1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Gặp Phải Ma Vương Lầm Cả Đời (update c57)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Gặp nhau chương 2: Cosplay
      Editor: Nhược Nhược



      “Ưm oa oa------ nha ken két- - - - -ô lạp lạp------” từ từ nhắm mắt, miệng mở lớn, mỗ Đường giữa trung ngừng khua tay múa chân, liều mạng giãy giụa. ra hành động uổng công vô ích này duy trì liên tục hơn nữa canh giờ rồi.

      Cho dù hiểu được sau khi rơi tự do như thế này hậu quả đợi mình là cái gì, nhưng Đương Đường cảm thấy, nếu lúc này hét chói tai, giãy giụa, chết kịp ngáp, mất mới biết sợ.

      Cho đến sau đó, cuống họng là vì kêu nhiều quá mà đau, tay cũng khua đến hoàn toàn vô lực, Đường Đường mới bỗng nghiêng người tạo dáng thành Phật ngủ, hai mắt trừng lên như cá chết- - -thích ra sao ra!

      “Hoa két ! ba ba!” tiếng vang kỳ dị từ dưới người truyền đến, Đường đường miễn cưỡng liếc mắt nhìn xuống dưới, ngất thời cả kinh.

      quả cầu đen to lớn, , phải cầu đen, mà là người đen thui, bên dưới là cái chụp hình cầu ra những tia sáng khác thường trôi nổi trong gia mênh mông. Ước chừng cứ duy trì tốc độ rơi này, đến hai giây đụng-------

      “Bùm!” gương mặt hướng xuống dưới, mông lại hướng lên trời, Đường Đường hoàn mỹ nằm cái chụp, nhất thời hề cảm thấy đau, nhưng lại nghĩ đến chuyện cực kỳ buồn chán------

      “Mẹ nó, lại là mặt chạm đất trước!”

      “Răng rắc!” Cái chụp nứt ra vang lên thanh tuyên bố điềm chẳng lành, có thể đoán được là do chịu nổi người nào đó từ trời rơi xuống, muốn sụp đổ!

      “A ha. . .” giọng khàn khàn kêu lớn, Đường Đường cố chịu đựng cảm giác quét qua toàn thân, xuyên qua hai mắt ngấn lệ thấy được bóng dáng mông lung của người.

      người nam nhân.

      nam nhân mặc cổ trang!

      Toàn thân hắc y, tóc bạc trắng, thanh trường kiếm màu đen thâm trầm chỉ thẳng lên trời cao, khí thế hùng hồn, sát khí lẫm liệt.

      “Đây, đây là tuồng gì mới vừa ra hả?” Đường Đường trờn tròn mắt, té ra Diêm Vương thích chơi kiếm? có việc gì lại hóa trang thành kiếm khách, đại hiệp gì gì đó, muốn che giấu thân phận ?

      Tay chân giật giật cố găng chịu đựng, Đường Đường muốn dịch chuyển người qua bên cạnh tránh né thanh kiếm sắc nhọn đối diện nàng nếu chết tử tế.

      Nếu chiếu theo phương vị này mà ngã xuống nữa, nàng có khả năng còn phải chết thêm lần nữa! Lần đầu tiên “chết” đủ bi thảm thành thiên sứ mặt chạm đất, chẳng lẽ chết lại lần nữa mặt biến thành “mứt quả” tia máu tràn lan?!

      Ai dè, toàn bộ sức nặng của người ở , mà cái chụp tựa như cái giấy dính ruồi, “con ruồi Đường” bị dính chặt cứng cố gắng nửa ngày vô ích, ngay cả sợi tơ cũng di chuyển!

      “Ha ha, Hiên Viên Hận Thiên, bổn vương dùng mạng của chín ngàn chín trăm chín mươi chín tên ma chúng kết nên sát huyết trận này, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được ra ngoài sao?”

      trận tiếng kêu gào ngạo mạn vang lên, Đường Đường quay đầu theo hướng tiếng phát ra, phát giác đứng đối diện với người tóc trắng là người mặc áo bào xám tro đứng, nam nhân tóc đỏ dáng vẻ vô cùng kinh người.

      đầu tóc đỏ được sợi dây buộc lại đỉnh đầu, ngũ quan ràng là rất tuấn tú nhưng bơi vì vẻ mặt cực độ vặn vẹo mà có cảm giác---- rất biến thái!

      “vương? Bộ dạng này cũng có thể làm Vương?” cực độ tan vỡ mà khóe miệng cứng ngắc, Đường Đường quay đầu lại nhìn về phía cái người tóc bạc cầm mặc kiếm trong tay, sừng sững như núi, nhìn sao cũng cảm thấy giống vị Vương hơn!

      Mặc dù thấy gương mặt, nhưng bất luận từ tư thế đứng của người tóc bạc hay là hình dáng, Đường Đường hiểu được có cảm giác toàn thân có chỗ nào là có hơi thở vương giả, ngưng tụ khí tức trang nghiêm, bình tĩnh thản nhiên, tựa như cho dù trời sập xuống cũng thể làm dao động nửa phần, chỉ là-------

      “Đậu đen rau má, thế này là thế nào a?” tình hình quỷ dị, Đường Đường mồ hôi tuôn xối xả run cầm cập kéo khóe miệng: “ đám người tuổi còn , vẫn còn thích chơi cosplay sao?”
      linhdiep17 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3: Gặp nhau
      Editor: Nhược Nhược

      Bất thình lình, người tóc đỏ giương hai tay lên, Đường Đường cảm thấy như có luồng điện mạnh mẽ lập tức truyền qua tứ chi bách hải, đau nhức khiến nàng quát thành tiếng, mắt cũng đỏ lên!

      “Này, thả ta xuống dưới ! Thả ta xuống dưới rồi các ngươi lại tiếp tục đánh!” liều mạng lấy tay vuốt cái chụp, Đường Đường ra sức triển khai công tác cầu cứu và tự cứu.

      Nhưng mà cái chụp này biết dùng cái gì mà làm nên, mềm mềm, cứng cứng, bất kể nàng nắm hay cắn, gặm hay cào, chính là phá được!

      Tiếng cười ha hả của người tóc đỏ lần thứ hai vang lên, cả người Đường Đường lạnh lẽo, cũng là cái chụp phát ra nhiệt độ khiến kẻ khác khiếp sợ, mà thân hình người đầu bạc nhoáng lên cái, đầu gối đột nhiên khụy xuống mặt đất.

      “Ta kháo! Mới vừa rồi còn khen ngươi có gì có thể làm lung lay đây, làm sao lại ngược lại rồi?” mặc dù hai người này ai tốt ai xấu, nhưng người tóc bạc thất bại vẫn làm cho Đường Đường cảm thấy hoảng sợ, vội vàng lớn tiếng gọi: “Này, Đại thúc, Đứng lên! Mau đứng lên a!”

      Giống như nghe được tiếng kêu gọi của ĐƯờNG ĐƯờNG , thân hình tóc bạc chưa di chuyển nhưng kiếm vung lên lăng đâm tới, tia sáng màu đen lóe mắt từ mũi kiếm bắn ra, đánh vào cái chụp phát ra trận tiếng ma sát của kim loại vang lên chói tai, Đường Đường toàn thân ấm ạp, đau đớn nhất thời giảm bớt rất nhiều.

      Kiếm quang càng ngày càng mạnh mẽ, bên trong cái chụp bắt đầu bắn ra tia lửa, tiếng sấm cùng tia lửa điện, bên ngài cái chụp cuồng phong gào thét, khí ngừng lại.

      Người tóc bạc y bào tung bay phần phật, giống đóa hoa màu đen dị tức giận, tóc bạc bay đầy trời như nhụy hoa màu bạc cảu hoa, rực rỡ đến cực điểm.

      nhìn đến xuất thần, Đường Đường chợt cảm thấy trận đau nhức xuyên đến, nhất thời nhịn được khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi thể khống chế trào ra, xuyên thấu qua cái chụp tí tách rơi xuống, vừa vặn rơi thân hắc kiếm.

      “Ha, ha ha. . . . .” cảm giác mất trọng lực lại lần nữa xuất , dưới thân Đường Đường trống , té rớt thẳng xuống thanh trường kiếm.

      Trường kiếm đen thui tiêu điều giống như là cái ôm ấp cảu tử thần, lẳng lặng chờ đợi Đường Đường chui đầu vô lưới, nhiệt tình hiến thân.

      “Đại thúc, đại thúc, lấy thanh kiếm ra !” giọng khàn khàn lớn tiếng khóc hô, nước mắt Đường Đường như bão táp rơi trường kiếm, giống như từng giọt nước trong rơi tích tách thanh sắt hồng rực, phát ra hưởng tiếng cười khúc khích khiến cho kẻ khác rét mà run.

      Lại chùm hào quang nổ tung, như pháo hoa bay lên , bảy sắc cầu vồng, “Rầm” tiếng, cái chụp hóa thành bột mịn, bị gió thổi , giống như rơi xuống trận đại tuyết màu đen.

      Đầy trời hoa tuyết màu đen, người đầu bạc ngẩng đầu nhìn trường kiếm trong tay, lại kịp lúc thấy Đường Đường nhanh như bay ngã xuống đất.

      Cúi đầu xem như thấy, người đầu bạc thân hình nhoáng lên đứng cách mấy trượng bên ngoài, chẳng những ra “trời cao trịch vật”, kiếm còn mang theo khí thế lôi đình vạn quân đánh đâm về phía nam nhân áo xám.

      Trong nháy mắt, dường như có tiếng gào thét thét của loại mãnh thú biết tên vang dội khắp bốn phương, ràng là thanh kiếm vô cùng ấm áp rực lại bị sát khí băng lãnh nhất, mạnh mẽ đánh úp về phía người áo xám.

      Mộ đạo tiếng kêu thảm thiết vang lên, gương mặt Đường Đường lại tàn khốc chạm đất cắm vào trong bụi cỏ rậm rạp, kịp nhìn thấy người áo xám ngay cả hừ tiếng cũng kịp bị kiếm đâm trúng, hóa thành đóa sen máu sau đó biến mất vô tung vô ảnh.

      “Soạt------” trường kiếm cắm vào đất, thân hình người đầu bạc loáng cái, vài giọt tiên huyết từ giữa cánh môi tràn ra, rơi trường kiếm.

      “Tranh!!!” Kiếm quang đại thịnh, tia sáng hắc kim trộn lẫn màu đỏ đẹp đến rực lớn lao, trường kiếm ong ong chấn động, đồ án mờ nhạt tự trồi lên thân kiếm rồi trong nháy mắt biến mất.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4: cứu người
      Editor: Nhược Nhược

      Người đầu bạc nheo mắt, ngừng lại hồi lâu, ngay sau đó rút kiếm chuẩn bị rời khỏi.

      Gió mạnh gào thét, áo bào tung bay, mặc kiếm trong tay ô quang lạnh lùng, người đầu bạc tới gần chỗ ĐƯờNG ĐƯờNG , vừa nhấc chân muốn trực tiếp bước qua người nàng mà , giống như qua ruộng hoa màu nho .

      “Đại thúc!”

      bàn tay, đột nhiên vươn ra túm lấy góc bào bay giữa trung, hắc bạch hòa lẫn, hắc chính là tối tăm lạnh lẽ, hắc quyết tuyệt vô tình, mà bạch lại là ôn hòa nhẵn nhụi, bạch đến dường như trong xuốt.

      Đường Đường gian nan kêu cứu: “Cứu, cứu người a!”

      có tiếng đáp lại, góc áo kiên quyết thoát khỏi bàn tay kiềm chế, trong lòng Đường Đường trống rỗng, dường như huyết nhục trong người bị người lấy , trống như vậy sợ hãi đến thể chịu đựng!

      “Đại thúc!” lòng như lửa đốt cố bắt lại lần nữa, Đường Đường đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau nhức, nhìn lại mới thấy, nàng lại có thế sợ chết mà chộp lấy thanh kiếm này.

      “Đừng đưng~~~~~~” ngừng vội vàng phủi tay thở hồng hộc, Đường Đường kinh hồn táng đảm nhìn thanh kiếm lại hút hết sạch máu của nàng còn dính thân kiếm, lưu lại chút dấu vết nào.

      “ông vù vù--------------” trường kiếm phát ra tiếng kêu hưởng sung sướng, bốn phía lại lần nữa vang lên tiếng dị thú gầm gừ, chỉ là lần này tiếng gió rất trầm thấp, rất ôn hòa, làm cho người ta nghe thấy tâm thần rung động.

      Trường kiếm lại chấn động lần nữa, đạo lại đạo ánh sáng kim hồng sắc xét ngang qua thân kiếm, mặc long uy phong lẫm lẫm thân kiếm ra, ràng mà xinh đẹp, lại hề biến mất!

      “Ngạch oa~~~~” trận choáng váng bất ngờ xáy ra, Đường Đường bị mạnh mẽ nhấc lên bả vai, xương bả vai rắng đâm vào dạ dày đau quá!

      “đại, đại thúc?!”mặc dù bị xem như cái bao tải mà khiêng cực kỳ dễ chịu, nhưng Đường Đường vẫn lén cười vui sướng, nàng hiểu được, cuối cùng mình cũng được cứu rồi.

      Nắm lấy quần áo của Đại thúc khẽ xoay xoay thân thể, Đường Đường muốn đổi tư thế dễ chịu hơn chút, lại nghe được thaanh cực lạnh, cực kỳ trầm thấp lạnh lùng vang lên bên tai: “Đừng động!”

      Hai chữ, lạnh như huyền băng đọng lại dưới mái hiên nhà vào mùa đông, lại giống như tiếng đàn vi-ô-lông-xen chậm rãi ngân vang, tâm Đường Đường rung lên, dứt khoát duỗi hai tay ôm lấy cổ ĐạI THÚC, mông trượt thẳng xuống phía dưới, giống như gấu koala chặt chẽ bám dính lưng ĐạI THÚC.

      “ĐạI THÚC, ta gọi là Tôn ĐƯờNG ĐƯờNG !” toét miệng tựa đầu vào vai ĐạI THÚC, Đường Đường bỗng nhiên cảm thấy cảm giác đau đớn như thủy triều thổi quét toàn thân, cả người trở nên mê man, rất muốn ngủ.

      “Đừng bỏ ta lại!” nỉ non tiếng, Đường Đường xiết chặt cánh tay, trong lòng cũng an bình, mặc cho chính mình rơi vào bóng tối hỗn độn hư vô. . . . .

      ****************************************

      Hắc ám!

      Tuyệt đối hắc ám!

      Bầu trời màu đen, vách tường màu đen, mặt đất cũng đen. Tất cả mọi thứ đều là màu đen, màu đen cứng rắn mà băng lãnh!

      Đường Đường vừa mới tỉnh ngủ nuốt nước miếng ừng ực quan sát xung quanh tìm kiếm, cuối cũng phát được chỗ có nguồn sáng yếu ớt-------

      Trăng lạnh tà tà chiếu và trong song cửa sổ bằng đá, mà trước cửa sổ, là thân hình cao lớn, nam tử mặc hắc bào mái tóc đen buông xuống, cơ hồ chặn lại tất cả ánh sáng.

      phải ĐạI THÚC, ĐạI THÚC là tóc bạc!” đối mặt với gian phòng lạnh như băng mà tối đen này, Đường Đường rốt cuộc cũng nổi lên chút sợ hãi cùng lo lắng mà sớm nên có, nhưng là bởi vì nhìn thấy ---- ĐạI THÚC cứu nàng.

      “Xin hỏi------------”

      tỉnh rồi?” nam tử phía trước cửa sổ quay lại, ánh trăng chiếu vào trong phòng, Đường Đường ngây người.

      Soái !

      Siêu cấp soái!

      Cực phẩm xuất nam má ơi chút cũng sai, kinh điển trong kinh điển!
      linhdiep17 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      QUYỂN 2: GẶP NHAU
      CHƯƠNG 5: Tùy Hỉ (1)
      Edit: Windy





      "Ta là Tuỳ Hỉ!" Đến gần chút, nam tử cúi đầu nhìn về phía Đường Đường, đôi tròng mắt ám sắc thâm trầm, trong suốt như nước. Hai hàng lông mày thon dài tới tóc mây, thêm vào đó là sống mũi thẳng tắp cùng với cặp mắt dịu dàng, thể được nội tâm rất quả cảm và kiên nghị.

      "Ta ~~ ta là Tôn Đường Đường!" Trở mình bật dậy, Đường Đường gương mặt mỉm cười chói lọi, đưa tay ra, "Rất hân hạnh được biết ngươi!"

      "Tôn Đường Đường?" Gật đầu cái, Tuỳ Hỉ chân dài lui về sau bước, khẽ mỉm cười : " nương có cảm thấy nơi nào thoải mái ?"

      " tự ái bị tổn thương, tâm thoải mái có tính hay ? !" Len lén quyệt quyệt miệng, Đường Đường thu hồi cánh tay có chút lạnh dừng lại giữa trung , cười : "Ta rất khỏe, thoải mái!"

      Dứt lời, Đường Đường phát nhảy xuống giường, hết sức nghĩ muốn chứng minh bản thân quả sao, lại lảo đảo cái ngã về phía trước, mắt thấy phải cùng với mặt đất tiếp xúc thân mật lần thứ ba ——

      "Tôn nương cẩn thận!" cỗ lực lượng đúng lúc đỡ được Đường Đường ngã xuống,thanh ôn hòa ở phía xa xa Tuỳ Hỉ vang lên, xa —— có chút hợp lẽ thường a!

      Đứng thẳng thân mình, Đường Đường nhìn Tùy Hỉ cách mình"Cách xa vạn dặm" , hiểu có phải hay chính đỡ mình.

      Nếu như là , làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủn như thế lại có thể cách xa như vậy? Tôn Ngộ a, lộn vòng liền được vạn dặm!

      "Ừ ~~ cám ơn!" Suy nghĩ chút, Đường Đường vẫn là quyết định tiếng cám ơn. Lễ nhiều người trách, mệt mỏi mở miệng cũng chết ai, huống chi trong nhà này quả có người khác!

      Đặt mông ngồi lại giường, Đường Đường vừa lôi vừa kéo đôi giày trượt tuyết vừa làm nàng xấu mặt , để phát tác mờ mịt cùng cực độ hoang mang trong lòng.

      Phải biết rằng, ấn tượng tốt đẹp của lần đầu tiên gặp mặt vô cùng quan trọng đối với thời gian sau này. Nhưng ông trời cố tình để nàng với Vương Trùng Dương giống nhau, vừa mới chuẩn bị xuất quan, liền bị đôi giày rách nện trúng, từ đó về sau rất kinh sợ, sợ hãi tiền đồ cũng xui như vậy bị chôn vùi!

      Chỉ là, mất bò mới lo làm chuồng, ai dám nhất định thể vãn hồi? !

      Hít sâu hơi, Đường Đường lấy lại bình tĩnh mang lại đôi giày trượt tuyết, lần nữa nhảy lên cái ——

      Lần này, tư thái ưu nhã, rơi xuống đất rất nhàng, động tác chậm rãi lại pha chút sựu hoạt bát của tuổi thanh xuân, tựa như con chim yến, Đường Đường cảm thấy thỏa mãn! Tuyệt đối thỏa mãn!

      "Ba ba ba!" thanh nhiệt liệt vỗ tay vang lên, Đường Đường kiêu ngạo hất cằm lên, lại chỉ nghe"Ầm"….. tiếng vang lớn, mỗ Đường nào đó co rụt cổ lại, chỉ cảm thấy trái phải hai bên bụng nhói đau —— hôm nay nàng bị dọa quá nhiều a, đoán chừng lá gan muốn vỡ rồi!

      Buồn cười nhìn chòng chọc Đường Đường cái, Tuỳ Hỉ cất giọng : "Vào !"

      "Dạ!"thanh mềm mại truyền đến, Đường Đường lúc này mới chú ý tới tường đá rách ra kẽ hở.

      Theo khe hở càng lúc càng lớn, có ánh sáng chiếu vào, Đường Đường rốt cuộc thấy , ra là cánh cửa.

      Mấy người nữ tử tay đều cầm ít thứ xuyên qua cánh cửa mà vào, Đường Đường nhất thời kinh ngạc trừng lớn mắt ——

      Mấy người này đều mặc quần áo cổ đại thanh sắc, búi tóc tinh xảo, nương theo bước chân giống như có làn gió vòng quanh bên người, nâng lên cánh váy thổi bồng bềnh, lướt mắt quyến rũ, Đường Đường chợt cảm thấy mình giống như nhánh cỏ dại vô cùng bình thường, sinh trưởng dưới chân muôn vàn đóa hoa kiều diễm, chỉ chờ ngày héo tàn rút !

      Cau mũi cái, Đường Đường hiểu, ra mới vừa rồi trai đẹp phải vỗ tay khen mình , mà là gọi người vào sao? !

      "Tôn nương xin trước rửa mặt chút !"giọng ôn hòa vang lên, Tuỳ Hỉ chợt dừng lại nhìn Đường Đường ngây người, cười cười. ngờ nữ nhân nhìn nữ nhân cũng có thể nhìn si mê như thế, rất có điểm háo sắc mê a!
      linhdiep17 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 6: Tùy Hỉ (2)
      Edit: Windy





      "A!" Lưu luyến dời mắt chỗ khác , Đường Đường phát trong phòng sáng lên , mà dùng để chiếu sáng phải đèn điện, cũng phải là ánh nến, mà là —— dạ minh châu? !

      "Oa a!" Tò mò sờ sờ lên "Châu đèn" bàn , Đường Đường thò đầu nhìn vào chậu nước bàn ——

      "Oa ~~~!" Tiếng kêu thê lương thảm thiết đột nhiên phá vỡ bầu trời đêm, kèm theo tràn tiếng cười lớn vang lên, bọn thị nữ vừa mới thối lui ra ngoài phòng cũng khỏi che miệng khẽ nở nụ cười, hết sức xinh đẹp.

      "Đây là ta sao? Đây là ta sao?" Cực kỳ tức giận chỉ vào chậu nước, Đường Đường dẫu có chết cũng thừa nhận nữ nhân xấu xí mặt dính đầy nước bùn,đầu tóc rối bù trong nước là mình.

      Đẩy chậu nước rửa mặt, Đường Đường hai mắt che kín lệ quang, khóe miệng mếu mếu giống như là chịu uất ức rất lớn.

      "Ta muốn tắm!"

      Hàng mi nhướng lên, Tuỳ Hỉ nhìn gương mặt lấm lem trắng đen sạch phía trước, đôi mắt hạnh dính bùn tức giận lom lom nhìn mình, giống như chính là kẻ trét bùn lên mặt nàng vậy.

      "Được rồi!" Cười tiếng, Tuỳ Hỉ hiểu nữ nhân đều thích chưng diện, vô luận là trời sinh lệ chất , hay là trời sanh —— thế nào xinh đẹp.

      "Chuẩn bị thùng nước tắm cho Tôn nương!" Quay đầu phân phó câu, Tuỳ Hỉ nhìn Đường Đường cười : "Tôn nương, ta chờ ở ngoài cửa, nếu như ngươi chuẩn bị xong, ta dẫn ngươi dạo chung quanh chút."

      "Tốt!" Khóe miệng càng nhướng càng thấp, Đường Đường nhìn bóng lưng Tuỳ Hỉ nhanh chóng rời , lộ ra vẻ tức giận suy sụp, bả vai sụp xuống .

      Người đàn ông này cười lên đúng là phải đẹp trai bình thường , chỉ tiếc càng đẹp trai, Đường Đường lại càng muốn khóc.

      Mọi người đều , Thượng Đế coi như đóng lại tất cả cửa, cũng chừa lại cánh cửa sổ. Nhưng trời cao đối với Đường Đường cũng rất đặc biệt, mặc dù keo kiệt chút nào mở rộng cửa, cũng ở phía trước cửa đào cái hố lớn, càng thê thảm a!

      ************* ************** *************

      Vui vui vẻ vẻ tắm rửa sạch , chà xát đến nỗi da cũng muốn tróc, Đường Đường rốt cuộc lưu luyến leo ra khỏi thùng nước tắm.

      Nhặt lên quần áo sạch để ở bàn , Đường Đường phát đó là bộ đồ cổ trang hơn kém , phức tạp, nhưng xinh đẹp.

      Nếu tới trang điểm, Đường Đường tuyệt đối cần thầy dạy cũng tự biết. cần bất kỳ trợ giúp của kẻ nào, nàng cũng có thể đem bộ quần áo phiêu phiêu màu thủy lam này thành công mặc lên người.

      Trong phòng nàng hả hê, dào dạt đắc ý , vòng vo hồi lâu, Đường Đường nhìn hai ống tay áo phiêu dật rũ xuống, xinh đẹp đến ngay cả mẹ họ gì cũng quên. Kia biết tầng vải vóc này là do vật liệu gì làm thành, mặc chút cũng cảm thấy lạnh, lại còn rất mỹ quan, quả thực là thứ mà nữ nhân thích nhất.

      Nắm lên cây lược gỗ chải tóc bàn, chải qua vài lần mái tóc dài lập tức khôi phục trạng thái phiêu dật rủ xuống, tâm tình Đường Đường tốt,đặt gương đồng qua bên, ngẩng đầu bước tới hướng cửa đẩy ra ——

      Dưới ánh trăng, Tuỳ Hỉ hiên ngang khoanh tay mà đứng, tóc đen như mực ở trong gió nhảy múa bay lên, giống như bức cổ họa, làm cho lòng người rung động!

      "Tuỳ Hỉ!" Giòn giã kêu tiếng, Đường Đường mỉm cười tới trước mặt Tùy Hỉ.

      Đêm trăng sáng , mây trôi trôi , có tuyệt thế trai đẹp chờ ở ngoài cửa, dầm sương mà đứng, chờ đợi dưới trăng, hoàn toàn là cảnh tượng trong mộng a!

      "Tôn nương!" Ánh mắt chợt lóe, Tuỳ Hỉ cúi đầu nhìn về khuôn mặt nhắn khôi phục lại diện mạo ——

      Đây là gương mặt nhân loại, ở mặt nàng ít nhất có thể lựa ra năm chỗ khuyết điểm , ngũ quan cũng hoàn mỹ, nhưng kết hợp chung chỗ, lại có cảm giác xinh đẹp trong veo tuyệt trần , nhìn rất thoải mái!

      "Ta ok rồi, chúng ta thôi!" Quay đầu nhìn cảnh sắc chung quanh , Đường Đường đột nhiên ngạc nhiên la to lên: "Ah,nơi này của các ngươi cư nhiên phải mùa đông? !"

      ***************************************************************
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :