Chương 258: Sóng gió trong dạ tiệc (5)
Edit: Dquynh122
Beta: Min
Hoàng Phủ Ngạn Tước cực kỳ rầu rĩ, tối nay rốt cuộc hiểu cái gì gọi là “họa từ miệng mà ra” rồi!
Nhưng … chuyện đến đây cũng còn cách nào vãn hồi, cũng chỉ còn cách phát huy hết “khả năng dỗ ngọt” của mình thôi.
‘Nha đầu, …’
‘Haizzz, cần phải xin lỗi em làm gì, còn lâu em mới rơi vào bẫy của !’ Liên Kiều vừa vừa bĩu đôi môi đỏ thắm.
‘Lần này biết sai rồi mà!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng thấy mình quá xem thường vợ của mình nên tâm xin lỗi .
Nha đầu này chỉ thấy mình chuyện với An Địch Á mà ắt mình uống cái loại nước uống quái gở kia, bây giờ mình lại xem thường thế này biết …
Nếu như nhớ nhầm, ghét nhất là ai coi thường khả năng của mình …
Nghĩ đến đây, lưng khỏi tuôn mồ hôi lạnh …
Liên Kiều lạnh lùng liếc , ‘ yên tâm, em bây giờ cũng muốn làm gì đâu!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, nhõm thở phào hơi nhưng lại cảnh giác hỏi, ‘Bây giờ ? Nha đầu, ý em là sao?’
‘Hắc hắc …’ Liên Kiều cười vô cùng tà ác, bàn tay nhắn ôm càng chặt, ‘Ý em là … đợi về nhà rồi tính!’
‘Ách?...’
gương mặt tuấn của Hoàng Phủ Ngạn Tước đầy vẻ bất đắc dĩ, ‘Nha đầu …’
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, đợi về nhà em với tính sổ lần cho xong!’
Liên Kiều hung hăng trừng cái, ‘ cho rằng lịch sử phong lưu của phủi cái là sạch sao? Em nghe Lăng Thiếu Đường trước khi kết hôn bạn cũng ít phải ?’
‘Ạ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày. Nhiều lắm sao? Sao cảm thấy vậy chứ?
Đợi chút …
‘Là Thiếu Đường với em sao?’ Điểm này là điểm mấu chốt đây!
Liên Kiều liếc cái, ‘Đúng vậy! sao?’
‘Nha đầu, em tuyệt đối thể tin tưởng lời của được, phụ nữ bên cạnh còn nhiều hơn nhiều!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ hận thể đè Lăng Thiếu Đường xuống hung hăng đánh cho trận.
‘Các đều là cá mè bè cả, đều phải đàn ông tốt!’ Liên Kiều tức tối .
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố nhịn cười, giọng trầm thấp thầm bên tai , đính chính lại: ‘Em , là cá mè lứa!’
‘Đừng có mãi lo đính chính cái sai của em, thái độ của là nghiêm túc, em rất thích!’
Liên Kiều biết thành ngữ của mình tốt, thường sai, nhưng vịt chết vẫn còn cứng mỏ, cố cãi lại.
“Được được được, đúng là thái độ của tốt, bà xã cái gì là cái đó!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cười vừa dịu dàng vừa ôn nhu, vừa dịu dàng cực độ, trong đáy mắt toàn là hình bóng của Liên Kiều.
“Ai là bà xã của chứ, biết xấu hổ….”
Liên Kiều tuy ngoài miệng cứng nhưng trong lòng ngọt như mật, trái tim cứ đập thùng thùng trong lồng ngực.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, “Đương nhiên bà xã của là em rồi, chẳng lẽ…. em còn muốn gọi người phụ nữ khác như vậy sao?”
“ dám?” Liên Kiều nhấc chân định đạp thêm cước nữa…
“Về nhà phải thành khai báo lịch sử phong lưu của mình cho em, bằng …. Em nhất định tha cho !”
“Tuân lệnh bà xã!”
ôm chặt Liên Kiều, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc nhưng đáy mắt vẫn quên hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Thiếu Đường đứng cách đó xa xa.
Lăng Thiếu Đường cũng cười nhìn lại , ánh mắt giảo hoạt.
***
Đứng cách đó xa, An Địch Á thu hết thân mật giữa Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều vào đáy mắt, trong ánh mắt là vẻ đố kỵ và ghen ghét, bàn tay nâng ly rượu cũng bất giác nắm chặt lại.
ta thể tin nhóc đó gả cho Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Sao lại thế được!
chừng đây chỉ là cái cớ để Hoàng Phủ Ngạn Tước từ chối khéo, nếu như kết hôn , tại sao ngoại giời hoàn toàn nhận được chút tin tức nào vậy?
Hơn nữa….
Cái làm chịu nổi nhất là ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn nhóc ấy….
Đó ràng là ánh mắt dành cho người tình, tràn đầy trìu mến và quyến luyến, tuy và Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ có đêm bên nhau nhưng từ trước đến nay vẫn luôn là người quan tâm, trước giờ chưa từng chứng kiến nhìn bất cứ ai bằng ánh mắt tương tự như vậy.
Điểm làm Hoàng Phủ Ngạn Tước khác biệt so với những người còn lại trong tứ đại tài phiệt là…. bên cạnh trước giờ có người phụ nữ cố định nào, đây cũng là nguyên nhân làm cho lòng của An Địch Á dành cho trước giờ vẫn nguội.
nhóc đó….
An Địch Á hướng ánh mắt oán hận về phía Liên Kiều.
ta vốn chỉ là nhóc, còn chưa tính là phụ nữ đúng sao?
Hoàng Phủ Ngạn Tước vì sao lại nhìn trúng nhóc này chứ?
An Địch Á suy nghĩ đến nát óc cũng hiểu được nhưng biết rất …. Mình vừa nãy là bị nhóc này chơi!
Đáng chết!
là nha đầu biết trời cao đất dày, tưởng rằng có Hoàng Phủ Ngạn Tước chống lưng dám coi ai ra gì sao?
To gan dám trêu đùa An Địch Á ta? Còn chưa hỏi qua thử xem An Địch Á là loại người gì?
Nghĩ đến đây, An Địch Á ngẩng cao đầu uống hơi cạn sạch ly rượu tay, ánh mắt vì nghĩ ra được quỷ kế mà loé lên tia quỷ dị.
Đẩy ly rượu về phía nhân viên phục vụ, bước nhanh về phía lễ đài, cầm lấy micro.
Ánh đen lúc này toàn bộ tập trung người An Địch Á.
“Các vị….”
chầm chậm cất lời, ánh mắt nghiêng lệch khoá chặt người Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều.
Môi An Địch Á chầm chậm câu lên đường cong….
“Thực ra hôm nay đối với ngài Kingston, ngoài vinh hạnh mời được Hoàng Phủ tiên sinh đến đây, ngài ấy còn dẫn theo người mà theo lời của ngài ấy là rất quan trọng, đó chính là…. Hoàng Phủ phu nhân!”
Lời của vừa dứt, xung quanh truyền đến ít tiếng kêu kinh ngạc, ánh mắt mọi người đồng thời chuyển về phía bên cạnh chỗ Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Cách đó xa, Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh đều giật mình, cả hai hẹn mà cùng cảm thấy có gì đó đúng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn tươi cười nhìn mọi người, bàn tay vẫn như cũ đặt ở bên eo Liên Kiều, hoàn toàn chẳng có ý định buông ra.
Liên Kiều nhìn An Địch Á, hơi chau mày….. người phụ nữ này, rốt cuộc là tính toán gì đây?
An Địch Á thấy mình thành công gợi lên hiếu kỳ của tất cả mọi người, rất đắc ý tươi cười tiếp, “Theo như tôi biết, Hoàng Phủ phu nhân là giỏi giang, nhiều tài, hôm nay gặp được cũng là vinh hạnh của chúng tôi, biết Hoàng Phủ phu nhân có nể mặt mà tặng cho chúng tôi khúc nhạc được ?”
Vừa ta vừa xoay người nhìn về phía chiếc đàn dương cầm sang trọng đặt ở góc lễ đài.
Liên Kiều hơi nhướng mắt nhìn lại , bên tai vọng lại tiếng vỗ tay rào rào của mọi người.
“Hoàng Phủ phu nhân, ngài chắc cũng nghe tiếng vô tay cổ động của mọi người, hy vọng ngài phụ lòng kỳ vọng đó!” An Địch Á trong lòng vui như nở hoa, cất cao giọng .
“Tôi?” Liên Kiều chỉ tay vào mũi mình, sau đó nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại nhìn An Địch Á, ánh mắt sắc bén khiến ta rét mà run.
Chương 259: Sóng gió trong dạ tiệc (6)
Edit: Dq uynh122
Beta: Min
An Địch Á ưỡn thẳng sống lưng, ta khó nhận ra ý cảnh cáo trong ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhưng mà …
Bất luận thế nào ta cũng nhất định phải dạy dỗ nha đầu kia trận ra hồn mới được, ta cũng tin Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể vì nhóc mà ra tay đối phó với mình!
Nghĩ đến đây nụ cười môi càng rộng …
‘Hoàng Phủ phu nhân, tin rằng ngài phải trải qua nhiều lựa chọn khắt khe mới có thể được gả vào gia tộc Hoàng Phủ, chỉ là xuất thân danh giá mà còn tinh thông các loại hình nghệ thuật, chỉ là khúc đàn mà thôi, tin rằng cũng thể làm khó được Hoàng Phủ phu nhân. Xin mời …!’
cao ngạo làm động tác “mời” …
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Liên Kiều, còn nét mặt khó xử, ngập ngừng cắn môi , ‘Tôi, ngại quá, tôi đàn hay lắm …’
‘ biết đàn?’
Giọng của An Địch Á cố ý vút cao hơn nữa, ‘Hoàng Phủ phu nhân, xin đừng đùa với chúng tôi, tin rằng chỉ cần là quý tộc đều biết đàn!
Ý ở ngoài lời rất ràng, ta gián tiếp với mọi người rằng … nhóc này vốn chẳng phải xuất thân danh giá gì, cũng phải là dòng dõi quý tộc gì.
Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người cùng ánh mắt thấy người gặp nạn mà mừng của những xung quanh nhìn về phía Liên Kiều …
‘Nha đầu, đừng để tâm!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn chau mày nhìn về phía An Địch Á … người phụ nữ này, lại dám nghĩ ra cách này để trả đũa, đủ to gan rồi!
‘An Địch Á!’
chầm chậm cất lời, giọng lạnh như băng, ‘ đừng tự đề cao mình quá mức, là ai mà muốn vợ tôi đàn cho nghe chứ?’
câu , như ngọn roi hung hăng quất vào trung, đánh thẳng vào lòng mọi người, ý cảnh cáo rất ràng.
Trái tim An Địch Á ngừng run rẩy nhưng vẫn cứng đầu : ‘Hoàng Phủ tiên sinh, câu này của ngài đúng rồi, nghe được tiếng đàn của phu nhân là vinh hạnh của chúng tôi, về sau những yến hội như thế này rất nhiều, ngài cứ giữ mãi hình tượng cao quý của phu nhân…. hình như là hay lắm. Hoàng Phủ phu nhân, thấy thế nào?”
Thông minh như đương nhiên là dám dùng cách cứng rắn đối với Hoàng Phủ Ngạn Tước, cho nên chĩa mũi dùi về phía Liên Kiều.
“Người phụ nữ này phiền phức!”
Cách đó xa Lăng Thiếu Đường cũng chau mày , sớm biết như vậy tuyệt đối giật dây cho Liên Kiều đối phó với ta.
Tin rằng ý đồ của ta là trả thù cho những chuyện vừa phát sinh lúc nãy.
“Thiếu Đường, chúng ta qua đó xem , quả thực tình hình tốt, em ra mặt giúp Liên Kiều!”
Kỳ Hinh kéo tay Lăng Thiếu Đường , “Cuộc chiến ngầm giữa phụ nữ với nhau, đàn ông các càng giúp càng rối mà thôi, vởi vì tuy giải quyết nhanh chóng nhưng tuyệt đối làm cho người ta phục!”
“Được!” Lăng Thiếu Đường vịn eo , cùng bước đến.
Liên Kiều bị An Địch Á hỏi ngược lại câu này, sau khi sững người chút, rất nhanh liền giọng : “Tôi chỉ sợ mình đàn được hay, ngược lại làm mất hứng của mọi người mà thôi!”
“Sao lại có thể chứ?” An Địch Á càng cười càng đắc ý, “Hoàng Phủ phu nhân quá khiêm tốn rồi!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa định mở lời bị câu tiếp theo của Liên Kiều cắt đứt…
“Vậy… tôi chỉ đành thử chút!”
An Địch Á hơi giật mình, Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng ngờ Liên Kiều như vậy mà Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường vốn bước đến cũng ngừng lại chờ đợi.
Liên Kiều đến bên chiếc đàn dương cầm trong ánh mắt chờ đợi cảu mọi người, đây là chiếc đàn dương cầm rất sang trọng, vừa nhìn cũng biết là tuyệt phẩm, mặt đàn sáng bóng soi sáng gương mặt nhắn xinh đẹp của .
có sợ hãi, có lo lắng, có hoảng loạn, nếu có chỉ là nụ cười ưu nhã…
“Nếu như mọi người đều có hứng thú như vậy, vậy …. ngại thử nghe khúc “Impromptu Fantasie”, tin chắc rằng mọi người đối với tác phẩm này của Chopin đều rất quen thuộc!”
Giọng dễ nghe của Liên Kiều du dương vang trong đại sảnh, điềm đạm quét mắt vòng qua mọi người sau đó ngồi xuống bên chiếc đàn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước sững người…..
‘Impromptu Fantasie’?
Lần đó là lúc vẫn còn ở trường đại học Hồng Kông bị hiệu trưởng phạt phải học cho xong khúc nhạc này, nha đầu này phải trước giờ vẫn đàn hay sao?
“Ngạn Tước….”
Kỳ Hinh lúc này mới cất lời, trong giọng giấu được tán thưởng, “ ngờ Liên Kiều còn biết đàn khúc nhạc này, ‘Impromptu Fantasie’ của Chopin nha, khó!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước gì bởi vì lúc này còn chưa hiểu trong lòng Liên Kiều định làm gì, ràng là đàn hay khúc nhạc này sao lại còn muốn đàn chứ?
Nha đầu này, chắc phải là chỉ vì nóng giận nhất thời mà chạy lên làm loạn chứ? Hành động này… chừng với tính cách của Liên Kiều cũng làm ra được.
Liên Kiều nhấc nắp đàn lên, nhàng ấn thử vài phím như thử đàn sau đó ngừng chút như muốn điều tiết lại tâm trạng.
Ngón tay thon thả đặt bàn phím, màu trắng nõn của ngón tay tương phản với những phím đàn đen trắng bắt mắt.
Mà dưới ánh mắt chờ đợi xem trò hay của An Địch Á và ánh mắt chờ mong của mọi người, màn khiến ai cũng ngờ tới diễn ra….
Ngón tay của Liên Kiều, linh hoạt mà thuần thục nhấn như bay phím đàn, lả lướt như bươm bướm vờn hoa, nhàng mà tự tại.
Từng nốt nhạc đẹp đẽ theo động tác của ngón tay mà du dương vang vọng khắp đại sảnh.
‘Impromptu Fantasie’ là tác phẩm mà Chopin tâm đắc nhất trong suốt nghiệp sáng tác nhạc vĩ đại của ông!
Dưới bàn tay của Liên Kiều, khúc nhạc này như gió mùa xuân nhàng phiêu động, nhàng len vào lòng mọi người.
Ai nấy đều bị tiếng đàn này làm chấn động, ai ngờ tuổi còn trẻ như Liên Kiều lại có thể đàn khúc nhạc này đến động lòng người như thế.
ngồi đó, trong vắt như thiên sứ giáng trần, biểu tình thoát tục gương mặt càng khiến người ta cảm thấy như mình chìm trong giấc mộng, ngón tay trắng như ngọc vẫn ngừng lả lướt những phím đàn.
chỉ những người đứng đó bị tiếng đàn của Liên Kiều làm cho chấn động mà cả Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng giật mình, vốn ngờ lại có thể đàn khúc nhạc này lưu loát đến như vậy.
Chuyện này… sao lại có thể chứ?
phải là ghét đàn dương cầm lắm sao?
Lúc này Liên Kiều đàn đến phần thứ hai trong tổ hợp khúc ‘Hoang tưởng’, tiết tấu của khúc này là tao nhã nhất, từng nốt nhạc đẹp đẽ du dương làm say hồn người.
Giữa tiếng nhạc du dương, chợt vang lên giọng dịu dàng của Liên Kiều….
“Khúc nhạc này, là ông xã tôi đích thân dạy tôi học…”
môi khẽ câu lên nụ cười xinh như mộng, “…cho nên, hôm nay tôi đặc biệt đàn khúc nhạc này xem như là món quà tặng cho ông xã của tôi, Hoàng Phủ Ngạn Tước!”
Chương 260: Sóng gió trong dạ tiệc (7)
Edit: Dquynh122
Beta: Min
Giọng của Liên Kiều rất dịu dàng, rất nhàng nhưng lại như cơn sóng lớn cuốn vào lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước rồi mạnh mẽ lan tỏa …
trước giờ chưa từng nghĩ Liên Kiều có lúc dịu dàng như lúc này, như vậy càng khiến cho trái tim Hoàng Phủ Ngạn Tước rung động thôi …
còn nhớ lúc ở đại học Hồng Kông, tình cảnh lúc lần đầu gặp , từng màn từng màn như cuốn phim quay chậm lướt qua trong trí óc …
Nụ cười hạnh phúc môi Hoàng Phủ Ngạn Tước càng rạng rỡ.
Theo tiếng đàn êm tai, ngón tay của Liên Kiều hơi có chút trì trệ, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong mắt phát ra tín hiệu cầu cứu …
Hoàng Phủ Ngạn Tước người đàn ông này, chẳng lẽ nghe ra tiếng đàn có vấn đề rồi sao?
sắp đàn hết phần nhạc mà nhớ rồi, tiếp sau đó …
Trời sinh vốn có tính nhẫn nại, học được đến mức này đối với Liên Kiều mà có thể coi là kỳ tích rồi.
Tín hiệu cầu cứu của coi như uổng phí, Hoàng Phủ Ngạn Tước dường như cũng nhận ra khẩn trương trong ánh mắt , mỉm cười bước nhanh về phía chiếc đàn, ngồi xuống bên cạnh người vợ .
Hai bàn tay biến thành bốn bàn tay, khúc nhạc trong phút chốc là do hai người cùng hợp tấu.
Do đó càng cuốn hút và mê hoặc hơn!
Trước đàn, thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước phối hợp với bóng dáng xinh đẹp của Liên Kiều, đúng là cực kỳ xứng hợp, nhìn thế nào cũng là cực kỳ xứng đôi vừa lứa.
Trong giờ phút này, như hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích còn , là công chúa xinh đẹp, ánh mắt nồng đậm thâm tình, nụ cười cũng tràn đầy tình ý, nhạc, từ đó cũng thăng hoa.
Khi khúc nhạc chấm dứt, Hoàng Phủ Ngạn Tước vịn lấy eo thon dìu Liên Kiều song song đứng lên, Liên Kiều lịch hướng về mọi người gật đầu chào, gương mặt hồng nhuận ra nụ cười, xinh đẹp đến động lòng người.
Cả đại sảnh trong phút chốc còn tiếng động, yên tĩnh bao trùm lấy cả đại sảnh rộng lớn …
Mọi người như vẫn chưa từ trong khúc nhạc hoàn hồn lại, Lăng Thiếu Đường là người đầu tiên vỗ tay, sau đó mọi người mới như tỉnh mộng, tiếng vỗ tay theo đó vang lên như sấm!
“ ngờ Ngạn Tước cái tên này lại lãng mạn như thế!” trầm giọng vừa cười vừa với Kỳ Hinh, cũng hết sức đồng tình, “Xem ra là em lo lắng nhiều quá rồi, Liên Kiều nha đầu này là đại tướng giấu tài!”
***
Chỉ có người vẫn còn ngây ngốc đứng đó…
Đôi mắt An Địch Á trợn to, “Sao lại như thế được chứ?”
Nha đầu này, vừa nhìn biết là chẳng có bản lãnh gì, sao lại như thế được chứ?
Quan trọng hơn là… Hoàng Phủ Ngạn Tước lại tiến lên cùng hợp tấu với ta?
Tất cả mọi chuyện diễn ra hôm nay đều khiến ta cảm thấy thẻ tưởng tượng nổi, thậm chí là cảm thấy rất quỷ dị.
Bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước vô duyên vô cớ có thêm người gọi là vợ làm gì, lại còn thân mật, ân ái như vậy? Đây… hoàn toàn giống tác phong của !
Chuyện kia…. Tại sao lại trong chớp mắt kia lại nằm trong tầm khống chế của mình chứ?
“An Địch Á tiểu thư phải ?”
Đag lúc chìm trong ảo não của riêng mình, bên tai An Địch Á chợt vang lên giọng dịu dàng.
Nhìn kỹ lại đối phương, trong mắt chợt lên vẻ nghi hoặc…
“Kỳ tiểu thư? ….?”
Kỳ Hinh mỉm cười, ánh mắt liếc về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều cách đó xa sau đó ánh mắt rơi người An Địch Á.
“An Địch Á tiểu thư, tôi đến chỉ là muốn với câu, tốt hơn hết là thu hết tâm tư của lại, bằng , người chịu thiệt thòi là đó!”
An Địch Á sững người, sau đó điều chỉnh tốt tâm trạng của chính mình rồi cười nhạt, “Kỳ tiểu thư, tôi hiểu ý cho lắm!”
“An Địch Á tiểu thư thông minh như vậy sao lại hiểu ý của tôi được chứ!”
Kỳ Hinh cười càng ôn nhu nhưng trong giọng mang theo cương ngạnh khiến người nghe thể cự tuyệt, “Tôi có thể rất ràng cho biết, Liên Kiều ấy…. quả thực là vợ của Ngạn Tước!”
An Địch Á cố nén nỗi kinh ngạc trong lòng xuống, ta biết mối quan hệ giữa tứ đại tài phiệt, nên đương nhiên cũng biết người phụ nữ trước mặt mình chỉ đơn thuần là phụ nữ mà Lăng Thiếu Đường sủng ái mà còn là người đảm nhận rất nhiều chức trách trong Lăng thị, chỉ qua vài câu đơn giản như mây trôi nước chảy của là có thể nhận ra, ràng trong bông có giấu kim.
“Kỳ tiểu thư, hiểu lầm rồi, tôi nào có nghi ngờ thân phận của Hoàng Phủ phu nhân, chỉ là…. mọi người vẫn còn xa lạ với Hoàng Phủ phu nhân mà, tôi chỉ là thay Ngạn Tước tuyên cáo với mọi người tiếng mà thôi. Thế nào? Ngạn Tước kết hôn chắc phải là chuyện thể cho người biết chứ?” An Địch Á nghĩ mình dù sao cũng xuất thân danh môn, giọng điệu đương nhiên cũng rất cứng rắn.
Kỳ Hinh cười cười, “An Địch Á tiểu thư quá lo bò trắng răng rồi, những chuyện tuyên truyền này tôi nghĩ Ngạn Tước chắc là thích người ngoài nhúng tay vào lắm đâu!”
“….”
“Ồ, còn nữa… nể tình quý công ty và tứ đại tài phiệt có mối quan hệ làm ăn, tôi ngại nhắc nhở An Địch Á tiểu thư câu, vợ của Ngạn Tước – Kuching trước nay luôn được Hoa Đô lão nhân sủng ái, nếu như vẫn ôm lòng ‘suy nghĩ cho người khác’ khó mà đảm bảo mang lại phiền phức gì cho quý công ty!” Kỳ Hinh điềm đạm cất tiếng ngắt lời An Địch Á.
“Cái gì? Hoa Đô lão nhân? Kỳ tiểu thư, ý là sao? nhóc đó với Hoa Đô lão nhân có quan hệ gì chứ?” An Địch Á ngạc nhiên hỏi.
Kỳ Hinh mây trôi nước chảy đáp lời, “Chẳng lẽ chưa từng nghe qua… Hoa Đô lão nhân cực kì chiều chuộng đứa cháu nội sao?”
xong đợi An Địch Á trả lời tươi cười rời .
An Địch Á sững người tại chỗ!
Cháu của Hoa Đô lão nhân….
Chẳng lẽ…..??
Ánh mắt nhìn lại về phía Liên Kiều.
nhóc này…. chẳng lẽ lại là đứa cháu cưng của Hoa Đô lão nhân hay sao? phải chứ…..
***
“Phù…. Ngạn Tước…”
Vừa rời khỏi chiếc đàn dương cầm, Liên Kiều liền vội vàng níu lấy tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo sang bên, hơi thở vô cùng gấp gáp, “Hù chết em rồi, vừa nãy em sắp bị hù chết rồi!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước trêu : “Sao vậy? Vừa nãy biểu của em tốt lắm mà!”
“Cái gì chứ, vừa nãy đều là cố chống thôi!”
Liên Kiều vừa vừa vòng tay ôm lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước, “Khi em ngồi chiếc ghế đàn, toàn thân đều cứng ngắc, khẩn trương chết được, cũng may lên giúp em sớm, bằng nhất định mất mặt lắm!”
“ nhìn ra nha, thấy em rất trấn tĩnh mà!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước vuốt sống lưng , cúi người thầm bên tai.
“ phải vậy đâu, Ngạn Tước, xem này tim em sắp vọt ra ngoài rồi nè….”
Liên Kiều cầm tay Hoàng Phủ Ngạn Tước đặt lên ngực mình như muốn cảm nhận được trái tim đập nhanh đến cỡ nào.
Last edited by a moderator: 3/6/15