1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80: Gặp oan gia: kiện kì quái (3)

      Ánh sáng ở tầng hầm có vẻ mờ nhạt, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ để Liên Kiều nhìn hết thảy.



      Ánh mắt của trừng lớn, da đầu bắt đầu run lên…

      Thi thể nằm giường từ từ ngồi dậy, mà tấm vải trắng người cũng theo từng động tác chậm rãi mở ra…


      Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Liên Kiều là bỏ chạy, nhưng mà… đáng chết, chân nhũn ra, còn chút khí lực, cho nên chỉ có thể mở to mắt mà nhìn cỗ thi thể kia chậm rãi tiến về phía mình…

      Hô hấp của ngày càng khó khăn, bởi vì rốt cuộc cũng thấy khuôn mặt kia.

      Dưới ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt nam tính có vẻ dị thường dữ tợn vô cùng đáng sợ, Liên Kiều biết dùng từ như thế nào để hình dung khuôn mặt này, mơ hồ huyền ảo, tái nhợt khô sáp như tượng, ánh mắt lại tản ra màu sắc xanh biếc, thi thể chính là nhìn chăm chú, nhưng trong nháy mắt, vội ngã xuống…

      Điều này khiến Liên Kiều thét chói tai, theo bản năng quên hết mọi thứ, rốt cuộc cũng biết, người gặp chuyện cực đoan kinh khủng tuyệt đối thể sưu thoát được, bời vì cảm thấy thực bị khủng bố rồi.

      Hơn nửa ngày, hô hấp của Liên Kiều mới bình ổn lại, nếu bởi vì bình thường thường đùa nghịc với thi thể, hôm nay nhất định bị dọa chết rồi.


      được, nơi này quỷ quái, vừa mới xoay người, lại nghe thấy trận tiếng vang, tựa như thanh động đất, theo bản năng quay đầu lại…


      Ông trời ơi! Thi thể kia lại động, hơn nữa từng chút từng chút hướng về phía


      Liên Kiều sợ tới mức mặt trắng bệch, lập tức chạy tới cửa, dùng sức kéo cửa ra…


      Nhưng mà, đúng lúc này, mới tuyệt vọng phát ra… của, biết vì sao lại bị khóa ngoài.


      "A —— "

      thét chói tai, tiếng thét của như thanh cắt nang tĩnh lặng nơi tầng hầm, đập mạnh vào cửa, nhưng vẫn còn liều mạng nhìn về phía sau mình.


      Chỉ thấy cỗ thi thể kia cách mình ngày gần hơn…


      "A —— "

      Liên Kiều như hết hi vọng, giờ cảm thấy hối hận, có việc gì chạy tới nơi quái quỷ này làm cái gì.


      lúc chuẩn bị tâm lí bị cỗ thi thể kia bóp chết hoặc hù chết, cửa phòng lập tức mở ra, ngay sau đó, bên tai vang lên thanh trầm thấp…


      "Chạy mau!"

      Liên Kiều cũng kịp nghĩ nhiều, lập tức bỏ chạy, hành lang dài truyền đến từng đợt bước chân.

      Chạy mạch vất vả, Liên Kiều thở dốc, tuy rằng đây cũng là nơi tối tăm, nhưng ít ra còn có ánh trăng, còn nữa, đây là thế giới mà quen thuộc.

      Vừa mới hoàn hồn suy nghĩ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? quả thực là đáng sợ nha!

      Còn có, cửa, đến tột cùng là kẻ nào khóa trái?

      bàn tay lớn đột nhiên vỗ vào vai


      "A —— "

      Linh hồn còn chưa kịp hoàn lại, Liên Kiều liền thét chói tai, ngay sau đó, quay đầu lại nhìn gương mặt ánh tuấn tà mị kia.


      "Hoàng Phủ Ngạn Tước? Hoàng Phủ ngạn tước —— "


      như là nhìn thấy người thân vậy, lập tức bổ nhào vào ngực , hai tay ôm chặt buông ra.
      Vẻ mặt Cung Quý Dương xấu hổ tùy ý ôm, hơn nữa, còn giơ tay lên, nhàng vỗ sau lưng :


      "Được rồi, có việc gì!"

      ủy khuất cùng sợ hãi của Liên Kiều trong nháy mắt liền tan biến , nhịn được liền khóc lớn lên, mà Cung Quý Dương cũng chỉ bất đắc dĩ mà tùy ý phát tiết người mình.

      Đến tận khi màng tai mình dường như sắp điếc vì tiếng khóc của , Liên Kiều mới thôi gào khóc mà giọng nức nở..

      "Ô ô, ngươi... rốt cuộc là người hay là quỷ..”
      Thanh của lại nức nở, nghẹn ngào thôi.

      ( ơ nãy giờ chị ôm quỷ à?)
      Cung Quý Dương liếc trắng cái…


      Tiểu nương này gan đúng là lớn , vấn đề này mà cũng được, khóc lóc hồi thông suốt xong lại hỏi mình là người hay quỷ…


      gì...

      “ Em thử xem?”



      Liên Kiều ngẩng đầu nhìn Cung quý dương, nửa ngày sau, mới ngây ngốc hỏi :

      "Vừa mới... Vừa mới cái thi thể kia phải chứ?’

      Lần thứ hai Cung Quý Dương bị tra hỏi, nhìn tinh thần còn chưa ổn định lại, có chút đùa dai :
      “ Đúng, tôi chính là thi thể kia đấy, hôm nay em hại tôi suýt nữa gặp Diêm Vương, tôi lại thích dưới phủ đêm tối tịch mịch, nên muốn tìm em cùng.”

      Nguyên lai cũng chỉ muốn đùa chút, ai ngờ Liên Kiều sau khi nghe vậy trừng to mắt, con ngươi màu tím Tử Lan khiếp sợ nhìn Cung Quý Dương:


      "Ngươi... Ngươi..."

      ( chỗ này LK tưởng ma để ngươi nhé)

      sợ tới mức mạch lạc rồi, ánh mắt nhìn Cung Quý Dương tràn đầy hoảng hốt , kinh sợ, chỉ trong giây lát, lập tức chạy xa, hai tay ôm lấy gốc cây cổ thụ, bộ dạng như gặp quỷ vậy…


      " ——này , Hoàng Phủ ngạn tước, đừng , tôi...
      Hôm nay tôi chỉ muốn đùa với chút,,, ai, ai biết đoản mệnh, ngàn vạn lần cầu đừng có tới tìm tôi… phải tôi cố ý…”
      Cung Quý Dương thấy như vậy, vừa buồn cười vừa tức, bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu nương này đúng là đơn thuần , thế mà cũng tin.



      thử tiến lên bước, thấy Liên Kiều hét lên tiếng rồi lui về sau, tựa như tìm chút dũng khí vậy.


      Thấy bộ dạng này của , Cung Quý Dương càng thêm hưng phấn, cố ý hung tợn :

      "Liên Kiều, là bức chết tôi, tôi tìm tim ai?”


      Liên Kiều nghe vậy, hai chân nhũn ra, gắt gao nắm chặt quyền, lắp bắp :

      “ Vậy cũng, cũng cần nghĩ quẩn mà nhảy lầu chứ…. Chính là , chính quý trọng bản thân mình, còn , còn tới tìm tôi chết thay sao?”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 81: Gặp oan gia: kiện kỳ quái(4)

      Cung Quý Dương nghe vậy, ra chiều tiếc nuối lắc đầu, sau đó giả vờ đe dọa: “ Tiểu nương em là bụng dạ xấu xa, ràng chính mình gặp rắc rối, mà còn chịu thừa nhận, con như vậy hẳn là nên bị quỷ tha ma bắt .”



      "Oa —— "

      Nước mắt Liên Kiều tràn ngập trong hốc mắt, muốn khóc to lên ——

      " được khóc!"
      Cung Quý Dương xấu xa ra lệnh : “ nếu em còn dám khóc, tôi lập tức bắt em .”



      Liên Kiều lập tức đem nước mắt nuốt trở lại, trừng đôi mắt to ngấn lệ nhìn Cung Quý Dương, liểu mạng lắc đầu, bởi vì sợ hồn ma trước mặt này bắt mình mang .

      Cung Quý Dương thấy vậy, môi khẽ nhếch lên, được, tiểu nương này tuy nhìn qua bộ rất giống kẻ điêu ngoa, tùy hứng nhưng mà… chiêu này đối với còn thua xa .



      cố ý hù dọa , tiến lên phía trước, Liên Kiều sợ tới mức lạnh run người, cuối cùng hai mắt nhắm lại, tiếng thét chói tai vang lên: “ Quỷ đại nhân, đừng bắt tôi , tôi còn trẻ, còn phải học, hơn nữa lớn bằng từng này rồi mà tôi còn chưa từng qua, cũng chưa kết hôn sinh con… Cầu , nếu muốn bắt tôi , có thể chờ cho tới khi tôi sáu mươi tuổi, , chín mươi tuổi hay trăm tuổi cũng được…”



      Liên Kiều vậy khiến Cung Quý Dương kém chút nữa quỳ xuống lạy !


      Lời lần này của Liên Kiều khiến Cung Quý Dương dở khóc dở cười, đúng là kẻ thích cò kè mặc cả, phải gọi là “ Lời Diêm Vương gọi người vào canh ba phải chết, kẻ nào dám để ngươi ở lại tới tận canh năm.”, nha đầu trước mắt này tuy sợ muốn chết, nhưng vẫn luyến tiếc mệnh mình, Cung Quý Dương khỏi xấu hổ, nếu là hồn ma, có khi bị những lời khiến “ sốc” mà chết rồi.
      ( chỗ này hơi chém tí)


      "Tiểu nương, có trách trách bình thường em nghịch ngợm quá, hơn nữa lại thích trêu chọc người khác…”


      "Tôi cam đoan về sau dám nữa, van cầu a, cần bắt tôi , hơn nữa tôi trêu cợt cũng là có nguyên nhân…”


      Liên Kiều vội vàng cắt ngang lời Cung Quý Dương, khẩn trương : “ Ai bảo lúc trước cự tuyệt hôn với tôi, còn nữa, con bé đu đủ ( Con JuDy đấy) kia vốn là đối thủ của tôi, chúng tôi mất còn, thế mà còn bao dưỡng ta. , tôi đương nhiên tức giận, nếu xem tôi cũng phải chịu ủy khuất lớn như thế…”

      Nhìn bộ dạng càng càng hăng của , Cung Quý Dương biếng nhác dựa vào thân cây, bên môi nở nụ cười đầy tà mị, sau khi Liên Kiều dõng dạc xong, mới dương dương tự đắc mở miệng : “ Em… là trách tôi sao?”


      Liên Kiều vừa nghe hỏi như vậy, toàn thân lập tức giật mình, vội vàng khua tay :

      " , có, tôi —— tôi chỉ hơi bực chút thôi…”


      Thiếu chút nữa lại quên người đàn ông này là “ Hồn ma” rất nguy hiểm.

      Cung Quý Dương tựa như rất hài lòng với : “ Dũng cảm thừa nhận sai lầm”, vuốt cằm :
      “ cái này cũng sai, chỉ cần từ nay về sau em nghịch ngợm như vậy nữa, mọi chuyện đều có thể thương lượng được.”


      Liên Kiều nghe vậy , đôi mắt lập tức lộ ra tia kinh hỉ…

      , sao? đồng ý buông tha cho tôi sao?”

      Đây quả là lễ vật tuyệt nhất mà ông trời ban cho , có thể thương lượng? Ý có thể tha cho mình, phải ?

      có thể cảm nhận được trái tim mình nhảy bùm bùm, cỗ hưng phấn kích động lan tỏa khắp từ lồng ngực tới toàn thân .

      Trong mắt lúc này, giờ khắc này , người đàn ông trước mắt này như thiên sứ!
      Đúng vậy, chỉ cần có thể tha cho mình, nhất định chân thành cầu nguyện cho được siêu thoát, để phải xuống địa ngục, mà là lên thiên đường.

      Cung Quý Dương khoanh hai tay nhàn nhã đứng chỗ, cau mày : “ Đương nhiên, chỉ cần từ nay về sau em ngoan ngoãn nghe lời, đối với tôi như vậy nữa, chuyện hôm nay coi như xóa bỏ.”


      "U hô —— "

      Khuôn mặt nhắn của Liên Kiều tràn đầy kinh hỉ như đóa hoa hồng đỏ, vỗ tay hoan hô, lại nhảy cẫng lên.


      Vừa rồi vẫn còn có cảm giác dày vò sợ hãi xuống địa ngục, bây giờ lại cảm thấy thoải mái như lạc chốn thần tiên.

      sao?”
      còn có chút yên tâm hỏi lại.


      Cung quý dương gì, chỉ gật đầu, đáy mắt hàm chứa ý cười.


      Liên Kiều thấy gật đầu cũng hoàn toàn yên tâm, cũng dám bắt người đàn ông này cam đoan với mình, chỉ sợ nếu ra lại đổi ý,hứa hẹn với tên quỷ quả thực là muốn chết nha, điều ấy tự cũng hiểu được.


      Nhìn vẻ mặt thoải mái của , lần thứ hai Cung Quý Dương miễn cưỡng mở miệng : “ Được, em có thể .”

      Những lời này giống như là được đặc xá vậy, khiến Liên Kiều sau khi nghe đượ vội vàng bỏ chạy, giây do dự, khiến cho Cung Quý Dương chỉ còn biết cười nhạt.
      Tiểu nương này là, hẳn tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia cũng biết đối phó với như thế nào , huyết mạch trong dâng trào khiến muốn nhìn vẻ mặt xám ngắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước đây.


      suy nghĩ , di động lập tức vang lên, sau khi nhìn thấy tên hiển thị màn hình, đôi mắt Cung Quý Dương híp lại, nhấn nút nghe, chưa kịp gì, nghe thấy thanh đầy bỡn cợt của Hoàng Phủ Ngạn Tước.


      "Hello , bạn tốt, bây giờ cậu vẫn còn ở trong động sao? có việc gì, tớ tới cứu vớt cậu.”


      Cung QuýDương cười đến thảm thương : “ Tớ này Hoàng Phủ, ngược lại cậu hãy chọn lò sưởi than sưởi ấm ngày tuyết rơi , cả ngày nay… cậu chết chỗ nào?”

      Câu Cuối cùng cơ hồ là rống lên.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vội đưa điện thoại ra xa lỗ tai mình , nếu nhất định bị thanh “ sư tử rống” này làm cho điếc mất.
      ( là HPNT ta cũng định gọi là “ ”)

      "Hắc hắc —— "

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn cười tao nhã: “ Đừng nên kích động vậy, tớ đến Hongkong chính là có chuyện cần xử lí, ngày nào cũng rất nhiều việc, nào có giống cậu, đến Hongkong để quấy phá.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 82: gặp oan gia: có lửa làm sao có khói (1)

      “Cậu có ý gì?”
      Cung Quý Dương nghiến răng nghiến lợi : " cậu biết tớ đến đây là muốn làm gì sao?”

      khó để đoán được cậu muốn gì đâu!” Hoàng Phủ Ngạn Tước chậm rãi .

      “ Có người vừa thấy mặt chỉ biết tán gẫu! Cậu ở trong điện thoại là có chuyện gì.” Cung Quý Dương rất hùng hồn.

      Đầu dây điện thoại bên kia đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng.


      "Thế nào, lão bạn à lão bạn, tôi hề đùa nha, tôi đợi cậu ở Mini, tới đây .” Hoàng Phủ Ngạn Tước .


      Cung Quý Dương chưa được lời nào, điện thoại bị cúp.

      Hương cảng về đêm, ngập tràn hương vị xa hoa lại vô cùng ái muội, rất hữu tình.

      Câu lạc bộ tư nhân cao cấp Mini, nhạc du dương vang lên, đây là nơi tầng lớp cao quý trong xã hội thường xuyên lui tới.

      Phòng nghỉ dành cho khách quý, kiến trúc cung đình cao quý, xa hoa, bàn chén trà tỏa khói nghi ngút, hương thơm ngào ngạt, xông vào chóp mũi.
      ( Chỗ này chém hết nhé)

      Mà bên cạnh chiếc ghế sô pha xa hoa là bức tường tranh họa, bức tranh của họa sĩ lừng danh David cùng Damien Hirst, đây là tác phẩm tiêu biểu của hai họa sĩ lừng danh này. Trong tranh, giáo sĩ mặc áo Kim Cương cầm cây trượng cả người trong tư thế hiên ngang, hùng vĩ cùng ngàn khối ngói màu sắc sặc sỡ chuyên dùng trong điêu khắc cổ, giá trị lên tới 9800 vạn đô la Mĩ, trong đó đỉnh pha lê nạm kim cương tới 25 Kara.
      ( chém)

      Cánh cổng thủy tinh được trạm khắc vô cùng tinh xảo bị bàn tay lớn đẩy ra, lập tức lộ ra bóng dáng cao lớn toả ánh hào quang chói mắt.

      ( Vãi Cung Quý Dương)


      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy người tới, lập tức đứng dậy, bên môi nở nụ cười tao nhã vương giả, thoải mái bước từng bước tới bên cạnh Cung Quý Dương.



      Ai ngờ, đợi mở miệng chuyện, Cung Quý Dương cũng tiến tới túm áo , bộ dạng như quyết đấu sống chết vậy.


      "Ai ai ai —— "

      Hoàng Phủ Ngạn tước tránh cũng có túm lại, vẫn cười ôn hòa như trước :


      "Tuy rằng chúng ta gặp nhau thời gian rồi, nhưng mà cậu cũng nên có lễ nghĩa như vậy .”

      “ Tớ nghĩ, người tài năng tuấn bắt tay chính là lễ nghĩa đơn giản nhất, đúng ?”


      Cung Quý Dương cười tà ác, đôi mắt hoa đào giờ phút này lộ ra sức quyến rũ mà chỉ phái nam mới có.


      Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý châm chọc.

      “ Cậu bị chỉnh như mình tưởng tượng rồi sao? Nha đầu kia hẳn tìm được cậu ? Nếu ngay từ đầu tớ cho ấy biết tớ là Hoàng Phủ Ngạn Tước, thế nào ấy cũng lấy máu tớ, nha đầu kia quả thực chuyện gì cũng có thể làm nha, cậu có biết lần đầu tiên tớ tới hương cảng, gặp ấy, biết ấy, ấy làm gì ?”
      Cung Quý Dương nhướng mày, tay buông ra, tự ý ngồi xuống ghế sa lông”
      “ Nha đầu kia là dã man, ngoài nghịc ngợm ra còn có thể làm gì?”

      mặt Hoàng Phủ ngạn tước lộ ra vẻ mặt quái dị, ngồi bên ghế sa lông :

      “ Nghịch ngợm gây có rất nhiều loại, tớ từng gặp qua vô số nữ sinh nghịch ngợm. Ngày đó lúc tớ nhìn thấy ấy, ấy biết từ đâu mà trong tay cầ con gián thả vào trong áo của nữ sinh khác, kết quả là toàn bộ lễ đường đều bị loạn vì con gián đó, quả thực rất hoảng nha.”

      Cung Quý Dương vừa mới nhấp ngụm trà, vừa nghe được Hoàng Phủ ngạn tước , lập tức “ Phụt… toàn bộ nước trà đều phun ra hết…


      Ông trời, đó là dạng nữ sinh gì thế này? chút quy củ cũng có, thế nhưng lại có thú vui chơi đồ vật ghê tởm như vậy.( đạp chết giờ, gián mà bảo ng ta là ghê tởm à)

      “ Sợ chưa? Lúc ấy tớ ngồi đài cũng phải cảm thán ấy, cho nên mới , tớ làm sao có thể quang minh chính đại thừa nhận thân phận của mình trước mặt nữ sinh như thế, nếu ấy phát ra, biết ấy nghĩ được trò ghê tởm gì đối phó với mình đâu, chừng bắt tớ ăn ổ chuột chết cũng nên…”
      ( Eo ôi, Hoàng Phủ ngạn tước cẩu cũng k nghe được, )


      Hoàng Phủ ngạn tước tới đây, thế nhưng cả người lại run rẩy, này… hoàn toàn có khả năng này nha.

      “ Cậu thể giả mạo tớ cả đời ? Thân ái, lão huynh, tớ còn muốn lấy vợ, nếu chuyện này bị Tranh Tranh hiểu lầm, cậu phải nuôi tớ cả đời đấy.”

      Cung quý dương hú lên, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Hoàng Phủ ngạn tước .


      " bước tính bước, tóm lại tớ cũng ở Hongkong lâu nữa.”


      Hoàng Phủ ngạn tước thở dài hơi, nghĩ đến lâu nữa phải rời khỏi Hongkong, trong lòng có chút mất mát .


      " bước tính bước? Chậc chậc, đây giống với tác phong của cậu nha,”



      Ánh mắt sắc bén của Cung quý dương phát tên kia đột nhiên im lặng, bên môi gợi lên ý cười hung ác.


      Hoàng Phủ ngạn tước cười ảm đạm, “ Ha hả, tới … ấy, vẫn chỉ là nha đầu mà thôi.”

      Tựa hồ Hoàng Phủ ngạn tước phục chính mình vậy.
      ( nghĩ 1 đằng làm 1 nẻo)


      Cung Quý Dương hề phản bác, cố ấy nâng chén trà lên, tao nhã :

      chính là tiểu nha đầu, trong mắt tớ, ấy còn là nha đầu đơn thuần, hôm nay Liên Kiều coi như là vấp ngã lần, nên chắc khôn hơn chút.”


      "Lời này là ý gì?” Hoàng Phủ Ngạn Tước thản nhiên hỏi.



      Cung Quý Dương nhíu mày, ánh mắt lướt qua gương mặt của Hoàng Phủ ngạn tước, bàn tay lại thản nhiên khuấy trà, ý cười môi còn đọng lại…

      “ cậu tin tưởng có xác chết vùng dậy sao?’


      Hoàng Phủ ngạn tước hơi giật mình, chân mày khẽ nhếch: “Chỉ là mê tín thôi.”


      " —— "

      Ngữ khí của Cung Quý Dương trở nên ngưng trọng phủ định lời Hoàng Phủ ngạn tước: “
      Tớ nhìn thấy… thực tế là như thế.”


      "Cái gì?" Hoàng Phủ trừng to mắt.

      “ Có lẽ chuyện này cậu biết, lần trước em họ cậu có xử lí vụ án xác nguyên hình, tớ có dự cảm, hai người này có liên quan chặt chẽ với nhau.”


      Cung Quý Dương nhàng chậm rãi thưởng thức trà, gương mặt có chút lạnh.

      Chương 83: Gặp oan gia: có lửa làm sao có khói (2)


      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe Cung Quý Dương vậy, khuôn mặt tuấn dật có chút giật mình khó tin, ngạc nhiên hỏi :


      "Xác nguyên hình? Cái gì xác nguyên hình?"

      lớn bằng từng này rồi còn chưa từng chân chính nghe được mấy từ này.


      Cung Quý Dương nhàng bâng quơ liếc cái, vô cùng tao nhã nhấp ngụm trà.


      “ Rất khó giải thích ? Tớ nghe Ngạn Thương cũng giật mình như cậu vậy, án tử này xảy ra cách đây lâu, người chết là Hàn bác tước nổi tiếng, nguyên nhân tử vọng còn rất lo kì, chỉ chết trong nhà mình, mà thi thể chỉ trong vài canh giờ sau xuất sáp trắng.”


      "Tại sao có thể như vậy?"


      Hoàng Phủ ngạn tước càng khiếp sợ, mấy người bọn họ từ tới lớn đều được huấn luyện qua, tình kì quái hơn nữa cũng gặp qua, nhưng mà xác nguyên hình, nghe có chút rợn người.



      Cung Quý Dương nhàng lắc đầu, "Án tử này là Ngạn Thương phụ trách, trong điện thoại nó nhiều lắm, nếu đúng như vậy, hẳn là nó rất nhanh tới Hongkong, nhưng mà theo như nó , lần này theo nó tới còn có rất thần bí.”


      "A? tớ chưa bao giờ biết Ngạn Thương có bạn .”


      Hoàng Phủ ngạn tước chút che giấu , tên này cuồng công tác hơn đương.


      Cung Quý Dương dùng ánh mắt tinh tường nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, “ Tớ cậu là thấy sắc là loạn nha, tớ lúc nào Ngạn Thương có bạn ?”

      " phải cậu vừa mới …” Hoàng Phủ Ngạn Tước ý tứ mà chỉ vào .


      Tiếng cười quỷ dị từ bên môi Cung Quý Dương phát ra, “ Tớ Hoàng Phủ à, chẳng lẽ nam nữ trừ quan hệ bất bình thường tồn tại quan hệ hợp tác à?”


      Dù sao đêm nay cũng có chuyện gì to tát, ngược lại lại thấy mừng rỡ vì chặt chém được tên Hoàng Phủ Ngạn Tước này nha.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cười ái muội: “ chứng minh, nam nữ cùng nhau nhất định tồn tại quan hệ hợp tác bình thường.”


      "A —— "

      Cung Quý Dương cố ý kéo dài thanh , “ Tớ có thể hiểu là cậu cùng tiểu muội Liên Kiều kia cũng tồn tại quan hệ nam nữ bình thường ?”


      Hoàng Phủ Ngạn Tước lại giật mình lần nữa, ngờ Cung Quý Dương lại thế, vẻ mặt có chút xấu hổ, rồi cười :
      “ Cậu đúng là miệng chó phun ra được ngà voi, phải đến án xác nguyên hình sao? Sao lại thành chuyện của tớ rồi.”

      Cung Quý Dương nghe vậy, trong lòng cũng hiểu được vài phần, phủ nhận cũng thừa nhận, thái độ này người ngoài có lẽ cũng hiểu ra, Cung Quý Dương thân lại là bạn thân của , nên hoàn toàn có thể lí giải được mâu thuẫn trong lòng .

      Con người, kì có đôi khi cũng vướng phải dạng này, đắn đo suy ngĩ hay tự trong tiềm thức cũng tồn tại mâu thuẫn, mà trong thực cuộc sống muốn trốn tránh hoặc quên lãng, đây chính là loại năng lực bảo hộ chính mình.


      Nhưng mà , cái gọi là “ Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, ngoài cuộc tỉnh tào còn trong cuộc vẫn u mê, tất nhiên cũng có thể dấu diếm được mọi người, người cho dù lòng dạ có thâm sâu nữa , cũng có ngày bị người khác nhìn thấu.


      Mà giờ này khắc này, Hoàng Phủ ngạn tước ngay cả tâm tư bản thân mình cũng nhận ra, chỉ là…tâm tư của ba người trong tứ đại tài phiệt kia nắm trong lòng bàn tay, mà ngay cả bọn họ có che giấu cỡ nào, đều có thể đoán được, huống chi, cái dạng này

      Chẳng qua, muốn để tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia có thể nhận thức được tình cảm của chính mình, ngẫm lại, nha đầu Liên Kiều kia chính là vị hôn thê danh nghĩa của , nguyên nhân cự tuyệt , mực từ chối cuộc hôn nhân này, mà nay, lại bắt đầu có quan hệ với bé này, kẻ có lòng tự trọng mạnh như Hoàng Phủ Ngạn Tước làm sao có thể thừa nhận điều này được.

      Cho nên, thân là bạn , nhất định Cung Quý Dương giúp phen, vì
      "Họa vô đơn chí", a, , phải là "Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!"

      "Kỳ , người phụ nữ mà Ngạn Thương hợp tác cũng là người của Vương thất, cụ thể như thế nào cũng chưa kịp điều tra, chỉ nghe là hàng đầu sư tiếng tăm lừng lẫy.

      Cung Quý Dương cũng chỉ nghe Hoàng Phủ ngạn Thương đề cập qua, cụ thể như thế nào cũng chưa có thời gian điều tra.


      Hoàng Phủ ngạn tước nghe vậy, ánh mắt có hơi động chút… lại là người của Vương thất, cũng là hàng đầu sư, chẳng lẽ…

      “ Tớ nghĩ, hẳn là sai biệt lắm, chừng người phụ nữ kia chính là người Liên Kiều nhắc đến…. Người của gia tộc Mặc Di.”


      Cung Quý Dương nhún vai, “ Xem ra việc ngày càng vui nha, nếu như vậy, vậy chuyện phát sinh ngày hôm nay cũng có gì ngạc nhiên cả,”

      “ Có chuyện gì xảy ra ?”



      Hoàng Phủ ngạn tước cơ hồ vội tham dự hội nghị, căn bản có thời gian quan tâm tới tin tức xảy ra.


      "Đúng vậy!"

      Cung Quý Dương gật đầu,” Người chết do nhảy lầu, nhưng mà rất kì quái, trường học lại cấm người ngoài tiếp xúc thi thể, cầu để tại nhà xác tầng hầm ba ngày.”

      “ Chuyện này rất kì quái, hơn nữa cầu này lại hề hợp lí.” Hoàng Phủ ngạn tước chút suy nghĩ liền câu.

      "Càng kỳ quái là, cảnh sát thế nhưng lại đồng ý!" Cung Quý Dương cười vô cùng quỷ dị.


      "A?" Hoàng Phủ khẽ nhướng mày, nghĩ tới tình huống này phát sinh.


      Cung Quý Dương lại uống ngụm trà tiếp tục :” Đối với thân phận người chết , tớ vẫn thấy nghi ngờ, vốn tưởng nhân dịp sinh viên dùng bữa tối điều tra xem, ngờ tới tầng hầm lại gặp tiểu nha đầu liều lĩnh kia, nha đầu này cũng làm, cứ tưởng mạo hiểm xem xác chết lá gan phải lớn lắm, kết quả bị tớ dọa cho thiếu chút nữa hồn phi phách tán.”


      "cậu Có ý gì? ấy bị ai dọa hồn phi phách tán--- hồn vía lên mây?” tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút run, vội vàng .

      Cung Quý Dương cười tà mị, thản nhiên : “ Thi thể, còn có…” vuốt cái mũi mình, “ Tớ”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84: gặp oan gia: có lửa làm sao có khói (3)

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thiếu chút nữa bị sặc nước trà, con ngươi thâm sâu như trừng lớn..

      “ Cậu điên à, Liên Kiều vẫn còn là tiểu nương, cậu rảnh rỗi có việc gì sao lại dọa ấy?”


      Cung Quý Dương nhếch chân mày, kích Hoàng Phủ Ngạn Tước: “ Ai nữ sinh đều thích hướng ngoại, cậu từng nghe chưa, phải là nam sinh hướng ngoại mới đúng, cậu vẫn chưa biết nguồn ngọn, mà trách móc em rồi! Kì , so với giảng bài, xuất của tớ có thể dọa ấy sợ hãi khiến ấy mạnh mẽ hơn chút.”

      ( Mie dọa ma ng ta mà bảo mạnh mẽ, chém nhé)
      Đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước ra tia nghi ngờ…

      “ Mình ý của cậu.”


      Cung Quý Dương : “ Trước đó phải tớ về “ xác chết vùng dậy” sao? Đó cũng là chuyện mà tớ lí giải được, đầu tiên, phải việc xác chết vùng dậy nhất định có, nhưng mà, hôm nay lúc tớ tiến vào tầng hầm ngầm, lại tận mắt chứng kiến thi thể rời giường. Lúc thi thể chuẩn bị xuống, lại thấy Liên Kiều xuất trong phòng, nha đầu này cũng là bị dọa rồi, ngay cả khí lực bỏ chạy cũng có, cuối cùng vẫn là tớ lôi kéo ấy chạy khỏi tầng hầm ngầm đó .”


      Hoàng Phủ Ngạn tước nghe xong liền sửng sốt, lâu sau, miệng mới khép lại.

      Cậu … cậu sao nghe như phim điện ảnh khủng bố vậy?”

      “ Khó tin đúng ? Lúc ấy tớ trông thấy màn này cũng thấy khiếp sợ, ràng người chết, sao lại có thể động đậy, cho dù là phản ứng của thi thể bình thường, cũng thể nghĩ tới án tử của Ngạn Thương, mà cậu ấy sắp tới Hongkong, chừng,c huyện này có liên quan tới Giáng đầu thuật .”


      Hoàng Phủ ngạn tước trầm mặc, gương mặt tuấn bộ ra bộ tự hỏi mình, lúc lâu sau, mới ngẩng đầu hỏi: “ vậy Liên Kiều sao lại bị cậu dọa?”


      Cung quý dương cười ha ha ——

      " Nha đầu kia đơn thuần tới ngốc, ấy thế nhưng lại coi tớ là quỷ, lại liên tưởng tớ với thi thể nhảy lầu tự tử kia giống nhau, cho nên, tớ cái gì, ấy đều nghe lời.”


      "Cậu —— cậu với ấy cái gì?” Hoàng Phủ Ngạn Tước khẩn trương hỏi.

      Khóe miệng Cung Quý Dương khẽ nhếch: “ Yên tâm , tạm thời tớ có hành vi phạm tội đâu.”



      Hoàng Phủ thả lỏng người, lập tức nghĩ đến lời Cung Quý Dương , vội vàng cảnh giác hỏi:

      “ Cậu… tạm thời… là có ý gì?”



      "Hắc hắc —— "
      Cung Quý Dương chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn tựa đầu vào sô pha, ánh đèn chiếu xuống che khuất nửa khuôn mặt , cười tà ác, chậm rãi mở lời:


      "Đến lúc đó cậu biết.”


      Hoàng Phủ khỏi rùng mình .

      Phòng ngủ của nữ nghiên cứu sinh.


      "Ai —— "

      tiếng thở dài từ bên cửa sổ truyền tới, ngay sau đó, nằm giường bỗng trở mìn cái, lộ ra khuôn mặt nhắn tinh xảo.
      Phỉ Nhi vẫn ngồi bàn làm việc bên cạnh nghe thấy vậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái, đoạn bảo:


      “ Tớ này tiểu tổ tông, Liên Kiều à, mặt trời cũng lên cao, lát nữa chúng ta còn có tiết học đấy, cậu còn chịu rời giường? Hơn nữa… cậu vẫn nằm giường của tớ nha.”

      Phỉ Nhi cố tình cường điệu chút .
      .

      Liên Kiều quyệt miệng, “ Phỉ Nhi, người đó chính là đột lốt quỷ, cũng phải thi thể bình thường, cho dù là người nào, cũng sợ nha.”


      "Cậu còn ?"


      Phỉ nhi đứng dậy, bày ra khí thế của đại tỷ giáo huấn : “ Cậu chỗ nào , lại cố tình vào phòng kia, thứ nhất đó là cấm địa cấm người vào, thứ hai, vạn nhất cậu mắc sai lầm gì phải làm sao?”


      "Được rồi, tớ cũng biết sai!"

      Liên Kiều từ giường ngồi dậy, đem chăn vén ra .


      "Còn có a —— "

      Phỉ nhi tiếp tục : "Làm hại tớ tối hôm qua mất ngủ cả đêm, cậu xem, hai mắt đều quầng thâm hết rồi.”



      !" xong, Phỉ NHi còn chỉ chỉ vào ánh mắt mình.


      Liên Kiều trừng to mắt, thần bí cười hề hề hỏi: "Chẳng lẽ —— tối hôm qua cậu cũng gặp hồn ma hả?”


      Phỉ nhi bị bộ dáng này của Liên Kiều khiến dở khóc dở cười…
      “ Tớ kính nhờ cậu có thể khoa học chút , cậu cũng là sinh viên của học viện y học, thế giới này làm gì có ma quỷ? Tớ cả đêm ngủ là vì cậu ngủ cứ khoa chân múa tay, thiếu chút nữa đá văng tớ xuống đất! Đến giờ thắt lưng tớ vẫn còn đau đây.”


      Phỉ NHi bất mãn mà kháng nghị .

      "Cái gì?"

      Liên Kiều nghe vậy chút áy náy đều có, ngược lại còn ngẩng đầu suy tư gì đó…


      "Cái này là kỳ quái, tối hôm qua tớ cũng có ngủ ngon nha, cơ hồ cả đêm đều ngủ, làm sao lại đá cậu được, chẳng lẽ… a… tớ biết rồi…”


      tới đây, mặt lộ ra vẻ mặt kinh hãi .

      "Nhất định là bị hồn phách nhập vào.”

      “ Nhập vào cái đầu cậu ý, cậu ngủ ngon? Tự cậu soi gương , nhìn xem mặt mình có bao nhiêu sáng láng thoải mái, bộ dạng ăn no ngủ kĩ, thế mà còn mạnh miệng .”


      Phỉ nhi trừng mắt : "Còn có a, tối hôm qua tám phần là Hoàng Phủ tiên sinh đùa cậu, làm sao ta có thể bình tĩnh như vậy?”

      Phỉ Nhi bộ “ cậu rất đơn thuần, cậu mắc mưu rồi” nhìn Liên Kiều.


      Hai hàng lông mày Liên Kiều nhếch mi, suy nghĩ lát sau, mới phủ định: “ đúng, tớ nghĩ ngược lại với cậu đâu, nhất định chính là ta, nếu làm sao trường học lại phong tỏa tin tức, thậm chí còn đem thi thể để lại trường học , nhất định là vì muốn che dấu tai mắt người đời, vậy nhất định … có mưu.”

      trông giống như nữ thám tử, bàn chân đạp lung tung, ngầng cao đầu, bộ dáng đau khổ.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85: Gặp oan gia: Chiêu của Cung Quý Dương (1)


      Phỉ Nhi trợn trắng mắt, có cảm tưởng nha đầu này gần đây hình như xem quá nhiều phim điện ảnh trinh thám rồi, chuyện gì cũng hình dung ra mưu gì đó bên trong vậy.


      " Tớ đối với những chuyện ma quỷ thần thánh, giống như cậu xem truyện trinh thám, tớ từ chối cho ý kiến, nhưng mà cậu nghĩ ngợi nhiều như thế, nhìn xem đồng hồ xem , phải học rồi.


      Liên Kiều nhún nhún vai, từ giường đứng lên, tình thần càng thêm hăng hái rằng: “ Bất kể như thế nào, nhất định tớ phải cứu vớt linh hồn của , tớ phải tố giác mưu đáng sợ này.”


      Phỉ nhi nhìn bộ dáng của , chịu nổi nữa, lắc đầu, bất đắc dĩ :
      là mệt muốn chết , lời này của cậu nếu như đến tai hiệu trưởng, nhất định chết nha.”


      "Uy, Phỉ Nhi, tớ nha.”


      Liên Kiều buông chăn ra, tới trước mặt Phỉ Nhi, giọng : “ Ngày hôm nay tớ nhìn thấy chi tiết bộ dáng thi thể ấy rồi.”

      “ Thấy cái gì?”


      Phỉ nhi trừng mắt to hỏi, Liên Kiều bộ dạng thần bí cười hề hề quả thực rất dọa người.


      Liên Kiều ghé sát vào lỗ tai Phỉ NHi, chậm rãi : “ Thi thể này trúng giáng đầu thuật.”


      "Cái gì?" Phỉ Nhi hét lên tiếng, sau đó lại vội vàng che miệng lại.

      hay giả?


      Giáng đầu thuật? Tại sao cái này lại xuất ở trong trường vậy?


      Liên Kiều cũng mang vẻ mặt ngưng trọng, bộ dáng nghịch ngợm thường ngày còn, mặt mày nghiêm túc khiến người khác cũng phải hoang mang.

      Người ấy như thế nào lại trúng giáng đầu thuật?


      Còn có, bị trúng giáng đầu thuật trước hay sau khi chết?


      Nếu mà chết trước, hoàn hảo, nhưng, nếu mà là sau khi chết…

      Thi thể sau khi chết nếu như trúng giáng đầu thuật, được gọi là “ Thi hàng”, cũng chính là do ám chiêu thuật của giáng đầu thuật được thực thi thể, cứ thế, chuyện này cũng rất phức tạp để giải thích.
      ( chả hiểu gì luôn)


      Phỉ Nhi cũng bị vẻ mặt của Liên Kiều dọa sợ, có tư cách, cũng có lí do gì để tranh luận với Liên Kiều, bởi vì biết, gia tộc của Liên Kiều chính là gia tộc tinh thông giáng đầu thuật và bói toán, cho nên nếu trúng giáng đầu thuật nhất định là như vậy.


      Như vậy, tối hôm qua ấy trông thấy ma quỷ chẳng lẽ là


      Phỉ nhi nhắm mắt lại, dám tưởng tượng!

      khí trong phòng ngủ dần trở nên quỷ dị, Lăng Trang cùng Tần Hinh đẩy cửa bước vào, hai người ăn xong điểm tâm về phòng, thấy Phỉ Nhi và Liên Kiều cả hai cùng mang vẻ mặt hết sức ngưng trọng, trông có vẻ kí quái.


      Lăng Trang lên trước, quan tâm hỏi : "Hai người các cậu làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”


      Phỉ nhi há hốc mồm, muốn gì đó nhưng lại nuốt xuống, biết nên như thế nào, mà nhất thời Liên Kiều cũng biết giải thích thế nào với hai người bọn họ.


      Tần hinh thấy thế , bàn tay bé vỗ vỗ vai hai người :


      "Hắc, tớ hai người các cậu đừng có trừng mắt to mắt nhìn bọn tớ, nhanh mau.”


      " đâu vậy?"


      chương 85 : Tiếp
      Liên Kiều và Phỉ nhi đồng thanh hỏi.

      Lăng Trang cười : “ Sau khi gặp hai cậu là tớ quên mất , sáng nay được nghỉ học, sinh viên các khoa đều tới hội trường số 1 tập hợp, hình như có chuyện gì quan trọng .”


      Đôi mắt Liên Kiều tràn ngập nghi hoặc , nhìn Phỉ Nhi, giọng : “ Chẳng lẽ giáo viên muốn với chúng ta chút về chuyện thi thể nhảy lầu kia?”


      Phỉ Nhi nhún vai : " biết, ai mà đoán được, nhưng mà…”


      thâm sâu nhìn Liên Kiều :
      “ Cậu phải nhớ kĩ, lần tập trung này nên gây rắc rối như lần trước, bọn mình muốn bị liên lụy đâu.”


      Liên Kiều bĩu môi, bộ dạng thấy hợp lí hợp tình : “ Chỉ cần cây đu đủ kia chêu chọc mình, mình cũng thèm động tới ta.”


      Lăng Trang và Tần Hinh hai người đều thầm cầu nguyện trong lòng, hôm nay tiểu tổ tông này đừng làm ra chuyện gì sai lầm nha.


      ※※※※※※※※

      Hội trường vô cùng náo nhiệt, tốp năm top ba kết thành từng đoàn, từng lớp từng lớp sinh viên các khoa các hệ khác nhau cùng tươi cười hớn hở tiến về hội trường, dường như tất cả quên kiện nhảy lầu chỉ nghe thấy rợn người vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.


      Liên Kiều , Phỉ nhi và mấy người bạn cũng nhau bước tiến về phía hội trường, ngay chỗ qoẹo phải, liền chạm mặt đối thủ sống còn của Liên Kiều… Judie và nhóm bạn của ta cùng xuất .

      Hôm nay Judie mặc quần Jean xanh được cắt may khéo léo khiến ta trở nên cao ngạo thể nghi ngờ, nhưng khi ta gặp Liên Kiều, mặt lập tức lộ ra vẻ ngạo mạn và châm biếm.

      “ U a, Liên Kiều của chúng ta là càng ngày càng sành điệu nha, đúng , hai mươi tuổi rồi, còn gì là thanh thuần nữa đâu, nhìn xem, cũng có trang điểm nha.”

      Judie vừa dứt lời, nhóm bạn cùng ta liền cười to, sắc mặt thương cảm dành cho Liên Kiều.


      Liên Kiều trừng mắt liếc Judie và mấy người bạn của ta, lại nghĩ tới lời của Phỉ Nhi, vì thế nên làm như nghe thấy gì, ngênh ngang lướt qua bọn họ.

      Ai ngờ, Judie tựa hồ cam tâm, ta bước vài bước lên chắn trước mặt Liên Kiều, vẻ ngạo mạn : “ Sao nào? Sợ nhìn thấy tôi sao? nhanh như vậy?”



      Liên Kiều dừng bước, nhìn chằm chằm Judie, cười hiểm…

      Phỉ Nhi cùng Lăng Trang, Tần Hinh sau khi nghe được Judie , trong lòng khỏi thầm hét tiếng, Judie này đúng là biết điều, dám nhạo báng Liên Kiều.


      Quả nhiên, vẻ mặt Liên Kiều cực kì “ vô tội”, tươi cười, ra chiều sợ hãi mà rằng: “ Đúng, tôi rất sợ nha, nếu tôi nhanh , chết thảm đấy.”


      Judie thấy lí do lần này của Liên Kiều là muốn thoái thác, trong ấn tượng của ta Liên Kiều luôn đối lập với mình, hôm nay sao lại chịu nhún nhường thế.

      có ý gì?” ta tin Liên Kiều lại ngoan ngoãn đầu hàng như vậy.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :