1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 28: thể , thể

      " có gì, chỉ là đàn thủ khúc mà thôi, các ngươi có chuyện gì ?" Tô Nhược Mộng cười nhạt, nhìn ánh mắt quan tâm của bọn họ, trong lòng ấm áp.

      Chúng hộ pháp khỏi thở phào nhõm, nhàng lắc đầu.

      Bát hộ pháp có chút nghi hoặc nhìn nàng, hỏi: "Thủ khúc vừa nãy là phu nhân đàn sao?"

      "Ừ."

      mặt chúng hộ pháp đều xẹt qua vẻ rung động, cùng kêu lên hỏi: "Phu nhân được kế tục từ ai? Có từng tập qua võ công ?"

      " có bái sư, chưa bao giờ tập võ." Tô Nhược Mộng thẳng thắn trả lời.

      Chúng hộ pháp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đáy mắt lóe lên ngạc nhiên tột độ. Thủ khúc vừa nãy khí thế hào hùng, từng tượng đều như tên nhọn bắn thẳng đến màng nhĩ và tâm mạch của người nghe, làm cho người ta khí huyết đảo lưu, bọn họ là người tập võ mà còn phải tĩnh tọa điều tức mới có thể chịu đựng, nếu là người bình thường nghe được như thế nào?

      "Thuộc hạ cáo lui." Chúng hộ pháp lo lắng liếc nhau cái, ăn ý lui xuống.

      được, bọn họ phải xem thử tình hình của thôn dân mới được, tốt nhất là đừng làm tổn thương đến người vô tội. Xem ra, phu nhân quả là chưa từng tập võ, nàng hề biết thủ khúc mình đàn ra lại có thể gây tổn thương cho người khác.

      Lông mày hơi cau, Tô Nhược Mộng đóng cửa lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tô thị, chờ đợi nàng giải thích.

      giờ, nàng tin thủ khúc này có huyền cơ, ngay cả Hộ pháp Ma giáo cũng dẫn tới rồi, còn cả vẻ mặt kinh ngạc mặt họ nữa, tuy với nàng rằng thủ khúc vừa nãy có vấn đề, nhưng ràng là nó có vấn đề to.

      Tô thị chậm rãi tới trước bàn ngồi xuống, đưa tay chỉ vào ghế ngồi bên cạnh, nghiêm mặt : "Mộng Nhi, con ngồi xuống . Mẹ hết mọi chuyện cho con biết, nhưng mà, con thể ra cho bất kỳ ai, dĩ nhiên là trừ Ngạo Thiên ra, biết chưa? Chuyện này phải chuyện đùa, nếu để cho người có tâm biết, chỉ gây họa cho Phượng tộc của chúng ta, còn có thể gây nguy hiểm đến an toàn của ngươi, và liên lụy đến cả Ma giáo nữa."

      Khẽ vuốt cằm, Tô Nhược Mộng ngồi ngay ngắn bên cạnh Tô thị, im lặng lắng nghe đề tài nghiêm túc này.

      Trực giác cho nàng biết chuyện này có quan hệ đến thân thế và số mạng của nàng.

      Tô thị đưa tay đặt tay nàng vào lòng bàn tay mình, mắt nhìn xa xăm, môi đỏ mọng khẽ mở: "Ở xa phía đông nam của Đông Lý quốc, có nơi gọi là Phượng tộc. Người của Phượng tộc thể tự mình ra ngoài, năm đó, ta len lén chạy ra khỏi Phượng tộc, quen với nam tử, sau đó có con. Nhưng người của Phượng tộc chẳng mấy chốc tìm ra ta, bọn họ muốn dẫn ta về, ta liều chết nghe, cuối cùng, bọn họ chỉ đành dùng tộc quy trục xuất ta ra khỏi Phượng tộc."

      xong, nàng dừng lại chút, trong con ngươi vẻ thương cảm, lại : "Ai có thể nghĩ tới, ta bỏ qua con dân Phượng tộc, cuối cùng lại đổi lấy phản bội của người kia. Trong mắt , hai mẹ con ta còn bằng được công danh rực rỡ của ."

      "Mẹ, mẹ đừng thương tâm nữa. Sau này Mộng Nhi hiếu thuận người tốt, mẹ hãy quên tên nam nhân bạc tình phụ nghĩa đó . Mẹ, mẹ có quan hệ thế nào với Phượng tộc?" Tô Nhược Mộng thèm để ý đến chuyện cha mình có phải "Trần Thế Mỹ" hay , cũng thèm để ý mình có phụ thân hay , nhưng mà, nàng lại rất hứng thú với Phượng tộc này.

      Những tên "Trần Thế Mỹ" cặn bã vứt bỏ thê tử của mình xưa nay ít, chuyện như vậy nàng thấy nhiều, nghe cũng nhiều.

      Tô thị ngạc nhiên mở to hai
      [​IMG]
      Biệt Chihonglak thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 29: là trùng hợp sao?

      "Ngươi yên tâm, ta tuyện đối cho người khác biết chữ." Tô Nhược Mộng sảng khoái đáp ứng, nàng biết chuyện gì có thể , chuyện gì . Long Khiếu kiếm này và cả kiếm phổ kia đều là thánh bảo võ lâm, nhất định có ít người ham muốn có được nó.

      Chờ chút, Tô Nhược Mộng chợt ngẩng đầu, mắt chớp nhìn Bát hộ pháp, hỏi: "Ngươi Long Khiếu kiếm này thất truyền hơn ba trăm năm?"

      "Đúng vậy!"

      Long Khiếu kiếm thất truyền hơn ba trăm năm, cầm phổ của nàng cũng hơn ba trăm năm ai có thể đàn được, cái là kiếm phổ "Long Hành Thiên Hạ", cái là cầm phổ "Phượng Vũ Cửu Thiên", giữa hai cái này có rất nhiều điểm trùng hợp, chẳng lẽ bọn nó có liên quan gì đó với nhau?

      "Ngươi cho ta nghe về truyền thuyết của Long Khiếu kiếm ."

      Tô Nhược Mộng nghe Bát hộ pháp tự thuật, trong lòng càng ngày càng thể bình tĩnh nổi, nhất là câu: "Long Khiếu ra đời, thiên hạ phân tranh. Phượng Minh theo, Long Phượng trình tường." Lại là Long Phượng, đây là trùng hợp sao?

      Kiếm trống mái, có khi nào thanh Phượng Minh kiếm này v phải là kiếm?

      "Bát hộ pháp, cổ tịch có ghi lại tư liệu về Phượng Minh kiếm ?"

      " có, những thông tin về Phượng Minh kiếm trong sách cũng đều từ phán đoán mà ra." Bát hộ pháp suy nghĩ, lắc đầu cái.

      Phượng Minh? Phượng... Minh.. là chỉ tiếng kêu của Phượng Hoàng sao? Vậy nàng dùng Phượng cầm để đánh đàn có đại biểu cho tiếng của Phượng Hoàng hay ?

      Chuyện này càng đào lại càng thấy đáy, bên trong hoàn toàn mờ mịt, căn bản thấy được chân tướng. Đầu nàng là đau mà, cả đêm chưa ngủ giờ lại vướng phải nhiều nghi vấn như vậy, cảm giác đầu sắp nổ tung ra luôn rồi.

      thể tiếp tục được nữa.

      Tô Nhược Mộng đứng lên, trực tiếp chui vào phòng bếp. Quên , hay là làm điểm tâm, bận rộn chút, cũng cần phải suy nghĩ quá nhiều.

      "Phu nhân, thủ khúc tối qua tên là gì?" Bát hộ pháp kịp gọi nàng lại, hỏi vấn đề khiến mình trăn trở cả buổi tối.

      Tối qua bọn họ nghe thủ khúc này, chỉ cảm thấy khí huyết đảo lưu, mỗi mỗi nốt đều như tên nhọn bắn thẳng đến màng nhĩ và tâm mạch. Nhưng kỳ quái là khi họ xem xét tình hình thôn dân, lại phát tất cả thôn dân đều ngủ say, có dấu hiệu bị tiếng đàn làm tổn thương.

      Tình huống như thế quái dị, khiến cả đêm an giấc.

      Những chuyện lạ giang hồ có rất nhiều, nhưng chuyện kỳ quái như vậy, chưa từng được nghe.

      "Phượng Vũ Cửu Thiên." Tô Nhược Mộng chỉ chừa lại bốn chữ, xoay người cất bước rời . Nàng muốn nghĩ tiếp về chuyện này, quá khó hiểu. Châm ngôn sống của nàng là - Biến phiền não thành nhất, biến niềm vui thành lớn nhất.

      Phượng Vũ Cửu Thiên? Bát hộ pháp kinh nhạc nhìn theo bóng lưng Tô Nhược Mộng, trong miệng ngừng nỉ non.

      Tô Nhược Mộng dành ra hai ngày để chăm lo việc nhà, những thứ cần lau chùi, dọn dẹp nàng đều
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 30 : có khả năng quan tâm.
      Edit: Tiểu Linh (DĐLQĐ).



      Tô Nhược Mộng theo đường tới nhà của Chu Đại thẩm, đường nhìn thấy vài người đứng trước cửa nhà, đoàn người thấy nàng tới từ rất xa, tất cả đều hoang mang sợ hãi đóng cửa vào nhà.



      Trong lòng Tô Nhược Mộng khỏi cười khổ, xem ra trong thôn này mình vĩnh viễn được người ta thích. Trước kia dáng dấp xấu xí bị người bắt nạt, tại đầu nàng mang hào quang của phu nhân giáo chủ ma giáo càng làm cho người ta trốn tránh kịp.



      Về sau muốn mực ở nơi này sao? Tô Nhược Mộng thầm hỏi mình câu.



      người bằng hữu, có người thân, có nơi thích, vẫn muốn ở nơi này sao? Lão nhũ mẫu còn ở đây, nàng và mẹ có phải cũng nên đổi nơi sống rồi hay . Nơi này vốn cũng phải là quê hương của hai người, cũng có thứ gì để lưu luyến, có lẽ rời ngược lại là chuyện tốt.



      Trong hoảng hốt Tô Nhược Mộng tới cửa nhà Chu Đại thẩm, nàng ghé đầu nhìn vào trong sân, chỉ thấy Chu gia gia cùng Chu nãi nãi ngồi trong sân tách hạt ngô, cười híp mắt vào, gọi: "Chu gia gia, Chu nãi nãi, hai người khỏe mạnh "



      Nhị lão ngẩng đầu lên, nhìn người về phía bọn họ hơi nhíu mày, hỏi " nương, ngươi tìm ai?"



      Vị nương này nhìn quen mặt, nhưng lại nhớ gặp qua nàng ở nơi nào.



      "Cái gì?" Tô Nhược Mộng sững sờ nhìn ánh mắt của Nhị lão quan sát mình, bỗng nhiên nhớ ra vết bớt mặt mình biến mất, có lẽ là bọn họ nhận ra được mình rồi. Vì vậy,nàng tới bên cạnh bọn họ ngồi chồm hổm xuống, vừa thay bọn họ tách ngô ra, vừa giải thích: "Ta là Mộng nhi, gia gia, nãi nãi nhìn ra sao? mặt ta có bớt."



      Nghe vậy, Chu gia gia cùng Chu nãi nãi nghiêm túc quan sát nàng phen, cùng nhau vui mừng nở nụ cười, : "Ha ha! đúng là Mộng nhi, đôi mắt của hai chúng ta đúng là còn dùng được, đến Mộng nhi cũng nhận ra."



      Chu nãi nãi cười ha hả nhìn nàng, : "Mộng nhi, dung mạo ngươi là đẹp mắt. Về sau xem ai còn dám cười ngươi là đệ nhất xấu nữ, những người đó đều có mắt, cái gì xấu xí với xấu xí? Dung mạo người phải quan trọng nhất, quan trọng là tâm địa tốt. Mộng nhi là nương tốt, đáng thương là hoàn cảnh được tốt, nếu . . ."



      "Lão thái bà, bà lấy ở đâu ra nhiều lời muốn như vậy?" Chu gia gia cắt đứt lời của Chu nãi nãi, khẽ vui lườm bà cái. Lão thái bà này đúng là càng sống càng hoài niệm quá khứ, mở bình ai mà biết trong bình có gì. Bây giờ tốt rồi, hết lần này tới lần khác gợi ra những chuyện vui.


      Chu nãi nãi chịu yếu thế trừng lại, phục : "Tôi đều là lời , cái người ông già này, hung dữ cái gì mà hung dữ?"



      "Bà còn ?" Chu gia gia trừng mắt nhìn, quét mắt về phía bà rồi lại đánh mắt sang Tô Nhược
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 31: Giết cả nhà

      Nỗi lo của Chu gia gia cũng là nỗi lo của nàng, nhưng mà, trong phút chốc, nàng vẫn cách nào rời khỏi đây được. Mặc dù nơi này có gì để nàng lưu luyến, nhưng dù sao nó cũng là nơi Tô thị sinh sống mười mấy năm.

      Rời khỏi đây, nàng biết mình có thể dẫn mẫu thân đâu?

      Ma giáo? Bọn họ còn chưa thành thân.

      Phượng tộc? Các nàng bị trục xuất khỏi đó.

      Tìm cha? Đó là chuyện thể.

      Xem ra, nàng phải tìm thời điểm thích hợp hỏi xem ý của mẫu thân thế nào?

      "Mộng Nhi, nhà ta chỉ có hai cái cuốc và hai đôi mẹt, ngươi cần hết sao?" Chu nãi nãi ra khỏi kho, cầm trong tay hai đôi mẹt và hai cái cuốc, đứng dưới mái hiên nhìn nàng, hỏi.

      "Đủ rồi." Tô Nhược Mộng tới, nhận lấy cuốc và mẹt, cười : "Nãi nãi, ta về trước, sáng mai trả lại cho bà."

      " sao đâu, ngươi cứ dùng ."

      "Vậy Mộng Nhi về trước đây." Tô Nhược Mộng tới trước mặt Chu gia gia, nhìn , : "Gia gia, ta xem xét, ta để cho thôn Thanh Thủy bị cuốn vào phân tranh giang hồ. Ta trước, gia gia, nãi nãi, tạm biệt!"

      "Ừ." Chu gia gia ngẩng đầu, vừa tách lúa, vừa gật đầu ừ tiếng.

      "Lão già, ông gì với Mộng Nhi thế?" Chu nãi nãi hiểu gì mà nhìn theo bóng lưng Tô Nhược Mộng, lại quay mắt sang hỏi lão đầu nhà mình.

      " có gì, làm việc . Đừng có mè nheo nữa."

      "Ta mè nheo lúc nào? Là do lão già ông tay chân vụng về có?"

      "...."

      Sau lưng truyền đến tiếng tranh cãi của Chu gia gia và Chu nãi nãi, Tô Nhược Mộng hơi cong môi, từ đoạn đối thoại của bọn họ, nàng nhận thấy được loại hạnh phúc yên bình.

      "Cứu mạng, có người rơi xuống nước rồi. Cứu mạng..." Từ bờ sông cách đó xa truyền đến tiếng kêu cứu, Tô Nhược Mộng ném vật cầm trong tay sang bên, vội kéo váy chạy về phía bờ sông.

      Đến gần sông, nhìn xuống, chỉ thấy ba tiểu nam hài trần truồng hốt hoảng chỉ vào trong sông, ngừng kêu gào.

      "Tỷ tỷ, ngươi nhanh cứu Cục đá , ... ... ."

      Những tiểu hài tử này hoảng loạn cùng cực, bọn
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 32: Kim quang quỷ dị

      Lục hộ pháp liếc mắt nhìn Nhị hộ pháp, hơi lo lắng : "Lão Nhị này, chuyện có lỗi với Giáo chủ, ngươi thể làm." Bắt đầu từ lần trước khi phu nhân kéo tay Lão nhị, bọn họ lo lắng, lão Nhị có ý nghĩ gì đó với phu nhân.

      Giờ nhìn dáng vẻ lão Nhị bao che như, lại càng lo lắng hơn.

      " nhảm! Sao ta có thể làm chuyện có lỗi với Giáo chủ được?"

      " là tốt rồi!"

      Tam hộ pháp sờ cằm, : "Chuyện tình cảm thể ai đúng ai sai, nhưng mà, chuyện có lỗi với Giáo chủ thể làm."

      " sai! Đừng để lộ ra là được rồi!" Bát hộ pháp tỏ ý tán đồng, dù sao tình cảm cũng thể dùng lý trí để được, ngay cả Giáo chủ của bọn họ còn có cách, lão Nhị lại càng được.

      Nhị hộ pháp cuối cùng cũng nghe ra được chút mùi lạ, trợn to mắt quét lần lượt qua từng người, cắn răng, gằn từng chữ : "Các ngươi hoài nghi ta và phu nhân?"

      " phải sao?" Chúng hộ pháp ăn ý hỏi ngược lại.

      "Phải, cái, rắm." Nhị hộ pháp nhịn được mà bùng nổ, bọn họ quá vũ nhục người khác mà. Nếu có ý với phu nhân, vậy ngay cả súc sinh cũng bằng rồi.

      Chúng hộ pháp đưa tay phẩy phẩy trước mũi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trăm miệng lời : "Ngươi thả rắm sao?"

      "Ngươi.. các ngươi.. ta..." Nhị hộ pháp sắp bị chọn họ chọc giận đến hộc máu, sao bọn họ lại có thể có ý tưởng khủng bố đến vậy? Ngày đó thiếu chút nữa mình cũng bị Giáo chủ hiểu lầm, nghĩ tới đây, thân thể Nhị hộ pháp khẽ run.

      Chẳng lẽ bọn họ cũng nhìn ra được phu nhân có ý nghĩ bình thường với mình? Chẳng lẽ phu nhân .. thể nào! nhanh chóng bác bỏ khả năng này. Phu nhân phải người như vậy, về chuyện này có thể khẳng định chắc chắn.

      "Trí tưởng tượng của các ngươi là phong phú." Tô Nhược Mộng thay xong y phục, lúc này đứng tựa cửa, nhìn bọn họ nở nụ cười yếu ớt.

      Vừa rồi lúc ở trong phòng nàng nghe sót chữ những lời bọn họ . Nàng hơi phiền não, rốt cuộc mình có nên cho Lôi Ngạo Thiên hay ? với , hộ pháp của quá nhạy cảm, năng lực liên tưởng quá phong phú, chỉ tiếc chỗ này [​IMG]
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :