1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 23: Đầu heo xào

      " Giáo chủ, đây là Long Hành Thiên Hạ sao?" Đại hộ pháp giật mình nhìn lối chữ thảo cứng cáp lại có lực ở mặt ngoài, thanh khẽ run, trong lời mang theo vẻ vui sướng tột cùng. ngờ lúc sinh thời mình lại có thể thấy được Long Khiếu kiếm và quyển võ học cổ tịch Long Hành Thiên Hạ này.

      Long Khiếu kiếm và cổ tịch kiếm pháp Long Hành Thiên Hạ là những thứ mà người trong giang hồ luôn khao khát, lấy được những thứ đó đồng nghĩa với việc ngươi có thể hùng bá võ lâm rồi. Nhưng mà, người chân chính thấy được bọn nó, đến tại vẫn chưa có ai, bọn nó giống như truyền thuyết mỹ lệ chốn giang hồ vậy.

      Mặc dù chỉ là truyền thuyết, nhưng sức ảnh hưởng của bọn nọ lại rất lớn, giang hồ từng có lời đồn Long Khiếu kiếm được giấu trong động Tiềm Long Tử Long dĩnh, dẫn tới vô số người trong giang hồ liều lĩnh lẻn vào tổng đàn Ma giáo, ít người cũng vì thế mà bỏ mạng.

      Dần dà, ngoài thuyết pháp Ma giáo thích tru diệt danh môn chính phái ra, Ma giáo cũng trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của danh môn chính phái. Mặc dù rất đau, nhưng lại rút ra được, bởi vì Ma giáo phải chỗ bọn họ có thể chọc nổi.

      Nghe vậy, chúng hộ pháp đều kinh hãi, từng người trợn to hai mắt, chăm chú nhìn chằm chằm hộp Tử Mộc và phát hoàng cổ tịch. Chính hai thứ đồ này, khiến cho ít người trong bọn họ vì kiềm chế được lòng hiếu kỳ mà đột nhập Tử Long lĩnh, vì vậy mới bị Giáo chủ thu làm hộ pháp.

      "Long Hành Thiên Hạ?"

      "Được rồi, tệ!" Lôi Ngạo Thiên thả kiếm phổ lại vào trong hộp Tử Mộc, hờ hững nhìn lướt ra bộ mặt vui mừng của bọn họ, : " thôi, chúng ta về trước !"

      "Vâng!" Chúng hộ pháp nhảy nhót theo sau Lôi Ngạo Thiên, sùng bái nhìn giáo chủ của bọn họ.

      Tương truyền Long Khiếu kiếm chỉ chọn người chí nhân chí nghĩa để làm chủ nhân của mình, nghĩ tới đây, mặt của bọn họ đều lộ ra nụ cười đắc ý. Dõi mắt khắp thiên hạ này, chỉ có giáo chủ của bọn họ mới xứng với thanh Long Khiếu kiếm này, mấy tên ngụy quân tử tự cao tự đại kia ngay cả xách giày cho Giáo chủ của bọn họ cũng xứng.

      Giáo chủ của bọn họ mặc dù cuồng vọng tự đại, giết người vô số, nhưng mà, người bọn họ giết đều là kẻ đáng chết, của cải mà họ cướp bóc cũng là của bất nghĩa.

      Lôi Ngạo Thiên đột ngột dừng cước bộ, cau mày dựng tai lắng nghe, nghe được từ phía Tô gia truyền đến tiếng than trời trách đất. khỏi gấp gáp, ôm hộp Tử Mộc khẽ tung người, chớp mắt đáp xuống trong sân Tô gia.

      sãi bước đến bên Tô Nhược Mộng, ngang ngược đưa taychoàng lấy eo nàng, lông mày nhíu chặt, từ cao nhìn xuống vợ chồng lão Ổ và trưởng thôn Lý Ngọc Quyền quỳ đất, còn cả cái tên Đại Hồ Tử lúc trước từng cường hôn Tô Nhược Mộng.

      Bộ dạng lúc này của bọn họ muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật, vợ chồng lão Ổ sưng mặt sưng mũi, trưởng thôn chỉ còn tai trái, mà ngay cả nửa phần tóc bên trái cũng cánh mà bay, cả người trông vô cùng lập dị. Nhưng trong số họ còn có người thảm hại hơn, đó chính là Đại Hồ Tử, hai môi sưng to như hai cục lạp xưởng, phần da môi cũng bị căng đến mỏng dính, như thể chỉ cần bất cẩn chút thôi, môi của nổ tung ra.

      Từ sáng bọn họ nước mắt ngắn nước mắt dài mà tới Tô gia, hai lời liền quỳ gối xuống trước mặt Tô Nhược Mộng, bọn họ biết lỗi rồi, kêu nàng tha cho bọn họ gì gì đó. Nàng nhìn dáng vẻ của họ, vừa sợ vừa buồn cười, cuối cùng nhìn tạo hình kỳ quái của trưởng thôn và đôi môi lạp xưởng của Đại Hồ Tử, nhịn được nữa mà phá lên cười.

      Nhìn bộ dạng sợ hãi của bọn họ, khó tưởng tượng những chuyện này đều do tay Lôi Ngạo Thiên mà ra. Nàng quả phải thay đổi cách nhìn với Lôi Ngạo Thiên rồi, cư nhiên nhớ kỹ những tất cả những chuyện bọn họ làm với nàng, còn yên lặng thay nàng xả giận.

      Nhìn những người này bị trừng phạt, nàng cảm thấy hề quá đáng chút nào, hết thảy đều do bọn họ tự làm tự chịu. Lúc đầu, khi bọn họ dùng đủ biện pháp khi dễ nàng và mẫu thân, sao họ nghĩ tới các nàng cũng là nhi quả phụ, giờ ở đây bày cái vẻ sám hối vô hạn ấy cho ai nhìn hả?

      Nếu phải nàng được quỷ thần xui khiến mà xuyên vào người
      [​IMG]
      Biệt Chi thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 24: Tới giờ uống thuốc rồi!

      Đầu heo xào? Lục hộ pháp này chuyện có cần phải đâm chọt người ta như vậy ? đánh cho mặt người ta thành đầu heo, lại còn lên tiếng nhạo báng người ta.

      Khóe miệng Tô Nhược Mộng khẽ cong lên, nhìn chúng hộ pháp, cười : "Các ngươi muốn để người trong thôn ta bạo lực máu tanh hay sao? Ta muốn người ta ở sau lưng ta là nữ nhân ngoan độc địa đâu."

      " muốn!" Chúng hộ pháp lắc đầu, cùng nhau lên tiếng: "Phu nhân là người lương thiện nhất trong mắt chúng ta. Người nào dám đặt điều thị phi sau lưng phu nhân chính là kẻ thù của Ma giáo chúng ta."

      Cảm giác có người bảo vệ cũng tệ lắm, nhưng mà, người bảo bọc này lại là người của Ma giáo, vậy cũng đồng nghĩa với việc ngươi trở thành cái đích để nghìn người chửi mắng rồi.

      Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, ngước mắt nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, trêu ghẹo: "Ngươi hạ độc bọn họ?"

      " có, là do tự bọn họ quên uống thuốc." Lôi Ngạo Thiên giật mình, sau đó tỏ vẻ đặc biệt vô tội, kiên định phủ quyết.

      Từ trước đến nay luôn dùng võ phục người, trừ phi là người đặc biệt nhìn thuận mắt, nếu , còn lâu mới chịu lãng phí Nghĩ phệ tán của mình (Nghĩ là con kiến). Để điều chế được loại độc này, phải lãng phí biết bao nhiêu kiến đầu đỏ ở Tử Long lĩnh đó.

      "Bọn họ có bệnh?" Tô Nhược Mộng cau mày, trầm ngâm hồi lại như nghĩ thông suốt, gật đầu: " cũng đúng, vật hợp theo loài, người phân theo bầy." xong, nàng tránh khỏi cái ôm của Lôi Ngạo Thiên, xoay người vào phòng bếp.

      "Phu nhân thích giỡn."

      "Tới giờ uống thuốc rồi." Tô Nhược Mộng cười tiếng, : "Uống thuốc thể bỏ cử được."

      Nghe vậy, mặt Lôi Ngạo Thiên và chúng hộ pháp rơi đầy vạch đen. Phu nhân đây là mắng hết thảy bọn họ đều có bệnh sao?

      Thê tử lão Ổ mắt thấy Tô Nhược Mộng muốn rời , dưới tình thế cấp bách, vội vàng mở miệng gọi nàng lại: "Phu nhân, cầu xin người kêu Giáo chủ cho chúng ta chút giải dược , nể mặt mẹ chồng ta chiếu cố hai mẹ con các ngươi cả đời, xin tha cho chúng ta ."

      Chân bước ra lại thu trở về, Tô Nhược Mộng đứng lại, xoay người nhìn Lôi Ngạo Thiên, nhàn nhạt hỏi: "Độc này có chết người ?"

      " đâu!" Lôi Ngạo Thiên lắc đầu, nếu hạ độc mà lập tức giết chết người ta, còn gì là vui nữa? Độc của đều là loại lập tức giết người, từ trước đến nay luôn lấy hành hạ làm chính. Độc cho người ta tự mình muốn tìm lấy cái chết, mới gọi là cảnh giới, mới phù hợp với cá tính của .

      ... Lôi Ngạo Thiên nhìn lướt qua bốn người vừa thở phào nhõm: "Chỉ khiến cho người đó chịu hết hành hạ, hận thể lập tức chết thôi."

      "Ách?" Nghe vậy, bốn người vừa thở phào nhõm khỏi đồng thời hít hơi, cả người như rơi xuống hầm băng, ngừng run rẩy.

      Tô Nhược Mộng sáng tỏ gật đầu, xoay người, vào phòng bếp.

      Nàng muốn lãng phí thời gian để nhảm với bọn họ nữa, vừa sáng sớm tới làm phiền người ta ăn điểm tâm, hiểu sao họ lại biết chọn thời gian đến vậy? Chắc giờ mẫu thân đói lắm rồi, nàng phải vào ăn dọn thôi.

      "Phu nhân, xin người mở lòng từ bi, nhớ tới tình nghĩa hàng xóm cùng thôn với nhau mà cứu chúng ta ." Thê tử lão Tà vẫn chưa từ bỏ ý định, lại bắt đầu gào lên, vừa gào vừa quên nặn ra vài giọt nước mắt.

      Tô Nhược Mộng nghe thấy nàng bám víu tình cũ còn đỡ, vừa nghe như thế, càng có tâm tình xin giải dược giúp họ.

      Bọn
      [​IMG]
      Biệt Chi thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 25: Lôi Ngạo Thiên rời .

      Edit: Tiểu Linh (DĐLQĐ)


      "Xin nhạc mẫu đại nhân yên tâm, Nhị hộ pháp trở về thông báo bọn họ đến đây xin cưới." Lôi Ngạo Thiên buông chén đũa xuống, mỉm cười cung kính đáp.

      Tô Nhược Mộng nhìn thái độ của đối với Tô thị, trong lòng khỏi có chút ấm áp, nam tử để bất cứ thứ gì lọt vào mắt lại có thể đối với người nông phụ bình thường cung kính như thế, nguyên nhân rất đơn giản, chính là ai cả đường .

      "Ăn cơm , ăn xong rồi chuyện tiếp." Tô Nhược Mộng gắp miếng tương qua(??) bỏ vào trong bát của Lôi Ngạo Thiên, ngay sau đó cúi đầu chuyên tâm ăn điểm tâm.

      Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc liếc nhìn Tô Nhược Mộng cúi đầu ăn cơm bên cạnh, khóe môi gợi lên độ cong vui thích. Tiểu ﭶﭹLiڞnhﬧĐangDĐLڷQĐNữ nhân này, nàng cảm nhận được tâm ý của mình, những vậy còn hiểu trái tim của bản thân mình?

      Lần đầu tiên chủ động lấy lòng, miếng tương qua làm muốn ăn nhiều hơn, tâm tình tốt đẹp.

      Ba người ở trong bầu khí ấm áp ăn xong điểm tâm, Lôi Ngạo Thiên thấy Tô Nhược Mộng thu dọn bát đũa tới phòng bếp, liền nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Tô thị, hỏi "Nhạc mẫu đại nhân biết thanh kiếm Long Khiếu này?"

      Từ khi vừa bước vào nhà, vẻ mặt của Tô thị liền trở nên có chút kỳ quái, trong thời gian ăn điểm tâm, bà cũng thỉnh thoảng liếc về phía hộp Tử Mộc. Độ nhạy bén của luôn luôn hơn người, Tô thị khác thường, thể nào phát ra được.

      Chỉ là rất tò mò, nhạc mẫu đại nhân vì sao lại biết Long Khiếu kiếm trong sách cổ? Thân phận của bà làm cho có chút ngạc nhiên, bởi vì quyển sách cổ kia phải ai cũng có thể nhìn thấy.

      "Nó là Long Khiếu kiếm?" Nghe được đáp án chân chính, Tô thị cũng bắt đầu bình tĩnh.

      Mặc dù bà phải người giang hồ, thế nhưng đối với thanh kiếm Long Khiếu này cũng rất tò mò, sách cổ Tiểu ﭶﭹLiڞnhﬧĐangDĐLڷQĐnó viết thần bí như vậy, mà nó lại mất tích hơn ba trăm năm. Trước kia bà thấy giới thiệu trong sách cũng lần hoài nghi đời căn bản có Long Khiếu kiếm, tất cả những gì viết về nó tất cả chỉ là do người ta thêu dệt lên.

      "Phượng Minh Kiếm đâu?" Tô thị hỏi.

      Trong lòng Lôi Ngạo Thiên khỏi có chút thất vọng, vốn cho là Tô thị biết tin tức về Phượng Minh Kiếm , ngờ bà cũng hoàn toàn biết.

      " biết. Nhưng nhạc mẫu đại nhân tại sao lại biết Long Khiếu kiếm?"

      "Nhìn thấy ở trong quyển sách cổ, bởi vì sách cổ viết rất thần bí, cho nên ta bỏ ra chút thời gian nghiên cứu nội dung bên trong, nên với thứ này ấn tượng sâu hơn chút." Tô thị đáp lại đúng , chỉ là đối với thân thế của mình và Tiểu ﭶﭹLiڞnhﬧĐangDĐLڷQĐ Nhược Mộng, như cũ chữ cũng .

      Lôi Ngạo Thiên cười cười, : "Nhạc mẫu đại nhân quả nhiên cùng người khác bất đồng."

      "Long Khiếu kiếm xuất thế, chỉ sợ mang tới tai họa, Ngạo Thiên ngươi vẫn nên nhanh chóng luyện được Long Hành Thiên Hạ tốt hơn. Thôn Thanh Thủy thích hợp cho ngươi để luyện kiếm pháp, theo ý ta,trước tiên ngươi nên về tổng đàn. Hôn của ngươi và Mộng nhi kéo dài thêm thời gian nữa." Tô thị nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, thành tâm thực lòng đề nghị.

      Luyện tập Long Hành Thiên Hạ cần nơi vắng vẻ, bởi vì thanh rồng ngâm làm kinh sợ đến động vật,gia cầm ,hơn nữa trong quá trình luyện kiếm thể để bị quấy rầy cần phải có cao thủ võ lâm bảo vệ bên cạnh, cho nên thôn Thanh Thủy cũng thích hợp để luyện tập kiếm pháp.

      Bên cạnh phải có ít cao thủ, cho nên tổng đàn của Ma Giáo bọn họ là lựa chọn tốt nhất. Còn nữa, nếu để cho người biết Long Khiếu kiếm xuất tại thôn Thanh Thủy, chỉ sợ mang đến cho thôn Thanh Thủy tai hoạ ngập đầu.

      sách cổ có , Long Khiếu xuất thế, thiên hạ vấn đỉnh( xảy ra tranh đoạt ngôi báu). Phượng Minh xuất thế, Long Phượng trình tường(tất cả ọi chuyện đều tốt đẹp).

      Có lẽ tất cả đều là duyên phận, hoặc có lẽ là vận mệnh của tạo hóa.

      Sững sờ chút, Lôi Ngạo Thiên liền phục hồi tinh thần lại, nghĩ tới Tô thị đối với Long Khiếu kiếm lại quen thuộc như vậy,bà rất ràng việc luyện tập Long Hành Thiên Hạ cần điều kiện và hoàn cảnh như thế nào.

      Nhạc mẫu đại nhân của nông phụ bình thường sao? rất hoài nghi, nhưng để ý,chỉ là đơn thuần tò mò.

      nhìn thấy trong đáy mắt Tô thị quan tâm cùng lo lắng, trầm ngâm lát, giọng mang theo mùi vị thương lượng nồng nặc, "Nhạc mẫu đại nhân,
      [​IMG]

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 26: Tình tự có thiên ý

      Tô Nhược Mộng hài lòng nhìn căn nhà gỗ hai tầng mới mọc lên, phía ngoài của tầng hai có hàng lang rộng rãi, nhìn giống như ban công ở đại, đứng tựa vào lan can, nàng có thể thu được toàn cảnh thôn Thanh Thủy vào mắt.

      Gió thổi qua, mấy sợi tóc xõa xuống trước mặt, thoải mái nên lời.

      Nhà gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ, trong nhà của họ cũng có thêm ít đồ dùng, tất cả đều được chế thành từ gỗ thôi.

      Tô Nhược Mộng thích nhất là những vật dụng bảo vệ môi trường như thế này.

      Bọn họ còn còn phá bỏ hàng rào trúc ngăn cách giữa hai phòng, dùng những tấm ván gỗ cao bằng nhau để làm vách ngăn, trong sân còn làm thêm cho nàng cái xích đu lớn.

      ngờ Bát hộ pháp còn có bản lĩnh này, nghe nhà gỗ này là do thiết kế. Càng khiến nàng thể ngờ là, bọn họ lại để cho toàn bộ nam tử trong thôn tự mình tới cửa phụ giúp tay để xây nhà.

      Lúc đầu nàng còn tưởng rằng, thôn dân đều bị ép mới tới, sau đó mới biết bọn họ cũng có tiền công, chỉ có điều tiền công toàn bộ đều từ nhà lão Ổ mà ra.

      "Phốc..." Nghĩ đến bộ mặt đau lòng hơn cả mẹ chết của lão Ổ, nàng nhịn được bật cười.

      Bọn họ cũng biết cách hành hạ người, vừa tới nhà lão Ổ, hai lời thăm con cọp bị nhổ răng. Sau đó, chỉ vào con cọp có vẻ xanh xao, chất vấn tại sao lão lại để con cọp gầy ?

      Lão ta cũng đâu có muốn, con cọp này bị nhổ răng, lại cắt sạch móng vuốt. Nếu nó còn ham ăn được nó chính là thần hổ rồi.

      Ép buộc người ta bỏ tiền công xây nhà, nếu liền ném lão cho cọp ăn. Lão Ổ thể khuất phục dưới uy hiếp của bọn họ, đành phải tâm cam tình nguyện mà bỏ tiền, còn xin bọn họ đem con cọp .

      Tam hộ pháp trang trí lại xích đu, nghe được tiếng cười của Tô Nhược Mộng, nhịn được nhìn về phía Lục hộ pháp, : "Lão lục, ngươi xem phu nhân híp mắt cười như thế, có phải nàng nhớ tới Giáo chủ hay ?"

      "Làm sao có thể? Nhớ Giáo chủ sao lại có bộ dạng này được? Khuôn mặt phu nhân vặn vẹo, cũng có cắn răng nghiến lợi, vẻ mặt lại còn vui vẻ như vậy, nhất định phải nghĩ tới Giáo chủ." Lục hộ pháp ngẩng đầu quan sát nàng
      cái, trực tiếp phản bác giả thuyết của Tam hộ pháp.

      Bát hộ pháp từ trong phòng ra, đưa mắt trông về Tô Nhược Mộng ở phía xa, gật đầu cái, nhìn Tam hộ pháp, : "Ta đồng ý với ý của Tam ca, phu nhân giờ đúng là có chút giống với "Bằng lan hồn dục tiêu, tương tư vô xử tố*"."

      * Tựa vào lan can thả hồn trôi, tương tư biết kể cùng ai

      Lục hộ pháp tức giận, trừng mắt liếc cái: "Lão Bát, ngươi mau thu mấy từ ngữ văn vẻ đó của người lại , chúng ta đều là kẻ quê mùa, nghe hiểu mấy câu thơ văn hoa đó đâu. Lẽ ra ngay từ đầu ngươi nên tới Ma giáo làm hộ pháp, vậy biết đâu bây giờ ngươi được vào triều làm quan rồi."

      "Làm quan? Ta còn khinh thường đó. Chúng ta bây giờ phải làm quan ở Ma giáo hay sao, cần gì phải con đường gập ghềnh đó?" Bát hộ pháp nhíu chặt chân mày, vẻ mặt tương đối khinh thường.

      còn là tiểu tử ngốc nghếch năm đó nữa, bao giờ.. ôm giấc mộng đền đáp triều đình nữa.

      Tam hộ pháp nhìn Bát hộ pháp cái, lại hơi liếc mắt nhìn Lục hộ pháp với vẻ trách cứ, sau đó cười to mấy tiếng, : "Ha ha! Bát đệ sai, chúng ta ở Ma giáo cũng là quan gia dưới người, vạn người. Ngày ngày đều vui vẻ tự tại, cần gì phải trải qua cái cuộc sống nhàm chán đó."

      "Hắc hắc!" Lục hộ pháp ngượng ngùng cười theo.

      Cẩn thận liếc mắt nhìn Bát hộ pháp, thấy quá để ý, trong lòng mới thở phào nhõm.

      "Sao các ngươi lại muốn làm hộ pháp của Ma giáo? Là Lôi Ngạo Thiên ép buộc các ngươi sao?" Tô Nhược Mộng nghe bọn họ chuyện, trong lòng vô cùng tò mò vì sao họ lại gia nhập Ma giáo. Nhất là vừa nãy tài hoa của Bát hộ pháp khiến nàng kinh ngạc, có cảm giác quân tử đầy bụng thi thư, chẳng biết tại sao giờ lại trở thành hộ pháp của Ma giáo?

      Mấy ngày nay nàng thầm quan sát tứ đại hộ pháp này, mặc dù nhìn họ có vẻ cợt nhả, lêu lổng, nhưng bọn họ lại giống với người bình thường. Có thể có vài người còn có thân phận khác với dân chúng bình thường, bởi vì, mặc dù bọn họ dùng vẻ ngoài lêu lổng để che giấu, nhưng khí chất con người phải cứ cứ muốn giấu là có thể giấu được.

      Có lúc, câu ,
      [​IMG]

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 27: Phượng Vũ Cửu Thiên

      "Mộng Nhi, con nhớ Ngạo Thiên hả?" Tô thị cúi đầu nhìn Tô Nhược Mộng giúp nàng xoa rượu thuốc lại ngẩn người, ôn nhu hỏi.

      Trước kia Mộng Nhi luôn tìm mọi cách để chọc cười nàng, làm trò cho nàng vui. Nhưng giờ nàng chỉ câu nào, ngay cả tay xoa thuốc cũng ngừng lại, ràng là có tâm .

      Năm tháng buông tha ai, trong nháy mắt, Mộng Nhi trưởng thành, đến tuổi trải qua mối tình đầu rồi.

      Hai má Tô Nhược Mộng nhanh chóng đỏ ửng lên, vừa động thủ tiếp tục xoa rượu, vừa giải thích: " Mẹ, người ta nào có? Con mới có nhớ ."

      Tô Nhược Mộng khẩu thị tâm phi chối bỏ, nhưng mặt của nàng lại lộ chân tướng, đỏ đến mức có thể nặn ra nước.

      "Hắc hắc. Con nhớ nó, con chỉ thấy trong lòng trống rỗng thôi." Tô thị hiếm khi cười giỡn chế nhạo nàng, mặt cũng lộ nét cười. Nhìn nữ nhi của mình tìm được người trong lòng, mà người kia lại là phu quân có thể tin tưởng, người làm mẹ ruột như nàng sao có thể mất hứng được chứ?

      "Mẹ, sao người lại vậy?" Mặt Tô Nhược Mộng càng đỏ hơn, hờn dỗi tiếng, cả người cũng được tự nhiên.

      Tô thị nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, càng cười đến vui vẻ, đưa tay ôm đầu nàng vào lòng, vừa vuốt đầu nàng, vừa : "Mộng Nhi, mẹ rất vui. Con lớn, giờ lại có Ngạo Thiên chăm sóc cho con, mẹ rất yên tâm. Nó là người đáng để con phó thác cả đời, sau này các con nhất định hạnh phúc."

      Chủ nhân của Long Khiếu kiếm, nhất định là người bình thường, nhưng nhất định là nam nhân có trách nhiệm.

      "Mẹ, thực tốt như vậy sao?" Tô Nhược Mộng nhu thuận vùi trong lòng Tô thị, cảm nhận hạnh phúc khi được mẫu thân thương.

      "Rất tốt! Sau này, con , mặc dù mẹ là nữ nhân thất bại, nhưng mà, Ngạo Thiên mẹ có thể cam đoan với con, nó đáng để con đối xử lòng." Ánh mắt Tô thị trở nên mê ly, trầm ngâm trong chốc lát, lại : "Con đem Phượng cầm đến đây , mẹ có món đồ muốn giao cho con."

      "Dạ." Tô Nhược Mộng đáp tiếng, đứng lên xoay người trở về phòng lấy Phượng cầm đến phòng Tô thị.

      Cây Phượng cầm này là cây đàn cổ dùng gỗ tử đàn chế thành, hình dáng của nó sống động như con Phượng Hoàng, bên là đầu Phượng, bên là đuôi Phượng, thân Phượng có 13 dây huyền cầm.

      Kể từ sau khi nàng tới nơi này, Tô thị thường xuyên dạy nàng thủ pháp gảy đàn, may là trong đầu nàng còn có trí nhớ của nguyên chủ, cho nên cũng nhận được toàn bộ khả năng đánh đàn của nguyên chủ. Điều này khiến cho người từ trước đến nay đều muốn học đàn cổ
      [​IMG]
      Biệt Chi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :