1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 55: Chân tướng Tử Long Lĩnh(7)

      Edit: Thảo My

      " có sao?" Tô Nhược Mộng nhìn Lôi Ngạo Thiên nét mặt sửng sốt, tâm khỏi rơi xuống tới đáy cốc, khẩn trương nhìn , hỏi tới.

      " có, nhất định có! Chúng ta nhất định có thể có con lớn lên giống nàng, đứa con trai dáng dấp giống ta ." Lôi Ngạo Thiên nắm chặt tay nàng, định toàn bộ nguyên do cho nàng biết: "Lúc nàng ở Nguyệt Môn bị Ninh Ngạo Tuyết cho uống tuyệt tử hoàn, tuyệt tử hoàn này ảnh hưởng thân thể của con người, nhưng là làm cho người uống thể thụ thai."

      Tô Nhược Mộng mở to hai mắt nhìn , lẳng lặng chờ đợi lời kế tiếp của .

      "Tuyệt tử hoàn mặc dù có thuốc nào chữa được, nhưng mà, lão Thất rồi, ở Phượng tộc có loại cỏ tái sinh, nó có thể giải được tất cả kỳ độc trong thiên hạ, hơn nữa còn có thể làm cho người ta bị trúng độc. Cho nên, chúng ta nhất định có con, nhất định có."

      Nghe vậy, cặp mắt Tô Nhược Mộng chợt sáng lên, trán mới vừa gợn sóng, u buồn trở thành hư .

      Hóa ra, sâu xa bên trong ông trời vẫn rất chiếu cố nàng, xem ra Phượng tộc nơi thần bí.

      Lôi Ngạo Thiên dắt nàng vừa về trước vừa : "Nương tử, nàng có thể có hỏi nhạc mẫu đại nhân về chuyện khống chế【 Phượng Vũ Cửu Thiên 】như thế nào ? Các nàng muốn tiến vào Phượng tộc như thế nào?"

      "Nương ta cũng , thời điểm nàng để cho ta đánh 【 Phượng Vũ Cửu Thiên 】cho chàng nghe, để cho chàng nghe chút có thể tìm được điểm quan trọng hay ? Về phần chuyện trở về Phượng tộc, sợ rằng thời điểm gần đây được, bởi vì, nương ta kể rằng nhất định sau khi ta tròn mười tám tuổi mới có thể vào Phượng tộc. Chỉ còn khoảng tám tháng, chỉ là, biết chàng có thể vào hay ?"

      Tô Nhược Mộng nhịn được tốt bụng muốn đùa giỡn chút, nghĩ đến việc ăn cỏ tái sinh là có thể sao, tâm tình của nàng liền tốt lên gấp bội.

      Lôi Ngạo Thiên nghe mình biết có thể tiến vào Phượng tộc hay , nhất thời nóng nảy, khẩn trương nhìn nàng, vội vàng hỏi: "Tại sao ta thể vào?"

      "Bởi vì, nương ta kể rồi, nam tử bên ngoài muốn vào, phải trải qua khảo nghiệm."

      "Cái gì khảo nghiệm?"

      " khảo nghiệm chứng minh là chàng lòng thiếu nữ Phượng tộc."

      Lôi Ngạo Thiên nghe vậy, lo lắng mặt trở thành hư , nhàng cười : "Vậy ta yên tâm, ta có thể bảo đảm ta nhất định có thể thông qua cái khảo nghiệm này."

      "Hắc hắc, ta tin tưởng chàng!" Khẽ vuốt cằm, Tô Nhược mộng kiềm lòng được môi mỉm cười yếu ớt.

      Nếu như chàng ở bên cạnh ta, cả đời ta đều là trời trong.

      Bọn họ có về thẳng tổng đàn, Lôi Ngạo Thiên bị Tô Nhược Mộng đường lôi kéo thẳng vào trong rừng cây cùng nàng xem cỏ linh chi tâm hệ. vào núi sâu trong rừng cây, Tô Nhược Mộng nhìn nấm hương, mộc nhĩ đen, linh chi, nấm đầu khỉ dưới tàng cây, lúc lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

      Oh my god , cái chỗ này đúng là bảo tàng nha, hơi xử lý chút, hái hợp lý, còn có giá trị mê người hơn so với bảo tàng.

      "Nhị Lôi Tử, chúng ta phát tài rồi."

      Lôi Ngạo Thiên cưng chìu nhìn nàng, : "Ừ, ta chờ nương tử dẫn dắt Ma Giáo chúng ta phát tài." thích nhìn thấy ánh sáng mặt nàng bởi vì hưng phấn mà phát ra, vì vậy, cho nàng biết, bọn họ sớm phát tài.

      Tô Nhược Mộng đột nhiên đứng lên, rất nghiêm túc nhìn , : "Ta mặc dù lấy những thứ này, nhưng mà, ta cũng có bán hết. Đồ vật này mới mẻ, chỉ sợ nhất thời khó có thể làm cho mọi người tiếp nhận."

      Nàng trầm ngâm lát, cau mày lầu bầu : "Nếu chúng ta có của hàng của mình là tốt."

      "Nương tử, vi phu phụ trách dẫn người dọn dẹp những thứ này, những chuyện khác ta gánh vác thay nương tử." Lôi Ngạo Thiên đành lòng nhìn thấy nàng phiền não, vội vàng tự động xin giết giặc, ôm lấy việc làm nàng nhức đầu.

      Nghe vậy, Tô Nhược Mộng ngước mắt nghi hoặc nhìn , hỏi "Chàng có biện pháp?"

      Nàng quá tin tưởng, chuyện tình buôn bán cũng có biện pháp? Bởi vì buôn bán thứ này cũng phải có võ công cao cường liền có thể làm được, buôn bán như môn có học vấn rất sâu, mà nàng cũng tính là hiểu.

      Lôi Ngạo Thiên thấy dáng vẻ nàng tin tưởng, nhịn được nhéo mũi của nàng cái, đưa tay chỉ chính mình, cười : "Nương tử, tướng công nhà nàng chính là Giáo chủ Ma Giáo, phải chỉ là bán ít thứ này sao? Ta nhất định có thể làm được, bảo đảm có thể bán được giá cao."

      "Phốc. . . Cái này cũng phải là nắm đấm của ai cứng rắn là có thể làm được, phải là muốn để cho mấy giáo đồ kia của chàng mang tới cửa hiệu ép buộc người ta thu mua giá cao chứ?" Tô Nhược Mộng thấy dáng vẻ nghiêm túc của , nhịn được đùa giỡn chế nhạo.

      Cặp mắt Lôi Ngạo Thiên mở to, mặt thể tin nhìn nàng, kinh ngạc : "Nương tử làm sao biết tính toán của vi phu? lợi hại nha."

      "Chàng tính toán làm như vậy?" Khóe miệng Tô Nhược Mộng cười cứng lại, giật mình nhìn , hỏi.

      thể nào? đúng là ôm ý nghĩ như vậy?

      Lôi Ngạo Thiên cười cái, hai tay mở ra, nhún nhún vai, hơi bất đắc dĩ : "Lực uy hiếp của Ma Giáo tốt như vậy nếu như dùng , nàng phải cảm thấy rất đáng tiếc sao?"

      "Phốc. . ." Tô Nhược Mộng nhìn nét mặt‘ cần nhiều lãng phí ’ kia, nhịn được hì hì nở nụ cười, lắc đầu, : "Ta tán thành chàng làm như vậy, thứ tốt đương nhiên là muốn mở rộng, muốn mọi người tiếp nhận nó, biết chỗ tốt của nó. Mà phải giống như chàng như vậy, cưỡng ép bán cho người ta. Mà ta cũng tin tưởng, nếu như những vật này là do giáo đồ Ma Giáo cưỡng ép người khác mua, sau đó người ta nhất định vứt bỏ nó như củ khoai nóng phỏng tay."

      đúng là có thể nghĩ, người ta mua là mua, nhưng nhất định ăn, lần mua bán duy nhất, nàng cũng nguyện ý duy trì.

      Chuyện này nàng phải danh mở rộng, thể để cho người khác biết những thứ này xuất ra từ Ma Giáo.

      " có việc gì! Nàng yên tâm để cho ta làm, bảo đảm làm cho nàng hài lòng." Lôi Ngạo Thiên xong, dắt tay của nàng tới tổng đàn:"Chúng ta trước về tổng đàn, ta có đồ muốn cho nàng xem." Chuyện tình Ma Giáo muốn từng việc từng việc cho nàng biết toàn bộ, bởi vì, giữa bọn họ có bí mật nào.

      Tô Nhược Mộng lại kéo tay lại, quay đầu lại nhìn đám linh chi: "Chờ chút, trước ta hái chút linh chi mang về, ta tính giúp nương điều dưỡng thân thể chút."

      "Được, chúng ta cùng nhau hái."

      Hai người chọn hái được mười cây linh chi hơi lớn, đường vừa vừa trở về tổng đàn.

      vào phòng xử lý công vụ của Lôi Ngạo Thiên, miệng Tô Nhược Mộng khỏi khẽ mở ra, kinh ngạc nhìn mấy giá sách dựng thẳng bằng gỗ thô treo tường, phía bày đầy những bộ sách, góc dùng để chưng bày đồ chơi, xem ra cũng xinh đẹp, ngược lại mang lại cảm giác thoải mái.

      Treo tường bên cạnh giá sách có bức họa vẽ tuấn nam mỹ nữ, trong tranh vẽ hai người nhìn nhau, đáy mắt nồng tình mật ý vẽ giống như đúc, đặc biệt giống , ngay cả ý cười khóe môi nàng kia cũng rất ràng.

      Bọn họ nhất định là rất nhau. Ánh mắt của hai người họ có thể hòa tan trời đông giá rét.

      Ánh mắt Tô Nhược Mộng chăm chú nhìn chằm chằm bức họa kia, lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, chỉ cảm thấy thần thái cùng ngũ quan trong tranh rất quen thuộc.

      "Nương tử, nàng tới xem cái này chút ." Lôi Ngạo Thiên đưa tay chỉ sổ sách dày chồng chất bàn.

      Ánh mắt chạm đến mặt của Lôi Ngạo Thiên, Tô Nhược Mộng lập tức hiểu cảm giác quen thuộc của mình với trong tranh đến từ nơi nào? Dung mạo người trước mắt cùng trong tranh rất giống nhau, nếu như nàng đoán sai, trong tranh chắc là Đoan Mộc Tử Di rồi.

      Trong lòng Tô Nhược Mộng mang theo nghi ngờ nâng bước qua, nhìn hai chữ phía sổ sách đầu tiên là ngẩn ra, sau nữa là cả kinh, ngay sau đó cầm quyển sách cùng lên, mở ra nhìn sơ lược.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 56: Đại Giáo Chủ múa thoát y?(1)

      Edit: Thảo My

      Càng xem tâm càng sợ, nàng ngước mắt cười yếu ớt nhìn Lôi Ngạo Thiên thở dài, hỏi:"Ma Giáo còn có sản nghiệp bên ngoài? Bình thường là do người nào xử lý? Người của triều đình biết sao?" Mới vừa chỉ là mở mấy tờ nhìn sơ qua chút, nàng bị mấy con số trong sổ sách làm cho giật mình.

      ra người đàn ông này vẫn là trêu chọc nàng, nơi nào Ma Giáo cần nàng đến của bọn phát tài? Tùy tiện lấy con số nơi này cũng lớn đến dọa người.

      Ma Giáo quả là bọc tầng tầng khăn bông, tầng được bóc ra thấy Ma Giáo khác.

      trách được, lại , có thể làm nàng hài lòng.

      Có nhiều sản nghiệp như vậy, có nhiều cửa hàng như vậy, còn cần ép buộc người ta đến mua sao?

      "Cho nên Ma Giáo thường xuyên nhốn nháo những người giàu có kia, đùa giỡn danh môn chính phái chút, ở giang hồ lộ ra mặt cường thế hung tàn. ra là, cường thế chỉ là vì bảo vệ dân chúng Tử Long Lĩnh, bảo vệ bí mật Ma Giáo."

      Lôi Ngạo Thiên dắt nàng tới trước bàn đọc sách, trước ngồi xuống ghế, nhìn nàng, rồi tiếp: "Giang hồ là nơi cá lớn nuốt cá bé, nếu như Ma Giáo đủ mạnh, cũng bị người khác khi dễ, bị người ta san bằng. Ngay từ năm kia, ta phát cướp của người giàu giúp người nghèo khó thể chân chính giải quyết vấn đề ta duy trì loại chuyện đó rồi."

      "Bốn năm trước, ở dưới cơ duyên xảo hợp, ta cứu vị buôn bán kỳ tài, chính là Tây Đường chủ, cũng là người giàu số ở Đông Lý triều. Chỉ 3 năm, làm cho sản nghiệp Ma Giáo giống như măng mọc sau xuân xuất tại Đông Lý triều, thậm chí ở Hiên Viên triều cũng có thiếu sản nghiệp thuộc về Ma Giáo."

      Tô Nhược Mộng hoàn toàn hiểu ý tứ của , cũng hiểu phương pháp xử lý công việc của rồi.

      Nàng nhìn , dịu dàng nở nụ cười, trong ánh mắt chứa đựng sùng bái: "Nhị Lôi Tử, chàng rất lợi hại nha. Ma Giáo nơi tốt, nơi này chỉ có nhiệt huyết, chỉ có thương hại đối với kẻ yếu, chỉ có ánh mặt trời, căn bản hề u như lời thiên hạ đồn."

      Bây giờ nàng hiểu thêm, cặp mắt thấy, hai tai nghe được, cũng chưa chắc là chân tướng.

      Ma Giáo là nơi phát ra năng lượng chính nghĩa, chỉ có tâm bất chính, hoặc là người ác độc xảo trá mới cho rằng nó u.

      Chỉ là, có những kẻ đó cho là, bọn họ còn có thể ở khắp nơi giang hồ phỉ bám Ma Giáo ác độc, là càng có thể gia tăng lực uy hiếp bên ngoài với Ma Giáo. Có thể để cho những kẻ bụng dạ khó lường kia càng thêm dám xem thường hoặc là khiêu khích Ma Giáo.

      Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng, cười hỏi: " Ma Giáo như vậy, nương tử thích ?"

      Nàng nghe là quá tốt nha.

      Ma Giáo nơi tốt, nơi này chỉ có nhiệt huyết, chỉ có thương hại đối với kẻ yếu , chỉ có ánh mặt trời. — câu này là dễ nghe!

      Tô Nhược Mộng chợt gật đầu, cười đồng ý : "Thích, rất ưa thích!"

      "Muốn cả đời làm đương gia chủ mẫu nơi này sao? Phải dẫn bọn họ cùng nhau bảo vệ Tử Long lĩnh sao?"

      "Muốn! Nhất định! Ta rồi, về sau nơi nào có chàng, nơi đó có ta."

      "Hắc hắc! Cho nên, ta , có nương tử, tốt!"

      "Ta cũng cảm thấy vậy, ở trong cuộc sống của ta có thể có người như chàng, tốt!"

      Tô Nhược Mộng liếc nhìn sổ sáchtrong tay lần nữa, trong lòng đối với Tây Đường chủ càng thêm khâm phục, , số là tiền tài nha, đúng là thiên tài. Chỉ là, nàng nhìn có chút quen sổ sách như vậy, nhìn chút, mắt liền mỏi.

      "Có lẽ chúng ta nên đổi phương thức ghi chép, loại sổ sách này nhìn quá mệt mỏi, nhiều sổ sách như vậy chàng phải nhìn đến lúc nào?" Tô Nhược Mộng nhìn sổ sách trước mắt, rất là đau lòng Lôi Ngạo Thiên.

      "Nương tử có phương pháp xử lí tốt? Mỗi ngày vi phu nhìn những thứ sổ sách này, luôn là dễ ngủ gà ngủ gật. Ta bình thường cũng chỉ là lật xem qua loa, ta đối với Tây Đường chủ là hoàn toàn yên tâm."

      Lôi Ngạo Thiên nghe lời của nàng., theo trực giác nàng có biện pháp ghi chép tốt hơn. Chỉ là, cũng dám ôm hi vọng quá lớn, bởi vì, Mộng nhi đến từ thôn Thanh Thủy, nếu như nàng đối với làm ruộng trồng trọt có kinh nghiệm chút, ngược lại hoài nghi.

      phải xem thường nàng, mà là, nàng có cơ hội tiếp xúc với phương diện buôn bán. Chỉ mà, ngược lại tin tưởng, lấy thông minh tài trí của nàng, nàng rất nhanh có thể nắm giữ tất cả sản nghiệp của Ma Giáo, cũng chủ trì ràng.

      Từ trước đến giờ đối chữ số cùng buôn bán có hứng thú, vẫn luôn là thả tay khiến Tây Đường chủ phát triển, mỗi tháng chỉ cần nghe Tây Đường chủ hồi báo với chút là tốt rồi, sổ sách cũng chỉ là thỉnh thoảng lật xem, nó giống như đạo cụ thôi miên.

      Tô Nhược Mộng gật đầu, ban đầu mình học chính là đại học tài chính, làm sổ sách cũng coi như thành thạo.

      "Ta lấy trước quyển sổ trở về làm chút, trở lại cho chàng xem."

      "Tốt! Vi phu mỏi mắt mong chờ."

      "Giáo chủ." Bên ngoài thiên sảnh vang lên thanh của Lục hộ pháp .

      "Vào !"

      Lục hộ pháp có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Tô Nhược Mộng lại xuất tại nơi này, nhưng mà, nghĩ tới tình cảm Giáo chủ đối với phu nhân, cũng rất nhanh bất ngờ nữa.

      "Lão Lục, có chuyện gì ?" Lôi Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ khổ sở của Lục hộ pháp, lại : "Ngươi có lời gì cứ thẳng, phu nhân phải người ngoài. Về sau, có chuyện cũng giống như vậy, thẳng là tốt rồi."

      Lục hộ pháp cao giọng đáp: "Dạ! Thuộc hạ hiểu." xong, ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, đáy mắt thoáng qua tí ti vẻ buồn rầu, "Giáo chủ, Nam Đường chủ nơi đó dùng bồ câu đưa tin, trong thư , Các chủ Hắc Các chính là Thành Vương. Thành Vương chỉ có đội kỵ binh, còn lấy vài người lộ ra ngoài ánh sáng tạo thành Hắc Các, chủ yếu là vì Thành Vương diệt trừ những kẻ đối lập cùng thu thập tin tức đối phương."

      Thành Vương này dã tâm rất lớn, trong mắt của , trong lòng suy nghĩ, đều là cái ghế cao cao tại thượng kia.

      Lời đồn đãi, lão hoàng đế cố ý muốn truyền long ỷ cho thái tử, chủ yếu là bởi vì, thái tử là trưởng tử của . Nhưng lòng Thành Vương lại phục, thầm đối với thái tử hạ ít vật cản, ngay cả lần thái tử bị lão hoàng đế phạt biệt viện suy nghĩ, cũng là chuyện tốt làm.

      Chỉ là, Ma Giáo bọn họ cũng thèm để ý người nào ngồi lên cái ghế kia, bọn họ tương đối lưu tâm đến sống chết của dân chúng. Dù sao thủ đoạn ôn hòa của thái tử, giống Đông Lý Phong ác độc như vậy. Nếu để cho Đông Lý Phong ngồi lên cái ghế kia, lấy lòng dạ hẹp hòi cùng tính cách ghi hận của , chỉ sợ dân chúng ngày càng thêm khổ sở.

      Tô Nhược Mộng chuyển mắt nhìn nụ cười mặt Lôi Ngạo Thiên rút , trong lòng cũng bắt đầu phân tích lời của Lục hộ pháp. Diệt trừ kẻ đối lập cùng thu thập tin tức đối phương? Trong lời đều dã tâm tên trâu đực kia , mặc dù nàng đối với chưa quen thuộc, nhưng mà, nàng coi như là biết cách làm người của .

      "Chuyện triều đình, Ma Giáo chúng ta tham dự, bọn họ đấu đá nội bộ như thế nào là chuyện bọn . Nhưng mà, lần trước Hắc Các xuống tay với chúng ta đường, cái này thể trả lại. Lực uy hiếp Ma Giáo lúc này phải dựa vào . Hắc hắc."

      Lôi Ngạo Thiên xong, khóe miệng lộ ra chút tươi cười trầm.

      "Thuộc hạ biết, hắc hắc." Lục hộ pháp cũng cười cái, trong lòng vô cùng kích động, cao thủ đối với cao thủ, lần này cuối cùng có chút chuyện làm. Lần trước ở chân núi Thanh Hổ, bọn họ thực là ở làm cho những sát thủ Hắc Các bỏ mạng, đúng vậy có chuyện Đoan Mộc Lệ bị bắt làm con tin.

      Lần này, bọn họ cần phải đòi cả vốn lẫn lời trở về.

      Giáo chủ đúng, đụng đến Ma Giáo, lần này thành toàn cho bọn họ..

      Tô Nhược Mộng nhìn Lục hộ pháp vui vẻ rời , khẽ nhíu mày, hỏi "Nếu chàng quan tâm dân chúng, vì sao tự mình lật đổ triều Đông Lý?"

      " có ý nghĩa!" Lôi Ngạo Thiên lắc đầu, ánh mắt có ý thức liếc nhìn bức họa tường, trầm ngâm lát, rồi tiếp: "Ta chỉ thích cuộc sống thoải mái, ta nghĩ tới cuộc sống vì thiên hạ. Giống như bây giờ, làm chút chuyện trong khả năng, vừa tự do lại vui vẻ, bây giờ còn có nàng, cho nên, ta rất hài lòng với cuộc sống này."

      muốn mang thiên hạ lê dân bách tính sống, người lười. Chưa bao giờ nghĩ đến cuộc sống kia, ở giang hồ cao cao tại thượng, so với chỗ đó mạnh hơn nhiều.

      thích tự do, quen cuộc sống trói buộc.

      Tô Nhược Mộng nghe lời của , lập tức biết cuộc sống lý tưởng của là dạng gì.

      "Ta có biện pháp xử lý tên trâu đực kia?"

      Lôi Ngạo Thiên rất hứng thú hỏi "Cách gì?"

      "Phốc. . ." Tô Nhược Mộng nghĩ đến biện pháp trong đầu, lập tức nhịn được hì hì bật cười tiếng. Hướng vẫy vẫy tay, tiến tới bên tai của , vừa khẽ cười, vừa ra ý tưởng bản thân.

      Lôi Ngạo Thiên nghe, nhịn được cũng tâm tình liền tốt lên mở miệng, chỉ là nghĩ khiến lão Thất bỏ thêm nhiều hơn chút dược liệu vào bên trong .

      Lôi Ngạo Thiên cùng Tô Nhược Mộng cùng nhau tới Bát Quái Động lần nữa, nhìn Đông Lý Phong ngồi an tĩnh ở Bát Quái Đồ, cười : "Vương Gia hăng hái, loại cảm xúc lâm nguy loạn, quả nhiên là phong thái vương giả."

      Nghe vậy, khóe môi Đông Lý Phong nâng lên, lạnh lùng cười tiếng, : "Có phải các người quá nhớ ta hay , thế nào hôm nay lại tới?"

      Lại muốn tới nơi này ân ái, lần này xúc động nữa, suốt cả đêm hôm qua, trong đầu của đều là bóng hình xinh đẹp của Tô Nhược Mộng. Từ trước đến giờ thứ muốn có cái gì chiếm được, mặc dù cũng biết mình ôm trong ngực dạng gì ý tưởng đối với nàng ?

      Là cố ý muốn cùng Lôi Ngạo Thiên phân cao thấp? Hay là đối nàng trước mắt động lòng? có nghĩ đến, Tô Nhược Mộng chải tóc trán lên, lộ ra trắng nõn đầy đặn như ngọc ngạch, đúng là tuyệt sắc vô song.

      duy nhất có thể để xác định là, nữ nhân này, nhất định phải lấy được! Coi như sau khi lấy được, lập tức vứt bỏ, muốn phải có được.

      Nếu như thể làm cho Lôi Ngạo Thiên hối hận, để cho Lôi Ngạo Thiên cũng nếm thử chút tư vị, - Đông Lý Phonǵ, thề làm người!

      Đông Lý Phong cắn răng, ở trong lòng yên lặng mắng, nhưng mà mặt lại giả bộ nhàng. thể để cho bọn họ xem thường, hôm nay nhất định phải giữ vững nụ cười đến cuối cùng, thể để cho bọn họ nhìn thấy bản thân mình tức giận, như vậy chỉ hợp ý của bọn .

      Bọn họ tới nơi này, đơn giản chỉ là muốn thấy tốt, đơn giản là muốn thấy được vẻ tức giận của .

      Loại chuyện như vậy trước kia làm quá nhiều, cho nên, ngày hôm qua sau khi bọn họ rời , rất nhanh ngộ ra được đạo lý này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 56: Đại Giáo Chủ múa thoát y?(2)

      Edit: Thảo My

      Lôi Ngạo Thiên khẽ cười, chắp tay sau lưng, cười : "Ta. . . Ta. . . Ta phải rất thượng đạo sao? Thay Thành Vương suy tính? Thành Vương ngươi cũng phải vội cám ơn ta, vì đáp tạ mười vạn lượng hoàng kim của ngươi, ngày mai ta cho ngươi thuốc giải, cũng cho người tiễn ngươi xuống núi. Ngươi , ta như vậy có phải đối với ngươi rất tốt hay ?"

      Đông Lý phong cắn chặt răng, hề há mồm chuyện nữa, bởi vì muốn phun ngụm máu trong miệng ra trước mặt bọn . Chậm rãi nuốt ngụm máu kia vào, trừng trừng trợn mắt, nếu ánh mắt có thể ăn thịt người, đoán chừng Lôi Ngạo Thiên có võ công cao cường hơn nữa cũng bị nuốt xuống bụng rồi.

      Tốt! Rất tốt!

      Lôi Ngạo Thiên, ngươi rất gan dạ!

      Tốt nhất ngươi thắp nhiều hương chút, để cho tổ tiên phù hộ ngươi rơi vào tay ta, nếu , cho ngươi khóc, cho ngươi đau đớn.

      Ngươi phải rất xem trọng Tô Nhược Mộng sao? Rất tốt! Ta nhất định cướp người ngươi để ý nhất từ bên cạnh ngươi , để cho ngươi nếm thử chút hương vị đánh mất, ngươi vì ta làm nhiều chuyện như vậy, ta nhất định trả lại.

      Đông Lý Phong cố nén tức giận xuống, mím môi cười cái, : "Đại Giáo Chủ đối với ta phải là tốt bình thường , yên tâm! Vì đáp tạ ngươi đối tốt với ta, ta nhất định tri ân đồ báo. phải có câu châm ngôn sao? Tích thủy chi ân, ứng đương dũng tuyền tương báo."
      * Tích thủy chi ân, ứng đương dũng tuyền tương báo: lấy nhiều báo ít (mình cũng hiểu câu này lắm đại ý là như vậy ^_^ )

      "Ha ha ha. . ." Lôi Ngạo Thiên ngửa đầu cuồng vọng nở nụ cười, châm biếm : "Lôi mỗ rất vui vẻ, Thành Vương có thể có giác ngộ như vậy, trước hết Lôi mỗ xin đa tạ"

      cần suy nghĩ, cũng biết lấy lòng dạ của Đông Lý Phong nhất định bỏ qua. kẻ ghi thù, sau này trả lại gấp bội cho họ. ràng, bây giờ mình chính là kẻ thù lớn nhất của .

      Chỉ là, Đông Lý Phong biết, cũng chưa từng nghĩ tới muốn cùng ta chung sống hòa bình.

      Tô Nhược Mộng vẫn trầm mặc ở bên xem cuộc chiến, muốn trầm mặc tiếp, vì vậy, nàng nhìn Đông Lý Phonǵ, hỏi :"Nghe tiếng Thành Vương cơ trí hơn người lâu, hôm nay biết có cơ hội mở mang kiến thức phen , tiểu nữ tử muốn hỏi Thành Vương vấn đề, biết Thành Vương có thể giúp tiểu nữ tử giải đáp hay ?"

      Đông Lý Phong chuyển tầm mắt kinh ngạc nhìn Tô Nhược Mộng, trong lòng còn có nghi ngờ, rồi lại muốn làm cho nàng thất vọng hoặc là khinh thường, vì vậy, hắng giọng, : "Tô nương, xin hỏi. Có thể vì Tô nương giải đáp cũng là vinh hạnh Đông Lý Phong ta."

      Nghe vậy, dạ dày Tô Nhược Mộng kịch liệt quấy lên, trực tiếp liền muốn nôn ra. Tô nương? xưng hô biến chuyển là nhanh, chẳng lẽ phải nên gọi thôn nữ thô lỗ hoặc là canh suông mì sợi sao?

      Vinh hạnh? Nếu như phải là vì trêu cợt , nàng là lòng muốn cho phần vinh hạnh này.

      Khẽ ổn định tâm tình của mình, Tô Nhược Mộng khẽ mở môi đỏ mộng, hỏi :"Có đứa trẻ hỏi thử phủ, lão gia, ngươi làm sao có thể giàu có như vậy? Thủ phủ lên tiếng: ta lúc đầu cũng cùng giống như ngươi. Đứa trẻ hỏi: có ? Vậy là lão gia làm như thế nào để giàu lên vậy? Thủ phủ : cha ta cho hai ta văn tiền, kết quả ta mua hai cây kẹo hồ lô, sau lại ta lấy hai cây kẹo hồ lô tới cửa người giàu, bán cho tiểu thư nhà giàu, ta được đến bốn văn tiền, sau lại ta lại dùng bốn văn tiền mua bốn chuỗi kẹo hồ lô. . . Thủ phủ còn chưa có xong, đứa bé liền ngộ ra mà : lão gia, ta hiểu. Thủ phủ hỏi ngươi hiểu ra cái gì? Đứa bé : giỏi về sử dụng tiền trong tay, để tiền sinh tiền. Thành Vương, ngươi đoán thử coi, lần này thủ phủ lại trả lời như thế nào?"
      * thủ phủ chỉ nhà giàu có số

      lâu sau Đông Lý Phong vẫn trả lời nàng, mà lại ngây ngốc nhìn nàng, chưa từng thấy qua có người tiểu chuyện xưa lại có vẻ mặt phong phú như vậy, nét mặt tiếng đều đủ cả. Làm cho người ta tự chủ muốn tiến vào trong chuyện xưa nàng kể.

      "Thành Vương?" Tô Nhược Mộng nhìn , vui hô tiếng.

      Lôi Ngạo Thiên thấy người khác hoàn toàn coi mình ra gì, cũng chỉ thiếu điều móc hai mắt của ta dính người của nương tử xuống, tâm tình rất là tốt, nổi giận rống lên tiếng: "Thành Vương?"

      "À? Ngươi có bệnh sao?" Đông Lý Phong phục hồi lại tinh thần, trợn mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên.

      Cái tên sát phong cảnh này, có việc gì rống lên làm gì?

      Tô Nhược Mộng quả muốn hung hăng đá mấy cái mặt cùng phía dưới của , dám nam nhân nhà nàng có bệnh? mới là có bệnh, cả nhà ngươi từ xuống dưới tất cả đều có bệnh, tất cả đều là bệnh thần kinh cùng bệnh kiêu ngạo.

      "Thành Vương, ngươi nghĩ ra đáp án chưa? Ta xem ngươi mới vừa rất nghiêm túc, hẳn là nghĩ xong rồi chứ?"

      "Khụ khụ." Đông Lý Phong ho vài cái, mỉm cười : "Đó là tự nhiên."

      " Vậy đáp án của Thành vương là gì?" Mặt Tô Nhược Mộng tò mò nhìn , hỏi.

      "Thủ phủ trả lời cái tiểu hài kia, ngươi thông minh." Đáp án rất đơn giản nha, thủ phủ đó chuyện xưa cho đứa bé nghe, chính là muốn gián tiếp cho biết, mình giàu lên là bởi vì giỏi về dùng tiền sinh tiền, tiểu hài kia hề sai.

      "Sai !" Tô Nhược Mộng lớn tiếng bác bỏ đáp án của , nhìn khuôn mặt tin tưởng của Đông Lý Phong, lại : "Thủ phủ nhìn tiểu hài tử khinh miệt, : thúi lắm! Lão tử biến thành thủ phủ là bởi vì cha ta chết rồi, mà ta lấy được tài sản lúc còn sống để lại. Ha ha, có phải la rất hài hước hay ?"

      Nhất thời vẻ mặt Đông Lý Phong giống như quan tài, sắc mặt đen lại. Coi như là nghe , ngờ nữ nhân này ám chỉ là thủ phủ đó, trước mặt dù tài hoa, cơ trí, hoàn mỹ đến đâu cũng thể dựa vào chính mình lên địa vị cao, chỉ có thể dựa vào cha truyền lại. Thực ra cũng chính là thầm, mắng người dùng được, tất cả đều bởi vì là hoàng tử.

      Tại sao nữ tử này lại có thể khinh thường như vậy?

      Cuối cùng ngày, để cho nàng biết, Đông Lý Phong phải chỉ có thể dựa vào việc cha truyền lại.

      nghĩ muốn tất cả, đều có lực lượng của chính mình.

      "Hắc hắc! Là buồn cười, chỉ là, ta tin tưởng thủ phủ đó cũng là có năng lực của ." Đông Lý Phong vừa , vừa có ám chỉ khác nhìn nàng. chỉ từ cao cao tại thượng, còn phải hơn thế nữa, nhưng nhất định là dựa vào chính mình.

      Tô Nhược Mộng hiểu cười tiếng, khẽ vuốt cằm:"Vương gia quả nhiên là người thông minh." xong, nàng đưa tay khẽ kéo Lôi Ngạo Thiên, ngước mắt tươi cười rạng rỡ nhìn , : " thôi, chúng ta tin tức cho Vương gia rồi, chúng ta cũng nên về. Nếu , vương gia cho rằng chúng ta nhớ , ha ha! Ai, ta rất nhớ Hắc Tử nha!"

      Đông Lý Phong tự mình đa tình, nhớ ? Nàng nghĩ mình nhớ Hắc Tử đúng hơn.

      Ánh mắt vừa rồi của cho nàng biết, là người dễ dàng chịu yếu thế, cho nên, ngày mai sau khi thả trở về, chỉ sợ cuộc sống sau này, thiếu sóng gió do gây ra.

      " thôi!" Lôi Ngạo Thiên dắt nàng xoay người ra ngoài động, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, ha ha! Trong lòng rất sảng khoái, bởi vì người khác ở trong lòng Mộng nhi đều bằng Hắc Tử? Thành , ngược lại cái hắc cẩu kia rất có linh tính.

      Đông Lý Phong nhìn hai bóng lưng, hàm răng cắn chặt, hai tay rủ xuống ở hai bên nắm thành quyền. Trong lòng ngừng kêu gào, Lôi Ngạo Thiên, tốt nhất bây giờ ngươi tận lực hưởng thụ thời gian chung sống cùng nàng, rất nhanh ngươi nếm được tư vị ta tặng cho ngươi .

      Trong thiên hạ, người nào đắc tội với Đông Lý Phong ta , còn có thể có cuộc sống như ý.

      Trong lòng Đông Lý Phong thầm suy tính biện pháp đối phó với Lôi Ngạo Thiên, khóe miệng lãnh kia nở nụ cười càng ngày càng đậm.

      Lôi Ngạo Thiên, từ lúc ta khôi phục lại tự do, ta trở thành cơn ác mộng của ngươi.

      Còn chưa tới cửa viện, Tô Nhược Mộng liền nghe thấy thanh quen thuộc vang lên, nàng nhấc làn váy chạy vào trong sân, Hắc Tử lắc đầu vẫy đuôi nhìn nàng, lập tức bổ nhào về phía nàng, hưng phấn ở đùi của nàng liếm, phát ra thanh ư ử.

      Giống như nó nhớ nàng sau khi chia tay, cũng giống như nó vui sướng khi gặp lại nàng.

      Tô Nhược Mộng ngồi xổm người xuống, vui vẻ vuốt đầu Hắc Tử, : "Hắc Tử, ngươi rốt cuộc tới, chúng ta lại có thể chơi chung rồi. Ta rất nhớ ngươi nha." Con chó này là bằng hữu duy nhất của nàng ở thôn Thanh Thủy, bằng hữu trước đó ( Chu Đại Minh ) cũng ở chung với nàng.

      Bình thường mặc kệ là lên núi đốn củi, còn là xuống ruộng làm nông, Hắc Tử luôn là ở bên cạnh nàng trông chừng. Mặc dù nó chuyện, nhưng mà, khi ánh mắt đen bóng của nó nhìn nàng nàng luôn cảm nhận được chút ấm áp.

      Tô Nhược Mộng ngẩng đầu cảm kích nhìn Lôi Ngạo Thiên, : "Cám ơn chàng!"

      "Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên có chút ngượng ngùng , bởi vì, miệng nhiều lần đều thích Hắc Tử, thế mà nhưng lại vì để nàng vui vẻ, đường trở về Tử Long Lĩnh liền truyền tin cho Tam Hộ Pháp thôn Thanh Thủy mang Hắc Tử tới Tử Long Lĩnh .

      "Hắc Tử là do Tam Hộ Pháp mang về."

      "Đó cũng là bởi vì chàng để cho mang về, cho nên, ta muốn cám ơn chàng." Khóe miệng cao cao nhếch lên, Tô Nhược Mộng cảm giác mình hạnh phúc, người đàn ông này cư nhiên tỉ mỉ đến chó cũng sai người từ ngàn dặm mang về cho nàng.

      " Vượng vượng. . ." Hắc Tử đột nhiên đánh về phía Lôi Ngạo Thiên, cắn vạt áo nhàng lắc lắc, đôi mắt đen bóng nâng lên nhìn nháy mắt .

      "Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên có chút biết làm sao, bây giờ chó này là làm gì? Thị uy? Lấy lòng? Còn là có ý khác?

      "Ha ha!" Tô Nhược Mộng tốt bụng nở nụ cười, đứng lên nhìn , : "Hắc Tử là cám ơn chàng, chàng xem cái đuôi của nó lắc lắc vui mừng. Chàng sờ đầu của nó cái, như vậy chàng với nó liền có thể trở thành bạn tốt."

      Bạn tốt? Cùng cái hắc cẩu? Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô Nhược Mộng, có cự tuyệt, cũng có đồng ý.

      "Hắc Tử, bắt tay." Tô Nhược Mộng nhìn về phía Hắc Tử khẽ gọi tiếng, cũng ra dấu tay, chỉ thấy Hắc Tử lập tức giống người ngồi dưới đất, hướng Lôi Ngạo Thiên duỗi móng trước bên phải, cặp mắt nhìn chằm chằm .

      Tô Nhược Mộng sững sờ nhìn Lôi Ngạo Thiên, thúc giục: "Nhanh lên chút, Hắc Tử muốn cùng chàng bắt tay đây?"

      Cứ như vậy cũng được? Chỉ là nhìn thấy con chó lại có hình dạng như vậy, lần đầu tiên trong đời Lôi Ngạo Thiên đưa tay ra với con chó, người chó dáng vẻ có chút tức cười bắt tay giảng hòa. Nhưng này tức cười này xuất ở trong mắt của Tô Nhược Mộng xem ra, cũng vô cùng hài hòa.

      "Được rồi! Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi là bằng hữu tốt của nhau."

      "Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng rút tay của mình về, nét mặt như bị thiên lôi bổ trúng. Ngay sau đó hai tay khoanh trước ngực lại kiêu ngạo, đầu chếch sang bên:"Ta mới cần cùng nó trở thành bạn tốt, nếu để cho người giang hồ nghe được, uy danh của Đại Giáo Chủ ta đây chẳng phải là hoàn toàn biến mất?"

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 56: Đại Giáo Chủ múa thoát y?(3)

      Edit: Thảo My

      Mới vừa nhất định mình bị điên rồi, nếu làm sao lại cùng con chó bắt tay?

      Tô Nhược mộng nhìn bộ dáng của , cười cái, tức giận: "Đại Giáo Chủ, chó là bằng hữu trung thành nhất của con người. phải là từ trước đến giờ chàng chỉ cần mình vui, mặc kệ ý kiến của người khác sao? Cần gì phải mua dây buộc mình, vui vẻ lên liền có thể rồi sao?"

      Hắc Tử giống như là có thể nghe hiểu lời của Tô Nhược Mộng, cũng theo ư ử bên vừa gật đầu, vừa gọi .

      Cặp mắt đen bóng kia giống như với Lôi Ngạo Thiên: "Chính là vậy nha! Đại Giáo Chủ Ma Giáo như ngươi, tại sao lại có thể tầm thường như vậy? Ta có chỗ nào tốt? Ta so với những người dụng tâm tính toán, tâm đối với ngươi, còn tốt hơn nhiều."

      so đo ân oán trước kia cùng , còn già cái gì nữa?

      "Này, Nhị Lôi Tử, chàng muốn như thế nào? Xem ra chàng dậy nổi Hắc Tử sao?" Tô Nhược Mộng thấy có vẻ khó xử, luôn miệng hỏi.

      Lôi Ngạo Thiên thấy bộ dạng nàng‘ xem thường chó của ta, chính là xem thường ta ’, tắt tiếng bật cười, lắc đầu cái, : "Ta là suy nghĩ, toàn thân lông màu đen, ta lại ưa thích áo trắng, nó theo bên cạnh ta có chút đen trắng ràng. Xem phân thượng nương tử, người bạn này, ta chấp nhận."

      "Phốc. . ." Nghe vậy, Tô Nhược Mộng hì hì cười tiếng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá và nó phen, cười : "Vừa đúng, trắng đen ràng vừa vặn có thể thể diện mạo của Ma Giáo. Các ngươi cũng coi như tấm gương cho chúng giáo đồ, làm người phải trắng đen ràng chứ sao. Hắc hắc."

      "Nương tử, nàng ở đây cười ta." Lôi Ngạo Thiên uất ức nhìn nàng.

      "Ta có sao?" Tô Nhược Mộng kỳ quái nhìn .

      "Nàng có."

      "Giống như có chứ? Ta chỉ là thôi mà."

      "Ân ân ân. . ." Hắc Tử cũng tới dưới chân Tô Nhược Mộng, ngửa đầu nhìn nàng, cùng Lôi Ngạo Thiên lên tiếng phê phán nàng.

      Tô Nhược Mộng nhìn Hắc Tử nhanh như vậy hướng về bên Lôi Ngạo Thiên, có chút ghen ghét mà : "Hắc Tử, ngươi có nghĩa khí, nhanh như vậy hướng về . Quả nhiên là chỉ nghe người mới cười, nghe thấy người xưa khóc."

      Lôi Ngạo Thiên dở khóc dở cười nhìn nàng, nàng đây so sánh cái gì, nàng muốn so với chó, hay là muốn so chó với người trưởng thành? Còn bắt làm bạn cùng chó ?

      "Nương tử, làm sao nàng có thể như vậy?"

      "Ta Hắc Tử, cũng phải là chàng." Tô Nhược Mộng khom lưng níu lấy lỗ tai Hắc Tử, dạy dỗ: "Hắc Tử, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của ngươi?"

      "Ư." Hắc Tử trừng mắt nhìn, vô cùng chân chó cọ xát bên người nàng.

      Tô thị cùng Đoan Mộc Lệ thấy hình ảnh thú vị trong sân, nhìn nhau cười tiếng, hướng về phía bọn họ hô: "Các con đừng đứng trong sân phơi nắng nữa, nhanh chút vào nhà uống trà thôi." là hai tiểu oan gia, ngày nào đó đấu võ mồm bọn họ liền quen.

      Hai người Tô thị cùng Đoan Mộc Lệ dắt tay nhau vào nhà, sau lưng Tô Nhược Mộng cùng Lôi Ngạo Thiên nhìn hành động thân mậtcủa bọn họ, khỏi nhìn nhau, mỉm cười yếu ớt.

      Ha ha! Xem ra họ ở chung cũng tệ lắm.

      Lôi Ngạo Thiên kéo Tô Nhược Mộng lại, cười với nàng: "Nương tử, ta muốn vào được. Nàng vào cùng các nàng ấy tâm , ta còn có số việc phải xử lý." Ma Giáo nhiều người nhiều chuyện , mặc dù có rất nhiều trợ thủ đắc lực, nhưng mà, có số việc trực tiếp hạ lệnh mới có thể thực được.

      "Được, chàng ." Tô Nhược Mộng gật đầu cười, bây giờ nàng biết rất nhiều chuyện tình Ma Giáo, tự nhiên cũng biết cũng phải Giáo chủ mặc kệ mọi thứ, Ma Giáo còn có nhiều chuyện chờ giải quyết.

      Cho nên, nàng cũng giữ lại, chẳng qua là nhịn được lên tiếng dặn dò: "Đừng quá mệt mỏi."

      "Tốt!" Lôi Ngạo Thiên ôn hòa gật đầu, lên tiếng: "Cơm tối ta qua cùng các nàng ăn chung." xong, nhanh hôn trộm cái lên trán Tô Nhược Mộng, xoay người toét miệng rời khỏi viện.

      Tô Nhược Mộng nhìn rời , xoay người vào phòng của Tô thị.

      Tô thị nhìn sau lưng nàng chút, hỏi :"Ngạo Thiên đâu?" ràng là hai người ở trong sân, làm sao lại mình vào đây.

      " Chàng còn có việc phải xử lý." Tô Nhược Mộng tới ngồi xuống, bưng trà bàn lên, khẽ uống ngụm, chế nhạo nàng: "Nương, bây giờ người phải là thiên vị sao? Lúc nào cũng là Ngạo Thiên như thế này Ngạo Thiên như thế khác? Ta có phải là con của người hay ?"

      Tô thị liếc nàng cái, cười : "Cái đứa bé này, cái gì thế? Nương nào có thiên vị? Ngạo Thiên cũng phải là người xa lạ, bao lâu nữa các ngươi thành thân, chúng ta chính là người nhà, nên đến chuyện thiên vị!"

      Đứa này là hiểu hay là giả hiểu? cha mẹ vợ đối với con rể tốt cũng là có mục đích, đơn giản chỉ là mong về sau đối với nữ nhi mình tốt hơn chút.

      Hôm nay cùng Đoan Mộc Lệ tán gẫu, nàng mới biết thân thế của Ngạo Thiên, ra là, nhi. Nhớ đến thân thế , nàng càng thêm mấy phần đau lòng vì .

      đời này, người cường đại lại độc lập cũng có thời điểm yếu ớt, cũng cần gia đình, cũng cần người thân quan tâm.

      "Nương, người còn tưởng là ? Đừng nghiêm túc như vậy nha, ta chỉ đùa với người chút thôi." Tô Nhược Mộng cười dời cái chén đến trước mặt Tô thị, làm nũng : "Nương, ta còn muốn uống trà."

      "Hắc hắc, cái đứa bé này." Tô thị sủng ái quở mắng nàng cái, cầm lấy ly trà lại rót cho nàng ly trà nữa, dời đến trước mặt nàng.

      Đoan Mộc Lệ hâm mộ nhìn hành động hai mẹ con nàng, cười : " Về sau Ngạo Thiên có Mộng nhi chăm sóc, lại có Tô tỷ tỷ thương , ta cảm thấy vui vẻ."

      "Lệ di, người đừng như vậy, mặc dù , nhưng mà, ta biết rất vui mừng khi gặp lại người." Tô Nhược Mộng nhìn Đoan Mộc Lệ nhợt nhạt cười tiếng, đột nhiên nghĩ tới tính tình cổ quái của Lôi Ngạo Thiên, vì vậy lại hỏi: "Lệ di, thời điểm người rời Nhị Lôi Tử, chàng bao nhiêu tuổi? Chàng dị ứng với nữ nhân sao?"

      Đoan Mộc Lệ lắc đầu, : "Khi đó hơn hai tuổi rồi, chưa từng có tình huống nhạy cảm. Khi còn bé, các đại thẩm dưới chân núi cũng thường ôm , cụ thể là từ lúc nào biến thành như vậy, ta cũng biết."

      xong, dừng lại, Đoan Mộc Lệ trầm ngâm lát, lại : "Chuyện này con hỏi Tiểu Dịch Tử chút, có thể biết, hai người bọn họ từ cùng nhau lớn lên, đối với chuyện tình Ngạo Thiên là người biết nhất."

      Tiểu Dịch Tử lớn hơn Ngạo Thiên ba tuổi, năm đó, hơn năm tuổi Tiểu Dịch Tử luôn như là tiểu hộ vệ theo phía sau Ngạo Thiên, khi đó bọn họ cơ hồ đều như hình với bóng .

      "Tiểu Dịch Tử? là ai?" Tô Nhược Mộng nghi hoặc nhìn Đoan Mộc Lệ, hỏi.

      Đoan Mộc Lệ kinh ngạc nhìn nàng, hỏi ngược lại: "Con biết tên tuổi của Đại Hộ Pháp rồi sao? Đại danh là Nguyễn Dịch, trước kia chúng ta đều gọi là Tiểu Dịch Tử."

      "Oh." Tô Nhược Mộng ồ lên tiếng, ngửa đầu uống hơi cạn sạch nước trà trong chén, đứng lên nhìn Đoan Mộc Lệ cùng Tô thị, : "Nương, Lệ di, ta tìm Đại Hộ Pháp, các ngươi trước cứ tiếp tục tán gẫu."

      Biết được Đại Hộ Pháp cùng Lôi Ngạo Thiên cùng nhau lớn lên, nàng kịp chờ đợi muốn tìm Đại Hộ Pháp hiểu chuyện tình của Lôi Ngạo Thiên chỉ là cái tính tình cổ quái đó, còn muốn biết từng tí , tất cả thời gian trưởng thành của .

      Ở trong viện các hộ pháp sống rất náo nhiệt, Tứ Hộ Pháp dạy Lạc Băng Vũ, còn Đại Hộ Pháp cũng cầm Thương dạy Thẩm Thanh, cũng phải thấy bóng dáng những hộ pháp khác.

      Bọn họ thấy Tô Nhược Mộng xuất tại cửa viện, nhất tề ngừng lại, cung kính nhìn về phía nàng : "Phu nhân."

      "Tứ Hộ Pháp, ngươi và Băng Vũ tiếp tục, ta chỉ tới tìm Đại Hộ Pháp." Tô Nhược Mộng nhìn Tứ hộ pháp cùng Lạc Băng Vũ khoát tay áo, nhìn về phía Đại Hộ Pháp, hỏi: "Đại Hộ Pháp, bây giờ ngươi có thời giờ rảnh ? Ta muốn thỉnh giáo ngươi ít chuyện."

      "Có!" Đại Hộ Pháp mười phần trung khí đáp tiếng, đem Thương đưa tới trước mặt Thẩm Thanh, : "Tiểu Bạch, trước tự mình luyện tập những thứ ta dạy ngươi, ta chút trở lại."

      "Dạ, sư phụ." Thẩm Thanh nhìn Tô Nhược Mộng từ xa, ngay sau đó cầm Thương vui đùa có bài bản hẳn hoi.

      "Vào trong phòng ngươi chuyện." Tô Nhược Mộng đợi Đại Hộ Pháp mở miệng , liền mở miệng trước.

      Đáy mắt Đại Hộ Pháp nghi ngờ chợt lóe rồi biến mất, cung kính đáp: "Dạ, phu nhân xin mời theo ta."

      hiểu, tại sao Tô Nhược Mộng lại đến tìm ? Hơn nữa còn muốn vào trong phòng của , nhìn giống như là có cái gì thể để cho người khác nghe được chuyện muốn hỏi , hoặc là tìm làm việc.

      Kẽo kẹt ~~

      Cửa phòng mở ra, Tô Nhược Mộng nhìn gian phòng được dọn dẹp chỉnh tề, mười phần cương vị, đáy mắt lướt qua tia tán thưởng.

      Trong phòng dễ thấy nhất chính là giá sách gỗ thô, giá sách lớn, phía bày cũng nhiều sách, có thể thấy được Đại Hộ Pháp cũng phải người nhiệt tình thích văn tự. Tô Nhược Mộng dạo bước đến trước kệ sách, ngẩng đầu nhìn binh thư kệ, lông mày chau lại.

      "Đại Hộ Pháp, những sách này đều do ngươi lưu lại?" Binh thư rất nhiều loại, Tô Nhược Mộng rút ra quyển viết tay, xoay người nhìn Đại Hộ Pháp, : "Ta muốn mượn quyển này viết tay trở về xem chút, được ?"

      "Phu nhân xin cứ tự nhiên!"

      Tô Nhược Mộng dời bước đến trước bàn trong phòng ngồi xuống, nhìn Đại Hộ Pháp nhúc nhích đứng ở trước bàn, khẽ cười tiếng, : "Đại Hộ Pháp vẫn luôn nghiêm túc như vậy? Hay là ta tới nơi này tìm ngươi, ngươi có cảm giác bị áp bức?"

      "Phu nhân quá lo lắng!"

      Lông mày cau lại, ràng làm cho người ta nhận thấy chính là loại cảm giác này, hoàn toàn giống cảm giác nhõm như lúc bọn họ chung với các hộ pháp , hai cảm giác trái ngược nhau.

      "Ngươi ngồi xuống , ta có việc muốn hỏi ngươi. Mong ngươi cặn kẽ cho ta biết, yên tâm, ta làm như vậy có nguyên nhân gì khác, chỉ là vì muốn hiểu hơn về Giáo chủ các ngươi."

      "Dạ! Phu nhân xin hỏi." Đại Hộ Pháp theo lời ngồi xuống, mặt còn buột chặt như trước. thầm ở trong lòng thở phào nhõm, ra là vậy, phu nhân tìm là vì muốn hiểu Giáo chủ hơn.

      "Ta mới vừa từ chỗ Lệ di biết, ra là Đại Hộ Pháp cùng Nhị Lôi Tử lớn lên từ ."

      "Nhị Lôi Tử? Hắc hắc." Đại Hộ Pháp nhìn ánh mắt của Tô Nhược Mộng ám chỉ‘ chính là người ngươi nghĩ’, ngay sau đó nhịn được bật cười. Trời ạ! Cách xưng hô này, Giáo chủ thế nào lại nguyện ý để phu nhân gọi?
      levuong thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 56: Đại Giáo Chủ múa thoát y?(4)

      Edit: Thảo My

      Xem ra, phu nhân đối với Giáo chủ mà , đúng là hiệu nghiệm.

      và Lôi Ngạo Thiên từ cùng nhau lớn lên, kể từ chuyện tình mười năm trước qua , chưa từng thấy Lôi Ngạo Thiên đối với nữ nhân nào như vậy, gì nghe nấy.

      Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm mặt của Đại Hộ Pháp, hắng giọng, hỏi :"Giáo chủ của các ngươi vẫn luôn dị ứng với nữ nhân sao? Hay là bởi vì sau khi chuyện gì xảy ra, đột nhiên biến thành như vậy?"

      Nghe vậy, mặt Đại Hộ Pháp thoáng qua vẻ thận trọng, biết nên vụ này cho nàng ?

      "Ngươi yên tâm! Chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, ta cho người khác biết, cũng để Nhị Lôi Tử biết chuyện này là do ngươi cho ta biết. Ta chỉ nghĩ giải tỏa chướng ngại tâm lý của , để cho xóa cái tính tình cổ quái đó ." Tô Nhược Mộng nhìn vẻ mặt khổ sở của Đại Hộ Pháp, luôn miệng bảo đảm.

      Trầm tư lúc lâu, ở trong lòng Đại Hộ Pháp thầm đấu tranh phen, rốt cuộc, ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Mộng, : "Tính tình cổ quái này của Giáo chủ là bắt đầu có từ mười năm trước, khi còn bé, lão phu nhân thu dưỡng đứa trẻ gọi nàng là nữ nhi khuê mật ở Tử Long lĩnh, nàng lớn hơn Giáo chủ hai tuổi, Giáo chủ mực gọi nàng là Tâm nhi tỷ tỷ."

      "Bởi vì tuổi tương tự, hay bởi vì ngày ngày sinh hoạt chung chỗ, quan hệ của bọn họ. . ." Đại Hộ Pháp xong, ngừng lại, khẽ liếc mắt nhìn Tô Nhược Mộng cái, thấy sắc mặt nàng nhàn nhạt, rồi tiếp: "Quan hệ của bọn họ cũng đặc biệt tốt, tại năm Giáo chủ mười ba tuổi, mỹ thiếu niên bị thương xông vào Tử Long Lĩnh."

      Đại Hộ Pháp xong, vừa liếc nhìn Tô Nhược Mộng, vừa giải thích: "Dĩ nhiên, bì kịp phần vạn tao nhã của Giáo chủ ."

      "Hắc hắc." Tô Nhược Mộng nhìn dáng vẻ có chút dễ thương này của Đại Hộ Pháp, cười : " tiếp , ta mới để ý cái mỹ thiếu niên có bao nhiêu tốt đẹp?"

      "Vâng." Đại Hộ Pháp quẫn bách gãi gãi đầu:"Tâm nhi tiểu thư đối với mỹ thiếu niên đó vừa thấy , cuối cùng còn làm trsid giáo quy Ma Giáo, len lén mang theo rời Ma Giáo. Sau đó, cảm xúc Giáo chủ thời gian dài xuống rất thấp, từ từ có cái tính tình cổ quái đó."

      "Ừ, ta hiểu." Khẽ vuốt cằm, đại khái Tô Nhược Mộng có thể đoán ra lý do làm nên cái tình tình quái gở của Lôi Ngạo Thiên. nhất định là chọn cái người gọi Tâm nhi kia thành vị hôn thê của mình, sau đó, đột nhiên bị ruồng bỏ, đối với nữ nhân liền còn tin tưởng nữa, tâm lý sinh ra kháng cự, từ từ có chuyện dị ứng này.

      đứa ngốc, làm sao có thể đồng nhất tất cả nữ nhi trong thiên hạ đây?

      chân của , lòng đối với người khác, làm cho nàng cảm động, làm cho nàng đau lòng, mặc dù trong lòng có hơi ghen tức.

      Nhưng mà, lúc còn trẻ thiếu nữ nào mà có lúc ngu ngốc gặp phải nam nhân cặn bã như vậy? tỷ như nàng.

      Nhưng mà, lúc còn trẻ thiếu nam nào mà có lúc gặp phải nữ nhân cặn bã như vậy? —— tỷ như: .

      may là, nàng gặp được nam nhân cặn bã.

      may là, gặp được nữ nhân.

      Cho nên, hôm nay mới có bọn họ nhau như vậy.

      "Những chuyện khác sao?"

      "Chuyện gì?" Đại Hộ Pháp sững sờ nhìn nàng.

      Tô Nhược Mộng bất đắc dĩ nhìn , giải thích: "Từ đến lớn Giáo chủ của các ngươi chút chuyện như thế này thôi sao? Ngươi chọn chuyện thú vị chút hoặc là chuyện ngươi nhớ nhất cho ta biết."

      Đại Hộ Pháp hiểu , gật đầu, : "Vâng."

      Mặt trời chiều ngã về tây, khi Tô Nhược Mộng hài lòng từ trong phòng của Đại Hộ Pháp ra chân trời mảnh lửa đỏ, mặt trời từ từ xuống núi.

      ngờ Lôi Ngạo Thiên từ đến lớn cũng phải là đứa bé an tĩnh, rất thông minh, cũng học rất giỏi, nhất là về phương diện võ học đặc biệt có thành tựu. là đệ tử Bắc quái lão tiền bối nối danh giang hồ.

      Mười năm trước chính là thiếu niên sáng sủa thích làm điều quái lạ, nhưng theo những gì Đại Hộ Pháp , sau khi Tâm nhi tỷ tỷ rời , chẳng đến chuyện đương, mọi việc đều là lãnh lạnh.

      Chỉ là, dường như sau khi cùng với nàng, còn thích chuyện, cũng có lạnh nhạt.

      Cho nên, nàng quyết định, sưởi ấm , để cho tính tình cổ quái của biến mất.

      ra cái tính tình cổ quái này có thể thay mình đánh gãy biết bao nhiêu cành hoa đào, nhưng mà, nàng hi vọng có thể để xuống ám ảnh tâm lý từng bị vứt bỏ này. Chỉ khi xóa bỏ cái tính tình cổ quái này, ở trong lòng mới lên cái bóng ma.

      Trở lại trong phòng, Tô Nhược Mộng đặt bản viết tay ở dưới gối đầu, lại lấy tấm giấy Tuyên Thành, mài mực chuẩn bị vẽ sơ đồ phác thảo toàn bộ cầu trượt cho Bát Hộ Pháp.

      Tô thị bước vào cửa phòng Tô Nhược Mộng, nhìn nàng tập trung tinh thần cúi đầu biết vẽ cái gì, nhìn lại gian phòng tối đen, : "Mộng nhi, sắc trời cũng tối, sao con lại đốt đèn? Con như vậy rất có hại cho mắt."

      " Vâng." Tô Nhược Mộng ngẩng đầu lên, đưa tay nhàng đấm mấy cái lên bả vai, bẻ cổ, : "Con vẽ quên thời gian. Tại sao nương cũng tới? Lệ di đâu?"

      Tô thị tới thay nàng đốt đèn, ghé đầu nhìn sơ đồ kia biết là thứ gì, hỏi: "Mộng nhi, con vẽ cái gì vậy?"

      " có gì, mới vừa ở trong quyển sách giá sách của Nhị Lôi Tử thấy sơ đồ này, con cảm thấy có chút ý nghĩa, cho nên liền vẽ lại." Nàng tùy tiện tìm lý do, cũng tính đây là cầu trượt, bởi vì, nếu như nàng cho Tô thị biết tên thứ này, chỉ sợ đưa tới nàng vô số vấn đề.

      Mà từng vấn đề đó, nàng có thể giải thích được, bại lộ bí mật.

      Nàng phải là nguyện ý để cho nàng biết những chuyện kia, chỉ là, sợ nàng tiếp nhận được, thương tâm quá độ.

      Lại thể thân thế của nàng được, chỉ sợ nàng thương mình, cũng bởi vì mình thay chủ nhân trước đây sống, chính mình cũng thể để ý thân thể cho nàng.

      Tô thị suy nghĩ hồi, : " Là lần đầu tiên ta thấy vật như vậy."

      " giá sách Nhị Lôi Tử có rất nhiều sách cổ cùng ít sách kỳ quái, nương, ngày nay văn hóa thiên hạ thâm sâu uyên bác, nương sao có thể xem qua tất cả?" Tô Nhược Mộng thấy tâm nàng sinh nghi hoặc, liền vội vàng giải thích.

      Tô thị gật đầu, đột nhiên rất quở trách nàng: "Mộng nhi, về sau đừng cứ mãi gọi Ngạo Thiên là Nhị Lôi Tử, là người đứng đầu giáo, làm cho người khác nghe được tốt lắm đâu."

      "Con đâu có khắp nơi lung tung, con cũng chỉ là trước mặt người thân cận mới gọi như vậy. Nương, người đừng vì đau lòng được ? Con ghen tỵ. Những chuyện này con tự có chừng mực, làm loạn."

      Tô Nhược Mộng xong, lần nữa cầm viết lên, ở trung tâm sở đồ vẽ thêm mấy cái, tinh tế nhìn lát, lúc này mới gật đầu hài lòng, để bút xuống.

      "Nương, người tìm con có chuyện gì sao?" Mấy lần thấy bộ dáng Tô thị như muốn lại thôi, cuối cùng Tô Nhược Mộng vẫn tự mình mở miệng trước. Hai ngày nay cử chỉ của nàng có chút kỳ quái, giống như có tâm gì.

      Tô thị do dự nhìn nàng, miệng mở ra khép lại, khép lại lại mở ra, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm, đôi môi đỏ mọng mấp máy, hỏi:"Các con bắt Thành Vương Đông Lý Phong gì đó sao? Các con tính toán lúc nào thả ?"

      Nghe vậy, Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm nàng, trực tiếp nhìn vào đáy mắt nàng, nhìn thấy nàng có chút lo lắng, có chút gấp gáp. Lần này, nàng gì cũng tin tưởng nữa, nương nàng lại chỉ là ở đường tới Tử Long Lĩnh nghe qua tên Đông Lý Phong.

      Cái tên Đông Lý Phong này phải là có quan hệ với tên cha cặn bã kia chứ?

      Chẳng lẽ là nhi tử của ?

      thể nào, Đông Lý Phong ràng lớn hơn nàng, mà tên cha cặn bã kia cùng Tô thị ở chung chỗ ràng cũng chưa thành thân, lấy ở đâu ra nhi tử lớn như vậy?

      Chẳng lẽ là con riêng tên của ?

      Tô Nhược Mộng nhàng lắc lắc đầu, nhìn Tô thị chần chờ hỏi :"Nương, trước đây Đông Lý Phong này người có biết đúng hay ? Chẳng lẽ có quan hệ với tên cha cặn bã?"

      "Cái gì?" Tô thị khẽ sửng sốt chút, nhíu mày mà hỏi: "Mộng nhi, ai là cha cặn bã?"

      Tô Nhược Mộng đưa tay vỗ vỗ trán:"Cha cặn bã chính là chỉ cái người cha giống cặn bã, gọi tắt là cha cặn bã."

      " dù thế nào cũng là cha con, nương cũng tính toán muốn con nhận , nhưng mà, là nữ nhi, dù thế nào cũng nên gọi cha cặn bã." Tô thị đồng ý lắc đầu , tận tình khuyên nàng.

      Cha mẹ chính là cha mẹ, mặc dù có ngàn vạn phải, nhưng mà, người nàng chảy là máu của , cũng cách nào phủ nhận.

      "Nương, cho tới bây giờ con xem mình là đứa bé có cha, ở trong mắt con, nương là người, cha cũng là người. Người đừng nữa, dù thế nào nữa chính là người cha cặn bã." Mặt Tô Nhược Mộng kiên định , nhìn bộ dáng Tô thị có vẻ muốn khóc, Tô Nhược Mộng thở dài, bất đắc dĩ : "Nương, người đừng như vậy. Người chút làm thế nào biết Đông Lý Phong chứ? Người đừng lừa gạt con nữa, người nhất định có chuyện giấu con. Người nhất định phải ràng, nếu con hành hạ ."

      Nàng hiểu nổi, nam nhân như vậy, vì sao Tô thị phải nhớ mãi quên?

      Mà bây giờ nàng càng hiếu kỳ tại sao nàng lại biết Đông Lý Phong?

      Tô thị hít sâu vài cái, sau đó, nhìn Tô Nhược Mộng, vẻ mặt nghiêm túc mà : " coi như là biểu ca của con, mẹ cùng người kia là huynh muội ruột. Năm đó, sau khi ta từ Phượng tộc ra ngoài, lúc đầu ta quen biết phải người kia, mà là nương Đông Lý Phong."

      Tô thị liếc mắt nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tô Nhược Mộng, rồi tiếp: "Chúng ta chuyện rất là hợp ý, rất nhanh trở thành tỷ muội tốt, cũng là bởi vì cùng nàng ta mới có thể biết người kia. Chúng ta thậm chí có đùa qua, về sau muốn thân càng thêm thân." xong, nàng ngừng lại, lo lắng nhìn Tô Nhược Mộng.

      Thân càng thêm thân? Có ý tứ gì? phải là muốn nàng làm vị hôn thê của Đông Lý Phong chứ?

      Trời ạ? trách được ở thôn Thanh Thủy Tô thị đối với chuyện tình chỉ phúc vi hôn, hạ bút thành văn, ra là có chuyện như thế.

      Hết chỗ rồi, tại sao nàng có thể cùng tên trâu đực kia có quan hệ phức tạp như vậy?

      Tô Nhược Mộng nghĩ tới, muốn đâm đầu vào đậu hũ, lắc lắc lông mày, vẻ mặt đau khổ, nhìn Tô thị, hỏi :"Chỉ phúc vi hôn phải là sao?"

      Ông trời ơi, náo loạn cái gì náo loạn? Kẻ thù, biểu ca, vị hôn phu, quan hệ như vậy nàng nhức đầu sao được?

      Ai!
      levuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :