1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 378: Lời xin lỗi của Hoàng Phủ Ngạn Tước




      "Tùy , muốn nghĩ thế nào nghĩ." Chừng như chẳng hề có ý muốn giải thích thêm, càng muốn thêm gì nữa, Dodo nhàn nhạt câu đầu đuôi rồi bước .

      Mặc Di Nhiễm Dung chau chặt mày, cơn gió đêm thổi qua khiến toàn thân lạnh run.

      Chính lúc lòng đầy nghi vấn Dodo chợt ngừng bước, xoay người lại nhìn bằng ánh mắt phức tạp, khó mà nắm bắt được …

      " và Liên Kiều đáng thương. ta bởi vì có và Ngạn Tước mà may mắn hay đau khổ còn chưa cũng chẳng khác gì."

      Mặc Di Nhiễm Dung nhất thời sửng sốt …

      " vậy là có ý gì?"

      Dodo gì thêm, chỉ cười khẩy tiếng, lần này hề ngoảnh đầu lại.

      Bỏ lại Mặc Di Nhiễm Dung ngơ ngác đứng đó, lòng đầy nghi hoặc.

      ***
      Đêm dài, ánh trăng chiếu xuống bóng dáng cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước khiến nó càng dài thêm.

      Khi từ vườn hoa trở lại phòng ngủ, vừa đẩy cửa bước vào đập vào mắt là hình ảnh Dodo ngồi bất động giường vừa giống như đợi trở lại lại giống như suy nghĩ điều gì.

      Ánh trăng soi bên sườn mặt của khiến gương mặt càng thêm phần xinh đẹp nhưng lại mang theo nỗi sầu muộn khiến người ta thấy mà đau lòng.

      "Sao em lại thức giấc rồi?" Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy , hơi sửng sốt chút rồi bước nhanh đến, ôn nhu hỏi.

      Dodo ngẩng đầu nhìn , ánh trăng chỉ chiếu được bên mặt , điềm tĩnh nhìn vào đôi mắt đen thẳm của , đôi mắt thâm thúy mê người nhưng lại mang theo xa cách gần như thể tiếp cận.

      Vĩnh viễn xa cách...

      Cho dù giờ là người phụ nữ bên cạnh .

      đối xử với luôn dịu dàng chu đáo nhưng luôn có khoảng cách mà thể xóa bỏ được, càng muốn đến gần lại càng xa xôi.

      Chẳng lẽ … chỉ có Liên Kiều mới có thể khiến vui vẻ thực ?

      "Nghĩ gì vậy? Ngủ được sao?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy gì chỉ lẳng lặng nhìn mình, trong lòng khỏi dâng lên nỗi áy náy, thở dài tiếng, bước đến ôm vào lòng.

      Dodo khép mát lại, lẳng lặng hít thở mùi hương của riêng , người đàn ông này, như vậy, có lẽ cả đời này cũng thể quên.

      " quên em sao?" hỏi, giọng nghe qua chỉ như gió thoảng.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước sửng sốt, lại nhớ đến những lời trong vườn hoa.

      "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"

      Dodo dán mặt mình sát vào ngực , hàng mi dài bởi vì tâm tư bất an mà hơi rung động: " có gì, chỉ là tự dưng cảm thấy thế vô thường, người muốn quên người là chuyện dễ dàng nhưng cũng khó khăn, mâu thuẫn lắm phải ?"

      Bất chợt Hoàng Phủ Ngạn Tước nâng cằm lên, nhìn vào mắt ..

      "Suy nghĩ lung tung gì vậy?"

      Trong bóng đêm, môi Dodo câu lên đường cong mê cười nhưng trong ánh mắt đầy vẻ tịch mịch.

      "Ngạn Tước, người … có mùi thơm của hoa nha."

      Câu như vô tình lại như có ý của Dodo khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước chột dạ.

      Trong câu của nghe ra có ý trách móc, cũng có chút tức giận nào nhưng mang theo nỗi buồn nhàn nhạt càng khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút tự trách vì những hành vi lúc nãy của mình.

      Tay Dodo áp lên má , dè dặt vuốt ve những đường nét gương mặt tuấn mê người của mang theo vô hạn quyến luyến.

      " ấy sao? Phải vậy ?"

      hỏi rất nhàng nhưng nghe vậy, thân hình Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cứng đờ.

      "Ngạn Tước …"

      Lòng Dodo như chìm xuống đáy, cái cảm giác này … đau đớn.

      Trốn thoát, số mệnh định sẵn trốn thoát khỏi tay !

      Nhưng đây là kết quả mà đoán được trước, phải vậy sao?

      Chỉ là … trước khi thời khắc đó đến, tuyệt đối thể chùn bước.

      Bởi vì người đàn ông này đến còn thuốc chữa nữa rồi.

      Thấy vẻ đau khổ trong đôi mắt , áy náy lại dâng lên trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, khẽ …

      "Xin lỗi em!"

      Dodo ngồi thẳng dậy, nhìn hỏi : "Câu xin lỗi này của là bởi vì … câu trả lời của là “phải” sao?"

      Dù đau khổ nhưng thể hỏi lần cho .

      Nếu như có thể, Dodo cảm thấy mình chẳng thà ngu ngốc chút.

      Ngón tay Hoàng Phủ Ngạn Tước vuốt má , nhìn đăm đăm, trong bóng đêm, đôi mắt vẫn tinh tường như hai vì sao: " … đúng là ấy."

      Lòng … chợt đau quá!

      Dodo bất giác đưa tay chặn nơi ngực như muốn xoa dịu cơn đau đó, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

      "Xin lỗi em!"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm vào lòng lần nữa, áy náy trong mắt càng nồng đậm: "Em là vợ , yên tâm , ấy có gì đâu!"

      Cũng là lúc nên tỉnh táo lại rồi. người nên , nên để tâm đến phải là Liên Kiều ôm trong lòng kia chứ phải là Liên Kiều hay khóc đó.

      Nhưng hiểu sao … ngay cả cũng thuyết phục được chính mình rằng những lời kia là xuất phát tự đáy lòng chứ.

      Dodo làm sao mà cảm nhận được điều đó, nhưng tình nguyện tin tưởng lời , khóe môi câu lên nụ cười nhàn nhạt, cánh tay nõn nà vòng ôm lấy , giọng mang theo vô hạn khẩn cầu …

      "Ngạn Tước, lòng em được ? Chỉ cần giây phút thôi cũng đủ…"

      Nghe giọng khổ sở của , lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng thêm bất an, nâng mặt lên, nhìn sâu vào mắt

      "Liên Kiều, xin lỗi em. Tối nay khiến em đau lòng nhưng vậy nữa đâu. hết lòng vì em. có chuyện như tối nay nữa đâu!"

      xong chủ động dặt môi mình lên đôi môi run rẩy của .

      Cả người Dodo run rẩy kịch liệt, giọt nước mắt lăn ta rồi lặng lẽ tan còn dấu tích.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 379: Chủ động tấn công (1)


      "Em , em bây giờ chỉ còn thời gian ngày, qua hôm nay rồi còn cơ hội nữa đâu."

      Trong phòng của Liên Kiều, Mặc Di Nhiễm Dung hết tới lại lui, .

      Trời còn rất sớm, khi Liên Kiều vẫn còn chìm trong giấc mộng, mộng về tỉnh cảnh lãng mạn cảm động tối qua Mặc Di Nhiễm Dung và Thượng Quan Tuyền, còn có Hoàng Phủ ba người như hẹn trước cùng lúc xông vào phòng , gọi thức dậy.

      "Chị, chị gì vậy? Cái gì mà “chỉ còn thời gian ngày”? Liên Kiều vừa đưa tay dụi đôi mắt nhập nhèm vừa hỏi.

      Thượng Quan Tuyền ngồi xuống bên cạnh , sốt ruột : "Liên Kiều, chị biết sao, cái Dodo đó, thời hạn cuối ta hạ Giáng chính là nửa đêm nay, cũng tức là , chỉ cần qua nửa đêm nay Ngạn Tước hoàn toàn thuộc về ta."

      Liên Kiều trợn to mắt đứng bật dậy: "Chị, vậy sao?"

      Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu:" Đúng vậy, là ta chính miệng với chị!"

      Liên Kiều sửng sờ lúc rồi mới hỏi lại: "Chị ta chính miệng với chị sao? Sao lại như thế?"

      Tuy hiểu biết nhiều về Giáng Đầu Thuật nhưng biết Giáng Đầu Sư thông thường có khả năng cho người khác biết thời hạn cuối bằng đối với chính mình rất bất lợi."

      "Phải đó chị Nhiễm Dung, Dodo lúc nào cũng có vẻ thù địch đối với chúng ta, sao lại tốt bụng như vậy nhắc nhở chúng ta chứ? Em thấy chừng là ta dối thôi." Hoàng Phủ chau mày .

      Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu: " đâu! ta cần đem thời hạn cuối này đùa với chúng ta."

      Thượng Quan Tuyền suy nghĩ chút rồi hỏi: "Vậy có phải … là ta quá tự tin ? ta nghĩ cho dù đem thời hạn cuối cho chúng ta biết, chúng ta cũng làm gì được ta."

      Liên Kiều nghe vậy gật đầu liên tục: "Đúng đó, đây là cách giải thích duy nhất cho hành động kỳ lạ của ta."

      Mặc Di Nhiễm Dung ngồi xuống sofa, gương mặt vẫn chưa dãn ra nhưng gì.

      "Chị …" Lòng đầy hoang mang, Liên Kiều đến trước mặt , giọng hỏi: "Em biết vì chuyện của em mà khiến mọi người lo lắng, sao đâu, có chuyện gì chị cứ thẳng với em được ? Vì Ngạn Tước, vì chính mình em nhất định chống đỡ đến cùng."

      Thấy cách đanh thép như vậy, Mặc Di Nhiễm Dung mỉm cười vỗ vỗ đôi gò má trắng nõn của , : "Em làm tốt lắm rồi, em . Trải qua chuyện lần này chị mới biết tình cảm của em và ngài Hoàng Phủ rất sâu đậm nha."

      Liên Kiều ngượng ngùng cười: "Chị, chị biết , tuy bây giờ còn chưa biết kết quả nhưng em vẫn cảm thấy rất hạnh phúc."

      "Cảm thấy hạnh phúc?"

      Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy, nhìn bằng ánh mắt khó hiểu: "Chồng em rất nhanh có thể thành chồng của người khác, em nên cảm thấy khổ sở mới đúng chứ."

      " đâu, là hạnh phúc!" Liên Kiều nhìn bằng ánh mắt kiên định…

      "Tuy em trải qua cảm giác khổ sở khi Ngạn Tước nhận ra em, tất cả mọi người trong “Hoàng Phủ” đều nhận ra em, đều xem em là người xa lạ nhưng mà … bên em vẫn còn rất nhiều người quan tâm em, có chị, Tiểu Tuyền còn có nữa, đương nhiên là còn có Lãnh lúc nào cũng luôn quan tâm bảo vệ an toàn của em. Em nghĩ nếu như bởi vì lo lắng cho an nguy của Quý Dương và Thiếu Đường họ chắc chắn cũng đến giúp em. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến em thấy mình là người rất hạnh phúc rồi. Hơn nữa tối qua Ngạn Tước đối với em rất ôn nhu, rất tình cảm nha … cái cảm giác này … ừm … giống như ngày xưa. Em tin ấy nhất định nhận ra em, nhất định em!"

      Lúc này Thượng Quan Tuyền mới mỉm cười : "Đương nhiên rồi, Ngạn Tước nhất là Liên Kiều nhà chúng ta nha. Em cũng tin ông Trời tàn nhẫn như vậy nỡ chia cắt hai người nhau."

      "Đúng vậy đúng vậy. Ánh mắt Ngạn Tước nhìn Liên Kiều giống với nhìn Dodo nha, hơn nữa chúng ta ai cũng cảm giác được Ngạn Tước rất quan tâm Liên Kiều. Em nghĩ chuyện này nhất định có cơ hội chuyển nguy thành an!" Hoàng Phủ cũng như đinh đóng cột.

      "Cám ơn mọi người!" Liên Kiều cảm động đến thành lời, chỉ có thể vòng tay ôm chặt lấy hai , dùng hành động để thể tình cảm của mình.

      Mặc Di Nhiễm Dung thấy nụ cười rạng rỡ của cũng yên tâm, mấy lần mấp máy môi định lại thôi.

      "Chị, chị có phải có điều gì muốn với em ?" Liên Kiều thấy vậy vội hỏi.

      Mặc Di Nhiễm Dung thở dài tiếng: "Em , thực ra … tối hôm qua lúc em và ngài Hoàng Phủ ở trong vườn hoa, Dodo cũng nhìn thấy."

      Liên Kiều, Thượng Quan Tuyền cùng Hoàng Phủ cùng ngây ngốc tại chỗ.

      "Chị, chị ta nhìn thấy Ngạn Tước … ừm … hôn em sao?" Ngoài kinh ngạc còn có nỗi xấu hổ khiến mặt đỏ ửng.

      Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu, trong đáy mắt lên nỗi nghi hoặc.

      Liên Kiều bụm miệng che tiếng kêu kinh ngạc, đôi mắt màu tím mở to nhìn

      "Trời ạ …" Hoàng Phủ cũng ngạc nhiên hỏi lại: "Vậy … vậy ta có làm gì Ngạn Tước hay Liên Kiều ?"

      "Chắc là có đâu. Sáng sớm hôm nay Ngạn Tước đến công ty làm việc rồi, khác gì ngày thường cả còn Liên Kiều phải vẫn yên lành ở đây chuyện với chúng ta sao?" Thượng Quan Tuyền chen vào.

      Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu đồng ý với cách của : "Tối hôm qua ta đúng là có làm gì cả, chừng như ta đoán trước được Ngạn Tước gặp Liên Kiều vậy."

      "Chuyện này … chuyện này sao lại có thể chứ?" Liên Kiều vẫn chưa từ trong nỗi bàng hoàng tỉnh lại.

      "Thực ra … điều nghi vấn của chị chính là … ta thấy chuyện đó nhưng vì sao lại ra tay ngăn cản? Ngay cả bước đến đánh động tiếng cũng có, hơn nữa còn nhắc nhở chị về thời hạn cuối. Chị nghĩ mãi cũng hiểu ý đồ của ta là gì." Mặc Di Nhiễm Dung mày vẫn luôn chau chặt, nghi hoặc lên tiếng.

      "Em cũng nghĩ ra nha. Nhưng mà …" Liên Kiều cắn môi, rũ mắt dám nhìn thẳng mọi người, mặt lộ ra đồng tình và trắc .

      Mặc Di Nhiễm Dung nhìn : "Em muốn gì đây?"

      Liên Kiều trầm mặc lúc rồi mới ngẩng đầu lên nhìn : "Chị ta là chị của em."

      "Vậy sao?"

      Thượng Quan Tuyền nhịn được chen vào: "Liên Kiều, chị đừng với bọn em là chị đồng tình và tha thứ cho ta nha. Chẳng lẽ chị quên ta hại chị khổ sở đến thế nào? Đó là còn chưa nhắc đến lần trước ta hại chị khiến chị mê man, suýt nữa mất luôn cả mạng."

      "Nhưng mà …"

      "Nhưng mà sao?" Hoàng Phủ kéo tay tức tối : "Chắc là chị mềm lòng đến thế chứ? Nếu như trước nửa đêm nay mà Ngạn Tước vẫn còn chưa nhớ được chị kế hoạch của ta thành công, chị tốt nhất là nên lo cho chính mình còn hay hơn."

      Liên Kiều cắn môi, ngập ngừng : "Chị có quên những chuyện chị ấy làm với chị. Chỉ là … chị cảm thấy chị ấy rất đáng thương!"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 380: Chủ động tấn công (2)



      "Chị?" Thượng Quan Tuyền kêu to lên tiếng sau đó bất mãn : "Chị còn dám kêu ta thân thiết người vậy, chị đừng quên ta chưa từng thừa nhận chị là em . Người đáng thương là chị mới đúng, còn ta … chỉ có đáng hận thôi."

      "Chị và chị ta dù sao cũng là chị em ruột thịt, tình máu mủ là chối bỏ được." Liên Kiều thấp giọng .

      Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy, kéo tay , ôn nhu hỏi: "Em , sao em lại nghĩ như vậy?"

      "Chị …" Liên Kiều ngả đầu lên vai , nũng nịu : "Thực ra em và chị ta hai con đường khác nhau, chỉ có điều em may mắn hơn chị ta, được ông nội mang về nuôi lớn. Tuy em có cha mẹ nhưng còn có ông nội, có chị, còn có Ngạn Tước và cả nhà Hoàng Phủ, ai nấy đều thương em, lại còn có Tiểu Tuyền, Tử Tranh và chị Kỳ Hinh làm bạn tốt nhưng chị ấy … vui cũng chỉ người, vui cũng chỉ có mình, có ai cùng chia sẻ vui buồn, có ai tâm , cũng có ai quan tâm giúp đỡ. Như vậy … còn tội nghiệp sao?"

      Mặc Di Nhiễm Dung nhất thời trầm mặc .

      Trong phòng chợt im ắng hẳn , thời gian chừng như cũng dừng lại.

      "Đừng nghĩ nhiều như vậy, em nhất định vượt qua buổi tối nay." Mặc Di Nhiễm Dung qua lúc lâu sau mới lên tiếng: "Chị cần biết em nghĩ thế nào về ta, nhưng ít ra em cũng thể trơ mắt nhìn xem Ngạn Tước hoàn toàn xem ta là em chứ?"

      "Dạ." Liên Kiều gật mạnh đầu sau đó đứng dậy …

      "Bây giờ em đến công ty tìm Ngạn Tước!"

      "Được đó, ý kiến hay. Em ủng hộ chị!" Hoàng Phủ cũng đứng dậy, thấy tươi tỉnh như vậy cũng thầm thở phào hơi, sau đó như nhớ ra điều gì, : "Nhưng bây giờ Lãnh ở “Hoàng Phủ”, làm sao bây giờ?"

      "Lãnh tiên sinh đâu?" Mặc Di Nhiễm Dung hỏi lại.

      "Sáng nay Dục nhận được cú điện thoại kỳ lạ sau đó liền vội vội vàng vàng rời , vừa nãy em gọi điện thoại lại thông, liên lạc được." Thượng Quan Tuyền chau mày .

      Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy, giống như suy nghĩ điều gì, gật đầu: "Chắc có chuyện gì đâu, chị ở lại “Hoàng Phủ” canh chừng Dodo. Em à, em đến thẳng công ty tìm ngài Hoàng Phủ , có thể tranh thủ được giây phút nào ở bên cạnh ngài ấy cứ làm."

      "Yên tâm chị, em nhất định có việc gì." Liên Kiều như đinh đóng cột.

      "Nhưng …" Thượng Quan Tuyền lo lắng : "Còn nhớ lúc chúng ta vừa mới đến “Hoàng Phủ” , cái Dodo đó cùng trở về với Ngạn Tước, chắc là cùng ấy đến công ty rồi. Mọi người thử xem, người trong công ty có phải cũng giống như người nhà Hoàng Phủ nhận ra Liên Kiều ?"

      Mặc Di Nhiễm Dung suy nghĩ chút rồi gật đầu: "Tiểu Tuyền lo lắng như vậy cũng đúng thôi. Dodo con người này làm việc cẩn trọng như vậy, chị tin rằng Liên Kiều muốn gặp được ngài Hoàng Phủ cũng là chuyện dễ dàng. Làm sao bây giờ?"

      Hoàng Phủ chợt lên tiếng, giọng mừng rỡ: "Dễ thôi mà, em dẫn Liên Kiều công ty được rồi! Cho dù người trong công ty nhận ra Liên Kiều nhưng dù sao em đường đường cũng là tiểu thư nhà Hoàng Phủ, bọn họ thể nào nhận ra em!"

      "Haha … " Liên Kiều mừng rỡ che miệng cười.

      "Vậy cứ làm thế !" Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu.

      ***
      Hoàng Phủ vẫn bận rộn như trước, mỗi tầng lầu, mỗi phòng làm việc là bóng dáng bận rộn như con thoi của các nhân viên trong trang phục công sở, gương mặt mỗi người đều là vẻ khẩn trương cùng nghiêm túc.

      Cửa văn phòng Tổng Giám đốc chợt bị bàn tay nhắn đẩy ra, sau đó là gương mặt tươi cười xuất nơi cửa.

      " ?"

      chăm chú xem văn kiện chợt nghe tiếng mở cửa, Hoàng Phủ Ngạn Tước ngẩng đầu lên nhìn sau đó ngạc nhiên hỏi lại: "Sao em lại ở đây?"

      " …" Hoàng Phủ cười rạng rỡ vào văn phòng, sau lưng là Liên Kiều mỉm cười ngọt ngào.

      Sau khi ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn đến bóng dáng nhắn phía sau Hoàng Phủ , cả người chợt cứng đờ.

      " bận đến vậy sao? Mới sáng sớm đến công ty rồi?" Hoàng Phủ tiến đến níu cánh tay , hỏi.

      "Cũng đến nỗi. Sao bỗng dưng lại đến đây? Muốn tìm hai sao? Có chuyện sao?" Hoàng Phủ Ngạn Tước cười, thân thiết hỏi.

      Hoàng Phủ vội trả lời mà xoay người, đẩy Liên Kiều đến trước mặt

      "Đương nhiên là có chuyện tìm rồi. À, em vốn là hẹn trước với Liên Kiều cùng nhau ăn cơm rồi dạo phố nhưng tạm thời em có chút chuyện thể với chị ấy được. giúp em chiếu cố Liên Kiều chút được ?"

      Liên Kiều gì, chỉ đứng yên đó lẳng lặng nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu đồng ý, sau đó : "Được, sắp xếp tài xế đưa ấy về nhà!"

      Hoàng Phủ vừa nghe sốt ruột …

      "Làm ơn hai, bọn em mới vừa ra ngoài thôi mà, chưa kịp làm gì vội đưa ấy trở về vậy chán lắm. Liên Kiều là bạn tốt nhất của em nha, khó có được ngày đẹp trời thế này để dạo phố, Ngạn Tước, là người tốt nhất tốt nhất đời, lại thương em nhất, nếu như bận thay em với Liên Kiều , được ?"

      " với ấy?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước sửng sốt hỏi lại, còn chưa đợi phản ứng kịp Hoàng Phủ đẩy Liên Kiều vào lòng , cười ái muội : "Cứ quyết định như vậy . Phải giúp em chăm sóc Liên Kiều đấy nhé, cám ơn . Em có việc gấp em trước đây!"

      xong liền chạy như bay ra khỏi cửa để cho Hoàng Phủ Ngạn Tước kịp tiếng nào.

      Bầu khí trong văn phòng chợt trở nên cực kỳ ái muội.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm Liên Kiều trong lòng mà Liên Kiều chẳng hề có ý định rời khỏi .

      "Ngạn Tước, lát nữa cùng em ăn trưa, được ?" Thấy gì, chủ động vòng tay ôm lấy , ngẩng mặt lên nhìn , nũng nịu .

      Giọng ngọt ngào như rót mật vào tai của khiến tim Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt mềm như nước, nhìn sâu vào đôi mắt màu tím của , ánh mắt giấu được tia tình ý.

      "Muốn ăn gì?" trầm giọng hỏi.

      "Ừm …" Đôi mắt to tròn của Liên Kiều đảo quanh vòng sau đó cười ngọt ngào: "Tùy thôi. Chỉ cần có bên cạnh, ăn gì cũng được!"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước suy nghĩ chút …

      "Dẫn em ăn món Mã Lai chính tông vậy!"

      Liên Kiều sững sờ nhìn , ngây ngốc hỏi: "Sao biết em thích ăn món Mã Lai?"

      Chưa có ai cho biết là người Mã Lai, chẳng lẽ … nhớ lại rồi sao? Nhưng mà … nhìn giống lắm …

      Quả như nghĩ, Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp giọng cười, trả lời: "Trực giác thôi!"

      "Ừm … dạ!" Liên Kiều giấu được thất vọng.

      "Sao vậy? thích sao?" Ánh mắt sắc bén của Hoàng Phủ Ngạn Tước bỏ qua giây thất thần kia của , giọng hỏi.

      Liên Kiều lắc đầu: "Em thích, em rồi, chỉ cần với , ăn gì cũng được."

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 381: Chopin trở thành ân nhân (1)


      "Ngạn Tước, nhà hàng này mới mở sao? Đây là lần đầu tiên em đến nhà hàng này, sao trước đây em nhìn thấy chứ?"

      "Chắc là mới mở chưa lâu lắm." Hoàng Phủ Ngạn Tước cười : "Sao vậy? Sao nhìn em có vẻ quen thuộc?"

      "Hả? Chỉ là cảm giác thôi." Liên Kiều giải thích cách được tự nhiên.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng truy hỏi thêm, môi ý cười càng đậm: "Ăn thử xem, vợ cũng thích món ăn ở đây."

      Bàn tay cầm thực đơn của Liên Kiều hơi run, lòng lại đau như bị dao cắt, biết, lần này “vợ” trong miệng về chị .

      "Sao vậy?" Hoàng Phủ Ngạn Tước lại nhìn thấy thất thần, khỏi lo lắng hỏi.

      Liên Kiều lắc đầu sau đó ngẩng đầu lên nhìn

      " ấy sao?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm mặc trả lời.

      "Em biết, em, đúng ?" Bàn tay nhắn của Liên Kiều vụt nắm lấy tay , đầy tha thiết cùng chờ mong hỏi.

      mềm mại truyền đến từ tay mình khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút biết làm sao, bất giác chau mày. nhìn gương mặt nhắn hướng về mình, gương mặt này xuất rất nhiều lần trong những giấc mộng của mấy hôn nay, lòng chợt thấy rất khổ sở.

      " rồi, là người đàn ông có gia đình, thể cho em bất kỳ hứa hẹn nào hết."

      "Cái em cần phải là lời hứa hẹn của mà là tình . Ngạn Tước, em để tâm tình trạng gia đình của , em chỉ để tâm … có em hay thôi." Liên Kiều gian nan , cánh môi hồng bị cắn đến sắp bật máu.

      " bé ngốc!" Thấy vẻ khổ sở của , Hoàng Phủ Ngạn Tước càng đau lòng thôi, bàn tay chợt kéo , cả người Liên Kiều bị kéo đến trước mặt

      "Nhìn này, được cắn môi nữa!" Ngón tay đặt lên môi , phủ lên cánh môi nơi dấu răng.

      "Ngạn Tước …" Liên Kiều yếu ớt gọi, cứ để mặc vuốt ve gương mặt mình, tận tưởng từng giây phút ấm áp hiếm có này.

      Tiếng gọi yếu ớt của Liên Kiều như chất xúc tác khiến cho lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước bị hòa tan, nhất là khi nhìn vào gương mặt đầy ủy khuất của , càng đành lòng cự tuyệt, trong lòng bỗng dưng có cảm giác rất kỳ lạ, nếu cự tuyệt , đó chính là tổn thương cho .

      Vì sao chứ? Vì sao luôn mang đến cho cái cảm giác khác thường này? chỉ là mới quen, còn … vốn cho rằng mình rất vợ mình vậy mà … vì sao sau khi gặp , tự chủ luôn làm kiêu ngạo lại hoàn toàn sụp đổ chứ?

      Thầm thở dài tiếng sau đó vẫn là kìm được lòng kéo ngồi vào lòng mình, cánh tay rắn rỏi vòng qua bờ eo nhắn của

      " biết làm sao với em bây giờ đây?"

      Tiếng thở dài của rơi vào tai Liên Kiều mang theo bất lực, lại mang theo vô hạn quyến luyến cùng trìu mến.

      Liên Kiều hạnh phúc vùi đầu vào ngực , tham lam hít thở mùi hương rất riêng của , trong đôi mắt màu tím chợt dâng lên tầng sương mù trông càng xinh đẹp động lòng người …

      "Ngạn Tước, em chỉ xin chỗ rất , rất trong tim , được ?"

      biết mình có bao nhiều phần thắng trong cuộc chiến này, cho dù qua ngày mai còn nhớ là vợ vậy … chỉ xin lưu lại cho vị trí nho trong lòng , vậy cũng đủ lắm rồi.

      Giọng yếu ớt bất lực của như cái gai đâm vào lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, nâng cằm lên, thâm tình đặt lên đôi môi kia nụ hôn.

      Nụ hôn này vừa sâu vừa mãnh liệt.

      Cho đến khi Liên Kiều gần như mất hô hấp mới buông tha cho , nhưng đôi tay vẫn vòng qua người như cũ.

      !

      Liên Kiều ràng cảm nhận được tình ý trong nội tâm nhưng cũng biết nội tâm giãy dụa, biết phải làm sao.

      chìm trong suy tư, tiếng đàn dương cầm du dương chợt vọng vào tai, Liên Kiều chợt ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, hỏi : "Đàn cùng em bài, được ?"

      nhớ những khoảnh khắc đẹp đẽ ở trường đại học Hồng Kông khi dạy học đàn.

      "Đánh đàn?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi sửng sốt, trong đầu lại thấp thoáng hình bóng biết tên ngồi trước đàn.

      Liên Kiều mỉm cười trả lời mà kéo tay đến bên cây dương cầm.

      Thấy hai người đột ngột đến, người đánh đàn chưa biết họ định làm gì thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước ra hiệu cho xuống, nhường vị trí cho hai người.

      " ngờ em còn biết đánh đàn."

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy ngồi trước đàn dáng vẻ rất thành thạo, cảnh tượng này … vừa hay trùng hợp với hình ảnh vừa thấp thoáng trong đầu .

      Sao lại thế nhỉ? Sao mỗi hành động của cũng dễ dàng khơi gợi lại cảm giác kỳ lạ trong lòng .

      Liên Kiều cười , sao lại biết đàn chứ, còn phải là đích thân dạy sao?

      "Ngạn Tước, chắc là “Hoan tưởng” rất quen thuộc đúng ? Khúc nhạc này em học chỉ để đàn cho nghe thôi!"

      Lời của vừa dứt ngón tay trắng nõn lướt phím đàn, màu trắng của bàn tay nổi bật dãy phím đàn đen trắng, nhìn thích mắt.

      nhạc theo từng cử động của ngón tay mà du dương vang lên …

      Ngón tay của Liên Kiều như cánh bướm được tiếp cho sinh mệnh, nhàng bay lượn những phím đàn, những nốt nhạc trầm bổng du dương theo ngón tay mà vang lên khắp từng góc của nhà hàng.

      “Hoan tưởng” này có lẽ là khúc nhạc mà cả đời cũng thể quên bởi vì nó là chiếc cầu nối duyên nối với Ngạn Tước, là khúc nhạc mà đích thân dạy cho , là đưa đến với nhạc.

      Khúc nhạc này … vốn mang lại cảm giác lãng mạn và ấm áp nhưng hôm nay nó lại khiến cho thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng, bởi vì …

      Từng nốt nhạc đẹp đẽ vẫn du dương lan tỏa khắp gian, đoạn đầu của khúc nhạc tiết tấu tương đối mạnh mẽ nhưng có cảm giác bàng bạc mà tràn đầy tình cảm, còn đoạn tiếp theo của khúc nhạc lại mang đến cảm giác tao nhã và chậm rãi, lấp đầy từng khoảng trong nhà hàng.

      Thân hình Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ run lên …

      “Khúc nhạc này … coi như là phần lễ vật, là ông xã tôi từng dạy cho tôi. Hôm nay, tôi đặc biệt muốn dùng khúc nhạc này để tặng cho ông xã tôi … Hoàng Phủ Ngạn Tước!” Bên tai lại văng vẳng tiếng ai , như gần như xa, tựa như trước mặt với nhưng nhìn kỹ lại, kia vẫn nghiêm túc ngồi đánh đàn, tiếng nào.

      Chẳng lẽ lại là ảo giác của ?

      Nhất định là vậy rồi!

      Chính ngay lúc chìm trong suy nghĩ tiếng đàn đột nhiên ngừng lại khiến khỏi lên tiếng hỏi: "Sao lại đàn tiếp?"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 382: Chopin trở thành ân nhân (2)


      "Ngạn Tước, đoạn tiếp theo em thuộc lắm, đàn cùng em được ?" ngưng thần nhìn , trong mắt mang theo chút khẩn cầu.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười ngồi xuống bên cạnh , vốn đặt dãy phím đàn chỉ có hai bàn tay giờ thành bốn bàn tay.

      Khúc nhạc êm dịu như nước chảy lần nữa lại vang lên.

      Nỗi khổ sở trong lòng Liên Kiều lại trào dâng lần nữa. Cảnh tượng của đêm dạ hội đó lại lên trong đầu . Đêm đó … Ngạn Tước cũng ngồi bên cạnh thế này, nhìn sâu vào mắt nhau rồi cùng đưa khúc nhạc thăng hoa.

      Nhưng đêm nay … đêm nay liệu có nhớ chút gì đến những kỷ niệm khó quên đó ?

      Những nốt nhạc quen thuộc khơi dậy tiềm thức của Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngón tay phản xạ vô điều kiện linh hoạt lướt những phím đàn, cảm giác quen thuộc nào đó lại lần nữa nảy sinh trong đầu.

      “Đông …"

      Cả bàn tay tay vô thức ấn mạnh xuống dãy phím đàn tạo nên chuỗi thanh kỳ quặc.

      "Ngạn Tước?" Liên Kiều bị hành động đột ngột của làm cho sợ hết hồn, vội ngừng tay nhìn sang bên cạnh.

      "Liên Kiều!" Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn sâu vào mắt , ánh mắt ngưng trọng.

      Tim Liên Kiều đập liên hồi suýt nữa vọt ra khỏi cổ họng, trong khoảnh khắc, còn cho rằng nhớ lại mọi chuyện.

      "Trước đây chúng ta … từng cùng nhau đánh đàn sao?"

      Cả gương mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước đều nhăn lại, cái cảm giác kỳ lạ cứ luôn quẩn quanh trong đầu làm rất khó chịu. Những hình ảnh, thanh cũ, mới cứ đan xen với nhau trong đầu làm đầu muốn nổ tung.

      Mắt Liên Kiều chợt sáng lên …

      "Ngạn Tước, rốt cuộc cũng nhớ lại rồi phải ?"

      "Nhớ lại?" Hoàng Phủ Ngạn Tước bị câu hỏi của làm cho hồ đồ.

      Liên Kiều vừa định đem toàn bộ việc cho biết trong đầu đột nhiên vọng lại lời dặn dò của Mặc Di Nhiễm Dung …

      “Em , em nhất định phải nhớ kỹ, giờ ngài Hoàng Phủ trúng Giáng Đầu Thuật chứ phải là mất trí nhớ cho nên em thể cố tình đem cho ngài ấy biết bằng chỉ có tác dụng ngược lại mà thôi. Lúc đó chỉ làm cho trí nhớ của ngài ấy thêm hỗn loạn, sức phán đoán cũng theo đó mà mất , lý trí cũng tiêu tán!"

      Nhớ đến đây, lời muốn ra liền bị cường ngạnh ép xuống.

      "Em sao vậy? Chắc là có lời muốn phải ?" Hoàng Phủ Ngạn Tước nhạy cảm nhận ra phản ứng khác lạ của .

      " có. Chỉ là … chỉ là em biết từ học đàn …" Lời đâu vào đâu của vốn phải là đáp án mà Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn nghe. càng nghi ngờ, hỏi lại: "Lời em vừa nãy là có ý gì? từng quên chuyện gì sao?" hỏi tràng.

      "Nào có, em đâu có như vậy. Chắc là nghe lầm thôi." Liên Kiều hoảng loạn giải thích, sau đó đứng dậy, tìm cách đánh trống lảng: "Em đói quá, mình trở lại bàn ."

      Nhìn theo bóng hoảng hốt rời , mày Hoàng Phủ Ngạn Tước càng chau chặt lại, trong mắt, vẻ điềm tĩnh vốn có pha thêm tia nghi hoặc cùng khó hiểu.

      ***
      " biết nắm lấy cơ hội nha!" khí của buổi chiều oi bức nhưng lại u dường như là sắp đổ mưa.

      Giọng lạnh lùng pha chút giễu cợt của Dodo vang lên sau lưng Liên Kiều khiến hoảng hốt quay đầu lại nhìn sau đó ý thức nhìn vòng xung quanh.

      "Yên tâm , tôi làm gì đâu."

      Dodo chậm rãi thốt lên: "Nếu như lúc nãy tôi muốn hãm hại cho dù Mặc Di Nhiễm Dung có ở đây cũng có cách nào ngăn cản đâu."

      "Chị làm gì chị ấy? Còn Tiểu Tuyền nữa …" Liên Kiều chợt có chút sợ hãi, tuy người đứng trước mặt là chị ruột của mình.

      Dodo cười lạnh tiếng: " ta làm gì được tôi, tôi đương nhiên cũng cần để ý đến ta. Có trách trách chính , ngoan ngoãn ở lại trong “Hoàng Phủ” lại chạy đến đây."

      Nơi đây vườn hoa, lúc vừa cùng Ngạn Tước chia tay nhau, về công ty còn đến đây bởi vì trong lòng trăm mối tơ vò nên muốn đến đây yên tĩnh chút. ngờ lại gặp được Dodo.

      Liên Kiều cũng lạnh lùng nhìn

      "Tôi biết chị muốn làm gì, qua nếu qua được đêm nay kể như là chị thành công, cho nên chị nhất định ngăn cản tôi, để em tiếp xúc với Ngạn Tước, đúng ?"

      cơn gió thổi qua, Dodo đưa tay chỉnh lại mái tóc bị gió thổi bay tán loạn, nhàn nhạt : " còn chưa tiếp xúc đủ sao? Riêng hôm nay thôi, phải thành công cùng Ngạn Tước ăn cơm trưa rồi sao?"

      "Chị đều biết cả sao?" Đáy mắt Liên Kiều xẹt qua tia kinh ngạc.

      "Mấy chuyện cỏn con này sao lại qua mặt được tôi chứ?"

      Dodo ngồi xuống băng băng ghế gỗ, ngẩng đầu lên nhìn Liên Kiều, ngoài ý muốn lại thốt lên câu quan tâm: " đứng vậy nãy giờ thấy mỏi sao? Ngồi !"

      Liên Kiều sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, chậm rãi ngồi xuống đầu kia của băng ghế.

      Dodo gì, chỉ nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ.

      Cho đến khi … Liên Kiều cảm thấy toàn thân đều được tự nhiên mới nhịn nổi, hỏi: "Chị nhìn cái gì?"

      Dodo khoanh hai tay trước ngực vẻ nhàn nhã nhưng ánh mắt nhìn vẫn lạnh như băng : "Tôi nhìn xen … rốt cuộc có mỵ lực gì khiến cho Ngạn Tước đối với mê muội như vậy!"

      "Bởi vì tôi ấy!" Liên Kiều chút giấu giếm ngay.

      "Nực cười. Tôi cũng Ngạn Tước!" Dodo cười khẩy tiếng. (Min : muốn đâm chết con này)

      Liên Kiều hít sâu hơi khí như muốn tự trấn tĩnh mình: "Tình của chị quá ích kỷ. đúng hơn, chị phải ấy mà là chính bản thân mình mà thôi."

      Dodo giận mà cười: " như vậy, rất hiểu tình sao? bao nhiêu tuổi chứ?"

      "Tình cùng tuổi tác vốn chẳng có liên quan gì nhau!"

      Liên Kiều cực lực giải thích: "Tôi Ngạn Tước, cho nên nếu như có ngày ấy tôi nữa tôi cũng buông tay bám riết theo. Nhưng chị khác, chị vì trả thù, vì ích kỷ của mình mà từ bất kỳ thủ đoạn nào muốn ấy lưu lại bên cạnh chị. Đây là tình sao? Nếu như chị ấy, chị nên gạt ấy, nên dùng thủ đoạn với ấy, càng nên làm tổn thương ấy!"

      "Lời lẽ đanh thép!" Dodo vỗ tay tiếng sau đó đứng dậy, môi câu lên nụ cười lạnh lùng: " nghĩ rằng chỉ bằng mấy lý lẽ ngây thơ này mà có thể vãn hồi tất cả sao?"

      "Tôi tin!" Tuy trong lòng Liên Kiều vẫn còn chưa biết tính sao nhưng lời lẽ vẫn hùng hồn.

      Dodo khịt mũi cười tiếng: "Vậy được, qua đêm nay tôi muốn tận mắt nhìn thấy khóc!"

      "Chị …"

      Liên Kiều nắm chặt tay, nhịn được : "Chị là chị của tôi, vì sao lại hận tôi như thế?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :