1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 40: Ta tới đón nàng

      Bát hộ pháp dựng thẳng tai nghe rồi quay sang với Lôi Ngạo Thiên: "Giáo chủ, đây là khúc Phượng Vũ Cửu Thiên do phu nhân đàn, chúng ta phải nhanh tĩnh tọa thôi, phu nhân đàn khúc này, chứng tỏ người gặp nguy hiểm chỉ có người khác, phải nàng."

      Lôi Ngạo Thiên quay đầu nhìn Bát hộ pháp với ánh mắt phức tạp, trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn, trong thủ khúc này chứa sát khí, hệt như thanh lợi kiếm vô hình. Nhưng ràng Mộng Nhi là nữ tử tay tấc sắt, sao có thể đàn được thủ khúc này?

      "Giáo chủ, chúng ta từng nghe phu nhân đàn thủ khúc này ở thôn Thanh Thủy."

      "Các ngươi ở lại đây tĩnh tọa , ta trước." Lôi Ngạo Thiên giấu kinh ngạc trong lòng, dặn dò chúng hộ pháp tiếng rồi lập tức bay lên núi.

      Mặc dù thủ khúc này chứa sát khí, nhưng lại hề có chút ảnh hưởng nào tới , ngược lại còn khiến cảm thấy rất thân thiết. Nghĩ đến Mộng Nhi núi khảy đàn, nghĩ đến chuyện có thể lập tức gặp nàng, liền nôn nóng chạy đến Nguyệt môn.

      "Tô Nhược Mộng, nữ nhân đáng ghét này, ra thủ khúc này là do ngươi đàn. Rốt cuộc ngươi là ai? Sao ngươi có thể đàn được thủ khúc này?" Ninh Ngạo Tuyết ôm ngực, mặt đỏ bừng mà đứng trước mặt Tô Nhược Mộng.

      Nàng kinh ngạc, ngờ thôn này lại có bản lĩnh đến vậy?

      Nàng còn tưởng là do sư thúc đàn, mắt thấy từng môn đồ phun ra máu tươi, nàng gắng chịu đựng chạy tới, ngờ lại thấy Tô Nhược Mộng bình tĩnh ngồi tảng đá đánh đàn.

      đáng giận, nữ nhân này rốt cuộc là ai? Quả số.

      Khiến cho nàng vừa hận lại vừa sợ.

      Tô Nhược Mộng mở mắt liếc nàng cái, thèm để ý đến nàng, tiếp tục nhắm mắt, tay lướt huyền cầm như cũ. Chỉ có điều, theo cảm xúc chán ghét nàng dành cho Ninh Ngạo Tuyết, khúc cũng nảy sinh biến hóa, từng phổ bay lượn trung giống như từng thanh lợi kiếm đâm thẳng về phía Ninh Ngạo Tuyết.

      "A..." Ninh Ngạo Tuyết phun ra ngụm máu tươi, chịu khuất phục, chịu đựng cảm giác đau đớn vạn kiếm xuyên tim, huơ ống tay áo dài về phía Tô Nhược Mộng.

      Nàng thể thua, nàng muốn nữ nhân trước mặt này biến mất, nếu , cả đời này nàng cũng đừng mong lấy được trái tim của Lôi Ngạo Thiên.

      "Phanh..." Ống tay áo của nàng vừa vung ra, ra bị thanh lợi kiếm chặt đứt, còn nàng lại như diều đứt dây, bị hất tung về phía sau, văng xa mấy trượng mới dừng lại.

      Ninh
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 41: Ngươi có văn hóa

      "Đúng đó, chúng ta nên nhanh chóng vào xem coi phải làm thế nào mới phá được mấy đoạn thiết trụ đó?" Nghe vậy, Tô Nhược Mộng mới nhớ tới trong động vẫn còn người chờ nàng cứu, liếc mắt ra vẻ áy náy với Lạc Băng Vũ, lại ngẩng đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Ngươi có thể chặt gãy thiết trụ được ?"

      "Là loại thiết trụ nào?" Lôi Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ sầu não của Tô Nhược Mộng, dắt tay nàng, : ", chúng ta vào xem chút."

      Lạc Băng Vũ theo sau bọn họ, ánh mắt vẫn dừng lại nơi hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.

      ngờ giáo chủ Ma giáo vẫn có mặt như vậy, xem ra lời đồn giang hồ cũng hoàn toàn là đúng.

      Tới bao giờ mình mới tìm được nam tử võ công cao cường, cùng nhau du ngoạn giang hồ?

      vào trong động, Lôi Ngạo Thiên nhìn mấy cây thiết trụ, hơi cau mày : "Đây là thiết trụ được đặc chế từ huyền thiết ngàn năm."

      "Vậy ngươi cũng có cách nào sao?" Mặc dù Tô Nhược Mộng biết huyền thiết ngàn năm này lợi hại đến mức nào, nhưng chỉ cần nghe giọng điệu của Lôi Ngạo Thiên, nàng đoán được vật này dễ phá.

      Nữ tử trung niên bên trong động nghe được giọng của Lôi Ngạo Thiên, cả người chấn động, ngẩng đầu nhìn , mắt chớp lấy cái, môi mở ra, run giọng hỏi: "Ngạo Thiên?"

      "Ách?" Ba người bên ngoài nghe tiếng, đều kinh ngạc nhìn về phía nữ tử bên kia thiết trụ.

      Sao nàng lại biết Lôi Ngạo Thiên? phải nàng bị nhốt ở đây 17 năm sao?

      Tô Nhược Mộng nghi ngờ nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lôi Ngạo Thiên, lại nhìn vẻ kích động mặt nữ tử áo trắng, sau khi quan sát kỹ, nàng mới phát ngũ quan của hai người rất giống nhau. Khó trách, lần đầu tiên khi nhìn thấy nữ tử áo trắng này, nàng cảm thấy rất quen thuộc.

      "Hai người họ giống nhau." Lạc Băng Vũ há to miệng, giật mình chỉ vào Lôi Ngạo Thiên và nữ tử áo trắng.

      Nghe vậy, chân mày Lôi Ngạo Thiên vặn chặc, híp mắt nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng với vẻ kinh ngạc.

      Nàng ta là ai? Sao mình lại có chút ấn tượng nào thế? Sao nàng có thể gọi được tên mình?

      Tô Nhược Mộng nhìn nữ tử áo trắng yên lặng rơi lệ, giọng hỏi: "Tiền bối, sao người lại biết Lôi Ngạo Thiên?" Tuy trong lòng nàng có suy đoán, nhưng nàng vẫn muốn biết đáp án chính xác.

      Chắc cẩu huyết thế chứ? Chẳng lẽ nữ tử này mới là mẹ ruột của Lôi Ngạo Thiên?

      Nếu quả là như vậy, vậy cha mẹ giờ của Lôi Ngạo Thiên là ai?

      " là Lôi Ngạo Thiên?" Nữ tử áo trắng đáp mà hỏi ngược lại, vừa nãy nàng mới chỉ hoài nghi, ngờ là Ngạo Thiên, "Ha ha ha, Quả nhiên là trời cao có mắt, ngờ đời này ta còn có thể gặp lại Ngạo Thiên."

      "Ngươi là ai?" Lôi Ngạo Thiên vẫn nhíu chặt mày mà nhìn nàng, nhịn được hỏi.

      có cảm giác rất thân thiết với nữ nhân này, nhưng lục tung tất cả trí nhớ của mình cũng nhớ được nàng là ai.

      "Ngạo Thiên, con còn nhớ Lệ di ?" Nữ tử áo trắng nhìn , hai mắt đẫm lệ, thấy lắc đầu nhịn được cười
      [​IMG]

      Chương 42: Ta lớn rồi


      Chúng hộ pháp kinh ngạc nhìn Lạc Băng Vũ lượt từ xuống dưới, sau đó lắc đầu cái.

      Tứ hộ pháp xếch mi nhìn về phía Tô Nhược Mộng, lại liếc mắt nhìn Lạc Băng Vũ lần nữa, : "Dáng vẻ yếu đuối thế này, người giang hồ mà biết cười Ma giáo chúng ta còn người."

      Aizz, biết ánh mắt của phu nhân thế nào nữa, người trước mắt này nhìn cứ như tiểu nha đầu chưa dứt sữa, sao có thể làm hộ pháp Ma giáo được chứ?

      "Này, ngươi xem thường người khác." Nghe vậy, Lạc Băng Vũ vừa bị tổn thương lòng tự ái nghiêm trọng màng đến nỗi sợ trong lòng, đưa tay chỉ thẳng vào Tứ hộ pháp, phục .

      "Ta có, là tại ngươi chưa đủ lớn." Tứ hộ pháp trưng ra vẻ mặt vô tội lắc đầu, .

      Lạc Băng Vũ là nữ tử có dáng dấp tương đối , lại có khuôn mặt giống con nít, nên luôn bị người khác ngộ nhận là tiểu nha đầu. Bình thường nàng ghét nhất người khác gọi nàng là tiểu nha đầu, giờ Tứ hộ pháp lại nàng còn chưa lớn, đây chính là chạm tới điểm đau của nàng.

      "Ta chưa lớn chỗ nào chứ?"

      Tứ hộ pháp nhíu mi, khẽ liếc nàng cái: " đúng là chưa lớn mà."

      "Hừ." Lạc Băng Vũ hừ lạnh tiếng, hai tay chống nạnh ưỡn ngực, ngửa cằm, nhìn chằm chằm tứ hộ pháp, : "Ta lớn từ lâu rồi."

      "Ha ha ha...." Tô Nhược Mộng nhìn Lạc Băng Vũ giận đến bốc khói, lại nhìn sang vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của Tử hộ pháp, nhịn được bật cười.

      Tô Nhược Mộng cười, tầm mắt dừng trước ngực Lạc Băng Vũ, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nàng, nhịn được lắc đầu cái. Nàng nhân tài, bị người ta chọc tức hành động to gan lớn mật cỡ nào cũng làm ra được. Có điều là, chỗ đó của nàng cũng đáng tự hào , quả giống với tiểu nha đầu chưa đủ lớn.

      "Ách?" Tứ hộ pháp liếc mắt nhìn trước ngực nàng cái, nhất thời đỏ mặt tía tai, vội dời tầm mắt.

      Sai rồi sai rồi, nữ nhân này tuyệt đối .

      Lục hộ pháp tiến lên, vỗ vai Tứ hộ pháp, khuyên nhủ: "Lão Tứ, nam nhân tốt đấu với nữ nhân."

      Nhị hộ pháp cười : "Lão tứ, phải tin tưởng ánh mắt của phu nhân."

      Lạc Băng Vũ hậu tri hậu giác phát nụ cười khó kiềm chế nổi của Tô Nhược Mộng, lại nhìn sang Tứ hộ pháp đỏ mặt và ý cười nơi khóe miệng của mấy hộ pháp kia, cúi đầu nhìn lại tư thế của mình, lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng chui xuống sau lưng Tô Nhược Mộng.

      Mất mặt quá , nàng lại cẩn thận làm mình mất mặt nữa rồi.

      Cái tên hộ pháp đáng ghét đó, nàng kết thù với rồi. Hừ, sau này
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 43: Chỉ muốn quấn quít bên

      "Ngươi thả ta xuống. Ta muốn tự mình bộ được sao?" Tô Nhược Mộng khẽ đẩy lồng ngực Lôi Ngạo Thiên, ngước mắt nhìn , hờn dỗi.

      Lôi Ngạo Thiên đưa mắt nhìn nàng cái, nhàn nhạt cười : "Nàng chắc chứ?"

      "Chắc chắn, vô cùng chắc chắn." Tô Nhược Mộng gật đầu mạnh, hai tròng mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào , với vẻ chua xót: "Ta muốn để người khác biết quan hệ của chúng ta đâu, mắc công lại khiến cho biết bao nữ nhân ghen tức, khuấy động cuộc sống yên bình của ta."

      Cũng biết sao Ninh Ngạo Tuyết lại biết được tồn tại của nàng? Sao lại tìm được thôn Thanh Thủy nữa?

      Cõi đời này có bao nhiêu Ninh Ngạo Tuyết, nàng biết, nhưng mà, xét tới bộ dáng người gặp người oán này của đoán chừng nữ nhân giống Ninh Ngạo Tuyết quả phải ít.

      Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên vui vẻ nhìn nàng, trong mắt phát sáng lấp lánh: "Nàng ghen sao?"

      "Nào có chứ?" Tô Nhược Mộng nhìn bộ dạng đắc ý của , lập tức dời tầm mắt, giả bộ nhìn chung quanh : "Sao được chứ? Ta từng nhìn thấy cách ngươi đối xử với nữ nhân ngươi sâu đậm, bộ ta giống đứa ngốc lắm hay sao?"

      Mặc dù nàng quyết định nơi nào có nơi đó có nàng, nhưng mà, chẳng biết tại sao khi nghĩ tới tương lai còn có biết bao nhiêu Ninh Ngạo Tuyết xuất , lòng nàng lại thấy khó chịu.

      phải yên lòng về , mà do biết sức quyến rũ của .

      "Nàng có là đứa ngốc cũng sao, ta ngại." Lôi Ngạo Thiên buồn cười nhìn nàng, nữ nhân này ràng rất nhớ , nhưng kể từ khi hai người gặp mặt tới giờ, nàng luôn giả bộ ra vẻ quan tâm, chẳng đáng chút nào.

      Là nàng có lòng tin với chính mình, hay yên lòng về .

      "Ngươi..."

      "Nương tử, nàng là ai quan trọng, người khác nghĩ thế nào cũng quan trọng. Quan trọng là... nàng ở đây." Lôi Ngạo Thiên kéo tay nàng đặt lên lồng ngực mình, chân thành .

      "..."

      Lôi Ngạo Thiên cúi đầu bên tai nàng, thấp giọng : "Đêm đó ta rồi, ta chịu trách nhiệm."
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 44: đủ tư cách để cuồng vọng

      "Khụ..." giây trước khi Tô Nhược Mộng thở nổi, rốt cuộc Lôi Ngạo Thiên cũng miễn cưỡng buông lỏng nàng ra, oán giận : "Ngay cả hôn nàng cũng biết?"

      Tô Nhược Mộng vừa nghe câu này, lập tức dựng lông, đỏ mặt nhìn chằm chằm, : "Ngươi có nhiều kinh nghiệm lắm sao?"

      "Nàng là người đầu tiên." Lôi Ngạo Thiên nhìn ánh mắt bất thiện của nàng, lập tức khoát tay phủ quyết, lầm bầm với vẻ khổ não: "Chuyện này dính dáng gì đến kinh nghiệm? Đây phải là bản năng của con người hay sao?"

      Tô Nhược Mộng liếc với vẻ bất nhã: "Là bản năng của ngươi có."

      "Thực sắc tính dã." Lôi Ngạo Thiên lập tức cãi lại.

      "Nam nhân quả nhiên đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới."

      "Này, nàng đừng dùng ngôn ngữ công kích người khác nữa được ?"

      "Ta làm thế lúc nào?"

      " ràng là có."

      "Ta có."

      "Nàng có."

      " có."

      "Có."

      "..."

      "Được rồi, ta có, được chưa?" Tô Nhược Mộng buồn cười nhìn dáng vẻ trẻ con của , trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, có lẽ cũng chỉ có lúc này mới bày ra dáng vẻ trẻ con như thế?

      Bộ dáng này của đâu còn giống với giáo chủ Ma giáo khiến người ta vừa nghe tin sợ mất mật cơ chứ? Giống nam hài nhà dân chúng bình thường mới đúng.

      " phải trong lòng nàng cũng muốn vậy hay sao." Lôi Ngạo Thiên đưa tay day trán, uể oải .

      "Phốc..." Tô Nhược Mộng xì cười tiếng, bất đắc dĩ : "Vậy ngươi muốn thế nào?"

      "Như thế này." Lôi Ngạo Thiên xong, cong môi lên, khom lưng tiến tới trước mặt nàng.

      "Nhắm mắt lại."

      "Được."

      Khuôn mặt Tô Nhược Mộng đầy vui vẻ, tà ác vươn tay điểm lên môi cái.

      "Cái này tính, nàng ăn vạ." Lôi Ngạo Thiên bắt được tay nàng, bất mãn .

      "Ách? Ngươi nhắm mắt, ngươi mới ăn vạ." Bị người nắm được thóp, Tô Nhược Mộng chuyển hướng để tài.

      Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, nghiêm túc khiếu nại: "Ta có mở mắt, là do cảm giác đúng. Nếu ta vừa nhắm mắt liền biết gì cả, vậy ta còn là Lôi Ngạo Thiên sao?" Nàng cũng quá khinh thường rồi?

      Nếu Lôi Ngạo Thiên vừa nhắm mắt lại liền thấy gì, vậy biết đầu thai đến lần thứ mấy rồi.

      "Hắc hắc."

      "Ách?"

      Hai mắt
      [​IMG]

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 45: Nương tử nhà ta là thiên tiên

      Đông Lý Phong đánh tầm mắt vòng, quan sát Tô Nhược Mộng từ xuống dưới, rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt, nhìn Lôi Ngạo Thiên cười : "Người giang hồ đều Lôi Ngạo Thiên gần nữ sắc, xem ra tin tức này sai rồi, chỉ ngờ rằng vưu vật tuyệt sắc như Ninh Ngạo Tuyết ngươi muốn, lại thèm thuồng loại mì sợi chưa dậy này. Xem ra sở thích của giáo chủ Ma giáo người người muốn giết thể dùng lẽ thường để suy đoán."

      "Ngươi mới là kẻ chưa dậy đó. Hừ, miệng chó phun được ngà voi. Ta thấy ngươi chính là loại đại não chưa dậy rồi." Tô Nhược Mộng nổi trận lôi đình với Đông Phong Lý.

      Lôi Ngạo Thiên là giáo chủ Ma giáo người người muốn giết, sao nàng nghe cứ như đến chuột chạy qua phố vậy?

      Đáng ghét, là đáng ghét, nam nhân này làm tổn thương nghiêm trọng tâm hồn yếu ớt của nàng, còn động chạm đến nam nhân của nàng, khoản này nàng nhất định phải tính kỹ.

      "Câm miệng, ngươi là đứa nữ nhân thô lỗ." Gân xanh trán Đông Phong Lý hoàn toàn ra, hận thể bóp chết nữ nhân thô lỗ này.

      thôn chút gia giáo, có kiến thức cũng nên giả bộ ra dáng tài nữ chút chứ, có ai dùng từ ngữ như nàng ta ? mỹ nam tử phong độ như , nàng lại dám là miệng chó phun được ngà voi?

      "Ách?" Đột nhiên có thể cử động, nhưng cả người lại như có hàng vạn con kiến gặm cắn, vừa đau lại vừa nhột.

      "Ọe." Cổ họng thấy ngây ngấy, nôn ra ngụm máu đen, Đông Phong Lý hoảng hốt, đưa tay chỉ vào Lôi Ngạo Thiên, : "Ngươi dám hạ độc ta, ngươi có biết ta là ai ?"

      Lôi Ngạo Thiên cười khẽ tiếng, đưa tay kéo Tô Nhược Mộng lại, nhìn : "Dám vô lễ với nương tử của ta, ta giết ngươi là nhân từ lắm rồi. Còn chuyện ngươi là ai, xin lỗi, ta muốn biết. Chẳng lẽ trước khi ngươi ra cửa, cha ngươi cho ngươi biết, thấy Lôi Ngạo Thiên phải đường vòng hay sao?"

      "Ngươi... Ngươi là to gan." Đông Phong Lý nhịn đau, giận dữ chỉ vào Lôi Ngạo Thiên.

      "Ta?" Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên đưa tay tự chỉ vào mình, cười với vẻ ngạo mạng, sắc mặt nghiêm túc, mắt híp lại: "Lá gan lớn, sao dám lăn lộn giang hồ? Còn nữa, nếu Ninh Ngạo Tuyết là vưu vật, vậy nương tử nhà ta chính là thiên tiên."

      "Ha...." Tô Nhược Mộng nhịn được cười lớn, vừa cười vừa quan sát Đông Phong Lý phen, hơi ngộ ra : "Ta thấy dáng vẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung này của cũng hợp với con bò sữa Ninh Ngạo Tuyết kia lắm đấy."

      "Ngươi.. các ngươi." Đông Phong Lý bị bọn họ ngươi câu, ta
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :