1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 388: Kết cục bất ngờ (2)



      "Đừng, xin đừng nhận lầm em!" Liên Kiều thào. rất sợ trải qua đêm qua tình càng trở nên tồi tệ.

      Nghe vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ nhíu mày, đăm đăm nhìn sau đó đưa tay véo chóp mũi .

      "Ai ui, đau!" Liên Kiều bất mãn lên tiếng.

      " bé em nha, làm gì mà yếu ớt vậy chứ, đâu có mạnh tay lắm đâu?" Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vẻ mặt nhăn nhó của , buồn cười buông tay ra nhìn .

      "Ngạn Tước …" Liên Kiều sững người, chẳng lẽ

      " là ai?"

      Lần này là Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi.

      Hả???

      Liên Kiều giật mình, gương mặt chợt tái mét.

      bỗng thấy mặt mình bị bàn tay to của nâng lên, nháy mắt: " là ai em có biết ?"

      "Biết … biết …" Liên Kiều lắp bắp trả lời, lần này bị dọa đến giật mình, trời ạ, chắc phải là mất trí nhớ chứ? " là Ngạn Tước …" run giọng .

      "Ngoài điều này ra?" Hoàng Phủ Ngạn Tước cau mày, ánh mắt đầy vẻ dọa dẫm nhìn chớp.


      "Ngoài … ngoài điều này hả? Là … là …" lắp bắp nửa ngày vẫn chưa dám tiếp, trong lòng cực kỳ sợ nghe thấy câu phủ định của .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy ấp a ấp úng lâu, trong đáy mắt xẹt qua chút vui, cúi thấp đầu, đôi môi lửa nóng đáp xuống gò ngực đầy đặn của , lập tức nơi đó xuất dấu hôn đỏ ửng, Liên Kiều kìm được khẽ rên tiếng.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước đắc ý nhìn thành quả của mình cùng biểu tình của , đôi mắt điềm tĩnh xẹt qua ý cười tà mị: "Vợ của , mới sáng sớm có hứng thú chơi trò mất trí nhớ với sao? Được thôi, để dùng hành động gợi lại trí nhớ của em nha!" xong cúi đầu, vùi mặt vào gáy , tham lam cắn mút vùng gáy trắng như tuyết của .

      ???

      "… Ngạn Tước …" Liên Kiều chợt thét lên, vội vàng đẩy ra …

      "Sao vậy?" Hoàng Phủ Ngạn Tước ngơ ngác, quả thực bị phản ứng của làm cho hồ đồ, nhìn bằng ánh mắt khó hiểu.

      Trong mắt Liên Kiều chỉ có kinh ngạc và mừng rỡ: " vừa gì?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười nhìn : " em chơi trò mất trí nhớ với ."

      " phải câu đó, câu trước kìa!"

      "Câu trước?" nhướng mày: "Đâu có!"

      Liên Kiều sốt ruột nhắc lại: " vừa mới em là gì của ?"

      Trời ạ, chẳng lẽ Giáng Đầu Thuật được phá giải rồi sao?

      Ngay lập tức mặt bị nâng lên, đôi môi phấn hồng bị hung hăng hôn xuống, nụ hôn như trừng phạt.

      "Ưmm … đáng ghét!"

      "Chúng ta … về mặt pháp luật mà là quan hệ vợ chồng. Em là người vợ mà Hoàng Phủ Ngạn Tước đường đường chính chính cưới về. Chỉ là … còn thiếu hôn lễ chính thức mà thôi."

      "Em … Ngạn Tước …" Liên Kiều kích động đến sắp khóc lên, cả người đều phát run, mừng rỡ vòng tay qua cổ như muốn tìm điểm tựa.

      tốt quá! Rốt cuộc khôi phục lại trí nhớ rồi! Tất cả giống như giấc mộng.

      "Trời ạ!" Hoàng Phủ Ngạn Tước bị phản ứng của làm cho sợ hãi, sau đó gương mặt tuấn chợt lên nụ cười …

      " ngờ bé em bình thường trông có vẻ lo nghĩ, ra là nghe đến hôn lễ cũng nôn nóng đến vậy!"

      "Ngạn Tước …" Liên Kiều quả nên lời, nước mắt vì mừng rỡ quá độ kìm được mà rào rạt rơi.

      " bé, yên lành sao tự dưng lại khóc?" Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy nước mắt ngừng rơi , nhất thời hoang mang, vội giúp lau nước mắt, sủng nịch dỗ dành: "Được rồi được rồi, đều tại tốt. nên em lo nghĩ, nhận lỗi được ?"

      Phìiii…

      Liên Kiều bị lời của làm cho bật cười, vùi mặt vào hõm vai , câu từ tận đáy lòng: "Ông xã, có thể trở thành Liên Kiều của tốt, em hạnh phúc!"

      biết hoàn toàn nhớ gì về những chuyện xảy ra mấy ngày nay nhưng nhớ rất . Chính vì vậy biết, có được ngày hôm nay là niềm hạnh phúc lớn đến thế nào, phải trả giá bao nhiêu nước mắt cùng khổ tâm.

      Lời của khiến cho lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước mềm nhũn …

      " bé, kêu lại lần nữa!"

      Giọng trầm thấp ra lệnh.

      "Ông xã …" Liên Kiều chút che dấu tình cảm của mình, ngọt ngào kêu, sau đó bám lấy cổ : "Ông xã, ông xã, ông xã …" kêu tràng, chỉ hận thể đem cách xưng hô này mà những ngày trước gọi, gọi bù lần.

      Liền sau đó, tiếng kêu bị nuốt mất trong nụ hôn của , thâm tình mà bá đạo đoạt lấy từng chút ngọt ngào từ môi . Tuy biết sáng nay Liên Kiều bị kích động bởi điều gì mà có những hành động lạ lùng như vậy nhưng … rất thích Liên Kiều hoàn toàn giấu giếm tình cảm như vậy. Từng hành động từng lời của đều khiến tim mềm , càng thêm trân trọng và thương.

      Từ khi kết hôn đến nay đây là lần thứ hai chủ động gọi là “ông xã”. Lần đầu tiên chính là ở buổi dạ tiệc chết tiệt đó! Còn lần này …

      "Lại gọi lần!" Hoàng Phủ Ngạn Tước quyến luyến nỡ rời môi , tì trán mình lên trán , ánh mắt dần trở nên lửa nóng, bàn tay bắt đầu “hạnh kiểm xấu” dời xuống dưới, ý đồ rất ràng.

      "Đừng mà, tối qua nhiều lần như vậy. Em … em … mệt quá!" Liên Kiều ngượng ngùng vùi mặt vào gối. mệt muốn chết rồi.

      ra nghĩ hoài cũng hiểu, chẳng lẽ người đàn ông nào cũng như tinh lực dồi dào vậy sao? Mỗi lần đều làm mệt đến bất tỉnh nhân còn thủ phạm tinh thần xán lạn, hào hứng đến công ty làm việc. Haizz, chẳng lẽ đây là khác biệt cơ bản giữa nam và nữ sao? Phải vậy ?

      bị dục hỏa thiêu đốt, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời nhớ ra tối hôm qua xảy ra chuyện gì, nghe vậy, nhìn lại vòng xung quanh, trong lòng khỏi rầu rĩ. Hai người bọn họ sao lại chạy đến phòng dành cho khách ngủ chứ? Chỉ có điều … cảm giác nghi hoặc này rất nhanh bị ném ra sau đầu bởi vì dưới thân, vợ của quá kiều, trong lòng chợt dâng lên cảm giác thỏa mãn cùng kiêu ngạo.

      cười khẽ, đáy mắt tràn đầy sủng nịch chỉ dành cho riêng : "Đều là sai, vậy để cho tận tâm lấy lòng em !" Môi nở nụ cười xấu xa, trong lúc Liên Kiều còn chưa phản ứng kịp cúi đầu xuống. Đôi môi lửa nóng từ môi đường hôn xuống, dọc theo vành tai xinh đẹp, chiếc gáy trắng nõn sau đó là xương quai xanh, tiếp tục bừa bãi nhấm nháp nơi gò ngực mềm mại trắng noãn chọc cho thân thể mềm mại của run lên từng trận.

      Cảm giác được đôi tay như có điện của dao động những bộ vị mẫn cảm của mình, Liên Kiều ngừng vặn vẹo, cổ họng kìm được phát ra tiếng rên rỉ mê người. Nghe thấy thanh như thống khổ lại giống như vui thích của , hưng phấn khó có thể tự kềm chế khiến cho trong phòng lần nữa mảnh xuân sắc.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 389: Kết cục bất ngờ (3)



      " bé, thế nào cũng muốn em đủ, muốn ngụm nuốt em vào bụng!" Người nào đó thõa mãn cười, trầm giọng .

      Liên Kiều lười nhác cuộn mình trong tay , “vận động” buổi sáng quá kịch liệt cộng thêm dư vị của buổi tối khiến hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào, chỉ còn lại hơi thở dồn dập cùng tiếng tim đập như đánh trống.

      "Ngạn Tước, hư!" như rên, động đậy nổi dù chỉ ngón tay.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa định ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ, tiếng sau lớn hơn tiếng trước. Người gõ cửa cực kỳ kiên nhẫn lại dường như có ý trêu chọc.

      Ai mà to gan thế nhỉ??? Hoàng Phủ Ngạn Tước tự hỏi, cố nén tiếng càu nhàu.

      "Chị Phúc, đừng gõ nữa, lát nữa tôi với Liên Kiều xuống ăn sáng sau!"

      "Hoàng Phủ Ngạn Tước, cậu lạc vào xứ thần tiên rồi sao?"

      Tiếng của Lãnh Thiên Dục chợt vang lên ngoài cửa, giọng cực lớn như hận thể khiến cho mọi người thế giới đều nghe được vậy.

      "Trời ạ …" Liên Kiều mặt chợt đỏ như ráng chiều, vội lấy chăn trùm lên đầu như muốn tìm chỗ trốn.

      "Liên Kiều, em cũng nên thức dậy rồi!" Giọng của Lãnh Thiên Dục lại lớn hơn chút nữa, lần này đổi mục tiêu sang Liên Kiều khiến càng xấu hổ, luống cuống biết nên làm gì bây giờ.

      "Thiên Dục? Sao cậu lại đến đây?" Nghe tiếng của Lãnh Thiên Dục, Hoàng Phủ Ngạn Tước vội ngồi dậy mặc nhanh quần áo rồi mở nữa, vừa vặn nhìn thấy Lãnh Thiên Dục nhàn nhã tựa người vào khung cửa. Thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình hỏi.

      "Sau này mình giải thích cho cậu sau!" Lãnh Thiên Dục vỗ vaianh mấy cái, sau đó nhìn về phía Liên Kiều ngượng ngùng bước tới … "Em xem ấy !"

      Liên Kiều sửng sốt trước câu đầu đuôi của , lúc lâu sau mới hoàn hồn lại: "Chị?"

      Lãnh Thiên Dục trầm ngâm gật đầu.

      ***
      "Chị …"

      Khi Liên Kiều chạy đến phòng ngủ cùng với Lãnh Thiên Dục trong phòng có rất nhiều người.

      Mặc Di Nhiễm Dung, Thượng Quan Tuyền, người nhà Hoàng Phủ còn có người lớn tuổi mà quen biết, còn người mà tưởng tượng được là xuất ở đây …

      "Ông nội, sao ông lại đến đây?"

      Thoạt nhìn sắc mặt của Cụ ông Hoa Đô tiều tụy nhiều, khi ông nhìn thấy Liên Kiều liền đưa tay vẫy .

      Liên Kiều ngoan ngoãn đến bên cạnh ông.

      "Ta đến thăm chị con."

      "Chị?"

      Ánh mắt Liên Kiều dời về phía sofa rồi trong khoảnh khắc lên nỗi kinh hoàng khi thấy Dodo sớm chỉ còn hơi thở thoi thóp nằm nơi đó, gương mặt trắng bệch đến gần như trong suốt.

      Lòng Liên Kiều chợt đau nhói, chầm chậm đến bên sofa …

      Như cảm nhận được xuất của , Dodo chậm rãi mở mắt, gương mặt trắng bệch gian nan lộ ra nụ cười: "Em cuối cùng cũng đến rồi, chị …"

      "Chị …" Cảm giác bất an trong lòng Liên Kiều càng lúc càng rệt, ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt, lắp bắp hỏi: "Sao lại như thế chứ? Sao chị lại trở thành như thế?"

      "Công lực của chị em hoàn toàn mất hết, bao lâu nữa ấy …" Mặc Di Nhiễm Dung bước đến bên cạnh Liên Kiều, vành mắt của đỏ hồng, đến đây, giọng cũng trở nên nghẹn ngào.

      "Chị ấy thế nào?" Liên Kiều buột miệng hỏi, trong lòng nỗi bất an càng lúc càng đậm đặc.

      Mặc Di Nhiễm Dung, hít sâu hơi rồi lại thở dài: "Chết!"
      Câu trả lời đơn giản chỉ có chữ lại đủ mạnh làm sụp đổ toàn bộ kiên cường của Liên Kiều. Hai chân như nhũn ra, chống đỡ nổi thân người nữa mà khụy xuống thảm.

      "Chị, sao lại như thế? Sao lại như thế chứ?" nắm chặt tay của Dodo, cảm nhận những ngón tay lạnh dần trong tay mình cả người Liên Kiều đều phát run.

      Dodo trả lời Liên Kiều chỉ bình tĩnh nhìn , trong đáy mắt vẫn là vẻ bình đạm thường ngày, có chút gợn sóng nào, chỉ có thêm chút thâm ý sâu xa.

      "Chị …" Liên Kiều nắm chặt tay , nghẹn ngào : "Chị đừng sợ, nhất định chị sao đâu. Chị, chị ơi …" nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, ánh mắt cầu xin: "Nhanh cứu chị em !"

      Mặc Di Nhiễm Dung vô lực lắc đầu …

      "Chị hết cách rồi. Chị của em … ấy hạ Tuyệt Giáng cho chính mình. Chị giải được …"

      "Chị …" Liên Kiều đau lòng nhìn Dodo: "Sao chị phải làm như vậy? Vì cái gì chứ?"

      Dodo rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng yếu ớt, bình đạm như nước: "Liên Kiều, quên người chị như tôi . Tôi với từ đầu đến cuối đều phải là người của cùng thế giới. Từ đến đều như vậy!"

      ", chị là chị của em! Bất luận chị có thừa nhận đứa em này hay đây cũng là thể thay đổi được. Chị, chị tuyệt đối được có chuyện gì nha. Em mới vừa tìm được chị thôi!" Giọng Liên Kiều nghẹn nơi cổ họng, nước mắt bắt đầu trào ra từ đôi mắt màu tím.

      gương mặt trắng bệch của Dodo lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Đây là kết quả mà tôi muốn. Sau khi tôi biết thân thế của mình bắt đầu lên kế hoạch này, mà kết quả của nó chính là như vậy."

      Cụ ông Hoa Đô nhịn được nữa, run run bước đến: "Cháu … cháu của ông, sao cháu lại có thể ích kỷ như vậy chứ? Chẳng lẽ cháu nghĩ đến người ông này sao?"

      Dodo ngưng thần nhìn Cụ ông Hoa Đô, ánh mắt vốn bình đạm chợt xẹt qua tia ba động, giọng : "Cụ ông Hoa Đô, rốt cuộc hôm nay tôi cũng có vinh hạnh được gặp ông rồi. Xin tha thứ tôi nhận các người, số mệnh của tôi vốn là như thế!"

      Cả người Cụ ông Hoa Đô run rẩy mãnh liệt, cho đến khi Hoàng Phủ Ngạn Tước tiến đến đỡ ông.

      "Đây rốt cuộc là chuyện gì? Người phụ nữ này sao lại ở trong “Hoàng Phủ”?" Ánh mắt sắc bén của lướt qua Dodo, trầm giọng hỏi.

      " ta phải là chị của Liên Kiều sao? Nhưng ta vẫn luôn muốn hại Liên Kiều?"

      "Ngạn Tước …" Liên Kiều kéo tay , ngập ngừng biết nên giải thích thế nào với .

      Ánh mắt bình đạm biểu lộ chút cảm xúc nào của Dodo khi nhìn đến Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt trở nên vô cùng ôn nhu và quyến luyến, hoàn toàn để ý đến vẻ lạnh lùng của , yếu ớt : "Ngài Hoàng Phủ, cám ơn !"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày, nghĩ mãi cũng ra có chuyện gì xảy ra.

      "Ngạn Tước …" Liên Kiều kéo tay Hoàng Phủ Ngạn Tước: "Chị ấy là chị em! Chị ấy là chị em!"

      " biết!" Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn mang theo chút cảm xúc nào nhưng nhìn thấy mong manh hơi thở như thế này cũng tiện ra những chuyện mình lo lắng.

      Môi Dodo câu lên nụ cười thỏa mãn dù ánh mắt bắt đầu mơ hồ nhưng vẫn miễn cưỡng mở to.

      "Chị, chị nhất định có cách tự cứu lấy mình đúng ? Chị cho em biết . Bất luận thế nào em cũng để chị rời khỏi em đâu!" Nước mắt Liên Kiều ướt đẫm hai má, rơi cả lên gương mặt trắng bệch của Dodo.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 390: Kết cục bất ngờ (4)


      "Khi tôi biết mình bẩm sinh có năng lực thi hành Giáng Đầu, tôi quyết định kết cục của mình là như thế này cho nên ngay từ lúc bắt đầu, Tuyệt Goáng phải là luyện để đối phó mà chỉ là quá trình luyện nó bắt buộc phải làm tổn thương đến bởi vì người và tôi chảy cùng dòng máu … khụ khụ …" đến đây, Dodo ho lớn tràng …

      "Chị …" Liên Kiều thấy vậy kinh hoảng gọi: "Ngạn Tước, gọi bác sĩ dùm em …"

      "Liên Kiều … vô dụng thôi!" Dodo lên tiếng ngăn cản: "Điểm này chị ràng nhất!" Liên Kiều nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, thấy vô lực gật đầu cả người đều phát run.

      "Chị, em biết, hiểu…"

      Dodo gắng gượng lên tiếng: "Có hiểu hay cũng qua rồi, tất cả cũng đến lúc kết thúc. Chỉ là …" nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, ánh mắt mang theo vô hạn tình ý: "Trước khi trả hết nợ máu, có thể được người đàn ông này tôi thấy rất thỏa mãn rồi dù số phận định sẵn ta phải dành cho tôi."

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu màu càng chặt, nghi hoặc nhìn .

      Dodo mỉm cười, bên tai còn văng vẳng câu “ em” từng cho dù câu đó là dành cho “Liên Kiều”.

      "Cháu à …" Nước mắt già nua của Cụ ông Hoa Đô cũng bắt đầu rơi, ông đau lòng khôn xiết : "Theo ông nội về nha , ông nội mang con về nhà!"

      "! Con bé phải theo tôi về!" Ngay lúc đó, bá tước Williams, người nãy giờ vẫn luôn giữ im lặng, lúc này mới lên tiếng. Ông tuy tuổi cao nhưng trong từng cử chỉ động tác đều lộ ra nét quý tộc, lịch lãm …

      "Cụ ông Hoa Đô, đứa bé này từ đến lớn đều ở bên cạnh tôi, theo lý phải theo tôi trở về mới đúng!"

      Dodo nhìn bá tước Williams, giọng : "Xin lỗi, đều là tại vì con, vì con mang trong người khả năng dùng Giáng Đầu Thuật bẩm sinh mà khiến cha chịu nhiều lời ra tiếng vào trong hoàng thất."

      "Đừng vậy, con . Là tại ta để ý đến cảm nhận của con. Con là đứa con ta nuôi dưỡng từ đến lớn, ta đáng lý phải bảo vệ con tốt mới phải. Ta nên để con rời khỏi ta." Bá tước Williams cũng rươm rướm nước mắt, toàn thân vì xúc động mà phát run, .

      Dodo cười khổ: "Trước giờ con chưa từng hận cha, ngược lại, trong lòng con, ngài chính là cha con, còn hơn cả cha ruột, là người thân nhất của con."

      Bá tước Williams xúc động đến rơi lệ, ông thân thiết nắm lấy tay Dodo.

      "Cụ ông Hoa Đô!" Dodo gọi khẽ tiếng. Cụ ông Hoa Đô liền bước đến, run run nắm lấy tay kia của Dodo, nhìn mà đau lòng thôi: "Tôi thể gọi ông là ông nội, cũng giống như tôi thể nhận Liên Kiều là em vậy. Số tôi định sẵn là người may, tôi mang đến điềm may cho mọi người. Xin đừng trách tôi. Ngài phải giữ gìn sức khỏe tốt, đừng vì người như tôi mà đau lòng."

      "Cháu ngoan …" Nước mắt của Cụ ông Hoa Đô đoanh tròng, ông nghẹn ngào nên lời.

      "Chị …" Liên Kiều đau đớn gọi.

      Dodo vỗ tay , sau đó nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung …

      Hiểu ý Mặc Di Nhiễm Dung bước đến gần, cố nén bi thương trong lòng, nghèn nghẹn : "Tôi biết muốn gì, yên tâm, tôi chiếu cố Liên Kiều tốt!"

      Lúc này Dodo mới yên lòng, gật đầu, trong mắt tràn đầy cảm kích.

      Trong phòng, bầu khí đột nhiên nhuốm màu bi thương.

      "Ngài Hoàng Phủ …" Giọng của Dodo chợt vang lên, yếu ớt như ngọn đèn trước gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể tắt: "Tôi còn tâm nguyện sau cùng, biết có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện đó ?"

      "Xin cứ !" Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng , tuy rằng đối với trước mặt vẫn luôn có khúc mắc chưa giải nhưng nhìn mọi việc diễn ra trước mắt, những điều mà chưa làm được vẫn còn đó nhưng … người trước khi chết chắc lòng dạ cũng trở nên lương thiện, tin rằng làm điều gì tổn hại đến Liên Kiều…

      "Xin , ôm tôi lần, được ?" Dodo yếu ớt lên tiếng khẩn cầu, dường như gom hết sức lực còn lại trong người mình để thốt lên cầu này.

      Nghe vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời sửng sốt, lúc còn chưa phản ứng lại kịp Liên Kiều bước đến, kéo tay , cầu khẩn: "Xin , đáp ứng chị em lần này !

      biết, trong lòng chị Ngạn Tước chính là chồng mình, chính vì vậy trong lúc này chị đề xuất cầu này cũng tính là quá đáng.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ngạc nhiên nhìn Liên Kiều, trong lòng hiểu vì sao lại đồng ý chuyện hoang đường này nhưng nhìn lại thấy Dodo chừng như chỉ còn hơi thở yếu ớt, cũng chỉ có thể gật đầu.

      Ngồi xuống bên cạnh , cánh tay rắn rỏi của Hoàng Phủ Ngạn Tước vòng qua người Dodo, để tựa vào lòng mình …

      Dodo vô lực tựa người trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, cách gần, gần đến nỗi chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới mặt , nhưng mà … vẫn là từ bỏ thôi.

      "Ngài Hoàng Phủ, cha nuôi của tôi tìm thấy tôi bị bỏ lại nơi vùng núi hoang dã vì vậy sau khi tôi chết, xin đem tôi chôn ở vùng núi hoang đó là được. Tôi muốn chờ, chờ cha mẹ ruột của tôi đến mang tôi về nhà."

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn gương mặt trắng bệch của Dodo, trong lòng cực kỳ phức tạp: "Sao lại phải khổ thế chứ?"

      Dodo cười , cách yếu ớt: "Tôi chỉ muốn … muốn hỏi thử họ xem … họ có từng … có từng thương đứa con này ?"

      Nước mắt Liên Kiều rơi như mưa, khóc kềm chế được. Nếu sớm biết kết quả như thế này, nhất định đối xử với chị mình cách khác hơn. Cho tới bây giờ mới nhận ra, ra so với chị mình hạnh phúc hơn nhiều lắm.

      Trong phòng tiếng nức nở ngừng vang lên khiến cho cả nhà Hoàng Phủ vốn vừa được giải trừ khỏi Giáng Đầu Thuật ngơ ngác hiểu ất giáp gì nhưng nghe tiếng khóc trong lòng vẫn khỏi chua xót.

      "Xin , hứa với em được ?" Dodo quyến luyến hít lấy mùi hương nam tính rất riêng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, ánh mắt đầy chờ mong dù gương mặt càng lúc càng trắng bệch.

      "Tôi hứa với !" Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng , nhìn thấy ánh mắt càng lúc càng có sức sống của Dodo, dù thế nào cũng đành lòng cự tuyệt.

      Dodo nhõm thở ra tiếng, đôi tay còn chút sức lực nào vẫn cố ôm lấy … "Xin ôm chặt em, được ?"

      Hai tay Hoàng Phủ Ngạn Tước siết chặt chút.

      "Có thể chết trong vòng tay người mình , đời này xem như em còn nuối tiếc gì." Cùng với mấy chữ sau cùng này, Dodo mỉm cười, thâm tình nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, đôi tay vòng qua người từ từ rũ xuống, mắt cũng dần khép lại.

      "Chị …" Tiếng thét thê lương của Liên Kiều vang khắp căn phòng. Trong tiếng than khóc, mắt Dodo cuối cùng cũng nhắm lại, trong khoảnh khắc dó, đất trời như kéo đầy mây đen, thiên vần vũ.

      Cụ ông Hoa Đô và bá tước Williams đều nén được nỗi đau trong lòng, ngay cả Thượng Quan Tuyền cũng khóc nức nở nhào vào lòng Lãnh Thiên Dục. Hoàng Phủ sớm khóc thành tiếng. Có thể , cả “Hoàng Phủ” đều chìm trong bầu khí bi thương.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 391: Đoạn kết (1)


      Nhà Hoàng Phủ mua lại phần ngọn núi để làm nơi chôn cất Dodo, toàn bộ trình tự mai táng và lễ nghi đều theo phong tục và truyền thống của người Mã Lai mà tiến hành.

      Nơi vùng núi vốn thường ngày cực kỳ vắng vẻ nay bỗng có nhiều người, ai nấy đều nghiêm túc trong trang phục màu đen đứng nghiêm chỉnh trước mộ. Ngoại trừ người nhà của bá tước Williams và người của hoàng thất Mã Lai còn có đầy đủ người nhà Hoàng Phủ.

      Qua giải thích của Lãnh Thiên Dục, cả nhà Hoàng Phủ rốt cuộc hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày qua. Riêng Cụ ông Hoa Đô và bá tước Williams sở dĩ ngày hôm đó kịp thời đến được “Hoàng Phủ” tất cả đều nhờ Lãnh Thiên Dục.

      Hôm đó Lãnh Thiên Dục nhận được cuộc gọi khẩn cấp, chính là do Cụ ông Hoa Đô đánh đến. Trước đó Hoàng Phủ Ngạn Tước thân phận của Dodo với Cụ ông Hoa Đô. Khi Cụ ông Hoa Đô chủ động muốn gặp Dodo mới biết vào ở trong “Hoàng Phủ” hơn nữa còn dùng thân phận “Liên Kiều” mà xuất Cụ ông Hoa Đô hiểu mục đích của Dodo khi làm như vậy.

      Với tuổi tác và kinh nghiệm của mình, Cụ ông Hoa Đô đương nhiên có hành động nào khinh suất. Sau khi biết được Lãnh Thiên Dục đến “Hoàng Phủ” ông liền chủ động tìm Lãnh Thiên Dục, cùng lúc liên hệ với bá tước Williams, hẹn nhau cùng đến “Hoàng Phủ”. Nào ngờ đó cũng là cơ hội để họ gặp Dodo lần sau cuối.

      Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, điều này mà đối với Cụ ông Hoa Đô là đả kích nặng nề, thân thể vốn vẫn còn tráng kiện của ông chỉ qua mấy ngày mà tiều tụy ít. Huống gì ông đưa tiễn chỉ người đầu xanh …

      "Xin hỏi … cháu tôi khi còn sống với ngài trong hoàng thất có xảy ra chuyện gì ?" Đứng trước mộ Dodo, Cụ ông Hoa Đô nhịn nổi lên tiếng hỏi bá tước Williams.

      mặt bá tước Williams đầy vẻ hối lỗi, ông chưa vội trả lời Cụ ông Hoa Đô mà chỉ nhìn ông bằng ánh mắt phức tạp sau đó cúi người sâu trước mặt Cụ ông Hoa Đô …

      "Ngài làm vậy …" Cụ ông Hoa Đô hiểu ngập ngừng hỏi.

      "Tất cả đều là do tôi sai!" Williams buồn bã nhìn Cụ ông Hoa Đô: "Đứa bé này lúc rất khác với người thường hơn nữa, theo thời gian dần trưởng thành, trực giác bẩm sinh của con bé lại càng lúc càng mạnh, thậm chí là đối với Giáng Đầu Thuật cần học cũng hiểu. khác thường của con bé dẫn đến chú ý của nhiều người trong hoàng thất. Chính vì vậy tôi thể phái người điều tra thân phận của con bé. Khi tôi biết con bé là đứa bé mà hoàng thất Mã Lai chọn để đảm đương chức vụ Giáng Đầu Sư cao cấp nhất của hoàng thất quả tôi rất sửng sốt, đồng thời cũng tìm đủ mọi cách để che dấu điều này. Tuy nhiên … giấy gói được lửa, rốt cuộc cũng bị người trong hoàng thất phát ra. Họ rất sợ hãi những truyền thuyết về lời nguyền của hoàng thất Mã Lai, cho rằng đứa bé này mang đến may cho tất cả mọi người trong hoàng thất. Cứ như thế, con bé lớn lên dưới ánh mắt kỳ thị và lo lắng của mọi người. Rốt cuộc có ngày con bé chịu nổi nữa mà bỏ nhà ra ."

      " như vậy, ngày sớm biết con bé là cháu của Hoa Đô tôi? Nếu như mọi người thể tiếp nhận con bé, vì sao để nó trở lại bên cạnh tôi? Con bé là cháu tôi, ngài có tư cách gì quyết định che dấu tất cả những này chứ?" Nghe những chuyện xảy ra với Dodo, Cụ ông Hoa Đô giấu được tức giận, ông run giọng .

      "Cụ ông Hoa Đô, đối với chuyện này tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi với ngài cho dù tôi chính là người cứu con bé, mang nó từ chính vùng núi này trở lại với cuộc đời. Tôi tin rằng hoàng thất Mã Lai của các người cũng cho rằng con bé là người mang lại điềm xấu cho nên tôi mới mạo hiểm che dấu thân phận của con bé lần nữa, chính là vì muốn cho con bé có cuộc sống bình thường. Chỉ có điều …" Bá tước Williams giọng giải thích.

      "… Chỉ có điều, ấy mang trong mình bản lĩnh thực thi Giáng Đầu Thuật trời sinh, nhưng bởi được luyện tập nhiều nên mới vô tình tạo nên án mạng trong hoàng thất, chính vì vậy ấy mới rời khỏi hoàng thất." Mặc Di Nhiễm Dung đợi bá tước Williams hết mà chen vào nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Cụ ông Hoa Đô.

      Cả người Cụ ông Hoa Đô vẫn run rẩy. Lúc này Liên Kiều được Hoàng Phủ Ngạn Tước dìu đứng dậy, sớm khóc thành tiếng …

      "Ngạn Tước …" nhìn , "… ra sớm biết chị là chị của em sao? Tại sao cho em biết? Tại sao chứ?"

      " …" Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời biết phải giải thích sao.

      "Đều tại em tốt. Nếu như em biết chị có nỗi khổ trong lòng như vậy, em nhất định cư xử khác hơn, cố gắng tìm cách giúp đỡ, an ủi chị chứ phải hận chị ấy." Đây là nỗi tự trách lớn nhất trong lòng Liên Kiều.

      " bé, xin lỗi em." Hoàng Phủ Ngạn Tước đau lòng ôm vào lòng, biết nên gì với để có thể nguôi ngoai nỗi đau và thôi tự trách bản thân nữa. Chỉ là … ngờ mọi chuyện lại kết thúc như vậy.

      Mặc Di Nhiễm Dung bước đến, vỗ vỗ vai như an ủi, thở dài tiếng … "Thực ra … ngay từ lúc bắt đầu Dodo thiết kế cho mình kết cuộc như vậy rồi."

      Liên Kiều cả người cứng đờ, mọi người nghe vậy cũng ngơ ngác hiểu.

      Lúc này Mặc Di Nhiễm Dung mới chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện mà tối qua được biết …

      … Dodo tuy là được bá tước Williams của hoàng thất mang về nuôi dưỡng nhưng huyết thống Mã Lai chảy trong người thể thay đổi được, trực giác và bản lĩnh thực thi Giáng Đầu Thuật trời sinh cũng vậy, bởi vậy đương nhiên là cũng phải chịu lời nguyền của gia tộc. Trời sinh là người mang đến điềm may, điều này ràng ứng nghiệm, mang đến cái chết bất đắc kỳ tử cho người của hoàng thất nước .

      Liên Kiều tuy cũng có những điểm tương đồng với ấy, cũng có trực giác trời sinh nhưng may mắn là Liên Kiều có bản lĩnh thực thi Giáng Đầu Thuật giống Dodo. Đây là nguyên nhân chính khiến cho Dodo ngay từ lúc mới sinh ra được người trong gia tộc ghi vào trong gia phả. Nếu như ấy trưởng thành trong hoàng thất Mã Lai, đương nhiên cha mẹ ấy có thể phải bị uy hiếp đến tính mạng bởi lời nguyền đó, mà như vậy ấy thuận lợi trở thành Giáng Đầu Sư tài năng hiếm có mà hoàng thất Mã Lai mong đợi, trở thành Giáng Đầu Sư quyền uy nhất của hoàng thất.

      Nhưng điều đáng buồn nhất ở Giáng Đầu Sư chính là … thể làm chủ số mạng của mình. Dodo cũng vậy. ấy muốn trở về hoàng thất Mã Lai làm hại cha mẹ mình sau đó trở thành Giáng Đầu Sư nhưng cũng thể sống như người bình thường. Trong thế giới của ấy sớm định sẵn kết cục là bi kịch vì vậy ngay từ lúc bắt đầu ấy chỉ luyện tập Tuyệt Giáng, loại Giáng Đầu Thuật mà ngay cả Mặc Di Nhiễm Dung cũng muốn tránh xa.

      Dodo hạ Tuyệt Giáng cho chính mình bởi vì vẫn luôn tin tưởng vào truyền thuyết lưu truyền bao đời nay trong hoàng thất Mã Lai rằng ... nếu như Giáng Đầu Sư muốn kiếp sau của mình chỉ là người bình thường chỉ có thể thông qua Tuyệt Giáng mà đạt được ước nguyện đó bởi vì muốn luyện thành Tuyệt Giáng hoàn toàn là nhờ máu tươi, bởi vậy khi Giáng Đầu Sư mất sinh mệnh, máu tươi người được dùng để trả hết nợ . Đây cũng là lý do vì sau trước lúc chết, gương mặt của Dodo lại nhợt nhạt đến đáng sợ như vậy. cách chính xác chính là … trả xong nợ máu.

      Dodo biết rất ràng lúc luyện tập Tuyệt Giáng nhất định làm tổn thương đến Liên Kiều bởi vì người hai người chảy cùng dòng máu. Sở dĩ quyết định vẫn tiếp tục luyện Tuyệt Giáng là vì biết còn có Mặc Di Nhiễm Dung, Liên Kiều cho dù có bị thương cũng quá nghiêm trọng bởi vì Mặc Di Nhiễm Dung nhất định giúp .

      Nhưng … tất cả những kế hoạch của Dodo sau khi gặp Hoàng Phủ Ngạn Tước đều trở nên ngoài ý muốn…

      … Lần đầu tiên gặp Dodo đem lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, chính vì vậy trong thời hạn mà đặt ra cho Tuyệt Giáng còn có thêm bước, đó chính là “tiến vào “Hoàng Phủ””, thay thế vị trí của Liên Kiều, đoạt lấy tình thương của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cho dù chỉ là trong vài ngày ngắn ngủi cũng cam tâm tình nguyện.

      Phụ nữ… vốn luôn có tính ích kỷ nhưng ích kỷ của ràng là khiến người ta vừa sợ vừa thương. cách chính xác … vốn có chuyện kỳ hạn cuối để giải Giáng cho Hoàng Phủ Ngạn Tước là mười hai giờ đêm qua như Dodo từng mà chỉ là thời hạn mà ấy hạ Tuyệt Giáng cho chính mình bắt đầu đếm ngược thời gian, cái mà ấy chờ đợi chỉ là giải thoát!

      Sở dĩ Dodo có thể gạt được tất cả mọi người, bao gồm cả Mặc Di là bởi vì Giáng Đầu Thuật của vốn là cao hơn của Mặc Di Nhiễm Dung nhiều. Hơn nữa Mặc Di Nhiễm Dung lại có trực giác trời sinh như của . Theo lời Dodo tối hôm đó chính miệng cho Mặc Di Nhiễm Dung, mỗi người đều có vận mệnh riêng, hạnh phúc riêng của bản thân.

      Hạnh phúc của Mặc Di Nhiễm Dung chính là bởi vốn phải là người mà gia tộc chọn làm Giáng Đầu Sư hàng đầu của hoàng thất, bởi vậy lời nguyền của gia tộc đối với vốn có ảnh hưởng lớn.

      Hạnh phúc của Liên Kiều lại là vì tuy có trực giác bẩm sinh rất mạnh nhưng khả năng về Giáng Đầu Thuật của chỉ bằng như bình thường, lại có thể tìm được người đàn ông mà mình thương.

      Còn Dodo … Hạnh phúc của chính là rốt cuộc có cơ hội giải thoát, chờ đợi cuộc sống bình thường ở kiếp sau!

      Lời của Mặc Di Nhiễm Dung rốt cuộc dừng nhưng lòng mọi người ai nấy đều dậy sóng dù ngoài mặc cực kỳ trầm mặc. Tất cả những điều này đều nằm ngoài dự liệu của họ.

      Liên Kiều suy sụp quỳ trước mộ của Dodo, lâu cũng thể thuyết phục được bản thân tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Lòng đau đến vỡ vụn. Ông trời trêu người, cho tìm về được tình , hạnh phúc của mình lại mất phần tình thân quan trọng khác, đây có lẽ là nỗi khổ đeo đẳng cả đời.

      Gió thổi qua, mùi hương của những đóa hoa đặt trước mộ thoang thoảng bay rồi tản mát về phía chân trời…

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 392: Đoạn kết (2)


      bầu trời trong xanh, bóng dáng chiếc máy bay tư nhân xẹt qua rất nhanh rồi mất chút dấu vết, bay thẳng đến đích đến định trước – Nhà thờ Saint John.

      Đây là nơi tổ chức hôn lễ muộn màng của Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều. Khắp nơi được sắp xếp thỏa đáng, mỗi góc đều được bố trí đội bảo an, đội chống khủng bố cùng hệ thống an ninh cực kỳ cẩn mật mục đích là để phòng ngừa thảm kịch giống như trong hôn lễ của Lăng Thiếu Đường xảy ra lần nữa.

      Mãi ba tháng sau cái chết của Dodo tâm trạng u buồn Liên Kiều mới có chút cải thiện. Dưới dỗ dành cùng nài nỉ của Hoàng Phủ Ngạn Tước mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý cùng cử hành nghi thức kết hôn. Đây hoàn toàn là do Kỳ Hinh vô ý lỡ lời câu … kết hôn mệt chết người khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt nữa tức đến hôn mê.

      Liên Kiều vốn tính vẫn còn ham chơi, bắt chịu đựng hoàn cảnh bị câu thúc cùng chú mục của nhiều người như vậy, Hoàng Phủ Ngạn Tước thể sợ đến lúc cử hành hôn lễ lại trốn mất. Còn may … Liên Kiều cuối cùng cũng như đinh đóng cột với , đảm bảo làm loạn trong lễ cưới nên cũng yên tâm đôi chút.

      Ngợp trời hoa tươi tiết lộ ràng niềm hạnh phúc và lãng mạn mà Hoàng Phủ Ngạn Tước dành riêng cho vợ của mình. Các vị khách đều là những nhân vật hàng đầu của các tập đoàn, xí nghiệp khắp thế giới cùng rất nhiều chính khách và quan viên, ai nấy đều nôn nóng muốn xem thử diện mạo của phu nhân Tổng Giám đốc tập đoàn Hoàng Phủ danh giá.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng quên xuất thân Mã Lai của vợ mình, nên chu đáo thu xếp, ngoại trừ những lễ nghi của Tây phương, trong hôn lễ này còn có thêm ít tập tục truyền thống của người Mã Lai.

      Trong giáo đường rộng mênh mông vang vọng tiếng hòa ca của dàn nhạc, những giai điệu thánh khiết như tiếng của những thiên thần dâng lên lời chúc phúc. Ánh mặt trời nghiêng chiếu xuống nóc giáo đường, ánh sáng xuyên qua những tấm kiếng thủy tinh nhiều màu sắc nóc giáo đường khiến nó càng thêm lộng lẫy.

      Tất cả đều được chuẩn bị kỹ càng chỉ đợi khoảnh khắc thần thánh kia …

      ***

      "Liên Kiều em điên rồi! Nếu như Ngạn Tước cùng mấy người kia biết được chuyện này nhất định cũng phát điên!" Kỳ Hinh trợn to mắt nhìn trong chiếc váy ngắn đứng trước mặt mình, gian nan nuốt ngụm nước bọt.

      Liên Kiều, cũng chính là tân nương đáng lý phải mặc áo cưới vào giờ phút này lại mặc người trang phục dạo phố, điều này cũng quá khoa trương ! Nhưng càng khoa trương hơn là … lưng còn có chiếc ba lô to biết đựng thứ gì, nhìn sơ qua giống như cuộn giấy gì đó.

      " bị phát đâu! Tiểu Tuyền là cao thủ hóa trang kia mà, mấy người chúng ta len lén trốn khỏi đây tuyệt đối bị phát đâu!" Liên Kiều hào hứng .

      Mắt Kỳ Hinh càng trợn to hơn khi nhìn thấy sau lưng Liên Kiều là Thượng Quan Tuyền, còn có … Sầm Tử Tranh!

      "Tiểu Tuyền, phải em cũng điên theo ấy chứ?" Kỳ Hinh hoang mang hỏi.

      Nào ngờ Thượng Quan Tuyền cũng đầy hưng phấn : "Hinh Nhi, chị biết chứ Liên Kiều giỏi lắm nha, ấy đánh cược với bạn đồng học tham gia cuộc thi cổ động, ngờ lại được chọn vào đội tuyển cổ động thi giành cúp thế giới nha. Em cũng rất thích bộ môn đó, nhân cơ hội này gặp những minh tinh thể dục đó luôn, tiện thể làm chuyến du lịch luôn!"

      "Em gì?" Kỳ Hinh đột nhiên thét lên tiếng, còn để ý gì đến hình tượng thục nữ trước giờ nữa: "Đường đường là Hoàng Phủ phu nhân lại muốn làm đội viên của đội tuyển cổ động?" Trời ạ, ai cứu với, sắp ngất mất rồi …

      Kỳ Hinh lại dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Sầm Tử Tranh: "Tử Tranh, sao em lại khuyên họ chứ?"

      Sầm Tử Tranh vô lực thở dài tiếng … "Khuyên có tác dụng gì chứ? Chị xem, bọn họ nhìn hừng hực quyết tâm như vậy chị em khuyên họ có nghe ?"

      "Nhưng mà Tiểu Tuyền ấy …"

      "Em biết, em biết ấy có thai nhưng em lại thể làm phản đồ làm lộ bí mật của họ. Chị biết đó, “Cỏ may mắn” của Tiểu Tuyền lợi hại như vậy, Liên Kiều lại học được ít tuyệt kỹ phi đao, em mà phản bội bọn họ kết cuộc rất thảm. Cho nên … em chỉ đành chịu đau chịu khổ theo bọn họ làm bảo mẫu thôi." Sầm Tử Tranh lại thở dài tiếng.

      Kỳ Hinh lúc này hoàn toàn suy sụp, thế giới trước mặt chừng như cũng sụp đổ theo. Trước khi gặp được Liên Kiều vẫn luôn cho rằng thế giới này cực kỳ đơn giản, điều gì cũng theo quy luật.

      Lúc này Liên Kiều mới bước nhanh đến trước mặt , chậm rãi : "Hinh Nhi, chị phải suy nghĩ ỹ nha, ba người bọn em bây giờ là đứng cùng chiến tuyến đó nha, là chị kết hôn rất vất vả mà, hơn nữa ngày thi đấu gần kề như vậy, em nhất định phải tham gia. Nếu chị chị nhất định bị bốn người họ bức cung, phiền chết luôn đó!"

      Nghe vậy Kỳ Hinh khỏi rùng mình: "Ai … ai chị ? Em với Tiểu Tuyền đều rất ham chơi, chị đương nhiên phải cùng với Tử Tranh theo để chiếu cố hai người rồi!"

      đùa sao, bọn họ ba người chơi vui vẻ là thế thế nào lại muốn ở lại đây làm vật hy sinh chứ?

      "Liên Kiều, em suy nghĩ kỹ chưa đấy? Đào hôn đó nha, phải chuyện đâu!" Sầm Tử Tranh dè dặt lên tiếng.

      Liên Kiều còn chưa trả lời Thượng Quan Tuyền xua tay: "Sợ gì chứ? Chị biết lần này cuộc thi giành cúp lần này tụ tập bao nhiêu minh tinh thể dục ? Hơn nữa đám cưới đúng là mệt chết người mà." Tính ham chơi trong Thượng Quan Tuyền hoàn toàn bộc lộ ra hết.

      Liên Kiều nghe vậy gật đầu liên tục: "Đúng đó, với lại em trộm bức tranh trong phòng ngủ rồi."

      Kỳ Hinh kinh hãi cố kìm tiếng kêu.

      "Em nghe Tiểu Ngưng , bức tranh này là lúc đó Ngạn Tước đấu giá mua được với giá sáu triệu đô, giờ đem nó cầm chúng ta cần phải lo chuyện lộ phí rồi!" Đôi mắt màu tím của Liên Kiều nghịch ngợm đảo vòng: "Bằng chỉ cần chúng ta vừa quẹt thẻ bọn họ phát ra hành tung của chúng ta ngay!"

      Kỳ Hinh trố mắt nhìn Liên Kiều: "Em quả suy nghĩ chu toàn rồi, hơn nữa hình như là rất có kinh nghiệm phải."

      Liên Kiều đắc ý vỗ bức tranh : "Thời gian gấp lắm rồi, chúng ta mau hành động thôi!"

      Kỳ Hinh cùng Sầm Tử Tranh bốn mắt nhìn nhau, nên lời …

      ***

      " tệ lắm nha, chú rể hôm nay tinh thần rất tốt!" Trong phòng chờ chỉ có bốn người của tứ đại tài phiệt. Bàn tay to của Cung Quý Dương vỗ mạnh mấy cái lên vai Hoàng Phủ Ngạn Tước, vui vẻ .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy tức giận đến xanh mặt.

      "À … xem cậu thế này chắc là biết mình định gì rồi phải ? Chuyện đó … nghe cậu trước đó còn ôm nhầm dâu phải? Hô hô … Liên Kiều còn chưa lột da cậu sao? Ô …" Miệng Cung Quý Dương đột nhiên bị miếng bánh ngọt nhét vào khiến cho câu dở dang nghẹn lại nơi cổ họng.

      "Khụ khụ … khụ …" dễ dàng mới nhè miếng bánh ra được, chỉ tay về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, tức tối : "Cậu … cậu mưu sát em!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :