1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 61: nhầm vào Vô Quả Cốc(1)

      Edit:Thảo My

      Xe ngựa mạch chạy như điên, toàn thân Tô Nhược Mộng cũng bị lắc lư như muốn rời ra, nàng lát ngồi chồm hổm, lát lại ngồi xuống, lát sau quỳ gối trước cửa sổ gỗ dò xét phong cảnh phía ngoài bay vút qua.

      Hai người chết tiệt ngoài xe ngựa, bọn họ đường ngừng còn chưa tính, lại chưa bao giờ mở cửa xem chút tình hình trong xe, ngay cả nước miếng cũng cho uống. Tên Đông Lý Phong khốn kiếp, quỷ hẹp hòi, cháu con rùa, lần tới nếu thua trong tay nàng, nhất định cho ăn quả ngon.

      Trong lòng ngừng mắng chửi, đột nhiên Tô Nhược Mộng nhếch mép mở miệng, cười ra tiếng.

      Nàng cũng quên nàng và Lôi Ngạo Thiên thêm vào bên trong thuốc giải của Đông Lý Phong chút thứ đặc biết, nghĩ tới đây, oán khí trong lòng Tô Nhược Mộng cũng ít đôi chút, tâm cũng ổn định. Dù bị bọn họ trói đến kinh thành cũng sợ, coi như nàng xui xẻo bị Đông Lý Phong coi trọng, nàng cũng cần lo lắng trong sạch của mình nữa.

      Ha ha! Đông Lý Phonǵ, ngươi nhất định trọn đời khó quên lại bực bội ?

      Xe ngựa rốt cục cũng ngừng lại, Hắc Tam mở ra cửa xe ngựa nhìn vào bên trong, khỏi lấy làm kinh hãi.

      Chỉ thấy Tô Nhược Mộng ưu tai du tai ( xin lỗi mọi người chỗ này My cũng hiểu lắm đại khái chắc là thản nhiên) ngồi ở chỗ đó, mặt mỉm cười nhìn , nụ cười kia cực kỳ giống nụ cười Lôi Ngạo Thiên thường xuyên giắt ở khóe miệng, làm cho lúc chạm đến, trong lòng khỏi hoảng sợ, lầm tưởng mình gặp phải Lôi Ngạo Thiên.

      Hắc Tam nghiêng đầu nhìn Hắc Cẩu ngoài xe, : "Hắc Cẩu, nàng tỉnh."

      Hắc Cẩu chen người ghé đầu nhìn, đưa túi nước tới trước mặt của Tô Nhược Mộng, : "Uống nước ." xong, lại lui về.

      Tô Nhược Mộng nhận lấy, mở túi nước cũng quản nước này có vấn đề hay , ngửa đầu liền uống ừng ực, cổ họng của nàng đều muốn bốc hỏa. Còn tưởng rằng những người này hoàn toàn coi thường nàng, ngờ bọn họ coi như có chút lương tâm, biết dừng xe tới xem tình huống của nàng chút.

      Sau khi uống nước thoải mãn, Tô Nhược Mộng đưa túi tới trước mặt Hắc Tam sững sờ, ngón tay chỉ cổ họng của mình kêu y y nha nha .

      Nàng muốn chuyện, nhưng lại có thể mở miệng , nàng thế nào cho bọn biết mình muốn ngoài? Nàng như thế nào chuyện với bọn ?

      Hắc Tam nhìn động tác của nàng, chần chờ chút, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hắc Cẩu, hỏi: "Nàng nghĩ muốn chuyện, có thể giải huyệt đạo cho nàng ?" Áp giải Tô Nhược Mộng hồi kinh là hai nhiệm vụ mới của bọn , dọc đường mọi việc đều hỏi ý kiến Hắc Cẩu, bởi vì cảm thấy Hắc Cẩu lãnh khốc này cũng có chút đầu óc.

      Nếu , cũng vừa lên ngựa xe liền điểm huyệt vị Tô Nhược Mộng, để cho nàng có thể mở miệng chuyện, nếu tin tưởng sau khi Tô Nhược Mộng tỉnh lại, sớm ra sức hô cứu mạng rồi, rất có thể bị người của Ma giáo phát .

      Hắc Cẩu liếc mắt nhìn vùng hoang vu này, mờ ám, liền gật đầu, : "Ngươi giúp nàng mở huyệt đạo , xem nàng có phải có lời gì muốn hay ?"

      "Oh." Hắc Tam đáp tiếng, vội vàng chui vào trong xe ngựa, đưa tay điểm hạ người Tô Nhược Mộng.

      Tô Nhược Mộng chỉ cảm thấy cái gì đó ở cổ họng biến mất, nàng thấm giọng cái, ra được thanh vẫn có chút khàn khàn: "Ta muốn cởi tay ( vệ sinh)."

      "Cái gì?" Nghe vậy, Hắc Tam ngây ngẩn cả người, có chút kinh ngạc nhìn nàng, nữ nhân này mở miệng câu đầu tiên phải hỏi, các ngươi là ai? Cũng hỏi, người nào phái các ngươi tới bắt ta? Càng phải hỏi, các ngươi bắt ta là muốn làm gì?

      Nàng trầm tĩnh đúng làm cho kinh sợ đến rớt cằm xuống đất, nàng lại có thể bình chân như vại như vậy mà , nàng muốn ngoài. nữ nhân quái dị, nàng chẳng lẽ cũng biết cái gì gọi là sợ sao? Hay là dáng dấp cùng Hắc Cẩu đủ hung thần ác sát?

      " được?" Tô Nhược Mộng lạnh lùng liếc cái.

      "Hắc Tam, để cho nàng ." Hắc Cẩu ngồi ở phía ngoài lên tiếng, nhìn Tô Nhược Mộng từ trong xe ngựa ra, lạnh giọng giao phó: "Tô nương, ngươi đừng chạy xa, ở phía trước trong rừng cây thôi. Hắc Tam, ngươi theo ."

      "Cái gì?" Hắc Tam kinh ngạc nhìn Hắc Cẩu, đây là chuyện gì, để cho theo con nương môn (đàn bà) cởi tay?

      Hắc Cẩu trừng mắt liếc cái, : "Lại để ngươi nửa bước dời theo người ta, ngươi chỉ cần xa xa xoay người đứng được sao?"

      Nghe vậy, Tô Nhược Mộng lạnh lùng nở nụ cười, : " thể nào? Ta tay tấc sắt, vừa là tiểu nữ tử có võ công, các ngươi cũng phòng bị như vậy? Các ngươi là quá để mắt đến ta, hay đối với mình có lòng tin? Cho là mình ngay cả nương hoàn toàn có công phu cũng nhìn được?"

      ngờ Hắc Cẩu này làm việc cẩn thận như vậy, nàng muốn ngoài cũng phải tìm người theo. Xem ra, muốn chạy trốn đúng là dễ dàng.

      "Hắc Tam theo , nếu là Tô nương bởi vì Hắc Tam theo muốn , cũng được, chúng ta liền lên đường." Hắc Cẩu đối với lời châm biếm của Tô Nhược Mộng mắt điếc tai ngơ, nhàn nhạt hướng về phía Hắc Tam lập lại nhiệm vụ của lần nữa.

      Cẩn thận cũng thừa, mình bị người xa lạ bắt cóc, còn biểu bình tĩnh như vậy, nữ nhân này quả thể coi thường .

      Tô Nhược Mộng nhảy xuống xe ngựa, nhìn nơi hoang vu người ở trước mắt này, trong lòng khỏi lặng lẽ lên thất vọng. Mình cách Tử Long Lĩnh có xa lắm ? Nơi đây lại là địa phương nào cũng biết? Nên trốn chỗ nào đây.

      Tử Long Lĩnh ở hướng nam, Tô Nhược Mộng suy nghĩ dấu vết ngẩng đầu liếc nhìn cây trước mặt, cành lá nhiều chắc là hướng nam , cành lá lưa thưa chả có gì chắc là hướng bắc. Nàng thầm phân biệt phương hướng nam bắc, vừa hướng vào chỗ sâu trong rừng cây tới, vừa tính toán làm sao chạy thoát?

      Mặc dù Đông Lý Phong cho người gây thương tổn nàng, nhưng mà, nàng nhất định cũng thể để mình trở thành lợi thế cho Đông Lý Phong uy hiếp Lôi Ngạo Thiên. Cho nên, nàng phải nghĩ biện pháp thoát khỏi hai người kia.

      "Được rồi, Tô nương, ngươi quá xa. Ngươi ở cây đại thụ đó, ta ở nơi này chờ ngươi." Hắc Tam gọi Tô Nhược Mộng còn vào chỗ sâu, mặt lạnh tanh nhìn .

      Tô Nhược Mộng trừng mắt liếc cái, trong lòng bực tức, kìm nén, cư nhiên vệ sinh lại bị tên xú nam nhân ở chỗ xa theo? Đông Lý Phong đáng chết, ngươi tốt nhất đừng để ta gặp ngươi, nếu ta đánh thắng ngươi, cũng phải mắng ngươi trận xối đầu cẩu huyết.

      "Ngươi cần nhìn lén, nếu , ta để cho chủ tử các ngươi đào cặp mắt của ngươi." Tô Nhược Mộng hung dữ lấy Đông Lý Phong tới dọa , hai người bọn họ vừa nhìn biết là cái người ngu trung, bọn họ ai cũng có thể cố kỵ, nhưng đối với Đông Lý Phonǵ, bọn họ dám phạm.

      Những thứ này nàng từ cuộc đối thoại của bọn họ lúc ở đường, có thể phân tích ra được.

      Bất kể Đông Lý Phong vì mục đích gì bắt nàng, chỉ bằng việc hạ lệnh thể gây tổn thương cho nàng, nàng cũng có thể bắn đạn mù ra, khiến những người này khách khí với nàng chút.

      "Cái gì?" khuôn mặt ngăm đen của Hắc Tam lúc này lên đám đỏ ửng khả nghi, có chút cà lăm lên tiếng: "Chúng ta mặc dù là sát thủ lãnh huyết, nhưng chúng ta cũng muốn nhìn lén . . . . . . nương ngoài. Ngươi cũng đừng coi thường người, ta phải là loại người ấy."

      "Tốt nhất là vậy." Tô Nhược Mộng cố ý nổi cáu với , từng chữ từng câu xong, còn kéo từng chữ ra đến dài, vừa nhìn biết là nàng tin mình.

      Hắc Tam thở phì phò xoay người, buồn bực hừ tiếng: "Hừ."

      Tô Nhược Mộng thận trọng về phía trước mấy bước, trong miệng có chút lẫy, ý đồ phân tán lực chú ý của Hắc Tam.

      "Ngươi đừng cười trộm nha."

      "Hừ."

      "Ta muốn bắt đầu, ngươi đừng có ý định giở trò."

      "Ngươi đừng lung tung ."

      " cho phép ngươi xoay người lại."

      "Ngươi xong chưa?" Hắc Tam giận đến mức đấm ngực giẫm chân, nên xem thường người như vậy, bọn họ mặc dù thể có đạo đức, nhưng cũng thể nghĩ bọn họ giống súc sinh chứ?

      ". . . . . ." lát sau, Hắc Tam nhịn được đưa lưng về phía phía sau, hỏi:"Ngươi xong chưa?"

      " có? Nào có nhanh như vậy? Ngươi cho rằng ta là nam nhân các ngươi à?" Tô Nhược Mộng vừa về trước, vừa lớn tiếng hô.

      Nghe vậy, vẻ mặt Hắc Tam đỏ lên gãi gãi đầu, thầm : " nương ngoài nhất định rất chậm sao?"

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 61: nhầm vào Vô Quả Cốc(2)

      Edit:Thảo My

      lúc sau, Hắc Tam cảm thấy thời gian quá lâu, nhìn đường bên kia Hắc Cẩu phất phất tay, lắc đầu cái, hướng về phía sau lưng Tô Nhược Mộng, thúc giục: "Tô nương, lâu như vậy, ngươi xong chưa?"

      ". . . . . ." có hồi .

      "Tô nương?" Hắc Tam kinh ngạc lại hô lên tiếng.

      ". . . . . ." Vẫn có hồi , lòng Hắc Tam nhảy lên cái, thầm kêu tiếng tốt, vội vàng xoay người về phương hướng Tô Nhược Mộng , lớn tiếng gọi: "Tô nương, ngươi khỏe chưa? Tô nương? Tô nương?"

      ". . . . . ." Mọi thứ vẫn trầm mặc như cũ, lần này Hắc Tam cũng cần biết nam nữ khác biệt gì nữa. Vội vàng chạy đến cây đại thụ nơi Tô Nhược Mộng ngoài, vừa nhìn lập tức choáng váng, nơi này nào còn có bóng dáng Tô Nhược Mộng? Nàng sớm biết chạy đâu?

      "Mẹ." Hắc Tam tức giận mắng tiếng, ngay sau đó sợ hãi gọi Hắc Cẩu đường : "Hắc Cẩu, ngươi mau lại đây, nương kia chạy rồi."

      Mặt Hắc Cẩu tức giận phi thân nhảy tới, đứng trước mặt Hắc Tam bộ mặt nóng nảy, hận thể rèn sắt khi còn nóng: "Hắc Tam ngươi rất ngu xuẩn, ngay cả trông chừng nữ nhân cũng được, rốt cuộc ngươi làm ăn được cái gì biết?"

      Hắc Cẩu trừng mắt liếc Hắc Tam sững sờ, trách mắng: "Ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh tìm. người trông cũng được, nếu như tìm được người, hai chúng ta chuẩn bị chưởng của vương gia đánh chết ."

      "Há." Hắc Tam vội vàng đáp tiếng, xoay người liền chạy vào chỗ sâu trong rừng cây.

      "Đứng lại, ngươi nơi nào tìm?" Hắc Cẩu nâng trán mặt thất bại nhìn Hắc Tam, cái đồ ngu ngốc, phân biệt phương hướng chút giống như con ruồi đầu chạy. trông được còn tìm được người, có thể vứt bỏ bản lãnh của mình là vừa.

      Hắc Tam ngừng bước chân, nghi hoặc nhìn , hỏi: "Ngươi phải để ta tìm người sao?" ràng chính nhanh chóng tìm người, tại lại gọi lại, đây là vì cái gì? Mặc dù đầu của hơi tốt chút, nhưng cũng cần thiết chơi như vậy chứ?

      "Ngươi có biết nàng chạy trốn nơi đâu ?" Hắc Cẩu cắn răng , trực tiếp muốn đập đầu ra nhìn xem bên trong đến cùng có phải đựng bã đậu hay ?

      "Cái gì?" Hắc Tam quẫn bách gãi đầu, lắc đầu cái, : " biết."

      Hắc Cẩu quăng cái liếc mắt, đúng như đoán, biết còn mò tìm, phải là lãng phí thời gian sao? biết ban đầu thế nào lại có thể chen người lên làm trong tứ đại đường chủ Hắc Các. Chẳng lẽ ánh mắt chủ tử cũng có thời điểm bình thường?

      "Xem dấu chân đất, tìm thêm, nếu như ta đoán sai, nàng chạy về hướng Nam."

      "Ta tới tìm thấy dấu chân."

      Tô Nhược Mộng đường chạy như điên, mấy lần bị cành cây khô đấtvấp té, nàng cũng lanh lẹ bò dậy tiếp tục chạy về hướng nam. Mặc kệ như thế nào, chạy về phía lớn chắc sai, Lôi Ngạo Thiên thấy nàng, nhất định nghĩ biện pháp tìm nàng.

      Chạy chạy, Tô Nhược Mộng đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn rừng trúc trước mặt, biết có nên vào rừng trúc hay ?

      "Đứng lại, ngươi đừng chạy!" Từ sau lưng truyền đến thanh của Hắc Tam, trong lòng Tô Nhược Mộng cả kinh, quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy Hắc Tam cùng Hắc Cẩu sắp đuổi tới. Kéo làn váy liền chạy vào trong rừng trúc, ngờ bọn họ nhanh như vậy đuổi tới, tại lối thoát duy nhất nhất định phải dẫn bọn vào trong rừng trúc, để cho bọn họ bị lạc trong trận pháp ở nơi này.

      Lúc nhìn thấy rừng trúc nàng rất kinh ngạc, nếu như phải Tô Nhược Mộng cùng Nhị Hộ Pháp học qua Ngũ Hành Thuật Số, nàng cũng nhìn ra rừng trúc này có điểm bất thường. Nàng mới vừa do dự có nên vào rừng trúc hay , bởi vì nàng biết ở sâu nhất trong rừng trúc này nhất định có người ở.

      Nàng sợ mình từ miệng hùm lại rơi vào ổ sói.

      Hi vọng Hắc Cẩu cùng Hắc Tam biết Ngũ Hành Thuật Số, như vậy nàng mới có thể thoát khỏi bọn họ.

      Phía sau truyền đến thanh Hắc Cẩu cùng Hắc Tam, Tô Nhược Mộng liều mạng chạy vào trong, cũng biết mình chạy bao lâu, chạy được bao xa, cho đến nghe được thanh của bọn họ, nàng mới ngừng lại. Toàn thân mệt lả ngồi ở bên tảng đá lớn, lui về phía sau liền ngã xuống thành hình chữ đại nằm ở nơi đó thở hồng hộc.

      Tiềm lực của con người quả nhiên là dựa vào bên ngoài bức ra, trước kia nàng cũng biết mình có thể chạy, lại có thể đường lảo đảo nghiêng ngã chạy lâu như vậy.

      Tô Nhược Mộng dựng thẳng tai tập trung nghe ngóng, phát Hắc Tam cùng Hắc Cẩu hoàn toàn bị nàng bỏ xa, lúc này mới có thể thở phào nhõm.

      . . . Tô Nhược Mộng sờ sờ bụng khô quắt khô queo, chau mày lại đứng lên, quan sát xung quanh vòng, xem có quả dại linh tinh gì đó hay , hái tới bọc bụng. Nàng biết mình bao lâu chưa ăn, mới vừa rồi thể lực lại tiêu hao, bây giờ nàng đói bụng đến toàn thân nhũn ra.

      Tô Nhược Mộng lần mò về phía trước, lâu, rốt cuộc nghe được tiếng nước chảy, trong lòng khỏi hưng phấn, vội vàng bước nhanh hơn tới nới có tiếng nước chảy. có chút gì đồ ăn, uống nước, rửa mặt cũng tốt. Có thể ở bờ sông tìm được đồ ăn cũng chừng.

      Tiếng nước chảy càng ngày càng gần, bước chân của Tô Nhược Mộng cũng càng ngày càng nhanh, rốt cuộc xuyên ra Trúc viên, đập vào mắt là chỗ giống như tiểu sơn cốc thế ngoại đào hoa.

      Nước trong suốt thấy đáy, thậm chí nàng còn có thể thấy trong sông có cá bơi qua bơi lại chơi đùa, lòng sông cao, thậm chí cả sơn cốc cũng nở đầy các loại hoa biết tên, mặt nước còn nổi ít cánh hoa rơi xuống, giống như tiên cảnh.

      Tô Nhược Mộng tới bờ sông, đôi tay làm gáo vốc nước lên rửa mặt, lại uống đủ nước, lúc này mới ngồi tảng đá ở bờ sông tạm nghỉ ngơi. Nàng nhìn chung quanh, lại chỉ nhìn thấy biển hoa, cũng phát có phòng ốc người ở.

      Chẳng lẽ mình đoán sai, trong sơn cốc này có người ở.

      Nhưng mà, nếu như có người, sao lại có nhiều hoa như vậy? Những thứ loài hoa này rất ngay ngắn, màu sắc phân chia cũng giống như được phân công, căn bản giống như là hoa dại ai xử lý.

      "Người tới là ai? Lại dám xông vào Vô Quả Cốc."

      Đột nhiên, phía sau nàng truyền đến tiếng kiều, trong nháy mắt mặc bộ váy màu vàng lông mày rét lạnh lặng lẽ đứng trước mặt, bình tĩnh quan sát nàng.

      Đầu tiên Tô Nhược Mộng bị nàng đột nhiên lên tiếng làm cho giật mình, nhìn kỹ lại thấy lãnh mỹ nhân đứng ở trước mặt mình, vừa kinh ngạc khẽ mở miệng ra. Dung mạo nương này rất đẹp, nhưng lạnh lùng hơn, toàn thân cũng tản ra loại hơi thở làm cho người ta đóng băng ba trượng.

      "Xin chào nương, ta phải cố ý xông vào, phía sau có hai nam tử muốn bắt ta...ta cẩn thận mới tới nơi này." Tô Nhược Mộng nhìn nàng, lắc đầu cái, vội vàng khoát tay giải thích nguyên nhân mình vào nơi này.

      "Ngươi là hai người mặc quần áo nam tử bên ngoài rừng trúc?" nương váy vàng xinh đẹp lạnh lùng nhíu nhíu mày, hỏi.

      Nghe vậy, Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn nàng, gật đầu cái, lên tiếng: "Đúng! nương làm sao biết?" kỳ quái, nàng mới chạy đến nơi đây, vị nương này làm thế nào phát Hắc Cẩu bọn họ? Chẳng lẽ các nàng là phe? Mình xui xẻo như vậy chứ?

      "Hừ." nương váy vàng nặng nề hừ lạnh tiếng, vung tay áo cái, cả giận : "Hai tên ngu xuẩn ở trong rừng trúc gào thét loạn lên, còn chém ít cây trúc của ta."

      "Vậy bọn họ đâu?" Tô Nhược Mộng biết đại khái, nhất định là hai người bọn họ bị vây ở trong rừng trúc, tức giận liền rút đao chém cây trúc lung tung, kinh động nương xinh đẹp lạnh lùng này.

      "Bị ta ném ra bên ngoài rừng trúc rồi."

      "À?" Tô Nhược Mộng thất vọng a tiếng, nàng vẫn nghĩ tới nương xinh đẹp lạnh lùng này lại dễ dàng bỏ qua bọn họ như vậy, nàng đánh bọn họ trận, hoặc dùng những phương pháp khác dạy dỗ bọn họ, ngược lại gián tiếp giúp bọn họ ra khỏi rừng trúc.

      , nàng có chút thất vọng. nương lạnh lùng xinh đẹp như thế, chẳng lẽ thủ đoạn phải nên lãnh tuyệt chút sao?

      "Ngươi có dạy dỗ chút bọn họ?" Tô Nhược Mộng vẫn nhịn được mà hỏi.

      "Đánh cho bọn họ chỉ còn hơi, có tính hay ?" nương váy vàng nhìn nàng cái, thản nhiên , nàng nhìn Tô Nhược Mộng cũng xấp xỉ tuổi mình, trong lòng khỏi xuất hảo cảm. Qua nhiều năm, lần đầu tiên cùng người khác nhiều như vậy.

      Kể từ sau khi sư phụ nàng về cõi tiên, trong Vô Quả Cốc này, năm năm qua cũng chỉ có mình nàng. Từ khi nàng có trí nhớ tới nay, nàng đều cùng sư phụ sống ở nơi này, trừ thỉnh thoảng có vài người bên ngoài xông vào rừng trúc, nàng hầu như chưa gặp qua người nào ở bên ngoài, càng có bằng hữu.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 61: nhầm vào Vô Quả Cốc(3)

      Edit: Thảo My

      Nàng đối thế giới bên ngoài từng tràn đầy mơ ước, nhưng mà, từ sau khi sư phụ còn ở đây, nàng còn ý niệm muốn ra ngoài, lòng chỉ nghĩ chăm sóc Bách Hoa Viên của sư phụ. Mỗi ngày chăm sóc những cây hoa này, mỗi ngày đều ngồi ở trước mộ sư phụ trò chuyện, chính là toàn bộ cuộc sống của nàng.

      "Ta tên là Tô Nhược Mộng, ngươi sao?" Tô Nhược Mộng mỉm cười nhìn nàng, giọng tự giới thiệu mình.

      "Ta tên là Lăng Cẩn Tịch."

      Tô Nhược Mộng cười cười, tiếp tục tự giới thiệu mình: "Qua tháng tám ta tròn mười tám tuổi." nương này cũng giống như bề ngoài lạnh nhạt, nàng chỉ là biết nên cùng người khác ở chung như thế nào thôi.

      "Ta tròn mười tám tuổi rồi." Lăng Cẩn Tịch nhàng chau mày lại, trầm ngâm lát, lên tiếng.

      Sư phụ với nàng, nàng là nhi sư phụ nhặt ở bên ngoài về, cho nên, cũng biết số tuổi của nàng, lại càng biết thân thế của nàng. Sinh nhật của nàng là ngày sư phụ nhặt được nàng, tuổi của nàng cũng đại khái như vậy.

      Theo như tính toán của sư phụ, bây giờ nàng mười tám tuổi ba tháng.

      "Nên?" Tô Nhược Mộng khỏi kinh ngạc, tại sao có thể có người ngay cả tuổi của mình cũng biết?

      "Ta là nhi sư phụ ta từ bên ngoài nhặt về." Lăng Cẩn Tịch đến đây, đáy mắt gợi sóng. Nàng đối với mấy cái này căn bản cũng quan tâm, cũng có cảm giác, thành thói quen của nàng.

      Mà chính nàng cũng nghĩ tới, nàng lại khách khí với cái nương tiến vào nhầm như thế, còn với nàng nhiều như vậy? Theo như phương thức xử lý trước kia của nàng, nàng ấy nhất định bị mình ném ra khỏi rừng trúc.

      " . . ."

      Đột nhiên truyền đến mấy thanh làm cho người ta lúng túng, Tô Nhược Mộng cúi đầu nhìn bụng của mình chút, quẫn bách mà : "Ta lâu có ăn cái gì."

      "Ngươi theo ta." Lăng Cẩn Tịch cười nàng, mà sắc mặt nhàn nhạt xoay người dẫn đường.

      Tô Nhược Mộng vừa theo sát ở phía sau nàng, vừa tò mò quan sát những bông hoa tươi đẹp hai bên đường , nơi này có rất nhiều loại hoa nàng chưa từng thấy qua. Nàng tò mò, rốt cuộc là người như thế nào lại thích hoa như vậy.

      vườn hoa lớn như vậy, chăm sóc cũng là cần tinh lực cùng thời gian.

      Phía sâu Bách Hoa Viên có nhà ở, theo phía sau Lăng Cẩn Tịch lúc lâu, Tô Nhược Mộng nhìn ngôi nhà gỗ xa xa ở trung ương Bách Hoa Viên, thoạt nhìn có loại cảm giác mộng ảo. Tô Nhược Mộng chớp mắt nhìn, nháy mắt mấy cái, rốt cuộc tin tưởng thứ mình thấy trước mắt là .

      Ngồi ở trước bàn, Tô Nhược Mộng tò mò quan sát nhà gỗ, đây là nhà gỗ có hai phòng ở, hai gian phòng, sảnh, có phòng bếp. Bài biện trong phòng rất đơn giản trang nhã, mặc dù có đồ cổ quý giá hay đồ trang sức, cũng có danh họa treo tường, nhưng mà, lại làm cho người ta rất thoải mái, rất phù hợp này với nơi tiên cảnh. Quả nếu bày biện các loại đồ tầm thường, ngược lại mất ‘ tiên khí ’, trở nên quái dị.

      Lăng Cẩn Tịch bưng bàn từ bên ngoài tiến vào, đĩa trúc để ít trái cây rửa sạch mà nàng biết tên. Nàng ấy đặt lên bàn, dời đến trước mặt Tô Nhược Mộng, : "Ăn ."

      "Cám ơn, Lăng tỷ tỷ." Tô Nhược Mộng nhìn nàng cười ấm áp tiếng, ngay sau đó cầm trái cây màu xanh biếc lên, nuốt cả quả. Loại trái cây này biết tên gọi là gì? Dáng vẻ giống táo xanh Đài Loan ở đại, chỉ là, nó thịt quả là màu trắng sữa, thịt giòn nhiều nước vị ngọt.

      . . . . . .

      "Giáo chủ, có người phát cỗ xe ngựa khả nghi đường dồn hết tốc lực chạy về phía kinh thành, chúng ta có cần kinh thành cứu phu nhân?" Đại Hộ Pháp từ bên ngoài vào, nhìn Lôi Ngạo Thiên vẻ mặt lãnh liệt ngồi ở trước bàn ngẩn người, giọng xin phép .

      Lôi Ngạo Thiên phục hồi tinh thần, nhìn , : "Truyền Tử Long Lệnh, để cho bọn họ quan sát tỉ mỉ có bất kỳ xe ngựa hoặc người khả nghi, nếu như có tin tức lập tức trở về báo. Chúng ta liền xuất phát kinh thành."

      "Dạ! Thuộc hạ xuống an bài." Đôi tay Đại Hộ Pháp nắm quyền cao giọng lên tiếng, ngước mắt lo lắng nhìn Lôi Ngạo Thiên, an ủi: "Giáo chủ, phu nhân nhất định có chuyện gì. Chúng ta nhất định nhanh chóng tìm thấy phu nhân."

      "Ừ, ngươi trước an bài ." Lôi Ngạo Thiên nhìn phất phất tay, biết Đại Hộ Pháp lo lắng cho , quan tâm , nhưng mà, bây giờ muốn yên tĩnh mình, sắp xếp chút đầu mối.

      Buổi sáng, bọn họ nhận được tin tức thấy Doãn Tâm Nhi, vội vàng xuống núi tìm nàng, nhưng khi và Đại Hộ Pháp cứu Doãn Tâm Nhi nhảy sông trở lại, lại phát Tiểu Ân Nhã ngất xỉu ở trong phòng khách, mà Mộng nhi sớm biết đâu.

      Đánh thức Tiểu Ân Nhã, từ trong miệng nàng cũng tìm được đầu mối hữu dụng, người mang Mộng nhi là hai nam tử mặc áo đen. Lôi Ngạo Thiên đại khái biết chủ sử phía sau hai người kia, tám chín phần là người của Đông Lý Phong làm chuyện tốt.

      Theo như tình huống bây giờ phân tích, người Đông Lý Phong nhất định mang Mộng nhi tới kinh thành. phải là Đông Lý Phong muốn dùng Mộng nhi đến uy hiếp ? Hay bởi vì đối với Mộng nhi còn có tâm tư an phận? Lôi Ngạo Thiên có lẽ chưa quên lúc Đông Lý Phong nhìn Mộng nhi với ánh mắt nóng bỏng, thân là nam nhân, hoàn toàn có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Đông Lý Phong.

      Chỉ là, mặc kệ Đông Lý Phong ôm trong lòng mục đích gì, đều để cho ta được như ý.

      "Giáo chủ."

      Lôi Ngạo Thiên ngước mắt nhìn, gật đầu, hỏi: "Lão Thất, thân thể Đại tiểu thư có chuyện gì?"

      Thất Hộ Pháp dừng chút, chân mày xiết lên tiếng: " Hai tỳ ( lá lách) thận bị tổn thương, khí lạnh trong cơ thể quá nhiều, quanh năm u buồn, mặt khác. . . . . ." xong, lo lắng liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, thấy khẽ cau mày, lộ vẻ do dự.

      mới vừa bắt mạch cho bệnh nhân cũng giật mình, thể chất của nàng cực kỳ kém, giống như bộ xác trống rỗng, trừ những nguyên nhân mới vừa , quan trọng nhất là, mấy năm qua nàng trong thời gian dài uống loại thuốc có thể dễ dàng mang thai. Lẽ ra loại thuốc này thực tính (tính ăn mòn) cũng lớn, nhưng mà, bởi vì thể chất nàng có vấn đề, những năm gần đây nàng lại sinh non quá nhiều, dẫn đến thân thể bị vét sạch.

      Nữ tử hầu môn đều lấy nhi tử làm trọng, ngay cả đại tiểu thư cũng ngoại lệ, hẳn là nhiều năm muốn sinh con, nhưng vẫn chưa toại nguyện, ngược lại làm thân thể mình kiệt quệ.

      "Khác như thế nào? Lão Thất, ngươi có lời gì liền , chớ dông dài." Lôi Ngạo Thiên nhìn bộ dáng Thất Hộ Pháp cứ như muốn rồi lại thôi, trong lòng xẹt qua tia dự cảm xấu.

      "Nhiều năm qua nàng sinh non quá nhiều, khí huyết tổn hại nghiêm trọng, tại thân thể của nàng giống như cây trúc trống rỗng, ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai. Coi như điều dưỡng nghiêm túc, cuộc sống an tĩnh, đoán chừng cũng chẳng vượt qua được năm." Thất Hộ Pháp cắn răng, lòng trả lời.

      biết Giáo chủ còn có ‘ tỷ tỷ ’ như vậy, hôm nay bị gọi xuống núi chẩn bệnh cho nàng mới nghe Đại Hộ Pháp sơ qua. Triều đình đối với Ma Giáo vẫn giống như cái đinh trong mắt, đâm trong thịt, mà nàng lại mình gả vào Quyền Vương phủ, trong lúc này đoán chừng có những thứ ít người bọn họ tiến vào Ma giáo sau biết chuyện xưa.

      Nghe qua lời Thất Hộ Pháp , nội tâm Lôi Ngạo Thiên sôi trào, hết sức kinh ngạc, những năm gần đây nàng ở Quyền Vương phủ trôi qua những ngày gì? Trơ mắt nhìn đống thiếp thất Quyền Vương xinh đẹp, nàng sống chết bảo vệ địa vị sao?

      Từng là người tâm cao khí ngạo, vì người cùng địa vị mà cũng cam tâm làm hại thân thể của mình như vậy, nhưng tất cả đều là nàng lựa chọn, đúng hay sai đều là chính nàng chọn. Chỉ còn năm? Lôi Ngạo Thiên biết dụng ý nàng mang theo nữ nhi tới nơi này, nàng muốn giao Tiểu Ân Nhã cho sao?

      ngờ mười năm thấy, gặp mặt lại gần dương tách biệt.

      "Lão Thất, ngươi ở lại chỗ này điều dưỡng thân thể cho nàng, ta cùng những người khác phải lập tức cứu phu nhân. Chuyện phu nhân, ngươi tạm thời cần cho Tô lão phu nhân, tránh cho nàng lo lắng. Mặt khác, chuyện Đại tiểu thư cũng cần cho lão phu nhân, tạm thời cần mang các nàng lên núi, chờ chúng ta trở lại hẵng ."

      Lôi Ngạo Thiên đứng lên, dặn dò lúc, xoay người ra khỏi phòng.

      "Giáo chủ." Thất Hộ Pháp gọi Lôi Ngạo Thiên, rồi tiếp: "Giáo chủ nhìn đại tiểu thư sao? Nàng tỉnh lại rồi." phải , nàng là dưỡng nữ của lão phu nhân sao? Theo như tính tình trọng tình trọng nghĩa của Giáo chủ, lập tức thăm, biết sao lại như vậy?

      ", Mộng nhi bị Đông Lý Phong bắt , ta phải cứu nàng." Lôi Ngạo Thiên ngừng bước chân, ngay sau đó bỏ xuống câu liền sải bước rời .

      Đám người Lôi Ngạo Thiên đường ra roi thúc ngựa chạy tới kinh thành, đường gặp tập kích, lãng phí ít thời gian, cũng bởi vì những chuyện mờ ám này của Đông Lý Phong, Lôi Ngạo Thiên càng thêm chắc chắn Tô Nhược Mộng ở trong tay .

      Đông Đường chủ ở kinh thành còn chưa truyền đến tin tức có lợi đến, lúc này, có tin tức cũng coi là tin tức tốt. Tối thiểu tra Mộng nhi bị Hắc Tam cùng Hắc Cẩu bắt, mà hai người bọn họ bây giờ trở lại kinh thành, có nghĩa là Mộng nhi cũng bị bọn mang về kinh thành.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 61: nhầm vào Vô Quả Cốc(4)

      Edit:Thảo My

      Kinh thành, Thành Vương phủ.

      Tròng mắt Đông Lý Phong liếc mắt nhìn lòng bàn tay mình hơi đỏ lên, nhìn về phía Hắc Tam cùng Hắc Cẩu sớm bị đánh thành đầu heo, gầm lên: "Đồ vô dụng, hai đại nam nhân thậm chí ngay cả nữ nhân tay tấc sắt cũng trông nổi? Người tìm về, các ngươi lại dám trở lại, các ngươi sợ ta. . ."

      Đông Lý Phong xong, giương tay lên, mím chặc lãnh môi, cặp mắt bắn ra hai đạo hung quang như muốn giết chết hai người trước mắt.

      Hắc Tam nhìn tay của , nhịn được rụt cổ cái, mặt lộ ra sợ hãi.

      "Chủ tử, nàng vào nơi gọi là Vô Quả Cốc, chỗ kia bị Cốc chủ Vô Quả Cốc bày trận pháp, chúng ta căn bản vào được." Hắc Cẩu cúi thấp đầu, giọng nhàng hồi báo tình huống thực tế cho Đông Lý Phong.

      "Vô Quả Cốc?" Đông Lý Phong giọng nỉ non câu, Vô Quả Cốc so với giang hồ mà nơi thần bí, chưa bao giờ có người chân chính vào, phần lớn đều ở vòng ngoài rừng trúc lạc mất phương hướng.

      Nhưng mà, Tô Nhược Mộng làm sao vào được? Nàng là tiến vào? Hay là trong rừng trúc lạc mất phương hướng?

      "Các ngươi làm thế nào ra ngoài?" Đông Lý Phong lạnh giọng hỏi.

      "Chúng ta bị nương váy màu vàng ném ra, nếu như phải nàng..., đoán chừng ta cùng Hắc Cẩu phải vây ở trong rừng trúc." Hắc Tam nghe vấn đề Đông Lý Phong, vượt lên trước trả lời.

      Cái nương váy màu vàng đó mặc dù lạnh như băng, còn nghĩ đánh bọn họ cho còn hình người, nhưng mà, có thể xác định nữ tử này phải người lòng dạ độc ác. Mà Cốc chủ Vô Quả Cốc trong truyền thuyết là nữ nhân thủ đoạn ác độc, chỉ cần là người xông vào trong rừng trúc, đều chỉ có thể trở thành phân bón cho cây trúc.

      Nếu như lời đồn đãi giang hồ giả, như vậy, cái nương váy màu vàng nhất định phải Cốc chủ Vô Quả Cốc .

      "Chủ tử, nương kia mặc dù lạnh như băng, nhưng mà, nàng hề giống Cốc chủ Vô Quả Cốc trong truyền thuyết giang hồ." Hắc Cẩu tỉnh táo thay lời Hắc Tam , bổ sung thêm câu.

      Hắc Tam nghe vậy, có chút phục trừng mắt liếc Hắc Cẩu, nghĩ thầm, những thứ này ràng chính là kết quả ngộ ra, làm sao lại do miệng của ta ra?

      Đông Lý Phong lạnh lùng liếc bọn họ cái, cầm bút bàn lên, chậm rãi lại thêm vài nét bút tranh kia.

      Hắc Tam len lén liếc cái bàn vẽ, vừa nhìn liền kinh sợ, bởi vì Đông Lý Phong vẽ phải phong cảnh dĩ vãng, mà là bức mỹ nhân đồ, trọng điểm mỹ nhân này phải là người khác mà chính là Tô Nhược Mộng.

      sớm , chủ tử bọn họ nhất định là coi trọng nữ nhân kia. Hắc Cẩu này còn đừng đoán lung tung, hôm nay xem ra, căn bản đoán sai, cảm giác của chính xác nha.

      Hắc Lang từ bên ngoài vào, hai đầu heo lớn trước mặt, chẳng qua là vẻ mặt nhàn nhạt khẽ liếc mắt cái, ngay sau đó liền dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn về phía Đông Lý Phong vẽ hồi báo: "Chủ tử, Lôi Ngạo Thiên mang theo các hộ pháp của hết tốc lực chạy tới kinh thành, xem ra, còn biết, Tô Nhược Mộng ở trong tay chúng ta."

      Tay Đông Lý Phong cầm bút ngừng lại, ngay sau đó lại khôi phục bình thường vẽ thêm vài nét bút ở bên trong, cặp mắt híp lại liếc lúc, lúc này mới hài lòng nhìn người trông rất sống động bàn này.

      "Hắc Lang, ngươi đợi mang bức họa này đưa cho Lôi Ngạo Thiên, cho biết, nếu như muốn cứu Tô Nhược Mộng, nhất định phải mình tới gặp ta." Khóe miệng Đông Lý Phong cười lạnh.

      Rất tốt! Ông trời còn là đứng về phía , cũng thiên vị Lôi Ngạo Thiên.

      ta biết tình huống chân của Tô Nhược Mộng, đây chính là lợi thế dùng để uy hiếp Lôi Ngạo Thiên. Nếu ta cho rằng Tô Nhược Mộng ở trong tay của mình, vậy mình làm sao có thể lãng phí vô ích cơ hội này đây?

      Hắc Lang liếc mắt nhìn bàn vẽ, chần chờ hỏi: "Ý của chủ tử là muốn đâm lao phải theo lao, dùng tin tức giả lừa gạt Lôi Ngạo Thiên sao?"

      " sai! Ta chính là muốn đâm lao phải theo lao, dùng cái này tin tức giả bẫy Lôi Ngạo Thiên, phải rất thông minh sao? phải rất cuồng vọng sao? Lần này ta xem còn thế nào ngông cuồng? Trước kia sỉ nhục ta, ta nhất định muốn tự tay từ từ, mang cả gốc lẫn lãi trả lại cho . Ha ha!"

      Đông Lý Phong xong, tự mình cảm thấy vui mừng ngửa đầu cười lớn.

      Lần này, là lúc nên hãnh diện.

      Lần này, xem còn ai dám ở sau lưng cười ? Còn ai dám vô dụng?

      Lần này, nhất định phải làm cho hoàng đế cha nhìn với cặp mắt khác xưa, trọng dụng sủng ái .

      Lần này, nhất định phải làm cho Lôi Ngạo Thiên sống bằng chết, hối hận ban đầu.

      "Chủ tử minh!" Hắc Tam, Hắc Cẩu, Hắc Lang, cùng kêu lên nhắm Đông Lý Phong gối quỳ xuống, trong lòng đều là bội phục túc trí đa mưu.

      cái mưu kế hay như vậy, lại dễ dàng nghĩ ra.

      "Ha ha!" Tâm tình Đông Lý Phong tốt lại lớn tiếng cười to vài tiếng, nhìn mực vẽ khô, đưa tay từ từ vòng lại, đưa tới trước mặt Hắc Lang, : "Đưa tới cho . Để cho buổi tối ngày mốt mình đến vương phủ tìm ta, nếu để cho ta phát có dẫn người theo, ta nhất định làm cho gặp được Tô Nhược Mộng nữa."

      "Dạ! Thuộc hạ ngay làm." Hắc Lang nhận lấy bức tranh, mặt mày đều lúc toát ra chút nhàn nhạt hưng phấn.

      Nhìn Hắc Lang rời khỏi thư phòng, Đông Lý Phong nhìn Hắc Tam cùng Hắc Cẩu vẫy vẫy tay, bên tai bọn dặn dò chút nhiệm vụ.

      nhất định phải chuẩn bị chu toàn, lần này nhất định để cho Lôi Ngạo Thiên chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình. Hãnh diện, rửa sạch sỉ nhục đều dựa vào lần này.

      . . . . . .

      Tô Nhược Mộng nhìn quả dại trong khay trúc, nhíu nhíu mày, nhìn nàng ngồi ở đối diện, vẻ mặt Lăng Cẩn Tịch thản nhiên tự tại, hỏi :"Lăng tỷ tỷ, ngươi từ đến lớn đều ngày ngày ăn những thứ đồ này sao? Ngươi và sư phụ ngươi cho tới bây giờ đều ăn thức ăn sao?"

      Nơi tiên cảnh này, người ở giống như tiên nữ, quả nhiên là dính khói bụi trần gian. Nàng tới nơi này hơn hai ngày rồi, nhưng lại chưa từng thấy qua hạt cơm, phải là quả dại, cũng là bữa ăn bằng cánh hoa, hoặc là chính là loại cây cỏ biết tên.

      Trời ạ, quả trôi qua phải là cuộc sống của con người.

      ra là, muốn giống khí chất tiên nữ, ăn cơm trần gian mới được.

      Nàng vốn định bắt mấy con cá trong sông ăn đỡ thèm, nhưng mà, bọn họ thậm chí phòng bếp cũng có, càng có dầu muối linh tinh gì đó. Nhưng bây giờ quản nhiều như vậy, đợi nàng xuống sông cầm cá lên, quản nó có dầu muối hay , nàng cùng lắm để nguyên nướng ăn.

      Phải lắp đầy con sâu thèm ăn vào bụng .

      Nếu , nàng bị đói thành người khô.

      được, nàng phải mau rời khỏi nơi này, nàng muốn tìm Lôi Ngạo Thiên, nàng phải về Tử Long Lĩnh.

      "Các ngươi bên ngoài phải ăn những thứ đồ này sao?" Lăng Cẩn Tịch kỳ quái nhìn nàng, nàng và sư phụ vẫn ăn những thứ này, căn bản có ăn những thức ăn nàng .

      Mặc dù trong lòng đoán được là như vậy, nhưng nghe nàng chính miệng ra, Tô Nhược Mộng vẫn cảm thấy khó chấp nhận. Bọn họ cũng phải là người ngoài hành tinh nha,Vô Quả Cốc này cách bên ngoài cũng xa, nhưng lại trải qua loại cuộc sống nguyên thủy này, đúng là biết nên thế nào?

      "Lăng tỷ tỷ, bên ngoài mặc dù yên tĩnh, nhiều hoa, giống tiên cảnh như Vô Quả Cốc, nhưng mà, bên ngoài có nhiều thứ đặc sắc. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ muốn ra xem thế giới bên ngoài chút?"

      Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm nàng, hỏi.

      Nàng đột nhiên rất muốn mang theo nàng ấy ra khỏi Vô Quả Cốc, mang theo nàng xem thế giới bên ngoài chút, mình nàng cũng thể ở chỗ này độc tịch mịch qua đời? Tuổi thanh xuân của nàng, nên toàn bộ đều giao cho những thứ hoa hoa thảo thảo này.

      Nàng nên có tình cảm thiếu nữ, mơ ước của thiếu nữ, nên có người nàng.

      Khẽ vuốt cằm, Lăng Cẩn Tịch giọng : "Nghĩ tới, nhưng mà, kể từ khi sư phụ rồi, ta liền nghĩ đến. Ta muốn thay sư phụ coi chừng Vô Quả Cốc, những thứ này hoa hoa thảo thảo đều là tâm huyết cả đời của sư phụ, ta muốn bỏ bọn họ ở chỗ này."

      Hơn nữa, nơi này còn có sư phụ của nàng. Sư phụ của nàng cũng chôn ở trong Bách Hoa Viên, ở trong tư tưởng của nàng, sư phụ rời xa nàng, mà là lấy loại phương thức khác ở cùng với nàng, coi chừng Vô Quả Cốc.

      "Khí hậu nơi này rất tốt, thực vật tự có thời tiết chiếu cố, bọn họ là tự nhiên tuần hoàn lớn lên. Ngươi rời , bọn họ cũng chết. Lăng tỷ tỷ, ta dẫn ngươi ra khỏi Vô Quả Cốc có được hay ? Ta dẫn ngươi cùng xem nhìn thế giới bên ngoài có được hay ?"

      Tô nhược mộng tận tình khuyên nàng, muốn rời khỏi nơi này, cũng muốn mang theo nàng rời .

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 62: Ở kinh thành, ăn miếng trả miếng(1)

      Edit:Thảo My

      "Đúng rồi, Lăng tỷ tỷ, trận pháp bên ngoài rừng trúc là ngươi làm sao?" Tô Nhược Mộng nhớ lại trận pháp bên ngoài rừng trúc, có chút hiếu kỳ hỏi.

      nhàng lắc đầu cái, ánh mắt Lăng Cẩn Tịch nhìn ngoài cửa sổ có chút xa xa , trầm mặc hồi, thanh nàng mới có chút nặng nề : "Đó là do sư phụ ta thiết kế, lão nhân gia nàng thích bị người khác quấy rầy, thích cuộc sống an tĩnh, cho nên, nàng bày trận pháp vòng ngoài rừng trúc ."

      như vậy, lúc này Lăng Cẩn Tịch mới nghĩ Tô Nhược Mộng là tự mình vào, sư phụ nàng bày mấy trận pháp kia, nếu như phải là người hiểu được Ngũ Hành Thuật Số thể nào vào trong Vô Quả Cốc được. Bây giờ nghe nàng hỏi trận pháp, nàng liền hiểu Tô Nhược Mộng cũng biết Ngũ Hành Thuật Số.

      "Nhược Mộng muội muội cũng biết Ngũ Hành Thuật Số chứ?" Sư phụ ở Đông Lý triều số người có thể hiểu Ngũ Hành Thuật Số cũng nhiều, cơ hồ đều là sư thừa nhất mạch (người kế thừa cùng sư môn), nếu như nàng biết Ngũ Hành Thuật Số, rất có khả năng họ còn có thể là người cùng sư môn.

      Tô Nhược Mộng cũng biết Ngũ Hành Thuật Số này ở Đông Lý triều là hiếm thấy, cho nên, nàng cũng cũng có nghĩ tới Nhị Hộ Pháp cùng Lăng Cẩn Tịch có cái sư môn sâu xa gì hay .

      "Ta chỉ là hiểu sơ chút da lông mà thôi, căn bản vẫn còn tính là hiểu. Chỉ là, ta biết người đối với phương diện này rất lợi hại, nghe là đồ đệ của Kỳ Dịch Tử."

      Nghe vậy, Lăng Cẩn Tịch có chút kích động nắm tay Tô Nhược Mộng, hỏi :"Kỳ Dịch Tử? Nhược Mộng gặp chưa? ở đâu?"

      "Ta chưa từng thấy qua , ta chỉ gặp đồ đệ của ." Tô Nhược Mộng lắc đầu, trong lòng rất kinh ngạc tại sao Lăng Cẩn Tịch khi nghe được tên của Kỳ Dịch Tử, biểu lại kích động như vậy.

      Chẳng lẽ giữa bọn họ còn có cái quan hệ gì hay sao? Nhưng nàng phải ra khỏi Vô Quả Cốc? Lại cũng quá biết Kỳ Dịch Tử.

      Mặt Lăng Cẩn Tịch thất vọng buông lỏng tay của nàng ra, Kỳ Dịch Tử coi như là sư bá của nàng, cũng là người sư phụ nàng đợi cả đời, oán cả đời. Về chuyện cùng sư phụ nàng, nàng cũng chỉ nghe sư phụ qua chút, cũng phải hoàn toàn hiểu hận tình thù của bọn họ.

      Chỉ là nàng biết, sư phụ ở khắc cuối cùng trước khi chết đều nhớ tới tên của .

      Mặc dù nàng cách nào thể hội (lĩnh hội, hiểu ) được cái loại tình cảm vừa vừa hận vừa oán đó của sư phụ, nhưng mà, nàng biết sư phụ nhất định rất thích vị sư bá kia, mặc dù giữa bọn họ giống như có cái gì đó hiểu lầm.

      Nhân tương hành mộc, kỳ ngôn dã chân.

      đến chết còn nhớ nhung, đến chết vẫn mong người, nhất định là rất sâu rất sâu.

      Tô Nhược Mộng nhìn vẻ mặt đau thương của nàng, nhịn được mở miệng mà hỏi: "Lăng tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Kỳ Dịch Tử tiền bối là người thế nào của ngươi sao?" Ánh mắt của nàng có chút mê ly, có chút đau thương, giống như là hoài niệm cái gì.

      Lăng Cẩn Tịch phục hồi lại tinh thần, nhàng thở dài cái:" là sư bá của ta, nhưng mà ta chưa từng gặp . Chỉ nghe sư phụ về , sư phụ trước khi khắc kia, đều gọi tên . Mà ta ở chỗ này sống vài chục năm, nhưng lại chưa bao giờ thấy đến đây. Ta biết giữa bọn họ xảy ra cái gì, nhưng mà, ta biết sư phụ nhất định có cảm tình đặc biệt với sư bá."

      Đến chết còn gọi? Sư huynh muội? Tô Nhược Mộng cũng theo nàng khẽ thở dài hơi, bọn họ lại là đôi phu thê bất hoà, hoặc là bởi vì nguyên nhân gì mà vội vã phải tách ra. Kết quả sinh ly lại thành tử biệt, kiếp này còn có duyên gặp nhau.

      "Lăng tỷ tỷ, bọn họ chắc phải có đoạn tình cảm rất khắc sâu. Lần sau ta giúp ngươi hỏi xem Kỳ Dịch Tử tiền bối ở nơi nào, hoặc là ngươi theo ta cùng ra khỏi cốc, chúng ta cùng nhau tìm đồ đệ của Kỳ Dịch Tử." Tô Nhược Mộng nhìn mặt nàng chút động lòng, tiếp tục khuyên: "Cuộc sống đời người chỉ có thể tới, cách nào nghịch chuyển, Lăng tỷ tỷ ngươi nguyện ý ở chỗ này độc cả đời?"

      Lăng Cẩn Tịch rất động lòng, rất muốn ra ngoài dạo xem chút, nhưng mà, nàng vẫn chưa nghĩ ra, cũng biết rốt cuộc có nên ra ngoài hay ?

      Từ nàng ở chỗ này lớn lên, thành thói quen cuộc sống như thế, nàng đối bên ngoài thế giới vừa mong đợi vừa sợ hãi. Những năm này, mỗi lần ban đêm buông xuống nàng trông chừng sơn cốc yên tĩnh này nàng đều hỏi mình, muốn rời khỏi sao? Muốn ra ngoài xem chút sao?

      Nhưng mà, nàng rất nhanh lại gạt bỏ ý niệm này, bởi vì, nàng nỡ để mình sư phụ ở chỗ này, nàng bỏ được hoa hoa thảo thảo sư phụ lưu lại ở nơi này .

      Nơi này chính là nhà của nàng, nàng chưa bao giờ rời nhà . Mà thế giới bên ngoài như thế nào? Nàng có nắm chắc, cũng biết mình có thể thích ứng hay .

      Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lăng Cẩn Tịch vẫn lắc đầu cái, thản nhiên : "Ta , ta bỏ được nơi này. Nếu như có ngày ta suy nghĩ thông suốt rồi, hoặc là muốn ra ngoài chút, ta nhất định tìm ngươi."

      "Ta ở tại Tử Long Lĩnh, ngươi đến trong khách sạn dưới chân núi Tử Long Lĩnh với chưởng quỹ tìm ta là được, cho ta biết." Tô Nhược Mộng ghé đầu nhìn sắc trời bên ngoài, có chút thương cảm : "Lăng tỷ tỷ, lúc này ngươi muốn rời , ta cũng miễn cưỡng ngươi. Sáng sớm ngày mai ta liền rời , ta mất tích mấy ngày, Nhị Lôi Tử nhất định rất sốt ruột."

      Nhớ đến Lôi Ngạo Thiên, nàng liền hận được lập tức rời , nhưng bây giờ chạng vạng tối. Nàng chưa quen thuộc bên ngoài, cho nên, lúc này rời cũng thích hợp.

      "Nhị Lôi Tử?"

      "Ừ, là Giáo chủ của Ma Giáo, là ác ma trong mắt các danh môn chính phái giang hồ, nhưng ra là người rất tốt. Vài ba lời cũng thể ràng, nếu như sau này ngươi gặp được rồi, cùng chung đụng đoạn thời gian, ngươi phát là người rất tốt."

      Tô Nhược Mộng xong, mặt lên đỏ hồng nhàn nhạt .

      "À?" Đột nhiên nàng từ ghế nhảy lên, cả người ngơ ngác.

      Xong đời, nàng nhất định bỏ lỡ ngày thành thân. Lần này mẹ nàng nhất định biết chuyện nàng mất tích, mẹ nhất định lo lắng đến hỏng rồi?

      Theo như tính toán, hoặc là hôm nay, hoặc là ngày mai là ngày nàng và Nhị Lôi Tử thành thân. Nhưng bây giờ tân nương thấy, Nhị Lôi Tử coi như nghĩ thay nàng lừa gạt mẹ nàng, e rằng cũng là dối gạt được.

      Lăng Cẩn Tịch đứng lên, ân cần nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi: "Nhược Mộng muội muội, ngươi làm sao vậy?" Nàng cả kinh như vậy đúng là làm cho tâm người ta cũng bất ổn theo.

      "Ta lỡ hôn kỳ rồi, mẹ ta nhất định lo lắng gần chết, làm thế nào? Thân thể của nàng vốn là tốt, nếu như lo lắng thân thể nàng làm sao bây giờ? Còn nữa, mấy ngày nay Nhị Lôi Tử nhìn thấy ta, nhất định rất sốt ruột." xong, nàng tiến lên vài bước cầm chặt tay Lăng Cẩn Tịch, : "Lăng tỷ tỷ, sáng mai trời vừa sáng, ta liền rời ."

      Nếu như phải là chạng vạng ngày hôm qua trời đất xui khiến vào Vô Quả Cốc, nếu như phải thân thể của nàng mệt lả, lại cố tình nhà dột lúc trời mưa, từ tối hôm qua liền bắt đầu đau bụng đến bây giờ, sáng sớm hôm nay nàng nhất định rời khỏi cốc.

      Nếu như thời điểm xui xẻo, đúng là uống miếng nước lạnh cũng đau bụng.

      "Thân thể của ngươi được ? Ta xem ngươi người sắp mệt lả luôn kìa." Lăng Cẩn Tịch lo lắng nhìn nàng.

      " có việc gì! Ta nghỉ ngơi buổi tối là tốt, ngày mai vô luận như thế nào ta cũng phải ra khỏi Vô Quả Cốc, bên Tử Long Lĩnh biết loạn thành hình dáng gì?" Càng nghĩ tới những thứ này, Tô Nhược Mộng càng nóng lòng trở về.

      Lăng Cẩn Tịch gật đầu cái:"Được rồi, sáng mai ta đưa ngươi xuất cốc." Hai ngày nay vất vả mới quen cuộc sống với có người làm bạn , hưởng thụ có bằng hữu ấm áp, ngày mai bắt đầu nàng lại khôi phục cuộc sống trước kia rồi.

      "Tốt."

      Ban đêm, Tô Nhược Mộng cùng Lăng Cẩn Tịch hai người ngồi ở trong sân , trong bầu trời đêm lóe lên đầy sao, hai người ngẩng đầu nhìn trăng khuyết uốn cong, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng tràn đầy ly biệt ưu thương. khí tĩnh lặng trong sơn cốc trôi với mùi hoa nồng đậm, gió manh lướt qua gương mặt, mang lại loại cảm giác thư thái.

      Hai người cũng chuyện, đều lẳng lặng nhìn bầu trời.

      Hai người bèo nước gặp nhau, cũng vì sao hai ngày ngắn ngủn chung đụng sinh ra tình bạn kỳ diệu như vậy, giống như là lão bằng hữu nhiều năm. cần cố ý nhớ, dung nhan của đối phương cũng khắc ở trong đầu của mình.

      "Lăng tỷ tỷ, ta hi vọng có ngày có thể thấy ngươi tới tìm ta."

      "Ừ, ta cũng vậy hi vọng có ngày, chúng ta có thể ở bên ngoài gặp lại. Nhược Mộng muội muội, mọi việc ngươi phải cẩn thận, những người đó biết có còn ở bên ngoài chờ ngươi hay ?" Mặc dù nàng biết giang hồ là dạng gì, nhưng mà, nàng nếu như bị người khác đuổi tới nơi đây, lên tình cảnh của nàng rất nguy hiểm.

      Tô Nhược Mộng thở dài cái, ánh mắt kiên định : "Ta cũng biết, đối phương cũng dễ dàng buông tha như vậy, nhưng mà, sáng mai ta nhất định phải xuất cốc. Ta thể để cho gia nhân (người nhà) của ta lo lắng, coi như có người bên ngoài chờ ta...Ta cũng nhất định phải xuất cốc, nhanh chóng về nhà."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :