1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55: Chân tướng Tử Long lĩnh (2)

      Edit: Tiểu Linh .


      Đáy mắt chúng hộ pháp đều thoáng qua thần sắc ngưng trọng, nhìn tình cảnh trước mắt, hoàn toàn vui vẻ như tưởng tượng, mà vô cùng lo lắng cho dân chúng của triều Đông Lý.

      Ánh mắt Lục hộ pháp phức tạp nhìn lều trại của chủ tướng, ra dấu tay với bọn họ, chờ bọn họ đáp lại khinh thân nhảy lên tiến vào phía trong. Nơi đó có người quen cũ của , cha từng là huynh đệ kết nghĩa với Lý Quyền, nhưng năm đó, khi cả nhà bọn họ bị tịch thu tài sản và giết vì phạm tội vẫn thấy ta cầu xin lão hoàng đế chết tiệt Đông Lý Trì kia, giải thích qua, hoặc là xin hoãn thời gian lại.

      Để cho hận đến cách nào tha thứ là, thậm chí còn là giám trảm quan( quan giám thị việc chém đầu), tận mắt nhìn thấy nghĩa huynh cùng người cả nhà đầu thân hai nơi, máu chảy thành sông.

      Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, liền hận thể lập tức xé ta thành từng mảnh . Nếu như phải Giáo chủ vẫn để cho bọn họ đeo huyết hải thâm thù lưng rồi báo thù, chắc hẳn phần lớn bọn họ cũng nhanh chóng tự tay đâm chết kẻ thù của mình.

      tay Lục hộ pháp vén mành trướng lên, quang minh chính đại nhìn Lý Quyền nhếch nhác vì bị quấy nhiễu, cười nhạo tiếng, ve mặt rét lạnh vào.

      Mấy cận vệ bên cạnh ta thấy vào tiến lên, nhịn được ngứa nháy tay chân lập tức rút kiếm ra hỗ trợ nhau, hai mắt trừng trừng, quát: "Người tới là ai? Lại dám xông vào doanh trướng của tướng quân lúc đêm khuya?"

      "Ha ha. . ." Lục hộ pháp khinh miệt liếc nhìn bọn , phẩy ống tay áo, mấy tên cận vệ lập tức giống như tượng đá, phủi phủi bụi tay, cười : " Từ trước đến giờ Hộ pháp của Ma giáo có nơi dám vào, ta sợ tanh sợ thối tới ổ của súc vật, chính là cho các ngươi đủ mặt mũi."

      Sau khi Lý Quyền thấy vẫn ngây người tại chỗ, giờ phút này nghe tự xung là hộ pháp của Ma giáo, sắc mặt lập tức thay đổi mấy lần, giọng run rẩy, hỏi: "Phong hiền chất, tại sao cháu có thể bước chân vào Ma Giáo? Người của Ma giáo đều có giang hồ, người người trong triều đình đều muốn giết bọn chúng nhanh nhanh chút, tại sao cháu có thể tiến vào chỗ như vậy?"

      Lục hộ pháp tung người cái ngồi bàn viết của ta, hai chân vắt chéo đung đưa, thuận tay cầm chiến thư về việc tấn công Tử Long lĩnh lên quét qua lần, cười : “Chỉ cò vài ba bản lĩnh như này, cũng muốn tấn công Tử Long lĩnh? Lý lão đầu, có phải ngươi quá ngây thơ rồi hay ?"

      xong, liền cầm tờ giấy kia nhàng vỗ vào mặt của Lý Quyền: "Tử Long lĩnh há là nơi mà mấy người lòng dạ hiểm độc như các ngươi có thể lên? Mới vừa rồi ngươi hỏi ta vì sao phải vào Ma giáo? Ha ha, cách hỏi của ngươi rất thú vị, ta vào Ma giáo chẳng lẽ còn chờ các ngươi tới bắt ta hay sao?"

      "Ở trong mắt ta, Ma giáo còn tốt hơn nhiều so với triều Đông lý của các ngươi, người ở đó có thể còn dối trá hơn nhiều so với các ngươi. Có lợi ích xưng huynh gọi đệ, ích lợi bị ảnh hưởng chính tay đâm người thân bằng hữu. Hành vi bằng heo chó như vậy, ở Ma giáo cũng có. Dù gì Ma giáo, cũng giống như các ngươi, lấy khi dễ dân chúng, nghiền ép dân chúng làm thú vui."

      Toàn thân Lý Quyền thể động đậy, chỉ đành phải đứng mặc cho chế nhạo, mặc cho trách mắng.

      Nhớ tới chuyện mấy năm trước cả nhà họ Trình bị tịch thu tài sản và giết vì phạm tội, trong lòng ta lại thấy hổ thẹn. Mặc dù chuyện này phải do ta gây ra, nhưng mà, biết xuất phát từ suy nghĩ gì mà hoàng thượng lại có thể để cho ta tự mình giám trảm nhà nghĩa huynh mười mấy miệng ăn.

      Ngẫm lại mình quỳ ba ngày ba đêm trước đại điện để đưa ra ý kiến, chẳng những cầu được hoàng thượng hạ lệnh tra án lần nữa, ngược lại chọc giận hoàng thượng bắt ta làm quan giám trảm, tự mình đưa nhà nghĩa huynh lên đường.

      Khi đó, trong lòng của ta lại thấy may mắn nhiều hơn, con thứ Trình Phong của nghĩa huynh có ở nhà, mà triều đình cũng nhiều lần truy nã mà có kết quả. ra là, làm hộ pháp Ma giáo, trách được triều đình truy nã được.

      "Phong hiền chất, chuyện năm đó của nhà cháu ta giúp tay, thấy thẹn trong lòng. Nhưng mà, ta tận lực, hoàng thượng nghe bất cứ lời giải thích nào cũng muốn tra lại án. Ta cũng chỉ trong triều đình, làm chuyện trung quân."

      Lý Quyền nhìn Trình Phong chậm rãi giải thích, đáy mắt chảy qua niềm đau thương khôn nguôi.

      Những năm gần đây, máu chảy thành sông, mùi máu tươi nồng nặc vẫn quanh quẩn trong mộng của ta, khong bao giờ ta ngủ qua đêm an ổn.

      Trình Phong nghe lời giải thích cùng vẻ mặt của ta, khóe miệng nhếch lên khẽ cười khinh bỉ, đưa tay vỗ tay thay ta, cười : " hay, cảm động đến trong lòng. Đẩy tất cả sai lầm lên người của lão già kia, mình vẫn có thể vắt chân lên nhìn lá cờ khởi nghĩa trung quân. Quả hổ đại tướng quân của triều Đông Lý, là có phong vị của triều Đông Lý( phong cách+ hương vị), co được dãn được, có thể gặp lại nhau, nhưng xa dặm thế nữa*."
      *Gần như câu đằng làm nẻo

      "Mặc dù chuyện này cũng thể hoàn toàn trách ngươi, nhưng chân chính làm ta thất vọng đau khổ nhất là việc ngươi khoanh tay đứng nhìn, ta điều tra qua. Những binh khí năm đó nhà ta làm cho triều đình căn bản có vấn đề, chỉ là đường vận chuyển về trại lính bị người ta động tay chân. Mà ngươi chính là Tướng quân tiếp nhận binh khí năm đó, ngươi và cha ta là huynh đệ kết nghĩa, nhưng ngươi lại qua loa trình kết quả cho con rùa già, thậm chí giám trảm người trong nhà của ta."

      "Những việc làm của ngươi, khỏi để cho ta hoài nghi, những binh khí kia căn bản là do ngươi nghĩ cách đổi." Trình Phong , , vẫn nhịn được mà kích động, gắt gao cắn răng, hận thể đưa tay bóp đứt cổ ta.

      Lý Quyền nhìn hận ý ở đáy mắt , khẽ thở dài hơi, : "Cháu có ý nghĩ như vậy, ta cũng trách cháu. Lý Quyền ta chưa bao giờ từng làm chuyện có lỗi với lương tâm mình, hãm hại nghĩa huynh của mình, loại chuyện bằng heo chó này, dù sao Lý Quyền ta cũng làm. Cháu có thể vũ nhục ta, nhưng mà, cháu thể ngay cả phụ thân mình cũng vũ nhục, huynh ấy cùng với ta tình đồng thủ túc ( tình như em), nếu như ta mà là loại người như cháu kia, vậy chẳng phải cháu phủ nhận ánh mắt của huynh ấy."

      ta vẫn tin nghĩa huynh lại có thể chế tạo binh khí như vậy cho triều đình, nhưng mà những năm gần đây, ta tra được bất kỳ chứng cớ có lợi nào, mà bởi vì quan hệ của ta với Trình Tĩnh nên triều đình sớm thu lại binh quyền của ta, tại ta chỉ là đại tướng quân bù nhìn, chuyện lớn nhất cũng chính là tấn công Tử Long lĩnh đây.

      Nhớ lại Tử Long lĩnh, ta chuyển con mắt lo lắng trùng trùng nhìn Trình Phong, : "Mặc dù ta biết tình huống Ma giáo như thế nào nhưng mà, chỉ cần Ma giáo còn tồn tại ngày, triều đình cũng bỏ qua. Cháu nên rời khỏi Ma giáo , nếu , có ngày, sợ rằng thúc điệt chúng ta phải cầm đao kiếm đối diện nhau, đây phải là chuyện mà ta muốn thấy."

      "Ngươi lão đầu này, cư nhiên giựt giây lão Lục phản cốt? Quá ghê tởm." Chúng hộ pháp bởi vì yên lòng, cho nên tất cả đều chạy tới doanh trướng của chủ tướng, nhưng vừa tới cửa nghe thấy Lý Quyền kêu Lục hộ pháp rời Ma giáo, điều này làm cho bọn họ thể nhịn được nữa.

      Ma giáo bọn họ nơi nào để cho ta thấy ngứa mắt rồi sao? ta chỉ mang binh lính đến nhiều lần tấn công Tử Long lĩnh, bây giờ còn giựt giây lão Lục rời khỏi Ma giáo.

      là quá đáng.

      Lục hộ pháp quay đầu lại nhìn bọn họ cái, cười cười, : "Hắc hắc, các vị huynh đệ yên tâm, ta chính là phản lại triều Đông Lý, cũng phản lại Ma giáo chúng ta. Lại , triều Đông Lý của bọn chúng là bện hết thuốc chữa, triều đình vô năng, dân chúng bị vây trong nước sôi lửa bỏng."

      bên , vừa nhìn sắc mặt của Lý Quyền thay đổi mấy lần, rồi tiếp: "Ăn thuế má của dân chúng, lại chỉ nghe lệnh của tên hôn quân, mặc kệ kẻ thù bên ngoài, lại tâm tâm niệm niệm muốn diệt Ma giáo. Ha ha! Triều đình như vậy, ta đúng là biết nó còn có thể trụ vững bao nhiêu thời gian."

      "Câm miệng!" Lý Quyền nghe miệng toàn phun ra những lời đại nghịch bất đạo, lập tức quát bảo ngưng lại: "Làm sao ngươi có thể ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, nếu để cho người khác nghe được, ngươi có thể có mấy cái mạng?"

      "Ha ha! Ta chính là để cho người khác nghe, nhất là ngươi. Bây giờ ngươi biết ta ở Ma giáo rồi, lý do để ngươi muốn đối phó với Ma giáo bây giờ phải càng đầy đủ hơn sao? Đại nghịch bất đạo? Ta thấy gì hết, ta chỉ mà thôi."

      "Hơn nữa, mạng của ta sớm còn, ta cũng phải là cái gì hiền chất của ngươi, ta cũng gọi Trình Phong, ta chỉ là Lục hộ pháp của Ma giáo. Ta bị nhóm người các ngươi tịch thu gia sản cả nhà rồi giết rồi, ta còn có cái gì để sợ? Ha ha!"

      Mặc dù Lục hộ pháp cười, nhưng trong tiếng cười của lại tràn đầy thương cảm cùng khổ sở, sớm là người có linh hồn, đâu còn cái gì để lo lắng? Trong đầu đột nhiên ra mấy khuôn mặt thường gặp trong mộng, tiếng cười cũng theo đó càng thêm vang dội, thẳng lên trời xanh.

      Chuyện đau lòng nhất đời, chính là ngươi trơ mắt nhìn người nhà đầu thân hai nơi, cũng có sức để xoay chuyển. Năm đó ở pháp trường, nếu như phải là mấy người lão Ngũ điểm huyệt vị của , nếu như bị binh lính của Đông Lý bắt được, phải theo người nhà cùng hoàng tuyền, cũng muốn liều lần.

      núp ở trong đám người, nhưng đuôi mắt cha vẫn thấy được , ánh mắt kia của cha dặn dò, để cho kiên cường mà tiếp tục sống.

      Đúng vậy! Mặc dù tham sống sợ chết rất khổ sở, nhưng mà, cha hi vọng sống tiếp, cho nên, nhất định phải phải sống tiếp.

      Các hộ pháp tiến lên, nhàng vỗ vỗ bả vai Lục hộ pháp, tiếng động cho sức mạnh cùng an ủi. Bọn họ hầu như đều trải qua vết thương lòng, cũng giống như kinh nghiệm để cho bọn họ càng thêm đoàn kết, để cho bọn họ kết thành sợi dây thừng bền chắc.

      Nhị hộ pháp khinh miệt liếc mắt nhìn Lý Quyền, nhìn Lục hộ pháp hỏi: "Lão Lục, chúng ta cần phải trở về. Nếu , chúng ta cũng mang lão đầu này tới núi?"

      " được! Giáo chủ mất hứng đấy." Đại hộ pháp vội vàng phủ quyết đề nghị của .

      Ngũ hộ pháp: "Lão Lục, loại người vô tình vô nghĩa như , nếu chúng ta tiễn lên đường ?" Năm đó, nếu như phải vì bảo vệ lão Lục, sau đó, nếu như phải là Giáo chủ cho bọn họ động thủ, sớm thay lão Lục thu lão đầu này.

      "Các ngươi đừng xúc động, chuyện này phải hỏi ý của Giáo chủ." Bát hộ pháp lý trí , cảm thấy việc của nhà lão Lục còn chưa được điều tra ràng, tốt nhất nên động đến lão đầu này, có số việc nghe được, thấy được, nhưng chưa chắc là chân tướng.

      Hơn nữa, mặc dù Tử Long lĩnh bọn họ thủ thể công, nhưng là, nếu như giết người triều đình lại tạo cái lấy cớ, chỉ sợ cuối cùng là hai bên đều tổn hại.

      Những thứ này đều phải thứ mà nguyện ý thấy.

      Những năm gần đây, mỗi việc Giáo chủ làm đều có ý nghĩa của nó, lên giọng cũng được, khiêm tốn cũng tốt, cường thế cũng được, cũng là vì bảo vệ dân chúng núi tốt hơn, bảo vệ dân chúng ở chân núi vô tội.

      Mặc kệ là nội chiến hay là ngoại chiến, chịu khổ và vất vả nhiều nhất vĩnh viễn đều là dân chúng.
      Last edited: 8/9/16

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 55: Chân tướng Tử Long lĩnh (3)

      Edit: Tiểu Linh

      là người theo nho giáo, từ được giáo dục lấy văn trị quốc, nhưng sau khi lớn lên mới phát tất cả chỉ là suông, mộng ảo mà thôi. Nhưng mà, những đạo lý của nho giáo khắc vào trong đầu của , khi làm việc luôn nghĩ đến thân phận của con người đầu tiên.

      Đại hộ pháp gật đầu cái, phụ họa: "Lão Lục, chuyện của nhà ngươi Giáo chủ có quên đâu, vẫn cho người điều tra. Trước khi mọi chuyện chưa được sáng tỏ, hãy để lại cái mạng của trước. Chúng ta cũng nên trở về thôi, nơi này đủ rối loạn, những người kia cũng chịu đủ rồi."

      "Được." Chúng hộ pháp nhao nhao gật đầu, mấy huynh đệ tốp năm tốp ba nhảy lên lều trại của chủ tướng, trong nháy mắt biến mất trong đêm tối.

      Biến mất như ma quỷ giống lúc trước.

      Nghe ngày hôm sau, binh lính của triều Đông Lý đều thê thảm đến mức đành lòng muốn nhìn thấy, cả người sưng lên như cái bao, hơn nữa còn tự mình cào cấu mình đến tróc da. Buổi sáng Lý Quyền ra khỏi lều trại của chủ trướng nhìn thấy quân lính như vậy, tức giận đến phun ra ngụm máu tươi.

      Quân kỳ chính trụ cột tinh thần của các tướng sĩ bọn , nhưng lại bị bọn họ vẽ mặt quỷ màu đỏ lên, là làm ta nổi trận lôi đình.

      Loại cảm giác đau đớn này còn đau hơn nhiều lần những đau ngứa người.

      . . . . . .

      Mê mệt tỉnh lại, Tô Nhược Mộng mở đôi mắt buồn ngủ ra, nhìn khuôn mặt tươi cười hiền lành đỉnh đầu mình, nhịn được đưa tay sờ soạng khuôn mặt đó chút, cười : "Mẹ, con rất vui vẻ, vừa ngủ dậy mở mắt ra nhìn thấy mẹ."

      Tô thị nhìn tay nàng phủ mặt mình, cười : "Đứa ngốc, con biết ? Mẹ có thể lẳng lặng nhìn con ngủ, nhìn con tỉnh lại mới là lúc hạnh phúc nhất. Mẹ với con hay chưa, mẹ rất ưa thích Mộng nhi bây giờ?"

      " có. . . Có." Đối với Tô thị như vậy, Tô Nhược Mộng có hơi phản ứng kịp. Hôm nay mẹ làm sao vậy? thế nào cũng thấy giống với phong cách thường ngày?

      Nghe vậy, sắc mặt của Tô thị hơi tối xuống, hơi xấu hổ nhìn nàng, : " có? Có phải mẹ rất thất bại hay ?”

      " phải. Mộng nhi trưởng thành, coi như mẹ , Mộng nhi cũng biết mẹ con." Tô Nhược Mộng lắc đầu cái, khẽ cười giải thích.

      Rốt cuộc mẹ làm sao vậy? Sáng sớm, chỉ nhìn nàng chằm chằm, còn những lời này?

      Tô thị gật đầu cái, khóe mắt chảy xuống nước mắt trấn an, nghẹn ngào : "Mẹ biết Mộng nhi ngoan, ra Mộng nhi coi như , mẹ cũng biết vài năm nay, bởi vì thân thể tốt, mẹ quan tâm Mộng nhi ít hơn rất nhiều. Bây giờ nhìn Ngạo Thiên lòng đối tốt với con, cuối cùng mẹ cũng yên tâm."

      Ngạo Thiên? Lúc này Tô Nhược Mộng mới nhớ trong đầu của mình có kí ức từ sau khi ở ôn tuyền về, vậy chẳng phải là mình bị ôm đến tới nơi đây hay sao? Nghĩ tới đó, khuôn mặt của Tô Nhược Mộng liền đỏ như lò than, thẹn thùng nhìn Tô thị, hỏi: "Mẹ, con về nơi này như thế nào?"

      "Gần tối ngày hôm qua Ngạo Thiên ôm con trở về."

      "Ngày hôm qua?" Tô nhược Mộng kinh hãi, nghiêng đầu nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ phía ngoài chút, đưa tay vuốt vuốt chân mày, nâng trán hỏi: "Từ tối hôm qua con ngủ thẳng đến tại? Bây giờ là giờ gì rồi ạ?"

      "Giờ thìn."

      "A? Vậy mà con ngủ lâu như vậy." Tô Nhược Mộng hét thảm tiếng, vội vàng rời giường mặc quần áo, lúc này bụng của nàng cũng như rất gấp gáp, đột nhiên kêu ùng ục.

      "Cái gì?" Nàng sờ bụng cái, nghiêng đầu nhìn Tô thị, : "Mẹ, người nên gọi con rời giường sớm chút, hôm nay con còn phải làm quen với hoàn cảnh chung quanh."

      Tô thị cười khẽ tiếng, thương nhìn nàng, : "Ta phòng bếp xem trước chút, bưng đồ ăn lên cho con."

      " cần, tự con là được rồi, mẹ ở trong phòng nghỉ ngơi . Nếu sang phòng của Lệ di tâm , hai người làm bạn với nhau cũng tốt."

      Tô Nhược Mộng lắc đầu cái, suy nghĩ đến thân thể Tô thị, bà vẫn bị mình cự tuyệt ở trước cửa phòng bếp, nàng cũng muốn phải nghe thấy tiếng liều mạng ho khan của mẹ. tại, vừa đúng lúc, nên phải kéo dài đến lúc hồi phục hẳn mới thôi.

      Tô thị khẽ cười, nhìn nàng, : "Mộng nhi, thân thể của mẹ tốt hơn nhiều, con để mẹ chăm sóc con chút.”

      "Mẹ, cũng là bởi vì thân thể của mẹ tốt hơn nhiều, cho nên, vẫn nên đợi về sau khỏi hoàn toàn hãy chăm sóc con."

      "Nhưng mà, mẹ. . ." Tô thị còn muốn chuyện, nhưng khi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Nhược Mộng, lại thu hồi lời lại, ôn nhu : "Được rồi, mẹ nghe con."

      Tô Nhược Mộng vui mừng cười cười, : "Ha ha! Mẹ, Lệ di mình rất đơn, mẹ có rảnh rỗi sang trò chuyện chút." Nghĩ lại Đoan Mộc Lệ bị vây trong thạch động của Nguyệt môn mười tám năm, bà vẫn luôn rất đơn.

      Tô thị cũng là người đơn, hai người vừa lúc có thể làm bằng hữu, cho nhau người bạn.

      Tô thị gật đầu cái, có chút hiếu kỳ hỏi: "Bà ấy là người nào? Các con quen biết ra sao?”

      "Trước kia bà ấy là người của Nguyệt môn, là sư phụ của Ninh Ngạo Tuyết, chính lúc con ở đó biết bà ấy và Băng Vũ. Họ đều bị nhốt trong Nguyệt môn, cho nên con cùng Ngạo Thiên liền mang hai người trở về thôi." Tô Nhược Mộng từ trước bàn trang điểm đứng lên, dắt Tô thị cùng nhau đến phòng của Đoan Mộc Lệ.

      "Lệ di, con mang mẹ con vào trong nhé, tối hôm qua Lệ di ngủ ngon giấc ?"

      Tô Nhược Mộng nhìn cặp mắt sưng lên của Đoan Mộc Lệ, khỏi thở dài trong lòng cái, bà ấy về lại nơi quen thuộc, nhớ lại chuyện cũ trước kia, tối hôm qua chắc khóc ít.

      Ai. . . Hi vọng Tô thị cùng bà có thể trở thành là bạn tốt, có bạn, có người có thể bày tỏ, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

      Con người thể mãi mang lưng chuyện cũ mà bước về phía trước được.

      "Tốt! Mộng nhi à? Ở địa phương mới quen thuộc chưa?" Đoan Mộc Lệ hiền lành nhìn nàng cười cười, : "Tử Long lĩnh là địa phương tốt, Mộng nhi để cho Ngạo Thiên dẫn con xung quanh chút ."

      Tô Nhược Mộng gật đầu cái, thuận thủy thôi chu ( biết thời thế ) : "Con có cái ý nghĩ này, như vậy Lệ di, mẹ con liền giao cho người. Hai người tâm , con tìm ."

      Đoan Mộc Lệ cười gật đầu: " ."

      "Mẹ, con nha." Tô Nhược Mộng nhìn Tô thị, phất phất tay xoay người rời khỏi phòng của Đoan Mộc Lệ.

      Tô thị nhìn Tô Nhược Mộng bước ra khỏi gian phòng, hô: "Mộng nhi, con nhớ phải ăn điểm tâm, chớ để dạ dày phải chịu đói."

      "Mẹ, con biết mà."

      Ra khỏi phòng, Tô Nhược Mộng liền thấy trong tay Lôi Ngạo Thiên bưng khay, đứng ở trong sân cười rất đỗi ngọt ngào nhìn nàng. đứng dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời chiếu người tạo thành vầng sáng nhàn nhạt, giống như người tràn đầy ngân quang.

      Rốt cuộc bộ mặt của là gì?

      Mà diện mạo thực của Tử Long lĩnh là cái gì? Hôm nay nàng nhất định phải biết , nàng có dự cảm, Tử Long lĩnh này cũng chỉ là tổng đàn của Ma Giáo đơn giản như vậy. Bởi vì những người ở đây, người ở chân núi, giống như đều cho nàng biết, nơi này giống như bề ngoài của nó.

      Nhất định có nội tình bên trong!

      Nàng nhìn , cười ấm áp, đôi mắt sáng như nước mùa xuân.

      nhìn nàng, nhàng cười, đôi mắt đen chứa đầy tình cảm.
      levuong thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 55: Chân tướng Tử Long Lĩnh(4)

      Edit: Thảo My

      nhìn nàng cười dịu dàng, đôi mắt đen chứa đầy tình cảm. Tô Nhược Mộng bước tới, cùng sóng vai vào trong gian phòng. Ghé đầu nhìn vào, trong khay có bát cháo trắng và dưa muối, còn có gà tơ tương ớt trộn rau, bụng của nàng lại càng thêm đói, nhịn được lại phát ra thanh ùng ục

      " được cười!" Tô Nhược Mộng thèm nhìn , liền lên tiếng ngăn muốn kích động cười.

      "Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên quay đầu nhìn nàng, cố gắng nhịn cười, trong lòng thầm nghĩ, nàng làm sao biết được mình muốn cười, mấy ngày nay, phát mình với nàng giống như tâm ý đặc biệt tương thông.

      thực thích loại cảm giác này, chỉ cần nhìn động tác , cái ánh mắt, biểu cảm của đối phương là có thể biết ở trong lòng đối phương suy nghĩ gì.

      Lôi Ngạo Thiên đặt khay lên bàn, vừa định thay nàng múc bát cháo, Tô Nhược Mộng liền nhanh tay cầm lấy chén, tự mình múc.Chậm rãi ngồi xuống, gắp miếng dưa muối cho vào bát cháo trắng rồi ăn, lập tức cảm thấy hài lòng : " là ngon, ngờ lại có chút cảm giác ở thôn Thanh Thủy."

      xong, nàng ngừng lại, ngước mắt nhìn , hỏi: "Làm sao chàng biết lúc nào ta tỉnh?"

      " biết." Lôi Ngạo Thiên lắc đầu, ánh mắt vẫn dính người nàng, quên thu hồi lại.

      " biết? Vậy sao chàng lại bưng điểm tâm tới đây?"

      Lôi Ngạo Thiên mỉm cười, : "Ta chuẩn bị đồ tới đây, là bởi vì ta định đánh thức nàng dậy."

      " là xấu!" Mặc dù trong miệng Tô Nhược Mộng người ta xấu, nhưng trong lòng sớm bị dụng tâm của làm cho cảm động đến rối tinh rối mù. Đây là nam nhân cuồng vọng tự đại, nhưng ở trước mặt nàng cũng giống như là thê nô bình thường.

      Buông xuống dáng vẻ cao cao tại thượng, cởi bỏ dáng vẻ lạnh nhạt cứng rắn, ra trước mặt nàng chỉ có dịu dàng và thâm tình.
      * dáng vẻ cao cao tại thượng chỉ dáng vẻ cao ngạo của người ở cao nhìn xuống

      "Nam nhân mà nữ nhân ." Lôi Ngạo Thiên nhanh nhẹn tiếp lời.

      "Già mồm át lý lẽ."

      "Được rồi, cứ coi như ta già mồm át lý lẽ . Trước hết nàng ăn điểm tâm, ta đợi dẫn nàng ra ngoài dạo."

      "Cái gì gọi là coi như? Chàng căn bản có như vậy hay ?" Tô Nhược Mộng cũng biết, giờ phút này trong giọng của nàng tia vui, mà đều tràn đầy mùi vị nũng nịu.

      "Được, ta là, ta là già mồm át lý lẽ được chưa, như vậy được chưa?" Lôi Ngạo Thiên cưng chiều nhìn nàng, thích cảm giác đấu võ mồm này, ấm áp, rất ngọt ngào, rất hạnh phúc.

      "Thôi, xem chàng có chút thành tâm nhận lỗi, ta liền so đo nữa."

      "Hắc hắc." Lôi Ngạo Thiên cười khan mấy tiếng, nhìn chằm chằm nàng.

      Bữa cơm sáng này Tô Nhược Mộng ăn rất no, bởi vì, những thứ này đều là những món nàng thường ăn lúc ở thôn Thanh Thủy, thời gian dài được ăn, lần này có cảm giác khẩu vị lớn lên ít.

      Lôi Ngạo Thiên cũng cảm thấy rất no, toàn bộ quá trình mắt nháy cái nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, giống như bọn họ mới gặp lại nhau sau xa cách nghìn trùng.

      "Nương tử, nàng muốn nơi nào? Hay là để cho vi phu dẫn nàng ?" Lôi Ngạo Thiên dắt Tô Nhược Mộng ra cửa chính, nhìn mấy con đường phía ngoài, chuyển con mắt về phía nàng, dịu dàng hỏi.

      " xem thôn trang dưới chân núi chút." Tô Nhược Mộng đưa tay chỉ chân núi, bây giờ nàng muốn nhìn nhất chính là tình hình ở chân núi, nàng muốn xem diện mạo của chân núi ở Tử Long Lĩnh.

      Nàng tò mò dân chúng dưới chân núi là người như thế nào?

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 55: Chân tướng Tử Long Lĩnh(5)

      Edit: Thảo My

      Khẽ vuốt cằm, Lôi Ngạo Thiên hai lời liền dắt nàng xuống dưới chân núi.

      "Giáo chủ." Đại Hộ Pháp đuổi theo từ phía sau, đứng trước mặt bọn họ, mặt cung kính nhìn bọn họ: "Phu nhân."

      Lôi Ngạo Thiên dừng bước, nhìn , hỏi :"Có chuyện gì sao?"

      "Tổng quản phủ Thành Vương gửi thư hồi , ngày mai đến đưa tiền chuộc, mặt khác, trong đêm binh lính Đông Lý dưới chân núi tất cả đều mắc bệnh ngoài da rất lạ, tại giống như năm bè bảy mảng."
      * năm bè bảy mảng chỉ việc chia rẽ, đoàn kết

      Đại Hộ Pháp hồi báo xong, khẽ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lôi Ngạo Thiên, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của .

      "Ừ." Lôi Ngạo Thiên nhàng gật đầu 'ừ ' tiếng, trầm ngâm lát,rồi : "Chuộc người là chuyện trước kia ta làm, tay giao tiền tay giao trâu."

      "Giao trâu?" Đầu óc Đại Hộ Pháp mơ hồ nhìn , hiểu ràng người phủ Thành Vương chính là tới chuộc Thành Vương , bọn họ phải giao cũng là giao người, Giáo chủ thế nào lại đột nhiên muốn bọn họ giao trâu?

      Tô Nhược Mộng nhìn bộ dạng của Đại Hộ Pháp, khẽ cười tiếng, giải thích: "Trâu chính là Thành Vương."

      "Ồ." Đại Hộ Pháp hiểu 'ồ' tiếng, hướng về phía bọn họ, : "Giáo chủ, phu nhân, thuộc hạ xin được cáo lui trước."

      "Ừ." Lôi Ngạo Thiên gật đầu, lập tức lại kêu lại, hỏi "Đợi chút, ngươi có giao sách võ công cho Tiểu Bạch chưa? Ngươi hỏi chút xem có biết chữ hay ? Giao những binh thư kia cho xem chút, để học tốt. Mặt khác, ngươi đưa cây Thương ( cây giáo) cùng với Trung Nghĩa Đường cho , để theo ngươi học cách sử dụng giáo."

      Thanh Thương kia là của Thẩm Ân , nếu Tiểu Bạch là hậu nhân của , truyền thụ thương pháp cho , cũng là loại tưởng nhớ đối với .

      "Dạ! Thuộc hạ tiếp lệnh." Đại Hộ Pháp đáp mười phần trung khí, lắc mình biến mất.

      Tô Nhược Mộng nhìn bóng lưng Đại Hộ Pháp biến thành điểm đen , thu tầm mắt về, nhìn Lôi Ngạo Thiên hỏi :"Chàng tính toán tay giao tiền, tay giao trâu? Ta còn nghĩ tới biện pháp đây?"

      "Còn thời gian ngày, cần nóng nảy! Nương tử cứ từ từ suy nghĩ, vi phu cũng chờ xem đây."

      "Nhị Lôi Tử, thanh Thương kia phải là do Thẩm Trung Quân lưu lại chứ? Trước kia đại tướng quân sao?" Tô Nhược Mộng tò mò, nhưng mà, nàng hỏi rất cẩn thận, mặt hỏi mặt quan sát sắc mặt của .

      Chỉ sợ chạm đến chuyện đau lòng của .

      "Ta cũng vậy ràng lắm, nhưng mà, cha ta cây thương cùng những binh thư kia đều là Thẩm Trung Quân cùng Nguyễn Xa lưu lại." Lôi Ngạo Thiên thành trả lời, kỳ cần tiếp tục điều tra nữa, cũng biết thân phận của bọn họ.

      Dù sao tên hai người kia đều lưu lại sử sách, những chiến công kia phải vài ba lời mà có thể kể xong được. Nếu bốn mươi năm trước Mộng nhi biết chuyện khởi nghĩa, nàng cũng biết được hai người kia từng là những đại tướng quân uy phong cỡ nào.

      thế giới có trùng tên trùng họ, lại có giống nhau thích người.

      "Trung Nghĩa Đường ở nơi nào? Lần tới chàng dẫn ta xem chút, có được ?" Tô Nhược Mộng chỉ mới nghe tên tuổi của ‘ Trung Nghĩa Đường ’ cũng muốn xem rồi, nếu được đặt tên là Trung Nghĩa Đường nơi đó nhất định phải đủ khí phái, rất uy nghiêm.

      "Tốt." Lôi Ngạo Thiên gật đầu, dắt tay của nàng, tiếp tục xuống núi.

      " Chuyện những binh lính Đông Lý ở dưới chân núi bị bệnh ngoài da là như thế nào?"

      Cũng cần suy nghĩ nhiều, nàng cũng biết nhất định là chuyện tốt do thuộc hạ của Lôi Ngạo Thiên làm, chỉ là, nàng vẫn rất muốn biết bọn họ trêu cợt người như thế nào, có lẽ nàng còn có thể từ trong đó, nghĩ ra phương pháp xử lí con trâu kia .

      "Là lão Thất dùng chút thuốc, để cho tất cả bọn họ bị bệnh ngoài da." Lôi Ngạo Thiên thản nhiên .

      "Oa, lão Thất là lợi hại. Lần tới ta tìm lấy chút thuốc phòng thân, về sau đụng phải người bụng dạ khó lường, ta cũng có thể để cho bọn họ biết tay." Cặp mắt Tô Nhược Mộng sáng lên, kiềm chế được 'oa' lên tiếng, trong đầu ảo tưởng bộ dạng của những người bị bệnh ngoài da kia.

      Hai người sóng vai chậm rãi bước tới chân núi, Tô Nhược Mộng sợ hãi nhìn từng hàng phòng ốc, tạo hình mặt ngoài của những căn phòng này đều giống nhau như đúc, rất dễ nhận ra đây là kiệt tác của Bát hộ pháp.

      Trung gian lòng chảo có sơn hội tụ thành hồ thiên nhiên, bên hồ màu xanh của hoa cỏ, cây liễu, hoa tươi, còn có mấy đình nghỉ mát hợp thành bức tranh xinh đẹp. Bên hồ cũng thiếu phòng ốc, những phòng ốc này giống phòng ốc ở dưới chân núi như đúc.

      Tô Nhược Mộng đưa mắt hướng tới bốn phía nhìn quanh vòng, ra từ núi nhìn xuống, cùng từ dưới chân núi nhìn lên cảm giác là hoàn toàn giống nhau, tầm mắt cảm xúc cũng là đồng dạng. Cái chỗ này đẹp, sườn núi là tầng tầng ruộng bậc thang cùng ruộng cạn, còn có tầng cây ăn quả và tầng tầng cây trà.

      Xem ra nhàn rỗi có thể hái quả, nấu nước pha trà, thưởng phong cảnh, cuộc sống như thế vẫn là rất dễ dàng. Chỉ là, đối với chuyện nuôi dưỡng bánh bao đồng nhất, biết có cơ hội này hay .

      Ai, nhất định phải tìm Thất hộ pháp hỏi chút về tình hình thân thế của mình, nàng thích cảm giác tự mình đoán mò này.

      thích chút nào!

      "Thiên ca ca, người tới rồi!" đám chơi trò chơi, đuôi mắt bọn nhìn thấy bọn họ, lập tức ngưng trò chơi, hưng phấn chạy tới chỗ bọn họ .

      Thiên ca ca? Trong lòng Tô Nhược Mộng giật mình, nghiêng đầu ngước mắt nhìn thấy đường cong mặt Lôi Ngạo Thiên trở nên nhu hòa khác thường, trong nháy mắt cả người như buông lỏng. Nếu như phải là tận mắt nhìn thấy, nếu như phải là gặp qua dáng vẻ nhu tình của .

      Tô Nhược Mộng tưởng tượng ra được đại Giáo Chủ tiếng xấu vang khắp trong ngoài, đại ma đầu cũng có vẻ mặt này.

      Xem ra, nàng cách chân tướng càng ngày càng gần.

      Nghĩ tới những thứ này, lòng Tô Nhược Mộng khỏi nhanh chóng nhảy lên, nhìn những đứa bé cách đó xa, khóe miệng khỏi nổi lên.

      Lôi Ngạo Thiên mỉm cười sờ đầu của đứa bé, lại xoa xoa đầu hài tử kia, hỏi :"Tiểu Minh, Tiểu Quân, Tiểu Ngải. . . , gần đây các ngươi có học chữ tốt hay ? Có theo sư phụ luyện công hay ?"

      "Có!" Miệng bọn đồng thanh lên tiếng, tất cả đều cười ha hả ngửa đầu nhìn .

      Lôi Ngạo Thiên đưa tay ôm đứa bé nhất, thân thiết hỏi "Tiểu Phân, bà nội khỏi bệnh chút nào chưa? Tiểu Phân có ngoan ngoãn ăn cơm hay ?"

      "Có! Mỗi ngày bà nội đều uống thuốc, bây giờ có thể dắt Tiểu Phân ra cửa đến nhà các bà khác chơi." Tiểu Phân gật đầu lia lịa, tay mập mạp của bé ôm chặt cổ của Lôi Ngạo Thiên, đột nhiên nàng đưa tới, hôn cái lên gò má của Lôi Ngạo Thiên.

      "Nhé. . ."

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 55: Chân tướng Tử Long Lĩnh(6)

      Edit: Thảo My

      "Ha ha!"

      Tô Nhược Mộng nhìn bọn họ chung đụng chỗ, trong lòng nhịn được mềm như bông, giờ phút này giống như đứa bé to xác, hoặc như là người thân lâu ngày mới trở về, rất là quen thuộc khi ở chung cùng từng đứa bé.

      nhớ từng cái tên của bọn chúng, nhớ tình huống trong nhà bọn họ, ân cần hỏi thăm tình huống mấy ngày nay, vui mừng nghe bọn họ tin tức tốt.

      "Oa, người tỷ tỷ này là xinh đẹp nha. Thiên ca ca, nàng là ai vậy?" Mỗi người bọn đều tò mò ngửa đầu nhìn Tô Nhược Mộng đứng bên cạnh Lôi Ngạo Thiên, lần lượt hỏi.

      Bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, giống như là tiên nữ vậy.

      Lôi Ngạo Thiên chuyển mắt nhìn Tô Nhược Mộng, cười giới thiệu với bọn : "Vị này là Mộng tỷ tỷ, nàng là vợ của Thiên ca ca."

      "Ha ha." Bọn nghe được chữ 'vợ', nhịn được che miệng len lén cười, ánh mắt cũng khóa chặt ở người của Tô Nhược Mộng.

      Tiểu Phân nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Tô Nhược Mộng, khẽ mỉm cười, khóe miệng lập tức lộ ra hai lúm đồng tiền, thanh nhu nhu mà : "Mộng tỷ tỷ, người là vợ của Thiên ca ca sao?"

      Tô Nhược Mộng nhìn tiểu Phân khả ái, gật đầu cái khẽ cười, : "Rất nhanh đúng thôi, về sau mời các đệ muội ăn bánh kẹo cưới có được hay ? Các đệ muội đều rất đáng a, Mộng nhi tỷ tỷ rất ưa thích các đệ muội, chúng ta cùng nhau làm bạn tốt, có được hay ?"

      Những đứa bé này đáng , đôi mắt mảnh trong sáng, bọn họ nghe đến có bánh kẹo cưới ăn, mỗi người đều cười đến mặt mũi cong cong.

      Bị đứa vây quanh, bọn họ đại khái dạo vòng quanh thôn, nam nữ già trẻ nơi này ai cũng cười ha hả rất thân thiết cùng chào hỏi với Lôi Ngạo Thiên, ở chỗ này chỉ là người nam tử bình thường, còn là Giáo chủ Ma Giáo làm cho người ta nghe tin sợ mất mật .

      Chỉ là các nương, đại tẩu, các đại thẩm, cơ hồ tất cả nữ nhân chỉ đứng xa xa nhìn mỉm cười gật đầu, thấy đến gần là tự động dời qua bên, giữ khoảng cách nhất định. Tô Nhược mộng nhìn thấy vậy, trong lòng nhịn được mà đau lòng, người tốt như thế làm sao lại dị ứng với nữ nhân?

      Mấy ngày trước ở núi Thanh Hổ đúng là như vậy, luôn là cố ý cùng nữ nhân giữ khoảng cách, mà dưới nhắc nhở của các hộ pháp , mọi người cũng đều biết cổ quái, từ trước tới nay luôn là tiến là các nàng đều lui ra.

      rốt cuộc là trời sinh như vậy, hay là bị nữ nhân đả kích thê thảm?

      Nàng có chút ngạc nhiên, mặc kệ là nguyên nhân nào, nàng đều muốn chủ động vạch trần vết thương cũ của .

      Nghĩ tới những thứ này, Tô Nhược Mộng đột nhiên ngẩn ra, giống như cũng bị dị ứng với Đoan Mộc Lệ, lần trước nàng nhớ ở dưới chân núi Thanh Hổ giống như đỡ qua Đoan Mộc Lệ. phải chỉ là nguyên nhân trong lòng thôi chứ? Nếu như đập tan vướng mắc trong lòng , có thể khỏi bệnh.

      "Làm sao vậy?" Lôi Ngạo Thiên nghiêng mặt mắt nhìn nàng, ân cần hỏi han.

      Tô Nhược Mộng lắc đầu, chỉ là tay bé lặng lẽ nắm chặt tay .

      " có việc gì?" Lôi Ngạo Thiên nghi hoặc nhìn nàng, hỏi.

      " có việc gì! Ta chỉ là suy nghĩ bọn họ giống như đều rất quen thuộc với chàng, chàng thường xuyên đến chân núi sao? Bọn họ đều là những người nào?" Thành , nàng thích nhìn ấm áp của , nhất là lúc ôm đứa bé, cái loại bức tranh đó ấm áp.

      "Từ khi ta có trí nhớ tới nay, bọn họ đều ở đây rồi."

      Ý của là, cũng hiểu lai lịch của bọn họ.
      " Ồ." Tô Nhược Mộng khẽ 'ồ' lên tiếng, tiếp tục hỏi: " Những ngôi nhà này đều là do Bát hộ pháp thiết kế, mới sửa lại lần nữa sao?"

      Những ngôi nhà chỉnh tề thống nhất như vậy, quả giống như là nông thôn mới ở đại, từng nhà đều giống nhau, đặt trong hồ Thanh Sơn xanh mát, là đẹp sao tả xiết được.

      "Năm trước mới sửa chữa lại lần nữa, lão Bát , nhà như vậy tương đối kiên cố, bởi vì nơi này là chân núi, nhiều thời điểm gặp phải mưa lớn, sợ gặp nguy hiểm." Lôi Ngạo Thiên quay đầu lại liếc mắt nhìn thôn trang, chậm rãi giải thích.

      " cần chặt cây cối quá mức, tốt nhất nên ở ngôi nhà khai hoang phía sau và ở trong những ngôi nhà phía sau mấy hàng cây, như vậy có thể tránh khỏi mùa mưa gây ra lũ bất ngờ hoặc là lở đất ." Tô Nhược Mộng cũng xoay người nhìn thôn trang, nhớ tới ở đại thường thấy tin tức về núi lở đất, liền đến mấy điều quan trọng.

      Lôi Ngạo Thiên gật đầu, : "Lão Bát cũng là như vậy, cho nên mới phải quy hoạch nhà trong thôn lần nữa, cố gắng tập trung nhà cửa ở chỗ."

      Ban đầu bởi vì nhà cửa lộn xộn rất rời rạc, hơn nữa mọi người đều là xây nhà sau khai hoang trồng hoa màu, cho nên, năm trước trong trận mưa to, có mấy gia đình cũng bị đất đá núi chảy xuống chôn vùi.

      Sau đó, Bát Hộ Pháp xem xét ở trong thôn trang phen, đề nghị với quy hoạch thôn trang lần nữa.

      Tô Nhược Mộng nhìn ngôi nhà phía sau sườn núi, đề nghị: " Phía sau nhà cửa tốt nhất đổi thành trồng cây ăn quả hoặc là cây trà." xong, nàng dắt tay Lôi Ngạo Thiên, cười : " thôi, ta tìm thời gian cùng Bát hộ pháp nhìn lại chút."

      "Ừ." Lôi Ngạo Thiên khẽ gật đầu, cảm khái : "Nương tử, có nàng tốt."

      Nhìn bây giờ nàng hoàn toàn làm mình trở thành đương gia chủ mẫu của Tử Long Lĩnh , Lôi Ngạo Thiên rất vui vẻ, cũng rất thỏa mãn.

      "Nơi nào tốt?"

      "Nơi nào đều tốt."

      " Lời của chàng thuyết quá mức qua loa, làm cho ta cảm thấy thành ý của chàng."

      "Thời điểm ta vui, chàng phải nghĩ cách để cho ta vui vẻ; chàng chú ý đến tất cả mọi thứ mà ta quan tâm, chàng làm cho mình nhanh chóng tiến vào cuộc sống của ta. ra , chàng cũng bất an, chàng cũng lo lắng, nhưng mà, chàng đều phải kiên cường đối mặt. ra chàng có nương tử là ta, chàng nên giấu tâm ở trong lòng, có vấn đề gì, chàng có thể hỏi ta."

      Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô Nhược Mộng khóe mắt hơi hồng, rồi tiếp: "Nàng phải , chúng ta muốn kết tâm, kết thành vợ chồng sao? Bây giờ nàng phải là muốn cùng ta chia sẻ tương lai sao? ra , ta muốn , ta muốn làm , cũng giống nàng. Bây giờ ta cũng muốn cùng nàng chia sẻ tương lai. Ta hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần chúng ta sóng vai cùng nhau đối mặt, mặc kệ phía trước gặp phải gian khổ gì, chúng ta cũng nhất định có thể ung dung chung sống, nhất định có thể thấy được cầu vồng nơi chân trời."
      * cầu vồng nơi chân trời muốn đến những điều tốt đẹp chờ đợi

      Tô Nhược Mộng hít mũi cái, ngước mắt cảm động nhìn , hỏi "Về sau Chúng ta có đứa bé sao?"

      Vấn đề gì nàng cũng có thể đối mặt, vấn đề gì cũng thể đánh ngã nàng.

      Nàng chỉ để ý chuyện này, bởi vì hi vọng có đứa con lớn lên giống nàng, nàng hi vọng có đứa con lớn lên giống .

      Lôi Ngạo Thiên hơi run, nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên hiểu rằng nàng sinh lòng hoài nghi.
      levuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :