1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 33: Số mệnh an bài

      "Phu nhân, người lại bị sao nữa vậy?" Ngoài cửa truyền tới giọng lo lắng của chúng hộ pháp.

      Tô Nhược Mộng mở mắt, kinh ngạc nhìn khúc phổ bàn, chỉ thấy khúc phổ khôi phục bộ dạng trước kia, chữ vàng phía hoàn toàn biến mất. Những chuyện vừa nãy cứ như là ảo giác của nàng vậy.

      "Phu nhân.."

      "Ta sao!" Tô Nhược Mộng hồi phục lại tinh thần, đáp tiếng về phía cửa phòng.

      phải là ảo giác, ngay cả các hộ pháp cũng nghe được tiếng thét của nàng. Tô Nhược Mộng vội vàng tới trước gương, kéo áo ra, nhìn con Kim Phượng Hoàng (Phượng Hoàng màu vàng) ngực mình, khỏi thất thần.

      Đây là cái gì? Lúc nãy hình như nàng thấy Phượng cầm bị kim quang cuốn ra ngoài. Đúng rồi, Phượng cầm. Tô Nhược Mộng sửa sang lại y phục, vội vàng kéo cửa tủ áo ra, nhìn mấy ngăn tủ trống trơn, lập tức lùi về bước.

      Rốt cuộc là chuyện gì đây? Phượng cầm còn, Phượng cầm là thánh vật Phượng tộc, nhưng nó lại biến mất trong tay mình.

      Két...

      Tô Nhược Mộng chợt kéo cửa phòng ra, liếc mắt nhìn mấy hộ pháp đồng loạt nhìn về phía mình, quay đầu mà thẳng về phía phòng Tô thị.

      "Mộng Nhi, vừa nãy con bị sao thế?" Tô thị định xem nàng có chuyện gì ? Vừa nãy nàng nghe được tiếng thét chói tai xen lẫn đau đớn, mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi giấc ngủ.

      "Mẹ, thấy Phượng cầm nữa." Tô Nhược Mộng nhanh chóng đỡ Tô thị dậy, lo lắng nhìn nàng.

      Nàng vốn định cho Tô thị, sợ nàng lo lắng, ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng mà, nghĩ tới tầm quan trọng của Phượng cầm đối với Phượng tộc, nàng lại dám giấu giếm.

      "Sao lại thấy? Có người cướp nó sao?" Tô thị gấp gáp nhìn Tô Nhược Mộng, hai tay siết chặt cổ tay nàng, rất chặt, rất đau, nhưng nàng lên tiếng.

      thể nào có người biết chuyện Phượng cầm nằm trong tay nàng. Các nàng cư ở đây hơn mười năm, cho tới bây giờ cũng chưa hề có người nào giang hồ tìm tới nơi này, cũng có ai biết được thân phận của các nàng.

      Tô Nhược Mộng đỡ Tô thị lại giường, giúp nàng nằm xuống, lông mày hơi chau lại, chậm rãi kể lại chi tiết toàn bộ chuyện kỳ lạ xảy ra lúc nãy.

      " khúc phổ có chữ vàng?" Tô thị kinh ngạc nhìn nàng.

      "Dạ."

      "Kim quang kia kéo Phượng cầm ra, sau đó, ngươi tìm được Phượng cầm nữa?" Tô thị tiếp tục hỏi ngược lại, chuyện này khiến nàng quá mức kinh ngạc. Nàng ngờ, khúc phổ kia lại có thể chữ vàng. Khó trách hơn ba trăm [​IMG]
      Biệt Chihonglak thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 34: Thất sách, thất sách mà

      "Mẹ, con cũng muốn thương lượng với mẹ chuyện rời khỏi thôn Thanh Thủy, nhưng mà, chúng ta còn phải ở lại đây thêm thời gian nữa. Chúng ta phải đợi Lôi Ngạo Thiên luyện thành "Long Hành Thiên Hạ", con muốn làm nhiễu loạn tâm tư của ."

      Tô Nhược Mộng trầm ngâm hồi, chậm rãi ra suy nghĩ của mình.

      Nếu biết được tâm ý của mình, nàng phải đứng ở góc độ của để suy nghĩ. Nếu hai người bọn họ muốn bảo vệ được Long Khiếm kiếm và Phượng cầm, phải học được cái cơ bản nhất là khống chế được bọn nó.

      Nếu nàng đoán sai, chắc chắn Long Khiếu kiếm cũng có thể Nhân Kiếm hợp nhất. Chỉ khi thanh kiếm và cầm cùng hình, các nàng mới bị người khác dòm ngó.

      Tô thị sáng mắt nhìn nàng, vui vẻ cười : "Mộng Nhi, con trưởng thành rồi. học được cách người, tin mẹ , các con nhất định hạnh phúc.

      "Dạ." Tô Nhược Mộng tiếp tục phủ nhận nữa, mà cười gật đầu.

      "Mộng Nhi, trong khoảng thời gian này tạm thời con đừng luyện thủ khúc đó nữa, lực sát thương của nó quá lớn, thích hợp luyện tập ở thôn Thanh Thủy này, chỉ cần hơi chút sơ sót dẫn tới chú ý của người khác. Giờ con cứ thu lại Phượng cầm trước , vẫn là câu kia, chuyện của Phượng cầm trừ ta và Ngạo Thiên ra, ngàn vạn lần được để cho người thứ tư biết bí mật này."

      Tô thị chỉ vào Phượng cầm, dặn dò Tô Nhược Mộng lần nữa.

      Nếu các nàng còn phải ở lại đây thời gian các nàng thể để lộ ra thứ gì cho người khác biết.

      "Con biết rồi." xong, nàng nhắm mắt nhẩm khẩu lệnh, thu Phượng cầm lại.

      Tô Nhược Mộng bước ra khỏi phòng, nhìn các hộ pháp lẳng lặng đợi này trong sân, trong lòng bỗng thấy ấm áp, cười : "Ta sao, sắc trời vẫn còn sớm, hay là chúng ta đào khoai lang ."

      Ai người Ma giáo đều lãnh huyết vô tình, những người trước mắt này đều là điển hình tốt nhất của ngoài lạnh trong nóng.

      "Phu nhân, ta...." Nhị hộ pháp tiến lên, gãi gãi đầu, quẫn bách nhìn nàng.

      "Phốc..." Tô Nhược Mộng nhìn lại nghĩ tới chuyện ngốc nghếch mình làm, khỏi xì cười tiếng, đưa tay vỗ vai , cười : "Ngươi cái gì mà ngươi? Nếu chúng ta làm tỷ muội được, vậy làm huynh đệ ."

      xong, nàng lại liếc mắt nhìn mấy hộ pháp trợn mắt há mồm kia, khẽ cau mày, hỏi: "Bộ các ngươi muốn làm huynh đệ với ta sao?"

      ... Các hộ pháp vẫn đứng ngây ngốc như cũ, hiển nhiên là vẫn chưa hết giật mình trước câu của Tô Nhược Mộng.

      "Ta cũng biết, các ngươi vốn xem ta như người trong nhà. Các ngươi làm vậy cũng chỉ vì bị giáo chủ các ngươi ra lệnh." Tô Nhược Mộng nhàng bỏ lại câu, tịch mịch về phía sân.
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 35: Rất nhớ ngươi

      "Ngày thứ ba mươi lăm, ôi, Lôi Ngạo Thiên rốt cuộc ngươi còn phải luyện bao lâu nữa vậy?" Tô Nhược Mộng ngồi trong phòng, kinh ngạc nhìn bảy chữ Chính (正) hoàn chỉnh bàn, thở dài tiếng.

      Mỗi ngày trôi qua, nàng lại phát nỗi nhớ giống như vò rượu lâu năm, càng ủ càng nồng.

      Nàng chưa từng nghĩ, chỉ mới mấy ngày chung đụng mà tình cảm của mình dành cho lại sâu như vậy. Tình quả nhiên nằm ngoài dự đoán, như làn gió mát giữa trời đông, như tia sáng mặt trời êm dịu, kịp báo trước chui thẳng vào lòng nàng.

      Trong đầu Tô Nhược Mộng lên khuôn mặt mang theo nụ cười vô lại của Lôi Ngạo Thiên, ánh mắt chân thành cùng nàng già , vẻ mặt ủy khuất muốn nàng chịu trách nhiệm, dáng vẻ phủi tay đầy tiêu sái và cả dáng vẻ khi tranh đấu với Hắc Tử nữa...

      Nhớ ngươi lắm, Lôi Ngạo Thiên à.

      Tô Nhược Mộng chợt đứng lên về phía cửa sổ, cầm lấy giấy Tuyên Thành Bát hộ pháp cho nàng, xoay người trở lại trước bàn, cau mày trầm ngâm hồi, cầm bút vẽ mạch lên giấy Tuyên Thành.

      Trong hình là thiếu nữa hai tay chống cằm tựa người vào cửa sổ, lông mày hơi cau lại, ánh mắt trông về phương xa. Bên ngoài là hồ nước xanh biếc với vài gợn sóng lăn tăn, bên cửa sổ có vài cành đào khoe sắc, xa xa nơi chân trời là ánh tà dương sắp tắt.

      Nàng đặt bút xuống, híp mắt nghiêm túc nhìn bức vẽ chưa khô mực, cảm thấy thiếu thiếu gì đó, lại nhấc bút vẽ hai chú cá chơi đùa dưới hồ, bên hồ cũng vẽ thêm vài cây liễu rũ đung đưa trong gió.

      Nàng hài lòng gật đầu cái, nhưng ánh mắt lại càng lúc càng mờ mịt, trong lòng nhịn được thở dài cái.

      Nàng lại nhấc bút lần nữa, dương dương tự đắc mà viết xuống mấy câu thơ cho hợp với tâm tình mình gửi gắm vào trong tranh.

      "Ba ba ba." Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng vỗ tay vang dội,
      tim Tô Nhược Mộng như bị chậm nhịp, bỗng nhiên quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười sáng lạn. Đến khi thấy người phía sau khóe miệng vui vẻ của nàng chợt cứng đờ, chau mày nhìn đối phương, hỏi: "Ngươi là ai?"

      Ninh Ngạo Tuyết quan sát dưới Tô Nhược Mộng lần, đáy mắt thoáng vẻ rung động, nữ nhân trước mắt này dù mặc y phục vải thô, nhưng vẫn ngăn được khí chất cao quý toát ra từ người nàng.

      hổ là nữ nhân Lôi Ngạo Thiên nhìn trúng, quả nhiên bất phàm.

      Mặc dù nội tâm nàng nhận ra được xuất sắc của Tô Nhược Mộng, nhưng lại muốn thừa nhận người trước mắt này tốt hơn mình. Trong lòng nàng, chỉ có Môn chủ Nguyệt Môn là nàng mới xứng được với Giáo chủ Ma giáo.

      Bọn họ mới là trời sinh đôi, phong hoa tuyệt đại, ngang ngạnh tiêu sái, bọn họ đều có điểm giống nhau - cuồng vọng tự đại.

      Cùng lúc đó, Tô Nhược Mộng cũng lặng lẽ quan sát Ninh Ngạo Tuyết, ánh mắt của nữ nhân mời mà tới này tràn đầy địch ý, nhưng mà, nàng cũng thể thừa nhận nữ nhân này rất đẹp.

      Nàng mặc bộ váy lụa đỏ thẫm trễ ngực, lộ ra bộ ngực đầy đặc, mặt tựa như phù dung, mi mắt như liễu, ánh mắt còn quyến rũ hơn cả hoa đào, da thịt như tuyết, mái tóc đen được vén lên cao, đôi môi đỏ hồng hơi cong lên, quả nữ tử quyến rũ tuyệt mỹ.

      Nữ nhân như vậy hẳn là người tình trong của
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 36: Dám động đến nữ nhân của ta?

      Tô Nhược Mộng dần dần tỉnh lại, bỗng nhớ ra tối qua có nữ nhân xông vào phòng mình, nàng vội vàng mở mắt ngồi dậy, mê mang nhìn ngắm địa phương xa lạ.

      Nàng còn ở trong phòng mình, mà căn phòng treo đầy rèm hồng.

      Đây là nơi nào?

      Trong đầu thoáng nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trước khi ngất , nàng đoán được đại khái tình cảnh giờ của mình.

      Nhất định là nữ nhân kia dùng dược gây mê mình, sau đó đem mình tới chỗ này. Chỉ có điều, nàng ta làm vậy để làm gì?

      "Tô nương, ngươi tỉnh rồi?" giọng trong trẻo các ngang suy nghĩ của nàng, Tô Nhược Mộng lần theo tiếng , thấy nữ tử mặc y phục hồng phấn bưng mâm vào, thấy nàng tỉnh lại, mặt thoáng nét vui mừng.

      Nàng hơi híp mắt quan sát nàng ta, đáy mắt vẻ nghi ngờ. Nếu mình đoán lầm, nơi này là địa bàn của nữ nhân kia, nữ tử trước mắt cũng có thể là người của ả, nhưng mà, sao thấy nàng tỉnh lại tỏ vẻ vui mừng?

      Lông mày hơi chau lại, Tô Nhược Mộng nhìn nàng, hỏi: "Nơi này là nơi nào?"

      "Tô nương, nơi này là Nguyệt môn." Nữ tử áo hồng đặt mâm lên bàn, cười yếu ớt về phía nàng.

      " Nguyệt môn là nơi nào?" Tô Nhược Mộng liếc mắt nhìn căn phòng treo đầy rèm hồng, hơi ngộ ra : "À, ta hiểu rồi, nơi này là phường nhuộm. Nhưng mà, nơi này của các ngươi chỉ nhuộm vải hồng thôi sao?"

      Nghe vậy, nữ tử áo hồng trừng lớn hai mắt, sau đó nhịn được mà cười lớn.

      "Ha ha ha... Tô nương, ngươi đáng ."

      Trời ạ, quá buồn cười. Nếu Ninh Ngạo Tuyết biết nàng xem Nguyệt môn uy chấn giang hồ thành phường nhuộm, biết có biết cảm thế nào?

      Nghĩ lại những thiệt thòi mình phải chịu trong tay Ninh Ngạo Tuyết, lại nhìn Tô Nhược Mộng trước mắt, nàng bắt đầu mong đợi trận đấu giữa các nàng.

      Hai nữ tranh phu, nghe thấy thú vị rồi.

      Nhưng mà, nàng lại cảm thấy, người thắng nhất định là Tô Nhược Mộng.

      Tô Nhược Mộng sửng sốt chút, nhìn nữ tử áo hồng cười đến nước mắt tràn ra, bất lực hỏi: "Chẳng lẽ ta đoán sai rồi sao?"

      Nàng nhìn nữ tử áo hồng cười chút che giấu, đột nhiên có hảo cảm với nàng.

      "Ngươi tên gì? Là người của Nguyệt Môn sao? Ả bò sữa áo đỏ kia là chủ tử của ngươi sao?"

      Nàng nhìn ngang nhìn dọc khắp chung quanh, cảm giác nữ tử trước mắt này cũng phải là người của Nguyệt môn. Nếu nàng ta cười đến mức này rồi. Chẳng lẽ nàng cũng bị ả bò sữa áo đỏ kia chộp tới?

      Ả bò sữa áo đỏ đó xấu xa, động chút là dùng độc, lúc trước hạ mỵ dược cho Lôi Ngạo Thiên, giờ lại hạ mê
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 37: là ngực to não teo

      "Xin giáo chủ trách phạt!" Nhị, Tứ, Lục, Bát hộ pháp đều quỳ chân xuống, áy náy xin tội.

      Bọn họ thấy thẹn trong lòng, Giáo chủ xem bọn họ như huynh đệ, phu nhân cũng coi bọn họ là huynh đệ, nhưng bọn họ lại để cho người ta bắt phu nhân .

      Đại hộ pháp nhìn lướt qua chúng hộ pháp, tiến lên đưa phong thư và bức vẽ tới trước mặt Lôi Ngạo Thiên: "Giáo chủ, đây là phong thư gửi cho người, còn đây là bức họa do phu nhân vẽ."

      Aizz, hi vọng bức họa của phu nhân có thể trấn an được cảm xúc của Giáo chủ, theo Giáo chủ nhiều năm, từng thấy được vẻ cuồng vọng tự đại của Giáo chủ, thấy được lệ khí trong mắt Giáo chủ, thấy được lãnh liệt trong mắt Giáo chủ, lại chưa từng thấy qua vẻ hoảng hốt lo sợ của Giáo chủ.

      Vừa nãy vẻ kinh hoảng nổi lên mặt Giáo chủ khiến lần đầu tiên cảm nhận được ra Giáo chủ cũng có lúc mềm yếu, cũng có lúc đa tình, thích Giáo chủ như vậy hơn. Bởi vì, mặt Giáo chủ mất hết vẻ ngụy trang thường ngày, chỉ còn sót lại lo lắng dâng đầy, thoạt nhìn rất có tình người.

      Nhất định là Giáo chủ rất phu nhân.

      Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên nhận lấy vật trong tay , tới vách đá bên cạnh thạch động, cau mày đọc lướt qua phong thư, trong phút chốc, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lùng, môi mím chặt, tròng mắt đen lóe sáng tàn độc.

      Tốt, rất tốt, vô cùng tốt!

      Nữ nhân Ninh Ngạo Tuyết sợ chết này, lại dám động đến nữ nhân của , quả là chán sống mà.

      Từ trước đến nay Lôi Ngạo Thiên chưa từng động thủ đánh nữ nhân, giờ lại có ý nghĩ muốn bầm Ninh Ngạo Tuyết thành ngàn mảnh. Nữ nhân này quá tự cho là đúng, đầu tiên là hạ mỵ dược cho mình, giờ lại dám dùng nữ nhân của tới uy hiếp , là ngực to não teo mà.

      Dùng sức vo chặt mảnh giấy vào lòng bàn tay, sau đó lại buông ra, từng mảnh giấy trắng bay theo gió rơi xuống đáy vực.

      Gió núi thổi qua, mái tóc đen của Lôi Ngạo Thiên tung bay, chúng hộ pháp đứng phía sau, nhìn Giáo chủ giống như tiên nhân quanh thân lại tỏa ra khí lạnh, tóc dài tung bay, tay áo phấp phới, cả người khẽ rung lên chút.

      Có người sắp gặp xui xẻo lớn rồi.

      Chúng hộ pháp nhìn nhau cái, đều xoa tay, bọn họ lâu được hoạt động gân cốt rồi, cuối cùng cũng có cơ hội.

      Lôi Ngạo Thiên cẩn thận mở bức họa ra, chân mày hơi chau lại, khóe miệng cong lên, tròng mắt đen chất chứa ngàn vạn nhu tình.

      ngờ nàng lại còn có tài nghệ
      [​IMG]
      Chương 38: khỏi quen thuộc

      "Khoan !"

      "Sao nào? Ngươi nỡ?" Ninh Ngạo Tuyết hứng thú nhìn Tô Nhược Mộng, nàng muốn xem xem nữ nhân này có đủ ngoan độc hay .

      Tô Nhược Mộng cong môi khẽ cười, ánh mắt nhìn nàng có chút khinh miệt, : "Nàng là người của ngươi, ta có gì mà nỡ cơ chứ?" xong, nàng dừng chút, nhìn khuôn mặt Ninh Ngạo Tuyết trở nên lãnh, lại : " , nữ tử mềm yếu mới dễ khiến người ta đau lòng nhất."

      " ?" Ninh Ngạo Tuyết đưa tay ngăn cản hành động của bọn thị nữ, trong mắt mang theo dò xét nhìn Tô Nhược Mộng, bán tín bán nghi với lời của nàng.

      Tô Nhược Mộng để ý đến nàng nữa, tự cầm bình trà rót cho mình chung, khẽ nhấp hớp.

      Ninh Ngạo Tuyết quan sát nàng, trong lòng dần chấp nhận lời của nàng, thích nữ tử mềm yếu, khó trách thích mình. Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng chỉ có người cường thế, cuồng vọng giống mới có thể xứng đôi với .

      Nhưng lại biết người cuồng vọng tự đại như thích được nữ nhân dựa dẫm, hoặc giả nam nhân đều thích nữ nhân xem mình là trời, là đại hùng.

      Nàng vốn tưởng rằng Lôi Ngạo Thiên khác với những nam nhân khác, nhưng giờ nàng mới biết mình sai rồi, nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau.

      "Ngươi rất ghét nàng?" Ninh Ngạo Tuyết đưa tay chỉ vào Lạc Băng Vũ.

      "Ta chán ghét mỗi người ở nơi này." Tô Nhược Mộng nhàng đặt ly trà xuống, lại : "Ngươi bắt ta vì cái gì? Nếu ngươi muốn dùng ta để uy hiếp Lôi Ngạo Thiên, ta khuyên ngươi vẫn nên buông tha cho cái suy nghĩ này tốt hơn."

      "Tại sao?" Ninh Ngạo Tuyết kinh ngạc nhìn nàng, ngờ nữ nhân này cũng quá ngu ngốc.

      "Bởi vì, lợi thế của ngươi quá , vì ta mà bị ngươi uy hiếp." Tô Nhược Mộng yên lặng bổ sung thêm câu: "Bởi vì, ngươi thể uy hiếp được . Ngươi căn bản là dẫn lửa thiêu thân. Mà ta để cho bản thân biến thành lợi thế người khác dùng để uy hiếp ."

      "Ha ha ha..." Ninh Ngạo Tuyết ngửa đầu cười to mấy tiếng, : "Xem như ngươi thức thời, ta cho mười ngày, nếu tới chứng tỏ ngươi xứng làm con tin. Mà Ninh Ngạo Tuyết ta từ trước đến giờ nuôi người vô dụng, nếu đến, ngươi phải làm mồi cho mấy con sói cưng của ta."

      "Ngươi... ngươi độc!"

      "Hừ. Để Lạc Băng Vũ ở lại đây phục dịch nàng, chúng ta ." Ninh Ngạo Tuyết hừ lạnh tiếng, khóe miệng bật ra nụ cười xấu xa, để Lạc Băng Vũ lại.

      Nàng ta ghét ồn ào, nàng để cho nàng ta sống tốt.

      "Này, ngươi mau thả ta ra, ta muốn ở chỗ này, này..."
      [​IMG]

      Chương 39: Lệ tương tư, lòng say


      "Các ngươi là ai?" Nử tử trung niên ngừng khảy đàn, nhìn Tô Nhược Mộng hỏi.

      "Hoa trong vườn, hóa thành bụi đất, hoàng hôn ngã bóng lầu tây, lệ tương tư, lòng say, chẳng nghe được tiếng vó ngựa trở về, thu tàn đom đóm đỏ bay." Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn nước mắt mặt nàng, môi đỏ khẽ mở.

      Nữ tử trung niên sửng sốt chút, chỉ chốc lát sau, lại nhìn dưới nàng lượt, mỉm cười : " ra là Tô nương, ngờ ngươi còn trẻ mà tài hoa xuất chúng như thế."

      Chỉ câu thơ đơn giản, chỉ lên được nội dung bài hát vừa rồi của nàng, còn ra được dòng họ của mình, nương vừa tài hoa vừa nhạy bén.

      Nàng khỏi có cảm tình với nàng, dù sao , người có thể hiểu được nàng cũng chả có mấy ai.

      "Quá khen." Tô Nhược Mộng cười, nữ tử này hề kinh khủng như lời Lạc Băng Vũ , giờ phút này, nàng lại càng có thêm cảm tình với nữ tử này.

      Nàng ta chỉ là người cảm tính, còn là nữ tử tài hoa xuất chúng, nàng chỉ dùng câu thơ chỉ họ trăm nhà, nàng ta có thể đoán ra được nàng họ Tô.

      Lạc Băng Vũ đứng bên ngơ ngác nhìn hai người, căn bản là hiểu được các nàng cái gì? Lại càng hiểu vì sao sư thúc của bò sữa lại biết Tô nương? Vì vậy, người luôn muốn bị mọi người quên lãng như nàng, nhìn nữ tử trung niên phía sau thiết trụ, hỏi: "Ngươi thực là sư muội của tiền môn chủ Nguyệt môn sao? Sao nàng lại giam ngươi ở đây?"

      Nghe vậy, nữ tử trung niên lập tức lạnh mặt, Tô Nhược Mộng nhịn được quay đầu trừng mắt nhìn Lạc Băng Vũ lắm mồn chỉ biết gây họa kia, aizz, nàng ấy thể yên lặng được mấy phút sao? Nàng vất vả lắm mới lấy được thiện cảm của nữ tử này, lại bị nàng ấy phá cho bằng hết.

      "Tiền bối, người đừng nóng giận, chúng ta đều phải người của Nguyệt môn. Chúng ta bị Ninh Ngạo Tuyết bắt tới đây, chúng ta nghe thấy tiếng đàn của tiền bối mà sinh lòng ngưỡng mộ, nên mới tìm đến nơi này. Chúng ta hề có ác ý gì cả."

      Nữ tử trung niên hơi híp mắt, quan sát các nàng lần nữa, sắc mặt từ từ ấm lên, hỏi: "Sao Ninh Ngạo Tuyết lại muốn bắt các ngươi?"

      "Bởi vì ta là vị hôn thê của người trong lòng nàng." Tô Nhược Mộng cười khẽ, ra nguyên nhân khiến mình bị bắt.

      "Hừ, quả nhiên mẹ thế nào nữ nhi thế ấy." Nữ tử trung niên hừ lạnh tiếng, trong mắt đều là khinh thường.

      Tô Nhược Mộng nhìn nữ tử trung niên, trong lòng dần sáng tỏ, nữ tử trước mắt này và mẫu thân của Ninh Ngạo Tuyết từng là tình địch, có lẽ đây chính là nguyên nhân nàng bị nhốt ở chỗ này.

      ngờ gen di truyền là lợi hại, đến cả thích giành nam nhân của người khác cũng có thể di truyền được.

      "Tiền bối, xin hỏi có đường xuống chân núi hay ?" còn cách nào
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :