1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gặp Phải Ma Vương Lầm Cả Đời (update c57)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      GẶP NHAU (Q2)
      CHƯƠNG 22: NHÂN GIAN
      Edit: Windy







      "Ha ha!" Ngửa đầu cười tiếng, Tuỳ Hỉ xấu xa : "Là ngươi muốn nhìn xem chúng ta nơi này cùng nơi đó của ngươi có gì bất đồng, cho nên ta liền để cho ngươi chính mình từ từ phát !"

      "Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . ." Bị nghẹn cả khuôn mặt đỏ bừng, Đường Đường tức giận dậm chân cái : "Quên , đồ xấu xa!"

      "Này!" Đưa tay kéo Đường Đường lại, Tuỳ Hỉ từ bên hông lấy ra khối bạc vụn đưa tới, " đến đây rồi hảo hào chơi , cho ngươi!"

      "Bạc? !" tinh quang trong hai mắt chớp lóe, Đường Đường trái phải sờ sờ chút, : "Lấy tiền của ngươi như vậy, tốt lắm !"

      " muốn thôi vậy!" Ngón tay dài nắm lại, Tuỳ Hỉ làm bộ muốn đem bạc nhét về bên hông, lại thấy Đường Đường tung người cái bấu víu vào cánh tay của mình ——

      "Đợi chút, đợi nào...!" Cười có chút vô lại, Đường Đường đoạt lấy bạc : "Có câu , con rận chê ngứa, khoản nợ nhiều cũng buồn! Dù sao ta nợ ngươi đống lớn rồi, cũng để ý lại nhiều thêm khoản! Hì hì, đa tạ Tuỳ Hỉ đại nhân!"

      Bên tai lại vang lên tiếng cười lớn, Tuỳ Hỉ ngửa đầu ôm ngực cười cực kỳ vui vẻ, nhưng Đường Đường lại nhìn bạc trắng ở trong tay mà thở dài.

      , Tùy Hỉ rất tốt, là con ma rất tốt, nhưng dù sao phải là loài người, mà mình cũng thể ở Ma giới ngây ngô suốt đời, nơi đó có lòng trung thành.

      Vì vậy, cách tốt nhất là phải chạy, mà lộ phí cũng nhất định phải chuẩn bị . Chỉ là thiếu Tuỳ Hỉ phần tình này, chờ sau này có cơ hội mới trả được!

      Mở hai tay ra, nhìn chút bạc vụn trong tay trái, lại nhìn chút Ma giới thạch trong tay phải, Đường Đường do dự chút, vẫn là đem Ma giới thạch nhét về bên hông.

      Mặc dù đáng tiền, nhưng bọn chúng dù sao cũng là minh chứng cho việc nàng từng sống ở Ma giới, là loại kỷ niệm, chừng, nàng vĩnh viễn trở lại nơi đó.

      Ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Tuỳ Hỉ như có điều suy nghĩ, Đường Đường bướng bỉnh cười tiếng cố làm vẻ nghiêm túc : "Tuỳ Hỉ, hôm nay mang giày có hợp chân ? Có thích hợp bộ hay ? Phải biết, bồi nữ nhân dạo phố là khảo nghiệm rất tàn khốc a!"

      đạo lam ảnh nhào tới, mang theo mùi hương nhàng khoan khoái , Tuỳ Hỉ buồn cười cong lên khóe môi, mặc cho Đường Đường lôi kéo mình ở đường đông chút, tây chút, mặt, chính mình cũng ý thức được nhìn nàng mà tươi cười dung túng. . . . . .

      ********** ********** *********** **********

      Xương sống thắt lưng đau nhức, dừng chân lại, Đường Đường đặt mông ngồi ở quán trà, vẻ mặt uể oải, hai mắt vô hồn.

      Tuỳ Hỉ cùng ở phía sau thản nhiên tới, hai mắt lấp lánh, thần thái sáng láng, chút cũng giống người dạo từ lúc sáng tới chiều tối, mạch hai ba canh giờ rồi a.

      Ai oán thở dài, Đường Đường biết, muốn dựa vào thể lực, liều mạng đem Tuỳ Hỉ bỏ rơi ở phía sau là có khả năng!

      "Công tử, tiểu thư, muốn mua tượng đất ?" Tiếng người bán hàng rong ân cần chào bán vang lên, Đường Đường nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy xe đẩy trước mặt cắm rất nhiều tượng đất, có động vật, có người ,đầy đủ hết , thần thái lại khác nhau, trông rất sống động, là thú vị!

      "Chúng ta muốn!" Nhãn châu xoay động, Đường Đường cười, mắt hạnh trắng đen ràng ở dưới màn đêm phát ra quang mang, người bán hàng rong nhìn thấy chợt ngây ngẩn, nhưng nhận được ánh mắt sắc bén của nam tử mặc hắc bào phía sau làm cho rùng mình, cuống quít cúi đầu.

      "Chúng ta muốn mua mười hai con tượng đất!" Cười hì hì vừa chỉ chỉ Tuỳ Hỉ vừa chỉ chỉ mình, Đường Đường : "Trước nặn cái giống , cái giống ta, sau đó nặn con mèo , con chó , con thỏ. . . . . . Tóm lại phải đủ mười hai!"

      Dứt lời, Đường Đường nhảy lên cái, đẩy mạnh tinh thần hướng Tuỳ Hỉ cười : " còn phải nặn tượng chút, ta nhìn thấy phía trước có quán ăn vặt , ngươi ở nơi này đợi chút, ta mua !"
      linhdiep17 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      GẶP NHAU (Q2)
      CHƯƠNG 23: TRỐN
      Edit: Windy







      "Cùng chứ!" Từ trong tay áo lấy ra khối bạc vụn đưa về phía người bán hàng rong, Tuỳ Hỉ biến sắc, cười tiếng .

      "Đừng!" Kéo lại ống tay áo của Tuỳ Hỉ , Đường Đường cười hề hề, đè thấp giọng : " tại nên đưa tiền, nếu chịu dụng tâm làm! Ngươi ở chỗ này nhìn chằm chằm, cẩn thận bớt xén nguyên vật liệu lừa gạt chúng ta, ta chút về, yên tâm, rất nhanh!"

      "Được rồi!" Ánh mắt trầm xuống,ở trong màn đêm khuôn mặt tươi cười của Tuỳ Hỉ có chút đen tối, trong sáng giống như thường ngày, " nhanh về nhanh!"

      "Tốt!" Liên tiếp gật đầu, Đường Đường trả lời cực kỳ dứt khoát.

      "Tiền có đủ hay ?"

      "Đủ! phần —— , văn cũng thiếu!"

      "Vậy hãy !" Dời mắt chỗ khác , Tuỳ Hỉ chuyên tâm nhìn người bán hàng rong nặn khuôn mặt, ánh đèn chiếu vào mặt, từ sống mũi chia ra làm hai, nửa sáng nửa tối.

      "A!" Do dự chút, Đường Đường chợt phát , kế hoạch sắp được như ý muốn nhưng nàng cũng vui vẻ như lúc trước tưởng tượng, ngược lại có loại cảm giác bứt rứt khi lừa gạt bằng hữu.

      "Tôn Đường Đường, lúc này khôn trốn đợi đến bao giờ, chẳng lẽ ngươi còn muốn trở lại ‘ động ma ’ ? !" Ở trong lòng thầm mắng chính mình câu, Đường Đường cắn răng cái xoay người ——

      "Đường Đường!" Hai mắt buông xuống, Tuỳ Hỉ có ngẩng đầu, chỉ là giọng gọi tiếng. Đây là cho nàng cơ hội sống cuối cùng.

      "Nếu như nhiều người chen chúc, nhớ gọi ta, ta nhìn thấy ngươi!"

      "Ân!" Khóe miệng hạ xuống, Đường Đường ép mình cất bước lên phía trước, vừa muốn bản thân nên suy nghĩ nhiều, nhưng nàng lại có loại cảm giác muốn khoc.

      Ma thế nào, là cứu mình!

      "Nhưng mà, cứu ngươi sao?" Trong nội tâm, lập tức có thanh diệu võ dương oai hô lên: "Ngươi quên, cứu ngươi ràng là đại thúc tóc trắng! Ngươi phải bị hoa đào mê hoặc đấy chứ, thấy trai đẹp liền đem chân chính ân nhân cứu mạng quên ? !"

      ", ta quên!" Thở hổn hển cùng thanh vang lên trong lòng biện hộ , hai chân Đường Đường cất bước chuẩn bị chạy .

      ". . . . . . Ta chỉ biết người đem ngươi cõng về từ Tây Ma Vực là ta!" Tiếng cười trong sáng của Tuỳ Hỉ loáng thoáng từ bên tai vọng về, bước chân Đường Đường ngừng lại chút chợt quay đầu lại.

      Trong đám người nhốn nha nhốn nháo, Tuỳ Hỉ thân hắc bào ,hiên ngang đứng chắp tay, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi giống như vị thần Ám Dạ, như vậy bắt mắt mà rêu rao.

      " xin lỗi!" Chán nản thở dài cúi thấp đầu xuống, Đường Đường nhìn thấy Tuỳ Hỉ cũng quay người nhìn nàng, nụ cười gương mặt tuấn lãng mất, chỉ còn lại có nhàn nhạt thất vọng cùng quyết định lãnh khốc.

      " xin lỗi, ta thuộc về nơi đó của các ngươi, hơn nữa, ta cũng muốn tu ma!" Xoay người, tiếp tục hướng phía trước tới, lần này Đường Đường quay đầu lại, chỉ trong chốc lát liền biến mất trong biển người mênh mông. . . . . .

      Thủy mâu thoáng chốc ngưng kết, Tuỳ Hỉ lộ ra nụ cười lạnh trào phúng. Xem ra Vương lại dự đoán đúng rồi, nàng có hành động!

      Chỉ là, Tôn Đường Đường, ngươi cho rằng ngươi có thể tránh thoát khỏi truy đuổi của Ma giới hay sao?

      Mâu trung chợt lóe lên ánh đỏ, người bán hàng rong bị dọa sợ thiếu chút nữa làm đổ gian hàng của mình. Tuỳ Hỉ cất bước đuổi theo, trước khi lạnh lùng bỏ lại câu: "Tiếp tục nặn cho xong, cái cũng được thiếu! Nếu , ta lấy mạng của ngươi!"

      Phía trước, biển người mịt mờ, đèn rực rỡ được thắp lên, nhưng tâm tình trong lòng có chút rối rắm kỳ quái bắt đầu khởi động.

      "Tôn Đường Đường, ta muốn giết ngươi! Nhưng vì sao, ngươi phải ép ta động thủ? !"
      linhdiep17 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      GẶP NHAU (Q2)
      CHƯƠNG 24: MẶC PHONG
      Edit: Windy







      Ở trong đám người buồn bực , Đường Đường càng chạy càng có dũng khí, càng chạy càng muốn quay đầu trở về, đáy lòng có thanh phiền lòng luôn kêu gọi, phê phán nàng: "Trở về, trở về! Như vậy tốt, có nghĩa khí!"

      "Phải trở về sao?" Bước chân ngừng lại chút, Đường Đường mờ mịt nhìn về phía trước, khỏi cả kinh hô to tiếng: "Cẩn thận!"
      cậu bé chơi đùa mình trước cửa tiểu quán đột nhiên bị xô ngã xuống mặt đất, mà tên nhà giàu đụng trúng người còn trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, hướng về mấy tên gia đinh ở phía sau giận dữ hét: "Đồ vô dụng, thấy tên tiểu tử chết tiệt kia đụng trúng bản thiếu gia hay sao?"

      người nào lên tiếng, cũng có người dám ngăn cản, lão bản của tiểu quán như con rối gỗ vâng vâng dạ dạ rụt cổ lại, mặc cho mấy tên gia đinh ngũ quan thô kệch xông lên bắt lấy tiểu nam hài nằm mặt đất, mắt thấy cái tát tay chuẩn bị giáng xuống mặt cậu bé ——

      "Dừng tay!" Tức giận hô to tiếng, Đường Đường liều mạng đẩy đám người phía trước ra, liều mạng vọt tới.

      bóng trắng vụt qua, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, tay của tên gia đinh bị vặn thành góc độ thể tưởng tượng nổi, làm cho hét to tiếng đau đớn, phố xá vốn dĩ ồn ào đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

      "Đường đường là nam nhi cao bảy thước lại ỷ thế hiếp người, hành hạ trẻ , có lòng thương người , nhân tính ngươi còn ? !" giọng réo rắt như ngâm như tụng, ở trong đêm tối yên tĩnh thản nhiên vọng về, giận, oán, chỉ có bi, có thương xót, mọi người đều đỏ mặt xấu hổ cúi đầu.

      vất vả chen vào đám người, Đường Đường nhìn thấy nam tử áo trắng, lưng đeo trường kiếm, tay nắm lấy tên gia đinh gào khóc kia, bóng lưng người này thanh khiết như sen, mát lạnh như suối, làm cho nàng ở trong lòng khỏi khen lớn tiếng: "Hảo một cái ‘ bóng dáng mỹ nam ’, là đẹp trai ! đẹp chết người!"…….

      kịp thưởng thức nhiều, Đường Đường từ trong tay gia đinh ôm lấy tiểu nam hài kêu khóc ngừng, thuận tiện còn tặng miễn phí ánh mắt xem thường, trừng chết những tên đầu gấu này, mất hết nhân tính.

      "Bảo bảo ngoan, đừng khóc, ba mẹ ngươi đâu?" Ngồi xổm xuống, Đường Đường trưng lên bộ mặt tự nhận là vô hại nhất, tươi cười cực kỳ thân thiết, ai ngờ ——

      "Oa ~~~" tiếng la khóc của tiểu nam hài đột nhiên thăng cấp, cái này hiệu quả còn hơn so với tiếng còi 110 tê tâm liệt phế của cảnh sát, nụ cười Đường Đường suy sụp, miệng nghĩ muốn cùng gào khóc.

      Mặt của nàng có đáng sợ như vậy sao? Cũng có thể dùng để kích thích người bạn này rèn luyện hô hấp rồi.

      "Phụ thân ——, mẫu thân ——!" vừa khóc vừa suyễn kêu hai tiếng,từng dòng lệ lăn mặt Tiểu nam hài tố cáo trình độ dọa người của Đường Đường.

      "Đừng, đừng khóc, ở đây của ngươi chảy máu!" Đoán chừng là do lúc ngã xuống đụng phải trán, Đường Đường luống cuống tay chân nắm tay tiểu nam hài, giọng : "Đừng động, tỷ tỷ giúp ngươi cầm máu, sau đó dẫn ngươi tìm cha mẹ!"

      Vừa độc ác đè lại tay tiểu nam hài, Đường Đường đem bên ống tay áo đưa vào trong miệng cắn chặt, hai hàm răng tinh tế dùng lực cắn xé , "Rẹtt ~~~"

      Rất đau lòng a, rất đau lòng!

      Đây chính là bộ đồ cổ trang duy nhất của Đường Đường, áo lông, quần jean gì đó toàn bộ đều ném vào Ma giới, hơn nữa đoán chừng về sau cũng có cơ hội mặc nữa!

      " nương, ngươi làm cái gì?" Giọng dịu dàng từ phía truyền đến, mang theo chút nghi ngờ, cũng lộ ra chút ân cần.

      "Làm cái gì? !" Tức giận khạc miếng vải trong miệng ra, Đường Đường hận chết những người thờ ơ lạnh nhạt này, còn hở chút là hỏi tới hỏi lui, có ánh mắt!

      "Ngươi thấy tiểu tử này chảy máu sao? Ta muốn cầm máu cho !" hơi, Đường Đường thở mạnh ngẩng đầu lên, hai mắt nhất thời lồi ra y như con gà chọi.

      Ấy là mỹ nam áo trắng? ! Hơn nữa —— con mẹ nó lại là trai đẹp!
      linhdiep17 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      GẶP NHAU (Q2)
      CHƯƠNG 25: MA NHƯ THẾ NÀO
      Edit: Windy







      Nụ cười dịu dàng trong trẻo, mỹ nam giống như là trăng trong nước, cả người thanh dật bất phàm, cả người phát ra cổ tiên khí.

      "Kiếm Chân?" Trong đầu hiểu tại sao lại lên bóng dáng Kiếm Chân, đây là lần thứ hai Đường Đường nhìn thấy người có bóng dáng như tiên nhân nhiễm bụi trần, đều có được phong thái ung dung, vừa thanh nhã lại dịu dàng.

      "Tại hạ Mặc Phong!" dạng ánh mắt, trai đẹp khuôn mặt tươi cười cũng tràn ra, giống như bóng trăng nhộn nhạo trong sóng nước, Đường Đường lại mất hồn rồi.

      " nương vì tiểu nam hài cầm máu ư, có thể hay để tại hạ thử trước chút?"

      Trong miệng hỏi, tay cũng đưa ra. Ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay đầy đặn mượt mà , giống như trời sanh là dùng để đàn dương cầm, sạch , ưu nhã.

      đoàn ánh sáng oánh nhuận từ trong lòng bàn tay phát ra, nhàng chạm vào trán tiểu nam hài. Chốc lát sau, máu liền ngừng chảy, chỉ để lại vết sẹo nhàn nhạt màu hồng.

      Nắm chặt miếng vải vừa cắn rách, Đường Đường kinh ngạc nhìn Mặc Phong, trong đầu lại đột nhiên lên màn như từng quen biết ——

      đoàn sáng tia sáng màu bạc chói mắt, mang theo cỗ cảm giác thoải mái dễ chịu xuyên qua lỗ mũi, trong phút chốc vì mình cầm máu mũi,ngay sau đó thanh thở dài bất đắc dĩ của Tuỳ Hỉ vang lên, có chút giận nhưng nghiêm túc: "Đường Đường, ngươi thể nhịn chút sao?"…(khúc này là chị nhớ về lúc trước)….

      "Tuỳ Hỉ!" Lỗ mũi đau xót, Đường Đường chợt đứng lên .

      đôi vợ chồng vội vã tới, thiên ân vạn tạ dẫn tiểu nam hài , Đường Đường đưa mắt nhìn bọn họ rời , cười tiếng xoay người, kiên định trước đây chưa từng có.

      " nương!" thanh kêu gọi réo rắt từ sau lưng vang lên, Đường Đường quay đầu lại, đón nhận ánh mắt trong suốt của Mặc Phong.

      " nương có lòng thương xót của con người, vì sao phải tu ma?"

      "Tu ma?" Nhíu mày, Đường Đường lần này là , rất vô tội : "Ta có tu ma a!"

      Đưa mắt nhìn Đường Đường trong chốc lát, Mặc Phong cười, nụ cười phiêu dật như trúc, trong sáng như trăng, thanh nhã thoát tục.

      " nương người ngươi có ma khí, cho nên tiểu nam hài vừa mới tiếp xức với ngươi liền khóc ngừng. Mặc Phong chỉ là muốn khuyên nương câu, nương nếu như muốn tu hành, ngại suy tính chút về việc tu tiên. Mặc dù tu tiên kham khổ, nhưng dù sao cũng là chánh thống chi đạo tu đức. . . . . ."

      “Dừng, dừng, dừng!" Giơ tay lên ngăn cản Mặc Phong liến thoắng ngừng, Đường Đường có chút tiếc hận, người đàn ông đẹp trai như vậy lại là Đường Tăng chính hiệu, niệm kinh liền dứt!

      "Ta nhắc lại lần nữa, ta có tu ma! Hơn nữa, ma rốt cuộc có cái gì tốt? Ngươi hiểu được bọn họ sao? Bọn họ ăn thịt người hay là uống máu người? có tội ác tày trời như vậy ?"

      Mặc Phong nhất thời sững sờ, ngay sau đó lại cười, nụ cười ôn nhu, giống như vĩnh viễn cũng bị chọc tức đến nổi nóng.

      "Ma, thủy chung là ma, mặc dù vô duyên vô cớ giết người, nhưng cũng có lúc vì lợi ích bản thân mà hy sinh tính mạng vô tội của người khác! Hơn nữa tu ma đạo, khống chế thất tình, hạn chế dục vọng, có thiên nhân chi phúc, cũng vô thiên chi đức, cuối cùng thể tu thành chánh quả, phi thăng đắc đạo, nương nên suy nghĩ kỹ càng cho thỏa đáng!"

      "Ta suy tính rất ràng, ta có tu ma, cũng tu ma!" Nhìn Mặc Phong, Đường Đường cũng cười, cười đến vẻ mặt thản nhiên, cả người lại bởi vì nụ cười này mà cảm thấy chói mắt, có loại rộng rãi thản nhiên, tiêu sái kiềm chế được khí phách.

      "Người như thế nào? Tiên như thế nào? Ma như thế nào?" Ngẩng đầu nhìn chút sao lốm đốm bầu trời đêm, Đường Đường nhớ tới Tuỳ Hỉ.

      Hai người đồng dạng đều thích cười, Mặc Phong cười là ôn văn kín kẽ, mà Tuỳ Hỉ cười là sảng lãng tự nhiên, thỉnh thoảng giễu cợt, thỉnh thoảng ranh mãnh, tươi cười muôn ngàn hình trạng, nhưng chung quy lại làm cho người khác thích, khó trách vì sao tên là Tùy Hỉ.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Windy
      GẶP NHAU (Q2)
      CHƯƠNG 26: TRỞ VỀ




      "Nhân tình ấm lạnh, lòng người thể đo lường,vừa rồi ngươi phải cũng nhìn thấy sao? Người có phân chia tốt xâu , ma cũng vậy! Ngươi biết hay , ma cũng cứu người!" Phất phất tay, Đường Đường cười híp mắt xoay người cất bước, bước chân cực kỳ thoải mái, hình như là muốn cho Mặc Phong nghe thấy, lại hình như là tự cho chính mình nghe, Đường Đường dứt khoát vui sướng chạy , khúc mắt trong lòng quét sạch, bây giờ nàng cảm thấy thoải mái vô cùng.

      "Ma thế nào, có lúc người còn bằng ma ! đúng là: ‘ ta vào địa ngục, ai vào địa ngục? ! ’ cùng lắm bản nương cuối cùng liền cắm rễ ở Ma Giáo, tự mình độ ma, oa ha ha!"

      Nhìn áo lam hào hứng biến mất ở trong đám người , Mặc Phong bất đắc dĩ cười cười, xoay người rời , bên tai thủy chung vẫn quanh quẩn thanh thanh thúy mà kiên định: "Ngươi có biết hay , ma cũng cứu người!"

      Loáng thoáng, lại có giọng nữ dịu dàng như nước, cũng kiên định giống nhau, "Ngươi có biết hay , ma cũng có tâm, cũng có tình. . . . . ."

      "Ma sao?" Dừng lại bước chân, ngẩng đầu lên nhìn trời, Mặc Phong trầm lặng như nước , trong nháy mắt lại nổi lên tia gợn sóng, nhanh chóng thoáng qua rồi biến mất, làm cho người khác hoài nghi, gợn sóng đó có phải chỉ là ảo ảnh hay .

      ********** ********** ********** ***********

      Yên lặng đứng nhìn ở bên ngoài đám người, Tuỳ Hỉ mắt lạnh nhìn Đường Đường cùng Đại đệ tử Mặc Phong của Chưởng môn Tiên giới trò chuyện với nhau rất vui vẻ, tươi cười xán lạn, thủy mâu dần dần lạnh xuống, nổi lên nhàn nhạt sát khí.

      Có lẽ, nàng lẻn vào Ma giới để làm gian tế!

      "Tuỳ Hỉ!" giọng trầm thấp bỗng nhiên vang lên, quyết tuyệt chừa đường sống, là Vương!

      ra ngài vẫn luôn quan sát, căn bản cũng có buông xuống lòng cảnh giác đối với Đường Đường . Ngài đúng, vương vĩnh viễn đều đúng!

      Nhắm mắt lại, Tuỳ Hỉ thúc giục ma công thành chưởng lực. Tôn Đường Đường, ngươi nên nhất là gặp Vương, rồi sau đó lại muốn lừa gạt Vương.

      Vương tha thứ nhất , chính là phản bội cùng lừa gạt!

      Hữu chưởng vươn ra, co lại thành trảo, khiến ma lực tập trung ở lòng bàn tay, chỉ cần kích, loài người hề có tu vi kia hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội nhập vào Quỷ giới để đầu thai làm người cũng có, lưu lại cho Vương tai họa ngầm. . . . . .

      "Người như thế nào? Tiên như thế nào? Ma như thế nào?" Trong đám người, Đường Đường xoay người, khuôn mặt thanh tú biểu lộ nụ cười tươi sáng lạn rực rỡ, làm cho nàng càng thêm dị thường xinh đẹp .

      "Người có phân chia tốt xấu, ma cũng vậy!"

      Khiếp sợ, làm cho ma khí trong lòng bàn tay thoáng chốc tản . Tuỳ Hỉ kinh ngạc đứng tại chỗ trong bóng râm, cảm giác Đường Đường này khuôn mặt tươi cười chói lọi như ánh sáng mặt trời phút chốc xóa bóng đêm hắc ám,, hơn chiếu tới nơi thân, làm thể che giấu,cũng còn chỗ nấp!

      Sải bước về phía trước, Đường Đường biết Tùy Hỉ mà nàng muốn tìm ra đứng cách đó xa, chính là nhất thanh nhị sở quan sát hành động của nàng.

      " thể trở vể như vậy , mình ra ngoài cũng lâu, phải tìm lý do mới được!" Bước chân ngừng lại chút, Đường Đường đứng ở tại chỗ cười hề hề như trộm nhìn phía trước.

      Phía trước, tiểu quán bị đám người vây xung quanh, lò lửa hừng hực, khói bốc lên. làn gió thổi qua, mang theo mùi vị làm người ta phải thèm thuồng. Đường Đường hai mắt sáng lên, bước bước dài vọt tới, "Cho ta hai xâu nóng hổi, phải mới nha!"

      "Đến đây!" người bán hàng rong mừng rỡ đáp lại tiếng, Tùy Hỉ đứng ở dưới mái hiên mặt liền biến sắc, trong nháy mắt liền mất. . . . . .
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :