1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư! Em có thể tốt nghiệp chưa - Kiêu Dương Noãn Noãn (+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Rắc rối rồi, thể về nhà!



      Buổi chiều ngày thứ hai, sau khi trở về trường học, mọi người đều mệt mỏi, chào hỏi nhau vài câu rồi ai về nhà nấy.

      Đường Cẩm tốt số được Từ Thụy tới đón, Lâm Nhất Nhiên định leo lên xe, lại bị Từ Thụy ngăn lại.

      “Em Lâm à, ngày hôm nay đưa em về được rồi.” Vẻ mặt Từ Thụy bỡn cợt, đứng ở kế bên Đường Cẩm, xong, lại bĩu môi: “Em xem kìa.”

      Lâm Nhất Nhiên khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy Trần Tư Tầm mỉm cười, dựa người vào chiếc BMW nhìn về phía .

      Nhớ tới cái chuyện đêm hôm trước, khuôn mặt của Lâm Nhất Nhiên lại đỏ bừng, Từ Thụy trêu chọc : “Em Lâm, sao mặt em đỏ vậy?” xong, nháy nháy mắt vài cái, mở cửa bước lên xe.

      “Lâm Nhất Nhiên, tụi tớ trước đây.” Đường Cẩm thò đầu ra ngoài cửa kính , chỉ về Trần Tư Tầm đứng cách đó xa, “Mau , đừng để người ta đợi!”

      Lâm Nhất Nhiên phất tay với Đường Cẩm, lại quay đầu nhìn thoáng qua Trần Tư Tầm, chần chừ chút, cuối cùng vẫn là bước lên phía trước: “Thầy!”

      thôi, tôi đưa em về nhà.”

      “Thầy, thầy biết chuyện của Đường Cẩm với Từ Thụy sao?”

      “Biết, Từ Thụy có với tôi.”

      Lâm Nhất Nhiên “Oh!” tiếng, “Hình như nhà của Từ Thụy rất giàu.”

      Trần Tư Tầm liếc mắt nhìn cái, thản nhiên : “Ừ, có lẽ vậy.”

      có lẽ, vậy nhất định là đúng như vậy rồi, Lâm Nhất Nhiên thầm suy nghĩ, Trần Tư Tầm bỗng nhiên mở miệng : “Đói bụng sao?”

      Lâm Nhất Nhiên xoa xoa bụng, “Có chút. . . . .”

      ăn nhé.” Trần Tư Tầm nhìn gương chiếu hậu, dừng xe lại, hỏi: “Em muốn ăn gì?”

      Lâm Nhất Nhiên nhìn bốn phía xung quanh, chỉ vào góc đường, “Hay là chúng ta vào đó , em và Đường Cẩm vẫn hay ăn KFC ở đây.”

      Trần Tư Tầm gật đầu, theo Lâm Nhất Nhiên xuống xe.

      Lâm Nhất Nhiên và Đường Cẩm thường xuyên tới đây dạo phố, cho nên đối với nơi này rất quen thuộc. Đẩy cửa vào liền ngựa quen đường cũ, đến chỗ mình vẫn hay ngồi, mà Trần Tư Tầm gọi thức ăn.

      Bởi vì hôm nay là mùng tháng năm, trong tiệm KFC rất đông người, cách đó vài bước, nắm tay mẹ, lớn tiếng : “Mẹ, con muốn ăn cái này.”

      Bà mẹ trẻ xoa xoa đầu con , dường như có chút khó xử, cúi đầu, biết là gì với bé, bé chép chép miệng, giống như là sắp khóc.

      “Cái kia. . . . . . . .” Lâm Nhất Nhiên đứng dậy, “Hay là hai người ngồi ở đây .”

      “Chuyện này. . . . được hay cho lắm.” Người phụ nữ nhìn Lâm Nhất Nhiên, “Em ngồi sao?”

      có chuyện gì đâu.” Lâm Nhất Nhiên ngồi xuống đối diện hai mẹ con, cười : “Chúng tôi cũng có hai người, sao cả.”

      “Vậy, cám ơn em.” Người phụ nữ cảm kích, nắm tay bé : “Bé cưng, cám ơn chị !”

      “Cám ơn chị!” bé mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn .

      “Đừng khách khí.” Lâm Nhất Nhiên làm mặt quỷ với bé, “Hihi, em đáng .”

      bé càng cười lớn tiếng, Lâm Nhất Nhiên cũng nở nụ cười, nhìn thấy Trần Tư Tầm bưng thức ăn đến, vội vàng vẫy tay với : “Ở đây!”

      Trần Tư Tầm đặt khay lên bàn, ngồi vào bên cạnh Lâm Nhất Nhiên, nhìn về phía người phụ nữ kia cười cười, người phụ nữ có chút hoảng hốt, lập tức đánh vào tay của bé : “Đó là khoai tây chiên của người khác.”

      sao, sao.” Lâm Nhất Nhiên vội vàng , “Em ăn , sao đâu.”

      ngại quá, để tôi mua đồ ăn.” Bà mẹ trẻ dặn dò con mình đừng chạy lung tung, sau đó bước đến chỗ quầy phục vụ.

      bé mở to đôi mắt tròn vo, nhìn chằm chằm khoai tây chiên trước mặt, vẻ mặt làm cho người khác cảm thấy buồn cười.

      Lâm Nhất Nhiên lấy khoai tây chiên đưa cho bé, “Hai mẹ con họ tìm được chỗ ngồi nên em bảo hai người ngồi ở đây.”

      “Ừm.” Trần Tư Tầm đem hamburger đưa cho Lâm Nhất Nhiên, “Em ăn .”

      “Thầy ăn sao?”

      Lâm Nhất Nhiên nhìn bàn, chỉ thấy phần ăn dành cho người, lập tức nhớ tới ở đây là tiệm KFC, mà người trước mặt là Trần Tư Tầm, làm sao có thể ăn cái loại thức ăn dành cho trẻ con này cơ chứ.

      Nghĩ vậy, Lâm Nhất Nhiên cúi đầu, có chút ảo não, cảm thấy hối hận tại sao mình lại dẫn đến chỗ này, bây giờ hay rồi, mình ngồi ăn còn người ta ngồi nhìn, ôi. . . .

      “Tôi đói.” Trần Tư Tầm làm sao có thể nhìn ra được tâm tư trong lòng , “Huống chi ở nước ngoài tôi ăn hamburger đến phát ngán rồi.”

      “Vậy chúng ta trở về mua cái gì ăn .” Lâm Nhất Nhiên nghĩ nghĩ, “Em biết tiệm bán đồ ăn rất được.”

      “Tình cảm của hai người tốt.” Người phụ nữ bưng khay thức ăn tới, nhìn nhìn Trần Tư Tầm, với Lâm Nhất Nhiên: “Tìm bạn trai nên tìm người lớn tuổi hơn mình như vậy, em cảm thấy tình của họ chín chắn hơn.”

      Lâm Nhất Nhiên bị lời này làm cho hoảng sợ, hamburger nhai trong miệng lập tức bị nghẹn ở cổ họng, nuốt vào cũng được mà nhả ra cũng xong, xấu hổ ngồi yên tại chỗ, biết phải như thế nào.

      Trần Tư Tầm ngồi ở bên cạnh cũng lên tiếng, chỉ cười cười nhìn bộ dạng quẫn bách của .

      “Chúng em. . . .chúng em phải vậy.” Lâm Nhất Nhiên khó khăn nuốt xuống miếng hamburger, vội vàng giải thích, “ ấy là thầy của em, tụi em phải là cái gì kia.”

      “A. . . . . . .” người phụ nữ có chút xấu hổ, nhanh chóng nhìn Trần Tư Tầm cái, “ ngại quá!”

      sao đâu.” Lâm Nhất Nhiên cũng có chút xấu hổ, chỉ cúi đầu ăn hamburger, dám nhìn đến vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh.

      Trần Tư Tầm lắc lắc cái ly Coca, những viên đá va chạm tạo nên những thanh leng keng, bầu khí lúc này có vẻ hơi gượng gạo.

      “Nguyện vọng của tôi là được làm người hiệu trưởng, mỗi ngày đều thu tiền học phí của học sinh, sau đó ăn lẩu, tại. . . . . . .” ( Cái này hình như là chuông đt của em Nhiên nhà ta )

      thanh khủng bố bỗng nhiên vang lên, Lâm Nhất Nhiên vội vàng móc điện thoại ra: “Alo “

      “A. . .bà nội, sao vậy ạ?”

      “A?”

      “A a?”

      “A a a?”

      “A a a a?”

      Trần Tư Tầm nhìn vẻ mặt biến hóa và giọng điệu kỳ quái của , lúc Lâm Nhất Nhiên cúp điện thoại, hỏi: “Sao vậy?”

      “Bà nội tưởng hôm nay em vẫn còn chơi với lớp nên qua bên nhà của em rồi.” Vẻ mặt của Lâm Nhất Nhiên suy sụp, “Nhà của em lại ở thành phố B.”

      “Ba mẹ em ngày hôm qua về nhà bà nội rồi lại đến thành phố S. . . “

      “Em có chìa khóa nhà. . . .”

      Sau cùng là vẻ mặt tuyệt vọng, “Đây là Thượng Đế muốn chỉnh chết mình sao. . . . . .”

      Trần Tư Tầm trầm ngâm lát: “Hay là em gọi thử cho Đường Cẩm xem?”

      “Đúng nha. . . “ Lâm Nhất Nhiên vội vàng bấm số điện thoại của Đường Cẩm.

      “Này, cậu ở đâu?”

      “Từ Thụy?” Giọng của Lâm Nhất Nhiên bỗng lên cao tám phần điệu, “Điện thoại của Đường Cẩm tại sao lại ở chỗ ?”

      Trần Tư Tầm nghe vậy hơi nhíu mày, lấy điện thoại từ trong tay , chỉ nghe giọng trêu chọc của Từ Thụy ở đầu dây bên kia: “Sao vậy? Chẳng lẽ chỉ có em và Trần Tư Tầm mới được phép chơi bời, cho và Đường Cẩm vui vẻ hay sao? Em Lâm à, em như vậy cũng đúng rồi, . . . . .”

      “Cậu gì vậy?” Trần Tư Tầm hơi quát to: “Đứng đắn chút!”

      “Ôi, nhanh như vậy đổi người rồi.” thế, nhưng Từ Thụy cũng có chút giật mình, “Chỉ đùa chút thôi mà, cậu đừng nóng, cẩn thận dọa em Lâm sợ đấy.”

      Nổi giận với cái loại người này sớm muộn gì cũng tự làm mình tức chết, Trần Tư Tầm dứt khoát : “Đường Cẩm đâu?”

      “Tụi tớ ở bên ngoài, làm sao vậy?”

      “Lâm Nhất Nhiên thể về nhà.” Trần Tư Tầm liếc nhìn Lâm Nhất Nhiên cái, “Cậu đưa Đường Cẩm trở về nhanh lên.”

      “Cậu đem Lâm Nhất Nhiên đến chỗ cậu , dù sao bên cậu cũng có ai.” Giọng của Từ Thụy cà lơ phất phơ, “Tụi tớ có ở trong thành phố A, vừa mới ra khỏi đường cao tốc rồi.”

      “Từ Thụy, cậu. . . . . . .”

      “Thầy Trần ạ?” Đầu dây bên kia đổi qua giọng của người khác, “Em và Từ Thụy xem Liên hoan nhạc, bây giờ ra khỏi đường cao tốc rồi, hay là thầy mang Lâm Nhất Nhiên về nhà thầy ?”

      Vẻ mặt Lâm Nhất Nhiên phức tạp, nhìn thấy Trần Tư Tầm cúp điện thoại, vội vàng hỏi: “Thầy, thế nào rồi?”

      “Hai người bọn họ có trong thành phố A!” Trần Tư Tầm ngắn gọn, nhìn Lâm Nhất Nhiên lộ ra ánh mắt thất vọng.

      “Chẳng lẽ đêm nay mình phải ngủ ở khách sạn sao. . . . . . . . .?” lẩm bẩm .

      “Em. . . . “ Trần Tư Tầm trầm ngâm lúc lâu, “Em có muốn theo tôi về nhà ?”

      vừa dứt lời, người phụ nữ ngồi đối diện cầm ly Coca đột nhiên sặc lên, ho khan vài tiếng.
      Chương 18: Mất hết cả mặt mũi



      Ăn xong hơn sáu giờ tối, ngoài đường vẫn còn kẹt xe, Trần Tư Tầm nhìn đồng hồ, quay đầu lại với Lâm Nhất Nhiên: “Em tiệm mì ở đâu?”

      Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ hồi: “Đại khái là gần khu vui chơi trẻ em.”

      “Có thể tàu điện ngầm đến sao?”

      “Ừm!” Lâm Nhất Nhiên nhìn Trần Tư Tầm, “Nhưng bây giờ chúng ta làm sao mua vé được?”

      “Bây giờ chắc chắn là ra được rồi.” Trần Tư Tầm dừng lại : “Đợi chút có lẽ khá hơn.”

      Nghĩ đến ngồi tàu điện ngầm, Lâm Nhất Nhiên có chút do dự.

      “Sao vậy?”

      , em sao.” Lâm Nhất Nhiên nhìn chút thức ăn còn sót lại bàn, cắn răng : “Thầy, chúng ta thôi.”

      đường nhiều xe, tàu điện ngầm cũng đông người.

      Lâm Nhất Nhiên theo đám người chen chúc lên xe, cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh, sợ lại gặp phải mấy kẻ quấy rối.

      Hơn nữa, còn có Trần Tư Tầm theo, nếu lại hét to lần nữa chắc dọa đến mất.

      Nghĩ đến đây, Lâm Nhất Nhiên quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình, là làm khó cho , phải chen chúc trong đám người nhưng vẫn phong độ như vậy.

      “Ôi. . .” Lâm Nhất Nhiên thất thần, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó đụng mạnh vào thắt lưng mình.

      xin lỗi, xin lỗi.” người đàn ông to béo, khoảng chừng ba mươi tuổi, quay đầu lại, liên tục xin lỗi: “Tiểu thư, xấu hổ quá, đụng vào rồi, xin lỗi!”

      có việc gì đâu.” Lâm Nhất Nhiên cảm thấy cái gì cũng tốt, chỉ có thể mỉm cười, bộ dạng như hề hấn gì.

      “Xem ra mình thích hợp ngồi tàu điện ngầm!”

      Lâm Nhất Nhiên xoa xoa thắt lưng, giọng than thở, lần trước là tâm hồn bị tổn thương, lần này là thân thể bị trọng thương, là đầy đủ mà.

      “Ôi…ai…ôi..ôi. . .!” Tàu điện ngầm dừng lại, Lâm Nhất Nhiên bị đoàn người cuốn theo, ra gần đến cửa xe, “Nhường đường chút, nhường đường chút, làm ơn cho qua. . . .”

      Lâm Nhất Nhiên liều mạng quay trở lại, bỗng nhiên bàn tay bị ai đó túm chặt, bàn tay dùng lực, Lâm Nhất Nhiên lao ra khỏi đám đông, bổ nhào vào trong ngực .

      “Cám ơn thầy!” Lâm Nhất Nhiên còn chưa xong, lại lảo đảo phen, bởi vì tàu điện ngầm chuyển động, khiến lại ngã vào lòng .

      Trần Tư Tầm ôm xoay người lại, sau đó buông tay, đem đặt ở trong lòng, chặn lại những người khác.

      “Cám. . . cám ơn thầy!”

      Giọng của Lâm Nhất Nhiên đến mức khó có thể nghe được, cảm thấy mình lăn qua lộn lại, rồi cứ cám ơn như vậy ngu xuẩn.

      Trần Tư Tầm gật đầu, “ có gì, bé ngốc nghếch!”

      Ngốc. . . bé ngốc nghếch. . . . . . . . .

      Lâm Nhất Nhiên nghẹn họng, trố mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Trần Tư Tầm, đột nhiên có cảm giác mình bị người ta ghét bỏ rồi.

      Mờ mịt theo Trần Tư Tầm xuống trạm xe, đến tiệm mì, mua vé, ngồi tàu điện ngầm trở về, sau đó ngồi lên xe của Trần Tư Tầm.

      “Lâm Nhất Nhiên, em suy nghĩ gì vậy?” Trần Tư Tầm cũng nhìn mất hồn ngồi ở bên cạnh mình, chỉ tập trung lái xe.

      Lâm Nhất Nhiên sững sờ, ôm trong lòng túi đựng mì sốt tương lớn, bật thốt ra: “ nghĩ mình bị người ta ghét bỏ rồi.”

      xong, mới kịp phản ứng, vội vã ngậm miệng.

      Trần Tư Tầm nhíu mày, đúng lúc đèn đỏ, nắm lấy cần thắng xe, nhìn Lâm Nhất Nhiên, chỉ cười mà gì.

      Lâm Nhất Nhiên bị nhìn có chút lúng túng, vội vàng chỉ về phía trước, “Thầy, đèn chuyển rồi!”

      Trần Tư Tầm nghiêng đầu nhìn qua, mặt chút thay đổi : “Đèn đó để quẹo phải.”

      “. . . . . . . . .”

      Lâm Nhất Nhiên im lặng cúi đầu.

      “Giờ mới là đèn xanh.” Trần Tư Tầm bình tĩnh : “Ngốc!”

      Lâm Nhất Nhiên cảm thấy lần này, mình phải là bị ghét bỏ nữa, mà là bị khinh thường rồi!

      Nhà của Trần Tư Tầm quá lớn, nhưng rất ngăn nắp và sạch .

      Lâm Nhất Nhiên cởi giày, cẩn thận quan sát bài trí trong phòng.

      “Đợi tôi thu dọn phòng khách chút.” Trần Tư Tầm tháo kính xuống, đột nhiên hỏi: “Em mang sách ngày mai học sao?”

      “Em để ở trường rồi.” Lâm Nhất Nhiên co ro ngồi ghế sofa, “Bình thường em cũng mang về.”

      Trần Tư Tầm gật đầu, sau đó mang túi đựng mì sốt tương đem vào phòng bếp.

      Lâm Nhất Nhiên biết Từ Thụy và Đường Cẩm bắt đầu quen nhau từ khi nào, nhưng mà xem ra, bọn họ ở cùng nhau cảm thấy rất tốt, ít nhất cũng giống mình, mỗi lần ở riêng chỗ với Trần Tư Tầm, lại cảm thấy cực kỳ hồi hộp căng thẳng.

      Chẳng lẽ lại giống như Đường Cẩm , quá sợ hãi rồi sao = =

      “Thầy!” Lâm Nhất Nhiên đến phòng bếp, Trần Tư Tầm uống nước, “Sao vậy?”

      “Thầy, cám ơn thầy cho em ở nhờ hôm nay.” Lâm Nhất Nhiên chân thành : “Nếu em cũng biết phải làm sao.”

      Trần Tư Tầm bưng ly nước, dựa vào tủ lạnh, “Vậy em định cảm ơn tôi thế nào?”

      “Ơ. . . .?” Lâm Nhất Nhiên có chút buồn bực, tôi có là muốn trả ơn cho sao?

      Trần Tư Tầm đặt ly nước xuống, xoa xoa cằm, “Chẳng lẽ, phải em mang lòng cảm kích nên muốn báo đáp cho tôi sao?”

      “Đương. . .đương nhiên.” đầu Lâm Nhất Nhiên đầy hắc tuyến, nhịn được, đánh giá Trần Tư Tầm, sao lại có cảm giác hai ngày nay khác với trước kia rất nhiều.

      Được rồi, tuy là vẫn rất đẹp trai, rất có phong độ, nhưng lại còn cảm giác xa cách như trước kia.

      “Ừm. . .” Trần Tư Tầm bỗng nhiên mở miệng, chỉ vào bồn rửa chén, “Vậy em giúp tôi dọn dẹp nó.”

      “. . . . . . . .”

      Tuyệt đối giống nhau, tuyệt đối giống nhau. Chắc chắn là cùng thân xác, nhưng bị người khác nhập hồn vào rồi, chắc chắn là như vậy, chắc chắn là như vậy!

      Lâm Nhất Nhiên xắn tay áo lên, bắt đầu rửa chén.

      “Em có ý định muốn nơi khác học đại học ?”

      “Ừm?” Lâm Nhất Nhiên nhìn Trần Tư Tầm dựa vào bên, thành thực lắc đầu: “Em chưa nghĩ tới.”

      “Hai tuần nữa, trường đại học S đến trường chúng ta chiêu sinh, trường này cũng tốt lắm, em có muốn thử chút hay ?”

      “Ở thành phố B sao?” Lâm Nhất Nhiên nhíu mày, “Nếu học ở đó chẳng phải cả học kỳ chỉ có thể trở về lần thôi sao?”

      .” Trần Tư Tầm giải thích: “Chỉ có học sinh năm nhất mới học tại thành phố B, ba năm còn lại trở về đây học.”

      “Như vậy. . . . .” Lâm Nhất Nhiên có chút động tâm, “Điều kiện là gì?”

      “Đạt điểm chuẩn của trường đại học S, còn phải kiểm tra phát tiếng , tôi nghĩ em có thể thử lần.”

      Lâm Nhất Nhiên nghi hoặc nhìn Trần Tư Tầm, “Nhưng mà. . . . . . .”

      Trần Tư Tầm nhíu mày, chờ tiếp.

      có gì.” Lâm Nhất Nhiên cắn cắn môi, cũng gì thêm.

      “Tốt lắm, phụ đạo thêm ba tuần, tại hội trường.” Trần Tư Tầm cũng tiếp tục hỏi, “Bắt đầu từ ngày mai, buổi tối em ở lại trường, tôi hướng dẫn cho em.”

      Nhìn Trần Tư Tầm, trong đầu Lâm Nhất Nhiên bỗng toát ra cái suy nghĩ.

      Đây chính là giờ học tình đằng sau danh nghĩa phụ đạo sao?

      Tắt vòi nước, Lâm Nhất Nhiên bỗng cảm thấy bụng có chút đau đớn, chợt hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”

      “Mùng ba, em sao vậy?”

      Mùng ba!

      Sắc mặt Lâm Nhất Nhiên thay đổi, miễn cưỡng tươi cười : “, có gì, thầy, toilet ở đâu?”

      “Bên này.” Trần Tư Tầm dẫn Lâm Nhất Nhiên đến toilet, lo lắng hỏi: “ có việc gì chứ?”

      có việc gì, có việc gì.” Lâm Nhất Nhiên liên tục trả lời, sau đó bước vào toilet, đóng mạnh cửa lại.

      Hôm nay hoàng lịch viết là kỵ xuất hành.

      Nhìn màu đỏ tươi quần, Lâm Nhất Nhiên cảm thấy muốn chết.

      Khép hai chân, mở cánh tủ phía dưới bồn rửa mặt, trong đó cái gì cũng có, chỉ là có băng vệ sinh.

      Quả nhiên là vậy!

      Lâm Nhất Nhiên vô lực ôm trán, nhìn bộ dạng của mình lúc này, sớm biết vậy ngủ ở khách sạn rồi.

      Tiếng đập cửa vang lên, “Lâm Nhất Nhiên, em sao chứ?”

      Trần Tư Tầm đứng ở ngoài cửa, hơi cau mày hỏi: “Ăn đến nỗi đau bụng rồi sao?”

      , sao.” Giọng có sức lực của Lâm Nhất Nhiên vang lên từ bên trong: “Em sao.”

      “Vậy tốt.” Trần Tư Tầm vẫn có chút lo lắng, “ sao?”

      có việc gì. . . . .” Lâm Nhất Nhiên chần chừ chút, lắp bắp mở miệng, “Thầy. . . có thể. . .có thể phiền thầy mua giúp em. . .băng vệ sinh được hay ?”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Lâm Tâm Thất



      “Tổng cộng ba mươi chín đồng.” nhân viên quầy thu ngân đem ly, bàn chải đánh răng và băng vệ sinh bỏ vào túi, đưa cho Trần Tư Tầm, “Cám ơn quý khách!”

      “Chờ chút.” Trần Tư Tầm chỉ vào cái giá quầy, “Cái túi chườm giữ nhiệt, lấy cho tôi cái.”

      “A. . . .vâng!” Nhân viên thu ngân sửng sốt chút, “Mười hai đồng, tổng cộng là năm mươi mốt.”

      Trần Tư Tầm gật đầu, xách túi lớn, mặt chút thay đổi, bước ra ngoài.

      Chân trước vừa mới đẩy cửa bước ra, loạt các đứng xếp hàng sau lưng hưng phấn kêu to: “Ôi! Ai mà có ông xã chăm sóc tốt nha, lại còn rất đẹp trai nữa!”

      “Đúng vậy, đúng vậy! Vợ của ấy chắc chắn là hạnh phúc đến chết mất.”

      Nhưng mà thực tế, từ đầu đến cuối, Lâm Nhất Nhiên chẳng cảm thấy hạnh phúc tí nào, chỉ cảm thấy thực muốn chết.

      Trần Tư Tầm đẩy cửa ra, liền nhìn thấy ôm bụng ngồi ghế sofa, sắc mặt tái nhợt, “Đau lắm sao?”

      “Ừm.”

      Trần Tư Tầm đưa ly nước ấm cho , “Em vẫn hay đau như vậy sao?”

      “Cũng bình thường, chắc là do lúc nãy uống Coca lạnh nên mới thế.”

      “Em cũng nhớ ngày à?”

      Trần Tư Tầm nhíu mày, có chút trách cứ .

      Lâm Nhất Nhiên bưng ly nước ấm, lắc lắc đầu, tay ôm bụng.

      Nếu như trước đó mấy tiếng đồng hồ, có ai đó với Lâm Nhất Nhiên rằng, cùng với người đàn ông này cái loại chuyện như vậy, đánh chết cũng tin, nhưng mà bây giờ đau bụng muốn chết rồi, căn bản là thèm để ý đến những điều đó nữa, “Thầy, ở đây có aspirin ?”

      “Có có, nhưng uống thuốc tốt cho cơ thể.” Trần Tư Tầm suy nghĩ chút, đứng dậy lục ngăn kéo ở trong phòng khách, lấy ra bao màu đỏ, đổ vào cái ly trong tay Lâm Nhất Nhiên, lại lấy nước ấm pha thêm vào, “Em uống .”

      “Đây là cái gì?” Lâm Nhất Nhiên nghi hoặc hỏi.

      “Là thuốc được chiết xuất từ hoa hồng, đối với cái kia rất hiệu quả.”

      Rất hiệu quả?

      Lâm Nhất Nhiên nửa tin nửa ngờ, bưng ly lên, thổi thổi hồi, từ từ uống vào.

      “Uống xong tắm rửa, nhớ lấy túi chườm để bụng.” Trần Tư Tầm vào phòng ngủ lấy ra cái áo sơmi, “Em mang theo đồ ngủ, mặc tạm cái này .”

      Lại là áo sơmi.

      Lâm Nhất Nhiên nhíu mày, chẳng may làm dơ nữa phải làm sao bây giờ = =

      “Phòng khách tôi dọn dẹp rồi, em tắm rửa xong vào phòng nằm .” Trần Tư Tầm dặn dò, dứt lời, lại bổ sung thêm câu: “Có việc gì gọi tôi.”

      Uống xong ly nước vào bụng, quả nhiên còn cảm thấy đau như vừa rồi, Lâm Nhất Nhiên tiếng cám ơn thầy, cầm áo sơmi, có chút yếu ớt, chạy vào phòng tắm, chỉ cảm thấy mệt mỏi hình như đâu mất. Tắm rửa qua loa, Lâm Nhất Nhiên ôm túi chườm leo lên giường.

      Cái nước hoa hồng gì đó đúng là tốt , mơ mơ màng màng nằm giường, còn cảm thấy đau bụng nữa, cứ như vậy mà ngủ thiếp .

      Lâm Nhất Nhiên bị tiếng điện thoại đánh thức.

      Nhìn đồng hồ, mới bảy giờ sáng, bên ngoài im ắng, chỉ có chuông điện thoại kêu mãi ngừng.

      “Chẳng lẽ thầy ấy ra ngoài rồi?”

      Lâm Nhất Nhiên giọng than thở, đẩy cửa ra, “Thầy?”

      Vẫn ai trả lời, có lẽ là ra ngoài rồi, Lâm Nhất Nhiên ngáp cái, vào toilet, đánh răng rửa mặt, bên ngoài chuông điện thoại vẫn ngừng vang lên.

      Lâm Nhất Nhiên hơi nhíu mày, cứ gọi mãi như thế, phải là có chuyện gì quan trọng chứ? Nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy có chút bất an, lau mặt qua loa rồi ra ngoài, do dự chút, cuối cùng vẫn là nghe điện thoại.

      “Này, Trần Tư Tầm, sao lâu như vậy mới chịu nghe điện thoại? Gọi muốn hư điện thoại cũng thông.” Giọng ngọt ngào của người phụ nữ từ bên kia đầu dây truyền đến, “Mở cửa , em có mua đồ ăn sáng cho .”

      Lâm Nhất Nhiên lập tức chết đứng ngay tại chỗ, trong lòng kêu to: Nguy rồi!

      “Trần Tư Tầm? Sao trả lời?” Giọng có chút lo lắng: “ làm sao vậy? Bệnh à?” Người phụ nữ vừa vừa gõ cửa.

      Lâm Nhất Nhiên cầm điện thoại, “Tôi. . . . . . .”

      “Thất Thất?” Giọng trầm thấp của Trần Tư Tầm trong điện thoại truyền đến, “Sao em lại ở đây?”

      “Trần Tư Tầm?” Giọng của người phụ nữ có chút kinh ngạc, “Sao lại ở đây?” Dứt lời liền hô to: “Trần Tư Tầm! Điện thoại của có người nghe máy, nhà có trộm!”

      Lâm Nhất Nhiên nắm chặt điện thoại, “ phải, tôi. . . . . .”

      “A! Còn dám chuyện, em báo công an!”

      “Đừng làm loạn!” Trần Tư Tầm xong liền gõ cửa, “Lâm Nhất Nhiên, mở cửa !”

      Lâm Nhất Nhiên vội vàng để điện thoại xuống, chạy ra mở cửa.

      tóc dài đứng ngoài cửa, hề trang điểm, nhưng so với Bội Tưởng trang điểm sặc sỡ cũng hề thua kém.

      ấy và Trần Tư Tầm sóng vai đứng ở bên ngoài, nhìn vô cùng xứng đôi.

      kia cũng đánh giá Lâm Nhất Nhiên, tóc tai rối bời, mặc áo sơmi rộng như thế, ràng phải của ấy, bên dưới mặc chiếc quần màu xanh, giống như là. . . . . . đồng phục?

      Nhìn đến đây, khỏi nghẹn họng, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất Nhiên, “Hai người các người. . . . . .”

      Trần Tư Tầm cũng gì, đem túi lớn trong tay về phía tủ lạnh, bắt đầu thay giày, “ dép lê vào, bụng có còn đau nữa ?”

      “A. . . . . . .”

      Sau khi nghe được nửa câu, Lâm Nhất Nhiên mới biết là mình, lại co chân, chạy mạch về phòng, thay dép lê, vừa định ra ngoài, lại ngừng lại, lập tức cởi áo sơmi, thay đồng phục, chỉnh lại đầu tóc, xong xuôi mới ra khỏi phòng.

      “Sao em lại đến đây?”

      “Tại sao em thể đến?” Giọng có chút nghịch ngợm, “Này, cái người kia là ai vậy? Sao lại đưa ấy về nhà?”

      Trong phòng truyền đến giọng , Lâm Nhất Nhiên khỏi chậm lại.

      “Ừm.” Trần Tư Tầm lẳng lặng chuyển đề tài, “Em trở về cùng bác trai bác sao?”

      “Ừ nha. . . Bọn họ vừa nghe em đến tìm là để cho em liền!” Sau đó là tiếng kéo ghế, “Trần Tư Tầm, em muốn ở nhà thời gian.”

      “Em là con , sao có thể ở lại nhà ?” Trần Tư Tầm giọng quát, rồi lại cười : “ về nhà em .”

      “Có gì đâu, phải cũng mang phụ nữ về nhà đó sao?”

      giống nhau.” Trần Tư Tầm cũng thèm giải thích thêm, “Lâm Nhất Nhiên, xuống ăn sáng.”

      “A. . . .” Lâm Nhất Nhiên có chút bối rối, vội vàng ra ngoài, “Vâng!”

      tên là Lâm Nhất Nhiên?” tóc dài mở to mắt, tò mò hỏi.

      “Ừhm” Lâm Nhất Nhiên biết phải gì, gật đầu, có chút mất tự nhiên.

      “À, chúng tôi là họ hàng bên nội, tôi là Lâm Tâm Thất.” Lâm Tâm Thất dường như rất cao hứng, vỗ bàn tay.

      “Đừng có khoa tay múa chân.” Trần Tư Tầm có chút trách cứ , đưa chén cho Lâm Nhất Nhiên, sau đó cực kỳ tự nhiên kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tâm Thất.

      “Có ảnh hưởng gì đâu.” Lâm Tâm Thất bĩu môi, lại hứng trí bừng bừng : “Ôi chao, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

      “Tôi mười tám.”

      “Oa, tuổi trẻ tốt nha.” Lâm Tâm Thất dường như có chút cảm thán, chọc chọc cánh tay của Trần Tư Tầm, “Hắc hắc, còn nhớ bộ dáng của em lúc mười tám tuổi ?”

      “Bảy năm rồi, nhớ.” Trần Tư Tầm gõ gõ chén của Lâm Tâm Thất, “Ăn cơm !”

      “Ăn ăn!” Lâm Tâm Thất phất phất tay, bất mãn .

      Lâm Nhất Nhiên ngồi đối diện bọn họ, được câu nào, chỉ cúi đầu ăn cháo, bỗng nhiên cảm thấy mình trở nên dư thừa.

      Chương 20: Quan hệ rắc rối



      “Đúng rồi, nghe bây giờ làm giáo viên à?”

      Lâm Tâm Thất im lặng tới ba phút, mắt to lại mở ra xoay tròn, “Phải ?”

      “Ừm.”

      “Vậy phải làm à?”

      “Ừm.”

      đến trường học đúng ?”

      “Ừm.”

      “Mang em theo với nhé!”

      “No way!”

      “A a a a!”

      Lâm Tâm Thất suy sụp cúi đầu, kéo dài điệu, cầm đôi đũa chọc chọc vào chén cơm, “Sao Ừm nữa !”

      “Hừ!” Trần Tư Tầm từ chối cho ý kiến, chỉ hừ tiếng, gì thêm.

      “Em mặc kệ, em muốn !” Lâm Tâm Thất dứt khoát ném đôi đũa, khoanh tay ôm trước ngực, bộ dáng tức giận.

      “Muốn sao?” Trần Tư Tầm nghiêng đầu mỉm cười.

      “Ừ!” Lâm Tâm Thất chắp tay, liều mạng gật đầu.

      “Vậy cứ tiếp tục hy vọng .” Trần Tư Tầm trưng ra nụ cười hoàn mỹ, vỗ vỗ vai Lâm Tâm Thất, “Lâm Nhất Nhiên, em thu xếp đồ đạc , chúng ta phải rồi.”

      “A. . .? “ Bộ dạng của Lâm Nhất Nhiên thiếu sức sống, ủ rũ đáp tiếng rồi đứng dậy, Lâm Tâm Thất nhanh tay lẹ mắt túm chặt tay của Trần Tư Tầm, “Em muốn !”

      “Đừng làm loạn!” Trần Tư Tầm thu lại nụ cười, vẻ mặt hờ hững, gạt cánh tay của Lâm Tâm Thất ra, “Em tìm Từ Thụy .”

      “Trở mặt còn nhanh hơn lật sách!” Lâm Tâm Thất tức giận thu lại bàn tay, cam lòng : “Này, tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, lại bằng đứa con khác sao?”

      “Cái gì mà đứa con khác?” Trần Tư Tầm cau mày, “Người ta có tên!”

      “Được, được, Lâm Nhất Nhiên chứ gì, khi nào lại bắt đầu thích tuổi như vậy rồi? Còn Bội Tưởng sao?”

      “Em hỏi nhiều quá, điện thoại di động của mất rồi, đừng gọi cho , tìm Từ Thụy mà chuyện, nhưng phải gọi sau bảy giờ và trước tám giờ đấy.

      “Ôi trời?” Lâm Tâm Thất mở to hai mắt nhìn, “Tại sao? Người như ta mà còn phải có giờ giấc sao?”

      phải.” Trần Tư Tầm cười cười, “Bởi vì cậu ta cũng nhìn trúng .”

      Miệng của Lâm Tâm Thất há hốc thành hình chữ O, con ngươi trong mắt cũng sắp rớt xuống, “ cái gì?”

      “Ừ!” Trần Tư Tầm gật đầu, khóe miệng cong lên, tâm tình cảm thấy rất tốt, vỗ vỗ đầu Lâm Tâm Thất: “Em nghe lầm đâu.”

      Người đàn ông cười vui vẻ, còn người phụ nữ chu miệng lên, bất mãn vươn tay, gạt bàn tay để đầu mình, ánh nắng mặt trời chiếu lên hai người bọn họ, có loại cảm giác đặc biệt, tạo thành bức tranh đẹp mắt.

      Lâm Nhất Nhiên vẫn nắm vặn cửa, xấu hổ đứng tại chỗ, tiến cũng được mà lùi cũng xong.

      “Người ta thu dọn xong rồi kìa.” Lâm Tâm Thất trông thấy bóng dáng của nữ sinh, thúc giục : “ làm !”

      “Nhớ thời gian!” Trần Tư Tầm thu tay, “Khi nào khóa cửa lại.”

      “Biết rồi, biết rồi!” Lâm Tâm Thất kiên nhẫn phất phất tay, giống như là đuổi khách: “Mau !”

      Lâm Nhất Nhiên cắn cắn môi dưới, từ đầu đến cuối cũng có ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy hai người bọn họ chuyện chói tai cực kỳ, nhớ tới cái đêm hai ngày trước, trong mắt phát sáng, hai hàng lông mày đều tràn ngập dịu dàng, hỏi: Vậy em cảm thấy tôi như thế nào?

      Quả nhiên là mình bị ta đùa giỡn rồi!

      Lâm Nhất Nhiên buồn bực nghĩ, chỉ cảm thấy trong lòng kìm nén cơn tức giận, liều mạng túm chặt lấy vạt áo, miễn cưỡng nở nụ cười với Lâm Tâm Thất nhìn theo bóng dáng của Trần Tư Tầm.

      Suốt cả chặng đường, hai người chuyện.

      Ngược lại, tâm trạng của Trần Tư Tầm tốt cực kỳ, trực tiếp lái xe vào cổng trường, bình thường, Lâm Nhất Nhiên nhanh chóng bước xuống xe, tránh để cho người khác nhìn thấy lại bị chỉ trích, mà tại, chỉ ngồi im lời nào, cũng thèm nhìn Trần Tư Tầm, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

      ta liên quan đến mình, liên quan đến mình.

      Lâm Nhất Nhiên ngừng tự thôi miên bản thân, là thầy của , chỉ là thầy của mà thôi. Lâm Tâm Thất và có quan hệ gì cũng quan trọng, quan trọng.

      Trần Tư Tầm dừng xe xong, thấy Lâm Nhất Nhiên vẫn nhúc nhích, ngồi im xe, “Lâm Nhất Nhiên?”

      “Ừm?” đột nhiên quay đầu, bất giác thốt lên: “ quan trọng.”

      Trần Tư Tầm dừng động tác trong tay, hứng thú hỏi: “Cái gì quan trọng?”

      Lại cười! Lâm Nhất Nhiên cảm thấy trong lòng mình như có thuốc súng, nhìn thẳng vào : “ có gì!” xong, chuẩn bị mở cửa bước xuống xe.

      Nào ngờ, Trần Tư Tầm “cạch” tiếng, khóa xe lại, Lâm Nhất Nhiên cứ đẩy mà đẩy mãi ra, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Trần Tư Tầm: “Thầy, em muốn xuống xe!” cố ý cắn răng lặp lại chữ “Thầy.”

      “Lâm Nhất Nhiên!” Trần Tư Tầm bình tĩnh tháo đai an toàn, nghiêng người, chống tay về phía , “Em tức giận sao?”

      Hơi thở của người đàn ông này tràn ngập vào tất cả các giác quan của Lâm Nhất Nhiên, chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội vàng nghiêng người ra sau, có chút đề phòng : “ có!”

      ?” Trần Tư Tầm nhíu mày cười, để lộ ra hàm răng trắng, “Có phải là bởi vì. . . . .”

      “Nguyên nhân là bởi vì. . . . . .” Lâm Nhất Nhiên bắt đầu cà lăm, nhanh chóng suy nghĩ, có phải là do cảm giác khó chịu lúc sáng bị biểu quá ràng rồi ? Lại tiếp: “Lúc sáng ngủ dậy có chút khó chịu.”

      “A. . . ra là vậy!” vẻ mặt của Trần Tư Tầm giống như hiểu , gật đầu, thân thể càng áp sát , “Tôi còn cho rằng. . . . . “

      “Cho rằng cái gì?” Lâm Nhất Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, rất nhanh liền phủ nhận: “Em tức giận!”

      “Ồ!” Trần Tư Tầm ngồi trở về vị trí cũ, biểu dường như có chút kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng bữa sáng hợp khẩu vị của em.”

      “A!. . . haha.” Lâm Nhất Nhiên chỉ có thể gượng cười, trong lòng thầm mắng chính mình ngu xuẩn, “Hợp khẩu vị, rất hợp khẩu vị.”

      “Vậy là tốt rồi.” Người đàn ông cười đến càng vui vẻ, lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt của , “Xuống xe !”

      Lâm Nhất Nhiên vội vàng mở cửa, tốc độ nhanh đến nỗi cứ tưởng sắp ngã úp mặt xuống đất tới nơi, “Thầy, hẹn gặp lại!”

      “Chờ chút!”

      “A?” động tác của Lâm Nhất Nhiên bị kìm hãm, run rẩy ngẩng đầu, “Thầy?”

      “Buổi tối nhớ đến tìm tôi.” Trần Tư Tầm cũng mở cửa xuống xe, bộ dạng rất nhàn nhã, “Học phụ đạo.”

      “A. . . . .” Lâm Nhất Nhiên liên tục gật đầu, trong lòng cảm thán, ra đàn ông trở mặt còn nhanh hơn phụ nữ, lắc lắc đầu chạy về phía lớp học, gần đến nơi mới chợt nhận ra, sao mình lại phải tức giận cơ chứ?

      “Ôi, sắc mặt hồng hào !”

      Vừa bước vào lớp, Lâm Nhất Nhiên liền trông thấy Đường Cẩm mang theo vẻ mặt ái muội, qua lại, “Sao rồi?”

      “Sao cái gì?” Lâm Nhất Nhiên mờ mịt hỏi lại.

      “Cậu và thầy Trần ấy!”

      “Tớ cùng ta làm sao?”

      Lâm Nhất Nhiên đề phòng, nhìn vẻ mặt tươi cười của Đường Cẩm : “Này, cậu tránh xa tớ ra chút, sao tớ cứ cảm thấy cái kiểu cậu cười càng ngày càng giống với Từ Thụy rồi?”

      “Cái này gọi là tướng vợ chồng nha!” Đường Cẩm nhíu mày có chút khoe khoang, “Giống nhau cảm thấy tốt!”

      “Bỉ ổi giống nhau = = “ Lâm Nhất Nhiên trưng ra bộ mặt ghét bỏ : “Tránh ra.”

      “Hắc, cậu dám tớ như vậy à?” Đường Cẩm bị Lâm Nhất Nhiên đẩy tới cửa, cam lòng lại chen vào, “Này, cậu đừng có với tớ là cả đêm qua hai người các cậu cũng làm cái gì nhé!”

      “Làm cái gì là làm cái gì?” Lâm Nhất Nhiên liếc mắt, “Chị hai à, em còn là vị thành niên!”

      “Cái gì gọi là vị thành niên?” Đường Cẩm thèm để ý, hỏi: “Có nắm nắm tay hay hôn hôn môi ?”

      Vẻ mặt Lâm Nhất Nhiên càng ghét bỏ, “Da gà của tớ sắp nổi lên tới đầu rồi.”

      “Ngừng! Giả bộ ngây thơ, tớ cũng tin cậu và Lý Điển là tình cảm trong sáng.”

      Lý Điển.

      Động tác của Lâm Nhất Nhiên dừng lại, bao lâu rồi chưa nghĩ tới cậu ấy?

      Đường Cẩm phát hình như mình lỡ miệng, vội vàng kéo tay Lâm Nhất Nhiên lảng sang chuyện khác: “Này, tớ hỏi , cái gì cũng chưa làm sao?”

      ta với tớ chả có quan hệ gì cả.” Lâm Nhất Nhiên cau mày, bổ sung thêm câu: “À, đúng, ta là thầy của tớ, phải là có quan hệ gì.”

      “Cậu nghiêm túc chút!”

      “Tớ cực kỳ nghiêm túc!” Lâm Nhất Nhiên ngồi lên ghế, tay phải chống cằm, “Tớ còn chưa hỏi cậu, cái gì mà tướng vợ chồng? Cậu và Từ Thụy thế nào rồi?”

      “Cậu đoán xem?” Đường Cẩm đá lông nheo với Lâm Nhất Nhiên, cố tình làm ra vẻ lẳng lơ, vuốt vuốt tóc : “Tư vị của người phụ nữ , chẳng lẽ cậu nhìn ra được sao?”

      “Đường Cẩm!” Lâm Nhất Nhiên nhíu mày, vẻ mặt cau có: “Cậu và Từ Thụy. . . . . . . . . . . .càng ngày càng biến thái = = “

      “Cậu chết !”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Lại được mời cơm



      Trần Tư Tầm mặc chiếc áo len màu xanh đen, đứng ở bục giảng, Lâm Nhất Nhiên mặc bộ đồng phục rộng rãi, ngồi ở phía dưới, suy nghĩ miên man.

      Lần đầu tiên gặp người đàn ông này, cảm thấy đúng là cực phẩm, có khí chất sang trọng, chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ thể chạm vào, nào biết càng về sau càng trở nên kỳ lạ, theo cách của Đường Cẩm chính là: Người đàn ông cực phẩm như Trần Tư Tầm mà lại coi trọng người thứ phẩm như .

      Nghĩ đến lời lúc đó của Đường Cẩm, Lâm Nhất Nhiên nhịn được chau mày, tuy rằng mình phải là cực phẩm nhưng tốt xấu gì cũng là thượng phẩm chứ!

      “Lâm Nhất Nhiên!” giọng đàn ông quen thuộc cắt đứt dòng suy nghĩ của , Lâm Nhất Nhiên phản xạ có điều kiện, ngẩng đầu: “A? Sao vậy?”

      Trả lời quá mức tự nhiên khiến tất cả học sinh trong lớp đều đem ánh mắt đổ dồn lên người , bàn tay của Trần Tư Tầm hơi nâng cuốn sách, mắt kính phản quang, có chút bí hiểm, nữ sinh ngồi cùng bàn với Lâm Nhất Nhiên gõ vào cánh tay của , Lâm Nhất Nhiên vội vàng đứng dậy, giơ sách lên mà giống như muốn che hết khuôn mặt mình.

      “Em trả lời câu này .”

      Lâm Nhất Nhiên vội vàng cúi đầu lật sách, bạn ngồi cùng bàn hơi hơi cúi đầu, giọng đáp án,, hai bên phối hợp, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm lọt qua.

      ( Hữu kinh vô hiểm: nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng thực ra là có gì =D )

      Sau khi ngồi xuống, Lâm Nhất Nhiên có chút buồn bực, ràng mấy ngày trước, mỗi lần mình với còn có cảm giác khẩn trương, sao bây giờ gặp chuyện như vậy, lại cảm thấy rất nhõm. Nghĩ đến chuyện băng vệ sinh ngày hôm qua, cùng với cái chuyện sáng nay ở trong xe, Lâm Nhất Nhiên khỏi cảm thán hơi, xúc tiến tình cảm trực tiếp như vậy là mất mặt quá !

      “Này, cậu suy nghĩ cái gì vậy?”

      Vừa hết giờ, Đường Cẩm liền nhảy sang bên cạnh bàn học của Lâm Nhất Nhiên, nhìn thấy vẫn ngồi bất động gì, “Vừa nãy còn chưa xong, aizzz!”

      cái gì?” Lâm Nhất Nhiên vùi đầu vào trong khuỷu tay, rầu rĩ : “Đừng có túm tay tớ!”

      “Haha, mọi người nghe đây!” nam sinh nhiều chuyện trong lớp bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, to: “Có siêu cấp mỹ nữ ở trong văn phòng!”

      “Ai?”

      à?”

      “Đừng có gạt người!”

      đấy!” Nam sinh nhăn mặt, phục : “ tin tự ra xem ! ấy đến tìm thầy Trần.”

      Mọi người trong lớp bàn tán xôn xao, Lâm Nhất Nhiên bỗng “ui da” tiếng, xoa xoa bả vai, ngẩng đầu lên: “Cậu làm gì vậy?”

      Chỉ thấy Đường Cẩm trợn to hai mắt, lại đánh Lâm Nhất Nhiên cái: “Còn hỏi tớ làm gì à? Cậu nghe thấy người ta gì sao? Có người đến tìm người đàn ông của cậu kìa, sao chút cảm giác nguy hiểm cậu cũng đều có vậy?”

      “Cái gì mà người đàn ông của tớ?” Lâm Nhất Nhiên vội vàng che miệng Đường Cẩm, nhìn nhìn xung quanh, thấy có ai chú ý mới buông tay ra, kìm chế tức giận, giọng : “Cậu bậy bạ gì vậy?”

      “Tớ sai cái gì, tớ. . . . . . .”

      Lâm Nhất Nhiên sợ Đường Cẩm to, bị mọi người nghe thấy, vội vàng kéo tay Đường Cẩm ra khỏi lớp, “ chút! Lỡ người khác nghe được hay đâu!”

      “Được rồi được rồi, tớ sợ cậu rồi!” Đường Cẩm há miệng thở phì phò, “Tớ mà chết nghẹn là tại cậu đấy!”

      Lâm Nhất Nhiên đứng ở trong hành lang, nhịn được nhìn về hướng văn phòng.

      , nếu muốn biết qua đó mà xem! Cậu đứng ở đây nhìn được cái gì?”

      “Tớ muốn nhìn hồi nào?” Lâm Nhất Nhiên vội vàng thu hồi ánh mắt, dựa vào khung cửa sổ, “Tớ chỉ nhìn. . . . . . .”

      , , cần giải thích!” Đường Cẩm vội vàng ngắt lời của Lâm Nhất Nhiên, “Còn giả bộ kiên cường!”

      “. . . . . . .”

      “Nhìn kìa, nhìn kìa! Xuất rồi!” Đường Cẩm lắc lắc cánh tay của Lâm Nhất Nhiên, chỉ vào văn phòng, “Nhìn kìa, nhanh lên!”

      Lâm Nhất Nhiên quay đầu lại, hề bất ngờ khi nhìn thấy Lâm Tâm Thất.

      “Quả là rất đẹp!” Đường Cẩm tạch lưỡi cảm thán, quay đầu lại, nhìn Lâm Nhất Nhiên từ xuống dưới, “ cần phải , cậu đúng là có chỗ nào có thể so với ấy.”

      “. . . . Tớ trở về đây.”

      “Ôi, đừng mà!” Đường Cẩm vội vàng nắm tay , “Tớ chỉ đùa thôi.”

      “Lâm Nhất Nhiên!”

      giọng trong trẻo vang lên, hấp dẫn tất cả ánh mắt ở ngoài hành lang, cơ thể Lâm Nhất Nhiên cứng đờ, vẻ mặt Đường Cẩm kinh ngạc.

      “Lâm Nhất Nhiên! Tôi biết là có thể gặp được mà.” Lâm Tâm Thất cười hì hì, tiêu sái bước qua, “Haha, quả nhiên sai!”

      Lâm Nhất Nhiên còn cách nào khác, chỉ có thể trưng ra bộ mặt tươi cười, “Chị Lâm!”

      “Cái gì mà chị Lâm, là thời đại nào rồi mà còn gọi như vậy, xưa rồi!” Lâm Tâm Thất nhăn nhăn cái mũi, phất phất tay, “Cứ gọi tôi là Thất Thất được rồi!”

      Từ Thụy còn gọi tôi là em Lâm kìa.

      Trong lòng Lâm Nhất Nhiên thầm phản bác, “Vậy em gọi chị là chị Thất Thất nhé!”

      “Ừm. . . . . . .cũng được!” Lâm Tâm Thất cũng để ý nữa, rồi chợt giống như là nhớ tới chuyện gì đó, : “Buổi tối tôi rủ Trần Tư Tầm ăn cơm, cũng nhé!”

      !” Lâm Nhất Nhiên kinh hãi, vội vàng xua tay, “Em , đâu.”

      được!” Lâm Tâm Thất vung tay lên, rất có khí thế : “Tôi .”

      “. . . . . “ Lâm Nhất Nhiên có chút khó xử, “Em . . . . . .”

      “Nghe lời Thất Thất !” biết từ lúc nào, Trần Tư Tầm tới, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt của Lâm Nhất Nhiên, “Cùng .”

      Lâm Nhất Nhiên nhìn hai người đứng vai kề vai, trong đầu bỗng lên khuôn mặt tươi cười của Lâm Tâm Thất, cùng ánh mắt tràn ngập ý cười của Trần Tư Tầm, có chút giận dỗi cúi đầu, gì thêm.

      Đường Cẩm lôi kéo Lâm Nhất Nhiên, nhìn người này rồi lại nhìn người kia, vẻ mặt hoàn toàn là hiểu chuyện gì cả.

      “Cứ như vậy nhé, tôi trước đây!” Lâm Tâm Thất chờ Lâm Nhất Nhiên đáp ứng, tùy tiện vỗ vỗ lên vai Trần Tư Tầm, “Buổi tối nhất định phải mang ấy đến nhé!”

      “Ừm.” Trần Tư Tầm hơi nghiêng người, Lâm Tâm Thất vỗ vào khoảng , “Buổi tối tụi tới muộn chút!”

      “A? Vì sao?”

      Trần Tư Tầm nhíu mày, làm như nhìn thấy ánh mắt ái muội của Lâm Tâm Thất, “Em quản nhiều quá!”

      có gì đâu, đúng là!” Lâm Tâm Thất cam lòng, trừng mắt nhìn Trần Tư Tầm cái, rồi lại nheo nheo mắt, cười với Lâm Nhất Nhiên, “Tối nay tôi chờ hai người, trước nhé!” xong cũng đợi Lâm Nhất Nhiên có phản ứng, xoay người rời . Ánh mắt của Trần Tư Tầm khẽ biến, nhìn thấy Lâm Nhất Nhiên vẫn sống chết cúi đầu, lời, trong đôi mắt xẹt qua tia mỉm cười.

      “Buổi chiều tan học chờ tôi.”

      xong, cũng xoay người rời .

      “Lâm Nhất Nhiên!” Vẻ mặt của Đường Cẩm có chút hung dữ, bóp cổ của Lâm Nhất Nhiên lay lay, “Cậu giải thích ràng cho tớ!”

      “Cậu mạnh tay quá, buông ra!” dùng sức gạt cánh tay hành hạ cổ của mình, ngừng ho khan: “Cậu định bóp chết tớ à?”

      “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!” Đường Cẩm giống như mất lý trí, “Dám chống lại nữa chỉ là vũ lực đâu!”

      “. . . . . . .”

      Lâm Nhất Nhiên giây do dự, giơ hai tay lên đầu hàng: “Tớ , tớ là được chứ gì? Muốn biết mau buông tay ra!”

      Đường Cẩm hừ lạnh tiếng, cuối cùng cũng buông tay, Lâm Nhất Nhiên vội vàng xoa xoa cái cổ, lùi lại hai bước, ho khan dữ dội, “Cậu đúng là muốn giết chết tớ mà!”

      “Bớt nhảm , mau vào vấn đề chính!”

      Lâm Nhất Nhiên trợn mắt, mặc niệm cho cái cổ của mình, sau đó tóm tắt ngắn gọn chuyện lúc sáng cho Đường Cẩm, sử dụng hết ý nghĩa văn chương khái quát, đến nỗi cảm thấy chính mình cũng chưa nghiêm túc như vậy bao giờ.

      “Vậy cậu có biết rốt cuộc hai người bọn họ là quan hệ như thế nào ?” Cuối cùng, Đường Cẩm bỗng nhiên hỏi như vậy, Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ hồi, cũng thành lắc đầu, nhận lấy ánh mắt xem thường của Đường Cẩm.

      “Cậu xem cậu .” Đường Cẩm giơ ngón tay, dí dí vào trán của Lâm Nhất Nhiên, “Coi chừng bị người ta đoạt mất đàn ông của mình đấy.”

      Cái gì mà đàn ông của mình = =

      Lâm Nhất Nhiên ôm trán, nhìn vẻ mặt của Đường Cẩm chỉ tiếc rèn sắt thành, biết điều nên im lặng, dám gì nữa.

      Chương 22: Thiếu nữ VS Thục nữ



      Bởi vì phải tìm Trần Tư Tầm để học phụ đạo, cho nên sau khi tan học, Lâm Nhất Nhiên liền tạm biệt với Đường Cẩm rồi trực tiếp mang theo cặp sách chạy về phía văn phòng.

      Lúc gõ cửa vào thấy ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, trong tay cầm ly nước, mắt kính đặt sống mũi biết biến mất từ bao giờ. Trông thấy Lâm Nhất Nhiên vẫn cứ đứng ngoài cửa chịu bước vào, Trần Tư Tầm đặt ly xuống, nhìn vẫy vẫy tay.

      “Đây là thông báo tuyển sinh.” Trần Tư Tầm vừa , tay vừa lật lật, đem thứ gì đó đưa tới cho Lâm Nhất Nhiên: “Bên dưới là điều kiện tiêu chuẩn, em nhìn kỹ chút.”

      “A. . . .” Lâm Nhất Nhiên kéo ghế, nhích đến bên cạnh Trần Tư Tầm, sau đó cầm lấy tờ thông báo.

      “Còn phải diễn thuyết với đề tài về các vấn đề thực trạng trong xã hội?” Lâm Nhất Nhiên há hốc mồm, “Cái này làm sao mà giống như thi ngữ? Có phải là còn có giảm khảo chấm điểm nữa hay ?”

      “Có thể là có.” Trần Tư Tầm suy nghĩ hồi, nghiêm túc .

      “Thầy. . . .lúc trước em chỉ đùa thôi.”

      “Tôi cũng đùa.” Trần Tư Tầm mỉm cười, kéo laptop sang, chỉ vào màn hình, “Em xem , đây là chủ đề tôi sàng lọc từ những buổi diễn thuyết mấy năm qua, rất có thể kỳ thi ra, em chủ yếu là tập trung ôn lại cái này.”

      Lâm Nhất Nhiên nhìn chuỗi dài những đề mục, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sửng sốt hồi lâu, “Lỡ trúng làm sao?”

      chịu thôi.” Trần Tư Tầm nhe răng cười, “Vậy em hãy tùy cơ ứng biến.”

      “. . . . . . . .”

      “Em về xem tất cả những đề mục này, sau đó đem từng đề mục viết thành bài, khoảng chừng ba phút rồi đưa cho tôi xem thử.”

      “A. . . . “ Lâm Nhất Nhiên gật đầu, nhìn những đề mục được Trần Tư Tầm sàng lọc, bỗng nhiên, quay đầu, với người đàn ông bên cạnh mình: “Thầy, vậy em đưa bảng thông tin cá nhân cho thầy luôn nhé?”

      Trần Tư Tầm ngồi cạnh Lâm Nhất Nhiên, cũng nghiêng đầu nhìn vào màn hình, Lâm Nhất Nhiên bất chợt quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt phóng đại trước mặt mình, giọng của cũng lệch lạc.

      “Cũng được.” Trần Tư Tầm trả lời đơn giản, nhìn thấy gương mặt của Lâm Nhất Nhiên có chút vặn vẹo, “Em sao vậy?”

      có gì.” Lâm Nhất Nhiên cực kỳ bình tĩnh lắc đầu, sau đó lại cực kỳ bình tĩnh quay đầu, tiếp tục nhìn vào màn hình laptop.

      Mất mặt nhiều lần khiến người ta trở nên bình tĩnh hơn, Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ viển vông.

      “Em chép vào USB rồi mang trở về xem .” Trần Tư Tầm liếc nhìn đồng hồ đeo tay : “Chúng ta ăn thôi.”

      “A. . . . . .” Nghĩ đến Lâm Tâm Thất, Lâm Nhất Nhiên lại có chút vui, lục lọi cặp sách, che giấu cảm xúc của mình, sau đó ngẩng đầu : “Thầy, em mang theo USB, thầy gửi vào mail cho em được ?”

      “Ừm.” Trần Tư Tầm cầm lấy chìa khóa xe, đưa điện thoại di động cho , “Em ghi địa chỉ email vào đây.” Lại bổ sung thêm câu: “Cả số điện thoại nữa.”

      Lâm Nhất Nhiên nhận lấy điện thoại, thuần thục gõ phím, để ý : “Thầy, phải là thầy thích xài iphone sao?”

      tồi.”

      “Aizz. . . .em nhớ hồi trước, điện thoại của thầy là Apple.” Lâm Nhất Nhiên thở dài hơi, “Laptop cũng vậy.”

      Trần Tư Tầm liếc nhìn cái, thấy chỉ lo bấm điện thoại nên cũng trả lời.

      “Thầy, em được ?”

      Lâm Nhất Nhiên đem điện thoại trả lại cho Trần Tư Tầm, do dự chút: “Em và chị ấy có quen biết gì. “

      vậy cũng sai, Lâm Nhất Nhiên và Lâm Tâm Thất chỉ gặp mặt có hai lần, quen biết cũng đúng, nhưng mà lúc trước, gặp Từ Thụy cũng chỉ có vài lần mà có thấy phản đối gì đâu.

      Rốt cuộc vẫn là do có thành kiến với Lâm Tâm Thất.

      Trần Tư Tầm nhìn cúi đầu, bộ dạng có tinh thần, cũng vạch trần , chỉ nhàn nhạt : “Thất Thất ra mặt mời, được.” Liếc nhìn đưa điện thoại cho mình, bàn tay trắng nõn nâng chiếc di động màu bạc, là đáng .

      “Bên trong có trò chơi, em cầm chơi .”

      Lại Thất Thất!

      Trong lòng Lâm Nhất Nhiên bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng sợ lại biểu ràng làm cho người ta nhìn thấy, cắn cắn môi dưới, từ từ thu tay về.

      “Đừng cắn môi!” Trần Tư Tầm nhìn khuôn mặt tức giận của , nhàng : “Coi như là em theo giúp tôi ăn cơm .”

      “Chúng ta đến tiệm mì sốt tương lần trước được sao? Làm gì phải theo ấy mới ăn được!”

      Lâm Nhất Nhiên vẫn có chút tình nguyện, rầu rĩ mở miệng.

      đứng dưới ánh mặt trời, nắng chiếu lên mái tóc ngắn của , thành màu vàng nhạt, tỏa sáng.

      Trần Tư Tầm tự giác được, khóe môi cong lên, trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng, “Ừm, lần sau chúng ta ăn mì sốt tương.”

      Lâm Nhất Nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy bóng bao trùm lên cả người , ánh nắng ấp áp chiếu xuống bị cách trở, vài tia sáng len lỏi bờ vai và mái tóc , trong đôi mắt sáng ngập tràn vui vẻ.

      Cảnh hoàng hôn này rất hấp dẫn, khiến khỏi có chút sợ sệt, giống như là bị mê hoặc, thể khống chế được,vô thức gật đầu.

      Trần Tư Tầm nở nụ cười thỏa mãn, nâng tay xoa lên mái tóc : “ thôi!” xong liền về chỗ để xe.

      “Sao vậy?”

      Phát Lâm Nhất Nhiên theo mình, Trần Tư Tầm dừng lại, nghiêng người, vươn tay về phía đứng sững sờ tại chỗ: “Lại đây!”

      Lâm Nhất Nhiên bước về phía trước hai bước, lại dừng lại, nhìn chằm chằm vào nụ cười dịu dàng và kiên nhẫn của , bỗng nhiên cảm thấy, hình như là. . . . .có cái gì đó dần dần thay đổi.

      Nơi Lâm Tâm Thất mời cơm là tiệm vịt quay nổi tiếng trong thành phố.

      Phòng ốc lịch , tao nhã. Lâm Tâm Thất mặc bộ sườn xám đỏ thẫm, bó chặt xung quanh, tôn lên vóc người hoàn mỹ, tóc dài như thác nước, mặc dù rất đẹp nhưng cũng khỏi khiến người ta ganh ghét.

      Lâm Nhất Nhiên nhìn mình mặc thân đồng phục rộng rãi, còn bị đồng phục che lấp bộ ngực nho , đột nhiên cảm thấy tự ti.

      “Lâm Nhất Nhiên, tớ chờ cậu lâu rồi đấy.”

      Đường Cẩm ngồi bên cạnh Từ Thụy, cầm đũa gõ vào chén sứ, “Cuối cùng cậu cũng đến rồi!”

      “Sao cậu cũng đến đây?” Lâm Nhất Nhiên có chút kinh ngạc, quan sát Đường Cẩm, “Quần áo mới?”

      gì vậy, cậu có thể đến chẳng lẽ tớ sao?” Đường Cẩm hỏi ngược lại, đứng lên cho Lâm Nhất Nhiên nhìn toàn thân, “Haha, Từ Thụy đặc biệt mua quần áo cho tớ đấy nhé!”

      “Là tôi mời.” Lâm Tâm Thất cười , “Người có thể khiến cho Từ Thụy trở nên như vậy quả nhiên nhiều.”

      “A. . . .”

      Lâm Nhất Nhiên thêm câu nào, theo Trần Tư Tầm đến bàn tròn bên cạnh ngồi xuống, “Thất Thất, em mời những ai rồi?” Trần Tư Tầm bỗng nhiên hỏi như vậy khiến Lâm Nhất Nhiên sửng sốt.

      “Trần Tư Tầm, vẫn luôn nhạy bén như vậy sao?” Lâm Tâm Thất hờn dỗi , Lâm Nhất Nhiên rời ánh mắt khỏi người .

      “Nhiều năm rồi em về nước, cho nên thông báo với tất cả bạn học cũ, mọi người cùng nhau vui vẻ hôm.”

      Lâm Tâm Thất cười cười , Trần Tư Tầm lên tiếng, Lâm Nhất Nhiên nhìn chằm chằm chén đũa trước mặt, cũng phát biểu câu.

      “Lâm Nhất Nhiên, cậu biết à?” Đường Cẩm bên tai của Lâm Nhất Nhiên, “Sao cậu lại mặc nguyên bộ đồng phục tới đây, tớ nghĩ là ta muốn làm cho cậu mất mặt.”

      Lâm Nhất Nhiên câu nào, hung hăng nắm chặt đũa trong tay.

      “Vậy à?” Vẻ mặt của Trần Tư Tầm thản nhiên, hai tay đặt đùi, : “Như vậy cũng được, để cho mọi người biết em trở về.”

      “Đúng vậy.”

      “Sao ta giúp cậu?” Đường Cẩm hỏi , Lâm Nhất Nhiên hơi quay đầu nhìn, Trần Tư Tầm vẫn như cũ, vẻ mặt nhàng, bình thản.

      “Tớ cần ta giúp!” Lâm Nhất Nhiên hờn dỗi, giọng có vẻ hơi hung dữ, quay mặt , thèm nhìn Trần Tư Tầm.

      Bên trong phòng trở nên yên tĩnh, Lâm Nhất Nhiên nắm chặt đũa trong tay, thèm nhìn ai, Đường Cẩm ngồi ở bên cạnh Lâm Nhất Nhiên, vẻ mặt lo lắng, Từ Thụy nâng tay phải chống cằm, cười hì hì, nhìn chằm chằm Đường Cẩm, vươn tay trái ra vuốt ve mái tóc dài của . Ánh mắt của Lâm Tâm Thất hơi híp lại, mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Trần Tư Tầm, Trần Tư Tầm vẫn yên lặng ngồi chỗ, trông có vẻ rất tự nhiên.

      Ai cũng gì, bầu khí có chút kỳ lạ.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Minh tranh và ám đấu



      Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Nhất Nhiên phản xạ theo điều kiện, ngẩng đầu, chỉ thấy nữ phục vụ bước vào, “Xin hỏi các vị có thể gọi món chưa ạ?”

      “Bây giờ chưa cần, xuống trước .”

      Lâm Tâm Thất , ánh mắt xẹt qua Lâm Nhất Nhiên, cười tươi như hoa, “Căng thẳng à?”

      !” Lâm Nhất Nhiên ra vẻ ung dung, vén tóc trán, : “ có.”

      Lâm Tâm Thất cũng hỏi thêm, Đường Cẩm vào bên tai Lâm Nhất Nhiên: “Dù có chán nản cũng đừng bắt chước người khác vuốt tóc, cậu có đẹp giống như người ta.”

      Khóe miệng Lâm Nhất Nhiên có chút cứng đờ: “Cút!”

      Giọng có chút hung ác, Đường Cẩm “xì” tiếng, che miệng bật cười, ngồi thẳng lại.

      Tiếng gõ cửa lại vang lên, Lâm Nhất Nhiên vội vàng thu hồi ánh mắt, mặt trưng ra nụ cười, thùy mị đến nỗi làm cho người ta sởn hết gai ốc, người phục vụ lại bước vào lần thứ hai, có chút mất tự nhiên : “Cái kia. . . . tôi đem đồ uống tới.”

      Vẻ mặt của Lâm Nhất Nhiên chỉ có chút vặn vẹo, mà là vặn vẹo cách cực kỳ ràng.

      “Hahaha.” Đường Cẩm xoay người, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất Nhiên, “Cậu biết cách pha trò, sắc mặt thay đổi rất nhanh nha.”

      “Đừng cười, như vậy lại đau hai bên hông.” Từ Thụy vỗ vào lưng Đường Cẩm, khuôn mặt cũng là bộ dạng nhịn cười.

      cần phải kìm nén, coi chừng táo bón.” Lâm Nhất Nhiên nhìn hai người bọn họ, tức giận .

      “Em Lâm, em chuyện càng ngày càng độc địa, chỉ có điều là hệ tiêu hóa của cực kỳ khỏe mạnh, để cho em thất vọng rồi, haha, nhưng mà làm sao em biết được nhịn cười bị táo bón?”

      “Ôi trời ơi, nhắc đến chuyện này làm gì, Lâm Nhất Nhiên đương nhiên là có kinh nghiệm.” Đường Cẩm cười cười, vỗ vỗ vai Từ Thụy, ra vẻ thần bí : “Thường xuyên, thường xuyên nha.”

      Lâm Tâm Thất cũng có chút buồn cười, lấy tay che miệng, giả vờ ho khan hai tiếng, Lâm Nhất Nhiên căn bản là dám nhìn đến vẻ mặt của Trần Tư Tầm, cảm thấy tâm tình của mình lúc này còn có thể dùng hai từ “Muốn chết” để hình dung, trông thấy Đường Cẩm dựa vào Từ Thụy cười đến run rẩy hết cả người, vỗ bàn quát: “Táo bón em cậu! Cậu mới bị táo bón!”

      Lâm Nhất Nhiên còn chưa dứt lời, cửa liền bị mở ra, người đàn ông ăn mặc trang nhã, lịch đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt có chút kinh ngạc, sau khi sửng sốt hai giây liền quay qua nhìn số phòng, lại nhìn nhìn Lâm Nhất Nhiên, rồi nhìn đến Trần Tư Tầm và Từ Thụy, sau cùng, nhìn thấy Lâm Tâm Thất, có chút chần chừ : “Tôi. . . . . nhầm phòng chứ?”




      Trong phòng đều là tiếng cười cười , mặc dù có mười mấy người, nhưng đều là bạn bè thân thiết thời đại học.

      Lâm Nhất Nhiên buồn bực ngồi ghế, đối với những tiếng cười bàn cơm đều coi như là mắt điếc tai ngơ, chỉ ngồi gắp vịt nướng. Đường Cẩm nhích ghế đến bên cạnh Lâm Nhất Nhiên, “Hắc hắc, tức giận à?”

      Lâm Nhất Nhiên nhìn Đường Cẩm cái, cũng trả lời, tiếp tục gắp vịt nướng.
      “Đừng tức giận, kỳ thực là tớ muốn giúp cậu nha.” Đường Cẩm giữ chặt cánh tay của Lâm Nhất Nhiên, “Đừng ăn nữa, nghe tớ này!”

      !”

      “Cậu nghĩ thế nào, Lâm Tâm Thất muốn cướp người đàn ông này của cậu có phải hay ? Ôi, ôi, ánh mắt của cậu như vậy là có ý gì? Thôi, cần biết có phải là người đàn ông của cậu hay , dù sao cũng chắc chắn là ta có ý định muốn cướp thầy Trần đúng ? Tớ suy nghĩ rồi, cậu xem cậu này, từ dáng người đến chiều cao, từ chiều cao đến nhan sắc, từ nhan sắc đến gia thế, từ gia thế đến quan hệ với Trần Tư Tầm, điểm nào cậu cũng kém hơn so với người ta đúng ? Cho nên, chúng ta phải tấn công theo cách khác!”

      “Cách khác là làm cho tớ mất hết mặt mũi à?” Lâm Nhất Nhiên trừng mắt, “Cậu cảm thấy hại tớ vẫn còn chưa đủ sao?”

      phải, cậu hãy nghe tớ , cậu nghe người ta sao, người con có gan huỵch toẹt ra là người con đáng nhất, chân thực nhất. Cho nên, nếu như chúng ta sánh bằng người ta, cũng phải tỏ ra ngây thơ, thà, vùng vẫy giãy chết phen, chừng còn có cơ hội sống sót! Cậu cứ về cái vấn đề táo bón này thêm lần nữa, biết đâu sau này ta nhớ đến cậu. . . . .bình tĩnh, cậu bình tĩnh nha!”

      “Bình tĩnh em cậu!” Lâm Nhất Nhiên cảm thấy gân xanh trán mình nổi cuồn cuộn, “Sao cậu với Từ Thụy là cậu bị lòi trĩ ?”

      “Xuỵt. . . . . chút, chút!” Đường Cẩm vội vàng kéo tay Lâm Nhất Nhiên, cười làm lành : “Tớ phải. . . . . bởi vì có ai tranh đoạt Từ Thụy, mà ta cũng có làm chuyện gì sau lưng tớ, còn đối với cậu, mấy người kia chính là đối thủ nha, hắc hắc.”

      Lâm Nhất Nhiên trừng mắt, liếc Đường Cẩm cái, “Xê ra, tớ muốn chuyện với cậu.”

      Đường Cẩm thấy Lâm Nhất Nhiên còn tức giận như vừa rồi, liền cười cười làm nũng: “Ai da, cậu nhẫn tâm sao, Lâm Nhất Nhiên, Nhất Nhiên, Nhiên Nhiên, cậu. . . . . .”

      “Được được được, mau ngừng lại!” Lâm Nhất Nhiên vội vàng giơ tay, làm khẩu hiệu STOP, “Đừng làm tớ buồn nôn, ăn cơm !”

      Đường Cẩm cười haha hai tiếng, trong bữa cơm, có người mở miệng: “Ôi chao, Trần Tư Tầm, bên cạnh cậu là bé nhà ai thế? Sao vẫn còn mặc đồng phục vậy?”

      Vừa hai từ “bé ”, Lâm Nhất Nhiên và Đường Cẩm đồng thời ngẩng đầu, lại tiếp hai từ “đồng phục”, Đường Cẩm liền xoay người, ăn ăn uống uống, mặc kệ Lâm Nhất Nhiên.

      “Em , em đến với ai vậy?” Người chuyện, hất cằm cười với Lâm Nhất Nhiên, chính là cái người đàn ông ăn mặc lịch , đứng ở cửa khi nãy.

      “Tôi là. . . . .” Lâm Nhất Nhiên vừa định là Trần Tư Tầm mang đến, nhưng nhìn thấy bộ dạng Trần Tư Tầm cứ dửng dưng, lạnh nhạt, Lâm Nhất Nhiên cảm thấy trong lòng vui, tức giận : “Là chị Thất Thất mời đến.”

      “A. . . Thất Thất của chúng ta đúng là quan hệ rộng rãi!”

      “Tôi tự hỏi, ai mà lại có thể gây náo nhiệt như vậy, ra là Thất tiểu thư! Khó trách, khó trách!”

      thanh của giày cao gót và giọng mà Lâm Nhất Nhiên cảm thấy quen thuộc vang lên, Bội Tưởng mặc chiếc váy dài màu xanh đậm, xuất trong tầm mắt của mọi người.

      “Ôi, tôi nghĩ tại sao mọi người lại im lặng, ra là chị Bội Tưởng đến rồi.” Lâm Tâm Thất đứng dậy, cười khanh khách mở miệng.

      “Ôi trời, cậu có cảm thấy Bội Tưởng được mọi người đặc biệt quan tâm hay ?” Đường Cẩm giọng : “Đặc biệt? Hừ!”

      “Tớ thấy rồi. . . . .”

      Lâm Nhất Nhiên tự giác gật gật đầu, Bội Tưởng uốn tóc, khắp người toát ra hương vị của phụ nữ, mỉm cười ngọt ngào: “ lâu gặp, vẫn chẳng thay đổi gì.”

      “Chị cũng vậy.” Lâm Tâm Thất cũng cười, ánh mắt lấp lánh, trông rất đẹp.

      ràng là hai mỹ nữ nhìn nhau cười, mà sao cứ cảm thấy có mùi thuốc súng lớn nha. . . .” Lâm Nhất Nhiên lẩm bẩm , Đường Cẩm ở bên cạnh cũng gật gật đầu, “Đúng vậy, ánh mắt giống như còn phát ra lửa!”

      “Hai đại mỹ nữ, đứng chuyện có cảm thấy mệt hay ?” Bên cạnh có người lên tiếng, “Đến đây, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống .”

      Bội Tưởng cười xinh đẹp, “Cũng phải, đứng chuyện mệt .” xong liền vào trong, kéo ghế, chuẩn bị ngồi xuống.

      “Chị Bội Tưởng, em còn nghĩ là chị ngồi ở bên cạnh Trần Tư Tầm cơ đấy!” Lâm Tâm Thất che miệng cười, “Sao lại tùy tiện tìm chỗ để ngồi như vậy? chẳng giống chị chút nào! Chẳng lẽ. . . . là vì có nguyên nhân nào khác sao?”

      Lâm Tâm Thất như vậy, dường như là trắng ra hoàn toàn, mà tay của Bội Tưởng cũng dừng lại, sắc mặt thay đổi, tiếp lời: “Đúng vậy, nhiều năm rồi, cũng nên thay đổi thôi, chẳng lẽ phải giống như người khác, theo đuổi người ta suốt mấy năm, đến nỗi người ta phải trốn đến bên kia bờ đại dương mà cũng trốn thoát à?”

      cho cùng, Lâm Tâm Thất thể cao thâm như Bội Tưởng, sắc mặt lập tức chịu nổi, “. . . “

      “Thất Thất, sao sắc mặt của khó coi vậy?” Bội Tưởng ra vẻ quan tâm, “Tôi cũng phải là , đừng suy nghĩ nhiều nha. . . .”

      Hai bên đối chọi gay gắt, những người bên cạnh lại hề có phản ứng, Lâm Nhất Nhiên nghĩ, có thể là quan hệ của bọn họ tốt từ trước đó, Đường Cẩm lại tò mò, mà thể hỏi trực tiếp được, chỉ có thể kéo Từ Thụy ra ngoài, tuy Lâm Nhất Nhiên cũng hiếu kỳ, nhưng bởi vì còn tức giận với Trần Tư Tầm nên cố nén lại, mở miệng hỏi, tự an ủi chính mình, dù sao về nhà hỏi Đường Cẩm cũng như nhau cả thôi.

      Còn hai cái người trong miệng “Người khác” lại cứ “rượt đuổi đến bên kia bờ Đại dương”, nghĩ đến quan hệ của Lâm Tâm Thất và Trần Tư Tầm, cuối cùng Lâm Nhất Nhiên cũng nhịn được, lấy tay kéo áo của , giọng : “Thầy!”

      “Ừm?” Trần Tư Tầm nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy ý cười, “Sao vậy?”

      “Cái kia. . . . . “ Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ, biết phải mở miệng như thế nào, chỉ có thể kiên trì hỏi: “Cái người mà hai ấy đến là thầy sao?”

      “Em đoán xem?” Trần Tư Tầm hỏi ngược lại.

      “Làm sao mà em biết được.”

      “Em cảm thấy như thế nào là như thế đó.” Trần Tư Tầm ra vẻ bí hiểm, lấy tay lau chút tương còn dính lại bên khóe môi .

      Ánh mắt của Lâm Tâm Thất sắc bén, nhìn thấy động tác của Trần Tư Tầm, tròng mắt đảo vòng, cười cười ngồi xuống, “Ra vậy, chị Bội Tưởng thay đổi rồi, mà hình như người ta cũng còn như trước, nóng lạnh, nóng lạnh như vậy cũng có gì đáng , chỉ sợ là người ta nhìn trúng người khác rồi nha, như vậy, công sức bỏ ra bao năm cũng được báo đáp rồi! Chị Bội Tưởng, chị có phải hay ?”

      Bội Tưởng cũng giận, cười ảm đạm, “Hươu chết còn chưa biết về tay ai, Thất Thất, như vậy cũng còn quá sớm rồi.”

      “A. . . .? Còn quá sớm sao?” Lâm Tâm Thất kinh ngạc nhíu mày, ánh mắt dao động, nhìn đến người Lâm Nhất Nhiên, cười : “Em Lâm, thử xem?”

      Chương 24: Sóng gió mãnh liệt



      “A?” Đột nhiên bị gọi tên khiến Lâm Nhất Nhiên có chút ù ù cạc cạc, toàn bộ chú ý đều đặt tại bàn tay của Trần Tư Tầm vừa xẹt qua khóe môi mình, hoàn toàn để ý hai ấy gì, Lâm Nhất Nhiên đỏ mặt, gãi gãi đầu: “Cái này. . . . chắc là vậy!”

      “Đừng nhúc nhích.” Trần Tư Tầm giọng , có chút trách cứ, tiện tay cầm lấy giấy ăn, xoa xoa khóe môi , “Quay tới quay lui lau sạch được.”

      “Em Lâm, quá khiêm nhường rồi.” Lâm Tâm Thất cười cười, mặt mày cong lên, Lâm Nhất Nhiên bỗng cảm thấy được nụ cười của ấy là lòng.

      Theo cách của Bội Tưởng, chuyện Lâm Tâm Thất theo đuổi Trần Tư Tầm đến bên kia bờ Đại dương chắc là , nếu ấy cũng cười với mình như vậy. . . .Lâm Nhất Nhiên có chút mơ hồ nghĩ.

      Bội Tưởng được câu nào, bưng ly rượu lên, uống hơi cạn sạch.

      Tuy để ý lời của Lâm Tâm Thất, nhưng màn vừa rồi lại đâm Bội Tưởng nhát đau, dù sao Lâm Tâm Thất cũng sai, Trần Tư Tầm đối với người nào cũng đều là thái độ nóng lạnh, chưa bao giờ thấy đối với ai mà che chở như vậy, bản thân mình theo đuổi nhiều năm như thế cũng được, vậy mà Lâm Nhất Nhiên. . . . .

      “Nhất Nhiên, lâu gặp em.” Bội Tưởng nhìn về phía Lâm Nhất Nhiên, nâng ly rượu, “Càng ngày càng đẹp.”

      “Cám ơn chị, hắc hắc.” Lâm Nhất Nhiên cười ngây ngô.

      Tuy phải là cực kỳ thích Lâm Tâm Thất, nhưng nếu so với Bội Tưởng nguyện ý ở cùng chỗ với Lâm Tâm Thất, ít nhất, Lâm Tâm Thất giống như Bội Tưởng, đeo mặt nạ mà chuyện, ràng là thích mà cứ phải giả vờ ra vẻ thân thiết.

      Nhưng mà hôm nay, Lâm Tâm Thất hình như có chút kỳ lạ, hoàn toàn giống tác phong tùy tiện như lúc trước.

      Lâm Nhất Nhiên có hơi khó hiểu, khỏi nhìn vào ánh mắt của Lâm Tâm Thất, lúc này, ấy lấy tay chống bên má, ánh mắt có chút hoang mang, lại có chút. . . .bi thương?

      Nụ cười vừa rồi quả nhiên là ảo giác.

      Lâm Nhất Nhiên thu hồi ánh mắt, lại rất nhanh liếc sang nhìn Trần Tư Tầm, thấy vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, chuyện với người bên cạnh câu được câu , trong lòng lại có chút tư vị khó tả, cảm thấy Trần Tư Tầm quả rất bạc tình.

      “Nhất Nhiên, em sắp thi tốt nghiệp chưa? Ôn tập thế nào rồi?” Gò má của Bội Tưởng có chút ửng hồng, dưới ánh đèn càng thêm mê người, “Có đăng ký nguyện vọng nào chưa?”

      “Vẫn chưa.” Lâm Nhất Nhiên cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười, giữ vững tinh thần đối đáp, “Nhưng mà cũng sắp rồi.”

      “Vậy à. . . .” Bội Tưởng kéo dài cuối, cười đến vô cùng quyến rũ: “Có thử bàn bạc với bạn trai, suy xét nên vào trường đại học nào ?”

      “A?” Lâm Nhất Nhiên cũng nghĩ tới là Bội Tưởng lại hỏi trực tiếp như vậy, cũng biết phải trả lời như thế nào, trái lại, Lâm Tâm Thất dường như hồi phục tinh thần, giọng có chút thể tin: “ có bạn trai rồi?”

      có, có.” Lâm Nhất Nhiên vội vàng khoát tay, sợ các ấy hiểu lầm: “Tôi có bạn trai, có.”

      “Tôi biết mà.” Lâm Tâm Thất nhàng thở ra, liếc mắt về phía Bội Tưởng: “Đừng vì ghen tị mù quáng mà đặt điều cho người khác.”

      “Nhắc đến mới nhớ, ngày đó Thất Thất mới đúng là cao thủ, phải sao? Lúc trước Trần Tư Tầm. . . .”

      “Lâm Nhất Nhiên!” Trần Tư Tầm bỗng nhiên đứng lên, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

      “A?” Lâm Nhất Nhiên quay đầu nhìn .

      “Ăn xong rồi sao?”

      “Vâng? Ăn ăn xong rồi, nhưng. . .”

      “Ăn xong rồi về thôi, tôi đưa em .” Trần Tư Tầm ngắt lời Lâm Nhất Nhiên, “Em còn phải trở về ôn bài nữa.”

      “Nhưng mà Đường Cẩm còn chưa quay lại.”

      “Từ Thụy đưa ấy trở về.”

      “Nhưng mà. . . “ Lâm Nhất Nhiên vùng vẫy giãy chết, Bội Tưởng bị Trần Tư Tầm cắt ngang, còn muốn biết xem Trần Tư Tầm làm sao nha.

      “Em còn phải học bài.” Trần Tư Tầm có chút cương quyết, giọng lại dịu dàng: “Ngoan, nghe lời!”

      “A. . . .”

      Lâm Nhất Nhiên miễng cưỡng đứng dậy, người đàn ông ăn mặc lịch ngồi bên cạnh mở miệng: “Sao về sớm vậy?”

      “Đúng vậy, người ta dễ dàng dẫn “người ấy” đến đây, lại về sớm như vậy.”

      Lâm Nhất Nhiên nhìn Trần Tư Tầm, ánh mắt có chút chờ mong, Trần Tư Tầm lại nhàng từ chối, chỉ tay vào Lâm Nhất Nhiên: “Lần sau , bây giờ muộn rồi, ấy phải về. Mọi người ở lại chuyện , tôi đưa ấy về rồi quay lại.”

      “Em à, sao lại như vậy? phải là Thất Thất mời em đến sao?” Người đàn ông bên cạnh trêu chọc: “Sao bây giờ lại là Trần Tư Tầm đưa em về nhà rồi?”

      “Ơ. . . . .” Lâm Nhất Nhiên bị hỏi như vậy, Trần Tư Tầm đứng ở bên cười như cười nhìn , Lâm Nhất Nhiên chỉ có thể tiếp tục cười : “Là chị Thất Thất mời tôi tới, nhưng tôi cùng thầy Trần đến đây.”

      “Thầy Trần? ấy gọi là thầy Trần?”

      “Ừm.”

      “Thầy gì mà lại quan tâm săn sóc như vậy? Còn lấy khăn lau miệng nữa.” Người đàn ông cười to, “Thầy dạy mẫu giáo à?”

      Lâm Nhất Nhiên quẫn bách, Trần Tư Tầm cong cong khóe môi, mặc kệ để cho bọn họ cười, cầm chìa khóa, chào hỏi tiếng rồi kéo tay Lâm Nhất Nhiên ra ngoài.

      Lâm Tâm Thất phất phất tay với Lâm Nhất Nhiên, khi nào thi tốt nghiệp xong tìm mình chơi, còn Bội Tưởng ngồi ngay ngắn bên cạnh chỉ mỉm cười hẹn gặp lại, gì thêm, cũng nhìn Trần Tư Tầm.

      Nhắn tin cho Đường Cẩm cũng thấy hồi , chắc là lại theo Từ Thụy chơi ở đâu, vui vẻ phát điên rồi, Lâm Nhất Nhiên cảm thấy lo lắng, ngồi trong xe quay tới quay lui.

      Có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, kìm nén ở trong lòng cả đêm, vốn chỉ muốn hỏi Đường Cẩm thôi, nhưng mà tò mò lắm rồi, do dự chút, cuối cùng, lại quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

      “Thầy, Lâm Tâm Thất và. . . phải, em chị Thất Thất và. . . và. . . .” Lâm Nhất Nhiên nhíu nhíu mày, biết nên gọi Bội Tưởng là gì, lời lại mắc nghẹn tại chỗ.

      Xuất sư vị tiệp nha! ( 出師未捷: Có thể hiểu là chưa đánh thắng trận, mình thấy để nguyên vậy hay hơn =D)

      Trần Tư Tầm biết muốn hỏi cái gì, cũng để ý : “Các ấy lúc trước hợp nhau, tôi cũng nghĩ là Thất Thất mời Bội Tưởng.”

      “Vậy. . . .vậy tại sao các ấy lại hợp?” Lâm Nhất Nhiên rất muốn hỏi là các ấy có phải bởi vì Trần Tư Tầm nên mới hợp đúng , nhưng nghĩ hồi lại dám ra miệng.

      “Có thể là do tính cách hợp chăng?” Trần Tư Tầm trả lời cực kỳ bảo thủ, cẩn thận.

      “Vậy. . . .vậy. . .” Lâm Nhất Nhiên vậy vậy hồi lâu cũng được thành câu, trông thấy sắp về đến nhà, gấp gáp đến mức giương to mắt nhìn .

      “Vậy cái gì?”

      “Vậy. . . .” cái “người kia” trong miệng các ấy có phải là hay ?

      “Ừm?” Trần Tư Tầm tiến vào khu nhà , nghiêng đầu nhìn Lâm Nhất Nhiên cái, sau đó dừng xe lại, “Đừng cắn môi.”

      Lâm Nhất Nhiên a tiếng, che giấu : “Vậy. . . .em về đây.”

      xong lại nghiêng người, ánh mắt hơi liếc nhìn Trần Tư Tầm, có chút chờ mong.

      Tính tình của Lâm Nhất Nhiên giống như trẻ con, muốn hỏi nhưng lại ngại, liền tìm cớ chờ Trần Tư Tầm hỏi trước, nhưng Trần Tư Tầm lại hỏi nữa, chỉ gật gật đầu: “Ừ, cẩn thận chút.”

      Lâm Nhất Nhiên khỏi há hốc mồm, mối quan hệ này còn chưa được biết ràng, a a a! Nhưng chính mình làm sao có thể ra, chỉ có thể chán nản mở cửa xe, “Thầy, hẹn gặp lại. . .” xong còn bổ sung thêm câu: “Lái xe cẩn thận chút!”

      Bàn tay Trần Tư Tầm khép cửa xe, hơi ngừng lại, khóe môi nhịn được nhếch lên: “Ừhm!”

      Lúc này Lâm Nhất Nhiên mới cảm thấy lời mình dư thừa, giả bộ duỗi cái lưng mỏi, “A. . . hôm nay thời tiết tốt, mặt trăng lớn! Thầy, hẹn gặp lại nha!” xong cũng đợi Trần Tư Tầm có phản ứng, xoay người chạy mạch lên lầu.

      Trần Tư Tầm cũng ngay, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, ngón tay thon dài gõ lên bàn phím, tin nhắn lập tức được gửi .

      Lâm Nhất Nhiên đẩy cửa ra, biết có phải bởi vì chạy mạch lên bốn tầng lầu hay , cảm thấy tim mình đập nhanh, ném cặp sách, lấy áo ngủ chuẩn bị tắm rửa, điện thoại lại vang lên, màn hình báo có tin nhắn mới, Lâm Nhất Nhiên cầm điện thoại đọc tin nhắn, lại hiểu là ý gì, dãy số lạ hoắc, lúc này còn chưa phản ứng kịp, cho là tin nhắn quấy rối, liền ném điện thoại qua bên, vào phòng tắm.

      Trong phòng, ngoài tiếng nước chảy còn có tiếng đối thoại của phim truyền hình, đột nhiên, kêu to tiếng, cửa phòng tắm bị đẩy mạnh ra.

      Lâm Nhất Nhiên chỉ túm khăn tắm bao quanh người, vọt vào trong phòng, đồng thời cầm điện thoại di động lên, cảm thấy nhịp đập của trái tim mình có chút khống chế được.

      Phía ngoài, bà nội hỏi có chuyện gì xảy ra, Lâm Nhất Nhiên bên to có việc gì, bên rất nhanh trả lời tin nhắn.

      với em làm gì?

      nên nên, quá kiêu căng rồi. Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ hồi, lại gõ gõ vào màn hình: Em biết rồi! , nên nên, như vậy cũng quá tự đại.

      Lâm Nhất Nhiên có chút ảo não ngồi lên giường lò xo, bập bềnh, lăn qua lăn lại, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ trả lời lại chữ “Ừhm!”

      Trong lòng cảm thấy bình thản, khóe môi nhịn được cong lên, Lâm Nhất Nhiên có thể nghe ràng tiếng trái tim mình đập.

      Dưới lầu, điện thoại trong tay Trần Tư Tầm phát sáng, tay trái của đặt cửa xe, tay phải cầm điện thoại, cúi đầu mỉm cười.

      bé kia tại nhất định là đỏ mặt, còn làm ra vẻ quan tâm đây mà.

      Trần Tư Tầm nghĩ vậy, ném điện thoại sang bên, lái xe .

      Đêm nay gió , Trần Tư Tầm mở cửa sổ xe, bỗng nhiên kéo tay ga, dưới ánh đèn neon, chiếc xe phóng đường thẳng tắp, gọn gàng và linh hoạt.

      Mà cái tin nhắn lẳng lặng nằm trong hộp thư mà Trần Tư Tầm vừa gửi , chỉ có vỏn vẹn vài chữ:

      Tôi và các ấy có quan hệ.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Cái gọi là đùa giỡn tình cảm



      Thành phố B gửi tới thông báo, bởi vì bộ giáo dục ra quyết định, đem kỳ thi cuối cấp dời lại tháng, là ngày tháng sáu, chuyện này đồng nghĩa với việc Lâm Nhất Nhiên càng có thêm thời gian để chuẩn bị, cũng có nghĩa là có rất nhiều thời gian để ở chung với Trần Tư Tầm.

      Vì để nâng cao trình độ của mình, mỗi ngày sau khi tan học, Lâm Nhất Nhiên đều chạy đến tìm Trần Tư Tầm, lúc đầu là giảng bài, về sau là chỉnh sửa lỗi phát .

      “Những từ này phải đọc liền nhau.” Trần Tư Tầm ngồi lái xe bên cạnh Lâm Nhất Nhiên : “Chỗ này nhất định phải nhớ kỹ, đặt dấu chấm phẩy chính xác và phải chú ý cách phát , tất cả những điều này giúp em nâng cao trình độ tiếng .”

      “A. . . .” Lâm Nhất Nhiên cầm bản thảo tiếng , tựa lưng vào ghế, có chút uể oải: “Thầy, em cảm thấy khó khăn, đọc mãi mà vào.”

      “Tiếng phải phát thành tiếng, phải đọc thầm trong đầu.” Trần Tư Tầm lái xe vào bãi đất trống, “Xuống xe .”

      “Đây là đâu?” Lâm Nhất Nhiên có chút buồn bực, theo Trần Tư Tầm xuống xe, biết mang mình đến chỗ này để làm gì.

      “Đến đây.” Trần Tư Tầm đứng bậc thềm cách đó xa, ngoắc ngoắc tay với Lâm Nhất Nhiên, “Ở đây, em thử xem.”

      “Ở đây? Lâm Nhất Nhiên há hốc mồm, “Nhưng, nhưng mà. . . . .”

      “Đừng có nhưng mà, bắt đầu .” Trần Tư Tầm khoanh tay đứng sang bên, ý bảo Lâm Nhất Nhiên hãy bắt đầu.

      “Hello, everyone my. . . my. . .” Lâm Nhất Nhiên lắp bắp, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, nhưng lại gì được.

      “Thầy, em làm được. . . .” trưng ra vẻ mặt cầu xin, “Em làm được.”

      có gì là làm được.” Trần Tư Tầm đứng ở bên cạnh, ánh mắt trong veo như nước, “Làm lại lần nữa.”

      Lâm Nhất Nhiên thấy như vậy, biết thể thương lượng để tìm con đường sống, chỉ có thể kiên trì mở miệng:

      “Hello. . .”

      ràng chỉ cần ba phút để có thể xong phần tự giới thiệu, nhưng Lâm Nhất Nhiên phải tốn đến mười phút mới bập bẹ xong, cúi đầu dám nhìn Trần Tư Tầm, mà người đàn ông bên cạnh chỉ mỉm cười vỗ tay: “ tệ, có tiến bộ.”

      sao. . . “ Lâm Nhất Nhiên ủ rũ quay đầu sang, vẻ mặt đáng thương nhìn , “Sao em cứ cảm thấy là chả đúng chỗ nào vậy?”

      ảnh hưởng gì, từ từ khá hơn thôi.”

      Trần Tư Tầm nhịn được, giơ tay vuốt ve gò má của , “ thôi, ăn nào!”

      -----o0o-----


      leo núi sao?”

      Năm giờ sáng, Lâm Nhất Nhiên còn mơ mơ màng màng trong giấc mộng, lại phải đau khổ nghe điện thoại: “Thầy, em còn chưa ngủ dậy.”

      “Vậy bây giờ dậy ngay .” Cách đầu dây bên kia điện thoại cũng có thể biết được, bộ dáng Trần Tư Tầm lúc này chắc chắn là rất nhàn nhã, thư thái, “Nửa tiếng nữa tôi có mặt ở dưới nhà em.”

      “Thầy. . . chờ chút, làm ơn mà. . . .” ở bên kia đầu dây mềm mại làm nũng, còn mang theo chút giọng mũi.

      Trần Tư Tầm nghe điện thoại, vẻ mặt cũng khỏi dịu dàng theo, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, lại trêu chọc : “Vậy hai mươi phút nhé?”

      “A. . .trời ơi. . .”

      Lâm Nhất Nhiên cầu xin, “Ba mươi phút, ba mươi phút!”

      còn chưa tỉnh ngủ, lúc leo lên đỉnh núi chỉ cảm thấy mệt muốn chết, ngồi bục đá, há to miệng, thở hồng hộc.

      “Lâm Nhất Nhiên, tới đây.”

      Trần Tư Tầm đứng ở chỗ cao nhất của đỉnh núi, “Tới đây!”

      Lâm Nhất Nhiên cảnh giác hỏi: “Làm gì vậy?”

      “Đến đây luyện phát .” Nụ cười mặt hề giảm bớt, vẫn coi như trông thấy vẻ mặt sắp chết của Lâm Nhất Nhiên, “Mau lên.”

      “. . . . . .”

      Khuôn mặt của Lâm Nhất Nhiên tràn đầy căm phẫn, mang theo dáng vẻ dũng hy sinh bước đến bên cạnh Trần Tư Tầm, hít sâu hơi, bắt đầu luyện tập cách phát .

      “Ôi? Ăn cơm Tây à?”

      Lâm Nhất Nhiên trừng to mắt, “Nhưng mà. . . ăn cơm Tây có phải ăn mặc cái loại trang phục sang trọng kia ?”

      cần thiết, tôi ghét bỏ em là được.”

      “Nhưng em ghét bỏ bản thân mình.” Lâm Nhất Nhiên rầu rĩ : “Thầy, chúng ta chỗ khác ?”

      “No!” Trần Tư Tầm cười cười lắc đầu, “Nhà hàng Tây có nhiều người ngoại quốc.”

      “. . . . .” Lâm Nhất Nhiên im lặng quay đầu lại, ra đây mới là mục đích của ta.

      Bị Trần Tư Tầm huấn luyện thời gian, tại công viên, ở đỉnh núi, đường lớn, đến cả khu phố trong nhà , cũng bị đem làm nơi luyện tập phát , lúc đầu Lâm Nhất Nhiên còn vặn vẹo, dám to, chưa kịp mở miệng mặt đỏ hết cả lên, lâu ngày, cũng coi mọi người qua lại đường giống như tàng hình, phát tiếng to , Trần Tư Tầm đứng ở bên cạnh, mặc kệ phát như thế nào, đều vỗ tay, mỉm cười.

      đến chuyện trình độ phát có khá lên hay , ít nhất cũng tập được cho gan dạ, cho dù có phải bước lên lễ đài cũng bị luống cuống.

      Trần Tư Tầm cực kỳ chuyên nghiệp, hướng dẫn cho Lâm Nhất Nhiên tiến bộ ít, trình độ phát nâng cao thần tốc, mà chỉ có trình độ phát , quan hệ của Lâm Nhất Nhiên và Trần Tư Tầm cũng tiến triển khá tốt.

      Hai người ở cùng nhau càng ngày càng tự nhiên, những lần chuyện trò vui vẻ cùng nhau sau khi tan học, những món đồ ăn ngọt mang theo tính chất khen thưởng khiến áp lực của năm cuối cấp lúc đầu giảm ít. biết từ lúc nào, Lâm Nhất Nhiên quen với việc này.

      Thời gian diễn thuyết được quyết định vào thứ sáu, ngày càng đến gần, Lâm Nhất Nhiên càng hồi hộp, căng thẳng. Mỗi ngày, chỉ xem Trần Tư Tầm sửa qua vài lần bản thảo, lại còn soi gương luyện tập vài chỗ trọng điểm mà Trần Tư Tầm cầu.

      Đến buổi tối ngày thứ năm, Lâm Nhất Nhiên cảm thấy bản thân mình quá căng thẳng, trong lòng tránh khỏi buồn bực, thế là nhân lúc nghỉ trưa, chạy đến thư viện kiếm sách đọc.

      Sách trong thư viện được sắp xếp ngay ngắn, chia thành từng khu , có đèn chiếu sáng, máy lạnh mở ra khắp phòng, xung quanh yên tĩnh, so với bên ngoài huyên náo quả là cách nhau trời vực, ràng là nơi có thể tĩnh tâm, nhưng mà lầu lại có người họp, thanh thông qua Microphone bị khuếch trương, truyền đến lỗ tai khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

      Lâm Nhất Nhiên nán lại trong phòng hồi, cảm thấy là đọc sách vào, liền chào hỏi với người quản lý thư viện, sau đó ôm sách ra ngoài hành lang, tùy tiện tìm bậc thềm ngồi xuống, cứ như vậy, lăn qua lăn lại phen, tuy rằng chả có ai quấy rầy nhưng mà vẫn là xem vào được, Lâm Nhất Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, rồi lại ôm sách đặt lên đầu gối, nhắm mắt lại, ngồi ngẩn người.

      “Trốn học à?”

      Tiếng cười quen thuộc vang lên, có người ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào nữ sinh.

      “Thầy muốn đưa em lên văn phòng hiệu trưởng sao?” Lâm Nhất Nhiên vẫn nhắm mắt, nhúc nhích hỏi: “Hay là muốn mời phụ huynh?”

      Trần Tư Tầm nhíu mày, “Lâm Nhất Nhiên, em càng ngày càng có phép tắc, dám như vậy với giáo viên sao?”

      Lâm Nhất Nhiên nâng tay phải lên chống cằm, quay đầu , bắt chước bộ dạng của Trần Tư Tầm: “Thầy, làm gương cho người khác, làm gương cho người khác nha.”

      Trần Tư Tầm bật cười, thở dài hơi, lắc lắc đầu: “Còn vậy nữa, trước mặt người học trò là em, thầy giáo là tôi đây cần phải nhắc nhở cũng được!”

      Lúc này, Trần Tư Tầm rất đứng đắn, so với mọi ngày chả giống nhau, Lâm Nhất Nhiên nghiêng đầu, nhìn bộ dạng khó khăn lắm mới gặp được của , nhịn được bật cười.

      “Cười gì mà cười, cái học trò gian xảo này!” Trần Tư Tầm làm bộ vỗ vỗ lên đầu , giả vờ tức giận : “ cho cười nữa! Nếu , kỳ thi cuối cấp này cho em tan xác!”

      Sắp phải thi vào đại học, còn phải thi cuối kỳ nữa!

      Lâm Nhất Nhiên đảo mắt cười cười, kéo dài giọng: “Vâng, thưa thầy!”

      Nhìn thấy cười nghiêng tới nghiêng lui, có chút hình tượng nào, Trần Tư Tầm cũng nhịn được cười theo cùng , “Vẫn còn căng thẳng sao?”

      Lâm Nhất Nhiên từ từ ngồi thẳng lại, lắc lắc đầu: “Cũng còn cảm thấy hồi hộp nữa.”

      “Ngày mai cũng đừng căng thẳng quá, cố gắng giữ trong lòng bình tĩnh.”

      “Ừm.” Lâm Nhất Nhiên gật đầu, nhìn thấy lại là bộ dạng thản nhiên, “Thầy, nếu em bị đánh rớt làm sao bây giờ?”

      Năm mươi người thi tuyển mà chỉ chọn có năm người, phần mười xác suất thành công, mà năm mươi người đều là học sinh xuất sắc của trường, cạnh tranh rất kịch liệt.

      “Luyện tập lâu như vậy, còn cái gì mà em biết, cứ phát huy bình thường là được rồi, cần quá để ý thành tích.” Trần Tư Tầm lấy cuốn sách trong tay Lâm Nhất Nhiên, ngón tay thon dài vuốt ve dọc theo bìa sách màu vàng, nhàng : “Thất bại cũng hẳn là chuyện gì xấu, yên tri phi phúc.”

      ( Yên tri phi phúc: Họa phúc ở đời khó mà lường trước được.)

      Lâm Nhất Nhiên trầm mặc vài giây, “Thầy, vì sao thầy lại muốn em báo danh vào trường đại học S?”

      “Em biết sao?” Trần Tư Tầm cũng trả lời vội, hỏi ngược lại .

      “Em biết.” Lâm Nhất Nhiên thành lắc đầu.

      biết, suy nghĩ lâu cũng có đáp án, cho nên mới phải hỏi Trần Tư Tầm.

      “Vậy hãy cố gắng thi cho tốt, xong rồi tôi cho em.”

      Trần Tư Tầm đứng dậy, Lâm Nhất Nhiên ngẩng đầu nhìn , tuy nhìn thấy được vẻ mặt, nhưng có thể cảm nhận được dịu dàng của .

      “Ừhm!”

      Lâm Nhất Nhiên gật đầu mạnh, giống như là cho dù có khó khăn vô vàn ở phía trước cũng thể làm sợ hãi được nữa.

      Nhưng mà mấy tiếng đồng hồ sau, Lâm Nhất Nhiên vừa mới lẩm bẩm trong miệng cái từ LUCK Bội Tưởng nhắn tin tới, cái loại sức mạnh cho dù khó khăn đến mấy cũng sợ lập tức bị tiêu tan.

      Chương 26: Khuyên nhủ VS Ly gián



      đúng là chút cũng LUCK, trong lòng Lâm Nhất Nhiên nghĩ như vậy, tới quán cafe mà Bội Tưởng hẹn gặp.

      ra Lâm Nhất Nhiên hề muốn chút nào, chưa đến chuyện đối với Bội Tưởng hề có thiện cảm, người phụ nữ này kêu mình tới có lẽ là có chuyện gì tốt! Hơn nữa lại gần đến ngày thi cuối kỳ, được phép phân tâm. có thể muốn , nhưng cả tiết học đều cảm thấy trong lòng yên, Lâm Nhất Nhiên phân vân hồi lâu, cuối cùng vẫn là quyết định vào học trễ chút, đến nơi Bội Tưởng .

      Chết sớm siêu sinh sớm! thầm nghĩ trong lòng. Đứng trước cửa kính, Lâm Nhất Nhiên trông thấy Bội Tưởng mặc thân váy dài bohemia, thu hút ánh mắt của người khác. Lâm Nhất Nhiên cúi đầu, nhìn lại chính mình, từ đầu đến chân là giày thể thao và đồng phục, cần phải cũng có thể cảm thấy được mình thấp kém hơn so với người ta.

      “Nhất Nhiên, ngồi !” Bội Tưởng tháo kính xuống, cười cười, thoạt nhìn rất giống ngôi sao điện ảnh: “Lúc này mà gọi em đến, ngại quá, ở trong trường chắc là rất bận phải ?”

      “Ừm, nhưng mà xong từ hai ngày trước rồi, cũng sao.” Lâm Nhất Nhiên có chút căng thẳng, cảm giác giọng của mình run lên, nhịn được thầm mắng mình vô dụng, nhưng mà là rất ghét ở cùng chỗ với người phụ nữ này.

      “Nhất Nhiên, Trần Tư Tầm phải là người mà em có thể kiểm soát được.”

      Bội Tưởng khuấy khuấy ly cafe rồi đặt thìa xuống, thẳng câu: “Em vẫn còn non lắm, nếu hãm vào quá sâu dễ nhận lấy tổn thương.”

      “Ha. . .ha. . .” Lâm Nhất Nhiên gãi gãi đầu, cười ngây ngô, “Chị gì vậy, haha.”

      “Nhất Nhiên!” giọng của Bội Tưởng có chút thương hại, “Chị là người từng trải, em nghe chị khuyên câu, em còn quá , hai người xứng đâu.”

      xứng.

      Lâm Nhất Nhiên khỏi cảm thấy có chút tức giận, : “ ngại quá, tôi hiểu chị gì cả!”

      “Nhất Nhiên, em đừng tức giận, chị chỉ là lòng, em mới mười tám tuổi phải ? Trần Tư Tầm lớn hơn em mười tuổi, khoảng trống mười năm này làm sao mà bù đắp được, chênh lệch thể nào so sánh, huống hồ, trời sinh tính cách của Trần Tư Tầm lạnh nhạt, còn em lại hoạt bát nhiệt tình như vậy, dựa theo tính cách là hợp rồi.”

      “Cám ơn chị nhắc nhở.” Lâm Nhất Nhiên có chút kích động : “Nhưng mà cũng mượn chị phải mất công lo lắng! Bởi vì ấy thích tôi!” Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Nhất Nhiên có chút hối hận, tuy nhiên sắc mặt của Bội Tưởng cũng thay đổi, nhưng cảm xúc trong đôi mắt vẫn tiết lộ kinh ngạc và bi thương.

      ta ta thích em?” Giọng của Bội Tưởng nhàng, còn có chút hoảng hốt.

      xin lỗi, tôi. . . .” Lâm Nhất Nhiên hơi chột dạ, bỗng dưng nhớ tới, hình như Trần Tư Tầm. . . . . vẫn chưa thích mình.

      “Thôi, cũng có gì.”Bội Tưởng lắc lắc đầu, trưng ra bộ mặt tươi cười, : “ , đàn ông càng lớn tuổi càng tốt, giống như rượu, càng ủ lâu năm càng ngon, chị biết em thích cái gì ở ta, đơn giản là vì ta đẹp trai, lại biết quan tâm lo lắng cho em, Nhất Nhiên, em nên biết là, người đàn ông nào vừa sinh ra được như thế. ra, chị quen biết Trần Tư Tầm nhiều năm như vậy, phụ nữ bên cạnh ấy phải là ít, ta dịu dàng săn sóc, hiểu được em nghĩ gì, muốn gì, đưa em về nhà, chơi đùa vui vẻ, những điều này cho dù em cảm thấy tốt, nhưng đều là do những người phụ nữ khác dạy cho ta, là người phụ nữ khác thay đổi ta, thay đổi đó khiến ta nhớ kỹ, đàn ông là phải ở người phụ nữ mới có thể trưởng thành, Nhất Nhiên, em hiểu chưa? Em còn trẻ như vậy, có thể cam lòng chấp nhận ta từng dành cho người khác sao? Nếu ta ưu tú như vậy, em cũng bị ấy hấp dẫn, chắc chắn là còn có rất nhiều người phụ nữ mơ ước đến ấy, trong số đó còn có rất nhiều người xinh đẹp, có người dịu dàng săn sóc, có người đơn thuần, có người lòng dạ thâm sâu, nếu em ở cùng chỗ với ta phải ngày đêm đề phòng. Muốn thắng được ta cũng khó, muốn bảo vệ ấy càng khó hơn, điều duy nhất em có thể làm, là đánh bại những người phụ nữ xung quanh có tình cảm với ấy, Nhất Nhiên, nhân lúc này, tình cảm còn chưa sâu nặng, còn có thể bảo vệ trái tim mình, em hãy rút lui !”

      Bội Tưởng thành khẩn , chút ra vẻ nào. Lâm Nhất Nhiên trầm mặc, cúi đầu cắn cắn ống hút, Bội Tưởng cũng gì nữa, bầu khí có chút căng thẳng.

      Qua lúc lâu, Lâm Nhất Nhiên mới ngẩng đầu, nhưng lại tươi cười rất đẹp, “Tôi chưa từng nghĩ nhiều như vậy, chúng tôi thích nhau là cùng lúc, cùng cam tâm tình nguyện, loại chuyện này phải rất bình thường hay sao? ấy là người đàn ông cực phẩm, ở cùng chỗ với ấy, cho dù chỉ là ngày, đứa trẻ như tôi cũng cảm thấy thiệt thòi gì.” tùy tiện , giống như tất cả cũng thành vấn đề, “ lại, cái chuyện này có thích hợp hay , đều phải thử mới biết được.” xong, le lưỡi, giống như hề để tâm.

      Bội Tưởng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất Nhiên, trong đôi mắt mang cảm xúc mà Lâm Nhất Nhiên thể nào hiểu được.

      “Nhất Nhiên, em biết Lâm Tâm Thất và Trần Tư Tầm là thanh mai trúc mã sao?”

      Bội Tưởng che giấu sắc mặt, bỗng nhiên thay đổi đề tài, giống như cái người vừa mới tận tình khuyên bảo Lâm Nhất Nhiên phải là mình, “Hai mươi mấy năm tình cảm.”

      Chuyện này là gì nữa vậy, châm ngòi ly gián sao?

      Lâm Nhất Nhiên chút tức giận, nhíu nhíu mày : “ xin lỗi, tôi còn có việc ở trường, tôi. . .”

      “Tâm Thất, Trần Tư Tầm.”

      Bội Tưởng cũng để ý tới Lâm Nhất Nhiên, bưng ly cafe, khẽ cười ra tiếng, trong ánh mắt chứa đựng bi thương mà Lâm Nhất Nhiên chưa từng gặp qua.

      “Tầm tư khởi, tòng đầu phiên hối. Nhất nhật tâm kỳ thiên kiếp tại.” [*]

      Lâm Nhất Nhiên có chút cứng đờ, miễn cưỡng cười cười: “Chỉ là tên mà thôi, bọn họ. . . “

      “Lúc còn học, hai người bọn họ thực rất tốt!”

      Bội Tưởng để ý Lâm Nhất Nhiên gì, vẫn như cũ bưng ly cafe, lặng lẽ cười, giống như lạc vào hồi ức, tiếp tục : “ ấy luôn kéo tay Trần Tư Tầm chạy, Trần Tư Tầm cũng cự tuyệt, mặc kệ khi nào, bất cứ chỗ nào, chỉ cần là Lâm Tâm Thất mở miệng, Trần Tư Tầm nhất định theo, mắc kệ là ở cùng chỗ với ai, cho dù là bạn ấy.”

      ấy thích quả táo gì đó, Trần Tư Tầm liền đổi điện thoại và laptop sang Apple, để lúc ấy nhàm chán còn có thể cầm chơi.”

      “Tới thời điểm ấy có tháng, bị đau bụng, Trần Tư Tầm liền chạy mua thuốc hoa hồng về pha nước cho ấy uống, bởi vì bị cái này, cơ thể rất khó chịu.”

      “Về sau. . . . ấy sang quốc, Trần Tư Tầm cũng sang quốc, hề do dự chút nào.”

      sao?” mặc dù sắc mặt của Lâm Nhất Nhiên trở nên trắng bệch nhưng vẫn cắn răng, từ trong miệng phun ra mấy chữ: “ sao?”

      sao ư?”

      Bội Tưởng vén tóc ra sau, cười thành tiếng, từ góc độ của Lâm Nhất Nhiên cũng có thể nhìn thấy, Bội Tưởng cười nhưng khóe mắt đều là nước mắt.

      “Nhất Nhiên, em từng nghe qua chưa, đàn ông luôn đối với mối tình đầu của mình. . . .đặc biệt khó quên?”

      “Lâm Tâm Thất chính là mối tình đầu của ta.”

      Bội Tưởng gằn từng chữ, ràng.

      “Kỳ thực, nhìn kỹ, em và Lâm Tâm Thất lúc mười tám tuổi có vài phần giống nhau.”

      Khuôn mặt của Bội Tưởng trang điểm tinh xảo, ánh mắt đảo qua vẻ mặt có chút tái nhợt của Lâm Nhất Nhiên: “Nhất Nhiên, chị thể , luôn luôn làm tổn thương người khác.”

      Lâm Nhất Nhiên thủy chung vẫn cúi đầu, được lời, ngơ ngẩn nhìn ngón tay mình, đột nhiên cảm thấy bàn tay mình giống như run lên, hốc mắt có chút cay cay, cuộn ngón tay lại, móng tay hung hăng đâm sâu vào da thịt, cắn chặt môi, nhớ tới nụ cười của Trần Tư Tầm, còn có lúc trách cứ : Đừng cắn môi!

      Bội Tưởng nhàng cười: “Vẫn là câu kia, Nhất Nhiên, em còn trẻ, đừng khiến mình phải hối hận.” xong liền xách túi lên, chầm chậm bước ra ngoài.


      [*] Tầm tư khởi, tòng đầu phiên hối. Nhất nhật tâm kỳ thiên kiếp tại.

      Đây là 2 câu thơ trong bài thơ Kim Lũ Khúc 金縷曲 ( còn có tên khác là Hạ Tân Lang 賀新郎) của Tặng Lương Phần (tức Cố Trinh Quán 顧貞觀, tự Hoa Phong 華峰 ), người Vô Tích, Giang Tô.

      2 câu này nằm trong 5 câu cuối của bài thơ Kim Lũ Khúc.

      尋思起、從頭翻悔
      一日心期千劫在,
      後身緣、恐結他生裏
      然諾重,
      君須記.



      Tầm tư khởi, tòng đầu phiên hối.

      Nhất nhật tâm kỳ thiên kiếp tại,

      Hậu thân duyên, khủng kết tha sinh lý

      Nhiên nặc trọng,

      Quân tu ký.


      Dịch nghĩa:

      Ngẫm chuyện cũ điều gì đáng hối,

      ngày hẹn ước, ngàn đời mãi,

      Duyên kiếp sau, e vẫn cùng quen biết

      Lời hứa nặng,

      Chàng hãy nhớ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :