1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 49: Lệnh truy nã triều đình

      Editor: SCR0811

      "GIáo chủ, có thể đổi người khác được ?" Tứ hộ pháp buồn bã nhìn Lôi Ngạo Thiên, hi vọng thu hồi mệnh lệnh ban ra.

      và Lạc Băng Vũ này cứ như là lửa với nước, kêu dạy võ công cho nàng, vậy thà để làm bao cát còn tốt hơn, muốn chết trẻ đâu.

      bị tức chết, cũng bị ồn chết.

      "Lão Tứ, ngươi bao giờ thấy Bổn giáo chủ thu hồi mệnh lệnh ban ra chưa? Hay lão Tứ cho rằng Bổn giáo chủ phân công đúng? Ngươi muốn để phu nhân thất vọng hay sao?" Lôi Ngạo Thiên khẽ cười, ném cho Tứ hộ pháp hơi bốn năm vấn đề.

      "Thuộc hạ xin nhận." Tứ hộ pháp nhận việc trong tâm tình phức tạp, lén liếc mắt cái, tuy vui nhưng lại dám chữ với Lạc Băng Vũ.

      Tô Nhược Mộng cười tươi như hoa nhìn Tứ hộ pháp: "Tứ hộ pháp, sau này bằng hữu của ta giao cả cho ngươi, ngươi phải cố gắng dạy dỗ tốt đó."

      "Vâng, phu nhân."

      "Tạ ơn Giáo chủ, tạ ơn phu nhân." Lạc Băng Vũ tiến lên hành lễ, tạ ơn với bọn họ.

      Nàng nhất định cố gắng học, nàng phải trở nên mạnh mẽ, nàng phải nhanh chóng trở lại giang hồ, nàng phải tìm được người thân của mình.

      thầm quyết định xong, Lạc Băng Vũ kiên định đứng bên người Tô Nhược Mộng, mắt nhìn thẳng về phía trước,

      "Lão Tứ, chúc mừng ngươi, mừng ngươi thu được nữ đồ đệ." Chúng hộ pháp rối rít tiến lên, vây quay Tứ hộ pháp chúc mừng, trong lòng lại vô cùng khoái chí, chỉ cần đưa bọn họ dạy là bọn họ thấy nhõm rồi.

      Tứ hộ pháp lườm bọn họ cái: "Nhàm chán."

      Mấy người thích xem trò vui này, đều là đứng chuyện đau lưng (ý làm biết cái khổ của nó), nếu vui như vậy, sao bọn họ chủ động nhận cái việc khổ sai đó ?

      Lục hộ pháp liếc nhìn Lạc Băng Vũ cái, theo sát sau lưng Tứ hộ pháp : " ra Cửu muội cũng tệ, dáng vẻ rất khả ái."

      "Đúng đó, đúng đó. Nàng lớn rồi, dạy gì cũng khó lắm." Thất hộ pháp vội vàng hùa theo, nhớ tới cái câu "Ta lớn rồi" của Lạc Băng Vũ, lại nhịn cười được.

      Bát hộ pháp khách quan : "Ta thấy Cửu muội là người có lòng kiên nhẫn và quyết tâm, nhất định nàng đồ đệ giỏi." dời mắt nhìn Tứ hộ pháp muốn phản bác, tiếp: "Lão Tứ, ngươi phải dạy dỗ tốt, sau này, an toàn của phu nhân nằm hết trong tay ngươi đấy."

      Mặc dù nương này hơi ồn ào
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 50: Đừng xem thường người khác

      Editor: SCR0811

      "Đại hộ pháp, sao ta lại biết ngươi giàu như vậy?" Tô Nhược Mộng đặt đôi đũa trong tay xuống, thấy Đại hộ pháp ngơ ngác nhìn nàng, lại bồi thêm câu: "Ma giáo các ngươi có núi vàng sao?"

      Xem như hôm nay nàng được mở rộng tầm mắt, chỉ ăn bữa cơm mà xài mấy miếng vàng lá, khiến nàng thể nghĩ đến chuyện Tử Long lĩnh có núi vàng.

      Nhưng nàng hiểu sao hôm nay họ lại mạnh tay như thế?

      Nghe vậy, Đại hộ pháp lập tức cười : "Phu nhân chê cười rồi, mấy miếng vàng lá này đều là dùng ngọc bội để đổi đấy."

      "Còn bao nhiêu?" Tô Nhược Mộng mở to mắt, cảm thấy vô cùng hứng thú.

      ngờ ngọc bội này lại đáng tiền như vậy, nhưng mà, cũng phải lại, ngọc bội tượng trưng cho thân phận Vương gia mà đáng bao nhiêu tiền, vậy mới kỳ quái.

      Nhị hộ pháp thở dài hơi : "Uổng thiệt, đáng lẽ chúng ta đừng nên cầm mới đúng. Chỉ cần đem ngọc bội này đến khách điếm và tửu lâu của Thành vương là có thể ăn uống rồi, chỉ đổi được có 50 miếng vàng lá, đáng mà."

      "Năm mươi miếng? Hiệu cầm đồ đó có nhiều tiền như vậy để đưa cho các ngươi sao?" Mặc dù trong lòng hiểu , nhưng khi nghe thấy con số đó Tô Nhược Mộng vẫn thấy giật mình.

      Nhị hộ pháp khẽ cười, đắc ý : "Bọn họ có, nhưng có người có."

      Thành Vương sớm cho người canh giữ ở các hiệu cầm đồ, ngọc bội tượng trưng cho quyền lực và tài phú còn, chắc hẳn là nôn nóng hơn bất kỳ ai. Nhưng mà, giờ chuyện còn nôn nóng hơn, chính là giải dược của nghĩ phệ tán và thực tâm chưởng.

      Cho nên, ra lệnh truy nã, muốn bắt sống Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng.

      thể , Thành vương vẫn có chút năng lực, có thể nhanh chóng tra ra được lai lịch của giáo chủ và phu nhân.

      Bọn họ vốn định xử lý sạch , gọn gàng đám người bụng dạ khó lường kia, nhưng phu nhân lại sinh lòng thiện tâm, nên tối nay bọn họ đành phải chịu cực chút. Hi vọng đám người kia tự biết lấy trứng chọi đá, đỡ phải lãng phí lòng tốt của phu nhân.

      Chỉ có điều, sợ là chưởng quỹ phải đau lòng rồi, nếu phải động thủ, khách điếm này chắc chắn thoát được.

      "Keng..." Đôi đũa của Lạc Băng Vũ chạm vào mâm thức ăn, nước trong món ăn văng vào áo nàng, nàng mở to miệng, nhìn quét qua chúng hộ pháp với vẻ thể tin được, lắp: "Các ngươi đoạt ngọc bội của Thành Vương? Vậy nhất định cho người lùng bắt chúng ta, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

      Lôi Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt bị dọa sợ của Lạc Băng Vũ, mày kiếm vặn chặc, thấy hối hận với quyết định của mình rồi. Nàng ta chỉ nhiều, còn nhát gan, nàng ta như vậy có thể
      [​IMG]

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 51: Khách tới trong đêm

      Editor: SCR0811

      Lôi Ngạo Thiên hơi híp mắt nhìn lướt qua vai mấy hộ pháp, thản nhiên : "Các ngươi đừng ăn nữa, lão Tứ và lão Cửu gặp phiền phức rồi."

      "Lão Tứ và lão Cửu?" Chúng hộ pháp ăn ý đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn theo hướng Lôi Ngạo Thiên chỉ, lát sau, vẻ mặt cười cợt lập tức chuyển thành nghiêm túc.

      Bọn họ dựng thẳng tai nghe, sau đó lập tức lắc mình biến mất, Tô Nhược Mộng bàng quang rót cho mình và Đoan Mộc Lệ ly trà, khẽ nhấp hớp, nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Từ trước đến giờ họ đều xuất quỷ nhập thần như vậy sao?"

      Lôi Ngạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nhìn nàng, : "Nương tử, bọn họ đều là hộ pháp của tướng công nàng, nàng thể dùng từ dễ nghe chút để hình dung sao?"

      Thử nghĩ xem, tuy hộ pháp của phải người người đều ngọc thụ lâm phong, nhưng cũng là thân cao bảy thước, mỗi người đều là muốn phẩm chất có phẩm chất, muốn dáng người có dáng nười, muốn võ công có võ công, muốn tài hoa có tài hoa, muốn gan dạ có gan dạ.

      Bọn họ ra từ Ma giáo, sao có thể là hàng phế phẩm? Dù có là viên ngọc bị trong lớp đá dày cộm, cũng có thể mài ra ngối ngọc tuyệt hảo, như vị bằng hữu Lạc Băng Vũ kia của nương tử.

      Tô Nhược Mộng nhìn với vẻ vô tội, lông mày hơi nhăn, chậm rãi : "Có giáo chủ thần long thấy đầu thấy đuôi, chẳng lẽ hộ pháp của thể dùng xuất quỷ nhập thần để hình dung sao?" Nhìn thấy dáng vẻ bị nghẹn của Lôi Ngạo Thiên, nàng lại tiếp: "Ta chỉ là thôn bình thường, Giáo chủ đại nhân, có phải chàng cầu quá cao rồi ? Trong đầu của ta quả chỉ có mấy từ là dùng được thôi. , đổi thành chim sa cá lặn ?"

      "Hả? Khụ..." Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên bị sặc trà, nhìn nàng với vẻ hoảng sợ.

      Nàng có cần phải độc thế ? Sao lại hình dung nam tử như thế được? Hộ pháp của là chim sa cá lặn, vậy phải thành bế nguyệt tu hoa sao?

      Tô Nhược Mộng nhìn vẻ khổ não của , hơi nhấp môi: "Được rồi, nếu chàng thích, vậy đổi thành khuynh quốc khuynh thành . Chàng hài lòng chưa? Ta lục sạch não
      [​IMG]

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 52: Ở khách điếm gặp tập kích, đường gặp thổ phỉ (1)

      Editor: SCR0811

      "Ừ, tự chàng cẩn thận chút." Tô Nhược Mộng nhìn , giọng dặn dò, người bên ngoài biết là thần thánh phương nào, mặc dù rất tự tin, nhưng nàng vẫn thấy yên lòng.

      Nhận được quan tâm của nàng, Lôi Ngạo Thiên vui vẻ nhếch môi cười, nhìn Lạc Băng Vũ, : "Lão Cửu, bảo vệ phu nhân cho tốt."

      "Vâng, Giáo chủ."

      Tô Nhược Mộng đưa mắt nhìn lắc mình rời , xoay người thổi tắt ngọn đèn trong phòng, kéo tay Lạc Băng Vũ ra cửa: "Băng Vũ, chúng ta sang phòng tiền bối , tiền bối còn võ công nữa, mấy người chúng ta ở chung chỗ, cũng dễ giúp đỡ nhau hơn."

      Đoan Mộc Lệ là người thân của Lôi Ngạo Thiên, nàng thể để nàng ấy ở mình trong phòng, nếu có kẻ địch tiến vào, nàng ấy ngay cả năng lực phòng vệ cũng có.

      Dù gì nàng cũng có Phượng cầm và Phượng Vũ Cửu Thiên để bảo vệ bản thân, nhưng mà, điều bí mật này đoán chừng thể tiếp tục che giấu được nữa.

      thể giấu, dù sao sớm muộn cũng có ngày bị người khác biết, có thể dùng để bảo vệ người mình quan tâm mới là quan trọng nhất. Nếu thể dùng để bảo vệ người mình quan tâm, vậy những thứ này, có cũng như .

      "Tiền bối, mở cửa , ta là Nhược Mộng."

      Đoan Mộc Lệ nhanh chóng mở cửa, nép người sang bên, nghiêm túc nhìn nàng : "Sao các ngươi lại tới đây? nên chạy lung tung bên ngoài, mau vào đây ."

      "Ta thấy lo lắng cho người, ba người chúng ta làm bạn với nhau cũng tốt." Tô Nhược Mộng vừa vừa kéo Lạc Băng Vũ vào phòng, liếc mắt nhìn ngọn đèn bàn, lại dời mắt sang Đoan Mộc Lệ, : "Tiền bối, chúng ta nên tắt đèn thôi, nếu thành mục tiêu cho người khác đó."

      Người bên ngoài nếu xông vào đây, nhất định thẳng đến phòng còn sáng đèn.

      "Được, chúng ta ra sau bình phong ngồi ." Đoan Mộc Lệ mỉm cười tán thưởng Tô Nhược Mộng, đưa tay chỉ phía bình phong, cất bước tới trước bàn thổi tắt đèn dầu.

      Tô Nhược Mộng tay dắt Lạc Băng Vũ, tay dắt Đoan Mộc Lệ, ba người ngồi song song phía sau bình phong. Nàng gạt bỏ tạp niệm chú tâm lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng lại lo lắng cho an nguy của mọi người.

      Lôi Ngạo Thiên đứng nóc phòng nhìn cảnh tượng đánh nhau khí thế ngất trời bên dưới, mượn ánh trăng và ánh đèn phát ra từ những phòng trọ xung quanh, lờ mờ nhận ra được những người bên dưới đến từ môn phái nào.

      Ngoài dự liệu của là, trong đám đó còn có mấy người của Nguyệt môn, xem ra đêm qua các nàng bị thương còn chưa đủ nặng, nhanh như vậy đuổi tới rồi.

      hờ hững ngồi xuống, nhìn mấy người bên dưới, cười vang : "Khẩu vị của các ngươi giảm xuống từ lúc nào thế? Chỉ có ngàn lượng mà cũng phiền các ngươi huy động nhiều người đến vậy."

      Đám người đánh nhau bên dưới lập tức dừng lại, hai bên địch ta cùng lùi về sau, các hộ pháp hớn hở nhìn Giáo chủ của bọn họ, còn mấy người khác lại nghiến răng nghiến lợi ngửa đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên nóc nhà.

      Lôi Ngạo Thiên quá cuồng vọng, thậm chí ngay cả Thành vương cũng dám động đến, giờ lại còn cao cao tại thượng đứng nóc nhà, để cho bọn họ phải ngước mắt nhìn lên, quá ghê tởm mà. Nhưng mà, mặc dù trong lòng bọn họ hận đến nghiến răng, nhưng trong tình huống tài nghệ bằng người, bọn họ chỉ ó thể trừng mắt, như muốn dùng ánh mắt để đánh bại Lôi Ngạo Thiên.

      "Lôi Ngạo Thiên, ngươi đừng tự nâng giá mình cao quá. Ngươi đắc tội với Thành vương, bọn ta đến đây phải vì ngân lượng, chúng ta chỉ muốn trừ hại cho triều đình, trừ hại cho võ lâm."

      Tiễn Tứ của phái Khôn Động ngửa đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên, giận dữ .

      Đoàn người thấy có người ra mặt, cũng rối rít hùa theo, chỉ thẳng vào người nóc nhà, lớn tiếng khiêu chiến.

      "Lôi Ngạo Thiên, ngươi đắc tội với Thành vương, nhất định khiến ngươi sống bằng chết."

      "Đúng thế, các ngươi mau mau giơ tay chịu trói , nếu Thành vương xuất động thiết kị binh, ngươi chết khó coi lắm đấy."

      "..."

      Tiễn Tứ thấy sĩ khí của đám người càng dâng càng cao, liền đứng giữa đám người hét lớn tiếng: "Tất cả mọi người đừng nhảm với bọn họ nữa, chúng ta nhiều người, bọn họ ít người. Hôm nay chúng ta hãy nhân cơ hội mà thu thập mấy thứ bại hoại võ lâm này, cũng xem là giúp Thành vương xả giận."

      Lôi Ngạo Thiên lạnh lùng liếc đám người sợ chết kia cái, cười lớn: "Hahaha.. chỉ bằng các ngươi cũng xứng giao thủ với gia gia sao, quay lại bụng mẹ đầu thai lần nữa ." đám biết phân biệt tốt xấu, bọn họ cho là mình trừ hại cho dân sao, là mắt mù hết mà, lại có thể xem cái tên Đông Phong Lý kia là người tốt.

      Haha! khôi hài mà.

      Hôm nay phải cho họ biết cái giá phải trả khi biết tự lượng sức mình, để sau này biết điều mà bớt ngông nghênh lại.

      "Chúng hộ pháp nghe lệnh."

      "Vâng, xin Giáo chủ hạ lệnh." Thanh đinh tai nhức óc, chúng hộ pháp đồng loạt quỳ chân xuống, hướng mắt nhìn lên chờ đợi chỉ thị của Lôi Ngạo Thiên.

      Lôi Ngạo Thiên híp mắt, nhìn sang đám người còn lại, : "Uy danh của Ma giáo giao cả cho các ngươi đấy."

      "Vâng, thuộc hạ thề phát triển uy danh Ma giáo." Chúng hộ pháp đứng dậy, rốt rít cầm vũ khí, căm tức nhìn đối phương.

      "A..." biết bên nào công kích trước, trong nháy mắt, hai bên trộn lẫn vào nhau.

      Lôi Ngạo Thiên bắt chéo chân ngồi nóc nhà, trong miệng biết từ lúc nào ngậm cọng cỏ đuôi chó, bộ dạng lười biếng quan sát đám người đánh nhau phía dưới. Hắc hắc, hộ pháp của cũng phải ngồi , chỉ bằng bọn họ, thêm mười người nữa cũng thành vấn đề.

      "Lôi Ngạo Thiên, ngươi trả mạng môn chủ lại cho ta." Hai nử tử váy hồng lửa giận ngập trời bay thẳng lên nóc nhà, đồng loạt giơ kiếm đâm về phía .

      vung ống tay áo, kiếm của nữ tử áo hồng liền biến thành bốn đoạn, rơi xuống mái ngói "keng" tiếng.

      "Ngươi..." Vẻ mặt nữ tử áo hồng dữ tợn, hai mắt như phun lửa nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, cả người lại thể nhúc nhích.

      Võ công của Lôi Ngạo Thiên còn lợi hại hơn cả trong truyền thuyết, các nàng là tứ đại đường chủ của Nguyệt môn, ở giang hồ cũng được xưng là cao thủ. Thế mà, các nàng đau buồn phát , so với Lôi Ngạo Thiên, mình chỉ như con kiến tùy thời bị bóp trong lòng bàn tay.

      Nhưng mà, nhớ tới Môn chủ các nàng, sợ hãi trong lòng lại bị thù hận che giấu còn chút.

      "Ninh Ngạo Tuyết chết?" Lúc đó hề dùng hết toàn lực, theo lý thuyết Ninh Ngạo Tuyết bị nguy hiểm đến tính mạng.

      Nàng là cao thủ trong cao thủ, sao có thể dễ dàng bỏ mạng như vậy được?

      Hai nữ tử áo hồng nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, quát: "Môn chủ của chúng ta bị ngươi đánh xuống Lang Hào nhai, sao còn đường sống được chứ? Ngươi là Đại ma đầu việc xấu nào làm, thậm chí ngay cả nữ nhân ngươi mà ngươi cũng hạ độc thủ. Nếu phải vì ngươi, Môn chủ chúng ta sao phải vì lấy lòng ngươi mà trở nên hèn mọn như thế?"

      Lôi Ngạo Thiên nhíu chặt mày, trợn mắt nhìn các nàng với vẻ vui, : "Các ngươi đừng có nâng Ninh Ngạo Tuyết thành vĩ đại như thế, nàng ai có quan hệ gì tới ta? Đó là chuyện của nàng, nếu phải nàng ta bắt nương tử của ta, ta cũng chẳng buồn động vào nàng. Cho nên, hết thảy mọi chuyện cũng chỉ có thể trách chính nàng, trách được người khác."

      ràng chính mình tâm thuật bất chánh, còn muốn quy kết mọi chuyện cho tình .

      Nếu nàng ta như vậy cũng được gọi là , vậy biết cái gì mới gọi là tình chân thành nữa?

      Dựa vào lòng dạ đó của nàng, thủ đoạn đó của nàng, cũng xứng ? muốn cười chết mà.

      "Ngươi... Giỏi... giỏi cho Đại ma đầu vô tình vô nghĩa, hôm nay, ngươi nhất định hối hận. Hahaha.. phải ngươi rất quan tâm đến Tô Nhược Mộng kia sao? giờ nàng nằm trong tay Thành vương, chúng ta có bản lãnh động tới ngươi, chẳng lẽ còn lay chuyển được nữ tử bé như nàng?"

      "Hahaha..." xong, các nàng lại ngửa đầu cười lớn.

      Đúng lúc này, trong khách điếm truyền tới tiếng đàn, Lôi Ngạo Thiên vừa bị lời của các nàng dọa cho tâm trí rối loạn nghe thấy, lập tức nở nụ cười.

      "Hahaha.. chỉ dựa vào các nàng? Để tự ta xem xem là ai bắt được ai?"

      Nương tử nhà cũng phải dễ bắt. Đợi thêm thời gian nữa, chỉ sợ khắp cả giang hồ cũng có ai là đối thủ của nàng. Đến khi đó, vợ chồng bọn họ cùng nhau hiệp sức, dõi mắt nhìn xuống giang hồ, vui vẻ khoái hoạt, đó mới chính là cuộc sống mà Lôi Ngạo Thiên muốn.

      Chúng hộ pháp đánh nhau ngoài khách điếm nghe thấy lời hai nữ tử áo hồng , lập tức dừng động tác lại, nghe được tiếng đàn quen thuộc, nhìn nhau cười tiếng, theo hiệu lệnh của Lôi Ngạo Thiên nhảy lên nóc nhà tĩnh tọa.

      Toàn bộ người ngoài khách điếm yên lặng, miệng phun máu tươi, giống như vạn tiễn xuyên tim.

      "Chúng hộ pháp, những người này giao lại cho các ngươi, ta vào trong xem chút." xong, thấy bóng dáng Lôi Ngạo Thiên đâu nữa.

      Tiếng đàn ngưng lại, trái tim Lôi Ngạo Thiên bất giác đập lệch nhịp, vội vàng nhảy vào trong phòng, gọi lớn: "Mộng Nhi, nàng ở đâu?"

      "..." Khắp phòng yên tĩnh, hề có tiếng trả lời.

      "Mộng Nhi, Mộng Nhi..." Lôi Ngạo Thiên chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi, nhìn chăn giường hơi gồ lên, trong lòng chợt buôn lỏng, khoé miệng bật ra tiếng cười khẽ, cất bước tiến lên.

      "Ta ở đây." Tô Nhược Mộng đẩy cửa phòng ra, cười nhìn Lôi Ngạo Thiên, đột nhiên, con ngươi nàng co rút lại, tung người nhào về phía : "Cẩn thận!"

      "A..." Người áo đen bị đau quát to tiếng, khóe miệng phun ra máu đen, thừa dịp Lôi Ngạo Thiên thất thần lập tức phá cửa sổ thoát ra.

      Lôi Ngạo Thiên ôm Tô Nhược Mộng, hốt hoảng hỏi: "Mộng Nhi, nàng có bị sao ?"

      "Ta sao, còn chàng?"

      "Ta cũng có chuyện gì, nàng... cái đứa ngốc này." Lôi Ngạo Thiên ôm chặt lấy nàng, khiến nàng thấy hơi đau, nhưng nàng lại muốn đẩy ra.

      Tình cảm biểu lộ sau khi trải qua sinh tử, khiến cho lòng người như được lấp đầy, vô cùng ấm áp.

      "Phu nhân, ách?" Lạc Băng Vũ chạy vào phòng, thấy hai người ôm nhau mặt nổi lên hai rặng mây hồng, cúi đầu ăn năn, : "Giáo chủ, phu nhân, hai người trong phòng nên xử lý thế nào?"

      Nãy giờ nàng và Đoan Mộc Lệ ở trong phòng trói hai đường chủ của Nguyệt môn bị tiếng đàn đánh cho nội thương, định tới hỏi xem Tô Nhược Mộng muốn xử lý thế nào, vậy mà lại đụng phải cảnh hai người họ ôm nhau.

      Hình như vận may của nàng luôn đặc biệt tốt, luôn có thể gặp được cảnh này, đây là lần thứ hai đúng ? Xem ra, Giáo chủ phải vô tình, mà là chưa gặp được nữ tử khiến mình động tình, cho nên, bất kể Ninh Ngạo Tuyết làm cái gì, cũng cách nào bước chân vào cuộc sống của được.

      Nàng hâm mộ tình cảm như vậy, đột nhiên, trong đầu nàng ra khuôn mặt vô sỉ của Tứ hộ pháp, nàng lắc mạnh đầu, bị bản thân làm cho giật mình. Sao có thể chứ? là người đứng đầu trong bảng xếp hạng kẻ thủ của nàng, mặc dù là sư phụ, nhưng nợ cũ vẫn còn đấy, nàng thể vì quan hệ thầy trò mà xóa nợ được.

      Nhưng mà, tính đến chuyện tối nay cứu nàng lần, vị trí thứ nhất của có thể thụt xuống thành thứ hai.

      Tô Nhược Mộng đẩy Lôi Ngạo Thiên ra, nắm tay , cười : " thôi, chúng ta đến phòng của tiền bối xem chút."

      Khẽ vuốt cằm, Lôi Ngạo Thiên trở tay nắm chặt lấy tay nàng, cất bước về phía phòng của Đoan Mộc Lệ.

      Lạc Băng Vũ theo sát sau lưng bọn họ, ánh mắt như có chiều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nắm chặt của họ.

      "Các ngươi tới rồi, hai người kia là đường chủ của Nguyệt môn, các nàng định bắt Mộng Nhi ." Đoan Mộc Lệnh nhìn hai người tay nắm tay đến, chỉ vào hai người bị trói chặt đất, giọng giải thích.

      Những người này tới nhanh , mặc dù các nàng là đồng môn, nhưng các nàng dám tổn thương tới Ngạo Thiên và Mộng Nhi, nàng tha thứ cho các nàng.

      Chỉ có điều, các nàng Ninh Ngạo Tuyết rơi xuống nhai bỏ mình, chuyện này nằm ngoài dự đoán của nàng.

      Lôi Ngạo Thiên khẽ vén vạt áo, tiêu sái ngồi xuống trước mặt bọn họ, híp mắt nhìn hai nữ tử áo hồng mặt đất với vẻ nguy hiểm, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi có biết mình chạm tới ranh giới cuối cùng của ta rồi ? Muốn động tới nữ nhân của ta, có phải các ngươi chán sống rồi ?"

      Giọng lạnh như phảng phất đến từ địa ngục, nử tử áo hồng nhịn được khẽ run run, nhưng các nàng lại nhanh chóng ổn định tâm tình, ngước mắt nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên với vẻ căm hận, : "Muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi, đừng nhảm nhiều như vậy, dù sao chúng ta cũng định xuống dưới hầu hạ Môn chủ. Ngươi giết Môn chủ của chúng ta, cho dù ngươi giết chúng ta, ngày khác chúng ta cũng tới giết ngươi."

      "Hahaha..." Lôi Ngạo Thiên nghe vậy cười to mấy tiếng, đưa mắt nhìn các nàng, cười : "Chỉ dựa vào các ngươi?"

      Dừng lát, lại : "Nể mặt sư thúc của các ngươi, hôm nay ta tha cho các ngươi mạng. Ta hoan nghênh các ngươi tới tìm ta, chỉ có điều là, lần sau ta nể mặt người nào nữa hết. Ninh Ngạo Tuyết là gieo gió gặt bão, thể trách được người khác, nếu nàng bắt nương tử của ta, các ngươi cho là ta tới Nguyệt môn gây với nàng hay sao?"

      Nữ tử áo hồng nghe được lời vô tình của , nghĩ đến si tình mà môn chủ các nàng dành cho , nhịn được mà lên tiếng bất bình thay cho Ninh Ngạo Tuyết: "Tên Đại ma đầu nhà ngươi, Môn chủ chúng ta có gì tốt? Sao ngươi cứ phải nhẫn tâm chà đạp tấm lòng của nàng?"

      Tô Nhược Mộng nghe nổi nữa, tại sao các nàng cứ hai khẳng định là người bạc tình phụ nghĩa vậy? Giống như lời từng , đâu thể đối tốt với tất cả nữ nhân có lòng với được.

      Vì vậy, Tô Nhược Mộng lập tức lên tiếng thay cho người bị đối xử bất công là Lôi Ngạo Thiên, đưa tay chỉ hai người đất, tức giận : "Này, các ngươi đủ chưa vậy? Môn chủ các ngươi có tình cảm với ai là chuyện của nàng ta, người ta có muốn tiếp nhận hay là chuyện của người ta. Chẳng lẽ ta chuẩn bị ly rượu độc cho các ngươi mà các ngươi uống là lỗi của các ngươi sao?"

      Tô Nhược Mộng nhìn
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52: Ở khách điếm gặp tập kích, đường gặp thổ phỉ (2)

      Editor: SCR0811


      Lạc Băng Vũ mở to mắt, miệng há ra cũng quên khép lại, cứ ngơ ngác nhìn Tô Nhược Mộng như thế.

      ngờ chỉ hơi đổi cách ăn mặc mà Tô Nhược Mộng trở nên phong hoa tuyệt đại như thế? Nàng sớm biết thân vải rách kia cũng che lấp được vẻ đẹp của nàng, nhưng ngờ vẻ đẹp ấy lại có thể khiến cho người ta rung động đến vậy? Vẻ đẹp của nàng, khí chất của nàng, tất cả tất cả đều như được chạm khắc tỉ mỉ nên.

      Đẹp như thiên tiên, nhưng lại kiêu sa hào nhoáng.

      Trong thanh khiết mang theo nét dịu dàng, trong thoát tục lại pha chút gần gũi.

      "Chào buổi sáng!" Tô Nhược Mộng tò mò nhìn Lôi Ngạo Thiên kéo ghế ngồi ra giúp nàng, hiểu tại sao mắt của họ lại trừng to như vậy, lại quay đầu nhìn Đoan Mộc Lệ cười tiếng: "Dì Lệ, tối qua ngủ có ngon ?"

      Đoan Mộc Lệ sửng sốt, sau đó lại hỏi với vẻ ngờ vực: "Vừa nãy ngươi gọi ta là gì?"

      "Dì Lệ, được sao? Nếu dì Lệ thấy ổn, hay ta sửa giọng gọi tiền bối vậy." Tô Nhược Mộng nhìn nàng, lại liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, vội vàng sửa lời.

      Nàng nôn nóng quá rồi sao? Nhưng mà, nàng muốn thấy quan hệ của Lôi Ngạo Thiên và Đoan Mộc Lệ cứ giậm chân tại chỗ mãi như thế, bọn họ là người thân, thể cứ xem nhau như người lạ vậy được. Nàng tin, trong lòng Lôi Ngạo Thiên cũng rất khát vọng tình thân. Bằng , bỏ qua giáo quy ' phải người Ma giáo được vào Tử Long lĩnh' mà cho Đoan Mộc Lệ cùng trở về Tử Long lĩnh.

      Đoan Mộc Lệ phục hồi tinh thần lại, vội vàng khoát tay, với vẻ kích động: " cần đổi, ta rất vui khi ngươi gọi ta như vậy."

      Trái ngược với vui sướng của Đoan Mộc Lệ, chúng hộ pháp lại lặng lẽ quan sát Lôi Ngạo Thiên. Bọn họ rất lo cho , bởi vì họ biết, thân phận của Giáo chủ chỉ đơn thuần như những gì họ biết, ắt hẳn trong đó còn có thêm uẩn khúc gì nữa.

      Bọn họ muốn thần của mình, huynh đệ của mình, lại có thân thế đau buồn.

      "Ăn nhanh , ăn xong chúng ta còn phải lên đường nữa." Lôi Ngạo Thiên ổn định cảm xúc sôi trào trong lòng, đưa tay chỉ thức ăn bàn, thản nhiên .

      Nhị hộ pháp liếc mắt nhìn Tô Nhược Mộng, : "Lão đại, y phục người phu nhân là cái hôm qua ngươi cho người mua sao?"

      "Khụ...." Lôi Ngạo Thiên đột ngột bị sặc trà, trừng mắt với Nhị hộ pháp.

      Nhị hộ pháp sờ sờ đầu, ân cần hỏi han: "Giáo chủ, mắt của ngài bị sao thế? Rút gân sao?"

      "Lão Nhị, giờ ta mới biết mắt của ngươi bị rút gân đó, có muốn Bổn giáo chủ giúp cho cả người ngươi đều rút gân ?" Lôi Ngạo Thiên đen mặt nhìn Nhị hộ pháp, cắn răng gằn từng chữ.

      Cái tên lão Nhị biết xem sắc mặt người khác này, đúng là loại hạng hai mà.

      ", cần. Mắt Giáo chủ có rút gân, là lão Nhị già nên bị hoa mắt. Ha ha..." xong, buồn bã nhìn sang phía Đại hộ pháp, như trách chịu trả lời.

      "Hình như hôm qua bà chủ quán có mua y phục màu xanh biếc." Ngũ hộ pháp cau mày suy nghĩ, gián tiếp trả lời nghi vấn của Nhị hộ pháp.

      "Vậy cái phu nhân mặc người là?" Chúng hộ pháp hẹn mà cùng hỏi, sau khi liếc nhau cái, lại ăn ý 'ồ' lên tiếng, nhìn về phía Giáo chủ của bọn họ bằng ánh mắt sâu xa.

      Lạc Băng Vũ nhìn dáng vẻ lúng túng của Lôi Ngạo Thiên, vội vàng cúi đầu, cắn đũa dám cười ra tiếng.

      Haha, nàng vừa nghĩ đến dáng vẻ Đại giáo chủ đứng lựa y phục trong tiệm là thấy mắc cười rồi.

      Lục hộ pháp khổ não lầm bầm: "Nhưng tiệm y phục mở cửa sớm vậy sao?"

      Thất hộ pháp phụ họa: "Hình như Giáo chủ vừa mới rời giường."

      Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn sang Lôi Ngạo Thiên, hứng thú hỏi: "Giáo chủ, bộ y phục này chắc phải đêm qua chàng nhân lúc tối trời mà trộm từ tiệm y phục về đâu nhỉ?" Nàng cố ý kéo dài chữ trộm.

      Lôi Ngạo Thiên oán hận trừng mắt liếc nhìn mọi người, tiếc rằng họ lại ăn ý vùi đầu cắm cúi ăn như bàn bạc với nhau từ trước. ho hai tiếng cho thông giọng, giải thích: "Mua."

      "Trễ vậy mà tiệm y phục còn mở cửa?" Tô Nhược Mộng ngước nhìn với vẻ tin.

      Lôi Ngạo Thiên lắc đầu cái, nghiêm túc : "Bọn họ đóng cửa từ sớm, tự ta chọn, nhưng ta có để lại cho họ miếng vàng lá."

      xem thường chuyện trộm cắp, huống chi là quần áo cho nương tử của , mấy thứ trộm cắp đó sao xứng với nương tử của được.

      " miếng vàng lá?" Tô Nhược Mộng quát to tiếng, mở to hai mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Chỉ bộ y phục?"

      Lôi Ngạo Thiên hậm hực sờ mũi, gật đầu cái.

      phải nàng nên vui vẻ sao? nhớ lúc nàng vừa thay y phục rất vui mà, sao vừa nghe đến miếng vàng lá lại tức giận đến vậy? phải nàng ngại tiêu tiền như nước đó chứ?"

      "Vậy còn ngọc sai? Trâm hoa nữa?" Tô Nhược Mộng dùng sức trừng mắt với , hận thể gõ đầu .

      Sao có thể xài tiền bậy bạ như thế? Bộ quần áo này cũng phải nạm vàng, lại đưa cho người ta miếng vàng lá. Bộ tiền nhiều có chỗ tiêu hay sao? Tốt nhất là nên cho nàng biết, ngọc sai và trâm hoa này tốn miếng vàng lá, nếu , nàng giận đấy.

      " dùng miếng vàng lá."

      "Ừ." Cuối cùng mặt Tô Nhược Mộng cũng lộ ra nụ cười, nhưng câu sau của lại khiến nàng càng thêm nổi trận lôi đình.

      Lôi Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, thấp giọng bồi thêm câu: "Ta dùng hai miếng vàng lá."

      "Chàng..."

      "Ta có bạc vụn." Lôi Ngạo Thiên xong, trừng mắt liếc nhìn Đại hộ pháp, : "Tiểu Dịch tử, sao ngươi cho ta bạc vụn? Chỉ đưa cho ta vàng lá."

      Đại hộ pháp kinh ngạc nhìn Lôi Ngạo Thiên, lại liếc mắt nhìn chúng hộ pháp xem kịch vui, ấp úng: "Giáo chủ, ngài đâu có là cần bạc vụn, hơn nữa, ta cảm thấy vàng lá mới càng hợp với thân phận của Giáo chủ."

      xong vội vàng cúi đầu, nỗ lực và cơm trong chén.

      Ô ô... trận chiến hỏa này sao lại cháy lan tới người rồi? Giáo chủ tiêu tiền như nước, mắc mớ gì tới ?

      đủ oan ức mà.

      "Sau này, tiền bạc của các ngươi để ta giữ cho, các ngươi tiêu tiền như nước thế này, Tử Long lĩnh dù có cả núi vàng cũng bị các ngươi tiêu sạch." Tô Nhược Mộng nhìn lướt qua chúng hộ pháp, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Lôi Ngạo Thiên, thẳng tay đòi quyền cai quản tài chính Ma giáo.

      "Tạ phu nhân." Đại hộ pháp luống cuống đem túi tiền dâng đến trước mắt Tô Nhược Mộng, như thế nó là củ khoai nóng bỏng tay vậy.

      Cảm tạ trời đất, rốt cuộc cũng cần phải kiêm chức quản gia nữa rồi.

      Chúng hộ pháp còn lại lộ vẻ buồn bực, phu nhân nắm giữ tài chính, vậy sau này bọn họ thể tùy tiện xòe tay xin bạc nữa rồi? khổ mà.

      Lôi Ngạo Thiên mừng rỡ nhìn Tô Nhược Mộng, cười : "Cảm ơn nương tử, sau này có nương tử nắm giữ tài chính, Ma giáo nhất định ngày càng hùng mạnh."

      ...

      Dọc theo con đường u hoang vắng, hai chiếc xe ngựa trước sau tiến thẳng đến núi Thanh Hổ.

      Hai bên đường núi yên tĩnh tiếng động, hết thảy đều yên tĩnh đến dị thường.

      Trong xe ngựa, Lôi Ngạo Thiên đưa tay choàng qua vai Tô Nhược Mộng, cười : "Có vẻ như bọn họ chịu được tịch mịch, nương tử có sợ ?"

      "Nếu bọn họ có thể bắt được chàng, ta sợ." Tô Nhược Mộng hờ hững lên tiếng, đưa tay cuốn mấy lọn tóc trước ngực, khổ não lầm bầm: "Sao ta lại xui xẻo thế này, vậy mà lại bị người ta truy nã? Đáng hận nhất là chỉ có giá năm trăm lượng?"

      xong, nàng ngước mắt nhìn chằm chằm nụ cười mặt Lôi Ngạo Thiên: "Chàng kêu người của Ma giáo bắt trói Thành vương lại, kêu triều đình cầm năm vạn lượng hoàng kim tới chuộc."

      Hạng người gì biết, lại dám ra giá thấp để truy nã nàng, dù gì nàng cũng là Phượng chủ, năm trăm lượng, cũng mệt nghĩ ra được.

      "Nương tử, nàng làm vậy có phải hơi đề cao người khác, diệt uy phong của mình quá rồi ? đáng giá năm vạn lượng hoàng kim, mà chúng ta cộng lại chỉ có giá ngàn năm trăm lượng bạc? Theo ta thấy , đồng cũng đáng." Lôi Ngạo Thiên ủng hộ .

      Vừa nghĩ đến là lại nổi giận, giờ còn muốn ra giá cao để bắt ta?

      Tô Nhược Mộng vừa tức vừa buồn cười, nghiêm túc : "Chuyện vẹn cả đôi bên, sao chàng vẫn thấy uất ức được vậy? Thứ nhất là có thể rửa sạch nỗi nhục, thứ hai là có thể kiếm được khoảng lớn, bổ sung vào ngân khố của Ma giáo các chàng."

      Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Lôi Ngạo Thiên, Tô Nhược Mộng tiếp: " muốn bắt chúng ta, kết quả bị chúng ta bắt, tin tức truyền ra ngoài, người bị mất mặt là mà, đúng ? Chúng ta làm thế là nâng cao uy vọng của mình, sao lại là diệt uy phong của mình được?"

      Lôi Ngạo Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, cúi đầu hôn nàng cái, cười : "Vẫn là nương tử suy nghĩ chu đáo, cứ làm vậy , chúng ta vừa diệt được uy phong của , vừa kiếm được năm vạn lượng hoàng kim. Mưu kế của nương tử hay, nàng đúng là đại thần tài của Ma giáo chúng ta, chỉ tay cái là ra được con đường phát tài."

      Ngoài xe ngựa, Nhị, Ngũ, Thất hộ pháp nghe được lời Giáo chủ bọn họ , đều im lặng lắc đầu cười khẽ. Có điều là, bọn họ rất bội phục Giáo chủ phu nhân, chuyện buôn bán như vậy, bọn họ muốn làm từ sớm rồi, tiếc là cứ bị người khác cưỡng chế cho làm.

      Xem ra, sau này nên làm theo chủ ý của phủ nhân, lâu lâu lại bắt tên Đông Lý Phong kia đến tham quan vòng cũng tốt.

      Nghĩ tới đây, mấy người bọn họ lại ăn ý nhìn nhau cười tiếng, trong mắt phát ra ánh sáng rực rỡ.

      Tô Nhược Mộng cười, đắc ý : "Ta là người nắm giữ ngân khố của bổn giáo, làm mấy việc vơ vét tài sản đó cũng là làm đúng chức trách thôi."

      Nghe nàng tự xưng bổn giáo, Lôi Ngạo Thiên bất giác cười toét miệng: "Hắc hắc."

      Có được thê tử như thế, phu còn đòi hỏi gì?

      Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng huýt gió, xe ngựa đột ngột dừng lại, Lôi Ngạo Thiên kịp thời ôm Tô Nhược Mộng lại, ân cần nhìn nàng, : "Nương tử cứ ở lại trong xe đừng ra ngoài, ta ra xem chút, về ngay thôi."

      Tô Nhược Mộng khẽ gật đầu, giọng dặn dò: "Cẩn thận chút, ta chờ chàng."

      "Được." Lôi Ngạo Thiên hôn lên trán nàng cái rồi lập tức nhảy ra ngoài.

      đứng xe ngựa, hai mắt như đuốc, lạnh lùng quét qua mấy nam tử y phục rách nát vây chung quanh, quát lạnh tiếng, hỏi: "Các ngươi là do ai phái tới?"

      Nam tử trung niên cầm đầu bị khí lạnh tỏa ra từ người làm cho sợ phát run, sau thấy bọn họ chỉ có mấy người như được tiếp thêm can đảm, há miệng cười lớn, lại ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Lôi Ngạo Thiên, : "Đường này do ta mở..."

      "Cây này do ta trồng, nếu muốn qua đây, để lại phí mua đường." Tô Nhược Mộng xì cười tiếng, vén rèm chui ra khỏi xe. Nàng nhìn mấy thổ phỉ vây xung quanh xe ngựa, cười : "Các vị huynh đệ, Giáo chủ Ma giáo chúng ta ngang qua con đường này, biết có được miễn phí mua đường hay ?"

      Nàng còn tưởng là cao thủ võ lâm nào đó chờ các nàng chứ? ngờ lại đụng phải đám thổ phỉ có mắt nhìn, khi thổ phỉ gặp Ma giáo, nàng biết xảy ra chuyện gì nữa?

      ngờ cái nghề thổ phỉ này cũng có bề dày lịch sử sâu xa đến vậy, ngay cả triều đại có trong lịch sử cũng có, ngay cả lời kịch cũng giữ nguyên xi hàng trăm năm, thú vị mà.

      Ban nãy lúc ở trong xe, nàng vừa nghe thấy bên ngoài là thổ phỉ liền nôn nóng muốn ra xem xem mấy thổ phỉ này có phải là dạng cao to lực lưỡng, mắt xếch mày thô, vẻ mặt dữ tợn hay ? Nhưng sau khi nhìn thấy đám người già yếu bệnh tật, nàng thất vọng cùng cực, sao nhìn bọn họ còn giống dân chạy nạn hơn cả dân chạy nạn vậy, nào có nửa phần uy phong và hung tợn của thổ phỉ chứ?

      Nam tử cầm đầu nhíu mày nhìn vị nữ tử đẹp như thiên tiên vừa bước ra khỏi xe, trừng mắt, bỗng thấy luống cuống.

      Đây là lần đầu tiên bọn họ làm thổ phỉ, nhìn thấy hai chiếc xe ngựa có vẻ là của kẻ có tiền, ỷ mình nhiều người, có thể kiếm chút bạc cho những người núi ăn no, mặc ấm. Nào biết khẩu hiệu còn chưa hết, bị người ta cướp lời luôn rồi.

      Chẳng lẽ nương đẹp tựa thiên tiên này cũng là thổ phỉ?

      Chúng hộ pháp nhìn Tô Nhược Mộng với vẻ kinh ngạc, trong lòng khỏi thầm đoán, chẳng lẽ trước kia phu nhân làm thổ phỉ? Sao lại thuộc lòng cả câu khẩu hiệu của thổ phỉ như thế? Bọn họ lại nhìn sang đám thổ phỉ kia, chẳng những có chút khí thế của thổ phỉ mà mấy người này ngay cả quần áo cũng rách bươm, chắp vá khắp nơi, cả người gầy đến da bọc xương.

      Bọn họ hoài nghi những người này phải là thổ phỉ.

      Lôi Ngạo Thiên dắt tay Tô Nhược Mộng, hai người sóng vai đứng xe ngựa, quan sát mấy thổ phỉ định đánh cướp bọn họ kia.

      Tô Nhược Mộng thấy ai nấy đều nhìn bọn họ chằm chằm, nhịn được cười mấy tiếng, hỏi: "Ai là thủ lĩnh của các ngươi?"

      "Ta" Nam tử trung niên cầm đầu dứt khoát đứng dậy.

      Nếu là đồng môn, chắc so đo với bọn họ đâu nhỉ?

      Tô Nhược Mộng hơi liếc chút, hỏi: "Vừa nãy ta hỏi ngươi, Giáo chủ Ma giáo ngang qua có thể miễn phí mua đường được ? Sao ngươi trả lời?"

      "Ma giáo? Hả?" Đám người vây quanh xe ngựa nghe được lời Tô Nhược Mộng , bất giác run rẩy, nhìn bọn họ với vẻ hoảng sợ, có vài người nhát gan thậm chí còn ngã ngồi xuống đất.

      Nam tử cầm đầu nỗ lực giữ cho răng mình đánh lô tô, nhìn Lôi Ngạo Thiên với vẻ sợ hãi, : "Vừa này.. nếu... các ngươi là người của Ma giáo, chúng ta là thổ phỉ, vậy... cũng coi là thân quen, vậy... vậy các ngươi ."

      Chết mất thôi, là xui đến tận mạng mà, đợi mấy ngày mới thấy được chiếc xe ngựa qua, kết quả lại là Ma giáo khiến cho người người nghe tin sợ mất mật.

      Bọn họ chỉ muốn lấp đầy bụng thôi mà, sao lại khó đến vậy chứ?

      Nghĩ đến chuyện ở nhà làm ruộng bị tiền thuế ép đến mức thể thở nổi, sau đó lại gặp hạn hán, bọn họ tận mắt nhìn người thân, hàng xóm của mình lần lượt bị đói chết, lại đợi được hột gạo nào của triều đình đưa xuống. Vất vả lắm mới lưu lạc được tới đây, đám nạn dân tụ lại với nhau, quyết định cướp núi xưng vương, lấy đánh cướp để sống qua ngày, nhưng vừa làm phi vụ đầu tiên gặp ngay Ma giáo giết người chớp mắt.

      Rốt cuộc kiếp trước họ làm chuyện gì sai trái mà kiếp này lại phải chịu khổ nạn đến vậy?

      Nam tử trung niên cầm đầu vừa lắp bắp xong, len lén nhìn thân khí lạnh của Lôi Ngạo Thiên, nhất thời tuyệt vọng, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, nước mắt nước mũi trào hết cả ra.

      Những người khác thấy lão đại của bọn họ khóc, cũng đặt mông ngồi xuống, đám nam nhân bỗng bật khóc vô cùng thê thảm.

      Tô Nhược Mộng trợn mắt kinh ngạc nhìn đám thổ phỉ khóc đến thở nổi trước mắt, ngay cả Lạc Băng Vũ và Đoan Mộc Lệ bên trong xe ngựa cũng bị tiếng khóc của bọn họ dẫn dụ ra ngoài, ngây người nhìn bọn họ với vẻ kinh ngạc.

      Chúng hộ pháp lại càng luống cuống với bọn họ, quay sang nhìn Lôi Ngạo Thiên.

      Bọn họ bị sao vậy trời? phải muốn đánh cướp sao? Sao phu nhân mới câu muốn thương lượng mà họ khóc đến như vậy rồi?

      Phu nhân có sức ảnh hưởng mạnh đến vậy sao?

      Tô Nhược Mộng rút tay ra khỏi tay Lôi Ngạo Thiên, lúng túng gãi đầu, nhìn đám nam nhân ra sức lệ kia, cảm thấy như gặp ảo giác, vội trừng mắt nhìn, lại thấy bọn họ càng khóc càng to.

      Nàng bị họ làm cho hồ đồ luôn rồi, phải nàng chỉ mới thương lượng với bọn họ thôi sao? Nàng cũng đâu có ném bom cay vào người bọn họ, sao ai nấy đều khóc lóc thảm thiết thế này?

      "Ai trong các ngươi có thể cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì diễn ra ?"

      "..." người nào lên tiếng, kẻ biết đáp án khóc lóc ngừng, người biết đáp án phát điên giống nàng.

      "Này, ngừng khóc có được ? Nam nhân sao lại khóc lóc như vậy chứ?" Tô Nhược Mộng nhíu mày, lớn tiếng hỏi.

      "..." Vẫn có ai để ý đến nàng như cũ, bọn họ đều tụm năm tụm ba khóc đến quên trời quên đất.

      Bát hộ pháp tung người đứng trước mặt nam tử cầm đầu, xách như xách con gà lôi đến chỗ xe ngựa của Lôi Ngạo Thiên, nhíu mày hỏi: "Sao các ngươi lại khóc?"

      Nam tử cầm đầu bị động tác của dọa đến quên cả khóc, nhưng cũng gì, chỉ ngơ ngác nhìn bọn họ. lúc lâu sau, ngay khi Tô Nhược Mộng vừa định bỏ cuộc lại đột nhiên khóc lớn, tiếng khóc thấu tận trời xanh.

      Tô Nhược Mộng ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào , rút khăn lụa từ trong tay áo ra đưa tới trước mặt , giọng : "Nếu ngươi còn khóc nữa, ta giết sạch bọn họ."

      "Hả?" Nam tử trung niên lập tức dừng lại, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn Tô Nhược Mộng, dám đưa tay nhận lấy khăn lụa của nàng.

      Tô Nhược Mộng hài lòng cười, tiếp tục : "Nếu ngươi cho chúng ta biết tại sao các ngươi khóc, ta giết các ngươi." Nhìn dáng vẻ và y phục của những người này, nàng càng tin chắc bọn họ là dân chạy nạn.

      "Hả?" Nam tử trung niên nhìn nàng, thấy được tia sáng ấm áp nơi đáy mắt nàng, dần ổn định lại tâm tình, kể từ việc tại sao họ trở thành thổ phỉ đến chuyện làm thế nào họ lại xui xẻo gặp được các nàng ngay từ phi vụ đầu tiên.

      Sau khi nghe thuật lại xong, hốc mắt của Tô Nhược Mộng cũng bất giác đỏ lên, lập tức lên tiếng uy hiếp .

      "Các ngươi dẫn đường , chúng ta muốn xem thử. Nếu , chỉ các ngươi, mà toàn bộ già trẻ lớn bé núi đều bị giết sạch."

      Nàng phát , chốc lát những người này cách nào được, trực tiếp uy hiếp họ còn nhanh hơn.

      Nam tử trung niên cầm đầu kinh ngạc nhìn Tô Nhược Mộng, nước mắt lại rớt xuống.

      Sao lại xui xẻo đến vậy? hoàn thành được phi vụ cũng thôi , lại còn liên lụy đến người núi.

      Tô Nhược Mộng thấy lại sắp khóc, vội vàng lạnh giọng: " được khóc, nếu đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác." Aizz, mấy nam nhân này sao lại nhiều nước mắt đến vậy, động chút là khóc, làm như nàng là quỷ dạ xoa bằng.

      Nếu phải vì nàng gì bọn họ cũng tin là nàng có ý tốt, quả nàng muốn hù dọa như vậy.

      Theo lời bọn họ đúng là đám dân chạy nạn chốn dung thân, ngày đầu tiên làm việc xui xẻo gặp phải giáo chủ Ma giáo. Nhưng mà, nàng cảm thấy đây là may mắn của bọn họ mới đúng, nếu họ đụng phải người của triều đình hay là người của những môn phái khác, chỉ sợ đám người đó giết cho tay trước rồi mới tính tiếp.

      Nếu vậy bọn họ ngay cả cơ hội để khóc cũng có.

      Aizz, nàng tới nơi này mấy tháng, vẫn chưa từng hỏi thăm xem đây rốt cuộc là triều đại như thế nào? Hoàng đế là người ra sao? Kỷ cương triều đình như thế nào?

      Nghe họ đây là triều đại do hôn quân nắm giữ, cũng bỏ mặc sống chết của con dân, chỉ lo lấp đầy quốc khố, tăng cường thu thuế.

      Chỉ miếng ngọc của tên Thành vương kia đổi được 50 miếng vàng lá, nhiêu đó đủ để bao nhiêu dân chạy nạn ăn no nhỉ? Xem ra, nàng phải tăng thêm tiền chuộc mới được, năm vạn lượng hoàng kim? Hừ, lần này phải đòi mười vạn lượng hoàng kim.

      Ma giáo bọn họ dùng đến, có thể đem cứu tế cho dân chạy nạn và dân chúng khốn khổ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :