Chương 280: Ai sợ ai (2)
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, lại thấy vẻ mặt tức tối của , vừa tức giận vừa buồn cười : ‘Cởi trói cho em? Cho dù cởi trói cho em thế nào?’
‘ sợ phải ? Nếu sợ cởi trói cho em , cởi …’ Liên Kiều đưa cổ tay ra, chút lo sợ nhìn dù gương mặt vẫn còn vương dấu lệ.
‘Được thôi, cởi trói cho em!’
Cơn giận của Hoàng Phủ Ngạn Tước vì vẻ yếu ớt cùng bất khuất của làm cho dịu ít, vừa nãy vì bị làm tức giận quá mức mới đem hai tay trói lại, bây giờ nghĩ lại thực cảm thấy đau lòng.
Quả nhiên, cổ tay trắng nõn vết trói đỏ lựng.
Đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua tia đau lòng, biết đời này mình chính là thua trong tay Liên Kiều rồi, cho dù là giận dữ đến đâu, chỉ cần nhìn thấy chịu chút khổ sở gì liền bỏ qua tất cả, vì mà đau lòng.
lúc còn chìm trong những suy nghĩ miên man của chính mình chợt cảm giác cổ tay bị siết lại, nhìn lại Liên Kiều thấy nước mắt vẫn chưa kịp lau cầm lấy cà vạt tức tối trói tay mình lại …
‘Em làm gì vậy?’ bị hành động của làm cho sững sờ.
‘Vừa nãy làm gì với em chẳng lẽ quên rồi sao? Nếu đối xử với em như vậy, vậy em ăn miếng trả miếng thôi!’
Liên Kiều vẻ “cây ngay sợ chết đứng” trả lời , sau đó bàn tay nhắn khẽ dùng sức, đem cà vạt quấn thành nhiều vòng cổ tay .
‘ thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bị làm cho ngơ ngẩn được tiến nào, ràng là người nên tức giận là mình chứ, sao bây giờ lại đổi thành rồi?
‘Đừng nhiều lời!’ Liên Kiều cũng rống lên, dùng sức đẩy cái.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thuận theo thế đẩy của nằm xuống giường, biết định làm gì.
chỉ biết định làm gì mà những lời cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Liên Kiều tức giận trừng , hai tay chóng eo hỏi:” Sao lúc nãy lại xé quần ảo của em?”
“Giận mà!”
Thực ra cơn giận trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước sớm bị làm cho tiêu mất, ngay lúc này chỉ lòng nằm giường, đem cảnh xuân tươi đẹp của nhìn sót tí gì…
Liên Kiều làm sao mà biết được trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước chứa đầy ý nghĩ “đen tối” như vậy, ánh mắt đảo nhanh vòng sau đó :” Được, vậy bây giờ em cũng rất tức giận, nếu đối xử với em như thế, em cũng phải ăn miếng trả miếng mới được!”
xong bàn tay nhắn dùng sức kéo áo sơ mi của nhưng dùng hết hơi hết sức mà vẫn xé rách chiếc áo được.
Hoàng Phủ Ngạn tước tức cười nhìn , “tốt bụng” lên tiếng nhắc nhở, “thứ nhất, cái áo này được may bằng chất liệu đặc biệt, thư hai, cho dù đây là cái áo thông thường, với sức trói gà chặt của nha đầu em có xé cũng rách được đâu!”
Liên Kiều nghe vậy vùng đứng lên rời khỏi giường sau đó chạy tìm thùng dụng cụ lục tung lên.
Qua sau, tìm thấy thứ mình muốn tìm mới xoay lại nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, thấy vật tay , giật mình.
Nha đầu, em định làm gì vậy?
Thấy cây kéo tay , Hoàng Phủ Ngạn Tước nuốt ngụm nước bọt, lẽ nào lúc cao hứng định làm gì với mình sao…
Liên Kiều trả lời , trèo lên giường sau đó cắt nhát…
Chiếc áo sơ mi cao cấp bị cắt mảnh lớn!
Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm thở phào hơi, còn may, chỉ muốn cắt quần áo…
Tạch tạch tạch,…xoạt xoạt xoạt….
Tiếng kéo vang lên dứt, rất nhanh chiếc áo sơ mi bị cắt thành nhiều mảnh sau đó, chiếc quần cũng chịu chung số phận.
Sau đó…
Xoẹt… tiếng, dứt khoác xé sạch những mảnh vải còn xót lại người .
Lúc này, tình cảnh của Hoàng Phủ Ngạn Tước so với Liên Kiều cũng khác gì mấy.
“ mau khai , với An địch Á kia rốt cuộc có quan hệ gì?”
Liên Kiều xoạc chân ngồi người như kỵ sỹ hùng dũng, nhìn từ cao, lớn tiếng hỏi.
Tình huống lúc này hoàn toàn đảo ngược, bây giờ là thẩm vấn .
“An Địch Á?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới nhớ ra, chắc là tình cảnh lúc An Địch Á gặp bị nhìn thấy hết, chẳng lẽ… nhóc này dăng ghen sao?
“ với ta chỉ là bạn bè thôi!” rất “ngoan ngoãn” khai .
“Bạn bè? gạt người!” Liên Kiều vẫy tay, “phạch” tiếng vỗ xuống ngực , “Trong bữa tiệc đối ta bám theo rời, hôm nay lại cũng như thế, em thấy hết rồi, ta khoác tay vô cùng thân mật!”
“ đẩy ta ra rồi mà!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố nhịn cười làm ra vẻ vô tội trả lời. phát , ra thấy tra hỏi cặn kẽ như vậy trong lòng lại rất thoải mái, cơn giận chiều nay toàn bộ bị quẳng lên chín tầng mây rồi.
“Cái em nhìn thấy hoàn toàn phải như vậy!”
Liên Kiều cao giọng , “Em thấy hai người chuyện với nhau lâu, cả người ta gần như dán lên người luôn, mau , hai người những chuyện gì?”
“đơn giản thôi mà, ấy muốn làm người phụ nữ của !” Hoàng Phủ Ngạn Tước cứ mà khai, mà ngược lại rất muốn biết, có phải vợ của mình là ghen hay .
“Cái gì?”
Liên Kiều nghe vậy, trợn to mắt, “Sao đời lại có người phụ nữ biết liêm sỉ như thế chứ? Xem ra hôm đó bị em trêu chọc còn chưa đủ đây mà! đồng ý rồi phải ?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời, đôi mắt đen như mắt chim ưng chăm chăm nhìn chớp.
Liên Kiều thấy , trong lòng chơt rối mù, chẳng lẽ… run giọng .
“… đồng ý với ta rồi sao? thích ta, cho nên mới đồng ý để ta ở bên cạnh đúng ?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn lâu, sau đó trả lời mà hỏi ngược lại:” Em muốn vậy lắm sao?”
“ muốn, đương nhiên là muốn rồi!”
Liên Kiều hấp tấp trả lời: “Hoàng Phủ Ngạn Tước, là người đàn ông có vợ rồi, thể thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài hết!”
Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn đầy vẻ dịu dàng, “ với ấy…”
đến điểm mấu chốt cố tình ghìm lại.
“ cái gì?” Liên Kiều căng thẳng hỏi lại.
gương mặt tuấn của Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn đầy tình ý, “ có vợ rồi, hơn nữa còn rất ấy cho nên…. thể tiếp nhận tình cảm của bất kỳ ai nữa!”
Liên Kiều âu sầu liền hớn hở trở lại nhưng dường như cũng cảm thấy biểu của mình quá lộ liễu cho nên xụ mặt xuống:” gạt em phải ? Bây giờ gì mà được, dù sao lúc nãy em cũng đau có nghe được gì!”
“Vậy em hỏi lại lòng mình xem, em cảm thấy có phải gạt em ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn , nghiêm túc hỏi.
Chương 281: Ai sợ ai (3)
‘Em … em …’ Liên Kiều cắn môi, rũ mắt xuống như suy nghĩ.
Đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn ngập hình bóng của , nhóc ngốc nghếch này, chẳng lẽ biết trái tim sớm đầy ắp hình bóng của , làm gì còn chỗ để dung nạp bất kỳ ai khác nữa chứ.
Qua lúc lâu Liên Kiều mới ngẩng đầu lên nhìn , chun mũi : ‘Lần này em tạm tin lần, nhưng mà … đừng để em thấy … với ta nữa đó, bằng em khắc lên trán mấy chữ lớn!’
‘Khắc chữ gì?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe mà muốn khóc được muốn cười xong, cách trừng phạt này, tin rằng chỉ có Liên Kiều mới nghĩ ra được.
‘Đúng đó, khắc bốn chữ “Tôi là đồ ngốc” lên trán , mà phải dùng loại mực tẩy xóa được ấy!’ Liên Kiều hùng dũng .
‘Được được, em muốn làm sao cứ làm vậy !’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đáp lời , cùng lúc thân mình chợt xoay lại, áp xuống dưới thân lần nữa, sau đó đôi tay như có pháp thuật rút ra khỏi khống chế của chiếc cà vạt rồi ôm lấy …
‘ hứa với em rồi làm, giờ đến lượt em!’
Liên Kiều trố mắt nhìn , ‘ … sao lại …’
ràng là trói rất chặt mà.
Nếu như chỉ chiếc cà vạt mà có thể khống chế vậy sớm còn sống để gặp em rồi!’ Đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước đầy ý cười, thấp giọng thầm bên tai .
Nha đầu ngốc này, chẳng lẽ biết vừa nãy động tác của mình có bao nhiêu khiêu khích hay sao? Chẳng lẽ biết đàn ông là động vật nguy hiểm cỡ nào sao? Nếu nhiệt tình châm ngòi thổi lửa như vậy …
Liên Kiều vẻ mặt rầu rĩ nhìn , ‘ sớm có thể thoát ra rồi sao lại còn giả vờ đến bây giờ làm gì? thấy em nực cười lắm phải ?”
“ đâu, sao lại thế được chứ? Nếu như làm vậy làm sao biết em quan tâm đến thế nào!”
Tình dâng đầy trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, trìu mến nhìn ,ánh mắt tràn đầy tình ý.
Liên kiều nghe vậy, gương mặt nhắn hồng lên mảnh, giọng rất tự nhiên, “Ai thèm quan …”
“Vật thích dối” Hoàng Phủ Ngạn Tước cúi xuống đặt nụ hôn lên môi , đôi tay mạnh mẽ kéo sát vào lòng mình…
“ em !” cúi đầu chống trán lên vầng trán trơn bóng của , ra lệnh.
Chỉ cần câu này của , những chuyện phát sinh chiều nay lần xóa hết.
Liên Kiều bĩu môi, “ , là , em cũng đâu làm sai chuyện gì, sao cứ thích ra lệnh cho người ta!”
“Chuyện hôm nay em làm còn ít lắm sao?” Bàn tay tham lam của Hoàng Phủ Ngạn Tước lặng lẽ dời xuống, miệng lầu bầu.
“em phải chỉ là ăn cơm với học trưởng Kiều Trị thôi sao, là học trưởng có chuyện muốn với em mà!”
Liên Kiều vẻ mặt phục cứng miệng kháng nghị nhưng toàn thân bởi vì đụng chạm của mà khẽ run rẩy.
“ chỉ có chuyện này!” Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi khàn giọng
Hả?
Liên Kiều giật mình, “Ý là sao?”
“Nha đầu, em làm tức giận phải chỉ có chuyện này!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, “Còn chưa kể đến chuyện em chủ động quyến rũ người đàn ông khác trong hội quán!”
“Hả!!!”
Liên Kiều trố mắt nhìn , nhất thời mới nhớ tới chuyện sáng nay, rụt lưỡi, thẹn thùng cười:” Sao biết? Chẳng lẽ…. cho người theo dõi em sao?”
“Đừng có mò, ở đó vừa hay có đối tác của có mặt, ta đến uống trà tình cờ chứng kiến màn kia.
Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay véo mũi , “Nếu như phải biết em giúp Tiểu Ngưng trả thù nhất định phạt em nặng hơn!”
“Hừm! Ai bảo tên kia đáng ghét như vậy! Trong mắt chỉ có tiền với tiền, chỉ vu cho tội trộm cắp cũng là nhân đạo lắm rồi bằng em nhất định chỉnh đến đời này cũng đừng mong có bạn !” Liên Kiều khua tay múa chân .
“Những chuyện ra mặt thay người khác như vay65anh chỉ cho phép em làm lần này thôi, đây cũng là lần cuối cùng, được phép có lần sau, biết chưa?” Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiêm túc .
Vừa nghĩ tới vì người khác mà đem chính mình ra làm mồi nhữ quyến rũ người đàn ông khác là tức đến phát điên.
“Này, cũng lòng dạ sắc đá quá , người bị bắt nạt là em mà, chẳng lẽ muốn em khoanh tay đứng nhìn sao?” Liên Kiều bất mãn .
“Liên Kiều à…” Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài tiếng, “Chính vì Tiểu Ngưng là em của nên mới buông tay lo, người em ấy chảy dòng máu của nhà Hoàng Phủ chúng ta cho nên vấn đề của chính mình phải chính mình giải quyết, thể trông chờ vào người khác được. Nếu như chuyện gì cũng cần người khác giúp đỡ, ngã xuống cũng biết tự đứng dậy, vậy làm sao xưng là người của gia tộc Hoàng Phủ chứ!”
“Lý luận của tuy đúng nhưng rất ích kỷ, em đồng ý!” Liên Kiều xụ mặt .
“đồng ý hay kết quả cũng như nhau cả thôi, thể thay đổi được gì!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước tiếp, “Cho nên về sau em nên ngoan ngoãn đừng tìm cách chọc giận nữa, với lại… người muốn em gặp tuyệt đối gặp nữa!”
“ học trưởng Kiều Trị sao?” Liên Kiều chau mày hỏi.
“Đúng vậy!” Hoàng Phủ Ngạn Tước véo vào eo cái khiến khẽ run lên.
“Hừm, bây giờ cho dù là em muốn gặp người ta chưa chắc người ta muốn gặp em đâu. Hôm nay nhìn sắc mặt học trưởng Kiều Trị khó coi như vậy, tin chắc là rất tức giận em kết hôn mà sớm cho ấy biết . Hơn nữa… còn lấy phi đao ra dọa người ta!”
Cho nên, những người như vậy về sau em đừng gặp nữa, bằng …lần sau phi đao chỉ phóng lên tường đơn giản như vậy đâu!” Hoàng Phủ Ngạn Tước rất nhàng nhưng đầy vẻ uy hiếp.
“hừm! Phiền chết !” Liên Kiều xoay mặt sang bên nhìn nữa.
“Bây giờ có thể rồi chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước vươn tay xoay mặt lại nhìn mình, cơ thể dưới thân khiến có chút khống chế nổi.
“ cái gì?” Liên Kiều quên mất nhũng gì lúc nãy.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cau mày, “! Em ”
“Ơ…Được thôi!” Liên Kiểu đảo mắt vòng cười giảo hoạt, “ em”
tinh nghịch của khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười, dịu dàng :” Đùng là… rất em, em vẫn luôn hữu ở chỗ này…”
kéo bàn tay nhắn của đặt lên nơi trái tim mình.
Tiếng trái tim đập mạnh mẽ trầm ổn trong lòng ngực truyền đến lòng bàn tay của Liên Kiều, nhìn sâu vào đôi mắt tràn đầy tình ý của , trái tim của hán hiểu sao cũng đập nhanh….
Chương 282: Hoảng sợ ở trường đua (1)
‘Em có cảm nhận được nó ?’
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước lướt trán , thầm bên tai , ‘’Em biết muốn gì mà, nha đầu, đem trái tim giao cho , nghe, người em là …’
Giọng trầm thấp làm say người như loại rượu ngon lại như thôi miên, Liên Kiều cảm thấy bản thân chìm dần trong giọng đó nhưng cũng chính là chiếc phao duy nhất mà có thể bám vào.
‘Em …’ Cánh môi khẽ run, bất tri bất giác lên tiếng lòng mình.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cúi xuống áp môi lên cánh môi run rẩy của , hôn sâu, bàn tay tham lam vuốt theo từng đường cong của .
‘Ngạn Tước …’ Thân thể của Liên Kiều dưới bàn tay của dần có phản ứng, từ từ ý thức cũng trở nên mơ hồ …
‘Nha đầu … nha đầu ngốc của …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chờ đợi nữa, cũng thể chờ nữa, eo khẽ dùng sức, tiến vào sâu trong cơ thể , khiến kìm được khẽ ngâm nga tiếng …
Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi nam nữ triền miên đem tình hòa quyện vào nhau, quyến luyến rời, để tình lần lại lần thăng hoa!
***
Trường ngựa Carmen nằm ở phía Đông Nam San Francisco cách trung tâm thành phố tương đối xa, đây là trường ngựa chuyên nghiệp nhất trong số những trường ngựa của Lăng Thiếu Đường ở Mỹ, cũng là trường ngựa có diện tích lớn nhất, nơi đây chỉ dành cho những người có địa vị có cấp bậc tham gia, chỉ riêng phí gia nhập cũng khiến người thường giật mình.
Riêng nguồn ngựa cần phải rồi, mỗi chú ngựa ở đây đều là dòng dõi quý tộc đồng thời cũng là những chú ngựa đua có thành tích cực cao.
Trường ngựa trải rộng đến tận chân trời, ít nhất đó là cảm giác của Liên Kiều khi đứng ở đây.
‘Oa …’ lâu mới từ trong kinh ngạc thoát ra, cao hứng kêu lên tiếng, trong đôi mắt màu tím tràn đầy vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ.
‘Có thích phong cảnh ở đây ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười nhìn Liên Kiều nhảy nhót vui mừng bên cạnh, ánh mắt hết sức dịu dàng.
Liên Kiều xoay lại nhiệt tình khoác tay , nũng nịu , “ Ngạn Tước, bạn của lợi hại nha, sở hữu cả trường ngựa lớn như vậy em rất thích nơi này!”
“Nha đầu ngốc…”
Hoàng Phủ Ngạn Tước sủng nịnh đưa tay vò vò tóc , “ phải là bạn lợi hại mà là em lợi hại, bọn họ ai cũng sợ em hết đó!”
“Đừng…” Liên Kiều bĩu môi, “Làm gì đến mức khoa trương như vậy chứ, em đối xử với Thiếu Đường rất tốt mà!”
Lời của vừa dứt từ sau lưng truyền đến tiếng kêu kinh ngạc.
“Em đối xử tốt với ? Nha đầu này đúng là giỏi tài đổi trắng thay đen !”
Hai người cùng quay lại nhìn thấy Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh đứng phía sau từ lúc nào.
Liên Kiều thấy Kỳ Hinh vui mừng chạy đến bên cạnh , làm mặt xấu trước mặt Lăng Thiếu Đường , “ Em đâu có đâu. Người ta chẳng qua là lòng muốn học cưỡi ngựa thôi mà, nếu phải keo kiệt dạy làm gì đến nỗi phải giở thủ đoạn ra mới được chú ý tới. Phải Kỳ Hinh…”
Kỳ Hinh bụm miệng cười, xem ra nha đầu này càng lúc càng thân thiết với người của tứ đại tài phiệt rồi, biết sau này Lãnh Thiên Dục gặp nha đầu này như thế nào nhỉ? biết có còn lạnh như băng nữa hay ?
khó tưởng tượng!
Lăng Thiếu Đường nghe vậy, trợn mắt :” tóm lại là dám chọc em, muốn trốn cũng trốn khỏi cho nên chỉ đành đem trường ngựa này ra mà dâng lên vậy!”
Liên Kiều nghe vậy đắc ý gật đầu, sau khi nhìn lại lần hoàn cảnh xung quanh, :” Thiếu Đường, trường ngựa của lợi hại nha!”
“Đương nhiên rồi!” Nghe vậy tâm tình của Lăng Thiếu Đường khá hơn nhiều, “Vì để đón tiếp Liên Kiều tiểu thư thân mến của chúng ta nên mới nhường em trường ngựa tốt nhất ở Mỹ của đó, trong thời gian em học cưỡi ngựa, ở đây tiếp bất cứ người khách nào cả!”
Liên Kiều cao hứng hò reo, “Tốt quá, tốt quá, em muốn chờ đợi nữa. À đúng rồi, em lúc nào học xong đây?”
“Em đó…”
Lăng Thiếu Đường vòng quanh , nhìn trái phải dưới đánh giá lần, sau đó kết luận, “Muốn cưỡi thành thạo phải mất tuần!”
“Hả? Lâu vậy sao?” Liên Kiều ngơ ngẩn hỏi lại.
“Nha đầu…”
Hoàng Phủ ngạn Tước về phía , kéo vào lòng giọng :” Cưỡi ngựa cũng có thể coi như loại kỹ năng, cũng là chuyện cần có nhẫn nại mới luyện thành chứ phải loại cưỡi ngựa xem hoa, ngày ngày hai mà biết đâu!”
“Ngạn Tước…”
Liên Kiều ngẩng mặt nhìn , “Cưỡi ngựa khó đến vậy sao? Người Trung Quốc xưa phải ai cũng biết cưỡi ngựa sao? Bọn họ cũng phải học lạu vậy sao?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, trìu mến véo mũi , “Cái này làm sao giống chứ, vào thời Trung Quốc xưa ngựa chính là phương tiện giao thông chủ đạo nhưng thời nay cưỡi ngựa trở thành loại hình tiêu khiển và là cách để thể kỹ năng, chỉ đơn giản dựa vào sức mạnh mà quan trọng là người kị sỹ và con ngựa có thấu hiểu lẫn nhau cho nên, kỹ thuật cưỡi ngựa phát triển đến nay so với trước kia có điểm giống cũng có điểm khác, đương nhiên, khác nhau nằm ở kỹ thuật khống chế ngựa rồi!”
“Nhưng mà Ngạn Tước…”
Liên Kiều khổ sở nhìn , “Nếu học cưỡi ngựa phải thời gian dài như vậy, vậy nếu em học bắn súng và đua xe có phải thời gian còn lâu hơn nữa ?”
“Này này…”
Lăng thiếu Đường nghe vậy bất mãn bước đến, phản đối:” Nghe em như vậy, chẳng lẽ ý em là đua xe và bắn súng có độ khó cao hơn cưỡi ngựa hay sao chứ?”
“Vốn là vậy mà, cưỡi ngựa chỉ là cưỡi ngựa mà thôi!” Liên Kiều điềm nhiên .
câu hời hợt của khiến Lăng thiếu Đường suýt nữa tức đến ngất xỉu.
Liên Kiều giảo hoạt cười, nhìn về phía Kỳ Hinh hỏi:” Kỳ Hinh à, Thiếu Đường có phải là ngốc lắm ? Chẳng lẽ học cưỡi ngựa cũng phải tuuần?”
Kỳ Hinh cười đến thở nổi, có người chọc Lăng Thiếu Đường giận đến mức nên lời thế này cũng là lần đầu tiên chứng kiến.
“Về chuyện này chị chưa có hỏi qua, mà cũng có thể là vậy đó, vốn rất ngốc mà!”
Liên Kiều nghe vậy, cố ý thở dài tiếng:”Haiz, là làm khó cho chị rồi, Kỳ Hinh, ở bên cạnh nhất định là rất khổ sở rồi, mà đầu óc của chị phải hoạt động ở công suất thấp mới theo kịp rồi, là… đóa hoa lài lại cắm ở….”
“Aaaaa….”
Lăng Thiếu Đường rốt cuộc nhìn nổi nữa thét lên tiếng sau đó nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, hung hăng gằn từng iếng:” Làm ơn, quản lý người phụ nữ của cậu cho đàng hoàng vào, ấy dạy hư Kỳ Hinh mất thôi!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực nhún vay, ném cho ánh mắt ý : Mình cũng có cách nào.
Last edited by a moderator: 10/6/15