1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 353: Ở lại “Hoàng Phủ” (2)


      Màn đêm phủ quanh “Hoàng Phủ” nhưng bên trong đèn đuốc sáng rực, trong căn phòng khách rộng lớn rộn ràng tiếng cười , đồ ăn thức uống linh đình, nghĩ đến chỉ là bữa tiệc trong gia đình lại làm hoành tráng như thế.

      Tiếng cười dứt, nghe ra hoàn toàn giống hệt như trước đây nhận ra được có gì thay đổi.

      bầu trời ánh sao lập lòe, chiếu ánh sáng yếu ớt vào bầu trời đêm.

      Liên Kiều bước mình vào vườn hoa, dưới ánh sao mờ, bóng dáng lẻ loi.

      biết mình nên tiếp tục ở lại bữa tiệc đó nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt, cử chỉ trìu mến của Ngạn Tước dành cho tên Dodo kia, lòng lại đau thêm lần, đau đến thể hô hấp nên chỉ đành tìm đại cái cớ chạy ra ngoài, bất tri bất giác lại đến vườn hoa.

      Trong vườn hoa, mảnh đất trồng cây Liên Kiều tươi tốt, đây là loại cây mà chính tay gieo hạt, còn bên kia là Mỹ Nhân mà Hoàng Phủ thích nhất. còn nhớ, trước đó lâu còn cùng hai người ngồi ở đây tâm . Vậy mà bây giờ …

      Tất cả vẫn như còn ở trước mắt nhưng tất cả dường như thay đổi …

      thể trở lại …

      ngắt cành Liên Kiều vò trong tay sau đó đưa lên mũi ngửi. Tâm tình của cực kỳ hỗn loạn, có cách nào dẹp yên được.

      đối xử với ta tốt như vậy, tốt đến mức thở nổi.

      Bàn tay ý thức nắm chặt cành Liên Kiều trong tay, “Hoàng Phủ” rực rỡ ngoài kia còn là của mình nữa, ngay cả mảnh vườn này cũng còn giữ lại chút gì của riêng mình nữa rồi.

      Liên Kiều lặng lẽ ngồi mái hiên nhà kiếng trong vườn hoa, trước đây thích ngồi ở đây bởi vì ngồi ở đây nhìn thấy mặt trăng nhất nhưng hôm nay ngồi ở đây là vì muốn được yên tĩnh, hơn nữa là vì muốn ai nhìn thấy mình khóc.

      Ngạn Tước, Ngạn Tước …

      Lòng chua xót thầm gọi tên , cố nén xuống nhưng thế nào cũng ngăn được nước mắt từng giọt từng giọt rơi.

      biết mình nên trách bởi vì đối xử với kia tốt như vậy cũng phải do lòng muốn nhưng mà …

      khống chế được mình.

      biết mình nên mỉm cười tha thứ, phải sao?

      Bằng còn có thể làm gì? Những gì có thể làm bây giờ là làm tốt vai trò “người bạn tốt của ”, đứng ở góc khuất lặng lẽ nhìn . Dõi theo từng nụ cười, từng cái chau mày, nhất cử nhất động của

      Nhiều nhất chỉ có thể làm như vậy …

      thể đường hoàng nhìn , thể đường hoàng có được nụ cười ánh mắt trìu mến kia, lại càng thể như ngày nào vùi mặt vào lòng , hưởng thụ ấm áp, ân cần của , thể …

      Vòng tay của còn thuộc về nữa rồi.

      biết chị tìm cách giúp mình, cũng biết Tiểu Tuyền, thậm chí là cả Lãnh Thiên Dục đều đứng về phía mình.

      Nhưng khi biết Dodo chính là Giáng Đầu Sư mà chị nhắc đến biết cơ hội để đoạt mọi thứ trở về là cực kỳ khó khăn bởi vì chính chị cũng thừa nhận là bản lĩnh của này còn vượt cả chị .

      biết mình có nên ôm ấp chút hy vọng nào mặc dù biết mình rất cam tâm tình nguyện buông tha cho tất cả.

      Dưới ánh sao lung linh, trẻ lại mang mặt nỗi đau thương thành lời…

      Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước vô tình ngang nhà kính của vườn hoa, tình cảnh mà thấy chính là như thế.

      Nơi mái hiên nhà kính, lặng lẽ ngồi đó, ánh trăng nghiêng nghiêng soi xuống bóng dáng độc của , như vầng hào quang.

      ngồi đó, gương mặt xinh đẹp như vẽ, diễm lệ chút tỳ vết nhưng trắng bệch đến gần như trong suốt, khóe mắt vẫn còn vương những giọt nước mắt long lanh. Trông yếu đuối, bất lực nhưng cũng thanh thoát, giống như vị tiên nữ nhuốm chút khói bụi trần gian nào.

      cảm giác khác thường lần nữa dâng lên trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước. Nét bi thương gương mặt của kia giống như loại chất xúc tác khiến lòng như bị hòa tan. trước giờ biết, ra khóc cũng có thể làm lòng người rung động đến vậy.

      Có lẽ do cảm giác được bầu khí trở nên dị thường, Liên Kiều bất giác ngoảnh đầu lại, khi mắt và mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước tiếp xúc nhau, thân mình Liên Kiều ý thức được run lên. nhất thời biết mình nên làm gì, chỉ chăm chú nhìn chớp giống như mấy đời nhìn thấy.

      Ngạn Tước! Ngạn Tước!

      !

      Nhưng sao lại xuất ở đây? Xuất trước mặt mình? Mình phải nằm mơ chứ?

      Chẳng lẽ … nhớ được mình rồi sao?

      Nhất thời Liên Kiều quên cả hô hấp, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn , tay chân như bị tê liệt, thể động đậy.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời cũng hoảng hốt, biết mình bị sao nữa. Lần đầu tiên nhìn thấy này trong lòng nảy sinh cảm giác rất kỳ diệu, là đau lòng, là quan tâm, càng là nỗi nhớ nhung lâu ngày gặp.

      nên ở lại trong buổi tiệc cùng với người bạn thân lâu ngày gặp, cùng cậu ta uống rượu tâm , hoặc là nên ở bên cạnh người vợ của mình mới đúng chứ phải bởi vì trong buổi tiệc nhìn thấy bóng mà vội vã chạy đến chỗ này.

      Chỉ là … cũng nghĩ tới ra là đúng là ở trong này.

      Dưới bầu trời đêm mông lung, ánh trăng, ánh sao phản chiếu những tấm kiếng của nhà kính khiến nó càng trở nên huyễn hoặc, ngồi lặng lẽ nơi mái hiên nhà kính, lặng lẽ quay đầu nhìn , bi thương và ủy khuất trong đôi mắt kia khiến đau lòng khôn xiết.

      Gió thổi qua làm mái tóc dài của Liên Kiều bay tán loạn, lúc này mới hoàn hồn lại, vội vàng đứng lên nhưng nhất thời quên mình ngồi ở đâu, chỉ thấy chân như đạp vào khoảng , sau đó cả người nhã nhào từ mái hiên nhà kính xuống …

      "Cẩn thận!"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước hoảng hốt kêu lên, chạy như bay đến, vừa kịp đưa cánh tay rắn rỏi của mình tiếp lấy cả người .

      Liên Kiều thấy mình ngã vào trong vòng tay ấm áp, mùi hương quen thuộc của người đàn ông ngay lập tức tràn vào trong khứu giác của sau đó bao phủ cả người .

      giây phút này, xin được là mãi mãi!

      Thời gian ơi, xin đừng trôi!

      "Em sao chứ?"

      cảm giác quen thuộc lại lần nữa dâng lên trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhìn yên tĩnh nằm trong mình lên tiếng, lo lắng hỏi.

      Từ nơi cao như vậy té xuống, nhất định là làm sợ chết khiếp rồi!

      Liên Kiều lắc đầu, mắt vẫn nhìn như si như say nhưng trong lòng tràn đầy chua xót.

      "Sao lại nghịch ngợm như thế chứ, khi lại trèo lên chỗ cao như vậy làm gì? Em biết là nguy hiểm sao?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước đặt ngồi xuống băng ghế gỗ nằm giữa những khóm hoa, thuận thế ngồi xuống bên cạnh , bàn tay vẫn ý thức vòng qua eo lưng , cảm giác này cực kỳ quen thuộc khiến nỡ rời tay.

      "Em trước giờ vẫn luôn như vậy!"

      Liên Kiều gian nan thốt ra mấy tiếng, trước giờ chưa từng nghĩ tới, là chồng của mình nhưng bây giờ hai người chuyện lại khách sáo đến như thế …

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 354: Cái ôm trong đêm (1)


      Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi bên cạnh , gần đến có thể nhìn thấy ràng dấu nước mắt gương mặt xinh xắn của .

      " bé, em có tâm sao?" Giọng trầm ấm mang theo nỗi quan hoài mà chính mình cũng phát giác ra được.

      Liên Kiều hơi ngẩng đầu nhìn , dưới ánh sao lung linh, gương mặt nhìn đặc biệt tuấn tú, mang theo loại khí tức cao quý và ưu nhã khiến phụ nữ thể hô hấp, người đàn ông này - tuyệt đối là khắc tinh của phụ nữ.

      " … vì sao lại gọi em như thế?"

      bé” vốn là cách xưng hô trìu mến mà thích dùng để gọi , nhưng ngay lúc này, trong hoàn cảnh này nghe lần lòng lại chua xót thêm lần.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy lòng chợt mềm hẳn, ánh mắt trong veo nhưng dường như có thiên ngôn vạn ngữ trong đáy mắt, lại dường như có rất nhiều nỗi ưu thương đáng ra nên thuộc về người như .

      Bàn tay vô thức đưa lên giúp vuốt lại những sợi tóc bị gió làm rối, trong đáy mắt mang theo tia quyến luyến nhàn nhạt mà chính cũng biết: "Nhìn thấy em liền nghĩ tới nên gọi em như vậy!"

      Lòng Liên Kiều lại trận chua xót, bàn tay vô thức nắm chặt lại, từ eo vẫn truyền đến hơi ấm từ lòng bàn tay , ấm áp mà rất lâu có được.

      "Vậy … cũng gọi người phụ nữ trong đó như vậy sao?" ngập ngừng lên tiếng.

      "Người phụ nữ trong đó?" Hoàng Phủ Ngạn Tước ngẫm nghĩ hồi rồi mỉm cười: "Em vợ sao?"

      Liên Kiều hơi khép mi, muốn lần nữa nhìn thấy vẻ khổ sở trong mắt mình, vô lực gật đầu.

      "Đúng, chính là người phụ nữ bên trong đó. ấy sao?" Giọng của vừa yếu đuối vừa bất lực.

      " Liên Kiều!" Hoàng Phủ Ngạn Tước thẳng thắn trả lời nhưng trong đáy mắt xẹt qua tia nghi hoặc, vì chính mình mà nghi hoặc. Vì sao - tự hỏi - vì sao câu này giống như muốn cho bên cạnh mình nghe chứ?

      Tim Liên Kiều “thình thịch” đập mạnh nhịp, liếc nhìn bên sườn mặt tuấn của , kìm được vươn tay phủ lên má

      Cảm giác mềm mại truyền đến từ má khiến sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút thay đổi, hơi ngoảnh đầu nhìn . Đối với , mới gặp lần đầu tiên, vì sao lại dễ dàng dung thứ cho những hành động mạo muội của đến thế? Đối với người xa lạ như , hôm nay dường như dành cho quá nhiều ngoại lệ.

      "Ngạn Tước, nếu như Liên Kiều của vì sao lại nỡ làm cho ấy đau lòng chứ?" khản giọng hỏi, ngước đôi mắt bởi vì khóc liên tục mà đỏ hồng nhìn .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước như bị ai vừa hung hăng đánh cho quyền, mày chợt chau lại, bàn tay vốn đặt eo sau đó rút lại chút vết tích.

      Đúng vậy, mình rốt cuộc là làm gì chứ? ấy chỉ là cùng tên cùng họ với vợ mình thôi vì sao lại đối với nảy sinh ra cảm giác khác thường này chứ? Người mình là Liên Kiều, vợ mình là người phụ nữ đối với mình có thừa ôn nhu ở trong căn biệt thự kia chứ phải bé lỗ mãng này.

      "Đừng bỏ tay ra, xin ! Đừng bỏ tay ra!"

      Nơi eo đột ngột mất hơi ấm khiến Liên Kiều hoảng hốt, ngẩng mặt nhìn , trong đôi mắt mang theo vô hạn khẩn cầu …

      " bé, về khuya khí trời rất lạnh, em nên vào tránh để bị bệnh!" Hoàng Phủ Ngạn Tước ép bản thân quên cái cảm giác nỡ vi diệu kia, trầm giọng .

      xong chờ giây, đứng dậy, xoay người bước .

      chỉ có thể làm như vậy bằng nhất định khống chế được chính mình mà ôm vào lòng. Tuy biết vì sao lại có loại cảm giác này nhưng biết rất ràng, nếu làm như vậy chỉ khiến cho vợ mình đau lòng.

      phải loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ. Tuyệt đối !

      Dưới ánh trăng mờ, Liên Kiều dõi mắt nhìn theo bóng dáng quen thuộc của người đàn ông, cao lớn mà rắn rỏi, từng … mang đến cho cảm giác an toàn và vui vẻ nhưng hôm nay chỉ còn lại lạnh nhạt và xa cách.

      Nước mắt lại lần nữa rơi đôi gò má, đêm này dường như muốn đem toàn bộ nước mắt chảy sạch lần …

      Bóng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng càng xa, dần dần khuất khỏi tầm mắt

      Chính vào lúc này Liên Kiều mới chân chính nhận ra Hoàng Phủ Ngạn Tước quan trọng với mình đến mức nào. Tình của , bao dung của từ lúc nào cảm hóa lòng , khiến biết từ bao giờ luân hãm trong tình đó, sâu sắc . Nhưng trước đây quá ích kỷ, quá ham chơi, quá muốn vô điều kiện hưởng thụ sủng ái và bao dung của . Lời lòng, chưa lần cho biết!

      ! Rất , rất !

      Ngay lúc này, dưới ánh trăng mông lung nhưng lòng lại ràng hơn bao giờ hết. biết mình người đàn ông này, có lẽ đời này, được người đàn ông như cũng là quá đủ rồi!

      Liên Kiều co người băng ghế, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, vừa nãy dõi theo bóng dáng cao lớn của càng càng xa rất muốn đuổi theo, rất muốn cho biết rất . Nhưng vậy có phải quá muộn rồi ? để ý, phải ? Trong mắt , giờ chẳng qua chỉ là người xa lạ vừa mới gặp mặt thôi, phải sao?

      Bên ngoài gió thổi lành lạnh mà trong lòng càng lạnh lẽo hơn ngọn gió ngoài kia …

      Bất chợt …

      Hai vai chợt ấm lên như có ngọn lửa trong chớp mắt xua tan hết giá lạnh trong , mang cho nỗi ấm áp vô hạn.

      Liên Kiều ngoảnh đầu lại nhìn, trong chớp mắt đó, đôi mắt vốn đong đầy nước mắt chợt trừng to lên, dám thở mạnh nhìn gương mặt quen thuộc của người đàn ông trước mặt.

      sao?

      Vừa nãy phải rồi sao?

      … quay lại sao?

      "Ngạn Tước!" Đôi môi run run gọi tên , mừng rỡ xen lẫn với kinh ngạc như vừa nhìn thấy kỳ tích xuất .

      "Còn khóc nữa mắt sưng lên rất xấu đấy!"

      Giọng ôn nhu của Hoàng Phủ Ngạn Tước vang lên bên tai , bàn tay to lớn quyến luyến vuốt ve gương mặt còn đẫm nước mắt của , giúp lau lệ.

      Đáng lý rời rồi nhưng đôi chân lại nghe theo sai sử của , vừa bước ra khỏi cổng vườn hoa liền thể bước tiếp được, bất tri bất giác lại quay trở lại đây.

      Hình ảnh ngồi khóc tràn đầy đầu óc , thế nào cũng xua được, gương mặt đẫm lệ của , vẻ yếu đuối đến vô lực của , đôi mắt màu tím đẹp đến động lòng người của !

      Đúng vậy, và vợ đều có đôi mắt màu tím nhưng nhìn vào đó lại khiến cho có những cảm giác rất khác nhau.

      Nhìn vào đôi mắt màu tím của vợ mình, luôn có cảm giác rất xa lạ nhưng còn , vừa mới gặp hôm nay, đôi mắt màu tím của như có sức mạnh vô hình ngừng tác động vào tâm trí nhất là khi đôi mắt ấy tràn đầy nước mắt, hiểu sao lại khiến lòng khó chịu đến thể hô hấp.

      Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?

      rốt cuộc làm sao vậy chứ?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 355: Cái ôm trong đêm (2)


      "Ngạn Tước!" Liên Kiều quyến luyến gọi tên . dám phá vỡ khoảnh khắc này, dường như chỉ sợ nếu mình lớn tiếng chút, giờ phút thần tiên này tan mất vậy.

      Đôi mi dài của khẽ run rẩy như cánh bướm trong gió, những giọt nước mắt vẫn đọng lại mi mắt như giọt sương ban sớm, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước khống chế được mình, ngồi xuống lại bên cạnh , cánh tay rắn rỏi vươn ra, ôm vào lòng.

      Cả người Liên Kiều run lên, khẽ chớp mắt như muốn xác nhận tất cả là chân sau đó cũng vòng tay ôm , gương mặt nhắn vùi sâu vào ngực , tham ham hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng .

      Ngạn Tước của trở lại rồi sao?

      Nhất định là vậy, bằng sao lại thấy ấm áp thế này?

      Thời gian chợt như ngừng lại, ngay cả gió cũng dám thổi mạnh, chỉ đưa mùi hương hoa thoang thoảng quẩn quanh hai người.

      gian, thời gian, con người … tất cả đều như trong giấc mộng đẹp vậy!

      Liên Kiều ghì chặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơn nữa như chỉ sợ chút lơi lỏng biến mất vậy.

      khó cảm nhận được nội tâm rối rắm của , đẩy ra, đôi mắt đen láy nhìn cười : "Sao lại thích khóc như thế chứ? Đừng khóc nữa bé, có tâm gì có thể cho nghe!"

      dịu dàng của , nụ cười của càng khiến lòng khổ sở.

      bé”, lại gọi bé.

      Bất kể có nhớ là ai hay , ít ra khi nghe gọi bằng cái biệt danh quen thuộc này cũng cảm thấy có chút an ủi.

      Ánh trăng mờ ảo nhưng đôi mắt tinh tường của vẫn có thể nhìn thấy vành mắt phiếm hồng của , ngón tay vẫn cảm nhận được mềm mại của mái tóc , mũi vẫn ngửi được mùi hương thanh mát của riêng , cái cảm giác kỳ lạ lại lần nữa trở về trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      "Ngoan, đừng khóc nữa!"

      Cằm lên đỉnh đầu , mũi hít sâu lần nữa mùi hương thơm ngát từ tóc , hiểu sao chỉ cần ngửi được mùi hương này, trống trải trong lòng giống như được lấp đầy, thậm chí có loại cảm giác giống như là … hạnh phúc?

      Từng cử chỉ của khiến Liên Kiều thể khống chế được, giọng hỏi: "Có thể ôm em chặt hơn được ?"

      yếu ớt và bất lực của khiến người ta khó mà cự tuyệt.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời , nâng mặt lên, dịu dàng : "Hứa với đừng khóc nữa. Về sau bất kể gặp phải chuyện gì, khó khăn đến đâu cũng đừng khóc, tất cả rồi tốt thôi!"

      Tất cả rồi tốt thôi!

      Liên Kiều thầm lặp lại câu đó lần trong đầu, khi nhìn vào mắt có chút hoang mang: "Ngạn Tước, là sao? Chỉ cần em tin."

      "Đương nhiên là rồi. đời này có vấn đề gì thể giải quyết cho nên được khóc nữa, nghe chưa?" bá đạo lặp lại lần.

      "Dạ!"

      Liên Kiều vừa cười vừa lau lệ, thầm thề với mình, vì câu này của bất luận thế nào, bất kể đối phương lợi hại đến đâu cũng thể thua.

      nhàng tựa đầu vào lồng ngực tinh tráng của , hưởng thụ ấm áp mà mang lại cho mình.

      "Ngạn Tước, xin , xin tiếp cho em thêm sức mạnh để em có thể tiếp tục duy trì", lòng thầm .

      Nhìn thân thể nhắn co ro trong lòng mình, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại lần nữa thể khống chế chính mình vòng tay ôm lấy , theo lời khẩn cầu của mà ôm chặt nhưng trong khoảnh khắc đó, lòng của biết vì sao lại rối như tơ.

      Dưới ánh trăng, đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau đầy quyến luyến.

      Hạnh phúc có đôi khi là dài lâu nhưng có đôi khi chỉ là khoảnh khắc thoáng qua nhưng lại khiến cho người ta nhớ mãi quên.

      Chỉ tiếc là, hạnh phúc đôi khi quá dài lâu …

      Bởi vì số mệnh vẫn luôn thích trêu đùa con người …

      "Ngạn Tước làm gì vậy?"

      giọng nữ chợt vang lên sau lưng hai người, phá vỡ khung cảnh yên bình kia.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước như chợt bừng tỉnh, đẩy Liên Kiều ra rồi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Dodo đứng sau lưng, mặt vẫn đầy sửng sốt như tin được những gì vừa thấy.

      Sau lưng ta còn có Mặc Di Nhiễm Dung và Thượng Quan Tuyền, ràng hai người họ cũng vì những gì vừa thấy mà kinh ngạc thôi.

      Dodo bước vội đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác …

      "Ngạn Tước, vì sao lại làm thế?" Giọng của đầy bi thương như người vợ vừa phát chồng mình có quan hệ ngoài luồng mà cảm thấy đau khổ vậy.

      "Liên Kiều, …"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thể giải thích nổi hành vi vừa nãy của mình bởi vì chính cũng hiểu sao mình lại làm vậy, nhàng : "Em đừng hiểu lầm, ấy có gì."

      " có gì? có gì sao ấy lại ở cùng chỗ, lại còn ôm nhau như thế?" Vẻ đau khổ trong mắt Dodo phải là giả, chuyện vừa vội vừa sắc bén.

      "Liên Kiều …"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, vừa bước đến định kéo vào lòng bị đẩy ra …

      "Đừng đụng vào em!" Dodo lớn tiếng : "Ngạn Tước, sao lại có thể làm chuyện có lỗi với em chứ?"

      " chẳng làm gì có lỗi với em cả. Chỉ là vừa nãy ngang đây thấy ấy khóc, chỉ đến an ủi ấy thôi." Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng là , chỉ ra cái cảm giác kỳ lạ trong lòng thôi thúc làm như vậy mà thôi.

      Cái cảm giác thể nắm bắt được này chính bản thân còn hiểu được, bảo làm sao giải thích được cho vợ mình.

      "Ngạn Tước, …"

      "Được rồi Liên Kiều, nên giải thích giải thích hết rồi. Em tin cũng được mà tin cũng được, dù sao cũng nên ở đây gây rối nữa."

      Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút lạnh lùng, hiểu sao bắt đầu có cảm giác nhẫn nại.

      " cái gì? Em gây rối sao? đáng ghét!" Dodo lần này bị chọc giận , ta tức tối xoay người bước .

      "Liên Kiều!"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, vừa gọi vừa đuổi theo Dodo. Hai bóng người dần mất hút ngoài vườn hoa.

      Cả người Liên Kiều chợt như mất hết sức chống đỡ, mền nhũn ngã ngồi ghế.

      mệt!

      Mệt quá!

      còn chút sức lực nào!

      Ngạn Tước vẫn là rời khỏi mình, trong lòng người phụ nữ kia vẫn quan trọng hơn.

      "Liên Kiều …"

      "Em …"

      Mặc Di Nhiễm Dung và Thượng Quan Tuyền hai người cùng lúc chạy tới đỡ , nét mặt đầy lo lắng.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 356: lo lắng của Dodo (1)


      Mặt của Liên Kiều trắng đến đáng sợ, trời lạnh thế mà trán lại đổ mồ hôi còn tay lạnh như băng.

      "Liên Kiều chị sao rồi? Người chị sao lại lạnh thế này?" Thượng Quan Tuyền vừa giúp lau mồ hôi trán vừa lo lắng hỏi.

      Liên Kiều lắc đầu: "Chị sao!"

      "Còn sao, sắc mặt em kém lắm. Nào, chúng ta trở về phòng thôi!" Mặc Di Nhiễm Dung đau lòng .

      Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, bất thình lình đưa tay nắm chặt lấy cánh tay , giọng tuy yếu ớt nhưng tràn đầy hy vọng: "Chị, chị cho em biết , Ngạn Tước có phải trở lại bên cạnh em ?"

      Mặc Di Nhiễm Dung thở dài tiếng: "Em , em yên tâm , bất luận thế nào chị cũng giúp em nghĩ cách."

      " ?"

      "Đương nhiên là , chẳng lẽ ngay cả chị em cũng tin nữa sao?"

      "Tin chứ, chỉ cần là chị , chuyện gì em cũng tin." Ánh mắt Liên Kiều lấp láy tia hy vọng, giọng mang theo vẻ nhu thuận khiến người ta mềm lòng.

      "Được rồi, chúng ta trở về phòng thương lượng xem bước tiếp theo nên làm như thế nào." Mặc Di Nhiễm Dung giọng khuyên .

      Liên Kiều gật đầu, dưới dìu đỡ của hai , ba người cùng nhau rời khỏi vườn hoa.


      ***
      "Liên Kiều, Liên Kiều …"

      Vừa trở về phòng, Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo Dodo tức giận bừng bừng vào lòng, sủng nịch gọi.

      " còn đuổi theo em làm gì? mà an ủi kia kìa!" Dodo tức tối đẩy ra, giọng chua chát .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, hai tay giữ chặt vai lại: "Em là vợ , nếu cần an ủi dĩ nhiên là phải an ủi em rồi."

      Dodo trừng mắt nhìn : " còn nhớ em là vợ của sao? Vừa nãy em thấy rất ràng, ôm kia chặt!"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời , chỉ cúi đầu nhìn bằng ánh mắt thâm thúy.

      Dodo thấy mà cứ nhìn mình, lòng chợt co rút lại, cảnh giác hỏi: " nhìn gì vậy?"

      tiếng cười vang lên từ phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, ôn nhu nhìn ta, trong giọng có chút trêu chọc …

      "Em ghen sao?"

      " …"

      Dodo đỏ mặt tức giận trừng : " là chồng em, chẳng lẽ nhìn thấy đối xử tốt với người phụ nữ khác em được có chút phản ứng nào sao?"

      "Đương nhiên phải vậy!" Hoàng Phủ Ngạn Tước dịu giọng : "Về những gì em thấy lúc nãy, xin lỗi nhưng đó có gì."

      " sao?" Dodo hoài nghi nhìn .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay lên: "Đương nhiên, bảo đảm!"

      Ánh mắt Dodo dần dịu xuống, ta nhàng dựa người vào lòng , đôi tay vòng qua cổ , giọng : "Ngạn Tước, xin em nhiều bởi vì em rất !"

      Câu này đúng là xuất phát từ nội tâm của ta. Có thể ban đầu điểm xuất phát của Dodo là vì trả thù nhưng qua thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh , liền phát ra người đàn ông này quá ưu tú, quá hấp dẫn, muốn quả rất khó.

      Người đàn ông như chắc hẳn là Thượng đế tạo ra để hãm hại phụ nữ. tao nhã của , bá đạo của , dịu dàng của , tất cả tất cả đều khiến Dodo thể rời mắt, lòng ta cũng theo đó mà luân hãm. Vốn chỉ lòng muốn trả thù nhưng nay lòng ta lại thể khống chế mà chìm đắm trong tình dành cho .

      Cho nên … ta sợ mình thất bại, sợ mình thua, sợ mất !

      Như đứa bé lần đầu được ăn kẹo, vừa nếm thử liền thể quên mùi vị của nó.

      Đúng vậy, muốn mất !

      Nhưng kia mang theo em của ta, cũng chính là Liên Kiều đến đây biết, mọi chuyện đơn giản nữa.

      ta cam tâm, cam tâm!

      lo lắng của Dodo rơi vào trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước nhưng lại hiểu lầm là lo lắng và Liên Kiều kia nên mỉm cười, vỗ lưng : "Đừng ngốc, đương nhiên Liên Kiều của rồi, đừng lo lắng lung tung."

      Giọng trầm thấp vang bên tai Dodo khiến nhất thời mê mẩn.

      "Liên Kiều!"

      Đây là lần đầu tiên trong đời người đàn ông, cũng là lần đầu tiên trong đời lo được lo mất đến thế vì người đàn ông.

      Liên Kiều, em của ta, em biết chị ngưỡng mộ em đến mức nào đâu.

      Bởi vì trong lòng người đàn ông này, Liên Kiều mới là tất cả của ta.

      Bất tri bất giác, Dodo ôm Hoàng Phủ Ngạn Tước càng chặt hơn.

      Thấy vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, vuốt mái tóc ta: " còn sớm nữa, em ngủ . Hôm nay bận tiếp khách cả ngày chắc em cũng mệt lắm rồi!"

      Dodo ngẩng đầu lên nhìn , hai tay vây quanh cổ , đáy mắt chợt trở nên dịu dàng như nước: "Cùng em trở về phòng được ?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười ôm vững vàng vào phòng ngủ.

      Ánh mắt Dodo nhìn si mê.

      Vào đến phòng ngủ, khi Hoàng Phủ Ngạn Tước đặt ta xuống, tay Dodo vẫn bám vào cổ buông.

      "Sao vậy?" Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, vuốt sóng mũi , trìu mến hỏi.

      "Ngạn Tước, khuya lắm rồi còn chưa nghỉ sao?" Dodo thấy chẳng có dấu hiệu gì là sắp ngủ, trong lòng khỏi thất lạc.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vuốt tóc , giọng : "Ngoan, ngủ trước , còn số công việc cần giải quyết!"

      "Công việc cũng đâu có gấp đến vậy, em thấy … giải quyết công việc là giả, theo cùng với bạn cũ của mới là !" Dodo bất mãn .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười: "Vào giờ này Thiên Dục là của Tiểu Tuyền, đâu có rảnh mà làm kỳ đà cản mũi chứ. có việc gấp cần giải quyết mà."

      "Đừng." Đêm nay lòng Dodo cảm thấy vô cùng bất an, ta sợ mình mất người đàn ông này.

      Tuy thuộc về mình nhưng chỉ cần có được dù là vài phút giây ngắn ngủi cũng đủ rồi.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 357: lo lắng của Dodo (2)


      Hoàng Phủ Ngạn Tước cực kỳ kiên nhẫn nhìn sau đó cúi xuống nhàng đặt nụ hôn lên trán Dodo, ôn nhu : "Liên Kiều, nghe lời , ngủ trước , cố gắng xử lý công việc nhanh rồi trở về với em, được ?"

      Dodo chậm rãi buông tay khỏi cổ , nhìn đứng dậy quay lưng định bước trong lòng lại nỗi mất mát.

      "Ngạn Tước …"

      ngồi dậy nhìn , ngập ngừng hỏi: " … có em ?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn vẻ thất lạc trong mắt ta, sửng sốt lúc rồi cười : "Ngốc à, là chồng em, từ bao giờ em bắt đầu hoài nghi tình cảm của vậy hả? được suy nghĩ lung tung. Ngủ !"

      vỗ đầu sau đó chu đáo giúp tắt đèn sau đó bước ra khỏi phòng.

      Bàn tay Dodo bất giác nắm chặt lại, mặt biểu tình phức tạp.

      Lại là như thế!

      Vì sao cứ mãi là như thế!

      Tuy nhờ vào Giáng Đầu Thuật mà chiếm được vị trí của Liên Kiều, tuy rằng Ngạn Tước luôn ân cần chu đáo với nhưng vì sao luôn cảm thấy mình thể vào nội tâm của chứ?

      thay thế Liên Kiều trở thành vợ nhưng từ ngày đó đến giờ chưa từng được hưởng thú vui chăn gối. Những ngày này, buổi tối nếu phải là ở phòng sách bận rộn xử lý công là ở công ty tăng ca. Vì sao chứ? người đàn ông, vì sao đối với chuyện vợ chồng lại chẳng có chút hứng thú nào?

      ta tin, cũng muốn tin! Đây là tình huống mà ta chưa từng nghĩ tới. được! ta tuyệt cho phép tình trạng này tiếp tục!

      Nghĩ đến đây, mắt Dodo chợt lóe lên tia suy nghĩ, ta thay vội áo ngủ ra khỏi phòng.

      ***
      Trong thư phòng đèn vẫn còn sáng, soi rọi suốt căn phòng rộng rãi được thiết kế sang trọng tao nhã, hoàn toàn phù hợp với phong cách của chủ nhân của nó.

      chiếc sofa màu đen sang trọng của Ý, Hoàng Phủ Ngạn Tước nằm nhắm mắt dưỡng thần, trong phòng mùi xì gà Cuba lãng đãng bay, khói quyện từng vòng từng vòng như tâm trạng rối rắm của .

      Từ sofa nhìn sang là khung cửa sổ kéo dài sát đất, từ tầng cao có thể nhìn thấy ràng cảnh đẹp đêm nay, từ đây cũng có thể nhìn thấy góc vườn hoa. Hoàng Phủ Ngạn Tước hướng ánh mắt về phía cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nho kiều ngồi nơi nhà kính.

      Là ảo giác của !

      biết mình nên có loại ảo giác này nhưng … khi chỉ ở mình như lúc này, trong đầu vẫn luôn thấp thoáng bóng dáng của đó, thấp thoáng gương mặt nhắn cùng đôi mắt long lanh nước mắt kia.

      biết bản thân vì sao lại như thế, nhưng rất ràng cần phải áp chế cái cảm giác kỳ lạ đó xuống bởi vì là người đàn ông có gia đình.

      Nhất thời cảm thấy phiền não, tập văn kiện để bàn trà vẫn để đó chẳng buồn xem bởi vì biết có xem cũng chẳng vào.

      Đối diện với vợ mình hiểu sao lại có tâm lý muốn trốn tránh, hiểu vì duyên cớ gì mà đề nổi chút hứng thú nào.

      Với tay cầm lấy tập văn kiện, tự dặn lòng phải tập trung tinh thần nhưng lật được vài trang, trang giấy lại dần lên gương mặt của kia, nét mặt buồn bã cùng những giọt nước mắt khiến xót xa.

      Bộp …

      Hoàng Phủ Ngạn Tước tức tối ném tập văn kiện trở lại bàn trà, bước nhanh về phía cửa nhưng khi vừa đặt tay vào núm xoay cửa, chợt dừng lại mọi động tác.

      Mình sao thế này?

      Rốt cuộc là sao thế này? Vừa nay ràng là có nỗi xúc động muốn tìm kia chỉ để nhìn xem còn khóc hay , ngủ chưa, có hay bị nhiễm lạnh …

      Điên rồi!

      Hoàng Phủ Ngạn Tước mày điên rồi!

      Ảo não quay người trở lại sofa, Hoàng Phủ Ngạn Tước ngã người nằm xuống trở lại, hai tay day day huyệt Thái Dương, bất chợt, cảm thấy mình nực cười.

      Loại chuyện bồng bột như vậy từ lúc nào Hoàng Phủ Ngạn Tước lại làm chứ? chẳng qua chỉ là mới gặp ngày mà thôi, hơn nữa là người có gia đình!

      Chẳng lẽ …

      thay lòng đổi dạ sao?

      thể nào!

      Liên Kiều, đây là điều thể hoài nghi!

      Ngay khi cảm thấy phiền não cùng cực cửa phòng chợt bị đẩy ra, ánh đèn chiếu nghiêng ra hành lang, soi rọi bóng dáng xinh đẹp của .

      "Liên Kiều …"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác hô lên tiếng, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng của vợ mình, đáy mắt chợt xẹt qua tia nghi hoặc.

      "Ngạn Tước!"

      Dodo mặc chiếc váy ngủ màu đen đầy vẻ quyến rũ, chậm rãi đến trước mặt , ngồi xuống bên cạnh rồi nhìn vào mắt

      "Vừa nãy gọi em sao?"

      đúng … tất cả đều hợp lý!

      Khi vừa bước vào, trong chớp mắt đó ràng nhìn thấy nghi hoặc trong mắt .

      Đôi mắt thâm trầm của Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua chút sửng sốt sau đó cười ôn nhu: "Đương nhiên rồi, em cho rằng gọi ai chứ?"

      "Ngạn Tước, em sợ lắm, ôm em được ?"

      Dodo nhào vào lòng , vùi mặt vào ngực , thân thể mềm mại dán chặt vào thân thể rắn rỏi của .

      "Sao vậy? Chắc phải là gặp ác mộng chứ?" Hoàng Phủ Ngạn Tước vòng tay ôm lấy , thấp giọng hỏi.

      Dodo lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt , dịu giọng : " biết , nhìn bộ dạng thất thần của em sợ lắm."

      "Sợ? Sợ cái gì?" Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn khó hiểu.

      Dodo áp tay lên má , trong mắt mang theo vạn phần quyến luyến, yếu ớt : "Sợ thay lòng đổi dạ, sợ bỏ mặc em, sợ kia."

      Cái sau cùng chính là điều lo sợ nhất.

      Lời của khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười: "Em từ lúc nào trở nên nghi thần nghi quỷ thế chứ? sao lại thay lòng đổi dạ được chứ? Đừng có suy nghĩ lung tung rồi tự dọa mình."

      "Vậy chứng minh !" Dodo nhìn đầy thâm ý.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày: "Em muốn chứng minh thế nào?"

      Dodo mỉm cười, thân thể mềm như nước lại nhào vào lòng , chủ động nắm lấy tay dịch dần lên … cho đến khi phủ lên nơi đầy đặn của mình…

      " xem, trừ phi … trong mắt vốn có em!"

      "Liên Kiều …"

      mềm mại nơi lòng bàn tay khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi thất thần, đẩy ra: "Em là vợ , cần phải dùng cách này để lấy lòng , biết ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :