1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gặp Phải Ma Vương Lầm Cả Đời (update c57)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Windy
      GẶP NHAU (Q2)
      CHƯƠNG 27: LỆNH VUA





      "Tuỳ Hỉ, Tuỳ Hỉ!" Hưng phấn kêu to, Đường Đường mang theo hai cái xâu gì đó đen thui, thối hoắc, dầu chiên chưa ráo còn ngừng xuống đất, mặt chói lọi mang hai xâu đưa đến trước mặt Tùy Hỉ.

      "Đường Đường!" Cúi đầu, nhìn Đường Đường trán thấm ra tầng mồ hôi rịn, Tuỳ Hỉ cười đến dị thường thường ấm áp.

      Cái loại tươi cười này Đường Đường gặp qua, có điểm giống như lúc cười với Kiếm Chân, đẹp trai chết người a!

      "Này, chớ cười với ta như vậy, cẩn thận ta ngươi a!" mặt nóng lên, Đường Đường phô trương thanh thế nhe nhe răng, cầm xâu trong tay đưa lên phía trước, cười đến rất tà ác: “ Cho ngươi!"

      "Đây là cái gì? !" Ghét bỏ chau lại lông mày, Tuỳ Hỉ nhận lấy nhưng đưa xa ra ngoài.

      "Đậu hủ thúi !"( nguyên bản là “chao”…nhưng mình nghĩ đậu hủ thúi gần gũi với mn hơn^^) Há mồm cắn ngụm, Đường Đường hạnh phúc thở ra khối mùi hôi, "Ừ, Nhân Gian Cực Phẩm a! nghĩ tới nơi này cũng có đậu hủ thúi."

      Mặt kìm nén đến xanh lại, Tuỳ Hỉ miễn cưỡng cười tiếng đem cái xâu của mình cũng đưa tới : " Thích ăn như vậy , xâu này cũng cho ngươi "

      "Như vậy sao được!" Mắt hạnh trong sáng thoáng qua tia ranh mãnh, Đường Đường tay nắm được lỗ mũi Tuỳ Hỉ , hét lớn: "Cắn miếng, ta bảo đảm chỉ cần cắn miếng ngươi lập tức thích mùi hôi này!"

      Chần chờ nhìn ánh mắt kiên định của Đường Đường , Tuỳ Hỉ cười khổ tiếng, mang theo quyết tâm hy sinh khi ra trận há miệng ra. . . . . .

      "Um!"

      "Sao rồi? !" Buông tay ra, Đường Đường cười hai mắt trong sáng .

      "Ăn ngon!" Hắng giọng khen lớn, Tuỳ Hỉ thuần thục giết chết xâu, hai người nhìn nhau cười to, tiếng cười thống khoái phá vỡ bầu trời đêm, cũng chấn động gian trong Thủy kính cách bọn họ rất xa.

      "Rầm" tiếng tiếng nước chảy, nam tử rẽ nước bước ra, thân hình cao lớn hoàn mỹ như điêu khắc, tóc dài trắng như tuyết tán ở phía sau, dưới ánh trăng bạc mà phát ra tầng ánh sáng huyễn hoặc.

      Giọt nước trong suốt chảy qua ngũ quan tuấn mỹ,lại lăn xuống lồng ngực rắn chắc, qua hai bờ vai mạnh mẽ, tiếp nữa xuống thắt lưng hoàn mỹ tia tỳ vết, dọc theo bắp đùi chảy xuống, lưu luyến rơi vào đất, tạo thành từng điểm từng điểm sáng, giống như giọt lệ tiếc hận.

      Cánh tay dài nâng lên, bàn tay trong hư trảo cái, trường bào màu đen tiếng động bay tới, rơi vào trong lòng bàn tay nam tử , nhàng bao lấy thân thể hoàn mỹ , ung dung, lại tự nhiên.

      Ngẩng đầu qua hơn mười người quỳ sát hai bên, nam tử chỉ là hờ hững ngưng mắt nhìn phía trước, căn bản lưu ý đến các nữ nhân bao hàm hưng phấn cùng ánh mắt mị hoặc u oán , ngược lại chỉ nhớ tới màn trong thủy kính vừa rồi ——

      Tuỳ hỉ cùng nhân loại kia thoải mái tươi cười, bừa bãi sung sướng làm Thủy kính lành lạnh nổi lên gợn sóng, thể tiếp tục truyền tiếp hình ảnh ràng.

      Cửa điện dầy cộm nặng nề chậm rãi mở ra, phát ra thanh vang vọng trong đại điện, Hiên Viên Hận Thiên ở trong mảnh bóng tối yên tĩnh ,sâu lãnh mà ngồi xuống.

      bao lâu? Hơn nghìn năm !

      Kể từ khi Tuỳ Hỉ theo mình chuyển từ kiếp này sang kiếp khác còn tươi cười như vậy,chỉ là cười thuần túy, vui vẻ tia ưu phiền!

      "Tôn Đường Đường!" Con mắt lạnh nheo lại, chưởng phất ra, cửa điện ầm ầm khép lại, đem ánh sáng cùng ấm áp trong thoáng chốc ngăn cách ở ngoài cửa.

      thể để cho nàng ở lại bên cạnh Tùy Hỉ nữa!

      Lực ảnh hưởng của nàng vượt qua tưởng tượng của mình, lại khiến Tuỳ Hỉ nhiều lần biểu khác thường, thậm chí khi thi hành mệnh lệnh của mình cũng lần đầu tiên xuất —— do dự!

      Lấy tay chóng đầu, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng mở miệng: "Tuỳ Hỉ, đem Tôn Đường Đường mang về lập tức, mang đến đại điện!"
      linhdiep17 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Windy
      GẶP NHAU (Q2)
      CHƯƠNG 28: DO DỰ







      Bước chân bỗng dưng dừng lại, Tuỳ Hỉ kinh ngạc đứng tại chỗ .

      "Sao vậy?" Dừng bước quay đầu lại, Đường Đường chân tướng khuôn mặt tươi cười trong bóng đèn ban đêm tiến sâu vào trong mắt Tùy Hỉ.

      Trầm mặc, biết nên trả lời như thế nào, Tuỳ Hỉ chỉ là nhăn mày lại càng chặt.

      Muốn mang nàng về sao, vương?

      Nếu như vừa rồi nàng những lời đó, nếu như mới vừa rồi nàng kiên quyết quay đầu lại tìm , như vậy Tuỳ Hỉ còn có thể là Tùy Hỉ của lúc trước.

      Chỉ cần là vương ra lệnh, cho dù khó hơn nữa, nguy hiểm hơn nữa, cũng chút do dự thi hành! Chỉ là tại —— giống như thể!

      "Tuỳ Hỉ?" Nhìn Tùy Hỉ trầm mặc , Đường Đường kinh ngạc nhướng lông mày lên. đến tột cùng suy nghĩ cái gì, nghĩ gì mà chuyên chú, nặng nề như vậy. Chẳng lẽ là suy tư quan hệ giữa vũ trụ và loài người ? Quá sâu sắc !....(=.=…..chị tưởng tượng cái gì hok hà)

      "Đường Đường!" thở dài tiếng, Tuỳ Hỉ tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Đường Đường , "Có mệt hay ? Chúng ta trở về thôi!"

      "Tốt!" Nhấc tay lên chờ Tùy Hỉ nắm lấy, Đường Đường mắt hạnh trong suốt cười tiếng : "Có phải hay ra ngoài lâu, sợ Kiếm Chân sẽ mất hứng à?"

      "Ha ——" miễn cưỡng cười tiếng, Tuỳ Hỉ bắt lấy cánh tay Đường Đường, khóe môi câu mang theo hàm ý ranh mãnh bướng bỉnh làm cho người ta mặt hồng, tim đập mạnh, "Ta cõng ngươi có được hay ?"

      "À? !" bị ngọn đèn dầu làm choáng váng, đợi Đường Đường kịp phản ứng, người nằm lưng Tùy Hỉ.

      Gió mát, trăng sáng, đèn đường cùng đám đông, trai đẹp cõng mình ở đường phố cổ đại mà , đây là cảnh tượng đẹp đẽ trong hai mươi bốn năm nhân sinh Đường Đường luôn mơ ước, chỉ là ——

      "Tùy… Tuỳ Hỉ, " mặt đỏ như máu, nhịp tim đập mạnh như sấm, Đường Đường lời lộn xộn hỏi vấn đề rất lung túng: "Thắt lưng của ngươi tốt ? !"

      hồi yên lặng, Đường Đường hận vả chết miệng mình được, lời nào chết a, sát phong cảnh!

      "Ha ha ha a. . . . . ." Tiếng cười khẽ vang lên, Tuỳ Hỉ đem Đường Đường nâng lên thêm chút, ngẩng đầu cất bước về phía trước.

      có vận khởi ma công đem nàng quay về Ma giới như lúc , cũng có tuân theo lệnh Vương mang nàng lập tức trở về, bởi vì có loại cảm giác muốn buông tha, giống như lần đưa này, đưa nàng vĩnh viễn!

      Từ đó về sau, nàng chính là nàng, mình chính là mình, bao giờ nữa có thời gian tốt đẹp, vô ưu giống như tối nay.

      "Tuỳ Hỉ!" Nằm ở lưng Tuỳ Hỉ , Đường Đường rốt cuộc khôi phục lại bình thường, lại đột nhiên có loại cảm giác xúc động. Kế hoạch chạy trốn từng ở trong đầu kia, cho dù chỉ là giấu trong lòng, đối với Tuỳ Hỉ mà cũng là loại khinh nhờn, loại kinh nhờn, vô lễ đối với bằng hữu!

      Nắm chặt tay, Đường Đường lắp ba lắp bắp : "Ta —— ra ta mới vừa rồi muốn trộm chạy trốn , muốn cùng ngươi quay về Ma giới !"

      "Ta biết !" quay đầu lại, khóe miệng Tuỳ Hỉ giương lên càng cao, cần đối mặt với cặp mắt hạnh tràn đầy tin tưởng kia, hình như chuyện có thể thẳng thắng hơn, thong dong hơn chút.

      "Ngươi biết?" Kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngay sau đó lại thoải mái cười tiếng rồi nằm trở về, Đường Đường hi hi ha ha : "Đúng a! Có chuyện gì có thể giấu được Tùy Hỉ đại nhân minh thần võ, cái thế vô song của chúng ta ? Là ta ngốc!"

      Khẽ nghiêng đầu, Tuỳ Hỉ cảm thấy đuôi tóc mềm mại của Đường Đường chạm vào sau gáy của mình, lại giống như chạm vào trong lòng mình, nhàn nhạt ngứa mang theo ông nhu!

      "Tại sao lại trở về?"

      "Bởi vì ngươi cứu ta, bởi vì ngươi đối với ta rất tốt, cho nên ta mặc kệ ngươi là người, là ma, là tiên hay là , ta Tôn Đường Đường cũng nhận định ngươi là bằng hữu rồi !"
      linhdiep17 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Windy
      GẶP NHAU (Q2)
      CHƯƠNG 29: ĐỘNG TÌNH







      Hô hào vạn trượng xong, trong long Đường Đường lại lặng lẽ bổ sung thêm câu: "Nếu phải ngươi sớm có bạn vô cùng xinh đẹp, kiều, ta còn muốn chọn ngươi làm boyfriend a!"

      Vừa xong, tâm cũng nhõm , Đường Đường nằm ở lưng Tuỳ Hỉ bắt đầu mệt rã rời.

      "Tuỳ Hỉ, ta mệt mỏi!"

      "Đường Đường, trước đừng ngủ !"Mi nhíu lại, Tuỳ Hỉ đưa mắt nhìn về phương xa. Sau khi trở về, chờ đợi nàng là gì đây?

      Vương cứu nàng, nhưng thời thời khắc khắc đều đề phòng nàng, thậm chí còn ra lệnh cho mình giết nàng, tại lại muốn mang nàng trở về.

      Vương làm việc luôn luôn quả quyết nhưng vì nàng mà phá lệ nhiều lần, nàng đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ nàng có bí mật nào đó thể tưởng tượng nổi hay sao? Vì sao Vương lại dè chừng người bình thường như vậy?

      Tâm, bị quấn bời nhiều chuyện mơ hồ, tìm ra được đầu mối, Tuỳ Hỉ lo lắng trùng trùng thở dài : "Đường Đường, sau khi trở về ta dẫn ngươi gặp Vương!"

      "Vương? Vua của các ngươi? —— Ma vương? !" Trong lòng hò hét, buồn ngủ biến mất, Đường Đường khẩn trương ngẩn đầu lên, "Tại sao muốn dẫn ta gặp ?"

      "Vương ra lệnh!" Câu trả lời ngắn gọn đến mức thể ngắn gọn hơn, lại thể giải thích nghi vấn tồn tại dưới đáy lòng, Tuỳ Hỉ chỉ là giọng trấn an : "Ngủ ! Nhìn thấy vương ngươi nhất định vui mừng. Nhất định!"

      ************ ************* ************ **********

      Trăng lạnh, gió mang theo mùi hoa nhàn nhạt thổi qua.

      Trong bóng đêm, tòa đại điện hùng vĩ bao phủ xuống càng tăng thêm khí thế sâm nghiêm. Nhưng giống như, có bức tường vô hình đem gió cùng mùi hoa ngăn cách bên ngoài điện, chỉ còn lại mảnh khí yên tĩnh, lạnh lẽo bao vây bốn phía, làm cho người ta cảm thấy bị đè nén.

      Toàn bộ thế giới tại chỗ này dường như bị chia thành hai cực.

      bên là có gió, có ảnh, có nguyệt, có hương hoa trong đêm yên tĩnh, mà bên còn lại chỉ có khí trầm lặng, tuyệt đối yên lặng cùng bóng đêm lạnh lẽo hắc ám, giống như là bị thế giới từ bỏ, có ánh nắng ấm áp bao phủ.

      "Tuỳ Hỉ!" Giọng nữ dịu dàng phá vỡ yên lặng , đạo bóng dáng oánh nhuận màu trắng đột nhiên xuất ở nơi bị thế giới phân chia này, lên tiếp đón đạo bóng dáng khác từ từ xuất ở phía trước.

      Bóng dáng sưng vù có chút kỳ quái, đến gần mới thấy , ra lưng nam tử cõng người chìm trong giấc ngủ vô cùng ngon, chậm rãi tới.

      "Kiếm Chân!" Ánh mặt Tuỳ Hỉ thay đổi, khóe môi nở nụ cừoi, "Ta quên, tháng này tới phiên muội trực quan!"

      "Đúng a!" Dịu dàng cười cười, Kiếm Chân khuôn mặt tươi cười giống như sương sớm .

      Nhìn chút Đường Đường ngủ say ,lần nữa ngẩng đầu nhìn sang Tuỳ Hỉ, trong mắt Kiếm Chân lóe lên đạo ánh sáng, giọng : "Huynh yên tâm, ta trông nom nàng!"

      "Cảm ơn!" có khách sáo, trong tươi cười của Tuỳ Hỉ bao hàm vui sướng như trút được gánh nặng, cũng chứa mấy phần lo lắng cùng lưu luyến.

      "Tuỳ Hỉ!" hàng mi lả lướt như khói nhướng lên, Kiếm Chân đưa tay lên đặt lên ngực trái của Tùy Hỉ, cảm thấy trái tim của ở dưới bàn tay nhịp đập còn như ngày xưa, "Huynh —— động tình? !"

      "Vương kêu ta đưa nàng đến đại điện!" có thừa nhận, cũng có phủ nhận, Tuỳ Hỉ vòng qua Kiếm Chân về phía đại điện, cho đến khi người tiến vào chỗ hắc ám người , trong thủy mâu mới lên quang mang như mặt nước nổi gợn sóng.

      "Tuỳ Hỉ!" Nhìn bóng lưng Tuỳ Hỉ , Kiếm Chân phát ra tiếng thở dài sâu lắng, gió đêm dường như có thêm sức nặng, chậm chạp mà thổi qua.

      "Vương ra lệnh, huynh mang Tôn nương đến Tây điện, sau đó —— lập tức suất lĩnh 3000 ma chúng tiến tới Bắc Ma Vực, chuẩn bị ba ngày sau khai chiến!"

      "Lập tức? !"

      "Lập tức!" Vừa thở dài, Kiếm Chân trầm thấp : "Huynh chớ quên, nàng là do Vương cứu trở về đấy! Huống chi nàng là loài người, lại muốn tu ma ——"
      linhdiep17 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      GẶP PHẢI MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI
      Edit: Windy
      GẶP NHAU (Q2)
      CHƯƠNG 30: TÌNH KIẾP






      "Kiếm Chân!" Quả quyết mở miệng cắt đứt lời của Kiếm Chân , Tuỳ Hỉ quay đầu lại, chỉ là chậm rãi : "Người khác biết, chẳng lẽ muội cũng hiểu rõ hay sao?"

      Ngạc nhiên cứng lại, Kiếm Chân trầm mặc, gương mặt xinh đẹp như nguyệt nhưng lạnh lẽo như thủy, nổi lên nhàn nhạt ưu thương làm cho người ta khó lý giải.

      "Đúng vậy a, muội như thế nào lại hiểu đây?" Mỉm cười chua chát, trước mắt Kiếm Chân dường như nhớ tới bóng dáng thanh dật, thanh khiết như liên, ánh mắt dịu dàng , nụ cười dịu dàng ,cái nhìn dịu dàng ——

      "Tại hạ Mặc Phong, xin hỏi nương xưng hô như thế nào?"

      "Trúc Vũ, ta tên là Trúc Vũ!"

      Trúc diệp khinh vũ, áo trắng tung bay, cũng bởi vì lần gặp gỡ kia, từ đó, Kiếm Chân lạnh lùng còn là Kiếm Chân của ngày xưa, nàng là Trúc Vũ, khi tâm động, tình cũng chỉ như những nữ tử bình thường.

      Nàng là trong Ngũ đại tùy thị của Ma Vương, diện mạo nàng đẹp tựa thiên tiên, tinh thông bày trận, có thể chỉ trong nháy mắt lấy mạng sống của hàng ngàn sinh mệnh, nhưng nàng lại chưa từng lạm sát kẻ vô tội, càng khi dễ kẻ yếu.

      Ma mặc dù bị khống chế bởi thất tình, bị áp chế bởi lục dục, nhưng ma cũng có tâm, cũng hữu tình!

      Ngày đó, vì cứu loài người vô tội cẩn thận xông vào Phệ Hồn Trận , nàng tiếc chính mình bị trận pháp cắn trả gây nên thương tích. Mà , đệ tử tu tiên mang trong người tấm lòng thương xót cứu giúp nàng.

      Trong rừng trúc ba ngày, vì nàng chữa thương, nàng nghe giảng đạo, khuyên nàng buông tha tu ma, nàng cũng chỉ là cười nhạt mà chống đỡ.

      Nàng là Thiên ma chuyển từ kiếp này sang kiếp khác, căn bản tồn tại vấn đề buông tha hay buông tha! Khoảng cách giữa và nàng chính là đất cùng trời , núi cùng biển, có thể nhìn nhau, tương tư, lại thể ở gần nhau!

      Ba ngày sau rời rừng trúc, trở lại là , Đại đệ tử của Chưởng môn Tiên Linh đảo , mà nàng cũng quay về là nàng, Kiếm Chân tùy thị của Ma vương.

      Nàng đem khắc sâu ở trong lòng, vì mà lấy cái tên Trúc Vũ này, tận lực thu liễm ma khí , rút khúm núm, bày ra phong tư trái ngược với bản chất của Ma nữ, chỉ là ——

      Nguyên nhân, động tình. Mặc Phong, ngươi có từng đem Trúc Vũ ta đặt ở trong lòng?

      Gió thổi hàng trúc lay động, có Phong mới có Vũ, gió, liền cũng —— Trúc Vũ!

      Khóe miệng treo tia mỉm cười ưu thương, bóng dáng Kiếm Chân dần dần nhạt , giống như hòa làm với ánh trăng lành lạnh.

      Nếu như, người cùng Ma nhau là kiếp nạn, như vậy tiên cùng ma sao? Chỉ sợ cũng là cuộc hạo kiếp !

      Tuỳ Hỉ, vẫn biết bí mật trong lòng mình , nhưng vẫn chưa bao giờ nhiều lời từ, chỉ là giúp mình cùng nhau coi giữ bí mật này.

      Mà nay, nếu như Đường Đường là bí mật của ,kiếp số của , như vậy, có lẽ cũng chỉ có chính mới hiểu , kiếp này đến tột cùng là may mắn, hay là là bất hạnh ? !

      ************** *************** *****************

      Vô Cực, sinh ra gốc rễ của vạn vật, mang theo vô vị, vô thanh, vô sắc, vô thủy, vô lượng, vô danh, đó chính là Vô Cực.

      Đại điện trầm lặng, nồng đậm hắc ám, ánh mắt của người đắm chìm trong bóng tối, như mặt hồ đóng băng, vô tình vắng lặng.

      "Tuỳ Hỉ ?" giọng của nam tử trầm thấp vang vọng trong đại điện, mang theo cỗ hơi thở lạnh lẽo.

      "Dạ!" giọng trả lời, Kiếm Chân cung kính cúi thấp đầu xuống.

      Trong mảnh yên lặng, giống như thời gian bị đinh chỉ, Kiếm Chân chỉ là nín thở trầm ngâm mà đứng, chờ đợi Vương hạ chỉ thị. Này giống như hình thanh thói quen, chỉ cần ở trước mặt của Vương, trái tim dường như đều đập nhanh hơn.

      "Tuỳ Hỉ!" giọng nữ mờ mịt đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu khí làm cho người ta hít thở thông trong đại điện, tựa như ở gần bên tai, vừa tựa như cách xa ngàn dặm, là giọng của Đường Đường.

      "Ngươi !" Ánh mắt quét qua Kiếm Chân, Hiên Viên Hận Thiên mặt trầm như nước, hỉ nộ khó đoán.

      "Dạ!"Cung kính khom người , Kiếm Chân xoay người hướng Tây Thiên Điện tới.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      GẶP PHẢI MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI
      Edit: Windy
      GẶP NHAU (Q2)
      CHƯƠNG 31: VÔ CỰC ĐIỆN





      Ngồi mình ở trong bóng tối, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi giơ tay lên chạm vào cánh tay phải.

      biết là nguyên nhân gì, tối nay, Kiếm Thiên ở trong cánh tay bỗng nhiên trở nên rất hưng phấn, làm cho thân kiếm ngừng nóng lên, nhưng cũng làm phỏng người, ngược lại có cảm giác ấm áp vô cùng thoải mái.

      Trong đôi mắt lạnh lẽo rốt cuộc nổi lên tia gợn sóng , nhàng nổi lên, lại nhanh chóng biến mất, nhìn lại khôi phục bộ dáng lãnh khốc lúc bình thường, lãnh khốc hắc ám mà quyết tuyệt.

      Ba ngày, còn có thời gian ba ngày!

      Ba ngày này vừa đúng lúc có thể nghiên cứu chút, rốt cuộc là cái gì ảnh hưởng Đế Thiên? ! Là bởi vì kích động trước cuộc đại chiến sắp tới, hay là bởi vì. . . . . .

      ************ ************ ************ ***********

      "Tuỳ Hỉ?" Mù mịt ngỡ ngàng ngồi ở giường đá, Đường Đường quay đầu quan sát bốn phía .

      Đồng dạng là dùng đá cẩm thạch màu đen xây thành phòng ốc, nhưng nơi này lại làm cho người ta cảm giác được bầu khí trầm lặng, giống như cảm giác đơn độc lạnh lẽo, dường như thế giới chỉ còn mỗi mình mình, duy nhất người còn có thể hô hấp, còn có thể chuyện, còn có thể độc, còn có thể sợ người sống!

      Trong lòng trống có chút hốt hoảng, Đường Đường nhảy cái,xuống giường vọt tới cánh cửa sổ duy nhất trong phòng. mảng cung điện Hắc ám lên trước mắt, khí thế uy nghiêm, vô cùng rộng lớn, mái cong , hùng vĩ hùng vĩ, chắc hẳn nơi này là tòa điện các cổ xưa.

      Xa xa ngoai điện, hình như có dãy tuyến phân cách vô hình, đem mảnh phồn hoa rực rỡ, sắc thái tự nhiên cùng tòa điện các phân chia thành hai thế giới, chỗ quá dịu dàng, mà chỗ quá lạnh lẽo, cứng ngắc, đẹp đẹp , nhưng có chút hòa hợp, cơ hồ là hợp nhau!

      "Tôn nương!" Tiếng gọi dịu dàng đột ngột vang lên trong đêm tối yên tĩnh làm người ta rợn tóc gáy, Đường Đường vừa nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, nhìn thấy Kiếm Chân đứng ở trước cửa, nở nụ cười dịu dàng.

      "Kiếm Chân!" Hai mắt sáng lên, Đường Đường giống như lữ khách độc trong sa mạc, sắp bởi vì khô cạn thiếu nước mà chết đột nhiên tìm thấy nguồn nước, kích động hận thể lập tức chạy tới ôm chặt lấy Kiếm Chân.

      "Kiếm Chân, đây là nơi nào a? Tuỳ Hỉ đâu? phải muốn dẫn ta gặp mặt Vương của các ngươi sao?"

      "Nơi này là Vô Cực Điện, đại điện của Vương." Hé miệng cười cười, Kiếm Chân dịu dàng : "Tuỳ Hỉ có chuyện rời , mà Vương cũng có chuyện, sợ rằng mấy ngày nay rảnh gặp ngươi!"

      " sao!" sao cả nhún vai cái, Đường Đường mới có hứng thú gặp tên Ma vương gì đó ! Nàng muốn nhất , là nhanh chóng rời cái địa phương quỷ quái này, rời cung điện làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, tịch mịch này.

      "Nếu cần gặp Vương của các người, vậy ta thể rời hay a? !" Hưng phấn cười toét miệng, Đường Đường xoay người liền chuẩn bị thu thập hành lý.

      "Tôn nương, Vương ra lệnh ngươi ở lại đây!" Mắt đẹp quét qua, Kiếm Chân nhìn thấy bàn sau lưng Đường Đường là hàng tượng người làm bằng đất, người trong đó có phần giống Tùy Hỉ, ngước đầu, ôm lấy tay, cười bướng bỉnh, có vướng bận, đó là nụ cười lâu chưa thấy xuất mặt Tùy Hỉ,nụ cười quen thuộc làm đau lòng người, rồi lại xa lạ giống như trong trí nhớ kiếp trước.

      "Ở nơi này? !" Mắt hạnh trợn tròn,vẻ mặt Đường Đường dường như bị kinh sợ, hồi lâu mới lắp ba lắp bắp từ chối : "Này ~~ nơi này chính là Vương Cung ! Ta ở nơi này rất thuận tiện a?"

      "Tôn nương xin yên tâm!" Chân mày như liễu khẽ giương, hàng mi như viễn sơn, Kiếm Chân giọng trấn an : "Đây là vương ra lệnh, nương cứ yên tâm ở lại! tháng này tới ta trực đêm, có chuyện gì nương có thể kêu ta!"

      "Trực đêm ? !" Đảo tròn mắt, Đường Đường hiểu, nàng muốn cũng phải ở, muốn cũng phải ở, đây chính là —— lệnh Vương a!
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :