1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gửi người tôi yêu nhất - Trì Trần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 15:

      Editor: Tiểu Ly Ly.

      Vợ chồng Hứa thị đến sớm hơn so với dự tính là nửa giờ, túi lớn túi chứa nguyên liệu nấu ăn đưa tới, giao cho phòng bếp chuẩn bị.

      "Bây giờ chúng ta đến chuồng ngựa sao?" Thang Mật dường như rất hưng phấn. Hôm nay hai vợ chồng đồ thể thao tình nhân, còn có mũ lưỡi trai, ngược chết cẩu FA.

      nhóm bốn người đến chuồng ngựa, tự động chia làm hai tổ, Lương Mặc Nguyên và Hứa Gia Trạch ở phía trước, Thang Mật kéo tay Đông Á vừa vừa trò chuyện ở phía sau.

      Khó có khi được tụ họp chung chỗ với bạn tốt, nên tinh thần rất thoải mái.

      Thang Mật trải qua khóa học cưỡi ngựa, tuy thành thạo, nhưng cũng có hình có dạng. Giống như Hứa Gia Trạch và Lương Mặc Nguyên, ở trong này tự nhiên có con ngựa riêng biệt, là con Bạch Mã cao lớn.

      Bốn người ở phòng thay quần áo thay đồ cưỡi ngựa chuyên dùng và nón an toàn, đến bên cạnh chuồng ngựa để dắt ngựa của mình. Lần đầu Đông Á đến, hiểu thuộc tính của ngựa, huấn luyện viên chỉ có , thể chú ý đến hai nữ sinh. Lương Mặc Nguyên : " cưỡi ngựa của tôi ."

      "Vậy còn của cậu đâu?" Hứa Gia Trạch hỏi. Thang Mật thầm bắt tay , ánh mắt bay qua, ngu! Đương nhiên là ta dắt rồi.

      Lương Mặc Nguyên liếc nhìn hai vợ chồng, ánh mắt nhìn qua Đông Á, lạnh nhạt câu: "Hai người trước."

      Thang Mật nhìn về phía Đông Á: "Vậy chúng tớ trước, cậu và. . . . . . Ừ, " Nhìn về phía Lương Mặc Nguyên bĩu bĩu môi: "Tới sau. . . . . ."

      Đông Á gật đầu cái: "Ừ."

      Huấn luyện viên và Hứa Gia Trạch đều yên tâm, chần chờ : "Mặc Nguyên, như vậy có vấn đề gì sao?"

      Lương Mặc Nguyên mím môi, hơi gật đầu cái: "Tôi dẫn theo người, thành vấn đề." qua vỗ vỗ hai bả vai : " thôi."

      Còn dư lại Đông Á, ba người ở bên ngoài nhìn nhau cái: " thôi." Dắt ngựa ra ngoài. Móng ngựa đạp xi măng sần sùi mặt, đặc biệt lanh lảnh.

      Tiếng vó ngựa từ từ xa. Chỉ còn lại hai người bọn họ, Lương Mặc Nguyên khẽ vuốt Hắc mỹ nhân, mở cửa vào, gắn trang bị cưỡi ngựa, Đông Á chưa tiến vào, đứng ở bên ngoài nhìn động tác thuần thục mở yên ngựa và bàn đạp.

      Lương Mặc Nguyên dắt ra ngoài, lúc này Đông Á mới là chân chính cảm nhận được cái gì gọi là người cao ngựa lớn, ngựa này là cao thực oai phong, Lương Mặc Nguyên coi là cao , đứng ở bên cạnh Hắc mỹ nhân cũng ra ưu thế chiều cao. Đông Á liếc mắt xuống vị trí lưng ngựa và bàn đạp, cao như vậy, sau đó làm sao mà leo lên?

      và Hắc mỹ nhân còn có quen thuộc với nhau, con vật khổng lồ đứng ở trước mặt như vậy, cảm giác khẩn trương phát ra từ nội tâm, trong chuồng ngựa Hắc mỹ nhân lộ ra cái đầu tới để cho sờ càng thêm kĩ càng. Lương Mặc Nguyên dạy : " trước chào hỏi với nó, gãi gãi cằm ở đây." làm mẫu cho Đông Á nhìn: " hãy thử xem."

      Mặc dù buổi sáng thử qua, vẫn rất khẩn trương, Đông Á học dáng vẻ của Lương Mặc Nguyên cẩn thận từng li từng tí êm ái sờ soạng ở nơi đó chút. Hắc mỹ nhân giật giật móng trước, Đông Á cứng ngắc, lập tức rút tay về, mặt khẩn trương nhìn Lương Mặc Nguyên: "Nó tức giận sao?"

      Lương Mặc Nguyên bị chọc cười, chút nghĩ ngợi kéo tay : "Nó tức giận có dáng vẻ như vậy rồi, đừng sợ nó, cũng đừng khẩn trương, khẩn trương nó cũng khẩn trương."

      Lần này Lương Mặc Nguyên tiếp tục buông tay Đông Á, cầm theo tay của từ dưới cằm ngựa theo đường sờ tới cái trán ngựa rồi trở lại vuốt ve cổ của ngựa, Hắc mỹ nhân bị sờ vô cùng thoải mái, nhắm mắt lại rất hưởng thụ. Đông Á cảm giác giống như người Lương Mặc Nguyên có luồng lực lượng, kéo dài và hữu hiệu, ôn hòa giống như dòng nước suối mát lạnh, làm cho từ trong khẩn trương lo lắng dần dần bình tĩnh.

      Ở chỗ này, Hắc Mỹ Nhân dựa dẫm vào , cũng vậy.

      Bọn họ dọc trường ngựa, có đoạn đường trầm mặc, chỉ có vó ngựa Hắc mỹ nhân rầm rập đạp mặt đường, ổn định lại quy luật.

      "Trước kia có cưỡi ngựa qua ?" Lương Mặc Nguyên đánh vỡ yên lặng.

      Đông Á cúi đầu, nghe được hỏi, từ từ nghiêng đầu nhìn sang.

      " có." lắc đầu.

      "Ngày mai đường được." Lương Mặc Nguyên cuối cùng giữ vững mỉm cười, vô cùng có tương tác qua lại.

      Đây coi là được với thân nhắc nhở, Đông Á nghiêng đầu chút, nghiêng mắt nhìn đến cái cổ cao của Hắc mỹ nhân, hiếm thấy nghịch ngợm nhún vai, tính trẻ con : "Vậy ngày mai rồi hãy ."

      Lương Mặc Nguyên nhìn , chỉ là cười, lên tiếng.

      Đôi vợ chồng kia sớm bắt đầu làm hoạt động nóng người. Thang Mật mặc quần da bó sát người, đầu đội nón an toàn, cưỡi thân ngựa, sống lưng thẳng, rất có tư thế. giơ ngón tay cái về phía Đông Á. Hứa Gia Trạch dắt ngựa rong* kỹ thuật tương đối thuần thục, thỉnh thoảng chơi đùa trai đẹp gì gì đó cũng thành vấn đề.

      Dắt ngựa rong*: dắt ngựa thong thả lúc để nó hồi sức.

      Đông Á theo Lương Mặc Nguyên về phía trường đua ngựa bên kia. Lương Mặc Nguyên vỗ vỗ Hắc mỹ nhân, người ngựa đều ngừng lại. trấn an tuấn mã màu đen chút, ôm lấy cổ của nó lại nhàng vuốt ve lên xuống, lại kiểm tra yên ngựa lần, tất cả sẵn sàng, ý bảo Đông Á tới giẫm bàn đạp bên cạnh.

      vỗ vỗ tay vịn bên yên ngựa: "Nắm ở chỗ này, chân trái đạp nơi này, mủi chân vào phần ba, lát cần dùng lực của mình dùng lực để bước lên."

      Đông Á làm theo như lời , cầm được tay vịn, thời điểm đạp bàn đạp hơi cảm thấy khó khăn, có chút quá cao, cũng may tính dẻo dai của tệ, chân trái nâng cao liền đạp, nhưng vẫn có cảm giác chắc chắn, hoang mang rối loạn.

      Lương Mặc Nguyên nhìn ra trong lòng lo lắng: "Đừng sợ, chỉ để ý lên, chân trái dùng sức đạp xuống: " Vừa xong giúp điều chỉnh vị trí chân trái: "Nếu lỡ như có rớt xuống tôi đỡ." câu cuối cùng này giống như giỡn, nhưng cuối cùng cũng giảm bớt tâm trạng khẩn trương của Đông Á.

      Đông Á im lặng nở nụ cười.

      Đông Á hít thở cái sâu, kéo yên ngựa, chân trái dùng lực, vừa muốn nhảy lên, vó ngựa động, trọng tâm lệch khỏi quỹ đạo, Đông Á cảm giác ổn, chân phải rơi xuống đất, lần nữa điều chỉnh vị trí chân trái, để cho mình thích ứng tốt biến hóa mới này.

      Lương Mặc Nguyên kéo dây cương khống chế ngựa, khích lệ thử lại lần nữa.

      "Tin tưởng tôi, cũng tin tưởng chính mình." .

      Đông Á gật đầu cái, vô cùng nghiêm túc nhìn mắt : "Tôi tin tưởng ."

      Lương Mặc Nguyên rũ mắt xuống, nhàm chán vẩy cương ngựa trong tay.

      Lương Mặc Nguyên: "Khi ngựa di chuyển, điều chỉnh trọng tâm tốt."

      Đông Á đồng ý.

      Chuẩn bị lần nữa, mới vừa rồi chỉ là thử nước và cọ sát, lần này tới . Đông Á cắn răng cái, dùng sức kéo yên ngựa, vững vàng dạng chân lên. cúi đầu cười với Lương Mặc Nguyên: "Lên rồi."

      tại hai người hoàn toàn đổi vị trí, thời điểm ở dưới luôn ngước đầu mới có thể nhìn thấy ánh mắt của , mà giờ khắc này lại trái ngược, từ xuống dưới, cao nhìn cảm giác cũng thực tồi. biết vì sao, rất ưa thích nhìn ánh mắt của Lương Mặc Nguyên, cặp mắt kia cất giấu vùng sao trời, mặc kệ ban ngày hay là ban đêm, vĩnh viễn tỏa sáng lấp lánh, đặc biệt có hồn, giống như giờ phút này ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của .

      Lương Mặc Nguyên cằm lấy dây cương: "Bắt lấy nó. Đừng buông tay. Nghe cho kỹ, lát tôi dẫn xuống, eo nhô lên, cưỡi ngựa toàn dựa vào lực tác động ở eo, chân cài bên trong, kẹp lại bụng ngựa, bởi vì nó điên cũng phải điên, chỉ có để mình ổn định mới bị nó điên."

      Đông Á gật đầu, làm theo.

      Lương Mặc Nguyên bắt đầu mang theo Đông Á dắt ngựa rong, dọc vòng theo trường đua ngựa. Vừa vừa cho kiên nhẫn giảng giải tỉ mỉ nôi dung cơ bản của cưỡi ngựa và nuôi ngựa cho . Đông Á chưa bao giờ biết rằng Lương Mặc Nguyên lại hiểu nhiều như vậy, đến đây hứng thú, hỏi khi nào bắt đầu học cưỡi ngựa .

      Lương Mặc Nguyên suy nghĩ chút: "Mười lăm tuổi bắt đầu học, đây vốn là thích của ba của tôi. Thời điểm còn đến Mông Cổ, ở nơi đó học xong; sinh hoạt của dân tộc du mục, sau khi trở về vẫn muốn làm trường đua ngựa, chỉ là như mong muốn, qua nhiều năm như vậy vẫn có đạt được ước muốn."

      Đông Á nghĩ đến biết nghe ai qua ba của Lương Mặc Nguyên bị bệnh nặng nên mới xin trở về nước, đề tài này cũng nên dừng lại ở nơi này, Đông Á giống như bị quỷ thần xui khiến lên tiếng hỏi: "Nghe ba ngã bệnh?"

      Lương Mặc Nguyên hình như cũng ngoài dự tính làm sao biết, Đông Á và Thang Mật có tình cảm tốt như vậy, có gì khó hiểu. cái gì, ở trước mặt dắt ngựa, để cho Đông Á nghĩ là muốn im lặng kết thúc đề tài này Lương Mặc Nguyên chợt mở miệng : "Ông ấy ngã bệnh trước liền muốn ở Đinh Thành này mở rộng phát triển, phần lớn mục đích là vì trường đua ngựa này, hoàn thành ước mơ nhiều năm của ông, công ty cũng có rất nhiều người tán thành, nhưng vẫn ký hợp đồng, ngờ thế nhưng ông lại ngã bệnh."

      "Cho nên liền hoàn thành ước mơ của ông ấy." Đông Á tiếp: "Ba vì có người con trai như mà cảm thấy kiêu ngạo và vui mừng. từ bỏ việc học trở lại chính là vì thay ông hoàn thành mơ ước sao?"

      Lương Mặc Nguyên gì cũng có phủ nhận, thậm chí có quay đầu nhìn , chỉ là lẳng lặng về phía trước.

      ngồi lưng ngựa, uy phong lẫm liệt; Lương Mặc Nguyên dắt ngựa ở phía trước.

      Ánh mặt trời rất nóng, nhìn ràng thấy mồ hôi sau lưng thấm ướt dinh vào áo. Nhìn sống lưng người đàn ông cao lớn rộng rãi, Đông Á nghĩ, đây là thói quen mà cưỡi ngựa lâu dài để lại.

      "Lương Tiên Sinh, gần đây tôi có nghe chuyện xưa rất cảm động." cúi người, nhàng ghé vào lỗ tai .

      *

      Thang Mật chạy vòng, chảy rất nhiều mồ hôi, chạy, hai vợ chồng ngồi trong ô che nắng nhìn hai người kia ở trường đua ngựa.

      " xem, khoan hãy , hai người bọn họ ở chung chỗ tốt chứ sao." Thang Mật cầm lấy nước suối ở trong tay của Hứa Gia Trạch, uống hớp, ánh mắt trước sau nhìn chằm chằm bên kia, giống như xem diễn trò.

      Hứa Gia Trạch ra vẻ vợ mình gì cũng là đúng, ném đào vào trong miệng, phun hạch nhân vào trong thùng rác bên cạnh.

      "Em hai người bọn họ như vậy có cảm tình còn thương là chuyện lạ rồi" Thang Mật thầm trong miệng, Hứa Gia Trạch chuyên tâm ăn tất cả thức ăn ở bàn, xoa bụng gọi: "Khi nào chúng ta bắt đầu ăn món nướng, bụng của kêu đói."

      Thang Mật tựa như nghe thấy, khuỷu tay thọc chút: "Lão Hứa, với em chuyện nghiêm chỉnh, có thời gian tìm cách chuyện với Lương Mặc Nguyên, rốt cuộc ta có muốn đuổi theo con nhà người ta hay ?"

      Hứa Gia Trạch cười xấu xa, nhìn về phía bên kia bĩu bĩu môi: "Chính là theo đuổi chứ sao."

      Thang Mật thuận mắt nhìn sang ——

      Đông Á cưỡi thân ngựa cúi người gì đó với Lương Mặc Nguyên. Lương Mặc Nguyên quay đầu, ngựa hình như dừng lại. . . . . .

      Cách cự ly rộng rãi thế kia cũng có thể cảm thấy hơi thở ngọt ngào.

      Thang Mật "Chậc chậc" hai tiếng.

      Thuận tay cầm lên điện thoại di động ngắm nhìn, tách tiếng. Hình ảnh xuất .

      Tác giả có lời muốn :

      Hôm nay là phải rất sớm oa, mau tới khen ta!
      duyenktn1linhdiep17 thích bài này.

    2. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 16:

      Editor: Tiểu Ly Ly.

      Thang Mật dựa vào thành ghế, tay đưa chụp ảnh xong trong điện thoại di động cho chồng nhìn: "Nếu cho hai người bọn họ tự xem, đây là có bao nhiêu ngọt ngào?"

      "Thôi ." Hứa Gia Trạch nghiêm túc nhìn hồi: "Mặc Nguyên vốn có tính toán của chính mình. Chúng ta vẫn là chờ đợi thôi."

      Thang Mật vừa nghe cảm thấy chồng mình có đạo lý cực kỳ: "Hình em giữ, đến khi hai người bọn họ xác định với nhau đưa ra, cảm thấy thế nào, đặc biệt là kỷ niệm có giá trị chứ?" chợt từ ghế đứng lên, kéo Hứa Gia Trạch: ", chạy hai vòng nữa." Hứa Gia Trạch nắm vài quả đào trong tay, vội vàng ném toàn bộ vào trong miệng, sau đó rời theo vợ của mình.

      Lương Mặc Nguyên bắt đầu mang theo Đông Á chạy vòng vòng sau khi xong những điều cần thiết, giống với thong thả, lúc này ngựa chạy hết sức lợi hại, cần liên tiếp ngồi thẳng lưng ngựa, sức lực của chân và eo hết sức quan trọng, luyện tập khoảng hai mươi phút, trong thời gian nghỉ ngơi mấy phút, hai người đều chảy mồ hôi đầm đìa.

      Lương Mặc Nguyên kêu dừng ngựa, nhìn thấy Hứa Gia Trạch xa xa cưỡi ngựa mà đến, dừng lại trước mặt bọn họ, vung cương ngựa nhảy xuống, " còn sớm để nướng đồ ăn, bụng của tôi đói thảm, hai người đói hay sao? "

      Lương Mặc Nguyên cũng đáp lời, nheo lại mắt ngửa đầu nhìn Đông Á lưng ngựa, mồ hôi theo gương mặt của trợt xuống, có loại gợi cảm rất khác biệt, khiến cho bị hấp dẫn.

      "Hôm nay đến nơi này trước, tôi đưa đến đó, bên kia là lối ra ngoài."

      Đông Á liếc nhìn theo tay chỉ, gật đầu.

      Hứa Gia Trạch dắt ngựa theo Lương Mặc Nguyên, Thang Mật ra ngoài từ cánh cửa ra khác, dắt ngựa đứng ở bên dưới bóng cây chờ bọn họ.

      Từ trường đua ngựa ra ngoài, Lương Mặc Nguyên cũng gọi Đông Á xuống, bằng ngựa vẫn là tiết kiệm sức lực hơn là bằng chân. Hứa Gia Trạch mệt, nhảy lên ngựa: "Tôi trước, hai người cứ từ từ ." tiếng thét, đuổi theo đến trước mặt Thang Mật, quyết định để hai người này ở lại phía sau.

      Từ trường đua ngựa đến chuồng ngựa dài cả đoạn đường, Đông Á băn khoăn.

      "Lương Tiên Sinh." gọi : "Tôi xuống chung với ."

      dừng ngựa, nhìn : "Ngồi mệt sao?"

      Đông Á muốn phải, nhưng chính cũng biết đây rốt cuộc là nguyên nhân gì, có chút phức tạp, mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy khó có thể mở miệng, thể làm gì khác hơn là mơ hồ "Ừ" tiếng.

      Lương Mặc Nguyên liếc nhìn : “Được. Vậy bây giờ xuống. Giống như khi lên ngựa, kéo nơi này, sợ quên, tóm lấy tay vịn yên ngựa: “Chân phải từ lưng ngựa để tới đây, cẩn thận cần đá phải nó."

      Đông Á làm theo, động tác này đối với phải quá khó khăn, so với khi lên ngựa mà đơn giản quá nhiều. Lúc xuống, chân phải chỉa xuống đất giẫm hụt cái, Lương Mặc Nguyên giương tay dìu , hai người cũng có chút hồi hộp, có khống chế được sức lực, hoàn toàn ngã vào trong lòng , là cái ôm vào ngực cứng rắn nhưng mất ấm áp, kích thích nam tính mãnh liệt, giống như an toàn dịu dàng, vững vàng nhốt chặt .

      Thời gian hai giây như vậy, hai người cũng có nhúc nhích, cũng , thời gian dường như dừng lại vào giờ khắc này, kể cả vật chung quanh cũng giống như bị bốc hơi.

      Rất nhanh Lương Mặc Nguyên buông ra, Đông Á đỏ mặt cúi đầu, giọng ra câu "Cám ơn" .

      Lương Mặc Nguyên đại khái cũng có chút khẩn trương, trong khoảng thời gian ngắn quên tiếp.

      Bốn bề vắng lặng, lại chỉ nghe thấy thanh của tiếng gió nhàng thổi qua và ánh nắng mặt trời.

      đoạn đường yên lặng , Đông Á luôn muốn gì đó để đánh vỡ phần này an tĩnh quỷ dị, trong lòng vẫn còn nhớ về cái ôm kia, nghĩ đến lâu nữa mình xuống vùng nông thôn dạy, lập tức lại có chút mất mác. phát , mỗi lần nhìn thấy Lương Mặc Nguyên, ở chung với trong mỗi giây mỗi phút, trong lòng đều rất phấn khởi, loại phấn khởi và vui vẻ này lâu, lừa được người. nhớ trước kia mỗi lần chuyện với Đường Tuấn, trong lòng cũng có cảm giác này.

      rất lâu.

      cho là lòng của cũng vì bất cứ chuyện gì, bất luận kẻ nào mà nổi sóng.

      Lương Mặc Nguyên sai, sau khi cưỡi ngựa xong đường được. Chỗ nướng thức ăn nằm trong cái ô che ánh mặt trời chói chang, hai cái ghế nằm, phía trước là nước trong veo chảy và bóng cây. Đông Á mệt đến nhúc nhích được, và Thang Mật hai người nằm ở ghế dựa chuyện phiếm, nhìn hai người đàn ông bên kia xử lí nguyên liệu đồ ăn đâu vào đấy này, giống như các , bọn họ cũng là cười đùa bàn chuyện kinh doanh, thấy được tình cảm với ăn ý.

      Ánh mắt của hai người phụ nữ dừng ở hai người đàn ông lát, Thang Mật mở miệng: "Thân ái, tớ giống như với cậu là tớ và lão Hứa làm sao quyến rũ ở chung chỗ với nhau."

      Quyến rũ? Đông Á liếc nhìn Thang Mật, từ ngữ này dùng ở trong đây rất tốt sao? Chỉ là so với chuyện này, còn có hứng thú nghe chuyện xưa của Thang Mật, từ trước đến nay có nghe Thang Mật qua chuyện ấy và Hứa Gia Trạch, chỉ biết là bọn họ là bạn thời trung học với nhau, gia đình
      https://***************.com/downloads/posts/3429451.png
      duyenktn1linhdiep17 thích bài này.

    3. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 17

      Editor: Tiểu Ly Ly.

      Tiết Đoan Ngọ qua ngay sau đó là ngày quốc tế thiếu nhi.

      Trước ngày quốc tế thiếu nhi, những đứa trẻ có được tin tức từ lớp khác ngày hôm đó cũng có thể mang đồ ăn vặt tới trường học, kích động thôi. Buổi chiều Đông Á dạy xong tiết học rời khỏi phòng học, bị ba bốn bé trai vây quanh ở cửa.

      " giáo, giáo " Bọn trẻ ngước đầu, từng ánh mắt đều tràn đầy chờ đợi: "Ngày mai là ngày quốc tế thiếu nhi có thể mang đồ ăn vặt tới ăn ?"

      Đông Á vừa định đồng ý, đảo mắt vừa nghĩ, khó tránh những đứa bé này hưng phấn quá độ có tinh thần học, sờ đầu đứa trẻ có dáng vẻ đáng nhất, mỉm cười : "Cái này. . . . . . Muốn xem biểu của các em ở buổi xế chiều hôm nay á."

      Bọn lôi kéo tay Đông Á làm nũng: " giáo, cần hư hỏng như vậy chứ."

      Đông Á nheo mắt lại, khom người nhìn bọn lanh lợi này: "Em hư, vậy được, ngày mai cần mang đồ ăn vặt á."

      "A a a em , Đông là tốt nhất!" Vội vàng đổi lại lời .

      Càng nhiều đứa trẻ xúm lại với nhau, giáo viên chủ nhiệm sau khi hết tiết tới, Đông Á và đối phương lên tiếng chào, xoa bóp miệng của tiểu nam sinh: "Lời ngon tiếng ngọt, cẩn thận đánh cái mông của em. Được rồi, , tiết sau ngoan ngoãn."

      " giáo, em tiễn !" Trong đó, người trắng noãn đáng cũng là nghịch ngợm nhất trong lớp, đứng nghiêm chào, chọc cho Đông Á cưới hì hì tiếng. sờ sờ từng cái đầu của bọn trẻ.

      có chút bỏ được.

      Đám đứa bé này chính là tâm huyết năm qua của .

      Nhìn bọn họ tốt nghiệp từ vườn trẻ, mới vào học trường tiểu học, ban đầu là đứa bé cái gì cũng hiểu, ở trong lớp tùy tiện lại cao giọng chuyện phiếm, hiểu được lễ phép cùng và kỷ luật, học lại đột nhiên khóc nhè, chút xíu chuyện liền cao giọng kêu to giống như trời muốn sập xuống, nhà vệ sinh cũng chạy tới với câu " giáo, em muốn nhà cầu" " giáo, em muốn đí rót nước" , có khái niệm về giới tính nam nữ, thường thường nam sinh và nữ sinh ôm nhau chơi đùa, có lúc giải hòa tranh chấp và mâu thuẫn giữa bọn họ, như bác hàng xóm, nghĩ đến cũng có chút buồn cười, nhưng cũng rất có ý nghĩa. Cho tới bây giờ, có thể tự mình giải quyết mâu thuẫn , hiểu được thị phi, biết bé trai và bé thể tùy tiện chơi hôn , biết nào có thể đụng nơi nào thể chạm vào, cũng bắt đầu học được bảo vệ mình, năm qua , mắt thấy thay đổi của mỗi người bọn họ, từng chút lớn lên, giống như đứa bé mình tự tay nuôi, từ bắt đầu bi bô tập , lại lớn lên chút, từng cái tiến bộ và trưởng thành nho cũng làm cho cảm động mừng rỡ.

      Ban đầu nghe dạy năm nhất, trong lòng Đông Á là cự tuyệt. Năm nhất là tệ nhất, vai trò của giáo chỉ có , thậm chí là mẹ cũng là người dẫn đường, vô cùng khổ cực, xi ỉa xi đái, có chút khoa trương nào. Giáo viên có lai lịch của trường đều
      https://***************.com/downloads/posts/3430758.png
      duyenktn1linhdiep17 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :