1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 272: mang tên Dodo (2)

      Liên Kiều lại chẳng để tâm gì đến lời Hoàng Phủ Ngưng , nhặt lên từng tấm thẻ, xem đến cái thẻ thứ ba …

      ‘Hô hô, hình tấm thẻ này lại là chị nha, đúng là chị mà, xem này …’

      tấm thẻ vàng là gương mặt Liên Kiều được vẽ cách điệu sau đó in lên thẻ, nhặt lên đưa cho Hoàng Phủ Ngưng xem.

      ‘Oa, đây nhất định là do hai ra lệnh cho ngân hàng thiết kế riêng cho chị đó, chị oách nha mà cũng vô tâm, đến giờ mới phát được!’

      Liên Kiều le lưỡi, ‘Khi Ngạn Tước đưa mấy tấm thẻ này cho chị, trong lòng người ta cứ có cảm giác xin tiền mà, khó chịu lắm, làm gì có tâm tư xem xét mấy tấm thẻ làm gì!’

      Hoàng Phủ Ngưng cười cười, ‘Theo em thấy, giấc mộng làm của chị dễ dàng thực đâu!’

      ‘Sao vậy? Nếu như chị làm việc học làm gì chứ?’ Liên Kiều hiểu.

      ‘Nguyên nhân đơn giản thôi, bởi vì người chị lấy là hai em, theo tính tình và suy nghĩ của hai em, ấy tuyệt đối để vợ mình xuất đầu lộ diện đâu!’ Hoàng Phủ Ngưng cho Liên Kiều lời giải thích hoàn hảo.

      Liên Kiều cũng thầm thở dài … ‘Vậy cuộc đời chị chẳng phải là vô vị lắm sao, cứ ù ù cạc cạc trôi qua như vậy? có chút ý nghĩa nào! Vậy chị sống để làm gì chứ?’

      Hoàng Phủ Ngưng giật nảy mình, ‘Này, Liên Kiều, mấy lời này chị với em thôi nhé, nếu như để hai biết được, nhất định tức giận cho coi!’

      ‘Chị đều là cả mà!’ Liên Kiều bĩu môi.

      Hoàng Phủ Ngưng lắc đầu, ‘ thực chính là, chị gả vào nhà Hoàng Phủ, chị chính là thiếu phu nhân của nhà Hoàng Phủ, tuy nhà chúng ta có thói quen cấm đoán con con dâu ra ngoài làm việc nhưng hai thương chị như vậy, ấy tuyệt đối cho phép chị làm đâu, nếu như chị sợ nhàn rỗi, chẳng bằng sinh cho ấy cục cưng, ấy rất vui mà chị cũng buồn nữa!”

      “Nhưng Ngạn Tước nghĩ như vậy là rất bá đạo nha!” Liên Kiều phản đối.

      “Chị chắc cũng chẳng lạ gì tính tình của hai em chứ? ấy chính là người như vậy đấy, từ chuyện chuyển trường học cho chị, cũng có thể nhìn ra, hai căn bản là muốn chị rời khỏi ấy quá xa mà!” Hoàng Phủ Ngưng .

      “Cũng đúng nha!” Liên Kiều suy nghĩ lúc rồi gật đầu, “Thôi bỏ , đừng nhắc đến Ngạn Tước nữa! Đừng để vua tự đại đó ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta!”

      “Được!” Hoàng Phủ Ngưng đồng ý ngay.

      Hai ăn xong bữa trưa liền bắt tay nhau điên cuồng shopping cả buổi chiều, tất cả tiệm lớn tiệm trong thương trường đều bị càn quét qua lần.

      “Tiểu Ngưng, nhanh đến đây xem giúp chị xem, cái váy này thế nào?”

      Đứng ở trước tấm kiếng của phòng thay đồ, Liên Kiều như chú chim , thân mặc chiếc váy màu trắng, xoay tới xoay lui làm dáng.

      “Ừm, chiếc váy này rất đẹp, rất hợp với chị!” Hoàng Phủ Ngưng nhận xét.

      Liên Kiều cười : “Chị cũng rất thích!”

      “Liên Kiều, chị xem chiếc váy tay em thế nào? biết lúc em mặc lên ra sao nhỉ?” Hoàng Phủ Ngưng cầm tay chiếc váy của thương hiệu nổi tiếng.

      “Chắc là đẹp, em có mắt thẩm mỹ như thế cơ mà, mau vào thử , chị giúp em tư vấn!” Liên Kiều vừa vừa đẩy vào phòng thử.

      lúc định bước vào căn phòng thử đồ khác để đổi lại chiếc váy, trong kiếng chợt có thêm gương mặt của .

      “A?” Liên Kiều quả thực bị doạ sợ, vội quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người đứng sau lưng sững người.

      thấy vậy, mỉm cười : “Thế nào, quên tôi rồi sao? Chúng ta mới vừa gặp nhau đây mà!”

      Liên Kiều lục trong trí nhớ lúc, mắt chợt sáng lên, : “Ồ, ra là sao, chúng ta gặp nhau ở dạ hội phải ?”

      gật đầu, “Cũng may là còn nhớ tôi, bằng tôi ngượng lắm!”

      Liên Kiều cũng ngại ngùng mỉm cười.

      “Thế nào? hỏi chồng chưa? chắc là biết thêm số chuyện mà trước đó chưa từng biết đúng ?”

      Giọng rất nhưng nụ cười gương mặt xinh đẹp che giấu được ánh mắt có điều mờ ám.

      Liên Kiều giật mình, vội hỏi lại: “ rốt cuộc là ai chứ? Vì sao lại biết nhiều chuyện có liên quan đến tôi vậy?”

      cười, “Tôi? Cứ coi như tôi là người có duyên với !”

      “Người có duyên? Là ý gì?” Liên Kiều càng khó hiểu hơn.

      vội trả lời câu hỏi của Liên Kiều mà hỏi ngược lại: “ ngại để người nàh ở đây thử y phục chứ? Chúng ta qua bên kia chuyện có được ?”

      Liên Kiều trầm ngâm lúc, nhìn về phía phòng thử đồ nơi Hoàng Phủ Ngưng thay quần áo rồi gật đầu.

      ***

      “Tên tôi là Cloris!” đợi Liên Kiều ngồi xuống rồi thẳng thắn giới thiệu bản thân.

      “Ồ!” Liên Kiều gật đầu.

      “Tôi còn có cái tên khác…” vội hết câu mà nhìn Liên Kiều bằng cái nhìn đầy ý nghĩa, sau đó mới chầm chậm cất lời: “… gọi là Dodo!”

      Liên Kiều giật mình, “Tên của người Mã Lai, là người Mã Lai sao?”

      gật đầu.

      là người Mã Lai sao? ra chúng ta là đồng hương nha!” Liên Kiều thấy gật đầu, trong lòng hết sức cao hứng. chỉ cười cười gì.

      “Ồ, đúng rồi, trong buổi dạ tiệc từng những chuyện có liên quan đến chị tôi và cha mẹ tôi, biết rất nhiều, đúng ? Xin cho tôi biết có được ?” Liên Kiều đột nhiên nhớ ra, liền hỏi.

      Dodo nhìn , hỏi lại: “Chẳng lẽ chồng gì cho biết sao?”

      rồi, nhưng…. Tôi thể tin là mình còn có người chị, mà chị ấy lại sớm qua đời!” Lòng Liên Kiều như chìm xuống đáy cốc.

      Trong mắt Dodo thoáng xẹt qua tia ba đào, hỏi lại. “Là chồng cho biết là chị chết rồi sao?”

      “Là ông nội , năm đó xảy ra những chuyện như vậy thử hỏi đứa làm sao mà sống sót được chứ!” Liên Kiều ngậm ngùi .

      “Hừm!” Dodo chợt hừ lạnh tiếng, : “Đây chỉ là tuỳ tiện tìm cái cớ để trong lòng được yên mà thôi!”

      Liên Kiều nghe vậy mắt chợt sáng lên: “Chẳng lẽ…. chị tôi vẫn chưa chết sao? Chị áy có chết, có đúng ? Có phải biết mọi chuyện có liên quan đến chị ấy, có phải ?”

      loạt câu hỏi của Liên Kiều chỉ được đáp lại bằng câu trả lời nhàn nhạt của Dodo, “Đúng là tôi có gặp qua chị !”

      Liên Kiều đứng bật dậy, ánh mắt trừng lớn…..

      …. ?”

      Dodo nhướng mắt nhìn , giọng lạnh lùng : “Tôi cần gì phải gạt chứ!”

      Toàn thân Liên Kiều đều run rẩy, ngay cả giọng cũng run run, “Xin , cho tôi biết, chị tôi, chị ấy ở đâu?”



      Chương 273: mang tên Dodo (3)

      Dodo nghe hỏi, trầm mặc lâu mới hỏi lại: ‘ muốn biết chị mình ở đâu sao?’

      ‘Đương nhiên là muốn rồi, xin cho tôi biết, rốt cuộc chị tôi ở đâu? Tôi muốn tìm chị ấy!’ Liên Kiều kích động trả lời.

      ‘Sau khi tìm thấy sao nữa?’ Dodo hỏi ngược lại.

      ‘Cái này …’

      Liên Kiều bị hỏi đến cứng họng, qua lúc lâu mới : ‘Chị ấy là chị của tôi, từ nhất định phải chịu ít khổ sở, tôi muốn tìm chị ấy về để chị ấy còn phải chịu khổ nữa!’

      Dodo sững sờ, qua lúc lâu mới thào, giọng run rẩy: ‘ ấy … đúng là chịu ít khổ!’

      Liên Kiều nghe Dodo vậy, trong lòng biết là mùi vị gì, vội vàng ngồi xuống, nét mặt khẩn cầu: ‘Dodo tiểu thư, cầu xin , cho tôi biết chị ấy ở đâu có được ?’

      Dodo nhìn , thở dài tiếng: ‘Chồng là Hoàng Phủ Ngạn Tước mà, đương nhiên có thể giúp tìm người!’

      ‘Ngạn Tước chị vừa sinh ra chết rồi, nhưng mà ấy có hứa với tôi là giúp tôi tìm tung tích của cha mẹ, Dodo tiểu thư, xin cho tôi biết, biết tung tích của chị tôi có đúng ? Vậy … có phải cũng biết tung tích của cha mẹ tôi ? Họ ở đâu? Chị tôi cùng cha mẹ tôi rốt cuộc là ở đâu?’

      Dodo lạnh lùng : ‘Tìm cha mẹ ? Chồng cho biết cha mẹ còn sống sao? Hay là ông nội ? Tôi cho biết … vĩnh viễn cũng tìm thấy họ đâu!’

      Toàn thân Liên Kiều chợt run lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, ‘Lời của là có ý gì?’

      ‘Tôi còn chưa đủ ràng sao?’

      Giọng của Dodo mang theo chút tình cảm nào: ‘Để tôi lại lần nữa cho biết, chị của vẫn còn sống đời nhưng cha mẹ . . . sớm xuống địa ngục rồi!’

      ‘Cái gì?’

      Liên Kiều run rẩy càng lợi hại, cả người như nhũn ra sofa, qua lâu sau mới run giọng hỏi: ‘Ý của là. . . là . . . cha mẹ tôi. . . qua đời rồi?

      ‘Qua đời?’

      Dodo lạnh lùng cười tiếng: ‘ còn dùng cách tôn trọng như vậy để về họ? Thế nào? Họ đáng để tôn trọng vậy sao?’

      ‘Đương nhiên, có họ làm sao có được tôi, hơn nữa. . . họ đối xử với tôi cũng rất tốt. . .’ Liên Kiều phản bác cách yếu ớt.

      ‘Nghe giọng của yếu ớt như vậy, tự hỏi lòng mình , trong lòng có thực nghĩ như vậy ?’ Dodo thẳng.

      tôi có!’ Liên Kiều kiên cường trả lời.

      có!’

      Dodo nhìn thẳng vào mắt , từng chữ , ‘Thực ra. . . có cách nào quên được những chuyện cha mẹ từng làm với , vì sinh tồn của họ mới bày mưu tính kế định dìm chết , phải sao?’

      , phải như thế!’ Trong mắt Liên Kiều thấp thoáng lên hình ảnh năm mười tuổi đó, giọng nghẹn ngào trong cổ họng.

      phải sao?’

      Dodo hỏi lại lần nữa, giọng sắc bén, ‘Thực ra và chị đều giống nhau, đều bị người ta bỏ rơi, chỉ có điều. . . may mắn hơn, còn có người ông thương cho nên mới có thể có cuộc sống vui vẻ như vậy! Còn cha mẹ , họ có làm gì hết, căn bản là thương , nếu có chăng. . . chỉ có nỗi sợ hãi dành cho mà thôi!’

      , , phải, xin đừng nữa!’ Liên Kiều vùng đứng dậy, dùng sức bịt tai lại, thét lên.

      để cho tôi là bởi vì tôi đúng !’ Dodo cũng đứng dậy, kéo tay xuống, ép buộc nghe mình tiếp. . .

      rất may mắn, ít ra bên cạnh còn có người quan tâm , thương , cho nên. . . ngay cả cái chết của cha mẹ họ cũng vì mà che dấu, ông nội như thế, chồng cũng như thế!’

      gạt người, cha mẹ tôi vẫn còn sống!’ Liên Kiều cảm thấy mình sắp thở nổi nữa rồi.

      ‘Này, làm gì vậy? Buông chị tôi ra!’

      tràng tiếng giày cao gót nện nền đá hoa cương, sau đó Hoàng Phủ Ngưng xuất trước mắt hai người.

      Sau khi thử hết mấy bộ quần áo mà chẳng thấy bóng dáng Liên Kiều đâu, lúc tưởng rằng nhà vệ sinh vừa hay nhìn thấy Liên Kiều đứng với xa lạ.

      Nhưng mà. . . này nhìn có vẻ rất khác thường.

      ‘Tiểu Ngưng. . .’ Liên Kiều sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Nhưng vội kêu lên, giọng ủy khuất.

      Hoàng Phủ Ngưng rất nhanh xông tới trước mặt Dodo, giọng bén nhọn hỏi: ‘ làm gì chị tôi vậy? Còn mau buông tay!’

      Dodo nhìn Hoàng Phủ Ngưng, khinh miệt cười tiếng sau đó buông tay, nhìn Liên Kiều với ánh mắt đồng tình. . .

      ‘Tôi buồn dùm nha! Lại cứ mãi vì những người cha mẹ chịu trách nhiệm mà kích động và hy vọng!’

      Liên Kiều cắn môi đến sắp xuất huyết.

      ‘Này, là ai? với Liên Kiều nhà chúng tôi quen thân lắm sao? Chuyện của cha mẹ chị ấy có liên quan gì đến chứ?’

      Hoàng Phủ Ngưng tưởng rằng trước mặt là trong số bạn cũ của hai mình, chỉ sợ ta bắt nạt Liên Kiều cho nên vội vàng bước đến bảo vệ.

      Dodo thấy vậy cười : ‘ đúng là hạnh phúc hơn chị nhiều lắm!’

      xong đợi Liên Kiều trả lời, nhấc túi xách lên quay người bước .

      ‘Này, đợi . . .’

      Liên Kiều lúc mới phản ứng lại, vội vàng thét hỏi: ‘Trước nhắc đến cha mẹ tôi, về chị tôi được ? Chị ấy bây giờ ở đâu?’

      Dodo thấy truy hỏi kĩ càng như vậy, quay đầu lại nhìn Liên Kiều với ánh mắt nghi hoặc: ‘ muốn biết về tung tích của chị mình như vậy, chẳng lẽ sợ xuất của ấy cướp hạnh phúc của sao?’

      ‘Nếu như có thể tìm lại chị tôi, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi rồi, tôi nghĩ. . . chị ruột của tôi cũng nghĩ như thế. Nếu như tìm thấy chị ấy, tôi để chị ấy chịu khổ nữa, nhất định làm cho chị ấy cũng hạnh phúc như tôi!’ Liên Kiều càng càng kích động.

      Toàn thân Dodo khẽ run, cố dấu nụ cười khổ sở nơi khóe miệng, ‘ phải tất cả mọi người đều muốn nhận lòng tốt của , có lúc, lòng tốt đó làm cho người ta hiểu lầm là. . . cố tình khoe mẽ đó.’

      ‘Tôi có, tôi đều là lời lòng!’ Liên Kiều vội vàng giải thích.

      Dodo nhìn , lúc sau mặt ra nét cười rất khó phát , ‘Là đấy nhé!’

      Liên Kiều vội vàng gật đầu, ‘Xin hãy cho tôi biết tung tích của chị tôi, được ?’ Lòng nóng như lửa đốt.

      gặp được chị mình thôi!’ Dodo xong liền xoay người , lần này là .
      Last edited by a moderator: 7/6/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 274: Cơn ghen của Hoàng Phủ Ngạn Tước (1)

      ‘Này, đừng mà …’ Liên Kiều muốn đuổi theo hỏi cho bị Hoàng Phủ Ngưng kéo lại.

      ‘Thôi bỏ , Liên Kiều, ta căn bản là hề có ý muốn cho chị biết! Mà kia rốt cuộc là ai chứ?’

      Liên Kiều nhìn theo bóng Dodo càng lúc càng xa, thào , ‘ ta mình tên là Dodo, là người Mã Lai!’

      sao?’ Hoàng Phủ Ngưng nôn nóng chờ tiếp.

      Liên Kiều ngạc nhiên nhìn , ‘Hết rồi, chị chỉ biết có nhiêu đó thôi!’

      Hoàng Phủ Ngưng vô lực thở dài tiếng, ‘Làm ơn , chị hai, em còn cho rằng hai người thân với nhau lắm chứ. Liên Kiều này, phải em muốn gì đâu, nhưng sau này chị đừng qua lại nhiều với loại người kỳ lạ này. Chị vốn biết người ta là ai, lỡ như người đó có ý gây bất lợi cho chị sao?’

      ‘Nhưng ta biết rất nhiều chuyện về chị mà!’ Liên Kiều rầu rĩ , trong lòng khó chịu cực kỳ.

      ‘Vậy càng nguy hiểm hơn, chừng ta có ý gây bất lợi cho chị đó!’

      Hoàng Phủ Ngưng khẩn trương tiếp: ‘Sau này chị đừng để ý đến đó nữa, em cứ luôn cảm giác này kỳ lạ thế nào ấy!’

      ‘Kỳ lạ ở chỗ nào?’ Liên Kiều hỏi.

      Hoàng Phủ Ngưng nhún vai, ‘ được, tóm lại là … cảm giác rất thoải mái!’

      Liên Kiều gì, chỉ cúi đầu suy nghĩ, sau đó mới lẩm bẩm: ‘Tối nay chị phải hỏi Ngạn Tước ràng mới được. . . ’

      Chị vừa cái gì? Hoàng Phủ Ngưng nghe lẩm bẩm điều gì, tò mò hỏi lại.

      ‘A, có gì, thôi!’ Liên Kiều vốn tâm trùng trùng còn tâm trạng mua sắm, nắm tay Hoàng Phủ Ngưng đến quầy thanh toán.

      gian rộng rãi của chiếc xe xa hoa bị nhét đầy túi lớn túi “chiến lợi phẩm” của hai người.

      ‘Hô. . .’ Liên Kiều sau khi nhét chiếc túi cuối cùng vào xe, mệt nhọc duỗi eo cái.

      ‘Em còn cho rằng chị là người sắt hề biết mệt chứ!’ Hoàng Phủ Ngưng cũng mệt thở ra hơi, tự đấm vào vai mấy cái cho đỡ mỏi.

      Liên Kiều kêu lên: “Đây là lần điên cuồng mua sắm đầu tiên của chị sau khi kết hôn mà!’

      ‘Ai ya, bé tội nghiệp, bị hai em trông chừng đến nỗi còn chút tự do nào!’ Hoàng Phủ Ngưng véo đôi gò má hồng phấn của Liên Kiều, vẻ mặt trêu chọc, ‘Chỉ tội nghiệp em bị vạ lây, ngày mai nhất định là mệt đến dậy nổi thôi!’

      Liên Kiều rụt lưỡi, cười khoái trá.

      ‘Chị còn cười được sao? Đều tại chị đó, cứ kêu nhân viên cửa hàng giao đến tận nhà là được rồi, lại còn phiền phức thế này!’ Hoàng Phủ Ngưng cầu nhàu.

      ‘Chị cần, làm vậy còn gọi gì là dạo phố nữa chứ, dạo phố là phải có túi lớn túi như vầy mới có “cảm giác thành tựu”!’ Liên Kiều cười rạng rỡ nhìn đống đồ chất ở phía sau xe.

      Hoàng Phủ Ngưng thở dài tiếng, ảo não lắc đầu.

      Liên Kiều định gì đó nghe sau lưng vang lên tiếng kêu kinh ngạc của người đàn ông.

      ‘Liên Kiều. . .’

      Vội quay đầu lại nhì, mắt Liên Kiều chợt sáng lên. . .

      ‘Học trưởng Kiều Trị?’

      ‘Liên Kiều, là em sao? tìm em lâu lắm rồi!’ Trông gương mặt Kiều Trị rạng rỡ, vui vẻ như ánh mặt trời.

      Liên Kiều ngượng ngùng cười, ‘Ồ, em quên mất, em . . . đổi số điện thoại rồi!’

      Đều là kiệt tác của vua tự đại Hoàng Phủ Ngạn Tước, chẳng những thay làm thủ tục chuyển trường mà còn đổi số điện thoại của nữa.

      ‘Liên Kiều, có là em chuyển trường rồi ?’ Kiều Trị hỏi , giọng được tự nhiên lắm.

      ‘Đúng đó, em cũng còn cách nào!’ Liên Kiều yếu ớt trả lời.

      ‘Chuyện lớn như vậy sao em cho biết?’ Nét vui mừng khi gặp lại còn, thay vào đó là chút tức giận.

      ‘Em . . . em . . .’ Liên Kiều ấp úng nữa ngày cũng biết nên giải thích với thế nào mới phải.

      Lúc này Hoàng Phủ Ngưng mới tiến đến hỏi: ‘Liên Kiều, ai vậy?’

      Liên Kiều vội giới thiệu: ‘ ấy là học trưởng Kiều Trị, là học trưởng của chị ở trường đại học Hồng Kong, học trưởng Kiều Trị, đây là Hoàng Phủ Ngưng!’

      Kiều Trị nhìn qua Hoàng Phủ Ngưng, hơi nhíu mày: ‘ là . . . em của Hoàng Phủ tiên sinh?’

      Hoàng Phủ Ngưng nhướng mắt nhìn , trả lời câu hỏi mà xoay về phía Liên Kiều: ‘Liên Kiều, hai người thân lắm sao?’

      ‘Ừm, Hoàng Phủ Ngạn Tước đối xử với chị rất tốt!’ Liên Kiều gật đầu .

      Trong lòng Hoàng Phủ Ngưng hiểu được ít nhiều, lên tiếng: ‘Ồ, vậy Liên Kiều, giờ cũng muộn rồi, em nghĩ chúng ta nên về thôi!’

      Liên Kiều vừa định trả lời bị Kiều Trị chen vào . . .

      ‘Xin lỗi , Liên Kiều, nghĩ chúng ta nên chuyện với nhau lát!’

      Có phải là nên cho lần ? Bằng vẫn cứ mãi ngây ngốc chờ đợi này.

      Liên Kiều đương nhiên hề biết những suy nghĩ trong lòng , suy nghĩ lúc rồi gật đầu, quay sang Hoàng Phủ Ngưng : ‘Tiểu Ngưng, em về trước !’

      ‘Liên Kiều!’

      Hoàng Phủ Ngưng rất yên tâm, nhìn Kiều Trị lúc rồi kéo tay Liên Kiều sang bên, thấp giọng : ‘ phải chị định theo tên kia chứ?’

      Liên Kiều hiểu ý lắm, ‘Tiểu Ngưng, em gì vậy? chị với học trưởng Kiều Trị chỉ là lâu rồi gặp, cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà!’

      ‘Nhưng mà. . .’

      Hoàng Phủ Ngưng liếc về phía Kiều Trị, giọng càng hơn: ‘Chị xác định là cũng nghĩ như vậy chứ?’

      Nhìn ánh mắt tình tứ của tên Kiều Trị đó lúc nhìn về Liên Kiều, tin chắc rằng nghĩ đơn giản như vậy, đây là điều khiến Hoàng Phủ Ngưng dấy lên mối hoài nghi.

      Liên Kiều đương nhiên hiểu ý , liền lắc đầu : ‘Tiểu Ngưng, em sao vậy?’

      Hoàng Phủ Ngưng thở dài tiếng, rốt cuộc cũng nhận ra, Liên Kiều căn bản là hiểu ý mình.

      Liên Kiều thấy gì mà như suy nghĩ gì đó liền lên tiếng: ‘Xem chị kìa, vô ý quá, em dạo phố với chị ngày chắc cũng đói rồi, hay là em ăn cơm chung với chị và học trưởng , được ?’

      ‘Ăn cơm chung á?’ Hoàng Phủ Ngưng khỏi khâm phục ý tưởng của Liên Kiều.

      ‘Đúng đó!’ Liên Kiều ngây thơ gật đầu.

      ‘Liên Kiều . . .’

      Kiều Trị nghe vậy vội vàng bước đến giọng : ‘ có vài chuyện muốn riêng với em!’

      ‘Hả. . .’ Liên Kiều sững sờ.

      Hoàng Phủ Ngưng liếc Kiều Trị cái, lạnh giọng : ‘ yên tâm , tôi căn bản là muốn cùng đầu gỗ ăn cơm đâu!’

      . . .’

      Kiều Trị nghe vậy sắc mặt càng khó coi nhưng vẫn cố nhịn xuống.





      Chương 275: Cơn ghen của Hoàng Phủ Ngạn Tước (2)

      ‘Này, hai người kiếp trước có thù với nhau sao?’ Liên Kiều vội bước đến can ngăn.

      ‘Hừm, nực cười, em với ta kiếp này quen biết chứ gì đến kiếp trước!’ Hoàng Phủ Ngưng lạnh lùng nhìn sau đó nhìn về phía Liên Kiều, ‘Chị đừng ở bên ngoài muộn quá nhé, bằng hai vui đâu!’

      ‘Được rồi mà!’ Liên Kiều xua tay.

      Hoàng Phủ Ngưng gì thêm, lên xe rời .

      ‘Tính tình của đại tiểu thư nhà Hoàng Phủ quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng nghe ấy vốn rất lạnh lùng, ngờ đối xử với em cũng khá tốt nhỉ!’ Kiều Trị lên tiếng.

      ‘Học trưởng, sai rồi, Tiểu Ngưng vốn phải là người khó gần gũi đâu, chỉ là vì ấy chuyện hơi thẳng thắn chút cho nên dễ khiếnn người khác hiểu lầm mà thôi!’ Liên Kiều tán thành cách của Kiều Trị.

      ‘OK, sao cả, về ấy nữa, về chúng ta ! Tìm chỗ ngồi xuống từ từ , được ?’

      Liên Kiều suy nghĩ lúc rồi gật đầu, ‘Ân, em đói lắm rồi, tìm chỗ vừa ăn vừa trò chuyện vậy!’

      ‘Được chứ!’ Kiều Trị còn mong gì hơn là được ở cùng lâu chút, vội vàng gật đầu.

      ***

      ‘Liên Kiều, em có thể cho biết vì sao muốn chuyển trường ?’

      Trong nhà hàng sang trọng, Kiều Trị nhịn được nữa, vội lên tiếng hỏi.

      Liên Kiều chút khách khí nhận lấy menu chọn bàn thức ăn xong mới trả lời: ‘ tưởng em muốn chuyển trường lắm sao? Nếu em được chọn đánh chết em cũng muốn chuyển đâu, em nhớ mọi người ở trường cũ lắm!’

      Kiều Trị nghe vậy cũng ngơ ngẩn: ‘Vậy . . . vậy rốt cuộc là vì sao?’

      Từ sau khi hai người chia tay nhau, rất nhớ , mỗi ngày trôi qua dài đằng đẳng, nhưng qua những kinh nghiệm từ lần trước cũng biết, tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt lúc nào cũng nhìn chăm chăm Liên Kiều rời, mà khổ cho căn bản có tư cách cũng như khả năng gì đấu lại với vị Hoàng Phủ tiên sinh đó.

      Vốn cho rằng sau khi Liên Kiều đồng ý làm bạn của mình có thể yên tâm kê cao gối ngủ, nhưng nào ngờ hôm ấy ở phi trường, chứng kiến uy thế của Hoàng Phủ Ngạn Tước, chứng kiến lợi hại của ta, nhất là khi đôi mắt như chim ưng kia nhìn chăm chăm vào như muốn nhắn nhủ thông điệp, đó là . . . “ này là của ta!”

      lâu như vậy, cứ tưởng mình có thể buông xuống được, nhưng sau cùng phát ra mình có cách nào khống chế được chính mình thôi nghĩ về , mà sâu đó lại nhận được tin càng làm khó chịu hơn, đó chính là Liên Kiều chuyển trường.

      Chuyện này sao lại thế được chứ?

      Liên Kiều còn chưa trả lời nhân viên phục vụ mang đến món ăn ưa thích nhất của , đĩa kem hương chuối lớn. Thấy vậy vui vẻ kéo đĩa kem vào lòng, xúc từng muỗng lớn.

      ‘Liên Kiều!’

      Kiều Trị thấy vậy vừa giận vừa buồn cười, giật lấy đĩa kem kéo về phía mình.

      ‘Học trưởng, làm gì vậy?’ Liên Kiều vừa mất hứng vừa khó hiểu trước hành động của , ánh mắt vẫn nhìn về phía đĩa kem.

      Kiều Trị đặt đĩa kem sang bên, vẻ mặt trịnh trọng : ‘ muốn em cho biết !’

      ‘Cái gì mà với giả?’

      Tâm trí của Liên Kiều toàn bộ đặt vào đĩa kem, căn bản để ý cái gì.

      ‘Vì sao phải chuyển trường?’ Kiều Trị nhẫn nại lập lại.’

      ‘Ồ. . .’

      Liên Kiều lười lĩnh : ‘Đều là tại Ngạn Tước đó, ấy hỏi em mà tự quyết định chuyển trường cho em, đến lúc em phản đối kịp nữa rồi!’

      ‘Lại là ta?’ Trong lòng Kiều Trị như đeo đá, ‘ vậy bây giờ em ở cùng với Hoàng Phủ tiên sinh sao?’

      ‘Đúng đó, sao vậy?’ Liên Kiều hiểu ý của lắm.

      ‘Liên Kiều. . .’

      Lòng Kiều Trị càng đau khổ hơn, sao lại như thế chứ? ràng ấy là cho mình cơ hội rồi mà.

      Thấy vẻ vui của , Liên Kiều dè dặt hỏi: ‘Học trưởng, sao chứ?’

      Kiều Trị trả lời chỉ khẽ nắm chặt tay . . .

      ‘ Liên Kiều trong lòng em ràng là mà tại sao lại ở bên cạnh người đàn ông khác?’

      Trực tiếp hỏi thẳng vậy, dù sao vẫn tốt hơn cứ lẳng lặng chịu đựng.

      Liên Kiều bị câu hỏi này của làm cho hồ đồ, vừa định lên tiếng lại thấy từ phòng khách VIP bước ra mấy người đàn ông, trong đó bóng dáng quá quen thuộc của người khiến mắt trợn to.

      ‘Liên Kiều em có nghe hay đó?’

      Thấy có phản ứng gì, Kiều Trị càng cảm thấy thất bại, nhìn theo ánh mắt của cho đến lúc nhìn bóng dáng kia, nhất thời cũng sững sờ.

      Là Hoàng Phủ Ngạn Tước!

      ‘Hoàng Phủ tiên sinh, xin mời bên này, tiễn ngài!’

      ràng là bọn họ vừa bàn xong công , những người đối tác khiêm nhường tạm biệt với Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      Liên Kiều thấy tiến về bên này, phản ứng đầu tiên là giật lấy tờ báo bàn của vị khách ngồi bên cạnh, giở ra che lấy mặt mình.

      ‘Liên Kiều?’ Kiều Trị hiểu hành động của .

      ‘Xuỵt. . .’ Liên Kiều ra dấu cho tiếng tí, ‘ tiếng thôi, đừng để ấy nghe thấy!’

      ‘Liên Kiều em lo lắng cái gì chứ? Bị Hoàng Phủ tiên sinh nhìn thấy sao?’ Vẻ mặt Kiều Trị càng buồn bã hơn, chẳng lẽ. . . để tâm đến cảm thụ của Hoàng Phủ tiên sinh sao?

      Hả???

      Liên Kiều bị hỏi đến sững sờ, đúng nha, bị thấy sao chứ? có tự do của mình mà.

      Nhưng mà. . .

      hiểu sao cứ luôn cảm thấy mình làm gì đó đúng? Chẳng lẽ là vì Hoàng Phủ Ngạn Tước từng dặn dò nên gặp học trưởng Kiều Trị sao?

      Chắc là hành động né tránh của mình là ảnh hưởng bởi Hoàng Phủ Ngạn Tước cho nên mình mới luôn có cảm giác làm sai như vậy, chẳng quang minh chính đại chút nào!

      ‘Ừm, cái này. . . học trưởng Kiều Trị, đừng nữa, giúp em xem chừng ta xem chưa?’ Liên Kiều biết phải trả lời Kiều Trị thế nào, trong lòng chỉ lo lắng Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy mình.

      ‘Chưa’

      Kiều Trị trả lời dứt khoát, sau đó lại bồi thêm câu: ‘ ta cùng người đẹp tâm , hai người nhìn có vẻ rất thân!’

      ‘Hả?. . . .’ Liên Kiều giật mình vội rón rén thò đầu nhìn trộm, vừa nhìn thấy . . .

      Quả nhiên đúng như lời Kiều Trị vừa !

      nhìn từ phía sau cũng dễ dàng nhận ra là vóc dáng rất tuyệt, đưa tay khoát lên cánh tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước, mái tóc dài bồng bềnh xõa vai trong có vẻ vừa táo bạo lại vừa quyến rũ
      Last edited by a moderator: 7/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 276: Cơn ghen của Hoàng Phủ Ngạn Tước (3)

      Là An Địch Á! này từ bám theo Hoàng Phủ Ngạn Tước rời trong buổi dạ tiệc đó.

      ‘Đáng ghét!’ Liên Kiều kìm được thầm mắng câu, bàn tay nhắn cầm tờ báo cũng vô ý thức mà nắm chặt lại, suýt nữa vò nát tờ báo trong tay.

      ‘Em gì?’ Kiều Trị nghe lẩm bẩm cái gì, nhưng vẻ tức tối của thu hết vào đáy mắt, vì thế cố ý nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, lên tiếng: ‘Hoàng Phủ tiên sinh quả nhiên là tài mạo vô song, đến đâu cũng có thể thu hút ánh mắt của các đẹp!’

      Liên Kiều dường như nghe thấy những lời , ánh mắt tức tối vẫn dõi theo hai nhân vật kia rời, đáng ghét kia, sao cứ mãi như hồn tan vậy chứ, phải là biết Hoàng Phủ Ngạn Tước kết hôn rồi sao mà cứ mặt dày bám riết buông chứ?

      Còn … Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng ghét kia nữa, sao cứ để ta khoác tay mình mãi vậy chứ?

      được! phải tiếp tục quan sát họ mới được!

      Nghĩ đến đây, Liên Kiều vội vàng nhấc tờ báo lên che mặt lại sau đó lấy tay khoét lấy hai lỗ tờ báo, vừa hay có thể quan sát được tất cả hành động của Hoàng Phủ Ngạn Tước và kia.

      Trong lòng Kiều Trị cực kỳ khó chịu nhìn theo từng hành động của Liên Kiều … Đây ràng là cuộc hẹn của hai người họ kia mà, sao bây giờ lại thành ra thế này?

      Còn Hoàng Phủ Ngạn Tước kia nữa … Nếu như chọn Liên Kiều tại sao còn dây dưa dứt với người phụ nữ khác chứ? Chẳng lẽ ta định … hai chân đạp hai thuyền sao?

      Đáng chết!

      Nhưng . . . tình cảnh bên kia hoàn toàn như vậy. . .

      ‘Ngạn Tước, sao có thể gạt người ta vậy chứ? Người ta điều tra hết rồi, với kia cử hành hôn lễ đâu, bất quá chỉ là có đăng ký mà thôi, hại người ta đau lòng mấy ngày liền!’

      An Địch Á đối với Hoàng Phủ Ngạn Tước trước giờ luôn lưu luyến quên, ngờ ở nơi này gặp được , đây phải là yến tiệc cho nên cũng ngại ngùng mà bám riết lấy .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày nhìn bàn tay an phận của , lẳng lặng rút tay ra sau đó thờ ơ : ‘ ngờ bản lĩnh điều tra của An Địch Á tiểu thư cũng khá, những chuyện riêng tư của tôi lại bị điều tra ràng như vậy!’

      An Địch Á hề nhìn thấy vẻ vui trong mắt , toàn bộ chú ý của đều tập trung nơi nụ cười đẹp như vẽ gương mặt tuấn kia, ta mê muội dáng sát người vào lòng ngực tinh tráng kia. . .

      là người đàn ông duy nhất làm em động lòng, đương nhiên là em phải nắm bắt tất cả cơ hội rồi!’

      ‘Nắm bắt cơ hội?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, đáy mắt xẹt qua tia trêu chọc, ‘ muốn nắm bắt cơ hội gì?’

      An Địch Á nghe hỏi vậy càng si mê cười, chủ động quyến rũ: ‘ xấu, chẳng lẽ cứ muốn người ta chủ động sao? Người ta là muốn làm người phụ nữ thân cận nhất của mà thôi. . .’

      ‘Ồ?’

      Vẻ trào phúng trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng đậm, ‘Đường đường là tiểu thư ngàn vàng lại muốn làm tình phụ thể lộ mặt của tôi sao? Điều này. . . buồn cười!’

      đáng ghét nha!’

      An Địch Á nghe trực tiếp như vậy liền nũng nịu trả lời: ‘Làm gì mà như chứ, người ta là lòng, chỉ muốn ở bên cạnh thôi mà!’

      ‘Chẳng lẽ còn chưa biết tôi kết hôn rồi sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhấc tay lên nhìn đồng hồ, nét mặt ràng có chút bực dọc.

      An Địch Á thấy vậy liền : ‘ ta chẳng qua là hôn nhân định sẵn thôi mà, ấy làm sao mà hợp với được? Em biết, vốn hề ta!’

      Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước rơi gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng của An Địch Á dần trở nên lạnh lùng, sau đó cả gương mặt cũng phủ lên vẻ lạnh lùng khiến An Địch Á sợ hãi, gằn từng chữ: ‘Vậy tôi ngại cho biết, tôi. . . ấy!’

      ‘Gì chứ?’

      An Địch Á nhất thời trợn mắt líu lưỡi, nghe nhằm đấy chứ? Hoàng Phủ Ngạn Tước trước giờ bên ngoài người phụ nữ cố định lại ?

      . . . sao có thể chứ? gạt em!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cười lạnh: ‘ có tư cách gì để tôi phải gạt chứ?’

      . . .’

      An Địch Á thấy mình sắp thở nổi, nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc: ‘Em. . . em cũng đường đường là danh giá, lại em như thế sao?’

      Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ cong lên đường cong hoàn mỹ, vừa dịu dàng lại vừa lạnh lùng. . .

      ‘Người phụ nữ thức thời mới là người phụ nữ thông minh, em nên biết mình phải làm thế nào !’

      An Địch Á tức đến toàn thân phát run, vừa xấu hổ, vừa giận dữ, nhưng mà . . . là Hoàng Phủ Ngạn Tước, dù làm gì cũng chẳng thể làm gì được.

      ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, . . . người đàn ông vô tình!’ xong tức tối rời .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng để tâm lắm đến hành động của nhưng lúc quay người ánh mắt sắc bén của vô tình lướt qua bóng người khuất sau tờ báo, nụ cười vốn còn động môi chợt lạnh xuống. . .

      ‘Gì chứ? Hai người ở nơi công cộng lôi lôi kéo kéo, đáng giận là em lại chẳng nghe được họ gì!’

      Bên này Liên Kiều như đà điểu rụt cổ sau tờ báo, vừa căng mắt theo dõi “ trường” vừa tức giận làu bàu.

      ‘A, ta đến kìa!’

      chợt nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước về phía này, khẩn trương đến nỗi ấp a ấp úng thành câu. . .

      ‘Học. . . học trưởng, có phải nhìn thấy em rồi ? về phía này kìa, làm sao đây. . .’

      Vốn Kiều Trị hết sức tức giận Hoàng Phủ Ngạn Tước, tuy ta là người chấp chưởng của Hoàng Phủ tài phiệt cao cao tại thượng, quyền lực cùng tài lực khó người sánh bằng nhưng mà. . . chỉ cần ta làm chuyện có lỗi với Liên Kiều, tuyệt đối tha cho Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      ‘Liên Kiều, chúng ta !’ Nghĩ đến đây vùng đứng dậy, nắm bàn tay của Liên Kiều.

      ‘Đợi . . .’

      Liên Kiều quên nâng tờ báo lên che lấy mặt mình, để mặc Kiều Trị kéo mình về phía cửa.

      Kiều Trị bất mãn nhìn Liên Kiều, chau mày : ‘Liên Kiều, em cũng thấy đó, ràng là cùng người phụ nữ khác liếc mắt đưa tình kia mà, sao em lại cứ lo lắng như mình làm sai chuyện vậy chứ?’

      Liên Kiều sững người sau đó rầu rĩ : ‘ Tuy là như vậy nhưng mà. . . nhưng mà. . . em để ấy nhìn thấy tốt hơn. . .’



      Chương 277: Cơn ghen của Hoàng Phủ Ngạn Tước (4)

      Mỗi ngày trước khi rời nhà Ngạn Tước đều dặn mình phải ngoan ngoãn, tuy biết ngoan ngoãn như lời là ý gì, muốn phải ngoan như thế nào, nhưng luôn cảm thấy nếu như bị nhìn thấy mình ở chỗ này cùng với học trưởng Kiều Trị vậy nhất định vui. Tuy rằng … cũng nhìn thấy màn khiến mình cực kỳ vui.

      xong rồi, càng lúc càng đến gần rồi! Học trưởng, chúng ta mau !’ Liên Kiều nhìn xuyên qua hai lỗ hổng tờ báo, tuyệt vọng nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Ngạn Tước đến gần.

      Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy bóng người dùng tờ báo để che dấu chính mình, ban đầu chỉ cảm thấy tò mò nhưng sau đó lại nhìn thấy Kiều Trị rồi ánh mắt sắc bén khó phát ra bàn tay nắm tờ báo run rẩy …

      Mà đáng giận hơn là, tờ báo ràng có hai lỗ hổng! đời này, người có thể nghĩ ra biện pháp này theo biết chỉ có … đó là Liên Kiều!

      Nghĩ đến đây khỏi rủa thầm câu, bước vội về phía , liền sau đó lại thấy định chạy trốn, lửa giận trong lòng càng nâng cao.

      Chân bước càng nhanh, sau đó vươn tay. . .

      ‘A. . .’ tiếng kêu làm kinh động cả nhà hàng.

      bàn tay bị bàn tay to lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước níu lại.

      ‘Xoay người lại!’ ra lệnh.

      tờ báo bị đẩy đến trước mặt , bàn tay bấu chặt lấy tờ báo buông.

      ‘Đáng chết!’ Cơn tức của Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lớn, ‘Lấy tờ báo xuống!’

      Bàn tay bấu tờ báo ngưng trong trung lúc rồi từ từ hạ xuống lộ ra gương mặt xệch của Liên Kiều. . .

      ‘Hi. . . trùng hợp , cũng đến đây ăn cơm sao?’

      Đôi mắt màu tím đầy vẻ “vô tội” nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của .

      ‘Thế nào? Giờ mới nhìn thấy sao?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước mở miệng, ánh mắt lạnh lùng quét qua Kiều Trị sau đó lướt gò má trắng nõn của Liên Kiều.

      Liên Kiều ơi Liên Kiều, lại dám lén lút gặp tên tiểu tử kia sau lưng ?

      chẳng lẽ thích tên Kiều Trị kia sao? Thích đến nỗi quên mất lời dặn dò của mình?

      Liên Kiều nghe vậy, dè dặn cười. . .

      ‘Hì hì, đương nhiên là vừa mới thấy rồi, em có nhìn thấy với cái An Địch Á đó trò chuyện. . .’ đến đây vụt nhớ ra, đưa tay bụm miệng. Tiêu rồi, đánh mà tự khai!

      Sắc mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khó coi hơn, kéo bàn tay nhắn của Liên Kiều, giọng lạnh lùng: ‘Theo về!’

      ‘Ngạn Tước, buông em ra, làm em đau!’ Liên Kiều chỉ cảm thấy cổ tay truyền đến đau. cố gắng giãy dụa nhưng bàn tay Hoàng Phủ Ngạn Tước như gọng sắc, căn bản là giãy ra.

      Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước mất hết kiên nhẫn.

      ‘Hoàng Phủ tiên sinh, xin buông Liên Kiều ra!’

      Kiều Trị thấy mình thể rụt cổ mãi, nghĩ chỉ có cố nén nỗi sợ hãi đứng lên đối kháng với người đàn ông này mới có cơ hội cướp Liên Kiều về.

      Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua tia chán ghét, tên tiểu tử này nhìn chướng mắt.

      ‘Tránh. Ra!’

      Giọng lạnh như băng hoàn toàn khác hẳn phong thái điềm đạm thường ngày lại mang theo tia cảnh cáo.

      ‘Hôm nay như thế nào cũng để dẫn Liên Kiều !’

      Kiều Trị buộc mình nhìn thẳng vào đôi mắt đen lấy như mắt chim ưng kia, lấy hết dũng khí .

      ‘Ồ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, ‘Chỉ dựa vào ngươi?’

      Kiều Trị ưỡn ngực, ‘Tôi biết rất giàu có cũng biết tứ đại tài phiệt rất có quyền lực, nhưng tôi phải cho biết, đời này phải chuyện gì cũng là đúng, nếu so với đúng là tôi có bản lãnh gì nhưng ít ra tôi giống như , ba lòng hai dạ, hai chân đạp hai thuyền!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cười lạnh tiếng. . .

      ‘Đừng có ngu ngốc cho rằng rất hiểu tôi!’

      Thực nực cười, người đàn ông ấu trĩ như vậy biết Liên Kiều thích ở điểm nào?

      Vừa nghĩ đến điểm này, trong ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước như có ngọn lửa bừng bừng cháy.

      Kiều Trị khó phát ra lửa giận trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng bùng phát, tuy trong lòng rất khẩn trương nhưng tự cổ vũ bản thân phải dũng cảm lên.

      ‘Tôi đúng là hiểu nhưng. . .tôi chỉ cần hiểu lòng mình là được rồi!’

      ‘Lòng ngươi?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hừ lạnh tiếng, ‘Ta có hứng thú biết!’

      Kiều Trị quả là trâu non sợ cọp, xông đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhìn thẳng vào mắt , tuyên bố: ‘Tôi ấy, tôi thể mất ấy!’

      khí, trong chớp mắt đông cứng lại!

      Hoàng Phủ Ngạn Tước lời, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chăm, đôi môi đẹp như tạc nụ cười càng lúc càng lạnh.

      Còn Liên Kiều ngây ngốc nhìn hai người đàn ông ghìm ghìm nhìn nhau, chút phát giác mùi thuốc súng càng lúc càng nồng, qua lúc mới ngây ngô hỏi: ‘Học trưởng Kiều Trị, “ ấy” mà vừa là ai vậy? Em có biết ?’

      ‘Im miệng!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước quay đầu quát tiếng.

      Liên Kiều rụt cổ lại núp sau lưng .

      Kiều Trị thấy vậy ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Hoàng Phủ tiên sinh, . . . sợ sao? Tại sao dám để Liên Kiều biết?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước híp mắt, ‘Tôi chỉ cho rằng tốn công dã tràng thôi!’

      Kiều Trị nhìn lúc, gì mà thẳng đến trước mặt Liên Kiều, bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Phủ Ngạn Tước, ràng từng chữ: ‘Liên Kiều, em, tin rằng em hiểu tâm ý của , từ lúc gặp em lần đầu tiên cho đến giờ trong lòng tình chỉ có tăng giảm!’

      Liên Kiều trố mắt nhìn , giống như bị lời của làm cho giật mình, ngay cả thở cũng giám thở mạnh.

      ‘Học trưởng Kiều Trị, . . .’

      ‘Liên Kiều, chẳng lẽ còn chưa đủ ràng sao? em, người là em!’ Kiều Trị trong lòng rối tinh rối mù, kích động nắm lấy vai của Liên Kiều vừa lắc vừa .

      ‘Ô. . .’ Liên Kiều bị lắc đến choáng váng mặt mày, ‘Học trưởng, . . . buông em ra rồi sau. . . chóng mặt quá!’
      Last edited by a moderator: 7/6/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 278: Cơn ghen của Hoàng Phủ Ngạn Tước (5)




      Bàn tay đặt vai Liên Kiều chợt bị Hoàng Phủ Ngạn Tước hất ra, lạnh lùng quét mắt về phía Kiều Trị, sau đó cúi thấp đầu nhìn Liên Kiều, ‘Thế nào? Em vẫn chưa cho vị học trưởng kính mến của em biết là em … kết hôn sao?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “kết hôn” , sau đó nhìn Kiều Trị bằng ánh mắt nhiều ý nghĩa.

      Kiều Trị nghe câu này kinh ngạc đến sững sờ, bàn tay bất giác cũng run rẩy, qua lúc lâu mới nhìn Liên Kiều, ‘Liên Kiều, vừa nãy ta là ý gì? Kết hôn gì?’

      Liên Kiều chút dấu giếm, đáp lời: ‘Ồ, em và Ngạn Tước kết hôn rồi, thực ra là em muốn với từ lúc nãy, chỉ là … nhiều chuyện xảy ra quá nên chưa kịp mà thôi!’

      ‘Gì chứ?’ Kiều Trị kinh ngạc kêu lên, thân hình cao lớn cũng run lên.

      ‘Học trưởng, sao chứ?’

      Liên Kiều bị phản ứng mạnh mẽ của làm cho giật mình, vừa định tiến đến đỡ bị Hoàng Phủ Ngạn Tước giữ chặt lấy.

      ‘Nên cũng hết rồi, theo về nhà thôi!’

      ‘Nhưng mà học trưởng ấy …’

      Liên Kiều vừa định lên tiếng phản đối nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của , những
      [​IMG]

      Chương 279: Ai sợ ai (1)



      Mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước tái xanh …

      ‘Vậy em muốn gả cho ai? Muốn gả cho tên tiểu tử ngốc kia sao?’

      Liên Kiều bị lời của làm cho mơ mơ hồ hồ, mất lúc mới nghĩ ra “tiểu tử ngốc” mà là ai, nhưng vẫn bướng bỉnh dẫm chân, cứng miệng : ‘Hừm, dù sao ai cũng tốt hơn , ít ra cũng hạn chế tự do của em!’

      ‘Tốt, tốt, tốt lắm!’

      Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ nhếch lên nụ cười lạnh, đứng dậy, cởi áo khoác vất sofa, sau đó là cà vạt.

      ra … trong lòng khác gì những người đàn ông khác, thậm chí là còn bằng họ, nhất là … tên tiểu tử kia.

      Liên Kiều thấy cười, trong lòng càng khó hiểu. Người đàn ông này kỳ lạ, ràng là mình mắng kia mà, chẳng lẽ não bị cơn giận đốt hỏng rồi sao, bị mắng mà lại càng cười.

      sao chứ?’ ấp a ấp úng hỏi, trong lòng đột nhiên có dự cảm lành.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước lời tiến đến, hai tay vung lên …

      Ngay lập tức, thân thể nhắn của Liên Kiều bị ôm lấy.

      ‘Này, ôm em đâu vậy? Thả em xuống!’

      Cảm giác bất an chợt ập đến, có ngốc hơn nữa cũng nhận ra nguy hiểm đến gần, bị dọa đến nỗi hét lớn lên.

      ôm em …’ cúi xuống, mùi hương nam tính quẩn quanh bên mũi , thầm bên tai: ‘… đương nhiên là về phòng ngủ rồi!’

      Liên Kiều trợn mắt, cố gắng giãy dụa hòng thoát ra khỏi ngực , ‘Em buồn ngủ, em muốn về phòng ngủ, em !’

      Chỉ tiếc là, phản kháng cũng vô dụng, Hoàng Phủ Ngạn Tước căn bản là để ý đến lời phản đối của , đôi chân dài mạnh mẽ bước từng bước vững vàng về phía phòng ngủ.

      Tiếng kêu của Liên Kiều theo thân thể bị ném xuống giường mà đột ngột ngưng bặt, lồng ngực vì cơn tức mà
      [​IMG]

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 280: Ai sợ ai (2)




      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, lại thấy vẻ mặt tức tối của , vừa tức giận vừa buồn cười : ‘Cởi trói cho em? Cho dù cởi trói cho em thế nào?’

      sợ phải ? Nếu sợ cởi trói cho em , cởi …’ Liên Kiều đưa cổ tay ra, chút lo sợ nhìn dù gương mặt vẫn còn vương dấu lệ.

      ‘Được thôi, cởi trói cho em!’

      Cơn giận của Hoàng Phủ Ngạn Tước vì vẻ yếu ớt cùng bất khuất của làm cho dịu ít, vừa nãy vì bị làm tức giận quá mức mới đem hai tay trói lại, bây giờ nghĩ lại thực cảm thấy đau lòng.

      Quả nhiên, cổ tay trắng nõn vết trói đỏ lựng.

      Đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua tia đau lòng, biết đời này mình chính là thua trong tay Liên Kiều rồi, cho dù là giận dữ đến đâu, chỉ cần nhìn thấy chịu chút khổ sở gì liền bỏ qua tất cả, vì mà đau lòng.

      lúc còn chìm trong những suy nghĩ miên man của chính mình chợt cảm giác cổ tay bị siết lại, nhìn lại Liên Kiều thấy nước mắt vẫn chưa kịp lau cầm lấy cà vạt tức tối trói tay mình lại …

      ‘Em làm gì vậy?’ bị hành động của làm cho sững sờ.

      ‘Vừa nãy làm gì với em chẳng lẽ quên rồi sao? Nếu đối xử với em như vậy, vậy em ăn miếng trả miếng thôi!’

      Liên Kiều vẻ “cây ngay sợ chết đứng” trả lời , sau đó bàn tay nhắn khẽ dùng sức, đem cà vạt quấn thành nhiều vòng cổ tay .

      thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bị làm cho ngơ ngẩn được tiến nào, ràng là người nên tức giận là mình chứ, sao bây giờ lại đổi thành rồi?

      ‘Đừng nhiều lời!’ Liên Kiều cũng rống lên, dùng sức đẩy cái.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thuận theo thế đẩy của nằm xuống giường, biết định làm gì.

      chỉ biết định làm gì mà những lời cũng cảm thấy rất kỳ quái.

      Liên Kiều tức giận trừng , hai tay chóng eo hỏi:” Sao lúc nãy lại xé quần ảo của em?”

      “Giận mà!”

      Thực ra cơn giận trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước sớm bị làm cho tiêu mất, ngay lúc này chỉ lòng nằm giường, đem cảnh xuân tươi đẹp của nhìn sót tí gì…

      Liên Kiều làm sao mà biết được trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước chứa đầy ý nghĩ “đen tối” như vậy, ánh mắt đảo nhanh vòng sau đó :” Được, vậy bây giờ em cũng rất tức giận, nếu đối xử với em như thế, em cũng phải ăn miếng trả miếng mới được!”

      xong bàn tay nhắn dùng sức kéo áo sơ mi của nhưng dùng hết hơi hết sức mà vẫn xé rách chiếc áo được.

      Hoàng Phủ Ngạn tước tức cười nhìn , “tốt bụng” lên tiếng nhắc nhở, “thứ nhất, cái áo này được may bằng chất liệu đặc biệt, thư hai, cho dù đây là cái áo thông thường, với sức trói gà chặt của nha đầu em có xé cũng rách được đâu!”

      Liên Kiều nghe vậy vùng đứng lên rời khỏi giường sau đó chạy tìm thùng dụng cụ lục tung lên.

      Qua sau, tìm thấy thứ mình muốn tìm mới xoay lại nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, thấy vật tay , giật mình.

      Nha đầu, em định làm gì vậy?

      Thấy cây kéo tay , Hoàng Phủ Ngạn Tước nuốt ngụm nước bọt, lẽ nào lúc cao hứng định làm gì với mình sao…

      Liên Kiều trả lời , trèo lên giường sau đó cắt nhát…

      Chiếc áo sơ mi cao cấp bị cắt mảnh lớn!

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm thở phào hơi, còn may, chỉ muốn cắt quần áo…

      Tạch tạch tạch,…xoạt xoạt xoạt….

      Tiếng kéo vang lên dứt, rất nhanh chiếc áo sơ mi bị cắt thành nhiều mảnh sau đó, chiếc quần cũng chịu chung số phận.

      Sau đó…

      Xoẹt… tiếng, dứt khoác xé sạch những mảnh vải còn xót lại người .

      Lúc này, tình cảnh của Hoàng Phủ Ngạn Tước so với Liên Kiều cũng khác gì mấy.

      mau khai , với An địch Á kia rốt cuộc có quan hệ gì?”

      Liên Kiều xoạc chân ngồi người như kỵ sỹ hùng dũng, nhìn từ cao, lớn tiếng hỏi.

      Tình huống lúc này hoàn toàn đảo ngược, bây giờ là thẩm vấn .

      “An Địch Á?”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới nhớ ra, chắc là tình cảnh lúc An Địch Á gặp bị nhìn thấy hết, chẳng lẽ… nhóc này dăng ghen sao?

      với ta chỉ là bạn bè thôi!” rất “ngoan ngoãn” khai .

      “Bạn bè? gạt người!” Liên Kiều vẫy tay, “phạch” tiếng vỗ xuống ngực , “Trong bữa tiệc đối ta bám theo rời, hôm nay lại cũng như thế, em thấy hết rồi, ta khoác tay vô cùng thân mật!”

      đẩy ta ra rồi mà!”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cố nhịn cười làm ra vẻ vô tội trả lời. phát , ra thấy tra hỏi cặn kẽ như vậy trong lòng lại rất thoải mái, cơn giận chiều nay toàn bộ bị quẳng lên chín tầng mây rồi.

      “Cái em nhìn thấy hoàn toàn phải như vậy!”

      Liên Kiều cao giọng , “Em thấy hai người chuyện với nhau lâu, cả người ta gần như dán lên người luôn, mau , hai người những chuyện gì?”

      “đơn giản thôi mà, ấy muốn làm người phụ nữ của !” Hoàng Phủ Ngạn Tước cứ mà khai, mà ngược lại rất muốn biết, có phải vợ của mình là ghen hay .

      “Cái gì?”

      Liên Kiều nghe vậy, trợn to mắt, “Sao đời lại có người phụ nữ biết liêm sỉ như thế chứ? Xem ra hôm đó bị em trêu chọc còn chưa đủ đây mà! đồng ý rồi phải ?”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời, đôi mắt đen như mắt chim ưng chăm chăm nhìn chớp.

      Liên Kiều thấy , trong lòng chơt rối mù, chẳng lẽ… run giọng .

      đồng ý với ta rồi sao? thích ta, cho nên mới đồng ý để ta ở bên cạnh đúng ?”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn lâu, sau đó trả lời mà hỏi ngược lại:” Em muốn vậy lắm sao?”

      muốn, đương nhiên là muốn rồi!”

      Liên Kiều hấp tấp trả lời: “Hoàng Phủ Ngạn Tước, là người đàn ông có vợ rồi, thể thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài hết!”

      Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn đầy vẻ dịu dàng, “ với ấy…”

      đến điểm mấu chốt cố tình ghìm lại.

      cái gì?” Liên Kiều căng thẳng hỏi lại.

      gương mặt tuấn của Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn đầy tình ý, “ có vợ rồi, hơn nữa còn rất ấy cho nên…. thể tiếp nhận tình cảm của bất kỳ ai nữa!”

      Liên Kiều âu sầu liền hớn hở trở lại nhưng dường như cũng cảm thấy biểu của mình quá lộ liễu cho nên xụ mặt xuống:” gạt em phải ? Bây giờ gì mà được, dù sao lúc nãy em cũng đau có nghe được gì!”

      “Vậy em hỏi lại lòng mình xem, em cảm thấy có phải gạt em ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn , nghiêm túc hỏi.


      Chương 281: Ai sợ ai (3)




      ‘Em … em …’ Liên Kiều cắn môi, rũ mắt xuống như suy nghĩ.

      Đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn ngập hình bóng của , nhóc ngốc nghếch này, chẳng lẽ biết trái tim sớm đầy ắp hình bóng của , làm gì còn chỗ để dung nạp bất kỳ ai khác nữa chứ.

      Qua lúc lâu Liên Kiều mới ngẩng đầu lên nhìn , chun mũi : ‘Lần này em tạm tin lần, nhưng mà … đừng để em thấy … với ta nữa đó, bằng em khắc lên trán mấy chữ lớn!’

      ‘Khắc chữ gì?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe mà muốn khóc được muốn cười xong, cách trừng phạt này, tin rằng chỉ có Liên Kiều mới nghĩ ra được.

      ‘Đúng đó, khắc bốn chữ “Tôi là đồ ngốc” lên trán , mà phải dùng loại mực tẩy xóa được ấy!’ Liên Kiều hùng dũng .

      ‘Được được, em muốn làm sao cứ làm vậy !’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước đáp lời , cùng lúc thân mình chợt xoay lại, áp xuống dưới thân lần nữa, sau đó đôi tay như có pháp thuật rút ra khỏi khống chế của chiếc cà vạt rồi ôm lấy

      hứa với em rồi làm, giờ đến lượt em!’

      Liên Kiều trố mắt nhìn , ‘ sao lại …’

      ràng là trói rất chặt mà.

      Nếu như chỉ chiếc cà vạt mà có thể khống chế vậy sớm còn sống để gặp em rồi!’ Đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước đầy ý cười, thấp giọng thầm bên tai .

      Nha đầu ngốc này, chẳng lẽ biết vừa nãy động tác của mình có bao nhiêu khiêu khích hay sao? Chẳng lẽ biết đàn ông là động vật nguy hiểm cỡ nào sao? Nếu nhiệt tình châm ngòi thổi lửa như vậy …

      Liên Kiều vẻ mặt rầu rĩ nhìn , ‘ sớm có thể thoát ra rồi sao lại còn giả vờ đến bây giờ làm gì? thấy em nực cười lắm phải ?”

      đâu, sao lại thế được chứ? Nếu như làm vậy làm sao biết em quan tâm đến thế nào!”

      Tình dâng đầy trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, trìu mến nhìn ,ánh mắt tràn đầy tình ý.

      Liên kiều nghe vậy, gương mặt nhắn hồng lên mảnh, giọng rất tự nhiên, “Ai thèm quan …”

      “Vật thích dối” Hoàng Phủ Ngạn Tước cúi xuống đặt nụ hôn lên môi , đôi tay mạnh mẽ kéo sát vào lòng mình…

      em !” cúi đầu chống trán lên vầng trán trơn bóng của , ra lệnh.

      Chỉ cần câu này của , những chuyện phát sinh chiều nay lần xóa hết.

      Liên Kiều bĩu môi, “ , , em cũng đâu làm sai chuyện gì, sao cứ thích ra lệnh cho người ta!”

      “Chuyện hôm nay em làm còn ít lắm sao?” Bàn tay tham lam của Hoàng Phủ Ngạn Tước lặng lẽ dời xuống, miệng lầu bầu.

      “em phải chỉ là ăn cơm với học trưởng Kiều Trị thôi sao, là học trưởng có chuyện muốn với em mà!”

      Liên Kiều vẻ mặt phục cứng miệng kháng nghị nhưng toàn thân bởi vì đụng chạm của mà khẽ run rẩy.

      chỉ có chuyện này!” Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi khàn giọng

      Hả?

      Liên Kiều giật mình, “Ý là sao?”

      “Nha đầu, em làm tức giận phải chỉ có chuyện này!”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, “Còn chưa kể đến chuyện em chủ động quyến rũ người đàn ông khác trong hội quán!”

      “Hả!!!”

      Liên Kiều trố mắt nhìn , nhất thời mới nhớ tới chuyện sáng nay, rụt lưỡi, thẹn thùng cười:” Sao biết? Chẳng lẽ…. cho người theo dõi em sao?”

      “Đừng có mò, ở đó vừa hay có đối tác của có mặt, ta đến uống trà tình cờ chứng kiến màn kia.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay véo mũi , “Nếu như phải biết em giúp Tiểu Ngưng trả thù nhất định phạt em nặng hơn!”

      “Hừm! Ai bảo tên kia đáng ghét như vậy! Trong mắt chỉ có tiền với tiền, chỉ vu cho tội trộm cắp cũng là nhân đạo lắm rồi bằng em nhất định chỉnh đến đời này cũng đừng mong có bạn !” Liên Kiều khua tay múa chân .

      “Những chuyện ra mặt thay người khác như vay65anh chỉ cho phép em làm lần này thôi, đây cũng là lần cuối cùng, được phép có lần sau, biết chưa?” Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiêm túc .

      Vừa nghĩ tới vì người khác mà đem chính mình ra làm mồi nhữ quyến rũ người đàn ông khác là tức đến phát điên.

      “Này, cũng lòng dạ sắc đá quá , người bị bắt nạt là em mà, chẳng lẽ muốn em khoanh tay đứng nhìn sao?” Liên Kiều bất mãn .

      “Liên Kiều à…” Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài tiếng, “Chính vì Tiểu Ngưng là em của nên mới buông tay lo, người em ấy chảy dòng máu của nhà Hoàng Phủ chúng ta cho nên vấn đề của chính mình phải chính mình giải quyết, thể trông chờ vào người khác được. Nếu như chuyện gì cũng cần người khác giúp đỡ, ngã xuống cũng biết tự đứng dậy, vậy làm sao xưng là người của gia tộc Hoàng Phủ chứ!”

      “Lý luận của tuy đúng nhưng rất ích kỷ, em đồng ý!” Liên Kiều xụ mặt .

      “đồng ý hay kết quả cũng như nhau cả thôi, thể thay đổi được gì!”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước tiếp, “Cho nên về sau em nên ngoan ngoãn đừng tìm cách chọc giận nữa, với lại… người muốn em gặp tuyệt đối gặp nữa!”

      học trưởng Kiều Trị sao?” Liên Kiều chau mày hỏi.

      “Đúng vậy!” Hoàng Phủ Ngạn Tước véo vào eo cái khiến khẽ run lên.

      “Hừm, bây giờ cho dù là em muốn gặp người ta chưa chắc người ta muốn gặp em đâu. Hôm nay nhìn sắc mặt học trưởng Kiều Trị khó coi như vậy, tin chắc là rất tức giận em kết hôn mà sớm cho ấy biết . Hơn nữa… còn lấy phi đao ra dọa người ta!”

      Cho nên, những người như vậy về sau em đừng gặp nữa, bằng …lần sau phi đao chỉ phóng lên tường đơn giản như vậy đâu!” Hoàng Phủ Ngạn Tước rất nhàng nhưng đầy vẻ uy hiếp.

      “hừm! Phiền chết !” Liên Kiều xoay mặt sang bên nhìn nữa.

      “Bây giờ có thể rồi chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước vươn tay xoay mặt lại nhìn mình, cơ thể dưới thân khiến có chút khống chế nổi.

      cái gì?” Liên Kiều quên mất nhũng gì lúc nãy.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cau mày, “! Em

      “Ơ…Được thôi!” Liên Kiểu đảo mắt vòng cười giảo hoạt, “ em”

      tinh nghịch của khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười, dịu dàng :” Đùng là… rất em, em vẫn luôn hữu ở chỗ này…”

      kéo bàn tay nhắn của đặt lên nơi trái tim mình.

      Tiếng trái tim đập mạnh mẽ trầm ổn trong lòng ngực truyền đến lòng bàn tay của Liên Kiều, nhìn sâu vào đôi mắt tràn đầy tình ý của , trái tim của hán hiểu sao cũng đập nhanh….

      Chương 282: Hoảng sợ ở trường đua (1)




      ‘Em có cảm nhận được nó ?’


      Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước lướt trán , thầm bên tai , ‘’Em biết muốn gì mà, nha đầu, đem trái tim giao cho , nghe, người em …’

      Giọng trầm thấp làm say người như loại rượu ngon lại như thôi miên, Liên Kiều cảm thấy bản thân chìm dần trong giọng đó nhưng cũng chính là chiếc phao duy nhất mà có thể bám vào.

      ‘Em …’ Cánh môi khẽ run, bất tri bất giác lên tiếng lòng mình.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cúi xuống áp môi lên cánh môi run rẩy của , hôn sâu, bàn tay tham lam vuốt theo từng đường cong của .

      ‘Ngạn Tước …’ Thân thể của Liên Kiều dưới bàn tay của dần có phản ứng, từ từ ý thức cũng trở nên mơ hồ …

      ‘Nha đầu … nha đầu ngốc của …’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước chờ đợi nữa, cũng thể chờ nữa, eo khẽ dùng sức, tiến vào sâu trong cơ thể , khiến kìm được khẽ ngâm nga tiếng …

      Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi nam nữ triền miên đem tình hòa quyện vào nhau, quyến luyến rời, để tình lần lại lần thăng hoa!

      ***
      Trường ngựa Carmen nằm ở phía Đông Nam San Francisco cách trung tâm thành phố tương đối xa, đây là trường ngựa chuyên nghiệp nhất trong số những trường ngựa của Lăng Thiếu Đường ở Mỹ, cũng là trường ngựa có diện tích lớn nhất, nơi đây chỉ dành cho những người có địa vị có cấp bậc tham gia, chỉ riêng phí gia nhập cũng khiến người thường giật mình.

      Riêng nguồn ngựa cần phải rồi, mỗi chú ngựa ở đây đều là dòng dõi quý tộc đồng thời cũng là những chú ngựa đua có thành tích cực cao.

      Trường ngựa trải rộng đến tận chân trời, ít nhất đó là cảm giác của Liên Kiều khi đứng ở đây.

      ‘Oa …’ lâu mới từ trong kinh ngạc thoát ra, cao hứng kêu lên tiếng, trong đôi mắt màu tím tràn đầy vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ.

      ‘Có thích phong cảnh ở đây ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười nhìn Liên Kiều nhảy nhót vui mừng bên cạnh, ánh mắt hết sức dịu dàng.

      Liên Kiều xoay lại nhiệt tình khoác tay , nũng nịu , “ Ngạn Tước, bạn của lợi hại nha, sở hữu cả trường ngựa lớn như vậy em rất thích nơi này!”

      “Nha đầu ngốc…”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước sủng nịnh đưa tay vò vò tóc , “ phải là bạn lợi hại mà là em lợi hại, bọn họ ai cũng sợ em hết đó!”

      “Đừng…” Liên Kiều bĩu môi, “Làm gì đến mức khoa trương như vậy chứ, em đối xử với Thiếu Đường rất tốt mà!”

      Lời của vừa dứt từ sau lưng truyền đến tiếng kêu kinh ngạc.

      “Em đối xử tốt với ? Nha đầu này đúng là giỏi tài đổi trắng thay đen !”

      Hai người cùng quay lại nhìn thấy Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh đứng phía sau từ lúc nào.

      Liên Kiều thấy Kỳ Hinh vui mừng chạy đến bên cạnh , làm mặt xấu trước mặt Lăng Thiếu Đường , “ Em đâu có đâu. Người ta chẳng qua là lòng muốn học cưỡi ngựa thôi mà, nếu phải keo kiệt dạy làm gì đến nỗi phải giở thủ đoạn ra mới được chú ý tới. Phải Kỳ Hinh…”

      Kỳ Hinh bụm miệng cười, xem ra nha đầu này càng lúc càng thân thiết với người của tứ đại tài phiệt rồi, biết sau này Lãnh Thiên Dục gặp nha đầu này như thế nào nhỉ? biết có còn lạnh như băng nữa hay ?

      khó tưởng tượng!

      Lăng Thiếu Đường nghe vậy, trợn mắt :” tóm lại là dám chọc em, muốn trốn cũng trốn khỏi cho nên chỉ đành đem trường ngựa này ra mà dâng lên vậy!”

      Liên Kiều nghe vậy đắc ý gật đầu, sau khi nhìn lại lần hoàn cảnh xung quanh, :” Thiếu Đường, trường ngựa của lợi hại nha!”

      “Đương nhiên rồi!” Nghe vậy tâm tình của Lăng Thiếu Đường khá hơn nhiều, “Vì để đón tiếp Liên Kiều tiểu thư thân mến của chúng ta nên mới nhường em trường ngựa tốt nhất ở Mỹ của đó, trong thời gian em học cưỡi ngựa, ở đây tiếp bất cứ người khách nào cả!”

      Liên Kiều cao hứng hò reo, “Tốt quá, tốt quá, em muốn chờ đợi nữa. À đúng rồi, em lúc nào học xong đây?”

      “Em đó…”

      Lăng Thiếu Đường vòng quanh , nhìn trái phải dưới đánh giá lần, sau đó kết luận, “Muốn cưỡi thành thạo phải mất tuần!”

      “Hả? Lâu vậy sao?” Liên Kiều ngơ ngẩn hỏi lại.

      “Nha đầu…”

      Hoàng Phủ ngạn Tước về phía , kéo vào lòng giọng :” Cưỡi ngựa cũng có thể coi như loại kỹ năng, cũng là chuyện cần có nhẫn nại mới luyện thành chứ phải loại cưỡi ngựa xem hoa, ngày ngày hai mà biết đâu!”

      “Ngạn Tước…”

      Liên Kiều ngẩng mặt nhìn , “Cưỡi ngựa khó đến vậy sao? Người Trung Quốc xưa phải ai cũng biết cưỡi ngựa sao? Bọn họ cũng phải học lạu vậy sao?”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, trìu mến véo mũi , “Cái này làm sao giống chứ, vào thời Trung Quốc xưa ngựa chính là phương tiện giao thông chủ đạo nhưng thời nay cưỡi ngựa trở thành loại hình tiêu khiển và là cách để thể kỹ năng, chỉ đơn giản dựa vào sức mạnh mà quan trọng là người kị sỹ và con ngựa có thấu hiểu lẫn nhau cho nên, kỹ thuật cưỡi ngựa phát triển đến nay so với trước kia có điểm giống cũng có điểm khác, đương nhiên, khác nhau nằm ở kỹ thuật khống chế ngựa rồi!”

      “Nhưng mà Ngạn Tước…”

      Liên Kiều khổ sở nhìn , “Nếu học cưỡi ngựa phải thời gian dài như vậy, vậy nếu em học bắn súng và đua xe có phải thời gian còn lâu hơn nữa ?”

      “Này này…”

      Lăng thiếu Đường nghe vậy bất mãn bước đến, phản đối:” Nghe em như vậy, chẳng lẽ ý em là đua xe và bắn súng có độ khó cao hơn cưỡi ngựa hay sao chứ?”

      “Vốn là vậy mà, cưỡi ngựa chỉ là cưỡi ngựa mà thôi!” Liên Kiều điềm nhiên .

      câu hời hợt của khiến Lăng thiếu Đường suýt nữa tức đến ngất xỉu.

      Liên Kiều giảo hoạt cười, nhìn về phía Kỳ Hinh hỏi:” Kỳ Hinh à, Thiếu Đường có phải là ngốc lắm ? Chẳng lẽ học cưỡi ngựa cũng phải tuuần?”

      Kỳ Hinh cười đến thở nổi, có người chọc Lăng Thiếu Đường giận đến mức nên lời thế này cũng là lần đầu tiên chứng kiến.

      “Về chuyện này chị chưa có hỏi qua, mà cũng có thể là vậy đó, vốn rất ngốc mà!”

      Liên Kiều nghe vậy, cố ý thở dài tiếng:”Haiz, là làm khó cho chị rồi, Kỳ Hinh, ở bên cạnh nhất định là rất khổ sở rồi, mà đầu óc của chị phải hoạt động ở công suất thấp mới theo kịp rồi, là… đóa hoa lài lại cắm ở….”

      “Aaaaa….”

      Lăng Thiếu Đường rốt cuộc nhìn nổi nữa thét lên tiếng sau đó nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, hung hăng gằn từng iếng:” Làm ơn, quản lý người phụ nữ của cậu cho đàng hoàng vào, ấy dạy hư Kỳ Hinh mất thôi!”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực nhún vay, ném cho ánh mắt ý : Mình cũng có cách nào.
      Last edited by a moderator: 10/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :