

      Nhưng mặc dù đánh lén thành công, nhưng hành vi của đối phương khiến cho Từ Du Mạn khinh bỉ rồi. Nếu Cố Uyên tránh được, vậy phải là… dám nghĩnữa. khẩn trương, ưu phiền, tức giận khi vừanhìn thấy có người đánh lén khiến lạimột lần nữa châm chọc Úc, ra cũng chỉ là mượn việc này để phát tiết thôi, cũng có mộtchút nguyên nhân là muốn mượn chuyện này để bình phục tâm tình của mình chút.

      Úc dường như nhìn thấu suy nghĩ của , bị như vậy nhưng giống như kỳ tích tức giận, mà chậm rãi ra: "Binh Bất YếmTrá (*), như vậy mới có thể khảo nghiệm đượcthực lực của đúng sao?"

      (*) chiến tranh ngại lừa dối

      Quản gia ở bên cạnh cằm cũng muốn rớt xuống,miệng mở rộng, ngây ngốc nhìn chủ tử nhà mình. Bộ dáng của ông ta hiển nhiên chính là kẻ ngu ngốc. khiếp sợ trong lòng quảngia có ai biết a. Đây là lần thứ hai Thiếu chủ nhà bọn họ được bình thường.

      Từ chuyện ngủ, sau đó là ngay lúc này. Nếu trước kia có người chuyện như vậy với Thiếu chủ, vậy tuyệt đối là chết có chỗ chôn. ( Ặc, hình như viết Úc nhà chúng ta quá độc ác rồi!!) Nhưng bây giờ Thiếu chủ cư nhiên cười… cư nhiên cười, ông khôngphải nằm mơ chứ.

      "Hừ, miệng lưỡi trơn tru." Từ Du Mạn khinh thường hừ tiếng, sau đó lại nhìn tình hình của Cố Uyên. Có lần đầu tiên đánh lén, có lần thứ hai. Bây giờ phải là từng ngườimột luân phiên tiến lên như lúc đầu, mà là cảđám người cùng nhau ùa lên, vây Cố Uyên vàogiữa.

      Cố Uyên cho dù lợi hại hơn nữa, cũng thể lần đánh thắng nhiều người vốn rất lợi hại như vậy. Đôi khi vừa mới tránh thoát kích của người nọ ở phía trước, ở phía sau kẻ khác lại đánh bất ngờ về phía . Mới vừa tránh thoát quyền rất hiểm ở phía sau, hai bên lại đồng thời ra chiêu. Chính là dướitình huống bị đám người hợp nhau tấn công, CốUyên bị thương là thể nào.

      Từ Du Mạn ở trong phòng quan sát nhìn thấyCố Uyên bị đánh, bàn tay vẫn luôn nắm chặt quần áo của mình.

      "Có cần phải khẩn trương như vậy ?" Úc nhìn động tác của , nhịn được .

      "Người bị đánh phải , đươngnhiên có cảm giác."

      "Người bị đánh cũng phải là a." Úc biết mình bị làm sao, trong lòng dâng lên chút chua xót. phải là chưa từng bị đánh như vậy, nhưng có ai từng lo lắng cho chứ.

      "Vậy cũng giống."

      "Bởi vì thích thôi." Úc ánh mắt mập mờ,nhìn Cố Uyên đọ sức với người ta.

      "Mới có, tôi quan tâm thầy giáo, đó là việc nên làm." Lúc này còn mạnh miệng.

      " thèm tranh luận với , tôi cũng khônghy vọng nghe thích thầy ấy."

      " phải thích tôi đó chứ?" Từ Du Mạncũng định nghe Úc chuyện, bởi vì nhìn thấy ngang hông của Cố Uyên lại bị đá mộtcái. thiếu chút nữa liền ngã sấp xuống rồi.

      Cũng biết qua bao lâu, 16 gã tinh toàn bộ đều bại trận rồi. Sắc trời từ tối mịt lúc bắt đầu sáng dần lên, bây giờ trở thànhsáng rồi, mặt trời cũng lên cao rồi. người của Cố Uyên vết thương chồng chấtrồi, chỉ là ý chí mạnh mẽ của vẫn còn chống đỡ để ngã xuống.

      Cố Uyên nặng nề kéo bước chân, từng bướctừng bước về phía cửa chính biệt thự. Cửa chính vẫn đóng chặt, Cố Uyên liếc mắt nhìnchiếc Macbook Apple được đặt ở cửa, chậm rãi tới trước laptop, mở laptop ra.
      _tata_ thích bài này.

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 55

      Đời này gặp phải chủ tử như vậy!

      Sau khi Cố Uyên gõ mấy cái lên bàn phím, cửa mở ra, thực ngã xuống. Từ Du Mạn lo lắng muốn ra ngoài, nhưng lại bị tên giữ cửa cứng rắn cản lại. nhìn Úc vẫn có bất kỳ biểu lộ gì, cũng có bất kỳ động tácnào: "Để cho tôi ra ngoài!"

      "Có bản lĩnh tự mình ra ngoài ." Úc giọng điệu nhàn nhạt, nghe ra cảm xúcgì.

      Từ Du Mạn nhìn hai người ngăn cản ,ngoài dự đoán mọi người, nhân lúc đốiphương còn chưa chú ý tới tình huống, mộtcước đá vào bộ vị trọng yếu của đối phương. ngờ lại dùng đến chiêu này, ngờ động tác của lạinhanh nhẹn như vậy, hậu quả của việc xem thường chính là che bộ vị nào đó lăn lộntrên mặt đất.

      Tên còn lại may mắn thoát nạn nhìn thấy cước này của Từ Du Mạn nhanh, độc, chuẩn còn có lực, ở trong lòng đánh giá thực lựccủa , dám hành động thiếu suy nghĩ. còn nóng lòng với tình hình của Cố Uyên, làm sao lại lề mề cùng , người ta vẫn còn tính toán Từ Du Mạn lại chân đá trúng cái bộ vị tương tự.

      Người ngã xuống rồi, Từ Du Mạn vội vã chạy ra ngoài.

      Chuyện kỳ quái là phía sau cũng cóngười ngăn cản , vốn còn chuẩn bị tốt cho phen ác chiến đó chứ, kết quả như thế nằm ngoài dự đoán của , chỉ là cũng mừng rỡnhẹ nhõm. Từ Du Mạn tới ôm lấy Cố Uyênvẫn giữ nguyên tư thế như lúc nhìn qua màn hình quan sát, định đỡ dậy.

      Đêm đó Cố Uyên say rượu, Từ Du Mạn rất dễ dàng nâng được dậy, nhưng bây giờ chút cũng dám di chuyển Cố Uyên,giống như búp bê sứ, dễ dàng bị vỡnhư vậy. nâng ngồi lên, để đầu tựa vào trước ngực mình, tay che lại vết thương vẫn cònđang chảy máu người .

      Úc cũng ra, khoanh tay lười biếng tựa vào cửa, có chút tối tăm nhìn Cố Uyên dựa vào trong ngực Từ Du Mạn. Tại sao vẫnkhông sánh bằng Cố Uyên? Tại sao vẫn mạnh bằng Cố Uyên? rốt cuộc cóthể hiểu câu kia của Chu Du thời tam quốc: ‘Trời sinh Du sao còn sinh Lượng’! vô cùng muốn : ‘Trời sinh Úc sao còn sinhUyên’.

      Từ đến lớn vẫn luôn là người mạnh nhất, cao cao tại thượng, được người ta ngưỡngmộ tâng bốc. Nhưng kể từ khi gặp phải CốUyên, chính là mọi chuyện đều thua kém Cố Uyên!

      "Gọi bác sĩ tới." Từ Du Mạn lạnh lùng . Côkhông tin tên đàn ông này có bác sĩ tưnhân của mình.

      " chính là cầu xin người khác như vậy sao?"Úc quên buồn bã của mình mà phục hồilại tinh thần, .

      "Tôi có là cầu xin sao? cảmthấy đây là việc nên làm sao?" Từ Du Mạnmạnh mẽ áp chế thanh của mình, cố gắnggiữ vững bình tĩnh khuôn mặt, cố gắng đểgiọng của mình run rẩy. cảm thấyhô hấp của Cố Uyên càng ngày càng yếu ớt rồi.

      "Hả? Tôi cảm thấy như vậy." Cố Uyênsắp chết? Chết tốt, chết rồi người mạnhnhất chính là .

      Từ Du Mạn cắn cắn môi dưới, đây là động tác làm từ khi 12 tuổi : "Tôi cầu xinanh, gọi bác sĩ cho thầy ấy."

      Úc cũng biết chính mình làm sao vậy,nhìn vẻ mặt của Từ Du Mạn, lại có chútkhông đành lòng, thái độ rốt cuộc vẫn phải mềmnhũn ra : "Mặc dù vẻ mặt cứng ngắc, thanh âmcứng ngắc, nhưng tôi vẫn là miễn cưỡng chấp nhận. Chẳng qua tôi có điều kiện."

      "Điều kiện gì?"

      Có lẽ là bây giờ còn chưa nghĩ ra, chờnghĩ xong rồi . ti-vi cũng diễn như vậy.Quả nhiên, liền nghe Úc : " tại chưanghĩ ra, có thể ngày nào đó nghĩ xong rồi ."

      "Được." Dù gì cũng đồng ý, thời gian chờ ai cả, Từ Du Mạn dám dây dưa vớihắn.

      "Tôi bảo quản gia gọi bác sĩ tới rồi, tại hẳn đường đến." Từ Du Mạn biết mình mắc bẫy của Úc. Trong lòng có chút hối hận, nhưng cũng đổi ý. đổi ý, ngộ nhỡ Úc cũng đổi ý sao?

      Úc biết mình sao lại dễ dàng đồng ý như vậy, là do có liên quan đến Từ Du Mạn sao? Dĩ nhiên thể nào, làm sao lại để cho ảnh hưởng đến quyết định của . để cho Cố Uyên chết, đó là vì còn muốn chân chính quyết đấu với Cố Uyên, đúng,chính là vì nguyên nhân này.

      Rất nhanh, bác sĩ tới rồi. Là Dung Hiên,người trước kia Cố Uyên mời tới khám châncho Từ Du Mạn. Dung Hiên vội vã liếc mắt nhìn cái, sau đó liền bắt đầu hết sứcchăm chú băng bó trị liệu cho Cố Uyên ngay tạichỗ.

      Mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi, tóc của Từ Du Mạn bị phơi nắng tới nóng bỏng. Mồ hôi trêntrán liên tục chảy xuống hai gò má, có chút mồhôi chảy qua mắt , cũng chớp mắt cái, khẩn trương muốn chết. Cho đến khiDung Hiên ngưng động tác tay, mới thả lỏng người.

      Dung Hiên tự mình thu dọn mấy thứ xong, đứng lên. Sau đó có mấy người nâng Cố Uyên lên đưa vào nhà, là căn phòng mà tối hôm qua Từ Du Mạn ngủ, "Toàn thân có 8 chỗ bị xương, 3vết dao. Tôi chỉ đơn giản xử lý chút, vẫnphải đưa đến bệnh viện, chỗ tôi có đầyđủ dụng cụ thiết bị."

      Úc gật đầu cái, ý bảo mình biết.

      Từ Du Mạn cũng biết là có vấn đề gì lớnnữa, tâm tình buông lỏng rất nhiều.

      "Làm sao lại ở chỗ này?" Dung Hiên nhíu mày nhìn Từ Du Mạn.

      Từ Du Mạn chỉ vào Úc : " bắt cóc tôi tới."

      "Bọn họ tìm khắp nơi."

      "Ừ, tôi biết."

      Trò chuyện mấy câu xong, Dung Hiên chợt lộra vẻ mặt rất quỷ dị, khiến Từ Du Mạn nhìnthấy phải sửng sốt chút, biết Dung Hiên đây là có ý gì. Sau đó, chỉ nghe thấy DungHiên : "Sao còn đưa cậu ta vào phòng nữa?Còn nhanh đưa đến bệnh viện a."

      Từ Du Mạn gì, muốn hôn mê, đầu óc thể suy nghĩ nữa. Mới vừa rồi lời Dung Hiên liền có thể nghe được, làm sao có thể nghe được đây? Cho dù nghe được, vậy Úc sao? Từ Du Mạnhung hăng trợn mắt nhìn Úc cái, nhúnnhún vai, tôi chính là cố ý sao? (Đồ khốn,hành hạ thầy Cố thế à… Grừ )

      Cố Uyên mới vừa được đưa tới, mới vừa nằm lên giường lớn thoải mái mềm mại, cònchưa tỉnh lại, lại bị nâng lên, sau đó mang vào trong xe.

      biết Cố Uyên kiếp trước tạo nghiệt gì,đời này bị thương nặng như vậy còn phải chịugiày vò như vậy.

      Cố Uyên mới vừa được đưa lên xe, Úc lên tiếng : "Cũng đưa 16 người bọn họ đến bệnh viện ."

      Thời gian dài như vậy Úc mới nhớ tới thủ hạcủa vẫn còn nằm mặt đất bị thươngnghiêm trọng như nhau. 16 tên này cũng khôngbiết kiếp trước gây ra nghiệt gì, đời này lại gặp phải tên chủ tử như vậy.
      _tata_Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :