1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 18: Chúng ta rất yếu

      Lôi Ngạo Thiên vốn nghiêm lệnh cho những người đó được phép chuyện này ra ngoài, nhưng mà, ngày đó bọn họ gây ra động tĩnh quá lớn, có rất nhiều người núp ở xung quanh xem cuộc vui. Nơi này lại là nơi hẻo lánh nghèo túng, các thôn dân bình thường cũng có thú vui giải trí gì, chỉ còn cách tám chuyện thiên hạ để giết thời gian mà thôi. Cho nên, chuyện của bọn họ cũng sớm bị phóng đại tuyên truyền cho cả thôn cùng biết rồi.

      Chỉ có điều, các thôn dân đều biết đạo lý sinh mạng đáng quý, cho nên chuyện này cũng chỉ giới hạn ở những người trong thôn, ai dám can đảm đem chuyện này ra bên ngoài. Dù sao lời của giáo chủ Ma giáo, bọn họ còn chưa dám làm trái.

      Có lẽ đây chính là chỗ tốt việc có được quả đấm đủ cứng.

      "Bọn họ cũng tính là cướp bóc, bởi vì, bọn họ cầm đồ tới đổi." Chu đại thẩm hồi tưởng lại dáng vẻ túng quẫn của vợ chồng nhà lão Ổ, nhịn được mà cười khẽ ngay trước mặt Lôi Ngạo Thiên.

      Tô Nhược Mộng nhìn bộ dạng phì cười ngừng của Chu đại thẩm, khỏi tò mò mấy hộ pháp kia làm chuyện tốt gì ở nhà lão Ổ?

      "Bọn họ dùng thứ gì để đổi? Đại thẩm đừng có nửa lại chừa lại nửa như thế, người ta tò mò lắm đó."

      Lôi Ngạo Thiên tiếng động lắc đầu cái, quả nhiên tất cả nữ nhân đều có tiềm chất bát quái. Nhưng mà, cũng tò mò, bát đại hộ pháp kia rốt cuộc làm chuyện gì ở nhà lão Ổ mà khiến lòng người hả hê đến vậy? Mặc dù mới chỉ ở lại thôn này có mấy ngày, nhưng cũng đủ để hiểu được vợ chồng nhà lão Ổ.

      Lão Ổ là người giàu có số số hai ở thôn Thanh Thủy, nhưng mà, lại vô cùng tư lợi, hoành hành ngang ngược, người trong thôn đều giận mà dám . Tóm lại trong lòng mọi người đối với đều là tức đến nghiến răng.

      Chu đại thẩm len lén liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, thấy thần sắc lạnh nhạt, gánh hai sàng khoai lang vai, trong lòng hoàn toàn thay đổi suy nghĩ về vị giáo chủ Ma giáo này. Trước kia, nàng cho rằng giáo chủ Ma giáo chính là kẻ giết người chớp mắt, tự đại, cuồng vọng, giờ nhìn bộ dạng giúp Tô Nhược Mộng gánh khoai lang của , đúng là ứng cử viên tốt để làm phu quân.

      Khó tránh, vừa nãy khi Tô thị về người con rể tương lai này càng càng hăng say, tiếc nuối duy nhất chính là thân phận giáo chủ Ma giáo của .

      "Bọn họ dùng con cọp nhổ răng, mài móng để đổi." Chu đại thẩm nhìn bộ dáng chịu thua thiệt của Tô Nhược Mộng, khẽ cười, lại : "Con cọp kia còn sống, bọn họ thả con cọp vào trong nhà lão Ổ. Ha ha... ngươi biết dáng vẻ sợ hãi lúc đó của bọn họ buồn cười đến mức nào đâu, ha ha...."

      Lúc ấy, nàng nghe được tiếng động nên chạy tới xem náo nhiệt, vừa đúng lúc nhìn thấy toàn bộ quá trình vợ chồng lão Ổ bị con cọp đuổi chạy khắp nhà.

      Con cọp ở phía sau đuổi theo, vợ chồng hai người vừa chạy vừa tè ra quần. Bộ dáng chật vật thể tả nổi, uy phong ngày thường khi bọn họ khi dễ thôn dân đều hóa thành hư .

      "Ha ha... bọn họ biết con cọp này còn răng và móng hay sao?" Tô Nhược Mộng nghe Chu đại thẩm thuật lại, cũng nhịn được mà cười theo. Chẳng qua là, nàng hiểu, con cọp còn răng và móng cũng đâu còn nguy hiểm? Sao có thể hù dọa bọn họ đến mức đó được?

      Chu đại thẩm nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, : "Mấy người đó với lão Ổ, nếu con cọp mà đuổi kịp lão, lão có thể tạm biệt lương thực nhà lão được rồi. Cho nên, ngươi cũng biết lão Ổ mà, sao lão ta có thể để người ta mà lấy lương thực của mình được?"

      Chu đại thẩm nghĩ đến dáng vẻ cuối cùng của vợ chồng lão Ổ, lại nhìn cười nổi: "Kết quả có thể nghĩ, lão Ổ thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn lương thực của mình bị xách , những thế, mấy người đó còn , nếu để họ phát con cọp bị gầy , họ đến tìm lão tính sổ. Lão ta giờ cũng được nếm cảm giác giận mà dám rồi."

      "Ha ha...." Tô Nhược Mộng cười ha hả, quay đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Hộ pháp của ngươi từ trước đến giờ đều đáng như vậy sao?"

      "Là bình thường." Lôi Ngạo Thiên xệ mặt, buồn buồn nhắc nhở nàng.

      Bọn họ nhiều lắm cũng chỉ được xem là bình thường thôi, sao nàng lại có thể bảo họ đáng được chứ? Mới chỉ giúp nàng dọa lão Ổ, nàng cảm thấy người ta đáng . phải còn giúp nàng đánh cho lão Ổ răng rơi đầy đất hay sao? Sao nàng lại khen đáng chứ?

      "Ách?" Nghe vậy, Tô Nhược Mộng sửng sốt chút, ngay sau đó lại bất bình thay những hộ pháp kia, quở trách vị cấp hà khắc là : "Đại giáo chủ, có phải ngươi quá hà khắc với thuộc hạ của mình rồi ? Ngươi cần gọi đến, cần đuổi , còn vừa cho họ ăn cơm, vừa họ bình thường. Ta cảm thấy chuyện bình thường nhất mà bọn họ làm, chính là làm hộ pháp cho ngươi đó? ngờ ngươi lại đối đãi với thuộc hạ như vậy."

      "Phu nhân minh! Phu nhân vạn tuế!" Chúng hộ pháp sớm đứng trước cửa Tô gia chờ giáo chủ và phu nhân của bọn họ trở về, đúng lúc này, nghe được phụ nhân thay họ chuyện, tất cả đều cảm động nhìn Tô Nhược Mộng, chỉ còn thiếu mỗi dập đầu tạ ơn thôi.

      hiếm có mà, ngờ liệt tổ liệt tông nhà giáo chủ ngừng hiển linh, ném cho bọn họ giáo chủ vạn ác cũng gửi tới phu nhân vừa tốt bụng, vừa xinh đẹp, lại còn biết cảm thông cho thuộc hạ. ra ông trời phải lúc nào cũng mù, có lúc, cũng mở cặp mắt sáng như tuyết của mình ra.

      Nhất định là liệt tổ liệt tông nhà phu nhân làm sai chuyện gì đó, nếu phu nhân tốt như vậy sao lại xui xẻo gặp phải giáo chủ cuồng vọng được chứ?

      Ừ, sai, nhất định là như vậy.

      Tứ hộ pháp: "Phu nhân, trong đám huynh đệ chúng ta, trừ nhị ca có chút bình thường ra, tất cả mọi người đều được xem là bình thường."

      "Ai ? ràng giáo chủ mới là căn nguyên của bình thường." Nhị hộ pháp cau mày đưa tay vỗ xuống vai Tứ hộ pháp, Tứ hộ pháp kịp phòng bị, thân thể lập tức lún xuống đoạn, nhìn Nhị hộ pháp với vẻ mặt đầy oán giận.

      , sao còn thừa dịp người ta chưa chuẩn bị mà động thủ?

      Đại hộ pháp: "Đúng đó, chúng ta như vậy tất cả đều vì tôn trọng giáo chủ." Đại hộ pháp là người lớn nhất, nhìn khóe miệng chứa ý cười đầy vui vẻ của Lôi Ngạo Thiên, lập tức đứng ra buông lời tán dương.

      Bình thường mỗi khi giáo chủ cười như vậy, chính là khúc dạo đầu của việc bọn họ bị đem làm bao cát.

      cũng muốn bị mấy huynh đệ có đầu óc này lôi kéo.

      Tam, Ngũ, Lục, Thất, Bát hộ pháp cũng rối rít đứng dậy, phụ họa theo lời của Đại hộ pháp, đều : "Tôn kính giáo chủ! Tôn kính phu nhân! Nhiệt tình thương giáo chủ! Nhiệt tình thương phu nhân!"

      Tứ hộ pháp cũng kịp tỉnh ngộ, vội vàng cười tiến lên, nhận lấy sàng khoai vai Lôi Ngạo Thiên, : "Giáo chủ cực khổ rồi, phu nhân cực khổ rồi. Cái này cứ để tiểu Tứ tới làm cho! Thỉnh giáo chủ, phu nhân vào nhà nghỉ ngơi, sau khi có cơm tối, tiểu Tứ thỉnh giáo chủ và phu nhân ra dùng bữa."

      Lôi Ngạo Thiên hài lòng gật đầu cái, đưa tay dắt tay Tô Nhược Mộng, vừa vào nhà vừa : "Vẫn là tiểu Tứ hiểu chuyện, các ngươi cũng nên học theo tiểu Tứ , buổi tối ta cùng phu nhân, còn có lão phu nhân muốn ăn gân hổ hầm với dê nướng nguyên con. Gân hổ thể hầm quá nhừ, cũng thể quá cứng, nhất định phải đủ mềm, thịt dê nướng phải có đủ năm vị."

      "Ách?" Chúng hộ pháp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ biết làm cơm, cầu của giáo chủ có phải là quá cao rồi hay ?

      "Đừng để cho phu nhân và lão phu nhân đói bụng, nếu ..." Lôi Ngạo Thiên cách miễn cưỡng bỏ lại câu.

      Thân thể chúng hộ pháp khỏi run lên, ngừng lên tiếng: "Thuộc hạ lập tức chuẩn bị."

      "Ngươi làm vậy có quá đáng lắm ? Hình như bọn họ biết làm cơm?" Xa xa truyền tới giọng của Tô Nhược Mộng. Chúng hộ pháp lập tức mở to mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ hi vọng giáo chủ có thể nể mặt phu nhân mà rút lại mệnh lệnh này.

      " sao đâu! Bọn họ có tệ như nàng nghĩ đâu?"

      "..."

      Phịch tiếng, giáo chủ và phu nhân song song bước vào nhà, chỉ để lại tám hộ pháp đứng ngơ ngác trước đại môn.

      Tứ hộ pháp nhìn mười bốn ánh sáng lạnh nhất tề bắn thẳng về phía mình, vội vàng ôm sàng khoai vào trong sân, vừa vừa phẫn nộ : "Ta lại sai lầm rồi! Ông trời ơi, có phải ta cũng bị sét đánh trúng đầu rồi hay ?"

      "Ngươi vốn là kẻ thiếu não!" Chúng hộ pháp giận dữ, ăn ý mười phần đáp lại lời của Tứ hộ pháp.

      Cái tên tiểu Tứ thiếu não này, lại có thể chịu suy nghĩ như thế chứ.

      Gân hổ hầm? Dê nướng nguyên con?

      Bọn họ rất muốn với giáo chủ trong nhà rằng: "Chúng ta rất yếu, rất yếu!"
      Biệt Chi, PhongVyhonglak thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 19: Nhị hộ pháp là người trong "hội tỷ muội"

      "Ách? Cái đó... các ngươi cứ làm việc của mình , ta trước." Chu đại thẩm có chút lúng túng liếc mắt nhìn mấy hộ pháp nổi giận đùng đùng lại thể xả giận kia, xoay người, cất bước rời .

      Bộ dạng giờ của mấy người này so với dáng vẻ uy phong lẫm liệt lúc chiều ở nhà lão Ổ, quả là khác biệt trời vực. giờ nhìn họ giống như mấy tiểu tức phụ tức mà dám .

      Cũng biết bọn họ có thẹn quá hóa giận mà vặn cổ nàng hay , nàng vẫn nên tránh xa chút tốt hơn. Nghe , người của Ma giáo đều hỉ nộ vô thường, xem bộ dạng vừa nãy của bọn họ là biết, chỉ có điều, nếu phải tận mắt nhìn thấy, nàng thể tin được, người của Ma giáo chuyện đều rời cái đầu như vậy.

      Nghe giọng của Chu đại thẩm, chúng hộ pháp mới nhớ tới bên cạnh vẫn còn nông phụ, đoàn người liếc mắt nhìn nhau cái, đều ngầm hiểu mà đưa mắt tập trung về phía Chu đại thẩm, hắc hắc nở nụ cười.

      Chu đại thẩm trợn to hai mắt, nhìn bọn họ cười khúc khích với mình, trực giác đầu tiên là: Những người này giết mình diệt khẩu vì mình vừa nhìn thấy trò cười của bọn họ. Vì vậy, nàng hoảng loạn bước lùi về sau mấy bước, chân bị vấp, hai mắt nhắm lại, thét lên chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt đất.

      "A..." Tiếng kêu sợ hãi đột nhiên dừng lại, có cảm giác đau đớn như trong dự liệu, mà cánh tay bị người khác kéo lấy, Chu đại thẩm hoang mang mở mắt nhìn Nhị hộ pháp vừa kịp thời kéo mình, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

      Nhị hộ pháp hiểu nhìn nàng: "Ta thấy ngươi sắp té." đưa tay kéo nàng đương nhiên là vì cứu nàng, sao đầu óc của vị đại thẩm này còn vô dụng hơn cả vậy? Vậy còn giữ để làm gì?

      Chu đại thẩm liếc mắt nhìn cánh tay bị bắt lấy, ngượng ngùng : "À, cảm ơn!"

      Lục hộ pháp tới vỗ vai Nhị hộ pháp, khen: "Nhị ca, ngươi thiện lương!"

      "Ta? Thiện lương?" Nhị hộ pháp nhìn Lục hộ pháp, khỏi nóng nảy, giải thích: "Ngươi đừng có vu oan cho ta, chúng ta là hộ pháp của Ma giáo, sao có thể thiện lương được chứ? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sao ta còn tiếp tục lăn lộn giang hồ được nữa?"

      Hộ pháp Ma giáo chỉ có thể lãnh huyết, sao có thể thiện lương?

      Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, đừng bọn danh môn chính phái kia cười đến rụng răng, ngay cả nghe được còn toàn thân nổi da gà, giống như tại.

      "Vậy?" Lục hộ pháp nhìn theo cánh tay vẫn nắm chặt tay đối phương của , chép miệng, ý tứ cũng hiểu.

      Khóe miệng Ngũ hộ pháp hơi giương lên, đáp lời: "Lục đệ, Nhị ca chỉ hơi luyến mẫu chút thôi!"

      ", thể, nào!" Bát hộ pháp lắc đầu cái: "Cũng có thể nhị ca muốn nghé con gặm cỏ già, chỉ là biết vị đại thẩm này có trâu hay chưa? Nếu đành để Nhị ca được lợi rồi!"

      Đại hộ pháp nhìn mấy huynh đệ càng càng chả ra gì kia, lại liếc mắt nhìn nét mặt già nua trướng đỏ của Chu đại thẩm, là nhìn nổi, liền lên tiếng trách mắng đám huynh đệ: "Các ngươi chuyện phải biết giữ ý giữ tứ chút, đại thẩm ngại kìa. Ma giáo chúng ta mặc dù màng đến ánh mắt thế tục, nhưng mà, Giáo chủ ra lệnh được khi dễ người già, phụ nữ và trẻ con."

      Chu đại thẩm cảm động nhìn Đại hộ pháp, thầm nghĩ trong lòng: " phải người nào của Ma giáo cũng đều lãnh huyết." Xem ra, ngày mai mình phải cho Tô đại tẩu nghe để nàng yên tâm, Ma giáo này hề kinh khủng như lời đồn đại.

      Chỉ đó điều,
      [​IMG]
      Biệt Chi, PhongVyhonglak thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 20: Hàn khí tăng thêm mấy phần.
      Edit: Tiểu Linh (D ĐLQĐ).

      "Phu nhân, ta có thể phải vào phòng bếp ? Bọn họ. . ." Nhị hộ pháp quét mắt nhìn chúng hộ pháp cái, hơi khổ sở nhìnTô Nhược Mộng. Đều nam nhân tránh xa nhà bếp, mặc dù cũng tính là quân tử nhã nhặn lễ độ , nhưng vẫn là hộ pháp của Ma Giáo tiếng xấu lan xa, vào phòng bếp trợ giúp người khác, đủ năng lực.

      cũng muốn làm những thứ này để những người chỉ sợ thiên hạ loạn trêu ghẹo.

      Lông mày chau lại, Tô Nhược Mộng như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Nhị hộ pháp cái, lại nhìn chúng hộ pháp dưới đáy mắt hàm chứa ý cười, hắng giọng cái : "Về sau, nếu bọn họ lại khi dễ ngươi cho ta biết, ta thay ngươi làm chủ."

      Đôi mắt của Nhị hộ pháp lên đầy vẻ khổ sở, bộ dạng ấy lọt vào mắt Tô Nhược Mộng hiển nhiên có chút đáng thương. Nàng khỏi nghĩ tới Nhị hộ pháp có nỗi niềm khó , còn bị chúng hộ pháp‘ khi dễ ’, lòng khỏi đối với Nhị hộ pháp nhiều hơn mấy phần thương tiếc.

      Cùng là ‘ nữ nhân ’ với nhau, có thể nhìn đồng bạn bị bắt nạt mà bỏ mặc sao?

      " thôi!" Tấm lòng thương con người của Tô Nhược Mộng lan tràn, tiến lên vài bước, thân thiết lôi kéo tay của Nhị hộ pháp, dắt tới phòng bếp. Vừa , vừa quay lại với chúng hộ pháp phía sau hóa đá hết, "Dê nướng nguyên con đưa cho các ngươi, những thứ khác ta cùng Nhị hộ pháp tới lấy."

      ". . . . . ." tiếng động, chúng hộ pháp quên trả lời, ánh mắt nhìn chòng chọc vào bàn tay Tô Nhược Mộng nắm chặt tay Nhị hộ pháp.

      Đây là tình huống gì? Tại sao phu nhân có thể quan tâm lão Nhị như vậy? Hơn nữa, hai người vẫn thường thân mật như thế sao? Cái này nếu để Giáo chủ biết, tính mạng lão Nhị khó có thể giữ. Cùng Giáo chủ tranh giành nữ nhân, chỉ sợ cả thiên hạ cũng có mấy người.

      Bọn họ nghĩ tới điều này nhịn được mà hai chân khẽ run, chúng hộ pháp đồng loạt nhìn về phía Đại Hộ Pháp, ân cần hỏi han: "Đại ca, chuyện này ngươi thấy thế nào?"

      Tứ hộ pháp: "Đại ca, tuy chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, cũng thể trơ mắt nhìn nhị ca phạm sai lầm như vậy?"

      "Đúng vậy, mặc dù chúng ta mỗi ngày đều giả ngây giả dại, nhưng mà, đây cũng là bởi vì Giáo chủ cầu chúng ta phải có hai thân phận , muốn mọi người có hai cuộc sống vui vẻ , vì mục tiêu cuối cùng là tức chết các danh môn chính phái. Nhưng chúng ta cũng thể nhìn lão Nhị giả vờ ngớ ngẩn, giáo chủ phu nhân cũng giống như là mẹ ruột của chúng ta, chỉ có thể ngưỡng mộ, thể mơ tưởng ." Thất hộ pháp lo lắng trùng trùng nhìn Đại hộ pháp.

      Bọn họ cũng phải sống hai mặt như vậy, cũng chỉ là giáo chủ thấy vừa mắt bọn danh môn chính phái suốt ngày bày ra dáng vẻ thanh cao. Để cho bọn họ lấy hai phương pháp ở giang hồ lại, chỉ là vì để những người đó biết, người của Ma giáo bọn họ giống với những người khác, trong mắt bọn họ có thứ hai ,chỉ có thứ nhất.

      Những năm này, bọn họ cũng cảm thấy loại phương thức này quả rất vừa lòng, rất thích. cần quan tâm ý nghĩ của người khác, chỉ quan tâm bản thân mình có vui hay .

      Lâu ngày, bọn họ cũng quen với phương thức như thế, từ từ quên mất phương thức sống theo nề nếp cũ.

      Tam, Ngũ, Lục, Bát hộ pháp cùng liếc nhau cái, nối tiếp lời của Thát hộ pháp, cùng nhau : "Đại ca, chuyện này chúng ta thể bỏ mặc."

      Đại Hộ Pháp hướng bọn họ khoát tay áo, : "Chúng ta đến chỗ lão giáo chủ chuyến, phu nhân mang con hổ đổi lấy mấy túi gạo này rồi, cho nên, chúng ta phải bù lại tổn thất trước." xong, vận khinh công nhảy lên, dẫn đầu bay về phía nhà lão giáo chủ.

      "Đại ca, ngươi. . . Chờ chúng ta chút!" Chúng hộ pháp sững sờ , hiểu đối mặt với chuyện của lão Nhị đại ca tại sao lại có chút gấp gáp nào? Trái lại tâm tâm niệm niệm bất mãn của phu nhân, chẳng lẽ lúc này phải tính mạng lão Nhị [​IMG]
      Biệt Chihonglak thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 21: Lửa bốc lên đầu

      Cảnh tượng mười năm trước lại lần nữa tái trong đầu .

      Khi đó, bằng hữu thanh mai trúc mã, nàng là nữ nhi của khuê mật mẫu thân, lúc nàng bốn tuổi cha mẹ nàng bị kẻ thù sát hại. Từ đó, nàng ở lại tổng đàn Ma giáo Tử Long lĩnh, bởi vì tuổi hai người xấp xỉ nhau nên từ đến lớn đều như hình với bóng.

      Khi đó, cảm thấy thê tử của mình nhất định là Tâm Nhi tỷ tỷ lớn hơn mình hai tuổi, nhưng mà, năm 13 tuổi, thấy Tâm Nhi tỷ tỷ cùng vị khách của Ma giáo khanh khanh ta ta.

      thất hồn lạc phách trở lại phòng mình, sau đó , Tâm Nhi tỷ tỷ đến tìm , chất vấn nàng, nàng lại là nàng tình nguyện. Lúc đó, bỗng thấy mình ngốc, trước kia vẫn cho rằng Tâm Nhi tỷ tỷ đơn thuần như tờ giấy trắng, ra là, nàng cũng biết gạt .

      biết vì sao, bắt đầu từ ngày đó, liền mẫn cảm với mùi hương người nữ nhân. Cho đến khi gặp được Tô Nhược Mộng, trong mười năm nay, nàng là nữ tử đầu tiên mà bị mẫn cảm. cho rằng đây là ông trời sắp đặt, nàng chính là thiên nữ trong số mệnh của .

      Nhưng mà, giờ nàng lại có bí mật với Nhị hộ pháp của mình, cho rằng giữa nam và nữ thể có cái gọi là bí mật đơn thuần, hơn nữa vừa nãy còn thấy bọn họ còn đứng rất gần nhau. Cảm giác bị phản bội của mười năm trước lại trỗi dậy, hơn nữa lần này chỉ thấy khổ sở, mà còn thấy tim như vỡ nát.

      Lôi Ngạo Thiên đưa tay xoa ngực, khổ sở lui về sau mấy bước, hai mắt bừng bừng lửa giận nhìn Nhị hộ pháp và Tô Nhược Mộng: "Giữa các ngươi lại có bí mật?"

      "Giáo chủ, ta và phu nhân có bí mật." Lần đầu tiên Nhị hộ pháp thấy Lôi Ngạo Thiên như vậy, tâm loạn như ma, gấp gáp giải thích. Giáo chủ có thể chất vấn , có thể đánh như bao cát, nhưng đừng nên có bộ dạng khổ sở như vậy.

      Giáo chủ của bọn họ nên có vẻ mặt như thế, giáo chủ của bọn họ là phải là người đứng cao nhìn xuống hết thảy, trong mắt nên chứa vẻ bi thương, mà phải là ý cười cuồng vọng coi trời bằng vung.

      Tô Nhược Mộng nhíu chặt mày, hiểu tại sao Lôi Ngạo Thiên lại có dáng vẻ đau lòng, nàng và Nhị hộ pháp lại có gì, phải bọn họ vẫn chưa chuyện xong sao? Lại còn gì mà bí mật nữa chứ? Cho dù có bí mật, phải cũng chỉ là bí mật giữ hai tỷ muội thôi sao?

      Nhưng nhìn dáng vẻ tại của , giống như vừa bắt được thê tử của mình hồng hạnh vượt tường vậy. Ách? phải hiểu lầm giữa mình và Nhị hộ pháp có gì đó chứ?

      Nghĩ tới đây, Tô Nhược Mộng giật mình nhìn , thấp giọng hỏi: "Ngươi hoài nghi ta và nhị hộ pháp?" Chẳng biết tại sao, nàng thấy đỏ mắt nhìn mình, trong lòng lại rất khó chịu, chẳng lẽ trong mắt mình là nữ nhân ong bướm lả lơi hay sao?

      Nàng sãi bước tới trước mặt Lôi Ngạo Thiên, đưa tay đẩy ngực , lớn tiếng chất vấn: " chuyện với ngươi đó, vẻ mặt ngươi vậy là sao? Chúng ta có, giữa ta và Nhị hộ pháp có gì cả. Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta chính là người như vậy sao?"

      Vừa đẩy vừa đánh, vừa rơi lệ chất vấn, nàng cũng biết tại sao mình lại kích động như thế? Sao lại để ý Lôi Ngạo Thiên nhìn mình thế nào như vậy? Chẳng lẽ nàng...

      Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn Tô Nhược Mộng, lại nữa rồi, trò cũ của nữ nhân lại lặp lại rồi. Lúc trước Tâm Nhi tỷ tỷ cũng hỏi ngược lại như vậy, nhưng mà, vậy sao chứ? Chẳng lẽ cái thấy đều sai
      [​IMG]
      Biệt ChiPhongVy thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 22: Ngẫu nhiên nhặt được Long Khiếu kiếm

      "Aizz." Tô Nhược Mộng ném mớ rau băm vào chuồng gà, nhìn cả bầy đồng loạt nhào lên, tranh nhau mổ, nàng lại nhớ đến cảnh tượng xấu hổ tối qua ở phòng bếp, nhịn được thở dài tiếng.

      ràng nàng muốn chất vấn tại sao lại tin nàng, kết quả, bị hôn đến thất điên bát đảo, hơn nữa sau đó còn bị mấy hộ pháp kia trêu chọc, nàng mắc cỡ chỉ lo nấu cơm, ngược lại quên mất chuyện mình vô duyên vô cớ bị người ta hoài nghi.

      là mất mặt mà, chỉ cái hôn thôi mà làm nàng quên hết mọi chuyện.

      Dưới hồ Thanh Thủy, Lôi Ngạo Thiên linh hoạt như con cá, hứng thú bơi lội khắp nơi. Bây giờ là mùa hè, khí trời rất nóng, quen cả người dính đầy mồ hôi, liền lần theo tiếng nước chảy mà đến đây.

      Hồ Thanh Thủy, tên như ý nghĩa, nước rất trong, lại sâu thấy đáy.

      Khó trách ngày đó Lý Ngọc Quyền luôn miệng muốn dìm Tô Nhược Mộng xuống hồ Thanh Thủy, ra, cái hồ này là sâu thấy đáy. ngoi lên, hít hơi sâu, sau đó lại lặn xuống nước. muốn nhìn thử xem con sông Thanh Thủy này rốt cuộc thế nào, là trong như mặt nước, hay là hồ sâu ăn thịt người.

      lặn hồi lâu vẫn chưa tới đáy, càng xuống sâu nước càng lạnh, như thể đáy hồ làm từ Huyền băng ngàn năm, ngừng tản ra khí lạnh. vừa dùng nội lực hộ thể, vừa dùng toàn lực để lặn xuống, đột nhiên tia sáng màu trắng bạc bắn về phía , nhanh chóng hồi thần, thoáng nhích người, thành công né tránh tia sáng kia.

      Trong lòng thầm kinh ngạc, tia sáng này phải ánh sáng mặt trời, mà giống như loại vũ khí có thể phát sáng. Tia sáng vừa nãy, nếu nhờ mình né nhanh, chỉ sợ giờ bị thương rồi.

      Giờ mới hiểu được, lạnh lẽo nơi đáy hồ đều do vật này phát ra. Trong thôn sơn hẻo lánh, sao lại có tồn tại của loại vũ khí gì sánh bằng thế này?

      Tâm trạng Lôi Ngạo Thiên trở nên kích động, ngưng tụ nội lực tiếp tục lặn xuống đáy hồ, chỉ có điều, lần này vật kia còn bắn tán loạn đả thương người khác nữa, mà tản mát ra ánh sáng nhu hòa. thành công lặn xuống đáy hồ, cũng tới được bên cạnh món đồ kia.

      đưa tay gạt lớp bùn cát phía ra, chẳng mấy chốc lộ ra cái hộp gỗ màu tím (hộp Tử Mộc) hình chữ nhật, bên hộp có khảm viên dạ minh châu to cỡ quả trứng gà, ánh sáng vừa rồi cũng là do nó phát ra.

      Tâm tình của Lôi Ngạo Thiên lúc này thể dùng từ sung sướng để hình dung, vật này từng được thấy trong quyển "Thập đại vũ khí". Nếu nhớ lầm nó xếp hàng thứ nhất, chính là Long Khiếu kiếm thất truyền hơn ba trăm năm.

      Tương truyền thanh kiếm này chỉ xứng với những người có duyên với nó, phải ai cũng có thể có. Nếu phải là chủ nhân mà nó chọn, vậy người này nhất định bị những tia sáng phát ra từ nó bắn bị thương tới chết. Kiếm này có đôi, nó là kiếm trống, còn thanh kiếm mái, gọi là Phượng Minh Kiếm. Bọn nó cách nhau quá xa, giờ nó xuất trong cái hồ này, chứng tỏ Phượng Minh kiếm nhất định cũng ở quanh đây.

      lau sạch lớp bùn bám bên ngoài hạp, kẹp vào nách, từ từ ngoi lên mặt hồ.

      "Phốc." trồi lên mặt nước, phun ngụm nước trong miệng ra, vừa tung người về phía trước, vừa xoay người vòng, cả người đứng ở bờ Thanh Thủy.

      "Giáo chủ, sao người lại ngâm mình dưới hồ lâu như vậy?" Đại hộ pháp cầm quần áo tiến lên đón Lôi Ngạo Thiên, tròng mắt khẽ chuyển cái, thấy bên dưới cánh tay cái Tử Mộc hạp khỏi sửng sốt, hỏi: "Giáo chủ, cái này là?"

      Tứ, Ngũ, Lục hộ pháp cũng
      [​IMG]
      Biệt Chi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :