1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 46: Cám ơn chàng ta

      Tô Nhược Mộng nghịch ngợm trừng mắt nhìn : "Là người phượng hợp nhất, vậy kiếm của ngươi đâu?"

      "Nhân kiếm hợp nhất, ta chỉ chưa luyện thành thức thứ tám và thức thứ chín thôi." Lôi Ngạo Thiên hơi buồn phiền, là kỳ tài võ học, nhưng lại luyện thành được thức thứ tám và thức thứ chín.

      Tô Nhược Mộng đưa tay vỗ vai , cười an ủi: " sao, ngươi mạnh hơn ta nhiều, ta còn chưa biết làm thế nào để khống chế Phượng Vũ Cửu Thiên nữa, ta chỉ biết đàn theo khúc phổ, biết phải làm thế nào mới phát huy được uy lực của nó."

      biết Tô thị có biết làm thế nào để khống chế Phượng Vũ Cửu Thiên hay ? Nếu để nàng tự học thành tài, chỉ sợ tính khiêu chiến hơi bị lớn.

      Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện kỳ quái, nào là chuyển kiếp, nào là Giáo chủ, nào là tình đêm, rồi Long Khiếu, Phượng Minh, Ma giáo, Phượng tộc, giờ còn muốn nàng phải xông pha giang hồ nữa chứ.

      Nàng khó mà thích ứng nổi, cách nào tiêu hóa kịp.

      Chỉ có thu hoạch lớn nhất chính là nam nhân xem nàng như trân bảo này.

      "Khúc phổ này của nàng có lực sát thương rất lớn, chẳng lẽ mẹ nàng dạy nàng cách sử dụng nó?" Lôi Ngạo Thiên tỏ vẻ kinh ngạc, ngay từ đầu thấy Tô thị đơn giản, ngờ nàng còn là người thâm tàng bất lộ như thế.

      ra Phượng Minh kiếm nằm trong tay nàng, khó trách nàng biết về Long Khiếu kiếm như thế, khó trách lại tìm được Phượng Minh kiếm ở gần hồ Thanh Thủy.

      Haha, ra Phượng Minh kiếm là cây đàn, quả là nằm ngoài suy đoán của thế nhân.

      Tô Nhược Mộng ôm mặt, nhìn với vẻ buồn khổ, : "Mẹ ta cũng biết, nàng khúc phổ này hơn ba trăm năm chưa có người đàn được. Nàng , chuyện này chỉ có thể với ngươi, thể để người ngoài biết."

      "Hơn ba trăm năm?" Lôi Ngạo Thiên giật mình nhìn nàng, Long Khiếu kiếm cũng thất truyền hơn ba trăm năm, chẳng lẽ giữa bọn họ còn có mối liên hệ nào đó? Chỉ nghe bọn họ là kiếm trống với kiếm mái, chứ chưa từng nghe qua giữa bọn họ còn có mối liên hệ nào khác.

      "Ngươi từng nghe đến Phượng tộc chưa?"

      "Phượng tộc? Là dị tộc vừa huyền bí
      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 47: Nghe theo tim mình

      Lôi Ngạo Thiên cười đắc ý, cúi đầu cưng chiều cọ mũi mình vào mũi nàng: "Nơi này, nàng phải rửa mặt rồi."

      "Chàng ngại người ta có mùi?" Lông mày vặn chặt, Tô Nhược Mộng vui nhìn .

      " có mà, cả người nương tử đều thơm ngát, nhưng phải mỗi ngày nàng đều phải tắm hay sao?" Lôi Ngạo Thiên vô tội nhìn nàng, nhớ nàng tắm ngày thể chịu nổi, chẳng lẽ chỉ mới tháng ngắn ngủi, nàng thay đổi thói quen?

      "Thả ta xuống."

      "Làm gì?"

      "Ta muốn rửa mặt." Tô Nhược Mộng nhìn với vẻ "chàng giả ngu hả".

      Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng, trong lòng nhảy nhót: "Ta làm chung với nàng?"

      "Chàng ra phía sau tảng đá kia chờ ta , được nhìn lén." Tô Nhược Mộng nhìn vẻ mặt xịu xuống trong nháy mắt của , cười tiếp: "Chàng ra sau tảng đá giúp ta hong khô y phục, thuận tiện nướng luôn vài con cá cho bữa sáng."

      "A?" Lôi Ngạo Thiên uể oải nhìn nàng, trong mắt ánh đầy kỳ vọng.

      Sao mạng lại khổ đến vậy, vốn tưởng rằng được chơi trò uyên ương hí thủy (nghịch nước), nào biết chỉ được chạm nước, còn phải hong khô y phục và làm bữa sáng?

      "Chàng muốn?"

      "Muốn chứ, có thể ra sức vì nương tử, vi phu rất vui lòng." Lôi Ngạo Thiên nghĩ đằng đáp nẻo, nhưng vẫn nhìn Tô Nhược Mộng với vẻ vô cùng đáng thương, hi vọng nàng có thể thay đổi chủ ý.

      Chốc lát sau.

      Lôi Ngạo Thiên ôm bụng tức tối vừa hong y phục, vừa nướng cá.

      Tô Nhược Mộng như chú cá , vui vẻ đùa nghịch trong hồ, lát sau, nàng mới bơi lại gần bờ, vọng về phía tảng đá: "Này, quần áo của ta hong khô chưa?"

      "..." có hồi .

      "Này, chàng có nghe vậy?" Trong lòng Tô Nhược Mộng quýnh lên, nam nhân này chắc đến mức tức giận nên ôm y phục của nàng trốn mất đâu nhỉ?

      "Ta phải tên này, nàng có thể gọi ta
      [​IMG]

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 48: Nam nữ phối hợp

      Edior: SCR0811

      "Giáo chủ, phu nhân, tối qua hai người đâu thế? Thiếu chút nữa chúng ta đánh ngược lên Nguyệt môn rồi." Đại hộ pháp khẽ tung người, đứng trước mặt bọn họ, ân cần hỏi han.

      Tối qua, sau khi bọn họ đến nơi lật tìm hết tất cả khách điếm dưới chân núi, nhưng vẫn tìm được bóng dáng của Giáo chủ và phu nhân, bọn họ đành phải canh giữ ở con đường duy nhất xuống núi, chờ hai người họ xuất .

      Chúng hộ pháp đứng từ xa nhìn Lôi Ngạo Thiên mặt mày rạng rỡ ôm Tô Nhược Mộng chầm chậm tới, vội vàng vây lại, nhiệt tình hỏi han.

      Nhị hộ pháp: "Phu nhân, người sao chứ?"

      Lục hộ pháp liếc Nhị hộ pháp cái, : "Phu nhân mặt mày tươi tỉnh, nào giống với bộ dạng có chuyện, là ngu ngốc."

      Tứ hộ pháp khẽ vuốt cằm, đồng ý: "Giáo chủ cũng thế, tối qua nhất định bọn họ ...."

      "Ồ.." Chúng hộ pháp đều lần lượt nhìn về phía hai người Tô Nhược Mộng, hẹn mà cùng "ồ" tiếng đầy mập mờ.

      Mặt Tô Nhược Mộng lập tức đỏ lên, vội vàng đổi chủ đề, nhìn Đại, Ngũ, Thất hộ pháp hỏi: "Đại, Ngũ, Thất, các ngươi cũng tới nữa hả? Sao tối qua thấy các ngươi?"

      "Thưa phu nhân, tối qua chúng ta phụng mệnh Giáo chủ tìm kiếm phu nhân trong Nguyệt môn." Ngũ hộ pháp tiến lên, giọng giải thích.

      "À." Tô Nhược Mộng mỉm cười gật đầu, nhìn lướt qua bọn họ sang hai người Đoan Mộc Lệ và Lạc Băng Vũ vội vàng tới: "Tiền bối, Băng Vũ, hai người sao chứ?"

      " sao." Đoan Mộc Lệ nhìn nàng, cười dịu dàng, mắt lại bất giác nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên.

      Chắc vẫn chưa biết thân thế của mình đâu nhỉ? Lôi Cận chưa cho biết, chắc vì sợ thấy áp lực. Nhưng mình lại bất cẩn mà lỡ miệng, tỷ tỷ, là ta phụ phó thác của tỷ.

      Mười tám năm nay, ta chưa từng làm đúng trách nhiệm của người dì, giờ gặp lại , ta nên rời , hay nên ở lại bù đắp cho ?

      Hiếm khi Lạc Băng Vũ yên lặng đứng bên, có lẽ là do áp lực vô hình của Giáo chủ và chúng hộ pháp, nên nàng tìm đề tài để ba hoa nữa.

      Tô Nhược Mộng nhìn theo ánh mắt của Đoan Mộc Lệ, nở nụ cười ấm áp với Lôi Ngạo Thiên, lại dời mắt nhìn nàng, hỏi: "Tiền bối, hay người theo chúng ta trở về Tử Long lĩnh ? Đoán chừng Nguyệt môn chịu để yên, giang hồ cũng biết truyền bao nhiêu tin tức. Giờ người mất hết võ công, nếu cùng với chúng ta, có thể giúp đỡ lẫn nhau, thế thuận tiện hơn."

      Quan hệ giữa Đoan Mộc Lệ và Lôi
      [​IMG]

    4. tieunhu

      tieunhu Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      1,555
      nhầm pic rồi ed ơi....
      honglak thích bài này.

    5. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      nham rui

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :