1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 56: Đại Giáo Chủ múa thoát y?(5)

      Edit: Thảo My

      Tô Nhược Mộng thở dài, đột nhiên lại mở miệng cười, ngay sau đó cười lên ha hả.

      "Ha ha ha. . ." may là, nàng phải Tô Nhược Mộng , cho nên, cần phải giữ lời.

      Tay chân Tô thị luống cuống nhìn Tô Nhược Mộng, hoàn toàn theo kịp tâm tình của nàng, giây trước thở dài, giây sau lại cười lên ha hả. Mộng nhi làm sao vậy? Bị lời mình dọa sợ? Nàng thể nào tiếp nhận được này?

      "Mộng nhi, con đừng như vậy? tại, chúng ta ở Tử Long Lĩnh, bọn họ biết chúng ta ở chỗ này. Hơn nữa qua thời gian ngắn nữa, con và Ngạo Thiên thành thân, những chuyện trước kia có thể là bọn họ đùa cũng chừng. Dù sao, chúng ta cũng chỉ là suông thôi. Những năm gần đây, bọn họ ai cũng tìm hai mẹ con chúng ta."

      đến những năm này, những người đó tìm họ, lòng nàng vẫn là nhịn được có chút khổ sở.

      Nàng nhìn Tô Nhược Mộng vẫn cười ngừng, lại bồi thêm câu: "Mộng nhi, con đừng lo lắng. Những chuyện này cũng ảnh hưởng đến tình cảm của con và Ngạo Thiên, lòng con, nhất định so đo chuyện này."

      Tô Nhược Mộng từ từ ngừng lại, nàng biết mình vì sao phải cười thành ra như vậy, chỉ là, nàng vô cùng buồn cười.

      Chuyện này mà bọn họ coi như là , nàng cũng cho là , cho cùng nàng cũng phải là Tô Nhược Mộng , những người kia hề có chút quan hệ nào với nàng .

      Nàng quan tâm duy nhất cũng chỉ là Tô thị.

      Họ nội của người bên kia đồng cũng có quan hệ với nàng, bọn họ dù muốn đặt quan hệ, cũng phải xem nàng có đồng ý hay ?

      Nàng cũng phải là Tô Nhược Mộng trước kia.

      "Nương, người đừng phiền lòng vì chuyện này. Ngày mai Nhị Lôi Tử thả Đông Lý Phonǵ, những người đó ảnh hưởng đến tình cảm của con cùng Nhị Lôi Tử ."

      "Như vậy tốt." Tô thị rốt cuộc thở phào nhõm như trút được gánh nặng, đứng lên ra ngoài:"Con vẽ tiếp , đợi lúc ăn cơm, ta lại tới gọi con."

      "Ừ."

      Tô Nhược Mộng nằm ở bàn sách, sững sờ ngẩn người, chuyện này suy nghĩ chút đúng là cẩu huyết, đời lại có chuyện như vậy. Nếu Đông Lý Phong là cháu ngoại trai người kia, vậy người kia cũng là người của triều đình sao?

      Nghe lời Tô thị, còn có giọng kia, ràng nàng vẫn còn tình cảm với cái người cha cặn bã đó, vẫn còn có hi vọng.

      Ai! Về sau, nàng nguyện ý cùng nàng trở về Phượng tộc sao?

      Đột nhiên trong đồng tử mắt của nàng xuất khuôn mặt phóng đại, Lôi Ngạo Thiên ghé đầu ở trước mặt nàng, cợt nhã nhìn nàng, : "Nương tử, nàng suy nghĩ về vi phu sao? Mặc dù ngày gặp như cách ba thu, chúng ta cũng có hơn năm gặp, nhưng mà, nương tử nhớ ta, vì sao nương tử đến thăm vi phu? Dù sao vi phu cũng cười nàng có định lực, chỉ biết là vui vẻ."

      Tô Nhược Mộng miễn cưỡng xoay qua hướng khác: "Nhàm chán, chút cũng buồn cười."

      "Nương tử là muốn nghe chuyện cười?" Lôi Ngạo Thiên cũng theo nàng xoay qua hướng đó, vặn lông mày trầm ngâm lát, : "Cái này vi phu phải suy nghĩ chút, nhưng phàm là thứ nương tử muốn nghe, muốn có được, muốn thấy được, vi phu nhất định toàn lực thỏa mãn."

      Tô nhược mộng vẫn như cũ chìm đắm trong trong thế giới của bản thân, thản nhiên : " có tí sức lực nào."

      " có tí sức lực nào?" Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc khi nghe lời của nàng, bình thường, nàng như vậy, bộ dáng bây giờ là bởi vì mới vừa chuyện với Tô thị sao? ra , cũng sớm đứng ở ngoài cửa.

      sớm cũng muộn, vừa vặn khi Tô thị mở miệng hỏi nàng là có là bắt Đông Lý Phong hay , đến.

      nhiều cũng ít, vừa vặn nghe được tất cả lời quan trọng, cũng biết nàng và Đông Lý Phong có quan hệ phức tạp kia.

      nghe, cũng phen sốt ruột, nhưng nghe nàng ‘ những người đó ảnh hưởng đến tình cảm của ta cùng Nhị Lôi Tử’, tim của liền hạ xuống. cái gì cũng sợ, chỉ nàng là khẳng định, cũng dao động chút nào.

      "Múa thoát y."

      "Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên sững sờ nhìn nàng, biết nàng đột nhiên cái đó là có ý tứ gì?

      Tô Nhược Mộng ngồi thẳng người, nhìn , ngoắc ngoắc khóe môi, : "Chàng phải , ta muốn nghe gì, ta muốn thấy gì, ta muốn lấy gì, chàng đều nhất định toàn lực thỏa mãn sao?"

      "Cho nên?"

      "Cho nên, tại ta muốn nhìn múa thoát y, chàng tới múa, ta xem. cho phép đổi ý, cho phép tìm lý do, toàn lực thỏa mãn."

      "Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên cứng người lại nhìn nàng, biết làm như thế nào là tốt?

      Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông? Bộ dáng bây giờ là đúng như vật. , thế nào cũng bao gồm chuyện mình múa thoát y? Đó phải là so vũ nữ múa thoát y còn khó coi hơn sao?

      Múa thoát y? Nam nhi bảy thước, còn là Giáo chủ Ma Giáo?

      muốn trực tiếp té xỉu.

      Mộng nhi mở miệng, nhất định thu trở về, xong đời, lúc này như thế nào mới tốt?

      múa thoát y nhất định so đại tinh tinh múa xoay mông còn khó coi hơn? Chỉ có kinh khủng, xinh đẹp, chỉ biết uốn éo, múa.

      Chỉ sau chốc lát, Lôi Ngạo Thiên vô cùng thất bại nhìn hai tay nâng cằm lên, ánh mắt nháy cái nhìn Tô Nhược Mộng, ngập ngừng: "Nương tử, cái múa thoát y đó vi phu biết múa, có thể đổi thành cái khác hay ?"

      " được."

      "Mà ta ?"

      "Ai cũng là mình biết cái gì, thử chút, làm sao chàng biết mình được? Còn nữa, chàng là Đại Giáo Chủ cái thử thách như vậy liền sợ hãi? Muốn nhận thua sao?" Tô Nhược Mộng liên tiếp đặt câu hỏi, chút cơ hội phản kích cũng lưu lại cho .

      Lời ra, phải làm được.

      Bây giờ tâm tình nàng được tốt lắm, muốn nhìn hình ảnh kích thích.

      "Ta?" Lôi Ngạo Thiên nhất thời cứng họng, đột nhiên xoay người ra bên ngoài

      Tô Nhược Mộng lắc đầu, ra, cũng lâm trận bỏ chạy, lời của cũng thể tin tưởng toàn bộ sao?

      Nàng còn chưa cảm khái xong, Lôi Ngạo Thiên lại từ trước cửa phòng vòng trở lại, nhìn nàng ánh mắt thất vọng, giải thích: "Ta khóa cửa." xong, mặt thoáng qua tia được tự nhiên, ngay sau đó liền động thủ bắt đầu cởi trường bào ra uốn éo.

      Vừa cởi áo, vừa nhìn Tô Nhược Mộng, : " phải là múa thoát y sao? Chỉ cần có thể làm cho nương tử vui vẻ cười tiếng, ta bất chấp giá nào. Múa thoát y phải là vặn eo run mông, ném mị nhãn, cái này thành vấn đề. Chỉ cần nương tử đừng cho người ta, ta từng nhảy qua múa thoát y là được rồi."

      "Phốc. . ." Tô Nhược Mộng nghe lời của , nhìn cái bộ dạng kia chính là bộ ta bất chấp giá nào, rốt cuộc vẫn phải buồn cười thôi, hì hì bật cười tiếng.

      "Được rồi! Chàng chớ nhảy nữa, tránh khỏi ngày sau ta ép buộc chàng nhảy múa thoát y."

      " được, nương tử muốn xem, vi phu liền múa." Lôi Ngạo Thiên xong, cởi trường bào màu trắng như tuyết ra, đưa tay ném trường bào đến trước mặt Tô Nhược Mộng, nhất thời hơi thở cỏ xanh thuộc về xông vào mũi.

      Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn chỉ mặc chiếc áo đơn, vội vàng khoát tay, gương nổi qua mấy đám đỏ ửng: "Chớ nhảy, ta chỉ là đùa giỡn. Đợi nương ta tới gọi ăn cơm tối, nếu để cho nàng biết chàng ở trước mặt của ta cởi áo tháo thắt lưng, nàng vui."

      "Nương tử muốn xem nữa hả ?"

      "."

      "Oh." Ở trong lòng Lôi Ngạo Thiên thầm thở phào nhõm, may là, Mộng nhi kịp thời hô ngừng, nếu , biết xảy ra chuyện gì?

      Đột nhiên, nâng môi lên nhìn Tô Nhược Mộng cười xấu xa, hỏi "Nương tử, cơ bụng vi phu lại nhiều hơn, nàng có cần kiểm tra chút ?" xong, động thủ kéo dây buộc áo đơn.

      " cần." Tô Nhược Mộng cầm trường bào đứng lên, đưa tới trước mặt , thúc giục: "Nhanh lên chút mặc vào."

      "Oh." Lôi Ngạo Thiên cũng đưa tay nhận lấy trường bào, mà là dang cánh tay, chờ Tô Nhược Mộng phục vụ.

      Tô Nhược Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, tiến đến nhón chân lên thuần thục thay mặc quần áo, ngón tay khẽ run, trái tim nhảy loạn, lâu sau mới giúp mặc xong trường bào.

      Lôi Ngạo Thiên kịp thời bắt được tay nàng muốn rút về, nhìn chằm chằm nàng, : "Nương tử, những người kia ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta, chỉ cần lòng của nàng thay đổi, tình cảm của cũng dao động chút nào."

      "Chàng nghe thấy?" Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn .

      Lôi Ngạo Thiên gật đầu, giọng : "Ta chỉ đến sau nhạc mẫu đại nhân lát, ta vừa lúc nghe được tin tức quan trọng. Nương tử tức giận với ta chứ?"

      "Ta tức giận với chàng cái gì?"

      " cẩn thận nghe được nội dung chuyện của nàng và nhạc mẫu đại nhân ."

      " biết, chuyện này sớm muộn gì chàng cũng phải biết, nghe được cũng tốt, cần ta phí nước bọt giải thích. Quan hệ loạn như vậy, ta đúng là biết thế nào." Tô Nhược Mộng nhún vai cái, lại : "Chàng chỉ cần biết, bọn họ đối với ta mà , cũng chỉ là người qua đường thôi là tốt rồi."

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 57: Giao cho Giáo chủ? Hay là hủy diệt?(1)

      Edit: Thảo My

      Ngày hôm sau, hai mắt Đông Lý Phong bị vải đen che kín, lại bị bọn họ hạ thuốc mê, có cảm giác bị các hộ pháp Ma Giáo đưa đến địa điểm chỉ định đổi lấy mười vạn lượng hoàng kim. Lượng thuốc mê đó đủ cho ngủ ngày đêm, cho nên, khi tỉnh lại, đường hồi kinh rồi.

      "Dừng xe!" Đông Lý Phong tỉnh lại, mở mắt nhìn xe ngựa quen thuộc, lập tức hét lớn người bên ngoài xe ngựa.

      thể nhịn được nữa, Lôi Ngạo Thiên cư nhiên chỉ dùng vải đen che kín mắt , lại còn hạ thuốc mê . Kế hoạch của định dùng cảm giác ghi nhớ đường đến Tử Long Lĩnh, toàn bộ đều bị ngâm nước.

      nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được bản đồ toàn bộ núi Tử Long Lĩnh, chỉ có biết , mới có thể thắng .

      Nhưng mà, hầu như cái gì cũng vào, hoàn toàn tìm được cách phá cửa.

      Xe ngựa ngưng lại, Đông Lý Phong nhảy ra ngoài, chạy vào đường bên trong rừng cây, hoạt động gân cốt, xuất toàn lực chưởng về phía thân cây, đại thụ bỗng nhiên ngã xuống.

      Đông Lý Phong giống như là vẫn thể xua tan oán khí trong lòng, lại tiếp đánh vài chưởng, cây chung quanh liên tiếp ngã xuống. Mắt đỏ lên ngập tràn sát khí, gân xanh hai bên trán đều nổi lên, cặp mắt nhìn chằm chằm những cây ngã xuống đất, giống như đó là Lôi Ngạo Thiên bị đánh ngã đất.

      "Lôi Ngạo Thiên " Đông Lý Phong ngửa đầu hét lớn, trung những con chim bị kinh sợ bay tán loạn:"Ta với ngươi thề đội trời chung."

      Mấy nam tử vẻ mặt lạnh lùng đứng phía sau , người đánh xe sững sờ đứng cạnh xe ngựa, lo lắng nhìn Đông Lý Phong dường như kìm chế được cảm xúc.

      Đông Lý Phong cắn răng, lông mày rét lạnh, hai tay nắm chặt thành quyền, lạnh lùng xoay người phi về phía người đàn ông sau lưng, đánh lúc lâu, oán khí trong lòng mới xem như tạm thời lắng xuống.

      Khuôn mặt nam tử bầm dập đứng lên thẳng tắp, mặt tia đau đớn, giống như những quyền cước kia đánh vào người bọn họ cũng chỉ là khoa chân múa tay, có chút nào đau đớn.

      Bọn họ dám kêu đau, cũng dám có vẻ mặt đau đớn, bởi vì bọn họ biết bộ dạng đó chỉ kích thích thần kinh Thành vương thêm, mà kết quả kích thích chính là, lại tiếp tục trận đánh. Chuyện như vậy, bọn họ trải qua ít, cho nên, kinh nghiệm cho bọn biết, thời điểm Thành vương tìm bọn trút giận, có thể cầu xin tha thứ, hai thể kêu đau.

      "Hắc Lang, ngươi truyền lệnh ta đến Hắc Sát, biết bọn họ dùng biện pháp gì, ta muốn bản đồ toàn bộ Tử Long Lĩnh. Treo thưởng năm vạn lượng hoàng kim, ta muốn bắt Lôi Ngạo Thiên, chú ý để cho bọn họ gây tổn thương Tô Nhược Mộng, ta muốn Tô Nhược Mộng hoàn hảo hao tổn gì, hiểu chưa? Hắc Sát treo thưởng có kỳ hạn, cho đến khi có kết quả ta muốn mới thôi."

      Đông Lý Phong lạnh lùng hạ lệnh, hai mắt ra hai ngọn lửa.

      Lôi Ngạo Thiên, cuộc chiến của chúng ta chính thức bắt đầu.

      Ngươi chờ ta đáp lễ .

      "Dạ, chủ tử!" Hắc Lang quỳ chân đất, ôm quyền tiếp lệnh.

      Đông Lý Phong chuyển mắt nhìn về phía Hắc Báo trước mặt, phân phó: "Hắc Báo, chưa tới hai tháng nữa chính là đại hội võ lâm, ngươi xuống thay ta chuẩn bị chút hậu lễ cho Lôi Ngạo Thiên, chú ý nên dẫn hỏa tới người chúng ta, ngươi hiểu chưa?"

      "Dạ, chủ tử! Thuộc hạ bảo đảm hoàn toàn nhiệm vụ."

      Đông Lý Phong lặng lẽ đảo mắt nhìn bọn họ, phất tay, ở đằng trước dẫn đầu, : " thôi! Hồi kinh."

      bị Lôi Ngạo Thiên trói mấy ngày, tình huống kinh thành biết ra sao? phải mau sớm trở về, xử lý tốt chuyện này lưu lại ảnh hưởng xấu. Kế hoạch của , được phép có nửa điểm chậm trễ.

      Nghe , Lôi Ngạo Thiên bởi vì Thành vương treo tiền thưởng quá ít mà sinh lòng bất mãn, phái người trói Thành vương giam giữ ở Tử Long Lĩnh, cũng phủ Thành Vương cầu mười vạn lượng hoàng kim.

      Nghe , trong Tử Long Lĩnh có bảo tàng ngàn năm .

      Nghe , chứng dị ứng nữ nhân của Lôi Ngạo Thiên thuốc mà khỏi.

      Nghe , phu nhân Giáo chủ của Ma Giáo đẹp như thiên tiên.

      Nghe , Long Khiếu Kiếm và Phượng Minh Kiếm biến mất hơn ba trăm năm xuất thế.

      Nghe . . . . . .

      Trong khoảng thời gian ngắn, có đủ loại truyền thuyết giang hồ, mọi chuyện rối ren.

      Có người đối với truyền thuyết nổi trận lôi đình, có người đối với truyền thuyết cười trừ, có người đối với truyền thuyết lại ôm thái độ hoài nghi, cũng có người đối với truyền thuyết rất tin tưởng hề nghi ngờ.

      Từ trước đến giờ ở giang hồ làm xằng làm bậy, khiến nhân sĩ danh môn chính phái hận nghiến răng nghiến lợi, khiến triều đình coi Ma Giáo là cái đinh trong mắt, lại lần nữa bị các loại truyền thuyết đẩy lên đấu sóng ngọn gió. Trong khoảng thời gian ngắn, khách sạn trong hương trấn gần Tử Long Lĩnh đầy ắp người, ngày ngày đều có rất nhiều nhân sĩ giang hồ dừng chân.

      Ở trong tình huống kín hết người, những địa phương minh bạch kia có rất nhiều khách sạn cao cấp, trung cấp, bình dân khác nhau, buôn bán vẫn như cũ là hai chữ — thịnh vượng.

      Tô Nhược Mộng bắt tay vào làm sổ sách, cả ngày nụ cười đổi mặt của nàng, ánh mắt từ sổ sách dời ra, nàng nhàm chán xoay tay đủ kiểu, ngồi ghế bát tiên sửa móng tay cho Lôi Ngạo Thiên

      Lôi Ngạo Thiên thấy rốt cuộc nàng cũng nhận ra tồn tại của mình, vội vàng cười hì hì tới, nhìn nàng uất ức : "Nương tử, vài ngày nay tinh thần của nàng đều tập trung sổ sách, cũng chỉ thiếu điều ôm sổ sách ngủ, nàng để ý tới cảm giác của ta."

      Tô Nhược Mộng cười cười đứng lên, hôn cái mặt , : "Chàng đừng như vậy, chàng mau nhìn những sổ sách này xem, những khách sạn của chúng ta dưới chân núi kia mỗi ngày đều đầy ắp người, mỗi ngày đều là tiền tài cuồn cuộn, chàng còn có cái gì vui?"

      Đối với cách trả lời ngon ngọt Lôi Ngạo Thiên hài lòng, nhìn cũng nhìn sổ sách cái, mà vẫn chưa thỏa mãn nhìn Tô Nhược Mộng, oán giận : "Ta có cưới ngân lượng làm nương tử, ta chỉ quan tâm nương tử. Nhưng mà, nương tử nàng có vẻ rất thích bạc, hận thể gả cho bạc."

      lòng có tí thú vị nào, những ngày qua nàng xem sổ sách còn nhiều hơn nhìn , thời gian nàng ở chung với nhau sổ sách, còn nhiều hơn thời gian cùng .

      cảm thấy bất bình.

      Sớm biết nàng có hứng thú đếm bạc như vậy, để cho nàng mở khách sạn gì gì đó. Trực tiếp mở kho bạc ra để cho nàng mỗi ngày vào là tốt rồi.

      là tự mình tìm khó chịu.

      "Phốc. . ." Tô Nhược Mộng liếc cái, : "Bây giờ chàng giống như đứa bé, ở đâu ra người cùng tiền lại? Chàng chính là chàng, vô luận là thứ gì cũng thay thế được ."

      Khi nàng nghe các hộ pháp hồi báo các truyền thuyết giang hồ nàng có dự định mở ít khách sạn trong hương trấn ở cạnh Tử Long Lĩnh, quyết định muốn kiếm tiền từ những kẻ bụng dạ khó lường kia.

      Quả nhiên đúng như nàng đoán, bọn họ đều tiến đến thăm dò diện mạo của Tử Long Lĩnh, làm cho khách sạn nàng đầy ắp người, mỗi ngày buôn bán có hơi doạ người. Nàng vì tốt cho những nhân sĩ giang hồ kia, rất nhiều tên đồ ăn đều dùng tên người của Ma Giáo, trong lòng những người kia rất hận Ma Giáo, lại có biện pháp làm gì Ma Giáo, lấy loại phương thức khác phát tiết.

      Mà kết quả cuối cùng bọn họ phát tiết chính là làm giàu cho túi tiền Tô Nhược Mộng.

      "Ai, Nhị Lôi Tử, chàng biết trong khách sạn loại thức ăn nào bán được nhiều nhất ?" Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên cười, hỏi.

      Nghe nàng đến cái này, Lôi Ngạo Thiên cũng rất an tĩnh, vì kiếm tiền từ những người đó, nàng đúng là quyết tâm. Cư nhiên lấy tên của nhân sĩ cấp Ma Giáo làm tên đồ ăn, là phục nàng.

      " Sặc Ngạo Thiên chứ gì." Lôi Ngạo Thiên tức giận lên tiếng.( cái món này mình cũng nữa dịch ra chỉ thấy từ này là được nhất thôi)

      Thậm chí chồng nàng cũng bỏ qua, mâm tên là ‘ sặc Ngạo Thiên ’ mỗi món ăn nàng chào giá trăm lượng, nếu như ngươi cho rằng đây là giá trời, vậy ngươi sai lầm rồi. Vì đây giá chỉ là giá sàn, mỗi ngày chỉ cung cấp ứng ba bàn, người nào trả giá cao là được.

      Mà dường như những nhân sĩ ngu ngốc kia giống như trúng ma vậy, liều mạng lấy được, chỉ vì từng miếng từng miếng ăn ‘ Ngạo Thiên ’.

      lòng bái phục những người đó, bàn đầy rau cải trắng có cần trả giá lớn như vậy , bọn họ nếu cảm thấy oan uổng, cũng vì bọn họ kêu oan. Hận thấu xương như vậy, cũng cần thiết tiêu tiền như thế.

      may nàng lấy tên vẫn tính là quá kinh khủng, lấy dầu bạo Ngạo Thiên, kho tàu Ngạo Thiên, hoặc là băm tiêu chưng Ngạo Thiên ... Làm tên đồ ăn.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 57: Giao cho Giáo chủ? Hay là hủy diệt?(2)

      Edit: Thảo My

      ảnh hưởng toàn cục, lại làm giàu cho túi tiền của mình là được, lại đổi phương thức cảnh cáo những người này, cho nên, loại công ba việc này cũng chỉ cười trừ thôi.

      Nàng gọi là Ngạo Thiên, lại gọi là Lôi Ngạo Thiên, dù là Lôi Ngạo Thiên, nhưng cũng phải là họ Lôi, cho nên, cũng sao.

      Mấu chốt là nàng vì kiếm tiền mà vui vẻ là được, mà nhìn nàng vui vẻ cũng vui vẻ theo.

      " tại ta mới phát những người đó rất hận chàng, cư nhiên đưa ra giá đến ba ngàn lượng bạc, ai, nhân phẩm Nhị Lôi Tử tốt nha." Tô Nhược Mộng khẽ thở dài hơi, lắc đầu, cười chế nhạo .

      Khóe miệng Lôi Ngạo Thiên ra nụ cười cưng chiều, trong nháy mắt, nàng vững vàng ngồi trong ngực , cằm Lôi Ngạo Thiên chống đỡ ở vai nàng, tham lam hít từng trận U Hương người nàng truyền tới.

      "Nhân phẩm kém cũng có quan hệ, chúng ta vừa vặn phối thành đôi."

      "Cái người lừa gạt này muốn nhân phẩm của ta tốt sao?"

      ", khả, năng!"

      " ràng có."

      "Thế nào, có thể, đủ?"

      "Quên , nữa chàng cũng thừa nhận." Tô Nhược Mộng mỉm cười buông tha truy cứu, nàng nhắm mắt nghiêng đầu cọ xát bên đầu , lẳng lặng hưởng thụ loại cảm giác ấm áp. Qua lâu, Tô Nhược Mộng đột nhiên mở miệng, hỏi :"Nhị Lôi Tử, chàng có cảm thấy ta có chút quá đáng ? Cư nhiên lấy loại tên thức ăn này?"

      " biết! ảnh hưởng toàn cục, ta thích loại phương thức cảnh cáo thấy máu lại được đếm bạc này."

      "?"

      "! Nàng phải vui vẻ là tốt rồi sao? Cho nên, cần thiết để ý những thứ kia, chỉ là bàn cải trắng mà thôi, cùng ta có quan hệ gì?" Mỗi lần nhớ tới những thứ này, Lôi Ngạo Thiên lại suy nghĩ những người đó ra giá cao như thế để lấy được, nhìn thấy là bàn toàn củ cải trắng, bọn họ có hối hận đến hộc máu hay ?

      "Nhiều người như vậy, mỗi ngày còn ngừng có đông người đến, bọn họ có đánh lên đây ?" Tô Nhược Mộng có chút lo lắng hỏi.

      Nàng biết những truyền thuyết kia, có rất nhiều là do người Thành Vương làm ra, đơn giản là muốn nhìn Ma Giáo cùng người giang hồ đấu đá nhau, còn ngồi ở giữa làm ngư ông đắc lợi.

      Cũng biết sau khi lấy được tự do từ bỏ ý đồ, quả nhiên kế tiếp chính là nhiều lời đồn như vậy, đẩy Ma Giáo lên đầu sóng, khiến Tử Long Lĩnh trở thành miếng thịt béo bở trong mắt mọi người.

      " có việc gì! Nàng yên tâm! Có ta ở đây, tất cả đều có việc gì."

      " núi tất cả đều là cây cối, bọn họ nuốt trôi cơn tức này, có thể phóng hỏa đốt rừng hay ?" Mấy ngày nay trong đầu nàng nghĩ nhiều nhất chính là vấn đề này, nếu như những người ở dưới chân núi phóng hỏa, phải tất cả đều trở thành tro bụi rồi sao?

      Lôi Ngạo Thiên mở mắt, ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào nàng : "Bọn họ dám, bởi vì, bọn họ sợ thiêu hủy Tử Long Lĩnh cùng bảo tàng và Long Khiếu kiếm ."

      Bọn họ phóng hỏa đốt núi, bởi vì, mọi người đều rất tham lam, bọn họ bỏ được bảo tàng, cũng bỏ được Long Khiếu kiếm.

      Huống chi, Tử Long Lĩnh đại biểu cho long khí, long mạch, nếu như Tử Long Lĩnh bị thiêu trụi liền đại biểu cho triều Đông Lý sụp đổ bị người khác thay thế, cho nên, hoàng đế Đông Lý triều sớm ban chiếu quy định thể phóng hỏa đốt Tử Long Lĩnh, nếu tru di cửu tộc.

      ra mục đích những năm gần đây triều đình chính là mơ tưởng đoạt lấy Tử Long Lĩnh từ tay Ma Giáo.

      Từ đầu đến cưới nơi đại biểu cho long khí, long mạch lại bị đại giáo phái nắm trong tay, bọn họ chắc chắn là ăn ngon ngủ yên.

      Từ trước đến giờ người nơi này tin tưởng chuyện quỷ thần, cho nên, hoàng đế mỗi triều đại đều tôn sùng Tử Long Lĩnh là Long sơn. Đụng chạm đến gây chấn động long khí, đả thương gốc rễ của quốc gia, cho nên, bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ.

      " có bảo tàng núi?" Tô Nhược Mộng vẫn là có chút yên lòng.

      "Nhưng bọn họ tin là có, cho nên, chúng ta cũng chỉ có thể làm như Tử Long Lĩnh có bảo tàng thôi." Lôi Ngạo Thiên giọng an ủi, ánh mắt khóa chặt ở đôi môi đỏ mộng của nàng, chậm rãi cúi đầu đặt lên đóa mềm mại kia, cướp đoạt hoa nhi ngọt ngào.

      "Thiên nhi, ngươi. . ." Hàn Nhứ hấp tấp xông vào thiên sảnh nơi Lôi Ngạo Thiên dùng để làm việc, dọc đường nàng nghe ít lời đồn đãi, tất cả đều là bất lợi cho Tử Long lĩnh. Vì vậy, bọn họ ngày đêm trở về.

      Mới vừa bước vào cửa thiên sảnh, đập vào mắt là màn nóng bỏng, nàng ngạc nhiên nhìn này hai người dính như keo sơn, vội vàng xoay người đẩy nam nhân phía sau ra ngoài.

      Lôi Cận chân tướng nhìn nàng, vui hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Chúng ta phải muốn hỏi Thiên nhi mấy ngày nay Tử Long Lĩnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì sao?"

      ràng đường chạy về chính là muốn sớm chút biết tình huống Tử Long Lĩnh, nhưng nàng làm gì vậy, chân vừa tiến vào, rồi lại lùi về. Cả người còn vẻ mặt kích động như thế, càng nhìn vẻ mặt khác thường của Hàn Nhứ, lại càng muốn vào xem rốt cuộc là có chuyện gì.

      "Hư! Chớ quấy rầy!" Hàn Nhứ khẩn trương thở dài , kéo cánh tay ra ngoài.

      Lôi Cận cau mày nhìn chằm chằm Hàn Nhứ, : "Nhứ nhi, nàng làm cái gì?"

      "Cha, nương, hai người vào ." Trong sảnh truyền đến thanh của Lôi Ngạo Thiên.

      Hàn Nhứ buông lỏng Lôi Cận ra, vui trừng mắt liếc cái, : "Đều tại chàng, làm động tĩnh lớn như vậy, làm hư chuyện tốt bọn ."

      Trước kia, Lôi Ngạo Thiên cổ quái làm cho nàng tâm rối bời, vất vả mới nghe muốn thành thân, mà bây giờ lại tận mắt thấy cùng nương thân thiết. Lòng của nàng, cảm giác hưng phấn cũng giống như bình thường nha.

      Nếu như bọn họ lập tức cho nàng tôn nhi để bế, nàng càng thêm vui mừng.

      Ai, cái tên Lôi Cận này, chuyện tốt cũng bị khuấy đảo cho thất bại.

      Hàn Nhứ vừa vừa nhìn chằm chằm Lôi Cận, trong miệng ngọt ngào đáp lời Lôi Ngạo Thiên, : "Ai, đến đây."

      Đầu óc Lôi Cận mơ hồ cùng Hàn Nhứ sóng vai bước vào thiên sảnh, khi thấy bên trong mặt cười đỏ rực của Tô Nhược Mộng lập tức hiểu vì sao vừa rồi Hàn Nhứ lại gấp gáp lôi kéo rời , tại sao lại có vẻ mặt kích động như vậy?

      "Cha, nương, hai người sao lại trở về trước? phải còn mấy ngày nữa sao?" Lôi Ngạo Thiên có chút ngoài ý muốn nhìn bọn họ, trước tiên trở lại cũng chào hỏi, chỉ là, trở về cũng rất tốt, mình và Mộng nhi cũng có thể thành thân sớm chút.

      "Lôi bá phụ tốt, Lôi bá mẫu tốt!" Tô Nhược Mộng khéo léo đứng lên, mỉm cười tự nhiên gật đầu chào bọn họ, nhìn bọn họ dáng vẻ tìm tòi nghiên cứu, mặt của nàng khỏi đỏ lên, vội vàng tự mình giới thiệu: "Lôi bá phụ, Lôi bá mẫu, ta tên là Tô Nhược Mộng."

      Vợ chồng Lôi thị đồng thời quan sát Tô Nhược Mộng, Tô Nhược Mộng cũng mỉm cười nhìn về phía bọn họ.

      Đây chính là vợ chồng Lôi thị, bọn họ trong tưởng tượng nàng giống nhau, nàng vốn tưởng rằng mẫu thân nữ trong miệng Lôi Ngạo Thiên là nữ nhân mê hoặc lòng người, nhưng mà, nàng hoàn toàn như vậy, khuôn mặt tiểu hài tử tiêu chuẩn, vóc người cũng khéo léo đẹp đẽ giống như nữ tử Giang Nam, hoàn toàn nhìn ra số tuổi của nàng.

      Mà lão giáo chủ Ma Giáo cũng rất có phong phạm Ma Giáo, cao lớn uy mãnh, mắt sáng như đuốc, chiều cao cũng từ 1m85 trở lên, râu đầy mặt, ngược lại dáng vẻ cùng Trương Phi trong kịch truyền hình có chút giống nhau.

      Cả người đều cho người khác loại cảm giác giận mà uy.

      "Được, được, được, tốt!" Hàn Nhứ cùng Lôi Cận mừng rỡ gật đầu, luôn miệng tốt.

      Dáng dấp nương này đẹp, toàn thân cao thấp làm cho người ta có loại cảm giác thanh tao lại cao quý, nhất là đôi mắt sáng khảm khuôn mặt trái xoan, như nước trong veo, đáy mắt ửng sáng, sóng nước lăn tăn, vừa nhìn biết là nương tốt đáng lại có chủ kiến.

      trắng xanh, nàng và Ngạo Thiên đứng chung chỗ thoạt nhìn rất xứng đôi, lại hài hòa với nhau.

      Hàn Nhứ nhìn bọn họ, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn bức tranh treo tường, trong lòng lặng lẽ : "Tử Di, ngươi thấy được ? Ngạo Thiên tìm được hạnh phúc của mình."

      "Tô nương, đến đây ngồi với bá mẫu." Hàn Nhứ vẫy tay với Tô Nhược Mộng, nhìn nàng mặt mỉm cười về phía mình, đối với nàng dâu này càng xem càng ưng ý.

      Tô Nhược Mộng ôn thuận tới trước mặt Hàn Nhứ, nhìn nàng cười : "Bá mẫu, người gọi ta là Mộng nhi là được rồi."

      "Ha ha! nương tốt, Mộng nhi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Hàn Nhứ cầm tay Tô Nhược Mộng, cười híp mắt nhìn nàng, ôn nhu hỏi.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 57: Giao cho Giáo chủ? Hay là hủy diệt?(3)

      Edit : Thảo My

      "Chưa tới tám tháng nữa là tròn mười tám tuổi."

      Hàn Nhứ hài lòng gật đầu, cười : "Coi như con và Thiên nhi chênh lệch năm tuổi, tuổi tác như vậy phối hợp rất tốt, nam nhân lớn hơn nữ nhân chút, tương đối thương thê tử. Hắc hắc."

      "Ha ha!" Tô Nhược Mộng cười theo nàng, chuyển mắt nhìn bình trà bàn, lập tức bắt đầu pha trà, đưa tách trà đến trước mặt vợ chồng Lôi thị, ngọt ngào : "Lôi bá phụ uống trà, Lôi bá mẫu uống trà."

      Bọn họ chính là người dưỡng dục Lôi Ngạo Thiên, bọn họ cho Lôi Ngạo Thiên tình thân, bọn họ cho Lôi Ngạo Thiên gia đình. Mặc dù, nàng biết, bọn họ cũng phải cha mẹ ruột của Lôi Ngạo Thiên, nhưng mà, công ơn nuôi dưỡng lớn hơn ân sinh thành, đạo lý này nàng vẫn hiểu.

      Mặc dù biết vợ chồng bọn họ cùng cha mẹ Lôi Ngạo Thiên là quan hệ như thế nào, nhưng mà, nàng biết, bọn họ nhất định là lòng thương Lôi Ngạo Thiên.

      Lôi Cận nhận lấy trà, nhìn bộ dạng Tô Nhược Mộng tự nhiên thanh thản, cũng là hài lòng gật đầu, nâng chén khẽ nhấm hớp nước trà, : "Mộng nhi, cũng ngồi xuống ."

      "Vâng"

      Lôi Ngạo Thiên nhìn bọn họ chung đụng, khóe miệng cong lên càng lớn.

      Lôi Cận đặt ly trà xuống, nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Thiên nhi, chúng ta ở đường nghe được ít lời đồn đãi bất lợi cho Tử Long Lĩnh, cho nên liền ngày đêm trở lại. Tử Long Lĩnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Dọc đường, nhiều lời đồn đãi khác nhau, các nhân mã giang hồ đều đuổi tới Tử Long Lĩnh, làm cho vô cùng sốt ruột.

      Lôi Ngạo Thiên khẽ cười tiếng, nhìn Lôi Cận thản nhiên :"Cha, người đừng quá lo lắng. giang hồ lúc nào xuất ít lời đồn đãi có lợi cho Ma Giáo. Lời đồn đãi lần này, là do Thành Vương gây nên. Đoạn thời gian trước, hài nhi cùng giao thủ, nhất định là tâm cam lòng, cho nên mới phải cố ý tung chút tin tức bất lợi đối với Tử Long Lĩnh ."

      Chuyện này dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng biết nhất định là Thành Vương gây nên.

      Đối với cái loại tình huống này có chuẩn bị từ trước, cho nên, cũng cần gấp gáp.

      Tha cường nhâm tha cường, khinh phong phất sơn cương, tha hoành nhâm tha hoành, nguyệt quang chiếu đại giang.

      Từ xuống dưới Tử Long Lĩnh sớm an bài xong xuôi, cũng từ những nơi khác triệu hồi ít người, về mặt an toàn, thành vấn đề. Chỉ cần bọn họ dám bước lên Tử Long Lĩnh nửa bước, nhất định để cho bọn họ sống dễ chịu.

      Lôi Cận cau mày nhìn , : "Ngươi trói Đông Lý Phong đến Tử Long Lĩnh?"

      "."

      "Tại sao?"

      " treo thưởng quá ít ngân lượng." Lôi Ngạo Thiên xem thường .

      Lôi Cận nghe lời , đồng ý hỏi :"Vậy cũng xem là lý do?"

      "Cũng tính nha. Đầu con trai cùng con dâu của người cũng chỉ đáng giá 1500 lượng bạc, người xem có tức giận ?"

      "Cái gì?" Hàn Nhứ phẫn nộ vỗ xuống, cái bàn lập tức biến thành đống bỏ , nàng nhìn tại chỗ có mấy người ngạc nhiên, thở phì phò hỏi: " cư nhiên chỉ treo thưởng 1500 lượng? Quá xem thường người, thứ người như thế chính là nên trói trở lại, hành hạ cho tốt."

      " là quá đáng, con trai cùng con dâu ta lại có thể có giá rẻ như vậy? chán sống rồi phải ? Cẩn thận lão nương trói lại lần nữa." Hàn Nhứ qua, nổi giận nâng ống tay áo lên, dáng vẻ muốn lập tức tìm Đông Lý Phong đánh trận.

      Tô Nhược Mộng nhìn dáng vẻ gà mẹ bảo vệ gà con của nàng, hì hì bật cười tiếng, khẽ liếc mắt nhìn đống gỗ đất, cười : "Bá mẫu, đừng nóng giận. làm như vậy, bị cho ăn ít đau khổ rồi. tại, những lời đồn đãi này truyền , vừa đúng lúc tăng thêm ít tiền bạc thu vào cho Ma Giáo chúng ta. Tính toán ra, cũng vì Ma Giáo xuất ra phần lực."

      Ha ha! Bây giờ cuối cùng nàng nhìn thấu chút, ra là nương Lôi Ngạo Thiên cũng có tính tình nóng nảy, cùng vẻ bề ngoài nhu nhược của nàng căn bản là hai thái cực khác nhau.

      Nhìn xem! chưởng xuất ra, cái bàn gỗ trở thành đống gỗ bỏ .

      Chỉ là, tính tình nàng như vậy, nàng rất ưa thích. Nàng tin tưởng tương lai, họ nhất định có thể sống chung rất vui vẻ.

      Hàn Nhứ nhìn Tô Nhược Mộng, lại nhìn đống gỗ kia, mặt thoáng qua vẻ lúng túng: "Cái gì? Mộng nhi, ra bá mẫu bình thường cũng phải là bạo lực như vậy, chỉ là vừa mới nghe Đông Lý Phong lại dám treo thưởng ngân lượng ít như vậy, ta mới tức giận lớn."

      xong, nàng nhìn vẻ mặt vẫn duy trì mỉm cười như cũ của Tô Nhược Mộng, giọng hỏi: "Cái đó. . . Cái đó. . . Mộng nhi, con có bị bá mẫu hù sợ chớ?"

      Vừa rồi nàng là quá sinh khí rồi, thể khắc chế, dùng sức quá độ, đánh cái bàn thành đống gỗ vụn. Cũng biết có dọa sợ con dâu tương lai hay ? Nếu để cho con dâu nghĩ mình là bà bà khủng bố tốt.

      Lôi Ngạo Thiên cùng Lôi Cận song song mở to hai mắt nhìn Hàn Nhứ, có chút cảm thấy người trước mắt mình là ảo giác. Nàng như vậy nhìn đúng là mới lạ, giang hồ nàng nổi danh là Hỏa Bạo nương tử lại ngờ cũng bởi vì mình nóng nảy mà cũng biết xấu hổ? tượng lạ.

      Hàn Nhứ trợn mắt nhìn hai cha con bọn họ, : "Các ngươi, đây là cái vẻ mặt gì?"

      " có!" Hai người ăn ý lắc đầu, khóe môi hơi nhếch lên.

      Tô Nhược Mộng cười tươi như hoa nhìn nhà ba người, chuyển con mắt nhìn Hàn Nhứ cười tiếng, : "Bá mẫu, người mới vừa chỉ là thương quá mức, mới tức giân như vậy, Mộng nhi bị dọa sợ, ngược lại, Mộng nhi cảm thấy tình cảm thương bá mẫu dành cho Ngạo Thiên."

      "?" Hàn Nhứ thở phào nhõm, nhìn ánh mắt chân thành của Tô Nhược Mộng, mặt nàng lộ ra nụ cười an tâm, trong lòng đối với nàng càng thêm thích.

      "."

      " tốt quá, ta rồi, nàng dâu của Thiên nhi làm sao lại có thể là người nhát gan được, Mộng nhi quả nhiên để cho bá mẫu thất vọng, tính tình như thế rất hợp tâm bá mẫu. Con yên tâm, về sau nếu Thiên nhi dám làm chuyện gì có lỗi với con, con nhất định phải cho bá mẫu, bá mẫu nhất định tha cho ."

      xong, Hàn Nhứ cười cười, khoác lên bả vai Tô Nhược Mộng giống như tỷ tỷ tốt, tò mò hỏi: "Mộng nhi, con mới vừa , Đông Lý Phong giúp Ma Giáo chúng ta tăng thêm tiền bạc thu vào?"

      " Những khách sạn trong hương trấn dưới chân núi kia, nhiều người giang hồ tới nơi này như vậy, chúng ta đương nhiên là phải chiêu đãi người ta tốt." Tô Nhược Mộng nhớ tới chuyện khách sạn, liền nhịn được khóe miệng giương .

      Nghe vậy, Lôi Cận lấy làm kinh hãi, hỏi:"Những khách sạn kia tất cả đều là các ngươi mở?"

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 57: Giao cho Giáo chủ? Hay là hủy diệt?(4)

      Edit: Thảo My

      "Mộng nhi mở." Lôi Ngạo Thiên đưa tay chỉ Tô Nhược Mộng, trong giọng tràn đầy bất đắc dĩ cùng cưng chiều.

      "Mộng nhi mở?" Lôi Cận cùng Hàn Nhứ cùng lên tiếng hỏi ngược lại, ánh mắt đều nhìn về phía Tô Nhược Mộng.

      phải nàng gặp Thiên nhi ở cái sơn thôn hẻo lánh sao? Nàng sao lại có cảm giác buôn bán sắc bén như thế? Còn có thủ đoạn kinh doanh kỳ lạ? Bọn họ vốn muốn trở lại hỏi ràng sau, xuống núi đóng cửa những khách sạn kia. Lại chưa từng nghĩ đến, lại là do người mình mở.

      Khóe môi ngoéo cái, Tô Nhược Mộng gật đầu cười : "Khiến bá phụ, bá mẫu chê cười."

      "Chúng ta có chê cười, chúng ta rất kinh ngạc." Hàn Nhứ đưa ánh mắt nhìn Tô Nhược Mộng, lại : "Mộng nhi, con lợi hại. Phương thức này rất tốt, ta thích, ha ha!"

      Ha ha! Người con dâu này quả nương bình thường, nàng thích!

      Khiến những người đó tới nhiều hơn , chỉ là ở khách trọ sạn liền chết nghèo bọn họ , mà họ lại chỉ cần ngồi ở chỗ này thổi gió, vừa ngắm phong cảnh vừa đếm bạc, thuận tiện chuẩn bị hôn cho Thiên nhi cùng Mộng nhi. Nàng cũng sớm ngày ôm tôn tử mập mạp.

      Lôi Cận cũng phải thập phần lạc quan, tại cả giang hồ, thậm chí những tà môn phái ở những quốc gia khác cũng đối với Tử Long Lĩnh như hổ rình mồi. Phòng thủ Tử Long Lĩnh kiên cố, nhưng cũng sợ có cao thủ phá trận tiến vào.

      Lông mày rậm của nhíu lại, nếu phải bị những chòm râu che miệng lại, nhất định còn có thể nhìn thấy mím môi chặt.

      "Cha, người đừng lo lắng! Ta tự có an bài, người ta đều an bài xong xuôi rồi, lão Bát cùng lão Nhị lại tăng thêm ít cơ quan, có việc gì." Lôi Ngạo Thiên chỉ cần liếc mắt nhìn nét mặt Lôi Cận, là có thể hiểu trong lòng suy nghĩ gì.

      Tử Long Lĩnh trọng yếu thế nào, quên, càng để cho Tử Long Lĩnh có bất kỳ nguy hiểm nào.

      "Ừ, mọi việc cẩn thận chút, Tử Long Lĩnh thể để cho những người ý niệm tốt lên." Lôi Cận gật đầu, nhịn được dặn dò .

      "Ta hiểu biết ."

      Tô Nhược Mộng mặc dù biết ít chuyện Tử Long Lĩnh, cũng biết Tử Long Lĩnh đối với Ma Giáo và những bách tính dưới chân núi kia có bao nhiêu quan trọng, nhưng mà, giờ phút này nghe hai cha con bọn họ đối thoại, làm cho nàng cảm thấy diện mạo thực của Tử Long Lĩnh xa hơn những gì nàng nhìn thấy.

      "Nếu như ở chung quanh Tử Long Lĩnh có thể đào con sông, có thể hay ?" Thành , mặc dù Lôi Ngạo Thiên khẳng định, có người làm chuyện ngu xuẩn phóng hỏa đốt rừng, nhưng mà, nàng vẫn lo lắng chuyện chó cùng dứt giậu.

      Chỉ có chuẩn bị chu toàn, nàng mới có thể ngủ yên ở Tử Long Lĩnh.

      " Đào sông?" Trong thiên phòng ba người đều nhìn Tô Nhược Mộng.

      Tô Nhược Mộng nhìn thẳng bọn họ, gật đầu giải thích, : "Chính là muốn đào con sông, như vậy có thể phòng ngừa người có ý đồ xấu muốn phóng hỏa. Mới vừa rồi ta nghe bá phụ , lần này người đến Tử Long Lĩnh chỉ có người của Đông Lý triều?"

      Lôi Cận gật đầu đồng ý.

      Tô Nhược Mộng nhìn bọn họ cái, rồi tiếp: "Cho nên, những lời về cái gì Long Khí, đối với những người đó căn bản cũng có lực trói buộc. Bọn họ phóng hỏa đốt rừng cũng phải là thể, nếu như chúng ta đào con sông, ta cảm thấy vẫn chưa đủ an toàn. Con sông này vây quanh Tử Long lĩnh, chiều rộng con sông ta tìm Bát Hộ Pháp thương lượng chút."

      Đào sông phải chuyện sớm chiều, nhưng vì an toàn sau này của Tử Long lĩnh, bọn họ phải lao lực phen.

      Lôi Ngạo Thiên cùng Lôi Cận liếc nhau cái, trong mắt thoáng qua vui mừng, cũng có chút sầu lo.

      Hiệu quả sau này của sông đào cũng tệ, nhưng mà, giai đoạn trước mắt sợ rằng có cách nào, trước mắt bọn họ phải đều đặt tinh lực vào việc ngăn địch như thế nào, nếu như đào sông ở dưới chân núi, chỉ làm những người đó có cơ hội đối phó với giáo đồ Ma Giáo.

      Cho nên, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, thể nóng vội.

      "Mộng nhi, ý nghĩ của con tệ, chỉ là chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, trước mắt chúng ta phải toàn lực đối phó ngoại địch." Lôi Cận khách quan ra ý nghĩ của mình.

      Lôi Ngạo Thiên trầm ngâm lát, chuyển con mắt nhìn Tô Nhược Mộng, đồng ý với ý kiến của Lôi Cận: "Ta cũng vậy đồng ý với ý kiến của cha, chuyện này có thể được, nhưng mà thể vào lúc này được." xong, nhìn Lôi Cận cùng Hàn Nhứ, : "Cha, mẹ, các người vừa trở về, trước hết nghỉ ngơi chút. lúc sau, ta lại mang hai người gặp nhạc mẫu đại nhân chút."

      "Được, chúng ta chỉ gặp mặt chút, mà còn phải thương lượng chuyện hôn của các con." Hàn Nhứ kịp chờ đợi gật đầu, cười híp mắt nhìn Tô Nhược Mộng, : "Mộng nhi, con trước cùng Thiên nhi tâm , chúng ta rửa mặt chải đầu chút, tối nay chúng ta nhà hảo hảo gặp mặt, cùng nhau ăn cơm."

      "Vâng, bá phụ, bá mẫu thong thả."

      Sau khi bọn họ đưa hai người Lôi Cận cùng Hàn Nhứ rời , xoay người nhìn đống gỗ trong phòng, Lôi Ngạo Thiên cùng Tô Nhược Mộng ăn ý nhìn nhau cười tiếng, miệng đồng thanh : " thôi, chúng ta ra ngoài chút."

      Sóng vai dắt tay nhau , đưa mắt nhìn về phía chân núi, Tô Nhược Mộng có loại cảm giác thích hợp, từ khi xuyên qua đến thôn Thanh Thủy, từ khi biết đến Nguyệt Môn, từ Nguyệt cửa đến Tử Long Lĩnh, mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện.

      Mà bây giờ cuối cùng bọn họ phải sóng vai đối mặt những mưa gió giang hồ rồi, phong cảnh nên thơ như vậy, lại luôn gặp phải tinh phong huyết vũ.

      "Về sau là dáng vẻ gì?" Tô Nhược Mộng đứng ở vách đá bên cạnh đình nghỉ mát, ánh mắt xa xa, suy nghĩ.

      Lôi Ngạo Thiên đứng ở bên cạnh nàng, nhìn ngọn núi phía xa, giọng hỏi: "Nương tử, hối hận ?"

      " hối hận. Tại sao muốn hối hận?"

      "Bởi vì nàng theo ta vĩnh viễn biết ngày mai gặp phải chuyện gì."

      " theo ngươi, cũng biết ngày mai là dáng vẻ gì, ai biết ngày mai xảy ra chuyện gì."

      "Vậy nàng sợ sao?"

      " sợ, tại sao lại sợ?" Tô Nhược Mộng rút ánh mắt về, ngước mắt nhìn , hỏi :"Nếu như chàng phát thân thế mình hề giống như mình nghĩ? Chàng có đau lòng hay ?"

      Vợ chồng Lôi thị trở lại, bọn họ chắc chắn chạm mặt Đoan Mộc Lệ, mà thân thế Lôi Ngạo Thiên cũng bị vạch trần.

      Nàng biết sớm đoán ra thân thế của mình, chẳng qua là khi chân chính nghe được đối mặt ra sao? Đau lòng? Cười trừ? Hoặc là có sứ mạng rất lớn chờ ?

      "Cũng có chút khổ sở, nhưng mà, ta nghĩ ta có thể bình tĩnh đối mặt." Lôi Ngạo Thiên quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn về phía trước, "Ta cũng có thể đoán ra chút, tâm lý có chuẩn bị, coi như đúng như ta đoán, cũng ngoài ý muốn."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :