Chương 309: Chị của Liên Kiều (1)
Bất kể thế nào, chỉ cần Liên Kiều và bình an là được, vậy là có thể yên tâm rồi. Nhưng mà … chắc phải đánh động “chủ nhà” tiếng mới được, để có thời gian chuẩn bị mà làm hết nhiệm vụ đón tiếp chứ.
Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhấn nút mở hệ thống liên lạc riêng
của tứ đại tài phiệt cùng màn hình lớn sau đó ngồi yên chờ đối phương tiếp nhận.
lâu sau đó bên đầu kia truyền đến tín hiệu rồi gương mặt lạnh lùng muôn thuở của Lãnh Thiên Dục ra màn hình.
‘Xem vẻ mặt của cậu, chắc là tìm được Liên Kiều và em rồi.’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đốt cây xì gà, thưởng thức mấy hơi rồi mới cười, ‘ hổ là em tốt của mình, chỉ nhìn nét mặt liền có thể đoán được tất cả tình phát sinh.’
‘Cậu cũng khoa trương quá , làm em bỏ , ngay cả bà xã cũng làm mất được!’
Lãnh Thiên Dục nhướng mày nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong giọng giấu được châm chọc.
‘ có cách nào, cậu vốn là biết Liên Kiều nha đầu kia giảo hoạt đến đâu, mấy vệ sĩ mình phái đến trông chừng ấy cũng bó tay.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún vai, vẻ mặt vô lực nhưng giấu được kiêu ngạo, vì Liên Kiều mà kiêu ngạo.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, bất giác mỉm cười, ‘ là làm khó cho cậu rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy cũng mỉm cười: ‘Rất nhanh phải làm khó cậu rồi.’
Lãnh Thiên Dục trong đáy mắt lên tia cảnh giác, ‘ thế là có ý gì?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chậm rãi hút hơi xì gà rồi cố ý hời hợt : ‘Liên Kiều nước Ý rồi!’
câu rất nhàng của nghe vào tai của Lãnh Thiên Dục khác nào quả bom nguyên tử, nhất thời Lãnh Thiên Dục biết phản ứng thế nào.
‘Cậu cái gì?’ khó nhận ra kinh ngạc trong giọng của , vẻ lạnh lùng nhạt mấy phần.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng sáng lạn, ‘Bảy tám mươi tuổi rồi sao, sao nghe mình gì? Mình … Liên Kiều đường đến Ý!’
Lãnh Thiên Dục rốt cuộc cũng kêu thành tiếng. suy nghĩ lúc rồi dè dặt hỏi dò: ‘Vậy … ấy đến Ý du lịch sao?’
‘No no no!!!!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước xua tay, cười cười: ‘ du lịch chỉ là thứ yếu, chủ chốt là vì cậu thôi!’
gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục khó nhận ra vẻ kinh ngạc, lâu mới lên tiếng: ‘ ấy … phải đến tìm mình chứ?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước vội trả lời , chỉ dùng ánh mắt ‘biết rồi còn hỏi’ nhìn .
“Ngạn Tước….” Lãnh Thiên Dục suy nghĩ chút rồi : “Cậu cho mình biết , công lực phá hoại của Liên Kiều mạnh đến đâu?” (Min: haha đến Lãnh còn phải hỏi thăm công lực phá hoại của chị Kiều)
“Thực ra cũng có đáng sợ như cậu nghĩ đâu. Cậu hỏi thử Thiếu Đường cùng Quý Dương biết thôi mà.” Nụ cười môi Hoàng Phủ Ngạn Tước càng nở rộ, thoải mái trả lời.
“Cậu thấy mình đứng trước hố lửa còn đẩy mình xuống chứ?” Lãnh Thiên Dục vẫn chưa hết hy vọng, hỏi tiếp.
“Sao lại thế được chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước khoa trương kêu lên tiếng, “Mình hết sức tin tưởng cậu cho nên mới yên tâm đem Liên Kiều giao cho cậu chăm sóc, nếu đổi lại là người khác mình còn phải suy nghĩ nhiều.”
Lãnh Thiên Dục liếc cái: “Đó là vợ cậu mà!”
nhắc nhở Hoàng Phủ Ngạn Tước câu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng muốn trêu bạn tốt mình thêm nữa, : “Yên tâm , mình sắp xếp thời gian đến Ý chuyến.”
“Vậy cũng còn được.” Lãnh Thiên Dục nghe vậy, môi mỏng mới nặn ra nụ cười, “Yên tâm , trước khi cậu đến mình thay cậu chăm sóc hai nha đầu kia.”
“Cám ơn nhé!” Hoàng Phủ Ngạn Tước lòng.
Tắt màn hình, Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi yên sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu chợt có tiếng gõ cửa.
“Vào !”
Thư kí tổng tài bước vào, cung kính : “Hoàng Phủ tiên sinh, cuộc hẹn ở hội quán là ở nửa giờ sau.”
Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, thấy còn chưa , hỏi lại: “Còn chuyện gì sao?”
Thư ký tổng tài lên tiếng: “Hoàng Phủ tiên sinh, người khách đó xem ra rất kì lạ, dường như rất gấp gáp muốn gặp mặt ngài cho nên người đó sớm có mặt ở hội quán rồi.”
Mày Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi chau lại, gì nhưng vẻ mặt có chút ngưng trọng.
***
Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước bước vào hội quán, thấy đúng như lời thư ký , trong căn phòng rộng lớn có người đứng xoay mặt về phía cửa sổ, xem dáng vẻ có lẽ chờ rất lâu rồi.
Bên trong hội quán rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương len lỏi đến từng góc trong phòng.
Hôm nay Hoàng Phủ Ngạn Tước bao toàn bộ hội quán cho nên ngoại trừ vệ sĩ cùng những nhân viên phục vụ ra chỉ còn Hoàng Phủ Ngạn Tước và người mà hẹn.
Là .
Nhìn bóng lưng của , Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp thoáng thấy được bóng dáng của Liên Kiều.
Sau khi ngồi xuống, Hoàng Phủ Ngạn Tước mở lời trước: “Trễ hẹn với , là có lỗi.”
mỉm cười. “Hoàng Phủ tiên sinh giỡn rồi, là tôi nóng lòng đến sớm thôi.”
“Tôi nên gọi là Cloris hay Dodo?”
Ánh măt sắc bén của Hoàng Phủ Ngạn Tước lướt qua gương mặt xinh đẹp của trước mặt, khi ánh mắt lướt qua đôi mắt của , trong lòng thập phần xác định.
Là ta đeo kính áp tròng!
“Gọi là Dodo . Tuy rằng đây là cái tên tôi thường dùng nhưng dù sao nó cũng nhắc tôi nhớ về thân phận của mình.” cách dứt khoát.
ra người có hẹn với Hoàng Phủ Ngạn Tước hôm nay là Dodo.
hơi mỉm cười, “ ngờ con nuôi của công tước Williams của hoàng thất lại xuất thân là người Mã Lai. Đây đúng là tin tức khiến người ta kinh ngạc. Tôi tò mò biết Dodo dùng cách nào để làm được.”
“Hoàng Phủ tiên sinh ngài khiêm tốn rồi. Với hiệu suất làm việc của thủ hạ ngài, tìm hiểu được những thông tin về tôi chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao.” Dodo uyển chuyển đáp lời.
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt trở nên lạnh lẽo, “Dodo tiểu thư quả thông minh, nếu như vậy, chắc cũng biết mục đích lần này tôi đến tìm .”
Dodo mỉm cười, vội trả lời mà hơi ngả người về phía trước, tiếp cận với Hoàng Phủ Ngạn Tước ở cự ly gần cho đến khi mũi ngửi được mùi hương nam tính người .
“Ngài muốn…. tôi làm phiền Kuching nữa sao?”
Môi hpngtu câu lên nụ cười lạnh: “Quả nhiên rất thông minh!”
Dodo dịch người trở lại tư thế ban đầu, lưng dựa vào ghế, chậm rãi nhấm nháp ngụm cà phê sau đó mới lên tiếng: “Với năng lực của Hoàng Phủ tiên sinh, tôi tin rằng ngài cũng tra ra được quan hệ của tôi với Liên Kiều, cho nên tôi thiết nghĩ, cầu mà ngài đề xuất dường như có chút quá đáng.”
“Dodo tiểu thư, tôi nghĩ hiểu lầm rồi!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cách dứt khoát, cho đối phương có chút đường lui nào: “Tôi phải là cầu mà là mệnh lệnh!”
Dodo có vẻ sững sờ lúc sau đó mới nở nụ cười: “Hoàng Phủ tiên sinh, ngài đúng là người đàn ông rất có mị lực, ngờ em tôi số mệnh lại tốt như vậy.”
“Chấp nhận số mệnh có lẽ cũng là chuyện tốt, như Dodo tiểu thư vậy, có thân phận là con nuôi của công tước Williams, sao vẫn còn chưa thoả mãn chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước cách đầy ý.
Chương 310: Chị của Liên Kiều (2)
‘Sao Hoàng Phủ tiên sinh cho rằng tôi nên thỏa mãn chứ?’ Dodo nhàng đặt tách cà phê xuống, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước chăm chú rồi hỏi lại.
‘Tôi nghĩ ra có lý do gì để thỏa mãn cả.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng đáp.
Dodo nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, uyển chuyển : ‘Đương nhiên là ngài nghĩ ra rồi bởi vì người ngài quan tâm là Kuching cho nên tất cả những việc ngài làm đều là vì con bé, ngài sợ tôi làm tổn thương nó.’
‘Chẳng lẽ phải sao?’
Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi trầm xuống: ‘Chị của Liên Kiều bị thương, chuyện ngày tôi nghĩ ràng hơn ai hết!’
‘Hoàng Phủ tiên sinh, ngài phải hiểu , tôi mới chính là chị ruột của Liên Kiều, kia chỉ là Giáng Đầu Sư vô dụng mà thôi!’ Giọng của Dodo đột nhiên trở nên rất kích động.
‘Trước giờ tôi chưa từng thấy có người chị nào lại dùng thủ đoạn tà ác như vậy đối phó em ruột của mình!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh lùng ném lại câu.
Dodo nghe vậy, cười lạnh tiếng, : ‘Hoàng Phủ tiên sinh, người của tứ đại tài phiệt các ngài đều có cái bệnh chung, đó là luôn tự cho mình là đúng. Kuching là em ruột của tôi, ngài cho rằng tôi làm gì con bé chứ?’
‘Những chuyện làm còn ít lắm sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lành lùng nhìn Dodo: ‘Những người bị hại trong tay lại chẳng phải là , hai người đơn giản như vậy. hại người nhiều như vậy phải là vì tiện cho hành động tiếp theo của hay sao chứ?’
‘Hoàng Phủ tiên sinh, những lời này ngài vẫn ra được sao?’ Dodo cười dài: ‘Người chết trong tay ngài tin chắc rằng còn nhiều hơn tôi, nếu về nhân quả, tin rằng người chết trước là ngài rồi. ’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe ta xong, chau mày lại: ‘Nể tình là chị của Liên Kiều, tôi tốt bụng khuyên câu, thu tay lại !’
‘ là em rể tốt!’
Dodo lạnh lùng cười tiếng: ‘Bây giờ tôi vẫn chưa làm gì mà ngài khẩn trương như vậy, nếu như tôi ra tay, tin chắc ngài ngại giết tôi luôn chứ?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ nhếch môi, nhìn rành mạch từng chữ : ‘Tôi cho rằng tôi dám làm vậy sao?’
‘, ngài đương nhiên !’ Dodo chút do dự đáp lời: ‘Vì em tôi, tôi tin có chuyện gì ngài làm, cũng như bây giờ vậy, sở dĩ ngài chịu tìm tôi chẳng qua là để ngăn cản tôi đến Ý tìm Liên Kiều thôi, đúng ?”
“ thông minh như vậy, tôi nghĩ chắc hoàn toàn hiểu mình nên làm như thế nào!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước chút để tâm tâm tư của mình bị người khác nhìn thấu, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, chậm rãi lên tiếng.
“Ngài làm như vậy cũng quá tàn nhẫn , ràng biết tôi là chị của lại để cho chị em chúng tôi nhận nhau sao?”
“Nếu như Dodo tiểu thư thực tâm muốn nhận lại em mình, tôi đương nhiên can thiệp vào quan hệ giữa hai chị em. Nhưng nếu luôn có ý đồ gây bất lợi cho Liên Kiều, tôi tuyệt đối khoanh tay đứng nhìn. Thực ra, có nhận lại nhau hay cũng quan trọng nữa, dù sao trong lòng Liên Kiều chị ấy sớm còn đời này nữa rồi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước nhàn nhạt nhưng trong ngữ điệu che giấu được ý thức bảo hộ mạnh mẽ.
“Liên Kiều thực may mắn, từ đến lớn đều như thế.” Đáy mắt Dodo xẹt qua tia ảm đạm bi thương.
“Liên Kiều lòng dạ thiện lương, ngây thơ đơn thuần, như vậy làm sao khiến cho người ta thương luyến tiếc được!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cách quả quyết.
Dodo nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, hỏi ngược lại: “Vậy ngài có biết hay , toàn bộ những thứ mà Liên Kiều có được đáng lý ra đều thuộc về tôi?”
Đôi mắt sắc như chim ưng của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn với vẻ cảnh giác: “ muốn làm gì?”
“Tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình mà thôi!” Dodo chút giấu giếm.
“Những thứ thuộc về ở hoàng thất nước kia chứ phải ở người Liên Kiều!”
Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Tước đầy tính cảnh cáo, tiếp: “Tốt nhất là đừng có hành động gì, bằng , chịu thiệt thòi chỉ sợ là thôi.”
Dodo lạnh lùng ‘hừm’ tiếng, chút để ý đến lời cảnh cáo của , sau đó có chút kích động : “Chịu thiệt thòi? Từ đến lớn tôi quen với cái từ này lắm rồi. Năm đó cha mẹ vứt bỏ tôi , mọi người đều cho rằng tôi chết. Cũng đúng thôi, đứa bé bị vứt bỏ ở nơi hoang vắng làm sao có thể sống sót được chứ? Nhưng ông trời đối xử với tôi cũng tệ, lại có thể cho tôi gặp được công tước Williams, bà ta cứu mạng tôi, mang tôi về nuôi. Xem như tôi mạng lớn, cho dù bị vứt bỏ, cho dù gặp nhiều trắc trở hơn nữa tôi cũng có thể thuận lợi vượt qua.”
“ rất may mắn rồi, ít ra cũng phải mất mạng nơi hoang vắng. Nếu như vậy càng nên buông xuống gánh nặng trong lòng mình, tạo dựng cuộc sống mới mới xứng đáng với những gì ông trời dành cho .” Hoàng Phủ Ngạn Tước .
Đáy mắt Dodo xẹt qua tia bi thương, “Nếu như tôi biết gì về thân thế của mình, biết về những chuyện xảy ra đối với mình đó mới là may mắn, lúc đó tôi thấy mình rất đầy đủ, rất hạnh phúc. Chỉ tiếc là…. ông trời cứ muốn tôi phải biết tất cả!”
“Sao lại biết những chuyện này?” về điểm này Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cảm thấy rất tò mò.
Những điều này so với những tư liệu mà thuộc hạ của điều tra được khác nhau nhiều lắm, cũng là , ta đúng là được công tước Williams nhận nuôi từ lúc còn rất . Nhưng nếu là như vậy ta làm sao lại biết được thân thế của mình chứ. chừng công tước Williams cũng biết được điều này.
“Chỗ này! Chỗ này cho tôi biết!” Dodo chỉ tay vào đầu mình, “Là nó luôn nhắc nhở tôi về thân phận của mình!”
Mày Hoàng Phủ Ngạn Tước chau càng chặt hơn: “Trực giác?”
“Đúng vậy.” Dodo nghiến răng nghiến lợi tiếp: “Là bởi vì người tôi chảy dòng máu bị nguyền rủa của vương thất Mã Lai, cũng là bởi vì từ khi sinh ra đời tôi có trực giác hơn hẳn người thường nên mới bị cha mẹ bỏ rơi!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi sững sờ.
“ nghĩ tới phải ?”
Dodo cười tự giễu: “Trực giác!!! Tin rằng ngài hiểu rất về Liên Kiều, tôi có thể với ngài, trực giác của tôi mạnh hơn Liên Kiều rất nhiều, cũng chính là , bẩm sinh tôi có sẵn bản lĩnh trở thành Giáng Đầu sư hàng đầu!”
“Điều này quả thực khó mà chối cãi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước thực lòng.
mặt Dodo lên nụ cười khổ sở: “Lúc tôi còn rất , tôi cũng biết loại cảm giác này là thế nào. Theo thời gian lớn lên, trong đầu tôi càng lúc càng bị điều khiển bởi loại cảm giác xa lạ, trong lòng cũng vì vậy mà rất khổ sở. Dưới dẫn dắt của loại cảm giác đó, tôi thông qua các kênh khác nhau mà dần dần tra ra được chân tướng việc.”
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngờ nhìn bề ngoài yếu ớt như mà bên trong tiềm sức mạnh lớn như vậy. Điều này chứng tỏ này quả thực rất đáng sợ.
Chương 311: Chị của Liên Kiều (3)
‘Dodo tiểu thư, đối với trực giác cực mạnh của , tôi hoàn toàn hoài nghi chút nào nhưng tôi thấy mình vẫn phải với câu, cái gì của mình là của mình, cái gì phải của mình, cưỡng cầu cũng vô dụng thôi!’ Nhìn vào đáy mắt trước mặt, Hoàng Phủ Ngạn Tước khó nhận ra kích động pha chút điên cuồng.
Cũng đúng thôi, bất kỳ nào nếu phải gánh chịu gánh nặng tâm lý lâu như vậy, sống trong bóng ma nội tâm lâu như vậy chỉ có hai con đường. Nếu tính cách lạc quan có thể thoát ra được, giống như Liên Kiều vậy rất thiện lương, còn nếu tính cách bi quan thoát ra được, tin rằng giống như này, trở nên điên cuồng mà tàn nhẫn.
Dodo nghe vậy, trong mắt lên tia xem thường, ‘Thế nào? Hoàng Phủ tiên sinh thực nghĩ như vậy sao?’
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước câu lên nụ cười nhạt: ‘Đây là lời khuyên lòng của tôi! Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng!’
Dodo vẫn giữ tư thế cũ, lưng dựa vào ghế ngồi, tay lại nhấc tách cà phê đưa lên mũi để hương cà phê tràn ngập khứu giác của mình, ‘Hoàng Phủ tiên sinh, ngài là xem thường tôi hay là xem thường chính mình?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn , trong đôi mắt sắc bén như chim ưng bắt đầu xuất tia phiền toái.
Dodo bật cười, ‘Câu này ra từ miệng của người của tứ đại tài phiệt khỏi khiến người ta buồn cười. Trong suy nghĩ của tôi, số mệnh hai chữ này nghe ra thực nực cười. Tôi tin tứ đại tài phiệt cũng nghĩ như vậy. Nhưng hôm nay nghe Hoàng Phủ tiên sinh ra câu này, chẳng lẽ ngài muốn cho tôi biết Hoàng Phủ tài phiệt phát triển được như hôm nay là chỉ dựa vào số mệnh an bài thôi sao?’
xong câu này ta chẳng có ý muốn nghe Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời, cười nhạt tiếng đầy vẻ xem thường.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng chẳng để ý đến hành động của , cười lạnh tiếng, ‘Nếu như chưa từng xem qua tư liệu về tôi còn hoài nghi có phải và Liên Kiều chảy cùng dòng máu hay nữa. Xem ra mồm mép lanh lợi hơn em mình nhiều lắm.”
“Đâu chỉ là lanh lợi?”
Dodo lạnh lùng : “Nếu như tôi là Liên Kiều có thể mọi chuyện tốt hơn nhiều. Ngài thấy sao, Hoàng Phủ tiên sinh?”
“Những loại suy đoán căn cứ này tôi trước giờ có tâm tư làm.” Hoàng Phủ Ngạn Tước dứt khoát trả lời .
Dodo nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, hỏi thẳng: “Ngài cho rằng mình có khả năng bảo vệ Liên Kiều sao?”
“Xem ra quyết định ra tay rồi!” Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn điềm tĩnh như xưa nhưng ánh mắt trầm thêm chút.
“Đúng vậy. ngại cho ngài biết, bởi vì có Mặc Di Nhiễm Dung đồ ngốc kia mà Liên Kiều có thể thoát lần nhưng cũng thể nào vĩnh viễn may mắn như vậy đâu.” Dodo gằn từng tiếng.
“ thực ngay cả em ruột của mình cũng ra tay sao? Liên Kiều là vô tội mà, tất cả ngọn nguồn câu chuyện đều là từ cha mẹ !” Toàn thân Hoàng Phủ Ngạn Tước dần tản mát khí thế bức người.
Dodo cười giễu tiếng: “Hoàng Phủ tiên sinh, ngài là người làm ăn lớn chắc cũng rất ràng, phàm việc gì cũng có hai mặt của nó. Khi người mất thứ gì đó mới có thể hiểu được, thứ mình có quý giá đến cỡ nào. Tôi chỉ là dạy em mình thôi!”
“Dodo tiểu thư giỏi về Giáng Đầu thuật chuyện này là nhưng dùng cách thức tà ác như vậy để đạt được hạnh phúc cũng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước mà thôi. Những điều nên tôi xong, nếu như vẫn còn chấp mê bất ngộ, muốn gây bất lợi với Liên Kiều, tôi dùng mọi cách có thể để bảo vệ ấy!”
Nghe giọng lạnh lùng của Hoàng Phủ Ngạn Tước với mình, Dodo cũng thua kém, cũng lạnh lùng nhìn sau đó chợt cười tiếng bước về phía .
Vệ sĩ nãy giờ đứng ở góc lập tức tiến đến cản ta lại.
“Sao thế hở Hoàng Phủ tiên sinh? Ngài rất sợ tôi làm gì với ngài sao?” Dodo cười lạnh tiếng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm ra hiệu cho vệ sĩ lùi xuống.
Dodo càng tiến đến gần bên , ngồi xuống, cười : “ lòng, người đàn ông ưu tú như ngài tin rằng có rất hiều lựa chọn, ngài đối với em tôi có là lòng dạ hay điều này tôi vẫn luôn hoài nghi.”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nhạt tiếng: “Tình vốn là chuyện rất đơn giản, chỉ là có người muốn làm cho nó trở nên quá phức tạp mà thôi vì vậy đáng lý dễ dàng có được hạnh phúc lại làm cho nó trượt khỏi tầm tay.”
“Ngài tôi sao?”
Dodo hỏi ngược lại câu rồi điềm nhiên hỏi tiếp: “ như vậy tức là ngài rất Liên Kiều phải ?”
“Đúng vậy, tôi ấy!” Hoàng Phủ Ngạn Tước rất dứt khoát.
“Ồ? Vậy tôi phải thử xem chút rốt cuộc là ngài hay giả!”
Nụ cười đầy thâm ý của Dodo lọt vào tầm mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước chói mắt.
“ rốt cuộc là muốn làm gì?”
Cánh tay của Dodo như còn rắn bám vào gáy , thân thể cũng theo đó mà dựa sát vào ngực .
“Nếu như tôi cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của ngài sao?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiêng người, bàn tay to lớn dứt khoát dãy tay của ta ra, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “?”
“Thế nào? Tôi xứng với ngài sao? Thân phận và nhan sắc của tôi tin rằng vượt xa so với Liên Kiều mà ngài lại là người đàn ông xuất sắc như vậy, tin tưởng chỉ có tôi mới xứng ở bên cạnh ngài thôi.” Dodo chút ngượng ngùng .
“?” Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay nâng cằm Dodo lên, ánh mắt như thanh kiếm sắc lướt qua làn da trắng như tuyết của ta, cười lạnh tiếng: “Đáng tiếc còn kém điều.”
“Điều gì?” Cằm Dodo đau nhưng vẫn tươi cười nhìn .
Hoàng Phủ Ngạn Tước gằn từng tiếng: “Đáng tiếc….. phải là Liên Kiều!”
Vừa dứt lời bàn tay cũng vừa đẩy ta ra chút luyến tiếc, “Dodo tiểu thư, khuyên câu, vẫn là nê biết mình biết ta chút, nên biết vì bảo vệ Liên Kiều tôi cũng biết mình làm ra được chuyện gì đâu!”
“Ngài cũng đừng quên tôi phải người bình thường, nếu tôi muốn đối phó với Liên Kiều tin rằng ngài có cách nào ngăn cản được tôi đâu!”
Nét mặt Dodo đầy khiêu khích.
“Vậy cứ thử xem!”
lạnh lùng quét mắt nhìn : “Nếu như có chút tự do để hành động nào đừng là nước Ý, tôi nghĩ cho dù có là Giáng Đầu sư lợi hại hơn nữa cũng có khả năng phân thân !”
Lạnh lùng ném lại câu xong thẳng ra cửa hề quay đầu nhìn lại.
Thấy bóng dáng Hoàng Phủ Ngạn Tước dần biến mất trong tầm mắt, bên môi Dodo câu lên nụ cười quỷ dị, đưa tay xoa chỗ đau nơi cằm: “Ra tay quả nhiên là đủ nặng, cứ chờ xem, ta mỏi mắt trông chờ, xem ngươi rốt cuộc nha đầu kia đến mức nào.”
Chương 312: Hoảng sợ ở sân bay (1)
Nước Ý
Buổi trưa trời trong gió , hề tạo cho người ta cảm giác oi bức mà ngược lại rất thoải mái dễ chịu.
chiếc cầu vượt dài, đoàn gồm sáu chiếc xe màu đen sang trọng chạy với vận tốc cao, hai trong số đó là loại được đặt làm riêng, vừa nhìn cũng biết người ngồi trong hai chiếc xe này thân phận tuyệt đối tầm thường.
Trong chiếc xe đặt riêng đó …
‘Dục, Ngạn Tước Liên Kiều lần này đến Ý ở lại thời gian dài phải ?’
Thượng Quan Tuyền tay cầm lon Coca hớp ngụm rồi nhìn về Lãnh Thiên Dục ngồi bên cạnh hỏi câu.
‘ có . Nha đầu này chắc là phút tâm huyết sôi trào thôi, cũng có kế hoạch gì cụ thể cả.’
Lãnh Thiên Dục rút chiếc khăn giấy vừa thân thiết giúp lau miệng vừa trả lời.
gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền câu lên nụ cười, ‘Nếu ấy có thể ở đây nửa năm hay năm tốt rồi.’
Lãnh Thiên Dục nghe vậy khỏi giật mình, ‘Vì sao chứ?’
‘Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là để chơi với em rồi. Lần trước ấy hôn mê em còn có cơ hội đến thăm ấy, lần này tốt rồi, Liên Kiều lại chủ động đến Ý. Nghe Kỳ Hinh Liên Kiều rất hòa đồng, nghĩ đến là thấy vui rồi.’
Lãnh Thiên Dục càng nghe càng hiểu, vươn tay lấy lon Coca lại, bất mãn chau mày nhìn Thượng Quan Tuyền: ‘Thế nào? Ở bên cạnh buồn lắm sao?’
Nếu là như thế, cũng là nên kiểm điểm lại chút.
Nào hay Thượng Quan Tuyền đúng là nghĩ như vậy, điềm nhiên gật đầu: ‘ đương nhiên là rất chán rồi, Liên Kiều chỉ lớn hơn em hai tuổi thôi còn lớn hơn em những mười tuổi, đương nhiên là em với Liên Kiều có tiếng chung rồi. Em với là có khoảng cách tuổi tác!”
“Khoảng cách tuổi tác?”
Lãnh Thiên Dục càng bất mãn khi nghe mấy từ này. xoay người lịa để đối diện với mình, “Tuyền, mấy chữ này thích nghe đâu!”
Thượng Quan Tuyền bụm miệng cười, đương nhiên hiểu rất người đàn ông này, tuy bình thường rất lạnh lùng rất tàn khốc nhưng có nhiều lúc lại hành xử như đứa trẻ vậy.
Nghĩ đến đây chủ động đưa tay níu lấy cổ , vươn người tới đặt lên môi nụ hôn ngọt ngào.
Ngay lập tức nỗi buồn bực của Lãnh Thiên Dục bị ném lên chín tầng mây, chìn đắm trong đôi môi thơm tho của .
“Bây giờ còn thích nữa ?”
Khi rời môi , gương mặt trắng như ngọc trở nên đỏ ửng khiến Lãnh Thiên Dục nhìn đến mê mẩn.
“Em ?”
cúi xuồng thầm bên tai , cánh môi mỏng trìu mến đặt lên trán nụ hôn âu yếm.
Gương mặt Thượng Quan Tuyền xẹt qua tia hạnh phúc, đẩy ra nũng nịu : “Nếu để em ra, cực kỳ đố kỵ!”
“Chuyện của hai nhóc em, có gì đáng cho đố kỵ chứ!” Lãnh Thiên Dục véo chóp mũi , sủng nịch .
“Xem đó, cũng ra rồi đó, chỉ có người tuổi trẻ mới có may mắn được gọi là ‘nhóc’ thôi. là đố kỵ tuổi trẻ của bọn em!” Thượng Quan Tuyền cố ý trêu .
“Em đó….” Lãnh Thiên Dục bị chọc cũng khỏi mỉm cười.
Thượng Quan Tuyền nhìn nét mặt ôn nhu nhưng vẫn lạnh lùng của , : “Dục, cười lên nhìn rất đẹp trai, cho nên lúc gặp được Liên Kiều đừng nên dùng bộ mặt lạnh như băng đó nữa, doạ đến Liên Kiều đó. gặp qua rồi còn đỡ, nhưng Liên Kiều là lần đầu tiên gặp .”
Bên tai Lãnh Thiên Dục lại vang lên lời cảnh cáo của Lăng Thiếu Đường, nhún vai: “ làm sao dám nhiệt tình với Liên Kiều chứ, Lăng Thiếu Đường vì lý do này mà chịu khổ, muốn vị giống như cậu ta đâu. Mà đến chuyện đó, Lăng Thiếu Đường bị ấy hại đến khổ, cũng may lúc đó có đội cho săn bằng tin xấu có liên quan đến tổng tài của Lăng thị tài phiệt phải là truyền khắp nơi rồi sao.”
“Vậy mới ngoan chứ!” Thượng Quan Tuyền cười cười, bàn tay trắng nõn vỗ lên má như vỗ về em bé.
lòng, có thể khiến Lãnh Thiên Dục huy động nhiều người như thế này đến sân bay đón người, tin rằng thể hết sức lòng hiếu khách của chủ nhà rồi.
Điểm này Thượng Quan Tuyền hiểu rất bởi vì chỉ có đối với người của tứ đại tài phiệt mới để tâm như vậy.
“Tuyền, ‘cỏ may mắn’ của em cất kỹ chưa?”
Lãnh Thiên Dục chợt nhớ đến điểm này, liền lên tiếng hỏi.
Thượng Quan Tuyền hiểu hỏi lại: “Cất làm gì?”
Lãnh Thiên Dục thở dài tiếng: “ phải với em rồi sao, Liên Kiều nha đầu này rất có hứng thú với ‘cỏ may mắn’ của em.”
“Vậy để ấy coi .” Thượng Quan Tuyền rộng rãi đáp lời.
Lãnh Thiên Dục nhìn , hỏi lại: “ ‘Cỏ may mắn’ rất quan trọng với em phải ?”
“Đương nhiên là quan trọng rời!” Thượng Quan Tuyền cần suy nghĩ đáp ngay.
“Vậy đúng rồi, nếu như bị Liên Kiều nhìn thấy nhất định làm hỏng nó ngay.” Sau đó Lãnh Thiên Dục bồi thêm câu: “Thậm chí có thể huỷ nó đến còn hình dáng nữa!”
“Nào có khoa trương như chứ?” Thượng Quan Tuyền đương nhiên là tin lời .
Lãnh Thiên Dục đặt hai tay lên vai , khuyên bảo: “Tin Tuyền, Truy Ảnh của Ngạn Tước chính là bài học tốt nhất!”
Thượng Quan Tuyền nuốt ngụm nước bọt, há miệng định lại thôi.
***
Trong đại sảnh của sân bay người đến người tấp nập, ánh mặt trời buổi chiều chiếu nghiêng xuống những khung cửa thuỷ tinh ánh lên những luồng ánh sáng chói mắt.
“Hô…..”
Vừa ra khỏi phi trường, Liên Kiều liền vươn vai duỗi người kêu lên tiếng thoải mái, “Nước Ý xinh đẹp, Liên Kiều người gặp người đến rồi đây!”
Tiếng reo vui vẻ của lây lan đến những người đứng xung quanh đó khiến ai cũng nở nụ cười nhìn .
“Ồ, đúng rồi, còn có xinh đẹp cũng đến rồi!”
xoay người chạy về phía Hoàng Phủ phía sau, kéo tay lên làm động tác vẫy chào, thần thái vui vẻ như chú chim .
“Liên Kiều, chị cứ kêu to gọi thế này khiến người ta hiểu lầm đó.” Hoàng Phủ dường như cũng bị lây vui vẻ của , cười cười .
“Nào có chứ, chị là sứ giả của niềm vui, ai thấy chị cũng đều vui vẻ kịp nữa là, nào có ai hiểu lầm chứ!” Liên Kiều vẫn cực kỳ lạc quan .
Hoàng Phủ nhìn Liên Kiều, câu chân tình: “Liên Kiều, sao chị có thể lúc nào cũng vui vẻ được vậy? Cho dù gặp được chuyện gì vui cũng hề thấy chị buồn bã.”
“Sống đời đương nhiên phải vui vẻ rồi!” Liên Kiều nghiêng nghiêng đầu nhìn , ngọt ngào : “ , dù em vui vẻ cũng phải sống, vui vẻ cũng phải sống, đều là sống cả sao phải khiến cho mình lúc nào cũng khổ sở làm gì, em nghĩ đúng ?”
Last edited by a moderator: 18/6/15