1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 348: “Hoàng Phủ” khác thường (2)


      Phòng khách lớn của “Hoàng Phủ” nhất thời náo nhiệt hẳn lên, hệt như trước đây.

      "Tiểu Ngưng, Ngạn Ngự, Ngạn Đình!" Liên Kiều thấy những gương mặt quen thuộc, những nụ cười quen thuộc, đáy lòng kìm được trận chua xót. bước đến, thử gọi tên họ.

      Tiếng cười chợt ngừng lại.

      Hoàng Phủ Ngạn Ngự, Ngạn Đình và Hoàng Phủ Ngưng đều hướng ánh mắt về đứng trước mặt mình, qua lúc lâu Hoàng Phủ Ngạn Đình mới cười ha hả, nhìn Hoàng Phủ Ngưng : "Này Tiểu Ngưng, trước giờ biết là em có người bạn xinh đẹp thế này. Còn mau giới thiệu cho biết chút!"

      Liên Kiều chợt cảm thấy thể thở nổi, dường như khí bị rút hết.

      Hoàng Phủ Ngưng sững sốt nhìn sau đó xua tay: "Em đâu có biết này, trước giờ em chưa từng gặp qua người này."

      Hoàng Phủ Ngạn Ngự nhìn Hoàng Phủ ở cạnh đó nét mặt rầu rĩ liền giọng : " biết rồi, là bạn mà dẫn theo về có đúng , bằng sao lại biết tên của chúng ta chứ!"

      Liên Kiều nghe vậy sắc mặt càng trở nên trắng bệch, kéo cánh tay Hoàng Phủ Ngưng, lớn tiếng : "Mọi người làm sao vậy? Đừng dọa chị nữa có được ? Ngạn Ngự, Ngạn Đình, Tiểu Ngưng, còn có … cha, mẹ, con là Liên Kiều, Liên Kiều đây mà!"

      Giọng của vì kích động lẫn sợ hãi mà trở nên run rẩy.

      Cả nhà Hoàng Phủ toàn bộ đều ngây ngốc đứng đấy, ai nấy đều trố mắt nhìn Liên Kiều, thần tình trong đáy mắt hoàn toàn giống hệt như Hoàng Phủ Ngạn Thương, lễ độ mà xa cách.

      "Các người …"

      khó nhận ra xa lạ trong ánh mắt mọi người nhìn mình, run run chỉ tay vào từng người, chẳng nên lời.

      Hoàng Phủ Ngạn Ngự là người lên tiếng trước, cười sảng khoái: " cũng tên là Liên Kiều sao? trùng hợp, nhà chúng tôi cũng có tên Liên Kiều!"

      "Cái gì?" Liên Kiều cảm thấy máu trong người mình như đông lại.

      "Đúng đó, chị dâu trưởng nhà chúng tôi cũng tên là Liên Kiều. , nghe này vậy là biết nhất định là bạn của em rồi. Em dẫn ấy về có phải là định cho nhà niềm ngạc nhiên mừng rỡ ? ngờ đời này người tên Liên Kiều lại nhiều như vậy!" Hoàng Phủ Ngạn Đình cười .

      Hoàng Phủ Ngưng đánh giá lượt Liên Kiều từ xuống dưới sau đó nhướng mày: "Chỉ có điều … sao ấy lại gọi cha mẹ như chúng ta chứ?"

      "Đó là vì chị chính là …"

      định ra thân phận mình nhưng …

      " ấy là người ham vui, gặp được coi như có duyên, nên xem mọi người như người thân của mình!" Mặc Di Nhiễm Dung ngắt lời , giọng .

      "Chị …" Liên Kiều vừa định lên tiếng Mặc Di Nhiễm Dung nháy mắt ra hiệu cho đừng nữa.

      Lãnh Thiên Dục lúc này cũng lên tiếng: "Đúng đó, trùng hợp là nhờ này chúng tôi mới tìm được , hai người họ bây giờ trở thành bạn thân của nhau hơn nữa Liên Kiều trước nay vẫn thích đùa như vậy, mọi người đừng thấy lạ."

      " ra là như vậy, Liên tiểu thư cám ơn !" Triển Sơ Dung lúc này tỏ vẻ hiểu mọi chuyện, mỉm cười với Liên Kiều.

      "Ồ … đừng khách sáo!"

      Liên Kiều thầm ảo não trong lòng, chỉ đành lên tiếng ứng phó.

      Thượng Quan Tuyền thấy vậy, trong lòng biết Liên Kiều khổ sở thế nào nên lặng lẽ bước đến, thầm bên tai : "Liên Kiều, chuyện duy nhất chị có thể làm bây giờ là nhẫn nhịn chút, đừng làm cho họ hoang mang và nghi ngờ, ít ra chị cũng phải chờ đến lúc thấy được người giả mạo mình mới được chứ. Nếu như chị còn giữ được bình tĩnh, nhà Hoàng Phủ nhất định cho rằng chị thích hợp ở lại đây đâu."

      Bàn tay nhắn của Liên Kiều hung hăng nắm chặt lại, môi cắn chặt tưởng chừng bật máu, cũng biết Thượng Quan Tuyền đúng, chỉ đành gật đầu.

      Ngay lúc cố nén nỗi đau khổ trong lòng chợt nghe Ngạn Đình kêu lên tiếng: " hai về rồi!"

      Cửa phòng khách lớn được quản gia chậm rãi đẩy ra, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía cửa, nhất là đoàn người của Lãnh Thiên Dục.

      "Ngạn Tước về rồi!"

      Thân thể Liên Kiều chợt run rẩy, hô hấp cũng trở nên khó khăn, tim ngừng đập kịch liệt.

      biết vì sao có dũng khí xoay đầu nhìn người đàn ông đó.

      Người đó là chồng vậy mà lại dám nhìn thẳng .

      Nỗi khổ sở đó ngoài chính có ai hiểu thấu được ?

      Bàn tay run rẩy chợt bị Mặc Di Nhiễm Dung nắm chặt, giọng điềm tĩnh nhắc nhở bên tai : "Liên Kiều, bất luận phát sinh ra chuyện gì em cũng phải khống chế bản thân, tuyệt đối được vọng động, bây giờ thân phận của em là bạn tốt của mà thôi. Biết ?"

      "Chị …" Liên Kiều khổ sở gật đầu.

      Trong phòng khách chính chợt vang lên tiếng cười nhã nhặn của Hoàng Phủ Ngạn Tước …

      "Thiên Dục, Tiểu Tuyền, hoan nghênh mọi người!"

      Hai người đàn ông tiến đến thân mật cho nhau những cái vỗ vai thân mật, thể tình bằng hữu tốt đẹp.

      Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Tước rơi vào tai Liên Kiều khiến thân thể vất vả trấn định lại bắt đầu run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu …

      Thân hình cao to tuấn dật, gương mặt tuấn tiêu sái như hoàng tử, giọng trầm thấp mê người còn có … nụ cười tao nhã khiến cả gương mặt như tắm trong gió xuân, tất cả, tất cả đều giống như trước đây.

      Cực kỳ kích động định bước đến lại nghe giọng nữ yểu điệu vang lên, triệt để chặt đứt mọi hy vọng của .

      "Ngạn Tước!"

      Giọng dịu dàng, mềm mại như nước vang lên từ phía cửa phòng khách chính, tiếp theo là bóng dáng cao gầy, diện mạo xinh đẹp của đến, mặt tràn đầy ý cười rạng rỡ, sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước, bàn tay nhắn vòng qua cổ , nét mặt đầy hạnh phúc.

      Ngoại trừ người nhà Hoàng Phủ, tất cả những người còn lại đều bị chấn động!

      Lãnh Thiên Dục tự chủ được chau chặt mày, còn Liên Kiều trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt …

      này … ta … ta là …

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy , mặt tràn đầy nhu tình nhìn , âu yếm : "Em là sơ ý quá, vòng tay tìm thấy chưa?"

      "Tìm thấy rồi!" yểu điệu nép sát vào người , nhưng dường như thấy có nhiều người khác nữa nên ngượng ngùng tách ra, cười : "Ngạn Tước, những người này là bạn mà nhắc đến sao?"

      Sau đó đôi mắt đẹp khẽ đảo quanh vòng, khi ánh mắt rơi người Mặc Di Nhiễm Dung, đáy mắt chợt xẹt qua tia cảnh giác, sau đó ánh mắt lại chuyển sang người khác, khi nhìn thấy Liên Kiều đứng ở góc kia …

      tia phức tạp chợt xẹt qua đáy mắt , kinh ngạc có, sợ hãi có, còn có … đắc ý. Sau đó mặt chợt lên nụ cười.

      Lòng Liên Kiều trong chớp mắt lạnh như băng, ngây ngốc nhìn tươi cười rạng rỡ, yểu điệu dựa vào Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong đôi mắt màu tím chỉ toàn là kinh ngạc …

      Dodo! ta chính là Dodo! Là thần bí gặp mình hai lần kia.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 349: Tôi mới là Liên Kiều (1)


      Trong bầu khí có phần dị thường, mỗi người dường như đều mang tâm riêng, người có thiện ý nở nụ cười, người lòng đầy ác ý biểu cực kỳ ngụy dị, người mang nghi hoặc càng cảm thấy hồ nghi.

      Từ trong góc của phòng khách chính, Mặc Di Nhiễm Dung lặng lẽ quan sát nắm tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, thấy cũng cùng lúc nhìn về phía mình liền chút trốn tránh nhìn thẳng vào đôi mắt của , từ trong đáy mắt khó phát ra kinh ngạc, đương nhiên, còn có thêm tia khiêu khích, thậm chí là … khiêu chiến.

      ra, vẫn luôn là đối thủ của mình chính là này!

      Đứng bên cạnh , Liên Kiều hoàn toàn trở nên ngây ngốc, trong đôi mắt màu tím chỉ còn lại mơ hồ, khó hiểu cùng kinh ngạc. Khi nhìn thấy gương mặt tươi cười quen thuộc kia của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng chính là lúc lòng như vỡ tan thành từng mảnh , đau đớn đến thể hô hấp, Liên Kiều cảm thấy máu huyết toàn thân đều chảy ngược, từng tế bào kêu gào trong đau khổ.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại chẳng hề có cảm giác rối ren như , ôm vai Dodo, trong ánh mắt chỉ có hạnh phúc ...

      "Liên Kiều, đây là Lãnh Thiên Dục, là bạn nhiều năm của còn vị này là Thượng Quan Tuyền!"

      câu giới thiệu rất đơn giản nhưng lại khiến cả đoàn người của Thượng Quan Tuyền kinh hãi.

      Dodo nở nụ cười, dịu dàng : " ra ngài chính là Tổng Giám đốc của Lãnh thị ngưỡng mộ lâu!"

      Môi Lãnh Thiên Dục lặng lẽ nhếch lên đầy thâm ý, sau đó mới thốt ra câu: "Trí nhớ của tiểu thư Liên Kiều được tốt lắm, chúng ta từng gặp nhau, phải sao?"

      Dodo ngờ vậy, mặt nhất thời lộ vẻ sửng sốt nhưng rất nhanh sau đó vẻ sửng sốt được thay thế bằng nụ cười, ta gì nhưng từ thần thái có thể nhìn ra được ta cố che lấp ngượng ngùng.

      Còn Hoàng Phủ Ngạn Tước lại tò mò hỏi: "Hai người gặp nhau rồi sao? Chuyện từ lúc nào?"

      "Lãnh tiên sinh biết đùa, chúng ta …"

      "Tiểu thư Liên Kiều!" Lãnh Thiên Dục nhanh chậm ngắt lời Dodo, trong đáy mắt chỉ mảnh lạnh lùng: "Lãnh Thiên Dục tôi trước nay thích đùa, sao lại có thể quên chuyện theo tôi học bắn súng chứ?"

      "Tôi …"

      "Đúng đó tiểu thư Liên Kiều, cho dù nhớ Lãnh Thiên Dục chắc cũng phải nhớ tôi chứ?"

      Thượng Quan Tuyền cũng bước đến, lạnh nhạt : "Ở Lãnh Uyển chúng ta thân với nhau vô cùng, gì mà thể tâm cùng nhau, thậm chí buổi tối còn cùng nhau ngủ chung chiếc giường."

      Đáy mắt Dodo xẹt qua tia u ám, sau đó ánh mắt chợt chuyển hướng, rơi người Mặc Di Nhiễm Dung, từ u ám chuyển thành căm tức.

      Môi Mặc Di Nhiễm Dung hơi cong lên, bình thản như hề nhìn thấy ánh mắt căm tức của Dodo.

      "Liên Kiều … em Lãnh Uyển bao giờ sao lại biết gì?" Hoàng Phủ Ngạn Tước giọng hỏi, dáng vẻ đầy che chở, bao dung còn giọng ôn nhu, dịu dàng như nước.

      góc, Liên Kiều hung hăng cắn chặt môi cố bắt mình phải bình tĩnh.

      Dodo vừa định Hoàng Phủ tiến đến kéo áo Hoàng Phủ Ngạn Tước, mắt vẫn nhìn về hướng Dodo, miệng khẽ cho Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe: " Ngạn Tước, trí nhớ của cũng tệ nha. quên những điều kiện mà hứa với Liên Kiều lúc muốn chị ấy gả cho sao?"

      " ?"

      Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt sáng lên sau đó bàn tay to vò đầu trìu mến: "Rốt cuộc em cũng chịu về nhà rồi sao?"

      Hoàng Phủ nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước : "Xin lỗi Ngạn Tước, đều tại em quá bướng bỉnh, sau này em ngốc vậy nữa đâu!"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy ngoan ngoãn như vậy, vừa ý gật đầu.

      " Ngạn Tước, còn chưa trả lời em nha!" Hoàng Phủ nhắc lại lần nữa.

      Thấy vẻ sửng sốt gương mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, mày Lãnh Thiên Dục khỏi chau chặt lại.

      Ngạn Tước … cậu ta quên rồi!

      Lúc này Dodo mới lên tiếng, khí thế bừng bừng nhìn đoàn người của Lãnh Thiên Dục, gằn từng tiếng: "Lúc đầu sở dĩ chị đồng ý gả cho Ngạn Tước là bởi vì ấy đồng ý thực những cầu của chị, chính là theo Quý Dương học đua xe, theo Thiếu Đường học cưỡi ngựa, theo Thiên Dục học bắn súng, , chắc là chị sai chứ!"

      Hoàng Phủ dường như bị khí thế của đối phương dọa sợ, bất tri bất giác thối lui bước.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười: "Đúng vậy, nếu như Liên Kiều nhắc đến lại quên mất, nhưng mà Liên Kiều … em đến Lãnh Uyển rồi sao?"

      Dodo cười, căn bản là chẳng hề để tâm đến ánh mắt chăm chú của mọi người nhìn mình, vòng đôi tay mình quanh cổ , nũng nịu : "Người ta rồi, Thiên Dục đùa thôi mà. Em nào có đến Lãnh Uyển bao giờ chứ!"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước có vẻ như cực kỳ tin tưởng lời của , quay đầu nhìn Lãnh Thiên Dục cười: "Cái tên này, bây giờ lại còn bắt chước người ta đùa nữa chứ!"

      Lãnh Thiên Dục trả lời, duy chỉ có ánh mắt càng trở nên thâm trầm còn Thượng Quan Tuyền đứng bên cạnh tự chủ được nắm chặt nắm tay.

      Chứng kiến tất cả, cõi lòng Liên Kiều cũng tan nát…

      "Hoàng Phủ Ngạn Tước, xem ra ngài cũng rất thương ấy, ấy cái gì là cái đó rồi!" tiếng thở dài vang lên sau đó là giọng thanh thúy của , mọi người cùng nhìn về phía phát ra tiếng , ra đó là Mặc Di Nhiễm Dung, chầm chậm bước đến gần.

      Mày Dodo bất giác chau chặt lại, toàn thân dần nhuộm vẻ cảnh giác và phòng bị.

      Mặc Di Nhiễm Dung vẫn giữ nụ cười môi, lúc này đến trước mặt hai người, đôi mắt màu tím giấu nhiều điều mà người ngoài thể nhìn thấu được.

      " ra là Mặc Di tiểu thư, Ngạn Thương đâu? Sao đến cùng ?" Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy liền cười hỏi.

      "Ngạn Thương có chuyện quan trọng cần phải xử lý, tôi vì quá nhớ em mình nên mới theo Lãnh tiên sinh đến đây thăm Liên Kiều chút!"

      Lời của Mặc Di Nhiễm Dung nhanh chậm, bình đạm như về chuyện liên quan đến mình.

      Chỉ có ánh mắt nhìn chăm chú vào Dodo chớp …

      "Chắc phải ngay cả chị em cũng biết đấy chứ?"

      Mắt Dodo xẹt qua tia khiêu khích sau đó ta tươi cười bước đến ôm chặt Mặc Di Nhiễm Dung, thân thiết : "Chị, Liên Kiều rất nhớ chị!"

      Mặc Di Nhiễm Dung cũng ôm lấy ta, giọng bên tai Dodo: "Quả nhiên khống chế được họ hoàn toàn thuận theo ý , chỉ có điều … tôi để đắc ý được lâu đâu!"

      Ý cười môi Dodo càng sâu, ánh mắt đầy khiêu khích cũng giọng bên tai : "Cùng chờ xem !"

      Chỉ trong chớp mắt, tình thế trở thành màn giương cung bạt kiếm giữa hai - hai Giáng Đầu Sư tuyệt đỉnh!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 350: Tôi mới là Liên Kiều (2)


      Trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước và những người nhà Hoàng Phủ chỉ là màn trùng phùng cảm động giữa hai chị em.

      "Nhìn em ủy khuất như vậy, có phải tiếp theo tố khổ với chị em là công việc quá bận rộn có nhiều thời gian ở bên cạnh em ?" ôm Dodo vào lòng, trìu mến .

      " phải sao? Trong mắt chỉ có công việc cùng công việc, có chỗ nào dành cho em đâu chứ?" Dodo cười, đáy mắt xẹt qua tia đắc ý, vùi mặt vào lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày: "Ai chứ, trong lòng chỉ có Liên Kiều là quan trọng nhất!" rồi bàn tay to lớn còn âu yếm xoa đầu ta.

      đắc ý trong mắt Dodo càng rệt.

      Chính lúc đoàn người của Lãnh Thiên Dục cảm thấy bầu khí cực kỳ ngột ngạt đột nhiên giọng vừa ủy khuất lại chút kiên cường phá vỡ …

      " dối!"

      bóng người nhắn vẹt qua mọi người chạy đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, đôi mắt màu tím long lanh nhìn , trong mắt chỉ thấy toàn đau lòng cùng khổ sở.

      "Liên Kiều …" Thượng Quan Tuyền hoảng hốt gọi rồi vội vàng đưa tay bụm miệng.

      Đáy mắt Mặc Di Nhiễm Dung khẽ gợn sóng nhưng rất nhanh bình thản trở lại.

      Cả nhà Hoàng Phủ bị hành động đột ngột của “ lạ” làm cho sửng sốt.

      Dodo nhìn Liên Kiều bằng ánh mắt khiêu khích, môi nở nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn chẳng có phản ứng gì trước hành động của Liên Kiều giống như Liên Kiều chẳng hề có sức ảnh hưởng gì với mình.

      Liên Kiều khổ sở nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, đứng đó trước mặt , cách gần như vậy nhưng sao lại xa lạ đến mức gần như thể tin được người này là người chồng quý của mình nữa.

      Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng rơi gương mặt xinh xắn của Liên Kiều, khi ánh mắt tiếp xúc với đôi mắt màu tím tử lan đó, lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước hiểu sao chợt có nỗi xúc động kỳ lạ. bi thương trong đôi mắt đó như cái gai đâm vào lòng .

      "Vị tiểu thư này, vừa gì?"

      lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng trầm thấp mê người lại khiến cho lòng Liên Kiều khổ sở thêm chút.

      Từ lúc nào …

      Mình và lại trở nên xa lạ thế này?

      " ta …"

      Ngón tay trắng nõn của Liên Kiều run run chỉ về phía Dodo, run giọng : " ta vốn phải Liên Kiều, em mới chính là Liên Kiều, còn …"

      nhìn thẳng vào mắt , giọng nghẹn ngào: "Hoàng Phủ Ngạn Tước, em mới chính là vợ của !"

      "Liên Kiều …"

      Lãnh Thiên Dục vừa định bước đến kéo Liên Kiều lại Mặc Di Nhiễm Dung cản lại: "Mặc kệ em ấy !"

      Nước mắt lặng lẽ rơi gương mặt của Liên Kiều, từng giọt từng giọt như vỡ đê nhưng chẳng buồn đưa tay lau , chính xác là chẳng hề có động tác gì khác, chỉ có ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước chớp …

      Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt đau nhói, bàn tay ý thức chợt nắm chặt, chau mày, lặng lẽ nhìn trước mặt. hiểu vì sao nhìn thấy nước mắt của lòng lại … khó chịu lẫn khổ sở như vậy!

      Những người còn lại trong nhà Hoàng Phủ vẫn còn chưa hết kinh ngạc trước những chuyện vừa xảy ra đến quên cả chuyện.

      Dodo thấy vậy sắc mặt chợt trở nên khó coi, ta tiến đến chắn trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, đôi mắt màu tím giống hệt đôi mắt của Liên Kiều nhìn trừng trừng, ánh mắt sắc bén vô cùng …

      "Vị tiểu thư này, năng xin thận trọng!"

      Liên Kiều cũng trừng mắt nhìn ta, rành mạch từng chữ: "Thận trọng? Đây là nhà tôi, tôi mới là nữ chủ nhân của nhà Hoàng Phủ - Liên Kiều, sau khi đến Trung Quốc tôi mới lấy tên là Liên Kiều, tôi còn có cái tên khác là Kuching, là đứa cháu mà Cụ ông Hoa Đô của vương thất Mã Lai thương nhất!"

      Xinh đẹp và cao ngạo như chú chim thiên nga trắng, dù mặt vẫn còn vương lệ nhưng vẫn ảnh hưởng chút nào đến tinh thần và ý chí của !

      Dodo cười lạnh tiếng: " thú vị, xem ra hiểu gia thế và thân thế của tôi!"

      Liên Kiều nắm chặt mười ngón tay …

      " ti bỉ, rốt cuộc muốn làm gì họ?"

      "Vị tiểu thư này …" Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo Dodo ra sau lưng mình, đôi mắt sắc bén như chim ưng đánh giá Liên Kiều lượt. Tuy hiểu mình vì sao trong chớp mắt kia vì mà đau lòng nhưng vẫn điềm đạm : "Tôi hiểu gì nhưng nếu như đến nhà Hoàng Phủ cũng coi như là khách. Xin … tôn trọng vợ tôi!"

      Liên Kiều ngây ngốc nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, khách sáo và xa lạ kia lại khiến lòng đau thêm lần …

      " gì?" gian nan thốt ra mấy chữ, giọng vì khổ sở mà sớm nghẹn ngào.

      Có thể có dũng khí đối chất với xấu xa kia, cũng có dũng khí đấu tranh vì hạnh phúc của mình nhưng mấy lời lạnh nhạt của Hoàng Phủ Ngạn Tước kia lại khiến hoàn toàn tan rã.

      Nhìn thấy ánh mắt đầy bi thương của , cũng dễ chịu, tinh quang trong đáy mắt dần thu liễm lại nhiều, gương mặt lạnh nhạt cũng mang theo chút dịu dàng mà chính cũng phát ra …

      "Tôi biết và vợ tôi có hiểu lầm gì , ấy trước giờ rất nghịch ngợm, nếu có lỡ đắc tội với vậy tôi thay ấy xin lỗi ."

      Liên Kiều khép mi, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống như chuỗi trân châu bị đứt dây, nhất thời thể kềm chế được, mặt lộ ra vẻ yếu ớt và bất lực lời nào diễn tả được.

      " Ngạn Tước, chị ấy đúng là Liên Kiều mà!"

      Hoàng Phủ cũng nhịn được nữa bước đến lớn tiếng , biết Liên Kiều lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy Liên Kiều khóc thương tâm đến thế.

      " , em làm loạn đủ chưa?" Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày quát khẽ.

      " Ngạn Tước, ta …"

      "Ngài Hoàng Phủ, sai!"

      Mặc Di Nhiễm Dung bước đến, dịu giọng ngăn giữa Hoàng Phủ Ngạn Tước và Hoàng Phủ , cười : "Tên ấy đúng là Liên Kiều, là người bạn tốt mà quen được ở nước Ý. ấy trước giờ thích đùa, nếu như có làm các vị khó chịu xin lượng thứ!"

      Nghe vậy, nét mặt Liên Kiều càng sầu khổ!

      "Đúng đó, này tên là Liên Kiều!"

      Triển Sơ Dung cười bước đến vỗ lên vai Liên Kiều, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước : " này thú vị, vừa gặp chúng ta gọi chúng ta là cha, mẹ. Xem ra cũng rất có duyên với nhà chúng ta. Mẹ cũng thực thích ấy, quan trọng nhất là ấy cùng Liên Kiều nhà chúng ta có cùng tên cùng họ nha."

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 351: Dịu dàng trong ánh mắt


      Tuy Triển Sơ Dung cho tới bây giờ cũng chưa làm vì sao này lại những lời kỳ lạ khó hiểu kia nhưng dù sao ấy cũng cùng Lãnh Thiên Dục đến “Hoàng Phủ” này, vì vậy tốt nhất là đừng làm cho bầu khí trở nên quá gượng ép mới phải.

      Mặc Di Nhiễm Dung thấy vậy liền cười vỗ vai Liên Kiều, giọng : "Liên Kiều, nếu em muốn làm quen với cả nhà họ tốt nhất là thẳng thắn mà chứ đừng đùa với họ nữa!"

      Trong lời của , ý nhắc nhở rất ràng.

      Lãnh Thiên Dục cũng nghe ra hàm ý trong câu của , Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ cũng vậy!

      Mà Liên Kiều … nghe càng ràng hơn!

      biết chị mình đương nhiên đứng về phía mình nhưng … lòng vẫn đau, đau quá nhất là khi thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng trước mặt mình nhưng ánh mắt ôn nhu, cử chỉ ân cần, lời trìu mến lại chỉ dành cho người phụ nữ khác!

      Ánh mắt Liên Kiều nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước hoàn toàn là đành lòng cùng bất lực.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi chau mày, ngoài suy nghĩ của mọi người, cúi đầu nhìn gương mặt nhắn vẫn còn vương nước mắt của Liên Kiều, chậm rãi lên tiếng …

      " ra … cũng tên là Liên Kiều?"

      Liên Kiều cố dặn lòng đừng rơi lệ nữa nhưng dường như bất lực, hít sâu hơi, cắn mạnh đôi môi đào, gian nan gật đầu.

      " bé!"

      Ngoài suy nghĩ của mọi người, nụ cười dịu dàng lan tỏa môi của Hoàng Phủ Ngạn Tước, giọng gọi biệt danh của nghe quen thuộc như trước đây từng gọi hàng nghìn hàng vạn lần rồi.

      Cả người Liên Kiều đều run rẩy, đôi mắt màu tím trợn to nhìn , ánh mắt long lanh, trong veo như nước suối nhìn chớp.

      Mặc Di Nhiễm Dung nghi hoặc nhìn màn này.

      Còn trong mắt Dodo chợt xẹt qua tia cảnh giác.

      khí chợt trở nên đặc quánh.

      Từ trong đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, Liên Kiều như nhìn thấy lại vẻ ôn nhu trước đây, như khi … họ còn là của nhau.

      Bàn tay to lớn ấm áp phủ mái tóc của , nụ cười môi ấm áp như gom tụ hết ánh nắng của thế giới môi khiến nhất thời thất thần quên cả lên tiếng.

      "Vừa nãy có phải tôi chuyện lớn tiếng quá làm sợ hay ? Được rồi, đừng khóc nữa, bằng mắt sưng lên hết đẹp đâu!"

      xong bàn tay dời xuống gương mặt nhắn của , ngón tay mang theo dịu dàng mà chính cũng nhận ra, giúp lau nước mắt.

      Động tác này làm cực kỳ liền mạch lưu loát giống như trước đây từng làm rất nhiều lần, hết sức quen thay.

      Vành mắt Liên Kiều đỏ hồng vẫn nhìn chớp, cố nén ý muốn tiến đến ôm chặt vào lòng hệt như trước đây, chút cố kỵ mà hưởng thụ ấm áp và cảm giác an toàn mà mang đến cho mình.

      Nhưng …

      "Ngạn Tước, làm gì vậy?"

      Dodo thấy tình hình ổn liền vươn tay chút dấu vết giữ chặt tay Hoàng Phủ Ngạn Tước sau đó kéo về bên cạnh mình, nét mặt đầy bất mãn.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy làm vậy hơi sửng sốt sau đó mỉm cười: " chỉ muốn nhìn thấy bé kia khóc thôi!"

      " …" Lòng Dodo càng cảm thấy bất an.

      chỉ có , ngay cả những người khác trong nhà Hoàng Phủ cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ, hai chỉ là lần đầu tiên gặp bé này thôi mà, sao lại tình cảm tràn trề thế kia.

      " hai, tiêu rồi. Trước mặt chị dâu mà dám thân thiết với người phụ nữ khác, cẩn thận đấy nhé!" Hoàng Phủ Ngạn Đình trêu .

      Hoàng Phủ Ngạn Ngự cũng cười ha ha tràng: "Nhìn Lãnh nhà người ta kìa, nụ cười chỉ có thể dành riêng cho Tiểu Tuyền mà thôi, hai!"

      Lãnh Thiên Dục nhướng mày: "Nhóc con, chẳng lẽ chưa từng cười với em sao?"

      "Được rồi mà Lãnh. Em chỉ là nêu cái ví dụ vậy thôi, mục đích chỉ là muốn hai em chuyên tâm tí bằng Liên Kiều nhà chúng em ghen chết mất!" Hoàng Phủ Ngạn Ngự vẫn bằng giọng đùa pha.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cười lắc đầu: "Tiểu tử này chuyện cũng thích khoa trương quá . Đúng rồi Thiên Dục, lần này đến đừng ở trong khách sạn làm gì, phòng mình ra lệnh cho quản gia thu xếp xong rồi. Nếu còn phản đối nữa chính là quá khách sáo với mình rồi, nghe chưa?"

      Lãnh Thiên Dục nhún vai: "Nếu vậy, cung kính chẳng bằng tuân mệnh! Mình cũng rất nhớ hầm rượu quý của bác trai!"

      "Ha ha, Thiên Dục, thói quen thích uống rượu mạnh của con vẫn thay đổi nha. Bác trai bây giờ già rồi, chắc là thể uống bằng con rồi!" Hoàng Phủ Ngự Phong cười sảng khoái .

      " đâu bác trai. Nhìn bác thân thể tráng kiện như vậy, cháu chỉ đành nhận thua thôi!" Lãnh Thiên Dục trước giờ đối với bậc trưởng bối vẫn luôn khiêm tốn nghiêm cẩn.

      "Mọi người xem, vừa mới gặp mặt sao lại đến rượu chè làm gì. Để người ngoài nghe được còn ra thể thống gì. Nếu đồn ra ngoài phải bị người ta là người chấp chưởng của tứ đại tài phiệt toàn là tửu quỷ sao!"

      Triển Sơ Dung tuy lên tiếng quở trách nhưng nụ cười môi vẫn khép, bà trước giờ vẫn hy vọng trong nhà luôn náo nhiệt, vui vẻ nhất là khi thấy mấy người trẻ tuổi tụ họp lại với nhau.

      "Hôm nay cũng trở về, chúng ta cũng nên chúc mừng phen chứ. Đúng rồi bé, con cũng đừng nha, thuận tiện cũng gọi Ngạn Thương về cùng nhau ăn cơm đoàn viên , thiếu nó cũng vui đâu!"

      "Dạ được bác !" Mặc Di Nhiễm Dung cũng định rời ngay, cung kính trả lời.

      "Con nha, bao giờ mới có thể gọi ta tiếng “mẹ” ta càng vui hơn!" Triển Sơ Dung rất thích này, vừa nắm tay vừa thân thiết .

      Nét mặt Mặc Di Nhiễm Dung có chút ngượng ngùng, mỉm cười gì.

      " Ngạn Tước …"

      Hoàng Phủ tiến đến kéo cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, cố ý : "Liên Kiều là bạn tốt nhất của em, để ấy cũng ở lại đây có được ?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cười với vừa định lên tiếng Dodo chặn trước …

      " được!"

      Lòng ta càng lúc càng bất an, Mặc Di Nhiễm Dung này lưu lại đây ta có cách nào ngăn cản nhưng … bé trước mặt mình tuyệt đối thể lưu lại “Hoàng Phủ” được!

      Bởi vì … phản ứng vừa nãy của Hoàng Phủ Ngạn Tước khiến ta cảm thấy cần phải đề phòng.

      Hoàng Phủ bất mãn trước thái độ của ta, chau mày : "Chị cũng quá đáng quá , ấy là bạn tốt của em hơn nữa giúp em ít. ấy đến đây là do em mời đến, đương nhiên là phải ở trong “Hoàng Phủ” rồi!"

      " ấy là người ngoài, tiện ở lại “Hoàng Phủ” . Em yên tâm , nếu ấy là bạn tốt của em, chị đương nhiên sắp xếp khách sạn tốt cho ấy, đối xử tệ với ấy đâu!"

      Thái độ của Dodo rất cường ngạnh hề chừa lại đường nào để thương lượng, ánh mắt sắc bén ngừng quét về phía Liên Kiều, địch ý ràng.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 352: Ở lại “Hoàng Phủ” (1)


      Hoàng Phủ sốt ruột, gương mặt xinh xắn vì lo lắng mà phiếm hồng, bàn tay cũng hung hăng nắm chặt sau đó tức tối đùng đùng chạy đến bên cạnh Triển Sơ Dung, nũng nịu

      "Mẹ, mẹ làm chủ cho con . Sao lại có thể vô lý như thế chứ."

      Triển Sơ Dung mỉm cười vỗ bàn tay của , nhìn Dodo giọng : "Liên Kiều này dù sao cũng là bạn tốt của , mẹ thấy vẫn là nên …"

      "Mẹ!" Đôi mắt màu tím của Dodo bất mãn nhìn Liên Kiều, chau mày lại ngắt lời Triển Sơ Dung.

      "Tuy là vậy nhưng nhà chúng ta dù sao cũng là trong tứ đại tài phiệt, sao lại có thể tùy tiện để cho người ngoài vào ở được chứ? Như vậy truyền ra ngoài đối với chúng ta rất bất lợi!"

      "Tiểu thư Liên Kiều!"

      Lãnh Thiên Dục trầm giọng lên tiếng, đôi mắt sâu lắng đen láy cũng xẹt qua tia bất mãn: "Dễ với người khác cũng tức là dễ cho chính mình, phàm làm chuyện gì cũng nên để cho mình đường lui tốt hơn!"

      Dodo khó nhận ra cảnh cáo trong lời của Lãnh Thiên Dục, cười nhạt, đến trước mặt Lãnh Thiên Dục, bên tai : "Lãnh tiên sinh, tôi biết là người rất chính nghĩa nên muốn giúp ta nhưng tôi vẫn thấy mình nên khuyên câu, nhất định phải biết lượng sức mình. Muốn dùng sức của người thường để đối phó với tôi? Nên suy nghĩ kỹ lại !"

      Lãnh Thiên Dục nghe vậy, lạnh lùng “hừm” tiếng: "Họ Lãnh tôi ghét nhất là bị người ta uy hiếp, nếu như tràn đầy lòng tin như vậy, chẳng bằng chúng ta đánh cuộc phen!"

      Dodo bật cười, ta quay trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước, cánh tay nõn nà khoác lên cánh tay , sau đó nhìn Triển Sơ Dung …

      "Mẹ, những lời con vừa nãy hoàn toàn là vì suy nghĩ cho nhà Hoàng Phủ mà thôi. Mẹ xem con có chỗ nào đúng ?"

      Nét mặt Triển Sơ Dung hơi có chút khó xử, bà nhìn Hoàng Phủ Ngự Phong như cầu cứu: "Ngự Phong, xem …"

      Hoàng Phủ Ngự Phong tuy cảm thấy chuyện này chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi hoàn toàn chẳng đáng để bàn cãi nhưng dù sao cũng thấy con dâu mình vui nên ông chậm rãi : "Vậy cứ nghe theo Liên Kiều ."

      "Cha à …"

      Hoàng Phủ ngờ cả nhà Hoàng Phủ đều nghe theo lời của người phụ nữa kia, kìm được nỗi tức tối trong lòng, nhìn sang phía Hoàng Phủ Ngạn Tước …

      " Ngạn Tước, thấy sao? Chẳng lẽ cũng đồng ý để Liên Kiều ngủ ở khách sạn sao?"

      " …" Liên Kiều sớm thấy mình còn hy vọng gì, lòng nặng trĩu, lên tiếng …

      " , ý của chị cũng chính là ý của trai em, chuyện này …"

      "Liên Kiều!"

      Ngoài suy nghĩ của mọi người, Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng, vỗ vai Dodo, ôn nhu : "Để này ở lại “Hoàng Phủ” !"

      "Gì chứ?" Dodo kinh ngạc trố mắt nhìn .

      Liên Kiều cũng tin vào tai mình, cũng trố mắt nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng cách mình xa, trái tim chợt lỗi nhảy nhịp.

      " Ngạn Tước …"

      Hoàng Phủ vui mừng bước đến kéo tay : " trai tốt của em!"

      " ngốc!"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vò đầu Hoàng Phủ , nở nụ cười trìu mến, sau đó lại nhìn Liên Kiều ánh mắt ngấn lệ …

      "Ngạn Tước, gì vậy? ấy thể ở lại “Hoàng Phủ”!"

      Dodo thế nào cũng ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại có quyết định đột ngột thế này, ta bước đến kéo tay , bất mãn lên tiếng kháng nghị.

      "Liên Kiều!"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn : "“Hoàng Phủ” lại cũng thiếu phòng, thêm người khác nữa ở lại thế nào chứ? Hơn nữa ấy là bạn tốt của , sao lại có thể để người ta ra ngoài ở phòng trọ chứ. Với lại, dù sao ở bên ngoài an toàn đâu!"

      "Ngạn Tước …"

      "Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy !" Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời ta, ưu nhã mà quyết đoán như thường lệ.

      Dodo dám phản kháng nữa, chỉ đành hướng ánh mắt căm tức nhìn về phía Liên Kiều.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước đến bên cạnh Liên Kiều, thấy khóe mắt vẫn còn hồng hồng liền mỉm cười, dịu giọng hỏi: " bé, đây là hành lý của em sao?"

      "Dạ!" Mũi Liên Kiều chua xót đến nên lời, chỉ có thể đáp tiếng đơn giản, rồi gật mạnh đầu.

      ôn nhu, ôn nhu hệt như ngày nào, ngay cả tiếng gọi mình cũng dịu dàng làm sao. Nhưng vì sao, người đàn ông ôn nhu như vậy giờ lại nhận biết mình nữa chứ!

      "Cứ ở đây, ai đuổi em đâu. Đợi lát nữa quản gia giúp em đem hành lý đến phòng dành cho khách, cứ yên tâm nghỉ ngơi cho tốt."

      xong, ánh mắt thâm thúy vẫn nhìn , như có như tia sủng nịch: "Em giống , lớn vậy rồi sao vẫn còn thích khóc vậy chứ?"

      Liên Kiều mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, qua ánh lệ mông lung cố nhìn cho gương mặt tuấn quen thuộc của .

      "Được rồi được rồi. Như vậy cũng lo lắng nữa. Chị Phúc, mau đem hành lý của vị tiểu thư này lên phòng cho khách . Tối nay chúng ta phải vui vẻ chúc mừng chút mới được!" Triển Sơ Dung lúc này cũng yên tâm, vội dặn dò quản gia.

      "Dạ được, phu nhân!"

      Chị Phúc quản gia vội bước đến nhấc lấy hành lý của Liên Kiều, hiền hòa với : "Tiểu thư, tôi giúp mang hành lý về phòng nhé."

      "Cám ơn chị Phúc !" Liên Kiều nhìn người quản gia, nghẹn ngào .

      Trước đây chị Phúc vẫn là người thương, quan tâm nhất trong số những người làm ở nhà Hoàng Phủ, lúc mới vừa được gả cho Ngạn Tước, chị Phúc vẫn luôn sợ buồn nên hay tìm tâm , hơn nữa còn thường dặn dò phòng bếp làm những món ăn Mã Lai cho ăn để đỡ nhớ nhà. Vậy mà bây giờ …

      Chị Phúc nghe gọi mình thân thiết như vậy, nhất thời sửng sót, trong lồng biết sao lại dâng lên cảm giác khác thường nhưng vẫn mỉm cười: " khách sáo quá!" Lời vừa dứt người cũng quay dặn dò người làm làm việc.

      Nhìn theo bóng lưng quen thuộc của chị Phúc, lòng Liên Kiều ngoài chua xót cũng chỉ có chua xót.

      Thượng Quan Tuyền bước đến vỗ vai Liên Kiều, thấp giọng : "Đừng nóng vội, cứ từ từ!"

      Liên Kiều gật đầu, lòng vẫn chưa hết khổ sở nhưng thấy thái độ của Ngạn Tước hôm nay đối với mình, vẫn thấy le lói tia hy vọng.

      Nhưng mãi suy nghĩ, để ý thấy Dodo vẫn chăm chú nhìn mình, ánh mắt lạnh như băng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :