1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 90: Tiểu oan gia: linh hàng (1)

      Liên Kiều lúc này hoảng hốt, với :

      "Hừ, đây là chút giáo huấn nho , người nào bảo giả quỷ dọa tôi sợ, lại còn kêu gào y như .

      Cung Quý Dương cười rộ lên: “ Tiểu nương, em đúng là: Chỉ cho phép quan quân phòng hỏa, mà cho dân đốt đèn, em đùa dai với tôi như vậy, chẳng lẽ tôi thể phản kích sao?”


      Liên Kiều hừ tiếng, hung hăng trừng , hiểu cái gì cả ( LK vốn ngu Hán ngữ mà)

      “ Nhưng mà…”


      Cung Quý Dương lại : “ Em xem thi thể kia là tồn tại chân thực đó!"

      câu này khiến Liên Kiều thêm khẩn trương, mạnh mẽ kéo tay : “ Tồn tại chân thực là có ý gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ thi thể kia thực có vấn đề ?”

      “ Em cảm thấy có vấn đề gì?” Cung Quý Dương trực tiếp trả lời , mà hỏi ngược lại.


      Liên Kiều trầm mặc chút, nhìn Cung Quý Dương, muốn rồi lại thôi.


      " quan hệ với tôi, tôi thấy gì thôi.” cười hiền lành, .


      Liên Kiều tự hỏi bản thân xem nên mở miệng thế nào, đôi lông mày cong cong khẽ nhăn lại.

      Lúc sau, mới lên tiếng: “ Tôi sợ tôi ra tin.”

      Cung Quý Dương nhún vai, sau đó đặt mông xuống chiếc ghế bên cạnh, bộ dạng nhàn nhã …


      "Chỉ cần em , tôi tin!"

      Liên Kiều thở dài hơi, đôi mắt tím tử lan như quay lại màn vào đêm đó…


      " ra, đêm đó phải là giả bộ thi thể, nhất định cỗ thi thể kia có vấn đề, mà vấn đề lớn nhất tôi hoài nghi đó là… giáng đầu thuật.”



      tới đây, tạm dừng chút, dường như chờ đợi biểu tình mặt Cung Quý Dương, nhưng cảm thấy kì quái , người này từ đầu tới cuối đều ôm bụng cười, có lấy chút kinh ngạc, còn hoài nghi rốt cuộc mình có ràng nữa.


      Thấy dừng lại, Cung Quý Dương nhướn mày : “ tiếp , sao em lại khẳng định là giáng đầu thuật.”


      Liên Kiều khẽ nhăn mày, : “ Giáng đầu thuật, còn có cái gì mà khẳng định? Vừa nhìn qua là biết, lúc đó tôi còn tưởng bị trúng giáng đầu thuật, tội nghiệt của tôi to lắm nha.”

      Những lời khiến Cung Quý Dương thấy hứng thú: “ Vừa nhìn qua biết? Chẳng lẽ… em cũng tinh thông giáng đầu thuật?”


      chương 90, tiếp

      Liên Kiều nghe thấy thế, mới quyệt mồm lắc đầu: “ , tôi tinh thông giáng đầu thuật,nhưng mà nhìn qua, chỉ cần liếc cái là tôi có thể biết thi thể này có hay trúng giáng đầu thuật.”


      "A? Thần kỳ như thế sao? Tôi cũng nghe về giáng đầu thuật trong truyền thuyết .”

      Cung Quý Dương cố ý với , muốn giải thích càng nhiều càng tốt.


      "Làm sao lại là trong truyền thuyết, nó thực tồn tại, chẳng qua tin có giáng đầu thuật, nhất là lại có trong vương thất .”


      Liên Kiều bất mãn kháng nghị, bộ dáng tựa như muốn là thổ đại nha”.

      Cung Quý Dương cười to, vội : “ Được rồi, tôi ít học hiểu biết nông cạn, cỗ thi thể kia có tượng gì mà em lại phán đoán là trúng giáng đầu thuật? Hơn nữa, thi thể cũng có thể trúng giáng đầu thuật à?”
      ( Chỗ này chả hiểu gì)
      Đây là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này.

      Đứng lâu Liên Kiều cũng có chút mệt , cũng ngồi xuống ghế đối diện , than thở: “ muốn nghe , vậy tôi .”

      Ý ràng, hai câu thể hết được.

      Mà Cung Quý Dương cũng phát huy bản tính rảnh rỗi sinh nông nổi của mình, tựa thân mình vào ghế ngồi, : “ Được, em .”


      Liên Kiều thấy bộ dáng cao hứng của , đáy mắt nổi lên nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi: “ Vì sao lại hứng thú với cỗ thi thể kia?”

      tò mò.

      Nếu dựa theo lí do thoái thác của , nếu đêm đó thi thể đó phải là , như vậy sao lại xuất ở đó, ràng cũng là vì cỗ thi thể thần bí kia, chẳng qua, là người ngoài, vì sao lại tò mò chuyện của Hương cảng.


      Cung quý dương mỏng môi câu, phản hỏi câu: "Vậy ngươi tại sao đối cỗ thi thể kia cảm thấy hứng thú đâu?"

      Liên Kiều ngẫm lại, sau đó rằng: "Muốn điều tra tình lâu!"

      “ Tôi cũng như em, chúng ta cùng trận tuyến nha.”
      Cung Quý Dương bộ cà lơ phất phơ . ( bộ dáng cợt nhả)

      Câu trả lời của đúng với ý muốn, Liên Kiều tỉ mỉ đánh giá phen, mới tiếp tục .
      “ Cái này gọi là giáng đầu thuật, kì là có hai hàm nghĩa, trong đó từ “ Giáng” ( Nguyên convert là hàng đầu thuật) chỉ thủ đoạn hay là pháp thuật để giảm đau đớn, mà “ đầu” là chỉ thân thể người chết hoặc là vật phẩm có liên quan hay có tương quan với thân thể…”
      ( Beta sau nhé, Min chưa lên được)



      tới đây, Liên Kiều sợ Cung \Quý dương nghe hiểu nên cố ý dừng chút, thấy gật đầu nên mới tiếp tục : “ Giáng đầu thuật dựa theo thủ đoạn có thể chia làm 2 loại chủ yếu là tương quan phi linh tính, hai là tương quan linh tính, tương quan phi linh tính là dùng sâu hoặc động vật chế tạo thuốc, a, có liên quan tới cổ thuật ( thuật có từ xa xưa ) xưa của Miêu Cương ở Trung Quốc, có biết cổ thuật cổ ấy ?”


      Cung Quý Dương nhún vai: " Tôi cũng chỉ nghe qua như nghe giáng đầu thuật, chưa từng nhìn thấy.”


      "Kỳ thể phủ định chúng tồn tại, mà giáng đầu thuật bắt nguồn chính xác từ Trung Quốc. Cổ thuật và giáng đầu thuật là quan hệ cha truyền con nối, kì chính là cổ hàng tương quan phi linh tính, nhưng mà…


      Liên Kiều nuốt ngụm khí: “ Đáng sợ nhất phải là phi linh tính, mà chính là tương quan linh tính.”

      “ tại sao lại vậy?” Cung Quý Dươngcảm thấy hứng thú hỏi .
      ( Chương này sao Min beta lại nhé, các bạn đọc tạm)

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 91: Gặp oan gia: linh hàng (2)

      “ Tại sao lại vậy?” Cung Quý Dươngcảm thấy hứng thú hỏi .

      Liên Kiều khẽ liếm môi, bộ dạng giống như thầy giáo giải thích vấn đề khó hiểu cho học sinh, :
      “ Giáng đầu thuật loại mà hành vithuộc lọai linh tính tương quan có loại tên “ Linh hàng”, mà linh hàng là đáng sợ nhất trong các hành vi đó! Linh hàng trong bóng tối, khả năng hại người có thể tương đương với “ lệnh truy nã”. Linh hàng vận dụng ý thức tinh thần dựa theo giới thần linh, gng giống như hồn ma. Linh hàng đáng sợ nhất trong giáng đầu thuật bởi vì được các nhà giả linh học nghiên cứu, có khả năng khống chế quỷ dữ, người thực linh hàng cao tay nhất chính là Vu sư!

      "Vu sư? phải hàng đầu sư sao?" Cung Quý Dương nghe thế nào cũng hiểu được.

      ", hàng đầu sư là hàng đầu sư, Vu sư là Vu sư, thể hai người là được.”

      Vẻ mặt Liên Kiều cực kì nghiêm túc , phản bác lại Cung Quý Dương “ Có gì đúng à?”

      tò mò hỏi, nếu là giáng đầu thuật , phải do hàng đầu sư làm sao?

      Liên Kiều trừng liếc mắt cái : " ThứVu sư sử dụng là tà thuật, là loại hành vi của ác ma, mà người đủ tư cách làm hàng đầu sư được phép sử dụng tà thuật, phải rắp tâm mới thực được!”

      "A —— "

      Rốt cuộc Cung Quý Dương cũng hiểu được, nghĩ lại có thể học được những điều này, hơn nữa cũng biết được hàng đầu sư cũng có ba bảy loại.

      “ Vậy cỗ thi thể trong tầng hầm kia thuộc loại linh hàng nào?”

      Liên Kiều gật đầu: "Ừ, nếu lầm trăm phần trăm là linh mẫn hàng, chẳng qua bây giờ tôi chưa thể khẳng định cỗ thi thể ấy bị trúng giáng đầu thuật lúc còn sống hay là chết rồi thôi, bởi vì lúc ấy… lúc ấy…”

      nghĩ lại tình huống đêm đó, nhất thời rụt cổ lại, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

      Lúc ấy nếu phải Cung Quý Dương xuất , chừng sớm trở thành vật hi sinh.

      Cung Quý Dương cười, loại tình huống bị tiểu nương động tới quả thực sợ muốn chết nha.

      Nghĩ đinghĩ lại, dưới nhà xác dưới tầng hầm đầy ám muội, mà chỉ hai mươi tuổi lại mình đối mặt với xác chết, mà xác chết này lại ngoài ý muốn động đậy, từng bước từng bước hướng phía mình tới, quả thực là đáng sợ.

      Đây chẳng phải là tình huống chỉ có trong phim sao?

      “ Chết trước hay sau có gì khác nhau?” Cung Quý Dương khó hiểu hỏi.

      Liên Kiều gật đầu: " Chết trước mới trúng giáng đầu thuật, đó là ác linh, còn sau khi chết mới trúng, đó là ác thi, hậu quả đều rất nghiêm trọng.”

      Thứ hai túi sách võng (www. Shubao2. com) miễn phí TXT tiểu thuyết hạ tái

      " Em cho rằng cỗ thi thể này trúng giáng đầu thuật làm cái gì?” Cung Quý Dương tiếp tục hỏi.

      Liên Kiều bất đắc dĩ lắc đầu ——

      " biết, nó nghe theo chỉ thị của thủ lĩnh, sau đó người đó sai nó làm gì nó làm theo cái đó.”

      “ Chẳng lẽ có biện pháp gì sao? Cũng thể để nó muốn làm gì làm ?”
      Cung Quý Dương hơi trầm tư hỏi.

      "Có biện pháp!"

      Vẻ mặt Liên Kiều tràn đầy khẳng định : “ Mặc Di tỷ , chị ấy có thể kiểm soát để thi thể đó thực hành động kế tiếp, khi đó thi thể chỉ còn là thi thể thôi!”
      (Chỗ này chả hiểu gì chem tạm beta sau nhá)
      ( người của gia tộc Mặc Di?

      ra là thế!

      Cung Quý Dương như suy nghĩ điều gì, cũng tiếp tục hỏi nữa, xem ra có chút chuyện phát sinh ngoài ý muốn của .

      Liên Kiều thấy như vậy, giơ bàn tay bé hua hua trước mặt .

      “ Này”

      Cung Quý Dương từ suy nghĩ sâu xa khôi phục lại, cười cười: “ nghĩ tới tiểu nương em lá gan lại lớn như vậy, mà chuyện kia cũng kì lạ !”

      Liên Kiều nhún vai , sau đó nở nụ cười đầu quỷ dị.

      phải là ở đó vì muốn làm gì cỗ thi thể kia chứ?”

      Cung Quý Dương duỗi lưng vẻ biếng nhác, mặt ý cười càng sâu, gương mặt tuấn quả thực làm mê đảo chúng sinh.

      "Đương nhiên phải, em phải nghe được nguyên nhân từ hiệu trưởng rồi sao?’

      Liên Kiều kinh ngạc vài giây đồng hồ, mắt to chớp chớp…

      là phải tới Cung thị sao?’

      Cung quý dương gật đầu.

      Liên Kiều ngẫm lại, lập tức lắc đầu ——
      “ Tôi mới cần đâu, chơi vui!”
      ( Con lạy mẹ Kiều, mẹ lúc nào cũng nghĩ tới chơi)

      “ Tới Cung thị phải để em chơi bời, mà là…”

      Cung Quý Dương rướn thân lên phía trước như muốn tìm cái gì, cười xấu xa : “ Báo thù cho em nha.”

      “ Thay tôi báo thù?” Nhất thời Liên Kiều hiểu hàm ý trong lời của Cung Quý Dương.

      Nhìn thấy bộ dáng mơ hồ của , Cung Quý Dương cũng ngại làm “ Người tốt” lần nữa, biếng nhác mở miệng : “ Chẳng lẽ em biết Hoàng Phủ Ngạn Tước hai ngày nữa về Hongkong sao?”

      Liên Kiều hơi giật mình, nhanh như vậy phải rồi sao?

      Tâm có chút ê ẩm, giống như uống rất nhiều nước nên ngừng khó chịu.

      Tại sao có thể như vậy?

      Thứ hai túi sách võng (www. shubao2. com)txt sách điện tử hạ tái
      “ Tổng bộ của tài phiệt Cung thị đặt ở Mỹ, mà hai ngày sau đó Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng quay về Mỹ, lừa em lâu như vậy, chẳng lẽ em muốn cho nếm mùi đau khổ, Cung thị báo thù sao?” Cung Quý Dương xấu xa xúi Liên Kiều.

      Ý chí chiến đấu lập tức dân lên trong Liên Kiều ! đôi bàn tay trắng như phấn vào giờ khắc này nắm chặt.

      Đúng vậy, cái tên đàn ông đáng chết kia dám lừa lâu như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho , quả thực là tiện nghi cho , tuyệt đối được.

      “ Được. “ Liên Kiều hăng hái thêm: “ Quả thực tôi dễ dàng bỏ qua cho ta như vậy, đáng giận.”

      "Ha ha ——" Cung quý dương hài lòng cười…

      "Nha đầu, theo tôi tới Mỹ, tôi làm quân sư cho em.”

      Liên Kiều vỗ tay hoan hô,nhất định trừng trị tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia mới được, để cho biết, lừa gạt Liên Kiều chỉ có thể nước mắt giàn dụa thôi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 92: Oan gia xinh đẹp:Thói quen của Mặc Di

      Khách sạn bán đảo HongKong.

      Tại khách sạn Salisbury ở Hongkong,mới sáng sớm xuất khí vô cùng quỷ dị.

      Đây là gian phòng xa hoa bậc nhất trêntầng cao nhất của khách sạn, thiết kếtheo phong cách Châu Âu thanh lịch tươi mát, rất xứng với các thiết bị xa hoa trong phòng. Màu vàng kim cộngvới màu ngà voi được bố trí hài hòa, rấttài tình mà biểu lộ ra sắc thái nhàn nhã của con người phương đông.

      Chỗ độc đáo nhất chính là, bên trong có bể bơi vô cùng lớn, nhưng lại thôngvới tấm kính dưới trần, thiếu ánhmặt trời ấm áp trong khí. Bên cạnh lại là những cột trụ cung đình, photượng được thiết kế theo phong cách La Mã cực kì đặc biệt, nơi nơi xa hoa.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương cùng Mặc Di Nhiễm Dung rạng sáng hôm qua tớinơi này, nhưng mà, là mỗi người mộtphòng!

      Ánh mặt trời mới lên, ánh nắng mặt trờiấm áp chiếu vào mặt nước bên trong bểbơi, khúc xạ ra từng tia lấp lánh trênsóng nước, đón vầng sáng tự nhiên, toànthân hóa trang bộ đồ trắng Mặc Di tập trung tinh thần ngồi chỗ,con ngươi trong suốt vui buồn, dường như nhiễm bụi khóitrần gian.

      Tại trước mặt , bày ra trận pháp bài Tarot, đây là từ phong tục được lưu truyền mà hình thành ra trận pháp Tarot, màu tím đậm hình thành quyềnuy của bài tính.

      Nhìn kỹ , cũng là "Chấp hành hànhđộng" trước "trận pháp vòng cổ TrânChâu ", đây là loại trận pháp thích hợp nhất trước khi hành động việc gì đó, thông qua loại trận pháp bói toánnày, có thể khiến quẻ bói có thể rất nhanh biết được vấn đề khó khăn cùng với biện pháp xử lý tốt nhất.

      Mặc Di Nhiễm Dung nhìn trận pháp cuối cùng rút ra lá bài, rất lâu sau, mớichậm rãi đem mở ra, đập vào mắt, lại làchủ bài Major Arcana —— ma thuật sư!

      Trong truyền thống bài Tarot, cùng sởhữu bảy mươi tám bài tẩy mặt, chia làm hai mươi hai trương chủ bài Major Arcana và mười sáu tấm cung đình bài và bốn mươi tấm bài mắc kẹt.

      Ngay khi nhìn thấy tấm bài cuối cùng của trận pháp kia, trong mắt dường như hơi dao động chút, lập tức nhíu mày.

      Ngay lúc Mặc Di rơi vào trầm tư, chuông cửa lập tức vang, cắt ngang dòng suy nghĩ của , thở dài hơi, tới cửa, tự mình mở cửa.

      Cửa phòng mở ra, ánh mắt rơi vàomột khuôn mặt đẹp trai!

      "Chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ có ngon ?"

      Chỉ thấy Hoàng Phủ Ngạn Thương tựmình đem bữa sáng đưa tới, vẻ mặtquan tâm hỏi han.

      "Tốt lắm, thực cảm tạ Hoàng Phủ tiên sinh an bài tất cả cho tôi!"

      Mặc Di Nhiễm Dung theo phía sau,môi đào nở ra nụ cười đẹp tựnhiên.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương trong lòng chợt có tia mất mác, quay đầulại nhìn về phía , :

      "Thời gian chúng ta quen nhau tính là ngắn, em có thể gọi tôi là NgạnThương, cái danh xưng Hoàng Phủ tiênsinh này dường như có chút hay!"

      Mặc Di Nhiễm Dung cười ảm đạm, gì.

      Lúm đồng tiền như hoa lê rơi vào trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương có thể nóilà kinh diễm vạn phần, thất thần trong chốc lát, chính cái gọi là "Quayđầu mỉm cười trăm vẻ đẹp", hôm nay rốt cục biết ý nghĩa của những lờinày.

      Chỉ thấy thân mặc áo trắng Rosa,bên dưới lại là quần ngắn kết hợp phong cách Gypsy, mà đầu tóc dài đen buộc lại mà buông xõa xuốngdưới, đôi mắt màu tím lưu chuyểnánh sáng huyền bí.

      Cảnh đẹp lúc này dường như khiếnHoàng Phủ Ngạn Thương nhìn đếnngốc!

      thừa nhận nhiều ngày ở chung, mỗi đêm trong giấc mơ đều là hình dángcủa ...

      Bữa sáng được ăn trong yên tĩnh, đây làkinh nghiệm của Hoàng Phủ NgạnThương khi mới tiếp xúc với biếtđược, ngày thường phụ nữ cực kì yên tĩnh, nhất là lúc ăn cơm, cần phải tuyệt đối mởmiệng, lại càng giống nhữngngười phụ nữ khác thích líu ríu bàn cơm.

      Vừa mới bắt đầu Hoàng Phủ NgạnThương cũng biết điểm ấy, ý đồ khơi mào khí bàn cơm, nào biết, trừ bỏ hứng thú với nội dungcùng hoàn cảnh công tác của , MặcDi Nhiễm Dung dường như đối với những thứ khác hề dao động.

      Nhất là khiến chịu được —— cho đến bây giờ, vẫn lễ phép mà gọi là "Hoàng Phủ tiên sinh" !

      Điều này chính xác khiến lòng tự trọng của bị đả kích sâu sắc, tạmthời đường đường là thiếu gia của Hoàng Phủ Gia tộc, riêng chỉ khuôn mặt tuấn khí khái cùng với địa vị quốc tế của khiếnnhiều phụ nữ mơ ước, nhưng chỉ suy nhất người phụ nữ trước mặt này lại hề dao động.

      Ánh nắng sớm chiếu lên khuôn mặtcủa Mặc Di Nhiễm Dung, có ánh sángtrong suốt, khiến nhìn qua càng thêmtuyệt mỹ.

      khuôn mặt chúttrang điểm nào của , đây là khuôn mặt trong sáng cực kì sạch , thiên sinhlệ chất hình dáng xinh đẹp khiến cho nhìn qua càng thêm thanh nhã thoát tục.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương biết mặt phụnữ đều gạt người, có rất nhiều phụ nữ nhìn qua rất trong sáng, nhưng cơ bản đều là đánh lớp trang điểm thậtdày, rất nhiều khuôn mặt bị phấn tànphá, phải trải qua quá trình trang điểmthật lâu mới tạo ra khuôn mặt trongsáng.

      Nhưng, Mặc Di Nhiễm Dung khác, liếc mắt cái liền có thể nhìn ra đây là làn da trắng nõn tự nhiên, giống như cây vải mới lột da, mềmtới độ có thể véo ra nước.

      Yên lặng ăn bữa sáng Mặc Di NhiễmDung dường như có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đối diện côgiật mình, sau khi tao nhã uống xong ngụm sữa, buông chén xuống ——

      "Hoàng Phủ tiên sinh —— "

      phá lệ mà mở miệng, thanh thanh nhã tản ra như mùi hoa nhài thơm mát.

      Ách?

      Hoàng Phủ Ngạn Thương lập tức phảnứng, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút xấu hổ, sống lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn người phụ nữđến mức thất thần như vậy.

      ra vẻ thong dong mà cười : "Lâunhư vậy, đây là lần đầu tiên khi cùng nhau ăn mà em mở miệng!"

      Mặc Di Nhiễm Dung hơi giật mình chút, dường như hoàn toàn có ý thức đến chính mình có thói quen này, lát sau, mới cười nhạt :

      "Chuyên tâm trong khi ăn uống cũng làmột loại dưỡng sinh !"

      http://***************.com/images/smilies/icon_clap.gif

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 93: gặp oan gia: Thuật nhân quả

      “ Những lời phát ra từ Cái miệng này quả thực phù hợp với tuổi của em!” Hoàng Phủ Ngạn Thương cười, giỡn.

      Mặc Di Nhiễm Dung từ chối phát biểu ý kiến, rút chiếc khăn tay lau khóe miệng, ý ăn no rồi.

      "Hoàng Phủ tiên sinh, lát nữa tôi muốn tới đại học Hongkong!”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy, cũng bỏ dao trong tay xuống, giọng hỏi:
      “ Có phát gì sao?”

      Tuy mới chỉ tiếp xúc trong vài ngày ngắn ngủi, nhưng năng lực bói toán của này khiến cho thể khinh thường, mặc dù rất tin tưởng vào khoa học, chưa bao giờ tin tưởng thuật bói toán ngũ hành.

      Nhưng mà sau khi quen Mặc Di Nhiễm Dung, mới biết ra thế giới này vẫn còn tồn tại nhiều chuyện kì lạ đến vậy.
      Mặc Di Nhiễm Dung cũng giải thích nhiều, chỉ đứng dậy, vừa vừa , rồi lại ngồi xuống, cuối cùng nhìn cái người ngẩn ra khi nghe về “ Ma Thuật sư”

      ( Ma thuật sư là thầy bói ý)

      “ Thế nào”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương ngầm hiểu ý , đến bên cạnh , nhàng ngồi xuống, ánh mắt dõi theo nhưng quân bài Tarot kia.

      "Ma thuật sư!"

      Thứ hai túi sách võng (www. Shubao2. com) miễn phí sách điện tử hạ tái
      Đôi môi đào của Mặc Di Nhiễm Dung khẽ hé mở, đôi mắt khẽ động chút, ngón tay duỗi ra cầm quân bài lên.

      “ Chuyện này giải thích thế nào?” Hoàng Phủ ngạn Thương vội vàng hỏi.

      Bởi vìanh ngồi bên cạnh , khoảng cách rất gần, cho nên, dễ dàng ngửi được mùi hương thơm ngát từ người , phải mùi nước hoa, mà là mùi thơm tự nhiên, khiến cho tâm trí có chút mơ màng, lay động trong giây lát.

      Mặc Di Nhiễm Dung liếc cái, giải thích: “ Quân bài cuối cùng này cho thấy kết quả, mà theo ma thuật sư đó chính là “ Sáng tạo”

      "Sáng tạo?"

      Hoàng Phủ ngạn Thương cẩn thận nghĩ lại, vẫn hiểu.

      Mặc Di Nhiễm Dung cười , chậm rãi giảng giải cho

      “ Đây là theo như thần thoại Hy Lạp gọi là ABala, toàn bộ mặt bài cho thấy bốn yếu tố quan trọng nhất, chính là hỏa, phong, thổ, thủy! Mà ở đây, lá bài biểu thị sinh mệnh ( đường sống như ở chỉ tay ý) là hỏa, kiếm là Phong, Tinh Tinh là thổ, cuối cùng là thủy, mà đỉnh đầu ma thuật sư có kí hiệu vô cùng lớn, thắt lưng còn đeo thêm kí hiệu đầu chăn, tượng trưng cho vĩnh hằng.!

      tới đây, dường như sợ Hoàng Phủ ngạn Thương nhìn , cố ý chỉ vào yếu tố trọng điểm.

      Hoàng Phủ ngạn Thương gật đầu, để tiếp thu chút về bói bài Tarot cũng phải dễ dàng gì, nhưng mà được kiên nhẫn giảng giải, tựa hồ cũng hiểu ít.

      Mặc Di thấy gật đầu, mới hỏi: “ từng thấy qua ma thuật sưu ở Trung Đông Tây chưa?’

      Hoàng Phủ ngạn Thương nhìn kỹ : “ Là quải trượng đúng ?”
      ( là cái ông hay cầm cái trượng tóc bạc trong phim cổ đại ý)

      Mặc Di cười cười, :
      “ Thứ ông ấy cầm trong tay gọi là quải trượng, mà gọi là “ quyền trượng”, quyền trượng này chỉ lên trung, mà tay trái lại chỉ hướng mặt đất, đại biểu cho loại quyền lực giao thoa giữa tinh thần với quyền lợi. Hoa hồng và bách hợp dưới chân ma thuật sư hợp lại đại biểu cho mùa đông, phản ánh ý thứ của thần linh chỉ huy đất trời.ở đó, hoa hồng đại biểu cho sinh mệnh, mà bách hợp lại đại biểu cho cái chết, cuối cùng theo như lá bài này, ám chỉ bản thân tôi cũng là ma thuật sư, có thể thao túng vũ trụ! Tương tự, đối thủ của tôi cũng có thể.”

      Hoàng Phủ ngạn Thương nghe xong sửng sốt, hơn nửa ngày, mới lên tiếng: “ Thực là kì diệu!”

      Lần thứ hai Mặc Di nhếch môi cười: “ Đây là bài vị Trương Chính, tựa hồ có năng lực vô hạn, có dấu hiệu mà con người thể khinh thường.”

      "Chẳng lẽ điều này có liên quan tới án xác nguyên hình?” Hoàng Phủ ngạn Thương lập tức hỏi.

      Mặc Di gật đầu: " lá bài cuối cùng chỉ kết quả này, lấy ngẫu nhiên lá bài biểu thị tình xảy ra, cách khác chuyện này hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi, chuyện vừa mới bắt đầu, mà khi chúng ta tới đây tình có chút phát triển mới, đối phương lại có thể vận dụng lực lượng từ thiên nhiên để điều khiển tâm người, cho nên , thể đề phòng.”

      "Đó cũng là nguyên nhân em muốn tới đại học hongkong?" Hoàng Phủ ngạn Thương tò mò.

      Mặc Di buông lá bài , khẽ than : “ có hai Nguyên nhân , thứ nhất là bởi vì em họ tôi giờ học ở đó, thứ hai…”

      Con ngươi dừng lại gương mặt Hoàng Phủ ngạn Thương, trong nháy mắt thần thái có chút nghiêm trọng…

      “ Đại học Hongkong cũng phát sinh vụ án chết vì giáng đầu thuật.”

      "Cái gì?"

      Hoàng Phủ ngạn Thương trừng to mắt, nhất thời biết gì, nhưng trong lòng quả là cực kì khiếp sợ, mặt bởi vì tài bói toán của Mặc Di Nhiễm Dung, mặt khác có chút ngi hoặc, nếu như ấy có thể bói trước được việc, vậy vì cái gì ngăn cản trước .

      Mặc Di Nhiễm Dung tựa hồ nhìn thấy suy nghĩ của , mới nhàng : “ Tôi tin Hoàng Phủ tiên sinh cũng biết, chuyện thế gian vốn có nhân có quả, chuyện sớm được định sẵn, thể thay đổi được.”

      “ Những lời tôi thấy có chút lạ kì, nhưng xuất phát từ nguyên nhân thực tế, nhất định có thể ngăn cản được.” Hoàng Phủ ngạn Thương khẽ nhướng mày .

      Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu lên, tự hỏi mình chút, : “ Hoàng Phủ tiên sinh là tự tin, vậy chứ cũng chỉ có tứ đại tài phiệt mới dám vậy, bởi vì các người được làm được, nhưng mà…”

      ngưng mắt nhìn , giọng : “ Tôi cho rằng năng lực của con người có hạn, vận mệnh nhân gian của tứ đại tài phiệt nhất định hưng thịnh.”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương cười ha ha: “ Ít nhất tứ đại tài phiệt ở đây đều được thế giới ca ngợi.”
      vẫn luôn gọi là Nhiễm Dung, cố gắng lấy lòng .

      “ Đó là lẽ thường, tự nhiên tôi cảm thấy mình có quyền bình luận!” Mặc di Nhiễm Dung giọng .

      Con ngươi của lại di chuyển tới lá bài ma thuật kia, xuất thần trong giây lát, thân mình lại ngoài ý muốn run rẩy chút…

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 94:Gặp oan gia: Thổ lộ thành.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của , nên dễ dàng phát ra điểm này, thân thiết hỏi: “ Thế nào? Có tình huống gì phát sinh ?”

      Mặc Di Nhiễm Dung nghe hỏi vậy, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.
      Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy thế, càng thấy kì quái, có thúc giục , mà là kiên nhẫn chờ với mình.

      lúc lâu sau, Mặc Di Nhiễm Dung mới chậm rãi mở miệng, lời khó hiểu mà vô cùng xác thực…

      "Ách, kỳ ... Kỳ cũng có gì, chỉ là… chỉ là …. Chỉ là ít lâu sau phát sinh chuyện mà năng lực của tôi có khả năng khống chế được…”

      xong, cắn môi, hàm răng trắng ngần như hạt Trân châu cùng cánh môi đỏ mọng như cánh hoa, khiến Hoàng Phủ Ngạn Thương có loại xúc động muốn hôn lên đôi môi ấy.

      có chút kìm lòng , vươn bàn tay ra, nhàng kéo bàn tay bé của , khó để nhận thấy hơi chùn người lại, nhưng cũng buông ra…

      "Nhiễm Dung, có chuyện gì nhất định phải với tôi, biết ? Chính em cũng , có thể làm bạn thực quả thực rất khó, chúng ta tiếp xúc với nhau lâu như vậy cũng được tính là bạn, tôi hi vọng em giấu tôi điều gì, được ?”

      Mặc Di NhiễmDung ngẩng đầu nhìn , đôi mắt có tia dao động, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt nhắn thanh nhã liền ửng hồng…

      "Kỳ cũng có gì đâu, chỉ vì mặt lá bài này chỉ hiển thị tình huống của đối phương mà còn dám chỉ phát triển của việc.”

      "Chẳng lẽ em gặp nguy hiểm?” sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Thương trở nên ngưng trọng, vội vàng hỏi.

      Mặc Di Nhiễm Dung nhàng gật đầu, nở nụ cười ngây ngô…

      ", hiểu lầm rồi, lá bài ám chỉ, tôi sắp có đoạn tình duyên mới…”

      tới đây, dừng lại, bộ dạng ngây thơ biết gì, từ tới lớn, vẫn quen lẻ bóng mình, tình , con tuổi này hẳn là từng trải qua, lại chưa từng có.

      Tự nhiên, cũng phải có đàn ông theo đuổi , nhưng thường là bị thân phận cùng sở thích của khiến cho họ sợ tới mức phải rút lui ( convert là sợ tới mức nhượng bộ lui binh)

      giời, lá bài này lại biểu như vậy, thực bị chấn động rồi.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe thấy thế, bèn cười ha hả, chút che giấu : “ Lá bài này… thực là chuẩn.”

      hề tin tưởng vào bói toán, nhưng ngờ tới lá bài này thế nhưng có thể bói được tâm tư của , là linh nghiệm.

      Đúng vậy, biết , từ lần đầu tiên nhìn thấy này, tim đập thình thịch, nhiều năm rồi, tuy cũng từng có rất nhiều bạn , nhưng cũng chưa từng có nào khiến có cảm xúc mãnh liệt như vậy.

      , lại ngoài ý muốn xuất trước mặt mình, đây quả là ông trời ban tới cho .

      Những lời này của Hoàng Phủ ngạn Thương khiến Mặc Di nghi ngờ, hai hàng mi khẽ cau mày, có chút khó hiểu …

      “ Vì sao lại như vậy? Tôi thấy rất kì quái nha.”

      "Kỳ quái? Có cái gì mà kỳ quái?"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy tựa hồ có thói quen thích bị đụng chạm, nhưng càng nắm chặt bàn tay bé của , mềm mại của hai bàn tay khiến cho cảm thấy có chút mênh mang.

      Mặc Di Nhiễm dung lại kích động như , ngược lại thấp giọng : “ Tôi làm sao có thể bói được số mệnh chính mình? Chiêm Bặc Sư chân chính còn có cách nào bói được vận mệnh chính mình, cho dù có bói được cũng chưa chắc linh nghiệm, đó cũng là nỗi bi ai của Chiêm Bặc Sư, bởi vì bà ấy có thể đoán trước được rất nhiều chuyện, duy chỉ có vận mệnh của mình là thể.”

      Hoàng Phủ ngạn Thương nghe vậy, lắc đầu cười: “ chứng minh em có thể bói được, hơn nữa… còn rất linh nghiệm.”

      xong, ngước mắt nhìn , con ngươi thâm thúy tao nhã mang đầy chiếm hữu.

      Mặc Di nhiễm dung cũng nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhưng càng nhìn lại càng đoán ra được ý tứ trong lời của .

      "Nhiễm dung —— "

      giơ bàn tay to lên, khẽ vuốt ve hai má , này là người tha thiết, cho nên bất luận thế nào cũng cho phép trốn tránh.
      ( Vãi làm gì mà tha thiết)

      Nếu , sao cả, vậy liền trực tiếp làm tâm ý chính mình, khiến trở thành người phụ nữ của mình.

      Mặc Di kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, gương mặt trở nên nóng lên, theo bản năng khẽ cuộn thân mình lại.

      Bàn tay to của Hoàng Phủ ngạn Thương trượt xuống bả vai , tựa hồ để ý xem có lo lắng gì , môi mỏng hé mở: “ Nhiễm Dung, tuy rằng tôi với em quen nhau chưa lâu, nhưng mà tôi nghĩ tôi …”

      định điểm mấu chốt, điện thoại di động bên người lại vang lên, liên tiếp từng hồi, tựa hồ nếu như có người tiếp tiếp tục gọi.

      Đáng chết!

      Trong lòng Hoàng Phủ ngạn Thương thầm mắng , ai a, người nào có mắt như vậy, đúng lúc này lại gọi tới.
      Có chút tình nguyện, giật lấy điện thoại, sắc mặt trong chớp mắt liền dịu lại, nhận điện thoại…

      “ Em này đại ca, gọi tới là đúng lúc.” nghiến răng nghiến lợi .

      "Ha ha —— "
      Hoàng Phủ Ngạn tước nghe thấy vậy, : “ Nghe cậu tới Hongkong, lúc nào tới chỗ ?”

      “ tới chứ, đương nhiên muốn gặp .”

      Hoàng Phủ ngạn Thương liếc mắt nhìn mặc Di Nhiễm Dung lặng lẽ thu hồi bài lại, cười như cười với người bên kia: “ Nếu phải lấy thân phận là cả, nhất định em cầm giao giải phẫu vào phòng làm việc của .”

      “ Gì? Nghe miệng cậu xem chừng tôi đắc tội gì cậu hả?” Hoàng Phủ ngạn tước cười vô cùng vui vẻ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :