1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giá lại có một người như em - Lâm Phỉ Nhiên (29 chương) [Hoàn]

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vinhan

      Vinhan Active Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      106
      Chương 25
      nỗ lực cầu mong kết quả hoàn mỹ, chẳng lẽ sai rồi ư?


      Cố Thị giờ từ xuống dưới đều bao trùm bởi bầu khí căng thẳng vì kế hoạch đánh đòn hoàn hảo vào thị trường đại lục. Trước đây, Cố Tây Lương lúc vội vàng Thụy Sĩ cũng là vì hợp đồng với Dung Tư lần này. Từ sau khi Nguyễn Ân trở về, cố gắng hạn chế các cuộc họp và tiệc tùng, cái gì có thể hủy bỏ hủy bỏ sạch , chỉ có điều giai đoạn này cực kỳ quan trọng thể lơ là.

      Cuộc hẹn gặp lần này lẽ ra chỉ có Cố Tây Lương và đại diện của công ty Thụy Sĩ, nhưng đối tác lại cầu Ninh Lam Nhân cũng phải có mặt. Suốt bữa ăn, người đàn ông lịch lãm trong bộ comple kia ngừng mời rượu Ninh Lam Nhân, ta uống được mấy ly liền đỏ mặt. Cố Tây Lương uống đỡ, đoán trợ lý này của mình tửu lượng tương đối tốt, thông thường những người uống rượu dễ đỏ mặt lại lâu say. Hơn nữa, bản thân ta cũng khước từ. Nếu muốn có được vụ hợp tác này, tỏ thành ý là điều cần thiết.

      Cuối cùng đến lúc phải hạ bút ký hợp đồng, chỉ còn thiếu con dấu đỏ nhưng đối phương lại mập mờ để lộ ra ý tứ của mình, thứ ta muốn chỉ có vụ hợp tác béo bở này mà còn có người con mà trong lòng ta ngưỡng mộ.

      “Tôi tự nhận mình là người rất bộc trực, mong giám đốc Cố thứ lỗi. Mọi người đều , mặt người dạ thú, tôi muốn vác cái tội danh này nên xin thẳng, tôi rất thích Ninh.”

      Người đàn ông xong, đánh ánh mắt về phía Ninh Lam Nhân, nhìn đến mức khiến ta cảm thấy da đầu tê rần.

      ta tiếp tục : “ biết Ninh cảm thấy tôi là người thế nào?”.

      Tựa hồ khômg ngờ đối phương lại thẳng như vậy, Ninh Lam Nhân vừa ngạc nhiên, vừa khó xử. ta suy nghĩ xem phải thế nào để chọc giận đối phương, đồng thời đánh mất hợp đồng này. Ba người im lặng, Cố Tây Lương đứng dậy, ôn tồn với người đàn ông kia: “Nếu Ninh đều có tình cảm với nhau, tôi rất vui vẻ góp chút sức vào việc vui này. Nhưng hình như ấy tình nguyện cho lắm nên tôi rất xin lỗi Chúc, có lẽ cả hai phía chúng ta đều cần phải suy nghĩ lại về vụ hợp tác này”.

      xong, Cố Tây Lương lịch gật đầu với đối phương, rồi nhìn Ninh Lam Nhân ý bảo ta đứng dậy.

      Vì từ công ty đến đây nên Ninh Lam Nhân lái xe riêng, hai người cùng nhau ra khỏi cửa lớn của nhà hàng, thấy vẻ mặt ta dường như lo lắng chuyện gì. Bên kia con phố, Hà Diệc Thư nhìn chằm chằm vào hai người họ, hàng lông mày nhíu chặt.

      Ngồi vào trong xe rồi Cố Tây Lương mới mở miệng: “Nhà ở đâu?”.

      “Đường Thiên Thủy.”

      Đến khi xe bắt đầu lăn bánh chầm chậm, Ninh Lam Nhân vẫn xóa tan được nghi vấn trong lòng.

      “Nếu có công ty Dung Tư, chỉ sợ trong quá trình hợp tác, Cố Thị gặp vấn đề về quay vòng vốn. giờ thể tìm được công ty nào thay thế, nhất định kịp tiến độ đề ra.

      Cố Tây Lương gật đầu, gì.

      Ninh Lam Nhân khó hiểu hỏi: “Nếu biết, sao… sao…”.

      ta muốn hỏi, vì sao thuận nước đẩy thuyền làm ông mai luôn? Thành hay thành chẳng phải cuối cùng còn phụ thuộc vào ta ư? Chuyện này đối với tình hình khẩn cấp trước mắt cũng tổn thất cái gì.

      Dường như đoán được suy nghĩ của Ninh Lam Nhân, Cố Tây Lương chớp mắt: “ nghĩ dây vào ta rồi, muốn vứt bỏ lúc nào cũng được hay sao? Tin tôi , chỉ cần bước chân vào tuyệt đối thể nguyên vẹn ra”.

      Đúng rồi. chỉ là người phụ nữ, suy nghĩ chuyện gì cũng đơn giản. Vòng xoáy này khi bước vào chắc chắn thể bước ra mà có tổn thất.

      Thế nhưng, đối với ta mà , đây là cơ hội duy nhất.

      Do dự lúc lâu, Ninh Lam Nhân hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên : “Thực ra, tôi có thể!”.

      Câu này của Ninh Lam Nhân thành công thu hút cái nhìn của Cố Tây Lương. Qua chiếc gương chiếu hậu, có thể nhìn thấy kiên định trong đôi mắt ta.

      “Vì sao đồng ý?”

      Ninh Lam Nhân hỏi lại: “Chẳng lẽ còn ?”.

      Thấp thỏm, lo lắng, chờ đợi câu trả lời, nhưng khi nghe thấy giọng của người đàn ông vang lên là mười phút sau.

      “Tới rồi.”

      Nhìn theo chiếc xe tiến vào đoàn xe nối đuôi nhau đường, Ninh Lam Nhân mím chặt môi. Khi quyết tâm bất chấp tất cả để người, ta hiểu , hi sinh là tránh khỏi.

      Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Ân tỉnh dậy Cố Tây Lương làm. để lại mảnh giấy với lời dặn dò: “Nhớ ăn sáng”.

      ấm áp rất đỗi bình thường. Từ sau khi trở về, mỗi ngày làm đều viết giấy nhắc nhở , đôi khi là nhắc ăn sáng thế này, đôi khi là dặn mặc thêm áo. Nguyễn Ân mỉm cười, cất mảnh giấy cẩn thận sau đó nhìn đồng hồ, xuống giường rửa mặt chải đầu.

      Hôm nay hẹn đến bệnh viện với Cố Nhậm.

      Ra khỏi nhà, Nguyễn Ân rất ngạc nhiên khi bắt gặp Hà Diệc Thư. lúng túng đứng tại chỗ, biết chào hỏi như thế nào. cho cùng , tình địch trở thành bạn chỉ là chuyện trong phim ảnh.

      Trái ngược với Nguyễn Ân, Hà Diệc Thư có vẻ rất thản nhiên. ta đứng ngoài này lâu và do dự xem có nên gõ cửa hay Nguyễn Ân ra. Hà Diệc Thư tháo chiếc kính râm màu hồng xuống, sắc mặt lạnh lùng đổi. Mặc dù hai người có diện mạo khá giống nhau nhưng ràng là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Nguyễn Ân luôn tự cho mình là người thông minh nhưng thực ra trước mặt Cố Tây Lương, có lẽ cả đời này cũng chẳng thông minh nổi.

      “Tôi đến để nhắc nhở , cảnh giác với Ninh kia!”

      Nguyễn Ân mù mờ khó hiểu, Ninh nào?

      Trông vẻ mặt ngơ ngác của Nguyễn Ân, Hà Diệc Thư nhụt chí : “Nữ trợ lý mới của Cố Tây Lương, chẳng lẽ biết?”.

      À, là chuyện này! Cố Tây Lương từng qua với về chuyện Lục Thành xin thôi việc, nhưng cũng hỏi quá nhiều. giờ lại có người đến với , cần cảnh giác với trợ lý mới của , mà người đó lại là Hà Diệc Thư. Chuyện này…

      để Nguyễn Ân kịp thắc mắc, Hà Diệc Thư đeo kính lên rồi dời . ta làm sao nhận ra, Nguyễn Ân được thoải mái trước tồn tại của mình?

      Người đàn ông ấy, cả hai đều từng sâu đậm.

      Thấy đối phương đột ngột xuất , rồi đột ngột biến mất, bao nhiêu câu hỏi của Nguyễn Ân đều chưa kịp ra. Bỗng, Hà Diệc Thư dừng chân, quay đầu lại. Vì cách lớp kính mắt nên Nguyễn Ân thấy vẻ mặt của ta.

      Hà Diệc Thư lên tiếng: “Thực ra, tôi còn nợ câu cảm ơn”.



      “Nguyễn Ân, cảm ơn , cho dù xuất phát từ lý do gì chăng nữa vẫn là cứu tôi.”

      Cảm giác lúc này có phải chính là nụ cười xóa tan thù hận hay ? Tuy hai người đến mức là kẻ thù, cùng lắm chỉ là đối thủ trong ván cờ tình mà thôi. Nhưng dẫu sao Nguyễn Ân vẫn cảm thấy nhõm hẳn.

      cần đâu.”

      Quên, cũng chính là loại tự do.

      Gần trưa, Cố Tây Lương lái xe về nhà vì quên tập tài liệu quan trọng, nhưng thấy bóng hình quen thuộc của ai kia giống như mọi ngày, ngồi xem phim hoặc viết tiểu thuyết. Lúc xuống xe thậm chí còn nghĩ dọa giật mình cái, rồi trách móc vài câu: có phải bỏ bữa rồi ?

      Nhưng có ai trong nhà, Cố Tây Lương chợt thấy hụt hẫng. lấy động gọi điện cho Nguyễn Ân, nhưng ngẫm nghĩ lúc lại thôi.

      nên cho tự do và tin tưởng.

      Cầm theo tập tài liệu ra khỏi nhà, xe chạy con đường giữa hai dãy biệt thự, bỗng Cố Tây Lương thấy chiếc xe màu đen quen thuộc chạy qua. Trực giác của luôn chính xác, ánh mắt cũng tinh tường nhận ra ngồi ở vị trí ghế phụ kia.

      Đó chẳng phải người mà trái tim luôn nhớ nhung đấy ư?

      trùng hợp này khiến người ta vui chút nào.

      Lái xe sát vào lề đường, đôi mắt Cố Tây Lương tối tăm lại, rốt cuộc kiềm chế được mà lấy di động ra gọi vào dãy số thuộc nằm lòng kia.

      Ảnh đại diện của số liên lạc kia lên màn hình điện thoại, đôi môi chu lên vẻ giận dỗi. Đó là lần giành thắng lợi trong cuộc đấu khẩu với Nguyễn Ân, Cố Tây Lương ngồi bên cạnh chụp trộm được vẻ mặt tức giận của .

      Di động rung báo hiệu cuộc gọi kết nối thành công, giọng nữ mềm mại truyền tới tai : “Có chuyện gì thế? Sao tự dưng gọi điện cho em…”.

      Giọng điệu của tràn ngập dè dặt.

      thăm dò . Người vợ bé của thăm dò .

      Cố Tây Lương đột nhiên rất muốn cười.

      Bỏ qua câu hỏi của Nguyễn Ân, : “ làm gì thế? Ăn cơm chưa?”.

      Nghe thấy khẩu khí bình thường của Cố Tây Lương, Nguyễn Ân mới thả lỏng chút, chắc là có việc gì đâu.

      “À, em xem phim, lát nữa ăn. ăn chưa?”

      Đây là lần thứ hai dối , nhưng Nguyễn Ân cảm thấy như mình dối hàng nghìn hàng vạn lần rồi. Trái tim đập thình thịch, cảm giác toàn thân bị đẩy xuống vực sâu đáy.

      tự vệ của Cố Tây Lương càng chồng chất càng thêm dày, đáy lòng cũng trở nên lạnh lẽo.

      nỗ lực cầu mong kết quả hoàn mỹ, chẳng lẽ sai rồi ư?

      chiều chuộng , để tự ý làm những việc muốn, hi vọng bù đắp những thương tổn trước kia mình gây ra cho , chẳng lẽ là sai rồi ư?
      Chris thích bài này.

    2. Vinhan

      Vinhan Active Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      106
      Chương 26

      là cuối năm.

      Cả thành phố bị trận khí lạnh tăng cường tập kích.

      Nguyễn Ân hàng ngày đều trốn trong ngôi nhà ấm áp, nghĩ đến chuyện ra ngoài, chỉ bớt chút thời gian mỗi tuần lần cùng Cố Nhậm đến bệnh viện. Hôm nay là cuối tuần, hiếm có dịp nào Cố Tây Lương tăng ca, nấu canh gà tẩm bổ cho .

      Bưng bát canh thơm phức lên gác, Nguyễn Ân mở cửa phòng ngủ vào gọi người nào đó chưa dậy. Có lẽ do quá yên tĩnh nên tiếng dép loẹt quẹt dù rất nhưng vẫn khiến Cố Tây Lương tỉnh giấc.

      mở mắt, thấy Nguyễn Ân hai tay bưng miệng bát canh nóng hổi, bước chân vội vàng về phía mình. đặt bát canh xuống tủ đầu giường, sau đó đưa tay lên chạm vào vành tai mà xoa để cho hết bỏng. Cố Tây Lương bị cử chỉ của làm cho bực bội.

      Cảm giác vợ chồng thường ngày, có lẽ chính là như vậy.

      ôm lấy eo , kéo ngã nhào xuống giường, đẩy mái đầu yên phận của vào hỏm vai mình, sau đó tiếp tục nhắm mắt ngủ.

      tuần nay bận rộn đến mức Cố Tây Lương có lấy giấc ngủ tử tế, rốt cuộc cũng có cơ hội nghỉ ngơi, hơn nữa trong chăn ấm thế này, chẳng muốn ra ngoài. Thấy chẳng mấy khi nổi tính xấu như vậy, tâm trạng Nguyễn Ân tốt hẳn lên, cho dù bên ngoài gió vẫn rít gào, nhưng cảm thấy cảnh vật tươi đẹp. Tính ham vui lại nổi lên, ngẩng đầu khỏi hỏm vai Cố Tây Lương, chống cằm lên khuôn ngực săn chắc của , mở miệng từng chữ:

      “Cố, tiên, sinh.”

      “Giám, đốc, Cố.”

      “Cố, Tây, Lương.”

      Theo cái miệng nhắn mở ra rồi ngậm vào, chiếc cằm của Nguyễn Ân cử động khiến các khớp xương ngực Cố Tây Lương khẽ đau nhức, nhưng chủ yếu là cảm giác ngứa ngáy.

      Khóe miệng, cong lên, lúc lâu sau nhịn được, cười để lộ cả hàm răng.

      Ngu ngốc và thông minh thực ra chỉ khác nhau điểm, người thông minh thích suy đoán trái tim người khác, người ngốc nghếch thích giao trái tim cho kẻ khác. Vậy đổi trái tim lấy trái tim là ngốc nghếch hay thông minh?

      Sợ canh gà nguội ngon, Nguyễn Ân đùa nữa, vươn tay chạm khẽ vào khuôn mặt : “Dậy uống canh rồi ngủ tiếp, em nấu rất lâu mới xong đấy”.

      Ngón tay Cố Tây Lương quấn lấy lọn tóc cong cong của , hế có ý định dậy. từ từ nhắm mắt lại, đưa ra cầu: “Thế hôn cái ”.

      Cảm nhận được đánh vào ngực mình cái, hơi nhíu mày, nhưng chưa kịp nghe thấy cao giọng: “Sao lại biết xấu hổ như thế chứ?”.

      Sau đó, Cố Tây Lương bất ngờ mở mắt, giả vờ giận dỗi lườm cái. Nguyễn Ân nhướng lên hôn vào má trái của , thầm: “Sao em lại thích hôn như thế này nhỉ? Sao em lại biết xấu hổ như thế nhỉ?”.

      Dù hơi gượng ép nhưng Cố Tây Lương vẫn vui vẻ nhận lấy, ngồi dậy, gật đầu : “Ừ, đúng là biết xấu hổ”.

      Bát canh gà vốn dành cho Cố Tây Lương nhưng cuối cùng Nguyễn Ân lại bị dụ uống cùng. Nhiệm vụ hoàn thành, Cố Tây Lương tiếp tục nằm ngủ, đương nhiên là tóm người nào đó ngủ cùng mình.

      Căn phòng tĩnh lặng, nhịp tim hai người vang lên đồng điệu. Hình ảnh minh họa chính xác cho bốn chữ “đầu bạc răng long”.

      Tưởng ngủ, nhưng lát sau Nguyễn Ân lại nghe thấy giọng vang lên phía đầu.

      “Mai có bận việc gì ?”

      đồng ý đến bệnh viện với Cố Nhậm, Nguyễn Ân biết nên gật hay nên lắc, đành hỏi: “Có chuyện gì à?”.

      Cố Tây Lương cũng trả lời , chỉ : “Ừ, em bận gì ?”.

      tránh được, Nguyễn Ân gật đầu: “Mai… em phải ký hợp đồng với công ty xuất bản, hẹn trước với họ rồi”.

      chợt cảm nhận được vòng tay run lên chút rồi thôi, trái tim của cũng vì thế mà giật thót.

      Hóa ra, việc dối phải ai cũng có thể làm được. Dù sao vẫn chưa tới mức dối thành tật, có lẽ là vì biết, Cố Tây Lương phải đối tượng mà mình nên lừa dối. thực hoảng sợ, sợ ngày những lời dối trá của mình bị vạch trần. Dù làm chuyện gì có lỗi với , nhưng hiểu rất , trong mắt , dối là hành vi thể nào tha thứ.

      Im lặng vài giây.

      “Hủy , hoặc hẹn họ hôm khác.”

      “Có việc gì quan trọng lắm à? Hợp đồng này em kéo dài khá lâu rồi.”

      Lời dối làm tổn thương người khác ở chỗ, sau khi dối, bạn thường bịa đặt thêm càng nhiều điều để che giấu lời dối ban đầu.

      Nguyễn Ân muốn làm vậy, muốn, nhưng buộc phải làm. thậm chí thể tưởng tượng chuỗi ngày tháng này bao giờ mới kết thúc, chỉ có thể thầm cầu nguyện cho Cố Nhậm mau chóng khỏi bệnh. Nỗi hổ thẹn và dằn vặt này, chắc chắn có ngày bức đến ngộp thở.

      được.” Khẩu khí của Cố Tây Lương đột nhiên tràn ngập mệnh lệnh. “Nguyễn Nguyễn, lần này nghe lời được ? Nhất định phải nghe !”

      Ảo giác ư? Vì sao lại cảm nhận được trong giọng của thấp thoáng cầu khẩn và hoang mang.

      “Em… em về sớm được ? Về ăn tối cùng , nhé.”

      Cơ hồ là nhượng bộ trong tiềm thức, Cố Tây Lương mấp máy môi rồi “ừm” tiếng, sau đó yên tâm chìm vào giấc ngủ.

      Đây chính là chất độc của tình . Nếu định trước bị mê muội, xin hãy để tôi vĩnh viễn đừng tỉnh dậy.

      Hôm nay, Cố Nhậm có vẻ kỳ lạ, lần đầu tiên chủ động đề nghị nằm viện. Nguyễn Ân sáng sớm tất bật chạy làm thủ tục nhập viện, mua thuốc, sau đó ngồi quan sát ống truyền dịch, khi nào hết gọi y tá đến đổi. Thực ra những việc này đều có y tá chăm sóc đặc biệt làm, nhưng Cố Nhậm hề mở miệng bảo Nguyễn Ân nghỉ ngơi. thích trông thấy bận rộn vì mình như thế, giống như người vợ đối với chồng mình, lo lắng, xa rời.

      Cốc nước bên miệng khẽ lắc lư sánh ra ngoài chút, Cố Nhậm mỉm cười, dịu dàng cầm khăn giấy lau cho , Nguyễn Ân né tránh, hoảng loạn cầm lấy khăn giấy tự mình lau, sau đó đứng dậy, cầm túi xách chuẩn bị ra về.

      Cố Nhậm, hôm nay em thể đợi cùng ra viện được, Tây Lương ở nhà, em muốn về nhà ăn cơm với ấy…”

      xong, đợi trả lời, xoay người bước nhưng cổ tay bị ai đó giữ lại. quay đầu nhìn Cố Nhậm, nằm giường bệnh, ánh mắt phóng ra ngoài ô cửa sổ.

      “Em đồng ý để ở lại đây mình.”

      “Nhưng…”

      Nguyễn Ân muốn giải thích, nhưng thanh lạnh lẽo của Cố Nhậm cắt ngang: “Nguyễn Nguyễn, em đồng ý với rồi”.

      Bàn tay vẫn chịu buông, khăng khăng giống như đứa trẻ đòi kẹo. Nguyễn Ân đột nhiên nhớ lại quãng thời gian đầu ở Mỹ, khi tuyệt thực hình như cũng bướng bỉnh như thế này? Ấu trĩ, ích kỷ! Ngày ấy, Cố Nhậm phải tốn bao nhiêu công sức để mà nhẫn nại, để mà thông cảm, để mà bao dung ? phải dùng bao nhiêu lời ngon ngọt để dỗ dành ? Nghĩ đến điều đó, Nguyễn Ân lại mềm lòng.

      Muộn chút chắc sao đâu?

      Thế là, ngồi xuống.

      Lần này, ở lại đến tận chín giờ tối. Chiếc bình truyền dịch tựa như bao giờ hết, cứ bình này tiếp nối bình kia. Nguyễn Ân bắt đầu nôn nóng, cầm di động ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại cho Cố Tây Lương.

      Chuông mới reo tiếng có người nghe.

      “A lô.”

      Nguyễn Ân thấp thỏm.

      “Tây Lương…”

      .”

      đợi thành giải thích.

      Nhưng…

      “Biên tập viên mời ăn cơm, giờ chắc em chưa về được…”

      Đầu dây bên kia im lặng, Nguyễn Ân dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của .

      cả gan thăm dò.

      !”

      Giọng của Cố Tây Lương lại vang lên, truyền tới lỗ tai Nguyễn Ân. Ngữ điệu gấp, cũng chẳng bình lặng, mà là cực kỳ lạnh lẽo, lạnh lẽo vô tận.

      “Đột nhiên nhận ra bản thân ngu ngốc. Nguyễn Ân, em cũng vậy, ngu ngốc đến mức liên tiếp bị tổn thương, liên tiếp thất vọng, hi vọng, rồi lại thất vọng.”

      Sau đó là chuỗi tít tít liên hồi báo hiệu cuộc gọi bị ngắt. Đầu óc Nguyễn Ân ong ong.

      ngỡ mình nghe nhầm, hoặc Cố Tây Lương nhận nhầm người. Bằng , vì sao lại vô duyên vô cớ những lời khó hiểu như thế? Thế nhưng phải, gọi chính xác tên , Nguyễn Ân, phải Nguyễn Nguyễn, càng mang theo bất cứ cảm xúc nào.

      Cảm nhận xảy ra chuyện gì, Nguyễn Ân rất sợ hãi.

      Ninh Lam Nhân ngồi ở sofa nghe tin tài chính, bất ngờ nhận được điện thoại của Cố Tây Lương. mở to mắt, lập tức nghe máy.

      “Giám đốc?”

      hề vòng vo mà thẳng vào việc chính.

      “Tôi ở dưới nhà , cùng tôi đến bệnh viện chuyến.”

      Có những niềm hạnh phúc tựa chiếc đồng hồ cát, chậm rãi chảy, chậm rãi đếm ngược.

      Năm, bốn, ba, hai,

      Chuyện gì cần xảy ra cuối cùng vẫn xảy ra, bất kể bạn chuẩn bị cho nó hay chưa. Cuộc đời này vốn thích chơi trò đánh bất ngờ.

      Cố Tây Lương đột ngột tắt máy, Nguyễn Ân đứng ngây ngốc ngoài cửa chừng nửa phút mới định thần lại, sau đó hoảng loạn quay vào phòng bệnh.

      Trông thấy gương mặt , Cố Nhậm mới thở phào hơi. cứ tưởng rồi, cứ tưởng mình lại lần nữa thua cuộc. Thấy Nguyễn Ân thấp thỏm ngồi xuống bên giường, mặt viết mấy chữ hồn bay phách lạc, gạt mấy sợi tóc mái lõa xõa trước mặt , : “Sao thế? Trời lạnh mà sao em lại đổ mồ hôi?”

      Nguyễn Ân đưa tay lên quệt trán, bấy giờ mới nhận ra trán mình ướt đẫm mồ hôi, bất giác trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi. hi vọng mình nghe nhầm, hi vọng vừa rồi chỉ là ảo giác. Nhất định thế.

      biết, em biết…”

      Ánh mắt che giấu được tâm trạng hoảng loạn.

      Cố Nhậm đoán được gọi điện cho ai, cũng lờ mờ đoán được nội dung ra sao. có chút đành lòng, còn có, chút đau đớn. Cơ hồ như kịp cân nhắc, kịp nghĩ ngợi, vương tay đặt sau gáy Nguyễn Ân, khẽ kéo lại gần rồi hôn lên trán.

      Sau đó, cửa phòng bệnh bị mở ra, bắt đầu vở hài kịch mới.

      Trong ván cờ tình cảm, ai cũng từng cẩn trọng cân nhắc xem rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể chung sống hòa thuận với người kia. Là nhau sâu đậm, chiếm đoạt đối phương?

      xuất đột ngột của Cố Tây Lương như cơn sóng thần đáng sợ. Đương nhiên, điều đó đúng với mình Nguyễn Ân, người còn lại chỉ thoáng ngạc nhiên chút. Nguyễn Ân còn chưa hết kinh hãi sau nụ hôn kia hình ảnh Cố Tây Lương xuất trong tầm nhìn. Thế nhưng, từ lúc bước vào cửa, ánh mắt chưa hề dừng lại người .

      Cố Nhậm nửa vô tình nửa cố ý liếc Nguyễn Ân, rồi lại nhìn sang cậu em trai ruột của mình, định lên tiếng Cố Tây Lương trước: “ cần nhìn người khác. ai gì với em cả”.

      Người khác, người khác, người khác…

      thể phủ nhận, hai chữ ấy như lưỡi dao, đâm thủng trái tim Nguyễn Ân, đau đớn vô cùng.

      ràng hôm qua hai người còn dùng vòng tay của mình sưởi ấm cho đối phương, ràng đêm qua còn ngọt ngào muốn dứt, vậy mà lúc này đây trở thành người khác.

      Đây là lần đầu tiên Cố Nhậm bị người khác cạnh khóe đến mức được lời nào, cứng nhắc mở miệng: “ liên quan tới Nguyễn Nguyễn, chỉ tại muốn mọi người lo lắng”.

      Nguyễn Nguyễn.

      Chẳng lẽ biết, cái tên ấy thốt ra từ miệng khiến tôi khó chịu đến cỡ nào?

      Cố Tây Lương cười khẩy, thái độ hoàn toàn đối lập với dáng vẻ đứng đắn của .

      “Sao lại thế? trai em, sức khỏe của vốn là chuyện em nên quan tâm.”

      Cố Nhậm phủ nhận: “Ông ngoại có biết ?”.

      Cố Tây Lương ngồi xuống mép giường bên kia, đối diện với Nguyễn Ân, tỏ ra rất nhẫn nại trả lời câu hỏi của Cố Nhậm.

      “Đương nhiên là ”, giọng bỗng dưng trầm xuống, “Em làm sao dám đễ ông biết rằng, đứa cháu ngoại mà ông luôn tin tưởng, luôn cho rằng là người chín chắn, lại nghiễm nhiên đem sức khỏe của mình ra làm trò đùa chỉ vì chuyện đương? Nếu ông biết , chắc chắn phẫn nộ đến mức ngất liệm. Lúc ấy, sợ rằng người phải nhập viện lại là ông”.

      Câu của Cố Tây Lương khiến thần trí Nguyễn Ân trở nên mờ mịt. Thế là thế nào? hiểu, hiểu gì hết.

      Cố Nhậm nhíu mày: “ hiểu ý chú”.

      Cố Tây Lương trả lời mà quay đầu , gọi Ninh Lam Nhân ở ngoài kia vào.

      Ninh Lam Nhân cầm tập tài liệu trong tay, đứng yên vẻ chần chừ. Lúc này ta có phần kích động. người đàn ông, vì người mình thích mà có thể làm cả chuyện này? Là ấy quá mạnh mẽ, hay những người khác đủ dũng cảm? Có lẽ, chỉ khi nỗ lực hết sức như vậy, về sau bản thân mới cảm thấy hối hận chăng?

      Thấy Ninh Lam Nhân bất động, Cố Tây Lương cau mày gọi tên lần nữa. Lúc này, Ninh Lam Nhân mới kiên định vào, giao tập tài liệu cho Cố Nhậm.

      Tiếp đó, Cố Tây Lương được chứng kiến thay đổi ngoạn mục vẻ mặt người đàn ông đối diện.

      trai, có thể thưởng thức sắc mặt này của , quả nhiên dễ dàng.

      Quẳng tập tài liệu lên đầu giường, Cố Nhậm giận dữ : “Mày điều tra ?”.

      khi trắng ra rồi Cố Tây Lương cũng cần vờ tỏ ra lịch với đối phương nữa, đứng dậy, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh băng, ra đòn cuối cùng, đẩy tất cả mọi người vào địa ngục.

      điều tra sao em biết được loại kháng thể mà mỗi tuần lần đều đến bệnh viện để truyền thực ra chỉ là loại vi ta min rất phổ biến? điều tra sao em biết cái gọi là ung thư gan kia chỉ là màn giả tạo có chủ ý?”

      Đoàng!

      Cố Tây Lương vừa dứt lời, Nguyễn Ân gần như ngất xỉu.

      Làm ơn ai đó hãy với đây phải ! Bao nhiêu lo lắng của dành cho Cố Nhậm, bao nhiêu lừa dối của đối với Cố Tây Lương, đều chỉ vì màn lừa gạt này ư? Đúng là câu chuyện cười hay ho nhất mà từng gặp trong đời này.

      Ánh mắt vô thức phóng về phía Cố Nhậm nhưng né tránh, áy náy lại áy náy, giống như với hai chữ: “xin lỗi”. Bỗng nhớ đến đêm Giáng sinh ấy, bản thân tràn đầy tin tưởng mà câu: “Cố Nhậm mà em biết, dối em”.

      Hóa ra, lòng tin dành cho người lại dễ dàng bị chà đạp đến vậy.

      Cố Tây Lương vẫn dừng lại, giọng cuốn hút tiếp tục vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng.

      trai thân mến, lần nữa nhờ có mà em học thêm được điều, được tin tưởng bất cứ ai.”

      Sau đó, nhìn thẳng vào đôi mắt của Nguyễn Ân, lặp lại: “Bất cứ người nào!”.

      Giống như lúc xuất , Cố Tây Lương đột ngột biến mất. gương mặt tuấn tú hề có lấy chút lưu luyến.

      Câu vừa rồi là cho Nguyễn Ân nghe. gần như vô thức đuổi theo Cố Tây Lương, giữ lấy cánh tay , đôi môi mấp máy muốn giải thích. Nhưng biết gì đây? Vốn hề có hiểu lầm, cho dù xuất phát từ bất kỳ lý do gì chăng nữa vẫn là dối , hết lần này tới lần khác.

      Tây Lương quay đầu, ngập ngừng lúc rồi : “Nguyễn Ân, em còn nhớ mình từng gì với Diệc Thư ? Em , vì ấy tin tưởng nên bọn mới để mất nhau. Vậy tại em sao?”.



      “Em biết điều gì khiến đau lòng ? phải là những lời dối của em, mà là, suy cho cùng, em cũng giống ấy năm xưa, hề tin tưởng !”



      “Nếu có, cho dù rất thôi, chuyện hôm nay chẳng xảy ra! cố gắng bảo vệ em, để em chịu bất cứ nỗi ấm ức nào, để em bị tổn thương thêm lần nào nữa, nhưng em lại liên tiếp đẩy tới trước họng súng.”



      vô dụng đến vậy ư? đáng được tin tưởng đến vậy ư?”

      Cố Tây Lương lúc những lời này, hoàn toàn mất phong độ bấy lâu của mình.

      chậm rãi tách bàn tay của Nguyễn Ân, vào thang máy vừa mới mở ra, Ninh Lam Nhân theo sau. Mãi đến khi hai người đứng trong thang máy, Nguyễn Ân mới định thần lại, nhưng cánh cửa khép vào. Gương mặt lạnh băng của Cố Tây Lương dần dần bị che khuất, rồi mất hẳn.

      vội vã nhào tới nhưng muộn. chịu từ bỏ, cứ đập tay vào cánh cửa liên hồi, đến nỗi cả bàn tay đều sưng đỏ. Cánh cửa kia dường như ngăn cách hai người ở hai thế giới khác nhau, bao giờ mở ra nữa.

      Nguyễn Ân cảm thấy có dòng chất lỏng chảy ra từ khóe mắt, sau đó đôi tay từ sau lưng ôm lấy , giọng của Cố Nhậm vang lên đỉnh đầu: “Nguyễn Nguyễn, đừng như vậy, xin em”.

      Nguyễn Ân lập tức ép nước mắt chảy ngược vào trong, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt như nhìn người xa lạ.

      “Em cũng cầu xin , đừng quay lại khuấy đảo cuộc sống bình yên của em nữa!”

      Nếu loại tổn thương, lời dối có thể được tha thứ hay ? ai có nghĩa vụ phải tha thức cho dối trá ấy.

      Cố Tây Lương lại bị cảm giác phẫn uất làm cho ngộp thở. Lần đầu tiên là khi nghe tin Nguyễn Ân chết mà mất hết ý chí, tiếp theo là lần này.

      Hình ảnh hoảng hốt đuổi theo lại thấp thoáng lên trong đầu, Cố Tây Lương kéo cà vạt, cởi áo vest. Ninh Lam Nhân lặng yên đứng bên cạnh theo dõi từng động tác của . Cố Tây Lương lúc này hoàn toàn khác với khi nghiêm trang trong bộ comple lịch lãm, cả người toát lên vẻ gợi cảm mạnh mẽ.

      Ra khỏi thang máy trong trạng thái thất thần, Cố Tây Lương cẩn thận va vào gã cao to lỗ mãng. Đối phương khinh khỉnh lên tiếng chửi mắng. Cố Tây Lương chẳng nghe gã lầu bầu cái gì, chỉ cảm thấy bên tai ong ong, khiến tâm tình càng thêm phiền muộn. ném chiếc áo vest xuống đất, quay đầu lại, tặng cú đá lên cổ gã. Nhìn vẻ ngoài to lớn lực lưỡng nhưng thực chất người đàn ông kia khá “yểu điệu”, thể chống cự được tập kích bất ngờ của Cố Tây Lương. Gã ngã nhào đất, miệng ngừng chửi bới, Cố Tây Lương xông tới muốn đánh tiếp nhưng Ninh Lam Nhân kịp thời ngăn lại.

      “Mặc dù ở đây là bệnh viện, bị thương có thể cấp cứu kịp thời, nhưng giết người là phạm pháp. tỉnh táo lại !”

      Tất cả mọi người đều tỉnh táo, vì sao phải tỉnh táo? nực cười.

      phải thần thánh, càng phải là biết mệt.
      Hiền KyuChris thích bài này.

    3. Vinhan

      Vinhan Active Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      106
      Chương 27
      Cả đời này chỉ phải suy đoán tâm tư của người là chuyện vô cùng hạnh phúc!

      Giữa những thanh huyên náo, Cố Tây Lương ngồi ở quầy bar, uống cạn ly brandy trong tay. Lần đầu tiên bước chân vào cái nơi nhốn nháo này, có lẽ, chỉ muốn mượn chính cái ồn ào của nó để xua đuổi nỗi phiền muộn trong lòng.

      Dù sao brandy cũng là rượu mạnh, Cố Tây Lương ngụm uống cạn, tránh khỏi bị sặc. Ninh Lam Nhân nhíu mày, chịu nỗi đau tình trường, nhất định cứ phải chuốc cho mình say mềm mới được ư?

      Ninh Lam Nhân giằng lấy ly rượu trong tay Cố Tây Lương, giọng điệu cũng câu nệ như cấp dưới chuyện với cấp : “ muốn được nữa phải ?”.

      Cố Tây Lương liếc nhìn ta, giật lại ly rượu, lên mặt bàn, nhân viên phục vụ rót rượu vào ly. Ninh Lam Nhân gì, tiếp tục cướp lấy cái ly đầy, vẻ mặt của ta lúc này lên vẻ kiên quyết rất giống ai đó.

      Cố Tây Lương cũng rất muốn chuốc mình say, nhưng thể, rất tỉnh táo, hồ đồ đến nỗi nhận nhầm người. Có lẽ, nếu đối phương là Nguyễn Ân, nghe theo .

      uống rượu là gì? thậm chí còn có thể vì mà mất cả lý trí nữa kia mà!

      muốn tiếp tục chơi trò cướp giật với Ninh Lam Nhân, Cố Tây Lương cầu nhân viên phục vị lấy cho mình cái ly khác. Ninh Lam Nhân đành chịu, ta chỉ có hai bàn tay, dù có cướp được ly nữa, nhưng ly tiếp theo sao? Đối đầu với người đàn ông này, chắc chắn người chịu thiệt ta, vì thế Ninh Lam Nhân đặt chiếc ly trở lại chỗ cũ.

      Cố Tây Lương uống ngụm rượu, chậm rãi hỏi: “Sao còn chưa ?”

      Có nên ra ? Nên ?

      Ninh Lam Nhân do dự. Những lời này khi ra, có lẽ chờ đợi ta ở phía trước là con đường lối quay đầu.

      Nhưng chẳng phải từng có người thế này, tình là tất cả! Vì mà trở nên ngu ngốc nào có đáng gì? Vì mà sẵn sàng lao đầu vào chỗ chết cũng đâu có sao? Nếu bước đầu tiên cho dù có đâm vào bức tường cũng được phép quay đầu.

      “Tôi nghĩ cần người ở bên an ủi.”

      Ly rượu vừa đặt bên môi chợt khựng lại. Cố Tây Lương quay đầu, mắt nheo lại, sau đó nở nụ cười. nhìn chằm chằm Ninh Lam Nhân, giọng đầy mê hoặc: “ thích tôi?”.

      Giống như biết trước nhận được câu hỏi này, Ninh Lam Nhân chỉ mất vài giây chần chừ rồi kiên định đáp: “Đúng”.



      “Em thích ! đừng hỏi lý do, vì chính em cũng biết. Thích người, đôi khi cần rất nhiều thời gian, đôi khi lại là chuyện xảy ra chỉ trong cái chớp mắt.”

      Cố Tây Lương nhếch môi, lại uống ngụm rượu. Thơm nồng cách kỳ lạ.

      “Tôi hỏi lý do, nhưng tôi có thể hỏi , thích tôi nhiều đến mức nào được ?”

      Thực ra, câu hỏi này vốn là điều mà Cố Tây Lương rất muốn hỏi Nguyễn Ân. cũng tha thiết muốn hỏi : rốt cuộc có tài đức gì hơn người mà khiến em hết lòng như vậy?

      Chỉ có điều, biết có còn cơ hội để hỏi nữa hay .

      Ninh Lam Nhân mím môi, rất lâu mới mở miệng: “ thử xem chẳng phải biết ngay sao?”.

      Nhận được lời mời mọc trực tiếp như vậy, lại là của có tài, có sắc, có cá tính, thử hỏi mấy người đàn ông từ chối?

      Cố Tây Lương chớp mắt cái, : “ chắc chắn?”.

      “Chắc chắn!”

      Trong căn phòng ở khách sạn Khải Duyệt.

      Cố Tây Lương đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn làn xe cộ lao dưới ánh đèn vàng vọt. người đàn ông vộ vã chạy về phương hướng nào đó, ta đuổi theo điều gì? Ai đợi ta sao? Người ? Con ? Hay là vợ?

      Danh từ cuối cùng trong chuỗi suy đoán kia khiến bụi gai trong ngực Cố Tây Lương nhanh chóng mọc lên um tùm.

      chờ ? Giống như tối nay ở nhà chờ , thấp thỏm, và tuyệt vọng…

      Cảm nhận được vòng tay ôm lấy mình từ phía sau, mức độ lỏng chặt phải là của cái ôm quen thuộc kia. Cố Tây Lương bất giác nhíu mày, hề do dự gạt tay đối phương ra, sau đó quay đầu lại.

      Ninh Lam Nhân mới tắm xong, người quấn chiếc khăn bông to. ta ngây thơ cho rằng đến khách sạn cùng người đàn ông chỉ để tán gẫu, ta chuẩn bị sẵn tinh thần. Cố Tây Lương nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, mí mắt đóng lại chốc lát rồi mở ra.

      “Hỏi lần cuối cùng, xác định?”

      nực cười. ta tới bờ vực rồi, chẳng lẽ còn muốn quay đầu ư? Ninh Lam Nhân đáp, mà hỏi ngược lại: “Nếu xác định em theo tới đây làm gì?”.

      Sau đó, Ninh Lam Nhân cảm nhận được gương mặt kia mỗi lúc gần sát lại, ta lần nữa chủ động ôm lấy bờ vai .

      Ánh đèn trong mỗi ô cửa lần lượt tắt lịm, cả thành phố chìm vào cái ảm đạm của đèn đường.

      Do dự, phản bội, ngoài ý muốn. Chỉ cần lần, cũng đủ để khiến tình tàn lụi.

      Taxi dừng trước cửa nhà, Nguyễn Ân trả tiền rồi xuống xe, vội vàng chạy vào nhà, nôn nóng muốn tìm bóng dáng kia.

      Vừa đứng trước cửa lớn, sững người.

      Có lẽ từ lúc chào đời đến nay, đây chính là cảnh tượng tuyệt vời nhất mà từng chứng kiến.

      Con đường dẫn lối vào cửa biệt thự được trải đầy cánh hoa hồng bạch, tầng tầng lớp lớp chống chất lên nhau, rất dày, đến nỗi nhìn thấy mặt đường, chỉ có màu trắng tươi đẹp ngập trong mắt.

      Hai bên là những khóm cây xếp so le, tất cả đầu là đèn ngũ sắc, bên này mờ bên kia sáng, đổi đổi lại liên tục. ràng chỉ là đoạn đường mất mười giây, nhưng Nguyễn Ân lại tốn những mười phút mới hết.

      Lấy chìa khóa ra mở cửa, điều hi vọng chính là được nhìn thấy Cố Tây Lương đứng ở ngay cửa, tươi cười với : “Nguyễn Nguyễn, thực ra hề giận em, vừa nãy bị dọa sợ lắm phải ?”.

      Thế nhưng, có. Cả căn nhà đều được bật đèn sáng trưng, tiếc rằng có bóng dáng thân thuộc tìm kiếm.

      có vòng tay ôm ấp.

      có giảng hòa.

      Thay dép, vào trong nhà, Nguyễn Ân mới phát phòng khách, bếp, khắp mọi ngõ ngách đều được trải cánh hoa hồng bạch, cơ hồ những đóa hoa trắng thanh cao kia đều vì ai đó mà nở rộ trong đêm.

      Thời tiết rất lạnh, cho dù có khắp các cửa hàng hoa tươi trong thành phố cũng chỉ thấy lác đác vài bông hoa hồng, hơn nữa còn chúm chím như quả cà, làm gì được tươi đẹp như trong mùa.

      Mặt đất đầy hoa tươi thế này, rốt cuộc là ai làm và phải tốn bao nhiêu công sức để hoàn thành?

      Giẫm lên tấm thảm hoa hồng mà , Nguyễn Ân bước vào phòng ngủ. Cửa khép hờ, nhàng đẩy, màn kim tuyến vàng óng ánh ào ạt rơi xuống, vương tóc , vai . tiếp vào trong, Nguyễn Ân chợt muốn bóp chết mình.

      quên, quên mất hôm này là kỉ niệm ngày kết hôn của hai người.

      Bức ảnh du lịch của hai người treo phía đầu giường được thay bằng ảnh cưới. Gương mặt dâu tràn ngập hạnh phúc, mặc dù chú rể hơi cứng ngắc, hề có lấy chút vui vẻ, nhưng giờ phút này Nguyễn Ân lại cảm thấy nó rất đáng trân trọng. Quan trọng hơn là, xung quanh khung ảnh được bao bọc bởi những bông hoa hồng bạch xếp thành hình trái tim cực lớn.

      Bất chấp tất cả, Nguyễn Ân lấy di động, gọi tới số điện thoại của người đàn ông duy nhất được phân nhóm trong danh bạ, thầm muốn xin lỗi, xin lỗi. Ấn nút gọi , Nguyễn Ân hấp tấp kề di động bên tai, dường như sợ nghe sót mất chữ nào, miệng lẩm nhẩm: “Nhận … nhận …”.

      lần lại lần, giọng nữ thánh thót vang lên trong điện thoại: “Xin lỗi, thuê bao quý khách gọi tắt máy”.

      Bao nhiêu kiềm chế suốt buổi tối cuối cùng cũng chịu yên phận. Nguyễn Ân quẳng di động sang bên, ngã nhào xuống chiếc giường mềm mại mà gào khóc.

      “Là ai thương, chiều chuộng em, là ai bù đắp gấp trăm lần những tổn thương mà em phải chịu đựng? Là ai nhân lúc em phòng thủ mà cho em hi vọng, khiến em tin rằng vĩnh viễn bao giờ rời xa em? Là , tất cả đều do làm. biến em trở thành đứa trẻ được cưng chiều, nắng mưa sợ, tất cả đều lo liệu ổn thỏa. khiến em ngộ nhận rằng, dù ngày tận thế có đến , cũng ôm chặt lấy em. khiến em tin rằng, chỉ cần có , em có cả thế giới.”



      “Là !... Nhưng tại sao? ở đâu?”



      “Nếu khi em ở Mỹ, xuất trước mặt em, có phải lúc này em cuộc sống yên ổn rồi hay ? Ít nhất, ít nhất em phải hi vọng rồi lại thất vọng… Nếu xuất , có lẽ em học được từ cái vẻ mặt hờ hững mà đem tất cả đau thương vùi sâu dưới đáy lòng, em cũng có thể tự mình búi tóc, tự mình lo liệu ngày ba bữa cơm, tự mình đến giờ ngủ.”

      Nguyễn Ân kích động, là bởi vì sợ hãi, sợ rằng đoạn đường về sau thực chỉ còn lại mình độc bước. biết phải là , mà chỉ thất vọng về thôi. biết người như Cố Tây Lương, để có thể thương, nhượng bộ người con , chắc chắn cần rất nhiều quyết tâm. Nguyễn Nguyễn bỗng nhớ đến câu của Hòa Tuyết: ấy phức tạp, là bởi vì cậu chưa thực nếm trải những đấu đá, cạnh tranh, những lừa lọc, gian trá trong xã hội này. Nếu ấy phức tạp như thế, làm sao có thể đẩy lùi dông tố ra xa cậu?, ấy còn : Nguyễn Nguyễn, đến ngày cậu biết, cả đời này chỉ phải suy đoán tâm tư của người là chuyện vô cùng hạnh phúc!

      thể nhớ, lại càng nhớ. Tâm trạng mất kiểm soát, nước mắt Nguyễn Ân trào ra, cơ hồ kéo dài mãi dứt.

      giờ, ngay cả việc suy đoán nỗi lòng của , em cũng chẳng còn tư cách nữa rồi.
      loveless87, Hiền KyuChris thích bài này.

    4. loveless87

      loveless87 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      1
      Chưa type đc chương mới à bạn @Vinhan? đoạn hấp dẫn mà?:yoyo67:

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Thanks nàng @Vinhan ,truyện này kết thúc có hậu bạn, tình tiết lúc lên lúc xuống làm mình đau tim quá trời :4:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :