1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 95: gặp oan gia: hiệu trưởng che giấu

      “ Đâu chỉ đắc tội thôi? Quả thực làm cơ hội thổ lộ tốt nhất của em qua mất rồi.”

      Hoàng Phủ ngạn Thương tới cạnh cửa sổ thấp giọng kháng nghị.
      “ A…. hiểu rồi, vậy chú tiếp tục , xong việc tới gặp .”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước xong lập tức cúp điện thoại.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương quả thực cũng bị tức đến hộc máu —— cái gì mà tiếp tục, bị ta hồi như vậy, có muốn tiếp tục cũng được.

      Quả nhiên, Mặc Di Nhiễm Dung sớm thu thập xong xuôi, thấy cúp điện thoại, bèn tiến lên giọng : “ còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi.”

      "Nhiễm Dung, tôi —— "

      muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, nhưng ngay giây tiếp theo bị Mặc Di cắt ngang.

      "Kỳ nếu có chuyện quan trọng cũng cần với tôi đâu.” hiểu lầm ý .

      Hoàng Phủ Ngạn Thương bất đắc dĩ cười, "Em hiểu lầm rồi, ở Hongkong, toàn bộ thời gian của tôi đều dành cho em.”

      Lời rất bình thường nhưng đến tai người khác lại trở thành rất ái muội, Mặc Di cũng có ý gì, nhưng cũng hề lĩnh hội được hàm nghĩa trong lời của .

      “ Quá tốt rồi, vậy chúng ta mau , nếu lại muộn mất, lại có cách nào xử lí đối với cỗ thi thể kia.”

      Lời còn chưa dứt, lại thu bài Tarrot vào, chuẩn bị xuất phát.

      Cho tới bây giờ Hoàng Phủ ngạn Thương cũng chưa từng hận đại ca mình như vậy, gọi lúc nào gọi, lại gọi đúng lúc chuẩn bị thổ lộ, sớm biết rằng có chuyện gì to tát trực tiếp tắt điện thoại rồi.

      Ảo não a, chưa bao giờ ảo não như vậy.

      biết làm thế nào, chỉ còn cách tìm cơ hội khác.

      ※※※※※※※※

      Đại học Hongkong .
      Tiết trời oi bức, ve sầu kêu râm ran những lùm cây. Nhưng mà, phòng hiệu trưởng lại yên tĩnh đến lạ.

      Chỉ thấy hiệu trưởng ngừng đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn đôi nam nữ trước mắt này.
      Nam tuấn, nữ xinh đẹp vô cùng.

      Rất nhanh hiệu trưởng liền nhận ra đây chính là bác sĩ khám nghiệm tử thi lừng danh quốc tế , quan trọng hơn lại chính là công tử của gia tộc Hoàng Phủ, ông khỏi than thầm, năm nay mình gặp vận may gì , mà lại được nghênh đón hai công tử của gia tộc Hoàng Phủ.

      Nhưng mà , ông nhận ra, nhưng mà nhìn tới đôi mắt sáng tinh tưởng, đúng, màu tím Tử Lan, sinh viên Liên Kiều cũng vậy.
      Nhưng mà, hiệu trưởng cảm thấy nghi hoặc này đến tột cùng có thân phận như thế nào, chỉ cần đứng ở đó, cho dù gì nhưng cũng khiến người khác cảm thấy có gì đó thần bí…

      Nhưng mà, sở dĩ hiệu trưởngđổ mồ hôi lạnh, là bởi vì câu của này…

      ấy vừa vào cửa, gọn gàng : “ Tôi muốn tới xem cỗ thi thể ở nhà xác tầng hầm kia.”

      Cách ấy thẳng vào vấn đề khiến hiệu trưởng chấn động, đầu tiên là vì này sao lại biết trong trường có người chết? Thứ hai là sao lại biết cỗ thi thể đó giờ ở trong trường, hơn nữa còn chỉ đích danh nhà xác tầng hầm?

      Việc này khiến ông nhất thời khó có thể tiếp thu được.

      lúc lâu sau, ông mới nuốt nước bọt, cực kì mất tự nhiên : “ Vị nữ sĩ này quả thực thích đùa a, tôi cái gì? Thi thể gì?”

      Mặc Di Nhiễm Dung nhìn hiệu trưởng, lại nghi hoặc nhìn sang Hoàng Phủ Ngạn Thương bên canh, vì sao mình lại bị cự tuyệt.
      Tuy rằng tinh thông bói toán cùng hàng đầu sư ( giáng đầu thuật ) , nhưng khi kết giao với người khác, lại suy nghĩ đơn thuần, nghĩ tới đoán xem trong lòng người đó nghĩ gì.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương tự nhiên cũng hiểu được điểm này, cũng khó để nhận ra che giấu qua con mắt của hiệu trưởng, vì thế mới cười : “ Nếu như chúng tôi đoán sai, lâu trước trong trường có xảy ra kiện nhảy lầu tự tử, người chết phải là sinh viên trong trường, quan trọng là, sở dĩ hiệu trưởng giao người chết cho cảnh sát, là vì ông thấy có tượng kì quái, có thể ảnh hưởng tới danh dự nhà giáo, nên mới bất đắc dĩ tạm đặt thi thể ở nhà xác tầng hầm/”

      Hiệu trưởng nghe vậy, hai tay hơi phát run lên, ông nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, lại nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, mặt chê giấu khiếp sợ của mình.

      Sao lại thế?

      "Các ngươì —— "

      Ông luốn cuống, ý thức được mình quá mức kích động rồi, vì thế mới ho : “ Tôi biết có tượng kì quái nào cả?”

      "! Ông có!"

      Hoàng Phủ ngạn Thương thẳng thẳng bức hiệu trưởng, bên môi nở nụ cười mê người.

      “ Lúc đầu ông có lẽ cũng muốn làm như vậy, nhưng mà về sau, tình thế vượt qua dự đoán của ông, nên ông chỉ có thể giữ lại thi thể, bởi vì, ông thấy… xác chết vùng dậy.

      Hai chữ cuối cùng chậm rãi phun ra từ miệng Hoàng Phủ Ngạn Thương, môi mỏng khẽ giật, chỉ bâng quơ nhàng nhưng đánh trúng trọng điểm.

      Thân mình Hiệu trưởng khẽ run lên, ông hoàn toàn sửng sốt, nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Thương, ánh mắt có chút kính nể lại pha chút sợ hãi.

      Lúc này, Mặc Di nhiễm dung tiến lên bước rằng:

      "Cỗ thi thể này ông thể giải quyết được, vậy tạm thời, nếu như có thời gian chính xác để tìm chứng cứ xác thực,… vậy… vậy hiệu trưởng như ông cũng mất mạng/”
      chuyện giật gân, mà là ăn ngay

      Hô hấp của hiệu trưởng trở nên dồn dập, nhất thời ông biết nên cái gì, miệng vô thức phát ra “ a”

      "Hiệu trưởng, tôi ngại cho ông biết, cỗ thi thể kia bị người điều khiển, mà người giải được giáng đầu thuật này, chỉ có tôi mà thôi.”

      Mặc Di Nhiễm Dung thấy bộ dạng sợ hãi của hiệu trưởng, căn bản cũng nghĩ mình nhiều như vậy, nhưng… tình thế bắt buộc mà đó cũng phải tính cách của .

      Thời gian trôi qua lâu, hiệu trưởng mới hết khiếp sợ, thở gấp hỏi Mặc Di Nhiễm Dung…

      , rốt cuộc là ai?”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 96: Gặp oan gia: Tử Lan thơm

      Mặc Di Nhiễm Dung ngược lại cũng khôn hề có ý muốn che giấu thân phận của mình, tiến lên bước, nhàng bâng quơ:

      "Mặc Di Nhiễm Dung, hàng đầu sư của Vương thất , gia tộc Mặc Di “

      Hiệu trưởng nghe vậy, hơi giật mình, ông gì, chỉ biết nhìn chằm chằm vào người phụ nữ thần bí này, lại nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương đứng bên cạnh , tựa hồ như muốn cái gì, nhưng cũng chỉ hơi kéo kéo ôi, cũng mở miệng cái gì.

      Ông ngờ rằng, người đứng trước mắt mình lại là hàng đầu sư, hàng đầu? Pháp thuật thực vẫn còn tồn tại?

      Lúc này, Hoàng Phủ ngạn Thương thản nhiên mở miệng :
      “ Tôi có thể hiểu hiệu trưởng muốn giữ gìn danh dự của trường học, nhưng mà giờ, tình thế phát triển thể khống chế được nữa, nếu như áp dụng biện pháp kịp thời, chắc chắn gây ra tổn thất lớn hơn/”

      Hiệu trưởng há hốc mồm, quá hơn nữa ngày mới nam câu:

      "Các người, các người tính làm như thế nào?”

      Hoàng Phủ ngạn Thương nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, tựa hồ như muốn hỏi ý kiến của .

      Mặc Di nhiễm Dung ngẫm lại, trả lời ngay, mà tới ghế sô pha , ngồi xuống, ngay sau đó, xuất bài Tarot, lên tiếng bắt đầu bói toán.

      "Này... Đây là..."

      Hiệu trưởng khiếp sợ, ông chỉ tay vào người phụ nữ thần bí trước mắt mình, nhất thời ăn bắt đầu lắp bắp.

      Mà Hoàng Phủ Ngạn Thương lại ý bảo hiệu trưởng tạm thời chớ lên tiếng, tập trung quan sát nhất cử nhất động của Mặc Di Nhiễm Dung.

      Rất nhanh Mặc Di Nhiễm Dung chia xong bài, rút ra 8 lá bài, lá bài cuối cùng được rút ra, vẻ mặt đột nhiên thoáng ngưng trọng lại rồi lại có chút giãn ra.

      “ 10 h đêm nay, tầng hầm ngầm!” cất kĩ lá bà, thản nhiên .
      Hiệu trưởng ngẩn người, ràng ông kịp phản ứng, nhất thời vừa mới gì.

      Lúc này, Hoàng Phủ Ngạn Thương tiến lên hỏi: "ý của em là, mười giờ đêm nay là thời gian xử lí tốt nhất?”
      ấy là Chiêm Bặc Sư, vậy mọi cầu của ấy đều do bói toán mà ra,

      Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn trước mắt, bên môi lộ ra nụ cười, cảm giác này khiến cảm thấy vô cùng thoải mái.

      gật đầu : “ Đúng vậy, nếu phải xử lí cỗ thi thể này, đó là thời gian tốt nhất, nhưng mà…”

      tới đây,ánh mắt dừng lại người hiệu trưởng…

      “ Mong hiệu trưởng phối hợp với tôi, đến mười 10 đêm, mời ngài tập trung mọi người ở đại sảnh, nếu như làm vậy, có thể phát sinh huyết án nữa ( án tử )

      Hiệu trưởng nghe vậy đột nhiên thấy rùng mình, từ lúc người phụ nữ này tới đây, ông vẫn luôn dùng ánh mắt kinh ngạc, khiếp sợ nhìn ấy, sau khi nghe ấy , ý lạnh trong lời của ấy lan tràn từ đầu cho tới mũi chân, chuyện li kì như vậy khiến ông có biện pháp nào tiêu hóa được, lại càng có biện pháp tin tưởng.

      Lâu sau, ông mới lẩm bẩm: “ Mười… là có ý gì?”

      Mặc Di Nhiễm Dung nhìn hiệu trưởng, liếc nhìn ông, vô cùng nghiêm túc : “ Ý của tôi rất đơn giản, cỗ thi thể kia trúng hàng đầu thuật, nếu như trong khoảng thời gian nhất định giải được nó, bị người khác lợi dụng, đến lúc đó thể tưởng tượng được nguy hiểm mà nó gây ra, nếu như vậy, tôi có giải hàng cũng được.”

      Hiệu trưởng nghe vậy , trừng mắt to, cả người như đá cẩm thạch hề nhúc nhích…

      ※※※※※※※※
      Nhà ăn Hoàng gia.

      Kiến trúc cung đình cao nhãm nhà ăn này bất kể màu sắc thiết kế hay là thực đơn đều là hạng nhất, có thể đó chính là kết hợp giữa cổ điển và xa hoa của đại với nhau.

      Tại phòng ăn tao nhã, Mặc Di Nhiễm Dung tò mò, dùng ánh mắt sắc bén nhìn những đồ ngọt được bày bàn ăn, đôi mắt to màu tím Tử Lan lại ló ra chút ngây thơ.

      "Đây là... Cái gì? Đẹp quá a..." sợ hãi than lên.

      Cự tuyệt lời mời dùng bữa với hiệu trường, Hoàng Phủ Ngạn Thương rất khó có thể chứng kiến được bộ dạng thoải mái đầy hưởng thụ của này lúc ăn cơm, ở Hongkong, bởi vì tài phiệt của Hoàng Phủ đều có công ty riêng, cho nên biệt thự của gia tộc Hoàng Phủ cũng rất nhiều, mà từ Hoàng Phủ Ngạn Thương thích Hongkong, cho nên, biết đây là lần đầu tiên Mặc Di Nhiễm Dung tới Hongkong, tự nhiên nhận làm hướng dẫn viên du lịch.

      Đương nhiên, trước hết phải khiến no bụng .

      Nhìn vẻ mặt kinh diễm của , trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương khỏi rung động. Má lúm đồng tiền hiển trong mắt , giống như cánh hoa lướt mặt hồ, từng gợn sóng lăn tăn nổi lên…

      "Đây là đường!"
      dịu dàng , trong mắt tràn ngập ý cười cùng sủng nịch, giờ khắc này, trong mắt , này phải là CHiêm Bặc Sư mà người ta vẫn sợ hãi, cũng phải hàng đầu sư, mà thể đơn thuần hơn nữa.

      Nghe câu trả lời của , Mặc Di Nhiễm Dung càng trừng to mắt, đôi môi đâò khỏi cong lên, sau đó cẩn thận cầm khối đường, đưa lên gần chóp mũi ngửi…

      "Oa, thơm quá , hình như là… đúng, hình như là…”

      ngẩng đầu như cố gắng tìm kiếm cái gì, lát sau, :
      “ Đúng, là Tử Lan, đường này có hương vị của Tử lan.”
      Hoàng Phủ Ngạn Thương giơ bàn tay to lớn nhàng vén sợ tóc lòa xòa trước trán , gật đầu : “ Đúng vậy, đây là Đường Tử lan nổi tiếng ở Tây Ban Nha, ở Hongkong, chỉ có nhà hàng này mới có hương vị này.”
      “ Tên đẹp quá.”

      Tự đáy lòng Mặc Di Nhiễm Dung tán thưởng , lần thứ hai hít sâu hơi, nháy mắt, mùi hoa Tử Lan nồng đượm tỏa ra, thanh mát, lãng mạn vô cùng.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 97: Gặp oan gia: Cầu (1)

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nhàng cầm khối đường mang hương vị Tử Lan bỏ vào trong miệng, nhấm nháp, ánh mắt dời về phía Mặc Di Nhiễm Dung ——
      “ Cũng giống như em, khiến người ta cảm thấy dù là mộng ảo cũng khó có thể quên được.” ( Tên này vị đường tử lan vs MDND)

      “ Tôi nào có tốt như vậy…”


      Núm đồng tiền duyên dáng của Mặc Di Nhiễm Dung xuất bên khóe môi , lại phát ánh mắt nóng rực nhìn mình, nhất thời cảm thấy đỏ mặt.

      Ánh mắt của Người đàn ông này khiến cảm thấy thoải mái lắm…



      biết vì sao, trong lòng thế nhưng lại xuất chút bối rối, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.


      Nhìn thấy trốn tránh mắt mắt của mình, gương mặt lại đỏ bừng, bộ dạng ngây thơ đó khiến thất thần, theo bản năng vươn bàn tay to ra, vuốt gò má .


      "Hoàng Phủ tiên sinh —— "

      Mặc Di Nhiễm Dung giật mình, vội vàng đứng dậy, ánh mắt tràn ngập cảnh giác nhìn .

      Vừa rồi ta làm gì vậy? ta thế nhưng… thế nhưng lại sờ mặt mình?
      Thấy trước mắt như chim sợ cành cong, trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương khỏi dâng lên trận ảo não, ngờ động tác của mình lại dọa , nhưng mà…
      cũng có tính toán gì hết, thích người phải là muốn có được sao? mang trong mình dòng máu của gia tộc Hoàng Phủ, bởi vậy, tuyệt đối trốn tránh tình .



      Nghĩ đến đây, đứng dậy, thân hình cao lớn phủ xuống bóng dáng xinh…
      “ Nhiễm Dung…” nhàng gọi tên , ngay sau đó, tới bên cạnh .


      Mặc Di Nhiễm Dung theo bản năng lui về phía sau, vô cùng khẩn trương, đôi mắt màu tím Tử Lan trừng to nhìn người đàn ông tới gần mình, bàn tay bé cũng biết nên để chỗ nào.
      Cho đến khi phía sau lưng truyền đến cảm giác lạnh lẽo, mới ý thức được chính mình tiến sát vách tường, còn đường trốn.


      Mà người đàn ông trước mắt này cười tao nhã tiến tới gần , cuối cùng dừng ở trước mặt , hai cánh tay vây quanh .


      "Hoàng Phủ tiên sinh, —— "

      Ngoài ý muốn có chút lắp bắp hỏi, nhìn vẻ mặt đầy ý vị thâm sâu của , cảm thấy rất bất an, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

      “ Thời gian chúng ta tiếp xúc với nhau cũng tính là ngắn, vì sao còn gọi tôi là Hoàng Phủ tiên sinh? Em có biết tôi thích em gọi tôi như vậy ?”
      Hoàng Phủ Ngạn Thương cúi đầu , môi kề sát tai , .


      "Tôi..."

      Mặc Di Nhiễm Dung chưa từng trải qua loại tình huống này, càng chưa từng đứng gần người đàn ông như vậy, khí xung quanh tràn ngập hương vị nam tính.

      "Hoàng Phủ tiên sinh, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, mời … tự trọng…”


      Mặc Di Nhiễm Dung cố nén xúc động trong mình, tim đập rất lợi hại, tựa như…. Tựa như có cây búa nặng nề nện trong lòng , khiến cả người có chút đau nhức.

      Lời khiến thân mình Hoàng Phủ Ngạn Thương khẽ giật chút, lập tức ngẩng đầu, dịu dàng khuôn mặt dần trở nên có chút khựng lại, đuôi mắt khẽ nheo lại.


      Ngay sau đó, bàn tay to của tìm tòi, nắm lấy cằm , khiến phải nhìn thẳng vào mắt mình…


      "Hoàng Phủ —— "
      em! muốn em.”

      chút do dự đánh gãy lời của Mặc Di Nhiễm Dung, ánh mắt hề chớp nhìn thẳng vào mắt , gằn từng tiếng bá đạo.


      Mặc Di Nhiễm Dung nghe thấy vậy lập tức giật mình sửng sốt, nhất thời thế nhưng lại quên tránh thoát, chỉ trừng to mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mắt .

      vừa mới cái gì?

      Hoàng Phủ ngạn Thương thấy phản ứng của như vậy, trong lòng càng cảm thấy thất bại, này quả thực bị mình dọa sợ sao? thổ lộ với , mà lại phản ứng thế này.

      "Nhiễm dung..."
      lần nữa mở miệng, môi mỏng khẽ nhếch lên: Vừa rồi em có nghe ? thổ lộ với em, em.”


      Mặc Di nhiễm dung lúc này mới kịp phản ứng lại, lẩm bẩm: “ Tôi… tôi hiểu.”

      Loại tình huống ngoài ý muốn khiến cảm thấy vô cùng bối rối, đây phải là chuyện có thể xử lí được, cảm giác này khiến thực sợ hãi.
      hiểu cũng sao, em chỉ cần biết em, ngay từ lần đầu tiên gặp e, em rồi.”


      Hoàng Phủ ngạn Thương tâm sủng ái nhìn , ngón tay thon dài nhàng vuốt ve cằm , cao hứng nhìn bộ dạng ngây ngô khi được tỏ tỉnh của , điều này chứng minh chưa từng ai bao giờ.

      là đàn ông, người đầu tiên cũng là người cuối cùng, mà , nhất định phải trở thành người phụ nữ của , nhất định.


      Mặc Di Nhiễm Dung bị ánh mắt của khiến càng thêm bối rối, nhíu mày, vội vàng cụp mắt, nghi hoặc càng sâu hơn…

      tôi? Vậy sao?” thấp giọng hỏi.

      có chút khó hiểu, người đàn ông này với mình điều đó, ý là gì? sao?

      Nghe câu hỏi của , ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Thươngcàng trở nên nhu hòa hơn, cười, đơn thuần, cơ hồi chuyện tình cảm đối với chỉ là trang giấy trắng, vậy để khắc họa mình lên trang giấy trắng đó.


      "Nhiễm Dung, ngẩng đầu nhìn !" thấp giọng .


      Mặc Di Nhiễm Dung theo bản năng ngẩng đầu lên, bất an nhìn vào đôi mắt ..

      Cánh môi Hoàng Phủ Ngạn Thương cách càng ngày càng gần…

      “ Còn nhớ quẻ bói ? Bài Tarot chẳng phải biểu em đoạn tình cảm sao?”


      Mặc Di Nhiễm Dung nhàng gật đầu, kinh ngạc nhìn .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 98: Gặp oan gia: cầu (2)

      Hoàng Phủ Ngạn Thương cười vô cùng tao nhã, rành mạch từng câu từng chữ: “ Chẳng lẽ, em thấy đây là duyên phận sao? em, cho nên muốn cùng em hẹn hò, muốn em trở thành người phụ nữ của , cùng chỗ.”

      Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy càng cảm thấy hoang mang, giật mình nhìn , hơn nửa ngày sau mới lắc đầu : “ đúng, phải tôi, cần.”

      cật lực phủ nhận, khiến Hoàng Phủ Ngạn Thương kinh ngạc.
      “ Em gì?” tay dừng vai , cúi xuống thâm tình nhìn .

      Mặc Di Nhiễm Dung thoáng tự hỏi mình, cắn môi rồi :

      "Bài Tarot cho tôi biết, đoạn tình cảm này chưa đến, mà là lâu sau, chưa tới tháng nữa, cho nên giờ, phải …”

      " nên tin vào bài bói.”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương đột nhiên đánh gãy lời , bàn tay to lập tức ôm chặt bà vai
      em, cho nên, muốn em theo cùng chỗ, đây mới là mục tiêu của .”

      " —— "

      Mặc Di Nhiễm Dung có chút sợ hãi, muốn thoát khỏi hai bàn tay , nhưng lực đạo của lại lớn đến kinh người khiến thể trốn thoát.

      "Hoàng Phủ tiên sinh, mời … mời buông tay .”
      Thanh của có chút run rẩy, cảm giác sợ hãi này khiến cảm thấy rất xa lạ, cần, cần.”

      “ Vì sao em lại cự tuyệt ? muốn em, em có nghe , cả đời này em chỉ có thể là của .”

      Hoàng Phủ ngạn Thương nghe những lời vừa , cảm thấy phiền toái, thể chấp nhận việc người phụ nữ mình thích lại cự tuyệt mình.
      …”

      Mặc Di Nhiễm Dung kinh ngạc tới ngây người, ở chung nhiều ngày, người đàn ông này luôn cho cảm giác nho nhã dịu dàng, chưa từng cường ngạnh như vậy ( ngang ngược)

      Hoàng Phủ ngạn Thương thấy vẻ mặt sợ hãi của , ngay sau đó, ảo não buông ra, nhàng :

      "Nhiễm Dung, thực xin lỗi, biết hành vi của dọa đến em, nhưng hi vọng em có thể hiểu được lòng , bất luận em có tiếp thụ hay , đều lòng em, ở bên cạnh bảo vệ em, tin ngày em chủ động .”

      Mặc Di Nhiễm Dung biết nên cái gì, chưa bao giời biết người đàn ông như thế nào, tự hỏi nửa ngày, mới ngẩng đầu, giọng : “ Hoàng phủ tiên sinh.”

      "Gọi là Ngạn Thương, cần gọi Hoàng Phủ tiên sinh!" đánh gãy nàng ,

      Mặc Di Nhiễm Dung có chút nghi hoặc, có gì quan trọng sao? Chỉ là tên gọi mà thôi, nhưng mà ngẫm lại vẫn nên theo ý , có chút ngây ngô mở miệng :

      "Ngạn Thương —— "

      Hoàng Phủ Ngạn Thương cười,
      loại này ôn nhu thanh vẫn luôn chảy xuống tâm đầu, làm càng thêm khó có thể tự giữ.

      "Ngạn Thương, kỳ tôi đối với … tôi đối với …”

      Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu lên, cố gắng tìm từ thỏa đáng để .

      “ Em đối với thế nào?” Hoàng Phủ Ngạn Thương có chút chờ mong hỏi.

      Mặc Di Nhiễm Dung nhìn ánh mắt tối sầm của , trong lòng có tia khác lạ xẹt qua, nhàng : “ kỳ , thời gian dài như vậy, tôi thấy rất tốt, giống như… giống như là trai vậy…”

      “ Đừng nữa!” Hoàng Phủ Ngạn Thương kéo ôm vào trong ngực, : “ Cho cơ hội, cũng coi như là cho em chút thời gian, giờ sở dĩ em cho là như thế bởi vì em cũng chưa hiểu chính mình.”

      Thứ hai túi sách võng (Www. shubao2. Com) coi được txt sách điện tử

      ", phải như vậy —— "

      Mặc Di Nhiễm Dung bị ôm chặt, nghe tiếng tim đập mạnh, đột nhiên cảm thấy vô cùng an tâm.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nhắm mắt lại, mở miệng :

      " tháng, cho em tháng, cần nhanh như vậy đoán chính trái tim mìn, tháng sau, nếu em vẫn cho là như thế, có thể buông tay em.”

      Tuy rằng miệng như vậy, nhưng tâm lại run rẩy.

      Aanh muốn này coi mình như trai, đáng chết, cần làm trai , muốn làm người phụ nữ của . người con có thể dắt tay cả đời.

      Nhiều năm qua, tuy rằng từng có rất nhiều bạn , nhưng chưa từng có nào mang lại cho cảm xúc mãnh liệt như , loại cảm xúc này chính là cam tâm tình nguyện bước vào địa ngục hôn nhân.

      Theo tính cách của , nếu như tháng sau vẫn chấp nhận , tình nguyện cho dù có hận cả đời cũng cưỡng bách ở cùng mình.

      này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy , biết mình thể buông tay rồi.

      Nhưng mà, Mặc Di nhiễm dung lại tin tưởng lời , hề phản kháng, lẳng lặng nằm trong ngực , tùy ý ôm chặt mình.

      Thời gian như ngừng lại, gian rộng lớn thoảng mùi Tử Lan thơm ngát.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương say mê trong đó, cửa phòng bị đẩy mạnh ra.

      "Hello, ha —— ách?"

      Người bước vào khoái trá chào hỏi, nhìn thấy màn ái muội vừa rồi, nhất thời sửng sốt.

      Đáng chết, ai a?

      Hoàng Phủ ngạn Thương phẫn hận nhìn nha đầu liều lĩnh trước mắt mình!

      Đúng vậy, là nha đầu, còn cao tới bả vai , mặc thân tây trang thanh nhã, tóc đen dài buộc đuôi ngựa , nhưng mà…

      nhìn kĩ , có chút nghi hoặc…

      Ánh mắt của ấy với Mặc Di nhiễm Dung cùng màu, đều là màu tím?

      là ai?” Hoàng Phủ Ngạn Thương chỉ tay về phía hỏi.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 99: Gặp oan gia: chó ngáp phải ruồi

      Tiểu nha đầu vừa mở miêng, lúc này, Mặc Di Nhiễm Dung mới : “ Kuching, nhiều năm rồi gặp, em vẫn liều mạng như vậy, dọa người khác đấy.”


      "A chị —— "

      Liên Kiều tung tăng chạy tới bên cạnh Mặc Di Nhiễm Dung, vẻ mặt nũng nịu ôm lấy , : “ Em rất nhớ chị, ngờ chị lại tới Hongkong .”

      “ Em ấy, nha đầu này, ngoài miệng hay lắm, nếu như mà chị biết nhớ tới chị, vì sau năm nó từ biệt tới Hongkong, làm hại chị lo lắng cho em!

      Kuching,em là đáng đánh đòn!" Mặc Di Nhiễm Dung cố ý trách cứ .


      Liên Kiều le lưỡi: “ Chị à, giờ người ta gọi là Kuching, kêu là Liên Kiều nhé.”


      "Kêu, gọi là gì?"

      Mặc Di Nhiễm Dung cho là mình nghe lầm: “ Liên Kiều? yên lành lại lấy cái tên như tên thảo dược ấy làm cái gì?”

      “ Ai da, người ta giờ học y nha, tự nhiên phải có tên đặc thù chút, lúc trước nếu như phải em kiên trì tới đây, ông nội nhất định bắt em học ngành mà em thích!”
      Liên Kiều càng lại thêm cọ cọ vào người Mặc Di Nhiễm Dung

      Thứ hai túi sách võng (www. shubao2. com) miễn phí TXT tiểu thuyết hạ tái

      “ Em, nha đầu này, là…”
      “ Chị còn lý, chị tới Hongkong cũng tới tìm em đầu tiên ! thế nhưng lại tới cảng mà tới tìm em!” Liên Kiều bĩu môi, vẻ mặt để ý .

      Mặc Di Nhiễm Dung cười: “ em đúng là biết trả đũa, biết em có thể biết được chỗ của chị, chị còn phải làm điều thừa sao?”


      Liên Kiều kiêu ngạo gật gật đầu: " , là ngược lại.” xong, giống như con chuột cười khanh khách.
      ( đoạn này LK thần kinh cmnr)


      Hoàng Phủ Ngạn Thương đột nhiên bị màn trước mắt này khiến bất ngờ, nhìn bé trước mắt này có đôi mắt giống với Mặc Di Nhiễm Dung cứ dính chặt bên người Mặc Di, cảm thấy rất khó chịu, vì vậy bàn tay to vươn ra, kéo Liên Kiều cách xa ra.



      "Uy, tiểu nha đầu, em là ai?" cao giọng hỏi.

      biết chọn thời điểm xông vào, nghĩ tới đây, liền cảm thấy có chút tức giận.


      Liên Kiều nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt này, chống nạnh :
      Tôi? Tôi chính là đại danh đỉnh của đỉnh, ai gặp đều thích Liên Kiều, còn là ai?’



      Hoàng Phủ ngạn Thương trừng to mắt, nhưng đợi danh tính, thấy bé này hú lên tiếng quái dị, lập tức, tiến lên khoát tay , ý bảo cúi người xuống.:


      "Làm cái gì ——này —— "

      Hoàng Phủ ngạn Thương còn chưa xong, chỉ thấy bàn tay bé của Liên Kiều lập tức chụp lên hai má , đôi mắt to ngận tràn tò mò nhìn mặt đánh giá qua lại, hề sợ hãi.


      "Nhìn đủ chưa?”

      quả thực bị bé này chọc rồi, lá gan của to , nhìn kĩ , bộ dáng cũng là mỹ nhân, nhưng mà thoạt nhìn cũng biết chính là nha đầu nghịch ngợm.


      Mặc Di nhiễm dung cũng có chút kỳ quái với hành động của Liên Kiều, :

      "Kuching,đừng náo loạn, Hoàng Phủ tiên sinh bị em dọa đấy.”


      "Oa —— "

      Liên Kiều lúc này mới hoan hô tiếng: " ra là thế a, bằng sao lại giống ấy như vậy, ra cũng họ Hoàng Phủ, haha..


      Cái gì cùng cái gì? trông giống ai?”


      Liên Kiều khiến Hoàng Phủ ngạn Thương hiểu ra sao.
      “ này, tiểu nha đầu này, em có ý gì?’


      Liên Kiều khẩn cấp hỏi: “ cao lớn, với Hoàng Phủ Ngạn Tước có quan hệ gì?’


      Hoàng Phủ ngạn Thương nghe vậy bèn nhướng mày: " làm sao em biết đại ca của tôi.”


      "Ha ha —— "

      Liên Kiều nghe vậy, đứng tại chỗ nhảy dựng lên, giống như là nhặt được gì đó, ngẩng đầu lên nhìn :

      ra ấy là trai , bằng sao lại giống nhau như vậy, nhưng mà, trông so với ấy trẻ hơn nha.”


      “ Đúng vậy sao? Ha hả! vậy là tôi trông đẹp trai hơn ấy sao?”


      Hoàng Phủ ngạn Thương sờ sờ mặt mình, ánh mắt như khẳng định, đại ca sắp ba mươi, hơn nữa nhiều năm lăn lộn thương trường, cho nên càng thành thục( chém nhé)

      …”


      Liên Kiều cho là đúng mà rằng: " là non nớt, còn Hoàng Phủ Ngạn Tước là thành thục, hiểu đừng lung tung, để người khác chê cười.”


      Thứ hai túi sách võng (Www. shubao2. Com) miễn phí TXT tiểu thuyết hạ tái
      “ Em…” Hoàng Phủ ngạn Thương hận thể đánh cho tỉnh.


      "Đúng !"


      Liên Kiều hề bận tâm tới ánh mắt như muốn giết người của cho vào mắt, ngầng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương :

      … có thể gọi Hoàng Phủ Ngạn Tước tới đây ?’


      Ách?

      "Có ý tứ gì?"

      Hoàng Phủ ngạn Thương hơi giật mình, ấy và đại ca phải rất quen thuộc sao? Tự mình tìm ấy phải tốt hơn sao, dù sao giờ đại ca cũng ở Hongkong.


      Liên Kiều nghe vậy , nghiến răng nghiến lợi mà : " —— thiếu tôi thứ, tôi muốn gặp đòi lại.”
      ( chỗ này dùng )


      Đáng chết, người đàn ông này cho rằng xuất có chuyện gì sao, tự nhiên có biện pháp tìm được .”


      Hoàng Phủ ngạn Thương khẽ xoa lỗ tai, mình nghe lầm chứ?’

      “ Em … đại ca tôi thiếu em sao? Thiếu cái gì? phải tiền chứ?”

      khó nhìn được phẫn hận trong mắt nha đầu này, trời ạ, đại ca đắc tội gì với bé này sao? Nếu gọi đại ca tới đây, chăng phải là bảo ấy chui đầu vào rọ sao?’

      Dường như cảm nhận được cẩn trọng của Hoàng Phủ Ngạn Thương, Liên Kiều lập tức cười, lộ ra lúm đồng tiền duyên dáng, vung tay :

      “ A, có gì, vừa rồi tôi nhầm, là tôi thiếu đại ca của , tôi muốn trả lại đồ cho , nhưng mà bận quá, tôi muốn tìm cũng thấy, nếu tôi chả cho , nhất định tôi ăn ngon ngủ yên, van cầu gọi đến đây, được /’

      kéo cánh tay , làm nũng, giọng khẩn cầu , giống như đứa trẻ đòi kẹo vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :