1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 57: Giao cho Giáo chủ? Hay là hủy diệt?(5)

      Edit: Thảo My

      Nghe vậy, Tô Nhược Mộng ngoài ý muốn nhìn , hồi lâu sau, nàng nắm chặt tay , khẽ mở môi đỏ mộng:"Ta luôn ở bên cạnh chàng."

      "Như thế này là đủ rồi." Cuối cùng ánh mắt Lôi Ngạo Thiên từ đàng xa rút về nghiêng đầu nhìn nàng, : " thôi, ta dẫn nàng Trung Nghĩa Đường, có lẽ đến nơi này nàng có thể đoán được thân thế của ta."

      Từ khi Đoan Mộc Lệ dáng dấp giống mẹ như đúc, liền hoài nghi thân thế mình.

      Từ khi Đoan Mộc Lệ đến lai lịch thanh chủy thủ gọi Tử Quang kia liền khẳng định thân thế mình.

      Tô Nhược Mộng tưởng tượng Trung Nghĩa Đường trang nghiêm như thế nào, nhưng nàng lại nghĩ đến, Trung Nghĩa Đường kì thực là nơi để bài vị. vào trong thạch động có khắc ba chữ Trung Nghĩa Đường, đập vào mắt là từng hàng bài vị, nhập vào mũi là mùi khói hương nồng nặc.

      Nơi này lớn, Tô Nhược Mộng liếc nhìn lại liền thừ người ra, lâu cách nào rút ánh mắt về, cách nào hoàn hồn.

      Trung tâm hàng thứ nhất có mấy bài vị làm từ gỗ tử đàn, bài vị bọn họ lớn hơn tinh xảo những bài vị khác, Tô Nhược Mộng nhìn thấy chữ viết những bài vị kia.

      Linh vị thái tử Hách Liên triều: Hách Liên Húc Quang

      Linh vị thái tử phi Hách Liên triều: Đoan Mộc Tử Di

      Linh vị Tĩnh Viễn đại tướng quân Hách Liên triều : Thẩm Trung Quân

      Linh vị Chấn Uy đại tướng quân Hách Liên triều: Nguyễn Viễn Bình

      Hách Liên triều? Đoan Mộc Tử Di? Thái tử phi?

      Tô Nhược Mộng suy nghĩ, nghi vấn trong lòng dâng lên, nàng ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, miệng khẽ mở lại phát mình ra câu.

      ", vào. Chúng ta dâng hương cho bọn họ ." Lôi Ngạo Thiên dắt tay nàng, mặt nghiêm túc nhìn nàng, cất bước vào bên trong động. Đốt hương, đưa tới tay Tô Nhược Mộng, liếc mắt ra hiệu cho nàng, hai người ăn ý cung kính dâng hương trước bài vị.

      Tô Nhược Mộng biết mình từ Trung Nghĩa Đường ra như thế nào, trong đầu nàng lên tất cả đều là hàng bài vị kia, thỉnh thoảng phóng đại ba chữ làm nàng chấn động —— Hách Liên triều.

      Nàng mặc cho Lôi Ngạo Thiên ôm, đường nhảy tới đỉnh núi Long Đầu, đứng trước tòa mộ, nàng nhìn bia mộ khắc Đoan Mộc Tử Di cùng Hách Liên Húc Quang, lúc này mới chân chính phục hồi lại tinh thần.

      Lôi Ngạo Thiên đợi nàng đặt câu hỏi, liền đặt vạt áo xuống đá phiến trước mộ ngồi xuống, đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nhìn Tô Nhược Mộng, giọng : "Nương tử, ngồi ở đây."

      Tô Nhược Mộng theo lời ngồi xuống bên cạnh , yên lặng nhìn bia mộ kia, chờ kể.

      Nàng biết, lúc này, nhất định có lời muốn .

      "Tiền triều chính là Hách Liên triều, bọn họ chính là cha mẹ ruột của ta, mà ta là đứa trẻ mồ côi của hoàng tộc tiền triều. Những bách tính dưới chân núi kia chắc cũng là thân nhân quan viên hoặc là dân chúng tiền triều cùng lên."

      Lôi Ngạo Thiên xong, dừng lại, thanh trầm thấp chút, rồi tiếp: "Vào ngày bảy tháng bảy hằng năm, cha mẹ ta đưa ta tới nơi này bái tế, nhưng bọn họ lại chưa từng cho ta biết hai người kia có quan hệ gì với ta. Ta những thứ này cũng phải oán giận bọn họ, ta rất cảm kích bọn họ, cũng xem bọn họ là cha mẹ ruột của mình. Bọn họ cho ta, ra cũng là bởi vì thương ta, bởi vì muốn làm ta khổ sở, về thân thể của ta chữ cũng ,cũng bởi vì muốn ta có cuộc sống với áp lực cùng thù hận."

      "Bọn họ để ta khôi phục Hách Liên triều, mà là dạy ta cái gì là cuộc sống thoải mái, nhất là mẹ ta, nàng cũng thấy bộ dáng nàng ấy. Nàng nhất định ngờ nàng ấy từng là Hỏa Bạo nương tử tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, nhưng mà, phương diện giáo dục ta, nàng giống như là mẫu thân, ngược lại càng giống như bằng hữu thân thiết của ta hơn."

      "Ta khổ sở, nhưng mà, ta mãi khổ sở. Chuyện cũ thể thay đổi, chúng ta chỉ có thể từng bước từng bước về phía trước, mà ta phải người đa cảm, cho nên, cả ta và các hộ pháp, chúng ta đều học được cách buông gánh nặng chuyện cũ xuống, có cuộc sống nhõm thoải mái. Khom lưng dưới quyền quý, đó phải là cuộc sống ta muốn."

      Tô Nhược Mộng nhìn , gật đầu: "Ta hiểu."

      Hai người trầm lặng hồi lâu, Tô Nhược Mộng nhắm mắt lại, lẩm nhẩm đọc khẩu quyết, gọi Phượng cầm ra. nhàng điều chỉnh thử huyền thanh, chậm rãi gảy, tiếng đàn du dương, từng tiếng đàn đem quá trình Lương Sơn Bá cùng Chúc Đài hiểu nhau, mến nhau, sinh ly tử biệt ra, làm mọi người rơi lệ.

      Nàng vừa gảy ra, vừa rơi lệ, nước mắt rơi vào dây đàn, trước kia nàng nghe khúc đàn này biết bao nhiêu lần, nghe mãi chán, luôn hâm mộ tình cảm giữa bọn họ.

      Mặc dù kết cục rất bi thương, nhưng là nàng luôn là rằng kết cục như vậy cũng là loại hạnh phúc khác. Nếu sinh thể cùng gối, sau khi chết cùng chỗ, song song hóa thành đôi bướm cũng là niềm hạnh phúc.

      Lần đầu tiên Lôi Ngạo Thiên nghe được bài hát tràn đầy tình cảm như vậy, bài hát này giống như là câu chuyện tình . Từ mới quen nhau, rồi đến tình cảm sinh ra, rồi đến lưỡng tình tương duyệt, rồi lại đến nỗi khổ ly biệt, sau đó khúc càng ngày càng thương cảm, lại thể ở gần nhau, nỗi đau sinh ly tử biệt, cuối cùng thủ khú biến hóa, hình như hai người lại cùng nhau, vĩnh viễn chia rời.

      Nước mắt Tô Nhược Mộng dưới ánh sáng mặt trời, giống như là từng viên kim cương chói lóa, ánh mắt Lôi Ngạo Thiên sáng tỏ. Nhìn gò má nhu mỹ của nàng, cái dây cung trong lòng Lôi Ngạo Thiên cũng rung động theo.

      Cảm tính của nàng, xem ra càng thêm động lòng người.

      bài hát, có thể làm cho người ta nghe ra câu chuyện tình hoàn chỉnh.

      khúc hạ xuống, Tô Nhược Mộng nhìn hai tên mộ bia, giọng : "Bọn họ nhất định rất nhau, tựa như Lương Sơn Bá cùng Chúc Đài."

      "Nàng mới vừa gảy thủ khúc kia tên gì?" Lôi Ngạo Thiên tò mò hỏi, thấy nước mắt nàng ngừng rơi xuống, cũng thấy được nàng cũng có cảm giác chịu tổn thương. Nhưng mà, suy nghĩ chút trước kia nàng đều ở thôn Thanh Thủy, ngay sau đó lại bác bỏ suy đoán này.

      "Lương Chúc, về chuyện xưa của Lương Sơn Bá cùng Chúc Đài ."

      "Rất thê mỹ."

      "Bọn họ rất nhau."

      "Trước kia ta chưa từng nghe qua bài hát như vậy, lần đầu tiên nghe được, nhưng mà rất êm tai, rất cảm động. Nghe nương tử gảy thủ khúc, ta cảm thấy được kỳ cảnh sâu vào trong lòng, nó giống như là câu chuyện tình hoàn chỉnh."

      "Đúng vậy a, bài hát này chính là viết về câu chuyện tình của bọn họ, bọn họ sinh thể ở bên nhau, sau khi chết cùng chỗ, song song hóa thân làm điệp. Nó còn có tên, gọi là hóa bướm."

      Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên như có điều suy nghĩ theo ánh mắt của nàng nhìn về phía hai tên mộ bia, đột nhiên hiểu dụng ý khi nàng gảy bài hát này.

      "Bọn họ mới vừa nhất định nghe được bài hát rồi, bọn họ nhất định cũng rất thích." Lôi Ngạo Thiên qua đứng lên, đưa tay ở trước mặt nàng, thâm tình thành thực nhìn nàng, : "Nương tử, thôi, chúng ta về nhà thôi."

      "Tốt. Chúng ta về nhà." Tô Nhược Mộng cười cái, đặt tay vào trong lòng bàn tay .

      . . . . . .

      "Tiểu Lệ, những năm này ngươi những nơi nào? Chúng ta phái rất nhiều người tìm ngươi, đều có tin tức."

      Bọn họ mới vừa tới cửa viện của Tô Nhược Mộng ở, liền nghe được thanh Hàn Nhứ mừng rỡ truyền đến. Lôi Ngạo Thiên cùng Tô Nhược Mộng khẽ liếc nhau cái, ngầm hiểu trong lòng, tay nắm tay, sóng vai vào trong sân.

      Nên đến đến , huống chi, bọn họ cũng chỉ kém chính tai nghe được lời chứng thực mà thôi.

      Trong sân hai người ôm nhau khóc sướt mướt, nhìn hai người họ cùng nhau đến, ngay sau đó gương mặt luống cuống, biết như thế nào cho phải?

      Tô Nhược Mộng nhìn họ, ôn hòa cười tiếng, : "Lôi bá mẫu, Lệ di, mẹ, chúng ta vào nhà tán gẫu."

      "Được, được, tốt! Chúng ta vào nhà tán gẫu tiếp." Hàn Nhứ khẽ liếc mắt cái, mỉm cười với Lôi Ngạo Thiên, khẽ kéo ống tay áo Đoan Mộc Lệ , nháy mắt với nàng, ăn ý gật đầu đáp ứng.

      Vào trong phòng, Tô Nhược Mộng rót ly trà cho tất cả các nàng, sau đó, cười híp mắt đẩy Lôi Ngạo Thiên ngồi xuống.

      "Lôi bá mẫu, Lệ di, các người có lời gì , ta tin tưởng Ngạo Thiên cũng muốn biết chân tướng." Tô Nhược Mộng xong, quay đầu cùng Lôi Ngạo Thiên liếc nhau cái, rồi tiếp: " có thể tiếp nhận, mọi người cứ yên tâm ."

      Hàn Nhứ cùng Đoan Mộc Lệ nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, thấy như cũ vẫn treo mỉm cười thản nhiên mặt, liền tin lời của nàng. Hai người liếc nhau cái, Hàn Nhứ nâng chung trà lên khẽ nhấm hớp, hắng giọng, : "Thiên nhi, ra ta và cha ngươi đều phải là cha mẹ ruột của ngươi."

      xong, nàng dừng lại, lo lắng nhìn cái, rồi tiếp: "Tiểu Lệ là dì ruột của ngươi, cha ngươi là Hách Liên Húc Quang, mẹ ngươi là Đoan Mộc Tử Di. Hai cái tên này ngươi đều rất quen thuộc chứ?"

      Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng khẽ gật đầu, ý bảo nàng tiếp tục.

      " sai, mộ kia chính là mộ cha mẹ ruột ngươi, cha ngươi trời sanh cố tình , lúc mẹ ngươi mang thai ngươi liền qua đời. Mẹ ngươi rất đau lòng, nhưng mà, bởi vì trong bụng có sinh linh, cho nên, nàng cũng kiên cường đối mặt. Nhưng vào thời điểm sinh ngươi, nàng bởi vì khó sinh mà theo cha ngươi , trước khi nàng , nàng giao ngươi cho ta cùng Lôi Cận, mong chúng ta thân thế của ngươi cho ngươi biết. Bởi vì nàng muốn ngươi mang gánh nặng khôi phục Hách Liên triều, nàng hi vọng ngươi có cuộc sống vui vẻ giống như người bình thường."

      thanh Hàn Nhứ trầm thấp kể lại, xong lời cuối cùng, nước mắt vẫn thể nhịn được rơi xuống. Nàng rút khăn lụa, lau nước mắt nơi khóe mắt, liếc mắt nhìn Đoan Mộc Lệ ngồi ở bên cũng lau lệ, lại : "Thiên nhi, ngươi đừng quan tâm cái gì Hách Liên triều hay là Đông Lý triều? Ngươi có cuộc sống vui vẻ, mới là điều chúng ta cùng cha mẹ ngươi muốn nhìn thấy nhất."

      "Mẹ, người vĩnh viễn đều là mẹ ta, cha, cũng vĩnh viễn đều là cha ta. Ở trong lòng của ta, hai người chính là cha mẹ ruột của ta, ta có oán giận người nào, cũng có trách người nào cả. Mọi người đều là bởi vì ta, thương ta, cho nên mới phải gạt ta."

      Lôi Ngạo Thiên xong, đưa tay đặt lên tay Hàn Nhứ , lại : "Hai người là cha mẹ, bọn họ cũng thế, những ngày qua ta quên. Về phần cái gì Hách Liên triều, cái gì Đông Lý triều, Thiên nhi có tâm tư mà lo lắng những thứ kia. Thiên nhi chỉ muốn trông coi Tử Long Lĩnh, bảo vệ tốt dân chúng Tử Long lĩnh, ở chỗ này có cuộc sống tự do tự tại."

      Nghe vậy, chỉ Hàn Nhứ, ngay cả Đoan Mộc Lệ cùng Tô thị cũng đỏ mắt, hít hít mũi, lau nước mắt.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 57: Giao cho Giáo chủ? Hay là hủy diệt?(6)

      Edit: Thảo My

      "Được rồi, được rồi! Mắt mọi người đều đỏ giống như mắt thỏ rồi. Chuyện ra, trong lòng còn áp lực nữa, buông bỏ chuyện cũ, chuẩn bị hành trang về phía trước phải rất tốt sao? Về sau, mọi người chúng ta cùng nhau sống vui vẻ ở Tử Long lĩnh, quên chuyện vui vẻ trước ."

      Tô Nhược Mộng nhìn họ vẫn còn lau lệ như cũ, chau mày lại, trầm ngâm lát, vội vàng đổi chủ đề: "Mẹ, người phải là có rất nhiều lời muốn cùng Lôi bá mẫu sao?"

      " cái gì?" Tô thị sững sờ, đầu óc mơ hồ nhìn nàng.

      "Người phải thường xuyên hỏi , khi nào Lôi bá phụ cùng Lôi bá mẫu trở lại sao?" Tô Nhược Mộng có chút phát điên, sao vào lúc này Tô thị lại có chút nào phối hợp với nàng? Chẳng lẽ muốn nàng ra? Vì vậy, nàng hết cách đưa tay chỉ Lôi Ngạo Thiên, trợ giúp nàng khôi phục ‘ trí nhớ ’.

      ràng nàng ngày ngày lẩm bẩm chuyện tình, vào lúc này cư nhiên giả bộ ngốc?

      Nếu như phải là đổi đề tài làm cho mọi người vui vẻ, nàng mới lấy chính mình ra ‘ xử lý ’. Chỉ là, nếu như có thể khiến mọi người khôi phục khí vui vẻ, nàng cũng sao cả, bây giờ dù sao mình là có chút muốn lập gia đình.

      Gả cho , ở gần , cho gia đình hạnh phúc, để cho lòng còn đơn nữa.

      Ngày mai biết có cái gì chờ bọn họ, nàng chỉ muốn cùng hưởng thụ mỗi phút mỗi giây bên nhua, trong cuộc đời này còn điều gì tiếc nuối nữa.

      "A, a, ta nhớ ra rồi." Tô thị bừng tỉnh hiểu ra, chỉ là quá đồng ý lời này do nàng ra, cảm thấy là nương nên có chút rụt rè. Nàng quở mắng rồi liếc Tô Nhược Mộng cái: "Mộng nhi, con phải có đồ đặt ở trong phòng con, muốn cho Ngạo Thiên xem sao?"

      Nàng muốn khuê nữ mình ở trước mặt bà bà tương lai hạ phần, cho nên, nàng cảm thấy trường hợp đối thoại này hai người trong cuộc bọn họ tốt nhất nên ở đây. Vì vậy, nàng tìm cái cớ, ly khai bọn .

      Tô Nhược Mộng tự nhiên biết ý của nàng, cũng rất vui lòng phối hợp gật đầu cái, nghiêng đầu nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, khẽ khẽ mở môi đỏ mộng: " thôi, ta có đồ muốn cho chàng xem." xong, nàng đứng lên hướng về phía Hàn Nhứ cùng Đoan Mộc Lệ, : "Lôi bá mẫu, Lệ di, chúng ta trước đây."

      "Được, các ngươi ."

      ra cửa phòng, Lôi Ngạo Thiên nhìn sắc mặt ửng đỏ Tô Nhược Mộng, chế nhạo: "Nương tử, nàng mới vừa là nhắc nhở nhạc mẫu đại nhân cùng mẹ ta thảo luận chuyện của chúng ta sao? Vi phu rất vui mừng nha, ra nương tử nóng lòng muốn gả cho ta như vậy."

      Tô Nhược Mộng nhìn bộ dạng được tiện nghi còn ra vẻ kia, hề phản bác mà còn hùa theo, phối hợp ý tứ , giọng là lạ: " sai! Ta chính là nóng lòng muốn gả cho chàng, coi ngươi đến gắt gao , để cho nữ nhân khác đánh chủ ý lên chàng. Ta cảnh cáo chàng trước, nếu như chàng dám ở sau lưng ta trêu hoa ghẹo nguyệt, cẩn thận ta. . ." xong, ánh mắt của nàng hung ác liếc hạ thân , ngụ ý.

      "Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên ngây ngẩn cả người, nghĩ đến Tô Nhược Mộng những phản bác , lại còn to gan như vậy đùa giỡn . Trong khoảng thời gian ngắn, có chút phản ứng kịp.

      Tô Nhược Mộng nhìn bộ dáng này của , trong lòng rất là đắc ý, vội vàng nhón chân lên, đưa tay nâng cằm , dùng bộ dạng lưu manh quan sát , giọng cợt nhã: "Ừ, bộ dáng kia cũng tệ lắm, da mịn thịt mềm, môi hồng răng trắng."

      "Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên hoàn toàn ngây dại, đây là tình huống gì? Nương tử của là bị cái gì kích thích sao? Cư nhiên học bộ dạng lưu manh, coi như nữ nhân đàng hoàng đùa giỡn.

      Chẳng lẽ là thời tiết thay đổi hay sao?

      "Phốc. . . Ha ha ha. . ." Cửa viện truyền đến tiếng cười, Lôi Ngạo Thiên phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn về nơi tiếng cười phát ra, hơi cong môi chút, cười nhàn nhạt mà : "Lão Nhị, lão Thất, lão Bát, các ngươi đến đây làm gì? cẩn thận gương mặt bị rút gân sao? Ta nhìn nét mặt các ngươi rất quái dị?"

      Mấy tên này, cư nhiên đến đúng lúc, xem bộ dáng bọn này, chắc hẳn mới vừa nhìn thấy tất cả rồi.

      Thất Hộ Pháp cùng Bát Hộ Pháp oán trách trừng mắt liếc Nhị Hộ Pháp, hoạt động gương mặt lần, để cho mặt mình nhìn tự nhiên chút.

      Thất Hộ Pháp ngẩng đầu nhìn trời, : "Hôm nay thời tiết tốt, giáo chủ và phu nhân chuẩn bị ra khỏi cửa sao?"

      Nghe vậy, Bát Hộ Pháp cũng nhìn chung quanh cái, vỗ vỗ bả vai Thất Hộ Pháp, : "Thời tiết tệ, lão Thất, ngươi phải gọi ta giúp ngươi lên núi hái thuốc cho lão phu nhân sao? , , , thời gian còn sớm, kịp."

      xong, khoác bả vai Thất Hộ Pháp, ánh mắt ám hiệu cho , hai người vô cùng thân mật khoác vai nhau. Thất Hộ Pháp nhìn Tô Nhược Mộng cười, : "Phu nhân, chúng ta hái thảo dược trước, trở lại giúp lão phu nhân tái khám, quấy rầy lão phu nhân chuyện phiếm."

      Ý tứ của rất ràng, đến đây là giúp lão phu nhân khám lại, mà lão Bát là cùng hái thuốc, về phần lão Nhị, có quan hệ với bọn họ. Dù sao mới vừa nhịn được cười ra tiếng cũng là lão Nhị, theo chân bọn họ hề có chút quan hệ.

      Bọn họ trước chạy thoát, lấy sách an toàn.

      Nghe bọn , lại nhìn bộ dáng bên ngoài cười nhưng trong lòng cười của Lôi Ngạo Thiên, trong lòng Nhị Hộ Pháp vừa sợ vừa nóng nảy vừa tức giận, vội vàng giải thích: "Giáo chủ, ta là tới dạy phu nhân Ngũ Hành Thuật Số, chúng ta vừa tới, chẳng nghe được có cái gì cả."

      Hai người này có nghĩa khí, ràng bọn họ chính là ba người cùng , mặc dù mục đích giống nhau, nhưng mà, bọn họ xác là cùng đến nơi này, hơn nữa cũng là cùng nhau thấy phu nhân đùa giỡn giáo chủ.

      Bây giờ bọn họ lại muốn gạt qua bên, để cho người chịu tiếng xấu thay người khác, mới ngu như vậy.

      Dù sao, hôm nay ba người bọn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

      "Hắc hắc." Lôi Ngạo Thiên đột nhiên cười quái dị tiếng, nhìn về phía Tô Nhược Mộng, : "Nương tử, ta đột nhiên rất muốn nghe nàng kể chuyện cười."

      "Cái gì chuyện cười?"

      " Cái mà ở núi Thanh Hổ nàng kể đó."

      Nhị hộ pháp đổ mồ hôi nhìn bọn họ, thấy Tô Nhược Mộng nhìn , vội vàng nháy mắt với nàng. Xong đời, lại phạm tội, sao lại có thể vết thương lành quên đau, lại quên mất chuyện giấu đầu lòi đuôi.

      Như thế là tốt rồi, Giáo chủ lại ra lần nữa, muốn đời nhà ma.

      Tô Nhược Mộng khẽ nhíu lông mày lại, nghi hoặc nhìn Nhị hộ pháp, ân cần hỏi han: "Nhị Hộ Pháp, con mắt của ngươi bị co giật sao?"

      " có. . . có. . . có. Cám ơn phu nhân quan tâm." Nhị Hộ Pháp vội vàng khoát tay áo, cà lăm cám ơn.

      Thất Hộ Pháp cùng Bát Hộ Pháp vừa nghe có chuyện cười muốn , lại nhìn bộ dáng khẩn trương của Nhị Hộ Pháp, lòng hiếu kỳ cao vung lên, cặp mắt nhìn Tô Nhược Mộng sáng lên, hỏi: "Phu nhân là chuyện cười gì vậy? Thuộc hạ có thể có vinh hạnh nghe ?"

      Đầu Nhị Hộ Pháp ba vạch đen nhìn hai người chỉ sợ thiên hạ loạn kia, trong ánh mắt tràn đầy ai oán, ai oán, ai oán,. . .

      Cái gì là huynh đệ vào sinh ra tử, này ràng chính là hận thể làm khó đối phương.

      "Cái đó gọi chuyện xưa giấu đầu lòi đuôi dễ nghe chút nào." Tô Nhược Mộng xong, ánh mắt tự tin liếc Nhị Hộ Pháp cái, nghiêng đầu ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, : "Chàng còn muốn xem đồ của ta ?"

      "Muốn." Lôi Ngạo Thiên lập tức gật đầu, chuyển con mắt nhìn Nhị, Thất, Bát hộ pháp, thản nhiên : "Tối hôm nay các ngươi phụ trách dò xét các tiêu điểm, nếu như có nơi nào bất thường phải lập tức cho ta biết."

      "Dạ, thuộc hạ tiếp lệnh." Nhị, Thất, Bát hộ pháp cùng kêu lên lên tiếng, vẻ mặt đau khổ trao đổi ánh mắt lẫn nhau.

      Dò xét tiêu điểm, là muốn chết, ràng cũng phải là công việc của bọn họ.

      núi muỗi nhiều như vậy, xem ra bọn họ lại phải chịu lạnh hiến máu rồi, đáng thương a đáng thương.

      " thôi, nương tử, chúng ta vào xem đồ của nàng." Lôi Ngạo Thiên hài lòng gật đầu cái, ôm lấy Tô Nhược Mộng xoay người vào phòng.

      Thất Hộ Pháp nhìn bọn họ vào phòng, nhịn được mở miệng oán giận Nhị Hộ Pháp: "Lão Nhị, làm sao ngươi vẫn luôn như vậy? chút định lực cũng có, ngươi nhịn được cười sao? Chúng ta bị ngươi hại chết rồi."

      Suy nghĩ buổi tối phải dò xét mấy trăm tiêu điểm, cảm thấy rất uất ức.

      Tất cả đều do lão Nhị tạo thành, là phục , luôn phạm tội, hơn nữa, mỗi lần đều muốn lôi kéo huynh đệ bọn họ xuống nước.

      Ai. . .

      "Nhịn? Ngươi ở đây đùa sao? Nếu phải Giáo chủ lên tiếng, ngươi có thể bảo đảm, ngươi có thể nhìn thấy Giáo chủ bị trêu ghẹo mà cười sao?" Nhị Hộ Pháp phục chất vấn Thất Hộ Pháp, ràng phát bọn họ cũng nhịn được, nếu như phải là Giáo chủ lên tiếng quá sớm, bọn họ nhất định cười theo .

      Bây giờ như vậy, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người . Còn có bọn họ muốn chịu tiếng xấu thay người khác là quá đáng, lại còn muốn bỏ lại chạy . may mắt giáo chủ sáng như tuyết, nếu tối nay dò xét tiêu điểm người làm bạn rồi.

      Bát Hộ Pháp: "Thôi, chúng ta ."

      tại Giáo chủ trong phòng phu nhân, về vấn đề cầu trượt chỉ có thể hoãn thời gian thôi.

      " thôi."

      Ba người vẻ mặt đau khổ, đứng thẳng ra ngoài, ai làm việc nấy.

      "Nương tử, cái này là gì?" Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn ô vuông trong tay, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

      "Do ta thiết kế sổ sách mới, như thế nào? Có phải xem thoải mái hơn sổ sách cũ , vừa xem hiểu ngay rồi hả ?" Tô Nhược Mộng ghé đầu tới đây, nhìn bảng trong tay , hỏi.

      Cái bảng này nàng là lấy bản nội dung nợ cũ của bọn họ, kết hợp với phương thức đại hóa bảng làm sổ sách, vẽ xuống trương mục bảng hoàn chỉnh. Ở trong bảng, tất cả chi, thu vào, nhật kỳ, nguyên nhân, số còn lại, tiểu kế, cũng có thể vừa xem hiểu ngay.

      "Sổ sách kiểu mới?" Lôi Ngạo Thiên tiếp tục liếc nhìn sổ sách trong tay, chỉ chốc lát nhìn cách dùng cùng chỗ tốt của cái bảng này.

      "Loại phương thức này quả nhiên so với cái loại trước kia tốt hơn nhiều, tất cả chi cùng thu vào vừa xem hiểu ngay. Nương tử, nàng là quá sâu lường được, thậm chí cái này cũng biết."

      "Chút lòng thành mà thôi."

      "Ha ha, xem ra Lôi Ngạo Thiên ta vô cùng may mắn sắp sửa cưới được nương tử tài đức rồi." Lôi Ngạo Thiên xong, đưa tay nhàng vuốt xuôi cái mũi nàng.

      Tô Nhược Mộng khẽ cười, đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, hả hê lên tiếng: "Cũng phải sao, vận khí của chàng tốt."

      "Ha ha ha. . ." Nghe nàng lời tuyệt khách khí, Lôi Ngạo Thiên cất tiếng cười to, tròng mắt nhu nhu nhìn nàng, : "Có nương tử như vậy, vi phu còn có đòi hỏi gì? Có được, ta may mắn!"

      . . . . . .

      Trong tay Đại Hộ Pháp siết chặt tin bồ câu mới vừa đưa tới, trong khoảng thời gian ngắn, biết nên làm thế nào cho phải?

      Làm thế nào? Có tin tức này cho Giáo chủ?

      Nàng phải theo người kia sống tốt sao? Tại sao đột nhiên mang theo nữ nhi năm tuổi té xỉu trước cửa khách sạn bọn họ? Là trùng hợp? Còn là có cái mục đích gì thể cho người khác biết?

      Bây giờ là thời khắc mấu chốt của Tử Long Lĩnh cùng Ma Giáo, nếu để cho Giáo chủ biết tình huống của nàng, thông báo bị xử lý như thế nào?

      xuất của nàng có ảnh hưởng đến tình cảm giữa giáo chủ và phu nhân ?

      là loạn, sao lại chọn khoảng thời gian này xuất .

      Đại Hộ Pháp đưa tay vuốt vuốt mi tâm, nhìn cửa phòng đóng chặt, nghe ở trong đó truyền ra tiếng cười. Chỉ chốc lát sau, xòe bàn tay ra nhìn tin tức bên trong, do dự biết nên giao cho Giáo chủ? Hay là hủy diệt?

      Chúc mọi người kỳ nghỉ lễ vui vẻ nha!!

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 58: Thiếu niên này, rốt cuộc là ai?(1)

      Edit: Thảo My

      Màn đêm lại tới, Lôi Ngạo Thiên ngồi trước bàn cùng Lôi Cận thưởng thức trà, chuyện phiếm, hai cha con phân tích tình hình tại Tử Long Lĩnh, lập ra kế sách.

      Trong khi đó nội tâm Đại Hộ Pháp đấu tranh mấy phen qua , cuối cùng lựa chọn chuẩn bị tin tức này cho biết.

      Thành , nội tâm của rất phân vân, thậm chí hi vọng nữ nhân kia vĩnh viễn xuất trong cuộc sống Giáo chủ nữa. Ban đầu tuyệt tình vứt bỏ như vậy, tại lại chọn thời điểm then chốt trở lại, rất lo lắng̣ xảy ra sơ sót gì.

      Trong mắt , chỉ cần là người tổn thương Giáo chủ chính là kẻ địch của .

      Đại Hộ Pháp vào thiên sảnh, nhìn hai cha con thưởng thức trà chuyện trời đất, trong khoảng thời gian ngắn, nội tâm lại bắt đầu co rút.

      nghĩ Lôi Cận cũng ở nơi này, chuyện này nếu để cho lão giáo chủ cùng lão giáo chủ phu nhân biết được, lão phu nhân rất có thể sinh lòng thương hại, mang nữ nhân kia về Tử Long Lĩnh. Nhưng điều này phải là thứ muốn nhìn thấy, tuyệt muốn nữ nhân kia trở lại.

      chút nào!

      "Giáo chủ, lão giáo chủ."

      Lôi Cận nhìn , đưa tay chỉ chỗ bên cạnh, cười : "Tiểu Dịch tử, tới đây ngồi. Lôi bá bá rất lâu có hàn huyên với ngươi, hôm nay vừa đúng lúc, ba người chúng ta ôn lại chuyện cũ chút."

      Lôi Cận nhìn Nguyễn Dịch ngày càng thành thục ổn trọng, còn có khuôn mặt chín phần tương tự cố nhân, trong lòng khỏi cảm khái thời gian trôi qua quá nhanh.

      Thời gian trôi qua là nhanh, nháy mắt cái, hơn hai mươi năm, hồi tưởng chuyện cũ, giống như mới ngày hôm qua.

      Nguyễn Dịch là nhìn lớn lên, vẫn đối đãi Nguyễn dịch như con trai của mình, mà hai người Ngạo Thiên cùng Nguyễn Dịch quả nhiên tình như thủ túc.

      "Dạ, lão giáo chủ." Đại Hộ Pháp cung kính ôm quyền, tiến lên đặt vạt áo ngồi xuống.

      Lôi Ngạo Thiên rót cho ly trà đưa tới, đối với vẫn vượt qua nửa phần quan hệ chủ tớ, sớm thấy nhưng thể trách, dù sao, mọi người trong lòng đều xem đối phương thành huynh đệ của mình là được rồi.

      "Uống trà."

      "Tạ Giáo chủ."

      Lôi Cận cau mày lắc đầu, nhìn Nguyễn Dịch khẽ thở dài, : "Tiểu Dịch tử, về ngươi sau gọi ta là Lôi bá bá được rồi, ngươi là ta nhìn lớn lên, ở trong lòng ta ngươi cũng giống như con trai của ta. Ngươi lạnh nhạt như vậy, cũng làm cho trong lòng Lôi bá bá khó chịu, năm đó, cha ngươi giao ngươi cho ta, ngươi như vậy, ta lại cảm giác mình xứng với ."

      Đáy mắt Đại Hộ Pháp xẹt qua vài tia cảm động cùng vài tia ám sắc, nhìn Lôi Cận cung kính : "Lão giáo chủ công ơn nuôi dưỡng, Tiểu Dịch tử ghi nhớ trong lòng, dám quên. Ở trong lòng Tiểu Dịch tử, lão giáo chủ cũng giống như cha ruột, chỉ là chủ tớ phân chia thể loạn, Tiểu Dịch tử chết cũng kiên trì như vậy, xin lão giáo chủ bớt giận."

      Lôi Cận nhìn gương mặt kiên trì của Nguyễn Dịch, cũng nhiều lời, chỉ hơi hơi gật đầu.

      "Lão Đại, ngươi có chuyện gì sao?" Lôi Ngạo Thiên chuyển mắt nhìn Nguyễn Dịch, hỏi.

      biết, nếu như có cái chuyện gì gấp gáp, vào thời điểm này tới tìm .

      Nghe vậy, Lôi Cận cũng nghiêng đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn , tình hình tại, chuyện này nhất định có liên quan đến an nguy của Tử Long Lĩnh.

      Đại Hộ Pháp liếc mắt nhìn Lôi Cận, vừa nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, đáy mắt có vài tia khó , cũng có mở miệng.

      Lôi Ngạo Thiên thấy như vậy, trong lòng biết băn khoăn, nhưng mà, nếu như muốn Lôi Cận biết, chỉ càng làm cho suy đoán lung tung, càng thêm lo lắng. Vì vậy, định mắt nhìn Đại Hộ Pháp, : "Lão Đại, ngươi có lời gì cứ việc thẳng."

      "Dạ, Giáo chủ!"

      Đại Hộ Pháp gật đầu, đưa tay từ bên hông móc ra tin tức xế chiều hôm nay nhận được từ bồ câu, đưa tới trước mặt của , con mắt chăm chú khóa mặt Lôi Ngạo Thiên, muốn bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của .

      Lôi Ngạo Thiên mở tờ giấy, nhìn nội dung bên trong, đáy mắt kinh ngạc chợt lóe lên, trong lòng dao động.

      Nàng trở lại, Tâm nhi tỷ tỷ lại mang theo con của nàng trở lại.

      Nhưng mà vì sao vậy chứ? Thám tử phải hồi báo, nàng ở Quyền Vương phủ sống rất tốt sao? Chẳng lẽ là tin tức của sai, hay còn có nguyên nhân khác?

      "Thiên nhi, làm sao rồi? Xảy ra chuyện gì sao?" Lôi Cận nhìn trầm mặc , thái độ phức tạp, luôn miệng lo lắng hỏi.

      phải là Ma Giáo xảy ra chuyện lớn gì ? Nét mặt Thiên nhi đúng lắm.

      Lôi Ngạo Thiên nhàng lắc đầu , phục hồi tinh thần lại, nhìn Lôi Cận, giọng : "Cha, Tâm nhi tỷ tỷ trở lại. Trước mắt nàng ở trong khách sạn dưới chân núi, còn mang theo nữ nhi năm tuổi ."

      Nghe vậy, Lôi Cận thất kinh, ngờ hỏi ngược lại: "Tâm nhi trở lại? Nàng phải sống tốt ở Quyền Vương phủ làm Quyền Vương phi sao?"

      "Giáo chủ, lão giáo chủ, thuộc hạ có lời muốn ." Đại Hộ Pháp nhìn vẻ mặt phụ tử bọn họ, rất lo lắng bọn họ nhất thời mềm lòng đón nữ nhân vào trong núi, vì vậy, liền vội vàng .

      "Tiểu Dịch tử, ngươi ."

      "Vào lúc Tử Long Lĩnh gặp thời điểm rối loạn, mà Giáo chủ và phu nhân cũng sắp đám cưới. Thuộc hạ cho là, thời điểm gần đây, trừ người trong Ma Giáo người bên ngoài thể bước vào Tử Long Lĩnh nửa bước, để đảm bảo an toàn. Mười năm gặp, lòng người khó lường, chúng ta vẫn nên lấy đại cục làm trọng, cẩn thận là hơn."

      trơ mắt nhìn Giáo chủ đặt phần tử nguy hiểm ở Tử Long Lĩnh, nàng xuất thời điểm đúng, nguyên nhân cũng có chỗ khả nghi. để cho người phá hư hạnh phúc Giáo chủ, nếu như nàng cần giúp đỡ, bọn họ có thể cho nàng bạc, có cần thiết đưa vào Tử Long Lĩnh .

      Trong đầu Lôi Cận thoáng qua tấm gương mặt xinh xắn, ý định rối loạn, trong khoảng thời gian ngắn cũng biết nên lựa chọn như thế nào.

      Lời Tiểu Dịch tử rất có đạo lý, lúc này, bọn họ thể phớt lờ. Thời gian mười năm ngắn, lòng người cũng thay đổi, huống chi mười năm trước, nàng cũng coi như là chối bỏ Ma Giáo cùng Thiên nhi.

      Lúc này lại xuất , quả là khả nghi,

      Nhưng mà, nếu như chuyện này để Hàn Nhứ biết, chỉ sợ nàng mặc cho nàng ta lưu lạc bên ngoài.

      "Cho người ta ở dưới chân núi tìm chỗ, an trí hai mẹ con nàng, lúc này Tử Long Lĩnh nhận bất kỳ ai trừ người Ma Giáo." Lôi Ngạo Thiên trầm ngâm lát, cuối cùng hạ quyết tâm, để cho nàng lên núi.

      An toàn Tử Long Lĩnh quan trọng, mà Mộng nhi còn biết chuyện này, muốn bởi vì nàng ta mà để cho giữa mình cùng Mộng nhi sinh ra hiểu lầm các loại .

      Về phần mục đích nàng đột nhiên xuất , nhất định phải điều tra .

      "Đưa tin cho Nam Đường Chủ điều tra nguyên nhân nàng rời Quyền Vương phủ, chú ý bất kỳ chi tiết nào, ta mặc dù nguyện ý tin nàng có tâm tư khác, nhưng mà, ta cũng thể để ý an toàn Tử Long Lĩnh. Nếu như là Quyền Vương có lỗi với nàng, chúng ta làm người nhà mẹ đẻ, là chỗ dựa giúp nàng chống đỡ, nếu như phải là vậy, chúng ta cũng tuyệt coi thành đứa ngốc."

      khách quan phân tích tình huống trước mắt, tỉnh táo hạ chỉ thị.

      Mới vừa biết tin tức tâm tình có dao động nhưng nhanh chóng bình ổn, ngay cả cũng cảm thấy bất ngờ, có ngày, lại có thể bình tĩnh đối mặt với việc nàng trở về. Trong đầu chợt ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tô Nhược Mộng, giờ khắc này, tim rất ấm áp, rất hài hòa. còn có đối với việc Doãn Tâm Nhi ruồng bỏ mà bực tức cùng đau lòng.

      Lôi Ngạo Thiên nghĩ tới, khoé miệng khẽ giơ lên, đáy mắt chảy qua đám ấm áp.

      ra, bất tri bất giác, tim của bị Mộng nhi chữa khỏi, an ủi, làm ấm rồi.

      Có lẽ, đây chính là sức mạnh của tình .

      Giờ khắc này, hề oán hận Doãn Tâm Nhi nữa, ngược lại, thay nàng cảm thấy bất bình. Vứt bỏ tất cả đổi lấy gì, chỉ là mình rời , nàng hối hận sao?

      "Dạ, thuộc hạ tiếp lệnh, thuộc hạ ngay làm." Lòng của Đại Hộ Pháp nhất thời tỉnh táo lại, biểu Giáo chủ quả nhiên làm cho thất vọng. vui vẻ lui ra, trong lòng khỏi suy đoán vì sao mới vừa khóe miệng Giáo chủ lại nở nụ cười?

      Nghĩ đến phu nhân? Nhất định là như vậy.

      Kể từ khi Giáo chủ biết phu nhân, thay đổi rất nhiều.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 58: Thiếu niên này, rốt cuộc là ai?(2)

      Edit: Thảo My

      Chỉ có phu nhân mới xứng với Giáo chủ, nữ nhân kia, nàng xứng! Cho tới bây giờ cũng xứng!

      "Cha, người trước chớ tin tức này cho mẹ biết, chuyện này chờ điều tra xong rồi ."

      "Ta hiểu. Lấy tính khí nóng nảy của mẹ ngươi, nhất định đón nàng ta lên Tử Long Lĩnh, rồi tìm Quyền Vương tính sổ." Lôi Cận nhìn , hiểu gật đầu cái.

      Ai, trước kia thân như người nhà, nhưng bây giờ lại đề phòng, chuyện tình đời này, có lúc suy nghĩ chút đúng là khôi hài.

      "Đêm khuya, ta về phòng trước, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi chút." Lôi Cận đứng lên, dặn dò tiếng, liền xoay người rời .

      "Cha, ngủ ngon!"

      "Ừ, ngủ ngon!"

      Đưa mắt nhìn Lôi Cận sau khi rời , Lôi Ngạo Thiên đứng lên tới trước bức họa kia, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người vẽ ở bên trong, lúc lâu sau, chợt bước rời .

      Ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, Lôi Ngạo Thiên từ ngoài cửa sổ nhảy vào, ngồi ở bên giường nhìn người an ổn ngủ giường, khóe miệng bật ra nụ cười yếu ớt. Lòng mạnh mẽ nhìn nàng trong giờ khắc này, đột nhiên bình tĩnh lại.

      Đưa tay dịu dàng gạt sợi tóc dính gương mặt nàng, nhìn nàng khẽ cong cái miệng nhắn, nuốt ngụm nước bọt, cúi đầu muốn hôn, nhưng ngờ người giường chợt mở mắt, dọa sợ hết hồn.

      "Nhị Lôi Tử, nửa đêm canh ba chàng ngủ, làm thần giở trò chạy đến khuê phòng nương muốn làm gì?" Tô Nhược Mộng trở mình ngồi dậy, nghi hoặc nhìn , lại : "Chàng có thói xấu, ban đầu đúng như vậy xông vào trong phòng ta. Chàng hãy thành , chuyện như vậy chàng làm qua bao nhiêu lần?"

      Lôi Ngạo Thiên nghe nàng vừa nhai nhai lại, bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay phải lên, vẻ mặt thành : "Ta lấy danh dự Nhị Lôi Tử thề, ta chỉ xông qua khuê phòng của Tô Nhược Mộng ." xong, nhìn bộ dạng Tô Nhược Mộng cắn môi khẽ cười, lại : "Thời điểm khác, đều là ban đêm con người ta mở ra cửa khuê phòng chờ ta ."

      "Chàng cái gì?" Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm, vui hỏi.

      "Hư, nương tử, nàng chút. Nếu làm nhạc mẫu đại nhân tỉnh, ta liền thảm." Lôi Ngạo Thiên vội vàng đưa tay bụm miệng nàng lại, hoảng sợ mắt nhìn ra ngoài cửa, nhìn dáng vẻ nàng muốn bùng nổ, tâm tình khỏi tốt lên cười : "Họ mở ra, ta lại vào. Nàng làm gì phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ nương tử ta đây là biểu ghen sao?"

      "Ưmh ưmh. . ." Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm, chợt lắc đầu, bờ môi mềm mại ma sát lòng bàn tay của , tê tê dại dại. Tròng mắt đen sắc khí cuồn cuộn, hầu kết biến, Lôi Ngạo Thiên nhìn chằm chằm nàng, cặp mắt sáng chói.

      Buông nàng ra, đồng thời cúi đầu hôn lên môi hồng nàng, lần này Tô Nhược Mộng tiếp tục trợn tròn mắt, mà là nhắm mắt lại đôi tay vòng lên cổ của , toàn tâm tập trung cùng hưởng thụ phần ngọt ngào này.

      Lôi Ngạo Thiên tay nâng đầu nàng, tay thăm dò áo đơn bên trong, dưới tìm tòi.

      Ôm hôn là thuốc thúc giục tình cảm, ánh trăng làm khí mập mờ.

      Tô Nhược Mộng ‘ ưm ’ tiếng, cả người đều ngã vào trong lồng ngực Lôi Ngạo Thiên.

      Thân thể của hai người chặt dựa sát chung chỗ, giữa bọn họ cơ hồ có khe hở, bởi vì Tô Nhược Mộng mặc áo đơn, Lôi Ngạo Thiên còn có thể hoàn toàn cảm nhận được xinh đẹp của nàng, cùng da thịt, cảm giác.

      Trong lòng của rất kích động, chỉ là, cũng gấp gáp.

      rất có kiên nhẫn, đùa mấy cái, đầu lưỡi liền thuận thế trượt vào trong khoang miệng Tô Nhược Mộng, hai người tận tình chơi đùa.

      Tô Nhược Mộng cảm giác mình sắp thở nổi, vội vàng đẩy ra, thở hồng hộc, đầu tựa vào lồng ngực của nghe tiếng tim đập giống như đánh trống .

      "Chàng đến tìm ta, có chuyện gì sao?"

      " có việc gì, chính là muốn đến nhìn nàng."

      "Nhàm chán."

      "Nhìn nương tử là chuyện lớn, nơi nào nhàm chán? nhìn nàng cái, buổi tối ta ngủ được. Nếu , tối nay nương tử tốt bụng, nhận lấy ta ." Lôi Ngạo Thiên vô lại đưa tay cởi quần áo.

      Tô Nhược Mộng liếc cái, giận dữ: "Chàng dám lại giở thói lưu manh?"

      "Nàng kích thích ta?"

      " có."

      "Nha. . ." Lôi Ngạo Thiên ô tiếng, trực tiếp đụng ngã nàng xuống giường.

      "Chàng làm gì thế?"

      "Nàng phải hỏi ta có dám giở trò lưu manh hay sao? Bây giờ ta liền vô lại cho nàng xem, coi như ta hiểu, nhịn thành oán nam cũng chỉ để cho ngươi khác chê cười mà thôi. Cho nên, tối nay ta có ý định nhịn."

      Hai tay của Lôi Ngạo Thiên chống đỡ bên người Tô Nhược Mộng, từ cao nhìn xuống nàng, ánh mắt kia giống như muốn hớp nuốt nàng xuống bụng.

      "Chàng là oán nam sao?"

      "Đúng! Dứt khoát ngày mai chúng ta thành thân, dù sao, cha mẹ ta cũng trở lại rồi."

      "Ha ha." Tô Nhược Mộng nhìn biểu tình trẻ con của , nhịn được bật cười: "Giá y của ta, mẹ ta còn chưa thêu xong."

      "Nhi nữ giang hồ, câu nệ tiểu tiết. Nếu , ta bảo lão Tây chuẩn bị cho nàng cái giá y hoa lệ nhất mang tới?" Nghe vậy, mày kiếm Lôi Ngạo Thiên chau lại, tiếc mang tác phong hào phóng của nhi nữ giang hồ ra.

      "Mẹ ta , giá y của ta nàng nhất định phải tự tay thêu, nàng cây kim sợi chỉ y phục kia đều đại biểu nàng chúc phúc cho ta."

      "Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên nghẹn lời, nếu là nhạc mẫu đại nhân chúc phúc Mộng nhi, đúng là thể cần, cắn răng, : "Liền chọn ngày tốt, nhưng mà, nương tử nàng xem mầy ngày nay ta đều ngủ ngon giấc, tối nay nàng hãy thu ta ."

      Tô Nhược Mộng nhìn cái vành đên bên mắt kia, khe khẽ gật đầu.

      " cho phép làm loạn, mẹ ta nghe được."

      "Được, ta chỉ muốn ôm nàng thôi."

      Tô Nhược Mộng từ thân thể của trượt ra dịch vào bên trong, đưa tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, : "Vậy ngủ ."

      Lôi Ngạo Thiên vui mừng nằm xuống bên người nàng, cánh tay vòng qua eo của nàng, hài lòng tiến tới cổ nàng hít thở mấy hơi, cười : "Nương tử là thơm, buổi tối có thể ôm nương tử ngủ đúng là hạnh phúc."

      "Phốc, chàng còn nữa, ta liền đuổi chàng ra ngoài. Nhanh lên chút ngủ , ngày mai còn nhiều chuyện phải xử lý."

      "Tốt."

      Hai mắt Lôi Ngạo Thiên nhìn chằm chằm nóc trướng, đột nhiên chút buồn ngủ cũng có.

      lật tới lật lui, Tô Nhược Mộng bên buồn ngủ, rốt cuộc vẫn phải nhịn được lật người nhìn chằm chằm, : "Chàng rốt cuộc là tới ngủ, hay là tới để cho ta ngủ?"

      Đây là kiểu người gì? Nửa đêm canh ba ở trong phòng mình ngủ, chạy tới quấy rầy người ta cùng Chu Công đánh cờ. Muốn ở chỗ này ngủ cùng , nhưng làm sao lại lăn qua lộn lại để người ta ngủ?

      Bộ mặt Lôi Ngạo Thiên uất ức nhìn nàng, : "Ta là tới ngủ, nhưng mà, ta ngủ được." xong, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đề nghị: "Nương tử, ta dẫn nàng lên nóc nhà ngắm trăng, có được hay ? Bầu trời đêm Tử Long Lĩnh chúng ta rất đẹp."

      Trực giác Tô Nhược Mộng trong lòng của nhất đinh có chuyện, nếu trằn trọc mãi mình cũng ngủ được, vậy còn bằng cùng ra ngoài hóng mát chút.

      "Được rồi."

      Hai người song song nằm nóc nhà, ngửa đầu nhìn ánh sao óng ánh, lâu cũng mở miệng chuyện.

      Bầu trời đêm Tử Long Lĩnh rất đẹp, đầy trời đều là lớn lớn , ánh sao chợt sáng chợt tắt, trời sao Minh Nguyệt rất là chói mắt, nhìn những chấm vây quanh bên cạnh. Ở ban đêm như vậy, có thể tạm thời nghĩ đến những chuyện làm người ta ưu thương phiền não nữa, nhất là cùng người yên tĩnh thưởng thức bầu trời đêm muộn, cảm giác rất tốt.

      Gió đêm khẽ thổi qua, Tô Nhược Mộng quyến luyến nhìn bầu trời, nhìn nó, nàng cảm thấy lòng mình như được tinh chế, cả người cảm thấy tốt, thoải mái.

      biết qua bao lâu.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 58: Thiếu niên này, rốt cuộc là ai?(3)

      Edit: Thảo My

      Đột nhiên bầu trời xẹt qua đạo ánh sáng chói mắt, Tô Nhược Mộng kích động ngồi dậy, khẽ đẩy tay Lôi Ngạo Thiên, : "Nhìn kìa , có Lưu Tinh (sao băng), Lưu Tinh là đẹp."

      "Lưu Tinh?" Lôi Ngạo Thiên ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hỏi :"Ở nơi nào?"

      "Mới vừa rơi xuống." Giọng của Tô Nhược Mộng có chút thất vọng, vất vả mới thấy được Lưu Tinh, nàng còn kịp ước nguyện?

      "Ai, là lãng phí."

      "Thế nào?" Lôi Ngạo Thiên kỳ quái nhìn nàng, chỉ là sao băng thôi sao? Tại sao nàng lại thất vọng như vậy?

      Tô Nhược Mộng quay đầu , ngước mắt nhìn , : "Ta còn chưa kịp ước nguyện?"

      "Nhìn về phía nó ước nguyện có hữu dụng ?" thể hoài nghi cái phương pháp này có tác dụng ? Nếu như hướng về Lưu Tinh ước nguyện là có thể thực được, người trong thiên hạ phải ngày ngày làm chuyện, chỉ cần ở mỗi buổi tối ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chờ đợi sao băng xuất cầu nguyện là được rồi.

      "Mặc dù dùng được, nhưng cũng là loại ký thác tâm linh, hơn nữa, chàng phải cảm thấy hai người vừa nhìn mưa sao băng, vừa hứa nguyện rất lãng mạn sao?" Cặp mắt Tô Nhược Mộng sáng chói nhìn , hai người nhau cùng nhìn mưa sao băng là chuyện lãng mạn cỡ nào.

      "Chờ chút, chờ chút. . ." Lôi Ngạo Thiên qua đột nhiên ngừng lại , đưa tay chỉ chân trời Lưu Tinh ngừng rơi xuống dưới, : "Nương tử, nàng mau nhìn, rất nhiều Lưu Tinh."

      Tô Nhược Mộng vui vẻ nhìn mưa sao băng nguy nga kia, vội vàng thúc giục : "Nhanh, mau cùng ta cầu nguyện." xong, đôi tay nàng nắm lại, cúi đầu, vẻ mặt thành khẩn đôi môi lẩm bẩm.

      Lôi Ngạo Thiên vội vàng học theo bộ dáng của nàng, lần đầu tiên thành khẩn cầu nguyện nguyện vọng thứ nhất đời mình.

      Trước kia, làm loại cầu xin trời đất này, cho là muốn có được cái gì, đều phải phải dựa bản thân mình, dựa vào người, dựa vào vật, dựa vào vận mệnh, dựa vào số phận đều là bịa đặt.

      Người cũng chỉ có thể dựa vào chính mình để thực tất cả mơ ước.

      Nhưng mà, hôm nay cũng muốn cùng với nương tử lãng mạn lần, mặc dù biết ưng thuận nguyện vọng này còn phải dựa vào chính mình thực , nhưng mà, Mộng nhi cũng sai, lãng mạn lần cũng là tốt , lưu lại hình ảnh duy mỹ trong đầu cũng là có thể.

      "Nhị Lôi Tử, chàng mới vừa ước điều gì vậy?" Tô Nhược Mộng mở mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi.

      " cho nàng biết."

      Tô Nhược Mộng nhìn mặt lóe lên vẻ được tự nhiên, mím môi cười, : "Ta ước ba điều, thứ nhất chính là hi vọng Tử Long Lĩnh lần này có thể chuyển nguy thành an, thứ hai hi vọng tất cả mọi người ta quan tâm đều có thân thể khỏe mạnh, điều thứ ba. . ."

      Nàng nhìn ánh sáng lóe ra mặt Lôi Ngạo Thiên, trong mắt xuất đạo ánh sáng giảo hoạt lóe lên rồi biến mất, nàng ngồi xuống, hưởng thụ gió đêm phẩy khuôn mặt thoải mái, chậm rãi : "Nguyện vọng thứ ba thể , ra linh."

      "Cũng biết nàng , nhưng mà coi như nàng , ta cũng biết nguyện vọng thứ ba của nàng là gì." Lôi Ngạo Thiên thể dáng vẻ nàng phải ta cũng hiểu, ngồi xuống bên cạnh nàng.

      "Chàng làm sao mà biết? Ta lại , ta cũng thừa nhận." Tô Nhược Mộng nổi lên tính trẻ con mắng câu, nhớ đến tối nay có cái gì đó đúng:"Chàng có tâm ?"

      ". . . . . ." Lần đầu tiên Lôi Ngạo Thiên trả lời vấn đề của nàng, có nghĩ đến tâm mình bị nàng nhận ra. Nhưng mà, biết nên thế nào, cho nên, thời điểm này biết làm sao mở miệng, chỉ có thể trầm mặc .

      " muốn ? Hay là biết mở miệng làm sao? Thôi, chàng chưa muốn ra đừng ."

      Nàng muốn ép buộc , cũng muốn gây áp lực cho , hai người ở chung chỗ cũng thể hoàn toàn biết hiết mọi thứ của người kia, luôn luôn cho đối phương chút giang riêng tư.

      ". . . . . ." Lôi Ngạo Thiên quay đầu nhìn nàng, thấy nàng mặt nhàn nhạt, có để bụng, ngược lại trong lòng càng thêm rối lên. Chuyện này sớm muộn nàng cũng phải biết, thay vì để cho nàng từ trong miệng người khác nghe được, bằng đích thân cho nàng.

      thầm suy nghĩ phen, Lôi Ngạo Thiên đột nhiên cảm thấy mình có phần khôi hài, ràng cũng buông xuống, làm gì còn phải làm cho thần bí như vậy, làm gì còn phải phiền lòng? Căn bản là bản thân vượt qua được.

      "Nương tử, ra ta cũng phải trời sinh dị ứng với nữ nhân." xong, mắt nhìn Tô Nhược Mộng, thấy mặt nàng bình tĩnh, liền tiếp tục : "Khi còn bé mẹ ta nhận vị tỷ tỷ lớn hơn ta hai tuổi tới Tử Long Lĩnh, chúng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt."

      qua tình cảm rất tốt, lại dừng lại, thấy mặt Tô Nhược Mộng có khác thường, trong lòng khỏi thầm: "Nương tử, nàng có phải quá bình chân như vại hay ? Tướng công nhà nàng có tình cảm tốt với ‘ tỷ tỷ ’, làm sao nàng chút phản ứng cũng có?"

      Tô Nhược Mộng nhìn cái, gật đầu, : "Tiếp tục."

      "Cái gì? Nha." Lôi Ngạo Thiên sững sờ, tiếp tục kể chuyện xưa kia: "Khi đó ta, từng coi nàng như là tiêu chuẩn nương tử tương lai của ta, cũng cho là ta cùng nàng mực ở cùng nhau. Nhưng mười năm trước, nàng theo nam tử bị thương xông vào Tử Long Lĩnh ra ngoài."

      "Thời điểm đó, ta cảm thấy đời nữ nhân đều là gạt người, từ từ đối với nữ nhân liền sinh ra loại tình cảm tin tưởng cùng kháng cự, sau đó lại trở thành dị ứng." những chuyện cũ đau lòng kia ra, Lôi Ngạo Thiên đột nhiên cảm thấy dễ chịu.

      Cảm giác tốt, ra mình luôn miệng muốn buông xuôi chuyện cũ đều là lời suông, ở giờ khắc này mình mới buông xuống chuyện cũ.

      "Sau đó sao?" Tô Nhược Mộng nhìn dáng vẻ buông lỏng của , trong lòng thầm thay cảm thấy vui mừng.

      rốt cuộc chịu chủ động đối mặt cái vấn đề này, cũng tiết kiệm cho mình, nàng cũng chưa biết nên giúp mở nút thắt này như thế nào. Nhưng nếu như chỉ là kể chuyện cũ, nên phiền lòng như vậy, cho nên, nhất định còn có chuyện gì còn chưa hết.

      "Nàng trở lại, mang theo nữ nhi năm tuổi."

      Nghe vậy, Tô Nhược mộng khỏi cả kinh, ra là đây mới là nguyên nhân thực làm phiền lòng. Lòng phiền là bởi vì nghe được nàng trở lại, đối với nàng còn có tình cảm sao?

      "Sau đó sao?" Nàng phát mình chỉ có thể hỏi ba chữ này, căn bản cũng dám hỏi , lòng của chàng nghĩ như thế nào ?

      Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng cái, lên tiếng: "Ta cho người ta an bài hai mẹ con các nàng ở trong khách sạn dưới chân núi, cho người điều tra tại sao nàng lại trở lại vào lúc này?"

      "Chàng tính toán đón nàng ấy lên Tử Long Lĩnh?" Tô Nhược Mộng bất ngờ nhìn , mười năm thấy người tình thuở ban đầu, chẳng lẽ nên gặp mặt lần ? Sao lại cự tuyệt người ta ở ngoài núi?

      "Ta thể mạo hiểm đặt Tử Long lĩnh trong nguy hiểm ."

      "Chàng hoài nghi động cơ nàng ta?" Lần này Tô Nhược Mộng càng thêm bất ngờ.

      Khẽ vuốt cằm, Lôi Ngạo Thiên đưa tay ôm nàng vào ngực, có chút cảm giác đúng mà : "Nương tử, biểu của nàng quá lạnh nhạt ? Nàng sợ tướng công của mình bị người khác đoạt sao? Nàng lo lắng?"

      "Chàng để cho người khác cướp chàng sao?" Tô Nhược Mộng trả lời mà hỏi lại.

      Lôi Ngạo Thiên lắc đầu, khẳng định: " !"

      "Sao lại được, chàng , ta còn lo lắng cái gì nữa? Huống chi là của mình người khác giành cũng giành được, phải là của mình cũng giữ được. Tại sao ta còn phải làm khó dễ mình? phải là tự tìm phiền não sao?"

      Tô Nhược Mộng ngoài miệng sao, nhưng trong lòng vẫn là có chút lo lắng, dù sao người đầu tiên là khó quên nhất .

      Khi nữ nhân động tình cảm chân , trong mắt hạt cát. tại nàng tâm cho rằng những lời này rất có đạo lý.

      "Ha ha! Cám ơn nương tử có lòng tin với vi phu như vậy." Lôi Ngạo Thiên khẽ nở nụ cười, ánh mắt nhìn ngọn núi phương xa dưới ánh trăng mông lung, : "Năm đó nàng theo nam tử kia chính là Quyền Vương, nhị ca Đông Lý Phong —— Đông Lý Quyền."

      "Cho nên, chàng hoài nghi nàng ta trở về là có mục đích?" Trong lòng Tô Nhược Mộng lật ra tầng tầng sóng lớn, bước vào hầu môn (gia đình quyền tước) sâu như biển, nữ nhân đơn thuần ở địa phương ăn tươi nuốt sống đó sinh sống mười năm, nhất định còn thanh khiết như ban đầu.

      Huống chi năm đó, nàng cũng đặt tình cảm Lôi Ngạo Thiên ở trong lòng, , nữ nhân như vậy, nhất định phải hiền lành gì.

      Lôi Ngạo Thiên thở dài, mặc dù muốn hoài nghi người cùng mình lớn lên, nhưng mà, lòng người khó dò, vì Tử Long Lĩnh, chỉ có thể phòng bị rồi lại tiếp tục phòng bị.

      "Mười năm, bất cứ người nào cũng có thể thay đổi. Ta thể mạo hiểm an nguy của Tử Long Lĩnh, cho nên, ta chỉ có thể làm như vậy."

      "Chuyện này chính chàng làm , ta tin tưởng chàng." Tô Nhược Mộng xong, ngáp cái.

      "Chúng ta ngủ thôi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :