Chương 301: Mất tích (1)
‘Đại thiếu gia, đại thiếu gia trở về rồi …’
Vị quản gia mắt tinh nhìn thấy bóng Hoàng Phủ Ngạn Tước từ xa giống như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, liền thét lên tiếng khiến người làm ai nấy đều chạy dồn về phía trước.
‘Ngạn Tước, rốt cuộc con cũng trở về rồi. Mẹ định gọi lại cho con!’ Triển Sơ Dung vẻ mặt lo lắng chạy vội đến.
‘Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy mẹ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vội hỏi lại, ‘Sao Liên Kiều lại biến mất được?’
Lúc gọi điện thoại về nhà vốn chỉ định hỏi thăm qua loa tình hình của Liên Kiều nào ngờ lại nghe mẹ mình là mất tích.
đường về nhà vẫn luôn tự trấn an mình rằng có thể Liên Kiều chỉ là ham chơi, đến căn biệt thự khác hoặc là đến góc khuất nào đó chơi đùa thôi, dù sao cũng phái rất nhiều vệ sĩ ở bên ngoài căn biệt thự canh chừng cho an toàn của rồi.
Nhưng khi vừa bước vào, nhìn thấy nhà Hoàng Phủ huy động toàn bộ người làm mà ai nấy vẻ mặt đều lo lắng bình tĩnh còn nữa, thay vào đó là nỗi bất an.
‘Ngạn Tước, con xem này …’ Triển Sơ Dung đưa tờ giấy cho Hoàng Phủ Ngạn Tước, phía có viết mấy chữ.
‘Liên Kiều, suy nghĩ lâu em vẫn cảm thấy người em cần xin lỗi nhất là chị. Trước nay em chưa từng nghĩ phá hoại hạnh phúc của chị và hai, nhất là chị. Chị đơn thuần và thiện lương như vậy, cho dù chính mình phải chịu tổn thương em cũng nỡ khiến chị đau khổ, chỉ là … em biết phút nông nỗi của em có thể tạo thành bóng ma trong lòng hai người, cho dù muốn xin lỗi hay bù đắp cũng kịp nữa. Chị giúp em tiếng xin lỗi với hai, đó chỉ là phút nông nỗi và thiếu kềm chế của em mà thôi. Ngoài ra, nhờ chị tiếng cám ơn với cha mẹ, ơn dưỡng dục của họ em vẫn chưa có cơ hội đáp tạ …’
Đọc đến đây Hoàng Phủ Ngạn Tước gập tờ giấy lại, nhìn Triển Sơ Dung: ‘Mẹ, bỏ nhà , chắc là Liên Kiều tìm em ấy thôi!’
‘Chắc là vậy rồi, lúc đầu mẹ còn tưởng rằng hai đứa này chỉ là trốn ở đâu đó trong “Hoàng Phủ” lúc thôi, dù sao ở đây rộng lớn như vậy, lúc nhìn thấy chúng nó cũng rất bình thường thôi, nào ngờ hỏi hết người làm cũng ai nhìn thấy hai đứa, lúc đó mẹ thực lo lắng, ra lệnh cho người làm từ xuống dưới tìm lại lần, cuối cùng người tìm thấy lại tìm thấy tờ giấy này.”
Giọng Triển Sơ Dung đầy vẻ lo lắng, bà lấy lại trang giấy từ trong tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, đọc sơ qua lượt rồi lại hỏi: “Ngạn Tước, trong thư như vậy là có ý gì? Con bé rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“ có gì đâu mẹ, chỉ là có số chuyện còn chưa thông suốt mà thôi, có gì nghiêm trọng đâu!” Tuy ngoài miệng Hoàng Phủ Ngạn Tước cứng như vậy để an ủi mẹ mình nhưng thực ra lòng hết sức rối loạn rồi.
Thứ nhất là vì Hoàng Phủ , thứ hai là vì vợ của , Liên Kiều, cho dù tính tình điềm tĩnh đến mấy cũng che giấu được nội tâm bất ổn.
“Ngạn Tước à, từ đến lớn chưa bao giờ rời khỏi ‘Hoàng Phủ’ mình cả, con xem con bé có thể đâu chứ? Cũng biết nó có nhớ mang theo tiền bạc gì , lỡ như phân tiền cũng có mang theo làm thế nào? Còn Liên Kiều nữa, chẳng lẽ nó biết tìm ở đâu sao? Lỡ như cả Liên Kiều cũng tìm được sao đây?” Triển Sơ Dung cả người như bị rút hết sức lực, ngay cả giọng cũng mang đầy lo lắng cùng bất lực.
“Mẹ, chuyện này để con xử lý là được rồi. Mẹ yên tâm , con nhất định tìm được hai người về!” Hoàng Phủ Ngạn Tước dìu bà vào nhà, giọng .
Đợi Triển Sơ Dung ngồi yên vị ở phòng khách xong, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới bước ra ngoài. quét đôi mắt sắc bén nhìn lượt mấy người vệ sĩ cúi đầu đứng đó….
“Đừng cho tôi biết là tôi chỉ nuôi đám phế vật!”
“Hoàng Phủ tiên sinh…..”
Mấy người vệ sĩ hoảng sợ đến đầu gối cũng run bần bật, trê gương mặt sớm còn chút huyết sắc nào….
“Là chúng tôi vô dụng…..”
“Lúc Liên Kiều rời tại sao có ai báo cáo lại với tôi?” Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng trầm, giọng cũng trở nên lạnh lùng, ràng là cố nén lửa giận.
“Hoàng Phủ tiên sinh, chúng tôi đúng là theo dõi thiếu phu nhân cẩn thận, nhưng mà…. thiếu phu nhân quả thực rất khó bảo vệ, chúng tôi chỉ là chút sơ sót thế nhưng người thấy….”
“Đừng để tôi nghe đến cái lý do nực cười này nữa!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước phiền toái vẫy tay, “Mau chóng tra tin tức của thiếu phu nhân và tiểu thư. Sân bay, trạm xe, nhà ga, bến tàu, tóm lại tất cả các nơi công cộng cùng các phương tiện giao thông đều phải tra hết, còn nữa, tất cả khách sạn, nhà nghỉ, những nơi có thể tạm trú lại cũng phải tra. Tất cả các bang ở nước Mỹ, mỗi trạm dừng đều phải tra. Ở nước Mỹ tra được thid tra ở từng quốc gia . Tóm lại, tìm được người các người cũng đừng trở về!”
“Dạ, Hoàng Phủ tiên sinh. Chúng tôi tận lực tìm kiếm!” Các vệ sĩ nhận lệnh tản .
“Ngạn Tước à, Liên Kiều và hai đứa nó có chuyện gì chứ?” Triển Sơ Dung nhìn thấy vẻ khẩn trương và nghiêm túc của Hoàng Phủ Ngạn Tước khi quay trở lại, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
“Mẹ à, mẹ đừng lo, hai người họ nhất định bình an trở về thôi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cố giấu lo lắng trong lòng, cất tiếng đảm bảo.
Có trời mới biết lòng cách nào bình tĩnh được, nhất là…. đây là thời điểm quan trọng, rời của Liên Kiều kích thích toàn bộ tế bào thần kinh của , rung lên hồi chuông báo động lớn trong lòng .
***
Liên Kiều biết mình bao lâu, cũng biết mình đáp bao nhiêu chuyến xe, chỉ biết cầm tấm ảnh của Hoàng Phủ tay, gặp ai cũng hỏi: “Xin hỏi thấy qua này chưa?” tin Hoàng Phủ quá xa ‘Hoàng Phủ’ nhưng tìm được bao lâu trời tối, chân cũng mỏi đến lê nổi, hơi thở phập phồng trong lồng ngực.
Nhìn thấy phía trước có ánh điện rực rỡ cùng biển báo tên của khách sạn, thấp thoáng nhìn thấy bàn thức ăn lớn cũng chiếc giường thoải mái vẫy tay gọi mình, rốt cuộc chống đỡ nổi nữa, bước chân vào khách sạn.
quyết định phải nghỉ ngơi tốt đêm, ngày mai lại tiếp tục tìm.
“Vị tiểu thư này, xin hỏi ngài là hội viên của khách sạn chúng tôi sao?”
tiếp tân xinh đẹo ở quầy nhìn thấy Liên Kiều vẻ mặt tiều tuỵ và mệt nhọc cũng giật mình nhưng vẫn lịch lên tiếng hỏi.
“Ồ….. phải!”
Liên Kiều quay đầu nhìn lại tên khách sạn lần nữa rồi lắc đầu sau đó ngáp cái: “Đây là visa của tôi, tôi muốn gian phòng có giường lớn, như phòng tổng thống chẳng hạn….”
nhất định phải ngủ giấc thoải mái.
“Tiểu thư, thực xin lỗi, khách sạn có quy định nếu phải là hội viên của khách sạn thể đặt phòng tổng thống. Xin hỏi….”
“Thôi bỏ , cho tôi gian phòng thường là được rồi!”
Liên Kiều sớm chịu nổi xua tay, cả người lười biếng nằm bò quầy tiếp tân.
Chương 302: Mất tích (2)
‘Vậy được, xin chờ chút tôi làm thủ tục!’ tiếp tân cầm lấy visa của Liên Kiều, mặt treo nụ cười chuyên nghiệp, .
Liên Kiều mệt mỏi đứng bên cạnh quầy chờ tiếp tân làm thủ tục, vô tình ánh mắt lướt ra ngoài cửa lớn khách sạn …
Đôi mắt màu tím vốn ảm đạm bất chợt sáng lên …
…
bụm miệng che tiếng kêu vui mừng, tiếng nào cầm lấy túi xách chạy vội ra ngoài cửa khách sạn.
‘Vị tiểu thư này, tên của là Kuching sao?’
tiếp tân đứng ở quầy sau khi xem kỹ visa của Liên Kiều liền sững sờ, đợi khi phản ứng lại định quay sang hỏi người sớm chạy ra khỏi khách sạn.
‘Này ,… tiểu thư .. ngài đừng , visa của ngài …’
Lòng tiếp tân nóng như lửa đốt, tự thấy mình thể đuổi theo kịp vừa nãy liền xoay người nhấn điện thoại cho bảo an …
Mau nhận điện thoại!!!
bao lâu sau, mấy người vệ sĩ chạy đến khách sạn đó, vị giám đốc phụ trách sau khi nhận được tin tức từ tiếp tân cũng sớm chạy đến đứng ở đại sảnh chờ sẵn.
vệ sĩ tiến đến nhìn tiếp tân vẻ mặt ngưng trọng hỏi: ‘Thiếu phu nhân của nhà Hoàng Phủ ở đâu?’
tiếp tân nét mặt lo lắng đưa cho người vệ sĩ visa của Liên Kiều …
‘Vừa nãy tôi giúp ấy làm thủ tục, ngẩng đầu lên … người chạy xa rồi!’
‘Chết tiệt! Thấy visa của ấy là biết ấy là người mà Hoàng Phủ tiên sinh muốn tìm, lại còn để người chạy mất. Sao lại có thể sơ suất như vậy chứ?’ người vệ sĩ khác lạnh giọng quát.
‘Xin … xin lỗi. Lúc tôi hoàn hồn lại lập tức kêu bảo an của khách sạn khắp nơi tìm, nhưng mà … tìm thấy người.’
tiếp tân trước giờ nào được tiếp xúc với loại khí thế kinh người này, sợ đến nỗi chân sớm mềm nhũn, ấp a ấp úng .
‘Các … các vị, tôi bảo đảm với các vị, chỉ cần có được chút tin tức gì của Hoàng Phủ thiếu phu nhân, chúng tôi lập tức báo với các vị!’ Vị giám đốc phụ trách khách sạn vội lên tiếng.
‘Các vị nghe kỹ đây, Hoàng Phủ thiếu phu nhân chừng vì nhớ ra visa bỏ quên ở đây mà quay lại lấy. Đến lúc đó các vị phải nhạy bén chút giúp chúng tôi quan sát thiếu phu nhân. Bằng , lại xảy ra chuyện giống như vừa nãy, để cho Hoàng Phủ tiên sinh và Lăng tiên sinh trách tội, chúng ta ai gánh nổi đâu!” Vẫn là giọng lạnh lùng của người vệ sĩ lúc nãy.
“Được được. Tôi dặn dò các nhân viên của khách sạn, toàn lực phối hợp!” Vị giám đốc vội lên tiếng đáp lời.
Tuy mọi chuyện là như thế nào nhưng chiều nay nhận được mệnh lệnh từ truyền xuống, chính là các khách sạn đều phải để ý đến hành tung của hai , người tên là Hoàng Phủ còn người kia tên là Kuching.
Đây là mệnh lệnh từ tổng bộ Lăng thị tài phiệt truyền xuống bởi vì các khách sạn của Lăng thị tài phiệt rải rác ở khắp nơi, mối quan hệ với các hệ thống khách sạn khác cũng rất tốt. Nhưng có thể để tổng bộ của Lăng thị tài phiệt hạ mệnh lệnh này, chuyện có liên quan nhất định là đơn giản. Sau đó mới biết ra là hai người cần tìm đó đều là người nhà của Hoàng Phủ tài phiệt.
Chẳng trách….
***
Trong căn phòng của nhà trọ vừa cũ vừa nát, bầu khí đầy mùi khói thuốc pha lẫn với mùi ẩm mốc, ngay cả bức tường cũng vàng vọt, hoen ố, Liên Kiều đứng ngập ngừng lúc, gian nan nuốt ngụm nước bọt sau đó tiến đến bên cạnh nét mặt khổ sở.
“ , từ chiều tới giờ em đều ở đây sao?”
đúng là ‘xa tận chân trời, gần ngay trước mắt’, ngay lúc tưởng chừng tuyệt vọng định tiến vào khách sạn nghỉ ngơi lấy lại sức lại thấy bóng dáng Hoàng Phủ lướt qua cửa khách sạn vì vậy liền suy nghĩ gì cả đuổi theo, đến cuối cùng theo Hoàng Phủ tiến đến nhà trọ cũ nát này.
Hoàng Phủ ngẩng đầu lên nhìn Liên Kiều, trả lời thẳng câu hỏi của mà nét mặt đầy bất an hỏi ngược lại: “Chị…. sao chị lại tìm em?”
“Chị đương nhiên là phải tìm em rồi. Em chỉ lưu lại cho chị mảnh giấy, chị đương nhiên là phải tìm em ràng rồi.” Liên Kiều dè dặt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“ thực, từ đến giờ chị chưa từng ở chỗ nào giống như chỗ này, thực thoải mái chút nào.”
“Vốn là chị cần tìm em, là em lựa chọn rời mà. Em muốn liên luỵ đến ai nữa hết.”
Giọng Hoàng Phủ yếu ớt vô lực, như đứa bé lạc nơi nương tựa dụi đầu vào hai chân, mái tóc dài xoã tán loạn vai, nét mặt xanh xao.
“ muốn liên luỵ cũng liên luỵ rồi. Cũng may là chị có trực giác mạnh, bằng em hướng nào chị cũng tìm cả đời chưa chắc tìm được.” Liên Kiều vừa vừa xoa đôi chân mỏi mệt của mình.
“Chị còn tìm em làm gì? Em nghĩ là trong thư mình ràng lắm rồi mà.” Có thể là do Hoàng Phủ cảm thấy vẫn còn ngượng ngùng cho nên từ nãy đến giờ dù hai người chuyện nhưng vẫn dám nhìn Liên Kiều cái.
Liên Kiều xua tay, định mở miệng ra tâm của mình ánh mắt lại tự chủ được liếc qua căn phòng lần nữa sau đó đổi giọng nài nỉ: “ , bất kể là em muốn gì cũng được, chúng ta đổi địa điểm khác ở được ? Chỗ này đúng là phải dành cho người ở mà.”
“Em có cách nào. Hôm nay em vốn là định khách sạn ở nhưng sau đó lại phát Lăng thị phát thông cáo tìm kiếm khắp các khách sạn, đây nhất định là ý của hai rồi. Em muốn bị họ tìm thấy cũng muốn trở về ‘Hoàng Phủ’ cho nên chỉ còn cách tìm nhà trọ như thế này mà ở thôi. Ít ra nơi này cần bắt trình ra visa.” Hoàng Phủ vòng tay ôm lấy chính mình, .
Liên Kiều thở dài tiếng gì thêm, bước đến kéo Hoàng Phủ đứng dậy….
“Đứng dậy, theo chị về nhà!”
“, Liên Kiều, em muốn về!”
Hoàng Phủ cực kỳ kích động phản ứng lại, “Em rời nhà ra là vì muốn nhìn thấy hai với chị. Cầu xin chị, coi như chị tìm thấy em , chị về mình .”
Liên Kiều liếc mắt nhìn : “Cho dù bây giờ em muốn theo chị về, sớm muộn gì cũng bị Ngạn Tước hoặc Lăng Thiếu Đường tìm thấy thôi. Em nghĩ mình có thể trốn bao lâu?”
“Chị đừng lo cho em, dù sao em cũng rời khỏi đây tìm nơi thích hợp hơn để ở lại.” Hoàng Phủ thấp giọng .
“Đừng ngốc nữa!” Liên Kiều thở dài tiếng, “Em chẳng lẽ còn biết năng lực của hai em sao? Lần trước chị cũng lén trốn như vậy, rốt cuộc sao? ngay cả phi trường cũng dám phong toả, bằng làm sao nhanh như vậy bắt được chị lại chứ? Chị nghĩ khả năng bây giờ Ngạn Tước phong toả hết các phương tiện giao thông rồi chừng. Hơn nữa trong chuyện này ràng có trợ giúp của Lăng Thiếu Đường nữa, bằng sao các khách sạn lại nhanh như vậy nhận được thông cáo chứ. Chẳng lẽ em tưởng mình có thể chạy thoát trong hoàn cảnh này sao? Chị dám đảm bảo, em còn chưa khỏi thành phố này bị bắt trở lại rồi.”
Chương 303: Mất tích (3)
Hoàng Phủ lên tiếng, đầu cúi thấp đến thể thấp hơn, biết những điều Liên Kiều hoàn toàn là .
‘Dù sao cũng là chuyện của em, chị đừng xen vào.’
‘ !’
Trong đôi mắt màu tím xinh đẹp của Liên Kiều xẹt qua tia cố chấp, ‘Em sao lại có thể như vậy chứ? Chúng ta là người nhà mà, chuyện của em đương nhiên là chị phải xen vào rồi!’
‘Liên Kiều, chị …’
‘Được rồi mà, trước tiên chúng ta rời khỏi đây được ?’
Liên Kiều xong liền vừa kéo va li của vừa tiếp: ‘Chỗ này vừa bẩn vừa phức tạp, như em buổi tối ngủ ở đây an toàn đâu. Em phải theo chị mới được!’
‘Em về nhà đâu. Nếu như chị còn ép em nữa, ngay cả chị em cũng muốn gặp mặt!’ Hoàng Phủ vội .
‘Được được được! Vậy chúng ta về nhà. Vậy , giờ muộn lắm rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn chút gì, được ? Chị thực là vừa đói vừa mệt rồi!’ Trước bướng bỉnh của Hoàng Phủ , Liên Kiều chỉ đành thỏa hiệp.
biết nếu còn ép Hoàng Phủ nữa em ấy nhất định lén trốn lần nữa, bằng bây giờ tạm thời thỏa hiệp để em ấy tin mình trước .
‘Đổi chỗ khác cũng được, nhưng thể ở những khách sạn thuộc phạm vi của Lăng thị!’
Liên Kiều thầm thở dài tiếng, xem dáng vẻ Hoàng Phủ bây giờ ràng là hạ quyết tâm để cho người nhà Hoàng Phủ tìm thấy rồi, tinh thần cảnh giác hết sức cao độ.
‘Được thôi, chúng ta tìm khách sạn hạng trung ở lại là được chứ gì, như vậy tương đối an toàn, được rồi chứ?’
Hoàng Phủ ngần ngừ lúc lâu mới gật đầu.
Thấy cuối cùng cũng đồng ý, Liên Kiều ngầm thở phào hơi: ‘ , em ở đây đợi chị lát, chị trở về ngay thôi!’
Hoàng Phủ nhìn với ánh mắt cảnh giác, ‘Chị muốn đâu?’
Liên Kiều cười : ‘Chị muốn gọi điện thoại về nhà báo bình an thôi mà, chị muốn cho mọi người chị tìm thấy em rồi. Nhưng lúc nãy ra chị vội vàng quá nên quên cầm điện thoại theo rồi, giờ chị gọi điện thoại bàn, nhanh lắm!”
“Đừng….” Hoàng Phủ giật mình kinh hãi vội đưa tay kéo cánh tay Liên Kiều lại, “Đừng để người trong nhà tìm thấy em. Em…. em trở về đâu.”
“ ….” Liên Kiều vẻ mặt khó xử : “Em làm vậy người nhà đau lòng lắm.”
“Em vốn cũng phải là người nhà Hoàng Phủ.” Hoàng Phủ nét mặt rầu rĩ .
“ , em….”
“Tóm lại chị phải hứa với em là được báo tin cho họ biết, bằng nửa đêm em trốn nữa.” Giọng Hoàng Phủ cực kỳ kiên định .
Liên Kiều cắn môi, “Được rồi, tạm thời nghe theo em, nhưng mà bây giờ em phải theo chị ngay mới được, đừng ở chỗ này nữa!”
“Được!” Hoàng Phủ rốt cuộc thoả hiệp.
Hai rất nhanh rời căn nhà trọ cũ nát.
***
Sau khi ăn uống no nê, Liên Kiều nằm ngả sofa, đên lúc này mới nhận ra, hôm nay chắc là ngày bộ nhiều nhất trong đời.
cả buổi tối hai người rốt cuộc cũng tìm được khách sạn tương đối vừa ý, tuy phải là cao cấp gì nhưng ít ra cũng rất sạch yên tĩnh, quan trọng hơn là…. theo đúng cầu của Hoàng Phủ , khách sạn này thuộc tầm ảnh hưởng của Hoàng Phủ và Lăng thị tài phiệt.
Vì để tránh Hoàng Phủ nửa đêm trốn mất, Liên Kiều cố ý chỉ thuê căn phòng.
“Liên Kiều, em muốn với chị chuyện.” Hoàng Phủ ôm gối vào lòng, ngồi xuống bên cạnh .
“Được, !”
Liên Kiều nghe rất dứt khoát như vậy cũng còn buồn ngủ nữa, chỉ còn chút mệt mỏi mà thôi.
Bởi vì cũng có rất nhiều chuyện muốn với Hoàng Phủ .
Hoàng Phủ cắn môi, suy nghĩ lúc rồi như hạ quyết tâm, lên tiếng: “Ngày mai em nghĩ cách rời khỏi đây, tuy là khách sạn này nằm trong phạm vi thế lực của Lăng thị nhưng nếu em còn tiếp tục ở đây, nhất định bị hai tìm thấy!”
“Vậy em định đâu?” Liên Kiều hỏi lại.
Hoàng Phủ suy nghĩ lúc rồi mới lắc đầu, : “Em cũng chưa biết, bước tính bước vậy. Em giống với chị, trừ nhà Hoàng Phủ ra, em chỉ là nhi, chỉ là thân mình, đây mà chẳng được.”
“ , em như vậy chị đau lòng lắm đó, hơn nữa cha mẹ nghe được cũng rất đau lòng. Em là con của họ, sao gọi là nhi được?” Liên Kiều nghe vậy liền lên tiếng phản đối.
“Em vốn chỉ là đứa con họ nhặt về nuôi mà thôi! Em vậy cũng sai mà.” Trong lòng Hoàng Phủ đầy chua xót , “Chị cũng phải là biết chuyện này!”
“Chị biết chứ!”
Liên Kiều chút giấu giếm ói: “Em tuy phải là con ruột của cha mẹ nhưng em cũng biết mà, cha mẹ đối xử với em rất tốt, chẳng lẽ như vậy còn khiến em cảm thấy buồn bã sao? Em bỏ nhà ra chẳng qua là vì Ngạn Tước thôi phải ?”
“Thực ra….” Giọng Hoàng Phủ đầy khổ sở, “…. Từ năm em được sáu tuổi đó, sở dĩ em còn ở lại nhà Hoàng Phủ đều là vì Ngạn Tước, chỉ có ấy cho em dũng khí để tiếp tục sống.”
“ , sao em lại nghĩ như vậy được chứ?” Liên Kiều cảm thấy rất kì lạ.
như vậy là…. cảm tình của đối với Ngạn Tước rất sâu sắc rồi.
Hoàng Phủ nhìn Liên Kiều cách thẳng thắn: “Vậy em phải nghĩ thế nào đây? Em Ngạn Tước, cũng bởi vì Ngạn Tước nên em mới cam tâm tình nguyện nhận lấy thân phận tiểu thư của nhà Hoàng Phủ, bằng em sớm rời rồi.”
“Chỉ vì em phải là con ruột của cha mẹ sao?” Liên Kiều càng khó hiểu hơn, nhưng cũng đồng thời, trái tim co thắt lại chút, nối bất an len lén dâng lên.
“Đương nhiên phải vậy! Đây chỉ là trong những nguyên nhân.” Hoàng Phủ trả lời , nỗi đau khổ trong đáy mắt càng rệt.
“ ….” Liên Kiều thấy ràng trong lòng còn có chuyện giấu giếm vội kéo tay qua, nét mặt quan tâm , “Em tin chị được ? Nếu có chuyện gì cứ hết với chị, tuyệt đối đừng nên giấu giếm tâm trong lòng, mình chịu đưng rất khổ sở.”
“Em….. Em…..”
Hô hấp của Hoàng Phủ chợt trở nên gấp gáp, ánh mắt nhìn về phía Liên Kiều mang theo chút nghi hoặc, “Em biết có nên tin chị hay nữa….”
Liên Kiều nghe vậy, quả quyết lên trong đáy mắt là bằng chứng tốt nhất, “ , khi chị biết em chỉ bỏ lại tờ giấy rồi lặng lẽ bỏ nhà , phản ứng đầu tiên của chị là nhất định phải tìm em bằng được mới thôi. Chị biết trong lòng em nhất định là có rất nhiều tâm nên khi tìm được em, chị mới báo tin cho Ngạn Tước ngay. Chắc em cũng biết, nếu như Ngạn Tước biết chị cũng mất tích trong lòng ấy lo lắng đến cỡ nào, chẳng lẽ chị làm như vậy còn chưa đủ để em tin tưởng chị sao?”
Chương 304: Nhắc lại chuyện xưa (1)
Hoàng Phủ thở dài tiếng, ‘Em biết chị rất tốt bụng vì thế sau khi chị tìm được em em cũng tìm cách trốn nữa, nhưng chính bởi vì chị tốt bụng như vậy nên em càng cảm thấy áy náy bởi vì hôm đó …’
‘Chuyện xảy ra hôm đó chị vốn để trong lòng. Ngạn Tước cũng vậy. ấy vẫn quan tâm lo lắng cho em như trước giờ.’
Liên Kiều vỗ vai Hoàng Phủ : ‘Điểm này chị dám đảm bảo!’
Môi Hoàng Phủ câu lên nụ cười khổ: ‘Liên Kiều, Ngạn Tước chị quả nhiên là có lý do của ấy, chị đúng là khiến người ta mến!’
Liên Kiều ngượng ngùng cười tiếng sau đó nhìn Hoàng Phủ : ‘Chị hy vọng mình có thể trở thành bạn tốt của nhau, chuyện của em cũng là chuyện của chị, chị lắng nghe tâm của em, nếu em cần chị giúp gì chị làm, vậy được ?’
Hoàng Phủ nghe vậy cũng gì nữa nhưng trong ánh mắt ràng là có dao động, lúc lâu sau mới gật đầu.
‘Liên Kiều, thực ra lần này em phải là do lúc bướng bỉnh hoặc là nông nổi, em thực suy nghĩ rất kỹ, suy nghĩ rất lâu mới có quyết định này.’
Liên Kiều gật đầu, ‘Chị biết, em phải là bướng bỉnh, nhưng chị nghĩ mãi hiểu, cho dù là Ngạn Tước có cách nào tiếp nhận tình cảm của em em cũng đâu cần phải rời khỏi nhà Hoàng Phủ chứ.’
‘Sở dĩ em làm như vậy hoàn toàn là do mâu thuẫn trong nội tâm, có lẽ chỉ có rời Hoàng Phủ em mới hoàn toàn được giải thoát!’ Giọng Hoàng Phủ tràn đầy vẻ bất lực.
‘Giải thoát?’ Liên Kiều trố mắt nhìn , ‘Sao em lại có thể dùng từ này để hình dung quan hệ của mình với nhà Hoàng Phủ chứ?’
‘Tại sao được?’
Hoàng Phủ đột nhiên trở nên kích động, ‘Nhà Hoàng Phủ bức chết cha mẹ em, họ là hung thủ, nhưng em lại thể làm được gì hết, cắt đứt quan hệ với họ là cách giải quyết tốt nhất, làm vậy có gì đúng chứ?’
‘Hả?’
Liên Kiều nhất thời ngây ngốc tại chỗ, mất lúc lâu mới hoàn hồn lại …
Trời ạ, em ấy … em ấy sao lại biết chuyện này chứ?
phải là Ngạn Tước là em ấy biết nguyên nhân thực gây ra cái chết của cha mẹ mình sao?
‘ , … em …’
Liên Kiều vừa định hỏi, “Sao em lại biết được” nhưng kịp nghĩ lại, nếu như mình hỏi như vậy ràng là Hoàng Phủ biết đây là , vậy chẳng phải là càng tô càng đen sao, cho nên liền sửa lại….
“…. Em có lầm đó? Nhà Hoàng Phủ sao lại có thể có liên quan đến cái chết của cha mẹ em chứ? Ý của em có phải là…. nhà Hoàng Phủ giết cha mẹ em ?”
Chuyện này quá đột ngột, nhất định phải hỏi ràng mới được.
Ngón tay của Hoàng Phủ vô thức bấu chặt vào chiếc gối cho thấy nội tâm đấu tranh dữ dội….
“Là em chính tai nghe được.”
“Hả?”
Liên Kiều lại giật mình lần nữa, thử hỏi dò: “Em…. nghe được ở đâu? Nghe ai ?”
Ánh mắt Hoàng Phủ dõi ra ngoài cửa sổ, màn đêm bao trùm vạn vật, đôi mắt cũng sâu thẳm như màn đêm ngoài kia, ký ức như nước lũ tràn về….
“Tuổi thơ vui vẻ của em chấm dứt vào năm em sáu tuổi ấy, trong lần tình cờ em nghe được toàn bộ đau lòng đó!”
“Ý em là, năm em sáu tuổi đó em biết toàn bộ những chuyện có liên quan đến cha mẹ của mình sao?”
Liên Kiều khỏi toát mồ hôi lạnh, nếu như Hoàng Phủ là , vậy biết chịu bao nhiêu khổ sở trong từng ấy năm trời.
Hoàng Phủ gật đầu, “Chắc đó cũng là ý trời thôi, năm em sáu tuổi đó, có hôm em qua phòng của cha mẹ, cửa phòng cũng có đóng chặt nên em mới thoáng nghe tiếng cãi nhau trong phòng.”
“Cãi nhau? Cha cãi nhau với ai?”
“Với mẹ!”
“Lúc vừa bắt đầu họ chỉ bàn chuyện của Ngạn Thương thôi, chị cũng biết Ngạn Thương phải là con ruột của mẹ, ấy là…. con riêng của cha và người phụ nữ khác…”
đến đây, ngừng lại chút rồi cười khổ sở , “Mối quan hệ trong nhà Hoàng Phủ rất phức tạp có phải ?”
Liên Kiều nghe vậy càng kích động và hiếu kỳ hơn, thực ra vẫn luôn muốn hỏi Ngạn Tước về chuyện có liên quan đến Hoàng Phủ Ngạn Thương chỉ là có cơ hội, hơn nữa cũng dám.
ngờ hôm nay Hoàng Phủ lại nhắc đến chuyện này, vậy chẳng bằng thuận tiện hỏi luôn cho .
“Chuyện của Ngạn Thương…. là như thế nào?”
“ Ngạn Thương là con của cha và người phụ nữ khác, lúc đó mẹ vừa hay biết được tồn tại của Ngạn Thương, là phụ nữ ai mà ghen chứ, đương nhiên là mẹ rất đau lòng và oán trách cha rồi. Lúc vừa bắt đầu em cũng muốn nghe trộm cha mẹ chuyện nhưng chị cũng biết, trước giờ tình cảm giữa cha mẹ luôn rất tốt, em rất sợ họ càng cãi càng khó vãn hồi nên đứng ngoài cửa định tìm cơ hội chạy vào khuyên họ.” Hoàng Phủ như nhớ lại những thước phim cũ.
“Ý của em là, Ngạn Thương lúc đầu phải là ở trong ‘Hoàng Phủ’?” Liên Kiều vội hỏi lại.
Hoàng Phủ gật đầu, “ Ngạn Thương giống với em, sau khi mẹ biết chuyện của cha mới mang về ‘Hoàng Phủ’ nuôi dưỡng bởi vì mẹ , con cái nhà Hoàng Phủ thể để lưu lạc bên ngoài được.”
“Mẹ có vậy sao? Vậy mẹ thoải mái như vậy tiếp nhận Ngạn Thương sao?”
Liên Kiều nghĩ thông, chồng mình với người phụ nữ khác có quan hệ, lại có cả con riêng, những chuyện như vậy nếu là phụ nữ ai mà chấp nhận được chứ….
“Đương nhiên rồi, thứ nhất là vì mẹ thực rất cha, thứ hai là Ngạn Thương rất đáng , ai cũng thích, mẹ vừa nhìn thấy thích rời tay cho nên sau khi cãi nhau với cha trận xong vẫn nhẫn tâm bỏ mặc Ngạn Thương mà đem về Hoàng Phủ nuôi dưỡng.” Hoàng Phủ giải thích với Liên Kiều.
“Vậy…. mẹ ruột của Ngạn Thương đâu?” Liên Kiều dè dặt hỏi lại.
“Lúc Ngạn Thương còn rất qua đời rồi!”
Hoàng Phủ tiếp: “Đây là những gì em nghe được lúc cha mẹ cãi nhau. Lúc đó người phụ nữ đó nhát thời động lòng quyến rũ cha, sau đó bà rất áy náy, lại muốn phá hoại gia đình của cha mẹ nên chủ động rời . Lúc đó cha cũng biết là bà ấy có mang, trước khi bà qua đời mới cho cha biết tồn tại của ấy….”
“ ra là như vậy…..”
Trong lòng Liên Kiều đau lòng thay cho Triển Sơ Dung, biết chắc trog lòng cha vẫn có chỗ cho người phụ nữ kia, bằng sao lại để cho bà ta có huyết mạch của nhà Hoàng Phủ được chứ.
“Vậy sao bây giờ Ngạn Thương lại ở trong Hoàng Phủ? Mà dường như là quan hệ giữa Ngạn Thương và cha rất tệ vậy?”
Hoàng Phủ thở dài tiếng: “Chuyện này có thể là ‘Thương nhau lắm cắn nhau đau’ . Trong lòng cha vẫn luôn áy náy với Ngạn Thương, càng như vậy càng muốn đem những thứ tốt nhất cho ấy, Ngạn Thương cũng phụ lòng mong mỏi của cha, chỉ thành tích học tập xuất sắc mà còn theo hai, ba cùng điều hành việc kinh doanh của Hoàng Phủ tài phiệt, tiếc là…. sau này ấy lại nhất quyết làm chuyện khiến cha rất tức giận.”
Chương 305: Nhắc lại chuyện xưa (2)
Liên Kiều suy nghĩ chút sau đó như nghĩ được điều gì, liền hỏi: ‘Có phải là chuyện Ngạn Thương muốn làm bác sĩ pháp y ?’
Hoàng Phủ gật đầu, ‘Cha trước giờ luôn hy vọng Ngạn Thương vào tập đoàn làm việc, phần là vì nội tâm áy náy, phần là vì thích tài năng của Ngạn Thương. Tóm lại là cha ký thác rất nhiều kỳ vọng người Ngạn Thương. Nào ngờ Ngạn Thương lại lựa chọn học y, chuyện này đối với cha mà ràng là nỗi sỉ nhục lớn.’
‘Sao lại là sỉ nhục chứ? Bây giờ Ngạn Thương phải là pháp y hàng đầu sao? Đây cũng phải là chuyện người bình thường có thể làm được.’ Liên Kiều cảm thấy cách của Hoàng Phủ cực kỳ đúng.
‘Vô dụng thôi. Trong mắt cha đó vốn phải là loại nghề nghiệp. Nhưng mà, chuyện cha tức giận cũng có thể hiểu được thôi, dù sao cũng có cha mẹ nào mong muốn con mình ngày ngày đối diện với mấy cái xác đáng sợ kia, nhất là với địa vị và danh vọng của Hoàng Phủ tài phiệt nay.’
Hoàng Phủ thở dài tiếng, ‘Bởi vì vậy nên mỗi lần cha với Ngạn Thương gặp nhau đều có tranh cãi, mẹ tuy là có khuyên ngăn nhưng cũng đành bó tay. Sau cùng, trong lúc tức giận Ngạn Thương nhất định đòi chuyển ra khỏi “Hoàng Phủ”, sau này cũng rất ít trở về.’
Liên Kiều cắn môi: ‘Ngạn Thương cũng nóng tính.’
Hoàng Phủ nhún vai, ‘Thực ra điểm này Ngạn Thương cực giống cha, hổ là hai cha con, chảy cùng dòng máu.’
‘Còn em sao?’
Liên Kiều hỏi lại câu: ‘Cũng chừng năm đó em chưa nghe hết toàn bộ câu chuyện sao?’
Hoàng Phủ nhìn , trầm ngâm : ‘ đâu, em nghe rất ràng, cha mẹ cãi nhau vì Ngạn Thương sau đó chuyển sang em, là em chính tai nghe được mẹ là họ bức tử cha mẹ ruột của em!’
Thân thể Liên Kiều hơi run, nét mặt cũng trở nên tự nhiên: ‘Vậy … nhà Hoàng Phủ hại cha mẹ em thế nào?’
Hoàng Phủ lại rơi vào trầm tư, lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng, đem câu chuyện năm đó nghe được kể lại cho Liên Kiều nghe sót tí nào.
Liên Kiều nghe kể, tim ngừng rơi xuống đáy cốc …
Bởi vì câu chuyện kể so với câu chuyện Hoàng Phủ Ngạn Tước kể cho nghe sai biệt chút nào.
Cũng chính là , cái mà biết được đúng là .
Đợi xong Liên Kiều mới dám mở miệng: ‘Lúc đó em chắc là đau lòng lắm, tuổi như vậy phải chịu bao nhiêu gánh nặng trong lòng.”
Khoé mắt Hoàng Phủ phiếm hồng, nhưng cũng chẳng buồn lau nước mắt, giọng khổ sở : “Sau khi em biết được vốn rời khỏi nhà Hoàng Phủ nhưng sau đó Ngạn Tước lại tìm được em về. ấy em là em của ấy, bất kể xảy ra chuyện gì em cũng là người mà ấy thương nhất. Lúc đó vẻ mặt ấy lo lắng, em biết Ngạn Tước là lòng quan tâm em.”
“Cho nên em quyết định ở lại nàh Hoàng Phủ? Xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra?” Liên Kiều khỏi khâm phục này.Môi Hoàng Phủ nhếch lên nụ cười khổ: “Là ý trời, mà cũng là do em ngốc phải ? Thực ra lúc đó em cũng rất mâu thuẫn bởi vì cha mẹ đối xử với em rất tốt mà cũng qua lần nghe trộm cha mẹ cãi nhau đó em cũng khó nhận ra áy náy của họ đối với em. Nhưng….. động lực lớn nhất để em lưu lại chính là Ngạn Tước….”
đến đây tránh ánh mắt của Liên Kiều, ngập ngừng tiếp: “Hôm đó em bị Ngạn Tước tìm thấy dẫn em trở về, lòng của em cách nào bình tĩnh lại được, Tình cảm em cùng ỷ lại từ đến lớn đối với Ngạn Tước dần dần thay đổi. Chỉ cần có ấy bên cạnh em đều rất vui vẻ, ánh mắt kìm được thường trộm nhìn ấy, khi lần đầu tiên bên cạnh ấy xuất người phụ nữ khác, em rốt cuộc cũng biết mình Ngạn Tước mất rồi.”
Thân thể Liên Kiều hơi run rẩy, nghe có vẻ hời hợt nhưng nghe vào tai lại khiến khỏi đau lòng, nhất là khi nghe bên cạnh Ngạn Tước có người phụ nữ khác dù đó chỉ là chuyện quá khứ.
“Cha mẹ có biết em biết ?” Qua lúc lâu mới hỏi lại.
Hoàng Phủ lắc đầu, “Em có , mà em nghĩ chắc cha mẹ chỉ nghĩ là em nghe được thân thế của mình từ miệng người làm chứ phải là toàn bộ câu chuyện. Sau đó em có hỏi thử cha mẹ tình huống dẫn đến cái chết của cha mẹ em nhưng cha mẹ chỉ dối em thôi.”
“ dối? Sao em lại vậy?” Liên Kiều hỏi lại.
Hoàng Phủ thở dài tiếng, “Em nhớ gì về chuyện của cha mẹ ruột em cả, tuy là em đối với họ cũng có cảm giác gì nhiều nhưng dù sao em cũng là giọt máu của họ, cho nên em luôn thầm tìm hiểu chuyện năm đó, sau đó mới phát ra, ra chuyện năm đó nhà Hoàng Phủ che giấu rất tốt, để lại chút manh mối nào. Em biết lúc vừa bắt đầu họ hề có ý muốn cho em biết .”
“Cho nên em hận cha mẹ sao? Nhưng vì Ngạn Tước em mới đồng ý ở lại nhà Hoàng Phủ sao?” Liên Kiều hỏi dò.
“ phải.” Hoàng Phủ lắc đầu cách yếu ớt: “Là em biết nên đối mặt với cha mẹ thế nào thôi. Nên là Ngạn Tước cho em dũng khí để đối mặt với cha mẹ.”
“ , em phải thực với chị, em có từng nghĩ trả thù ? Dù sao cũng là nhà Hoàng Phủ làm chuyện phải với nhà em?”
Lúc Liên Kiều hỏi câu này, lòng khỏi phập phồng lo sợ, lòng sợ ôm lòng oán hận với nhà Hoàng Phủ, đây đúng là chuyện mà mong muốn nhất.
Hoàng Phủ trả lời thẳng câu hỏi của mà chỉ dùng đôi mắt phiếm hồng nhìn , hỏi ngược lại câu: “Liên Kiều, nếu chị là em chị làm thế nào?”
“Chị hả?” Liên Kiều chỉ tay vào mũi mình, chau mày : “Chị cũng biết nên làm thế nào nữa, dù sao chị cũng chưa từng trải qua tình cảnh như vậy.”
“Cũng đúng. Em là hồ đồ. Nhưng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, có hỏi cũng bằng thôi.” Giọng Hoàng Phủ nghe yếu ớt lại rất khổ sở.
“ , em….”
“Liên Kiều, thực ra em cảm thấy mình rất mâu thuẫn.”
Hoàng Phủ hơi gập ngừng chút rồi : “Em chẳng phải nên hận cha mẹ sao? Dù sao họ cũng gián tiếp hại chết cha mẹ em, nhưng dù sao cha mẹ cũng có công nuôi dưỡng em từ đên lớn hơn nữa cha mẹ đối xử với em tốt lắm, em có cách nào hận họ được.”
“Cho nên bao nhiêu năm nay em đều sống trong mâu thuẫn sao?”
Liên Kiều nghe tâm của xong cũng đau lòng cực độ, cũng biết tuổi còn mà gánh nặng trong lòng lại lớn như vậy.
Càng đau lòng hơn là lại có thể che giấu tâm tư của mình tốt như vậy trong bao nhiêu năm, để cho ai phát được, ngay cat người vốn tâm tư cẩn mật như Ngạn Tước cũng phát được.
Hoàng Phủ gật đầu, “Em cũng còn cách nào, cha mẹ thương em như vậy, nếu như họ chỉ là diễn kịch, em cũng tin họ có thể diễn nhiều năm như vậy. Sở dĩ em hề tiết lộ chút gì là vì muốn nhìn thấy cha mẹ khó xử, dù sao họ cũng rất áy náy rồi…..”
Last edited by a moderator: 18/6/15