1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 63: Bị hạ độc tình, đến gặp quý phi(3)

      Edit:Thảo My

      Tô Ngược Mộng đứng trước cửa sổ phòng trọ khách điếm, đột nhiên khẽ run người, trong lòng bỗng phát ra luồng hàn khí, nàng lôi kéo y phục, hai tay ôm lấy ngực. Trong đầu khỏi lên nụ cười lưu manh của Lôi Ngạo Thiên.

      Nhị Lôi Tử, chàng ở đâu? Mộng nhi của chàng quay trở về, thế nhưng bây giờ chàng ở nơi nào? Đông Lý Phong có gây khó dễ cho chàng hay , chúng ta phải đâu để tìm chàng?

      Nhị Lôi Tử, ta rất nhớ chàng! Cái người đại ngốc này, tại sao phải mạo hiểm mình chứ?

      Nhị Lôi Tử, chàng biết ? Giờ phút này, ta càng hận mình hơn, vì cái gì mà chàng luôn quan tâm đến ta? Vì sao ta xuất cốc sớm chút chứ? Ta bất chấp mọi thứ xảy ra, liền liều lĩnh xuất cốc tìm chàng.

      Nhị Lôi Tử, xin lỗi! Ta để chàng chịu khổ. Nhưng mà xin chàng hãy tin tưởng ta...ta nhất định rất nhanh cứu chàng ra ngoài, nhất định, nhất định. . . . . .

      Chàng phải chờ ta!

      đường thanh gõ mõ cầm canh vang lên, Tô Nhược Mộng đứng ở đó nhúc nhích, ánh mắt du lãng nhìn phương xa, ngơ ngẩn nhìn ngọn đèn dầu thưa thớt, thở dài, khẽ mở đôi môi đỏ mộng.

      Nhất thanh thanh, nhất canh canh. Song ngoại ba tiêu song lí đăng, thử vô hạn tình.


      Mộng nan thành, hận nan bình. Bất đạo sầu nhân bất hỉ thính, giai tích đáo minh.

      *Dịch: Mỗi tiếng lại thêm canh. Chuối tây ngoài cửa, ngọn đèn bên trong, lúc này tình ý vô hạn.

      Mộng khó thành, hận khó yên ổn. ngờ buồn người vui nghe, bầu trời bậc tích đến sáng.

      "Ai, lão Bát, phu nhân lại nhớ giáo chủ kìa." Đột nhiên bên tai Tô Nhược Mộng truyền đến thanh quen thuộc của Nhị Hộ Pháp, nàng kinh ngạc xoay người lại, nhìn mấy người Nhị Hộ Pháp vành mắt ửng đỏ, nước mắt rơi xuống giống như trân châu.

      Giống như người chết đuối bắt được cọng cỏ cứu mạng, như là người đau lòng, thấy được người thân đến giúp đỡ .

      Tô Nhược Mộng hít mũi cái, rút ra khăn tay lau nước mắt khóe mắt, mỉm cười : "Các ngươi tới, tốt!"

      câu ‘ tốt ’, dường như bắt chẹt trái tim của chúng hộ pháp, bọn họ nhìn khuôn mặt Tô Nhược Mộng vừa khóc vừa cười, nhớ tới nàng mới vừa đọc thơ, tất cả đều khỏi vành mắt hồng hồng. Vì nàng tin tưởng mình, vì nàng lệ thuộc vào mình như người thân, vì nàng Giáo chủ, vì nàng cùng với Giáo chủ là chân tình.

      "Phu nhân, đừng lo lắng! Chúng ta nhất định cứu giáo chủ ra." Bát Hộ Pháp tiến lên, mặt kiên định nhìn Tô Nhược Mộng .

      Ở phía sau Nhị Hộ Pháp gật đầu: " sai! Phu nhân xin yên tâm, mấy người chúng ta chỉ cứu Giáo chủ ra, còn có thể khuấy cho Thành Vương phủ long trời lỡ đất."

      " sai! Ma Giáo chúng ta cũng phải là dễ khi dễ." Tam Hộ Pháp lạnh lùng nhéo lông mày, giữa ánh mắt đen bắn ra hai luồng rét lạnh, hận thể bắt Đông Lý Phong đến trước mặt của , hận thể trực tiếp đông lạnh Đông Lý Phong thành tượng đá.

      Tứ, Ngũ, Lục Hộ Pháp cũng nhao nhao mà gật đầu mạnh : " sai! Xin phu nhân yên tâm!"

      Theo phía sau chúng hộ pháp Lạc Băng Vũ bước ra, từ từ tới bên cạnh Tô Nhược Mộng, nhìn nàng và : "Phu nhân, có chuyện gì, Giáo chủ cũng phải là phàm phu tục tử, nhất định có thể gặp dữ hóa lành. Hơn nữa, lấy [​IMG]

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 63: Bị hạ độc tình, đến gặp quý phi(4)

      Edit: Thảo My

      " được! Phu nhân sai, nếu quả làm như vậy, chỉ sợ đẩy Tử Long Lĩnh lên đao nhọn miệng sóng lần nữa. Đây phải là điều Giáo chủ muốn thấy." Bát Hộ Pháp lắc đầu cái, phủ nhận lời của Nhị Hộ Pháp .

      "Vậy chúng ta phải bắt Đông Lý Phong dùng đổi lấy Gíao chủ." Tam Hộ Pháp lửa giận ngập trời vỗ xuống bàn, giận dữ .

      Dù sao, sớm muốn hung hăng đánh Đông Lý Phong rồi, nếu như ta rơi vào trong tay lần nữa, nhất định đánh ta nhừ tử.

      Đại Hộ Pháp trừng mắt liếc Tam Hộ Pháp kích động: " được! Nếu như làm vậy thành công, ta sớm làm như thế rồi, còn tìm các ngươi tới nơi này sao?"

      "Vậy bây giờ phải làm sao ?" Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục Hộ Pháp đồng thanh hỏi.

      Tây Đường chủ trầm ngâm lát, mặt biểu nghiêm túc nhìn về phía Tô Nhược Mộng rồi : "Phu nhân, vào cung bắt cóc Cẩn quý phi, đây là phương pháp hữu hiệu nhất. Nhưng mà, có số việc, trước đó chúng ta phải suy nghĩ kỹ càng, chuyện này thể để cho triều đình biết là do Ma Giáo chúng ta gây nên."

      "Điều này sao có thể? Đông Lý Phong và Cẩn quý phi nhất định , người khác biết, bọn họ là người trong cuộc như thế nào lại biết?" Nhị Hộ Pháp bằng trực giác ra ý nghĩ của mình, ràng có người trong cuộc ở đây, lại muốn làm cho triều đình biết.

      Chúng hộ pháp cũng có cùng suy nghĩ giống Nhị Hộ Pháp, bọn họ có lên tiếng, mà là cùng nhau nhìn về phía Tô Nhược Mộng, chờ đợi nàng ra quyết định.

      Tô Nhược Mộng nhất nhất đảo qua bọn họ, trầm tư hồi lâu, khẽ mở môi đỏ mộng: "Ta nghe , Cẩn quý phi thường xuất cung đến dâng hương ở Tĩnh An Tự, sáng mai là mùng , nếu như nàng ra ngoài dâng hương, chúng ta bắt nàng ở ngay dọc đường. Về phần, làm thế nào để nàng cùng Đông Lý Phong ra là do người Ma giáo gây nên, cái này ta có biện pháp."

      "Phu nhân có biện pháp?" Mọi người đồng thanh hỏi, kinh ngạc nhìn nàng.

      Mặc dù Cẩn quý phi thích dâng hương, nhưng mà nàng cũng phải mỗi ngày mồng , mười lăm xuất cung tới dâng hương. Nếu ngày mai nàng tới, vậy chẳng phải bọn họ uổng phí thời gian ngày sao?

      "Ừ." Tô Nhược Mộng khẽ ‘ ừ ’ tiếng, gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tứ Hộ Pháp, : [​IMG]

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 63: Bị hạ độc tình, đến gặp quý phi(5)

      Edit: Thảo My

      "Dạ, tiểu thư." Lạc Băng Vũ phối hợp cúi thân mình, đưa tay đỡ cánh tay Tô Nhược Mộng, xoay người liền ra ngoài.

      Sắc mặt của thị vệ giữ cửa u ám, vui nhìn Tô Nhược Mộng, trách mắng: "Lớn mật. . ."

      "Tiểu Lâm, thần Phật trước mặt, được vô lễ." Trong đại điện truyền đến thanh giận mà uy, Tô Nhược Mộng xoay người, nhìn nàng hơi gật đầu, giọng : "Vị phu nhân này, quấy rầy người. Chúng ta từ ngoài thành cố ý tới đây tham bái thần phật, nghe Bồ Tát nơi này có thể biết được nỗi khổ chúng sinh."

      Nam Cung Cẩn thấy nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, chuyện cũng dịu dàng nhu thuận, lập tức liền sinh lòng hảo cảm, mỉm cười : " nương vào , mới vừa là người của ta lỗ mãng. Thần phật trước mặt, chúng sinh bình đẳng."

      "Phu nhân khách khí, tiểu nữ vừa rồi chuyện cũng có chỗ đúng, xin phu nhân thứ lỗi!" Tô Nhược Mộng cùng Lạc Băng Vũ sóng vai bước vào trong đại điện, song song đứng trước mặt Nam Cung Cẩn. chậm nhưng xảy ra nhanh, biết trận gió từ nơi nào thổi qua, đúng lúc làm cho khăn che mặt Tô Nhược Mộng bị thổi rơi xuống.

      Nam Cung Cẩn vốn là khuôn mặt mỉm cười, nhìn tới Tô Nhược Mộng trong phút chốc khuôn mặt liền hóa đá, hai mắt trừng trừng, miệng khẽ nhếch, vẻ mặt khó tin nhìn nàng, lâu thể lên tiếng.

      Tô Nhược Mộng nhìn thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng biết bước đầu tiên kế hoạch tiến triển thuận lợi. Nàng sở dĩ mạo hiểm lấy danh nghĩa nương hẹn Nam Cung Cẩn tới nơi này, cũng là bởi vì dung mạo của nàng cùng Tô thị giống nhau đến chín phần. Chỉ có khiến cho Nam Cung Cẩn hiếu kỳ, kế hoạch kế tiếp của nàng mới có thể tiến hành càng thêm thuận lợi.

      Lạc Băng Vũ khom lưng nhặt khăn che mặt lên, nhàng phất xuống, vẻ mặt khó xử nhìn Tô Nhược Mộng, : "Tiểu thư, khăn này dơ rồi."

      " có việc gì! Lấy đưa ta." Tô Nhược Mộng nhận lấy khăn che mặt, nhìn cười : "Nha đầu này, khăn che mặt nào có bẩn? Đây phải là sạch bóng sao?"

      "Nhưng mà, tiểu thư, khăn này rơi mặt đất cũng dính bụi bậm sao?" Lạc Băng Vũ nhìn nàng có chút lo lắng, giải thích.

      Tô Nhược Mộng quở trách nàng cái, ngay sau đó vẻ mặt yên lặng, trang nghiêm ngẩng đầu nhìn kim thân Bồ Tát đại điện, : "Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài, bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai." Dứt lời, nàng cầm khăn che mặt quen thuộc buộc ở bên tai, đem khuôn mặt chính mình từ mắt trở xuống che lại.

      Nàng dẫn Lạc Băng Vũ lướt qua Nam Cung [​IMG]

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 64: Thân thiết, nồng nhiệt (1)

      Edit:Thảo My

      Gần đây Cẩn quý phi đều ở hoàng miếu dâng hương, lần này sao lại ra ngoài thành xa như vậy? Đông Lý Phong càng nghĩ càng thấy hợp lý, vì thế thúc ngựa chạy càng nhanh.

      Đông Lý Phong mệt mỏi chạy tới hương phòng phía sau chùa, hỏi thị vệ giữ ngoài cửa: "Nương nương ở bên trong?"

      "Vương Gia cát tường, chủ tử trong hương phòng cùng vị nương ôn chuyện." Thị vệ giữ cửa hành lễ với Đông Lý Phong, cung kính chân thực hồi báo.

      "Cùng vị nương ôn chuyện? Ở đâu ra nương?" Đông Lý Phong nghe xong trong lòng cảm thấy có cái gì đó hợp lý, êm đẹp đâu ra vị nương? Mẫu phi bình thường trừ thường xuyên cho cữu mẫu và biểu muội Nam Cung Nhược Lâm vào cung tâm với nàng, chưa từng nghe , mẫu phi còn chuyện phiếm với những nương?

      Nhưng bây giờ thị vệ lại phải chuyện phiếm mà là ôn chuyện, vậy rầng trước kia nhận thức, chẳng lẽ là Nhược Lâm cùng ?

      "Nam Cung tiểu thư tới cùng nương nương sao?"

      " phải, chủ tử mới vừa trong chùa nhận thức vị nương." Thị vệ lắc đầu cái.

      Nghe vậy, mặt Đông Lý Phong lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng đưa tay vừa gõ cửa, vừa : "Mẫu phi, người ở đây sao? Phong nhi tới đón người."

      ". . . . . ." Trong hương phòng hoàn toàn yên tĩnh, lúc lâu, cũng nghe Cẩn quý phi đáp lại.

      Đáy mắt Đông Lý Phong lên nồng đậm bất an, đợi bên trong trả lời, liền nóng vội tự mình phá cửa. đứng ở trước cửa phòng đưa mắt nhìn Triêu Hương trong phòng, lại nhìn thị nữ mềm nhũn té xuống đất, cửa sổ mở phanh, khỏi ngây người.

      Hàng loạt thị vệ canh giữ trong phòng mẫu phi bỗng nhiên thấy, Đông Lý Phong bước nhanh tiến vào, đưa chân dùng hết lực đá vào người thị nữ đất. Hai thị nữ bị đau tỉnh lại, mở đôi mắt lim dim, nhìn Đông Lý Phong lửa giận ngập trời, gương mặt kinh ngạc đến ngây người.

      Họ hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra? Họ ràng ở trong hương phòng phục vụ chủ tử, sao lại trong nháy mắt thấy Vương Gia vẻ mặt tức giận ngồi ở trước mặt các nàng?

      Chủ tử? Lúc này họ mới phát ra mình ngồi dưới đất, giật mình ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát thấy bóng dáng của chủ tử, lập tức luống cuống. Vội vàng quỳ xuống trước mặt Đông Lý Phong, ngừng dập đầu, cả người phát run cầu xin tha thứ.

      "Vương Gia, nô tỳ mới vừa rồi vẫn còn hầu hạ chủ tử, chúng ta biết chuyện gì xảy ra? Cầu xin Vương Gia tha mạng!"

      Đông Lý Phong nhìn hai thị nữ vẫn dập đầu, cầu xin tha thứ, lại hoàn [​IMG]

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 64: Thân thiết, nồng nhiệt (2)

      Edit:Thảo My

      Nam Cung Cẩn tới, ghé đầu nhìn nồi cháo trắng bốc hơi nóng và chút thức ăn bàn, mỉm cười gật đầu, : "Mộng nhi, ngươi ăn cùng ." Nàng cực kỳ thích Tô Nhược Mộng gọi nàng là quý phi nương nương, nhưng mà, nàng biết trong lòng đứa này có nút thắt, mà muốn cởi bỏ cái nút thắt này, cần phải có thời gian.

      "Được!" Khẽ vuốt cằm, Tô Nhược Mộng động thủ múc bát cháo đưa tới trước mặt nàng, lại múc cho mình chén, ngồi ở bên cạnh nàng, thêm gì nữa, lẳng lặng ăn cháo.

      Nàng biết nên gì, thành , Nam Cung Cẩn là quá ngoài ý muốn, ban đầu nàng nghĩ kỹ lý do thoái thác, sau khi ở chung với nàng, nàng phát ra câu cũng được. Cho nên, bây giờ nàng chỉ đành phải từ cùng ( nghèo nàn về từ ngữ).

      Vốn tưởng rằng nàng quý phi nương nương tâm cơ trùng điệp, nhưng nàng phải như vậy, nàng càng giống nhà bình thường hiền lành, quan tâm vãn bối. Trừ Tô thị, Nam Cung Cẩn là người thứ hai nàng gặp qua chảy nước mắt trong chớp mắt, trước lúc nàng rơi lệ, hoàn toàn nổi lên cảm xúc.

      Hai người yên lặng ăn cháo, ở giữa câu, chỉ là Nam Cung Cẩn thỉnh thoảng nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy cảm giác muốn lại thôi.

      Buông bát đũa xuống, Nam Cung Cẩn vẫn nhịn được mở miệng, nàng đưa tay nắm lấy tay Tô Nhược Mộng, : "Mộng nhi, ngươi cho biết, những năm gần đây, ngươi và mẹ ngươi sống thế nào? Các ngươi rốt cuộc sống ở chỗ nào? Tại sao ta phái người tìm nhiều năm như vậy cũng có tin tức của các ngươi?"

      Tô Nhược Mộng nhìn dáng vẻ tha thiết của nàng, vốn định rút về tay, cũng nhẫn tâm rút lại: "Chúng ta ở nơi vắng vẻ, những năm này ta và mẹ mặc dù có những ngày tương đối nghèo khó, nhưng mà, chúng ta sống rất tốt."

      "Mẹ ngươi, nàng có khỏe ?"

      "Trước kia thân thể tốt, tại tốt hơn nhiều." Tô Nhược Mộng có lừa gạt nàng, lòng trả lời.

      "Nàng chưa cho ngươi, về thân thế của mình sao?" xong, Nam Cung Cẩn khẽ thở dài hơi, cũng là Nam Cung gia có lỗi với người ta.

      "Trước kia chưa qua, đoạn thời gian trước có cho ta biết, nàng biết ta bắt Thành Vương, cho nên thân thế của ta, còn có quan hệ của các ngươi đều cho ta."

      Nghe vậy, Nam Cung Cẩn có chút bất ngờ ngước mắt nhìn nàng, trong mắt lóe ra ánh sáng, tiếp tục hỏi: "Mẹ ngươi cha ngươi ?"

      Tô Nhược Mộng mặt chút thay đổi lên tiếng: "Ta có cha."

      "Ta hiểu , đại ca làm sai, có lỗi với các ngươi. Nhưng mà, Mộng nhi, vẫn là cha ngươi, ngươi muốn gặp lần sao?" Nam Cung Cẩn hiểu được tâm tình của Tô Nhược Mộng, nhưng mà, nàng vẫn hi vọng thân chất nữ (cháu ruột) của mình có thể nhận tổ quy tông.

      " nghĩ, cho tới bây giờ đều nghĩ tới. Từ trước đến giờ ta cảm thấy trong cuộc đời này có cha, là chuyện tốt." Tô Nhược Mộng ngắt lời cự tuyệt, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc gặp người cha cặn bã đó, nàng cũng phải là Tô Nhược Mộng , dù là Tô Nhược Mộng , nàng tin nàng ấy cũng muốn gặp người cha chỉ gieo hạt, phụ trách.

      "Nhưng. . ."

      "Xin nương nương cần khuyên ta nữa, ngươi khuyên cũng vô dụng, ta thay đổi quyết định của mình." Tô Nhược Mộng ngắt lời Nam Cung Cẩn, nhìn nàng, lại : "Ngươi biết tại sao mẹ ta cho ta cái tên như vậy ? Nhược Mộng, Nhược Mộng, giống Như Mộng. Như vậy ngươi có thể hiểu tâm tình của mẹ ta rồi?"

      "Ta. . ." Mặt Nam Cung Cẩn lộ vẻ xấu hổ, thở dài cái, : "Mộng nhi, chuyện này là Nam Cung gia chúng ta có lỗi với hai mẹ con ngươi, nếu như ta có thể làm được gì cho ngươi, cứ trực tiếp với ta, ta nhất định tận lực bồi thường cho ngươi và mẹ ngươi."

      Hướng Phật [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :