1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gửi người tôi yêu nhất - Trì Trần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 10.

      Editor: Tiểu Ly Ly.

      Tôi từng bạn, lòng bạn thời gian, lại còn bạn như trước..

      ——《 bọn họ từng ở nơi này. 》

      Đó là tháng năm sau cùng của tuần lễ, buổi trưa thứ bảy, Đông Á chuẩn bị ra cửa ăn cơm, nhận được điện thoại của Đông Tổ Vân: "Á Á, con có ở nhà ?"

      "Ở nhà, làm sao vậy, cha?"

      Đông Tổ Vân: "Con vào phòng sách nhìn chút, bàn có túi giấy bọc hàng hay ?" Đông Á theo lời vào phòng sách, nhìn thấy cái túi giấy da trâu lớn màu vàng đất đặt ở ngay chính giữa: "Có cha, muốn con đưa qua sao?"

      "Cha tạm thời được, bây giờ con cứ tới đây." Đông Tổ Vân ra địa chỉ.

      Đông Á mang theo túi, chìa khóa và túi giấy bọc hàng kia, xuống lầu đề xe, ở đường đổ xe lát, bên kia Đông Tổ Vân cần gấp, gọi điện thoại tới đây thúc giục lần, lúc này Đông Á khỏi phải hâm mộ những chiếc xe máy chạy đường, sớm biết như vậy liền lấy chiếc xe điện cũ của Triệu Mai ra, biết có còn điện hay .

      Đông Tổ Vân ăn cơm ờ khách sạn gần đơn vị của ông, nên Đông Á lần mò cũng có thể đến. Dừng xe xong, đường lên lầu dưới hướng dẫn của phụ vụ, còn chưa đẩy cửa phòng ra là có thể nghe thấy được mùi thuốc lá với giọng tràn ngập từ bên trong, bên trong lẫn lộn hai giọng của phụ nữ.

      Cửa vừa mở ra, hơi lạnh mang theo mùi thuốc lá đập vào mặt, Đông Á tự chủ mà ngừng thở. Bên trong phụ nữ, đàn ông đồng loạt ngẩng đầu nhìn .

      Đông Tổ Vân đứng lên tới, nhận lấy túi trong tay Đông Á, nhìn những người ngồi giới thiệu: "Con của tôi."

      Đông Á mỉm cười gật đầu, đồ đưa đến, muốn . Đông Tổ Vân gọi lại: " ăn chưa? Ngồi xuống ăn chung ."

      Những người ngồi cũng biết là thiên kim của Đông Tổ Vân, cũng khách khí giữ lại, trong lòng của Đông Á cũng sáng suốt, tự nhiên ở lại, lấy cớ hẹn người ăn cơm, nên phải .

      Trong nháy mắt đóng cửa lại, từ giống “Lương tổng” ở bên trong bay vào lỗ tai, biết vì sao, Đông Á đối với hai chữ này có chút nhạy cảm, lúc này ngớ ngẩn, có thể cũng trùng hợp có người cùng họ mà thôi, Đông Á có nghĩ tới , khép cửa lại, xoay người rời .

      suy nghĩ xem buổi trưa hôm nay có muốn đến cửa hàng Tâm Nghi ngồi chút hay , nghĩ nghĩ lại liền lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm ngưới hẹn ăn cơm, vừa mới mở vi tính ra, loạt tin tức nhảy đến trước mắt: Bao Tô Bà, đơn vị, cha mẹ, gia tộc, bạn thân, lướt xong từng cái, thấy dưới cùng là tin tức của Thang Mật, ấy mới vừa trở lại sau khi Châu Âu với chồng, rất lâu có liên lạc.

      Đông Á mở ra xem.

      Thang Mật: "Hôm nay Lương Mặc Nguyên đến Đinh Thành, các cậu gặp nhau chưa?"

      Hôm nay Lương Mặc Nguyên đến Đinh Thành? Còn muốn gặp mặt? Đông Á bó tay nghĩ cũng ra, tại sao Lương Mặc Nguyên muốn gặp mặt ? chậm lại, cúi đầu nhắn tin trả lời cho Thang Mật, có chú ý đâm đầu vào đôi nam nữ tới.

      Khúc Dany phát ánh mắt của Lương Mặc Nguyên bên cạnh bắt đầu mất tập trung, ngừng cuộc đối thoại, theo tầm mắt của nhìn về phía đối diện hai người, chỉ xem bề ngoài, khéo léo dịu dàng ít , là loại hình mà Lương Mặc Nguyên thích, nhưng nhìn người kia như thế nào cũng có mấy phần quen mắt đây?

      Khúc Dany khỏi rảnh rỗi sinh ra trêu ghẹo: "Mặc nguyên. . . . . ."

      Đông Á ràng để ý đến nơi này, bộ rất chậm, toàn bộ lực chú ý để hết ở điện thoại di động. Lương Mặc Nguyên giơ tay lên ngừng lời của Khúc Dany: "Dany, đợi chút." Toàn bộ ánh mắt của rơi vào nơi đó, chỉ ở hai chữ “đợi chút” lễ phép súc tích nhìn Khúc Dany cái, Khúc Dany thờ ơ nghiêng nghiêng đầu, ý " cứ tùy ý" .

      Ngón tay của Khúc Dany đặt ở môi, trong lòng khó nén nỗi ngạc nhiên, cho là Lương Mặc Nguyên chủ động quyến rũ con người ta , ai ngờ. . . . . .

      Vậy mà kêu đối phương.

      "Đông tiểu thư?"

      Giọng của Lương Mặc Nguyên rất có từ tính, mức độ rất cao, nghe qua lần rất khó quên, nghe tiếng “Đông tiểu thư” này ở phía sau vô cùng phong phú đặc biệt, Đông Á cũng cho là mình gặp quỷ, bởi vì vừa mới thấy tin nhắn kia của Thang Mật, người này làm sao lại xuất rồi?

      Vô tình gặp gỡ này còn kinh khủng hơn so với gặp quỷ.

      Đông Á kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn theo tiếng gọi, Lương Mặc Nguyên đứng ở chỗ xa, hôm nay thân trắng, tây trang màu trắng, quần dài màu trắng, mặc đồ trắng tây trang rất đẹp mắt, có vẻ đặc biệt thân sĩ ưu nhã.

      Hai mắt mở trừng, vẫn có chút tin người đứng trước mặt này là . Đồng thời cũng chú ý tới đứng bên cạnh , tóc ngắn màu đen, người mảnh mai khéo léo, trai tài sắc, hai người rất xứng đôi, hết sức đẹp mắt. Đông Á nhớ tới ấy, ngày đó Lương Mặc Nguyên cho mượn khăn tay gặp qua.

      "Lương Tiên Sinh, . . . . . . làm sao lại ở Đinh Thành?" Đông Á khẽ mỉm cười với Khúc Dany. Cũng ngay tại lúc này, Khúc Dany chợt nhớ tới mình gặp qua vị Đông tiểu thư này ở nơi nào.

      Khúc Dany liếc nhìn Lương Mặc Nguyên ở bên cạnh, vẻ mặt của người này cũng khác thường, hợp tác nhiều năm như vậy, những biến hóa bé vụn vặt, thông minh như Khúc Dany làm sao biết. trước mắt này, ở torng lòng của người bạn thân , có lẽ giống với bạn bè khác phái của . Nghĩ tới đây, Khúc Dany tự chủ nhếch môi , trong lòng muốn xem kịch vui.

      Thu hết vẻ mặt suy sụp của Đông Á vào mắt, trong lòng Lương Mặc Nguyên bỗng nhiên có chút thay đổi, nâng lên bên khóe môi, lộ ra nụ cười đẹp mắt: "Đinh Thành có hạng mục phải làm, có hẹn với lãnh đạo trong thành ăn cơm chỗ này. Còn , ăn cơm xong chưa?"

      Đông Á gật đầu cái, bắt đầu bịa chuyện: "Ăn rồi. . . . . ." Cũng ngay tại lúc này, bóng đèn trong đầu đột nhiên “bành” cái sáng ra, mới vừa tỉnh ngộ lại, mới vừa ở trong phòng cha nghe được "Lương tổng" mới phải trùng hợp, cùng với nhiều chi tiết nổi lên: trong phòng đầy người ngồi lại cố tình để trống hai cái ghế, là bởi vì còn có hai người chưa đến, chỉ sợ là hai người trước mắt kia.

      Lúc này, điện thoại di động Khúc Dany kêu, bắt máy nghe lát, vội vã câu "Đến đây" , cúp điện thoại.

      "Mặc Nguyên, thời gian còn sớm, chúng ta thôi. Đông tiểu thư, xin lỗi, chúng tôi còn có chuyện, trước bước." Khúc Dany .

      Đông Á thông cảm : "Tốt, vậy tôi quấy rầy các người, Lương Tiên Sinh." nhìn nhìn Khúc Dany, lại biết gọi làm sao, dừng chút, "Vị tiểu thư này, hẹn gặp lại."

      Khúc Dany vươn tay: "Tôi tên là Khúc Dany."

      Đông Á bất tay với : "Khúc tiểu thư, chào ."

      Gặp thoáng qua, Lương Mặc Nguyên chợt lên tiếng: "Đông tiểu thư."

      Đông Á dừng bước, nghiêng đầu nhìn , mỉm cười: "Hả? Còn có việc sao, Lương Tiên Sinh?"

      Lương Mặc Nguyên mím mím môi, dừng lại trong giây lát, tựa hồ châm chước lời : "Buổi tối bớt thời gian tôi mời ăn cơm, có chuyện muốn nhờ giúp tay."

      Đông Á chợt bị điện giật phen.

      Ánh mắt của Lương Mặc Nguyên phóng điện, liên quan thích và . Chì cần ở bên trong nửa mét nhất định bị điện giật tới, càng gần lực sát thương càng lớn.

      Trong nháy mắt, đại não như ngưng hoạt động, gần như còn kịp suy nghĩ nữa mà đồng ý: "Được."

      Đuôi mắt cong lên, trong ánh mắt đen nhánh hội tụ thành ngôi sao sáng: "Được, cứ quyết định như vậy . Hẹn gặp lại."

      Đông Á về phía trước lát, dừng bước chân lại, khẽ dừng chân, cuối cùng quay đầu lại, luôn luôn bước đến lối của thang máy.

      bao lâu, ý thức được vấn đề nghiêm trọng: và Lương Tiên Sinh có trao đổi cách thức liên lạc! Cũng ngay tại trong nháy mắt này, Đông Á che giấu phát , theo từ trong đáy lòng mà , rất chờ mong lần nữa chạm mặt với Lương Mặc Nguyên, cũng rất tò mò muốn giúp chuyện gì. Đó đích thực là ở chung vô cùng thoải mái với người, giống như liều thuốc quan tâm mới mẻ rót vào cuộc sống vô vị buồn tẻ của .

      Mong đợi, tóm lại là chuyện siêu cấp tốt đẹp.

      Trong lòng khỏi thay đổi tốt hơn.

      ***

      Chuyện hạng mục với cán bộ cao cấp Đinh Thành rất vui vẻ.

      đường trở về, Khúc Dany và Lương Mặc Nguyên ngồi chung xe, toàn bộ hành trình đều gì, cúi đầu loay hoay điện thoại di động.

      Khúc Dany che giấu được tò mò, tiến tới nhìn, trùng hợp bắt gặp được bạn tốt viết lý do, nhanh chóng đánh xong ba chữ "Lương Mặc Nguyên", Khúc Dany phốc xích bật cười, bả vai đẩy đẩy : "Chẳng lẽ muốn theo đuổi người ta sao?"

      Lương Mặc Nguyên nhìn màn hình nửa giây, nhắc nhở gửi thành công, khẽ nhướng mày: "Hả?"

      Nghe giọng điệu tâm tình tệ, Khúc Dany vẫn là cười: "Buổi tối ước hẹn cũng cần trợ lý em theo chứ?"

      Trong giọng của nở chút nụ cười: "Buổi chiều cho em nghỉ phép."

      tại đến phiên Khúc Dany nhướng mày: "Vậy em đây trở về Hạng Thành rồi, ông chú có ý kiến chứ?"

      Lương Mặc Nguyên liếc nhìn : "Trở về lấy phương án ra điều chỉnh, còn có phía hợp tác nước Mĩ bên kia. . . . . ."

      "Tốt lắm tốt lắm. " Khúc Dany làm tư thế OK: " yên tâm ước hẹn của ." Thuận tiện vỗ vỗ bờ vai của : "Cố gắng lên!"

      " phải ước hẹn. Là có chuyện muốn nhờ ấy giúp tay." Lương Mặc Nguyên nhấn mạnh.

      Khúc Dany cười hì hì: "Trong lòng nghĩ như thế nào em ràng lắm, đều là em dùng nhiều năm phán đoán của mình nên đối với rất hiểu . " Dừng chút, nhìn nhìn Lương Mặc Nguyên, như có điều suy nghĩ vuốt đồng hồ cổ tay, Khúc Dany tiếp tục : "Em còn nhớ kết hôn, qua nhiều năm như vậy vẫn có tìm, nhưng là bây giờ, nay bằng xưa, chú bị bệnh liệt giường, mà chỉ còn lại thân mình, chuyện vụn vặt đa dạng, làm bằng sắt cũng thể vĩnh viễn trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, cũng bị thương cũng đau lòng, nếu như khi đó em ở bên người , nên ràng, em thể nào vĩnh viễn ở bên cạnh giúp đỡ , ngày nào đó em cũng lập gia đình cũng có gia đình và đứa bé của mình, nếu như cho đến lúc này, Mặc Nguyên, nhất định rất đơn. xem, tại ngay cả Hứa Gia Trạch cũng tìm được cuộc sống của riêng mình, suy nghĩ chút, chuyện kết hôn?"

      Câu cuối cùng kia, Khúc Dany đặc biệt cẩn thận.

      Lương Mặc Nguyên lâu mở miệng.

      biết , Khúc Dany từng câu từng chữ đều rất có đạo lý, thậm chí có thể sâu vào nội tâm. có thói quen có ở bên người an bài xong tất cả cho mình, cũng có thói quen làm cuộc sống trở thành bạn bè, cần nhớ những chuyện nhặt kia, căn bản cần, người bên cạnh thay chuẩn bị toàn bộ tốt nhất.

      Mà nay, có số việc hình như lặng lẽ thay đổi. Thứ nhất chính là Hứa Gia trạch kết hôn. Cũng thể bừa bãi giống như trước, thoải mái liền kéo đối phương uống rượu, ta có gia đình càng thêm băn khoăn. Trước kia rất ít cân nhắc đến những thứ này.

      Khúc Dany đặt đôi tay ở đùi , " Mặc Nguyên, chúng ta đều vô cùng lo lắng . nên tìm người rồi, chuyện , sau đó kết hôn, phải ấy, che chở ấy, hai người ấm áp bao dung lẫn nhau vượt qua những ngày còn sống."

      Lương Mặc Nguyên liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, mấy giây về sau xoay đầu lại đối mặt với Khúc Dany, trong mắt chợt lóe lên vẻ mặt phức tạp, tươi cười nhiều hơn phần bất đắc dĩ.

      "Dany em biết , người độc thân quá lâu quên cảm giác muốn thương, cũng biến thành lùi bước. có chút cảm tình với Đông Á, thế nhưng cảm tình tốt ấy còn chưa đủ để trở thành động lực để tiến tới, nhưng là biết vì sao, mỗi lần thấy ấy, đều nhịn được muốn dựa dẫm vào ấy, với chính mình, muốn thử lần hay ."

      Chuyên gia chuyện Khúc tiểu thư cười to vỗ bắp đùi của : "Lương Mặc Nguyên, em có thể xác định cho biết, ấy. thử lần , em tán thành thử lần, chừng cuộc sống xuất bước ngoặt mới sao?"

      Vậy thử lần thôi.

      Thất bại lại có làm sao đây?

      Lương Mặc Nguyên nhìn bạn tốt, nhàn nhạt cười.

      ánh sáng tà tà bắn vào bên trong xe, đánh vào tây trang màu trắng của , là đẹp mắt.
      duyenktn1linhdiep17 thích bài này.

    2. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 11

      Editor: Tiểu Ly Ly.

      Ngàn lần vì bạn.

      ——《 Người đuổi diều. 》

      Ra ngòa khách sạn, Đông Á ngồi ở trong xe lúc, nghiên cứu tin tức mà Thang Mật đưa cho .

      "Hôm nay Lương Mặc Nguyên đến Đinh Thành, các cậu có gặp mặt nhau hay chưa?"

      Càng xem càng cảm thấy những lời này có cái gì đó đúng.

      Đông Á cắn môi, ngón tay để ở bàn phím, nghĩ tới nghĩ lui, gửi mặt dấu chấm hỏi qua.

      Đói bụng rồi, ra đường kiếm đồ ăn.

      ném điện thoại sang bên cạnh, suy nghĩ mấy chỗ ăn cơm, mở danh sách ra. Ăn cơm trong tòa nhà thương mại, giải quyết xong bữa trưa, thuận tiện có thể dạo phố tiêu thực.

      Ban đầu trở về Đinh Thành, Đông Á có chút do dự. học đại học ở Lân Thành, về sau tốt nghiệp rất nhiều sinh viên, bao gồm bạn bè ở Đinh Thành đều lựa chọn ở lại nơi này hoặc là vùng khác phát triển, trở về Đinh Thành gần như có, trở về ngược lại xa cách với bạn bè hơn, mặc dù tình cảm vẫn còn, nhưng rất lâu mọi người ai bận việc nấy, có thời gian tụ họp chung chỗ, năm trôi qua cũng chỉ có ngày nghỉ tết lịch cuộc tụ họp . Mối quan hệ với các đồng nghiệp lại rất hài hòa, nhưng đó là cảm giác khác. Cũng giống như mấy vị thầy giáo trong phòng làm việc Đông Á, mọi người đều có gia đình của mình, thậm chí là mẹ của hai đứa bé, bình thường nếu có thể hẹn ra ngoài mình cũng phải là chuyện dễ dàng.

      Phạm vi rất , thậm chí biến hóa chỉ . Có lúc trong phòng làm việc trêu chọc : "Á Á, trong trường đại học nếu chuyện , chừng tại đứa bé đều có. đó, chính là quá thành thực rồi."

      Đông Á cũng khờ khạo mà nghĩ, Đúng vậy, làm sao lại thành như thế đây? Cuối cùng cũng có bởi vì chăm chỉ đọc sách để kiếm được nhiều tiền, ngay cả bạn trai củng có.

      Suy nghĩ chút vẫn còn rất thiệt thòi.

      Lúc học đại học làm chuyện gì đây?

      Có lẽ chỉ có hai chuyện là vội vàng chạy đến thư viện và đơn phương Đường Tuấn mà thôi.

      Cuối cùng sao?

      Cuối cùng. . . . . .

      Đường Tuấn kết hôn.

      tại Đông Á rất ít suy nghĩ tới Đường Tuấn, đó là vết thương mà chôn sâu ở trong đáy lòng, ngày nào đó khép lại, tin tưởng là như vậy. Chỉ là cần phải có thời gian, cần rất nhiều rất nhiều thời gian lấp đầy . Đối với quá khứ những ngày mến đơn phương kia, những thứ thanh xuân và u mê kia, những thứ trẻ trung kia tốt đẹp hoặc là đau đớn, rất nhiều lần đều lựa chọn quên lãng, chưa từng có hối hận, cho nên, những kinh nghiệm kia, bỏ lỡ, chỉ là thuộc về mà thôi, bởi vì vậy mà có được tấm lòng khoan dung rộng rãi, có gì khó chịu, đó là sinh mạng phải thừa nhận, thay vì đau, hơn xác thực mà là lưu lại ấn tượng sâu sắc.

      Từ đầu đến cuối vẫn bình thản, luôn luôn nhìn về phía trước, về sau khi tỉnh ngộ, thỉnh thoảng quay đầu lại, cảm ơn những kinh nghiệm qua , nó để lại cho những đau đớn và hành hạ trong quá khứ.

      ***

      Tin nhắn của Thang Mật gửi lại trong lúc Đông Á ăn cơm.

      Mở ra, là đoạn giọng : ta hạng mục phải làm ở Đinh Thành, nghỉ tiết Đoan Ngọ muốn ngây ngô ở chỗ của cậu, cần người dẫn đường, tớ liền đề cử cậu với ta, tớ cho là ta tìm cậu."

      Đông Á nhớ tới trước khi chia tay Lương Mặc Nguyên có nhắc tới chuyện xin giúp tay, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này? Đông Á có chút buồn bực.

      Lương Mặc Nguyên muốn tìm người dẫn đường cũng khó chứ?

      Đảo mắt vừa nghĩ, ừ, có thể là vì tiết kiệm tiền thôi.

      Đông Á hồi phục giọng : " ấy ăn cơm với ba của tớ, mới vừa rồi tớ khách sạn đưa tài iệu cho ba gặp phải ấy, hạng mục mà ấy làm hình như là của ba tớ."

      quá phút, Thang Mật hồi đáp: "Này là duyên phận, hai ngươi có hy vọng." Đông Á còn chưa xem xong, Thanh Mật lại : "Lương Mặc Nguyên này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút khó chịu, tớ xem giúp cậu rồi, rất xứng đôi với cậu. Chỉ hỏi cậu câu, người này cậu có muốn hay ?"

      Muốn hay là muốn?

      Ước chừng Đông Á suy nghĩ năm giây, lần này , đổi đánh chữ viết: "Người là cũng tệ lắm, nhưng ấy còn gì."

      Thang Mật chỉ tiếc rèn sắt thành thép: "Cái này gọi là có bày tỏ! Đây là ngầm ra hiệu rồi! Cậu cho là công ty ta lớn như vậy, tùy tiện tìm người dẫn đường có khó như vậy, đây là ta kiếm cớ đến gần cậu, ôi chao, đến gần cậu, em ngốc của tôi, cậu muốn ta thế nào, Đông Á thích en, muốn ở bên em sao? Cười chết rồi, nếu Lương Mặc Nguyên có thể ra những lời này ta cũng độc thân lâu như vậy!"

      Đông Á cũng chưa có nghe xong, vẻ mặt tái xanh chút, Thang Mặt lại đoạn: "Lão Hứa mới vừa , hôn lễ ngày đó chúng ta liền nhìn thấy được, ta tuyệt đối tuyệt đối có cảm tình với cậu! Với tính tình của Lương Mặc Nguyên, tạm thời ta chủ động ra, có thể còn phải quan sát cậu khoảng thời gian, cậu ngàn vạn lần nghiêm túc chút cho tớ, người đàn ông này tớ cho cậu, cậu bỏ qua lần này còn cơ hội khác, tớ và lão Hứa lòng hi vọng hai ngươi có thể đến với nhau."

      Chuyện này. . . . . . còn chưa có muốn hay Thang Mật tràn đầy tinh thần, Đông Á có chút sợ: "Nếu như thành được sao đây?"

      Thang Mật quả muốn đánh tỉnh : "Cậu còn chưa có thử nhìn xem, làm sao biết được, cậu cũng phải là người biết lùi bước, cậu phải được, thể được!"

      Được lắm.

      ***

      Đợi chút về đến nhà, Đông Á dừng xe xong, vừa nhìn điện thoại di động bên cạnh lâu, vi tính truyền đến thông báo có người xin kết bạn.

      Đông Á mở ra nhìn, đầu tiên thấy nút màu xanh lá cây bên cạnh lên ba chữ "Lương Mặc Nguyên", tim đập mạnh.

      có nhấn nút đồng ý, mà là nhấn vào danh thiếp, thấy nhóm người phù dâu phù rể lần trước trong buổi lễ kết hôn của Thang Mật. Nhóm người đó lâu chuyện phiếm, Đông Á sớm xóa bỏ, ngờ Lương Mặc Nguyên cẫn còn giữ lại. Trong lòng Đông Á xẹt qua cảm giác vi diệu*.

      Vi diệu*: tế nhị, tinh xảo, bé, khéo léo. (Ly để nguyên vi diệu vì nghĩ từ đó thích hợp hơn khi ghi thẳng nghĩa ra.^^)

      Về sau đồng ý, hộp thoại lập tức nhảy ra: Lương Mặc Nguyên.

      Tiếp theo, trong vòng tròn màu xám tro: bạn thêm Lương Mặc Nguyên vào, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.

      Đông Á suy nghĩ chút, vẫn là do mở đầu thôi.

      Cắn ngón tay nghĩ lâu, còn chưa nghĩ ra câu gì, Lương Mặc Nguyên gửi tới: "Đông tiểu thư, có ở đây ?"

      Đông Á nghĩ như thế nào, nhanh chóng gửi tin nhắn .

      hộp thoại nhảy ra "Đối phương nhập vào" , tới mấy giây, vi tính gửi tới: "Sáu giờ tối có rãnh ?"

      Đông Á: "Có."

      Lương Mặc Nguyên: "Được, trước 10p tôi đến đón ."

      Đông Á có cảm giác rất kì lạ.

      Nhìn đối thoại từ đàu tới cuối của hai người xem qua lần.

      Lương Mặc Nguyên câu cũng thừa, lời tựa như muốn lòng giải quyết công việc chung.

      Thang Mật ấy ngầm ra hiệu rất mạnh mẽ.

      Giả thôi.

      làm sao chút cũng nhìn ra.

      Có lẽ là thấy có trả lời, Lương Mặc Nguyên gửi địa chỉ xác nhận của .

      Đây là địa chỉ lần trước ghi bệnh án, vậy mà vẫn còn nhớ ..

      Đông Á: " quen thuộc với những nơi ở Đinh Thành, sợ sau đó lạc đường, vậy gửi địa chỉ cho tôi...tôi tìm ."

      tới vài giây, Lương Mặc Nguyên: "Tôi có tài xế."

      Tài xế?

      Đông Á có chút lờ mờ.

      Có tài xế còn tìm dẫn đường làm gì?

      có chút hiểu suy nghĩ của vị tiên sinh này rồi.

      Đông Á dám suy nghĩ nhiều, gửi lại chữ được.

      Qua lâu cũng còn thấy hồi lại.

      ***

      Buổi trưa Đông Á ngủ giấc , tỉnh lại vừa lúc ba giờ, toàn thân ra mồ hôi, dứt khoát tắm cái, giặt quần áo, phơi cho khô, chờ làm xong tất cả gần bốn giờ. đứng ở trước tủ quần áo rất lâu, tự hỏi nên mặc bộ đồ nào cho phù hợp với bộ tây trang màu trắng mà Lương Mặc Nguyên mặc vào ngày hôm nay.

      Đông Á thừa hưởng gien tốt của ba Đông Tổ Vân, Đông Tổ Vân thuộc dạng người cho dù có đến nơi bình thường cũng mặc âu phục đeo caravat, giày da màu đen vẫn luôn được lau chủi sáng bóng, ông cho là ăn mặc sạch khi đến gặp người khác là phép lịch cơ bản nhất, đó cũng là tôn trọng người ta.

      Chọn quần áo xong, trang điểm sơ qua chút, xong việc toàn bộ, thời gian vừa chỉ đúng năm giờ mười lăm phút, đường Triệu Mai và Đông Tổ Vân trước sau gọi điện thoại tới đều trở lại ăn cơm tối, tự mình giải quyết. Đông Á cũng sớm thói quen. Thời gian còn lại xử lý mấy cái tin tức. Mọi người trong trường học thảo luận tổ chức buổi tiệc chia tay, tiễn chi nhánh dạy học, người mở đầu là Dư Côn. Hơn hai trăm tin nhắn chưa đọc, Đông Á tốn ít thời gian nhìn kỹ lần, sau khi xem xong tràn đầy cảm động.

      nghĩ lần trước lương của ban tổ trưởng chi cho bữa ăn của các lãnh đạo cao cấp, hành lang còn gặp được Dư Côn, ấy hỏi có phải chi nhánh dạy hay , Đông Á phải. Dư Côn gì, chỉ dặn chú ý giữ gìn sức khoẻ. Trong khoảng thời gian này đối với như gần như xa, có thể cảm thấy. : "Đông Á, chuyện tình cảm thể miễn cưỡng tôi hiểu , nếu như có cảm giác với tôi, sao, chúng ta còn có thể làm bạn, phải sao?"

      thế gian này tình cảm có rất nhiều loại, tình thân, tình bạn bè, tình , giữa người với người, giữa người và động vật. . . . . .

      Tình cảm bạn bè còn lâu hơn so với tình .

      Dư Côn bình thường trở lại, cũng vậy.

      Năm giờ năm mươi phút, điện thoại của Lương Mặc Nguyên đúng lúc reo lên.

      ấy dưới lầu chờ .

      Đông Á lấy được ví tiền và chìa khóa, giày vào xuống lầu. Chiếc xe Cayenne màu đen kia lẳng lặng dừng ở vòng dây xanh bên cạnh, Lương Mặc Nguyên đứng ở bên cạnh xe đợi . Đông Á mỉm cười về phía . Lương Mặc Nguyên cong khóe môi lên, xoay người mở cửa xe cho , làm dáng vẻ xin mời.

      Lương Mặc Nguyên chú ý tới thay quần áo khác, ăn mặc tỉ mỉ, chi tiết xử lý vừa đúng, tự chủ giương cao khóe môi. Trước khi Đông Á tới cố ý xem qua những nhà hàng có danh tiếng tốt ở Đinh Thành, Lương Mặc Nguyên lạ nước lại cái, theo lý nên tận tình hướng dẫn.

      Mới vừa ngồi lên xe, Lương Mặc Nguyên hỏi có muốn giới thiệu nhà hàng tốt hay .

      Gãi đúng chỗ ngứa.

      Đông Á mở cuốn sổ ghi chép ra: "Tôi chuẩn bị mấy nhà hàng có danh tiếng tốt ở Đinh Thành, cũng biết khẩu vị của Lương tiên sinh như thế nào?"

      Lương Mặc Nguyên khẽ cười : "Đông tiểu thư có lòng, tôi còn chưa từng ăn món ăn bổn bang* ở Đinh Thành."

      Món bổn bang: món chính ở Thượng Hải.

      "Món bổn bang? thành vấn đề." Đông Á chỉ vào tên của nhà hàng thứ hai trong cuốn sổ ghi chép, cười : "Nhà hàng này rất tốt, bảo đảm ngài ăn được món bổn bang chính tông nhất."

      Ánh mắt Lương Mặc Nguyên dừng lại ở ngón tay màn hình, ánh sáng nhàn nhạt yếu ớt của màn hình điện thoại di động tôn lên ngón tay mảnh khảnh trơn bóng càng thêm xinh đẹp, móng tay có bôi bất kỳ vật gì, để lại chút xíu móng tay, ngoài lề cắt cực kỳ mượt mà chỉnh tề..

      Tầm mắt chậm rãi dời bên , nhìn cái, cười đến vẻ mặt thích thú: "Tôi nghe Hứa phu nhân nấu ăn rất tốt."

      Hứa phu nhân?"Thang Mật?"

      Lương Mặc Nguyên gật đầu.

      Xưng hô này rất thú vị, lần sau cũng thay đổi, muốn gọi Thang Mật là Hứa phu nhân.

      Đông Á ngượng ngùng cười cười: "Cũng có quá lợi hại, chủ yếu là Thang Mật biết làm món ăn, ấy tất cả những người biết nấu ăn đều nấu rất tốt."

      Lương Mặc Nguyên nhìn cái, chỉ là nở nụ cười.

      Có lẽ là Đông Á ảo giác, làm sao thấy được Lương Mặc Nguyên này nở nụ cười có chút cưng chiều.

      Đông Á nhàng ho khan tiếng, có chút lúng túng nhìn chỗ khác.

      Tác giả có lời muốn :

      Đại dì mụ viếng thăm, nội dung nhiều lắm, mong tha thứ.

      ngược, rất ngọt rất ngọt, chỉ là có chút chậm mà thôi.

      viết cuộc sống sau khi cưới, Đông Khương liên hiệp với Tống Chiêu Nam viết ở ngoại truyện.

      Thích bọn họ, rất ưa thích rất ưa thích.

      Mong các bạn cũng thích.
      duyenktn1linhdiep17 thích bài này.

    3. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 12

      Editor: Tiểu Ly Ly.

      Đây là lần đầu tiên mình Đông Á ăn với Lương Mặc Nguyên.

      hồi hộp căng thẳng là giả.

      Tiệm này Đông Á tới nhiều lần, lần đầu tiên cảm thấy ánh đèn trong phòng lờ mờ như vậy. Ngồi ở đối diện là người đàn ông cúi đầu, ngón tay cầm bút, khớp xương ràng, rũ mắt nghiêm túc nghiên cứu thực đơn, ánh đèn yếu ớt hắt lên mặt, chiếu xuống vùng bóng râm.

      Đột nhiên, Lương Mặc Nguyên ngẩng đầu lên, cưới với : "Đông tiểu thư, cũng là nên để giới thiệu thôi."

      Gương mặt giấu ở dưới ánh đèn giống như mỏ vàng bạc dưới ánh mặt trời, phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt. Hô hấp Đông Á hơi chậm lại, mới chợt giật mình phát ra theo dõi nhìn chằm chằm đến mất hồn rất lâu.

      làm như biết, lại làm như biết, cứ như vậy ôn hòa nhìn , khóe miệng mỉm cười và ánh sáng trong mắt, khiến Đông Á liên tiếp mất hồn.

      Hôm nay sao vậy?

      Chẳng lẽ động lòng với Lương tiên sinh.

      Đông Á miễn cưỡng nở nụ cười, bên kia bình tĩnh, đưa mắt Lương Mặc Nguyên, thấy lấy quyển thực đơn khác để ở bàn Lương Mặc Nguyên đặt bút vào trong tay , phía còn có lưu giữ nhiệt độ của , dưới ánh đèn mờ nhạt, hơi chút mập mờ. Sau phút kia, toàn thân Đông Á cứng ngắc, nhịp tim tăng lên, dám ngẩng đầu, cách nào mở lời.

      sợ.

      cẩn thận phát ra thanh run rẩy bán đứng .

      Đúng vậy.

      Bây giờ siêu cấp căng thẳng.

      Đông Á rất nhanh nắm cây bút trong lòng bàn tay, hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh giới thiệu mấy món ăn nổi tiếng ở nơi này, vẫn như cũ dám giương mắt nhìn người. Ánh mắt của Lương Mặc Nguyên nhìn thấy lỗ tai của ửng hồng, dáng vẻ rũ mắt vô cùng xấu hổ nhưng vẫn còn muốn làm bộ bình tĩnh, đáng . nhịn được mím mím môi.

      Vì để cho giảm bớt căng thẳng, gọi đồ ăn xong, Lương Mặc Nguyên đứng lên: "Đông tiểu thư, ngồi trước, tôi toilet."

      Thấy rời , Đông Á như trút được gánh nặng thở ra hơi.

      Lấy điện thoại di động ra, vào giao diện WeChat, rất nhanh lại thoát ra ngoài chuyển vào Microblogging*, lướt mấy cái lại lui ra ngoài, có nhìn vào nội dung.

      Microblogging*: là kết hợp giữa viết blog và nhắn tin tức cho phép người dùng tạo các tin nhắn ngắn để được đăng và chia sẻ với khán giả trực tuyến. Các nền tảng xã hội như Twitter trở thành hình thức rất phổ biến của loại blog mới này, đặc biệt là web di động - giúp việc giao tiếp với mọi người thuận tiện hơn nhiều so với những ngày khi duyệt web và tương tác máy tính để bàn là tiêu chuẩn (giống như Weibo.)

      Lương Mặc Nguyên trở lại cũng lâu lắm, món ăn theo thứ tự lên bàn.

      Cảm giác căng thẳng được giảm bớt sau khi vừa khỏi. Ăn món ăn, chuyện phiếm, ngay từ đầu cảm giác mất tự nhiên kia hoàn toàn bị biến mất. Đông Á nghĩ đến làm hạng mục ở Đinh Thành, đùa: "Có phải muốn ở chỗ chúng ta mở ra chuỗi khách sạn hay ?"

      Lương Mặc Nguyên cúi đầu nhấp ngụm trà, "Thị trường ở Đinh Thành rất có triển vọng, tôi dự định mở rộng giải trí sản nghiệp, nhưng mà bây giờ tất cả đều vẫn còn ở trong dự kiến, dự định của tôi đến nơi này ở mấy ngày, chọn mấy ngày nghỉ tết Đoan Ngọ, biết Đông tiểu thư có rãnh rổi hay , có đồng ý tạm thời làm người dẫn đường cho tôi hay ?"

      Trong mắt ra ánh sáng nhạt, nụ cười nhàn nhạt. Đông Á gật đầu cái: "Được." Cúi xuống, giải thích, "Trước Thang Mật có qua việc này với tôi, thành vấn đề."

      Lương Mặc Nguyên cầm ly trà, nâng lên uống "Cám ơn." Vẻ mặt chân thành.

      Đông Á cũng cầm ly trà lên ý bảo : " khách khí."

      Vốn cũng phải là ra ngoài hẹn hò, ăn cơm xong, có ở lâu bên ngoài, Lương Mặc Nguyên dùng xe đưa về nhà, đơn giản câu tạm biệt, sau khi xuống xe, xe của biến mất ở cửa chung cư.

      ***

      Tết Đoan Ngọ được nghỉ dài hạn, Đông Khương về nhà. Triệu Mai và Đông Tổ Vân ít khi có xã giao, người nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối. Sau bữa cơm chiều, Đông Khương lấy quà tặng ra phát cho mọi người. Sau khi chia xong, đầu dựa vào vai Đông Á xem ti vi: "Chị, ngày mai chúng ta ra đường dạo chút , em rất lâu có mua quần áo rồi."

      "Ngày mai. . . . . ." Đông Á gọt vỏ trái táo lại dừng tay.

      "Chẳng lẽ chị có hẹn?" Vẻ mặt của Đông Khương lên hứng thú.

      "Có người bạn muốn tới Đinh Thành chơi." Đông Á dời chú ý lực lại quả táo trong tay, giọng rất nhạt.

      "Vậy sao " Đông Khương gãi gãi gáy, hỏi tới: "Nam hay nữ vậy?"

      Đông Á lần nữa dừng lại, dáng vẻ do dự khiến cho Đông Khương càng thêm hứng thú, ôm lấy cổ của Đông Á: "Chị, chẳng lẽ chi chuyện chứ?"

      "Nào có?" Đông Á nhét trái táo gọt xong vào trong tay , đứng lên: " để ý tới em, chị tắm."

      Đông Khương như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Đông Á vào trong phòng, chẹp chẹp gặm quả táo: "Kỳ lạ, là nữ sao lại khó . Có ma!"

      Đông Á tắm xong thổi xong tóc trở về trong phòng, mở điện thoại di động lên nhìn thấy tin nhắn của Lương Mặc Nguyên gửi cho , đến Đinh Thành, mới vừa tắm xong ở khách sạn.

      Bình thường Đông Á có thói quen sử dụng giọng , nhưng gửi tới là chữ viết, khi có giọng trả lời tin nhắn cứ có cảm giác là lạ. Vì vậy cũng liền dùng chữ viết. Nghĩ đến hành trình ngày mai được sắp xếp, nếu làm người dẫn đường, khẳng định Lương Mặc Nguyên này vạch ra kế hoạch chỗ nào, vì để đảm bảo đạt được mục dích khỏi hỏi nhiều câu, kết quả, đối phương gửi tới căn bản có quan hệ với việc này.

      Lương Mặc Nguyên: "Viết chữ quá phiền toái, số điện thoại di động bao nhiêu, thuận tiện gọi điện thoại được ?"

      Đông Á đành lòng nhắc nhở , ra có thể gửi bằng giọng , thôi, muốn gọi điện thoại gọi thôi. Mã số gửi tới bao lâu, điện thoại di động liền vang lên.

      Đông Á liếc nhìn mã số tương ứng là Hạng Thành, vang lên lúc lâu mới nhận.

      Đông Á: "Lương tiên sinh sao?"

      Lương Mặc Nguyên: "Hi."

      tiếng “Hi” này điện giật vô cùng mạnh, chấn động cách nhau bởi tầng mỏng, giống như thổi hơi ở bên tai , dòng thanh bình thường mang đến cảm giác thân thiết ở khoảng cách gần như vậy, mê người vô cùng. Đông Á ngờ tới hiệu quả lại chấn động như vậy, đột nhiên có phòng bị, trong lòng run cái, vội vàng để điện thoại di động ra xa chút.

      Đông Á nghĩ đến chuyện chính, tiếp theo mới hỏi tới vấn đề: "Ngày mai muốn nơi nào, tôi trước chuẩn bị chút."

      nghe được chỗ của có tiếng động vang động lên, giống như tìm đồ vật gì đó, dáng vẻ rất phiền não: "Xin chờ chút, ah, hộp điều khiển ti vi ở nơi nào rồi?"

      Đông Á nhịn được muốn cười to, quen thuộc với việc có dáng vẻ nghiêm trang, hiếm khi gặp được Lương Mặc Nguyên có tinh thần thả lỏng như vậy, hiểu đâm vào điểm manh. Trong đầu ra trong phòng mang dép tới lui tìm hộp điều khiển ti vi, đặc biệt thú vị.

      "Tôi muốn tắt tv, quá ồn ào rồi." Lương Mặc Nguyên ở bên kia giải thích .

      Cẩn thận nghe, có thể nghe được từ trong microphone truyền tới thanh ồn ào của TV.

      Đông Á : " vội, tôi chờ ."

      tìm được hộp điều khiển ti vi, đơn giản tắt nguồn điện , thoải mái tựa vào đầu giường tiếp tục chuyện điện thoại, lại vấn đề mới vừa rồi của , " cần chuẩn bị, ngày mai tới là được, còn nữa… " Lương Mặc Nguyên dừng chút, giọng khẽ biến hóa, dùng giọng điệu mà bình thường Đông Á chưa từng nghe qua: " Đông tiểu thư, ngày mai có thể phải làm phiền lái xe tới đón tôi, xe của tôi để cho trợ lý của tôi mượn rồi."

      Đông Á nghe xong, nửa ngày chưa kịp phản ứng, chuyện này. . . . . .

      Giọng điệu này của Lương Mặc Nguyên. . . . . . Thế nào nghe đều giống như làm nũng với vậy. . . . . .

      rất hoài nghi, vị tiên sinh chuyện điện thoại với là Lương Mặc Nguyên giả sao.

      ra Đông Á biết, tình thần thả lỏng của Lương Mặc Nguyên chuyện đúng là như thế này.

      Hôm nay quá mệt mỏi, tắm xong liền thỏa mái nghỉ ngơi, sau đó chuyện cũng nghiêm túc như vậy. bình thường tưởng như hai người.

      "Được rồi." Đông Á lau lấy cái trán, tiếp: "Sáng sớm ngày mai mấy giờ khách sạn đón ?"

      "Bình thường mấy giờ rời giường?"

      Đông Á suy nghĩ chút, vừa định trả lời, nghe được đối phương : "Tới theo thời gian như thường ngày của là được."

      "Vậy sao." Như vậy là tùy ý?

      " muốn ngủ chưa?" Lương Mặc Nguyên hỏi.

      ". . . . . . Ừ." Đông Á có chút hiểu được suy nghĩ của .

      Tiếng gõ cửa vang lên, truyện đến tiếng gọi của Đông Khương: "Chị, em vào được ?"

      Đông Á đáp tiếng.

      Lương Mặc Nguyên "Hả?" tiếng, Đông Á giải thích: "Là em của tôi."

      " còn có em ?"

      "Ừ."

      "Nhà có mấy đứa trẻ?"

      "Tôi và em. . . . . ." còn chưa dứt lời, Đông Khương tới: "Chị, trễ thế này chị vẫn còn chuyện điện thoại sao, ai đó ai đó?" Đông Khương bướng bỉnh đến gần muốn nghe.

      Đông Á có chút lúng túng, lắc mình dùng thân thể ngăn cản Đông Khương, Lương làm cho thấy khó xử: "Nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon, sáng mai gặp." Cắt đứt lúc, ngáp cái, Đông Á nghe được.

      muốn ngủ , Lương tiên sinh. Đông Á tự chủ ở trong lòng châm chọc.

      Lần đầu tiên tiếp xúc Lương tiên sinh có chút giống với bình thường như vậy, chỉ là vẫn còn rất thú vị.

      Nhưng mà bây giờ, Đông Á tâm trạng suy nghĩ những thứ này, Đông Khương nghe được trong điện thoại truyền tới giọng của người đàn ông, vào lúc này mặt bát quái* nhìn chị của mình "Chị, chị chuyện đương sao?"

      Mặt bát quái*: mặt tò mò, nhiều chuyện

      Đông Á bình tĩnh cất điện thoại di động, để ý tới em ấy, tới tủ treo quần áo chuẩn bị trước quần áo để mặc vào ngày hôm sau. Đông Khương ở bên người vòng tới vòng lui chịu , mặt nịnh nọt : "Chị, em giúp chị giữ bí mật cho ba mẹ, nhưng chị có thể đáp ứng với em chuyện hay ?"

      Đông Á nghe giọng của rất cẩn thận, ngừng động tác trong tay lại, cưng chiều chỉ chỉ cái trán của em mình cái: "Em có phải làm chuyện xấu rồi hay ?"

      "Còn lâu mới có !" Đông Khương cẩn thận lắc lắc tay chị, dùng giọng điệu vô cùng ôn nhu lương thiện , "Chị, năm nay nghỉ hè em muốn gạt ba mẹ Paris, chị có thể giúp em hay . . . . . ."

      "Em muốn tìm cậu ta sao?" Nụ cười môi Đông Á biến mất, đổi lấy vẻ mặt có chút nặng nề.

      Giọng Đông Khương hạ thấp xuống: "Em chỉ muốn Paris vui đùa chút, có quan hệ gì với ta."

      Đông Á than thở, để tay ở vai Đông Khương: "Chị có thể giúp em, nhưng là, bây giờ em vẫn còn là sinh viên, nhóc con, em cần phải nghĩ kỹ."

      Đông Khương xoay bả vai cái, nước mắt tràn mi: "Chị và ba mẹ đều giống nhau, nhưng mọi người có suy nghĩ qua em là muốn thế nào hay . . . . . . Chị, em , rất nhớ ta, chị biết mấy năm này em làm sao chịu đựng nổi, ba mẹ biết, chẳng lẽ chị cũng biết sao? Em cho là chị hiểu em đấy, nhưng chị cũng giống như bọn họ, ngoài miệng quan tâm em là tốt cho em, nhưng đó lại cầm sợi dây trói em lại, cho em tự do, em muốn theo đuổi tình , chẳng lẽ như vậy cũng sai lầm rồi sao?"

      Đông Á đau lòng ôm lấy đầu của em gài mình: "Nhóc con, em nghe chị , em trước tỉnh táo chút, em phải tìm ta, em cho là đó là chuyện của mình em, nhưng là em có suy nghĩ tới mẹ hay , suy xét gia đình chúng ta, em thể ích kỷ như vậy, chúng ta biết em rất thích ta, nhưng mà, ta thích em sao? Em có nghĩ tới hay , ta là lấy thái độ gì đối với tình cảm của em dành cho ta? Chị chính là hiểu tình cảm thầm mến này có tư vị gì, còn lâu mới hi vọng em của mình cũng giống như mình, em có biết hay , có biết hay nhóc con?"

      Mấy câu đó thể nghi ngờ đâm đáy lòng của Đông Khương, chậm rãi chậm rãi xụi lơ ở trong ngực chị mình.

      Hai chị em ôm đầu khóc nức nở.

      Tác giả có lời muốn :

      Hệ liệt văn thôi, viết về phần diễn của Đông Khương chút xíu, chỉ có chút mà thôi, ảnh hưởng đến việc đọc, sau đó bởi vì bộ khác là tác phẩm năm năm, thời gian có thể khác nhau, nên quá so đo

      Thích bọn họ, rất ưa thích rất ưa thích.

      Mong các bạn cũng thích.
      duyenktn1linhdiep17 thích bài này.

    4. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 13

      Editor: Hạ Y Lan

      Năm giờ, trời dần sáng. Đông Á ngủ được đành tỉnh giấc, rửa mặt, mặc quần áo tử tế và làm xong bữa sáng, thừa dịp mặt trời còn chưa lên cao, lấy tất cả quần áo của cả nhà giặt, giặt sạch từng món rồi phơi khô. Chờ làm xong mọi việc, Đông Tổ Vân cầm thanh bảo kiếm của mình ra công viên tập thể dục buổi sáng, Triệu Mai cũng tỉnh dậy bắt đầu ăn điểm tâm, Đông Khương ở đâu ư, sinh viên đại học có đặc quyền được ngủ nướng.

      Hôm nay Triệu Mai mua thức ăn, hai ông bà đều có bữa tiệc cả ngày, Đông Khương cũng liên hoan với các bạn, người nhà ai cũng có chuyện của mình cho nên nhà bếp tương đối rảnh rỗi.

      Đông Á bận rộn suốt buổi sáng, có thời gian nhìn điện thoại, giặt xong quần áo, liếc nhìn đồng hồ treo tường, thời gian vẫn còn sớm, nghĩ ngày hôm qua Lương Mặc Nguyên ngủ trễ như vậy, chắc ngày nghỉ thế này dậy sớm, vì vậy liền bưng điểm tâm gõ cửa phòng em , gõ hai cái nhưng ai trả lời, Đông Á tự mở cửa vào.

      Quả nhiên Đông Khương vẫn còn nằm giường, bị Đông Á kêu, mơ mơ màng màng bò dậy, Đông Á đưa đũa và chén vào trong tay , Đông Khương ngửi được mùi thơm, là mùi vị lâu của chị mình, lập tức thèm ăn, mở mắt ra nhìn….là bánh mì hấp thích nhất, còn có cháo ngô, vừa ăn vừa vui mừng nheo mắt lại: "Vẫn là chị tốt nhất!"

      Đông Á sờ đầu em , dùng lời cưỡng chế con sâu mê ngủ của em: "Ăn nhiều chút, ăn xong ngủ tiếp."

      "Dạ." Đông Khương gặm miếng bánh mì lớn, hàm hồ : "Chị, hôm nay chị chơi ở đâu? Lúc nào dẫn bạn trai về cho em biết mặt?"

      "Bạn trai cái gì. . . . . ." Đông Á cười : "Lát nữa có muốn chị đưa ?"

      Đông Khương nghiêng đầu suy nghĩ chút: "Mấy giờ chị mới ?"

      Đông Á như nhớ tới cái gì, đứng lên ra ngoài, lấy điện thoại ra xem.

      Điện thoại bị đặt ở đầu giường, có cuộc gọi của Lương Mặc Nguyên từ mười lăm phút trước, xem ra ấy dậy rồi. Đông Á nhìn thời gian, tám giờ, phải gọi lại thôi.

      Chuông reo chưa được mấy tiếng, Lương Mặc Nguyên nghe máy, giọng lười biếng say lòng người tối hôm qua thay bằng chất giọng thường ngày, Đông Á có thể tưởng tượng ra bộ dáng mang giày Tây đứng trước mặt.

      Đông Khương ăn điểm tâm xong ngủ tiếp, Đông Á cầm chén đũa rửa sạch, chuẩn bị sơ qua rồi ra cửa. Khoảng tám giờ là ngày mới bắt đầu, đường rất bận rộn, đó là khung cảnh tươi đẹp phồn hoa, còn chưa được bao xa bị mắc kẹt, lúc này hận chiếc xe của mình thể mọc thêm đôi cánh bay qua từng lớp vòng vây, Đông Á nghĩ như vậy nhưng thực tế vẫn phải kẹt ở đây, xe mọc cánh, chỉ có thể chấp nhận . Đông Á gửi tin nhắn cho Lương Mặc Nguyên: Ngại quá Lương Tiên Sinh, đường bị kẹt xe, có thể đến trễ.

      đợi quá lâu đối phương gửi lại: sao.

      Đông Á nhìn dòng xe di chuyển, để điện thoại xuống, từ từ đạp cần ga rút ngắn khoảng cách. Mười phút lộ trình kéo thành nửa tiếng, đến khách sạn cũng gần chín giờ, Lương Mặc Nguyên ngồi sofa ngoài đại sảnh, từ xa xa thấy Đông Á tiến vào cửa khách sạn, cầm điện thoại định gọi , cơ hồ cùng lúc đó, điện thoại của cũng vang lên.

      Lương Mặc Nguyên chút do dự bắt máy, nghe được giọng êm ái của : "Lương Tiên Sinh, tôi đến rồi, xuống chưa?"

      mím môi dựa lưng vào ghế sofa, cứ nhàn nhã nhìn , lại trong điện thoại: " quay đầu thử xem."

      Khi vừa dứt lời, bóng lưng dừng chút, xoay người lại, ánh mắt tìm kiếm, giây kế tiếp, nhìn thấy , con ngươi từ từ sáng lên, khóe miệng cũng cong dần theo, tới chỉ đứng đó cười.

      Lương Mặc Nguyên cũng nhúc nhích, vẫn dùng tư thế thản nhiên đó tựa lưng vào ghế, chân dài vắt chéo, lẳng lặng nhìn người cách mình hai ba mét.

      Gần như vậy, lại cảm thấy xa thế kia.

      Có chút , lại gần trong gang tấc.

      Lương Mặc Nguyên biết trong lòng Đông Á có cảm xúc gì, nhưng ngay khoảnh khắc này, trong đầu khẽ thoáng qua ý định trước nay chưa từng có, cũng tuyệt đối chưa từng tồn tại, suy nghĩ có chút điên cuồng.

      muốn kết hôn.

      Với người con này.

      Quả có chút xúc động thể diễn tả, nhưng nó bỗng nhiên lao tới giống kẻ xâm nhập, chính xác mà mà , đó là kẻ xâm nhập khiến vui vẻ chịu đựng.

      Ánh mắt nhìn , khóe miệng chỉ cười. (ddlqd Hạ Y Lan)

      Đông Á thấy đối diện về phía mình, hơi khẩn trương.

      "Lương Tiên Sinh." gọi tiếng, liên tục giữ nụ cười. Lúm đồng tiền bên khóe miệng rất đẹp, làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào.

      Lương Mặc Nguyên khẽ gật đầu với , chỉ là mấy giây đến trước mặt, cúi đầu nhìn qua cái. người rất thơm, phải nước hoa, là loại hương thơm ngát ngọt ngào, biết là dùng sữa tắm gì.

      " thôi." xoải bước lớn ra phía sau , hướng về phía cổng khách sạn, Đông Á vội vàng đuổi theo, tới cửa, có mấy chiếc xe đậu ở đó, Lương Mặc Nguyên dừng lại, đợi tới, hỏi: "Đậu xe ở đâu?"

      Đông Á chỉ chiếc ở gần kia nhất, Lương Mặc Nguyên liếc mắt nhìn tới, Đông Á mở khóa xe, dừng ở bên cửa nhìn: "Muốn tự lái ư?"

      Đông Á sững sờ, hiểu ý của .

      Lương Mặc Nguyên vòng qua chỗ ngồi của tài xế, đến trước mặt Đông Á, thân hình vốn cao lớn lại càng đặc biệt cao hơn, thể ngẩng đầu lên nhìn , trong ánh mắt đều là nghi vấn.

      Lương Mặc Nguyên nhìn , rút chìa khóa xe trong tay , trong lúc vô tình ngón tay chạm vào lòng bàn tay mềm mại của , Đông Á cúi đầu nhìn lại, năm ngón tay thon dài cầm chìa khóa khẽ chạm vào tay , cười : "Trường đua ngựa hơi xa, để tôi lái."

      Đông Á có chút mụ mị.

      biết đường?

      phải làm người dẫn đường sao?

      Xuất phát từ lễ phép nên hỏi, ngoan ngoãn ngồi ở tay lái phụ.

      Lương Mặc Nguyên đến trường đua ngựa đó, nó nằm ở ngoại ô, từng là trường đua lớn nhất thành phố, nhưng bởi vì ông chủ đánh bạc thiếu nợ khổng lồ, thể bán , bao gồm trường đua này và các khu nghỉ mát trong tay ông ta. Quả có chút xa, Đông Á chỉ nghe qua chứ chưa từng đến đó, đường quá quen, ngược lại, hình như Lương Mặc Nguyên lại rất quen thuộc. Hiển nhiên đây phải là lần đầu đến đó.

      Thành phố non xanh nước biếc, khu nghỉ mát được xây dựng hồ nước nhân tạo lớn nhất thành phố, nằm ở phía cùng của ngọn núi, hoàn cảnh tuyệt đẹp, khí mát lạnh, tuy phải qua đoạn đường uốn khúc nhưng mặt đường bằng phẳng trống trải, đường xá tốt, nghe năm đó vì tạo con đường này mà chính phủ phải đầu tư xây dựng rất nhiều tiền.

      Khu nghỉ mát này có thể là rất phát triển, nhưng bây giờ sắp gặp phải tình thế thay đổi, tại nó trong tình trạng đóng cửa khép kín với bên ngoài, ngày xưa rất náo nhiệt, xe đến ngừng, tại thấy bóng người, vắng lạnh thôi.

      Tất nhiên Đông Á biết những chuyện này, chỉ là chút tin vỉa hè.

      Ông chủ Uông tự mình tiếp đón bọn họ, còn có giám đốc Hoàng. Lúc giới thiệu Đông Á, Lương Mặc Nguyên chỉ nhàng bâng quơ đây là Đông tiểu thư, có bất kỳ chức vị, hàm súc lại mịt mờ, người sáng suốt vừa nhìn liền biết ý gì.

      Bởi vì có khách, tất cả cửa hàng đều đóng cửa. Bốn người ngồi ở bàn dài trước ban công gỗ uống trà chuyện phiếm. Từ nơi này nhìn ra ngoài, bên ngoài là bãi cỏ xanh rất lớn.

      Trong lúc bọn họ chuyện, Đông Á nghe được chuyện: Lương Mặc Nguyên muốn thu mua khu nghỉ mát này.

      chỗ như vậy, nghe ban đầu đầu tư ít, mấy năm nay thu vào cũng sớm bị những nhà đầu tư bỏ vào túi riêng, Ông chủ Uông cũng tự mình thừa nhận, nếu phải gặp nguy cơ, ông cũng bị buộc bán nơi này. Tất nhiên cũng ít người đỏ mắt, lúc này phải xem xét nhân mạch, nguồn lực và tiền bạc trong tay.

      Mỗi điều kiện, Lương Mặc Nguyên đều chiếm ưu thế.

      Ông chủ Uông thẳng thắn : "Mấy ngày trước ông chủ Dương cũng tới hỏi tôi về mảnh đất này, ông ấy muốn ra giá gấp mười lần, nhưng năm trước tôi ký hợp đồng với cậu ở quận, làm người phải thành , tôi thể nào làm trái với lương tâm của tôi, cậu đúng Lương tổng?"

      Lương Mặc Nguyên cười cười, hai chữ thành này gắn người dân cờ bạc có ý nghĩa sâu xa.

      Ông chủ Dương trong miệng ông ta, Lương Mặc Nguyên biết là ai.

      Dương Ký Diệu, tay che trời ở Hạng Thành. Sao biết chứ?

      Ai cũng phải người ngu, thịt béo lớn ai đỏ mắt.

      Lần này Lương Mặc Nguyên tới chính là triệt để nuốt miếng thịt béo này vào bụng.

      Dương Ký Diệu - người này gian trá lại hiểm, đảm bảo hành động. (ddlqd Hạ Y Lan)

      Cuộc chuyện cũng gần kết thúc, Lương Mặc Nguyên quay đầu hỏi Đông Á: "Có muốn ra ngoài dạo ?"

      Đông Á tiêu hóa thế giới chưa từng tiếp xúc kia, nghe vậy ngẩng đầu cười với : " sao, cẩn phải để ý đến tôi. . . . . ."

      Thế nhưng đứng lên, với ông chủ Uông: "Nghe đầu bếp riêng của ông chủ Uông làm được món Hồ Nam chính gốc, biết hôm nay chúng tôi có lộc ăn đó ?"

      Ông chủ Uông ha ha cười : "Được được được, chỉ cần câu của Lương tổng, tôi lập tức gọi người chuẩn bị."

      Thừa dịp đầu bếp cần chuẩn bị nấu ăn, Lương Mặc Nguyên đề nghị cùng Đông Á ra ngoài dạo, đột nhiên tay nhàng nhắm lấy vai , hình như là theo bản năng, nhưng rất nhanh liền rút về, cứ thế dọa Đông Á giật mình, quay đầu nhìn lại, Lương Mặc Nguyên trước mặt.

      Bọn họ theo cầu thang gỗ, bước vào con đường trải đầy đá cụi, ánh mặt trời rất chói, núi cũng có gió lớn, đường có bóng cây, những tia nắng lấp lánh len qua những tàn cây.

      Bốn phía yên lặng. Những ngọn núi trải dài, bóng cây loang lổ, còn có tiếng gió.

      Cả khu nghỉ có ai, chỉ có hai người bọn họ.

      Cảm giác này giống như đặt bao hết vậy.

      Cách đó xa chính là trường đua ngựa, con ngựa nào. Ánh mặt trời chiếu vào những hạt cát ánh lên ánh sáng trắng.

      Lương Mặc Nguyên chợt dừng lại, nghiêng đầu hỏi : "Muốn xem ngựa ?"

      "Ở đâu?" Đông Á hỏi.

      "Chuồng ngựa. ?"

      "." gật đầu.

      Đông Á suy nghĩ chút, hỏi: "Vậy lát nữa tôi có thể cưỡi chúng ?"

      "Tất nhiên." Chẳng biết lúc nào, Lương Mặc Nguyên lại chậm bước chân, hình như cố ý đợi lên.

      " qua xem rồi chọn là được." nhìn , khóe miệng có chút ý cười cưng chiều.

      Đột nhiên Đông Á cảm thấy mặt mình nóng.

      Là ánh mặt trời quá lớn. nghĩ vậy.
      duyenktn1linhdiep17 thích bài này.

    5. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 14

      Editor: Hạ Y Lan

      Mặt đường rộng lớn sạch , trông thấy cả làn nước chuyển động giữa đáy sông trong vắt, giữa ngọn núi tạo thành vách ngăn kết từng chùm hoa màu hồng biết tên.

      Hai người trước sau tới, ước chừng năm phút sau, Đồng Á thấy được trại ngựa được làm bằng gỗ mang theo phong cách cổ kính. Lương Mặc Nguyên quẹo vào chỗ rẽ, dừng lại trước cánh cửa gỗ với hương vị thô sơ của miền Tây nước Mỹ, chờ Đồng Á đến gần, duỗi ngón tay chỉ chỉ: “Ở bên trong.”

      tay chống bên hông, quần áo thoải mái, hai chân thẳng tắp, dáng đứng tùy ý, đôi mắt nhìn hơi nheo lại như bị ánh nắng chiếu vào. quá câu nệ, ngay cả thần thái cũng tự nhiên thỏa đáng, giống như chỉ dẫn người bạn đến đây tham quan. Thân thiết nhưng tùy tiện, vẫn giữ khoảng cách nhưng quá hời hợt, luôn biết chừng mực, lúc ở bên Lương Mặc Nguyên, Đồng Á có cảm giác như được chăm sóc, nhưng cố tình, có đôi khi chỉ là ánh mắt, có đôi khi là câu hỏi thăm đơn giản, khi nhìn người đối diện luôn dùng ánh mắt chăm chú khiến đối phương thấy mình được tôn trọng. Điều này đủ để chứng tỏ là người đàn ông từng trải, suy nghĩ lại thông minh của đủ để xây dựng nên thương nghiệp của mình.

      Khi Đông Á học Đại học, mỗi tối các thường nằm trò chuyện với nhau, còn nhớ có lần đến hình mẫu lý tưởng của mình, có người thích chàng đẹp trai, cũng có người thích kẻ có tiền, chỉ có Đồng Á là khác biệt, thích người thông minh, phải chỉ số thông minh cao bao nhiêu, hay thiên phú dị bẫm cỡ nào, mà là trí tuệ nhìn việc đời, là khiêm nhường phô trương, giống như viên kim cương chỉ có dưới ánh mặt trời mới có thể phát ra ánh sáng rực rỡ.

      tại nhìn Lương Mặc Nguyên, lại muốn thêm điều, luôn hiểu được tôn trọng người khác.

      Có lẽ Thang Mật rất đúng, và Lương Mặc Nguyên là thuộc về loại người. (ddlqd Hạ Y Lan)

      vào cửa lớn chính là mùi vị của phân ngựa. Những con ngựa được nhốt chung với nhau, chỉ có cửa sổ bên ngoài, chiếc cổ thon dài có thể duỗi thẳng ra. Đồng Á liếc mắt cái nhìn trúng con ngựa đen cao lớn ở cửa đầu tiên. Phía sau còn có mấy con trắng xen đỏ nhưng mấy sức sống.

      Người huấn luyện ngựa mặc đồ cao bồi có vẻ rất quen thuộc với Lương Mặc Nguyên, hai người chào hỏi nhau, ánh mắt huấn luyện viên nhìn Đồng Á, cười : “Mặc Nguyên, con ngựa mà bạn cậu chọn sao bằng của cậu hay là chọn con khác.”

      “Tôi……” Đồng Á muốn giải thích, lại bị Lương Mặc Nguyên ngắt lời: “ ấy thích là được.” nhìn về phía hỏi: “Muốn vào trong xem ?”

      Hứng thú của bị di dời: “Bên trong còn sao?”

      Huấn luyện viên tiếp: “ chỉ chừng này đâu.” xong vào trong.

      Bên trong còn lớn hơn nữa, ngựa càng nhiều càng thối. Tuy rằng có người ngừng quét dọn xối rửa suốt hai mươi bốn giờ, nhưng dưới cái nắng nóng bức này thể ngăn chặn mùi lây lan, cũng may Đông Á quá ghét bỏ, đối với ngựa vẫn cảm thấy hứng thú, cứ thế xem những mặt khác.

      Huấn luyện viên vừa vừa giới thiệu cho biết về trại nuôi ngựa, Đồng Á nghe rất nghiêm túc, nghe Lương Mặc Nguyên thường tới nơi này cưỡi ngựa, tự giác liền đưa ánh mắt qua nhìn, cúi đầu hai tay nhét vào túi bên cạnh , hình như bị phát , ngẩng đầu lên nhìn, đại não Đông Á ngưng lại, huấn luyện viên cái gì cũng nghe , cứ nhìn Lương Mặc Nguyên.

      Nhìn thấy luống cuống của , Lương Mặc Nguyên cũng vạch trần, chỉ đột ngột bước lên xoay người đối diện , thấp giọng : “ chọn trước, buổi chiều Hứa Gia Trạch và Thang Mật đến đây, cùng cưỡi ngựa với họ.”

      “Mấy người Thang Mật muốn tới?” Đồng Á hoàn toàn biết chuyện này, cảm thấy ngoài ý muốn.

      Đôi tay Lương Mặc Nguyên vẫn nhét vào túi, bĩu môi, nghiêm túc “Ừ” tiếng.

      Đồng Á nhìn , cảm thấy thực vi diệu, bộ dáng bĩu môi có chút kiêu ngạo, chớp mắt lại biến thành “Lương manh manh” rồi.

      “Muốn xem ngựa của tôi ?” Đột nhiên chuyển đề tài.

      “Được!”

      Huấn luyện viên bị vắng vẻ yên lặng qua bên giúp ngựa đổi nước.

      Lương Mặc Nguyên dẫn Đồng Á đến góc trong cùng, bên trong có gian , điều kiện rất tốt, có chút giống phòng thượng hạng vậy. Đó là con ngựa đen, lông tóc đen nhánh sáng bóng, tia tạp lẫn, bốn vó rắn chắc có lực, hình thể so với con vừa nhìn ở bên ngoài càng cao lớn hơn, vừa nhìn liền biết đây là chủng loại tốt.

      Con ngựa kia vừa thấy Lương Mặc Nguyên, cao hứng mà phát ra tiếng hí, nâng chân trước vỗ mặt đất, nghiêng đầu nhìn Lương Mặc Nguyên, cực kỳ đáng . “Nó gọi Hắc mỹ nhân, là rất gợi cảm.” Lương Mặc Nguyên để tay lên sống mũi Hắc mỹ nhân, nhàng vuốt ve.
      “Hắc mỹ nhân…… Tên xứng với nó. Đúng là rất duyên dáng.” Đồng Á nhìn Lương Mặc Nguyên và Hắc mỹ nhân, cảm thấy chỉ nhìn như vậy cũng là loại hưởng thụ.

      Đầu Hắc mỹ nhân nhàng cọ qua lại, muốn vào lòng Lương Mặc Nguyên, nhìn ra được Lương Mặc Nguyên rất thích nó: “ xem qua Black Beauty chưa? Tên của nó lấy từ quyển sách này.”

      “《 Hắc mỹ nhân 》?”

      “Ừ.” Lương Mặc Nguyên nghiêng đầu nhìn : “Là nữ tác giả người viết, xem xong quyển sách này lâu, năm sinh nhật hai mươi tuổi tôi nhận được nó, đúng lúc lại là con ngựa cái, tôi cảm thấy đây là duyên phận.”

      Khi lời này, ánh mắt chăm chú nhìn vào Đồng Á, đặc biệt là câu cuối cùng kia, trong lời của , giống như cố ý với lại giống như phải.

      Đồng Á chưa đọc quyển sách kia, tại lại muốn xem nó.

      “Muốn sờ nó ?” Lương Mặc Nguyên hỏi.

      Đồng Á rất kinh hỉ, lại có chút sợ hãi: “Có thể chứ?”

      “Tới, đưa tay cho tôi.” đưa tay về phía . Đồng Á chú ý tới đôi tay này rất lớn. Vẫn nhớ cảm giác lần trước bị cầm tay.

      Đồng Á chần chờ đưa tay cho , cảm nhận lòng bàn tay kia dán sát vào tay , cảm giác an toàn lại cẩn thận lễ độ. “Ngựa là loài động vật có linh tính.” Lương Mặc Nguyên mỉm cười mà nhìn , chỉ đạo: “Thả lỏng, tay mở ra…… Đúng, chính là như vậy……” Chậm rãi giơ tay đưa lên trán Hắc mỹ nhân, Đồng Á vẫn có chút khẩn trương, nhưng ngoài dự đoán chính là, chẳng những Hắc mỹ nhân trốn còn nhắm mắt lại rất hưởng thụ, cố ý hay vô tình cọ vào lòng bàn tay Đồng Á.

      “Nó rất thích .” Ánh mắt Lương Mặc Nguyên nghiêm túc, mang theo ý cười lưu luyến dịu dàng, khiến người ta say chết bên trong.

      Đồng Á lại nóng mặt, mở to mắt chuyển qua người Hắc mỹ nhân, cố ý chuyển hướng đề tài: “Nó ở bên bao lâu rồi?”

      “Bảy tám năm.”

      Nhìn ra được tình cảm Lương Mặc Nguyên dành cho Hắc mỹ nhân rất sâu đậm, giống như nó là con mình vậy.

      biết khi nào, Lương Mặc Nguyên buông tay ra, sờ cằm Hắc mỹ nhân, với Đồng Á: “ xem thử ở đây, nó thích sờ ở đây nhất.”

      Dưới mắt cổ vũ của , Đồng Á cẩn thận đặt tay lên cằm Hắc mỹ nhân, học theo bộ dáng Lương Mặc Nguyên gãi hai cái, Hắc mỹ nhân nháy mắt to xinh đẹp, thoải mái vẫy vẫy đầu.

      Huấn luyện viên đổi nước xong tới, gặp cảnh này, kinh ngạc : “Sao hôm nay Hắc mỹ nhân ngoan như vậy, trừ Lương Mặc Nguyên ai dám đến gần nó, có lẽ là Đồng tiểu thư và Mặc Nguyên rất quen thuộc, người dính hương vị của cậu ấy, Hắc mỹ nhân mới nguyện ý để tới gần.”

      Xem ra vị huấn luyện viên này xem hai người là người của nhau. Lương Mặc Nguyên lại có ý muốn giải thích, vỗ vỗ đầu Hắc mỹ nhân tạm biệt nó. Cùng Đồng Á rời khỏi trại ngựa đến nhà ông chủ Uông dùng cơm. (ddlqd Hạ Y Lan)

      Khúc Đan Ny sớm mang theo vài người ngồi vào bàn ăn, cùng ông chủ Uông chuyện vui vẻ. Lương Mặc Nguyên dẫn Đồng Á vào, mọi người đều đứng lên, lại khách sáo giới thiệu với nhau, Khúc Đan Ny vẫn như những lần gặp trước lịch kêu Đồng Á là Đồng tiểu thư, Đồng Á cũng khách khí kêu là Khúc tiểu thư. là người phụ nữ xuất bên cạnh Lương Mặc Nguyên thường xuyên nhất, Đồng Á có ấn tượng với rất sâu.

      Đầu bếp làm món ăn Hồ Nam rất đủ tiêu chuẩn, thời gian bữa cơm liền thành cuộc chuyện làm ăn. Lương Mặc Nguyên thu phóng tự nhiên, trong lúc quên chú ý đến người con bên cạnh , giọng thần sắc cưng chiều, thường gắp đũa bỏ vào chén người kia, ánh mắt chứa tình cảm dịu dàng, ở trong mắt người khác ái muội thôi, chỉ có người trong cuộc lại biết.

      Sau khi ăn xong, Khúc Đan Ny mang theo người và hợp đồng ra về, Lương Mặc Nguyên đưa đến cạnh xe, Đồng Á cùng qua, dựa vào lan can nhìn thấy thái độ hai người rất thân, xem ra cảm tình rất tốt. Nhìn lát, Đồng Á xoay người vào bên trong. (ddlqd Hạ Y Lan)

      Nhiều khi nghĩ, Lương Mặc Nguyên đối với tốt như vậy, khiến thấy rất thoải mái, nhưng có lẽ giống như lời Thang Mật có tình cảm với , khả năng từ trước đến nay là người ôn hòa, đối ai đều tốt như nhau, thoải mái như nhau. Người EQ cao thường như thế.

      tự nhủ mình đừng đa tâm. trải qua chuyện của Đường Tuấn, ở phương diện tình cảm, đặc biệt là giữa nam và nữ, trở nên thận trọng dè dặt. Đừng quá phỏng đoán quá chờ mong, cuộc sống như thế nào cứ để nó phát triển tự nhiên là thích hợp nhất.

      Trạng thái tại giữa và Lương Mặc Nguyên là tốt nhất, cũng thích hợp nhất. Về phần kế tiếp thế nào đó là chuyện của sau này.

      Nhưng quả có chút vào lòng .

      Đây là điều phải thừa nhận.

      Bất đắc dĩ lại thành .

      Ngay lúc này điện thoại vang lên. Đồng Á nhìn là Thang Mật gọi tới.

      Buổi chiều Thang Mật và Hứa Gia Trạch muốn tới, hỏi và Lương Mặc Nguyên sáng nay có chơi gì ?

      Đồng Á hỏi: “Khi nào cậu đến?”

      Thang Mật: “Còn ở nhà, khoảng hai tiếng nữa mới tới. Hoạt động buổi chiều sắp xếp tốt rồi, cưỡi ngựa.”

      Đồng Á “Ừ” tiếng, Thang Mật hỏi: “Lương Mặc Nguyên đâu?”

      ấy……” Đồng Á thấy từ ngoài cửa vào.

      “Được rồi, nữa, chúng tớ xuất phát, chờ bốn mình gặp nhau , bất cứ lúc nào cũng báo cáo lộ trình cho các cậu biết. Gặp lại.” đợi Đồng Á được, Thang Mật hưng phấn cúp máy.

      nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, biết Lương Mặc Nguyên dựa nghiêng người ở cạnh cửa khi nào, nhìn : “Thời gian còn sớm, nghỉ ngơi chút, buổi chiều rất mệt.”
      duyenktn1linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :