1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 343: Trở về “Hoàng Phủ” (1)


      "Cậu dám?"

      Lãnh Thiên Dục nhướng mày, đôi mắt lại quét qua người thuộc hạ thân tín của mình lần nữa: "Từ xuống dưới Lãnh Uyển chỉ có mình cậu dám đem đạn mê cho người ngoài, , cậu có mục đích gì?"

      Giọng của hết sức bình thản như chẳng hề có chút tức giận nào nhưng lại mang theo rất nhiều hàm ý.

      "Lãnh tiên sinh, thuộc hạ chỉ vì chịu nổi trước khẩn cầu của tiểu thư cho nên mới bạo gan đưa đạn mê cho ấy." Lôi cũng trả lời cách hết sức bình tĩnh.

      Lãnh Thiên Dục nghe vậy trong đáy mắt chợt lên ý cười nhàn nhạt, dù giọng vẫn bình thản …

      "Lôi, cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tôi còn hiểu cậu sao? Với năng lực của cậu làm sao nhận ra được chuyện này vốn là chủ ý của ai."

      " tiểu thư trước nay yếu ớt lại nhát gan, thuộc hạ cũng ngờ là ấy lại bị tiểu thư Liên Kiều xúi giục." Lôi giọng đáp lời, nhưng từ cổ họng vẫn thoát ra tiếng cười nho .

      Lãnh Thiên Dục nhìn lâu, sau đó mới vỗ lên vai cậu ta mấy cái …

      "Tôi biết … để cậu phải đội quả táo kia đầu đứng làm bia đúng là làm hỏng hình tượng của cậu, nhưng cách thức báo oán sau lưng người khác như thế này càng làm hỏng hình tượng của cậu hơn mà thôi.

      "Thủ Phán Cách Hạ, ngài hiểu lầm rồi!" Lôi chút hoang mang lên tiếng.

      Lãnh Thiên Dục biết cậu ta là người dễ dàng đầu hàng vì vậy lạnh lùng câu: "Tôi biết hôm đó Vân và Vũ cười nhạo cậu cả ngày!"

      "Đáng chết ! Bọn họ lại còn dám đem chuyện này ra báo cáo với ngài!"

      Quả nhiên, nghe câu kích từ miệng Lãnh Thiên Dục, tâm tình của Lôi liền dậy sóng, tức giận nhưng liền sau đó phát ra mình rơi vào bẫy của Lãnh Thiên Dục.

      Lãnh Thiên Dục cũng thêm, chỉ như cười như nhìn cậu ta.

      "Được rồi được rồi, thuộc hạ thừa nhận đạn mê là thuộc hạ cố tình đưa cho tiểu thư, chỉ là … thuộc hạ cũng cảm thấy người ta cũng rất đáng thương!" Lôi hiếm khi nhiều như vậy, vừa vừa đưa hai tay lên ra hiệu đầu hàng.

      "Đáng thương? Cậu ai đáng thương?" Lãnh Thiên Dục truy hỏi đến cùng.

      Lôi thầm thở dài tiếng: "Đương nhiên là tiểu thư Liên Kiều và tiểu thư rồi, nhất là tiểu thư, ở trong “Hoàng Phủ” vốn rất ít được ra ngoài, dễ dàng ra ngoài chuyến lại bị giam lỏng trong Lãnh Uyển."

      "Lôi …"

      Lãnh Thiên Dục nghe vậy, môi câu lên nụ cười đầy hứng thú nhìn Lôi kỹ như muốn nhìn thấu tâm tư của cậu ta: "Cậu rất khác thường!"

      "Thuộc hạ hiểu ý của ngài cho lắm!"

      Lãnh Thiên Dục mỉm cười: "Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, đối với bản thân cậu tôi hiểu rất , trước giờ chưa từng thấy cậu vì ai mà hao phí tâm tư như vậy."

      Lôi hơi sửng sốt biết trả lời thế nào.

      "Thế nào? Tôi sai chứ? Từ lúc nào mà cậu bắt đầu quan tâm đến con nhiều như vậy?"

      Lãnh Thiên Dục vỗ mạnh lên vai cậu ta mấy cái, nghiến răng nghiến lợi : "Quan tâm đến mức chẳng thà trơ mắt nhìn tôi bị trúng đạn mê!"

      "Thuộc hạ ngờ tiểu thư Liên Kiều dùng đạn mê đối với ngài!" Lôi cố nén cười, dùng giọng chân thành nhất với Lãnh Thiên Dục.

      Lãnh Thiên Dục cũng khó phát ra ý cười trong giọng của cậu ta, mặt đen lại, lên tiếng.

      "Thủ Phán Cách Hạ, có Tuyền tiểu thư ở bên cạnh hai người kia, tin rằng có chuyện gì đâu, ngài yên tâm!" Lôi biết lo lắng điều gì nên lên tiếng phân trần.

      theo bên người Thủ Phán Cách Hạ nhiều năm như vậy, trải qua biết bao nhiêu phong ba bão táp, kinh qua núi đao biển lửa cùng bao nhiêu cơn mưa máu gió tanh, thậm chí biết bao nhiêu lần vào sinh ra tử, biết Thủ Phán Cách Hạ biết sợ gì hết cho đến khi gặp được Thượng Quan Tuyền trong lòng mới bắt đầu biết sợ, vì người mình thương mà lo sợ.

      cho phép cũng thể chịu được khi Thượng Quan Tuyền chịu bất cứ tổn thương nào, đối xử với người của tứ đại tài phiệt cũng cùng tâm tình như vậy.

      Lôi hiểu , khi Liên Kiều và Hoàng Phủ lần đầu tiên xuất ở Lãnh Uyển, Thủ Phán Cách Hạ vẫn luôn lo lắng bởi vì sợ mình phụ lời ủy thác của ngài Hoàng Phủ.

      Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền thở dài tiếng, biết trong bốn người chấp pháp Phong và Lôi là hiểu tâm ý của nhất, Phong rất có năng lực, Lôi rất nghiêm cẩn, chỉ tiếc là Phong …

      "Tôi chỉ lo lắng ba bé này cùng ra ngoài chơi biết kiềm chế, cậu cũng biết đó, trong số ba người tuy Tuyền tuổi nhất nhưng cũng bình tĩnh nhất, chỉ sợ Liên Kiều bé này giỏi nhất là ở bên cạnh quạt lửa, khi bọn họ nổi hứng lên, chỉ sợ chẳng còn chút cảnh giác nào."

      Lôi mỉm cười: "Thủ Phán Cách Hạ, ba kia cũng còn nữa."

      Lãnh Thiên Dục nhìn Lôi, ánh mắt dần trở nên thâm sâu khó dò: "Lôi, đợi đến lúc cậu có người trong lòng rồi, nhất định cậu thu hồi câu này lại."

      Lôi sửng sốt lúc mời chậm rãi lên tiếng: "Tôi chưa từng nghĩ có ngày đó!"

      " có!"

      Lãnh Thiên Dục như nhà tiên tri, trong ánh mắt nhìn Lôi mang theo điều gì đó thể nắm bắt.

      Lôi còn định điện thoại bàn chợt reo lên.

      "Ai đó?" Lôi chủ động bước đến tiếp điện thoại, giọng trở lại vẻ điềm đạm ban đầu.

      Giọng ở đầu bên kia của điện thoại dường như rất lo lắng, sau đó vẻ mặt Lôi từ rất bình tĩnh ban đầu cũng dần trở nên ngưng trọng, đầu mày dần chau lại tiếp theo đó đẩy điện thoại đến trước mặt Lãnh Thiên Dục …

      "Thủ Phán Cách Hạ, Tuyền tiểu thư … “Hoàng Phủ” xảy ra chuyện rồi!"

      ***
      Tron phòng khách chính của Lãnh Uyển đèn sáng như ban ngày, ba ai nấy đều mang vẻ khẩn trương, mỗi người tự giác đứng bên cạnh hành lý của mình.

      "Đợi khoảng nửa tiếng nửa để máy bay tiếp nhiên liệu là chúng ta có thể xuất phát rồi!"

      Lãnh Thiên Dục nghe Thượng Quan Tuyền thuật ngọn nguồn câu chuyện xong gì thêm lập tức dặn dò thuộc hạ chuẩn bị.

      "Lãnh Thiên Dục, cám ơn !" Sắc mặt Liên Kiều nhìn kém, thứ nhất là vì lo lắng cho Hoàng Phủ Ngạn Tước còn sau đó là vì ngượng ngùng.

      Dù sao cũng là người bắn Lãnh Thiên Dục, dù đó chỉ là đạn mê.

      Lãnh Thiên Dục nhướng mày nhìn Liên Kiều, thấy thái độ của cực kỳ thành khẩn cúi thấp đầu dám nhìn liền trầm giọng: "Giờ học biết ngọt rồi sao? Nếu như Ngạn Tước giống như em vậy, trở về tính sổ với em sau!"

      "Ngạn Tước rất kỳ lạ mà, em … em rất lo cho ấy!" Lòng của Liên Kiều sớm bay về “Hoàng Phủ”, gương mặt nhắn đầy vẻ lo lắng .

      Sắc mặt của Lãnh Thiên Dục cũng trở nên ngưng trọng, đối với chuyện này cũng cảm thấy rất bình thường. Vừa nãy cũng thử gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Ngạn Tước, kết quả là Ngạn Tước rằng hề sắp xếp chuyến nào đến Ý cả, hơn nữa, làm cảm thấy càng kỳ lạ hơn là …

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 344: Trở về “Hoàng Phủ” (2)


      Xem ra đúng là có điều gì đó bất ổn.

      "Liên Kiều, em yên tâm , Ngạn Tước trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn mà người thường thể tưởng tượng được, cậu ta nhất định có chuyện gì đâu." Lãnh Thiên Dục vỗ vai Liên Kiều như trấn an.

      Đây cũng là an ủi xuất phát từ nội tâm .

      "Dạ!" Liên Kiều cắn môi giọng bỗng trở nên nghẹn ngào, bàn tay nhắn tự chủ được nắm chặt vào nhau.

      "Liên Kiều …"

      Hoàng Phủ đến trước mặt , mặt cũng đầy lo lắng : "Tốt nhất là chị nên nghe lời của chị Nhiễm Dung, chị ấy bảo chị tạm thời đừng nên trở về nhất định là có nguyên nhân của chị ấy. Lỡ như chị trở về …"

      "Chị nhất định phải trở về!"

      Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn mọi người trong ánh mắt tràn đầy quyết tâm và dũng khí giống như chú chim sau khi trải qua phong ba bão táp liền trở nên mạnh mẽ, tràn đầy ý chí chiến đấu vậy …

      "Chị thể trơ mắt nhìn Ngạn Tước xảy ra chuyện!"

      "Nhưng mà Liên Kiều …"

      " , để ấy theo chúng ta về , bằng ấy yên tâm đâu!" Thượng Quan Tuyền cũng bước đến giọng khuyên.

      đương nhiên có thể lý giải tâm tình của Liên Kiều vào giờ phút này, nếu như đổi lại là Dục có chuyện, cho dù lên núi đao xuống chảo dầu cũng chau mày.

      Hoàng Phủ trầm ngâm gật đầu, cũng hiểu tình cảm của Liên Kiều dành cho Ngạn Tước, chỉ là … rất lo lắng cho Liên Kiều mà thôi.

      "Hay là … chị trước với chị Nhiễm Dung tiếng , dù sao chị cũng quyết định trở về vậy tốt nhất là để chị ấy biết trước, chừng chị ấy có thể giúp được việc gì sao." ngập ngừng đề xuất ý kiến.

      "Đúng đó Liên Kiều, chị nên báo cho Mặc Di tiểu thư biết tiếng, dù sao cũng là ấy chiêm bốc được “Hoàng Phủ” xảy ra chuyện, tin rằng chuyện này người thường cũng thể giải quyết được, báo trước cho chị ấy biết cũng tốt mà." Lãnh Thiên Dục cũng đồng ý với cách của Hoàng Phủ .

      "Ừmm, được rồi." Liên Kiều suy nghĩ hồi rồi đồng ý, nhấc điện thoại lên nhấn số.

      Rất nhanh đầu bên kia có người tiếp điện thoại …

      "Chị à …" Liên Kiều ủ rũ lên tiếng, khó nhận ra tận lực khống chế nỗi lo lắng trong lòng mình.

      "Em à, chị định gọi điện cho em đây!" Giọng của Mặc Di Nhiễm Dung tuy vẫn bình đạm nhưng cũng mang theo chút lo âu.

      "“Hoàng Phủ” rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Liên Kiều khẩn trương hỏi vội.

      Những người còn lại cũng hồi hộp đến dám thở mạnh, trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi đất.

      " lời khó mà hết. Chị chỉ có thể … cả nhà Hoàng Phủ trúng loại Giáng Đầu Thuật!" Giọng Mặc Di Nhiễm Dung có chút ngưng trọng.

      "Gì chứ?" Cả người Liên Kiều đều run rẩy, trong đôi mắt màu tím chỉ còn lại nỗi lo lắng và kinh ngạc. Thượng Quan Tuyền vội tiến đến ôm lấy sợ nhất thời vì quá kích động tâm tình mà ngất xỉu.

      "Em , bây giờ tình hình cụ thể trong nhà Hoàng Phủ thế nào chị cũng ràng lắm, nhưng qua phản ứng của Ngạn Thương chị biết cả nhà Hoàng Phủ đều bị hạ Giáng Đầu Thuật cho nên tình huống rất bất lợi."

      Hô hấp của Liên Kiều chợt trở nên thô ráp gần như thể thở nổi, trong đầu chỉ là mảng trống rỗng. biết nên cái gì, cũng gần như thể nên lời bởi vì cổ họng giống như bị bàn tay lớn hung hăng bóp chặt lấy.

      Lãnh Thiên Dục thấy vậy vội đoạt lấy điện thoại tay , bình tĩnh lên tiếng: "Mặc Di tiểu thư, tôi muốn biết người nhà Hoàng Phủ có bị nguy hiểm gì đến tính mạng hay ?"

      "Trước mắt kết quả chiêm bốc cho thấy có dấu hiệu tai ương hay thương tổn nhưng mà …" Mặc Di Nhiễm Dung ngập ngừng lúc như suy nghĩ điều gì đó.

      "Nhưng sao?"

      Mặc Di Nhiễm Dung thở dài tiếng: "Nhưng mà trong kết quả bói bài Tarot lên tượng rất kỳ lạ!"

      " tượng kỳ lạ gì?" Lãnh Thiên Dục có cảm giác chuyện sắp ra đây nhất định là chuyện rất nghiêm trọng.

      " tượng kỳ lạ chính là … đổi khách thành chủ!" Đầu bên kia điện thoại Mặc Di Nhiễm Dung rành mạch từng chữ .

      Mày Lãnh Thiên Dục bất giác chau chặt lại, “Đổi khách thành chủ” là ý gì chứ?

      Liên Kiều dường như cũng nghe được lời của Mặc Di Nhiễm Dung, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Lãnh Thiên Dục, lập tức đứng dậy đoạt lấy điện thoại từ trong tay Lãnh Thiên Dục, tiếp lời: "Chị à, em quyết định quay trở về! Bất luận Ngạn Tước xảy ra chuyện gì em đều muốn ở bên cạnh ấy!"

      Đầu bên kia điện thoại yên lặng lúc lâu sau đó mới có tiếng

      "Được thôi. Nhưng mà … khi em trở về phải đến gặp chị trước!"

      "Được!"

      Sau khi ngắt điện thoại, Thượng Quan Tuyền sốt ruột hỏi Lãnh Thiên Dục …

      "Dục, Mặc Di tiểu thư gì?"

      Lãnh Thiên Dục vẫn như cũ mày chau chặt, : "Đổi khách thành chủ!"

      "Cái gì?"

      Trong phòng khách lớn tất cả mọi người đều hiểu gì.

      "Kết quả chiêm bốc này là quá thâm sâu khó hiểu, chẳng lẽ ý là …"

      "Lôi!" Lãnh Thiên Dục chợt trầm giọng lên tiếng.

      "Thủ Phán Cách Hạ, xin ngài cứ dặn dò!" Lôi lập tức tiến đến.

      "Thời gian này Lãnh thị và Thẩm phán tất cả những chuyện lớn cậu toàn quyền phụ trách!"

      "Thuộc hạ hiểu !"

      Lôi cúi thấp người tỏ ý tuân mệnh sau đó lại ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi: "Có cần thuộc hạ thông báo Vân cùng với ngài ?"

      Tuy chưa từng có kinh nghiệm thực tế sức ảnh hưởng của Giáng Đầu Thuật đến đâu nhưng nhìn vẻ ngưng trọng mặt Lãnh Thiên Dục đương nhiên hiểu chuyện này nhất định đơn giản.

      " cần đâu. Có lúc người nhiều cũng chưa chắc giúp được việc!" Lãnh Thiên Dục trả lời Lôi.

      "Được!"

      Ánh mắt của Hoàng Phủ ở gần đó rơi người Lôi, trong ánh mắt chợt dâng lên tầng sương mù, cắn môi, chủ động bước đến …

      "Lôi đại ca, xin lỗi, em nên gạt !"

      mùi hương thanh mát đặc biệt thuộc về phảng phất thoảng qua mũi Lôi khiến lòng nhất thời co rút lại …

      "Tôi trách !" Lôi vẫn bằng giọng trầm tĩnh như thường nhưng sâu đánh vào nội tâm .

      Hoàng Phủ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như màn đêm của sau đó chợt bối rối khép mi.

      Thực ra rất muốn nhiều với mấy câu chứ chỉ đơn giản là câu này.

      Nhưng thấy khóe miệng hơi cương của khẽ nhếch như định điều gì đành chọn cách im lặng.

      nỗi buồn ly biệt nhàn nhạt, mơ hồ luẩn quẩn giữa hai người.

      Trong màn đêm mờ mịt, chiếc máy bay tư nhân quạt cánh từ cao mang đoàn người đến nơi biết có điều bất ngờ gì chờ đón họ.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 345: Tất cả đều thay đổi (1)


      Múi giờ nước Ý và nước Mỹ cách nhau khoảng chín giờ đồng hồ, vì vậy khi đoàn người của Lãnh Thiên Dục xuống máy bay đến gặp Mặc Di Nhiễm Dung là khoảng chín giờ sáng hôm sau.

      Ánh mặt trời vẫn chiếu rạng rỡ như xưa, tỏa ánh nắng ấm áp xuống thảm cỏ được chăm sóc kỹ lưỡng ánh lên màu xanh lục tươi mát.

      Nhưng khi bọn họ tiến vào trong căn biệt thự của Hoàng Phủ Ngạn Thương, bầu trời vốn sáng sủa chợt dần trở nên ảm đạm, mây đen bắt đầu vần vũ bầu trời giống như điềm báo lành cho việc gì đó.

      "Chị à …"

      Khi Liên Kiều nhìn thấy Mặc Di Nhiễm Dung trong chiếc váy dài màu tím, vội buông hành lý xuống, bổ nhào vào trong lòng chị mình.

      "Em !"

      Mặc Di Nhiễm Dung vỗ sau lưng của Liên Kiều như trấn an, vẻ bình thản trong đáy mắt bị thay thế bằng lo âu: "Em biết nghe lời, sao cứ muốn cãi lại lời chị vậy hả?"

      "Chị à, Ngạn Tước sao rồi? Với lại … người nhà Hoàng Phủ bây giờ thế nào? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?" Liên Kiều kìm được hỏi ngay.

      Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Liên Kiều rồi nhìn sang những người khác, thở dài tiếng: "Chị nghĩ liên quan đến vấn đề này mọi người vào gặp Ngạn Thương hiểu thôi!"

      Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ bốn mắt nhìn nhau như thầm hỏi, còn Lãnh Thiên Dục lên tiếng mà thẳng vào trong, thấy vậy những người khác cũng vội vàng theo sau.

      Bầu khí trong chớp mắt trở nên kỳ lạ.

      Như có luồng khí từ dần áp xuống đè nặng xuống từng người khiến ai nấy đều cảm thấy ngột ngạt.

      Khi Lãnh Thiên Dục vừa tiến vào phòng khách chính của khu biệt thự thấy Hoàng Phủ Ngạn Thương chờ sẵn, ôm đồng thời vỗ vỗ vai như chào đón …

      " Lãnh , lâu lâu mới đến chơi em kịp đón tiếp từ xa, chỉ đành ôm tạ lỗi vậy!"

      Tiếng cười sảng khoái của Hoàng Phủ Ngạn Thương vang lên bên tai Lãnh Thiên Dục, bàn tay to khẽ vỗ lên vai mấy cái.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương …

      Vẫn nhiệt tình như thế!

      Vẫn sảng khoái như thế!

      Vẫn thú vị như thế!

      Lãnh Thiên Dục trả lời, thậm chí nụ cười cũng dành cho Hoàng Phủ Ngạn Thương, chỉ nhìn lượt từ xuống dưới như đánh giá, lúc lâu sau trong đáy mắt mới lên nghi hoặc.

      Người này … đúng là Hoàng Phủ Ngạn Thương!

      " Lãnh sao vậy? Chắc phải vì rất lâu nhìn thấy em mà nhớ em nhớ đến ngốc rồi đấy chứ?" Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy Lãnh Thiên Dục nhìn mình lâu mà gì mới cười trêu .

      "Ngạn Thương, em … sao chứ?" Lãnh Thiên Dục nhìn thế nào cũng cảm thấy bình thường.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nhướng mày: "Em? Em có chuyện gì chứ? Lãnh mới kỳ lạ đó. Em nghe Nhiễm Dung hôm nay mọi người đến nên rất mừng rỡ. hai em hình như còn chưa biết mọi người đến hay sao ấy. Lần này sao lại đến cách im hơi lặng tiếng thế?"

      "Ừmm, lần này … có vài chuyện quan trọng cần xử lý cho nên mới đến hơi đường đột." Trong lòng Lãnh Thiên Dục tuy vẫn chưa hết hoài nghi nhưng khôi phục vẻ bình thản như trước.

      xong câu này liếc mắt nhìn Mặc Di Nhiễm Dung như muốn ngầm hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

      Mặc Di Nhiễm Dung vẫn lên tiếng, chỉ hơi nghiêng người nhường đường cho những người còn lại tiến vào phòng khách.

      "Ngạn Thương …" Thượng Quan Tuyền bước đến, nhìn gương mặt xán lạn của Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng nghi hoặc nhìn lại Mặc Di Nhiễm Dung.

      "Tiểu Tuyền, em càng lúc càng xinh đẹp nha!" Hoàng Phủ Ngạn Thương cười, lên tiếng chào Thượng Quan Tuyền.

      " Ngạn Thương!" Hoàng Phủ lên tiếng chào nhưng giọng cực đến gần như nghe được.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe tiếng gọi liền xoay đầu lại nhìn …

      " ?" bước đến bên cạnh : "Em rốt cuộc về rồi. Sao lại to gan như thế học người ta bỏ nhà ra chứ? Em biết thời gian này cha mẹ lo lắng cho em nhiều lắm ?"

      "Em … em xin lỗi!"

      "Được rồi được rồi. Chỉ cần em trở về là tốt rồi. Sau này đừng làm chuyện khờ dại nữa, có biết ?" Hoàng Phủ Ngạn Thương bằng giọng bề , nghiêm khắc nhưng tràn đầy quan tâm.

      "Dạ!"

      " Ngạn Thương …"

      Hoàng Phủ còn muốn gì đó Liên Kiều nhịn được nữa, tiến đến kéo tay Hoàng Phủ Ngạn Thương, vẻ mặt khẩn trương hỏi …

      "Ngạn Thương, Ngạn Tước ấy sao rồi? “Hoàng Phủ” rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Mọi người nghe hỏi cũng lắng tai chờ nghe câu trả lời của ngoại trừ … Mặc Di Nhiễm Dung. Vẻ mặt khó nắm bắt, biết suy nghĩ điều gì.

      Nhưng khiến ai nấy đều ngạc nhiên là …

      "Vị tiểu thư này, xin hỏi là …"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nghi hoặc nhìn Liên Kiều sau đó nhìn xuống cánh tay bị tay Liên Kiều nắm chặt, ánh mắt lẫn giọng đều hết sức xa lạ và khách sáo.

      "Cái gì?"

      tràng tiếng kêu kinh ngạc, chỉ ngoại trừ Mặc Di Nhiễm Dung!

      Còn lại ai nấy đều sửng sốt lẫn chấn động.

      Ngay cả Lãnh Thiên Dục trước giờ luôn trầm tĩnh lạnh lùng ràng cũng chấn động .

      Liên Kiều trừng to hai mắt nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, lúc lâu sau mới thốt được nên lời …

      "Ngạn Thương, em phải đùa với chị chứ? Chị là Liên Kiều mà."

      rất muốn nở nụ cười nhưng lại phát ra mặt mình trở nên cứng ngắc.

      "Liên Kiều?"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn , sau đó bật cười: "Tiểu thư, cũng tên là Liên Kiều sao? là trùng hợp nha, thế nào mà ngoại trừ chị dâu em còn có người thích dùng cái tên này để gọi chính mình chứ?

      Sắc mặt Liên Kiều trong chớp mắt trở nên trắng bệch.

      "Ngạn Thương, em sao vậy? Chị là Liên Kiều đây mà! Chị là vợ của Ngạn Tước, em đừng dọa chị có được ?" Chân của Liên Kiều như sắp nhũn ra.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn như nhìn người ngoài hành tinh, sau đó xoay đầu nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, ngượng ngùng cười: " Lãnh , ấy … đến cùng với mọi người sao?"

      Lãnh Thiên Dục trả lời, Thượng Quan Tuyền cũng gì nhưng Hoàng Phủ sớm ngây ngốc tại chỗ.

      Bọn họ rốt cuộc biết!

      Rốt cuộc biết điểm kỳ lạ của Hoàng Phủ Ngạn Thương là ở đâu.

      "Mặc Di tiểu thư …" Lãnh Thiên Dục quay đầu nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung.

      Mặc Di Nhiễm Dung thở dài tiếng cũng chưa lên tiếng, chỉ bước đến kéo Liên Kiều ra.

      "Chị?" Liên Kiều nhìn hiểu.

      "Chính là như vậy đó. Em cũng thấy rồi." Mặc Di Nhiễm Dung giọng sau đó nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Thương …

      "Ngạn Thương, ấy là bạn tốt của , rất thích đùa, đừng để ý."

      "Chị à …" Liên Kiều trố mắt nhìn . Chị mình gì vậy?

      Mặc Di Nhiễm Dung ra hiệu cho đừng nữa.

      Dường như Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng chấp nhận lời giải thích của , gật đầu, với Liên Kiều: " ra là bạn của , hoan nghênh em đến đây chơi!"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 346: Tất cả đều thay đổi (2)


      "Chị à, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngạn Thương sao bỗng dưng lại nhận ra em?"

      Trong gian phòng khách được trang trí tao nhã, Liên Kiều gấp gáp lên tiếng hỏi.

      Tranh thủ lúc Hoàng Phủ Ngạn Thương tạm thời có việc phải ra ngoài xử lý, những người còn lại tụ tập trong phòng khách lớn chờ nghe Mặc Di Nhiễm Dung giải thích những chuyện xảy ra.

      "Em , em ngồi xuống trước !" Mặc Di Nhiễm Dung giọng khuyên.

      Liên Kiều nghe lời chậm rãi ngồi xuống nhưng nét lo âu mặt vẫn giảm.

      Mặc Di Nhiễm Dung nhìn xung quanh vòng rồi chầm chậm lên tiếng: "Thực ra … theo tôi thấy chỉ Ngạn Thương nhận ra Liên Kiều mà có khả năng là tất cả mọi người trong “Hoàng Phủ” đều biết Liên Kiều!"

      Gì cơ?

      Ai nấy đều kinh hãi.

      Liên Kiều đứng bật dậy nhìn Mặc Di Nhiễm Dung: "Chị à … chị … câu này của chị là có ý gì? Ngạn Tước ấy … biết em sao? thể nào. Em bây giờ phải gặp ấy. Đúng rồi, ấy nhất định là ở công ty!"

      rồi liền chạy về phía cửa chính.

      "Em !"

      Mặc Di Nhiễm Dung vội đứng dậy ngăn Liên Kiều lại, vẻ mặt ngưng trọng : "Chuyện quan trọng bây giờ là em phải giữ bình tĩnh, bằng nhất định làm hỏng chuyện."

      "Nhưng mà …"

      " có nhưng mà. Em à, em yên tâm . Bất kể là xảy ra chuyện gì chị vẫn luôn đứng về phía em." Trong ánh mắt Mặc Di Nhiễm Dung nhìn chỉ thấy toàn là đau xót.

      "Chị …" Liên Kiều run rẩy cánh môi nhưng cố nén tiếng khóc.

      "Liên Kiều, nghe Mặc Di tiểu thư thế chắc là chị yên tâm rồi chứ. Em với Dục cũng giúp chị!" Thượng Quan Tuyền giọng an ủi.

      "Đúng đó Liên Kiều, em cũng đứng về phía chị!" Hoàng Phủ cũng an ủi .

      "Cám ơn mọi người." Giọng Liên Kiều trở nên nghẹn ngào.

      Mặc Di Nhiễm Dung kéo Liên Kiều ngồi trở lại sofa, sau đó nhìn Hoàng Phủ

      "Em là … Hoàng Phủ ?"

      "Dạ!" Hoàng Phủ gật đầu.

      mặt Mặc Di Nhiễm Dung ra chút nghi hoặc nhưng gì.

      "Mặc Di tiểu thư sao vậy?" Lãnh Thiên Dục vốn tính cẩn mật phát ra điểm đáng nghi liền trầm giọng hỏi.

      "Là thế này …"

      Mặc Di Nhiễm Dung thở dài tiếng: "Thông qua chiêm bốc em phát cả “Hoàng Phủ” đều bị trúng Giáng Đầu Thuật, loại này thuộc về Linh Giáng, cũng chính là loại dùng để khống chế ý thức và thái độ của đối tượng."

      Tất cả mọi người đều lẳng lặng nghe , qua lời của họ khó nhận ra nghiêm trọng của vấn đề.

      "Lúc ban đầu tôi từ phản ứng của Ngạn Thương mới phát ra điều này. Tối hôm qua trong lúc vô tình tôi nhắc tới Liên Kiều, phản ứng của Ngạn Thương cho tôi biết Liên Kiều mà ấy biết vốn phải là Liên Kiều ngồi trước mặt chúng ta đây. Vừa nãy mọi người cũng thấy rồi đó, Ngạn Thương là người nhà Hoàng Phủ, tôi nghĩ nhất định là đối phương hạ Giáng Đầu mà đối tượng chính là tất cả người thuộc gia tộc Hoàng Phủ. Bọn họ bây giờ chắc chắn biết Liên Kiều rồi!" Giọng Mặc Di Nhiễm Dung hết sức nghiêm túc như kẻ địch đứng ở trước mặt.

      "Sao lại thế được?" Hô hấp của Thượng Quan Tuyền cũng trở nên gấp gáp.

      "Còn nhớ mấy cỗ tử thi ngày đó ?" Mặc Di Nhiễm Dung đột nhiên hỏi câu.

      Lãnh Thiên Dục gật đầu.

      "Mọi người cũng biết những cỗ tử thi đó là vật hy sinh mà Giáng Đầu Sư phía đối phương dùng để luyện tập hạ Giáng Đầu. ta thử khống chế Linh Giáng, chẳng may là lần thử nghiệm trước bị tôi phá giải. Nhưng mà … tôi cũng bị thương. Tôi vẫn luôn cho rằng ấy dùng cách thức này để đối phó với Liên Kiều nhưng vì Liên Kiều đến Ý nên ta có cách nào tiếp cận vì thế mới chuyển mũi dùi sang Hoàng Phủ Ngạn Tước! Loại Linh Giáng này có thể hoàn toàn khống chế khống chế tâm thần của người bị hạ Giáng." Mặc Di Nhiễm Dung chậm rãi giải thích.

      "Nếu như vậy, lần trước Ngạn Tước cho rằng Liên Kiều vẫn luôn ở trong “Hoàng Phủ” có phải … có thể hiểu là ở trong “Hoàng Phủ” nay đúng là có … Liên Kiều ở đó ?" Lãnh Thiên Dục ngập ngừng nêu giả thuyết.

      Liên Kiều nghe vậy kinh hãi nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, cả người run rẩy chờ trả lời.

      Vẻ mặt Mặc Di Nhiễm Dung cũng trở nên ngưng trọng, gật đầu: "Chính là kết quả trong chiêm bốc chỉ … “biến khách thành chủ”! Từ bốn chữ này tôi mạnh dạn suy đoán đối phương cũng đồng thời hạ “Đại Giáng”, cách đơn giản chính là … trong “Hoàng Phủ” quả thực có người thay thế vị trí của Liên Kiều!"

      "! phải vậy đâu!" Liên Kiều cảm thấy mình sắp ngất rồi. Sao lại thế chứ? Sao lại có thể như thế chứ?

      "Liên Kiều, bình tĩnh lại chút!"

      Thượng Quan Tuyền tiến đến ôm bờ vai , an ủi.

      Lãnh Thiên Dục cũng lo lắng nhìn Liên Kiều sau đó nhìn Mặc Di Nhiễm Dung hỏi: "Mặc Di tiểu thư, đây là kết quả cuối cùng sao?"

      Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu: "Có hai kết quả, thứ nhất, mọi người trong nhà Hoàng Phủ chỉ đơn giản là quên người tên là Liên Kiều tồn tại, nếu là như thế chuyện đơn giản hơn nhiều, hơn nữa cũng rất dễ giải quyết. Thứ hai, cũng giống như Lãnh tiên sinh suy đoán, những người trong nhà Hoàng Phủ phải là quên mất Liên Kiều con người này mà có người thay thế Liên Kiều khiến cho họ biết Liên Kiều thực là ai. Nếu là như vậy …"

      cắn môi, ngập ngừng dám lên tiếng …

      "Thế nào?" Lãnh Thiên Dục truy hỏi.

      Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, rành mạch từng chữ : "Là kết quả xấu nhất, tình huống tệ nhất!"

      Mọi người lại lần nữa bị chấn động!

      "Có cách nào để phá giải ?" Lãnh Thiên Dục vẫn luôn là người bảo trụ bình tĩnh tốt nhất.

      "Có!" Sắc mặt Mặc Di Nhiễm Dung vẫn ngưng trọng "… nhưng khả năng gần như bằng … !"

      "Cái gì?"

      Lãnh Thiên Dục cũng giật mình.

      "Đến giờ phút này tôi chỉ có thể bước tính bước thôi. Loại Linh Giáng này quá độc ác, là dùng máu tươi của người mà luyện thành vì vậy bản lĩnh của đối phương có thể là cao hơn tôi. Tôi nghĩ ta nếu chuẩn bị lâu như vậy nhất định dùng loại Giáng Đầu Thuật mà chúng ta có thể dễ dàng phá giải được. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là … Hoàng Phủ vì sao lại nhận biết Liên Kiều?" Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Hoàng Phủ lần nữa, mặt vẫn còn nét nghi hoặc.

      Nghi vấn của khiến những người khác cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ.

      Lúc này Thượng Quan Tuyền đột nhiên nghĩ đến vấn đề …

      "Mặc Di tiểu thư, tôi muốn hỏi chút, lúc đối phương hạ Giáng Đầu nhất định là phải có món đồ vật nào đó của đối tượng bị hạ Giáng Đầu mới được đúng ?"

      "Đúng vậy. Trực tiếp nhất là dùng huyết dịch của đối tượng, tiếp đó là tóc, móng tay, chỉ cần là thứ đó được lấy từ người của đối tượng là được!" Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu, đáp lời.

      "Vậy cũng là … Giáng Đầu Sư đối phương từ thân thể người nào đó trong nhà Hoàng Phủ lấy được thứ gì đó để hạ Giáng Đầu nhưng nếu như muốn hạ Giáng Đầu Thuật cho cả nhà Hoàng Phủ vậy phải là phải lấy từ mỗi người món đồ sao? lúc đó bởi vì ở nước Ý cho nên mới thoát khỏi tai họa, có phải ?" Thượng Quan Tuyền nêu giả thuyết.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 347: “Hoàng Phủ” khác thường (1)


      Hoàng Phủ cũng nghi hoặc nhìn Mặc Di Nhiễm Dung như muốn nghe lời giải thích ràng cho tượng này.

      Nhưng mà …

      Mặc Di Nhiễm Dung khẽ lắc đầu: "Loại Linh Giáng này chỉ cần có được món đồ nào đó người người là được, chẳng hạn như tóc hoặc móng tay. Từ người là có thể khống chế ý thức của toàn bộ người cùng nhà đó chính là điểm đáng sợ của loại Linh Giáng này."

      Thân thể Liên Kiều hơi run rẩy nhưng khi nghe được những lời này, trong đáy mắt đột nhiên toát lên tia hy vọng …

      "Chị, vậy có phải ý chị là chỉ có Ngạn Tước và cha biết em, những người khác chẳng hạn như quản gia hay người làm, bọn họ nhất định nhận ra em, phải ?"

      Đây cũng là điều mà mọi người quan tâm.

      Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu: "Tình hình chắc là lạc quan như vậy đâu bằng trong trận bài Tarot sao lại ra điềm báo “Đổi khách thành chủ” chứ. Chị nghĩ đối phương khống chế ý thức của nhà Hoàng Phủ chỉ là cách , cách khác, những người khác chỉ cần có mối quan hệ với nhà Hoàng Phủ trong thời điểm bị hạ Giáng đều thể tránh khỏi loại Linh Giáng này."

      Tia hy vọng trong mắt Liên Kiều triệt để bị dập tắt, trong người chỉ còn cảm giác vô lực và mất phương hướng như con diều dứt dây.

      "Em biết tại sao em còn nhớ được Liên Kiều!" Giọng Hoàng Phủ tuy nhưng mang theo ngượng ngùng và vô lực rất rệt.

      "Vì sao?" Mặc Di hỏi vội, đây là điểm mà khó hiểu nhất.

      "Bởi vì …"

      Hoàng Phủ cắn môi: " người em phải chảy dòng máu của nhà Hoàng Phủ, em là được mang về nuôi từ ."

      " !" Thượng Quan Tuyền ôm vai như trấn an, biết, ở trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận chuyện này quả rất khó khăn.

      "Em sao." Hoàng Phủ nhàn nhạt nhếch môi.

      Lúc này Mặc Di Nhiễm Dung mới hiểu nguồn cơn.

      ra là như thế!

      "Chị … em phải làm sao bây giờ?" Liên Kiều quả thể nhẫn nại nữa, chỉ hận thể lập tức chạy trở về “Hoàng Phủ” xem rốt cuộc là như thế nào.

      "Em , chị rất hiểu là em lo lắng nhưng chúng ta phải tìm thời cơ thích hợp để tiến vào “Hoàng Phủ” mới được." Mặc Di Nhiễm Dung giọng .

      "Mặc Di tiểu thư, ý của là … tốt nhất là lúc tất cả mọi người đều có mặt sao?" Lãnh Thiên Dục hỏi lại.

      "Đúng vậy!"

      Lãnh Thiên Dục suy nghĩ chút rồi : "Cũng dễ thôi! Chuyện này cứ giao cho tôi. Mặc Di tiểu thư, chúng ta lên đường ngay thôi!"

      Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Lãnh Thiên Dục lúc rồi gật đầu.

      Đoàn người vội vàng rời khỏi căn biệt thự của Hoàng Phủ Ngạn Thương.

      ***
      Mây đen u ám đầy trời dần che mất ánh mặt trời sáng láng, thời tiết phải là rất đẹp thậm chí thỉnh thoảng còn thổi đến từng cơn gió lạnh khiến người ta thấy lạnh run.

      “Hoàng Phủ” vẫn như xưa khí thế sừng sững từ xa nhìn hoàn toàn nhận ra có điểm gì khác thường.

      Xe chầm chậm chạy vào, Mặc Di Nhiễm Dung liếc mắt nhìn mây đen bao phủ khắp bầu trời quanh “Hoàng Phủ”, mặt giấu được vẻ lo lắng.

      Cửa lớn của “Hoàng Phủ” chầm chậm mở ra, những người làm chia nhau đứng ở hai bên chào đón. Khi đoàn người của Lãnh Thiên Dục bước vào đại sảnh, tràng tiếng cười sảng khoái vang lên …

      "Thiên Dục!"

      Là Hoàng Phủ Ngự Phong, bên cạnh ông còn có Triển Sơ Dung. Hai người mặt đều tràn đầy ý cười.

      "Bác trai, bác , hai vị có khỏe ?" Lãnh Thiên Dục bước vội đến mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy.

      "Tốt lắm, chúng ta tất cả đều rất khỏe. Thiên Dục sao lần này con đến mà ta chẳng nghe Ngạn Tước nhắc đến gì cả?" Hoàng Phủ Ngự Phong cười hỏi .

      "Lần này chuyện có hơi đột ngột, cũng là quyết định đột xuất cho nên con chưa kịp báo cho Ngạn Tước." Lãnh Thiên Dục vừa trả lời vừa ngầm quan sát thái độ của hai người.

      "Vậy sao. Đây phải là Tiểu Tuyền sao? Xem kìa, mới gặp khoảng thời gian thôi mà trở nên xinh đẹp thế này!" Triển Sơ Dung mừng rỡ nhìn Thượng Quan Tuyền đứng bên cạnh Lãnh Thiên Dục, cười .

      "Chào bác trai, bác !" Thượng Quan Tuyền hơi cúi người lễ phép chào.

      "Tốt lắm, tốt lắm!" Triển Sơ Dung cười tươi như hoa: "Đến đây nào, mọi người cùng ngồi xuống ! Đều là người nhà cả, đừng quá câu nệ!"

      "Cha, mẹ …" giọng dè dặt cất lên.

      Triển Sơ Dung hơi sững người nhìn về phía vừa phát ra tiếng .

      " ?"

      Hoàng Phủ đến trước mặt bà, mặt mang theo vẻ ngượng ngùng: "Mẹ!"

      " , rốt cuộc con cũng trở về rồi. Con có biết cha và mẹ lo lắng cho con lắm hay ?" Triển Sơ Dung kéo Hoàng Phủ ngồi xuống bên cạnh mình, âu yếm nhìn con.

      "Trở về là tốt rồi. , sau này được bướng bỉnh như thế nữa, biết ?" Hoàng Phủ Ngự Phong sau khi nhìn thấy lòng cũng yên tâm hơn nhiều, ông hiền hòa .

      "Con biết rồi." Hoàng Phủ ngoan ngoãn đáp lời.

      Lúc này Liên Kiều mới chậm rãi đến trước mặt Triển Sơ Dung, lên tiếng …

      "Mẹ!"

      Nghe câu này, Triển Sơ Dung hơi sững sờ, bà nhìn từ xuống như đánh giá, trong đáy mắt ra tia nghi hoặc rệt, lúc lâu sau bà mới mỉm cười : "Vị tiểu thư đây là …"

      Thân thể Liên Kiều chợt run lên, sắc mặt Lãnh Thiên Dục cũng trở nên khó coi, chỉ có Mặc Di Nhiễm Dung vẫn im lặng quan sát tất cả.

      "Mẹ, mẹ thử nhìn kỹ xem mẹ có biết người này ?" Hoàng Phủ thấy Liên Kiều sắc mặt trắng bệch, nhịn được lên tiếng giúp với Triển Sơ Dung.

      Triển Sơ Dung lắc đầu: "Mẹ trước giờ chưa từng gặp vị tiểu thư này. Chúng ta lúc trước có gặp mặt nhau sao?"

      Liên Kiều sớm nên lời, chỉ có ánh mắt tố cáo nội tâm dậy sóng của .

      Lòng Hoàng Phủ cũng như chìm xuống đáy cốc. quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Ngự Phong…

      "Cha, cha cũng biết này sao?"

      Hoàng Phủ Ngự Phong chau mày nhìn Liên Kiều lượt rồi cười: " , này là bạn của con sao? Bạn mới quen ở ngoài sao?"

      Chân Liên Kiều chợt nhũn ra, cũng may là còn có Hoàng Phủ kịp thời đỡ lại.

      Lúc này mọi người hoàn toàn hiểu , tất cả thay đổi rồi!

      Lúc này từ ngoài cửa vọng đến tràng tiếng chân bước, sau đó cửa phòng khách chính bị đẩy ra…

      " Lãnh , nghe đến bọn chúng em mấy người đều bỏ hết công việc tay trở về nhà ngay." Sau đó là tiếng cười sảng khoái.

      Vừa từ ngoài cửa bước vào chính là Hoàng Phủ Ngạn Ngự, Hoàng Phủ Ngạn Đình, sau lưng họ còn có Hoàng Phủ Ngưng.

      Nam tuấn tiêu sái, nữ xinh đẹp động lòng người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :