1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 58: Thiếu niên này, rốt cuộc là ai?(4)

      Edit:Thảo My

      "Ai. . ." Sổ sách chất đống, cằm chống đỡ ở mặt bàn, thở dài cái.

      Tô Nhược Mộng bi ai phát , kể từ khi nghe được Doãn Tâm Nhi mang theo nữ nhi trở lại phía sau chân núi Tử Long Lĩnh, ba ngày qua, chuyện vui vẻ nhất trước kia ( mỗi sáng sớm xem số tiền khách sạn dưới chân núi thu vào ) cũng biến thành vô vị tẻ nhạt rồi.

      Nàng nghĩ muốn xem hình dạng Doãn Tâm Nhi thế nào? Nàng nghĩ gặp nữ nhân mà khi còn trẻ Lôi Ngạo Thiên cho rằng là nương tử tương lai.

      Tại sao nàng ta lại trở lại? Là hối hận mình bỏ qua nam nhân tốt rồi sao?

      được, nếu như nàng xuống núi chuyến, nàng cách nào bình tĩnh lại.

      Tô Nhược Mộng đứng lên, cũng quay đầu lại nhìn các hộ pháp ở trong sân tới. Đại Hộ Pháp nhất định biết Doãn Tâm Nhi, nàng muốn mang nàng xuống núi, khách sạn gặp qua nữ nhân kia.

      "Phu nhân, người tìm ta có chuyện gì sao?" Đại Hộ Pháp nghi hoặc nhìn Tô Nhược Mộng, cung kính hỏi.

      Tô Nhược Mộng gật đầu, đôi môi đỏ mộng mấp máy: "Chúng ta sang bên chuyện." xong, nàng xem Thẩm Thanh luyện tập, còn có viện bên kia thỉnh thoảng nàng liếc qua Tứ Hộ Pháp cùng Lạc Băng Vũ.

      Kể từ khi lên Tử Long Lĩnh, Lạc Băng Vũ cùng Thẩm Thanh theo Tứ Hộ Pháp cùng Đại Hộ Pháp tập võ, Lôi Ngạo Thiên cũng có giao những chuyện khác cho bọn .

      Tô Nhược Mộng dẫn đầu ra cửa viện, đứng ở dưới tàng cây, ánh mắt kiên định nhìn Đại Hộ Pháp, : "Giáo chủ các ngươi chuyện tình Doãn Tâm Nhi cho ta, ta muốn ngươi dẫn ta xuống núi, ta muốn gặp mặt nàng lần."

      Đại Hộ Pháp nghe vậy lắc đầu lập tức cự tuyệt: "Xin phu nhân thứ tội, thuộc hạ thể mang phu nhân xuống núi."

      Dưới núi gần như hội tụ tất cả người giang hồ, mấy ngày nay ngay cả Giáo chủ và lão giáo chủ cũng tự mình mang theo Nhị Hộ Pháp cùng Bát Hộ Pháp dò xét tất cả trạm gác ngầm cùng cơ quan. Vì lý do an toàn, mỗi ngày bọn họ đều nghiên cứu các điểm phòng ngự mới.

      Nếu như lúc này mang nàng xuống núi, chỉ sợ lập tức bị người núp trong bóng tối phát , thể để cho phu nhân gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

      Nếu , cách nào hoàn thành nhiệm vụ Giáo chủ giao phó.

      "Nhưng mà, nếu như thấy mặt nàng lần, ta căn bản là có cách nào bình tĩnh được. Ta cũng hiểu vì sao ta lại như vậy? Ta chỉ muốn xem nàng là người có bộ dáng gì?" Tô Nhược Mộng chưa từ bỏ ý định ý đồ thuyết phục .

      tại tình huống chân núi như thế nào, nàng thể nào .

      Nhưng mà, giang hồ người chân chính biết nàng cũng nhiều, mà bọn họ hoàn toàn có thể dịch dung, những người đó cũng nhận ra bọn họ. Nếu như vẫn chưa được, bọn họ có thể lựa chọn xuống núi vào buổi tối.

      Những phương pháp để xuống núi nàng đều nghĩ xong, nàng chỉ cần người mang nàng xuống núi.

      Bởi vì đường xuống núi cơ quan trùng điệp, mà nàng căn bản biết đường, cho nên, nếu như mình, hoàn toàn cách nào xuống núi.

      Đại Hộ Pháp mím chặt môi, chút cử động lắc đầu.

      " được?"

      "Xin phu nhân thứ tội."

      Tô Nhược Mộng nhìn Đại Hộ Pháp, trong lòng biết là thế nào cũng đồng ý, liền thất vọng thở dài, : "Thôi, ngươi làm việc , ta nha."

      "Dạ, phu nhân thong thả."

      Đại Hộ Pháp nhìn bóng lưng Tô Nhược Mộng, nhàng lắc đầu cái, xoay người vào trong sân.

      khí càng thêm nặng nề buồn bực, núi dưới núi đều là tên nỏ giương ra, giống như tùy thời có thể bắn ra. Mấy ngày nay, Tô Nhược Mộng hề ngày ngày mắt cười vui mừng cầm sổ sách, mà là tập trung tinh thần vào bên trong Ngũ Hành Thuật Số, muốn rút ra cũng thể.

      Thời điểm Nhị Hộ Pháp rãnh, nàng ôm sách cổ liên quan mãnh liệt gặm, khi phát Nhị Hộ Pháp rãnh rỗi, nàng lập tức quấn đặt câu hỏi, để cho chỉ nàng những chỗ hiểu trong sách.

      đồ đệ ham học lại thông minh thế này, Nhị Hộ Pháp rất vui vẻ, chỉ muốn Tô Nhược Mộng về sau sóng sau đè sóng trước, lĩnh ngộ đầy đủ tinh túy sư môn, học với trí dụng, nổi danh thiên hạ, liền vui vẻ toét miệng cười.

      "Hắc hắc."

      Đại Hộ Pháp nhìn Nhị Hộ Pháp lần thứ ba mươi chín cười khúc khích ra tiếng, nhịn được cau mày rậm, đưa tay sờ trán của , lầu bầu : " có phát sốt, người này rốt cuộc là trúng tà? Hay là đầu óc bị người ta đánh hỏng?"

      Nghe vậy, Nhị Hộ Pháp lập tức đứng dậy, nhìn Đại Hộ Pháp, vui : "Lão Đại, ngươi làm gì thế ta như vậy? Ngươi mới trúng tà, ngươi mới bị người ta đánh hỏng đầu đấy? Ta cho ngươi biết, bây giờ phu nhân gần xem như người chân truyền của ta, ngươi xem, ta đây làm sư phụ có thể vui vẻ sao?"

      "Phu nhân ở theo ngươi học Ngũ Hành Thuật Số?"

      Những ngày qua mỗi người đều có nhiệm vụ, tất cả mọi người bận tối mày tối mặt, căn bản có thời gian xem người nào làm gì? Người nào nghĩ cái gì?

      Chẳng biết tại sao, vừa nghe thấy Tô Nhược Mộng học Ngũ Hành Thuật Số, tim của mơ hồ lo lắng.

      Nhị Hộ Pháp bất ngờ nhìn cái, hỏi :"Ngươi biết?"

      "Ngươi cho rằng ta rất rãnh rỗi sao?" Đại Hộ Pháp vui hỏi ngược lại, nghĩ đến nhanh như vậy dạy Tô Nhược Mộng Ngũ Hành Thuật Số, nghĩ đến Tô Nhược Mộng học được thất thất bát bát (cái này là nguyên văn tác giả luôn My cũng hiểu lắm). oán giận Nhị Hộ Pháp.

      "Ngươi phải là rất bận sao? Tại sao có thể có thời gian dạy phu nhân cái này?"

      "Ta đúng là rất bận, nhưng mà, thời gian giảng giải vẫn có. Huống chi phu nhân thông minh như vậy, nàng chỉ là đọc sách cũng lĩnh ngộ được rất nhiều. Nàng chỉ hỏi ta vài điều mình hiểu thôi." Nhị Hộ Pháp xong, nhớ lại chuyện, ngay sau đó thần bí hề hề hỏi: "Lão Đại, ngươi biết phu nhân rất thông minh sao?"

      " nhảm, người nào biết phu nhân rất thông minh." Đại Hộ Pháp quăng Nhị Hộ Pháp cái liếc mắt, mắng.

      "Phu nhân, nàng hầu như gặp qua là quên được."

      "Cái gì?" đời cư nhiên thực có người gặp qua là quên được? là lợi hại. Trong đầu của nàng có bao nhiêu thứ vậy?

      Nhị Hộ Pháp thấy bộ dáng Đại Hộ Pháp giật mình, rốt cuộc cũng hài lòng, vỗ vỗ bả vai Đại Hộ Pháp, : "Lão Đại, ta còn chưa hoàn thành chuyện Giáo chủ giao cho, ta trước."

      "Ừ, ta cũng vậy muốn kiểm tra chút."

      Đại Hộ Pháp gật đầu , đè nghi vấn trong lòng xuống, hướng ngược lại Nhị Hộ Pháp, thi hành nhiệm vụ chính của .

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 58: Thiếu niên này, rốt cuộc là ai?(5)

      Edit: Thảo My

      Cốc cốc. . .

      "Mộng nhi, con có ở trong phòng ?" Ngoài cửa vang lên thanh của Tô thị, Tô Nhược Mộng dời tầm mắt khỏi quyển sách cổ trong tay, nhìn về phía cửa phòng, lên tiếng: "Mẹ, ta ở trong phòng, người vào ."

      Trong tay Tô thị ôm cái váy màu đỏ thẫm, cười híp mắt vào, nhìn sách Tô Nhược Mộng cầm trong tay:"Mộng nhi, con nghỉ ngơi chút. Tới thử váy mẹ may cho con, xem có vừa người ? Nếu như vừa, mẹ sửa lại. tính toán cách ngày con cùng Ngạo Thiên thành hôn cũng chỉ có mười ngày nữa."

      Tô Nhược Mộng để sách trong tay xuống, tới nhận lấy váy trong tay Tô thị, trải lên giường vui mừng nhìn váy dùng tơ vàng thêu thành kim phượng hoàng, khen dứt miệng: "Mẹ, người lợi hại nha. Con phượng hoàng này giống như , người xem cánh của nó, ánh mắt của nó, giống như giương cánh bay lượn trung."

      Đây là kim phượng hoàng bay lượn, bộ dáng trông rất sống động.

      Tô Nhược Mộng bất ngờ, cũng rất thích, cho tới bây giờ nàng cũng biết tay nghề thêu của Tô thị lại tốt như vậy.

      "Thích ?" Tô thị cười ha hả hỏi.

      Hỉ phục của Mộng nhi nàng rốt cuộc cũng thêu xong, mỗi mũi kim mỗi sợi chỉ ở nơi này cũng đại biểu nàng chúc phúc cho khuê nữ. Nhìn hỉ phục trước mắt, hốc mắt nàng khẽ nóng lên, chính mình cũng có duyên mặc đồ cưới, may là nàng có cơ hội nhìn khuê nữ mình mặc.

      "Thích, rất ưa thích!"

      "Nhanh, nhanh, nhanh lên chút mặc thử cho mẹ nhìn." Tô thị nhìn khuôn mặt Tô Nhược Mộng tươi cười, gật đầu cái, luôn miệng thúc giục.

      "Vâng." Tô Nhược Mộng đáp tiếng, cầm hỉ phục tới phía sau bình phong, nhanh nhẹn thay đồ.

      lúc lâu sau, nàng thay quần áo xong, khóe miệng hơi vểnh từ từ từ trong bình phong ra, thân đỏ rực in vào trong tầm mắt Tô thị. Tô thị nhìn Tô Nhược Mộng đứng trước mắt, nước mắt tràn mi, nghẹn ngào : "Ừ, là đẹp mắt!"

      Tô Nhược Mộng nhàng xoay vòng ở trước mặt Tô thị, cười ha hả nhìn nàng, : "Mẹ, rất vừa vặn, cần đổi nữa."

      Bộ hỉ phục này rất đẹp mắt, hơn nữa còn rất vừa người, vừa đúng có thể đầy đủ nổi lên vóc người của nàng, eo ếch càng .

      "Ừ, là rất thích hợp." Khẽ vuốt cằm, Tô thị xem như đủ vẫn nhìn chằm chằm nàng, liên tiếp gật đầu, liên tiếp lau lệ.

      Tô Nhược Mộng lên, đứng ở trước mặt nàng, đưa tay thay nàng lau nước mắt, : "Mẹ, người đừng khóc! Ta hiểu biết mẹ nỡ để ta lập gia đình, nếu mẹ luyến tiếc ta lập gia đình nữa, Mộng nhi lấy chồng, cả đời ở cùng với mẹ có được hay ?"

      "Nha đầu ngốc, con gì vậy? Nào có nương nào lấy chồng hay sao? Mẹ là vui mừng." Tô thị quở mắng nàng, vội vàng ngăn nước mắt.

      Tô Nhược Mộng hài lòng cười : "Mẹ, về sau nhà của chúng ta ở Tử Long Lĩnh rồi, chờ chúng ta trở về Phượng tộc xử lý xong mọi chuyện, chúng ta trả trở về nơi này ở, có được hay ? Mẹ, người có thích nơi này hay ?"

      Nàng vừa mới gì chuyện lập gia đình, chỉ là muốn Tô thị ngừng khóc, nếu nàng biết còn rơi lệ tới khi nào?

      Nàng biết Tô thị chỉ là bởi vì vui mừng, còn có phần nguyên nhân là nghĩ tới chính mình là người có duyên mặc giá y, cho cùng ở trong lòng của nàng, thủy chung nhớ mong cái người cha cặn bã đó.

      Nữ nhân khi động tình, chính là nước đổ khó hốt.

      Giống nhau mình bây giờ, còn phải là vẫn muốn nhìn hình dáng mối tình đầu của Lôi Ngạo Thiên sao? Mặc dù biết bây giờ trong lòng Lôi Ngạo Thiên chỉ có mình, mặc dù biết những thứ kia đều là chuyện trước kia, nhưng nữ nhân có lúc kỳ quái, cố tình muốn biết mối tình đầu của nam nhân mình là dạng gì?

      Trong lòng tự chủ thầm so sánh đối phương với mình.

      "Tốt! Chỉ cần Mộng nhi vui vẻ là được rồi."

      . . . . . .

      thiếu niên tuấn tú quen thuộc tới trước đại môn cái khách sạn, chỉ thấy mỉm cười ngẩng đầu liếc nhìn bảng hiệu khách sạn. Ngay sau đó mở ra quạt, khóe miệng cười yếu ớt, tác phong nhanh nhẹn vào trong khách sạn.

      Đuôi mắt bồi bàn tiểu nhị lập tức giơ lên khuôn mặt tươi cười tiến lên đón, thân thiện thăm hỏi: "Vị này khách quan mời vào bên trong."

      Đại sảnh khách sạn náo nhiệt chợt yên lặng như tờ, tất cả ánh mắt mọi người đổ dồn về phía vị thiếu niên tuấn tú phi phàm kia, thầm timg tòi trong trí nhớ, xem giang hồ lúc nào xuất vị thiếu niên như vậy?

      Dáng dấp gầy trắng nõn, thân hoa phục, đầu dùng vòng kim phát cùng ngọc thạch cố định tóc, từ xuống dưới chút tiết lộ ra thân phận bất phàm của . Chỉ là, khuôn mặt trái xoan dài tinh xảo lại xuất người người đàn ông, là có chút đáng tiếc.

      Tiểu nhị bồi bàn hấp ta hấp tấp đứng ở bên cạnh bàn, nhìn dung mạo công tử trước mắt so với nương còn hoàn hảo hơn, vui vẻ hỏi :"Khách quan xin hỏi ngài là nghỉ ngơi còn là ở trọ?"

      "Đều muốn, an bài cho ta gian phòng hảo hạng, cho ta thêm vài món ăn đặc sắc trong tiệm các ngươi." Cái thanh kia nghe êm tai như tiếng chim hoàng oanh, kéo mọi người chưa phụ hồi tinh thần về thực tế.

      Phí của trời, người đàn ông chỉ có dung mạo còn đẹp mắt hơn nữ nhân, giọng còn dễ nghe như vậy.

      Tiểu nhị bồi bàn cũng sững sờ, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, nhanh nhẹn đáp tiếng: "Được, tiểu nhân an bài, khách quan xin hầu."

      "Đợi nào...!" Thiếu niên tuấn tú xoay người kêu tiểu nhị muốn rời , nhìn mỉm cười phân phó : " kêu chưởng quỹ các ngươi đến."

      "Vâng."

      Chỉ chốc lát sau, béo béo mập mập, chưởng quỹ trung niên nhưng đôi mắt lại lóe ra tinh quang mặt mỉm cười tới, đứng trước mặt của , cung kính hỏi :"Khách quan, ngài có chuyện gì cần phân phó?"

      "Nơi này các ngươi có món ăn đặc sắc gì giới thiệu chút?" Thiếu niên liếc cái, hỏi.

      "Khách quan, ngài nếu như muốn ăn món ăn đặc sắc, vậy ngài tới đúng chỗ rồi. Khách sạn chúng ta có nhiều món ăn đặc biệt, tỷ như sặc Ngạo Thiên, rau trộn Nhị Hộ Pháp, cái vị hộ pháp vân vân." Chưởng quỹ mập vừa mỉm cười vừa giới thiệu, người ở đại sảnh nghe giới thiệu, mặt đều lộ ra vẻ giận dữ, nhưng ai dám lên tiếng.

      Thiếu niên đột nhiên dùng quạt gõ ba cái lên đầu chưởng quỹ mập, trách mắng: "Quá tục."

      Bàn tay chưởng quỹ mập sờ sờ đầu, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, cũng tức giận, cũng kêu đau, mà là cung kính hỏi :"Khách quan này là muốn?"

      "Tía tô tiên dưa, kho tàu long cân, Lĩnh Nam bích ngọc." Thiếu niên mặt phe phẩy quạt giấy, mặt nhàn nhạt ra mấy tên đồ ăn ai nghe qua.

      Chưởng quỹ mập xin lỗi : "Khách quan, nơi này chúng ta có ba loại món ăn này, biết khách. . ."

      "Làm sao lại có? Ba loại món ăn như vậy cũng có, các ngươi còn mở cửa buôn bán cái gì?" Thiếu niên quát lạnh tiếng, cắt đứt lời chưởng quỹ mập, nhìn cái, tốt bụng nhắc nhở : "Tía tô tiên dưa leo, hồng lượn quanh tinh bột mì, rau xào, này ba loại cũng có? học thức chính là học thức, nhanh chút an bài."

      "Khách quan xin chờ đợi." Chưởng quỹ mập dấu vết đánh giá vị thiếu niên, xoay người thầm đầy bụng rời .

      Chuyện gì xảy ra? Người này rốt cuộc là ai? làm sao biết ám ngữ và ám hiệu Ma Giáo cùng khách sạn?

      Trong hành lang người của nghe thiếu niên tên ba món ăn bình thường thành cao quý dễ nghe như vậy, nhất thời, những người đó đối với lại thêm mấy phần thưởng thức.

      Vị công tử này là có học thức, tên đồ ăn cũng dễ nghe như vậy, xem ra người này nhất định xuất thân từ danh môn hoặc là quý tộc, nếu chính là công tử của đại gia tộc lánh đời nào đó.

      Sai lầm rồi, cái này phải là danh môn quý tộc, cũng phải là công tử của đại gia tộc, là Tô Nhược Mộng nữ giả nam trang .

      Tô Nhược Mộng rốt cuộc vẫn thể nào nhịn được lòng hiếu kỳ, nhân lúc người ta để ý thầm rời khỏi Tử Long Lĩnh, sau khi cải trang giả dạng, thành thiếu niên đẹp trai.

      Nàng mới vừa sử dụng ám hiệu cùng ám ngữ, ra cũng là vì tỏ thân phận cho vị chưởng quỹ, để đợi an bài cho nàng gian bên cạnh phòng của Doãn Tâm Nhi .

      Tô Nhược Mộng nhàng phe phẩy quạt, mỉm cười mọi người bốn phía nhìn nàng gật đầu cái.

      Những người này chính là người giang hồ? Có mặc quần áo thô vải rách, có mặc hoa phục, có quắc mắt trừng mi, có mặt mỉm cười, có tò mò quan sát, có thờ ơ, có tao nhã lịch , có đại hán vạm vỡ.

      bàn bọn họ phần lớn đặt đao kiếm, vũ khí, bàn món ăn cũng là có ngon có dở, có phong phú có kém cỏi.

      Xem ra người giang hồ cũng là có nghèo có giàu, có cao quý có đê tiện.

      Tô Nhược Mộng lặng lẽ quan sát người khác, lại biết mình cũng bị người ta thầm lặng lẽ theo dõi.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 59: Chân núi gặp tập kích(1)

      Edit: Thảo My

      Cái bàn trong góc đại sảnh khách sạn, có già trẻ, là lão phu nhân tóc hoa râm, nương mười sáu mười bảy tuổi, từ tuổi của các nàng xem ra, giống như là đôi bà cháu.

      Lão phu nhân từ khi Tô Nhược Mộng bước vào cửa chính khách sạn cũng chưa liếc mắt về phía nàng, mày trắng chau lại, đối với Tô Nhược Mộng có loại rất thân thiết, cảm giác rất quen thuộc. Từ sau khi nghe được nàng (TNM) chuyện, trong lòng của nàng cũng có chút chắc chắn.

      Nàng là nương, nữ giả nam.

      "Nãi nãi, người làm gì mà vẫn nhìn vị tiểu công tử kia?" nương ngồi ở lão phu nhân theo tầm mắt của nàng nhìn sang, nghi ngờ hỏi.

      Từ khi vị công tử kia vào cửa, nãi nãi vẫn như có điều gì suy nghĩ nhìn chằm chằm người ta, chẳng lẽ là gặp được người quen hay sao? Nhưng mà, họ ở chỗ này thể nào có người quen? Chẳng lẽ nãi nãi cũng thích nam tử đẹp mắt?

      Phi, phi, phi. . .

      Thủy Lạc lắc đầu, ở trong lòng thầm phỉ nhổ chính mình.

      Tô Nhược Mộng cảm thấy có hai đạo ánh mắt chuyên chú giống như là bóng đèn nghìn vôn bắn tới mình, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn già trẻ bên góc tường kia mỉm cười gật đầu. Nhưng trong lòng khỏi thầm, các nàng là ai? Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng?

      Lão phu nhân từ trong ống tay áo lấy ra túi gấm thêu mặt trời ấm áp đưa tới trước mặt nương, : "Lạc Nhi, con nghĩ biện pháp thả túi gấm này vào người vị công tử kia, ngàn vạn lần được để cho phát ."

      "Tại sao?" Thủy Lạc hiểu, êm đẹp tại sao muốn thả cái túi gấm này vào người vị công tử kia? Hơn nữa còn thể để cho biết?

      Cái túi gấm này là bà nội đeo người, chưa bao giờ rời thân, nàng xin bà nội cũng cho, nhưng bây giờ lại cho người quen biết. Nàng là rất cam tâm, trong lòng cũng nghĩ ra.

      Lão phu nhân nghiêm nghị nhìn nàng, : "Để cho con , bà nội làm việc cần cũng giải thích với con sao? Gần đây con giống như có luyện công? Tại sao?"

      "Cái gì? Con lập tức ngay." Thủy Lạc nhìn lão nhân gia tức giận, lại sợ nàng mắng mình lười biếng, liền vội vàng đứng lên, chuyển động mắt mấy cái tới chỗ Tô Nhược Mộng.

      "A. . ." Thủy Lạc xác định tốt khoảng cách, tính toán thời gian, sau đó hét lên tiếng, vô tư nhào tới người Tô Nhược Mộng, hai người nhếch nhác ngã mặt đất.

      Nàng giật mình từ người Tô Nhược Mộng bò dậy, lắc đầu cái, khoát khoát tay, bộ hoang mang sợ hãi nhìn nàng, lắp ba lắp bắp : "Chuyện này. . . Vị công. . . Tử, xin lỗi! Ta phải cố ý."

      Tô Nhược Mộng đứng lên đưa tay vỗ vỗ , nhíu chặt chân mày, liếc nàng cái, thản nhiên : "Thôi, ngươi cũng phải là cố ý."

      " xin lỗi!" Thủy Lạc hướng Tô Nhược Mộng khom người cái, xoay người về phía quầy, đặt cọc tiền cho chưởng quỹ, muốn gian phòng.

      Trong lòng nàng rất kinh ngạc, ngờ vị công tử đẹp mắt kia lại là vị nương, trách được dáng dấp đẹp như thế.

      Nàng trở lại trước bàn ăn cơm, đỡ lão phu nhân ăn cơm xong đến phòng khách hậu viện. Đẩy cửa phòng ra, nàng tiện tay vung bao quần áo vai lên giường, nhìn lão phu nhân, kịp chờ đợi : "Bà nội, vị công tử kia phải công tử , nàng cũng là nương nha."

      "Lời này nên lung tung, tự mình biết là được rồi." Nghe vậy, mặt lão phu nhân tia bất ngờ, tới trước bàn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Thủy Lạc, giọng nhắc nhở nàng.

      Thủy Lạc bất ngờ nhìn nàng, hỏi: "Bà nội ngươời biết?"

      "Ta qua cầu cũng nhiều hơn con đường." Ý tứ, chính là nam hay nữ, nãi nãi của ngươi nhìn cái là có thể phân biệt được.

      Hi vọng cảm giác của mình có sai, hi vọng nàng chính là người chính mình muốn tìm.

      Kẽo kẹt~~

      Tô Nhược Mộng vào phòng khách, nhàng nhìn vòng bài biện trong phòng khách, quay đầu nhìn chưởng quầy mập tự mình đưa nàng tới, hỏi :"Gần đây Doãn Tâm Nhi có nơi khác? Nàng ở gian phòng kia?"

      Chưởng quỹ mập còn chưa biết nàng, nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Công tử, ngài là?"

      "Tô." Tô Nhược Mộng chỉ với chữ duy nhất, nhưng là cái chữ này cho chưởng quỹ mập hiểu thân phận của nàng. Chưởng quỹ mập lập tức đến trước cửa, đưa đầu ra liếc nhìn chung quanh vòng, xác định có khác thường rồi mới quay lại phòng, nhìn Tô Nhược Mộng cung kính : " biết phu nhân đến, xin phu nhân thứ tội."

      " có việc gì! Chớ lộ ra, ta ở núi lâu rồi, muốn xuống núi chút." xong, nàng nhìn chưởng quỹ mập, hỏi lần nữa: "Gần đây có nơi nào thích hợp ? Mẹ con Doãn Tâm Nhi đâu?"

      Nàng nhìn người trong khách sạn này, phát người giang hồ hỗn tạp.

      Từ khí thế người bên trong, phần lớn cũng phải hạng người bình thường. Lần này, Đông Lý Phong xem như dùng hết suy tính, tản ra lời đồn về Long Khiếu Kiếm và bảo tàng khiến cho những người đó điên cuồng.

      Nàng thể lưu lại lâu ở dưới chân núi, chẳng biết tại sao vào giờ phút này, ngược lại nàng hối hận khi xuống núi.

      Nếu như cẩn thận để người ta biết thân phận của nàng, vậy coi như rất phiền toái.

      "Doãn tiểu thư, nàng ở nơi này, trong khách sạn nhiều người nhiều miệng, tai mắt nhiều. Cho nên, Đại Hộ Pháp cho người mang hai mẹ con các nàng đến ở nông gia." Chưởng quỹ mập thành trả lời, lấy thân phận Doãn Tâm Nhi từng là Quyền vương phi, ở trong khách sạn có nhiều bất tiện.

      "Ừ, ta biết rồi. Ngươi trước xuống, ta đợi lúc liền rời ." Tô Nhược Mộng gật đầu, lần này hỏi về chuyện nơi ở của Doãn Tâm Nhi. Nàng cảm thấy khí khẩn trương, cho nên, trở về Tử Long Lĩnh mới là thượng sách.

      biết Nhị Lôi Tử thấy thư nàng lưu lại chưa? Có thể sốt ruột hay ? Nếu như cũng theo xuống núi phải làm thế nào?

      Bây giờ nàng hối hận, hối hận cho xúc động của bản thân, nếu như bởi vì chính mình để cho mạo hiểm, nàng tha thứ mình.

      Lòng hiếu kỳ quả nhiên có thể hại chết mèo, chỉ là, bây giờ phải là hại mèo, mà là hại và Tử Long Lĩnh.

      Càng nghĩ càng gấp gáp, Tô Nhược Mộng cảm giác mình khắc cũng thể ở lại, cầm quạt giấy lên vừa mới chuẩn bị rời , cửa phòng bị người mở ra ngay sau đó lại đóng lại.

      Nàng nhìn hai nhân sĩ giang hồ mặc quần áo thô vải rách, hỏi :"Các ngươi là ai? Nơi này phải là gian phòng của các ngươi, có phải các người vào nhầm phòng hay ?" người của bọn họ thả ra hơi thở lạnh lùng, còn có cỗ sát khí nồng đậm.

      "Chúng ta tìm chính là ngươi, Tô Nhược Mộng, hôm nay ta xem ngươi còn trốn nơi nào? Lôi Ngạo Thiên ở nơi này, ngươi liền ngoan ngoãn chịu chết ." người trong đó hung ác nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, trong giọng bao hàm oán hận.

      Tô Nhược Mộng sửng sốt chút, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, cảnh giác nhìn họ, hỏi :"Các ngươi là người Nguyệt Môn?"

      ‘ Bọn họ ’ phải nam tử, họ cũng như nàng đều là nữ giả nam, mà coi nàng là tử địch cũng chỉ có người của Nguyệt Môn. Thực muốn tới, họ vẫn luôn còn chưa mất hy vọng, vẫn luôn nghĩ tới muốn bắt nàng trả mạng cho Ninh Ngạo Tuyết.

      "Coi như ngươi còn có chút ánh mắt, như vậy ngươi cũng làm quỷ xui xẻo hồ đồ chết oan rồi. Đến đây, nạp mạng ." Dứt lời, hai người bọn họ đồng thời rút ra kiếm sáng loáng, nhất tề đâm tới nàng.

      Tô Nhược Mộng nhìn hai cây kiếm cách mình càng ngày càng gần, trong lòng ai oán tiếng, lần này chỉ sợ là chết ở chỗ này.

      Ai, nên len lén xuống núi, hối hận a.

      Vào lúc này, nàng chính là muốn gọi Phượng Cầm ra ngoài cũng còn kịp rồi, kiếm người ta cũng đâm tới nàng rồi.

      Keng keng hai tiếng, hai người mới vừa đâm tới nàng đồng thời mềm nhũn cùng kiếm của các nàng ngã mặt đất, nhúc nhích.

      Tô Nhược Mộng kinh ngạc quét nhìn trong phòng, xà nhà, ngoài cửa sổ, nhưng có phát bất cứ gì khác thường, căn bản cũng biết là ai ở chỗ tối cứu nàng. Nàng nhắm mắt lại hít thở sâu mấy cái, sau khi ổn định tâm tình của mình, lập tức cất bước ra ngoài khách sạn.

      Cái chỗ này, nàng thể ở tiếp được.

      Nguy hiểm bất cử lúc nào cũng đợi nàng, mới vừa người cứu nàng là địch hay là bạn nàng đều biết, xuất quỷ nhập thần như thế, có thể lẫn vào người giang hồ mà nàng lại nhận ra.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 59: Chân núi gặp tập kích(2)

      Edit:Thảo My

      Tô Nhược Mộng trở về đường cũ, vừa vừa thầm lưu ý hoàn cảnh chung quanh.

      "A. . ."

      "Là ta."

      Tô Nhược Mộng hét lên tiếng, đột nhiên bị ấm áp vây bên trong, ngay sau đó bên tai truyền đến thanh Lôi Ngạo Thiên.

      " xin lỗi!" Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn xin lỗi.

      Nàng nên kích động, nên thân mình xuống núi, nên ...

      Lôi Ngạo Thiên đưa tay sờ đầu nàng cái, mỉm cười lắc đầu, : " có việc gì là tốt, nàng nên mình xuống núi, nếu như nàng muốn gặp nàng ta, cũng nên cho ta biết, để cho ta cùng với nàng. mình nàng xuống núi, là quá nguy hiểm, may là nàng có việc gì, nếu như nàng có chuyện, ta nên làm thế nào đây?"

      " xin lỗi! Ta sai rồi. Về sau ta bao giờ kích động nữa, bao giờ tùy hứng như vậy nữa. Ta muốn thấy nàng ta, muốn. Chúng ta về núi , lập tức trở lại." Tô Nhược Mộng nghĩ tới màn sinh tử trong khách sạn, trong lòng cũng sợ hãi.

      Mình quá lỗ mãng!

      Nếu như có cơ hội mở mắt nữa, thể nhìn thấy , nàng nhất định chết nhắm mắt.

      Sai lầm rồi, mình sai rồi.

      Nàng ta là ai cũng quan trọng, nàng trông như thế nào cũng quan trọng, quan trọng là, nàng muốn ở chung chỗ cùng .

      Xúc động là ma quỷ!

      Đổi, về sau nhất định phải thay đổi. Bởi vì mình kích động thiếu chút nữa thành oan hồn dưới kiếm, cũng thiếu chút nữa mang đến phiền toái cho Tử Long Lĩnh, thiếu chút nữa cho. . .

      " ?" Lôi Ngạo Thiên bất ngờ nhìn nàng, nàng xuống núi phải là muốn thấy được bộ mặt Doãn Tâm Nhi sao? tại lại muốn xem rồi?

      Tô Nhược Mộng lôi kéo tay của , vừa về trước, vừa giải thích: " , mặc kệ nàng ta có phải từng ở trong lòng của chàng hay ? Mặc kệ nàng ta xinh đẹp như hoa hay là nhan sắc bình thường? Nàng là nàng, ta là ta."

      xong, nàng dừng bước, nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, : "Ta chỉ cần xác định tâm ý của mình cùng tâm ý của chàng là được rồi. Nàng ta quan trọng! Ta suy nghĩ kỹ, nhưng mà, ta lại nghĩ ra những thứ này lúc ở núi? Xúc động xuống núi như vậy, thiếu chút nữa lại mang đến phiền toái cho chàng."

      "Ta sợ phiền toái, ta chỉ sợ nàng gặp nguy hiểm. Tâm người giang hồ khó dò, mình nàng xuống núi thua thiết." Lôi Ngạo Thiên ý tứ sâu xa , nhìn mặt nàng còn lưu lại ít khiếp sợ, nhịn được đau lòng.

      "Nàng chắc chắn ? hối hận?"

      " ! Ta chỉ muốn cùng chàng về nhà, trở về nhà của chúng ta. Quá khứ của chàng, ta muốn lại tìm hiểu, người nào mà có quá khứ chứ? Ta cũng có." Đầu Tô Nhược Mộng lắc lư giống như trống, lôi kéo tay của hề dừng lại về phía trước.

      Nàng cũng có? Lôi Ngạo Thiên rất muốn hỏi về quá khứ của nàng, nhưng nghĩ lại tại bản thân ở hoàn cảnh này, còn có nàng mới vừa những lời đó, cũng truy cứu cái nghi vấn này nữa.

      Đưa tay nắm cả hông nàng, đường nhảy về phía trước.

      Có người ở theo dõi Mộng nhi, từ khách sạn ra ngoài liền bám theo, vì thoát khỏi cái đuôi phía sau, Lôi Ngạo Thiên ôm Tô Nhược Mộng lát hướng đông, lát tây, vọt lên hạ xuống. Ngược lại Tô Nhược Mộng hiểu ra sao, hoàn toàn biết làm cái gì?

      "Làm sao vậy?"

      "Nàng bị người ta theo dõi."

      "À? Vậy làm sao bây giờ?" Tô Nhược Mộng thất kinh, bọn họ thể bại lộ con đường lên Tử Long Lĩnh, cho nên, nhất định phải thoát khỏi cái đuôi phía sau .

      " có việc gì! Có ta ở đây, chúng ta bỏ rơi bọn họ là tốt rồi." Lôi Ngạo Thiên xong, ôm nàng nhảy vào rừng cây lớn, quẹo trái quẹo phải, sau mấy lần qua lại, trực tiếp ngồi gốc đại thụ.

      "Nín thở." Lôi Ngạo Thiên tiến tới bên tai của nàng, giọng dặn dò.

      theo phía sau của bọn họ đều là cao thủ, nếu như thanh hô hấp nặng, bọn họ càng dễ dàng tìm ra vị trí của mình .

      lâu sau, dưới tàng cây quả nhiên xuất sáu người, bọn họ nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó liền nhìn chung quanh. Lôi Ngạo Thiên dựng tai lên vừa nghe, vừa kết luận theo bọn cũng chỉ có sáu người dưới tàng cây này, đột nhiên lộ ra nụ cười châm biếm.

      Tô Nhược Mộng chỉ cảm giác trong nháy mắt thoáng qua mấy đạo bạch quang, bạch quang dừng lại mới nhìn kỹ, khóe miệng khỏi có chút nhếch lên. Mới vừa này phải cái gì bạch quang, căn bản là bóng dáng Lôi Ngạo Thiên di động, mà sáu người dưới tàng cây giống như là sáu pho tượng.

      Lôi Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhược Mộng cây, cười : "Nương tử, nàng xuống đây ."

      "Xuống thế nào?" Tô Nhược Mộng nhìn xuống dưới, chợt cảm thấy chân có chút nhũn ra, cây này cao ít nhất cũng mười mét, để cho nàng xuống? Bò xuống, hay là nhảy xuống? Chẳng lẽ nên thân sĩ chút, nhảy lên ôm nàng xuống sao?

      Lôi Ngạo Thiên giang hai cánh tay, khóe miệng khẽ hướng về phía bên trái gợi lên, lộ ra nụ cười lưu manh nhìn Tô Nhược Mộng:"Ta đỡ nàng, có việc gì."

      Người theo dõi cũng bị chế phục, tại có trêu chọc nàng chút, như là ‘ trừng phạt ’ nho , quyết định lên ôm nàng xuống. Tránh cho người này biết trời cao đất dày, giang hồ cũng như nàng nghĩ dễ dàng lăn lộn, khắp nơi đều là ám tiễn đao kiếm, đao quang huyết ảnh.

      Tô Nhược Mộng ôm chặt thân cây, lắc đầu, : "Ta dám."

      "Giang hồ còn kinh khủng hơn từ cây nhảy xuống ."

      "Cái gì?" Tô Nhược Mộng ngẩn người, đột nhiên có chút hiểu dụng ý của , chỉ muốn trừng phạt nàng chút, còn muốn nhờ vào đó rèn luyện can đảm của nàng. Nếu như chút độ cao như vậy sợ, nàng sao còn dám cả gan làm loạn lẫn vào giang hồ phân tranh?

      Đối với người giang hồ mà , nàng, Tô Nhược Mộng chính là xương sườn mềm của Lôi Ngạo Thiên, nếu như nàng rơi vào trong tay người khác, hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      Suy nghĩ cẩn thận, sau lưng Tô Nhược Mộng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng cỗ quyết tâm, hai mắt to tròn, đôi tay buông thân cây ra, rên tiếng bay lên nhảy xuống.

      Giờ khắc này, nàng quyết định, nàng nhất định phải học khinh công.

      Giờ khắc này, nàng quyết định, về sau nhất định hành động mình nữa, mọi việc nhất định nhất định cùng .

      Lôi Ngạo Thiên chuẩn xác ôm lấy nàng, nhìn chằm chằm vào nàng, ôn nhu hỏi: "Sợ sao?"

      "Sợ! Nhưng mà, sau này ta nữa sợ."

      "Quả nhiên có phong phạm Giáo chủ phu nhân, về sau, cần trốn mình nữa, nhớ mang ta theo."

      "Ha ha!" Tại sao nam nhân này có thể dịu dàng như thế? Tại sao có thể mình bé như vậy? ‘ nhớ mang ta theo ’ mấy chữ này, ràng phải do nàng , nàng mới phải cần mang theo .

      Hốc mắt Tô Nhược Mộng ửng đỏ, nàng hít mũi cái, từ trong ngực của nhảy xuống, nắm chặt tay của , : "Ta cũng buông tay chàng ra đâu."

      Sáu người bên cạnh giống tượng đá, bộ mặt như bị thiên lôi đánh, trong lòng đều là thể tin màn trước mắt. Đây chính là Giáo chủ Ma Giáo lãnh tình tuyệt dục trong truyền thuyết? ràng là nam nhân đa tình, chỉ là, trong lòng bọn đều biết , chính là bắt được Tô Nhược Mộng đồng nghĩa với việc bắt được Lôi Ngạo Thiên.

      Chỉ là, bọn họ ai cũng biết mình còn có thể thấy đợi đến chiều hay ?

      Cho nên, này, chỉ sợ bọn họ cũng chỉ có thể mang tới dưới suối vàng.

      Lôi Ngạo Thiên cầm ngược tay của nàng, ngẩng đầu xuyên qua đại thụ che trời nhìn sắc trời, giọng : " thôi, chúng ta còn có thể trở về xem mặt trời lặn."

      "Được, thế nhưng những người này?" Tô Nhược Mộng chỉ vào sáu người cùng nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, chờ đợi phán quyết.

      "Bọn họ biết quá nhiều chuyện."

      "Cái gì?" Nghe vậy, đáy mắt sáu người đều là màn chết chóc, mất hết ý chí, quả nhiên xem ra bọn họ thể đợi đến trời chiều rồi.

      . . . . . .

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 59: Chân núi gặp tập kích(3)

      Edit:Thảo My

      Nhìn thấy rừng phong quen thuộc, trong lòng Tô Nhược Mộng vô cùng hưng phấn, thời gian ngắn ngủn chưa tới nửa ngày, nàng cảm giác giống như qua nửa thế kỷ, nóng lòng muốn trở về. Nhưng mà, có vài người giống như vui lòng, để cho nàng mãn nguyện.

      Giống như trước mắt, hai người bọn họ bị vây quanh bởi những hắc y nhân mặt lạnh, còn là hắc y nhân bên ngoài, trang phục giống thống nhất như là binh lính Đông Lý, lại giống như phải binh lính Đông Lý.

      "Lôi Ngạo Thiên, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi, ngươi muốn chúng ta động thủ? Hay là tự mình kết thúc?" Hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng nhìn bọn họ, mặt lóe ra vẻ đắc ý nồng nặc, giống như nhìn thấy Lôi Ngạo Thiên ở trước mặt cầu xin tha thứ.

      Hai mắt Lôi Ngạo Thiên híp lại, liếc cái, cười khinh miệt : "Hắc Tứ, Hắc Hổ, các ngươi mang theo đám cao thủ Hắc Các, cùng thiết vệ của Đông Lý Phong, cũng chừng trăm người, là coi trọng gia gia ngươi nha."

      "Ngươi. . . Chết mà còn ngạo mạn như thế, chẳng lẽ ngươi muốn lấy địch trăm hay sao?" Hắc Tứ giận dữ nhìn chằm chằm , nhìn lướt qua người của bọn họ, nhìn lại hai người bọn họ, cười cười : "Chỉ có mình ngươi, ta lại còn có thể lo lắng. Nhưng mà, bên cạnh ngươi còn có Tô Nhược Mộng hoàn toàn biết võ công, ngươi mang theo nàng nghĩ muốn chiến thắng chúng ta sao, đó là chuyện thể nào."

      "Có ?" Lôi Ngạo Thiên nhìn , nhàng cười cười, hỏi ngược lại.

      Tô Nhược Mộng ngẩng đầu lên, ngây thơ nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi "Chàng đừng để cho bọn họ gọi là gia gia."

      "Tại sao?" Lôi Ngạo Thiên khó hiểu nhìn nàng.

      "Ta có già như vậy, ta phải muốn tôn nhi lớn tuổi hơn ta mà còn bất tài như vậy." Tô Nhược Mộng liếc nhìn bọn , tiếp tục ghét bỏ: "Bộ dáng của bọn họ lớn lên quá khó coi, ta nào có phúc khí làm nãi nãi của bọn ?"

      "Vậy hãy để cho bọn họ gọi ta là cha?" Lôi Ngạo Thiên buồn cười nhìn nàng, hỏi ý kiến nàng, chỉ là, còn chưa chờ được câu trả lời thuyết phục của nàng, chính cũng nhịn được mà ghét bỏ: "Vẫn là, diện mạo bọn họ, đúng là cho chúng ta mặt mũi nào gặp phụ lão hương thân."

      "Ừ, sai!" Tô Nhược Mộng tán thưởng nhìn , gật đầu cái.

      Trẻ con là dễ dạy!

      Lấy gen bọn họ, sao có thể có nhi tử bình thường? Đó cũng là quá kinh khủng.

      Tính khí Hắc Tứ tốt vừa có lòng nhẫn nại, nghe hai người bọn họ ghét bỏ bọn , lửa giận trong lòng giống như núi lửa phun trào, rét lạnh quát: "Lôi Ngạo Thiên, ngươi chịu chết . Các huynh đệ, lên cho ta."

      Sau khi ra lệnh tiếng, hắc y nhân nhanh chóng vọt lên, mà thiết vệ giống như lưới sắt vây bọn họ lại, lạnh lùng quan sát bọn họ đánh nhau, bất cứ lúc nào cũng có nhóm lên thay.

      "Nương tử, nàng sợ sao?" Trong lúc cấp bách, Lôi Ngạo Thiên nhìn về Tô Nhược Mộng trong ngực hỏi.

      Tô Nhược Mộng lắc đầu cái, : "Ta sợ. Bọn họ quá nhiều người, nếu để ta đánh đàn, trước ta dùng tiếng đàn chế trụ bọn họ, còn dư để cho chàng tới."

      Bọn họ có hơn trăm người, nếu như Lôi Ngạo Thiên vừa bảo vệ nàng, vừa lại đánh nhau với địch. dễ dàng thoát thân, hơn nữa, những người này lại tất cả đều là cao thủ cùng tinh binh, địch trăm quả dễ dàng gì.

      Lôi Ngạo Thiên trầm mặc hồi, muốn cho người biết chuyện của nàng, như vậy chỉ làm càng nhiều người có ý đồ với nàng. Nhưng bây giờ tình huống này xem ra, mang theo nàng ngăn địch quả có chút khó khăn.

      nhìn rừng phong trước mặt, liền nghĩ ra kế sách, giọng : "Ta đưa nàng vào rừng phong, bọn họ vào được, nàng ở bên trong gảy ra thôi. Quan hệ Phượng cầm với nàng tốt nhất nên để người giang hồ biết."

      "Được, chàng phải cẩn thận chút." Tô Nhược Mộng theo di chuyển, tán thành ý tứ của , thấp giọng dặn dò.

      "Ta biết."

      Lôi Ngạo Thiên xuất toàn lực xoay tròn thân thể, đánh ra vài chưởng về bốn phía bọn họ, đẩy lui những người này ra ngoài mấy mét. Ngay sau đó hô tiếng, Long Khiếu Kiếm ra chiêu, trung chợt vang lên hồi thanh rồng ngâm, gây chấn động màng nhĩ của mọi người.

      Tất cả mọi người kìm lòng được nhìn con rồng trắng trong trung, trong lòng cực kỳ kinh hãi, ra đây chính là Long Khiếu Kiếm trong truyền thuyết, quả nhiên là Long Khiếu Kiếm ở trong tay Lôi Ngạo Thiên.

      Lôi Ngạo Thiên thừa dịp bọn họ mất hồn, dụng chưởng phong đưa Tô Nhược Mộng vào trong rừng phong, đợi bọn phục hồi tinh thần lại, Tô Nhược Mộng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt bọn .

      "Các huynh đệ, lên!"

      Hắc Hổ nghiêng đầu nhìn rừng phong, quyết định nhanh chóng phái mấy người vào rừng phong, mà dẫn những người khác cùng nhau bao vây Lôi Ngạo Thiên, chuẩn bị dây dưa với : "Các ngươi vào rừng phong bắt Tô Nhược Mộng ra , các ngươi cùng ta tiến lên."

      "A. . ." Hai bên vừa mới đánh mấy hiệp, người Hắc Các cùng thiết vệ liền ‘ oa ’ tiếng phun ra ngụm máu tươi. Bọn họ từng người chỉ cảm thấy màng nhĩ đau nhức, ngực đau đớn khó chịu, khí huyết nghịch lưu dâng trào, từ từ bắt đầu chống đỡ nổi xoa ngực, lung lay muốn ngã theo kiếm, vạn phần hoảng sợ nhìn rừng phong.

      Là người nào tiếng đánh cầm? Tại sao lại có lực sát thương mạnh như vậy?

      Bọn chưa từng nghe giang hồ có tiếng đàn này? Trong đầu bọn họ đều nổi lên hình dáng Tô Nhược Mộng, đều dám tin lắc đầu, thể nào, tuyệt đối thể nào. Tô Nhược Mộng chỉ là thôn nữ bình thường, quá trình nàng trưởng thành cũng hết mức bình thường, căn bản cũng thể đánh ra tiếng đàn như vậy.

      Huống chi mới vừa trong tay nàng căn bản cũng có cầm, cho nên, cái này nhất định là do người khác, nhất định là người Ma giáo nghe được thanh chạy tới.

      Đúng, nhất định là như vậy.

      Bọn họ ai cũng muốn tin tưởng tiếng đàn này là do Tô Nhược Mộng gảy ra.

      Trong lúc bọn phân tâm, bọn họ bi ai phát mình thể động đậy.

      Lôi Ngạo Thiên này đến cùng có phải là người hay ? Bọn họ nhiều người như vậy đả thương được , bắt được còn chưa tính. Nhưng lại còn có gương mặt nhõm, gương mặt vui vẻ, gương mặt cuồng ngạo. Nhìn khóe miệng cười lạnh, nhàng vỗ bụi trong tay, bọn họ muốn tìm miếng đậu hũ đập đầu.

      Tài nghệ bằng người!

      Quả nhiên, nhiều người cũng có khả năng, ngay như chính bọn họ bây giờ, thất bại thảm hại.

      "Thuộc hạ tới chậm, thỉnh Giáo chủ thứ tội!" Chúng hộ pháp nghe thanh chạy tới, bọn họ buông lỏng nhìn đám người trước mặt đứng ở đó, giống như binh lính Đông Lý. Gió thổi qua, thổi lên người , thổi lên quần áo , để cho cả người càng thêm ngạo mạn và bất kham.

      Tròng mắt Lôi Ngạo Thiên lướt qua mấy thiết vệ mới vừa bị các hộ pháp vứt đất, lại chậm rãi nhìn lướt qua những người thể nhúc nhích kia, thản nhiên : "Những người này giao cho các ngươi xử lý, theo quy củ cũ làm. Để cho Hắc Hổ về lại cho Đông Lý Phong, về phần Hắc Tứ sao? Phu nhân ghét bỏ dáng dấp quá khó nhìn."

      xong, khinh thân nhảy lên, đảo mắt liền biến mất trước mắt của bọn họ.

      Ngày hôm sau, chân núi Tử Long Lĩnh mảnh xôn xao, biết người nào truyền đến tin tức , ngày hôm qua người Hắc Các, còn có thiết vệ của Thành Vương tất cả đều thua trong tay Lôi Ngạo Thiên, ai sống sót. Mà Tứ đường chủ Hắc Các—— Hắc Tứ bị treo cổ ở tảng đá lớn cửa trấn Tử Long, ngực của treo bản mộc bài, phía viết mấy chữa rồng bay phượng múa —— kẻ phạm ta, kết quả như vậy!

      ít nhân sĩ giang hồ tại chỗ khiếp đảm với cường thế của Lôi Ngạo Thiên, cũng thiếu người lựa chọn yên lặng theo dõi biến hóa, cũng ít người bực tức kêu gào, giựt giây mọi người cùng nhau công kích Tử Long Lĩnh. Bọn họ hình như quên mất Hắc Các cũng là danh môn chính phái trong mắt bọn họ, luôn miệng cái gì vì dân trừ hại.

      Người giang hồ Giáp: "Lôi Ngạo Thiên để Thành Vương trong mắt, thậm chí thiết vệ cũng dám hạ độc thủ."

      —— Thành vương, mắc mớ gì đến ngươi. Cũng phải là cha ngươi?

      Người giang hồ Ất: "Ma Giáo vô pháp vô thiên như vậy, tại sao bọn ta lại có thể im hơi lặng tiếng?"

      —— Ngươi lại làm quan trong triều, pháp luật kỷ cương triều đình co bắt giam điểu (con ruồi bọ _ý chỉ tiếng chửi), chuyện.

      Người giang hồ Bính: "Hơn trăm cái mạng người, mắt Lôi Ngạo Thiên lại nháy cái, liền giết người, là làm người ta căm phẫn."

      ——Ngươi có ở đây trường, làm sao ngươi biết Lôi Ngạo Thiên nháy mắt cái? Loạn xả.

      Người giang hồ Đinh: "Ma Giáo tàn bạo thành tính, chúng ta là người có mặt mũi giang hồ, tại sao có thể bỏ mặc? Theo ta thấy, ở thời khắc mấu chốt này, chúng ta phải đoàn kết lại, tìm người có uy danh đến dẫn dắt mọi người, cùng nhau tấn công Tử Long Lĩnh, giết người Ma giáo chừa mảnh giáp."

      —— Có uy tín danh dự? Người nào mà có? có đầu mặt mũi vậy còn gọi người sao? Ăn ba hoa.

      trong đám người có người thiếu niên, nghe những lời đầy căm phẫn từ trong miệng nhân sĩ danh môn chính phái, yên lặng trong lòng, nhất nhất phản bác.

      Những người này giả dối, ràng chính tư tưởng mình suy nghĩ đứng đắn, lại lấy lý do vì chính nghĩa biện hộ.

      trách được sư phụ cũng nguyện rời sơn môn, ra là bởi vì nhìn thấy loại sắc mặt này nhiều buồn nôn. Thiếu niên quần áo thô lắc đầu cái, xoay người trở về khách sạn, theo ý Lôi Ngạo Thiên dám làm dám chịu còn làm sinh lòng thưởng thức.

      Chưởng quỹ mập ngồi ở trong đại sảnh, trong lòng nhịn được suy đoán thân phận của bọn họ, thiếu niên mặc quần áo thô, lão phụ nhân, nương, bọn họ hình như cảm thấy hứng thú với náo nhiệt bên ngoài?

      Chẳng lẽ bọn họ phải người trong giang hồ? Nhưng mà, điều này cũng được, nếu như bọn họ phải người trong giang hồ, vậy lúc này bọn họ tới nơi này làm gì?

      . . . . . .

      Tô thị nhìn vẻ mặt Tô Nhược Mộng áy náy, nghĩ tới lá gan của nàng lớn dám làm bậy, nàng vẫn thể nào nhịn được lần đầu tiên trách cứ nàng (TNM):"Mộng nhi, lần này con làm việc quá xúc động rồi, làm sao con cũng trước tiếng? Bên cạnh cũng mang người liền xuống núi? Con biết chân núi nguy hiểm cỡ nào, suy nghĩ muốn hù mẹ đến chết phải ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :