1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 338: Làm loạn Lãnh uyển (10)


      Ba đầu cúi thấp đến thấp hơn, ai nấy đều khẩn trương đến vô thức nắm chặt góc áo.

      "Ai kêu các em cúi đầu? Ngẩng đầu lên nhìn !"

      Bóng dáng cao lớn của Lãnh Thiên Dục như trùm lấy ba , giọng lạnh lùng lần nữa vang lên.

      Ba đều bị hù đến thân thể lập tức cứng đơ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Thiên Dục, chỉ có Liên Kiều còn dám le lưỡi làm mặt quỷ với .

      Lãnh Thiên Dục chau mày lại lên tiếng: "Tuyền, qua đây!"

      Thượng Quan Tuyền cắn môi vừa định bước đến bị Liên Kiều kéo lại …

      "Này Lãnh Thiên Dục, chuyện này hoàn toàn là do tay em lên kế hoạch, chẳng hề liên quan gì đến Tiểu Tuyền cả, muốn mắng mắng em thôi."

      Lãnh Thiên Dục nghe vậy môi khẽ câu lên đường cong: "Ồ, bây giờ em còn dám dùng giọng điệu “cây ngay sợ chết đứng” đó với sao? Món nợ của em rất nhanh cùng em tính sổ!"

      đến đây đến trước mặt Thượng Quan Tuyền ánh mắt đầy vẻ vui lại mang theo chút bất lực: "Tuyền, em là nữ chủ nhân của Lãnh uyển này sao lại còn cùng bọn họ làm bậy thế kia chứ?"

      Thượng Quan Tuyền hơi khép hạ mi mắt, buồn bực : "Em phải là nữ chủ nhân gì của Lãnh uyển cả!"

      "Em cái gì?"

      Tuy rất nhưng Lãnh Thiên Dục vẫn còn nghe được rất ràng, sắc bén hỏi lại.


      Liên Kiều thấy vậy vội tiến đến tìm cách đánh trống lảng: "Hô hô, ý của Tiểu Tuyền là … ấy chỉ là … nữ chủ nhân tương lai thôi."

      xong còn lén lút kéo áo của Thượng Quan Tuyền, thấp giọng : "Em sao vậy? Bây giờ đâu phải lúc chọc giận ta chứ?"

      " cho phép thầm!"

      Lãnh Thiên Dục lại lạnh lùng quát lên câu khiến Liên Kiều sợ run.

      " …"

      Lãnh Thiên Dục lại chuyển ánh mắt về Hoàng Phủ đứng bên cạnh hai kia ngừng run rẩy: "Em bây giờ cũng trở nên lớn mật rồi đúng ? Đến Lãnh uyển có mấy ngày ngắn ngủi thôi mà trở nên thế này, em bảo nên sao với bác trai bác đây?"

      Hoàng Phủ bị hỏi đến biết trả lời thế nào, ngay cả dũng khí ngẩng mặt lên nhìn cũng có.

      Lãnh Thiên Dục lại chuyển ánh mắt về phía Liên Kiều.

      Ngược lại Liên Kiều rất lớn gan nhìn thẳng vào ánh mắt , vẻ “ta đây sợ”.

      "Đưa đây!" Lãnh Thiên Dục chợt đưa bàn tay to lớn của mình ra, cách dứt khoát.

      "Cái gì?" Liên Kiều trố mắt nhìn , trong đôi mắt màu tím vẻ khó hiểu.

      "Súng, còn có … đạn mê!"

      Liên Kiều sửng sốt hồi sau đó đôi mắt đảo vòng: " có, em nào có gì!"

      Lãnh Thiên Dục nhướng mày: " có? Vậy mấy người làm và vệ sĩ là bị cái gì làm ngất ?"

      "Em làm sao biết được?"

      "Bọn họ đều là người hầu được phân đến phục vụ em, vệ sĩ cũng là vệ sĩ bảo vệ cho em, họ có chuyện mà em biết gì?"

      " biết biết chứ sao!" Liên Kiều quyết định có chết cũng nhận.

      " biết?" Lãnh Thiên Dục lại nhướng mày: "Vậy được, cho em biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhé!"

      vừa nhìn vừa tiến đến gần , giọng cũng dần trở nên lạnh lùng hơn …

      "Bốn người hầu phụ trách chăm sóc em được tìm thấy ở sau bếp, vệ sĩ phụ trách an toàn của em được tìm thấy ở sau lầu nơi em ở , bọn họ bảy người đều bị trúng đạn mê, thế nào, em nhớ lại chưa?"

      Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ nghe vậy vẻ khẩn trương mặt càng sâu nhưng Liên Kiều vẫn thản nhiên như cũ, mặt vẫn vẻ ngây ngô nhìn Lãnh Thiên Dục …

      "Bọn họ lại trúng đạn mê sao? Trời ạ, đáng sợ nha. Cũng may là em chạy nhanh bằng người tiếp theo tuyệt đối là em thôi!"

      Sắc mặt Lãnh Thiên Dục càng lúc càng khó coi, chau mày càng chặt hơn …

      bé này cứng miệng!!!

      " lại lần nữa, đem súng cùng đạn giao lại cho !" tin mình quản được bé này.

      "Này, dựa vào cái gì mà là em làm chứ?" Liên Kiều cũng rống lên với .

      là vừa ăn cướp vừa la làng … đúng mà lại còn dám hô to gọi với mình.

      "Ngoại trừ em còn có ai dám làm những chuyện to gan như vậy?" Lãnh Thiên Dục cũng lớn tiếng quát .

      "Ngưng … Đây chỉ là suy đoán chủ quan của mà thôi!"

      Liên Kiều điềm nhiên trả lời, vẻ “chuyện này liên quan gì đến tôi”," kêu mấy người đó lại đây, chỉ có những người bị hại mới có quyền lên tiếng!"

      " bé …"

      Lãnh Thiên Dục quả có ý muốn bóp chết ngay tại chỗ: "Em biết tranh thủ lúc công hiệu của đạn mê còn chưa tan hết để chạy trốn, đó chẳng phải là vì en biết họ vốn có cách nào ngăn cản em sao? cần quan tâm có phải là em làm hay , em quay về phòng ngay cho . Ngạn Tước ngày mai đến Lãnh uyển, nếu như em ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có thể ra lệnh cho vệ sĩ trói em lại nhốt vào phòng cho đến ngày mai!"

      "Gì chứ? dám trói em? thử xem!" Liên Kiều chịu phục trừng to mắt nhìn .

      "Em cứ thử xem có dám hay ? nghĩ Ngạn Tước biết em làm ra những chuyện như thế này cũng đồng tình với cách làm của em thôi!" Lãnh Thiên Dục hoàn toàn nhượng bộ, .

      Liên Kiều gì thêm, chỉ trong đáy mắt vẫn ngừng lóe lên những tia bất phục. nhìn Lãnh Thiên Dục như nhìn kẻ thù.

      Qua lúc lâu đôi mắt mới đảo vòng, : "Được, em giao súng và đạn cho !"

      Lãnh Thiên Dục khẽ câu lên nụ cười: "Như vậy mới đúng chứ, nào biết nghe lời mới có người thương chứ!"

      Thượng Quan Tuyền ở bên cạnh nghe vậy mặt chợt lộ ra vẻ nghi hoặc, đảo mắt nhìn Liên Kiều … thế nào mà Liên Kiều lại dễ dàng đầu hàng thế chứ?

      Nếu như là như vậy … vậy chẳng phải chuyến chơi của mình tiêu tùng rồi sao?

      Chính ngay lúc cảm thấy cực kỳ thất vọng Liên Kiều mới chầm chậm lên tiếng: "Này Lãnh Thiên Dục, nên xoay người sang chỗ khác mới được!

      " lại muốn giở trò gì đây?" Lãnh Thiên Dục có chút ngạc nhiên hỏi lại.

      Liên Kiều trố mắt nhìn : "Dưới mí mắt của em còn dám giở trò gì chứ? Chỉ là em sợ lỡ làm mất súng cho nên mới giấu kỹ ở trong áo, nếu như muốn lấy ra phải cởi áo ra mới được."

      Lãnh Thiên Dục vô lực lắc đầu, gì nữa mà xoay người lại.

      Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ đều cực kỳ tò mờ nhìn Liên Kiều, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của hai người, rón rén rút cây súng từ trong chiếc túi vẫn đeo bên người ra …

      Sau đó nhắm vào lưng của người đàn ông đứng xoay lưng về phía họ!

      Hoàng Phủ sợ đến nỗi suýt kêu thành tiếng.

      Lãnh Thiên Dục cảnh giác xoay người lại nhưng chỉ kịp nghe tiếng súng đanh gọn tiếp theo đó cảm thấy thân mình từ từ tê dại …

      Rầm …

      Cùng với tiếng rên khẽ, thân hình cao lớn của Lãnh Thiên Dục ngã nhào xuống thảm cỏ.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 339: Chạy thoát


      "Dục …" Thượng Quan Tuyền cũng bị hù đến giật nảy mình sau đó kinh hoàng chạy đến bên người phát Lãnh Thiên Dục sớm hôn mê bất tỉnh.

      Liên Kiều liếc mắt nhìn hai : "Làm ơn , các đừng cứ mãi kêu la om sòm thế có được ? Đợi lát nữa vệ sĩ nghe được lại chạy đến phiền lắm." vừa vừa kéo Thượng Quan Tuyền đứng dậy: "Yên tâm , chỉ là đạn mê thôi mà, có gì đáng ngại!"

      Thượng Quan Tuyền cũng biết Liên Kiều làm gì quá mức với Lãnh Thiên Dục nhưng vẫn giấu được lo lắng.

      Hoàng Phủ hoảng sợ đến nỗi toàn thân phát run, bước đến ấp a ấp úng với Liên Kiều: "Liên … Liên Kiều, chị cũng quá lớn mật rồi, nếu … nếu như Lãnh tỉnh lại nhất định chúng ta rất thảm."

      "Cho nên bây giờ chuyện chúng ta phải làm đó là tranh thủ cơ hội này mà trốn ra ngoài, bằng đợi đến lúc ta tỉnh lại tất cả thành công dã tràng rồi. Cũng may là chị còn giữ lại viên đạn mê cuối cùng, bằng chúng ta thể nào khỏi đây được rồi!"

      tay Liên Kiều kéo Thượng Quan Tuyền, tay kia kéo tay Hoàng Phủ , vẻ mặt gấp rút: " thôi, nếu còn nữa còn kịp đâu."

      "Nhưng mà …" Thượng Quan Tuyền nhìn về phía Lãnh Thiên Dục nằm mê man thảm cỏ, thể nhẫn tâm rời được.

      " phải chứ, lúc này em lại mềm lòng sao? Yên tâm , ta sao đâu…"

      "Nhanh, phía tường vây hình như có tiếng súng…"

      Liên Kiều còn chưa xong nghe vẳng lại tiếng mấy vệ sĩ chuyện với nhau cách đó xa, tin chắc là vừa nãy bọn họ nghe được tiếng súng nên mới lần về phía này.

      Liên Kiều nóng như lửa đốt vội : "Còn mau , Tiểu Tuyền, vệ sĩ đỡ Lãnh Thiên Dục trở về, yên tâm . Nếu bây giờ chúng ta còn kịp nữa đâu."

      Hoàng Phủ cũng sốt ruột : "Đúng đó Tiểu Tuyền, chúng ta mau . Em chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của Lãnh lúc tỉnh dậy là thấy sợ rồi."

      "Đúng đó, vừa nãy em cũng thấy ấy như muốn ăn thịt em vậy." Thượng Quan Tuyền vừa nghĩ đến vẻ mặt lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục ít nhiều cũng có chút sợ hãi.

      Ba sau khi cân nhắc thiệt hơn liền vượt tường trốn trước khi đám vệ sĩ kịp chạy đến.

      ***
      "Hô … thoải mái …"

      Vừa đến gian phòng của mình trong khách sạn, Liên Kiều bổ nhào vào chiếc gối ôm mềm mại, vui vẻ reo lên.

      "Tiểu Tuyền, em xem bây giờ Lãnh tỉnh lại chưa? Chúng ta có bị ấy bắt trở lại ?" Hoàng Phủ vừa thu xếp hành lý vừa lo lắng hỏi Thượng Quan Tuyền.

      "Sao có thể chứ? Em xem bây giờ chúng ta …" Liên Kiều cứng, sau đó “phịch” tiếng nhảy xuống giường, kéo Hoàng Phủ chạy đến trước gương …

      "Ngay cả chị cũng nhận ra em, những người khác làm sao mà nhận ra được chứ? Tiểu Tuyền, thuật dịch dung của em là quá giỏi!"

      Ngay lúc này, đứng trước gương là Liên Kiều và Hoàng Phủ hoàn toàn khác, hai phương Đông giờ biến thành hai Tây phương mắt xanh tóc vàng cực kỳ xinh đẹp, hoàn toàn chẳng giống gì với Liên Kiều và Hoàng Phủ “bản gốc” cả.

      Thượng Quan Tuyền bước đến nhìn hai người mỉm cười: "Đó là đương nhiên rồi, chỉ cần Liên Kiều lúc ở chỗ đông người chú ý chút, đừng nhiều quá tốt rồi. Nào có người bản địa nào tiếng lại tệ như chị chứ."

      Liên Kiều rụt lưỡi: "Tiểu Tuyền, vậy em cũng rất vất vả rồi, em biết tiếng Ấn độ sao?"

      Thượng Quan Tuyền lúc này trở thành Ấn chính gốc xinh đẹp, ngay cả trang phục cũng là bộ sari đầy màu sắc trông bắt mắt.

      "Cũng phải là thể, em tiếng Ấn rất thạo!"

      Thượng Quan Tuyền bụm miệng cười: "Thực ra em cảm thấy lần này thoát được ra ngoài công lao lớn nhất là thuộc về Liên Kiều, nếu như phải là chị mở được mật mã của hệ thống dữ liệu kia chúng ta có giỏi cải trang đến mấy cũng vô dụng thôi."

      "Hà hà. Tối nay chúng ta nghỉ ngơi cho tốt đêm, ngày mai là có thể vui vẻ chơi cho thoải mái!" Liên Kiều hưng phấn khua tay múa chân . Sau đó nhìn chính mình trong gương, : "Chị rất thích tạo hình này của mình, nỡ dỡ xuống."

      "Vậy chị cứ giữ lại cách hóa trang này cả đêm nay !"

      Hoàng Phủ cười trêu , sau đó suy nghĩ lúc rồi : "Đúng rồi, trạm tiếp theo của chúng ta là đâu?"

      Hai người cùng nhìn về phía Liên Kiều đợi lên tiếng.

      Liên Kiều hào hứng : "Chúng ta đương nhiên là …"

      Lời còn chưa dứt trong túi chợt vang lên tiếng chuông điện thoại, lần lại lần reo lên chẳng khác nào đòi mạng.

      Chân Hoàng Phủ như nhũn ra, suýt nữa ngã nhào xuống đất, chỉ tay về phía túi của Liên Kiều, hoảng hốt : " phải là Lãnh chứ?"

      Liên Kiều liếc mắt nhìn : "Làm ơn , nếu như là Lãnh phải gọi vào điện thoại của Tiểu Tuyền chứ. Làm ơn đừng có lúc nào cũng hoảng hốt như thế có được ?"

      xong liền đến bên chiếc túi của mình, nhấc điện thoại lên.

      "Liên Kiều, ai vậy?" Thượng Quan Tuyền cũng tò mò lên tiếng hỏi.

      "Là chị của chị!"

      Liên Kiều vừa hào hứng ấn phím trả lời vừa nhìn vẻ hâm mộ mặt Thượng Quan Tuyền, biết Tiểu Tuyền rất hâm mộ người chị là Giáng Đầu Sư của mình.

      "Hi chị, em rất nhớ chị nha…" Liên Kiều vừa thông điện thoại với đầu bên kia liền nũng nịu lên tiếng.

      "Liên Kiều, em ở đâu vậy?" Giọng Mặc Di Nhiễm Dung rất nghiêm túc chứ hề vui vẻ như trước giờ.

      "Em … hì hì, em bây giờ du ngoạn nha, bây giờ ở trong khách sạn."

      "Ý của em là … em có ở nhà?"

      "Đúng đó. Em ở Ý, sao vậy chị?" Liên Kiều cũng nghe ra trong giọng của Mặc Di Nhiễm Dung có gì đó đúng.

      "Liên Kiều chị hỏi em nha, gần đây em có tiếp xúc với người lạ nào ? Nhất là người phụ nữ lạ? Hoặc là người vừa mới quen biết?" Mặc Di Nhiễm Dung nghiêm túc hỏi.

      Liên Kiều hơi sửng sốt, suy nghĩ chút rồi trả lời: "Có."

      "Cái gì?" Giọng Mặc Di Nhiễm Dung chợt vút cao: "Là ai?"

      "Này, chị à, chị đừng khẩn trương như vậy chứ. Em chỉ là quen với bề ngoài rất xinh đẹp mà thôi. Đúng rồi, chị và ấy cũng gặp nhau rồi đó, tin chị nhìn thử xem …" Liên Kiều vừa vừa đẩy điện thoại về phía Thượng Quan Tuyền.

      "Hello Mặc Di tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Thượng Quan Tuyền vui mừng lên tiếng chào Mặc Di Nhiễm Dung.

      "Liên Kiều!"

      Nào ngờ Mặc Di Nhiễm Dung nhìn thấy Thượng Quan Tuyền mặt liền lộ ra vẻ cảnh giác, kêu lên tiếng: " ấy là ai?"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 340: Cuộc điện thoại kỳ lạ (1)


      "Bạn của em …"

      Liên Kiều định rút điện thoại về lại phát Mặc Di Nhiễm Dung nhìn mình qua điện thoại, vội giải thích: "Chị đừng kích động, em là Liên Kiều, vừa nãy chị nhìn thấy là Thượng Quan Tuyền, chính là … chính là vẫn luôn ở bên cạnh Lãnh Thiên Dục hôm đó, chị nhớ lại chưa?"

      mặt Mặc Di Nhiễm Dung vẫn lộ vẻ kinh ngạc và hoài nghi như cũ: " đó chị nhớ chứ, nhưng cái này … còn có … em, em là Liên Kiều sao?"

      Sao em của lại trở thành thế này?

      "Chị à …"

      Liên Kiều le lưỡi, vội vàng giải thích: "Là như vầy, ba người bọn em lén trốn ra ngoài chơi, sợ Lãnh Thiên Dục phái người truy bắt bọn em trở về, cho nên mới cải trang, Tiểu Tuyền vốn rất tinh thông thuật cải trang, thế nào, nhận ra em phải ?"

      Nghe vậy, Mặc Di Nhiễm Dung thầm thở phào hơi sau đó hỏi lại: "Ý em là … người em quen biết gần đây là Tiểu Tuyền sao?"

      "Đúng đó, còn có thể là ai chứ?" Liên Kiều làu bàu câu.

      "Vậy lạ quá." mặt Mặc Di Nhiễm Dung vẫn lộ vẻ nghi hoặc.

      "Sao vậy chị? Có chuyện gì xảy ra sao?"

      Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Liên Kiều, ngưng trọng : "Nhà Hoàng Phủ xảy ra chuyện rồi, lúc chị chiêm bốc ra điều đó chị cứ tưởng người xảy ra chuyện là em, nhưng bây giờ mới biết là phải."

      "Cái gì? Nhà Hoàng Phủ xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì chứ? Là Ngạn Tước sao?" Liên Kiều vừa nghe Mặc Di Nhiễm Dung vậy liền rối rít hỏi.

      Còn Hoàng Phủ và Thượng Quan Tuyền cũng chấn động, vội tiến đến gần để nghe cùng.

      "Chị cũng , chị cũng là mới phát giác ra hôm nay, nhưng mà … chị cảm thấy Ngạn Thương rất kỳ lạ." Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu .

      "Chị Nhiễm Dung, Ngạn Thương sao vậy?" Hoàng Phủ nhịn nổi nữa, lo lắng đến phát khóc.

      "Em là … sao?" Mặc Di Nhiễm Dung dám xác định lắm trước mặt mình có phải là Hoàng Phủ hay .

      "Dạ." Hoàng Phủ gật đầu đáp.

      Mặc Di Nhiễm Dung thở dài tiếng: "Tình hình cụ thể chị thể được, cũng may là Liên Kiều có chuyện gì, nếu như có thể, em tạm thời đừng trở về, chị đến Hoàng Phủ trong thời gian sớm nhất để tra cho !"

      "Chị à …"

      "Nghe lời chị, đừng trở về. Có động tĩnh gì chị lập tức báo cho em." Mặc Di Nhiễm Dung ngắt lời , dứt khoát ra lệnh sau đó ngắt điện thoại.

      Liên Kiều vẫn nắm điện thoại trong tay ngơ ngẩn, mặt lộ vẻ hoang mang, còn trong đầu chỉ là mảnh trống rỗng.

      Nhà Hoàng Phủ xảy ra chuyện?

      Ngạn Thương có điểm bình thường?

      Vậy còn … Ngạn Tước sao?

      Còn cha và mẹ sao?

      Ngạn Đình, Ngạn Ngự và Tiểu Ngưng sao?

      Còn chị Phúc, người đối xử với mình tốt cực kỳ sao?

      "Liên Kiều, chị sao chứ?" Thượng Quan Tuyền đưa tay đón lấy điện thoại trong tay Liên Kiều cất , lo lắng nhìn hỏi.

      "Chị … chị sao!" Miệng Liên Kiều tuy vậy nhưng trong lòng cực kỳ bối rối.

      " …"

      xoay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ cũng hết sức hoang mang, kéo tay hỏi: "Ngạn Tước nhất định sao, có phải ?"

      "Em … em biết." Hoàng Phủ lắp bắp : "Em thấy chị Nhiễm Dung rất nghiêm túc, Liên Kiều, có phải là … chuyện rất nghiêm trọng ?"

      Thân hình Liên Kiều tự chủ được run rẩy ngừng, thấy vậy Thượng Quan Tuyền bước đến ôm lại …

      "Liên Kiều, trước tiên chị phải bình tĩnh lại . Như vậy … chị thử gọi điện thoại cho Ngạn Tước xem sao!"

      câu thức tỉnh người trong mộng, khiến Liên Kiều bừng tỉnh…

      "Đúng đúng đúng, gọi điện thoại cho Ngạn Tước. Chị … chị lập tức gọi điện cho ấy!"

      luống cuống tìm điện thoại sau đó cầm lên ngón tay ngừng run rẩy ấn dãy số, nhưng vì quá hoảng loạn nên ấn thế nào cũng thể ấn trọn dãy số …

      "Liên Kiều!" Thượng Quan Tuyền thấy vậy vội kéo tay lại : "Chị bình tĩnh lại , đừng hoảng loạn như vậy."

      "Tiểu Tuyền …"

      Ngay cả giọng của Liên Kiều cũng trở nên run rẩy: "Chị sợ … chị sợ lắm. Chị sợ Ngạn Tước xảy ra chuyện. Chị … chị sống đến bây giờ mới có cảm giác này lần đầu tiên. Chị …"

      "Yên tâm . Ngạn Tước nhất định có sao đâu. Đến đây, chúng ta thử gọi điện thoại cho ấy ."

      Thượng Quan Tuyền dù sao cũng xuất thân là sát thủ, sóng to gió lớn kinh qua nhiều, so với người bình thường như Liên Kiều khả năng trấn tĩnh biết hơn bao nhiêu lần, hơn nữa là người ngoài cuộc, đương nhiên xử lý chuyện cũng hoảng loạn như vậy.

      chủ động đoạt lấy điện thoại, nhìn thấy Liên Kiều và Hoàng Phủ vẫn còn mất hồn chỉ đành thở dài tiếng, lục tìm trong danh bạ sau đó nhấn phím.

      Ở đầu bên kia, điện thoại reo lên vài tiếng sau đó liền có người tiếp …

      "Ai vậy?" Từ điện thoại truyền đến tiếng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẫn là giọng trầm thấp điềm đạm như trước giờ.

      "Phùuuu …"

      Thượng Quan Tuyền nghe giọng quen thuộc của Hoàng Phủ Ngạn Tước liền nhõm thở phào hơi, lên tiếng trả lời: "Ngạn Tước, là em, Thượng Quan Tuyền!"

      "Tiểu Tuyền?"

      Ở đầu bên kia, Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi có chút bất ngờ, hỏi lại, sau đó giọng có chút mừng rỡ hỏi tiếp: "Hôm nay sao lại có thời gian gọi điện cho ? Thiên Dục tên kia đâu?"

      "Ừmmm, ấy … ai yo, đừng đến ấy, ờ … ở “Hoàng Phủ” mọi việc đều tốt cả chứ?"

      "Tốt lắm!"

      Thượng Quan Tuyền và Liên Kiều cùng nhìn nhau sau đó lên tiếng hỏi tiếp: "Vậy … còn sao? Gần đây có xảy ra chuyện gì ?"

      "Ha ha …" Tiếng cười sảng khoái của Hoàng Phủ Ngạn Tước vọng đến bên tai Thượng Quan Tuyền: "Em hỏi vậy là sao?"

      "Ừmmm … có gì. Đúng rồi, mở chức năng gọi video !" Thượng Quan Tuyền quên mục đích chính của cuộc gọi, thẳng vào vấn đề.

      Liên Kiều và Hoàng Phủ ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, nét mặt vẫn hết sức khẩn trương.

      "Cuộc gọi video?" Hoàng Phủ Ngạn Tước hiểu sao lại cầu mình làm như vậy.

      "Thế nào? được sao? Em muốn gặp người bạn cũ thôi mà, xem bây giờ gầy hay béo, như vậy cũng được sao?" Thượng Quan Tuyền dùng giọng bình thản .

      "Được chứ!"

      màn hình rất nhanh lên gương mặt tuấn của Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẫn như cũng thay đổi, tao nhã, điềm đạm hướng ánh mắt về phía ba . Có thể nhận ra ngay ở trong phòng làm việc, sau lưng là khung cửa sổ cao quen thuộc ở tập đoàn Hoàng Phủ.

      Ba còn chưa kịp thở phào nghe Hoàng Phủ Ngạn Tước kinh ngạc kêu lên tiếng …

      "Tiểu Tuyền?"

      "Ồ …" Thượng Quan Tuyền ngượng ngùng cười: "Thực xin lỗi, em cải trang."

      Lời của chưa hết Hoàng Phủ giành trước: " Ngạn Tước, sao chứ? Em và Liên Kiều đều rất lo lắng cho !"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 341: Cuộc điện thoại kỳ lạ (2)


      "Em là …" Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn kỹ hồi mới lên tiếng: " ?"

      " Ngạn Tước, thấy sao em mừng lắm. Cha mẹ có khỏe ?" Hoàng Phủ thấy sao liền mừng rỡ .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười: " , nếu như trong lòng em vẫn còn có cha mẹ em nên mau chóng quay về . Sao lại có thể rời nhà lâu như vậy chứ? Em có biết cha mẹ lo lắng cho em lắm ?"

      mặt Hoàng Phủ lộ ra nét cười ngượng ngập.

      Thượng Quan Tuyền cũng mỉm cười sau đó như cảm thấy có điều gì đó là lạ liền chau mày lại.

      Nhưng ở đâu lạ được.

      Ngay lúc này, Liên Kiều vội giật lấy điện thoại với giọng vừa vui mừng vừa kích động: "Ngạn Tước, sao tốt rồi, em nhớ lắm đó!"

      " là …?" Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều sau đó hỏi bằng giọng rất xa lạ.

      "Ồ?"

      Liên Kiều ngượng ngùng cười: "Đều là kiệt tác của Tiểu Tuyền đó, hi hi, ngay cả cũng nhận ra em là ai rồi. Em nghĩ Lãnh Thiên Dục cũng nhận ra em là ai luôn."

      Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời nhưng trong đáy mắt lên tia nghi hoặc …

      "Hi hi … xem đến ngốc rồi sao? Em nhất định phải theo Tiểu Tuyền học thuật dịch dung này mới được, như vậy đối với em mới luôn có cảm giác mới mẻ."

      Liên Kiều thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước có gì khác thường mới hoàn toàn yên tâm, vừa vừa cười trước màn hình điện thoại.

      "Chuyện này …"

      "Ngạn Tước …" Thượng Quan Tuyền chợt lên tiếng ngắt lời , hỏi thẳng: "Ngày mai khoảng mấy giờ đến Lãnh uyển?"

      " Lãnh uyển?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghi hoặc hỏi lại: " nào có sắp xếp chuyến nào đến Lãnh uyển đâu?"

      "Gì chứ?" Ba cùng kinh hoảng kêu lên tiếng, nhất là Liên Kiều, lo lắng đến thở nổi.

      " Ngạn Tước, sao vậy? gọi điện thoại đến với Liên Kiều là ngày mai đến Lãnh uyển đích thân đó Liên Kiều về nhà mà. Sao đột nhiên lại thay đổi rồi?" Lãnh thu xếp mọi việc ổn thỏa cả rồi." Hoàng Phủ cũng sốt ruột lên tiếng.

      " ? thấy em ra ngoài mải chơi đến điên luôn rồi. Thứ nhất có ý định đến Ý, thứ hai, Liên Kiều yên lành ở trong “Hoàng Phủ” sao lại phải đến Lãnh Uyển đón ấy làm gì?" Giọng cùng vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước hoàn toàn có vẻ gì là đùa.

      Lời của khiến ba hoàn toàn chấn động!

      "Ngạn Tước …" Liên Kiều lúc này mới hoàn hồn lại, gọi nhưng mà …

      "Được rồi, bên đây còn rất nhiều công vụ chưa làm xong, như vậy , , em nhớ phải mau chóng trở về nhà đừng làm phiền Tiểu Tuyền phải chăm sóc em nữa."

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhanh mấy câu sau đó dứt khoát ngắt điện thoại.

      Trong phòng chợt trở nên yên lặng đến kỳ lạ, gần như mọi người có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau.

      "Sao lại như thế chứ?"

      Qua rất lâu Liên Kiều mới thào lên tiếng phá vỡ bầu khí tĩnh lặng đến khó chịu kia, mặt vẫn giấu được vẻ hoang mang.

      " Ngạn Tước sao thế nhỉ? Những lời vừa nãy ấy là có ý gì? Cái gì mà “Liên Kiều yên lành ở trong “Hoàng Phủ”?" Hoàng Phủ cũng chưa hết chấn động lẫn khó hiểu.

      Mày của Thượng Quan Tuyền chau đến gần sát vào nhau …

      "Liên Kiều, Ngạn Tước khác thường!"

      Thân mình Liên Kiều tự chủ được phát run lên: "Đúng vậy, ấy … sao ấy lại có vẻ như nhận ra được em chứ?"

      "Đúng đó. Vấn đề là ở chỗ đó!"

      Thượng Quan Tuyền trầm ngâm suy nghĩ, ngay từ lúc bắt đầu cảm giác có gì đó đúng, bây giờ ngẫm lại đúng là có quá nhiều vấn đề.

      "Tiểu Tuyền em ." Hoàng Phủ vội vàng , còn Liên Kiều cũng đăm đăm nhìn như chờ lên tiếng.

      Thượng Quan Tuyền ngồi xuống sofa, chậm rãi lên tiếng phân tích: "Thứ nhất, điện thoại em dùng để gọi cho Ngạn Tước là điện thoại của Liên Kiều, đáng lý Ngạn Tước sau khi nhận cuộc gọi đó hỏi “ai đó” chứ, giống như số điện thoại này đối với ấy mà con số hoàn toàn xa lạ vậy.

      "Đúng đúng đúng. Giờ chị cũng mới nhớ ra." Liên Kiều vội gật đầu, mặt ngoài vẻ lo lắng chỉ còn lại bất lực.

      "Thứ hai, ấy biết rời nhà nhưng xem ra ấy hoàn toàn chẳng hề lo lắng gì cho cả …"

      Thượng Quan Tuyền nhìn Hoàng Phủ hỏi lại: "Ngạn Tước rất thương em, đúng ra ấy phải tỏ vẻ lo lắng cho em mới đúng chứ."

      "Cái này cũng chưa chắc, phải ấy sắp đến Ý sao, vậy có thể gặp nhau rồi." Hoàng Phủ trả lời cách chắc chắn.

      "Nhưng em cũng nghe rồi đó, vừa nãy Ngạn Tước ấy có dự tính đến nước Ý đâu, đây cũng là điểm kỳ lạ thứ ba." Thượng Quan Tuyền cũng đầy vẻ nghi hoặc kém gì hai người kia.

      "Có phải là … đột xuất có chuyện gì ?"

      Liên Kiều cố tìm lý do nào đó để thuyết phục chính mình nhưng cuối cùng phát ra, căn bản là chẳng có lời giải thích nào hợp lý cả.

      Thượng Quan Tuyền thở dài tiếng: "Những điểm này lên vấn đề rất nghiêm trọng!"

      Hoàng Phủ và Liên Kiều cùng nhìn , chờ đợi.

      Thượng Quan Tuyền sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng, rành mạch từng chữ: "Đó chính là … Ngạn Tước cho rằng Liên Kiều có rời nhà , ấy … biết chúng ta ở bên cạnh Liên Kiều!"

      Hoàng Phủ và Liên Kiều đều giật mình, chuyện này … quá sức tưởng tượng của hai người.

      "Chị … chị đúng là Liên Kiều mà!" Giọng Liên Kiều phát run.

      "Em biết chứ, em đương nhiên biết. Nhưng mà … rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cho Ngạn Tước nhận ra Liên Kiều chứ? Tuy cải trang rồi nhưng ấy đều có thể nhận ra em và mà." Thượng Quan Tuyền cũng mơ hồ .

      Hoàng Phủ chợt đứng bật dậy, thét lên …

      "Em nghĩ ra rồi!"

      "Gì chứ?" Bộ dạng Liên Kiều như sắp khóc lên.

      "Hai chị thử xem … có thể nào ở trong “Hoàng Phủ” Liên Kiều khác nữa ?" Hoàng Phủ lớn gan suy đoán câu.

      "Sao lại thế được chứ?" Liên Kiều cũng đứng bật dậy, hai mắt trừng lớn .

      Thượng Quan Tuyền cũng đồng ý với cách của : "Chuyện này ra như chuyện cổ tích vậy, sao lại có thể có hai Liên Kiều được chứ? Cho dù có có gan mạo nhận là Liên Kiều nhưng Ngạn Tước nhìn thấy Liên Kiều khác ở cùng với chúng ta chắc là phải ngạc nhiên lắm mới phải chứ, sao lại hề có chút phản ứng nào?"

      "Đúng đó!" Hoàng Phủ ngồi lại xuống sofa, bối rối .

      Liên Kiều lên tiếng nhưng những ngón tay run rẩy cùng gương mặt trắng bệch cho thấy nội tâm hoảng loạn của .

      "Liên Kiều, chị sao vậy?" Thượng Quan Tuyền thấy vẻ mặt có chút kỳ lạ liền lo lắng hỏi.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 342: Suy đoán dọa người


      Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn hai người trong đôi mắt lộ bối rối cùng bất an cùng cực …

      "Tiểu Tuyền, chị nghĩ Ngạn Tước có đúng là nhận ra chị hay ? Trong “Hoàng Phủ” nhất định xảy ra chuyện rồi bằng chị của chị sao lại gọi điện thoại cho chị chứ? Hơn nữa lần trước lúc chị ấy gọi cho chị, chị chưa bao giờ cảm thấy chị ấy nghiêm túc như thế!"

      "Liên Kiều …"

      Thượng Quan Tuyền biết nên an ủi thế nào, cũng nghĩ ra được ý kiến nào có thể giúp được , đành : "Hay là chị gọi cho chị Nhiễm Dung lần nữa xem sao?"

      Liên Kiều lắc đầu: "Vô ích thôi, nếu như chị ấy biết ngọn nguồn câu chuyện gọi điện thoại cho chị rồi, chị nghĩ bây giờ chị ấy cũng tìm hiểu mà thôi."

      Hoàng Phủ cũng bối rối, cắn môi biết nên gì.

      Căn phòng bị bao trùm bởi im lặng đáng sợ.

      lúc sau Liên Kiều chợt đứng bật dậy đến bên chiếc bàn trang điểm, ngồi xuống.

      "Liên Kiều, chị định làm gì vậy?" Thượng Quan Tuyền bị hành động của làm cho giật mình, vội hỏi.

      "Chị muốn quay về. Ngay lập tức!"

      Liên Kiều vừa vừa dỡ lớp hóa trang xuống, cho đến khi gương mặt xinh xắn của xuất trở lại trong gương mới ngừng lại, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định.

      "Bây giờ sao?" Thượng Quan Tuyền nhấc tay lên nhìn đồng hồ, kinh ngạc hỏi lại.

      "Đúng, bây giờ chị phải trở về. “Hoàng Phủ” nhất định xảy ra chuyện, chị muốn gặp Ngạn Tước ngay!"

      Liên Kiều xong liền vội vàng vọt vào phòng vệ sinh, rửa cho sạch lớp hóa trang mặt.

      Khi hai đuổi theo đến phòng vệ sinh thấy Liên Kiều đứng soi chính mình trong gương, gương mặt còn chút huyết sắc, ngón tay ngừng run rẩy.

      "Liên Kiều …"

      Đợi lau mặt xong, Thượng Quan Tuyền vội kéo bàn tay nhắn của Liên Kiều, lo lắng : "Bây giờ muộn lắm rồi, muốn về cũng phải đợi chuyến bay sớm nhất ngày mai mới về được. Bây giờ chị có chạy ra phi trường cũng vô ích thôi."

      Rốt cuộc Liên Kiều thể khống chế tâm trạng của mình, nước mắt từng giọt từng giọt rơi đôi gò má sớm còn màu hồng nhuận như trước.

      "Tiểu Tuyền, chị thể đợi thêm giây phút nào nữa. Nếu như Ngạn Tước xảy ra chuyện gì, chị vĩnh viễn cũng thể tha thứ cho mình được. Chị … chị nên rời khỏi ấy mới đúng."

      "Liên Kiều …"

      Hoàng Phủ thấy khóc trong lòng cũng áy náy vô cùng, ôm chặt lấy Liên Kiều, giọng cũng nghẹn ngào: "Đều tại em cả, nếu như phải em biết nghĩ bỏ nhà có chuyện hôm nay xảy ra."

      Hai tâm thần hoảng loạn, hoàn toàn chẳng thể nghĩ ra được điều gì ngoài tự trách bản thân.

      Thượng Quan Tuyền nhìn sắc trời, thực ra qua cuộc điện thoại vừa nãy phát ra có nhiều nghi vấn như vậy nên nghĩ đến phải trở về “Hoàng Phủ” rồi, ở “Hoàng Phủ” nhất định xảy ra chuyện. Nghĩ vậy càng thêm lo lắng.

      "Liên Kiều, nếu như tối nay chị nhất định phải trở về chỉ có cách." vừa vừa kéo tay Liên Kiều, dè dặt lên tiếng.

      "Cách gì?"

      Thượng Quan Tuyền thở dài tiếng: "Chỉ có cách nhờ Dục giúp thôi!"

      Hai nhất thời sửng sốt đến ngây người.

      ***
      Từ xuống dưới trong Lãnh gia đều nằm dưới tình trạng cảnh giới nghiêm ngặt, tất cả người làm và vệ sĩ ai nấy đều im như thóc, chỉ sợ lỡ như sai điều gì chừng thành họa sát thân.

      Cũng khó trách bọn họ tại sao lại dè dặt cẩn trọng như thế, chính vì lúc chạng vạng, mấy người vệ sĩ đến tường vây phát Thủ Phán Cách Hạ kính mến của bọn họ, cũng chính là chủ nhân của Lãnh gia biệt uyển này nằm hôn mê bất tỉnh thảm cỏ. Khi họ dìu trở về mới phát ngài ấy bị trúng đạn mê.

      Kết quả sau khi kiểm tra vòng quanh Lãnh Uyển …

      Tiểu thư Liên Kiều mất tích!

      Hoàng Phủ tiểu thư mất tích!

      Ngay cả …

      Tuyền tiểu thư cũng mất tích!

      lúc mọi người ai nấy đều hoang mang lo sợ chỉ có người vẫn duy trì bình tĩnh, người đó chính là Lôi!

      chẳng chút hốt hoảng, hoang mang nào, bình tĩnh chỉ huy người làm cùng vệ sĩ ai làm việc nấy cho đến khi … Lãnh tiên sinh tỉnh lại …

      Lãnh gia thực trải qua trận cuồng phong!!!

      Lãnh Thiên Dục ngồi sofa trong phòng khách lớn, nét mặt lạnh lùng, cánh tay quấn quanh băng vải trắng, do từ được trải qua huấn luyện đặc biệt cùng với nhiều năm lăn lộn trong xã hội đen, đạn mê đối với có ảnh hưởng lớn, vì vậy thời gian hôn mê so với người bình thường ngắn hơn rất nhiều.

      " tìm thấy người chưa?"

      Giọng lạnh lùng của như muốn đóng băng cả Lãnh Uyển, đôi mắt màu đen sắc bén như chim ưng toát ra những tia nhìn lạnh như tuyết tháng chạp.

      Tất cả người làm từ xuống dưới ai nấy đều sợ run.

      "Cậu …" Lãnh Thiên Dục chỉ tay vào trong số những người vệ sĩ, lạnh giọng quát: "Chuyện lúc đó là thế nào?"

      Người vệ sĩ vội vàng bước lên run giọng : "Lãnh tiên sinh, lúc đó mấy người chúng tôi đứng ở cửa khu biệt thự phụ, nhìn thấy tiểu thư Liên Kiều lén la lén lúc kéo va ly hành lý, chúng tôi vội tiến đến ngăn cản nhưng hoàn toàn ngờ ấy lại dùng đạn mê.

      Bốp!!!

      Lãnh Thiên Dục vỗ mạnh tay lên bàn như muốn phát tiết cơn giận, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

      "Lãnh tiên sinh, chúng tôi … chúng tôi cũng phái người ra ngoài tìm tung tích của ba vị tiểu thư nhưng mà …"

      "Bây giờ mới bắt đầu tìm? quá muộn rồi!"

      Lãnh Thiên Dục lạnh lùng “hừm” tiếng: "Tuyền vốn rất giỏi cải trang, chừng mấy người họ cải trang thành những người khác, cho dù đứng trước mặt các người chưa chắc các ngươi nhận ra được!

      "Vậy …"

      "Ra ngoài cho tôi!" Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục như muốn ăn thịt người.

      "Dạ …"

      Những người làm và vệ sĩ ai nấy nhìn nhau: "Sao chứ? Chẳng lẽ Lãnh tiên sinh muốn tìm người về sao?" Nghĩ vậy nhưng chẳng ai dám lên tiếng hỏi, chỉ lẳng lặng lui ra ngoài.

      Trong căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Lãnh Thiên Dục và Lôi.

      Yên lặng đáng sợ!

      lúc sau Lãnh Thiên Dục đứng dậy, về phía Lôi …

      "Đạn mê là cậu cho họ sao?" Đôi mắt như chim ưng xẹt qua những tia nhìn sắc bén.

      Lôi cũng chút dấu giếm, thẳng thắn : "Tôi chỉ đưa cho Hoàng Phủ tiểu thư, tin rằng đây là ý của tiểu thư Liên Kiều."

      Lãnh Thiên Dục gì, chỉ nhìn Lôi lượt từ xuống dưới như đánh giá, sau đó mới lạnh giọng : "Cậu muốn cười cứ cười !"

      Nghĩ xem, đường đường là Thủ Phán Cách Hạ, trong bang Hắc Thủ địa vị cao vạn người hôm nay lại lật thuyền trong mương, trúng kế của bé, chuyện như thế này nếu truyền ra ngoài, thanh danh bao nhiêu năm nay của phải là tan thành bọt nước rồi sao?"

      "Thuộc hạ dám!" Lôi hơi cúi người khiêm nhường , tuy là vậy nhưng môi vẫn theo khống chế của mà hơi câu lên đường cong.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :