1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 59: Chân núi gặp tập kích(4)

      Edit:Thảo My

      xong, nàng liếc mắt nhìn Tô Nhược Mộng vẫn là nhịn được sinh khí, chuyện này nàng chỉ nghĩ chút sợ, nếu như phải là Ngạo Thiên kịp thời mang nàng trở lại, bây giờ nàng sớm biết bị ai bắt nơi nào? Thậm chí có thể . . . . . .

      "Mộng nhi, đồng ý với mẫu thân, bắt đầu từ bây giờ đùng cái xuống núi. Con gì mà nữa. Con có chuyện gì, mẫu thân làm sao mà sống đây? Ô ô ô. . ." Tô thị xong, nước mắt lộp bộp rơi xuống, cầm khăn tay thỉnh thoảng lau khóe mắt. Thấy vậy trong lòng Tô Nhược Mộng áy náy càng ngày càng đậm, càng ngày càng hối hận chuyện ngày hôm qua mình xuống núi.

      Tô Nhược Mộng lấy nam trang ngày hôm qua thay mang tới, nàng ngồi xuống, đưa tay nhàng lắc lắc cánh tay của nàng ấy, tựa như làm nũng : "Mẹ, ngươì tha thức cho Mộng nhi lần này ? Mộng nhi dám nữa, lần sau nếu như Mộng nhi còn làm loại chuyện suy nghĩ này, mẹ đánh ta mắng ta có được hay ? Mẹ, người cần tức giận?"

      Tô thị quở mắng nàng cái, bất đắc dĩ lắc đầu, ý tứ sâu xa : "Mộng nhi, mấy ngày nữa con chân chính trở thành đương gia chủ mẫu Tử Long Lĩnh rồi, con đối với người Tử Long Lĩnh, còn có người Phượng tộc, đều phải có trách nhiệm. Về sau con đừng làm chuyện xúc động như vậy nữa, lần này may là gây ra sai lầm lớn, các con cũng an toàn trở lại. Nhưng mà, nếu như các con có điều gì ngoài ý muốn? Tử Long Lĩnh này làm thế nào? Phượng tộc làm thế nào? Mẹ làm thế nào?"

      "Mẹ, ta biết sai rồi." Tô Nhược Mộng nghe nhịn được sợ rụt cổ cái.

      Nàng sớm hối hận, nhưng mà, vào lúc này nghe Tô thị Tử Long Lĩnh làm thế nào? Phượng tộc làm thế nào? Ta làm thế nào?

      Chính nàng đối với hành động của mình cũng cảm thấy xấu hổ, mình là quá ích kỷ, cư nhiên tổn hại nhiều trách nhiệm, cảm nhận của nhiều người như vậy.

      Tô thị thấy cái bộ dáng nàng này, trong lòng tức giận cũng tiêu tán ít, khẽ thở dài, cầm lên nam trang nàng mới để ở bàn, : "Y phục này ta mang , tránh khỏi sau này con lại làm chuyện hồ đồ."

      Tô Nhược Mộng nghe, vội vàng giơ tay phải lên thề: "Mẹ, ta bảo đảm! Ta bảo đảm cũng làm chuyện như vậy nữa."

      Ai, xem ra Tô thị bị mình chọc tức, cũng bị mình dọa sợ.

      nhiều lời như thế, nàng vẫn còn sợ mình ngày nào đó đầu lại bị lừa đá hư, làm chút chuyện bất chấp hậu quả. ra ngày hôm qua mình đúng là cư xử giống như đầu bị lừa đá, suy nghĩ đến màn nguy hiểm trong khách sạn, suy nghĩ đến bị người theo dõi, ngẫm lại hơn trăm cao thủ dưới chân núi kia, trong lòng của nàng lại xông lên nồng nặc sợ hãi.

      dám, cũng dám nữa.

      Tô thị đứng lên, cầm nam trang trong tay, : "Mẹ trước về phòng, con cũng đừng chạy loạn. Trong khoảng thời gian này Ngạo Thiên vừa phải chuẩn bị chuyện các con thành thân, lại phải đề phòng những người dưới chân núi, bản thân Ma Giáo lại có ít công vụ, con ngoan chút ."

      "Con biết rồi." Tô Nhược Mộng a tiếng, đưa mắt nhìn Tô thị rời , tới trước giường, giang thành hình chữ đại ngã xuống giường, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trướng.

      Cũng biết qua bao lâu, nàng đột nhiên xoay người từ giường nhảy xuống, mặt vui vẻ ra ngoài.

      Mấy ngày nay sau, nàng giống như quên chuyện tâm tâm niệm niệm ban đầu phải dẫn chúng giáo đồ làm ruộng, mà linh chi cùng hắc mộc nhĩ các loại trong rừng cũng bị nàng quên mất.

      Nàng thẳng tới viện hộ pháp, hướng Tứ Hộ Pháp muốn người, mang theo Lạc Băng Vũ, hai người người người mang giỏ trúc vào trong rừng sâu.

      Nàng và Lạc Băng Vũ rất lâu ở chung mình, từ lúc đến Tử Long Lĩnh, Lạc Băng Vũ lòng nghĩ sớm ngày luyện võ xuất sư, trong cuộc sống trừ ngủ cũng chỉ có luyện võ.

      "Băng Vũ, ở Tử Long Lĩnh quen thuộc chưa?" Tô Nhược Mộng đưa tay dắt tay nàng ấy, nhưng nàng ấy lại nhanh hơn, cho nàng bắt được tay của nàng ấy.

      "Thói quen."

      Tô Nhược Mộng sững sờ, nhìn mặt nàng nhiệt tình giống lấy trước kia, lời cũng ràng nhiều như trước, đoạn đường này đều là nàng hỏi câu, nàng ấy đáp câu.

      "Băng Vũ, ngươi giận ta sao? Ta cảm giác ta với ngươi lạnh nhạt ít?"

      Lạc Băng Vũ nghi hoặc nhìn nàng, ngay sau đó lắc đầu, giải thích: "Thuộc hạ có tức giận với phu nhân, chỉ là thân phận bây giờ của chúng ta bất đồng. Thuộc hạ cũng là hộ pháp Ma giáo p rồi, mặc dù Giáo chủ còn chưa công khai bên ngoài, nhưng mà, Băng Vũ coi mình là phần tử Ma Giáo rồi, cho nên, phu nhân là phu nhân, thuộc hạ là thuộc hạ, nên giữ khoảng cách."

      Tô Nhược Mộng nhìn Lạc Băng Vũ thành thục lên ít, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng bách vị tạp trần (rối loạn).

      Nàng cùng các hộ pháp chung đụng lâu, tư tưởng phương diện cũng thay đổi, hai người các nàng từ bằng hữu biến thành quan hệ chủ tớ. Nhưng mà, nàng muốn thay đổi, bởi vì, nàng ấy là nữ bằng hữu đầu tiên của nàng.

      Tô Nhược Mộng dừng bước, nhìn chằm chằm Lạc Băng Vũ, vẻ mặt chân thành : "Băng Vũ, ngươi đừng xem ta là cái gì phu nhân tốt sao? Ngươi là của người bạn đầu tiên của ta, ta nghĩ rằng quan hệ chúng ta thay đổi. xin lỗi, mấy ngày này ta để ý đến ngươi, ta nên bồi ngươi nhiều chút mới đúng."

      "Phu nhân, người đừng như vậy. Tâm ý phu nhân Băng Vũ đều hiểu, ở trong lòng Băng Vũ, phu nhân cũng là bằng hữu tốt nhất của Băng Vũ, tình bẵng hữa giữa chúng ta bởi vì thân phận biến hóa mà thay đổi. Chỉ là, bây giờ Băng Vũ người của Ma Giáo rồi, tương lai cũng là hộ pháp cận thân của phu nhân, cho nên chủ tớ phân chia thể vượt qua."

      Lạc Băng Vũ xong, liếc mắt nhìn nét mặt thất vọng của Tô Nhược Mộng, lại : "Phu nhân, chúng hộ pháp cùng Giáo chủ mặc dù danh nghĩa là chủ tớ, nhưng bọn đều huynh đệ. Cho nên, ta cùng phu nhân cũng giống vậy, mặc dù danh nghĩa là chủ tớ, nhưng vẫn tỷ muội tốt."

      Nghe vậy, Tô Nhược Mộng bất ngờ nhìn Lạc Băng Vũ, nhìn đáy mắt nàng chân thành, nhàng gật đầu.

      Trong thời gian ngắn ngủn, nàng thay đổi, trở nên trưởng thành, cũng biến thành chững chạc hơn. còn là nương líu rít trước kia, đây là bởi vì cùng các hộ pháp ở chung lâu, tư tưởng cũng bị lặng hóa (trở nên im lặng) sao?

      Nhưng mà, các hộ pháp phải vẫn luôn rất ồn ào sao? Thế nhưng nàng ngược lại trầm mặc?

      Đúng vậy, phu nhân, thuộc hạ, cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi, cũng ảnh hưởng đến tình bẵng hữu giữa các nàng.

      Tô Nhược Mộng thầm ở trong lòng cười nhạo chính mình:"Tô Nhược Mộng ơi Tô Nhược Mộng, ngươi cũng out rồi, thế nào cũng bắt đầu để ý những danh xưng này? Bây giờ ngươi còn xa xa mới nghĩ thấu đáo như Băng Vũ ."

      "Băng Vũ, ta hiểu. thôi, trong rừng nhất định có rất nhiều linh chi có thể hái."

      Cho tới bây giờ sau khi đến Tử Long Lĩnh, lần đầu tiên ở mình cùng nhau lâu như vậy, mà cũng lần đầu tiên buổi sáng Lạc Băng Vũ có luyện võ. Hai người ở trong rừng sâu vừa hái linh chi, vừa trò chuyện vui vẻ, tình cảm thân thiết như tỷ muội.

      Mà trải qua buổi sáng khảo sát, trong lòng Tô Nhược Mộng cái kế hoạch sơ hình (những khái niệm suy nghĩ ban đầu).

      Đợi đến khi nguy cơ qua , nàng nhất định phải dẫn dân chúng dưới chân núi cùng nhau tạo thành Thịnh Thế Điền Viên, khai phá đặc sản miền núi, đất đai trồng trọt, trồng lá trà, vun trồng cây ăn trái. . . . . .

      Họ xách theo hai giỏ lớn linh chi từ trong rừng ra, còn chưa tới tổng đàn, liền nghe được thanh gấp gáp của Đại Hộ Pháp.

      "Phu nhân, thuộc hạ tìm được ngừơi rồi, lão phu nhân cho người tìm người khắp nơi, hình như là có chuyện gì gấp?" Đại Hộ Pháp đứng ở trước mặt nàng, nhìn giỏ trúc trong tay nàng và Lạc Băng Vũ, thở phào nhõm mà .

      tìm nàng hai giờ, nếu như phải là họ từ trong rừng cây ra, đúng là biết nên đâu mà tìm họ?

      Tô Nhược Mộng nhét giỏ vào trong tay Đại Hộ Pháp, hướng phất phất tay, : "Ta về trước đây, các ngươi giúp ta mang đồ trở về." xong, nàng chạy xa.

      Tô thị phái người tìm nàng, cũng có chuyện gì mới phải?

      "Mẹ, người tìm ta có chuyện gì? Thân thể người thoải mái sao?" Tô Nhược Mộng hơi chạy vào phòng Tô thị thấy nàng yên lành ngồi ở trước bàn, lúc này mới thở phào nhõm.

      Tô thị ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn nàng, : "Mộng nhi, con đóng cửa phòng lại, mẹ có chuyện muốn hỏi con."

      Tô Nhược Mộng nhìn Tô thị khó được vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng rùng mình, yên lặng xoay người đóng cửa, tới trước mặt nàng, giọng mà hỏi : "Mẹ, người làm sao vậy?"

      PS tác giả: Về sau Nhược Mộng xuống núi, là bởi vì tình , hai là bởi vì cảm ứng (chương kế tiếp công bố, ra mọi người cũng ít nhiều có thể đoán ra chút.)

      PS( My): Lần này xuống núi làm mọi thứ thay đổi theo hướng khác gây ra rất nhiều sóng gió liệu tình của họ có đến tận cùng ???, mọi người đón xem nhé!!

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 60: Lại bị trói ? là xui xẻo!(1)

      Edit: Thảo My

      Tô Nhược Mộng nhìn Tô thị khó có được vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng rét lạnh, yên lặng xoay người đóng cửa, lại tới trước mặt nàng, giọng mà hỏi: "Mẹ, người làm sao vậy?"

      Tô thị mở lòng bàn tay ra, bên trong có túi gấm thêu mặt trời ấm áp cùng hồ bích thủy (xanh biếc), Tô Nhược Mộng có thể nhìn thấy tay nàng run rẩy. Nàng mù mịt nhìn Tô thị, hỏi: "Mẹ, cái này là cái gì? Người cho ta sao?"

      Đây là thế nào? Túi gấm này là chuyện gì xảy ra?

      Nàng chưa bao giờ thấy Tô thị nghiêm túc như vậy, trực giác túi gấm này có ý nghĩa gì đặc biệt.

      Nghe vậy, Tô thị kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Đây là từ nam trang con mặc ngày hôm qua rơi xuống, chẳng lẽ con biết?" xong, nàng ấy kích động nắm lấy tay của nàng, đáy mắt lóe ra ánh sáng khó hiểu:"Mộng nhi, con cho mẫu thân biết, vật này là ai đưa cho con?"

      Trong lòng Tô Nhược Mộng khỏi thất kinh, từ trong quần áo của nàng rơi ra ngoài? Nhưng nàng xác định vật này phải của nàng.

      Nàng hoang mang lắc đầu cái, : "Ta cũng biết, vật này phải của ta."

      "Con suy nghĩ kỹ, ngày hôm qua xuống núi con có gặp phải chuyện gì kỳ quái hay ? Hoặc là gặp phải người kỳ quái nào?" Tô thị nhìn nàng còn vẫn là dáng vẻ hoang mang, trực tiếp làm hỏi: "Ngày hôm qua xuống núi con có gặp được phu nhân tóc trắng phơ hay ?"

      "Mẹ, làm sao người biết?" Tô Nhược Mộng trợn to hai mắt, mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Tô thị, rồi tiếp: "Tại trong khách sạn coǹ đụng phải lão bà bà tóc trắng cùng nương, nhưng mà, con cũng nhận ra nàng, cũng có cùng nàng chuyện."

      Đột nhiên, trong đầu của nàng lên hình ảnh nương đẩy mình ngã xuống đất, trong lòng đột nhiên có chút hiểu ra: "Mẹ, ta nhớ ra rồi cái này túi gấm có thể là do nương kia ở lúc đụng ta, thừa dịp ta chú ý đặt ở người ta."

      Mắt Tô thị nhìn túi gấm trong lòng bàn tay, đường cong mặt nhất thời nhu hòa, giống như là vật nàng quý mất rồi lại tìm thấy, trong miệng thào : "Nàng tới, nhiều năm như vậy thấy, rốt cuộc có cơ hội gặp nhau."

      "Người nào?" Tô Nhược Mộng nghe lời của nàng , trong lòng có thể kết luận Tô thị biết cái bà bà tóc bạc đó, mà có còn từng là người rất thân thiết

      "Mẹ, bà lão kia chẳng lẽ là người của Phượng tộc?"

      Người của Phượng tộc nhanh như vậy tìm tới? Nếu như họ là người Phượng tộc, nàng cũng có thể lý giải vì sao vị lão bà kia lúc ở khách sạn cứ nhìn chằm chằm nàng?

      Khẽ vuốt cằm, hai mắt Tô thị óng ánh nhìn Tô Nhược Mộng, : "Nếu như mà ta đoán sai, con thấy bà lão kia chính là Nhị Trưởng Lão Phượng tộc chúng ta —— Thủy Noãn. Phượng tộc xảy ra chuyện gì sao? Nàng làm sao lại ra ngoài?"

      xong, Tô thị nhíu chặt hai hàng chân mày lại.

      Phượng tộc bởi vì có Phượng chủ, tất cả công việc đều do Tứ Đại Trưởng Lão xử lý, theo lý thuyết, Nhị Trưởng Lão nên ra khỏi Phượng tộc. Nhất định là Phượng tộc xảy ra chuyện gì? Nhưng mà, tại sao nàng có thể tìm được nơi này? Chẳng lẽ là Tứ Đại Trưởng Lão biết Phượng chủ xuất ?

      "Mộng nhi, con là bên người nàng còn có nương?" Tô thị nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi.

      Tô Nhược Mộng nghe được Phượng tộc kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, tâm tư rối loạn, nàng nhìn Tô thị vội vàng, khe khẽ gật đầu.

      Tô thị đại khái có thể hiểu, vì sao Thủy Noãn trưởng lão có thể nhanh như vậy tìm tới nơi này, bên người nàng nương kia chác là trưởng lão kế nhiệm. Trưởng lão mới và Phượng chủ mới có loại cảm ứng đặc biệt, cũng có khả năng các trưởng lão thông qua cái gì biết rằng Phượng chủ mới xuất .

      Đây hết thảy, đợi nàng gặp Thủy Noãn chuyện cũng có thể biết rồi.

      "Mẹ, người muốn xuống núi?" Tô Nhược Mộng nhìn mặt Tô thị lóe lên vẻ kích động, trực tiếp hỏi.

      Tô thị lắc đầu:" giờ phải lúc, nếu như nàng là Thủy Noãn, nàng nhất định ở dưới chân núi chờ chúng ta. Tình thế tại rất loạn, chân núi có đống người chờ có người Tử Long lĩnh xuống núi, cho nên, mẹ thể gây thêm phiền toái cho các con, chờ qua tất cả yên tĩnh trở lại rồi hãy ."

      Mặc dù nàng rất muốn gặp người quen cũ, nhưng mà, nàng biết bây giờ phải là thời cơ tốt xuống núi.

      Những chuyện ngày hôm qua Mộng nhi trải qua , chỗ tối chân núi có ít người có lúc nào cũng nhìn chằm chằm Tử Long Lĩnh, họ chỉ cần vừa thân, cũng bị phát .

      Tô Nhược Mộng thở phào nhõm, may là Tô thị phải lập tức xuống núi gặp cái Nhị Trưởng Lão gì đó, ngày hôm qua bọn họ cùng Hắc Các và thiết vệ nổi lên xung đột, tại khí chân núi nhất định càng khẩn trương, trước mắt họ vẫn nên xuống núi.

      ... ........

      Kinh Thành, Thành Vương phủ.

      "Ba ba. . . Đồ ăn hại, tất cả đều là đồ ăn hại." Tìm được đường sống trong chỗ chết Hắc Hổ mạch bỏ chạy, chạy thẳng về Thành Vương phủ tất cả chuyện ở chân núi Tử Long Lĩnh cho Đông Lý Phonǵ, nhưng chờ đợi cũng chỉ là cái bạt tai độc ác tê dại.

      Hắc Hổ nhúc nhích đứng ở trước mặt Đông Lý Phong, tự động xin giết giặc: "Chủ tử, phải là người chúng ta có vấn đề? Thời điểm chúng ta cùng Lôi Ngạo Thiên giao thủ, trong rừng phong vang lên tiếng đàn tràn đầy sát khí, thanh đàn kia làm chúng ta khí huyết cuồn cuộn, chúng ta căn bản kháng cự nổi."

      "Tiếng đàn? giang hồ lúc nào lại xuất vật như vậy? Các ngươi chính là đám ăn hại, thua ở tay người ta , còn lấy lý do sứt sẹo như vậy tới khoác láo với ta?" Hai mắt Đông Lý Phong đỏ ngầu, giận dữ trừng mắt người làm cho hết sức thất vọng.

      Hơn trăm số tinh , cứ như vậy bị Lôi Ngạo Thiên tiêu diệt.

      Bọn họ nhiều người như vậy chỉ có thương tổn chút nào, hơn nữa còn trơ mắt nhìn Tô Nhược Mộng trở lại Tử Long Lĩnh.

      Đồ ăn hại tất cả đều là đồ ăn hại.

      Hai tay Đông Lý Phong rủ xuống siết chặt, mu bàn tay tất cả gân xanh đều ra, hoàn toàn phục, những người đó đều là tinh của , tốn thời gian chi phí tài lực huấn luyện ra tinh , lại giống như cọp giấy, bị Lôi Ngạo Thiên dễ dàng tiêu diệt.

      Phút cuối cùng, còn để cái đồ ăn hại này đến thông báo cho biết, cái này ràng khoe khoang với .

      Mà cái tên ngu xuẩn trước mắt, lại còn dám tìm cái lý do rách nát như vậy, là uổng công nuôi.

      Đông Lý Phong cắn chặt răng, xoay người vung chưởng trực tiếp đánh về phía đỉnh đầu Hắc Hổ, hai mắt Hắc Hổ trừng lớn, mặt thể tin nhìn Đông Lý Phong hạ độc thủ với , khóe miệng bật ra tia máu, đưa tay chỉ Đông Lý Phonǵ, ngập ngừng: "Chủ tử, ngươi. . . Ta. . ."

      mấy cái chữ đứt quãng, ngã xuống đất, nhúc nhích, cặp mắt đến chết vẫn trừng to.

      "Ôi." Gương mặt mấy người tại chỗ kinh hãi, nhìn Hắc Hổ đất dù chết cũng nhắm mắt, mặt bi thống chợt lóe rồi biến mất, nội tâm giống như nước sôi trào muốn phá ra,cuồn cuộn.

      Mặc dù bọn họ biết tâm tình Đông Lý Phong tốt bắt bọn họ hả giận, nhưng mà, bọn họ cũng có ai lường trước, có ngày Đông Lý Phong đích thân đưa bọn họ đưa xuống hoàng tuyền.

      Bọn họ đối với trung thành tận tâm, oán hối hận, đánh trả, mắng lại, ngờ lại nhận được kết cục như vậy.

      Hôm nay là Hắc Hổ, cũng có thể ngày mai là bọn họ. Nghĩ tới đây, đáy mắt bọn họ thoáng qua chút xác định, nội tâm lạnh.

      Đông Lý Phong gắt gao nhìn chằm chằm sáu người trước mắt, lạnh lùng hỏi: "Thế nào? Các ngươi đây là thay Hắc Hổ cảm thấy đáng sao? Nội tâm các ngươi hận ta sao?" Vừa , vừa quan sát ánh mắt của bọn , rồi tiếp: "Các ngươi nên hận lầm người, các ngươi nên hận chính là Lôi Ngạo Thiên, đây tất cả đều là bởi vì ."

      "Thuộc hạ dám!" Mặt sáu người thay đổi cùng nhau lên tiếng, thu chặt tất cả cảm xúc lại.

      "Ha ha!" Đông Lý Phong ngửa đầu cười to mấy tiếng, giễu cợt, : "Các ngươi dám phải làm thế nào đây? Đây chính là mạng của các ngươi, Hắc Tam, Hắc Cẩu, hai người các ngươi dẫn thêm người canh giữ ở chân núi Tử Long Lĩnh, phàm là người từ Tử Long Lĩnh xuống, trừ Tô Nhược Mộng ra, giết tha!"

      "Dạ, thuộc hạ tiếp lệnh." Hắc Tam cùng Hắc Cẩu gối quỳ xuống, chắp tay tiếp lệnh, xoay người dùng khóe mắt liếc qua Hắc Hổ đất.

      Thân là hạ nhân, thân bọn họ chỉ xứng sống trong bóng tối, cho tới bây giờ chưa bao giờ có quyền lựa chọn.

      Đúng, Đông Lý Phong đúng, bọn họ phục phải làm thế nào đây?

      Bọn họ có thể hận, có thể oán , có thể tìm kiếm người báo thù —— chỉ có thể là Lôi Ngạo Thiên.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 60: Lại bị trói ? là xui xẻo!(2)

      Edit:Thảo My

      Đông Lý Phong nhàn nhạt liếc qua Hắc Hổ đất, phân phó Hắc Lang: "Tìm người chôn ."

      Dứt lời, liền xoay người rời thư phòng, trực tiếp tới ngoài cửa vương phủ.

      muốn vào cung, muốn gặp vua, thỉnh lệnh mang binh diệt Tử Long Lĩnh. thể chờ đợi thêm nữa, lần trước bị Lôi Ngạo Thiên trói Tử Long Lĩnh, trở lại kinh thành nghe được những lời đồn đại quả là làm tức chết.

      Những đại thần quý tộc, những hoàng tử kia, có phải ở sau lưng cười vô năng? Ngay cả hoàng đế luôn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng vì vậy còn đối với lạnh nhạt ít, đáy mắt hoàng đế thất vọng, thu hết ở trong mắt.

      Cho nên, thể nhịn được nữa. nhất định phải tự mình mang binh san bằng Ma Giáo, tự tay chặt đầu Lôi Ngạo Thiên xuống, nếu , cũng nữa đừng nghĩ được lão hoàng đế khen ngợi, lần nữa lấy lại uy tín trước mặt của mọi người và các hoàng tử.

      Hôm nay thái tử bị hoàng đế phạt biệt viện suy nghĩ, các hoàng tử cửa sớm thầm đấu đá, chuyên tâm muốn lấy lòng lão hoàng đế. Nhất là nhị ca , Đông Lý Hoàn từ sau khi từ Tử Long Lĩnh trở lại, trong các hoàng tử, danh tiếng của là lớn nhất, lão hoàng đế đối với cũng vô cùng tốt, ngay cả khi bỏ Quyền Vương phi cũng nhiều lời chỉ trích.

      Chỉ là, ngược lại có thể hiểu được tại sao nhị ca lại muốn bỏ rơi Quyền Vương phi, đó là bởi vì nhị tẩu có bất kỳ lực lượng nhà mẹ đẻ, nếu như nhị ca muốn lên cái cao vị đó, nhất định phải có lực lượng họ ngoại phía sau đủ lớn.

      Mà lực lượng đó đương nhiên là đến từ phía trắc phi, trắc phi của nhị ca lại là cháu Trấn Quốc Công.

      Nghĩ tới đây, Đông Lý Phong đột nhiên nghĩ tới vị trí chính phi của mình còn bỏ trống, lại nghĩ tới biểu muội vẫn có mang tình ý với , trong lòng sinh kế sách.

      Đông Lý Phong mặt mày hớn hở từ trong cung mẫu phi —— Cẩn quý phi phong thái tài hoa ra, mới vừa Cẩn quý phi lại thúc dục thành thân, cũng cố ý muốn thúc đẩy và Nam Cung Lâm, nghĩ đến mục đích mình vào cung, liền giả bộ hiếu thuận đồng ý.

      Chuyện tiến triển rất thuận lợi, còn chưa mở miệng, mẫu phi tự mình ra, vừa hợp tâm ý của . Chỉ là khi đồng ý cuộc hôn nhân này, đầu óc của tự chủ được lên bóng hình xinh đẹp của Tô Nhược Mộng .

      sao, chỉ cần ngồi lên cái ghế kia rồi, Tô Nhược Mộng cũng có thể thu vào hậu cung.

      tại cần mẫu cữu ( cậu bên mẹ) Nam Cung Trọng Khiêm ủng hộ, Nam Cung Trọng Khiêm là thừa tướng Đông Lý triều, có thể là dưới người, vạn người, tương lai nhất định có thể giúp ít. Nghĩ tới đây ý cười khóe môi Đông Lý Phong càng đậm.

      "Thỉnh an Vương Gia!" Thái giám trước cửa đại điện nghị thấy tới, liền vội vàng tiến lên thỉnh an.

      Đông Lý Phong nhìn cái, : "Ngươi vào thông báo tiếng, ta có chuyện quan trọng cầu kiến hoàng thượng."

      "Cái này. . ." Thái giám giữ cửa do dự chút, ngước mắt nhìn , sợ hãi lên tiếng: "Quyền Vương gia cùng Trấn Quốc Công trong đại điện, hoàng thượng phân phó để cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Xin Vương Gia thứ tội."

      "Ngươi. . ." Đông Lý Phong đưa tay chỉ thái giám giữ cửa lạnh giọng hét lớn.

      Tất cả đều là chút lợi thế gì đó, trước kia thời điểm đắc thế, bọn họ nào dám cản đường ? Nào dám chuyện với như vậy? là lố lăng.

      Đông Lý Phong cắn răng, nhịn xuống muốn buột miệng mắng to, thầm ở trong lòng đánh bút trướng (uất hận) này lên người của Lôi Ngạo Thiên. Đáng chết Lôi Ngạo Thiên, đều bởi vì người, đều do ngươi làm chuyện tốt.

      Trong đại điện nghị lão hoàng đế nghe thanh phía ngoài, nhàng cau mày phân phó thái giám cận thân bên cạnh: "Tiểu Lý Tử, ngươi ngoài cửa xem có phải Thành Vương gia hay ? Nếu như đúng để cho vào."

      "Dạ, nô tài tuân chỉ." Lý công công lên tiếng, rời , ra đại điện nhìn vẻ mặt giận dữ của Đông Lý Phonǵ, vội vàng thỉnh an: "Nô tài thỉnh an Vương Gia! Vương Gia, hoàng thượng thỉnh ngài vào."

      "Hừ. Lý công công, ngươi cũng nên dạy dỗ đồ đệ của ngươi, trong hoàng cung nên làm như thế nào làm cho tâm tình các chủ tử phóng hảo( buông thả)?" Đông Lý Phong trừng mắt liếc thái giám giữ cửa, hừ lạnh tiếng, dừng lại chỉ trích Lý công công bên cạnh.

      Lý công công khom mình, cười cười, mặt nhận tội lên tiếng: "Vương Gia dạy phải, nô tài nhất định dạy bọn họ tốt." xong, theo sát bên người Đông Lý Phong vào đại điện nghị .

      Đông Lý Phong mỉm cười vào đại điện, mặt chút nào như mới vừa tức giận, hướng về phía chủ vị Hoàng đế, cung kính thỉnh an: "Nhi thần thỉnh an phụ hoàng."

      Lão hoàng đế nhìn cái, mặn nhạt mà : "Miễn lễ, ngươi tới tìm trẫm có việc gấp?"

      "Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần đặc biệt tới để xin dẫn quân thu phục Tử Long Lĩnh, xin phụ hoàng ân chuẩn."

      Lão hoàng đế như có điều suy nghĩ quan sát , đáy mắt xẹt qua nhàn nhạt thất vọng, lập tức phủ quyết, vui : "Biên thành mới vừa truyền đến cấp báo, Hiên Viên triều gần đây tụ tập lượng lớn binh lính hạ trại cách biên thành xa, ngươi vẫn còn nghĩ tới mang quân thu phục Tử Long Lĩnh?"

      đối với đứa con trai này có chút thất vọng, mắt thấy muốn đánh trận, trong mắt của lại chỉ nhìn thấy khát vọng muốn Ma Giáo hoàn toàn biến mất.

      Mặc dù cũng rất muốn thu hồi Tử Long Lĩnh, muốn nơi đại biểu cho long khí lại bị Ma Giáo chiếm, hơn nữa còn là người có đông đảo tà giáo. Nhưng mà, Lôi Ngạo Thiên này tuy là cuồng vọng, lại phát có bất kỳ toan tính làm phản, cho nên, cũng phải hết sức lo lắng.

      Ngược lại, tại tình huống biên thành là hết sức khẩn cấp, được phép có bất kỳ sai lầm nào.

      Những năm này, lòng nghĩ thu hồi Tử Long Lĩnh, tập trung ít binh lực, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ thành công vượt qua núi. tại cũng nên thu hồi những binh lính kia, đặt trọng tâm ở biên thành.

      "Hoàng thượng, người để cho cựu thần mang binh gặp những binh lính Hiên Viên kia, nếu áp chế được nhuệ khí của bọn họ, bọn họ nhất định cho rằng triều đình ta có người nào, mà dân chúng biên thành cũng ngày bình yên." Trấn Quốc Công bên quỳ xuống, xin mang binh xuất chinh.

      Lão hoàng đế nhìn Trấn Quốc Công lớn tuổi, thầm than trong lòng, năm tháng tha con người, Trấn Quốc Công khai triều của bọn họ cũng già rồi. Để cho từng tuổi này rồi mà còn xuất chinh, ổn. Nhưng bây giờ trong triều cũng người nào thích hợp, tin được có thực lực, có thực lực lại tin được.

      Đông Lý triều có hơn hai mươi năm đánh giặc rồi, bình thường những người ở trại lính kia tất cả đều tán lười (lười biếng, lẻ tẻ) qua ngày, hôm nay muốn ra sa trường, chỉ sợ phải là đối thủ của binh lính Hiên Viên hung dũng, đối với lần này, rất lo lắng.

      Lão hoàng đế khẽ thở dài hơi, : "Trấn Quốc Công ngươi trước đứng lên , hôm nay tuổi tác ngươi cao, hay là nhà di dưỡng già thôi."

      "Phụ hoàng, để nhi thần mang binh xuất chinh ." Quyền Vương tức thời quỳ xuống, xin ý chỉ Hoàng đế.

      Trấn Quốc Công phục hồi tinh thần lại, lập tức phụ họa lời Quyền Vương: "Hoàng thượng thương cảm vi thần, vi thần tạ chủ long ân. Nhưng mà, ăn lộc của vua, gánh phiền cho vua. Thần mặc dù tuổi tác cao, nhưng có thể ở phía sau màn làm quân sư, theo Quyền Vương gia xuất chinh. Xin hoàng thượng chuẩn tấu!"

      Hoàng đế hơi híp mắt quan sát Quyền Vương cùng Trấn Quốc Công quỳ dưới đất, gật đầu cái, : "Được, được, tốt! Các ngươi hãy bình thân. Chuyện này do Trấn Quốc Công theo quân phụ tá hoàn( giúp đỡ), nhất định có làm cho những thứ cẩu tặc Hiên Viên kia chạy về hang ổ."

      xong, nhìn Đông Lý Phonǵ, phân phó: "Thành nhi, chuyện Tử Long Lĩnh ngươi cũng đừng xen vào nữa. Lôi Ngạo Thiên này tuy là cuồng vọng, nhưng cũng có dã tâm, nếu như chọc giận đến , chúng ta ngoại địch bên trong cũng loạn xong. Gần đây ngươi cần lại trêu chọc , thu hồi chuyện Tử Long Lĩnh chờ đến sau khi bình định biên thành, bàn lại. Mặt khác, rút quân đội ở đươi chân núi về, để cho bọn họ theo đại quân cùng nhau tiến về phía biên thành."

      Hoàng đế xong, thể nhìn thấy dao động sâu xa phía dưới, trong lòng đối với Thành vương lại thêm mấy phần bất mãn. Người được việc, đối với chuyện đều phải biết nặng , nhưng lại chỉ biết ân oán cá nhân, khó thành đại .

      Đông Lý Phong bắt được trong mắt Hoàng đế có nhàn nhạt thất vọng, trong lòng khỏi rét lạnh, vội vàng đồng ý.

      "Nhi thần tuân chỉ!"

      Chiến biên thành nổ ra, binh lính Đông Lý rút lui khỏi chân núi Tử Long Lĩnh, cùng lúc đó triều đình bố cáo thiên hạ, chuyện Tử Long Lĩnh có bảo tàng là do người có lòng dạ ý đồ bất chính truyền ra, người tung tin đồn mưu tính rung chuyển long mạch sơn bị xử trảm.

      Bố cáo ban xuống, lòng người giang hồ nhân sĩ dưới chân núi đại loạn, quân đội của triều đình rút lui để cho ý tưởng bọn họ muốn thừa dịp cháy nhà cướp ngâm nước, dựa vào lực lượng giang hồ bọn họ như vụn cát, là khó công kích lên Tử Long Lĩnh.

      Bọn họ từng người chỉ đành phải nhìn Tử Long Lĩnh xanh biếc dào dạt mà than thở, chán nản rời . Bắt đầu chuẩn bị tham gia đại hội võ lâm tháng sau.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 60: Lại bị trói ? là xui xẻo!(3)

      Edit: Thảo My

      "Toàn bộ bọn họ cứ như vậy rời ?" Tô Nhược Mộng nhìn Lôi Ngạo Thiên có chút thất vọng hỏi, mặc dù bọn họ đánh mà lui cũng là chuyện tốt, nhưng hành động lần này của mấy người giang hồ đúng là làm cho nàng thất vọng.

      Lôi Ngạo Thiên nhìn khuôn mặt nhắn thất vọng của nàng, chế nhạo: "Nương tử, nàng thất vọng vì bọn họ đánh lên đây? Hay là thất vọng về sau ít cơ hội đếm bạc?"

      Về điểm mọn này của nàng, vẫn hiểu. Những người đó rời , mỗi ngày bạc thu vào cũng mất.

      "Chàng ràng cũng biết, còn hỏi." Tô Nhược Mộng làm nũng với .

      "Vi phu cảm thấy nương tử nên nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe, yên ổn, vui vẻ chuẩn bị làm tân nương xinh đẹp." Lôi Ngạo Thiên nhớ đến mấy ngày nữa thành thân, khóe miệng khỏi cong lên, lại : "Nàng phải là lòng nghĩ mấy cái thứ trong rừng sao? Sau khi kết hôn, nàng cứ thoải mái mạnh dạn làm theo như ý của mình , những chuyện khác giao cho lão Tây là tốt rồi."

      Nghe vậy, Tô Nhược Mộng đảo qua thất vọng mặt, khuôn mặt nhắn lập tức nhấp nháy rực rỡ lên, nàng vui vẻ nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Mấy ngày nữa Tây Đường chủ đến sao?"

      " dám đến? Giáo chủ thành thân, cũng phải là chuyện . Ha ha!" Lôi Ngạo Thiên xong, vẫn nhịn được vui vẻ bật cười.

      "Vậy được rồi, mấy ngày nay ta suy nghĩ làm sao để mở mới, đến lúc đó lại cùng Tây Đường chủ thương lượng chút." Tô Nhược Mộng nghĩ đến có thể thấy thiên tài buôn bán trong truyền thuyết, khỏi có chút mong đợi.

      Nàng tin tưởng, do nàng quản lý việc xuất vật phẩm, từ thiên tài buôn bán tới quảng cáo, nhất định có thể mã đáo thành công.

      Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng vừa nhắc tới chuyện này, lại thành ra hưng phấn như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu. hiểu nổi, tại sao nàng cảm thấy hứng thú với những thứ đó? Nữ nhân phải đều hy vọng trải qua cuộc sống trong nhung lụa ? Sao nàng lại có chuyên tâm muốn hạ điền trồng trọt?

      "Nương tử, vi phu vẫn hiểu, vì sao nàng lại hứng thú với cây nông nghiệp như vậy?"

      "Dân dĩ thực vi thiên (người dân xem thức ăn hơn tất cả), tự mình làm, cơm no áo ấm." vất vả mới tới thời hoàn toàn ô nhiễm, nàng sao có thể lãng phí những tài nguyên này? Suy nghĩ chút kiếp trước mình bởi vì ngộ độc thức ăn mà chết, nàng càng thêm ham thích với thực phẩm màu xanh lá cây hơn.

      Bên ngoài Tử Long Lĩnh là loạn thế, dân chúng khổ thể tả, có rất nhiều người ăn đủ no, mặc đủ ấm. Nếu như họ trồng ra nhiều lương thực, có thể cứu tế người nghèo, hai có thể bán, gia tăng tài chính thu vào cho Ma Giáo.

      Giáo đồ Ma Giáo ít, đại gia đình chi tiêu cũng , bọn họ mang tài nguyên Tử Long Lĩnh khai phá, tối thiểu có thể cung ứng lương thực cho mình .

      Trọng điểm là —— ăn được yên tâm!

      Lôi Ngạo Thiên hiểu gật đầu cái, nhìn nàng lấy làm kiêu ngạo cười cười, : "Nương tử của ta quả hiền thê lương mẫu, xuất giang hồ, nhập Ma Giáo, trồng được đất đai, lên được thương trường."

      "Ha ha, miệng ngọt."

      "Để nương tử được vui vẻ, thoải mái, là trách nhiệm của vi phu ."

      "Cho chàng điểm màu sắc, chàng liền. . ."

      "Giáo chủ." Đại Hộ Pháp nôn nóng vội vã từ bên ngoài vào, thấy Tô Nhược Mộng ngẩn người, cúi thấp đầu xuống.

      Lôi Ngạo Thiên nhìn mặt nôn nóng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

      Đại Hộ Pháp khổ sở liếc mắt nhìn Tô Nhược Mộng, có lên tiếng. biết Tô Nhược Mộng ở chỗ này, sớm biết, tại tiến vào.

      "Lão Đại, ngươi có chuyện gì cứ , Mộng nhi phải người ngoài."

      Đại Hộ Pháp ngẩng đầu nhìn , : "Đại tiểu thư rời ." vốn khinh thường gọi nàng là đại tiểu thư, mặc dù trước kia vẫn gọi nàng đại tiểu thư, nay, chỉ là muốn ở trước mặt Tô Nhược Mộng khó hiểu chút.

      Doãn Tâm Nhi mang đến cho cảm giác là nữ nhân đơn thuần, lại còn có tâm cơ, động cơ lần này nàng trở về cảm thấy hề đơn giản.

      Nghe vậy, lông mày xinh đẹp của Lôi Ngạo Thiên cau lại, hỏi:"Nàng có lưu lại thứ gì ?" tốt vì sao phải rời ? Đông Đường chủ tra được kết quả, ngày hôm trước nhận được. bởi vì nàng chỉ có nữ nhi, cũng nhi tử, Quyền Vương lại muốn có được ủng hộ của Trấn Quốc Công, cho nên, muốn nâng trắc phi lên làm Quyền Vương phi.

      Từ trước đến giờ Doãn Tâm Nhi là nữ nhân tâm cao khí ngạo, để cho nàng từ chính phi biến thành trắc phi, tất nhiên phục, cuối cùng chọc giận Quyền Vương, Quyền Vương dưới cơn nóng giận liền hưu nàng, mà nàng cũng kiêu ngạo mang theo nữ nhi rời kinh thành.

      Mặc dù nhận được kết quả điều tra, nhưng vẫn còn có chút hoài nghi, lẽ ra Quyền Vương để cho nàng mang theo khuê nữ của mình rời khỏi vương phủ. Mà người cao ngạo như nàng, cũng lựa chọn trở về Tử Long Lĩnh, dù sao lấy trường hợp nàng trở lại, chắc chắn chính là tự quăng cho chính nàng bạt tai lớn.

      Trừ phi, nàng còn có nỗi khổ tâm hay tình gì.

      "Nàng đưa nữ nhi đến khách sạn, sau đó mình rời ." Đại Hộ Pháp hồi báo chi tiết, nghe đến cái tin tức này, cũng rất là khó hiểu, vì sao nữ nhân kia phải lưu lại nữ nhi của mình, mình rời ?

      Nghe vậy, lông mày Tô Nhược Mộng chau lại, nhìn Đại Hộ Pháp hỏi :"Biết nguyên nhân ?"

      "Trong thư ."

      Tô Nhược Mộng chuyển mắt nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, giọng hỏi: "Nếu chúng ta xuống núi hỏi nữ nhi của nàng chút? Có lẽ tiểu nương kia biết nguyên nhân." tại nhìn thấy người kia, cũng phải xem đứa bé thôi. Nàng cho rằng mẫu thân nếu như phải là vạn bất đắc dĩ, cũng chịu bỏ con của mình lại.

      "Ta. . ." Lôi Ngạo Thiên có chút chần chờ, thành , có chuẩn bị gặp Doãn Tâm Nhi, chỉ muốn để cho nàng mang theo nữ nhi có cuộc sống ổn định là được rồi. nhiều năm như vậy, mặc dù tâm mình bởi vì tại có Tô Nhược Mộng, cho nên lạnh nhạt với ruồng bỏ đau xót kia, cũng có thể hiểu, ban đầu nàng vì mà rời . Nhưng mà, biết nên đối mặt với nàng như thế nào?

      Lúc thù hận, luôn tưởng tượng qua ngàn vạn phương thức gặp mặt, nhưng mà, lại chưa từng nghĩ tới gặp mặt theo phương thức này.

      tại tâm của chỉ có Tô Nhược Mộng là đủ, hoàn toàn có chỗ cho thống hận năm xưa. Hóa ra, hận, là bởi vì thương.

      "Chàng đừng ta ta nữa. Ta hiểu biết trong lòng của chàng nghĩ gì? Chàng yên tâm, ta có những ý nghĩ khác, chúng ta trước nên biết chuyện gì xảy ra? Rồi hãy ." Tô Nhược Mộng đứng lên, lôi kéo tay Lôi Ngạo Thiên ra bên ngoài.

      Tâm tình của , nàng hiểu. Nhưng mà, nếu như đối mặt, gặp mặt Doãn Tâm Nhi lần, cái tính cổ quái của thể tốt lên được.

      Tâm bệnh còn cần tâm dược.

      Chỉ khi có thể bình thản đối mặt với nó, vướng mắc trong lòng mới có thể vĩnh viễn biến mất.

      Mà nàng cũng rất hiểu , đối với nàng ta dù là có tình , có hận ý, nhưng vẫn tồn tại thân tình. là người trọng tình trọng nghĩa, điểm này, từ trước tới nay nàng luôn cho là như vậy.

      Khi bọn tới trước khách sạn nữ nhi của Doãn Tâm Nhi ngồi ở cửa khóc thút thít, tiểu bộ dáng này hoa lê đẫm mưa, làm cho người ta vừa nhìn liền đau lòng.

      Lôi Ngạo Thiên liếc nhìn lại, cả người đều ngẩn ở nơi đó, giống như thời gian đảo ngược, khắc sâu vào mắt chính là hình ảnh Doãn Tâm Nhi khi còn bé. Dáng dấp mẹ con các nàng quả quá giống, như khuôn đúc ra.

      Tô Nhược Mộng theo tầm mắt của nhìn sang, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên thừ người ra, trong lòng xác định tiểu nhân nhi ngồi trước cửa chính là nữ nhi của Doãn Tâm Nhi , hơn nữa, dáng dấp hai mẹ con các nàng còn rất giống nhau.

      Nếu , Lôi Ngạo Thiên cũng có vẻ mặt này.

      Khẽ kéo cánh tay Lôi Ngạo Thiên, Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn , : " thôi, qua hỏi chút." Dứt lời, lôi kéo tay của tới cửa khách sạn.

      Lôi Ngạo Thiên có chút bị động để cho nàng kéo đến trước mặt tiểu nương.

      Tô Nhược Mộng ngồi xổm xuống, tròng mắt nhìn nàng, ân cần hỏi han: "Tiểu nương, làm sao ngươi khóc? cho tỷ tỷ có được hay ?"

      Tiểu nương nâng khuôn mặt nước mắt loang lổ lên, bộ mặt phòng bị nhìn nàng, thấy nàng vẫn ấm áp mỉm cười với mình, phòng ngự trong lòng cũng buông lỏng đôi chút, hít mũi cái, : "Mẹ ta cần ta nữa, nàng cũng cần ta, ô ô ô. . ."

      xong, nàng lại bắt đầu khóc.

      Tô Nhược Mộng rút khăn tay ra, dịu dàng lau nước mắt cho nàng, nhu hòa dụ dỗ : " cho tỷ tỷ, tên ngươi là gì có được hay ? Đợi tỷ tỷ tìm mẫu thân với ngươi."

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 60: Lại bị trói ? là xui xẻo!(4)

      Edit: Thảo My

      Đáy mắt nàng hoàn toàn ra sợ hãi bị vứt bỏ, ánh mắt long lanh như nước khảm khuôn mặt tròn mập mập, từ ngũ quan xinh xắn này khó nhìn ra mẹ nàng là mỹ nhân.

      Nghe vậy, nàng ngưng khóc, xác định nhìn nàng, chứng thực: "Có ? Tỷ tỷ có lừa gạt ta?"

      ", chỉ có tỷ tỷ giúp ngươi tìm mẫu thân, vị thúc thúc này cũng giúp ngươi tìm." Tô Nhược Mộng gật đầu cái, đưa tay chỉ Lôi Ngạo Thiên, lên tiếng.

      "Ta tên là Doãn Ân Nhã, tỷ tỷ, ngươi nhanh lên chút mang ta tìm mẹ ta . Nếu như mà ta tìm được giống như lời nàng , mẹ ta nhất định chết." Doãn Ân Nhã nóng nảy đứng lên, dùng sức lôi kéo tay Tô Nhược Mộng, ra sức lắc lắc.

      chết? Tại sao phải chết?

      Tô Nhược Mộng cùng Lôi Ngạo Thiên, còn có Đại Hộ Pháp, nghe vậy, đều là kinh hãi. Người tốt, tại sao phải chết?

      Lôi Ngạo Thiên ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy tiểu bả vai của Doãn Ân Nhã, hỏi:"Mẹ ngươi tại sao phải chết?"

      "Ta cũng biết, mẹ ta gần đây luôn thổ máu." Doãn Ân Nhã xong, trong mắt hiển sợ hãi, thanh cũng có chút run rẩy.

      Nàng biết người nếu như hộc máu chết, trước kia, ở trong vương phủ nàng nhìn mấy di nương nha hoàn cũng là thổ búng máu rồi chết. Mà mẹ nàng nôn rất lâu, cho nên, nhất định chết.

      Nghĩ tới, nàng sợ thất thanh bật khóc thét lên .

      "Oa. . . Mẹ, mẹ, mẹ người ở đâu? Tại sao người cần Ân Nhã? Về sau Ân Nhã nghe lời, rất ngoan, mẹ đừng vứt bỏ Ân Nhã."

      Lôi Ngạo Thiên nghe, đứng lên nhìn Tô Nhược Mộng, : "Mộng nhi, nàng mang Tiểu Ân Nhã ở trong khách sạn đợi ta, ta cùng Đại Hộ Pháp tìm người. Nhớ, ngàn vạn lần được rời khỏi khách sạn." xong, trừng mắt nhìn nàng, ám hiệu nàng biết bên ngoài này có bình yên và an toàn.

      Mặc dù người trong chốn giang hồ , nhưng mà, cũng biết ở chỗ tối còn có người núp chờ thời cơ hành động hay .

      Tô Nhược Mộng gật đầu cái, lên tiếng: "Ta biết rồi, ta cẩn thận."

      Ý tứ của , nàng hiểu, lần này, nàng nhất định ngoan ngoãn nghe lời, chạy loạn.

      Nhìn Lôi Ngạo Thiên cùng Đại Hộ Pháp rời , Tô Nhược Mộng dắt Tiểu Ân Nhã vừa vào trong khách sạn, vừa an ủi nàng, : "Tiểu Ân Nhã, tỷ tỷ dẫn ngươi vào trong đợi. Hai vị kia thúc thúc kia nhất định tìm mẹ cho ngươi, ngươi yên tâm."

      "Có ?" Tiểu Ân Nhã ngẩng đầu, yên tâm hỏi.

      Gật đầu cái, Tô Nhược Mộng khẳng định với nàng: "Nhất định."

      Bởi vì người trong giang hồ rời , cả khách sạn vắng ngắt, chỉ có thiếu niên mặc y phục vải thô ngồi ở cái kia bàn lớn trong góc, uống trà, đọc sách, dáng vẻ rất là vừa lòng. Giống như ở trong nhà mình, mà phải tìm khách sạn ngủ trọ.

      Chưởng quỹ mập tươi cười tiến lên đón tiếp, nhìn Tô Nhược Mộng, cung kính : "Vị nương này, ngươi đến khách điếm nghỉ ngơi?" liếc mắt nhận ra thân phận của nàng, nhưng mà, trong khách sạn thể bại lộ, cho nên, khách sáo kêu nàng giống như khách nhân bình thường.

      "Lấy phòng hảo hạng, lại đưa ít thức ăn lên." Tô Nhược Mộng nhìn mặt Tiểu Ân Nhã vẫn còn nước mắt, trong lòng suy đoán nàng cũng chưa có ăn cái gì.

      "Xin nương chờ chút." xong, nghiêng đầu ở trong đại đường tìm kiếm bóng dáng của tiểu nhị, cuối cùng, nhìn về phía hậu viện hô: "Tiểu nhị."

      "Tới, tới." Tiểu nhị phi nhanh từ hậu viện chạy đến, cười đứng trước mặt chưởng quỹ mập, hỏi:"Chưởng quỹ, ta hậu viện sửa sang lại phòng khách. Ngài có chuyện gì sao?"

      "Ngươi mang vị nương này phòng khách, chuẩn bị ít thức ăn mang qua." Chưởng quỹ mập phân phó xong, xoay người đến quầy, tính toán sổ sách.

      Tiểu nhị vội vàng khom lưng đưa tay hướng Tô Nhược Mộng làm tư thế xin mời: " nương xin mời theo ta."

      Tô Nhược Mộng mỉm cười gật đầu, dắt Tiểu Ân Nhã theo sát ở phía sau .

      "Chờ chút!"

      Đột nhiên, sau lưng truyền đến thanh, Tô Nhược Mộng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên mới vừa rồi còn ngồi ở bàn kia uống trà đọc sách sắc mặt nghiêm túc nhìn nàng, : " nương, ấn đường ngươi biến thành màu đen, gần đây gặp tai họa."

      Tô Nhược Mộng vừa nghe, trực giác mình gặp phải bọn bịp bợm giang hồ, nhưng lại thấy đáy mắt trong trẻo của , vẻ mặt đứng đắn, căn bản cũng giống tên lường gạt. Vì vậy, cười nhạt với tiếng, : "Đa tạ công tử nhắc nhở." xong, nàng liếc mắt nhìn mặt bàn của , nghiêng đầu nhìn tiểu nhị: "Tiểu nhị, ngươi mang cho vị công tử này thức ăn ngon nhất, tiền thức ăn tính cho ta."

      "Dạ, tiểu nhân lập tức làm ngay." Tiểu nhị vui mừng lên tiếng.

      Thiếu niên mặc y phục vải thô nhíu nhíu mày, có nghĩ nàng lại hề tin lời của , trong lòng khỏi có chút nóng nảy, lại : " nương, mọi việc ngươi cẩn thận! Ngoài ra, tạ ơn rượu và thức ăn của nương."

      " cần cám ơn! Coi như ta đa tạ công tử vì ta bói quẻ." Tô Nhược Mộng cười yếu ớt hào phóng hướng gật đầu cái, xoay người dắt Tiểu Ân Nhã tới hậu viện.

      Phó Linh Tử nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Nhược Mộng, cho đến khi nàng biến mất ở chỗ khúc quanh.

      này đầu Kim Phượng vây quanh, vừa nhìn biết là nhân vật phi phàm, sư phụ để cho xuống núi tìm nữ tủ đầu có Kim Phượng vây quanh cùng nam tử có Thương Long, để cho phụ trợ bọn họ giành được nghiệp lớn.

      ràng nữ tử trước mắt chính là trong hai người muốn tìm đó. Nhưng mà, mới vừa phát ấn đường nàng biến thành màu đen, mà Kim Phượng đầu cũng giống như ngủ thiếp .

      Tô Nhược Mộng dắt Tiểu Ân Nhã vào trong phòng, tiểu nhị thay nàng đóng cửa lại, ôm Tiểu Ân Nhã ngồi ở trước bàn, mỉm cười nghiêm túc nhìn nàng.

      Tiểu Ân Nhã tò mò nhìn nàng, : "Tỷ tỷ, dung mạo ngươi xinh đẹp."

      " sao? Dung mạo Tiểu Ân Nhã cũng rất đáng , trưởng thành nhất định là đại mỹ nhân." Tô Nhược Mộng ôm nàng đứng lên, đặt nàng ở ghế, : "Tiểu Ân Nhã trước ngồi, tỷ tỷ lấy khăn lông tới đây giúp ngươi rửa mặt."

      "Cái gì?"

      Cộc cộc lộc cộc. . . . . .

      Tô Nhược Mộng lo lắng tỉnh lại, cảm giác đột nhiên có cái gì đúng, chợt mở hai mắt nhìn xe ngựa xa lạ, trong lòng khỏi gấp gáp. Mở to miệng muốn hô ngừng, lại phát chính mình chữ cũng ra.

      Đây là chuyện gì? ràng mình ở trong phòng khách sạn vắt khăn lông chuẩn bị rửa mặt cho Tiểu Ân Nhã, làm sao có thể sau khi tỉnh xe ngựa? Lại thể mở miệng chuyện.

      Tiểu Ân Nhã đâu?

      Chính mình lại bị người khác bắt sao?

      Thiếu niên vải thô trong đại sảnh quả nhiên thần cơ diệu toán, nàng gặp phải tai họa, thời gian cũng phải gần bình thường. Lần sau nếu như có cơ hội gặp phải , nhất định làm thay mình xem số mạng cùng bát tự. Xem quẻ, lúc nào gặp khó khăn, trước cho mình cũng có phòng bị tốt.

      Rốt cuộc là ai bắt mình? Người Nguyệt Môn hay là người của những môn phái khác?

      Lúc này, ngoài xe ngựa vang lên đoạn chuyện, chỉ nghe được nam tử cười : " tại Tô Nhược Mộng ở trong tay của chúng ta, ngay cả Lôi Ngạo Thiên có bản lãnh thông thiên, cũng phải ngoan ngoãn nghe lời vương gia chúng ta. ra muốn bắt Tô Nhược Mộng cũng phải là khó như vậy nha, hiểu nổi tại sao Hắc Tứ cùng Hắc Hổ lại vì vậy mà nạp mạng?"

      "Chớ đắc ý! Chúng ta mặc dù bắt được người, nhưng mà, chúng ta còn phải cẩn thận dẫn nàng đến kinh thành giao cho vương gia mới xem như thành công. Dọc con đường này, chúng ta ai cũng thể khinh thường, người của Ma giáo trải rộng thiên hạ, chúng ta ngàn vạn lần thể bại lộ bí mật."

      nam tử khác lạnh lùng dội cho gáo nước lạnh, quên lo nghĩ nhắc nhở đường phải cẩn thận.

      Tô Nhược Mộng bên trong xe ngựa khỏi choáng váng, bắt nàng phải là người của Nguyệt Môn, nghĩ tới lại là người của Đông Lý Phong. Chỉ là, Đông Lý Phong tốn công bắt nàng lên kinh thành làm gì? Lấy ân oán giữa bọn họ, chẳng lẽ nên trực tiếp tại chỗ giết nàng sao?

      muốn bắt nàng uy hiếp Lôi Ngạo Thiên?

      lúc này, bên ngoài xe ngựa người lại truyền đến giọng .

      "Hắc Cẩu, ngươi vương gia tại sao lại hạ lệnh cho phép thương tổn Tô Nhược Mộng? phải là coi trọng nữ nhân này chớ?"

      "T rong lòng vương gia suy nghĩ gì, ai biết? Ta khuyên ngươi cũng đừng suy đoán nhiều, bớt , nhanh lên chút lên đường mới phải. Chẳng lẽ ngươi nhớ kết quả của Hắc Hổ? Chọc giận vương gia, cũng nhớ trước kia ngươi làm bao nhiêu chuyện cho ? Như cũ chưởng đánh chết ngươi."

      Đông Lý Phong coi trọng nàng? Phi! Nàng mới có xui xẻo như vậy đâu?

      Đông Lý Phong quả nhiên là người máu lạnh, thậm chí thuộc hạ vào sinh ra tử vì mình cũng chưởng đánh chết, phải là người.

      Nghe vậy, ở trong lòng Tô Nhược Mộng giận dữ mắng Đông Lý Phong máu lạnh ́. Nàng nhàng ngồi dậy, kinh ngạc phát bọn họ cư nhiên trói mình lại. Chuyển động hai tay, nàng chuẩn bị gọi Phượng cầm ra, tự mình chạy .

      Nhưng mà, nghĩ lại, nàng chỉ vừa đụng dây đàn hai người phía ngoài liền phát , đến lúc đó, nàng bị bọn họ đánh gãy, căn bản cũng đả thương được bọn họ. Ngược lại dâng lên phòng bị của bọn chúng.

      Nghĩ tới, nàng chặt đắt ý niệm dùng Phượng cầm, nhắm mắt lại thầm suy nghĩ đối sách thoát thân.

      Đông Lý phong để cho thuộc hạ của tổn thương mình, vậy ràng mình có bất kỳ nguy hiểm gì, cho nên, nàng cần phải gấp, từ từ suy nghĩ biện pháp chu toàn nhất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :