1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 368: Bữa sáng sóng gió (2)



      "A? … Được …"

      Liên Kiều vừa nghe hiểu ý , trong lòng mừng rỡ thôi bởi vì chỗ ngồi của Lãnh Thiên Dục vừa hay là ở bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước. Nhưng vui mừng của được lâu …

      Vừa định nhấc chân

      " được!" Dodo đứng vụt dậy, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác nhưng mặt vẫn lộ vẻ tươi cười: "Lãnh tiên sinh, nơi đây là “Hoàng Phủ”, “Hoàng Phủ” đương nhiên là có quy tắc của “Hoàng Phủ”, lúc ăn cơm cũng vậy. Ai ngồi ở vị trí nào đều được sắp đặt thỏa đáng. Tôi nghĩ về điểm này … Lãnh tiên sinh phải hiểu mới đúng."

      "Liên Kiều, được như vậy!" Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng quát khẽ, tia vui lộ ra gương mặt tuấn của .

      "Ngạn Tước, em đâu có sai. “Hoàng Phủ” có quy tắc của “Hoàng Phủ” mà!" Dodo nghĩ đến Hoàng Phủ Ngạn Tước lại vậy, sắc mặt có chút khó coi.

      "Tiểu thư Liên Kiều!"

      Lãnh Thiên Dục lạnh nhạt lên tiếng: "Thực ngại quá, Lãnh gia chúng ta có nhân khẩu đông đúc như Hoàng Phủ, đương nhiên cần phải sắp đặt hoặc nghiên cứu cái gì gọi là quy tắc bàn ăn cả. Hôm nay muốn quy tắc với tôi, nghĩ xem có đủ tư cách ?"

      Câu hỏi của vang lên khiến khí trong bữa ăn chợt lạnh xuống.

      " …" Dodo tức giận nắm chặt bàn tay.

      "Được rồi Liên Kiều, Thiên Dục, cần cái gì quy tắc quy tắc, đều là người nhà cả mà, mau ngồi xuống ăn sáng !" Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy bầu khí trở nên ngượng ngập liền chủ động cầm lấy dao nĩa, lên tiếng phá vỡ ngượng ngập đó.

      Lãnh Thiên Dục có biểu tình gì khác, bước về phía Liên Kiều, nháy mắt với như ra hiệu.

      Vẻ mặt rạng rỡ Liên Kiều bước nhanh đến vị trí cạnh bên Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi xuống, lè lưỡi làm mặt xấu với Dodo.

      Thu hết tất cả vào mắt, lửa giận trong mắt Dodo khỏi bừng bừng cháy.

      Mặc Di Nhiễm Dung bình tĩnh nhìn mọi chuyện phát sinh nhưng gì, cũng cầm lấy dao nĩa nhưng liền đó thấy trước mặt mình xuất thêm ly nước lọc, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Thương ngồi ở phía đối diện, cười rạng rỡ nhìn .

      "Em thích uống nước trái cây, giúp em chuẩn bị nước lọc!" ôn nhu .

      Mặc Di Nhiễm Dung mỉm cười: "Cám ơn !"

      Nụ cười môi Hoàng Phủ Ngạn Thương càng rộng, bắt đầu bữa sáng của mình.

      Bầu khí trong lúc ăn rất tốt, ngoại trừ Dodo, ai nấy đều cười cười, nhất là Triển Sơ Dung. Bà vui cũng dễ hiểu thôi bởi vì bàn ăn chỉ có đoàn người của Lãnh Thiên Dục mà quan trọng hơn là Ngạn Thương cũng trở về rồi, hơn nữa còn vui vẻ cùng cả nhà ăn cơm. Xem ra ngày cả nhà đoàn viên mà bà chờ mong lâu sắp đến rồi.

      "Mọi người nghe đây …" Bà lên tiếng, nhìn về phía mọi người, thấy mọi người cũng hướng ánh mắt về phía mình.

      "Thiên Dục, nếu như con dẫn Tiểu Tuyền đến đây vậy đừng vội trở về, đừng như những lần trước vội vội vàng vàng. Lần này ở lại đây thêm vài ngày cho khuây khỏa, dù sao công việc làm mãi cũng hết. Còn Ngạn Tước, con cũng vậy nha, mấy ngày này được trở về căn biệt thự kia nữa, phải ở nhà. Các con nghe chưa?"

      "Dì à con …"

      "Yên tâm bác , Ngạn Thương ấy đâu!" Mặc Di Nhiễm Dung lúc này mới lên tiếng, nhàng ngắt lời Hoàng Phủ Ngạn Thương.

      "Nhiễm Dung …" Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương đầy vẻ khó hiểu nhìn .

      "Ngạn Thương, có nghe thấy ? Nhiễm Dung như vậy rồi còn lại càng thể . Nghe chưa? Nhiễm Dung cũng được !" Triển Sơ Dung cường ngạnh .

      "Bác trai bác yên tâm, mấy ngày này Ngạn Thương ở nhà cùng các bác!" Mặc Di Nhiễm Dung ôn nhu .

      "Được!" Triển Sơ Dung lúc này mới hài lòng cười: "Thiên Dục sao?"

      "Bác , bác yên tâm, lần này con ở thêm mấy ngày." Lãnh Thiên Dục mỉm cười, nụ cười như xóa nét lạnh lùng gương mặt .

      Triển Sơ Dung và Hoàng Phủ Ngự Phong nghe vậy rất vừa lòng.

      "Mẹ, ừmm … bác bác trai, con cũng muốn ở lại “Hoàng Phủ” thêm mấy ngày, có được ?" Liên Kiều lo lắng lên tiếng, khó nhận ra ánh mắt thù địch nãy giờ Dodo dành cho mình.

      "Đương nhiên là được rồi, hoanh nghênh, hoan nghênh!" Triển Sơ Dung vừa cười vừa , rồi như chợt nhớ đến con dâu mình, cũng dường như nhận ra vui mặt bà ngượng ngùng cười: "Liên Kiều, chắc con có ý kiến gì chứ!"

      Hình như con dâu của bà thích kia, nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, hiểu Ngạn Tước thế nào nữa, vừa nhìn thấy kia lại thể quan tâm như vậy.

      Làm vợ đương nhiên muốn nhìn thấy chồng mình đối xử tốt với người phụ nữ khác rồi.

      "Em cứ ở lại đây. Em là bạn tốt của cứ coi như đây là nhà của mình, đừng câu nệ gì." Dodo vừa định lên tiếng Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng trước.

      Dodo hung hăng cắn chặt môi, tức giận nhìn .

      " sao?" Liên Kiều cũng nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

      " bé, đương nhiên là rồi. Cứ yên tâm ở lại!" Hoàng Phủ Ngạn Tước chút cố kỵ phản ứng của Dodo, cũng quan tâm ánh mắt sắc bén của ngừng nhìn về phía mình, nhìn Liên Kiều, môi khẽ câu lên nụ cười.

      "Ngạn Tước, cám ơn !"

      Liên Kiều chợt như nhìn thấy lại ánh mắt sủng nịch ngày nào vẫn nhìn , suýt nữa chết chìm trong đôi mắt đó. kích động níu lấy cánh tay mừng rỡ .

      " làm gì vậy?" Dodo nhịn nổi nữa đột ngột đứng dậy quát lên tiếng.

      Liên Kiều bị dọa đến giật mình, lại càng dựa sát vào người Hoàng Phủ Ngạn Tước, cố ý ngẩng đầu lên nhìn , hàng mi chớp …

      " ấy hung dữ nha, em sợ lắm!"

      " …" Dodo biết Liên Kiều cố ý, từ lúc xuống ăn sáng đến giờ, bé này luôn tuyên chiến với mình.

      "Em làm ấy sợ rồi!" Hoàng Phủ Ngạn Tước giọng với Dodo, tiếng tuy lớn nhưng mang theo uy nghiêm và cảnh cáo.

      Sau đó vỗ vỗ lưng dựa vào mình như trấn an, rất ràng “chiêu” này của Liên Kiều hữu dụng, vẻ yếu ớt đáng thương của khơi dậy bản năng che chở của đàn ông đối với phụ nữ trong Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      "Ngạn Tước, sao lại …"

      " ấy chỉ là nhóc, sao em cũng hành xử trẻ con như thế? Ăn cơm !"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời Dodo sau đó đẩy Liên Kiều ra: "Em cũng mau ăn cơm . có chuyện gì đâu."

      "Dạ!" Liên Kiều mừng rỡ gật đầu, cái cảm giác vui mừng từ sâu trong nội tâm này khiến như trở lại những ngày trước, những ngày mà được chở che chăm sóc.

      Dodo nghe cách chuyện này của Hoàng Phủ Ngạn Tước liền biết quyết định thể thay đổi, hậm hực ngồi xuống. ta quét mắt nhìn, lại đụng phải đôi mắt màu tím mang đầy ý cười của Mặc Di Nhiễm Dung.

      Đáng chết! ta để đám người này toại nguyện đâu!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 369: Bữa sáng sóng gió (3)



      Ánh mắt Dodo nhìn thẳng vào mắt Mặc Di Nhiễm Dung, ý đối địch rất ràng mà Mặc Di Nhiễm Dung vẫn điềm nhiên như . khép mi lại như nhìn thấy những gì vừa diễn ra, nhàn nhã ăn bữa sáng của mình.

      Ở bên này Liên Kiều lòng như nở hoa bởi vì vừa ra trận giành được thắng lợi rồi! Ngạn Tước ngồi bên cạnh , gần đến mức có thể ngửi được mùi hương quen thuộc người

      muốn yên ổn nằm trong lòng nha!

      vừa mơ màng suy nghĩ vừa vụng về nhấc dao nĩa lên. Cũng còn cách nào, ai bảo hôm nay lại xui xẻo như vậy chứ, mới sáng sớm làm tay bị trặc.

      Bây giờ tốt rồi, tay cầm dao căn bản là thể dùng sức, bảo ăn thế nào đây?

      "Tay của em sao vậy?"

      Ngồi ở bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng hỏi? Giọng của tuy nhưng cũng đủ khiến cho mọi người đều nhìn về phía

      sớm phát cách bé này sử dụng dao nĩa rất lạ. Lúc vừa bắt đầu còn tưởng rằng biết sử dụng dao nĩa nhưng tỉ mỉ quan sát lúc phát cổ tay của dường như được lưu loát lắm, hình như là có chuyện, nghĩ vậy kìm được chau mày hỏi.

      Giọng trầm thấp mê người của vang lên bên tai khiến Liên Kiều nhất thời sửng sốt, mở miệng định Thượng Quan Tuyền chen vào trước …

      "Đúng, Ngạn Tước, cổ tay của Liên Kiều bị thương rồi, nếu như ngồi bên cạnh ấy vậy giúp em chăm sóc cho Liên Kiều chút. Cám ơn !"

      Thượng Quan Tuyền cố tình nhấn mạnh hai chữ “Liên Kiều”.

      "Bị thương?" Mày Hoàng Phủ Ngạn Tước chau càng chặt, ánh mắt giấu được quan tâm: "Cổ tay thế nào lại bị thương vậy chứ?"

      Có thể vì tên là Liên Kiều nên mình mới bất tri bất giác mà quan tâm nhiều như vậy, tự ám thị mình.

      "Ừmm, chuyện này … chuyện này …" Liên Kiều ấp a ấp úng, gương mặt xinh đẹp chợt nổi lên tầng hồng, ngượng ngùng : "Em cẩn thận té từ giường xuống nên cổ tay mới bị trặc."

      Phùuu…

      Ngồi ở đối diện nãy giờ vẫn lẳng lặng ăn bữa sáng, Hoàng Phủ Ngưng nghe được như vậy nhịn được bật cười tiếng còn Hoàng Phủ trước tiên trố mắt như tin được rồi sau đó cũng đưa tay bụm miệng che tiếng cười.

      Triển Sơ Dung hung hăng trừng hai con : "Con lúc ăn cơm cứ cười trộm như thế còn ra thể thống gì? Nhất là Tiểu Ngưng đó!"

      "Mẹ à, con đâu có cười nhạo ấy đâu. Chỉ là cảm thấy quá khó tin thôi mà. Sao lại có người ngủ đến mức lăn xuống giường chứ?" Hoàng Phủ Ngưng trước giờ luôn thẳng hề che dấu suy nghĩ của mình.

      Liên Kiều chu môi, nhìn Hoàng Phủ Ngưng : "Tiểu Ngưng, người ta chỉ là lúc cẩn thận nên mới té xuống giường thôi mà."

      Nhất thời Liên Kiều quên mất Hoàng Phủ Ngưng cũng chịu ảnh hưởng của Giáng Đầu Thuật như tất cả những người khác trong nhà Hoàng Phủ, lời và khẩu khí lại giống hệt như trước.

      Điều này làm cho Hoàng Phủ Ngưng sửng sốt hồi, “Tiểu Ngưng” cách xưng hô thân thiết và quen thuộc này khiến cho lòng sinh ra cảm giác rất lạ.

      Ánh mắt sắc bén của Dodo bỏ qua bất kỳ tình tiết nào phát sinh bàn ăn, tuy ta vẫn luôn chậm rãi dùng bữa nhưng có thể nhận ra, tâm trí ta hoàn toàn đặt vào món ăn nhất là khi ta nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, thấy ánh mắt quan tâm của dành cho Liên Kiều, bàn tay cầm nĩa bất giác nắm chặt lại.

      Dodo nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước chăm chú, ánh mắt chợt thay đổi, trở nên độc ác nhưng giây sau chỉ thấy ta chau mày, trong đáy mắt lên tia kinh sợ sau đó như chợt hiểu ra, ánh mắt ta lần nữa xoáy về phía Mặc Di Nhiễm Dung.

      Đáng giận!

      Mặc Di Nhiễm Dung gương mặt tươi cười nhìn thẳng vào ánh mắt căm giận của ta, trong đôi mắt màu tím trong veo lên tia cảnh cáo.

      căm tức trong ánh mắt Dodo vẫn giảm, hừ, này, lại dám ra tay phá hoại Giáng Đầu Thuật của mình lần nữa!

      Những người bàn ăn hoàn toàn hay biết bữa ăn sáng đơn giản lại trở thành đấu trường của hai Giáng Đầu Sư…

      Liên Kiều thầm thở dài tiếng, cũng biết vừa nãy chị mình làm gì giúp mình nhưng biết, Mặc Di Nhiễm Dung bảo vệ .

      Mải mê suy nghĩ, Liên Kiều chợt thấy chiếc dĩa đựng thức ăn của mình thay đổi vị trí. Chính là lúc phân vân biết dùng dao nĩa như thế nào để xử lý đĩa thức ăn chiếc dĩa bị bàn tay to lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước đoạt lấy. Trong sửng sốt của , Hoàng Phủ Ngạn Tước thuần thục giúp cắt thức ăn trong đĩa ra thành từng miếng , vừa vặn để có thể dùng nĩa ăn được cách dễ dàng.

      "Ngạn Tước …" Dodo thấy vậy nhất thời sửng sốt, đáy mắt lên tia cảnh giác.

      Còn tất cả những người còn lại trong nhà Hoàng Phủ thấy vậy cũng nghi hoặc hiểu, ai cũng biết với cá tính của Hoàng Phủ Ngạn Tước, tuy luôn lịch tao nhã với phụ nữ nhưng trước mặt vợ mình mà chủ động ân cần với khác là chuyện hoàn toàn có khả năng.

      "Ngạn Tước!" Liên Kiều sững sờ nhìn bên sườn mặt của , nhìn vẻ nghiêm túc của khi cắt thức ăn cho mà lòng cảm động thôi.

      Chiếc đĩa lại được đẩy đến trước mặt Liên Kiều lầ nnữa, nhưng lần này … thức ăn trong đĩa được cắt cẩn thần, chỉ cần dùng nĩa là có thể thưởng thức.

      "Ăn , trước giờ chưa từng thấy bé nào ngốc như em. Chị Phúc …" Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cao giọng gọi, trong đáy mắt lên tia sủng nịch, dặn dò chị Phúc: "Xong bữa sáng nhớ gọi bác sĩ Trần đến đây!"

      Chị Phúc tuy cảm thấy ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép đáp lời: "Dạ, đại thiếu gia!"

      Lạ , đại thiếu gia sao lại đối xử tốt với kia thế nhỉ?

      "Ngạn Tước, cần đâu, vừa nãy Tiểu Tuyền em chỉ …"

      Liên Kiều vừa định lên tiếng cự tuyệt thấy chau mày làm sợ hết hồn ngậm chặt miệng dám lên tiếng, trong lòng thầm oán, Ngạn Tước này là, bây giờ nhận ra mình là ai vậy mà còn bá đạo đến vậy!

      chẳng khác lúc trước tí nào!!!

      Nhưng mà … lúc này trong lòng Liên Kiều ngọt như ăn kẹo, trước đây bá đạo của luôn khiến muốn làm gì đó để phản kháng lại, hơn nữa hết lần này đến lần khác làm ngược lại ý . Nhưng hôm nay chẳng thà bá đạo thêm chút nữa, như vậy mới chứng tỏ vẫn còn quan tâm .

      "Ngạn Tước, cổ tay của Liên tiểu thư này chắc là có gì đáng ngại đâu. Chỉ là bị trặc thôi mà, lát nữa bảo chị Phúc lấy rượu thuốc giúp ấy xoa chút là khỏi, gọi bác sĩ Từ đến có vẻ quá khoa trương ." Dodo bất mãn lên tiếng, ta hết nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước lại nhìn Liên Kiều.

      "Bị trặc gân có thể cũng có thể nặng, nhưng ấy là , để bác sĩ xem qua yên tâm hơn, cần phải lo lắng nữa!" Hoàng Phủ Ngạn Tước bình thản trả lời Dodo nhưng giọng điệu kiên định, hoàn toàn để ta có thể cự tuyệt.

      Dodo cố nhịn xuống cơn tức trong lồng ngực. “ cần phải lo lắng nữa”??? Ý của có phải là … giờ lo lắng ?

      bé đáng chết này, lại dám dùng cách này để thu hút chú ý của Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      "Đúng đó đúng đó, phải để bác sĩ xem mới yên tâm, Liên Kiều yếu đuối như vậy, nếu như để bác sĩ xem chừng ngày mai cả cánh tay đều sưng lên càng tệ hơn!" Thượng Quan Tuyền thấy vậy liền xen vào.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 370: Cuộc chiến giữa chính và tà (1)


      Xem tình hình này, đúng là “là phúc phải họa, là họa tránh được”, ngờ Liên Kiều xui xẻo làm cho tay mình bị trặc lại thu hút quan tâm của Hoàng Phủ Ngạn Tước. Đây đúng là “mèo mù vớ phải cá rán”, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.

      "Tiểu Tuyền, chị nào có yếu ớt như vậy?" Liên Kiều đỏ mặt lên tiếng kháng nghị.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm mặc nhìn sau đó nhàng : "Nghe lời !"

      "Dạ!" Liên Kiều ngoan ngoãn đáp lời, dám nhiều nữa mà lẳng lặng cúi xuống dùng bữa sáng của mình.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy, bờ môi đẹp như điêu khắc mới khẽ khàng câu lên đường cong, gương mặt đỏ hồng kiều của rơi vào tầm mắt của , khiến lòng dậy lên cảm giác ngọt ngào mà chính cũng hiểu vì sao.

      ***
      Sau bữa điểm tâm Liên Kiều được mời tới phòng y tế, bác sĩ Trần cũng được chị Phúc mời đến.

      Sắc mặt Mặc Di Nhiễm Dung có chút khó coi, sau khi ăn xong bữa sáng, gương mặt vốn thanh thuần tươi mát lại biến thành trắng bệch.

      "Nhiễm Dung, em nhìn như rất mệt phải? Tối qua ngủ ngon sao?" Hoàng Phủ Ngạn Thương đến trước mặt , quan tâm hỏi.

      "Ngạn Thương, em sao đâu." Mặc Di Nhiễm Dung nở nụ cười, ánh mắt long lanh như tắm trong ánh mặt trời mùa xuân.

      "Nhưng mà …"

      "Ngạn Thương, em muốn chuyện riêng với chị Nhiễm Dung chút, ngại chứ?" Thượng Quan Tuyền đến bên , giọng ngắt lời Hoàng Phủ Ngạn Thương.

      "Ừm, đương nhiên là rồi!"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng tiện hỏi nhiều, cười với Mặc Di Nhiễm Dung: "Nếu thân thể thoải mái phải nghỉ ngơi nhiều vào, biết ?"

      Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu , nhìn theo bóng Hoàng Phủ Ngạn Thương rời .

      " ấy rất quan tâm chị." Thượng Quan Tuyền cũng nhìn theo bóng lưng của Hoàng Phủ Ngạn Thương, giọng .

      "Cám ơn em!"

      Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền mỉm cười: "Thấy chị như thế này chắc là cũng thể với Ngạn Thương chuyện gì, em chỉ muốn thấy chị mình đảm đương mọi chuyện của Liên Kiều mà thôi!"

      "Em tuổi còn như vậy mà biết suy nghĩ dùm người khác, hiếm có." Mặc Di Nhiễm Dung mệt mỏi dựa người vào tường, nhìn như chẳng còn chút sức lực nào.

      "Lúc trước em phải vậy, là Dục làm cho em thay đổi." Nhắc đến Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền mỉm cười ngọt ngào.

      Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Thượng Quan Tuyền, khỏi thầm khen nét đẹp của nhưng đồng thời trong đầu chợt lên hình bóng của người đàn ông.

      "Tiểu Tuyền …" muốn lại thôi.

      "Sao vậy chị Nhiễm Dung?" Thượng Quan Tuyền nhạy cảm phát ra ánh mắt có chút tự nhiên.

      Mặc Di Nhiễm Dung ngượng ngùng hỏi: "Vì sao em chọn Niếp tiên sinh?"

      Đây là câu hỏi mà luôn giữ trong lòng. Niếp Ngân người đàn ông này luôn ở vị trí cao, chạm tới được nhưng nghĩ thế nào cũng nghĩ ra, ràng là luôn ở bên cạnh Thượng Quan Tuyền, vì sao hai người lại có kết quả chứ?

      Thượng Quan Tuyền nghe hỏi, ánh mắt trong veo chợt xẹt qua tia khổ sở.

      Mặc Di Nhiễm Dung thấy vậy, trong lòng hồi hộp yên.

      "Khi em nhìn thấy chủ nhân lần đầu tiên em thích ấy. Lúc đó em mới chín tuổi thôi." Thượng Quan Tuyền , giọng như gió vờn qua kẽ lá.

      "Chín tuổi?" Mặc Di Nhiễm Dung kinh ngạc hỏi lại.

      "Rất khó tưởng tượng đúng ?" Thượng Quan Tuyền hơi mỉm cười: "Vừa nhìn thấy chủ nhân em nghĩ, đời này sao lại có người đàn ông ưu tú đến vậy, ấy giống như nhân vật chính bước ra từ trong truyện cổ tích, khiến cho em mơ hồ huyễn hoặc. Cũng chính vì như vậy, lúc chịu huấn luyện đặc biệt, cho dù chịu bao nhiêu khổ sở em cũng cảm thấy rất vui vẻ. Bởi vì có ấy, từ lúc em bước vào tổ chức chưa bao giờ thấy khổ."

      "Vậy sau đó sao lại …" Mặc Di Nhiễm Dung càng nghe càng hiểu, loại tình cảm này thử hỏi mấy người có được, sao lại tiếp tục chứ?

      Thượng Quan Tuyền mơ màng nhìn về xa xa, nơi Lãnh Thiên Dục ngồi chuyện với Hoàng Phủ Ngạn Tước, ánh mắt lộ ra tình ý nồng đậm …

      "Cho đến khi em gặp được Dục, là ấy khiến em hiểu , tình cảm mà em dành cho chủ nhân từ đến lớn phải là tình , mà cũng chỉ có ấy mới có thể khiến em hiểu nó là gì."

      "Chẳng lẽ … em thích Niếp tiên sinh sao?" Mặc Di Nhiễm Dung thử dò xét.

      ", em thích chủ nhân, từ đó đến giờ em vẫn luôn thích. Chỉ có điều … thích phải là ." Thượng Quan Tuyền giọng : "Tình cảm mà em dành cho chủ nhân rất đặc biệt, vừa giống như dành cho cha mẹ, lại giống như dành cho ruột, là loại ỷ lại và dựa dẫm. Em từ được chủ nhân nhận nuôi, đối với chủ nhân mà , em giống như món đồ thuộc về ấy lâu lắm nên nỡ tặng cho người khác vậy. Chỉ là như vậy thôi. Có lẽ … ông trời sớm sắp đặt ai với ai, là sắp đặt ai thay đổi được."

      Mặc Di Nhiễm Dung nghe đến ngây người, hiểu loại tình cảm này cho lắm, nên là, trong thế giới tình cảm của , căn bản là chưa từng nghĩ qua có loại tình cảm phức tạp đến thế.

      là ông trời sắp đặt sao?

      "Chị Nhiễm Dung, chị sao chứ?" Thấy ngơ ngẩn gì, Thượng Quan Tuyền quan tâm hỏi.

      "Ừmm, sao!"

      Mặc Di Nhiễm Dung lúc này mới trong cơn suy tư tỉnh lại, rầu rĩ : "Chị chỉ nghĩ … em khiến người ta hâm mộ, có Lãnh tiên sinh cùng Niếp tiên sinh hai người đàn ông xuất sắc như vậy thương em!"

      "Chị cũng làm cho người ta hâm mộ vậy. Chị biết sao? Ngạn Thương rất được các thầm mến nha, nhưng ấy trong ba thước nước chỉ chọn uống giọt, chính là chị đó!" Thượng Quan Tuyền tinh nghịch .

      "Đừng có đùa với chị mà. Chị và Ngạn Thương chỉ là bạn bè bình thường thôi." Mặc Di Nhiễm Dung nghe trong lời của có ý khác, gương mặt xinh đẹp chợt nổi lên mảnh hồng.

      "Bạn bè?"

      Thượng Quan Tuyền mỉm cười: "Chị Nhiễm Dung, nha, tuy em và Ngạn Thương biết nhau chưa lâu lắm nhưng … trước giờ em chưa từng thấy ấy quan tâm nào giống như chị vậy. ấy rất để tâm đến chị."

      Mặc Di Nhiễm Dung hơi khép mi, làm sao cảm nhận được tâm ý của Ngạn Thương chứ, chỉ có điều ... vẫn còn nhớ kết quả bói bài Tarot hôm ấy, theo đó vốn phải là người mà ông trời sắp đặt cho .

      "Chị Nhiễm Dung?" Thượng Quan Tuyền cảm thấy có tâm , ngay cả ánh mắt cũng trở nên phiêu diêu vô định.

      Mặc Di Nhiễm Dung theo tiếng gọi của Thượng Quan Tuyền mà hoàn hồn lại, mỉm cười nhưng liền sau đó, cả người chợt run lên…

      "Chị Nhiễm Dung, chị sao vậy?" Thượng Quan Tuyền thấy Mặc Di Nhiễm Dung như vậy hoảng sợ kêu lên tiếng, vội chạy đến đỡ lấy .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 371: Cuộc chiến giữa chính và tà (2)


      "Chị sao!" Mặc Di Nhiễm Dung miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

      "Sắc mặt chị kém lắm, cũng vừa hay có bác sĩ ở đây, em dìu chị vào gặp bác sĩ nhé!" Thượng Quan Tuyền vừa đỡ đứng thẳng vừa .

      " cần đâu bởi vì … thuốc men đối với chị mà có tác dụng." Mặc Di Nhiễm Dung biết nên giải thích với thế nào.

      "Nhưng mà …"

      "Chị sao …"

      Lời của Mặc Di Nhiễm Dung chưa dứt giọng hiểm của Dodo phía sau lưng vang lên.

      "Có sao hay trong lòng nhất mà!"

      Thượng Quan Tuyền và Mặc Di Nhiễm Dung cùng lúc quay lại nhìn.

      Dodo đến trước mặt hai người, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Mặc Didu, ta cố tình làm ra vẻ thương tiếc : "Nhìn như vậy tôi thấy đau lòng."

      " muốn thế nào?" Trong lòng Thượng Quan Tuyền chợt cảm thấy bất an, lạnh lùng hỏi.

      Dodo nhướng mắt nhìn Thượng Quan Tuyền trả lời , mà lời lẽ nhằm vào Mặc Di Nhiễm Dung …

      "Mặc Di, đừng quên trước khi vào “Hoàng Phủ” bị thương rồi. Thương thế của còn chưa hoàn toàn hồi phục muốn cùng tôi đấu sao? Chỉ có con đường chết mà thôi! tính toán đến là hay, hôm nay đúng là vì có Lãnh Thiên Dục nên tôi có cách nào ra tay đối phó Liên Kiều, cũng thể ra tay với Lãnh Thiên Dục. Chỉ có điều … đừng quên tôi có thể hạ Giáng Đầu với Hoàng Phủ Ngạn Tước hoặc bất kỳ ai trong nhà Hoàng Phủ. Thông minh như , tôi tin là hiểu ý tôi."

      " ra vừa nãy trong bữa điểm tâm là cố ý làm vậy?" Mặc Di Nhiễm Dung điềm tĩnh nhìn ta.

      Dodo bật cười vẻ khinh thường lộ nét mặt: "Đương nhiên, đây là chuyện rất thú vị, tôi muốn tận mắt nhìn thấy tôi hạ Giáng Đầu. Bất luận là tôi có thành công hay , ít ra tôi biết sức lực của ngừng bị hao phí. Mặc Di, công lực của vốn bằng tôi, huống gì bây giờ trong người lại bị thương, công lực càng bị ảnh hưởng. Ngược lại tôi có rất nhiều thời gian đùa với . Đùa đến khi nào … công lực của cạn kiệt thôi!"

      " đê tiện!" Mặc Di Nhiễm Dung lúc này nén nổi cơn giận.

      "Đừng quên tôi cũng chỉ được gọi là “Vu sư” mà thôi, đương nhiên thể sánh với vị Giáng Đầu Sư hoàn mĩ, thánh khiết, cao nhã như . Nhưng yên tâm … rất nhanh, tôi khiến những điều này trở thành lịch sử!" Dodo khịt mũi, cách khinh thường.

      Mặc Di Nhiễm Dung cố áp xuống lửa giận trong lòng, lạnh lùng : "Tôi rồi, cho dù thí mạng mình tôi cũng nhất định phải ngăn chặn !"

      "Chỉ bằng Liên Kiều bé ngốc kia sao?" Dodo cười khẩy: "Xem ra ngây thơ hơn tôi tưởng nhiều. Công lực như còn thể làm gì được tôi huống gì bé chân yếu tay mềm trói gà chặt lại còn ngu ngốc kia!"

      "Liên Kiều là em ruột của !" Mặc Di Nhiễm Dung lạnh nhạt .

      "Ngay từ đầu tôi thừa nhận nó là em tôi! Nó căn bản có tư cách trở thành em tôi!" Dodo cách dứt khoát.

      Thượng Quan Tuyền nhịn nổi nữa, lên tiếng: "Sao lại có thể ra những lời có lương tâm như vậy chứ? là chị của Liên Kiều, quan hệ huyết thống này vĩnh viễn cũng cắt rời được. Liên Kiều cũng rất hy vọng nhận lại người chị là !"

      "Đủ rồi!" Dodo ngắt lời Thượng Quan Tuyền: "Tôi hiểu sao các người lại có nhiều thời gian rảnh rỗi mà lo chuyện nhà người khác vậy chứ!"

      "Liên Kiều là bạn tôi, tôi tuyệt đối khoanh tay đứng nhìn!" Thượng Quan Tuyền lời lẽ đầy chính nghĩa.

      "Tôi thấy trước tiên nên lo cho người phụ nữ bên cạnh mình kìa. Đừng để ta tiêu tán hết công lực trước khi thời hạn đến, vậy chơi vui nữa!" Dodo cười khẩy .

      "Chị Nhiễm Dung?" Thượng Quan Tuyền nghe vậy lo lắng nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung.

      "Dodo, vẫn là nên suy nghĩ kỹ xem nên thu dọn tàn cuộc thế nào còn hay hơn. có thể khống chế hành vi của con người nhưng thể nào vĩnh viễn khống chế ý thức của người ta, nhất là hai người lòng nhau. Tôi tin thành công! cũng thấy đó, tại cho dù ngài Hoàng Phủ nhớ được Liên Kiều nhưng ngài ấy vẫn hết sức quan tâm đến Liên Kiều đấy thôi!" Mặc Di Nhiễm Dung tựa như hề để tâm đến lời đe dọa của Dodo.

      "Vậy chúng ta cứ chờ mà xem!"

      Dodo ngoài miệng tuy mạnh nhưng trong mắt vẫn dấu được cảnh giác cùng bất an.

      xong ta liền xoay người về phía phòng y tế.

      Đợi ta xa, Mặc Di Nhiễm Dung mới chống tay lên tường, ánh mắt hoảng thần.

      "Chị Nhiễm Dung, rốt cuộc là chị thế nào? Đừng dọa em nha!" Thượng Quan Tuyền đỡ ngồi xuống sofa nét mặt lo lắng .

      Mặc Di Nhiễm Dung cười khổ tiếng: "Dodo người phụ nữ này rất có tâm kế, kế hoạch của ta cẩn mật hề có chút sơ hở này. Lúc trước khi chị và ta ngấm ngầm đấu với nhau chị bị thương, công lực cho tới bây giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. ta biết giờ làm gì được Liên Kiều cho nên mới nghĩ cách làm tôi hao phí công lực hơn."

      "Vậy phải bây giờ chị rất nguy hiểm sao?" Thượng Quan Tuyền nghe vậy lo lắng nhìn , thấy trán dần xuất lớp mồ hôi mỏng liền giúp lau

      "Chị Nhiễm Dung, chị cứ toát mồ hôi lạnh thế này có phải rất khó chịu ?"

      hoàn toàn có kinh nghiệm đối phó với tình cảnh này nên biết làm thế nào mới phải.

      " sao. Chị còn có thể chống đỡ được đoạn thời gian nữa." Mặc Di Nhiễm Dung mỉm cười: "Chị có yếu ớt vậy đâu."

      Thượng Quan Tuyền lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của , biết làm sao mới tốt, nhất thời trong lòng hoảng loạn vô cùng. Nếu như ngay cả Mặc Di Nhiễm Dung cũng có cách đối phó với Dodo vậy bọn họ biết làm thế nào bây giờ.

      "Chị Nhiễm Dung, chị thực cho em biết , khả năng thành công của chúng ta là bao nhiêu?"

      Mặc Di Nhiễm Dung khó nhận ra lo lắng trong mắt , bất chợt hỏi câu ngoài lề: "Chị biết trước đây em cũng từng làm nhiều chuyện rất nguy hiểm, em có từng nghĩ mình sống nổi tới ngày mai ?"

      "Tuy em cũng từng rất tuyệt vọng nhưng trước giờ em chưa bao giờ mất lòng tin cả!" Thượng Quan Tuyền trả lời rất thẳng thắn.

      Đáy mắt Mặc Di Nhiễm Dung xẹt qua ý cười nhàn nhạt: "Chị cũng vậy. Nhiều năm qua chị trải qua rất nhiều kinh nghiệm giữa sống và chết, cũng từng trải qua đau khổ và tuyệt vọng nhưng lòng tin trong chị chưa bao giờ mất. Chị tin chỉ cần ngày lòng tin chưa mất hy vọng sớm muộn gì cũng đến!"

      "Đúng vậy."

      Thượng Quan Tuyền nghiêm tức gật đầu, trước giờ biết nhìn bề ngoài yếu đuối như chị Nhiễm Dung lại kiên cường và lạc quan như vậy.

      "Chuyện chị bị thương em đừng cho ai biết nhé, nhất là Liên Kiều. Chị muốn em ấy lo lắng." Mặc Di Nhiễm Dung thấp giọng nài nỉ.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 372: Tâm của Liên Kiều (1)


      "Được, em biết rồi!"

      Thượng Quan Tuyền gật đầu đáp ứng , biết mình làm vậy có đúng hay nhưng nhìn thấy vẻ khẩn cầu trong mắt Mặc Di Nhiễm Dung chỉ đành gật đầu.

      Lúc này Mặc Di Nhiễm Dung mới nhõm nở nụ cười yếu ớt.

      "Chị Nhiễm Dung, em có chuyện muốn thương lượng với chị chút." Chợt nhớ ra chuyện quan trọng, Thượng Quan Tuyền lên tiếng.

      "Chuyện gì?"

      "Bởi vì lần này Dục cần phải ở đây lâu chút, em nghĩ lâu nữa Quý Dương và Thiếu Đường cũng đến “Hoàng Phủ” tụ họp. Dục lo lắng họ bị Dodo ra tay với họ."

      Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy, mày hơi chau lại: "Sao chị lại nghĩ đến điểm này chứ, Cung thị cũng ở nước Mỹ, đương nhiên Cung tiên sinh là người biết Lãnh tiên sinh đến đây sớm nhất. Nhưng Lăng tiên sinh sao? ngài ấy ở đâu? phải là ở nước Pháp sao?"

      ", Thiếu Đường ở Hy lạp nhưng em nghĩ nếu như ấy biết ba người còn lại ở “Hoàng Phủ” nhất định đến đây ngay." Thượng Quan Tuyền ngẫm nghĩ hồi rồi .

      " được! Họ được đến “Hoàng Phủ”, ít nhất là mấy ngày này được đến đây!" Mặc Di Nhiễm Dung cách dứt khoát.

      Thượng Quan Tuyền trầm ngâm gật đầu.

      Mặc Di Nhiễm Dung thở dài tiếng, : "Ý đồ của Dodo rất ràng, ta muốn dùng mọi cách để làm tiêu hao công lực của chị, mà chị thể nhìn mọi người bị nguy hiểm mà làm gì. Trước mắt công lực của chị chỉ đủ để bảo vệ cho Liên Kiều, nếu như hai người kia cùng lúc đến đây, sức ảnh hưởng đối với ngài Hoàng Phủ rất lớn. Dodo nhất định ra tay với họ. Nếu như đúng là vậy, đối với công lực của chị có uy hiếp rất lớn."

      "Em hiểu rồi! Em lại với Dục để ấy nghĩ cách xử lý!" Thượng Quan Tuyền giọng .

      Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu: " thôi! Chúng ta xem Liên Kiều thế nào rồi!"

      "Dạ được."

      ***
      Trong phòng y tế ngừng truyền đến tiếng rên rỉ của Liên Kiều, tiếng sau cao hơn tiếng trước, xem ra là rất đau đớn.

      Bác sĩ Trần - bác sĩ riêng của nhà Hoàng Phủ cảm thấy tai mình sắp bị tiếng rên của làm cho điếc mất. Ông ta là vị bác sĩ mới đến làm cho nhà Hoàng Phủ bao lâu, chính là khi Dodo vừa vào “Hoàng Phủ” liền tìm về thay thế cho bác sĩ Từ trước nay vẫn làm cho nhà Hoàng Phủ bởi vì ta ngại vị bác sĩ kia biết quá nhiều.
      "Liên tiểu thư, ráng nhịn chút, thực ra đâu có đau đến như vậy!"

      Bác sĩ Trần vừa cẩn trọng giúp dùng thuốc xoa bóp chỗ bị trật vừa dè dặt , sau đó lại đưa tay lên trán lau mồ hôi cho mình.

      bé này, trông dáng người nhắn yếu ớt ngờ giọng lại tốt đến như vậy.

      "Bác sĩ, tay chút!"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước biết từ lúc nào đứng dựa người ngay cửa ra vào, nhìn thấy gương mặt nhắn của Liên Kiều đau đến nhăn lại, gương mặt tuấn cũng theo đó mà trầm xuống.

      "Được được, ngài Hoàng Phủ!" Bác sĩ Trần nghe anhnói vậy sợ đến nỗi dám dùng sức, lắp bắp trả lời.

      Dodo đứng ở sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước liếc mắt nhìn về phía Liên Kiều, ta tức tối nghiến răng nghiến lợi rủa thầm … bé này, thực biết cách giả vờ.

      ….
      Lại là tiếng rên thảm thiết.

      Làm bác sĩ Trần sợ đến nỗi suýt nữa nghiêng tay làm đổ bình thuốc.

      đến nỗi khoa trương vậy chứ? Mình rất tay rồi mà. Hơn nữa… xoa thuốc mà tay quá làm sao có tác dụng được chứ!

      Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác chau chặt thêm chút.

      "Ngạn Tước …"

      Dodo thấy vậy liền tiến đến, khoác cánh tay : "Ở đây có , còn có Tiểu Tuyền cùng với ấy là được rồi. Chúng ta trở lại phòng khách . Vừa mới gửi đến hộp trà rất nổi tiếng, em giúp và Thiên Dục chuẩn bị rồi, cùng nếm chút trà ngon ."

      Thấy chần chừ trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, Dodo áp tay lên mặt , nũng nịu : "Ngạn Tước, này quan trọng với vậy sao?"

      Giọng mang theo tia hờn dỗi rất ràng.

      "Đương nhiên phải. Chẳng qua là …"

      "Được rồi mà, đừng đứng ở đây mãi. ở đây làm bác sĩ phân tâm." Dodo nhàng ngắt lời .

      Lãnh Thiên Dục gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát tất cả.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoảnh đầu lại, ánh mắt lại lần nữa rơi gương mặt xinh xắn của Liên Kiều, thấy nhăn mặt chau mày, đáy mắt lần nữa lại lên chút do dự cùng nỡ.

      "… Ngạn Tước, hu hu … đau quá , tay em sắp gãy mất rồi …" Liên Kiều lại cất tiếng rên, lần này đối tượng mà trực tiếp hướng đến là Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      Vừa rên rỉ vừa dùng ánh mắt đáng thương lẫn nài nỉ nhìn .
      Thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cứng lại, gì, cũng để tâm đến Dodo gì bước nhanh vào phòng y tế, trầm giọng với bác sĩ Trần, trong giọng ràng là vui: "Đưa bình thuốc cho tôi!"

      "Ngài Hoàng Phủ!"

      Bác sĩ trần thấy vẻ mặt u ám của , sợ đến nỗi mồ hôi toát ra ròng ròng vội giải thích: "Vừa nãy tôi … rất tay rồi …"

      "Đưa cho tôi!" Hoàng Phủ Ngạn Tước kiên nhẫn nhắc lại lần nữa, giọnganh vẫn trầm trầm như cũ nhưng hiểu sao lại có thêm chút đe dọa.

      "Ngài Hoàng Phủ!"

      Trong lòng bác sĩ Trần nỗi bất an ngừng tăng lên, ông vội đẩy bình thuốc đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, bàn tay ngừng run rẩy.

      "Từ ngày mai ông cần đến “Hoàng Phủ” nữa!"

      Quả đúng như ông lo sợ, sau khi đón lấy bình thuốc, Hoàng Phủ Ngạn Tước liền hời hợt câu.

      Vị bác sĩ mới này … nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.

      "Hả?" Bác sĩ Trần ngây người trước cái tin vừa nghe sau đó vội vàng lên tiếng cầu xin: "Ngài Hoàng Phủ, xin ngài …"

      "Chị Phúc !" Hoàng Phủ Ngạn Tước để ý đến bác sĩ Trần, trầm giọng quát tiếng.
      Chị Phúc quản gia vội tiến đến, lễ phép với bác sĩ Trần: "Bác sĩ Trần, xin mời …"

      Đây là lệnh trục khách rất ràng. Bác sĩ Trần chỉ đành thu thập đồ đạc sau đó theo chị Phúc rời .

      "Ngạn Tước, …"

      Nhìn xem màn này từ đầu đến cuối, lòng Dodo càng lúc càng khó chịu. Đến khi ta nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước cầm bình thuốc ngồi xuống trước mặt Liên Kiều nhịn được nữa, ta vừa nhấc chân định bước tới ngay lập tức, thân người cao lớn của Lãnh Thiên Dục chặn trước mặt ta …

      "Tránh ra!" Dodo lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, tay bất giác nắm chặt lại.

      Ánh mắt của Lãnh Thiên Dục cũng lạnh lùng quét qua mặt Dodo: " ngại quá, tôi đột nhiên muốn uống thử trà của pha xem tay nghề thế nào. Chúng ta thôi!" Lời vừa dứt đôi tay rắn như hai gọng kìm kẹp lấy cổ tay Dodo, mạnh đến nỗi muốn giãy giụa cũng thoát được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :