1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 62: Ở kinh thành, ăn miếng trả miếng(2)

      Edit:Thảo My

      Lăng Cẩn Tịch cúi đầu, nghiêng gò má nhìn nàng, trong lòng rất hâm mộ nàng có gia đình, có nhà người lo lắng cho nàng, có nhà người đợi nàng. Đột nhiên, trong đầu nàng thoáng qua tia sáng, nàng đứng lên lôi kéo tay Tô Nhược Mộng vào trong nhà.

      "Nhược Mộng muội muội, , Lăng tỷ tỷ dạy ngươi biện pháp."

      Tô Nhược Mộng mặc cho nàng lôi kéo vào nhà, để cho nàng nhấn mình ngồi ở trước bàn trang điểm, kinh ngạc nhìn nàng lục tung tìm đồ, nhìn nàng ngừng bận rộn, sau cùng lấy ra mấy bình sứ đặt trước mặt nàng.

      Lăng Cẩn Tịch đặt bình sứ trong tay lên bàn trang điểm, đôi mắt sáng lóe ra hào quang, khóe miệng cong cong : "Nhược Mộng muội muội, tỷ tỷ dạy ngươi dịch dung. Sư phụ ta trước kia dạy ta, tại ta dạy cho ngươi, ngày mai ngươi xuất cốc tốt nhất nên đổi gương mặt. Như vậy, ngươi dù đối mặt với kẻ địch, bọn họ cũng nhận ra ngươi."

      Nếu như phải nghĩ tới người bên ngoài liếc mắt cái là có thể nhận ra Nhược Mộng, nàng nhớ chuyện dịch dung. Trước kia hai người ở trong cốc sư phụ sợ nàng nhàm chán, cho nên, liền mang tất cả bản lãnh người đều chỉ cho nàng, ngay cả cái kỹ thuật dịch dung nàng có thể dùng đến cũng chỉ cho nàng nốt.

      tại vừa đúng lúc có thể giúp Nhược Mộng tay, ít nhất có thể cho nàng giảm bớt cơ hội gặp mặt kẻ địch.

      Tô Nhược Mộng hưng phấn nhìn nàng, mặt tràn đầy kinh ngạc : "Lăng tỷ tỷ còn có thể dịch dung? Lăng tỷ tỷ là lợi hại, nếu như Lăng tỷ tỷ lộ diện giang hồ, đúng là biết làm say đắm bao nhiêu nam tử? Người những rất xinh đẹp, võ công lại cao, còn biết Ngũ Hành Thuật Số, còn có thể dịch dung, là lợi hại. Nếu mà ta là nam tử, ta nhất định ngươi lấy."

      Lăng Cẩn Tịch nghe nàng giống như là miệng có cửa lại có thể chuỗi lời nghừng nghỉ, khuôn mặt xinh đẹp nhịn được mà đỏ hồng nhàn nhạt. Nha đầu này, là đáng lại thẳng thắn. Nếu như mình là nam tử, cũng nhất định thích người sáng sủa nhiệt tình cá tính như nàng.

      Nàng quả giống như là mặt trời , cần nhiều lời, cũng cần làm nhiều, khuôn mặt nàng ấy tràn đầy nụ cười rực rỡ, động tác thẳng thắn, cũng chiếu sáng ấm áp người xung quanh nàng.

      "Ngươi đừng những lời khoa trương, ta nào có ngươi tốt như vậy? Ta dạy cho ngươi dịch dung, ngươi phải nhớ kỹ cầu dược thủy cùng tá trang (nước rửa lớp dịch dung)." Lăng Cẩn Tịch trách nàng cái, ngay sau đó vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu dạy nàng cầu cùng chú ý trong dịch dung.

      Hai người dạy học, mất hơn nửa buổi tối, Tô Nhược Mộng rốt cuộc cũng có thể tự mình biến đổi thành khuôn mặt hoàn toàn khác. Nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, kinh ngạc nhìn khuôn mặt xa lạ trong tấm gương, khỏi thầm tán thưởng sức mạnh thần kỳ của dịch dung.

      "Oa, Lăng tỷ tỷ, cái dịch dung này rất thần kỳ, tự ta cũng nhận ra mình rồi."

      Lăng Cẩn Tịch nhìn Tô Nhược Mộng trong gương hài lòng gật đầu cái, cười : "Ngộ tính của Nhược Mộng muội muội rất cao, ta dạy như thế nào, ngươi đều hoàn toàn nắm . Ngày mai ngươi phải dùng gương mặt này xuất cốc, ta bảo đảm ngươi nghênh ngang từ trước mặt bọn họ tới, bọn họ cũng cản ngươi."

      "Ừ." Tô Nhược Mộng gật đầu mạnh, ừ tiếng, ngay sau đó vừa tò mò quan sát người trong gương.

      là lợi hại, hoàn toàn nhìn ra bất kỳ điểm sơ sót nào, giống như gương mặt này chính là gương mặt nàng sinh ra.

      . . . . . .

      "Giáo chủ, Đông Lý Phong phái người đưa tới bức họa cho người." Đại Hộ Pháp cầm trong tay bức họa do Hắc Lang mới đưa vào, vì phòng ngừa Đông Lý Phong giấy giở trò, cố ý kiểm tra lần, cho nên, đối với nội dung vẽ, biết.

      Lôi Ngạo Thiên nhận lấy bức tranh, tiện tay mở ra, nhìn thấy Tô Nhược Mộng được vẽ ở bên trong giữa hai lông mày hiển lên nét hoạt bát, nhớ nhung như thủy triều tràn vào trong lòng. Xem ra Mộng nhi quả nhiên là ở trong tay Đông Lý Phong, mình vừa mới vào kinh thành, lập tức cho người đưa tới bức họa này. Rất ràng, đoạn đường tới đây, Đông Lý Phong đối với hành tung như lòng bàn tay.

      Chỉ là, phòng!

      Chỉ cần Mộng nhi an toàn, có năng lực cứu nàng ra ngoài. căn bản cũng đặt Đông Lý Phong ở trong mắt, chỉ là, bây giờ còn chưa tra ra Mộng nhi bị ta giấu ở nơi nào, nếu , sớm chạy thẳng tới.

      "Giáo chủ, Hắc Lang còn thay Đông Lý Phong câu, muốn thuộc hạ chuyển lời cho Giáo chủ, buổi tối mai, giờ hợi, mời Giáo chủ mình qua phủ gặp mặt." Đại Hộ Pháp lo lắng ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, thuật lại lời Hắc Lang thay Đông Lý Phong .

      Nhìn Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn bức họa, nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Giáo chủ, tối mai người phải đến nơi hẹn sao? Thuộc hạ cho là Đông Lý Phong nhất chắc chắn thầm giăng bẫy, chờ Giáo chủ nhảy xuống, cho nên, thỉnh Giáo chủ cần mình mạo hiểm."

      "Nếu chúng ta biết phu nhân ở trong tay , dứt khoát tối hôm nay chúng ta vào Thành Vương phủ, ta tin, chúng ta lật Thành Vương phủ lên mà vẫn thể tìm ra phu nhân? Tóm lại, thuộc hạ hi vọng Giáo chủ lấy đại cục làm trọng, thể mạo hiểm đến nơi hẹn. Ma Giáo to lớn thể có Giáo chủ nắm giữ."

      Cái hẹn này ràng chính là cái vỏ bọc, Đông Lý Phong lòng dạ hẹp hòi nhất định bày trăm nghìn vòng, chờ Giáo chủ đến. biết là bẫy, còn trơ mắt nhìn Giáo chủ mạo hiểm. Đông Lý Phong cũng phải hiền lành gì, đối với huynh đệ của mình cũng xuống tay được, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội trả thù Giáo chủ?

      Lôi Ngạo Thiên từ trong bức họa rút tầm mắt về, ngước mắt nhìn về khuôn mặt lo lắng của Đại Hộ Pháp, nhàn nhạt cười cái, : "Lão Đại, ngươi cần phải lo lắng! Chỉ bằng Đông Lý Phong? Hừ, vẫn thể làm gì được ta? Nếu muốn ta đơn độc đến nơi hẹn, vậy ta mình gặp , thăm dò chút."

      Đương nhiên ngàn vạn lần cũng tin Đông Lý Phong tốt bụng có mục đích mời uống rượu, Đông Lý Phong là hạng người gì? còn biết hơn hoàng đế cha , căn bản là dã lang lòng dạ hẹp hòi, lòng dạ độc ác.

      Chỉ là, nếu như theo ý tứ ta , nếu như sớm chút biết tin tức của Mộng nhi, cũng yên lòng.

      Chỉ có cùng Đông Lý Phong chính diện giao phong, mới có thể biết vị trí Mộng nhi. Mộng nhi là vũ khí có lợi nhất Đông Lý Phong lấy ra uy hiếp , nhất định nhốt Mộng nhi ở nơi cho người ta dễ dàng tìm được, cho nên, cho dù có biết phía trước có bẫy, cũng phải , hơn nữa còn phải hoàn toàn theo như cầu Đông Lý Phong .

      Nghe vậy, Đại Hộ Pháp nhíu chặt chân mày lại, còn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ: "Giáo chủ, nếu huynh đệ chúng ta thầm theo người? Người mình đến nơi hẹn, ta yên lòng. Đông Lý Phong là người hiểm, bây giờ căn bản có chuẩn bị chu toàn, chỉ chờ Giáo chủ đến nơi hẹn mà thôi. Ta thể nhìn Giáo chủ như vậy vào Thành Vương phủ, Giáo chủ để cho chúng ta theo. Huynh đệ chúng ta nhất định theo sau từ xa, tuyệt để cho người của bọn họ phát ."

      Lôi Ngạo Thiên tiến lên vài bước, nhàng vỗ vỗ bờ vai , lắc đầu cái, : "Ý của ngươi là ta hiểu, lo lắng của ngươi ta cũng hiểu. Nhưng mà, chuyện này theo lời làm , các ngươi chờ ở chỗ này. Ta nhất định mang theo Mộng nhi bình an trở về ."

      Bây giờ bọn họ ở vị trí bị động, cho nên, chỉ có thể trước theo cước bộ của Đông Lý Phong, tùy thời cơ phản kích, đoạt lại quyền chủ động.

      Kể từ khi thả Đông Lý Phong từ Tử Long Lĩnh trở về, biết, phía sau ngày yên ổn. Chỉ là nghĩ đến truyền ra nhiều lời đồn đãi như vậy ra ngoài, may, cho người ta khơi mào chuyện biên thành, nếu , chân núi Tử Long Lĩnh bây giờ vẫn còn đầy ắp người giang hồ, quân lính Đông Lý đóng giữ, còn có tử sĩ Hắc Các cùng thiết vệ núp trong bóng tối.

      Từ trước đến giờ thích cùng người giao phong chính diện, có lúc khiêu khích hoặc là phá nơi ở của kẻ khác, đó cũng là đối phương làm đủ việc ác để cho vừa mắt.

      "Nhưng. . ."

      " có nhưng nhị gì hết, chuyện này cứ quyết định như vậy. Ngày mai đến ngày thành thân, Tô lão phu nhân cùng cha mẹ ta bên kia, chỉ sợ cũng biết chuyện Mộng nhi bị bắt. Ngươi truyền tin trở về, để cho bọn họ đừng lo lắng, ta nhất định mau chóng mang Mộng nhi trở về."

      Đêm trước thành thân, chú rễ cùng tân nương trông thấy bóng dáng, chuyện này nghĩ lừa gạt cũng sợ dối gạt được.

      Lần này lên kinh, bởi vì sợ kế điệu hổ ly sơn của Đông Lý Phong, cho nên, chỉ có Đại Hộ Pháp cùng với , những người khác đều bị cho ở lại Tử Long Lĩnh, bảo đảm an toàn cho Tử Long Lĩnh.

      "Dạ, thuộc hạ làm ngay." Vẻ mặt Đại Hộ Pháp phức tạp nhìn Lôi Ngạo Thiên cái, lo lắng loại tình cảm tự chủ được cũng có lời nào có thể miêu tả được.

      " ." Lôi Ngạo Thiên hướng phất phất tay, nhìn tới cửa, lại kêu lại: "Đợi nào...!"

      Đại Hộ Pháp vui mừng xoay người, cho là Lôi Ngạo Thiên quyết định để cho theo, mừng rỡ hỏi :"Giáo chủ còn có việc phân phó?"

      "Truyền tin cho lão giáo chủ, để lão giáo chủ khuyên lão phu nhân mang Đại tiểu thư lên Tử Long Lĩnh, để lão Thất hảo hảo thay Đại tiểu thư chẩn bệnh." Lôi Ngạo Thiên yên lòng giao phó, chuyện Mộng nhi dối gạt được, chuyện của Doãn Tâm Nhi tự nhiên cũng lừa gạt nổi nữa.

      cái gì cũng sợ, chỉ sợ mẹ đón mẹ con Doãn Tâm Nhi lên Tử Long Lĩnh. phải đối quá khứ canh cánh trong lòng, mà là, phải nhất định lên Tử Long Lĩnh mới có thể chăm sóc hai mẹ con các nàng, có số việc, trong lòng mơ hồ vẫn quá yên tâm.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 62: Ở kinh thành, ăn miếng trả miếng(3)

      Edit:Thảo My

      Mặc dù tình trạng thân thể của nàng được lão Thất xác định qua, nhưng mà, còn là phải đợi sau khi lấy được kết quả điều tra xác định, mới có thể xác định mục chuyến này của nàng. Dù sao, nàng mang theo người chảy dòng máu huyết thống vương thất như Tiểu Ân Nhã rời Quyền Vương phủ, chính là chuyện thể nào được.

      dễ dàng hoài nghi người nào, lại càng nguyện hoài nghi ‘ tỷ tỷ ’ cùng mình lớn lên, nhưng mà, an nguy Tử Long Lĩnh thể tha cho bất kỳ khả năng nào.

      Đại Hộ Pháp sâu nhìn cái, gật đầu, lên tiếng: "Ta hiểu, Giáo chủ sớm nghỉ ngơi , đoạn đường này cực khổ." Ngựa ngừng vó, cả ngày cả đêm, còn bất chợt gặp tập kích. Nếu như ngày mai muốn mình đến nơi hẹn, vậy tối nay phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

      "Ừ, ngươi cũng vậy."

      Đợi sau khi Đại Hộ Pháp rời , Lôi Ngạo Thiên lại trở về trước bàn, tròng mắt liếc nhìn người trong bức tranh kia. thể thừa nhận, Đông Lý Phong vẽ Mộng nhi rất có thần, ngay cả thần vận của nàng cũng vẽ giống như đúc, nhất là khóe miệng cười giảo hoạt này.

      Lấy trực giác của nam nhân, Đông Lý Phong này rất có thể động lòng với Mộng nhi.

      Mộng nhi, nàng đừng sợ, ngày mai ta cứu nàng ra ngoài, sau đó, ta liền dẫn nàng về nhà.

      Tô Nhược Mộng dừng bước, lướt qua Lăng Cẩn Tịch liếc mắt nhìn phía sau rừng trúc, trong giọng có chút thương cảm : "Lăng tỷ tỷ, ngươi đừng nữa, tự ta mình là được rồi."

      Tống Quân Thiên Lý, chung tu nhất biệt.

      Đưa quân xa vạn giặc, cuối cùng cũng phải biệt ly

      Nếu nàng vô tâm muốn rời Vô Quả Cốc, vậy dù xa nữa cuối cùng cũng phải đối mặt với biệt ly.

      "Nhược mộng muội muội, ngươi đường cẩn thận." Lăng Cẩn Tịch gật đầu cái, nắm chặt tay của nàng, giọng dặn dò.

      Nghĩ đến lập tức phải biệt ly, đối với tỷ muội tinh nghịch mới vừa quen hai ngày, hốc mắt nháy mắt đều hồng, lưu luyến rời.

      Tô Nhược Mộng hít mũi cái, gật đầu, rút tay ra, nở nụ cười, cười rồi phất phất tay với Lăng Cẩn Tịch, : "Lăng tỷ tỷ, gặp lại! Bảo trọng!"

      "Nhược mộng muội muội, gặp lại! Bảo trọng!" Lăng Cẩn Tịch nhìn Tô Nhược Mộng xa, lớn tiếng hô: "Cẩn thận chút!"

      "Biết rồi!" Tô Nhược Mộng quay đầu lại, chỉ là tiêu sái hướng về phía sau phất phất tay. Nàng dám quay đầu lại, nàng thích loại cảnh tượng ly biệt giữa bạn tốt này, bởi vì, nàng sợ mình khóc lên.

      Khinh trang (quần áo trang phục nhàng) lên đường, nàng chỉ mang chút quả dại, dọc đường đều dùng nó để bọc bụng. Nàng biết cụ thể nên đâu? Chỉ là đường dọc theo phương nam mà , may nàng bị lạc ở dã ngoại, khoảng ngày, nàng rốt cuộc thấy được hương trấn (thị trấn ) coi là phồn hoa.

      Tô Nhược Mộng vào quán cơm, chuẩn bị ăn tốt bữa cơm, chọn vị trí trong góc ngồi xuống, tiểu nhị lập tức cười ha hả thay nàng mang nước trà tới.

      "Khách quan, xin hỏi muốn ăn chút gì?"

      "Cho ta hai món ăn chiêu bài trong tiệm các ngươi, phải nhanh chút."

      "Dạ, khách quan xin chờ chút."

      "Ừ." Tô Nhược Mộng rót cho mình chén trà nóng, khẽ nhấm hớp, vừa uống trà, vừa chờ tiểu nhị mang thức ăn lên, nghe đại đường đầy mùi thơm của thức ăn, nàng chợt cảm thấy bụng của mình càng thêm đói.

      Bàn kia phía sau nàng ngồi hai người nam tử ăn mặc như người giang hồ, giọng bọn họ rất lớn, chỉ nghe người nam tử đối với nam tử khác khoe khoang, : "Ai, Lý huynh, ngươi có biết ? Nghe Lôi Ngạo Thiên cái đại ma đầu đó mấy ngày nay chẳng biết tại sao ? đường hết tốc lực chạy tới kinh thành, giống như đường còn bị Hắc Các ngăn cản."

      Nam tử ngồi cùng bàn với gật đầu cái, lên tiếng: "Chuyện này chính ta đường tới cũng nghe . như thế, cái đó ta ở đường gặp phải người cỡi ngựa như bay theo qua, rất có khả năng chính là Lôi Ngạo Thiên rồi."

      Tay Tô Nhược Mộng bưng ly trà chợt dừng lại, dựng lỗ tai lắng nghe đối thoại của bọn .

      Nhị Lôi Tử ở kinh thành? chẳng lẽ biết mình từ trong tay Hắc Tam trốn ra được rồi sao?

      lúc này, nam tử bàn kia phía sau nàng lại bắt đầu thảo luận: "Nghe , Lôi Ngạo Thiên cùng Thành Vương có mối thâm thù rất lớn, lần này, Lôi Ngạo Thiên lên kinh, ngươi Thành Vương có thể hạ sát với hay ?"

      "Lần trước chuyện trói Thành Vương lên Tử Long Lĩnh, huyên náo mọi người đều biết, làm mặt mũi Thành Vương hoàn toàn biến mất. Chỉ sợ lần này lên kinh, Thành Vương dễ dàng bỏ qua cho . Kinh thành dù sao cũng là địa bàn của Thành Vương, Lôi Ngạo Thiên này coi như lợi hại hơn nữa, chỉ sợ người khó chống đỡ nổi thiên quân vạn mã."

      người khách quan khác bình luận, đối với Lôi Ngạo Thiên ấn tượng cũng phải rất xấu. Lôi Ngạo Thiên cũng thường làm ồn ào với bọn danh môn chính phái kia, theo chân bọn họ những thứ tiểu la la này giang hồ ngược lại chưa từng có giao tập (cùng xuất ), càng có được mất ân oán.

      Có lúc, lại cảm thấy cái danh môn chính phái đó lên mặt, quả cũng rất gây phiền cho người khác .

      Tô Nhược Mộng càng nghe càng kinh ngạc, Nhị Lôi Tử làm sao chỉ mình lên kinh thành? Những hộ pháp kia đây? gấp gáp như vậy chạy tới kinh thành, nhất định cho rằng mình vẫn còn ở trong tay Đông Lý Phong, tin tức của Ma Giáo từ trước đến giờ phải rất linh thông sao? Chẳng lẽ chuyện này Đông Lý Phong cố ý gạt, muốn để Lôi Ngạo Thiên bị lừa?

      Nếu là như vậy phiền toái rồi.

      Nhưng mình cũng biết kinh thành ở nơi nào? Phải bao lâu mới có thể đến?

      là gấp chết người, Tô Nhược Mộng ngồi được nữa, vù cái đứng lên, đứng dậy liền bước nhanh ra ngoài cửa lớn.

      Tiểu nhị vừa đưa cơm trà tới nhìn thấy cái bàn trống , cả người đều choáng váng, người này đâu? Hóa ra là tới cửa đùa giỡn hay sao?

      Tô Nhược Mộng ra khỏi cửa khách sạn đường chuẩn bị chút lương khô, lại vừa vừa hỏi nhà nơi chuyên môn cho thuê xe ngựa, thuê xe ngựa cùng phu xe ngừng nghỉ đến phương hướng kinh thành.

      may là, nàng có thói quen mang ngân lượng bên mình, may mắn, lần trước còn dư lại vàng lá vẫn còn ở người của nàng, may là, bọn Hắc Tam có lục soát tiền trong túi nàng, nếu bây giờ nàng cũng chỉ có thể bộ lên kinh thành.

      "Đại thúc, ngươi có thể nhanh hơn chút nữa hay ?." Tô Nhược Mộng bên trong xe ngựa đặt mành lái xe lên, nhìn phu xe trung niên ngồi ở phía ngoài đánh xe, nhịn được lên tiếng thúc giục.

      Nàng vốn tưởng rằng nơi này cách kinh thành cũng xa, nhưng vừa hỏi, ngồi xe ngựa cũng phải mấy ba bốn ngày. Vừa nghe thấy, nàng cực kỳ lo lắng, ba bốn ngày? Hoàng Hoa Thái cũng lạnh toàn bộ.

      Phu xe vừa giơ roi lên đánh ngựa, vừa lắc đầu lên tiếng: "Vị công tử này, người dọc đường thúc giục dưới hai mươi lần rồi. Ta hiểu biết công tử nóng lòng, nhưng mà, đoạn đường này dễ , ta nghĩ muốn chạy nhanh chút, cũng thể."
      Last edited: 5/7/17

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821

      Chương 62: Ở kinh thành, ăn miếng trả miếng(4)


      Edit:Thảo My

      Nghe vậy, Tô Nhược Mộng khẽ thở dài hơi, tiếp tục hỏi: "Con đường phía trước có thể khá hơn chút hay ?"

      "Qua trấn trước mặt, qua đường rộng ổn định rồi, đợi khi đó cần công tử thúc giục, ta cũng gia tăng tốc độ." Phu xe suy nghĩ chút, ung dung lên tiếng.

      Ở kinh thành này đường có thể qua ít, đoạn tình huống như thế nào, đều hiểu trong lòng.

      Tô Nhược Mộng từ trong túi tiền móc ra thỏi bạc đưa tới trước mặt phu xe, : "Đại thúc, ta đưa cho ngươi thêm tiền công, xin ngươi cả ngày lẫn đêm lên đường, ta có việc gấp, việc gấp liên quan đến sinh mệnh. Làm phiền ngươi khổ cực chút, nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất đưa ta đến kinh."

      Phu xe liếc nhìn bạc trong tay của nàng, trong lòng do dự chút, ngay sau đó liền nhận lấy, nhận lời : "Công tử, ngươi yên tâm! Ta nhất định hết tốc độ tiến về phía trước, đoạn đường này ta quen thuộc, ta bằng tốc độ nhanh nhất đưa ngươi đến kinh."

      Cuộc sống bây giờ khó khăn, có thể nhiều thêm chút bạc cũng là tốt, lớn trong nhà đều dựa vào mình nuôi sống.

      "Tạ ơn đại thúc."

      "Cần phải vậy."

      đường tăng tốc tới, cả ngày lẫn đêm, vốn lộ trình ba bốn ngày, bọn họ chỉ dùng thời gian ngày rưỡi. Tô Nhược Mộng trực tiếp để xe ngựa chạy thẳng đến khách sạn đệ nhất kinh thành【khách sạn Cát Tường】, trước kia Lôi Ngạo Thiên từng với nàng, khách sạn này là của Tây Đường chủ, bọn họ vô luận tới chỗ nào làm việc, chỉ cần có việc đến chi nhánh, nhất định tìm chỗ này ngủ trọ .

      Tô Nhược Mộng nhảy xuống xe ngựa, ngẩng đầu liếc nhìn bảng hiệu khách sạn, tim đập bịch bịch mấy cái, sửa sang lại y phục, liền bước đến cửa chính khách sạn.

      "Khách quan, xin hỏi là dừng chân hay ở trọ?" Mới vừa bước vào cửa chính, tiểu nhị bồi bàn vẻ mặt tươi cười tiến lên đón.

      "Đều muốn." Tô Nhược Mộng vừa trả lời, vừa biến sắc quan sát người bên trong đại đường.

      thanh tiểu nhị bồi bàn kéo đến dài : "Được rồi, khách quan xin mời theo ta."

      Tô Nhược Mộng theo tiểu nhị bồi bàn tới cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, nàng ngước mắt liếc mắt nhìn tiểu nhị bồi bàn, phân phó : "Tiểu nhị ca, làm phiền ngươi mang lên cho ta mấy món ăn chiêu bài trong tiệm các ngươi, ngoài ra để cho chưởng quỹ tới, ta có chút chuyện muốn thỉnh giáo ."

      Tiểu nhị bồi bàn chần chờ chút, nhưng thấy sắc mặt của nhàn nhạt mang theo nụ cười yếu ớt, giống như tới tìm phiền toái, cũng liền nhanh nhẹn đồng ý, bước đến chỗ chưởng quỹ tính toán sổ sách. đứng ở trước mặt chưởng quỹ, biết với cái gì, chỉ thấy mắt chưởng quỹ mang nghi ngờ nhìn qua.

      Tô Nhược Mộng nhìn thẳng tầm mắt chưởng quỹ, hướng về phía ôn hòa nhàn nhạt hiểu biết, khẽ vuốt cằm.

      Rất nhanh chưởng quỹ tới, đứng ở bên cạnh bàn, lặng lẽ quan sát Tô Nhược Mộng, đồng thời giọng cung kính hỏi: "Vị khách quan này, xin hỏi ngài tìm ta có việc?"

      "Ta muốn thấy chủ nhân các ngươi, ta có chuyện quan trọng muốn tự mình chuyển lời cho ." Tô Nhược Mộng quan sát , tránh né chút nào, trong giọng tia thương lượng, này giọng quen thuộc giống như nàng cùng chủ nhân người ta là đại người quen.

      Nghe vậy, chưởng quỹ thận trọng hỏi: "Công tử là?"

      Tô Nhược Mộng cười cười, trả lời mà hỏi lại: "Trong tiệm các ngươi có tía tô tươi?"

      "Chỉ có sản xuất , cũng cung cấp mới."

      "Có long gân ?"

      "Khách quan, cái này xin lỗi, cái này có."

      "Bích Ti Đái?"

      "Cái này có. Khách quan là muốn đến trong phòng ăn cơm sao?"

      " sai."

      "Khách quan, xin mời theo ta." Chưởng quỹ cung kính làm thế xin mời, dẫn đầu phía trước dẫn đường. mặc dù biết thân phận chân của vị công tử này, nhưng mà, chỉ bằng việc biết ám ngữ liên lạc của bọn họ cùng Ma Giáo, cũng có thể chắc chắn là người mình.

      Chẳng lẽ là người từ Tử Long Lĩnh bên kia tới tiếp viện? Nhưng như thế nào lại phái thiếu niên yếu đuối tới đây?

      Dát chi —— đẩy cửa phòng ra, Tô Nhược Mộng đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy Đại Hộ Pháp ở bên trong phiền não qua lại. Trong nội tâm vui vẻ, vội vàng quan sát vòng bên trong phòng nghỉ, nhưng vẫn chưa phát bóng dáng của Lôi Ngạo Thiên, Tô Nhược Mộng bước nhanh đến phía trước, hỏi Đại Hộ Pháp: "Tiểu Dịch tử, Nhị Lôi Tử đâu?"

      Cũng đừng là Nhị Lôi Tử gặp Đông Lý Phong, nhìn bộ dạng phiền não trăm năm hiếm thấy này của Đại Hộ Pháp, trong lòng Tô Nhược Mộng chợt cỗ nồng đậm lo lắng.

      Chưởng quỹ chẳng biết lúc nào lui ra ngoài, cũng thuận tay đóng cửa phòng lại, lúc thấy mặt Tô Nhược Mộng lóe lên sắc mặt vui mừng, biết thiếu niên này đúng là người trong Ma Giáo.

      Tiểu Dịch tử? Nhị Lôi Tử?

      Đại Hộ Pháp nghi ngờ quan sát Tô Nhược Mộng, làm sao người này biết nhũ danh của và Giáo chủ, trọng điểm là nhũ danh của Giáo chủ cũng phải ai cũng biết. Chẳng lẽ là ? Đại Hộ Pháp tiến lên hai bước, mặt mừng như điên nhìn nàng, thanh khẽ run mà hỏi: "Ngươi là phu nhân?"

      " sai là ta, Nhị Lôi Tử đâu?" Tô Nhược Mộng gật đầu cười, ngay sau đó gấp gáp hỏi.

      Sắc mặt vui mừng mặt Đại Hộ Pháp biến mất, mặt chợt nồng đậm căm phẫn, cắn răng nghiến lợi : "Đông Lý Phong hèn hạ tiểu nhân đó, lấy phu nhân đến uy hiếp Giáo chủ mình đến Thành Vương phủ hẹn gặp, kết quả tối hôm qua Giáo chủ vừa đến nay về. Ta nghĩ Giáo chủ nhất định là trúng bẫy của Đông Lý Phong, bị khống chế rồi, nếu Giáo chủ thể thời điểm này còn có trở về."

      Đại Hộ Pháp xong, cúi đầu nhìn Tô Nhược Mộng, kỳ quái hỏi: "Phu nhân, ngươi phải bị Đông Lý Phong trói rồi? Làm sao ngươi lại có cái bộ dáng này xuất ở đây?"

      Tô Nhược Mộng nghe Lôi Ngạo Thiên quả nhiên trúng bẫy của Đông Lý Phong, trong lòng chợt lửa giận tán loạn, cắn răng oán hận : "Đông Lý Phong quả nhiên vô sỉ như trước, ta sớm ở nửa đường thoát khỏi khống chế của bọn Hắc Tam. Trong lúc vô tình ta vào Vô Quả Cốc, chờ ta ra khỏi Vô Quả Cốc liền nghe được tin tức Nhị Lôi Tử ngựa ngừng vó chạy tới kinh thành."

      "Ta phỏng đoán các ngươi nhất định là biết ta thoát thân, sợ các ngươi trúng bẫy của Đông Lý Phong, ngờ ta đến chậm bước. Cái Đông Lý Phong đó lại ra chiêu hiểm như vậy, ngươi có Thành Vương phủ hỏi thăm tin tức chưa? Có biết Nhị Lôi Tử bị vây ở chỗ nào hay ?"

      Đại Hộ Pháp lắc đầu cái, mặt tự trách : "Ta nên nghe theo lời Giáo chủ , ta nên để cho người tiến vào Thành Vương phủ. Tối hôm qua quá nửa đêm ta có dò xét Thành Vương phủ, nhưng mà, người trong vương phủ đều nơi đó cả đêm đều rất yên tĩnh, có nghe được thanh đánh nhau, cũng biết có người tới vương phủ."

      "Ghê tởm hơn chính là, Đông Lý Phong cư nhiên có ở Thành Vương phủ, nghe người làm , hôm qua Hoàng đế hạ chỉ cho cùng đại tiểu thư phủ Thừa Tướng cưới nhau, tối hôm qua tất cả người hoàng thân quốc thích, cao quan thế gia, tất cả đều ở trong phủ Thừa tướng tham gia yến hội."

      Tối hôm qua Thành Vương phủ hoàn toàn yên tĩnh, căn bản là tra ra dấu vết.

      "Phủ Thừa Tướng ngươi điều tra chưa? có biết dùng bữa tiệc để che giấu tai mắt người hay ?" Tô Nhược Mộng ổn định dao động trong lòng, bình tĩnh phân tích.

      Lôi Ngạo Thiên ở trong tay Đông Lý Phong, điểm này là khẳng định có thể, cho nên, nếu muốn tìm được Lôi Ngạo Thiên nhất định phải từ người Đông Lý Phong tìm kiếm.

      ", nhất định có phát ra cái gì." Đại Hộ Pháp lắc đầu cái, vẻ mặt mặt rất là tự trách.

      "Ngươi thông báo những người khác chưa?"

      " dùng bồ câu đưa tin, cũng xuống Tử Long lệnh, rất nhanh bọn họ tới đây, cùng nhau tìm kiếm tung tích Giáo chủ."

      "Đông, Tây Đường chủ biết ?" Theo nàng biết Đông, Tây Đường chủ ở kinh thành, Giáo chủ của bọn xảy ra chuyện này, bọn họ phải cùng Đại Hộ Pháp ở chung chỗ thương lượng phương pháp mới đúng.

      "Đông Đường chủ phụng giáo chủ chỉ thị biên thành, nhất thời cũng thể trở về kịp. Tây Đường chủ mới vừa lâu, trở về sắp xếp người hỏi thăm chuyện tình tối ngày hôm qua ở phủ Thừa Tướng." Đại Hộ Pháp lòng hồi báo, cuối cùng lại : "Các hộ pháp ngày mai là có thể đến."

      Khẽ vuốt cằm, Tô Nhược Mộng ngồi xuống, rót cho mình ly trà, trà nồng đậm đắng, nhưng uống ở trong miệng của nàng, nàng lại chút cảm giác cũng có, giống như đây chính là ly nước lọc.

      Đại Hộ Pháp yên lặng đứng ở bên, chờ đợi Tô Nhược Mộng sai khiến.

      Tô Nhược Mộng vỗ trán, vuốt mi mắt, thầm tính toán nên như thế nào cứu Lôi Ngạo Thiên. Đột nhiên, nàng mở hai mắt ra, ngước mắt nhìn Đại Hộ Pháp ở bên, hỏi: "Đông Lý Phong bình thường, người quan tâm nhất là ai ?"

      "Mẹ ruột , Cẩn quý phi. Nghe , Đông Lý phong mặc dù xử lý người lòng dạ độc ác, nhưng đối với mẹ ruột vẫn là rất hiếu thuận."

      Nghe vậy, Tô Nhược Mộng nheo cặp mắt lại, trong mắt bắn ra hai đạo tinh quang, nhìn chằm chằm Đại Hộ Pháp, : " vào hoàng cung khó khăn ?"

      "Đối với người khác mà khó hơn lên trời, nhưng đối với lão Tứ mà , nên căn bản cũng cần ." Đại Hộ Pháp suy nghĩ chút, đột nhiên, kinh ngạc nhìn Tô Nhược Mộng, xác định hỏi: "Phu nhân muốn vào cung bắt Cẩn quý phi, dùng Cẩn quý phi để đổi lấy Giáo chủ sao?"

      " sai! Chúng ta liền lấy người đổi người, còn là đạo trị kỳ nhân."

      Vẻ mặt Tô Nhược Mộng kiên định gật đầu, trừ biện pháp này, nàng đúng là nghĩ ra biện pháp khác tốt hơn. Vốn là nàng nghĩ dùng vị hôn thê của Đông Lý Phong đến uy hiếp , nhưng mà, nàng nghĩ lại, người giống như Đông Lý Phong, nhất định phải là cái người thâm tình gì, dùng nữ nhân tới uy hiếp , chỉ sợ đạt tới kết quả mình mong muốn.

      Cho nên, cũng chỉ có thể cầm bắt người quan tâm nhất xuống tay.

      Lại , Cẩn quý phi vẫn là ruột của nàng, nàng có nghĩ qua, có ngày lấy loại tình huống này gặp mặt nàng lần đầu tiên.

      Chỉ là, nàng đối với cái này cũng có chút ngạc nhiên.
      Last edited: 5/7/17

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 63: Bị hạ độc tình, đến gặp quý phi(1)

      Edit:Thảo My

      Lôi Ngạo Thiên từ từ tỉnh lại, hơi híp mắt quan sát địa phương xa lạ này, đây là căn phòng tối có hình vuông chẳng bằng đây là mật thất. lắc đầu, cố gắng để cho mình bớt choáng váng, đầu óc tỉnh táo lại đôi chút.

      Thiên phòng vạn phòng vẫn lường trước được mình vẫn trúng bẫy của Đông Lý Phong, thời điểm khi nhìn thấy Đông Lý Phong đẩy Tô Nhược Mộng từ lầu xuống , lòng tự đại loạn, còn kịp phán đoán xem người kia đến cùng có phải là Tô Nhược Mộng hay ?

      Đợi đến tóm lấy tay của nữ tử kia mới phát ra nhìn từ phía sau lưng dáng dấp giống Nhược Mộng y đúc, nhưng căn bản đó là người khác. Lúc này, muốn rút tay lại cũng còn kịp, bởi vì y phục của nàng kia có bỏ Nhuyễn Cân Tán cùng An Hồn Tán. Chỉ cần thân thể con người chạm vào ngay lập tức ngất xỉu , mất tri giác.

      Đông Lý Phong đáng chết́, rốt cuộc giấu Mộng nhi ở nơi nào?

      Lôi Ngạo Thiên động hạ thân, người lập tức phát ra thanh leng keng keng keng , khóe miệng gợi lên, cười ra tiếng.

      Quả nhiên Đông Lý Phong dễ dàng buông tha cho , lại có thể dùng dây xích sắt to này đem tay chân khóa lại. Nếu như đôi tay bị khóa , Lôi Ngạo Thiên cũng để những xích sắt luyện từ huyền thiết này ngàn năm này vào mắt, chỉ là tại cách nào dùng kiếm Long Khiếu , trong khoảng thời gian ngắn đúng là thể tìm được cách nào thoát thân được.

      Phanh, theo tiếng vang lớn, đạo ánh sáng cũng theo đó chiếu vào.

      Lôi Ngạo Thiên hơi híp mắt, cố nén cặp mắt khó chịu nhìn về phía nguồn sáng , bên ngoài ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, loáng thoáng thấy được cây liễu. Lôi Ngạo Thiên liền xuyên thấu vào ánh sáng, đánh giá căn phòng tối bốn phía, lúc này mới thấy , chỗ này thực chất là căn phòng bằng đá.

      Nếu như có đoán sai, chỗ này phải là địa phương ở sát bên hồ. Chỉ là địa điểm cụ thể, ngược lại cách nào đoán ra được.

      Vẻ mặt Đông Lý Phong đắc ý tiêu sái tiến vào, Hắc Lang theo sát sau lưng thắp sáng cây đuốc vách đá lên, tức khắc đèn đuốc sáng trưng ở bên trong phòng đá .

      "Lôi Ngạo Thiên, ngờ ngươi lại nhanh chóng rơi vào trong tay của ta như vậy?"

      "Ha ha!" Lôi Ngạo Thiên nhếch miệng, cười tà mị, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Đông Lý Phong cái rồi : "Rơi vào trong tay của ngươi? Có lẽ ta chỉ là muốn ở chỗ này chơi đùa với ngươi cũng chừng, nếu để cho thê tử ta chịu loại đối xử này, đúng là làm cho ta đau lòng. Như bây giờ thế này mới tốt, để cho ta có thể có cảm thụ giống như nàng, như vậy cũng coi như là phu thê đồng tâm, cùng chung hoạn nạn ?"

      Nghe vậy, Đông Lý Phong vô cùng tự hào ngửa đầu cười lớn, cười lâu, mới từ từ ngừng lại, đưa tay lau khóe mắt bị bật cười đến chảy nước mắt, bộ dáng như nhìn thấy dáng vẻ của đứa đại siêu cấp ngốc nghếch: "Lôi Ngạo Thiên, lần này làm ngươi thất vọng rồi, ngươi nhất định nghĩ tới. Tô Nhược Mộng hoàn toàn có ở trong tay của ta, ha ha!"

      Lôi Ngạo Thiên khẽ cười mấy tiếng, ra là như vậy.

      Lúc đó đúng là quá lo lắng, hoàn toàn chưa hề suy nghĩ đến phương diện này, nàng chỉ là nữ tử tay tấc sắt, nhất định bị Đông Lý Phong khống chế. Ngược lại xem thường nàng, nếu ngẫm lại nàng khá thông minh, tính cách lại tinh quái, cũng rơi vào tình trạng này.

      Chỉ cần nàng có ở trong tay Đông Lý Phong, có thể yên tâm.

      Đông Lý Phong nhìn lại còn có thể cười đến điên đảo chúng sinh, vẻ mặt vô vị dưới tình huống này, giống như chỉ cần nghe được Tô Nhược Mộng có việc gì, bị cái gì cũng đáng kể. Lôi Ngạo Thiên như vậy làm cho vô cùng tức giận, muốn nhìn thấy Lôi Ngạo Thiên quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, muốn Lôi Ngạo Thiên muốn sống được, muốn chết xong.

      Hoặc là, Lôi Ngạo Thiên sống còn khó hơn cả chết.

      Nghĩ đến, Lôi Ngạo Thiên tự cấp thêm đồ vào trong thuốc giải của mình, nghĩ đến mỗi lần mình muốn thân mật cùng thiếp thế nào cũng được. liền bụng tức giận, về sau, tìm người của tây bộ tộc thay xem bệnh chút, mới biết tất cả đều là do Lôi Ngạo Thiên giở trò quỷ.


      Đông Lý Phong nghĩ tới những thứ này, liền hận đến cặp mắt tóe lửa nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, hàm răng cắn răng rắc, liền đùng đùng ra tay tát cái lên mặt Lôi Ngạo Thiên.

      vừa kích động vừa gầm lên giận dữ: "Để cho ngươi điên cuồng, để cho ngươi kiêu ngạo, bắt đầu từ bây giờ ta nhất định để cho ngươi còn khó coi hơn cả ta, ta muốn để cho ngươi trơ mắt nhìn người , nghĩ tới người , tâm lại như vạn mũi tên xuyên qua. Tóm lại, ngươi cho ta đau , ta liền phải trả ngươi trăm, vạn phần đau đớn."

      Lôi Ngạo Thiên khóe miệng chảy máu, gương mặt sưng đỏ, nhưng vẫn thủy chung duy trì nụ cười, tà tiêu biểu hơi nhếch về phía trái. vân đạm phong kinh ( nhàng) phun ra búng máu, thản nhiên : "Ngươi có bản lãnh cứ làm, tốt nhất nên để cho ta còn sống ra ngoài, nếu , làm cho ngươi hối hận cả đời."

      Hù dọa ? Đông Lý Phong còn non lắm, coi như để cho nhìn Mộng nhi đau đớn như thế nào? cầm cái đó, Đông Lý Phong vĩnh viễn cũng cách nào lấy được.

      "Ngươi...ngươi chết đến nơi mà còn mạnh miệng?" Đông Lý Phong tràn đầy tức giận nhìn , ngay sau đó lại gương lên nụ cười nhàn nhạt nhìn Lôi Ngạo Thiên, bày ra dáng vẻ đại nhân đại lượng : "Ta cho ngươi biết, nếu như ngươi biết điều cúi xuống cầu xin ta, biết đâu tâm tình ta thoải mái, ta suy tính lại tha mạng cho ngươi."

      Ha ha! Cầu xin ta? có cửa đâu!

      Cho tới bây giờ Lôi Ngạo Thiên bao giờ cầu xin người khác, cho dù muốn cầu xin người khác, cũng phải cầu xin loại phải là người, cũng muốn tự hạ thấp bản thân mình.

      Giống Mộng nhi , nếu là lời của Đông Lý Phong cũng có thể tin heo mẹ cũng biết leo cây rồi.

      "Ngươi có chiêu gì cứ mang ra đây, chớ dông dài giống như nữ nhân Muốn ta van xin ngươi sao? Ta khuyên ngươi nên chết tâm , ta có chết cũng van xin ngươi." Lôi Ngạo Thiên xong, cười cười nhìn chằm chằm Đông Lý Phong, gằn từng chữ : "Bởi, vì, ngươi, , xứng!"

      "Ngươi...ngươi, ngươi. . ." Đông Lý Phong tức giận trợn trừng mắt nhìn , đưa tay chỉ đầu nhưng chỉ là mấy từ ngươi đứt quãng, hận thể xé khuôn mặt của Lôi Ngạo Thiên thành từng mảnh , hận được lấy xương, rút gân , phân phó Hắc Lang đứng bên cạnh: "Hắc Lang, ngươi mời Bốc tiền bối tới đây."

      "Dạ!" Hắc Lang liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên rồi xoay người rời .

      Chờ Hắc Lang rồi, Đông Lý Phong lại nở nụ cười với Lôi Ngạo Thiên: "Đợi chờ Bốc tiền bối tới, ngươi biết thế nào là hối hận. Ta rất mong nhìn ngươi khổ sở, cái loại đó chỉ cần có thể nhìn, thể cảm thụ, ngươi rất nhanh có thể lãnh hội. Chỉ là, vì để cho cảm giác của ngươi khắc sâu hơn, ngươi chỉ thể động, mà còn thể nghĩ, ha ha. . . Lôi Ngạo Thiên, ta rồi, cuối cùng có ngày, ta khiến ngươi hối hận vì hành động ban đầu của mình."


      ". . . . . ." Lôi Ngạo Thiên muốn để ý , bởi vì, loại người như thế ngươi càng để ý đến , càng đắc chí.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 63: Bị hạ độc tình, đến gặp quý phi(2)

      Edit:Thảo My

      Hối hận trước hành động ban đầu? Lôi Ngạo Thiên chưa bao giờ làm chuyện gì cho mình hối hận, có trừng trị , là bởi vì tội đáng chết, là bởi vì mình vẫn chưa muốn cho lão hoàng đế có lý do tiêu diệt Ma Giáo.

      phải sợ, mà là hi vọng dân chúng Tử Long Lĩnh có thể có cuộc sống yên bình.

      phản kích, chỉ là bởi vì trong ma giáo có rất nhiều người có người già, dưới có trẻ , bọn họ đều là trụ cột gia đình.

      cường thế, cuồng vọng cũng chỉ là vì muốn làm cho những kẻ bụng dạ khó lường phải kinh sợ, cũng chỉ là vì cho chúng giáo đồ cuộc sống tốt đẹp. Giáo đồ bọn họ trải rộng thiên hạ, bên trong giáo đồ hạng người gì đều có, bọn họ vẫn trải qua cuộc sống hai mặt, mà vẫn luôn cố gắng hết khả năng để cho bọn họ có cuộc sống hạnh phúc, cần trải qua cuộc sống gió mưa đều tanh mùi máu này .

      Đông Lý Phong thấy để ý tới mình, cho là sợ, liền dương dương nở nụ cười đắc ý, rồi tiếp: "Thế nào ngươi sợ hãi? Nếu ngươi sợ, tại cầu xin tha thứ còn kịp."

      ". . . . . ." Lôi Ngạo Thiên vẫn để ý như cũ, đầu chếch về hướng, cũng thèm nhìn cái. Lúc này chỉ là nghe giọng của , mà nhìn bản mặt càng thêm buồn nôn hơn.

      "Ngươi. . . Hừ!" Đông Lý Phong thấy ý tứ biểu đạt vẻ mặt của , lửa giận trong lòng càng ngày càng tăng, ngực phập phồng lên xuống kịch liệt.

      "Vương gia, hỏa khí của ngươi vẫn luôn lớn như vậy sao? Xem ra có chỗ tiêu hỏa." Lôi Ngạo Thiên khẽ liếc nhìn lồng ngực của cái, giọng lành lạnh chế nhạo .

      Thiếu kiên nhẫn như vậy, cũng muốn thành đại , cực kỳ lo lắng thay ta. Trước kia nghe ta là người thâm trầm, chẳng lẽ bởi vì trước kia ta chưa từng đụng phải người có thể đánh bại ta sao? như vậy, mình là lợi hại, lại có thể khiến con hồ ly Thành vương, cực kỳ tức giận như vậy.

      "Lôi — Ngạo — Thiên, ngươi tin ta giết chết ngươi ?"

      "Tin, đương nhiên tin!" Lôi Ngạo Thiên lần đầu tiên đồng ý với ý kiến của , mỉm cười nhìn gật đầu .

      "Ngươi. . . Hừ! Ta mắc mưu của ngươi, ta càng muốn từ từ hành hạ ngươi." Tức giận của Đông Lý Phong qua , đột nhiên muốn biết trong lòng Lôi Ngạo Thiên nghĩ cái gì.

      Hai người hề đối chọi gay gắt nữa, trong khoảng thời gian ngắn trầm lặng lại, Đông Lý Phong bên ngoài cười nhưng trong lòng cười gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, mà Lôi Ngạo Thiên nghiêng khuôn mặt, ánh mắt mê ly, trong lòng thầm lo lắng tình hình của Tô Nhược Mộng thoát khỏi ma chưởng của Đông Lý Phong.

      tại Mộng nhi ở nơi nào? Lòng dạ người giang hồ hiểm ác, mà mình nàng từ thôn Thanh Thủy ra ngoài, lo lắng cho nàng đúng lúc gặp phải những kẻ tiểu nhân, hoặc là, bị những người khác đưa tới cho Đông Lý Phong nhận tiền thưởng.

      Mộng nhi, nàng ở đâu vậy?

      Mộng nhi, nàng nhất định phải cẩn thận, nên tùy tiện tin tưởng người khác.

      Lại lát sau, cửa đá mở ra lần nữa, Hắc Lang dẫn theo nam tử ăn mặc dị tộc vào.

      "Chủ tử, Bốc tiền bối tới."

      "Ừ." Đông Lý Phong gật đầu, xoay người nhìn nam tử dị tộc được bọn họ xưng là Bốc tiền bối, mỉm cười : "Bốc tiền bối, đồ đạc chuẩn bị xong chưa?"

      Đông Lý Phong nghĩ đến Lôi Ngạo Thiên lập tức bắt đầu chịu thống khổ, trong lòng liền vô cùng thoải mái. Ban đầu là là xin Bối tiền bối tới chẩn bệnh thay , ngờ người này còn là cao thủ dụng độc, còn hơn cả Trữ Ngạo Tuyết người mai danh tích.

      tại mặc dù độc người còn chưa giải trừ, nhưng mà khi thống khổ, nhất định phải làm cho Lôi Ngạo Thiên còn thống khổ hơn cả , nếu khó tiêu trừ được mối hận trong lòng .

      Vì vậy, sau khi thành công bắt được Lôi Ngạo Thiên, liền hỏi thăm Bốc Đạt về loại thuốc chỉ cần động tình thống khổ, ngờ rằng Bốc Đạt có loại thuốc này. Theo , đó là loại thuốc gọi là tình độc, người trúng độc chỉ cần động tình giống như vạn mũi tên xuyên tim, đau đến chết sống lại.

      "Vương gia, thuốc này là muốn cho dùng sao?" Bốc Đạt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lôi Ngạo Thiên, giọng hỏi.

      Đông Lý Phong gật đầu: " sai, người này chính là người mà mọi người giang hồ lên tiếng kêu giết, giáo chủ Ma Giáo, Bốc tiền bối, loại người như thế chết có gì đáng tiếc, thế nhưng, chúng ta thể để cho chết dễ dàng như vậy, cho nên, kế tiếp phải phiền toái tiền bối."

      Nghe vậy, Bốc đạt phu giật mình nhìn Lôi Ngạo Thiên, cẩn thận dò xét phen, : " ra chính là Lôi Ngạo Thiên, hôm nay gặp mặt, dáng vẻ đại giáo chủ quả nhiên phi phàm. Chỉ là, đại giáo chủ ngàn vạn lần nên đắc tội với Thành Vương, tại cũng chỉ có thể tự trách mình thôi."

      nghe đại danh Lôi Ngạo Thiên lâu, đáy lòng đối với cũng có chút bội phục, thế nhưng, bây giờ là môn sinh Thành vương, nên dĩ nhiên phải giúp đỡ cho chủ tử của mình. người mình bội phục, đương nhiên cũng thể sánh bằng tiền đồ và gấm vóc của bản thân.

      Bốc Đạt rút ánh mắt người Lôi Ngạo Thiên về, nhìn Đông Lý Phong cung kính : "Vương gia, chính ta thêm vào bên trong tình độc chút phối liêu, nếu như trong vòng tháng bọn họ cách nào giải độc, người trúng độc từ từ mất trái tim, quên mất người mình mến."

      "Nếu bọn họ tìm được thuốc giải sao?" Đông Lý Phong quá vui mừng với loại thuốc này, nhớ mình cầu là thuốc có thuốc giải, tại chỉnh thành loại nào?

      Bốc Đạt lắc đầu mỉm cười:"Trước mắt độc này còn có thuốc giải, cho nên, tháng sau, bắt đầu từ từ quên người ." chế độc là có thuốc giải, cho nên, có lo lắng chút nào người của Lôi Ngạo Thiên có thể tìm được thuốc giải.

      "Ha ha ha. . ." Tâm tình Đông Lý Phong vô cùng vui vẻ ngửa đầu cười lớn, là vui, rất chờ mong cái ngày Lôi Ngạo Thiên nhớ Tô Nhược Mộng. Bốc Đạt này đúng là có chút tài năng, quả nhiên có tìm sai người, có ở bên mình, giống như hổ mọc thêm cánh.

      tại cảm thấy cái ghế đó cách càng ngày càng gần, chỉ cần làm theo từng bước, tại nếu phát biên thành ngăn địch nhị ca nhất định hối hận rời khỏi kinh thành. nhất định làm cho chính miệng phụ hoàng ra muốn giao ngôi vị hoàng đế cho .

      Ha ha ha. . . Nghĩ tới đây, Đông Lý Phong cười lớn lần nữa.

      Lôi Ngạo Thiên nhìn cái vẻ tiểu nhân đắc chí, lập tức dời tầm mắt, muốn nhìn cái loại khiến người ta chán ghét.

      Đột nhiên, người bị người điểm mấy cái, ngay sau đó mùi thơm thoang thoảng thổi qua mũi. Trong đầu của khỏi nổi lên bóng hình xinh đẹp của Tô Nhược Mộng, có tươi cười rạng rỡ , có dí dỏm khả ái, có phồng má, có phẫn nộ, có đẹp lạnh lùng, có dịu dàng ít . . . . . . Từ từ, tầm mắt của bắt đầu mơ hồ, lại mất tri giác lần nữa.

      Được lắm, Đông Lý Phong, tốt nhất là ngươi nên giết chết ta , nếu , ta là ác mộng lớn nhất đời này của ngươi.
      Last edited: 7/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :