1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: Gặp oan gia: Chiêu của Cung Quý Dương (2)


      Liên Kiều cố ý giương lên nụ cười “ khờ dại”, nhướng mi : “ Chẳng lẽ biết trông rất giống bà Dung Hoa sao? Nhìn sợ nha…”

      cố ý tỏ vẻ thần bí tới gần Judie, vẻ châm chọc : “ Tối nay chắc gặp ác mộng nha.”


      " —— "

      Hai má Judie có chút nóng lên, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại, khịt mũi : “ Tôi còn chưa cho , tiểu nha đầu như , làm sao có thể biết trang điểm là cái gì, cho là ai cũng giống như , trang điểm gặp người khác, là buồn cười.”


      Liên Kiều giận ngược lại còn cười, nhún vai cái, cố ý nghe Judie tiếp, ra chiều suy nghĩ gì đó…

      “ Đúng nha, thế giới này chỉ có phụ nữ sở hữu sắc đẹp tự nhiên mới dám trang điểm ra ngoài nha..”


      cố ý hỏi Judie, ám chỉ người kia chỉ biết dùng đồ trang điểm và trang sức nên trông khuôn mặt ta trông như cái bình hoa vậy.

      , dám chửi tôi?”

      Judie tức hộc máu, Liên Kiều này miệng lưỡi sắc bén, lần này càng khiến ta càng thêm phẫn hận thôi.

      “ Ai nha? Tôi chửi à? Ai nghe thấy? Các người nghe thấy sao?”


      Liên Kiều hưng phấn dạt dào nhìn khuôn mặt chát đầy mỹ phẩm của Judie , chỉ còn kém cho ta biết phấn mặt ta sắp bung ra thôi.


      Phỉ Nhi muốn để Liên Kiều gây thêm tai vạ gì, liền bước lên phía trước giữ chặt cánh tay , giọng : “ nhanh , muộn bây giờ.”
      “ Đúng a, Liên Kiều, còn nhiều thời gian nữa.”
      Lăng Trang cũng tiến lên nhắc nhở.

      Cãi nhau với Judie có cái gì tốt đâu, lần nào cũng thế này, lại khiến tâm tình thoải mái.


      Liên Kiều nuốt ngụm nước bọt rồi : “ Ai, thế à, lần này vẫn còn cậy mạnh à, là đáng ghét .”

      “ này, xu nha đầu, gì?”
      Judie trừng to mắt, vô cùng tức giận.


      " Thế nào? muốn nghe à?”


      Liên Kiều mở to mắt, vẫn mang bộ dáng nghịch ngợm mà : “ Tôi a… a, gián…”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86 ( tiếp )

      Liên Kiều mắt to cơ Linh Địa dạo, sau đó nghịch ngợm mặt đất trước Thanh Thanh cổ họng rằng: "Ta là a —— a, con gián a —— "

      cố ý hô to bên tai Judie.

      “ Gián…”

      "A —— chỗ nào? A —— "

      Judie theo bản năng hét ầm lên, mình nhảy dựng tới ngã xuống đất, sợ tới mức chân tay đều mềm nhũn, khiến cho mấy người bạn bên cạnh ta…. cũng sợ như chim lạc. ( chém )

      “ A, tóc nha, con gián to nha.”


      Liên Kiều hô to gọi rồi hét lên,ra chiều bộ dáng của tiểu quỷ tinh quái.


      "A —— "

      Judie nghe vậy cảm thấy sắp điên rồi, vội vàng đưa tay lên đầu: “ này, các người mau tới hỗ trợ .”

      Mấy người bạn đứng bên cạnh ta vừa nghe thấy Liên Kiều hô đều sợ tới mức chạy chỗ khác, mà Judie cũng chạy theo sau.


      "Ha ha —— ha ha, chết cười nha! Ai nha, đau bụng quá.”


      Hai tay Liên Kiều ôm bụng, cười quên trời quên đất.
      ( chỗ này ta chém )
      Ngay từ lần trước ở hội trường, Liên Kiều bắt gián dọa Judie, sau đó ta liền bị ảnh hưởng , chỉ cần nhìn thấy gián là như gặp quỷ vậy, cho dù là nghe thấy tiếng “ Con gián” cũng khiến ta mất hồn mất vía.



      Phỉ nhi nhìn Liên Kiều cười đến độ sắp long trời lờ đất, bất đắc dĩ lắc đầu : “ Cậu là nháo đủ rồi, đừng dọa con bé đó nữa, lần trước nó bị cậu dọa cho đến phát bệnh rồi.”

      “ Đúng nha, Liên Kiều, mấy người bạn cùng cùng đồng thanh , khuyên nên gây chuyện với Judie nữa.” Trong lòng Tần Hinh vẫn còn sợ hãi nhìn theo bóng dáng Judie chạy như điên kia, tiến lên với Liên Kiều.


      "Hừ!"

      Thứ hai túi sách võng (www. Shubao2. com)txt sách điện tử hạ tái

      Liên Kiều hừ lạnh tiếng: "Ai bảo ta tự nhiên trêu chọc tớ, hôm nay tớ từ bi lắm rồi mới buông tha ta, nếu lần sau ta còn chưa nhớ đời, nhất định tớ hung hăng giáo huấn ta, hơn nữa, tập trung sinh viên rất buồn tẻ, nếu tìm chút gì vui thú để làm có ý nghĩa rồi.”

      xong, nghênh ngang tới hướng lễ đài, bỏ lại cả ba người đứng nhìn nhau.

      Lễ đường to như vậy mà nghiên cứu sinh ngồi chật kín, nhưng mà hẳn là tất cả các khoa ngành khác nhau trong trường, nếu cả cái lễ đường này cũng đủ sức chứa, việc này phải thông qua việc chọn lựa của giáo viên rồi.

      Phía giáo viên vẫn có bất cứ động tĩnh gì, Liên Kiều nhíu mày, bộ mặt oán giận nhìn Phỉ Nhi kéo mình tới quá sớm, còn chưa trêu đùa Judie đủ, nên ra chiều bực tức, Phỉ Nhi liền nhìn thấy đoàn người vội vã chạy lại, sau đó lại quay sang nhìn Liên Kiều, trong mắt ấy vẫn còn mang theo lửa giận.

      ( Khổ thân Hoàng Phủ Ngạn Tước sau này)

      Liên Kiều che miệng cười, nghĩ đến bộ dáng nực cười của Judie vừa rồi khiến thấy buồn cười đến cực điểm.


      lúc vẫn còn cảm thấy vô cùng vui vẻ, cả lễ đường đnag ồn ào lập tức yên lặng, lễ đường, hiệu trưởng xuất .

      “ Các em sinh viên, mời các em yên lặng lát…” Trợ lí hiệu trưởng tới .
      Tất cả các sinh viên nhìn Hiệu trưởng đứng đài, biết ông tuyên bố chuyện gì.



      Nhìn thấy bên dưới ổn định trật tự, hiệu trưởng vừa lòng cười : “ Như các bạn cũng nhìn thấy, mọi người ngồi ở đây đều là những sinh viên giỏi nhiều mặt ở các khoa ngành khác nhau, tất cả đều là sinh viên của trưởng quốc tế nổi danh nhất của Cảng ( Hongkong), đều là nhân tài ưu tú, hôm nay tôi muốn thông báo cho các bạn tin tốt, Tứ đại tài phiệt nổi tiếng thế giới tuyển trợ lí từ trong số các bạn, nhân dịp mấy ngày nghỉ tiến hành tuyển chọn, các bạn có cơ hội tham dự cuộc tuyển chọn này, đương nhiên, cuộc tuyển chọn lần này phân biệt khoa ngành, hệ nào, cũng phân biệt nam nữ, chỉ cần phù hợp với tiêu chuẩn họ đề ra, cơ hội cho các bạn là như nhau.!


      Hiệu trưởng vừa dứt lời, dưới đài như nổ tung , mọi người bàn tán sôi nổi, tất cả rất kích động, nhất là sinh viên nữ, ai cũng muốn mình được tiếp xúc với tứ đại tài phiệt .


      Chỉ có Liên Kiều , mặt có bất cứ biểu tình nào, còn khinh thường : “ là, tưởng có chuyện gì quan trọng, hóa ra là có liên quan tới tứ đại tài phiệt, nhàm chán.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 87: gặp oan gia: Thân phận bị vạch trần (1)


      Phỉ nhi nghe thấy vậy bèn cười : “ Cậu nha, hôm nay người tới trường chúng ta là Cung Quý Dương chứ có phải Hoàng Phủ Ngạn Tước đâu? Hay là… trong số tứ đại tài phiệt khác?”

      “ Ai biết được, nhưng mà…”


      Liên Kiều hơi nhíu mày, : “ Ngược lại vài ngày nay tớ cũng thấy Cung Quý Dương, cũng biết ấy làm cái gì nữa.”

      Thế nhưng cũng tới trưởng tìm mình? Chẳng lẽ biết…. Hoàng Phủ Ngạn Tước đến Hongkong?


      Phỉ nhi bưng miệng cười : "Xem ra Liên Kiều của chúng ta cũng tương tư nha!”
      ( chém nhé)

      Phỉ Nhi cũng khó nhìn ra tâm tư Liên Kiều, tiểu nha đầu này luôn đơn thuần đến ngốc, nếu phải thích Cung tiên sinh kia, sao lúc nào cũng đem tên ta bên cửa miệng, tùy lúc có thể ra? Trước kia ấy chưa từng như vậy.



      Liên Kiều nghe vậ, khuôn mặt nhắn xinh đẹp bỗng hồng lên, lập tức gắt gỏng: “ Phỉ Nhi, cậu gì đó, cái gì mà tương tư, tớ hiểu cậu cái gì cả?”

      Phỉ Nhi là đáng ghét, vô duyên vô cớ lại thế khiến mình đỏ mặt, đương nhiên là muốn phản đối, nhưng mà…


      Vì sao tim mình lại đập mạnh khi nghe câu của ấy?

      hiểu nổi nha? Liên kiều, cậu đỏ mặt kìa!” Phỉ nhi cố ý giễu cợt .
      “ Tớ nào có đỏ mặt? đỏ đâu.” Liên Kiều sống chết cũng thừa nhận.


      "Còn có? Cũng đỏ như lòng đỏ trứng gà rồi.” Phỉ Nhi còn cố ý sờ sờ mặt .

      Ngay lúc hai người ầm ĩ , hiệu trưởng giơ tay lên ý bảo mọi người yên tĩnh chút, sau đó cầm microphone hưng phấn : “ Hôm nay trường chúng ta rất vinh hạnh được nghênh đón tổng giám đốc Cung thị, trong tứ đại tài phiệt đích thân tới thăm trường chúng ta, hôm nay ngài ấy dựa vào danh sách sinh viên trong tay mình để lựa chọn ra người may mắn, xin tràng vỗ tay cho Tổng giám đốc Cung thị…. Cung Quý Dương tiên sinh, xin mời…”


      Ngay tại hai người vui đùa ầm ĩ gian, hiệu trưởng giơ lên tay ý bảo dưới đài an tĩnh chút, sau đó đối với microphone hưng phấn mà rằng:


      Hiệu trưởng lớn tiếng tuyên bố, sau đó bày ra tư thế “ Xin mời” .


      Đưới đài, tiếng vỗ tay cùng tiếng la hét vang lên như sấm

      Trong mắt Liên Kiều cũng mang theo chờ mong cùng ý cười , ra là Cung Quý Dương tới trường học, lần này giống với lần trước, thế nhưng lại tuyên bố thân phận của mình ở nơi như thế này.

      bị hưng phấn bao quanh mình nên có chú ý tới bộ mặt ảm đạm của Phỉ Nhi đứng bên cạnh mình, kì người hi vọng gặp phải “ Cung Quý Dương” mà là Hoàng” Phủ Ngạn Tước “ người bị Liên Kiều chỉnh đến thảm kia cơ.


      Phỉ Nhi tin những gì Liên Kiều dù chỉ chút, nha đầu đơn thuần như vậy, đường đường là tứ đại tài phiệt làm sao lại nhảy lầu được, nhưng lại biến thành quỷ? Nghĩ gì cũng thấy rất buồn cười .


      Kỳ , lúc nãy khi hiệu trưởng vừa mới tuyên bố xong, Phỉ NHi và Liên Kiều còn cười , nhưng tim lại đập rất nhanh, rất muốn nhìn thấy người đàn ông kia, nhìn bóng dáng cao lớn tuấn, nhìn đến nụ cười bên môi tà mị của người đàn ông này.


      Tuy rằng cũng chỉ nhìn qua ta lần, nhưng hôm nay,lúc “Hoàng Phủ Ngạn Tước” qua mình , mùi Long Đản Hương nam tính vây quanh , khiến bắt đầu trầm luân trong mùi hương ấy.


      Phỉ nhi biết, thể! làm sao có thể thích vị hôn phu của Liên Kiều, người đàn ông cao cao tại thượng kia.


      "Phỉ Nhi, cậu làm sao thế?”

      Liên Kiều phát ra Phỉ Nhi có chút khác thường, chỉ thấy ánh mắt ấy nhíu lại, tựa như có tâm gì đó.


      "A? , có gì..."

      Phỉ Nhi nhất thời khẩn trương, lắp ba lắp bắp sau đó mới vội vàng phản ứng lại, “ Ai nha, cậu khẩn trương cái gì, cậu xem, vừa rồi cậu vừa nhắc tới Cung tiên sinh, nhất định ta … a!
      còn chưa xong, tiếng than đầy sợ hãi từ cổ họng liền phát ra, đôi mắt trừng to đến cực đại, như là nhìn thấy cái gì vô cùng khiếp sợ vậy.


      “ Cậu làm sao vậy?”


      Liên Kiều bị bộ dạng này của dọa rồi, vội vàng nhìn theo ánh mắt Phỉ Nhi, ngay sau đó, thân mình xinh cũng ngây ngẩn…

      , tậm chí tiếng kêu sợ hãi cũng có, nhất thời giống như bị điểm huyệt vậy, đứng im bất động.

      Từng tràng vỗ tay vang lên, ánh đèn sân khấu phản chiếu bóng dáng người đàn ông đẹp đẽ quý phái, thân hình cao lớn, nhất cử nhất động đều mang theo khí thế, khuôn mặt tuấn cùng đôi mắt đào hoa khẽ dời, bên môi ý cười tà mị, vẻ mặt bất cần đời, giống như tất cả thế giới đều đặt trong khống chế của ta vậy, toàn thân ta tản ra khí thế lạnh băng bức người, tựa hồ trời sinh ta bậc vương giả, tất cả mọi người đều phải phục tùng ta vậy.


      Đây là Cung quý dương, hơn kém , tài phiệt tổng giám đốc Cung thị
      Lại trận tiếng thét vang lên, Cung Quý Dương ngồi ở vị trí chủ tịch, con ngươi đen láy cùng ý cười tà mị quét về phía các sinh viên dưới đài, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, chuẩn xác dừng lại tại khuôn mặt nhắn mê li của Liên Kiều.


      Nhìn bộ dáng ngây ngốc như cọc gỗ của , khóe môi ta kiên nhẫn bèn hơi gợi lên.


      Tốt lắm, đây chính là hiệu quả mà ta mong muốn.”


      "Các vị đồng học, mọi người khỏe chứ…”



      lát sau, ánh mắt ta dời khỏi gương mặt Liên Kiều, thong thả mở miêng, giọng tao nhã trầm thấp qua micro động lòng bao nữ sinh…


      " là cao hứng hôm nay có thể gặp mặt các bạn, tôi là Tài phiệt Tổng giám đốc Cung thị…. Cung Quý Dương..”

      ( k biết thế nào cho thuận)
      Tất cả sinh viên đều nín thở, các nữ sinh tim đập nhanh , mặt đỏ gay gắt.


      câu "Tôi là tài phiệt tổng giám đốc Cung thị Cung Quý Dương” lập tức khiến Liên Kiều bừng tỉnh, vương tay , run rẩy chỉ người đàn ông đài kia, lắp ba lắp bắp với Phỉ Nhi:
      , sao lại là Cung Quý Dương? Phỉ NHi, này, chuyện này là sao? phải Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Ngạn Tước sao? Còn có… phải chết sao?”


      Vô cùng khiếp sợ khiến kịp tự hỏi bản thân mình, đôi mắt mở to cực đại, chân tướng này giống như quỷ vậy.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 88: gặp oan gia: thân phận bị vạch trần (2)

      Phỉ Nhi cũng khiếp sợ mãi mới bình tĩnh lại đây…


      "Liên Kiều, tớ, tớ —— chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

      có biện pháp trả lời vấn đề của Liên Kiều, bởi vì giờ phút này trong lòng cũng rối loạn.


      Người đàn ông vốn là Hoàng Phủ Ngạn Tước thế nhưng lại mình là Cung Quý Dương?



      Này —— chuyện này là sao?


      Liên Kiều cảm thấy hô hấp cũng bắt đầu trở bên hỗn loạn rồi, đại não trống rỗng, nhìn người đàn ông đàn kia, cũng biết cái gì…
      ( chương này lại gọi Cung Quý Dương là nhé)
      Sao lại biến thành thế này?



      mới là Cung Quý Dương?

      Kia —— vậy người đàn ông vài ngày trước vẫn ở bên cạnh bồi là ai? Chẳng lẽ, chẳng lẽ mới là Hoàng Phủ Ngạn Tước chân chính?


      Nghĩ đến đây, cảm giác bị lừa gạt dâng lên trong , trong nháy mắt làm bừng lên lửa giận của Liên Kiều.

      đây là muốn gì? Chẳng nhẽ thích nhìn bộ dáng bị đùa giỡn sao?


      Còn có —— người đàn ông kia vì sao lại muốn lừa gạt ? Chẳng nhẽ, lại khiến người khác muốn lừa gạt vậy sao?


      Liên Kiều nắm chặt nắm đấm, toàn bộ trong đầuđều là bộ dáng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, hận thể lập tức chạy tìm để chất vấn mọi chuyện.

      Liên Kiều chính là bỏ qua bất cứ cái gì , cho dù chỉ là hạt cát!
      ( chém đấy)

      Nhưng mà… trừ thân phận hai người đàn ông này ra, còn có điều mà Liên Kiều còn chưa thông… phải là, người đàn ông đứng đài kia phải chết rồi sao?


      Chẳng lẽ ——

      Liên Kiều lập tức nghĩ đến chuyện đáng sợ nhất, đêm hôm đó bởi vì tò mò mà chạy tới tầng hầm nhìn trộm cỗ thi thể kia, ngờ lại phát sinh tình đáng sợ cỗ thi thể đó, dám khẳng định trăm phần trăm, đó là bởi vì người chết là do giáng đầu thuật.

      Cứ như vậy, cách khác người đàn ông đài này là trung hàng đầu, người nào đó chết sao đó khởi tử hoàn sinh ( chết sống lại), này hoàn toàn có khả năng, chẳng qua điều đúng là, người chết, còn hô hấp nữa, tim ngừng đập, thậm chí chỉ còn cái xác hồn.

      giờ ngồi đài, vậy nhất định là giáng đầu thuật, nhất định có người muốn lợi dụng thi thể của làm chuyện xấu.


      Liên Kiều càng nghĩ , toàn thân càng trở nên rét run, tuy rằng có thể nhìn ra người nào là do giáng đầu thuật , nhưng mà có nghĩa vụ phải giải thuật, cho nên, gặp gỡ dưới tình huống này, tuy rằng có thể ….ba mươi sáu kế…! Chạy…


      "Phỉ Nhi, chúng ta mau .”
      chưa dứt lời, liền kéo bàn tay bé của Phỉ Nhi đứng dậy.


      "Uy —— "

      Phỉ Nhi vội vàng giữ Liên Kiều lại, bất khả tư nghị nhìn : “ Cậu điên à, hiệu trưởng còn ở kia, trừng mắt nhìn chúng ta, cậu muốn sống nữa à?”

      cũng muốn bị hiệu trưởng điểm danh chỉ mặt trước bao nhiêu người, sau đó lại bị trừng phạt đâu, mất mặt nha, quan trọng hơn là… người đàn ông khiến mất hồn còn kia, làm sao có thể bỏ được.



      Liên Kiều thấy thế , vẻ mặt lo lắng
      “ Nếu như cậu theo tớ, tớ cũng muốn tiếp xúc với quỷ đâu.”


      "Liên Kiều!"

      Phỉ Nhi có chút mất hứng, "Cung tiên sinh căn bản chết, cậu cần ấy như vậy?”


      "Phỉ Nhi, tớ chính là suy nghĩ cho cậu, được rồi, nữa, rốt cuộc cậu có theo tớ ?” Liên Kiều nghĩ tới lần này Phỉ Nhi lại ủng hộ mình, có chút chấn động.


      Phỉ Nhi kiên định mà lắc đầu ——

      "Liên Kiều, tớ , đừng Cung tiên sinh sống hay chết, cho dù ấy là người chết, tớ cũng sợ.” giương giọng khẳng định.


      Liên Kiều quả thực cũng bị giọng điệu của Phỉ Nhi làm cho cứng họng, xúc động : “ Được, cậu , tớ .”


      xong, mình rời chỗ ngồi trong tiếng trống rộn ràng đài, nhân cơ hội mọi người vỗ tay kịch liệt liền lẻn biến mất theo lối , giống như con chuột chuẩn bị chạy trốn vậy.


      Thứ hai túi sách võng (www. Shubao2. com) miễn phí sách điện tử hạ tái


      Trong lòng chính là đánh tính toán nhặt đâu, nàng rất tin chỉ cần chính mình rời , Phỉ nhi nhất định theo chính mình, nàng mới tin Phỉ nhi ném tại chính mình.

      "Liên Kiều —— "

      Quả nhiên, vẻ mặt Phỉ nhi đầy lo lắng, khẩn trương nhìn đài, lại nhìn Liên Kiều ở lối kia, giọng hô:
      “ cậu đừng nháo, bị phát đấy.”

      Nào ngờ, đợi Phỉ Nhi hết lời, đạo thanh trầm thấp vang lên…


      "Liên Kiều —— "

      Cảm giác bị điểm danh trực tiếp như sét đánh vang lên đầu Liên Kiều, như chú chuột muốn thoát , nghe thấy thanh này, thân thể lập tức cứng đờ.


      Cái gì?

      Ai lại kêu ?

      thanh này là...

      Liên Kiều nơm nớp lo sợ quay đầu lại, lập tức đối diện với đôi mắt đài kia, chỉ thấy chủ nhân đôi mắt ấy thản nhiên cười, nhìn diễn vụng về…

      Mà càng xấu hổ hơn là… ánh mắt tất cả mọi người lúc này tập trung người , trong mắt bao người ở đây đều nghĩ muốn chạy trốn nha.


      Liên Kiều tựa hồ có thể nghe được thanh nuốt nước miếng của chính mình.


      Tại sao có thể như vậy...

      Quả nhiên, hành động này của trong mắt hiệu trưởng chính là bôi nhọ danh dự của trường, sắc mặt ông trầm xuống, lạnh lùng :
      “ Liên Kiều, em đnag làm cái gì vậy? Cung tiên sinh muốn chọn em, còn mau lên đây.”


      Ách?

      Liên Kiều sau khi nghe vậy , nhất thời còn phản ứng kịp ý tứ của Hiệu trưởng, ngơ ngác nhìn đôi mắt tà mị đen láy của Cung Quý Dương, trước hàng nghìn ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị của các đồng học .


      " —— , em , em !"

      lập tức kịp phản ứng, vội vàng dùng tay ôm cái ghế dựa, giống như là muốn chôn chạy vậy.

      .

      "Cái gì?"

      Hiệu trưởng cũng khiếp sợ, mà toàn trường , nữ sinh đồng loạt ồ lên…

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 89: gặp oan gia: có cừu tất báo ( có thù phải trả )

      Ánh mắt của tất cả các sinh viên trong trường đều dừng lại người Liên Kiều, mà Cung Quý Dương đứng đài cũng đầy hứng thú nhìn , hề giận mà còn mỉm cười, biểu tình giống như mèo đùa chuột vậy.

      Liên Kiều gắt gao ôm lấy chiếc ghế, có đánh chết cũng lên đài, tạm thời mặc kệ người đàn ông kia là người sống hay người chết, chính là Cung Quý Dương nha, lúc trước tưởng là Hoàng Phủ Ngạn Tước mình đùa giỡn , chẳng lẽ có thể tha cho mình sao?

      Hiệu trưởng nhìn thấy màn này, tức giận tới sắc mặt xanh mét, bây giờ cái đầu hai cái tay, lúc trước nhất thời sơ suất mới nhận sinh viên như vậy?

      "Liên Kiều! Nhanh chóngđi lên đây cho tôi.”

      khẽ gầm gừ , tiếng từ micro truyền xuống dưới, Liên Kiều cảm thấy có chút sợ rồi,( chỗ này chém nhé0

      Liên Kiều liều mạng lắc đầu, ngoan cường chống lại ánh mắt của hiệu trưởng.

      “ Thầy…”

      Hiệu trưởng hận thể lập tức nhảy xuống dưới tự tay túm nha đầu này lên đây, nha đầu này đến tột cùng là sợ cái gì? Có trời mới biết có bao nhiêu sinh viên hâm mộ đâu, được ca ngợi, thế nhưng lại thèm quan tâm cơ hộ ngàn năm có này.

      "Cung tiên sinh —— "

      Hiệu trưởng quay sang nhìn Cung Quý Dương, có ý tốt : “ xem có thể đổi …”

      Lời hiệu trưởng còn chưa dứt, Cung Quý Dương nhàng đánh gãy lời ông.

      “ Hiệu trưởng, cho các sinh viên khác giải tán , tự tôi chuyện với Liên Kiều.” thân biếng nhác .

      “ Được, được, được,”

      Hiệu trưởng lau mồ hôi trán, trời ạ, tiểu tổ tông a, ngàn vạn lần đừng đắc tội với thần tài nha.

      "Ách, tất cả giải tán.”

      Hiệu trưởng lớn tiếng tuyên bố, nhìn tới Liên Kiều, vội quát: “ Liên Kiều, em ở lại chỗ này đừng có nhúc nhích.”

      Liên Kiều giống như bị điểm huyệt, vẫn đứng im chỗ đó hề nhúc nhích, ánh mắt cực kì mâu thuẫn, kì rất muốn chạy trốn, nhưng mà biết nếu làm vậy, thể tiếp tục học trong trường này, hiệu trưởng nhất định tha cho .

      Các bạn học khác bàn tán sôi nổi, cơ hồ đều dùng ánh mắt đầy ghen tị nhìn Liên Kiều, nhất là Judie, trong mắt ta đều là lửa giận, ta hừ lạnh tiếng rồi cùng đám bạn rời .

      Phỉ Nhi, Lăng Trang lăng cùng Tần Hinh thừa dịp mọi người ùa trước mặt Liên Kiều, Phỉ Nhi kéo cánh tay áo của , vẻ mặt lo lắng : “ Liên Kiều, cậu sao vậy? Vừa rồi sao cậu lên đài , nếu bị hiệu trưởng phạt làm sao đây?”

      “ Đúng vậy Liên Kiều, bao nhiêu người đều hi vọng có được cơ hội này nha, vì sao cậu lại biết quý trọng.” Lăng Trang mang vẻ mặt đáng tiếc hỏi.

      Tần Hinh lúc này mới vội : "Liên Kiều, Liên Kiều, tớ nghĩ hiệu trưởng để cậu ở lại mình chuyện với Cung tiên sinh, cậu lúc ấy nhớ thông minh chút, đừng có cự tuyệt, nghe ?”

      Mọi người đều vậy, Liên Kiều muốn tự sát, phải muốn , mà là… dám .!

      Dưới thúc giục của hiệu trưởng, các sinh viên đều sôi nổi rời , cuối cùng chỉ còn lại Cung Quý Dương và Liên Kiều.

      Cung Quý Dương bộ dương dương tự đắc khẽ nhấc thân mình, sau đó đứng lên…

      Liên Kiều đứng phia dưới sợ tới mức tinh thần bất an, đôi mắt tràn ngập cảnh giác nhìn .

      ?

      xuống đây sao?

      Cung Quý Dương bước từ đài tới chỗ Liên Kiều, bên môi vẫn nở nụ cười như satan vậy.

      "Uy —— "

      Liên Kiều nhịn được mới hét lên, nhảy dựng lên, bàn tay bé chỉ vào : “ , đừng tới đây nha, nếu … nếu …”

      Nhất thời, thể tưởng tượng được mình đối phó với như thế nào.

      Bên môi Cung Quý Dương lộ ra nụ cười: “ nếu sao? Chẳng lẽ em bắt tôi thành quỷ?”

      Nhìn bộ dáng tránh né của cảm thấy buồn cười, lúc ấy chỉ đùa thôi, thế nhưng lại có thể dọa thành cái dạng này.

      Liên Kiều sau khi nghe những lời này, ánh mắt có chút nghi hoặc, tuy rằng tạm thời trốn được, nhưng ánh mắt vẫn chứa đựng cảnh giác thẳng tắp nhìn Cung Quý Dương

      Thứ hai túi sách võng (www. ShuBao2. com) coi được txt sách điện tử
      ,… có ý gì?” lắp ba lắp bắp hỏi .

      Cung Quý Dương tới trước mặt rồi dừng lại, buồn cười : “ yên tâm , tôi là người, cũng có đoản mệnh mà biến thành quỷ đâu.”

      Liên Kiều giật mình, mắt mở to bán tín bán nghi, cẩn thận hỏi : “ hay giả?”

      Cung Quý Dương gì, chỉ nhìn cười.

      Liên Kiều nuốt ngụm nước miếng, hít sâu rồi mới tới bên cạnh , sau đó cẩn thận vươn tay , ngón tay vươn ra khẽ chạm vào cánh tay

      Vẫn ấm nha!

      Thân thể hình như vẫn còn ấm nha.

      Tâm bắt đầu bình tĩnh lại, ngay sau đó …

      "A —— "

      Cung Quý Dương kêu đau, nhíu mày trừng mắt : “ Tôi cũng phải người chết, em vặn mạnh thế làm gì?”

      Nha đầu này xuống tay là thâm, vậy nhưng lại bị vặn cánh tay !

      "Nha, đúng là người nha, phải ma, hù chết tôi!

      Bàn tay bé của Liên Kiều dùng hết sức vỗ ngực, tựa như vừa mới đánh thắng trận vậy, nhưng chỉ vài giây sau, giơ lên nắm đấm hung hắng đánh Cung Quý Dương.

      Cung Quý Dương lại hô to: “ Em, tiểu nương này thích bạo lực à?”

      Mấy ngày nay chịu đựng đủ thứ, nhất định ghi lòng tạc dạ tên Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      Lúc này Liên Kiều cũng hề hoảng loạn mà với : “ Hừ, đấy chỉ là chút giáo huấn thôi, ai bảo giả trang thành ma quỷ, lại còn giống như vậy.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :