1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 46

      Mất tích lần nữa!

      Điều tra tài liệu chút, liền biết Dương Kiệtlà con trai của Phó thị trưởng thành phố A. Khó trách ở trường học có thể hung hăng càn quấynhư vậy. Tục ngữ : người hiền hay bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi. Dương Kiệt muốn gồitrên người Cố Uyên, nhưng phảingựa, càng phải là ngựa hiền. Muốn cưỡi lưng sao, vậy phải xem Dương Kiệt cóchịu được bị hất ngã hay !

      Dương Kiệt nhất định là muốn. Từ lúc nhìn thấy Cố Uyên, là biết Cố Uyên tới vì chuyện của Mạn Mạn. tại Mạn Mạnđang ở trong phòng ngủ của , làm sao dám để cho Cố Uyên đến phòng ngủ của mình và nhìn thấy Mạn Mạn nằm giườngcủa đây? Sớm biết liền cho Mạn Mạn ít thuốc mê, Cố Uyên muốn xem cứ để cho taxem, là sai lầm. Làm sao bây giờ?

      Cố Uyên lên vậy chắc chắn là thấy Mạn Mạn, "Thầy Cố, thư phòng, phòng khách gì đó có thể tùy tiện thầy thăm quan, nhưng phòngngủ là gian cá nhân, sợ là bất tiện a."

      Dương Kiệt có thể cự tuyệt sao? Nhưngcha Dương Tổ Quang cũng biết có tâm tư gì a. Dương Tổ Quang mặc dù biết Cố Uyên tại sao lần đầu tiên tới lại muốn thăm phòng ngủ của con trai ông ta, nhưng ông vẫn là có thể chấp nhận. Nếu như muốn thăm thư phòng của ông ta, ông ta nhất địnhkhông muốn. Trong thư phòng có vài thứ vẫn là muốn cho người khác nhìn thấy. đứa ngu xuẩn, nếu Cố Uyên thuận miệng muốn thăm quan thư phòngcủa ông ta làm sao bây giờ? Đồ ngu xuẩn.

      Dương Tổ Quang trong lòng mắng, nhưng mặt lại tươi cười, "Cháu họ xa muốn thăm cứ thăm , chỉ là phòng của khuyển tử có lẽhơi lộn xộn, thông cảm ha." là biết bámvíu quan hệ a, vậy mà gọi là cháu họ rồi.

      Cố Uyên ngắm nghía ly nước ràng rất mới trong tay, cũng chỉ có Mạn Mạn mới có thể dùng ly giấy để mời , "Con trai mà, lộn xộnmới bình thường." thuận miệng .

      Lão già kia là sợ nhìn thấy mấy thứ đồkhông nên thấy trong thư phòng của lão ta mà thôi. Nhưng mà tại có suy nghĩđó, chỉ là tới Mạn Mạn, cho nên lần này tạm tha cho lão.

      "Kiệt nhi, còn mau đưa cháu họ đếnphòng ngủ của con." Dương Tổ Quang vội vàng dặn dò, chỉ sợ Cố Uyên tạm thời đổi ý, muốnđến thư phòng của ông ta. Dương Kiệt ở bên ngoài cho dù phách lối bá đạo thế nào, nhưng ở nhà trước sau đều dám ngỗ nghịch với Dương Tổ Quang, dù sao mọi thứ của đềulà Dương Tổ Quang cho.

      Cúi đầu, Dương Kiệt chỉ đành chịu, với Cố Uyên: " thôi."

      Dương Kiệt ở phía trước, Cố Uyên theo phía sau . Dương Kiệt cảm thấy lúc này lên lầu, so với lúc xuống lầu vừa rồi càng thêm nửa bước khó . Cố Uyên hiểu đấu tranh trong lòng Dương Kiệt, cười lạnh theo sát sau lưng , cũng thúc giục . Chính lànhư vậy, khiến hối hận rất lâu rất lâu.

      Thời gian lên lầu hao tốn ít, vừa lên lầu,Dương Kiệt dẫn Cố Uyên bên trái, Dương TổQuang chợt xen vào: "Kiệt nhi, sao con lại sai hướng rồi?" ngu xuẩn, chẳng lẽ hắnkhông biết Dương Kiệt là cố ý sai sao? Cũng biết làm thế nào leo lên được vị trí Phó Thị Trưởng này.

      Dương Kiệt gì với cha . cócách nào, Dương Kiệt đành phải quay đầu lại đitới phòng ngủ của mình. là bước từng bước .

      Mới vừa xoay người, chỉ nghe thấy bên trong phòng ngủ của truyền đến tiếng thét chói tai của Mạn Mạn. Cố Uyên đẩy Dương Kiệt ra,xông tới mở cửa phòng. Bên trong đâu còn bóng dáng của Từ Du Mạn a. Cố Uyên nhìn vềphía Dương Kiệt vừa tiến vào phía sau cũng có vẻ mặt nghi ngờ, biết trong lòng Dương Kiệt cũng biết là ai mang Mạn Mạn . Nhưng, trước đó Mạn Mạn nhấtđịnh là ở chỗ này, sai.

      Dương Tổ Quang nhìn thấy khuôn mặt trầmcủa Cố Uyên, trong lòng lộp bộp tiếng. Xem ra Cố Uyên là tới tìm người, hơn nữangười là con trai mình mang , ở trongphòng ngủ của con trai mình, điều khiến ông ta lo lắng là người mà Cố Uyên muốn tìm từ phòng của con ông ta mất tích thấy nữa,hơn nữa biết là ai mang . Trời ạ,người nào cho ông ta biết rốt cuộc nên làmgì bây giờ? Đầu của ông ta là đau.

      "Nghịch tử, người mới vừa rồi ở trong phòngcủa mày rốt cuộc là ai?" Dương Tổ Quang rốngto.

      "Con…", Dương Kiệt cũng biết nên thế nào dưới tình huống như thế. có biện pháp, Dương Kiệt đành phải nhắm mắt : "Bạn của con."

      Cố Uyên lại cầm lên sợi dây dùng để tróiMạn Mạn ghế.

      Sau khi cởi trói cho Từ Du Mạn liền tiện tay ném ở ghế, ngờ lại bị Cố Uyên phát . cầm sợi dây trong tay tới trước mặtDương Kiệt và Dương Tổ Quang, "Bạn ? Các người chơi trò chơi gì sao? Còn dùng đượcsợi dây thừng thô to như vậy?"

      Mạn Mạn nhất định bị trói đau rồi. Nghĩ tới đây,Cố Uyên liền chịu được đau lòng. còn nỡ câu nặng lời với .

      Dương Tổ Quang tát cái lên mặt DươngKiệt, mặt của Dương Kiệt lập tức xuất mộtdấu bàn tay đỏ tươi, "Nghịch tử a nghịch tử."Dương Tổ Quang bi phẫn .

      Cái đứa nghịch tử này, trói người phụ nữ nào vềnhà cũng có thể, sao lại cố tình chọc phải nhân vật mà chọc nổi đây. Chỉ biết gây phiền toái cho ông ta, thêm phiền.

      Sau cái tát, Dương Tổ Quang có chút co giật, tay còn che lồng ngực của mình. Mắtthấy Dương Tổ Quang sắp ngã xuống, DươngKiệt vội vàng ôm lấy ông ta, "Cha, cha, cha làmsao vậy?"

      Cố Uyên vô tình xem hai cha con bọn diễn kịch. Món nợ này khi có thời gian rảnh tính với họ. Việc cấp bách bây giờ là tìm MạnMạn. Người kia mang Mạn Mạn , nghe tiếngkêu của Mạn Mạn mới lát liền vào nhưng cũng thấy bóng dáng đâu.

      Sau khi vào, đặc biệt nhìn qua cửa sổ. có thể xác định đối phương từ cửa sổ tiếnvào, cũng có thể xác định từ cửa sổ ra. Thế nhưng khi từ cửa sổ nhìn xuống, lạikhông thấy gì cả. Rốt cuộc là ai mang Mạn Mạnđi? Năng lực của người này thể khinh thường.

      Cố Uyên lại liếc mắt nhìn bộ dáng Dương Tổ Quang bị phát tác bệnh tim, còn ngã mặt đất, cùng với Dương Kiệt thất kinhkhông biết làm sao , hừ lạnh tiếng:"Chuyện này, sau này tôi tính toán ràng." xong, cũng để ý Dương Tổ Quang khổ sở cầu xin, vòng qua bên cạnhhắn, rời .

      Cố Uyên thoạt nhìn rất trấn tĩnh, ít nhất nhìn bềngoài rất trấn tĩnh. thực tế trong lòng anhđang dậy sóng, trước giờ chưa từng sợ hãinhư vậy. Người mang Mạn Mạn rốt cuộc làai? Tại sao động tác lại nhanh như vậy, nhanhđến mức khiến cũng phát ra dấu vết nào.

      Cố Uyên vừa vừa tự hỏi. Vừa mở ra cổng nhà Dương Kiệt, nhìn thấy trong con hẻm nhỏcách nhà Dương Kiệt xa, Mộ TrườngPhong đánh nhau với người ta. Thân thủ của hai người thua kém nhau lắm, cơ hồ tạo thành cục diện ngươi làm ta bị thương được, ta cũng khiến ngươi bị thương được, muốn đả thương chính là cả haibên đều tổn hại.

      Mộ Trường Phong vừa rảnh chút, liền nhìn thấy Cố Uyên chuẩn bị rời , "Cố Uyên."
      _tata_tart_trung thích bài này.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 47

      Cố Uyên cũng biết đùa ác!

      Cố Uyên vừa vừa tự hỏi. Vừa mở ra cổng nhà Dương Kiệt, nhìn thấy trong con hẻm nhỏcách nhà Dương Kiệt xa, Mộ TrườngPhong đánh nhau với người ta. Thân thủcủa hai người thua kém nhau lắm, cơ hồ tạo thành cục diện ngươi làm ta bị thương được, ta cũng khiến ngươi bị thương được, muốn đả thương chính là cả haibên đều tổn hại.

      Mộ Trường Phong vừa rảnh chút, liền nhìnthấy Cố Uyên chuẩn bị rời , "Cố Uyên."

      Cố Uyên lúc này mới dừng bước, xoay ngườihỏi: "Chuyện gì?" cảm thấy và Mộ Trường Phong có quan hệ gì, nếu có, vậycũng hẳn là quan hệ tình địch thôi. Cho nên, ngờ Mộ Trường Phong gọi lại. Là muốn giúp ta tay sao?

      "Đại lộ Trường Lĩnh, bọn họ mang theo MạnMạn về hướng đại lộ Trường Lĩnh bên kia."

      Còn đợi Mộ Trường Phong câu tiếptheo, Cố Uyên cũng xông ra ngoài. Địa điểmmục tiêu là đại lộ Trường Lĩnh.

      Mộ Trường Phong im lặng nhìn bóng lưng nhanh chóng rời của Cố Uyên. ta thậtđúng là lo lắng cho Mạn Mạn, còn đợimình cho hết lời, liền chạy rồi. Vốn là, Mộ Trường Phong định đưa chìa khóa xe củamình cho Cố Uyên Cố Uyên đượcnhanh hơn. ngờ Cố Uyên thông minhmột đời mà hồ đồ nhất thời. Đối với chuyện củaTừ Du Mạn, chưa bao giờ là người bình tĩnh cả.

      Gã đàn ông đánh nhau với Mộ Trường Phong nhìn thấy tinh lực của đặt người nên định rời . thể đánh nữa, bây giờ mặc dù xem ra cả hai ngang tài ngangsức, nhưng biết, người đàn ông này mạnh hơn . Mộ Trường Phong nhìn thấu suy nghĩ của người đàn ông này, nên tiếp tục đấu với . Chính là muốn kéo theo , có kéo cũngphải kéo chết. Mặc dù như vậy, MộTrường Phong sao có thể để cho chết như vậy? Người đàn ông này khẳng định còn hữudụng .

      Sau khi Cố Uyên chạy liền bắt đầu hối hận mình hôm nay sao lại lái xe tới đây chứ?Aiz. Sai lầm như vậy về sau tuyệt đối thể xảy ra nữa, chết người. Về sau mặc kệ đâuvẫn là phải lái xe tốt nhất.

      ra Cố Uyên trước kia cũng có thói quen lái xe, nhưng kể từ lần đó Từ Du Mạn bị bệnhgặp phải kẹt xe, Cố Uyên có nhiều khi ra cửa lái xe.

      Cố Uyên nhìn thấy chiếc xe mo-to dừng ở ven đường, chủ xe vẫn còn mua báo ởtiệm bán báo ven đường. hai lời,lấy ra tiền từ trong ví nhét vào tay của chủ xe,sau đó liền lái xe máy vội vã chạy .

      Người đàn ông đeo mắt kính mua báo cònchưa kịp phản ứng với chuyện xảy ra, Cố Uyên cũng thấy bóng dáng. Thứkhông thấy còn có chiếc xe gắn máy kia.

      Người kia có chút ngây ngốc nhìn tiền trong tay, biết chuyện gì xảy ra. Lúc này, từ nhà vệ sinh công cộng phía sau tiệm bán báo có người đàn ông ra. Đột nhiên người nàytrợn to hai mắt, vội vàng chạy tới. ta cặpmắt còn bốc lửa hỏi người đàn ông nắmtiền trong tay: "Xe của tôi, có nhìn thấy xecủa tôi đâu ? Xe của tôi sao lại thấy nữa rồi?"

      Người đàn ông giọng điệu đau khổ, ánh mắtcăm phẫn, người biết nhất định còntưởng rằng cái xe mà người đàn ông mất phải là chiếc xe máy bình thường, mà là chiếc xe thể thao đắt giá.

      Ngay sau đó, người đàn ông mang mắt kínhđang mua báo nâng tay mình lên, giơ lên trướcmặt người chủ xe tức giận: "Đây… đây là…vâng… mới vừa rồi… người đàn ông kia đưa."

      Người nhát gan a, cứ như vậy bị dọa đến chuyện cũng trôi chảy.

      Chủ xe cầm lấy tiền, vừa đếm vừa hỏi: "Ngườiđàn ông nào?"

      "Người lái… lái xe . . . . . ."

      Chủ xe chợt cười, lấy tay vỗ vỗ bả vai ngườiđàn ông đeo kính nhát gan kia, giọng bìnhthản: "Lái lái thôi! Cứ cho là tặng choanh ta . phải là chiếc xe máy ráchthôi sao?"

      Aiz, biết mới vừa rồi ai vì chiếc xe máy rách mà thiếu chút nữa đánh nhau với người ta đấy.

      Người đàn ông mang kính vẫn còn ngây ngốcgật đầu, còn chủ xe vui sướng vừa vừa hát dở chịu nổi rời khỏi tiệm bán báo. Lần này hời rồi, số tiền này đủ mua chiếc xe thể thao second-hand rồi.

      cái xe máy second-hand dùng trongmột thời gian dài lại đổi được chiếc xe thể thao second-hand, ai mất hứng cho được chứ? phải về cám ơn con chó nhà hàng xóm, bởi vì hôm nay cẩn thận dẫm lên phân của nó. ra là thế giới có loại vận cứt chó này, có thể là tồn tại Truyền Kỳ a.

      Lúc đến quảng trường Kim Phủ, Cố Uyên liền tập trung vào chiếc xe con màu đen cáchđó xa. Tại sao lại cảm thấy Mạn Mạnđang ở ngay trong chiếc xe này? Cố Uyên nghĩkhông ra bất kỳ lý do nào, chỉ có thể , đó là giác quan thứ bảy của . (Hix, mới nghecó giác quan thứ 6 thôi, còn có cả giác quanthứ 7 nữa)

      Phụ nữ luôn mình có giác quan Thứ Sáu, chẳng lẽ cũng cho phép đàn ông có giácquan Thứ Bảy sao?

      Cố Uyên cơ hồ đem chiếc xe gắn máy chạy vớivận tốc lớn nhất, hơn nữa còn đội nón bảo hiểm.

      Gió lớn gào thét hai bên tai. Gió giống như lưỡidao sắc bén càng ngừng thổi qua mặt của Cố Uyên.

      Cố Uyên chạy xe máy, đầu còn độinón bảo hiểm, hơn nữa còn vượt quá tốc độnghiêm trọng, rất nhanh liền thu hút chú ý của cảnh sát giao thông. Những người cảnh sátgiao thông cố gắng muốn Cố Uyên dừng lại, chạy xe mô-tô ở phía sau đuổi theo , hơn nữa còn có người cầm cái loa ngừng hô:"Chiếc xe mô-tô phía trước, vượt quá tốc độ cách nghiêm trọng, vượt quá tốc độ cách nghiêm trọng, cảnh cáo mau dừng xe."

      Cố Uyên thầm mắng trong lòng. Vốn là chiếc xe con trước mặt cũng phát ra , cho nên mới có cơ hội đuổi theo. Mắt thấy sắp đuổi kịp, cư nhiên lại có người nhảy ra phá đám, khiến chiếc xe trước mặt phát ra , hơn nữa bắt đầu tăng tốc rồi.

      mình vượt quá tốc độ, chiếc xe kia khôngphải cũng vượt quá tốc độ sao, hơn nữa còn quá tải.

      Cố Uyên rất muốn… rất khôngmuốn dừng lại, nhưng vẫn phải dừng lại. Làbởi vì mấy tên cảnh sát giao thông sao? Có khảnăng sao? Nguyên nhân khiến Cố Uyên dừng lại vô cùng… vô cùng bất đắc dĩ, muốntìm thứ gì đó phát tiết chút. Tiếc rằng, mấy tên cảnh sát giao thông đuổi theo tới liền trở thành nơi trút giận của .

      "Các người có biết các người mới vừa làm gì ? !"

      "Chúng tôi cố gắng thực trách nhiệmcủa mình. vượt quá tốc độ, nhất định phải bị phạt tiền." cảnh sát giao thông .

      Cố Uyên cũng biết đây là chức trách của người ta, đáng tiếc, lần này muốn trút giận chút, làm cho tình cảm vượt qua lý trí, "Cácngười đây là phá hỏng nhiệm vụ bí mậtcủa cảnh sát chúng tôi. Mới vừa rồi tôi đangtruy đuổi tên tội phạm thuốc phiện lớn. Chúng tôi bố trí cục diện này hai năm, chính làđể bắt . tại sao? Bởi vì các ngườingu ngốc phá hoại sắp đặt tỉ mỉ hai năm qua của chúng tôi, kế hoạch trong thời gian dài của chúng tôi phá sản, các có thể gánh chịu hậu quả sao?"
      _tata_Phong nguyet thích bài này.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 48

      Nữ nhân, tên của em phải gọi là dũng mãnh!
      Cố Uyên cũng biết đây là chức trách của người ta, đáng tiếc, lần này muốn trút giận chút, làm cho tình cảm vượt qua lý trí, "Cácngười đây là phá hỏng nhiệm vụ bí mậtcủa cảnh sát chúng tôi. Mới vừa rồi tôi đangtruy đuổi tên tội phạm thuốc phiện lớn. Chúng tôi bố trí cục diện này hai năm, chính làđể bắt . tại sao? Bởi vì các ngườingu ngốc phá hoại sắp đặt tỉ mỉ hai năm qua của chúng tôi, kế hoạch trong thời gian dài củachúng tôi phá sản, các có thể gánh chịu hậuquả sao?"

      Cậu cảnh sát giao thông bị lời của Cố Uyêndọa sợ đến câu cũng dám . Nhưng còn có cảnh sát giao thông khácmặc dù cảm thấy hơi áy náy, nhưng vẫn hùng hồn : "Bộ phận cảnh sát giao thông chúng tôi cũng nhận được bất kỳ thông báo nào,cho nên dù lời của , cũngkhông thể đem trách nhiệm đổ hết lên đầu chúng tôi. Gây nên hậu quả như thế, tôi rất xinlỗi. Nhưng vẫn phải bị phạt tiền. Hơn nữamời xuất trình chứng minh thư và giấychứng nhận, chính là giấy chứng nhận cảnhsát."

      "Ha ha, có tiền đồ." Cố Uyên phối hợp mà đưachứng minh thư cùng giấy chứng nhận khôngbiết là giấy chứng nhận gì cho cảnh sát giaothông vẫn kiên trì xem, ta lập tức cảm thấykính nể.

      Cố Uyên vỗ vỗ bả vai cậu cảnh sát giao thông:"Tiền phạt bây giờ có để đưa cho , nếu tôi cùng trở về đồn, tôi lại gọingười mang tiền tới?" Dù sao bây giờ cũngkhông đuổi kịp, gấp gáp cũng có biện pháp. Vẫn nên quay về suy nghĩ kỹ bước kế tiếp phải làm gì.

      ", cần." Cậu cảnh sát giao thông lập tức .

      "Phạt tiền là nhất định rồi, nhưng tôi nghĩ có thể còn vội, tôi có thể giúp đóng tiền phạt trước."

      "Được, cho tôi số điện thoại của cậu, lần sau tôi trả cho cậu." Cậu cảnh sát trẻ từ chối, trao đổi số điện thoại với Cố Uyên.

      "Kéo chiếc xe này trở về , hết xăng rồi." Cố Uyên xong, liền biến khỏi tầm mắt của cậu cảnh sát.

      Cố Uyên tin rằng, cậu cảnh sát giao thông này ngày sau nhất định có thành tích lớn. Cậu ta cũng phụ lòng tín nhiệm của Cố Uyên đối với cậu, trở thành thế hệ phá án thầnkì.

      Cố Uyên dọc đường nhớ lại, theo hiểu biếtcủa , Mạn Mạn cũng có khả năng chọc phải loại người, ừm, trải qua chuyên nghiệp huấn luyện này. Cho nên, khả năng duynhất chính là, tất cả đều là bởi vì .

      Cố Uyên nghĩ như vậy, liền muốn đập bể tường.

      là muốn mang đến hạnh phúc cho MạnMạn, chứ phải loại tai vạ này. Cố Uyêntrở lại nhà của Từ Du Mạn, ngồi ghế sa-lonnhà ngẩn người. , người đàn ông giống như thể dùng từ ‘ngẩn người’, mà nên dùng từ ‘trầm tư’ để hình dung. ra , ý nghĩa đều giống nhau.

      Chuông cửa vang lên, vang lên lâu CốUyên mới ra mở cửa. Là Thẩm Mặc Dư cùng Trương Chương Việt.

      Cửa vừa mở ra, Thẩm Mặc Dư liền xông vào hỏi: " sao lại ở nhà của Mạn Mạn, tạisao lâu như vậy mới mở cửa, Mạn Mạn đâu?"Thẩm Mặc Dư vào liền tìm người khắp nơi. Mạn Mạn này, cư nhiên cả ngày đều khôngnhận điện thoại của !

      Thẩm Mặc Dư tìm được người, lại quaylại phòng khách, "Mạn Mạn đâu rồi?"

      Hôm nay với Trương Chương Việt định mua cho Mạn Mạn bộ váy phù dâu, quyết địnhgọi điện thoại kêu Mạn Mạn tới đó tự mìnhchọn, nhưng bất kể gọi bao nhiêu lần đều khôngcó người nhận. Trước kia Mạn Mạn chưa từng có tình huống nhiều lần như vậy đều khôngnhận điện thoại của . Trương Chương Việtnói có thể Mạn Mạn có việc gì đó nên nghe thấy điện thoại gọi tới, hoặc là ra ngoài mang điện thoại người. Nhưng côcảm thấy có gì đó đúng. cũng biết lờiTrương Chương Việt phải cókhả năng, nhưng vẫn lo lắng, cho nên mới tới nhà của Mạn Mạn.

      Thẩm Mặc Dư vừa hỏi Cố Uyên, vừa lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạn Mạn. Sau đó chỉ nghe thấy từ trong phòng ngủ của Từ Du Mạn truyền đến bài hát ‘Bởi vì ’ của VươngPhi. Xem ra, điện thoại di động của Mạn Mạn để ở nhà.

      Đối mặt với câu hỏi hùng hổ dọa người của Thẩm Mặc Dư, còn có hỏi thăm lo lắng của Trương Chương Việt, Cố Uyên bất đắc dĩ :"Mạn Mạn bị người ta bắt cóc rồi."

      "Cái gì? Bắt cóc?" Thanh của Thẩm Mặc Dư vô cùng bén nhọn.

      "Làm sao biết Mạn Mạn bị bắt cóc? Tại sao ngăn cản? rốt cuộc có phải đànông hay mà khoanh tay ngồi nhìn MạnMạn bị bắt cóc? Mạn Mạn tại sao lại bị bắt cóc?"

      Mấy câu hỏi liên tiếp nhau, khiến Cố Uyên cười khổ, còn mặt mũi nào. Trương Chương Việt lần đầu tiên nhìn thấy Cố Uyên đau khổ cười gượng bất đắc dĩ như vậy, từ khi quen biết Cố Uyên, Cố Uyên vẫn luôn là người quyết định kế sách, lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng bâygiờ….

      Trương Chương Việt vội vàng che miệng Thẩm Mặc Dư: "Uyên, xin lỗi, A Dư là quá khẩntrương lo lắng thôi." Miệng của vợ , phải quản.

      "Tớ hiểu ." Thẩm Mặc Dư sai, MạnMạn bị bắt cóc là bởi vì , trơ mắt nhìn chiếc xe hơi màu đen rời nhưng làm gì được, là vô dụng. Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên. Lượng công việc của chuôngcửa nhà Từ Du Mạn có thể sánh ngang với lượng công việc của mấy nhà lãnh đạo kia rồi,chuông cửa đáng thương.

      Là Mộ Trường Phong, trong tay kéo theo cơ thể nha, chính là người đàn ông trước đó đánh nhau với ta, "Tôi đoán cậu ở đây."Mộ Trường Phong với Cố Uyên. Sau khi vào thuận tay ném cái người nhìn rangười kia xuống đất, đóng cửa lại. Cố Uyên cũng đem gã đàn ông kia kéo vào, với MộTrường Phong: "Tôi đoán tìm đến tôi."

      Thẩm Mặc Dư nhìn đống "vật thể" bị Cố Uyên kéo vào, vẻ mặt rất kỳ quái, " là ai vậy?"

      "A, đồng bọn của kẻ bắt cóc Mạn Mạn."

      Thẩm Mặc Dư vừa nghe , đây là người trong nhóm bắt cóc Mạn Mạn, liền nổi giận.Vốn có nơi phát tiết, trách móc CốUyên hồi còn chưa nghiền, nếu ta ở chỗ này, vậy cũng đừng trách .

      Thẩm Mặc Dư cuốn ống tay áo lên, bắt đầu tiến hành việc phát tiết của .

      Cố Uyên, Mộ Trường Phong, Trương Chương Việt ba người đàn ông cũng có phần nhìn nổi, là thê thảm nỡ nhìn, là vô cùng thê thảm. Cố Uyên ở bên cạnhTrương Chương Việt giọng : "Cậu khẳng định muốn lấy ấy?"

      Mặc dù trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi,nhưng miệng Trương Chương Việt vẫn cứng rắnnhư vậy. Trương Chương Việt tự hào vô cùngnói với Cố Uyên: "Bà xã tôi thế này gọi là có cátính, tính tình chân ."

      Mộ Trường Phong chợt nghĩ đến Lâm ThiểnTuyết, so với Thẩm Mặc Dư và Mạn Mạn thìTuyết Tuyết của là rất dịu dàng rồi.Thẩm Mặc Dư rốt cuộc làm cái gì mà khiếnba người đàn ông này đều có suy nghĩ như vậy,hơn nữa đều chút sợ hãi nho a.

      (Mọi người đoán chút , a Dư nhà chúngta tra tấn người kia như thế nào đây? )

      Trở lại thời điểm Thẩm Mặc Dư tra tấn người kia, ba người đàn ông chỉ lộ vẻ mặt hoảng sợ, hơn nữa còn có động tác rất nhỏnhặt, dễ dàng bị phát ra. ra , là sắc nữ thông thường cũng biết. Chỉthấy ba người đàn ông hẹn mà cùng kẹpchặt hai chân.

      Lại nhìn bộ dạng thảm thương của tên kia bịThẩm Mặc Dư hành hạ, mặt bị vẽ lung tung còn chưa tính, hai lỗ mũi bị cắm vào hai câyhành tây còn chưa tính, đôi mắt bị cái kẹp giấy kẹp chặt còn chưa tính, áo bị lột sạch còn chưa tính, nhưng mà, Thẩm Mặc Dư sao có thể ngaycả quần nhà người ta cũng lột sạch luôn đây? Cởi hết quần còn chưa tính, nhưng Thẩm MặcDư sao có thể lột sạch toàn thân rồi dộinước lạnh lên người đây?

      Tàn nhẫn, là tàn nhẫn. Bọn họ còn nhìnthấy bên trong nước lạnh ràng còn có mấycục đá .

      Cố Uyên : "Bà xã của cậu là rất có cá tính."

      Mộ Trường Phong : "Bà xã của cậu là quá dũng mãnh rồi."

      Trương Chương Việt cứng đầu : "Tớ chính làyêu thích điểm này của vợ tớ, sao nào?"

      Tên đàn ông vốn bị Mộ Trường Phong đánhcho ngất , cứ như vậy, bị Thẩm Mặc Dư làm cho tỉnh rồi.
      _tata_Phong nguyet thích bài này.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 49

      Người đàn ông thần bí!

      Tên đàn ông vốn bị Mộ Trường Phong đánhcho ngất , cứ như vậy, bị Thẩm Mặc Dư làm cho tỉnh rồi.

      Chuông cửa vang lên (mọi người phải làm quen với điều này, cái chuông cửa này thường xuyênvang lên), Mộ Trường Phong ra mở cửa. Là người phụ nữ xa lạ, trong lòng còn ôm mộtcon chó cưng, "Xin hỏi, Thẩm Mặc Dư ở đâyphải ?" xa lạ hỏi.

      Mộ Trường Phong gật đầu cái. Thẩm MặcDư nhìn thấy người đến, vội vàng ra ôm lấy con chó cưng trong lòng lạ, "Tiểu Tĩnh, cám ơn. Dùng xong trả lại cậu."

      Lưu Tĩnh, bạn cùng trường trung học của ThẩmMặc Dư và Từ Du Mạn, tốt nghiệp trung học xong liền học ngành thú y hai năm, tạiđang mở bệnh viện thú cưng, làm ăn rất tốt.

      " cần cám ơn. Vậy tớ trước." Lưu Tĩnhnói xong liền rời .

      Cố Uyên, Trương Chương Việt, Mộ TrườngPhong kinh ngạc, Trương Chương Việt hỏi: "Emgọi người khác đưa tới lúc nào vậy?"

      "A, mới vừa rồi. lúc các chuyện." Thẩm Mặc Dư bình thản .

      Gã đàn ông giống như gà rụng lông nằm mặt đất chưa từng phải chịu sỉ nhục như vậya, đó là sỉ nhục lớn lao nhất trong đời . Hạ quyết tâm, liền muốn tự sát thôi. Chết rồi, cũng phải chịu loại vũ nhục này nữa, chết rồi, liền được giải thoát.

      Cố Uyên nhìn ra suy nghĩ của , ngay khi hắnvừa định cắn nát gói thuốc độc giấu bên tronghàm răng, Cố Uyên nắm được cằm của ,sau đó, dùng sức, cằm của cứ như vậy mà bị trật khớp. cằm truyền tới đau nhức khiến tên đàn ông nằm dưới đất đổ mồ hôilạnh, " ! Chúng mày dẫn người đâu rồihả? Là ai sai khiến?" Cố Uyên giống như ác ma, liếc xéo tên đáng chết kia.

      nhìn Cố Uyên cái, có chút chịu nổi khí tức lãnh từ người Cố Uyên tảnra. Áp lực cường đại, trực tiếp bức bách đến, éphắn tới thở được. Dứt khoát, tên kia nhắm mắt lại, nhìn Cố Uyên nữa. Nhưngnhắm mắt lại cũng có thể cảm thấy được áp lực vô hình chung quanh.

      gia nhập vào tổ chức Ám Dạ, trừ Thiếu chủcủa ra, đây là người đàn ông đầu tiên làm cho sợ hãi từ trong đáy lòng. Cũng khótrách Thiếu chủ xem người này như là đối thủ lớn nhất.

      Bất quá, tuyệt đối ra. Khôngnói, cùng lắm chịu chút hành hạ, sau đó thìchết. Phản bội Thiếu chủ, hậu quả chỉ làcái chết.

      Cố Uyên chuẩn bị áp dụng phương phápcạy mở miệng của tên này, Thẩm Mặc Dư lạikéo lại, "Để tôi."

      Thẩm Mặc Dư ôm con chó cưng cười tới bên cạnh ta, ngồi xổm xuống.

      Tên kia vừa nghe thấy lời Thẩm Mặc Dư , trong lòng hơi khiếp sợ. Người phụ nữ này là ác ma trong ác ma. ta làm gì ? Tên kia rất muốn chết, nhưng lại chết được.

      "Mạn Mạn bây giờ ở đâu? Ai sai khiến?" sợ, nhưng vẫn dám .

      Thẩm Mặc Dư : "Rất tốt."

      Sau đó, Thẩm Mặc Dư vào phòng bếp, lấy ra lọ mật ong, "Ngoan, chơi rất vui a."

      Cố Uyên, Mộ Trường Phong, Trương Chương Việt nhìn thấy lọ mật ong trong tay Thẩm Mặc Dư, con chó, còn có nụ cười của , cũngkhông ngừng được khiếp đảm trong lòng,hơn nữa ở trong lòng thầm quyết định, chọcai cũng được chọc vào phụ nữ, lại càng nên trêu chọc phụ nữ tức giận. Lại càng nên trêu chọc Từ Du Mạn cùng Thẩm Mặc Dư hai này.

      Đàn ông phát run, nhịn được toàn thânphát run. này quá đáng sợ.

      Chỉ thấy Thẩm Mặc Dư đem mật ong đổ lên bộvị trọng yếu của đàn ông, sau đó xoa đầu conchó, "Ngoan, mày phải thích nhất là ăn mật ong sao?"

      ngờ, sau khi Thẩm Mặc Dư xong, tên kia chợt suy sụp, bị dọa sợ tè cả ra, hô to: "Tôinói, tôi kia ở…."

      Lời còn chưa hết, ta bị bể đầu.

      Thẩm Mặc Dư mới vừa rồi có như thế nào nữa, cũng chỉ là muốn hù dọa người đàn ông này. cũng chỉ là mới 19 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy người vừa sống sờ sờ ngay trước mặt cứ như vậy chết , sợ tới mức bật khóc.

      Trương Chương Việt ấn đầu của Thẩm Mặc Dưvào trong ngực mình, vẻ mặt lo lắng. Lo lắngcho Thẩm Mặc Dư, càng lo lắng cho Từ DuMạn. Người quyết tuyệt như vậy, Mạn Mạn rơi vào trong tay bọn họ. . . . . .

      Ngược lại là Cố Uyên, nhưng còn lo lắngnhư lúc trước nữa. phát súng này cho biết thân phận của đối phương.

      Tên đàn ông kia là muốn chơi trò chơi với , Mạn Mạn cũng có chuyện gì.

      Trừ Cố Uyên, tất cả mọi người đều lo lắng chosự an toàn tính mạng của Mạn Mạn. Cố Uyên cũng giải thích thêm cái gì. Có số việc khó mà ràng, nhưng, lại càng khôngthể .

      Người đàn ông bị chết rất bình thản, rất giống như được giải thoát. Cư nhiên còn mang theonét cười, có thể thấy được Thẩm Mặc Dư tùy tiện dọa chút lại dọa .

      Sau khi xử lý tên kia xong, Trương Chương Việt liền dẫn Thẩm Mặc Dư rời , lúc này Thẩm Mặc Dư còn ở lại chỗ này cũng có ích gì,hơn nữa Thẩm Mặc Dư bị kinh sợ quá lớn, cầnnghỉ ngơi tốt. Lúc đầu Thẩm Mặc Dư muốn, nhất định phải tìm được Từ Du Mạn trước , sau đó Thẩm Mặc Dư được chouống lượng thuốc ngủ vừa phải nên mới ngủ say, rồi được Trương Chương Việt ômđi.

      Sau khi Trương Chương Việt cùng Thẩm Mặc Dư khỏi, Mộ Trường Phong ngồi ở ghế sa-lon, nhìn Cố Uyên, " ! Đó là nhữngngười nào?"

      Đừng tưởng rằng nhìn ra được,chuyện này tuyệt đối thoát được liênquan tới Cố Uyên, hơn nữa, Cố Uyên nhất địnhbiết kẻ đứng sau sai khiến là ai. Cố Uyên đãtừng chọc tới người nào mặc kệ, nhưng nếu đụng tới đầu Mạn Mạn, liền thể can thiệp.

      Cố Uyên còn chưa gì, điện thoại tới rồi. nhận điện thoại, hơn nữa liếc mắt nhìn MộTrường Phong, nhấn khuếch đại thanh. Bên đầu kia điện thoại, truyền đến thanh cực kỳ mị hoặc: "Ha ha, thích đại lễ tao tặng mày lầnnày chứ?"

      "Mày tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng cho tao, tao sao dám thích?" ‘Sao dám thích’ chính làkhông thích a. Ai lại thích quà tặng như vậy chứ? Nếu ưa thích, vậy chính là tâm lý biến thái a.

      " thích? Tao chính là chuẩn bị rất lâuđó."

      "Tao muốn đấu với mày. Mày biết mà."

      "Nhưng tao đợi ngày này quá lâu rồi." rấtlâu rồi chưa đụng phải đối thủ ngang sứcngang tài. Cố Uyên là đối thủ rất tốt, thưởng thức Cố Uyên. Cho nên, hy vọng có thể cùng Cố Uyên so tài cuộc.

      "Mày cần gì phải chư vậy chứ? Chúng ta phải bạn bè, nhưng cũng phải là kẻ địch."Tại sao phải đấu chứ, muốn.

      "Bởi vì, đứng ở chỗ cao quá tịch mịch."

      Cố Uyên trầm mặc, lúc lâu sau, mớinói, "Được rồi, quy tắc trò chơi."

      "Biết núi Trường Mã ? Đến chỗ đó ." xong, đối phương liền cúp điện thoại. Câu hỏi Mạn Mạn sao chứ của Cố Uyên còn chưa kịp ra.

      Mộ Trường Phong nhíu mày: "Cần tôi giúpkhông?"

      " cần, đây là trò chơi của tôi với .Người khác nhúng tay vào, khó tránh khỏi làm chuyện tổn thương Mạn Mạn. Chỉ làhiện tại tôi có thể xác định, cũng chưa đảthương Mạn Mạn." Cố Uyên dụi dụi khóe mắt.Mặc dù vướng phải mắt kính nên thuận tiện, nhưng Cố Uyên vẫn muốn lấy kínhxuống.

      "Được rồi. Tóm lại, nếu như Mạn Mạn thiếumột cọng lông tơ, tôi tuyệt đối tha cho cậu."

      Hung ác xong, Mộ Trường Phong cũng rời . Bây giờ trễ rồi, còn phải mang bữa ăn tối đến cho Tuyết Tuyết.

      Cố Uyên tùy tiện làm chút cơm chiên trứng để ăn, chuẩn bị ít lương khô, nước, còn có dao, bật lửa… mọi thứ có thể dùng đến khi ở núi, rồi bắt đầu lên đường. Lúc này là 5h chiều. Theo lý, buổi tối ra ngoài là nguy hiểmnhất, khả thi nhất, nhưng Cố Uyên chờ được nữa.

      biết mình cần tỉnh táo suy nghĩ, cần nghỉngơi tốt, biết được Mạn Mạn tạm thời sẽkhông có nguy hiểm gì, nhưng vẫn nhịn được lên đường sớm chút. Trong lòng ôm hi vọng sớm chút, tìm được Mạn Mạn sớm hơn chút.
      _tata_Phong nguyet thích bài này.

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 50

      18 phút 32 giây 5’

      biết mình cần tỉnh táo suy nghĩ, cần nghỉngơi tốt, biết được Mạn Mạn tạm thời sẽkhông có nguy hiểm gì, nhưng vẫn nhịn được lên đường sớm chút. Trong lòng ôm hi vọng sớm chút, tìmđược Mạn Mạn sớm hơn chút.

      Lúc Cố Uyên lái xe tới núi Trường Mã, sắc trời từ màu xám biến thành màu đen. Sau khi anhxuống xe, về phía con đường duy nhấtdẫn lên núi. Đường núi gập ghềnh, chungquanh mọc đầy những bụi cây lớn . Có vài bụi cây còn mọc đầy gai, chỉ cần đến gần chút, có rất nhiều gai nhọn cỡ như lông trâu chi chít cắm vào da. Đau cũng đau,chính là ngứa vô cùng. Cố Uyên từng bị loại thực vật biết tên là gì này đâm vàongười, nên cũng biết sơ qua.

      Khả năng nhìn ban đêm của Cố Uyên chính là rất mạnh, huống chi còn mang theo đèn pin,trừ đường dễ , chung quanh bụi cây quá nhiều, cũng có gì quá khó khăn. Dọctheo đường , Cố Uyên cẩn thận từng li từng tí tránh những loại cây cối xem như vô hại hoặc là có hại lớn nhưng lại có thể làm cho ngườita cực kỳ khó chịu.

      bao lâu, liền xuất ngã ba đường, rốt cuộc là thẳng, quẹo trái hay là quẹo phải đây. Cố Uyên cầm đèn pin cử độngtay bắt đầu kiểm tra ba con đường ở trước mắt mình để xem mỗi đường có đặc điểm gì, rốt cuộc nên chọn con đường nào? Hai con đườngnhỏ bên cạnh đều giống như mới được mở ra, còn có chút dấu hiệu mới khai khẩn. Con đường ở giữa xem ra cũng có chút niên đại. Rốt cuộc là đường nào, là con đường lâu năm, hay là con đường mới mở? Cuối cùng Cố Uyên vẫn quyết định con đường cũ, coi như là đánhcuộc lần . đánh cuộc là đối phươngcố ý mở hai con đường mới để làm rối .

      Cố Uyên tuân theo ý nghĩ của mình, tới con đường cũ ở chính diện. lên con đường này, Cố Uyên nhìn cũng nhìn lạihai con đường còn lại bị bỏ qua. Nếu quyết định chọn đường cũ rồi, cần gì phải lưuluyến hai con đường kia đây? Cố Uyên mộtđoạn, nhận ra có cái gì đó đúng, liềndừng bước. Cũng phải chọn sai đường, Cố Uyên dừng lại liền xác nhận chínhmình chọn đúng rồi, chọn quá đúng. Cố Uyên chỉ nghe ‘ầm ầm’ hai tiếng, sau đó, nhìn thấyhai bên của mình đều toát ra ánh sáng màu đỏ. Thanh rất lớn, cơ hồ đạt tới mức độ ‘đinh tai nhức óc’. Cố Uyên dùng tay che kín lỗtai của mình, chỉ trầm mặc nhìn ánh lửa kẹpanh ở chính giữa. Hai vị trí là vừa đúngchỗ, đối phương biết rất bước có thể dài bao nhiêu, phút có thể bao nhiêubước. Nếu như chọn con đườngchính giữa này, nếu như lựa chọn tùy ý con đường bên cạnh, vậy , tại hẳn bị nổ tan xương nát thịt rồi. Tên đàn ông kia, thậtđúng là ngoan độc.

      Cố Uyên lắc đầu cái, tiếp tục về phíatrước. Con đường phía trước biết, phía trước có thứ gì cũng biết, cơ hồ có thể đoán được, ra Mạn Mạn căn bản cũng có ở núi này, nhưng có biện pháp nào đâu, trò chơi này phảichơi tiếp. Tiếp tục tới, mới có thể lấy được tin tức của Mạn Mạn.

      Cố Uyên cũng biết bao lâu, rốt cuộc tới cuối đường, nhưng, cuối đường quả là vách núi dựng đứng cao thể chạm, "A, đúng là nể mặt mình."

      ra , bên cạnh vách đá vẫn có con đường, khó nhìn ra, đây cũng là đườngmới mở. Cố Uyên lựa chọn bộ, mà lựa chọn leo vách đá này.

      Cố Uyên từ trong ba-lo đeo lưng của mình lấy ra sợi dây thừng chuẩn bị tốt, chiều dài còn vừa đủ dùng. Cố Uyên người định khôngbằng trời định, nghĩ tới điểm này, ngờ mình mang theo sợi dây, cũng có bao nhiêu tác dụng a. Bởi vì cho dù mang theo sợidây, cũng có biện pháp cột lên để leo a.

      Cố Uyên vô kế khả thi, cho dù lợi hại hơnnữa, cũng thể tay leo lên vách đá dựng đứng như vậy a. Người này, là đánhgiá rất cao hay là muốn để cho biết khó mà lui? thể nào, nếu như cứ như vậyđi về, vậy người kia phải được chơi tận hứng sao? Mục đích của tên kia khôngphải là chơi cùng sao? Chắc chắn có để lạicho biện pháp nào đó.

      Cố Uyên cầm đèn pin cầm tay bắt đầu tìm kiếm. Quả nhiên, ở vách đá bên cạnh phát sợi dây thừng, là từ phía treongược xuống. Quả nhiên, lúc Cố Uyên mới vừa nhìn thấy vách đá này liền phát vách đá này có dấu vết có người leo trèo qua, tại cả sợi dây còn ở lại chỗ này, phải là chuẩnbị cho sao. A, là chu đáo.

      Cố Uyên đem sợi dây của mình thả lại vào trong ba-lô, sau đó đem đèn pin cầm tay giắt ởtrên người, dùng sức lôi kéo sợi dây, sau khi xácđịnh sợi dây đủ bền chắc, bắt đầu leo núi. Hoạt động này rất tốt, kích thích hơn rất nhiều so với việc leo núi trong nhà hoặc leo núi bênngoài nhưng người chuẩn bị đầy đủ các biện pháp bảo vệ an toàn.

      Cố Uyên chợt nhớ tới và tên kia lần đầu tiên gặp mặt, hai người hình như chính là ở sân tập leo núi mà quen biết. Lúc ấy bọn họ giống như phân thắng bại, ra là, còn ở chỗnày chờ đấy.

      Cái vách đá này rất cao, hơn nữa rất dốc đứng,Cố Uyên cũng có các biện pháp bảo vệ, bởi vì căn bản có điều kiện kia. Biệnpháp duy nhất của cũng chỉ có lôi kéo sợi dây rất bền chắc từng chút từng chút leo lên . Ai cũng biết, như vậy là rất mệt mỏihơn nữa rất khảo nghiệm năng lực. Nếu như tay khi buông ra, té xuống, tan xươngnát thịt. Tay phải chịu đựng sức nặng của cảngười, dưới sức nặng này, lòng bàn tay của bị ma sát tới đau.

      Cách đó xa, tên đàn ông y như nghiệt mỉm cười nhìn ánh sáng thoáng trênbầu trời nơi phương xa, sau đó lại nhìn thời giantrên đồng hồ của mình, "Tốc độ rất nhanh nhỉ." ta thản nhiên .

      Cố Uyên bên này leo được gần nửa đường, tay bị mài chảy máu rồi. Aiz, nếu phía có gì cả, nhất định giết . Mặc dù chút vết thương này đối với cũng tính là gì? Nhưng bị thương vô ích cũng bằng lòng, " lâu rồi chưa vận động như vậy, cũng có chút quenrồi." Vừa nghĩ, vừa tiếp tục leo lên.

      Loại chiêu thức tổn hại mệt nghĩ ra.

      Mặc dù tay bị thương, tốc độ của Cố Uyên cũngkhông giảm bớt, ngược lại còn có khuynhhướng càng leo càng nhanh. Chắc Cố Uyên bắt đầu tìm lại được loại cảm giác lúc trước kiarồi ...

      Thời điểm trong bóng tối ở nơi xa kia đợt ánh sáng thoáng đạt đến đỉnh núi, gã đàn ông nghiệt kéo chiếc đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ trị giá mấy trăm ngàn xuống, ném vào trêntường."18 phút 32 giây 5’, kém 0.1s a. Đángchết." Gã nghiệt oán hận , "Được rồi, ởchỗ này mày thắng tao 0.1s, xem biểu tiếptheo của mày."
      _tata_Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :