1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 64: Thân thiết, nồng nhiệt (3)

      Edit: Thảo My

      "Vương Gia, làm sao ngươi thông báo trước tiếng tới rồi?" Nam Cung Trọng Khiêm nghênh đón Đông Lý Phong vào thư phòng, mỉm cười khách sáo .

      Mặc dù là cữu cữu của Đông Lý Phong, nhưng mà, ta là hoàng tử, chỉ là thần tử, cho nên, tôn ti vẫn để nơi đó, mặc kệ gặp mặt, ở bên ngoài, hay trong triều đình, người làm cữu cữu như đều phải hành lễ với thân ngoại sanh ( cháu trai ruột bên ngoại).

      Đông Lý Phong vào bên trong thư phòng của Nam Cung Trọng Khiêm, nhìn mỉm cười khoát tay áo, : "Nơi này phải triều đình, cữu cữu cứ gọi ta là Phong nhi là được rồi. Chúng ta là thân cữu cháu, người nhà nên khách khí như thế."

      Đông Lý Phong chạy tới phủ Thừa Tướng cũng để cho người gác cổng thông báo cho Nam Cung Trọng Khiêm, mà hỏi (Nam Cung Trọng Khiêm) trong thư phòng, liền trực tiếp để quản gia dẫn mình đến thư phòng. chờ kịp, vội vàng muốn biết giữa mẫu phi và Tô Nhược Mộng rốt cuộc có quan hệ gì? Tự mình lại có thể nguyện ý theo nàng, cùng nàng uy hiếp mình.

      Nam Cung Trọng Khiêm thụ sủng nhược kinh nhìn Đông ́Lý Phong, đối với việc hôm nay đột nhiên chủ động thân cận, hơi có chút ngoài ý muốn. phải người chưa gặp qua gió to sóng lớn, tung hoành trong giới quan trường, có thể làm đến Thừa Tướng đương triều vinh vũ sợ hãi. Cho nên, kinh ngạc mặt cũng chỉ là chợt lóe lên, ngay sau đó liền tươi cười đầy mặt nhìn Đông Lý Phong, : "Vương Gia là hoàng tử, hạ quan là thần tử, nên tuân thủ quy củ là điều tất nhiên thể phá, tình cảm cữu cháu, trong lòng hiểu là đủ."

      "Cữu cữu cả đời tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, lòng đền đáp triều đình, phụ hoàng lệnh cho các quan viên triều đình đều theo cữu cữu học tập. Mặc dù cữu cữu cũng rất có đạo lý, nhưng mà, Thiên gia cũng là nhà, làm hoàng tử cũng cần tình thân như người thường. Cho nên, về sau lúc ở nhà, ta trực tiếp kêu cữu cữu, cữu cữu cũng gọi ta là Phong nhi thôi."

      Đông Lý Phong tới cái bàn tròn phía trước, đưa tay làm thế xin mời với Nam Cung Trọng Khiêm: "Cữu cữu mời ngồi."

      "Ha ha! Nếu Phong nhi như vậy, ta cung kính bằng tuân mệnh. Về sau, cữu cháu chúng ta ở triều đình tương phù tương trì (giúp đỡ lẫn nhau), cùng nhau đền đáp triều đình." Nam Cung Trọng Khiêm nhàng đặt vạt áo ưu nhã ngồi xuống, xong mặt mỉm cười, vẫn quên chắp tay cái về phía hoàng cung.

      Đông Lý Phong nhìn vẫn có thái độ quan phương, quan tâm khách sáo thêm với , liền nóng vội thẳng vào vấn đề.

      "Cữu cữu, hôm nay Phong nhi vội vã tìm ngài, là có chuyện riêng muốn hỏi cữu cữu chút."

      Nghe vậy, trong lòng Nam Cung Trọng Khiêm có chút ngoài ý muốn, nhưng mà, mặt vẫn giả bộ rất là bất ngờ nhìn Đông Lý Phong, hỏi: "Phong nhi có lời gì cứ thẳng, chỉ cần cữu cữu biết giấu diếm."

      Đông Lý Phong thầm nổi lên dũng khí, giọng hỏi: "Cữu cữu có biết mười mấy năm qua mẫu phi ta mực tìm kiếm người nào ?"

      "Phong nhi, làm sao ngươi đột nhiên lại hỏi cái này? Ngươi làm sao biết được chuyện này?" Nam Cung Trọng Khiêm sững sờ, bất ngờ nhìn Đông Lý Phong. Trong lòng đoán vô số chuyện Đông Lý Phong có thể hỏi, nhưng lại nghĩ đến, lại hỏi vấn đề này.

      làm sao biết chuyện này? Những năm gần đây, chỉ Nam Cung Cẩn, cũng thầm phái người tìm tung tích của người đó mấy chục năm, nhưng vẫn luôn bặt vô tín. Chẳng lẽ, bây giờ chuyện này có kết quả?

      Nghĩ tới, Nam Cung Trọng Khiêm khó nén kích động nhìn Đông Lý Phonǵ, hỏi: "Phong nhi, mẫu phi ngươi điều tra có kết quả rồi hả?"

      Khẽ vuốt cằm, Đông Lý Phong cũng xác định chắc chắn đáp: "Hình như là vậy, nhưng người này rốt cuộc là ai? Cùng mẫu phi ta có quan hệ gì?" Đông Lý Phong càng hiếu kỳ hơn, nghe thị nữ sau khi mẫu phi nhìn thấy người kia rất kích động, nhưng trước mắt Nam Cung Trọng Khiêm chỉ nghe chuyện, cũng biểu vô cùng kích động.

      tại càng thêm chắn chắc, trong lúc này có chuyện gì biết.

      "Cữu cữu, ngươi cho ta biết nhanh lên, bây giờ mẫu phi ta bị người nọ bắt ." Đông Lý Phong thấy vẻ mặt khó xử của Nam Cung Trọng Khiêm, muốn lại ngừng, vội vàng cho liều thuốc mạnh. tin tưởng, chỉ cần người nọ có liên quan với mẫu phi và cữu cữu, chỉ cần người nọ bắt mẫu phi, cữu cữu nhất định ra thực tình. Dù sao đường đường là quý phi nương nương lại bị bắt , nếu như khi chuyện này bị vạch trần, chính là tru di cửu tộc.

      "Ngươi cái gì?"

      Bịch tiếng, ly trà trong tay Nam Cung Trọng Khiêm, rơi xuống mặt đất, vỡ tan nát, nước trà nóng bắn tung tóe làm ướt mũi giày của , chút cảm giác cũng có. Ánh mắt gắt gao nhìn Đông Lý Phonǵ, hỏi lần nữa: "Ngươi nàng bắt Cẩn quý phi? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cẩn quý phi làm sao bị nàng bắt ?"

      "Mẫu phi là tự nguyện theo nàng."

      "Cái này. . ."

      "Cữu cữu còn muốn cho ta biết thực tình sao? Ta phải biết, người này rốt cuộc là ai? Nàng có thể làm tổn thương mẫu phi hay ?"

      "Hoàng. . . Hoàng thượng biết ?" Nam Cung Trọng Khiêm lo lắng nhìn Đông Lý Phong, hỏi.

      Chuyện này nếu để Hoàng đế biết, chính là tru di cửu tộc, mà vô luận cũng coi như ở trong cửu tộc, thậm chí đến hôm nay toàn bộ đều có liên hệ mật thiết với .

      Đông Lý Phong lắc đầu, thở dài hơi : "Ai, mẫu phi bảo ta dối phụ hoàng, là rút phải hung ký muốn ở trong chùa ăn chay niệm kinh ba ngày, phụ hoàng tin. Mẫu phi làm như vậy ràng là giúp đỡ người kia, cho nên, cữu cữu ngươi cho ta biết ."

      Nam Cung Trọng Khiêm gật đầu cái, ánh mắt xa xôi mà mơ màng, đột nhiên, đứng lên, chợt bước đến trước kệ sách, từ trong cái hộp lấy ra bức họa, trở lại trước bàn, mở bức tranh đặt mặt bàn.

      Đông Lý Phong nhìn người trong bức tranh, giật mình hô: "Mộng nhi?"

      "Mộng nhi?" Nam Cung Trọng Khiêm nghi hoặc nhìn , hỏi ngược lại: "Ai là Mộng nhi?"

      "Nàng." Đông Lý Phong đưa tay chỉ người bên trong bức tranh, nhưng nhìn kỹ lại, quần áo người trong bức họa và thời gian vẽ tranh, sau đó ngước mắt ngạc nhiên nhìn Nam Cung Trọng Khiêm, hỏi: "Nàng phải là Mộng nhi, nhưng dáng dấp của nàng gần như giống Mộng nhi như đúc."

      Nam Cung Trọng Khiêm kích động bắt lấy tay Đông Lý Phong, thanh khẽ run hỏi: "Mộng nhi là ai ? Nàng ở nơi nào? Tại sao ngươi biết nàng?"

      "Nàng gọi là Tô Nhược Mộng, nàng là vị hôn thê của Lôi Ngạo Thiên."

      Nghe vậy, Nam Cung Trọng Khiêm khỏi lui vài bước, vẻ mặt thể tin nhìn Đông Lý Phonǵ, thành câu:
      [​IMG]

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 64: Thân thiết, nồng nhiệt (4)

      Edit:Thảo My

      Chỉ là, chuyện này lúc này, tất cả phải đợi sau khi Tô Nhược Mộng nhận tổ quy tông, lại . Dù sao và Nam Cung Nhược Lâm là do Hoàng đế tự mình tứ hôn, chuyện này sợ rằng còn phải chờ sau khi mẫu phi trở về, lại tính toán sau.

      "Đổi?" Đầu óc Nam Cung Trọng Khiêm mờ mịt nhìn Đông Lý Phonǵ.

      "Ta bắt Lôi Ngạo Thiên, Mộng nhi bắt mẫu phi ta chính vì đổi lấy Lôi Ngạo Thiên." Đông Lý Phong rất tự giác sửa lại cách gọi với Tô Nhược Mộng, trực tiếp kêu khuê danh của nàng —— Mộng nhi.

      "Khi nào đổi? Đổi ở nơi nào? Ta cùng ngươi." Nam Cung Trọng Khiêm nóng nảy hỏi, hận thể lập tức gặp mặt nữ nhi lưu lạc bên ngoài hơn mười bảy năm của , hận được lập tức tìm nữ nhi của và Tô Uyển Tâm.

      Đông Lý Phong gật đầu cái: "Ngày mai ta phái người tới đón cữu cữu."

      "Được." Nam Cung Trọng Khiêm vừa lên tiếng vừa cất bước đưa Đông Lý Phong ra cửa, trong thư phòng bọn họ hề phát , ngoài cửa sổ có đạo bóng dáng chợt lóe lên.

      . . . . . .

      Oanh —— Cửa đá theo tiếng mở ra, vẻ mặt Đông Lý Phong xuân phong đắc ý vào, vênh váo tự đắc đứng trước mặt Lôi Ngạo Thiên, khóe miệng cũng muốn nứt đến tận bên tai.

      Lôi Ngạo Thiên liếc cái, ngay sau đó dời ánh mắt sang chỗ khác. Loại tiểu nhân này nhìn thấy nhiều, lo lắng cho hai mắt của mình lại bị đau.

      Đông Lý Phong nhìn bộ dạng chán ghét của , thái độ tức giận khác thường, cũng trừng , vẫn cười như cũ giống như nhặt được bảo vật, hề bị Lôi Ngạo Thiên ảnh hưởng đến tâm tình.

      "Lôi Ngạo Thiên, mạng ngươi tốt, ngày mai ngươi có thể thoát khỏi tay ta rồi."

      Lôi Ngạo Thiên ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, ngay sau đó mắt buông xuống, dùng ánh mắt ngươi bây giờ mới biết nhìn , khóe miệng bên trái nâng lên cao, cười đến điên đảo chúng sinh mà : "Mạng của ta từ trước đến giờ hơn ngươi." biết, đám người kia nhất định tới đón .

      Nghe vậy, Đông Lý Phong ngửa đầu cười lớn, rất muốn ganh đua cao thấp với khí thế tiếng cười mới vừa của Lôi Ngạo Thiên. cười lâu mới ngừng lại, thậm chí khoa trương đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt do cười chảy ra, chậm rãi phục hồi, mới cười : "Nhưng mà, số mạng của ngươi cũng tốt."

      "Hả?" Lôi Ngạo Thiên nhìn , cười cười, hỏi: "Chỉ giáo cho?"

      "Ha ha!" Đông Lý Phong chỉ cần nghĩ tới, chuyện chỉ phúc vi hôn của và Tô Nhược Mộng, liền nhịn được bật cười, tự tay vỗ vỗ mặt của Lôi Ngạo Thiên, cười : "Bởi vì, cái hôn kỳ ngươi bỏ lỡ, nhất định ngươi có duyên với ‘ nương tử ’. Ngươi nhất định biết? Nàng chỉ là nữ nhi lưu lạc bên ngoài của cữu cữu ta, nàng còn là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của ta, hơn nữa ngày mai sau khi nàng đổi ngươi về, nàng ở lại kinh thành chuẩn bị thành thân cùng ta."

      "Mộng nhi tới tìm ta? Nàng tới kinh thành." Lôi Ngạo Thiên trực tiếp si mất những thứ trọng yếu kia, chỉ xác nhận Mộng nhi có phải tới kinh thành hay ? Nghĩ tới Tô Nhược Mộng, tâm Lôi Ngạo Thiên đột nhiên đau như cắt, gắt gao cắn răng, gân xanh hai bên trán hoàn toàn ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Đông Lý Phong đáng chết, lại có thể ác độc hạ tình độc .

      tại chỉ cần trong đầu nhớ tới Tô Nhược Mộng, tim đau đớn thống khổ, mặc dù rất đau, nhưng vẫn vui vẻ hạnh phúc lần lại lần nhớ tới Tô Nhược Mộng.

      "Đúng, nàng tới cứu ngươi, nhưng mà, ngày mai cũng là lần gặp mặt cuối cùng của các ngươi."

      "Ha ha ha. . ." Lôi Ngạo Thiên cười to mấy tiếng, hoàn toàn nhìn Đông Lý Phonǵ, : " hổ là Mộng nhi của ta, chỉ chạy thoát khỏi lòng bàn tay ngươi, còn có biện pháp cứu tướng công của nàng. Ha ha! Quả nhiên là kỳ phu tất có kỳ thê. Nương tử Lôi Ngạo Thiên ta tại sao có thể giống như nữ tử đây?"

      "Câm miệng!" Đông Lý Phong nghe trái câu nương tử của ta, phải câu Mộng nhi của ta, trong lòng nhất thời nổi giận, nhịn được lạnh lùng quát bảo ngưng lại: "Nàng là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của ta, chẳng lẽ tai ngươi điếc hay sao? Hay là ngươi căn bản nghe hiểu tiếng người?"

      Lôi Ngạo Thiên khinh miệt liếc cái, tinh tế nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen, cuối cùng tổng kết: "Tiếng người? Ta nghe hiểu được, nhưng ta nghe hiểu phải tiếng người . Quả thanh so Hắc Tử nghe còn khó hiểu hơn, trách được Mộng nhi , chó có lúc còn tốt hơn người trăm ngàn vạn lần."

      [​IMG]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :