1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 294: Bày tỏ (6)





      khí có chút đông cứng lại nhưng ngay sau đó liền bị Hoàng Phủ Ngạn Tước phá vỡ.

      , tình cảm em dành cho chỉ là tình cảm của người em dành cho trai, liên quan gì đến tình cả, chỉ là bây giờ em còn chưa phân biệt ràng hai loại tình cảm này mà thôi!’

      , em rất ràng tình em dành cho phải là tình thân, mà đó là tình , tình !’ Hoàng Phủ nhìn thẳng vào mắt , rất ràng, rất khẳng định.

      …’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài tiếng, hai tay ấn chặt hai vai ngăn xúc động của , giọng : ‘ em phải hiểu, đó chỉ là loại mong mỏi thuộc về tâm lý mà thôi, hơn nữa đối với em từ trước đến nay chỉ có tình em, điều này là thể thay đổi được!’

      Hoàng Phủ cực lực lắc đầu sau đó chút cố kỵ lao đến ôm chặt lấy , gương mặt xinh xắn vương đầy nước mắt áp vào ngực

      ‘Em , từ lúc em sáu tuổi em bắt đầu rồi, là tình cảm của người phụ nữ dành cho người đàn ông chứ tuyệt đối phải là tình em!’

      Giọng của mang đầy khổ sở lẫn yếu đuối, ‘Em biết rất Liên Kiều nhưng xin , dành góc trong tim mình cho em được ? Cho dù là chút thôi giống như trước đây vậy, có được ?’

      …’

      Từ trước đến nay Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn luôn thương , nhìn thấy khó chịu như vậy trong lòng cũng vui vẻ gì, vỗ vào lưng , : ‘Em ngốc, cho dù xảy ra chuyện gì, trước đây hay bây giờ đối với em vẫn luôn là đứa em thương nhất, ai có thể thay thế được!’

      Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước khỏi có chút áo não, nếu như trước đây để Hoàng Phủ tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn chút chừng có rất nhiều chuyện giống như bây giờ, cách nghĩ của chừng thay đổi.

      Hoàng Phủ nghe vậy trong đáy mắt xẹt qua tia bi thương …

      ‘Chẳng lẽ em … còn cơ hội nữa sao? Em quan tâm bên cạnh có bao nhiêu người phụ nữ, chẳng lẽ như thế cũng được sao?’

      , em bình tĩnh lại !’ Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu có chút nghiêm khắc, mặt ra vẻ bất lực, ‘Tình phải như em tưởng tượng như vậy đâu, sở dĩ bây giờ em nghĩ như vậy hoàn toàn là do em quá ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, với những người khác giới khác. Đợi đến lúc em gặp được người đàn ông mà em thương , em biết tình cảm mà em dành cho chỉ là ỷ lại, thói quen từ đến lớp mà thôi!”

      Hoàng Phủ nghe vậy lập tức phản bác mà chỉ nhìn bằng ánh mắt u oán, nước mắt lần nữa lại lăn đôi gò má trắng mịn.

      nghĩ vậy sao?”

      lúc sau mới cất lời, trong giọng giấu được bi thương.

      , em còn quá, có rất nhiều chuyền em chưa từng trải nhất là những chuyện tình cảm, tin ngày em thực hiểu được tình là thế nào, làm thế nào để người.” Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm tư .

      “Chỉ cần có Liên Kiều là hạnh phúc rồi sao?” Hoàng Phủ chợt hỏi.

      “Đúng vậy!” Hoàng Phủ Ngạn Tước chút giấu giếm , ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định, “Sau khi gặp được Liên Kiều mới biết tình thực là thế nào, đó là khi em buồn bã khi thấy người đó buồn bã, vui vẻ khi thấy người đó vui vẻ, thậm chí có thể cam tâm tình nguyện vì người đó làm bất cứ chuyện gì!”

      Tim Hoàng Phủ đau nhói, đau đến trong khoảnh khắc tưởng mình thở nổi, lấy tay ôm ngực như muốn xoa dịu nỗi đau khổ, gian nan cất lời: “Chẳng lẽ biết em cũng có thể vì mà cam tâm tình nguyện làm bất cứ việc gì sao?”

      ……..”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa muốn cất lời chợt thấy Hoàng Phủ chầm chậm lùi lại mấy bước ánh mắt cũng rất kiên định.

      Bàn tay run rẩy đặt lên ngực, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo ra, chiếc rồi chiếc.

      Khi khe ngực bắt đầu lộ ra trước mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, vội đưa tay chặn động tấc của lại.

      , em làm gì vậy?”

      “Đơn giản thôi, em muốn chứng minh cho thấy em bao nhiêu!”

      Giọng cùng ánh mắt của tràn đầy kiên định, “Chỉ cần đối tượng là , em cam tâm tình nguyện hiến dâng tất cả, em muôn cho biết, đời này chỉ có em có thể vì bỏ ra tất cả.”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, “ , em điên rồi sao? Em có biết mình làm gì ?”

      “Em rất tỉnh táo!” Hoàng Phủ chút e sợ nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong đáy mắt là tình cảm sâu đậm hề che giấu….

      “Em biết từ đến lớn đối xử với em giống với những người khác. Là vực em dậy từ trong tuyệt vọng, vì em trồng lên vườn Mỹ Nhân , là với em em là người thương nhất, chẳng lẽ….. những chuyện này quên rồi sao?”

      , quên!” Hoàng Phủ Ngạn Tước chậm rãi lên tiếng, “Em đúng là người thương nhất nhưng đó cũng là tình thân, tình em, em là đứa em muốn thương và che chở nhất, điểm này em phải ràng!”

      “Em tin!”

      Hoàng Phủ đau khổ thét lên, “ ràng là đối xử với em rất khác, nhưng khi Liên Kiều vừa xuất thay đổi rồi…..”

      !” Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày ngắt lời , từng chữ từng chữ rất ràng: “Chuyện này liên quan gì đến Liên Kiều cả, cho dù có Liên Kiều xuất với em cũng thể có gì ngoài tình em hết!”

      Hoàng Phủ sững sờ nhìn , sau đó mới giọng : “Nếu như vậy tại sao còn ngăn cản em?”

      “Gì chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước hiểu.

      Hoàng Phủ ngẩng đầu lên nhìn , “ ngăn cản hành động của em phải là vì sợ sau khi nhìn thấy em kìm lòng được mà làm chuyện có lỗi với Liên Kiều sao?”

      , sao em lại có thể nghĩ như vậy chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước bất lực lắc đầu, “ ngăn cản em chỉ đơn giản là vì muốn nhìn thấy em làm chuyện ngu ngốc mà thôi!”

      “Từ năm em sáu tuổi em quyết định, tất cả của em chỉ dành cho riêng , em nên cam tâm tình nguyện dâng hiến cho !” Hoàng Phủ chút do dự .

      …..”

      “Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngay cả em cũng dám đối diện, chẳng lẽ thực sợ sao?” Hoàng Phủ dứt khoát ngắt lời , giọng mềm mỏng mang theo chút châm chọc.

      Hpngtu nhìn Hoàng Phủ , trong đáy mắt tràn đầy vẻ thương cảm, vô lực lắc đầu, thở dài tiếng, “ , em thực cho rằng làm như vậy có thể giải quyết được mọi chuyện sao?”

      Hoàng Phủ vươn tay bám vào cổ , “Em biết nhưng em cho rằng đó là cách duy nhất!”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước gì nữa chỉ đau lòng nhìn , nhưng trong ánh mắt hoàn toàn có chút tình ý nào, chỉ như người trai nhìn đứa em làm sai chuyện. biết vì sao lại trở nên thế này, cũng biết có phải vì trước đây mình có cử chỉ gì sai khiến trong lòng nảy sinh ra loại cảm giác này hay nữa.

      Chương 295: Vô tình xông vào


      Từ trong tiếng thở dài của có thể nhận ra ngưng trọng lẫn mệt mỏi, Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay người đến bên ghế sofa ngồi xuống, đôi mắt đen như chim ưng vô lực nhìn : ‘Nếu em muốn dùng cách này để chứng minh tùy em thôi!’

      Hoàng Phủ chầm chậm đến trước mặt , bàn tay run rẩy khẽ đưa lên, hơi ngập ngừng chút sau đó chầm chậm đặt lên y phục của mình. Theo từng động tác của bàn tay, cổ áo từ từ lộ ra, làn da tuyết trắng cùng đường cong lung linh cũng theo đó dần ra trước mắt người đàn ông. quyến rũ của gò ngực đầy đặn cùng thần thái xấu hổ đối với đàn ông mà ràng là mê hoặc khó có thể chối từ.

      Rất nhanh sau đó, đôi chân thon thả trắng mịn như ngọc cũng bắt đầu lộ ra, thoang thoảng trong căn phòng là mùi hương thanh mát của người thiếu nữ.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn ngồi nguyên ở sofa có bất kỳ cử động nào, ngay cả mặt cũng nhăn cái.

      Thấy có phản ứng gì, Hoàng Phủ cắn răng đưa tay lên lần nữa, chiếc áo ngực tinh xảo cũng được thoát ra, cả cơ thể thanh xuân đẹp đẽ của người thiếu nữ hoàn toàn lộ ra, chút che dấu lọt vào đáy mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      ‘Ngạn Tước …’

      Mái tóc dài xõa tung vai càng làm nổi bật làn da trắng sứ, cứ thế ngẩng dầu lên nhìn .

      nhìn thấy rồi đó, em là phụ nữ, người phụ nữ chỉ thuộc về !’

      Trong đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoại trừ đau lòng chẳng thể nhìn ra biểu tình nào khác, ánh mắt vốn điềm tĩnh thâm thúy giờ ngập tràn đau xót.

      Lòng Hoàng Phủ tràn đầy thất lạc, ngờ người đàn ông trước mặt lại có chút phản ứng nào trước hành động lớn gan của mình.

      Điều này sao có thể chứ?

      Ngạn Tước, xin …’

      Gương mặt xinh đẹp của Hoàng Phủ có vẻ tuyệt vọng giống như chú cá giãy chết bên bờ biển, nắm lấy bàn tay to lớn của , giọng đầy vẻ khẩn cầu: ‘Xin tôi nay để em là của , được ?’

      …’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước rốt cuộc cũng lên tiếng, rút tay ra khỏi tay vuốt ve mái tóc , vẻ chua xót : ‘Em cũng thấy rồi đó, có chút hứng thú nào với em hết, đối với em thực chỉ có tình cảm em mà thôi!’

      phải!’

      Hoàng Phủ cực lực lắc đầu, tuyệt vọng nắm lấy tay đặt lên đôi gò ngực trắng mịn của mình …

      ‘Thực có cảm giác gì sao? Em đứng trước mặt , cứ như vậy đứng trước mặt , chẳng lẽ chút cảm giác cũng có sao?”

      , những chuyện em muốn làm cũng làm rồi , thực tế chứng minh có chút tư tình nam nữ nào với em cả!” Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày rút tay về .

      Đôi môi Hoàng Phủ khẽ run rẩy, gương mặt trắng bệch nhắm mắt lại, rồi như hạ quyết tâm, đôi mắt vụt mở ra mang theo quyết tâm mãnh liệt, bàn tay nhắn vươn ra phủ lên người .

      tin!

      thể tin!

      Chỉ cần là đàn ông đối diện với nhiệt tình của như chẳng lẽ lại có chút động tâm nào sao?

      Nghĩ hồi, cắn môi lấy hết dũng khí dời tay về phía giữa hai chân , đặt lên vật kiêu ngạo của đàn ông kia.

      đủ rồi!”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng giật mình trước hành động có phần táo bạo của , khi tay vừa đặt lên nơi ấy vụt kéo tay ra đứng bật dậy, đôi mắt đen như chim ưng như pha thêm chút u ám.

      “Chuyện ồn ào hôm nay đến đây là chấm dứt, , hy vọng có thêm lần nào nữa! Mặc y phục vào !”

      Đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Ngạn Tước nổi cáu với , trong ánh mắt giấu được lửa giận.

      khó nhận ra giận dữ của , thân thể Hoàng Phủ càng run rẩy dữ dội hơn, “ Ngạn Tước, khinh thường em đến thế sao? từng có rất nhiều phụ nữ chẳng lẽ đều là vì họ nên mới cùng họ phát sinh quan hệ sao?”

      , nếu hôm nay đụng đến em thấy mình rất vô sỉ!”

      Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh như băng, “Hơn nữa ngoại trừ Liên Kiều có hứng thú đối với người phụ nữ nào khác! Chuyện tối hôm nay coi như chưa từng xảy ra, , đừng làm thêm chuyện gì khiến phải thất vọng nữa!”

      xong liền xoay người bước , đầu cũng ngoảnh lại lần.

      Ngạn Tước…..”

      suy nghĩ gì nữa ôm chầm lấy từ phía sau như sợ chỉ cần buông tay là mất vậy, giọng tràn đầy vẻ vô lực: “Em biết em nên dùng cách này để chọc giận , em biết sai rồi, đừng bỏ mặc em có được ?”

      Nghe giọng yếu ớt và run rẩy của lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước như bị ai bóp chặt, thở dài tiếng gỡ tay ra sau đó cúi người nhặt quần áo rơi tán loạn đất lên…..

      “Mặc vào , từ ngày mai sắp xếp em đến công ty của người bạn của , em cứ đến đó làm việc, đối với em mà , tiếp xúc nhiều chút với thế giới bên ngoài chừng cũng là chuyện tốt!”

      Hơi thở Hoàng Phủ có chút khó nhọc, sắc mặt trở nên càng xanh xao, “ Ngạn Tước, sau này cũng để ý đến em nữa phải ?”

      Nhất định là thế rồi, bằng sao lại đưa đến công ty của bạn để làm việc chứ, vì sao cho vào Hoàng Phủ tài phiệt làm chứ.

      …..”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn giọng điệu tuy vẫn giữ chút thương xót nhưng mang theo nhiều ý nghĩa sâu xa: “Tính tình em vốn hướng nội thích tiếp xúc với người lạ nên trước nay luôn bảo hộ em, cố gắng tránh cho em tiếp xúc với thế giới bên ngoài nào ngờ điều làm lại phản tác dụng, hại em khiến em bất tri bất giác chọn là trung tâm cuộc sống của em mà quên rằng thế giới này rất lớn, rồi có người càng thích hợp với em hơn. Em nên tiếp xúc với nhiều người hơn, chỉ có như vậy em mới có thể hoàn toàn độc lập được!”

      Ngạn Tước….” Nước mắt rơi như mưa gương mặt , Hoàng Phủ có cảm giác như nghe được cả tiếng trái tim mình vỡ vụn.

      Nhìn thấy nước mắt của lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng dễ chịu chút nào, vươn tay giúp lau nước mắt vừa định lên tiếng cửa phòng chợt bị đẩy mạnh ra sau đó là tràng tiếng cười khoái trá….

      “Ha ha, Ngạn Tước…. cuối cùng em cũng làm xong đề bài này rồi…”

      Giọng mang theo chút kiêu ngạo khi nhìn thấy màn này trong phòng bất thình lình nghẹn lại, sau đó…..

      …..

      …..

      Trong phòng cùng lúc vang lên tiếng thét chói tai của hai cùng lúc đó người Hoàng Phủ có thêm chiếc áo khoác, đó là chiếc áo veston của Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      “Các…. Các người…..” Liên Kiều vẻ mặt đầy khiếp sợ hết chỉ tay vào Hoàng Phủ lại chỉ tay vào Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      “Liên…. Liên Kiều….. xin lỗi…..”

      Sắc mặt Hoàng Phủ trắng bệch đến doạ người, trong cơn hoảng loạn, biết nên giải thích thế nào đànhv ội vàng mặc lại quần áo, đợi đến lúc mặc xong mới đẩy Hoàng Phủ Ngạn Tước ra mà chạy ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại hai người.

      Gương mặt nhắn của Liên Kiều thoạt nhìn cũng khá hơn Hoàng Phủ bao nhiêu, cũng trắng bệch doạ người, trái tim như rơi xuống cái động sâu thấy đáy.

      “Nha đầu, đừng có suy nghĩ lung tung!”
      Chương 296: (1)




      Hoàng Phủ Ngạn Tước khó nhận ra nghi hoặc cùng đau xót mặt Liên Kiều, mà điều này cũng dễ hiểu thôi, có người vợ nào nhìn thấy chồng mình với người phụ nữ khác dưới tình huống như vậy mà có chút nghi vấn nào chứ. Vẻ đau đớn mặt Liên Kiều khiến cũng đau lòng thôi, vươn tay kéo người vào lòng mình, thấp giọng bên tai : ‘Em biết là em mà!’

      ‘Vậy … vậy chuyện vừa nãy giải thích thế nào?’ Ngay cả Liên Kiều cũng nhận ra giọng mình run rẩy.


      Giờ phút này lo sợ…

      ‘Liên Kiều, chỉ là phút nghĩ thông suốt mà thôi! Em phải tin tưởng , giữa hề có chuyện gì cả.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm chặt lấy , khó nhận ra thân thể nhắn trong lòng mình run rẩy.

      ‘Nha đầu …’

      lập tức kéo ra nhìn chăm chú vào gương mặt trắng bệch của , đau lòng hỏi: ‘Em sợ sao?’

      Liên Kiều cắn môi, trong đôi mắt xinh đẹp màu tím toát ra nỗi ưu thương, gì, chỉ trầm lặng gật đầu.

      Thấy khổ sở như vậy tim của Hoàng Phủ Ngạn Tước như bị ai hung hăng giẫm qua, ôm vào lòng lần nữa, dịu dàng đặt lên trán nụ hôn, vừa lo lắng vừa áy náy : ‘Xin lỗi em, là tốt khiến em đau lòng rồi, thực xin lỗi! Nhưng xin em tin , cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng thể ngăn cản được tình dành cho em!’

      ‘Ngạn Tước!’ Ngực Liên Kiều như bị thứ gì đó chẹn lại khiến thở nổi, cất giọng yếu ớt : ‘Em sợ lắm! Em sợ thay đổi, sợ lúc này mới phát ra người thực là … !’


      Gian nan thốt ra mấy tiếng cuối cùng, vừa cố gắng nén tiếng nức nở trong lồng ngực.

      Trước đây cũng từng chứng kiến có người phụ nữ khác bám theo nhưng lúc đó có cảm giác sợ hãi như bây giờ bởi vì lúc đó tình cảm của đối với còn chưa bắt đầu, hơn nữa người phụ nữ đó hoàn toàn giống với . Thông qua những chuyện nghe được, thấy được, Liên Kiều biết trước đây Hoàng Phủ Ngạn Tước thực rất thương vì vậy thực sợ hãi bị đoạt mất bởi vì bắt đầu quen thuộc và ỷ lại vào tình của .

      ‘Nha đầu ngốc, sao lại có thể chứ? là em , đây là thay đổi được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dịu dàng .

      ‘Nhưng phải mà trồng vườn Mỹ Nhân đó sao?’

      Giọng của Liên Kiều càng lúc càng yếu ớt, biết mình nên tin tưởng nhưng trong đáy lòng vẫn che dấu được mất mát.

      Lời của vừa thốt ra cẳm bị bàn tay to lớn của nâng lên để mắt nhìn thẳng vào mắt : ‘Nha đầu ngốc, là em của , đây là chuyện mà người nên làm thôi!’

      ‘Nhưng ấy dù sao cũng phải là em ruột của , chẳng lẽ thấy rằng mình quá quan tâm đến có thể khiến ấy hiểu lầm sao? Tiểu Ngưng là em của còn có đối xử tốt như vậy!’ Liên Kiều càng giọng càng dần.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy như vậy buồn cười vò mái tóc dài của , sau đó lại thở dài tiếng: ‘ chỉ muốn làm chuyện gì đó khiến cho cảm thấy vui vẻ thôi bởi vì con bé thực khiến rất thương lẫn tội nghiệp!”

      “Tại sao?” Liên Kiều ngẩng mặt lên nhìn , giọng có chút chua chát.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo tay đến bên cạnh ghế sofa, ngồi xuống rồi kéo ngồi chân mình, hai tay vòng qua thân hình mảnh khảnh của , thở dài tiếng…..

      “Thực ra từ lúc còn có chứng trầm cảm đến lúc lớn lên chứng bệnh này mới có chút khôi phục.”

      “Chứng trầm cảm?”

      Liên Kiều giật mình nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, “Vì sao còn bị chứng bệnh này chứ? Là bẩm sinh sao?”

      phải, chứng bệnh này bắt đầu từ lúc em ấy được sáu tuổi.” Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời.

      Liên Kiều càng khó hiểu nhìn .

      “Lúc vừa sinh ra, cha mẹ của em ấy vì tình hình kinh doanh của công ty suy sụp mà thối chí, nhất thời nghĩ quẩn đem gửi lại nhà Hoàng Phủ sau đó đồng loạt tự tử. từ đến lớn đều cho rằng mình vốn là người nhà Hoàng Phủ, cho đến năm em ấy được sáu tuổi, trong lúc vô tình nghe được người làm chuyện với nhau về thân thế của mình. Sau khi biết chuyện mình phải là người nhà Hoàng Phủ nên từ có ý định bỏ nhà ra !” Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm ngâm nhớ về quá khứ.

      “Sau đó sao?” Liên Kiều hỏi gấp.

      mất tích của khiến cho cả nhà từ xuống dưới ai là lo lắng, cho người tìm kiếm khắp nơi, đến cuối cùng chính là người tìm được !”

      Trong đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp thoáng tia đau lòng khi nhớ lại những ngày tháng cũ, “Từ lúc trở về hiểu tại sao lại mắc chứng trầm cảm, chẳng những sợ hãi tiếp xúc với người ngoài mà tính tình trở nên hết sức trầm lặng, cả ngày , ngoại trừ ra, con bé chẳng mấy khi thân thiện với người khác, cũng rất ít cười .”

      như vậy từ lúc đó cũng chỉ có mới có thể khiến em ấy vui vẻ sao?” Liên Kiều giọng hỏi.

      “Cũng có thể như vậy. Lúc đó rất sợ tiếp xúc với người lạ cho nên chỉ cần có thời gian liền cùng em ấy chuyện. Sau này phát ra em ấy rất thích hoa cho nên nhiều năm trước giúp ấy kiến tạo nên mảnh vườn Mỹ Nhân đó.”

      Trầm ngâm chút như sắp xếp lại những ý tưởng trong đầu rồi Hoàng Phủ Ngạn Tước tiếp: “ ra cũng rất thần kỳ, khi mảnh vườn Mỹ Nhân ấy nở hoa chứng bệnh của cũng bắt đầu dần hồi phục. So với trước đây em ấy cười nhiều hơn, cũng nhiều hơn. Nhìn thấy em ấy như vậy đương nhiên trong lòng rất an ủi. Tuy rằng vẫn còn có chút sợ hãi và ngượng ngập khi tiếp xúc với người khác nhưng ít ra cũng giống như trước đây hoàn toàn khép kín thế giới của mình, tự nhốt mình lại!”

      Liên Kiều nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, suy nghĩ chút rồi hỏi: “Ngạn Tước, bởi vì chứng bệnh của em ấy nên mới tốt với em ấy như vậy sao?”

      “Cũng hoàn toàn như vậy đâu, từ đứa bé rất đáng , lúc lớn lên cũng vậy, thương em ấy cũng là bình thường thôi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước chút giấu giếm.

      “Ngạn Tước….” Vẻ mặt Liên Kiều rất ngưng trọng, giọng cũng có chút dè dặt, “Công ty của cha mẹ lớn ? Công việc kinh doanh thế nào? Tại sao lại có lúc nghĩ thông suốt mà ngay cả đứa con cũng bỏ lại tìm cái chết chứ?”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm tư lúc rồi : “ kể là lớn nhưng mấu chốt là công ty của cha mẹ mắt xích rất quan trọng trong cả dây chuyền sản xuất, vì vậy khiến cho rất nhiều công ty khác muốn dòm ngó.”

      “À!” Liên Kiều như hiểu lại như hiểu suy nghĩ lát rồi hỏi tiếp: “Vậy cha cùng cha mẹ của chắc là bạn tốt lắm phải ? Bằng sao lại chịu giúp chú ấy nuôi dưỡng con họ chứ?”

      Nghe câu này của , Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút được tự nhiên, đầu mày chau lại: “, họ…. có thể coi như là bạn bè, cũng có thể !”

      Liên Kiều nhìn thấy thần thái có chút phức tạp, trong lòng càng hiểu, lên tiếng, “Em hiểu ý là sao?”

      “Nha đầu, thương trường vốn là như thế, có bạn bè vĩnh viễn cũng có kẻ thù vĩnh viễn, có lúc vì lợi ích công ty mà hy sinh lợi ích của vài cá nhân cũng là chuyện bình thường.” Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút trầm trọng lại có chút tang thương khó có được ở người trầm tĩnh như .

      “Ngạn Tước, lời của có chút…. thâm ảo, nhưng dù sao em tin là nhà Hoàng Phủ cũng như thế!” Liên Kiều cắn môi .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn lâu mới chầm chậm cất lời: “Nha đầu, em suy nghĩ còn quá đơn thuần, thực ra Hoàng Phủ tài phiệt cũng khó tránh khỏi tình huống như thế. Lúc đó công ty ép thu mua công ty của ba mẹ chính là….. Hoàng Phủ tài phiệt!”

      Liên Kiều nghe vậy trố mắt, nhất thời cũng biết phải sao.
      Last edited by a moderator: 13/6/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 297: (2)




      Qua lúc lâu Liên Kiều mới có phản ứng lại, nghiền ngẫm lời của lúc nữa rồi mới dè dặt hỏi: ‘Vừa nãy … là Hoàng Phủ tài phiệt cưỡng bách thu mua công ty của cha mẹ ?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu.

      Nhận được lời xác định của , tim Liên Kiều đập càng nhanh, níu chặt áo , hỏi gấp: ‘ như vậy, người gián tiếp bức chết cha mẹ của thực ra chính là … nhà Hoàng Phủ sao?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài tiếng, giọng càng thêm trầm trọng: ‘Có thể như vậy, chính bởi vì bị Hoàng Phủ tài phiệt bức ép cho nên công ty của cha mẹ mới phải đối mặt với nguy cơ phá sản. cách chính xác, Hoàng Phủ tài phiệt là nguyên nhân gián tiếp gây nên cái chết của hai người họ!’

      Liên Kiều đứng bật dậy, dùng ánh mắt thể tin nổi nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, gian nan cất lời: ‘Như vậy … như vậy làm sao có thể?’

      ‘Nha đầu, em nghe …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo cánh tay , đặt ngồi lại chân mình, ‘Em cũng biết mà, thương trường cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tép riu là chuyện rất bình thường, đối diện với những quyết định mang tính thương nghiệp như vậy, đương nhiên là phải đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu rồi, ai cũng vậy thôi!’

      đâu, Ngạn Tước …’

      Liên Kiều tán đồng với cách của , cực lực lắc đầu: ‘Mọi người bức hại cha mẹ của chẳng lẽ nghĩ đến cảm thụ của em ấy sao?’

      đến đây như chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước …

      ‘Ngạn Tước, chẳng lẽ … vốn là biết chuyện này sao?’

      ‘Đúng vậy, em ấy chỉ biết cha mẹ mình lâm bệnh qua đời thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhàn nhạt .

      ‘Sao lại có thể thế được?’ Lần này Liên Kiều hoàn toàn bị chấn động rồi, ‘Em ấy có quyền được biết những chuyện có liên quan đến cha mẹ mình chứ, cũng có quyền được biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ!’

      ‘Để biết thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vịn chặt vai , thở dài tiếng, ‘Để em ấy có thể thay cha mẹ mình trả thù hay để em ấy ghét hận chúng ta? Hay là để em ấy càng thêm vui?’

      ‘Em đồng ý cách của , như vậy là quá ích kỷ!’ Liên Kiều có chút kích động thêm: ‘Ngay cả cha cũng vậy, đây vốn là hậu quả của những quyết định thương nghiệp của cha mà!’

      ‘Nha đầu ngốc, nếu như cha thậ ích kỷ đem về nuôi dưỡng và thương như con ruột đến bây giờ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vuốt mái tóc dài của , giải thích,

      “Nhưng sớm muộn gì cũng biết chuyện này, đến lúc đó chẳng phải em ấy càng đau lòng hơn sao?” Liên Kiều vẫn cứ luôn có cảm giác giấy thể gói được lửa.

      Nào ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy chỉ cười, “Em ấy có cơ hội biết được đâu!”

      “Tại sao chứ?” Liên Kiều kinh ngạc thốt.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn : “Em đừng coi thường năng lực của Hoàng Phủ tài phiệt vậy chứ, những chuyện như thế này đương nhiên là có khả năng làm cho chuyện xưa tan thành mây khoi, chút manh mối cũng tìm được.”

      có vẻ hời hợt nhưng giấu được sức mạnh khiến người ta khiếp sợ trong đó.

      Liên Kiều trố mắt nhìn , nhất thời biết nên thế nào.

      biết điều .

      “Nha đầu…..” Hoàng Phủ Ngạn Tước sợ vợ của mình sợ hãi liền kéo vào lòng, giọng : “Bất cứ công ty xí nghiệp nào muốn có vị trí thương trường đều phải trải qua rất nhiều phong ba bão táp mới có thể thành công, nếu làm được điều đó, bị đào thải cũng là chuyện đương nhiên thôi. Đây là quy luật sinht ồn ngàn đời cũng thay đổi. Công ty của cha mẹ nắm giữ kỹ thuật sản xuất rất quan trọng đối với Hoàng Phủ tài phiệt, vốn công ty của họ chỉ là công ty , cho dù nắm được kỹ thuật sản xuất đó cũng có năng lực phát huy trong khi đó Hoàng Phủ tài phiệt nguồn vốn hùng hậu, hoàn toàn có thể đem kỹ thuật đó ứng dụng cách triệt để. Ví dụ như con cá lớn, nếu chỉ nuôi nó trong cái hồ làm sao nó có thể sống sót được, em nghĩ xem có đúng ?”

      Liên Kiều cúi đầu suy nghĩ lúc lâu mới ném lại câu: “Toàn là giảo biện thôi, đây chỉ là cái cớ!”

      “Là cái cớ cũng được, là kết quả tất yếu cũng được, tóm lại, chuyện xảy ra xảy ra rồi, chúng ta cũng đừng nên nhắc lại chuyện này nữa, càng nên nhắc trước mặt , hy vọng em ấy biết này!” Hoàng Phủ Ngạn Tước .

      “Mọi người cho rằng tất cả qua như vậy sao? Em tin mọi người có thể giấu giếm cả đời.” Liên Kiều cứ luôn có cảm giác bất an.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước điều chỉnh tư thế ngồi chút cho ngồi được thoải mái, đôi tay vẫn như cũ vòng qua người : “Thực ra nàh chúng ta cũng từng suy nghĩ qua có nên đem chuyện này cho biết hay , nếu như khi em ấy biết được với tính cách của mình, nhiều khả năng em ấy càng trở nên trầm mặc và khổ sở hơn. Mọi người muốn nhìn thấy vất vả mới thoát ra khỏi chứng trầm cảm giờ lại có khả năng bị trở lại!”

      Liên Kiều trầm ngâm lúc mới : “Cũng đúng, nhà Hoàng Phủ trước giờ đối xử với rất tốt, nếu như em ấy biết được nhất định rất mau thuẫn, rất hoảng loạn.”

      cắn môi, ngập ngừng lúc rồi tiếp: “Vậy phải làm sao?”

      “Cái gì phải làm sao?” Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe hiểu câu của

      Liên Kiều thở dài tiếng, gương mặt nhắn xẹt qua tia là chua chát hay ghen tuông: “Em ấy mà!”

      “Nha đầu ngốc!” Hoàng Phủ Ngạn Tước giờ mới hiểu vợ của mình nghĩ gì, âu yếm vò mái tóc , “Tình cần phải có hai bên tình nguyện, chuyện này làm sao miễn cưỡng được!”

      “Nhưng mà….. nhưng mà trải qua chuyện tối nay, về sau hai người gặp nhau thế nào?”

      Trong đầu Liên Kiều lại thấp thoáng hình ảnh Hoàng Phủ người mảnh vải ôm lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      Nhìn thấy mình lúc đó chắc em ấy cảm thấy rất khó xử rất ngượng ngùng.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm ngâm lúc mới : “ trai của , là em của , mối quan hệ nỳ mãi mãi thay đổi. Riêng về phía , nghĩ qua thời gian đợi em ấy bình tĩnh trở lại, ràng cho em ấy hiểu còn giờ chắc chưa được, sợ rằng em ấy còn rất ngượng ngùng khi nhìn thấy .”

      Liên Kiều thở dài tiếng, ngả đầu thoải mái dựa vào lồng ngực tinh tráng của , thầm: “Thực ra cũng tội nghiệp, vừa sinh ra có tình thương của cha mẹ. Ít ra em còn hạnh phúc hơn em ấy nhiều!”

      Lời của tuy chỉ nửa nhưng Hoàng Phủ Ngạn Tước hiểu rất ý tứ trong đó, biết người có thể thực hiểu được chừng chỉ có mỗi Liên Kiều.

      “Yên tâm , và em đều tìm thấy được người thực quan tâm mình!” Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm càng chặt hơn, âu yếm .

      Liên Kiều từ trong lòng ngước đầu lên chăm chú nhìn gương mặt tuấn của , ánh mắt pha chút bối rối.

      “Nha đầu ngốc, lại chuyện gì nữa?”

      Nhìn sâu vào đôi mắt màu tím long lanh nhìn mình, kìm lòng được cúi xuống hôn lên môi , thoả mãn hít hà mùi hương thơm mát của đôi cánh môi mềm.
      Last edited by a moderator: 13/6/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 298: Dự cảm lành (1)


      Nụ hôn của khiến gương mặt nhắn của Liên Kiều phiếm hồng, nhìn , ngập ngừng hỏi: ‘Ngạn Tước, … sao lại em?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vội trả lời câu hỏi của mà âu yếm đặt nụ hôn sâu lên môi , lâu sau cho đến lúc gần như thở nổi nữa mới quyến luyến rời môi

      tại sao hết, thôi!’

      Câu trả lời gãy gọn của dĩ nhiên là làm thỏa mãn Liên Kiều.

      ‘Hừm, đều được nguyên nhân vì sao em!’ Liên Kiều cố tình xụ mặt xuống, xoay lưng về phía .

      ‘Nha đầu, tình vốn là loại cảm giác rất kỳ diệu, tình chân chính cần gì lý do, người người cũng đâu cần tìm hiểu vì sao.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm từ phía sau, cúi đầu xuống nhè cọ mặt mình lên vành tai .’

      ‘Hi hi, nhột quá!’

      Râu mới mọc cằm khi cọ vào tai để lại cảm giác nhồn nhột khiến vừa nũng nịu cười vừa tìm cách lánh .

      Hai người vừa cười vừa đùa trong phòng vẽ nên bức tranh vui vẻ ấm áp.

      ‘Ngạn Tước …’

      Cười giỡn mệt rồi Liên Kiều dứt khoát ngả người vào lòng , chỉ ngẩng đầu lên hỏi: ‘Thực ra đối xử với tốt như vậy ngoại trừ vì căn bệnh của em ấy còn vì nguyên nhân khác nữa có phải ?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay véo chiếc mũi xinh xắn của , ‘Em muốn gì đây?’

      Liên Kiều che miệng cười, cơ thể hơi dịch lên vươn tay ôm lấy gáy , ‘Thực ra … sở dĩ đối xử tốt với như vậy có phải bởi vì có tâm lý muốn bù đắp phải ?’

      ‘A?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn đầy hứng thú, nhướng mày: ‘Tâm lý muốn bù đắp? Sao lại có tâm lý muốn bù đắp chứ?’

      Liên Kiều chớp mắt nghịch ngợm hỏi: ‘Đàn ông các phải đều thích dấu tâm trong lòng sao? Theo em thấy, đối xử tốt với như vậy là bởi vì biết việc cha thu mua công ty của cha mẹ tạo nên bi kịch. Sau khi tiếp nhận Hoàng Phủ tài phiệt đương nhiên là thể nghĩ đến đại cuộc nhưng về mặt cá nhân, vì muồn bù đắp chút cho nỗi bất hạnh của nên từ chăm sóc và lo lắng cho em ấy, xem em ấy như đứa em thương nhất của mình.”

      Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước câu lên đường cong, ngờ vợ của mình thường ngày xem ra vô tâm vô phế ra lại hiểu mình đến vậy.

      Có thể tìm được người mình, hiểu mình, thông cảm cho mình đúng là loại hạnh phúc gì thay thế được.

      vuốt đôi gò mà trắng mịn của , âu yếm : “Em đó, quỷ nha đầu!”

      “Bị em đoán trúng rồi phải ? Ha ha…. Đàn ông các phiền nha, ràng trong lòng nghĩ như vậy mà còn vì mặt mũi sống chết thừa nhận!” Liên Kiều nghịch ngợm hướng làm cái mặt quỷ.

      “Nha đầu, dám trêu sao? Gan đủ lớn rồi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo cánh tay lại.

      Liên Kiều le lưỡi, cười: “Vậy sao chứ? vốn là thế mà!”

      “Càng lúc càng biết phép tắc rồi, ngay cả ông xã cũng dám xem thường, xem làm thế nào xử lý em!” xong liền vồ về phía .

      “Ha ha…. dám…. Đừng mà……” Liên Kiều vốn sợ nhột cười đến chảy cả nước mắt.

      “Xem em về sau còn dám hay ?”

      “Ha ha….. dám…. dám nữa….”

      ***

      Trong căn phòng ngủ xa hoa ở nơi khác….

      “Khụ khụ….”

      khoanh chân ngồi thiền, Mặc Di Nhiễm Dung đột nhiên ói ra ngụm máu tươi tiếp sau đó là tràng tiếng ho kịch liệt.

      “Nhiễm Dung….”

      Cửa phòng bị cánh tay mạnh mẽ đẩy ra, Hoàng Phủ Ngạn Thương xông vào, khi nhìn thấy dấu máu tươi nhuộm chiếc thảm trải sản liền vội vàng bước nhanh đến.

      “Nhiễm Dung…..”

      “Ngạn Thương….” Thân thể Mặc Di Nhiễm Dung yếu ớt ngã nahfo vào lòng , gương mặt xinh đẹp sớm trắng bệch màu.

      “Sao lại như thế chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Thương đau lòng ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của .

      Mặc Di Nhiễm Dung hơi hé môi, “Ngạn Thương, xin đừng lo lắng cho em, đều là em tốt, thân thể chưa tốt mà em vội ngồi thiền.”

      “Em nằm nghỉ trước .” Hoàng Phủ Ngạn Thương vội vàng giúp nằm xuống giường.

      “Nhiễm Dung, tình trạng sức khoẻ của em dường như càng lúc càng xấu, để gọi bác sĩ đến xem cho em được ?”

      Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy lắc đầu: “ cần đâu, bác sĩ thể giúp em được gì cả, tình trạng thân thể của em nếu bác sĩ khám cùng lắm chỉ có thể chẩn đoán là thiếu máu, suy dinh dưỡng mà thôi.”

      “Nhưng bảo trơ mắt nhìn em càng ngày càng yếu như vậy, làm được….”

      Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Thương đầy lo âu, “Nhiễm Dung, cho biết phải làm thế nào mới có thể giúp được em!”

      Mặc Di Nhiễm Dung khẽ lắc đầu: “Ngạn Thương, em thực sao đâu, đừng lo lắng!”

      “Nhưng em bây giờ….”

      “Ngạn Thương, vừa nãy chỉ là do trong lòng em chợt nảy sinh cảm giác may nên mới thử ngồi thiền chút xem lòng có an ổn trở lại mà thôi. giờ sức lực của em bị tổn hại ít nên mới có tượng thổ huyết kia, đợi đến lúc em khôi phục sức lực lại đương nhiên xảy ra tình trạng kia nữa.” Mặc Di Nhiễm Dung giọng an ủi .

      “Nhiễm Dung…..”

      Đáy mắt honth xẹt qua tia đau lòng, bàn tay to lớn kìm được vuốt ve đôi gò má xanh xao của , cúi người thấp giọng bên tai : “Nhìn thấy em như vậy còn khó chịu hơn là giết nữa……”

      “Đừng như vậy!” Mặc Di Nhiễm Dung kích động bất giác đưa tay lên che miệng , “ cho nữa….”

      Rồi như chợt phát ra động tác của mình có chút thất thố, vội vàng rụt tay lại.

      Bàn tay nhắn vừa rụt lại nửa bị bàn tay to lớn của bắt lấy, gương mặt xẹt qua nụ cười dịu dàng, kéo bàn tay của đến bên môi, nhàng đặt lên đó nụ hôn.

      “Nhiễm Dung….. em quan tâm đó sao?” Giọng dịu dàng pha chút vui mừng.

      “Em…..” Mặc Di Nhiễm Dung định rút tay ra nhưng vẫn như cũ bị giữ chặt, gương mặt xanh xao chợt nổi lên vầng hồng, “Ngạn Thương, hiểu lầm rồi, em chỉ là….. chỉ là muốn nghe gở thôi, vốn người ta vẫn ‘hoạ từ miệng mà ra’ mà…. ưm…..”

      Lời của còn chưa hết, đôi môi bị mạnh mẽ chiếm lấy, nụ hôn cuồng nhiệt như muốn nuốt hết những lời chưa vào bụng.

      Cả người Mặc Di Nhiễm Dung ràng là run rẩy, bàn tay nhắn vô ý thức chống đỡ nơi lồng ngực nhưng cũng ngăn cản được nhiệt tình cùng sức lực của , biết từ lúc nào bàn tay chống ở ngực vòng qua cổ , còn chút sức lực mà tiếp thu hết tấn công của .

      “Nhiễm Dung, chỉ mong em biết được em đến mức nào tốt rồi!”

      Đôi môi lướt đến bên tai , giọng thầm như ru ngủ khiến càng thêm run rẩy.

      “Ngạn Thương….” Hơi thở của Mặc Di Nhiễm Dung càng gấp gáp hơn, trái tim cũng tự chủ được đập điên cuồng trong lồng ngực.

      Chương 299: Dự cảm lành (2)



      Tại sao lại cứ chút dấu hiệu gì lại bất thình lình vừa âu yếm lại vừa bá đạo hôn thế này? Mà tại sao dường như dần dần quen thuộc lại bắt đầu tiếp thu nụ hôn của chứ?

      ‘Đừng …’

      Trong đầu đột nhiên xuất bóng dáng cao lớn khác.

      ‘ Ngạn Thương, buông em ra. rất ràng người em phải là mà!’ Mặc Di Nhiễm Dung vất vả mới được câu trọn vẹn.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương đột ngột ngẩng đầu lên nhìn , đôi môi rời khỏi môi nhưng hơi thở nam tính như vẫn còn vương vấn bên người .

      ‘Nhiễm Dung, chẳng lẽ đến giờ này em vẫn quên được Niếp Ngân sao?’

      Niếp Ngân!

      Niếp Ngân!!


      trước giờ chưa bao giờ hận người nào đến thế!

      Ánh mắt mang nhiều suy tư của khiến cho Mặc Di Nhiễm Dung chợt thấy đau lòng, gian nan gật đầu: ‘Xin lỗi , Ngạn Thương, em … em thực thể quên được Niếp Ngân.’

      Đôi tay choàng qua người chợt nắm chặt lại nắm đấm, đau khổ trong đáy mắt xẹt qua rất nhanh rồi lập tức khôi phục lại bình thường.

      ‘Ngạn Thương …’ Chỉ chút biến hóa mặt cũng thoát khỏi ánh mắt của Mặc Di Nhiễm Dung.

      Nụ cười dịu dàng lần nữa xuất đôi môi mỏng, đôi bàn tay nắm chặt cũng dần dần mở ra, lần nữa đặt gương mặt xanh xao của , vuốt

      ‘Nhiễm Dung, bất kể trong tim em có ai đều để tâm.’

      ‘Ngạn Thương, …’

      ‘Nhiễm Dung, thân thể em còn rất suy yếu, đừng nên cử động nhiều, em còn chưa ăn gì phải ? mang thức ăn lên cho em đây!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương ngắt lời , ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn .

      Mặc Di Nhiễm Dung thấy đứng dậy, sau đó bóng dáng cao lớn bước vội về phía cửa, rốt cuộc nhịn nổi, lên tiếng: ‘Ngạn Thương, tại sao chứ?’

      Thực ra rất muốn với đừng đối xử tốt với như thế nữa nhưng câu đến bên miệng lại cách nào thốt nên lời.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương xoay người lại nhìn người: ‘Trong lòng , em chính là người phụ nữ của !”

      “Em xứng đâu! Em là người mang tới chuyện hay!” Mặc Di Nhiễm Dung cúi thấp đầu, đôi mắt khẽ khép lại, giọng tràn đầy bất lực.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương bước trở lại bên cạnh , ngồi xuống, ngón tay thuôn dài vuốt theo những đường nét ngũ quan tinh xảo của

      “Nhiễm Dung, từng để tâm cái mà người ta gọi là lời nguyền gì đó, cái mà để tâm chỉ có bản thân em. Đơn giản vậy thôi!”

      Mặc Di Nhiễm Dung cắn môi, nhìn lúc lâu sau đó dường như hạ quyết tâm, lên tiếng: “Thực ra em có chuyện muốn với .”

      “Em !”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy đấu tranh trong nội tâm , hơi nhổm người dậy, chu đáo giúp sửa sang lại gối đầu sau đó đỡ ngồi dựa lưng vào thành giường.

      Mặc Di Nhiễm Dung gian nan cất lời: “Em ở chỗ này làm phiền cũng lâu, em muốn rời !”

      Đến lúc nên rời rồi, phải sao?

      người đàn ông tốt như Ngạn Thương nhưng số trời định sẵn phải phụ lòng bởi vì người có duyên với phải .

      “Gì chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Thương sững sờ, đôi măt đen láy nhìn chớp….

      “Vừa nãy em muốn rời ?”

      “Phải!”

      Giọng Mặc Di Nhiễm Dung như gió thoảng mang theo yếu ớt và bất đắc dĩ.

      để em rời khỏi đây đâu!” Hoàng Phủ Ngạn Thương dứt khoát .

      “Ngạn Thương, em biết rất quan tâm đến em nhưng trước sau gì em cũng phải rời thôi!”

      Mặc Di Nhiễm Dung kiên quyết : “ đời có bữa tiệc nào là tàn, rất cảm ơn chăm sóc em trong suốt quãng thời gian này….”

      tuyệt đối để em rời xa bước!”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương đứng phắt dậy, giọng kiên quyết ngắt lời , ánh mắt trầm cùng với hai bàn tay nắm chặt tố cáo nội tâm dậy sóng.

      “Ngạn Thương….”

      Mặc Di Nhiễm Dung khó nhận ra tâm trạng của cắn cắn môi : “Em rất Niếp Ngân, xin , để em rời thôi!”

      Chỉ dựa vào lá bài Tarot?

      Hoàng Phủ Ngạn Thương ngồi xuống trở lại bên cạh , thân hình rắn rỏi áp thân , cánh môi bạc gần như dán sát bên tai ….

      tin em có chút tình cảm nào với !”

      “Em chỉ tin…. Điềm báo lá bài phải là giả.”

      Thân thể Mặc Di Nhiễm Dung ngừng né tránh thân thể cường tráng của người nào đó càng lúc càng áp sát lên người mình nhưng dù né tránh cách nào nhưng bất kể trốn thế nào, hơi thở nam tính vẫn quanh quẩn bao phủ lấy .

      “Vậy còn cảm giác của em sao?”

      Từ giọng bình tĩnh của Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe ra có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào nhưng đáy mắt sớm bán đứng tâm tư xao động của .

      “Cảm giác?”

      Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu lên nhìn, vừa khéo đụng phải ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mình trong lòng hoảng loạn vội rời ánh mắt , ngượng ngùng lên tiếng: “Cảm giác của em…. cũng như vậy!”

      “Em – – Dối!”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương chậm nhưng ràng thốt lên từng chữ .

      Thân thể Mặc Di Nhiễm Dung hơi run rẩy, ba chữ này như ngọn roi quất vào tim .

      “Em…. em có…”

      “Nhiễm Dung!” Hoàng Phủ Ngạn Thương nâng cằm lên, ánh mắt như điện nhìn thẳng vào mắt chớp, “Em hỏi kỹ lòng mình xem, người em là Niếp Ngân sao?”

      Mặc Di Nhiễm Dung chau mày nhìn thẳng vào mắt , kiên định trong đáy mắt ngược lại khiến lòng có cách nào bình tĩnh lại, dành nghiêng đầu sang bên, lạnh nhạt : “Em bây giờ thể suy nghĩ nhiều quá, em chỉ biết lòng mình rất loạn, luôn cảm giác được chuyện lành sắp xảy ra!”

      thực tế dự cảm của lại là .

      “Nhiễm Dung…..”

      Hai tay Hoàng Phủ Ngạn Thương đặt lên vai như muốn trấn an, giọng trầm ấm dễ nghe vang lên bên tai: “Được, ép em nhưng chuyện em muốn rời tuyệt đối đồng ý. Em là của , chỉ của mà thôi. Em phải nhớ kỹ điều này. Cho dù xảy ra chuyện lớn bằng trời nữa cũng bỏ mặc em mình đối mặt!”

      Mặc Di Nhiễm Dung nhìn lâu, chữ cũng .

      cho biết dự cảm lành của em là gì . Tuy biết Giáng Đầu Thuật nhưng ít nhiều cũng có thể giúp được em việc gì đó!” Hoàng Phủ Ngạn Thương biết mình thể ép quá mức bằng phản tác dụng.

      Ở bên cạnh cũng được thời gian rồi, đối với tính cách của xem như hiểu khá , nếu ép quá mức lại chỉ kích thích tâm lý trốn tránh của mà thôi, mà điều mong muốn nhất chính là nhìn thấy rời khỏi mình.

      “Em biết nên với thế nào. Em chỉ là có cảm giác sợ hãi chưa từng có từ trước đến nay, giống như sắp mất thứ gì quan trọng lắm vậy!” Mặc Di Nhiễm Dung vòng tay ôm lấy chính mình như muốn tìm chút trấn tĩnh.

      Chương 300: Dự cảm lành (3)



      ‘Nhiễm Dung à …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vươn tay ôm vào lòng, giọng an ủi: ‘ chừng là tại em quá mẫn cảm mới nảy sinh loại cảm giác này mà thôi …’

      thể nào …’ Mặc Di Nhiễm Dung khẽ lắc đầu, ‘Trực giác của em trước giờ sai, em rất sợ là người phụ nữ kia giở trò!’

      ‘Sao lại thế được?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương : ‘Tuy em cho rằng công lực của ta cao hơn em nhưng dù cho em bây giờ(LQĐ) bị thương cũng chưa chắc đối phương có tổn hại gì!’

      Mặc Di Nhiễm Dung suy nghĩ chút rồi : ‘ lý thuyết đúng như vậy nhưng trong lòng em vẫn luôn (MIN - LQĐ) có cảm giác sợ hãi, đứng ngồi yên, muốn ngồi thiền tĩnh lặng chút cũng thể tập trung tinh thần!’

      ‘Nhiễm Dung, là do em quá khẩn trương thôi. Bây giờ thân thể em suy yếu đương nhiên là thể tập trung tinh thần được rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương đau lòng nhìn .

      Mặc Di Nhiễm Dung thở dài tiếng, mặt vẫn giấu nổi lo lắng: ‘Ngạn Thương, em muốn thử lại …’

      được, với tình trạng sức khỏe của em bây giờ nếu cứ cố gắng ngồi thiền khiến càng thêm lo lắng!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương lập tức cự tuyệt.

      ‘Nhưng em rất lo lắng!’

      Mặc Di Nhiễm Dung đặt tay lên ngực, nhìn : ‘Như vậy , ở lại trông chừng em, như vậy cần lo lắng nữa, được ?’

      Giọng dịu dàng mang theo chút cầu khẩn.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương đối với trước giờ vẫn luôn mềm lòng, thậm chí có thể là đạt đến trình độ nuông chiều, thấy dáng vẻ mềm yếu như vậy cầu xin mình liền nỡ cự tuyệt, chỉ đành gật đầu.

      ‘Được, nhưng em cũng phải hứa với , nếu như cảm thấy thân thể mình có chút gì thoải mái, cho dù là chút cũng phải lập tức ngừng lại, được ?’

      ‘Được!’ Môi Mặc Di Nhiễm Dung vẽ lên đường cong nhàn nhạt, cả người như đóa sen trắng dễ dàng khơi dậy thương tiếc trong lòng người đối diện.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương dìu ngồi dậy sau đó ngồi đối diện với , quan tâm nhìn .

      Mặc Di Nhiễm Dung bắt đầu ngồi thiền với tư thế hoa sen, sau khi sâu hô hấp hơi khí, chậm rãi khép mắt.

      Trong phòng vô cùng yên tĩnh, dường như khí cũng ngưng đọng.

      Vị trí ngồi của Mặc Di Nhiễm Dung là xoay lưng về phía cửa, nhìn qua cánh cửa kiếng sau lưng có thể nhìn thấy mảnh vườn hoa, mảnh vườn trồng đầy hoa oải hương đẹp như trong tranh, mùi hương hoa dìu dịu thoang thoảng theo từng trận gió len vaò phòng khiến bầu khí dễ chịu.

      Đôi mắt đen láy của Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn gương mặt xanh xao của chớp, trong chiếc váy màu tím nhạt, thân thê nhìn càng gầy yếu, mái tóc tảo biển xoã dài vai nhìn cực kỳ bắt mắt.

      Lấp sau mái tóc dài là chân mày cong cong như trăng non, lông mi dài hơi run rẩy, cánh mũi cao tinh tế, chiếc miệng đào nhắn, cả người toát lên vẻ xinh đẹp thoát tục, nhất thời Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn đến sững sờ.

      Trời cho gặp được như vậy, phải là dành riêng cho sao?

      Nghĩ đến đây, bàn tay tự giác nắm chặt. thầm thề với mình, bât kể xảy ra chuyện gì đều cho phép rời khỏi mình.

      Trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương tràn đầy cố chấp và kiên định.

      Chính lúc thầm hạ quyết tâm đó tinh tế phát ra vầng trán thanh khiết của Mặc Di Nhiễm Dung toát ra tầng mồ hôi mỏng, mí mắt khẽ run rẩy, dần dần chân mày cũng chau lại….

      Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy vậy, sắc mặt liền thay đổi, liền đứng dậy bước đến bên cạnh ….

      “Nhiễm Dung…. Nhiễm Dung…..”

      Khi bàn tay to của vỗ khẽ lên vai mới phát , ra cả người cũng đều run rẩy.

      “Nhiễm Dung, đừng miễn cưỡng chính mình nữa, đủ rồi!”

      Mặc Di Nhiễm Dung chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào là đôi mắt đen mang đầy quan tâm của , giọng thốt: “Ngạn Thương, đừng lo, em sao….”

      Mồ hôi trán được tỉ mỉ thay lau , sau đó ôm cơ thể run rẩy của vào lòng như muốn truyền cho hơi ấm, đau lòng khuyên bảo: “Nhiễm Dung, sắc mặt em càng lúc càng kém, thôi bỏ , đừng cố nữa….”

      mặt Mặc Di Nhiễm Dung xẹt qua tia buồn bã, nhìn : “Ngạn Thương, em thực thể phân biệt loại cảm giác này là thế nào, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra, em nghi ngờ, nghi ngờ….”

      chợt ngừng lại, ngập ngừng cắn môi.

      “Em nghi ngờ điều gì?” Hoàng Phủ Ngạn Thương hỏi lại.

      “Em nghi ngờ loại cảm giác kỳ lạ này chắc là bắt nguồn từ chính người thân nhất của em, chỉ có người thân nhất của em mới có thể làm cho trực giác vốn linh nghiệm trước giờ của em trở nên mơ hồ vô định thế này!” Mặc Di Nhiễm Dung giải thích.

      “Vậy em nghĩ người thân đó của em có thể là ai?” Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe giải thích, hỏi lại.

      Mặc Di Nhiễm Dung suy nghĩ lúc lâu, đột nhiên đôi mắt màu tím xinh đẹp trừng lớn, gì thêm mà đứng dậy.

      “Em làm gì vậy?” Hoàng Phủ Ngạn Thương bị cử động đột ngột của làm cho giật mình, vội vàng níu lại.

      “Ngạn Thương, em phải liên lạc với em chút!” Nét mặt Mặc Di Nhiễm Dung ràng là rất gấp gáp.

      “Được, được rồi, em cứ ngồi yên đây đừng nhúc nhích!” Hoàng Phủ Ngạn Thương vội rời lấy điện thoại cầm tay đến, tìm trong danh bạ số của Liên Kiều rồi nhấn phím điện thoại.

      Điện thoại thông nhưng bất kể đánh bao nhiêu cuộc, bên đầu bên kia cũng chỉ là thanh báo có người tiếp hoặc là hộp thư thoại.

      “Sao lại thế được hở Ngạn Thương?” Mặc Di Nhiễm Dung trong lòng càng gấp, hỏi vội.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương ra hiệu cho bình tĩnh lại rồi sau đó lại ấn dãy số khác,,,,

      ***

      “Được, biết rồi!”

      Trong văn phòng tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước tiếp điện thoại của Hoàng Phủ Ngạn Thương, sau cùng câu: “Yên tâm , hôm nay Liên Kiều rất ngoan ngoãn, ở nhà học tiếng .”

      Hàn huyên mấy câu xong ngắt điện thoại, liếc qua xấp văn kiện vừa định xem, suy nghĩ chút rồi nhấc điện thoại lên….

      “Mẹ, Liên Kiều có ở nhà ?”

      Bên đầu bên kia là tràng thanh huyên náo….

      “Gì chứ?”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng bật dậy, còn chưa đợi đầu bên kia xong ‘ba’ tiếng ngắt đứt điện thoại, cầm áo vest lên bước thẳng ra cửa.

      ‘Hoàng Phủ tiên sinh, nửa giờ sau ngài còn có cuộc hẹn với Tổng giám đốc của ngân hàng K&D….”

      “Huỷ hết các cuộc hẹn !”

      câu dứt khoát cắt đứt lời của thư ký, sau đó thân hình cao lớn rất nhanh biến mất trong thang máy riêng dành cho tổng tài….

      “Dạ…..” thư ký còn chưa phản ứng kịp, nhất thời bị hành động của làm cho giật mình, làm thư kí của Hoàng Phủ tiên sinh lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua sắc mặt của Hoàng Phủ tiên sinh khó coi như vậy.

      Trong lúc đó….

      ‘Hoàng Phủ’ sớm hỗn loạn….

      Người làm từ xuống dưới ai nấy sắc mặt hoảng loạn, từ đầu bếp cao cấp đến người phụ trách vườn hoa đều bận rộn, như tìm kiếm gì đó.

      Đây là cảnh tượng đầu tiên mà Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy khi vừa trở về ‘Hoàng Phủ’.
      Last edited by a moderator: 18/6/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 301: Mất tích (1)


      ‘Đại thiếu gia, đại thiếu gia trở về rồi …’

      Vị quản gia mắt tinh nhìn thấy bóng Hoàng Phủ Ngạn Tước từ xa giống như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, liền thét lên tiếng khiến người làm ai nấy đều chạy dồn về phía trước.

      ‘Ngạn Tước, rốt cuộc con cũng trở về rồi. Mẹ định gọi lại cho con!’ Triển Sơ Dung vẻ mặt lo lắng chạy vội đến.

      ‘Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy mẹ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vội hỏi lại, ‘Sao Liên Kiều lại biến mất được?’

      Lúc gọi điện thoại về nhà vốn chỉ định hỏi thăm qua loa tình hình của Liên Kiều nào ngờ lại nghe mẹ mình mất tích.

      đường về nhà vẫn luôn tự trấn an mình rằng có thể Liên Kiều chỉ là ham chơi, đến căn biệt thự khác hoặc là đến góc khuất nào đó chơi đùa thôi, dù sao cũng phái rất nhiều vệ sĩ ở bên ngoài căn biệt thự canh chừng cho an toàn của rồi.

      Nhưng khi vừa bước vào, nhìn thấy nhà Hoàng Phủ huy động toàn bộ người làm mà ai nấy vẻ mặt đều lo lắng bình tĩnh còn nữa, thay vào đó là nỗi bất an.

      ‘Ngạn Tước, con xem này …’ Triển Sơ Dung đưa tờ giấy cho Hoàng Phủ Ngạn Tước, phía có viết mấy chữ.

      ‘Liên Kiều, suy nghĩ lâu em vẫn cảm thấy người em cần xin lỗi nhất là chị. Trước nay em chưa từng nghĩ phá hoại hạnh phúc của chị và hai, nhất là chị. Chị đơn thuần và thiện lương như vậy, cho dù chính mình phải chịu tổn thương em cũng nỡ khiến chị đau khổ, chỉ là … em biết phút nông nỗi của em có thể tạo thành bóng ma trong lòng hai người, cho dù muốn xin lỗi hay bù đắp cũng kịp nữa. Chị giúp em tiếng xin lỗi với hai, đó chỉ là phút nông nỗi và thiếu kềm chế của em mà thôi. Ngoài ra, nhờ chị tiếng cám ơn với cha mẹ, ơn dưỡng dục của họ em vẫn chưa có cơ hội đáp tạ …’

      Đọc đến đây Hoàng Phủ Ngạn Tước gập tờ giấy lại, nhìn Triển Sơ Dung: ‘Mẹ, bỏ nhà , chắc là Liên Kiều tìm em ấy thôi!’

      ‘Chắc là vậy rồi, lúc đầu mẹ còn tưởng rằng hai đứa này chỉ là trốn ở đâu đó trong “Hoàng Phủ” lúc thôi, dù sao ở đây rộng lớn như vậy, lúc nhìn thấy chúng nó cũng rất bình thường thôi, nào ngờ hỏi hết người làm cũng ai nhìn thấy hai đứa, lúc đó mẹ thực lo lắng, ra lệnh cho người làm từ xuống dưới tìm lại lần, cuối cùng người tìm thấy lại tìm thấy tờ giấy này.”

      Giọng Triển Sơ Dung đầy vẻ lo lắng, bà lấy lại trang giấy từ trong tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, đọc sơ qua lượt rồi lại hỏi: “Ngạn Tước, trong thư như vậy là có ý gì? Con bé rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

      có gì đâu mẹ, chỉ là có số chuyện còn chưa thông suốt mà thôi, có gì nghiêm trọng đâu!” Tuy ngoài miệng Hoàng Phủ Ngạn Tước cứng như vậy để an ủi mẹ mình nhưng thực ra lòng hết sức rối loạn rồi.

      Thứ nhất là vì Hoàng Phủ , thứ hai là vì vợ của , Liên Kiều, cho dù tính tình điềm tĩnh đến mấy cũng che giấu được nội tâm bất ổn.

      “Ngạn Tước à, từ đến lớn chưa bao giờ rời khỏi ‘Hoàng Phủ’ mình cả, con xem con bé có thể đâu chứ? Cũng biết nó có nhớ mang theo tiền bạc gì , lỡ như phân tiền cũng có mang theo làm thế nào? Còn Liên Kiều nữa, chẳng lẽ nó biết tìm ở đâu sao? Lỡ như cả Liên Kiều cũng tìm được sao đây?” Triển Sơ Dung cả người như bị rút hết sức lực, ngay cả giọng cũng mang đầy lo lắng cùng bất lực.

      “Mẹ, chuyện này để con xử lý là được rồi. Mẹ yên tâm , con nhất định tìm được hai người về!” Hoàng Phủ Ngạn Tước dìu bà vào nhà, giọng .

      Đợi Triển Sơ Dung ngồi yên vị ở phòng khách xong, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới bước ra ngoài. quét đôi mắt sắc bén nhìn lượt mấy người vệ sĩ cúi đầu đứng đó….

      “Đừng cho tôi biết là tôi chỉ nuôi đám phế vật!”

      “Hoàng Phủ tiên sinh…..”

      Mấy người vệ sĩ hoảng sợ đến đầu gối cũng run bần bật, trê gương mặt sớm còn chút huyết sắc nào….

      “Là chúng tôi vô dụng…..”

      “Lúc Liên Kiều rời tại sao có ai báo cáo lại với tôi?” Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng trầm, giọng cũng trở nên lạnh lùng, ràng là cố nén lửa giận.

      “Hoàng Phủ tiên sinh, chúng tôi đúng là theo dõi thiếu phu nhân cẩn thận, nhưng mà…. thiếu phu nhân quả thực rất khó bảo vệ, chúng tôi chỉ là chút sơ sót thế nhưng người thấy….”

      “Đừng để tôi nghe đến cái lý do nực cười này nữa!”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước phiền toái vẫy tay, “Mau chóng tra tin tức của thiếu phu nhân và tiểu thư. Sân bay, trạm xe, nhà ga, bến tàu, tóm lại tất cả các nơi công cộng cùng các phương tiện giao thông đều phải tra hết, còn nữa, tất cả khách sạn, nhà nghỉ, những nơi có thể tạm trú lại cũng phải tra. Tất cả các bang ở nước Mỹ, mỗi trạm dừng đều phải tra. Ở nước Mỹ tra được thid tra ở từng quốc gia . Tóm lại, tìm được người các người cũng đừng trở về!”

      “Dạ, Hoàng Phủ tiên sinh. Chúng tôi tận lực tìm kiếm!” Các vệ sĩ nhận lệnh tản .

      “Ngạn Tước à, Liên Kiều và hai đứa nó có chuyện gì chứ?” Triển Sơ Dung nhìn thấy vẻ khẩn trương và nghiêm túc của Hoàng Phủ Ngạn Tước khi quay trở lại, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn.

      “Mẹ à, mẹ đừng lo, hai người họ nhất định bình an trở về thôi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cố giấu lo lắng trong lòng, cất tiếng đảm bảo.

      Có trời mới biết lòng cách nào bình tĩnh được, nhất là…. đây là thời điểm quan trọng, rời của Liên Kiều kích thích toàn bộ tế bào thần kinh của , rung lên hồi chuông báo động lớn trong lòng .

      ***

      Liên Kiều biết mình bao lâu, cũng biết mình đáp bao nhiêu chuyến xe, chỉ biết cầm tấm ảnh của Hoàng Phủ tay, gặp ai cũng hỏi: “Xin hỏi thấy qua này chưa?” tin Hoàng Phủ quá xa ‘Hoàng Phủ’ nhưng tìm được bao lâu trời tối, chân cũng mỏi đến lê nổi, hơi thở phập phồng trong lồng ngực.

      Nhìn thấy phía trước có ánh điện rực rỡ cùng biển báo tên của khách sạn, thấp thoáng nhìn thấy bàn thức ăn lớn cũng chiếc giường thoải mái vẫy tay gọi mình, rốt cuộc chống đỡ nổi nữa, bước chân vào khách sạn.

      quyết định phải nghỉ ngơi tốt đêm, ngày mai lại tiếp tục tìm.

      “Vị tiểu thư này, xin hỏi ngài là hội viên của khách sạn chúng tôi sao?”

      tiếp tân xinh đẹo ở quầy nhìn thấy Liên Kiều vẻ mặt tiều tuỵ và mệt nhọc cũng giật mình nhưng vẫn lịch lên tiếng hỏi.

      “Ồ….. phải!”

      Liên Kiều quay đầu nhìn lại tên khách sạn lần nữa rồi lắc đầu sau đó ngáp cái: “Đây là visa của tôi, tôi muốn gian phòng có giường lớn, như phòng tổng thống chẳng hạn….”

      nhất định phải ngủ giấc thoải mái.

      “Tiểu thư, thực xin lỗi, khách sạn có quy định nếu phải là hội viên của khách sạn thể đặt phòng tổng thống. Xin hỏi….”

      “Thôi bỏ , cho tôi gian phòng thường là được rồi!”

      Liên Kiều sớm chịu nổi xua tay, cả người lười biếng nằm bò quầy tiếp tân.

      Chương 302: Mất tích (2)


      ‘Vậy được, xin chờ chút tôi làm thủ tục!’ tiếp tân cầm lấy visa của Liên Kiều, mặt treo nụ cười chuyên nghiệp, .

      Liên Kiều mệt mỏi đứng bên cạnh quầy chờ tiếp tân làm thủ tục, vô tình ánh mắt lướt ra ngoài cửa lớn khách sạn …

      Đôi mắt màu tím vốn ảm đạm bất chợt sáng lên …


      bụm miệng che tiếng kêu vui mừng, tiếng nào cầm lấy túi xách chạy vội ra ngoài cửa khách sạn.

      ‘Vị tiểu thư này, tên của là Kuching sao?’

      tiếp tân đứng ở quầy sau khi xem kỹ visa của Liên Kiều liền sững sờ, đợi khi phản ứng lại định quay sang hỏi người sớm chạy ra khỏi khách sạn.

      ‘Này ,… tiểu thư .. ngài đừng , visa của ngài …’

      Lòng tiếp tân nóng như lửa đốt, tự thấy mình thể đuổi theo kịp vừa nãy liền xoay người nhấn điện thoại cho bảo an …

      Mau nhận điện thoại!!!

      bao lâu sau, mấy người vệ sĩ chạy đến khách sạn đó, vị giám đốc phụ trách sau khi nhận được tin tức từ tiếp tân cũng sớm chạy đến đứng ở đại sảnh chờ sẵn.

      vệ sĩ tiến đến nhìn tiếp tân vẻ mặt ngưng trọng hỏi: ‘Thiếu phu nhân của nhà Hoàng Phủ ở đâu?’

      tiếp tân nét mặt lo lắng đưa cho người vệ sĩ visa của Liên Kiều …

      ‘Vừa nãy tôi giúp ấy làm thủ tục, ngẩng đầu lên … người chạy xa rồi!’

      ‘Chết tiệt! Thấy visa của ấy là biết ấy là người mà Hoàng Phủ tiên sinh muốn tìm, lại còn để người chạy mất. Sao lại có thể sơ suất như vậy chứ?’ người vệ sĩ khác lạnh giọng quát.

      ‘Xin … xin lỗi. Lúc tôi hoàn hồn lại lập tức kêu bảo an của khách sạn khắp nơi tìm, nhưng mà … tìm thấy người.’

      tiếp tân trước giờ nào được tiếp xúc với loại khí thế kinh người này, sợ đến nỗi chân sớm mềm nhũn, ấp a ấp úng .

      ‘Các … các vị, tôi bảo đảm với các vị, chỉ cần có được chút tin tức gì của Hoàng Phủ thiếu phu nhân, chúng tôi lập tức báo với các vị!’ Vị giám đốc phụ trách khách sạn vội lên tiếng.

      ‘Các vị nghe kỹ đây, Hoàng Phủ thiếu phu nhân chừng vì nhớ ra visa bỏ quên ở đây mà quay lại lấy. Đến lúc đó các vị phải nhạy bén chút giúp chúng tôi quan sát thiếu phu nhân. Bằng , lại xảy ra chuyện giống như vừa nãy, để cho Hoàng Phủ tiên sinh và Lăng tiên sinh trách tội, chúng ta ai gánh nổi đâu!” Vẫn là giọng lạnh lùng của người vệ sĩ lúc nãy.

      “Được được. Tôi dặn dò các nhân viên của khách sạn, toàn lực phối hợp!” Vị giám đốc vội lên tiếng đáp lời.

      Tuy mọi chuyện là như thế nào nhưng chiều nay nhận được mệnh lệnh từ truyền xuống, chính là các khách sạn đều phải để ý đến hành tung của hai , người tên là Hoàng Phủ còn người kia tên là Kuching.

      Đây là mệnh lệnh từ tổng bộ Lăng thị tài phiệt truyền xuống bởi vì các khách sạn của Lăng thị tài phiệt rải rác ở khắp nơi, mối quan hệ với các hệ thống khách sạn khác cũng rất tốt. Nhưng có thể để tổng bộ của Lăng thị tài phiệt hạ mệnh lệnh này, chuyện có liên quan nhất định là đơn giản. Sau đó mới biết ra là hai người cần tìm đó đều là người nhà của Hoàng Phủ tài phiệt.

      Chẳng trách….

      ***

      Trong căn phòng của nhà trọ vừa cũ vừa nát, bầu khí đầy mùi khói thuốc pha lẫn với mùi ẩm mốc, ngay cả bức tường cũng vàng vọt, hoen ố, Liên Kiều đứng ngập ngừng lúc, gian nan nuốt ngụm nước bọt sau đó tiến đến bên cạnh nét mặt khổ sở.

      , từ chiều tới giờ em đều ở đây sao?”

      đúng là ‘xa tận chân trời, gần ngay trước mắt’, ngay lúc tưởng chừng tuyệt vọng định tiến vào khách sạn nghỉ ngơi lấy lại sức lại thấy bóng dáng Hoàng Phủ lướt qua cửa khách sạn vì vậy liền suy nghĩ gì cả đuổi theo, đến cuối cùng theo Hoàng Phủ tiến đến nhà trọ cũ nát này.

      Hoàng Phủ ngẩng đầu lên nhìn Liên Kiều, trả lời thẳng câu hỏi của mà nét mặt đầy bất an hỏi ngược lại: “Chị…. sao chị lại tìm em?”

      “Chị đương nhiên là phải tìm em rồi. Em chỉ lưu lại cho chị mảnh giấy, chị đương nhiên là phải tìm em ràng rồi.” Liên Kiều dè dặt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

      thực, từ đến giờ chị chưa từng ở chỗ nào giống như chỗ này, thực thoải mái chút nào.”

      “Vốn là chị cần tìm em, là em lựa chọn rời mà. Em muốn liên luỵ đến ai nữa hết.”

      Giọng Hoàng Phủ yếu ớt vô lực, như đứa bé lạc nơi nương tựa dụi đầu vào hai chân, mái tóc dài xoã tán loạn vai, nét mặt xanh xao.

      muốn liên luỵ cũng liên luỵ rồi. Cũng may là chị có trực giác mạnh, bằng em hướng nào chị cũng tìm cả đời chưa chắc tìm được.” Liên Kiều vừa vừa xoa đôi chân mỏi mệt của mình.

      “Chị còn tìm em làm gì? Em nghĩ là trong thư mình ràng lắm rồi mà.” Có thể là do Hoàng Phủ cảm thấy vẫn còn ngượng ngùng cho nên từ nãy đến giờ dù hai người chuyện nhưng vẫn dám nhìn Liên Kiều cái.

      Liên Kiều xua tay, định mở miệng ra tâm của mình ánh mắt lại tự chủ được liếc qua căn phòng lần nữa sau đó đổi giọng nài nỉ: “ , bất kể là em muốn gì cũng được, chúng ta đổi địa điểm khác ở được ? Chỗ này đúng là phải dành cho người ở mà.”

      “Em có cách nào. Hôm nay em vốn là định khách sạn ở nhưng sau đó lại phát Lăng thị phát thông cáo tìm kiếm khắp các khách sạn, đây nhất định là ý của hai rồi. Em muốn bị họ tìm thấy cũng muốn trở về ‘Hoàng Phủ’ cho nên chỉ còn cách tìm nhà trọ như thế này mà ở thôi. Ít ra nơi này cần bắt trình ra visa.” Hoàng Phủ vòng tay ôm lấy chính mình, .

      Liên Kiều thở dài tiếng gì thêm, bước đến kéo Hoàng Phủ đứng dậy….

      “Đứng dậy, theo chị về nhà!”

      , Liên Kiều, em muốn về!”

      Hoàng Phủ cực kỳ kích động phản ứng lại, “Em rời nhà ra là vì muốn nhìn thấy hai với chị. Cầu xin chị, coi như chị tìm thấy em , chị về mình .”

      Liên Kiều liếc mắt nhìn : “Cho dù bây giờ em muốn theo chị về, sớm muộn gì cũng bị Ngạn Tước hoặc Lăng Thiếu Đường tìm thấy thôi. Em nghĩ mình có thể trốn bao lâu?”

      “Chị đừng lo cho em, dù sao em cũng rời khỏi đây tìm nơi thích hợp hơn để ở lại.” Hoàng Phủ thấp giọng .

      “Đừng ngốc nữa!” Liên Kiều thở dài tiếng, “Em chẳng lẽ còn biết năng lực của hai em sao? Lần trước chị cũng lén trốn như vậy, rốt cuộc sao? ngay cả phi trường cũng dám phong toả, bằng làm sao nhanh như vậy bắt được chị lại chứ? Chị nghĩ khả năng bây giờ Ngạn Tước phong toả hết các phương tiện giao thông rồi chừng. Hơn nữa trong chuyện này ràng có trợ giúp của Lăng Thiếu Đường nữa, bằng sao các khách sạn lại nhanh như vậy nhận được thông cáo chứ. Chẳng lẽ em tưởng mình có thể chạy thoát trong hoàn cảnh này sao? Chị dám đảm bảo, em còn chưa khỏi thành phố này bị bắt trở lại rồi.”
      Chương 303: Mất tích (3)



      Hoàng Phủ lên tiếng, đầu cúi thấp đến thể thấp hơn, biết những điều Liên Kiều hoàn toàn là .

      ‘Dù sao cũng là chuyện của em, chị đừng xen vào.’

      !’

      Trong đôi mắt màu tím xinh đẹp của Liên Kiều xẹt qua tia cố chấp, ‘Em sao lại có thể như vậy chứ? Chúng ta là người nhà mà, chuyện của em đương nhiên là chị phải xen vào rồi!’

      ‘Liên Kiều, chị …’

      ‘Được rồi mà, trước tiên chúng ta rời khỏi đây được ?’

      Liên Kiều xong liền vừa kéo va li của vừa tiếp: ‘Chỗ này vừa bẩn vừa phức tạp, như em buổi tối ngủ ở đây an toàn đâu. Em phải theo chị mới được!’

      ‘Em về nhà đâu. Nếu như chị còn ép em nữa, ngay cả chị em cũng muốn gặp mặt!’ Hoàng Phủ vội .

      ‘Được được được! Vậy chúng ta về nhà. Vậy , giờ muộn lắm rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn chút gì, được ? Chị thực là vừa đói vừa mệt rồi!’ Trước bướng bỉnh của Hoàng Phủ , Liên Kiều chỉ đành thỏa hiệp.

      biết nếu còn ép Hoàng Phủ nữa em ấy nhất định lén trốn lần nữa, bằng bây giờ tạm thời thỏa hiệp để em ấy tin mình trước .

      ‘Đổi chỗ khác cũng được, nhưng thể ở những khách sạn thuộc phạm vi của Lăng thị!’

      Liên Kiều thầm thở dài tiếng, xem dáng vẻ Hoàng Phủ bây giờ ràng là hạ quyết tâm để cho người nhà Hoàng Phủ tìm thấy rồi, tinh thần cảnh giác hết sức cao độ.

      ‘Được thôi, chúng ta tìm khách sạn hạng trung ở lại là được chứ gì, như vậy tương đối an toàn, được rồi chứ?’

      Hoàng Phủ ngần ngừ lúc lâu mới gật đầu.

      Thấy cuối cùng cũng đồng ý, Liên Kiều ngầm thở phào hơi: ‘ , em ở đây đợi chị lát, chị trở về ngay thôi!’

      Hoàng Phủ nhìn với ánh mắt cảnh giác, ‘Chị muốn đâu?’

      Liên Kiều cười : ‘Chị muốn gọi điện thoại về nhà báo bình an thôi mà, chị muốn cho mọi người chị tìm thấy em rồi. Nhưng lúc nãy ra chị vội vàng quá nên quên cầm điện thoại theo rồi, giờ chị gọi điện thoại bàn, nhanh lắm!”

      “Đừng….” Hoàng Phủ giật mình kinh hãi vội đưa tay kéo cánh tay Liên Kiều lại, “Đừng để người trong nhà tìm thấy em. Em…. em trở về đâu.”

      ….” Liên Kiều vẻ mặt khó xử : “Em làm vậy người nhà đau lòng lắm.”

      “Em vốn cũng phải là người nhà Hoàng Phủ.” Hoàng Phủ nét mặt rầu rĩ .

      , em….”

      “Tóm lại chị phải hứa với em là được báo tin cho họ biết, bằng nửa đêm em trốn nữa.” Giọng Hoàng Phủ cực kỳ kiên định .

      Liên Kiều cắn môi, “Được rồi, tạm thời nghe theo em, nhưng mà bây giờ em phải theo chị ngay mới được, đừng ở chỗ này nữa!”

      “Được!” Hoàng Phủ rốt cuộc thoả hiệp.

      Hai rất nhanh rời căn nhà trọ cũ nát.

      ***

      Sau khi ăn uống no nê, Liên Kiều nằm ngả sofa, đên lúc này mới nhận ra, hôm nay chắc là ngày bộ nhiều nhất trong đời.

      cả buổi tối hai người rốt cuộc cũng tìm được khách sạn tương đối vừa ý, tuy phải là cao cấp gì nhưng ít ra cũng rất sạch yên tĩnh, quan trọng hơn là…. theo đúng cầu của Hoàng Phủ , khách sạn này thuộc tầm ảnh hưởng của Hoàng Phủ và Lăng thị tài phiệt.

      Vì để tránh Hoàng Phủ nửa đêm trốn mất, Liên Kiều cố ý chỉ thuê căn phòng.

      “Liên Kiều, em muốn với chị chuyện.” Hoàng Phủ ôm gối vào lòng, ngồi xuống bên cạnh .

      “Được, !”

      Liên Kiều nghe rất dứt khoát như vậy cũng còn buồn ngủ nữa, chỉ còn chút mệt mỏi mà thôi.

      Bởi vì cũng có rất nhiều chuyện muốn với Hoàng Phủ .

      Hoàng Phủ cắn môi, suy nghĩ lúc rồi như hạ quyết tâm, lên tiếng: “Ngày mai em nghĩ cách rời khỏi đây, tuy là khách sạn này nằm trong phạm vi thế lực của Lăng thị nhưng nếu em còn tiếp tục ở đây, nhất định bị hai tìm thấy!”

      “Vậy em định đâu?” Liên Kiều hỏi lại.

      Hoàng Phủ suy nghĩ lúc rồi mới lắc đầu, : “Em cũng chưa biết, bước tính bước vậy. Em giống với chị, trừ nhà Hoàng Phủ ra, em chỉ là nhi, chỉ là thân mình, đây mà chẳng được.”

      , em như vậy chị đau lòng lắm đó, hơn nữa cha mẹ nghe được cũng rất đau lòng. Em là con của họ, sao gọi là nhi được?” Liên Kiều nghe vậy liền lên tiếng phản đối.

      “Em vốn chỉ là đứa con họ nhặt về nuôi mà thôi! Em vậy cũng sai mà.” Trong lòng Hoàng Phủ đầy chua xót , “Chị cũng phải là biết chuyện này!”

      “Chị biết chứ!”

      Liên Kiều chút giấu giếm ói: “Em tuy phải là con ruột của cha mẹ nhưng em cũng biết mà, cha mẹ đối xử với em rất tốt, chẳng lẽ như vậy còn khiến em cảm thấy buồn bã sao? Em bỏ nhà ra chẳng qua là vì Ngạn Tước thôi phải ?”

      “Thực ra….” Giọng Hoàng Phủ đầy khổ sở, “…. Từ năm em được sáu tuổi đó, sở dĩ em còn ở lại nhà Hoàng Phủ đều là vì Ngạn Tước, chỉ có ấy cho em dũng khí để tiếp tục sống.”

      , sao em lại nghĩ như vậy được chứ?” Liên Kiều cảm thấy rất kì lạ.

      như vậy là…. cảm tình của đối với Ngạn Tước rất sâu sắc rồi.

      Hoàng Phủ nhìn Liên Kiều cách thẳng thắn: “Vậy em phải nghĩ thế nào đây? Em Ngạn Tước, cũng bởi vì Ngạn Tước nên em mới cam tâm tình nguyện nhận lấy thân phận tiểu thư của nhà Hoàng Phủ, bằng em sớm rời rồi.”

      “Chỉ vì em phải là con ruột của cha mẹ sao?” Liên Kiều càng khó hiểu hơn, nhưng cũng đồng thời, trái tim co thắt lại chút, nối bất an len lén dâng lên.

      “Đương nhiên phải vậy! Đây chỉ là trong những nguyên nhân.” Hoàng Phủ trả lời , nỗi đau khổ trong đáy mắt càng rệt.

      ….” Liên Kiều thấy ràng trong lòng còn có chuyện giấu giếm vội kéo tay qua, nét mặt quan tâm , “Em tin chị được ? Nếu có chuyện gì cứ hết với chị, tuyệt đối đừng nên giấu giếm tâm trong lòng, mình chịu đưng rất khổ sở.”

      “Em….. Em…..”

      Hô hấp của Hoàng Phủ chợt trở nên gấp gáp, ánh mắt nhìn về phía Liên Kiều mang theo chút nghi hoặc, “Em biết có nên tin chị hay nữa….”

      Liên Kiều nghe vậy, quả quyết lên trong đáy mắt là bằng chứng tốt nhất, “ , khi chị biết em chỉ bỏ lại tờ giấy rồi lặng lẽ bỏ nhà , phản ứng đầu tiên của chị là nhất định phải tìm em bằng được mới thôi. Chị biết trong lòng em nhất định là có rất nhiều tâm nên khi tìm được em, chị mới báo tin cho Ngạn Tước ngay. Chắc em cũng biết, nếu như Ngạn Tước biết chị cũng mất tích trong lòng ấy lo lắng đến cỡ nào, chẳng lẽ chị làm như vậy còn chưa đủ để em tin tưởng chị sao?”

      Chương 304: Nhắc lại chuyện xưa (1)


      Hoàng Phủ thở dài tiếng, ‘Em biết chị rất tốt bụng vì thế sau khi chị tìm được em em cũng tìm cách trốn nữa, nhưng chính bởi vì chị tốt bụng như vậy nên em càng cảm thấy áy náy bởi vì hôm đó …’

      ‘Chuyện xảy ra hôm đó chị vốn để trong lòng. Ngạn Tước cũng vậy. ấy vẫn quan tâm lo lắng cho em như trước giờ.’

      Liên Kiều vỗ vai Hoàng Phủ : ‘Điểm này chị dám đảm bảo!’

      Môi Hoàng Phủ câu lên nụ cười khổ: ‘Liên Kiều, Ngạn Tước chị quả nhiên là có lý do của ấy, chị đúng là khiến người ta mến!’

      Liên Kiều ngượng ngùng cười tiếng sau đó nhìn Hoàng Phủ : ‘Chị hy vọng mình có thể trở thành bạn tốt của nhau, chuyện của em cũng là chuyện của chị, chị lắng nghe tâm của em, nếu em cần chị giúp gì chị làm, vậy được ?’

      Hoàng Phủ nghe vậy cũng gì nữa nhưng trong ánh mắt ràng là có dao động, lúc lâu sau mới gật đầu.

      ‘Liên Kiều, thực ra lần này em phải là do lúc bướng bỉnh hoặc là nông nổi, em thực suy nghĩ rất kỹ, suy nghĩ rất lâu mới có quyết định này.’

      Liên Kiều gật đầu, ‘Chị biết, em phải là bướng bỉnh, nhưng chị nghĩ mãi hiểu, cho dù là Ngạn Tước có cách nào tiếp nhận tình cảm của em em cũng đâu cần phải rời khỏi nhà Hoàng Phủ chứ.’

      ‘Sở dĩ em làm như vậy hoàn toàn là do mâu thuẫn trong nội tâm, có lẽ chỉ có rời Hoàng Phủ em mới hoàn toàn được giải thoát!’ Giọng Hoàng Phủ tràn đầy vẻ bất lực.

      ‘Giải thoát?’ Liên Kiều trố mắt nhìn , ‘Sao em lại có thể dùng từ này để hình dung quan hệ của mình với nhà Hoàng Phủ chứ?’

      ‘Tại sao được?’

      Hoàng Phủ đột nhiên trở nên kích động, ‘Nhà Hoàng Phủ bức chết cha mẹ em, họ là hung thủ, nhưng em lại thể làm được gì hết, cắt đứt quan hệ với họ là cách giải quyết tốt nhất, làm vậy có gì đúng chứ?’

      ‘Hả?’

      Liên Kiều nhất thời ngây ngốc tại chỗ, mất lúc lâu mới hoàn hồn lại …

      Trời ạ, em ấy … em ấy sao lại biết chuyện này chứ?

      phải là Ngạn Tước là em ấy biết nguyên nhân thực gây ra cái chết của cha mẹ mình sao?

      , … em …’

      Liên Kiều vừa định hỏi, “Sao em lại biết được” nhưng kịp nghĩ lại, nếu như mình hỏi như vậy ràng là Hoàng Phủ biết đây là , vậy chẳng phải là càng tô càng đen sao, cho nên liền sửa lại….

      “…. Em có lầm đó? Nhà Hoàng Phủ sao lại có thể có liên quan đến cái chết của cha mẹ em chứ? Ý của em có phải là…. nhà Hoàng Phủ giết cha mẹ em ?”

      Chuyện này quá đột ngột, nhất định phải hỏi ràng mới được.

      Ngón tay của Hoàng Phủ vô thức bấu chặt vào chiếc gối cho thấy nội tâm đấu tranh dữ dội….

      “Là em chính tai nghe được.”

      “Hả?”

      Liên Kiều lại giật mình lần nữa, thử hỏi dò: “Em…. nghe được ở đâu? Nghe ai ?”

      Ánh mắt Hoàng Phủ dõi ra ngoài cửa sổ, màn đêm bao trùm vạn vật, đôi mắt cũng sâu thẳm như màn đêm ngoài kia, ký ức như nước lũ tràn về….

      “Tuổi thơ vui vẻ của em chấm dứt vào năm em sáu tuổi ấy, trong lần tình cờ em nghe được toàn bộ đau lòng đó!”

      “Ý em là, năm em sáu tuổi đó em biết toàn bộ những chuyện có liên quan đến cha mẹ của mình sao?”

      Liên Kiều khỏi toát mồ hôi lạnh, nếu như Hoàng Phủ , vậy biết chịu bao nhiêu khổ sở trong từng ấy năm trời.

      Hoàng Phủ gật đầu, “Chắc đó cũng là ý trời thôi, năm em sáu tuổi đó, có hôm em qua phòng của cha mẹ, cửa phòng cũng có đóng chặt nên em mới thoáng nghe tiếng cãi nhau trong phòng.”

      “Cãi nhau? Cha cãi nhau với ai?”

      “Với mẹ!”

      “Lúc vừa bắt đầu họ chỉ bàn chuyện của Ngạn Thương thôi, chị cũng biết Ngạn Thương phải là con ruột của mẹ, ấy là…. con riêng của cha và người phụ nữ khác…”

      đến đây, ngừng lại chút rồi cười khổ sở , “Mối quan hệ trong nhà Hoàng Phủ rất phức tạp có phải ?”

      Liên Kiều nghe vậy càng kích động và hiếu kỳ hơn, thực ra vẫn luôn muốn hỏi Ngạn Tước về chuyện có liên quan đến Hoàng Phủ Ngạn Thương chỉ là có cơ hội, hơn nữa cũng dám.

      ngờ hôm nay Hoàng Phủ lại nhắc đến chuyện này, vậy chẳng bằng thuận tiện hỏi luôn cho .

      “Chuyện của Ngạn Thương…. là như thế nào?”

      Ngạn Thương là con của cha và người phụ nữ khác, lúc đó mẹ vừa hay biết được tồn tại của Ngạn Thương, là phụ nữ ai mà ghen chứ, đương nhiên là mẹ rất đau lòng và oán trách cha rồi. Lúc vừa bắt đầu em cũng muốn nghe trộm cha mẹ chuyện nhưng chị cũng biết, trước giờ tình cảm giữa cha mẹ luôn rất tốt, em rất sợ họ càng cãi càng khó vãn hồi nên đứng ngoài cửa định tìm cơ hội chạy vào khuyên họ.” Hoàng Phủ như nhớ lại những thước phim cũ.

      “Ý của em là, Ngạn Thương lúc đầu phải là ở trong ‘Hoàng Phủ’?” Liên Kiều vội hỏi lại.

      Hoàng Phủ gật đầu, “ Ngạn Thương giống với em, sau khi mẹ biết chuyện của cha mới mang về ‘Hoàng Phủ’ nuôi dưỡng bởi vì mẹ , con cái nhà Hoàng Phủ thể để lưu lạc bên ngoài được.”

      “Mẹ vậy sao? Vậy mẹ thoải mái như vậy tiếp nhận Ngạn Thương sao?”

      Liên Kiều nghĩ thông, chồng mình với người phụ nữ khác có quan hệ, lại có cả con riêng, những chuyện như vậy nếu là phụ nữ ai mà chấp nhận được chứ….

      “Đương nhiên rồi, thứ nhất là vì mẹ thực rất cha, thứ hai là Ngạn Thương rất đáng , ai cũng thích, mẹ vừa nhìn thấy thích rời tay cho nên sau khi cãi nhau với cha trận xong vẫn nhẫn tâm bỏ mặc Ngạn Thương mà đem về Hoàng Phủ nuôi dưỡng.” Hoàng Phủ giải thích với Liên Kiều.

      “Vậy…. mẹ ruột của Ngạn Thương đâu?” Liên Kiều dè dặt hỏi lại.

      “Lúc Ngạn Thương còn rất qua đời rồi!”

      Hoàng Phủ tiếp: “Đây là những gì em nghe được lúc cha mẹ cãi nhau. Lúc đó người phụ nữ đó nhát thời động lòng quyến rũ cha, sau đó bà rất áy náy, lại muốn phá hoại gia đình của cha mẹ nên chủ động rời . Lúc đó cha cũng biết là bà ấy có mang, trước khi bà qua đời mới cho cha biết tồn tại của ấy….”

      ra là như vậy…..”

      Trong lòng Liên Kiều đau lòng thay cho Triển Sơ Dung, biết chắc trog lòng cha vẫn có chỗ cho người phụ nữ kia, bằng sao lại để cho bà ta có huyết mạch của nhà Hoàng Phủ được chứ.

      “Vậy sao bây giờ Ngạn Thương lại ở trong Hoàng Phủ? Mà dường như là quan hệ giữa Ngạn Thương và cha rất tệ vậy?”

      Hoàng Phủ thở dài tiếng: “Chuyện này có thể là ‘Thương nhau lắm cắn nhau đau’ . Trong lòng cha vẫn luôn áy náy với Ngạn Thương, càng như vậy càng muốn đem những thứ tốt nhất cho ấy, Ngạn Thương cũng phụ lòng mong mỏi của cha, chỉ thành tích học tập xuất sắc mà còn theo hai, ba cùng điều hành việc kinh doanh của Hoàng Phủ tài phiệt, tiếc là…. sau này ấy lại nhất quyết làm chuyện khiến cha rất tức giận.”

      Chương 305: Nhắc lại chuyện xưa (2)




      Liên Kiều suy nghĩ chút sau đó như nghĩ được điều gì, liền hỏi: ‘Có phải là chuyện Ngạn Thương muốn làm bác sĩ pháp y ?’

      Hoàng Phủ gật đầu, ‘Cha trước giờ luôn hy vọng Ngạn Thương vào tập đoàn làm việc, phần là vì nội tâm áy náy, phần là vì thích tài năng của Ngạn Thương. Tóm lại là cha ký thác rất nhiều kỳ vọng người Ngạn Thương. Nào ngờ Ngạn Thương lại lựa chọn học y, chuyện này đối với cha mà ràng là nỗi sỉ nhục lớn.’

      ‘Sao lại là sỉ nhục chứ? Bây giờ Ngạn Thương phải là pháp y hàng đầu sao? Đây cũng phải là chuyện người bình thường có thể làm được.’ Liên Kiều cảm thấy cách của Hoàng Phủ cực kỳ đúng.

      ‘Vô dụng thôi. Trong mắt cha đó vốn phải là loại nghề nghiệp. Nhưng mà, chuyện cha tức giận cũng có thể hiểu được thôi, dù sao cũng có cha mẹ nào mong muốn con mình ngày ngày đối diện với mấy cái xác đáng sợ kia, nhất là với địa vị và danh vọng của Hoàng Phủ tài phiệt nay.’

      Hoàng Phủ thở dài tiếng, ‘Bởi vì vậy nên mỗi lần cha với Ngạn Thương gặp nhau đều có tranh cãi, mẹ tuy là có khuyên ngăn nhưng cũng đành bó tay. Sau cùng, trong lúc tức giận Ngạn Thương nhất định đòi chuyển ra khỏi “Hoàng Phủ”, sau này cũng rất ít trở về.’

      Liên Kiều cắn môi: ‘Ngạn Thương cũng nóng tính.’

      Hoàng Phủ nhún vai, ‘Thực ra điểm này Ngạn Thương cực giống cha, hổ là hai cha con, chảy cùng dòng máu.’

      ‘Còn em sao?’

      Liên Kiều hỏi lại câu: ‘Cũng chừng năm đó em chưa nghe hết toàn bộ câu chuyện sao?’

      Hoàng Phủ nhìn , trầm ngâm : ‘ đâu, em nghe rất ràng, cha mẹ cãi nhau vì Ngạn Thương sau đó chuyển sang em, là em chính tai nghe được mẹ là họ bức tử cha mẹ ruột của em!’

      Thân thể Liên Kiều hơi run, nét mặt cũng trở nên tự nhiên: ‘Vậy … nhà Hoàng Phủ hại cha mẹ em thế nào?’

      Hoàng Phủ lại rơi vào trầm tư, lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng, đem câu chuyện năm đó nghe được kể lại cho Liên Kiều nghe sót tí nào.

      Liên Kiều nghe kể, tim ngừng rơi xuống đáy cốc …

      Bởi vì câu chuyện kể so với câu chuyện Hoàng Phủ Ngạn Tước kể cho nghe sai biệt chút nào.

      Cũng chính là , cái mà biết được đúng là .

      Đợi xong Liên Kiều mới dám mở miệng: ‘Lúc đó em chắc là đau lòng lắm, tuổi như vậy phải chịu bao nhiêu gánh nặng trong lòng.”

      Khoé mắt Hoàng Phủ phiếm hồng, nhưng cũng chẳng buồn lau nước mắt, giọng khổ sở : “Sau khi em biết được vốn rời khỏi nhà Hoàng Phủ nhưng sau đó Ngạn Tước lại tìm được em về. ấy em là em của ấy, bất kể xảy ra chuyện gì em cũng là người mà ấy thương nhất. Lúc đó vẻ mặt ấy lo lắng, em biết Ngạn Tước là lòng quan tâm em.”

      “Cho nên em quyết định ở lại nàh Hoàng Phủ? Xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra?” Liên Kiều khỏi khâm phục này.Môi Hoàng Phủ nhếch lên nụ cười khổ: “Là ý trời, mà cũng là do em ngốc phải ? Thực ra lúc đó em cũng rất mâu thuẫn bởi vì cha mẹ đối xử với em rất tốt mà cũng qua lần nghe trộm cha mẹ cãi nhau đó em cũng khó nhận ra áy náy của họ đối với em. Nhưng….. động lực lớn nhất để em lưu lại chính là Ngạn Tước….”

      đến đây tránh ánh mắt của Liên Kiều, ngập ngừng tiếp: “Hôm đó em bị Ngạn Tước tìm thấy dẫn em trở về, lòng của em cách nào bình tĩnh lại được, Tình cảm em cùng ỷ lại từ đến lớn đối với Ngạn Tước dần dần thay đổi. Chỉ cần có ấy bên cạnh em đều rất vui vẻ, ánh mắt kìm được thường trộm nhìn ấy, khi lần đầu tiên bên cạnh ấy xuất người phụ nữ khác, em rốt cuộc cũng biết mình Ngạn Tước mất rồi.”

      Thân thể Liên Kiều hơi run rẩy, nghe có vẻ hời hợt nhưng nghe vào tai lại khiến khỏi đau lòng, nhất là khi nghe bên cạnh Ngạn Tước có người phụ nữ khác dù đó chỉ là chuyện quá khứ.

      “Cha mẹ có biết em biết ?” Qua lúc lâu mới hỏi lại.

      Hoàng Phủ lắc đầu, “Em , mà em nghĩ chắc cha mẹ chỉ nghĩ là em nghe được thân thế của mình từ miệng người làm chứ phải là toàn bộ câu chuyện. Sau đó em có hỏi thử cha mẹ tình huống dẫn đến cái chết của cha mẹ em nhưng cha mẹ chỉ dối em thôi.”

      dối? Sao em lại vậy?” Liên Kiều hỏi lại.

      Hoàng Phủ thở dài tiếng, “Em nhớ gì về chuyện của cha mẹ ruột em cả, tuy là em đối với họ cũng có cảm giác gì nhiều nhưng dù sao em cũng là giọt máu của họ, cho nên em luôn thầm tìm hiểu chuyện năm đó, sau đó mới phát ra, ra chuyện năm đó nhà Hoàng Phủ che giấu rất tốt, để lại chút manh mối nào. Em biết lúc vừa bắt đầu họ hề có ý muốn cho em biết .”

      “Cho nên em hận cha mẹ sao? Nhưng vì Ngạn Tước em mới đồng ý ở lại nhà Hoàng Phủ sao?” Liên Kiều hỏi dò.

      phải.” Hoàng Phủ lắc đầu cách yếu ớt: “Là em biết nên đối mặt với cha mẹ thế nào thôi. Nên Ngạn Tước cho em dũng khí để đối mặt với cha mẹ.”

      , em phải thực với chị, em có từng nghĩ trả thù ? Dù sao cũng là nhà Hoàng Phủ làm chuyện phải với nhà em?”

      Lúc Liên Kiều hỏi câu này, lòng khỏi phập phồng lo sợ, lòng sợ ôm lòng oán hận với nhà Hoàng Phủ, đây đúng là chuyện mà mong muốn nhất.

      Hoàng Phủ trả lời thẳng câu hỏi của mà chỉ dùng đôi mắt phiếm hồng nhìn , hỏi ngược lại câu: “Liên Kiều, nếu chị là em chị làm thế nào?”

      “Chị hả?” Liên Kiều chỉ tay vào mũi mình, chau mày : “Chị cũng biết nên làm thế nào nữa, dù sao chị cũng chưa từng trải qua tình cảnh như vậy.”

      “Cũng đúng. Em là hồ đồ. Nhưng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, có hỏi cũng bằng thôi.” Giọng Hoàng Phủ nghe yếu ớt lại rất khổ sở.

      , em….”

      “Liên Kiều, thực ra em cảm thấy mình rất mâu thuẫn.”

      Hoàng Phủ hơi gập ngừng chút rồi : “Em chẳng phải nên hận cha mẹ sao? Dù sao họ cũng gián tiếp hại chết cha mẹ em, nhưng dù sao cha mẹ cũng có công nuôi dưỡng em từ đên lớn hơn nữa cha mẹ đối xử với em tốt lắm, em có cách nào hận họ được.”

      “Cho nên bao nhiêu năm nay em đều sống trong mâu thuẫn sao?”

      Liên Kiều nghe tâm của xong cũng đau lòng cực độ, cũng biết tuổi còn mà gánh nặng trong lòng lại lớn như vậy.

      Càng đau lòng hơn là lại có thể che giấu tâm tư của mình tốt như vậy trong bao nhiêu năm, để cho ai phát được, ngay cat người vốn tâm tư cẩn mật như Ngạn Tước cũng phát được.

      Hoàng Phủ gật đầu, “Em cũng còn cách nào, cha mẹ thương em như vậy, nếu như họ chỉ là diễn kịch, em cũng tin họ có thể diễn nhiều năm như vậy. Sở dĩ em hề tiết lộ chút gì là vì muốn nhìn thấy cha mẹ khó xử, dù sao họ cũng rất áy náy rồi…..”
      Last edited by a moderator: 18/6/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 306: Kết bạn đồng hành (1)



      , em quả là rất thiện lương.’ Liên Kiều câu lòng.

      ‘Phải ? Chẳng lẽ chị cho rằng em xấu xa sao? ràng em biết là ai hại cha mẹ mình cũng tình nguyện để cho họ gạt, em ràng biết Ngạn Tước có người trong lòng cũng muốn từ bỏ, lại còn muốn giành với chị.’ Hoàng Phủ buồn bã .

      Liên Kiều lắc đầu, ‘ đâu, sao em lại là người xấu được chứ? Ngược lại chị cho rằng em là rất tốt rất tốt.’ suy nghĩ chút rồi tiếp: ‘Sở dĩ em thể hận cha mẹ là vì em biết cha mẹ lòng đối xử tốt với em, cũng biết năm đó họ hoàn toàn phải cố ý hại chết cha mẹ em, đó chỉ là quyết định thương nghiệp mà thôi. Chuyện cha mẹ em chịu nổi cú sốc mà tìm cái chết cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ. Dù sao cũng là cha mẹ nuôi dưỡng em từ đến lớn, làm sao em có thể có chút tình cảm nào với họ được hứ. Còn về Ngạn Tước, chị càng thể trách em, dù sao cũng là vì em Ngạn Tước nên mới làm như vậy thôi.’

      ‘Liên Kiều, chị là … trách em sao?’ Hoàng Phủ ngờ rằng Liên Kiều hề giận trách chuyện của Ngạn Tước, dùng ánh mắt thể tin nhìn Liên Kiều.

      Liên Kiều hơi mỉm cười, ‘Nếu như chị trách em sao lại vội vàng rời nhà tìm em chứ?’

      Hoàng Phủ nghe , vẻ khó xử mặt càng sâu: ‘Xin lỗi chị, Liên Kiều, em có lỗi với chị.’

      ‘Ai yo, em đừng chuyện này nữa. Cùng lắm bữa cơm ngày mai em mời chị là được, nhưng mà … nếu em muốn chị bỏ qua cho em hứa với chị chuyện .’ Liên Kiều nghịch ngợm .

      ‘Điều kiện gì?’ Hoàng Phủ hỏi lại.

      ‘Đơn giản thôi, chính là theo chị về nhà!’ Liên Kiều dứt khoát.

      Hoàng Phủ trả lời chỉ cúi thấp đầu, mười ngón tay bối rối đan vào nhau.

      , sao vậy? Sao trả lời chị?’ Liên Kiều hỏi lại.

      ‘Em … vẫn chưa chuẩn bị tâm lý gặp lại người nhà Hoàng Phủ.’ Giọng Hoàng Phủ càng lúc càng .

      Liên Kiều thở dài tiếng: ‘ , thực ra em rất ràng rồi đúng ? Trong lòng em sớm hận cha mẹ nữa rồi. Chị nghĩ nếu cha mẹ biết em mình ra ngoài thế này nhất định là lo lắng lắm, chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn hai người già đau lòng khổ sở vậy sao? Tuy chỉ ở gần mọi người thời gian ngắn nhưng chị có thể nhận ra tình cảm giữa mọi người rất sâu sắc.”

      “Em…..”

      Hoàng Phủ nắm chặt bàn tay, “Em biết mình ra ngoài như thế này cũng phải là cách nhưng mà….. nhưng mà…..”

      , em cũng đừng để chuyện hôm đó trở thành gánh nặng trong lòng. Ngạn Tước nhất định trách em đâu, nếu như bởi vì như vậy mà ấy mất người em cả đời này chắc cũng thể yên lòng được. , thực ra trong lòng Ngạn Tước, em rất quan trọng, điểm này phải ai cũng thay thế được đâu. Chẳng lẽ…. em cứ nhất định phải bức mình vào góc chết mới được sao? Chẳng lẽ…. ngoại trừ tình nam nữ chẳng thể còn gì khác sao?”

      Nghiêm túc khuyên giải người khác thế này cũng là chuyện lần đầu tiê Liên Kiều làm, ngờ làm cũng rất ra trò ra vẻ.

      Hoàng Phủ sững sờ lúc rồi mới ủ rũ : “Em….. em trước giờ đều chưa từng nghĩ khác , trong lòng em trước giờ Ngạn Tước chính là người đàn ông mà em nhất. Em…..”

      , em đừng mãi giữ suy nghĩ này trong đầu nữa, như vậy càng làm em đau khổ thêm thôi, hơn nữa Ngạn Tước vì vậy cũng rất khổ tâm. Điều quan trọng hơn là…. lỡ như cha mẹ biết được chuyện này, em nghĩ họ thế nào đây?”

      Hoàng Phủ nghe vậy mới giật mình, vội nắm lấy tay Liên Kiều gấp gáp hỏi: “Cha mẹ biết chuyện này chứ?”

      “Chắc là đâu. Cha mẹ làm sao mà biết được chứ, lúc đó chỉ có ba người chúng ta ở đó mà thôi. Chị với cha mẹ chuyện này, chị nghĩ Ngạn Tước càng .” Liên Kiều trầm ngâm .

      Lúc này Hoàng Phủ mới yên lòng chút nhưng toàn thân như chẳng có chút sức lực nào ngồi lặng lẽ gác đầu lên đầu gối mình.

      , nghe lời chị, trở về nhà , đừng để người nhà lo lắng nữa. Em biết , thực ra em rất hạnh phúc rồi.” Liên Kiều chủ động vươn tay nắm lấy bàn tay nhắn của trong tay mình, giọng an ủi.

      “Em hạnh phúc ?”

      Hoàng Phủ nghe vậy, môi câu lên nụ cười khổ, “Em thấy mình thậy vô dụng, là nhi sống trong hoàn cảnh như vậy còn được coi là hạnh phúc.”

      Liên Kiều đồng tình với câu của Hoàng Phủ , lắc đầu, “Tuy cha mẹ phải là cha mẹ ruột của em nhưng ít ra bao nhiêu năm qua em luôn sống trong tình thương của cha mẹ, của gia đình, em hề bị bỏ mặc, như chị, chị chính là bị cha mẹ ruột của mình bỏ rơi.”

      tiếp nữa, chỉ thở dài tiếng như muốn cha lấp nỗi đau khổ trong lòng.

      Hoàng Phủ ít nhiều cũng nghe được những chuyện có liên quan đến Liên Kiều, trong đáy mắt giấu được xót xa lẫn xấu hổ. biết nếu như so với Liên Kiều, cuộc đời còn hạnh phúc hơn nhiều. Đúng như Liên Kiều , tuy cha mẹ ruột của qua đời nhưng dù sao vẫn còn cha mẹ nuôi, còn nhà Hoàng Phủ, còn Liên Kiều có gì cả chỉ có mỗi ông nội.

      Nếu như vừa ra đời bị cha mẹ bỏ rơi, chừng nỗi đau trong lòng còn sâu sắc như vậy, còn Liên Kiều đến năm mười tuổi mới bị bỏ rơi, đây là cái tuổi đủ lớn để có thể hiểu được việc, nỗi đau này cũng giống như cây gai đâm vào tim, mỗi lần nhớ lại lần đau.

      “Xin lỗi chị, Liên Kiều” Hoàng Phủ thấp giọng .

      Liên Kiều cố nở nụ cười tươi, vỗ vai : “Chị nào có yếu đuối như vậy, chuyện qua lâu lắm rồi, chị sớm quên rồi. Em đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện cũng đâu có liên quan đến em.”

      Hoàng Phủ nhìn Liên Kiều, thấy nụ cười nhìn có vẻ kiên cường nhưng giấu đực khổ sở của trong lòng càng khó chịu. làm sao hiểu Liên Kiều là muốn dùng kiên cường của mình để an ủi chứ.

      “Liên Kiều, có thể quen được chị tốt. Em nghe lời chị, từ nay về sau cố gắng bỏ hết gánh nặng trong lòng xuống, bắt đầu cuộc sống mới.”

      “Tốt quá rồi, . Em rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi!” Gương mặt nhắn của Liên Kiều vì nụ cười rạng rỡ mà sáng bừng lên.

      “Nhưng mà…..” Hoàng Phủ cắn môi, ngập ngừng : “Em có cầu, mong là chị hứa với em.”

      “Em !” Liên Kiều nhanh nhạy đồng ý.

      Hoàng Phủ dựa sát người vào sofa, suy nghĩ chút rồi : “Em nhất định trở về ‘Hoàng Phủ’ nhưng em đột nhiên cảm thấy thế giới bên ngoài nhất định rất đặc sắc. Dù sao em cũng rất ít khi ra ngoài, cũng biết thế giới này rốt cuộc thế nào cho nên rất muốn nhân cơ hội này chơi chuyến.”

      “Em muốn du lịch sao?” Liên Kiều hỏi lại.

      “Cứ cho là vậy . du lịch cũng được, để cho khuây khoả cũng đc, tóm lại em muốn chơi. Dù sao ra ngoài đối với tâm trạng của em cũng có lợi có hại. Em hứa với chị, đến khi em thấy chơi đủ rồi, em nhất định trở về.” Hoàng Phủ đưa tay lên trời thề.

      Chương 307: Kết bạn đồng hành (2)



      Liên Kiều nghe vậy, chau mày suy nghĩ lúc rồi : ‘ được đâu, như em ra ngoài du lịch mình nguy hiểm.’

      ‘Có nguy hiểm gì đâu? Chị có biết Lãnh Tang Thanh ?’ Nhắc đến Lãnh Tang Thanh ánh mắt Hoàng Phủ chợt sáng bừng.

      Lãnh Tang Thanh?

      Liên Kiều suy nghĩ chút, trong đầu chợt thấp thoáng hình ảnh thực xinh đẹp, Liên Kiều chợt bừng tỉnh …

      ‘Chị nhớ ra rồi, là em của Lãnh Thiên Dục phải ? có cá tính.’

      Hoàng Phủ nghe dùng từ này để hình dung Lãnh Tang Thanh liền bụm miệng cười, ‘Em cho rằng phải là xinh đẹp mới đúng.’

      ‘Ừ, đúng là rất xinh đẹp nhưng ấy cũng đúng là rất có cá tính mà. Chị nghĩ người theo đuổi ấy chắc nhiều lắm đây. Đúng nha, Lãnh Tang Thanh liên quan gì đến chuyện em du lịch?’ Liên Kiều hỏi lại.

      ‘Lãnh Tang Thanh nổi tiếng là ham chơi đó. Chị biết , chị ấy thích du lịch mình, châu Âu, châu Á, châu Phi, châu Mỹ chị ấy đều qua cả rồi, thậm chí là gặp những nơi nào mình thích đều mình ở lại thời gian rồi mới rời . Em rất hâm mộ chị ấy.’ Hoàng Phủ vẻ mặt sùng bái khi nhắc đến thần tượng của mình.

      sao? du lịch mình?’

      Liên Kiều thể tưởng tượng nổi lại có có sở thích đặc biệt như vậy. Nếu như để du lịch mình, chắc là buồn chết mất thôi.

      ‘Rất cool phải ? Thực ra, em vẫn luôn hy vọng mình làm được như chị ấy chỉ tiếc là em đủ can đảm. Em bây giờ thực nghĩ thông suốt rồi, em muốn thay đổi cuộc sống của mình, em muốn sống vui vẻ hơn xưa!’ Khi về những thay đổi trong suy nghĩ của mình, nét mặt Hoàng Phủ ràng là tươi tỉnh hơn nhiều, ánh mắt cũng hữu thần hơn. Xem ra du lịch có khả năng có ích cho tâm trạng của .

      , nếu em nghĩ được như vậy chị mừng thay cho em. Thực ra nghe em như vậy chị cũng bắt đầu có hứng thú rồi. Hi hi …’

      Tính ham chơi của Liên Kiều vốn rất mạnh rồi, nghe muốn du lịch, trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy.

      Mắt Hoàng Phủ liền sáng lên, lập tức đưa ra đề nghị: ‘Hay là chúng ta cùng du lịch ? Kết bạn lữ hành, chị thấy thế nào?”

      “Được đó….”

      Liên Kiều nhất thời hào hứng đứng hẳn lên sofa, hào hứng : “Chị cũng rất muốn du lịch! , em đúng là thiên tài nha, có thể đề xuất ý kiến hay như vậy.”

      Hoàng Phủ hơi mỉm cười, “Chỉ cần chị cho rằng em cố ý là tốt rồi!”

      đâu….”

      Liên Kiều khua tay múa chân hồi chợt như nghĩ ra điều gì, vội ngồi xuống lại…

      “Sao vậy?” Hoàng Phủ thấy hành động đột ngột của , tò mò hỏi.

      “Chị chợt nhớ ra, chúng ta nhưng vẫn nên báo Ngạn Tước biết tiếng tốt hơn. Nhưng mà…. cho Ngạn Tước biết lại sợ được nữa, lòng chị mâu thuẫn!” Liên Kiều vẻ mặt âu sầu .

      “Như vậy , chúng ta lấy điện thoại khách sạn gọi cho hai, báo với ấy tiếng, được ?” Hoàng Phủ đề nghị.

      Dùng điện thoại của khách sạn?

      Liên Kiều ngạc nhiên kêu lên tiếng, “Chị dám đảm bảo tối nay có bị nguwoif của em tìm thấy hay nữa.”

      Lần này đến Hoàng Phủ chau mày, suy nghĩ lúc rồi mắt lại sáng lên: “Dùng điện thoại công cộng chắc được chứ?”

      được đâu. Ngạn Tước nhất định từ số điện thoại có thể tra được mã số của từng khu.” Liên Kiều thở dài tiếng, hai tay chống cằm.

      “Vậy làm sao đây? báo ấy cũng được mà báo càng được. Chẳng lẽ kế hoạch của chúng ta cứ dễ dàng như vậy là tiêu tùng sao?” Hoàng Phủ cũng ủ rũ .

      Liên Kiều gừng cắn môi, đầu óc cũng gừng xoay chuyển. đương nhiên hy vọng kế hoạch du lịch bị huỷ bỏ, suy nghĩ lúc lâu đột nhiên nghĩ ra được cách….

      “Chị nghĩ ra rồi! Cuối cùng cũng nghĩ ra rồi!”

      Hoàng Phủ thấy vậy liền hỏi: “Thế nào? Cách gì?”

      Liên Kiều hưng phấn kéo tay hơi: “Chị nghĩ ra được cách vẹn toàn, chẳng những để Ngạn Tước lo lắng mà cũng ảnh hưởng đến kế hoạch chơi của chúng ta.”

      “Mau , cách gì?” Hoàng Phủ thấy vui vẻ như vậy trong lòng cũng giấu được vui mừng, hỏi vội.

      Liên Kiều cười, cách dứt khoát: “Chúng ta tìm…. Lãnh Thiên Dục!”

      “Hả?”

      Nhất thời Hoàng Phủ bị ý tưởng của Liên Kiều làm cho giật mình. ngây ngốc lúc lâu mới phản ứng lại sau đó bước đến, đưa tay sờ sờ lên trá Liên Kiều, vừa sờ vừa hỏi: “Liên Kiều, chị….. chị có bị bệnh chứ?”

      “Làm ơn , chị đương nhiên là có bệnh rồi. Chị đó, phải bậy đâu!” Liên Kiều giãy tay của ra, chau mày .

      được được đâu, Liên Kiều, chị chưa gặp Lãnh Thiên Dục phải ?” Hoàng Phủ vừa xua tay vừa .

      Liên Kiều nghe vậy, trí tò mò cũng trỗi dậy, ngẩng mặt lên, cố ý : “Ai chị chưa từng gặp Lãnh Thiên Dục chứ?”

      hay giả đây? ấy trông thế nào?” Hoàng Phủ sao lại phát giác ra vẻ ngượng ngùng của người khi dối chứ.

      Liên Kiều nhất thời bị hỏi đến biết phải trả lời thế nào, đầu óc ngừng xoay chuyển, cố gắng nhớ lại xem có chi tiết nào về Lãnh Thiên Dục mà mình nhớ được .

      “Ồ, rất đẹp trai.”

      câu hời hợt của lại khiến cho Hoàng Phủ trợn mắt.

      “Làm ơn , dùng chữ ‘đẹp trai’ này để về hai em, về Lăng hay Cung còn chấp nhận được, riêng Lãnh phải dùng ‘cực đẹp trai’ để hình dung. Nhưng như chị còn chưa đủ, chị phải ra điểm đặc biệt của Lãnh Đại ca mới được.”

      “Cái này….. điểm đặc biệt hả? Chị được, ai yo, ngoài hai em ra chị chẳng thấy ai có điểm đặc biệt hết. Hơn nữa, tứ đại tài phiệt người nào nhìn cũng khác biệt lắm.” Liên Kiều thấy mình dối thành, đành dùng chiến thuật vu hồi.

      Hoàng Phủ lần này bị đánh bại triệt để….

      “Bọn họ cũng phải em cùng trứng, làm thế nào mà ‘nhìn khác biệt lắm’ được chứ. Như hai em chẳng hạn, cảm giác mà ấy mang lại cho người khác là cao quý ưu nhã như hoàng tử, còn Cung khác, dáng vẻ lúc nào cũng lông bông nghiêm túc, ham chơi, còn Lăng, chị cũng gặp qua ấy rồi mà, khí thế rất lớn, giống như có ai có thể thay thế được vậy.”

      “Vậy còn Lãnh Thiên Dục sao? Em thử xem như thế nào?” Liên Kiều vội hỏi lại.

      Hoàng Phủ cần suy nghĩ trả lời ngay: “ Lãnh đương nhiên là ‘lạnh’ rồi. người cũng giống như tên vậy. Em trước giờ chưa từng gặp người nào lạnh lùng như vậy. Nhìn thấy lần là khiến người khác cả đời khó quên.”

      “Ha ha…. Đúng nha. Thực ra lúc nãy chị cũng định như vậy đó.” Liên Kiều vội vàng đánh trống lảng.

      “Liên Kiều, chị dối. Chị căn bản là chưa từng gặp qua Lãnh. Nếu chị có gặp qua ấy rồi hôm nay tuyệt đối có ý tưởng đến chỗ của ấy đâu.” Hoàng Phủ rất nhanh nhìn thấu tâm tư của Liên Kiều.

      Chương 308: Tới Ý



      Gương mặt nhắn của Liên Kiều trong chốc lát đỏ bừng.

      ‘Liên Kiều, hai chúng ta đổi địa điểm du lịch khác có được ? Chúng ta cũng phải là có tiền. À đúng rồi, chị mang theo bao nhiêu tiền mặt?’ Hoàng Phủ chợt nhớ ra vấn đề quan trọng, vội hỏi.

      ‘Tiền mặt???’

      Liên Kiều suy nghĩ chốc lát sau đó chạy đến túi xách của mình, lục lọi hồi rồi : ‘Tiền mặt của chị nhiều, chỉ đủ trả tiền khách sạn đêm nay của chúng ta mà thôi.’

      ‘Hả???’ Hoàng Phủ giật mình, sau đó thở dài tiếng, ‘ sao, cũng may là em có mang theo ít. Em nghĩ cũng đủ cho hai chúng ta chuyến.’

      Liên Kiều cười cười, ‘Tuy rằng tiền mặt của chị nhiều nhưng chị có rất nhiều thẻ tín dụng, đều là Ngạn Tước đưa cho chị.’

      xong liền cầm ra mấy tấm thẻ vàng từ trong túi xách đưa cho Hoàng Phủ .

      Hoàng Phủ liếc cái: ‘Làm ơn , chị cũng nghĩ tới dùng điện thoại bị hai tra ra chỗ ở của hai chúng ta, vậy chị có nghĩ tới, khi dùng thẻ, hai tra ra càng nhanh hơn ?’

      ‘Cũng đúng.’

      Liên Kiều lúc này mới nhớ tới điểm này, : ‘ , chị nghĩ hay là em cứ theo ý của chị . Nếu như chúng ta tìm Lãnh Thiên Dục, thứ nhất, chúng ta có thể quang minh chính đại gọi điện cho hai em, để hai em yên tâm, thứ hai cũng thuận tiện du lịch nước Ý chuyến, nhất cử lưỡng tiện, em thấy sao?’

      Nét mặt Hoàng Phủ thay đổi theo từng câu của Liên Kiều, đến cuối cùng trở nên khó coi, ‘Liên Kiều, chị muốn Ý đến vậy sao?’

      ‘Vậy chứ còn cách nào đâu? Tiền mặt của chị nhiều, mà cũng thể cứ dùng tiền của em được, như vậy chị cảm thấy rất tệ.’ Liên Kiều suy nghĩ chút rồi tiếp, ‘Chẳng lẽ chúng ta phải vừa chơi vừa làm kiếm tiền sao?’

      Hoàng Phủ thở dài tiếng, ‘Em hiểu sao đột nhiên chị lại nghĩ đến Lãnh chứ?’

      ‘Đơn giản thôi mà, Lãnh Thiên Dục từng hứa dạy chị học bắn súng, bây giờ cũng nên là lúc thực lời hứa rồi.’ Liên Kiều nghiêng đầu, vẻ mặt đầy đắc ý .

      ‘Hả????’ Hoàng Phủ lập tức như bị điểm huyệt, lâu sau vẫn chưa phản ứng lại kịp.

      Theo Lãnh Thiên Dục học bắn súng sao???

      ‘Ai yo, đừng do dự nữa, cứ quyết định như vậy . Ý kiến này hay lắm mà!’

      Liên Kiều kéo cánh tay , vẻ mặt nài nỉ : ‘Em cũng biết đó, bình thường Ngạn Tước có thời gian chơi với chị, chị chỉ đành tự tìm cách gặp Lãnh Thiên Dục thôi.”

      “Liên Kiều, Lãnh ấy…. ấy lạnh lùng, đủ để khiến người ta sợ mà cách xa ba thước.”

      Hoàng Phủ cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Liên Kiều lần nữa.

      “Vậy sao chứ? Em phải là Tiểu Tuyền ở bên cạnh lâu như vậy rồi mà vẫn tốt đấy sao.” Liên Kiều nghe hiểu ý .

      “Làm ơn Liên Kiều, Lãnh Tiểu Tuyền đương nhiên lạnh lùng với ấy rồi. Em nghĩ đời này chắc chỉ có Tiểu Tuyền mới dám chủ động tiếp cận Lãnh thôi.” Hoàng Phủ chỉ cần nghĩ tới bộ dáng lạnh như tảng băng của Lãnh Thiên Dục là sợ rồi.

      “Làm gì mà khoa trương đến vậy chứ.” Liên Kiều đương nhiên tin lời .

      Có thể trở thành bạn sinh tử của Ngạn Tước chắc cũng đến nỗi đáng sợ vậy chứ.

      “Làm gì mà khoa trương đến vậy chứ????” Hoàng Phủ thở dài tiếng, “Nếu như chị biết năm đó Lãnh làm thế nào gây dựng lại tổ chức Hắc đạo chị dẹp ngay cái suy nghĩ đó thôi.”

      Liên Kiều cũng kéo chiếc gối đến ôm vào lòng, “ giết người rồi sao?”

      câu hỏi của Liên Kiều suýt nữa khiến Hoàng Phủ tức đến thổ huyết, nhìn Liên Kiều bằng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh, “Chị thấy sao?”

      Trong đáy mắt Hoàng Phủ xẹt qua tia sợ hãi: “Năm đó Lãnh vì báo thù cho cha mẹ, vì gây dựng lại tổ chức Hắc đạo, năm đó có thể coi như năm hạn của tổ chức, ấy gần như là từ trong chém giết mà đoạt lấy vị trí Thẩm phán.”

      Liên Kiều nghe vậy cũng thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, rùn vai, hỏi: “ , em đáng sợ.”

      “Em chỉ thôi.”

      Hoàng Phủ nhìn Liên Kiều bằng ánh mắt nhiều ý: “Tay của Lãnh Đại ca nhuộm máu tươi nhiều hơn bất cứ ai trong tứ đại tài phiệt.”

      “Hả???” Liên Kiều suýt nữa ngã nhào khỏi sofa, trợn to đôi mắt màu tím, lắp ba lắp bắp hỏi: “Em…. ý của em là Ngạn Tước ấy…. cũng….. giết người rồi sao?”

      Hoàng Phủ trả lời thẳng câu hỏi của Liên Kiều chỉ dùng ánh mắt ‘bây giờ chị mới biết sao’ nhìn Liên Kiều.

      Liên Kiều cũng biết phản ứng của mình lúc này có chút quá kích động, gần như là thất thố cho nên chỉ đành cười khan mấy tiếng, đánh trống lảng. “Ha ha, cũng đúng, bối cảnh của tứ đại tài phiệt đúng là đơn giản.”

      Sau đó lại bồi thêm câu: “Tiểu Tuyền là sát thủ có thể chấp nhận, nhưng Kỳ Hinh và Tử Tranh cũng là người bình thường mà, sao lại chấp nhận sống bên cạnh kẻ sát nhân chứ, khiến người ta khâm phục.”

      Thực đúng là…. càng bôi càng đen.

      Hoàng Phủ vô lực liếc Liên Kiều cái: “Cái gì mà gọi là kẻ sát nhân chứ? Chị phải cũng như vậy sao, sống bên cạnh hai em?”

      Liên Kiều rụt lưỡi, ngượng ngùng cười: “Chị giỡn thôi mà.”

      Hoàng Phủ nhún vai: “Bây giờ chị biết Lãnh như vậy, có còn muốn chỗ ấy nữa ?”

      , đương nhiên là phải rồi, chính bởi vì như vậy nên chị càng có hứng thú gặp Lãnh Thiên Dục.”

      Lòng của Hoàng Phủ ngừng trầm xuống, Liên Kiều, chị rốt cuộc là người thế nào chứ?

      , chúc chuyến của chúng ta thuận buồm xuôi gió !” Liên Kiều vẻ mặt háo hức .

      ***

      Hoàng Phủ Ngạn Tước buông điện thoại xuống, nét mặt ghiêm nghị mấy ngày nay rốt cuộc cũng giãn ra chút, thậm chí môi tự chủ được câu lên nụ cười.

      “Hoàng Phủ tiên sinh, xin hỏi vừa nãy cuộc điện thoại kia là….”

      Trợ lý nhìn phản ứng khác thường của Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy có chút kỳ lạ, chuyện thiếu phu nhân và Hoàng Phủ tiểu thư mất tích gây xôn xao khắp cả mà nét mặt của tổng tài mấy ngày nay cũng vì thế mà rất u ám.

      “Truyền thông báo xuống, huỷ bỏ giám sát các phi trường cùng cá phương tiện giao thông khác!” Hoàng Phủ Ngạn Tước ra lệnh.

      “Hoàng Phủ tiên sinh, vậy là….. tìm thấy thiếu phu nhân rồi sao?” Mắt trợ lý sáng lên.

      Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ nhếch lên, gì chỉ là ý cười trong đáy mắt thuyết minh tất cả.

      “Ồ, tôi biết rồi, tôi làm ngay!” Tâm tình của trợ lý cũng vì vậy mà sáng sủa hơn nhiều, hơi cúi người thi lễ rồi nhè rời phòng tổng tài.

      Thân thể cao lớn cảu Hoàng Phủ Ngạn Tước thoải mái dựa vào chiếc ghế bằng da , mất tích của Liên Kiều đối với đúng là đả kích lớn, nhất là vào thời điểm nhạy cảm này. Nhưng mà…. rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của nha đầu kia rồi, vợ của vừa nũng nịu vừa ngọt ngào giải thích tất cả lại còn muốn cùng Ý chuyến.

      Nước Ý?

      Ý cuời trong đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng sâu, quá hiểu Liên Kiều rồi, tuy Ý để giải sầu nhưng sao lại biết ý đồ vợ của mình chứ, xem ra học bắn súng mới là mục đích chính.
      Last edited by a moderator: 18/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :