1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 251: Tham gia dạ tiệc (7)

      Edit: Dquynh122

      Beta: Min

      Khi Liên Kiều từ trong phòng vệ sinh bước ra, vẻ tinh nghịch mặt sớm thay bằng vẻ lịch thiệp, khi nhân viên phục vụ lướt qua , Liên Kiều nhấc tay cầm lấy ly rượu đỏ.

      Nhìn qua lớp thủy tinh, màu đỏ của rượu nhìn càng mê người, chất rượu sóng sánh, mùi thơm ngào ngạt vừa ngửi cũng biết là rượu quý, nhưng bên phía này của chiếc ly thủy tinh, nụ cười của Liên Kiều càng trở nên tà mị.

      thẳng về phía Lăng Thiếu Đường.

      Trong những trường dạ tiệc như tối nay, oanh oanh yến yến tề tựu, thân sĩ cùng thục nữ ngừng khoe khoang vẻ lịch thiệp như loại chuẩn mực để đánh giá, nhưng mà …

      Theo tiếng vỡ thanh thúy của thủy tinh, đám người vốn hết sức lịch thiệp kia chợt trở nên hỗn loạn, sau đó là tiếng kêu thất thanh của .

      Lăng Thiếu Đường ngơ ngác nhìn màn trước mắt, đôi ngươi vốn sắc bén như chim ưng chợt trừng lớn, nhìn về phía áo vest của mình, sau đó nhìn chằm chằm về phía tác giả của tai họa kia.

      ‘Thiếu Đường, sao vậy?’ cùng chính khách thảo luận vụ gì đó, Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy liền tách đám đông hỗn loạn ra, tiến đến.

      Cách sau lưng xa là Kỳ Hinh.

      ‘Trời ơi, Thiếu Đường, áo của … có chuyện gì thế?’ Kỳ Hinh hốt hoảng kêu lên tiếng.

      ‘Ngạn Tước, cậu đến đúng lúc, quản lý cho tốt người phụ nữ của cậu vào!’ Lăng Thiếu Đường tức đến sắp phát điên.

      Áo vest của bị rượu vang nhuộm ướt mảng lớn.

      Mà thủ phạm đứng trước mặt , đầu cúi thấp đến khoog thể thấp hơn, ai khác hơn là…. Liên Kiều.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy liền hiểu ngay rốt cuộc là chuyện gì, cố kìm tiếng cười, nhìn Liên Kiều : “Nha đầu, sao lại cẩn thận như vậy?”

      Liên Kiều nghe vậy, ngẩng đầu lên, vẻ đáng thương : “Ngạn Tước, người ta phải cố ý đâu, em chỉ là đứng ở bên thôi mà, ai mà biết ấy đột nhiên xoay lại….”

      Lăng Thiếu Đường nghe vậy, cơn tức càng dâng lên nhưng nhìn thấy ánh mắt của nhiều người hướng về phía mình, cũng lạnh lùng quét mắt vòng, đám người xem náo nhiệt thấy vậy thức thời tản ra…..

      “Ngạn Tước….”

      Thấy có ai quan sát nữa, Lăng Thiếu Đường mới nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, gắn từng tiếng: “Chắc là câu tin lời người phụ nữ của cậu chứ?”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước chống tay lên trán, thấp giọng cười: “Đương nhiên là tin rồi, ấy mình cố ý mà!”

      “Đáng chết! ấy ràng là cố ý mà! Nhất định là muốn trả thù mình!”

      Lăng Thiếu Đường chuyển ánh mắt về phía Liên Kiều, nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím của , “Bởi vì trong lòng em phục cho nên mới làm vậy, phải ?”

      “Em đâu có!”

      Liên Kiều vẻ mặt vô tội, đôi mắt lóng lánh nước, “ đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà!”

      “Cái gì?” Lăng Thiếu Đường nhất thời hiểu ý là sao, chỉ tay về , lại chỉ về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước…

      ấy cái gì?”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, ‘tốt bụng’ giải thích với : “Vừa nãy ấy , là…. ‘lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử’!”

      “Cái gì? Cậu….” Lăng Thiếu Đường sắp điên rồi.

      “Kỳ Hinh…. Em nhìn cậu ta kìa….”

      Liên Kiều vội chạy đến trước mặt Kỳ Hinh, vẻ mặt uỷ khuất, “Em là em có cố ý rồi, ấy sao lại mọn như thế chứ!”

      Kỳ Hinh nhịn nổi bật cười, “Đúng đó, nếu như em, ấy quả thực là người đàn ông mọn!”

      Lăng Thiếu Đường bất lực xua tay, “Các người…. người nào người nấy đều như vậy…. hôm nay quả thực là ngày xui xẻo của tôi!”

      Trong lòng Liên Kiều vui đến nỗi sắp nở hoa nhưng vẫn nén xuống, đến trước mặt Lăng Thiếu Đường, “Thôi bỏ , em biết cũng là do em vụng về, vậy , em cùng rửa chút!”

      “Em rửa với ? tốt bụng đến thế sao?” Lăng Thiếu Đường cảnh giác hỏi.

      “Này, sao lại nhàm chán thế? hiểu sao Kỳ Hinh lại thích được chứ, haizzz….”

      Liên Kiều xụ mặt , “Em biết là em làm sai, em xin lỗi , đừng có dùng cái ánh mắt cảnh giác ấy nhìn em nữa!”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, nhịn cười : “Thiếu Đường, Liên Kiều rất ít xin lỗi ai, hôm nay coi như cậu là ngoại lệ đấy!”

      Lăng Thiếu Đường nghe vậy, lòng vẫn còn hoài nghi nhìn lại Liên Kiều nhưng cũng bị lời của Hoàng Phủ Ngạn Tước làm cho lung lay, chỉ tiếc là…. đây là lần đầu tiên hắ gặp Liên Kiều, lần đầu tiên tiếp xúc với Liên Kiều cho nên đương nhiên biết trong lòng ‘tốt bụng’ đến cỡ nào…

      “Thôi bỏ , tự !” vốn cũng định tính toán gì với , dù sao Liên Kiều cũng là vợ của Ngạn Tước.

      Thấy bước nhanh đến phòng vệ sinh, Liên Kiều bụm miệng cười trộm, sau đó nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước….

      “Ngạn Tước, em đem khăn lông cho ta nhé!”

      xong cũng hướng về phía phòng vệ sinh mà .

      “Nha đầu….” Hoàng Phủ Ngạn Tước chặn lại.

      Liên Kiều quay đầu: “Gì vậy?” Trong ánh mắt xẹt qua tia cảnh giác…..

      “Đừng nghịch ngợm nữa!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cảnh cáo câu.

      “Ai ya, em biết rồi!” xong vội vàng chạy về phía lối kia.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực lắc đầu cười, Kỳ Hinh thấy vậy rất hiếu kỳ hỏi , “Ngạn Tước, sao vậy? có gì chứ?”

      “A, , có gì!” Trong lòng thầm thêm câu, “Người có chuyện chắc là Lăng Thiếu Đường của em kìa!”

      Thiếu Đường ơi….

      ***

      Lăng Thiếu Đường vừa vào đến phòng vệ sinh, do dự mà thẳng đến vòi nước, cởi áo vest ra đặt ở bên lavabo sau đó hìn về phía bình nước rửa tay ở trước vòi nước.

      đưa tay ấn vào bình nước rửa tay, hình như có mùi thơm vốn có của xà phòng mà là…..

      “A…” Lăng Thiếu Đường kinh hãi kếu lên tiếng, gương mặt chợt mất vẻ điềm tĩnh vốn có.

      Nhìn lại áo vest của mình, chiếc áo may bằng chất liệu cao cấp kia bốc lên làn khói mỏng, sau đó cả căn phòng thoang thoảng mùi vị vô cùng kích thích khứu giác!

      Đáng chết!

      Lăng Thiếu Đường trong lòng kinh hãi, vội vàng mở nắp bình nước rửa tay ra xem sau đó mới tức tối phát ra trong đó vốn chẳng có xà phòng gì mà là…. loại acid.

      Đáng chết!

      Là ai làm chuyện này chứ? Bên trong bình xà phòng sao lại có acid được chứ?

      lúc mang bụng tức tối đứng đó, Lăng Thiếu Đường chợt thấy cửa phòng vệ sinh bị ai đó chầm chậm đẩy ra….
      Last edited by a moderator: 2/6/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 252: Tham gia dạ tiệc (8-)

      Edit: Dquynh122

      Beta: Min

      Là Liên Kiều! híp mắt cười quỷ dị.

      Mà mặt Lăng Thiếu Đường … kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng!

      ‘Sao em lại vào đây?’

      Liên Kiều bụm miệng cười, thong thả , ‘Tại sao em lại thể vào đây? Lăng Thiếu Đường …’

      đẩy người về phía , cười xấu xa, ‘Câu này là em hỏi mới đúng nha, … sao lại vào đây?’

      ‘Em …’ Lăng Thiếu Đường càng lúc càng cảm thấy đúng, ngay cả bầu khí cũng hết sức khác thường.

      Đúng lúc này, Liên Kiều bất thình lình nâng điện thoại lên, ấn chụp vài lần.

      ‘Em làm gì vậy?’ Lăng Thiếu Đường cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

      ‘Ồ, em chỉ muốn lưu lại bằng chứng mà thôi, oa, ăn ảnh nha!’ Liên Kiều hào hứng vẫy vẫy điện thoại, ánh mắt lóe lên tia đắc ý.

      ‘Lưu lại chứng cứ? Em …’ Lăng Thiếu Đường nhất thời hoang mang, hai lời bước nhanh ra cửa, ngẩng đầu nhìn …

      ràng là biển báo phòng vệ sinh nữ!

      Trời ạ …

      vừa bước vào … phòng vệ sinh nữ?

      đúng nha, lúc bước vào, bên ràng là ký hiệu phòng vệ sinh nam kia mà …

      Nhất định là Liên Kiều giở trò quỷ, từ đầu đến cuối đều là

      là nha đầu quỷ!

      Lăng Thiếu Đường lửa giận bừng bừng vừa mới định đẩy cửa phòng vệ sinh vào tìm tính sổ chợt cảm thấy thỏa đáng, như vậy lại xông vào nhà vệ sinh nữ

      suy nghĩ cửa phòng chợt mở ra, Liên Kiều nghiêng đầu ra nhìn về phía Lăng Thiếu Đường, cười gập bụng.

      “Ha ha….”

      vừa cười vừa chỉ về phía , “Chẳng lẽ còn muốn vào lần nữa sao? Ha ha….”

      “Đáng chết! Em dám tính kế ?” Lăng Thiếu Đường ngờ mình lại bị nhóc chơi xỏ, chuyện này sao có thể chứ?

      Liên Kiều cười đến sắp đứt hơi.

      được cười nữa!”

      Lăng Thiếu Đường kéo qua bên, tức tối hỏi: “Bảng đánh dấu cửa là em đổi phải ? Còn có acid trong bình xà phòng, toàn bộ đều là em làm sao?”

      Liên Kiều cố nén cười, trả lời : “ thông minh!”

      Lăng Thiếu Đường quả bị chấn động rồi, từ đến lớn chưa từng bị ai chơi xỏ đến mức này, tuy Cung Quý Dương là người nghịch ngợm nhất thích đùa bỡn nhất trong số bốn người bọn họ nhưng trước giờ chưa bao giờ dùng thủ đoạn…. trẻ con nghịch ngợm như thế này.

      “Liên Kiều, em cũng to gan , vì chỉnh mà tự mình lén chạy đến phòng vệ sinh nam sao?” còn chưa tiêu hoá nổi cơn tức nhưng đồng thời cũng ngoài ý muốn hết sức đồng tình với Ngạn Tước…

      Liên Kiều vẫn còn tức cười, dễ dàng gì mới nhịn xuống được, chạy vội ra….

      “Ha ha… Lăng Thiếu Đường, ngốc nha, vừa nãy vào là nhà vệ sinh nữ mà, ha ha…..”

      “Gì chứ?” Lăng Thiếu Đường giật mình.

      tin nhìn xem….” Liên Kiều bình thản chỉ tay về phía. Lăng Thiếu Đường nhìn theo hướng tay chỉ….

      xinh đẹp hướng về phía đó đến, trong khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Thiếu Đường ở đó, mặt ràng là bất ngờ và sợ hãi.

      Đầu Lăng Thiếu Đường tránh khỏi cơn choáng váng, gì thêm, trực tiếp kéo Liên Kiều về hướng khác.

      Trời ạ, Lăng Thiếu Đường chưa có lúc nào bê bối như vậy!

      “Liên Kiều….”

      nghiến răng : “Có phải trước tiên em đem đổi hai bảng hiệu của phòng vệ sịnh nữ và nam với nhau rồi cố tình đổi rượu lên áo , biết vào nhầm phòng vệ sinh sau đó lại còn dùng acid làm hỏng áo của ? Em … quá đáng mà!”

      Liên Kiều xua tay: “, đó còn chưa hết đâu….”

      “Em còn muốn thế nào nữa?” Lăng Thiếu Đường quả tưởng tượng nổi Ngạn Tước ở bên cạnh lâu như vậy làm sao mà còn sống đến bây giờ, nếu như là , bị nữ ma đầu này chọc tức chết cũng là bị chỉnh tức chết lâu rồi!

      Liên Kiều ung dung vẫy điện thoại về phía ….

      “Thấy điện thoại của em , bên trong chụp mấy tấm hình làm bằng chứng xông vào nhà vệ sinh nữ đó, đường đường là tổng tài của Lăng thị tài phiệt lại xông vào phòng vệ sinh nữ lúc ban đêm, còn làm như em hoảng sợ, hô hô…. Cái tin này nhất định sốt dẻo lắm đây!”

      “Đáng chết….” Lăng Thiếu Đường quả tức chết rồi. vậy mà hết lần này đến lần khác rơi vào bẫy rập của nhóc, mà nguyên nhân chỉ bởi vì … quá khinh địch!

      , em muốn thế nào?” Người ngu hơn nữa cũng có thể nghĩ ra tất cả những chuyện làm đều là có ý đồ.

      Nụ cười của Liên Kiều càng sáng lạn, “Ừ, hổ là người của tứ đại tài phiệt, kẻ biết điều mới là tuấn kiệt nha!”

      “Là ‘Người thức thời mới là trang tuấn kiệt’ !” Lăng Thiếu Đường cắn răng nhả ra từng chữ.

      Mắt Liên Kiều loé lên tia cảnh cáo….

      ên biết hậu quả khi em phát ra những tấm ảnh này nha!”

      “Được được được, em muốn thế nào tuỳ em. , muốn gì!” quả thực bị nha đầu này đánh bại rồi.

      “Đơn giản thôi, trước hết… phải xin lỗi em!” Liên Kiều bộ “cây ngay sợ chết đứng” .

      xin lỗi em? Có nhầm lẫn gì đó? Là em chỉnh trước….”

      Lời của Lăng Thiếu Đường còn chưa hết đa thấy Liên Kiều vẫy vẫy điện thoại, đành nuốt xuống….

      “Được được, xin lỗi em, là đúng!” liền rất thức thời, xin lỗi.

      Liên Kiều thoả mã gật đầu, “Ừm, …. Mình sai ở đâu!”

      Hả?

      Lăng Thiếu Đường ngây ngốc tại chỗ. Đáng chết! làm sao biết mình sai ở đâu chứ? làm gi sai đâu chứ?

      Liên Kiều nghiêng đầu nhìn

      “Lăng Thiếu Đường, ngay cả mình sai ở đâu cũng biết sao? Vừa nãy ai em trẻ con hả? Là ai cười nhạo em thể cưỡi ngựa hả? Là ai em dùng từ đúng hả? Lại còn “tám” chuyện em bị đánh nữa hả?”

      tràng buộc tội, từng câu từng chữ hướng về Lăng Thiếu Đường.

      Lần này Lăng Thiếu Đường ngây ngốc rồi…. cuối cùng hiểu, lòng dạ đàn bà rốt cuộc là hẹp hòi đến đâu, những chuyện lông gà vỏ tỏi vậy mà toàn bộ đều ghi nhớ trong lòng…

      Trời ạ….

      đầu hang, lắc đầu, “Liên Kiều, OK, xin lỗi em, nên em như vậy, vậy được rồi chứ?”

      “Vậy còn được!” Liên Kiều cười càng tươi.

      “Vậy hình chụp đó…. Ách, có thể xoá được chưa?”

      Lăng Thiếu Đường dè dặt hỏi lại, chỉ sợ cao hứng đem hình đó truyền ra ngoài

      Hậu quả thể tưởng tượng nổi!
      Last edited by a moderator: 2/6/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 253: Tham gia dạ tiệc (9)

      Edit: Dq này nh122


      Beta: Min


      Đôi mắt màu tím của Liên Kiều đảo vòng sau đó mới nghiêng đầu : ‘Đâu có cần xóa đó nh như vậy!’

      Tiểu tổ tông, em còn muốn thế nào nữa?’

      Lăng Thiếu Đường quả sắp điên mất rồi, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của mà, ngay giờ phút này, rốt cuộc hiểu ý những lời dặn dò của Cung Quý Dương ngày đó rồi …

      ‘Đơn giản thôi mà …’

      Liên Kiều dài giọng vừa vừa về phía trước còn Lăng Thiếu Đường chỉ còn cách bước theo sau, vẻ mặt bất đắc dĩ.

      ‘Vậy có dạy em cưỡi ngựa hay đây?’ Giọng có chút đắc ý.

      ‘Dạy …’ Lăng Thiếu Đường rầu rĩ trả lời.

      ‘Với lại … em muốn con ngựa tốt nhất trong mã trường của , có đồng ý ?’

      ‘Đồng ý …’

      ‘Ừm, cho dù em học cưỡi ngựa thành cũng được đem ch này ện đó ra cười nhạo em, càng thể để cho người khác biết được, làm được ?’

      ‘Được …’

      ‘Hô hô …’ Lần này Liên Kiều xoay người lại nhìn vào gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ của , cười càng sáng lạn, ‘Như vậy mới đúng chứ, nếu như vừa nãy đồng ý với em thoải mái như vậy đâu phải chịu khổ như bây giờ chứ!’

      ‘Vậy em có xóa hình hay ?’ Lăng Thiếu Đường toát mồ hôi lạnh vì .

      Liên Kiều nhún vai, ‘Xóa xóa, gấp gáp như thế làm gì?’

      xong liền xóa mấy tấm ảnh trước mặt .

      Lăng Thiếu Đường như vừa tỉnh lại từ cơn ác mộng, cuối cùng có thể thở phào hơi …

      ‘ đó đầu quỷ này, lại dám dùng chiêu này hiếp này, có tin bảo Ngạn Tước để đánh em đến mông nở hoa luôn ?’ Lăng Thiếu Đường cố tình làm ra vẻ hung hăng .

      Liên Kiều chau mày …

      ‘Ạ? là trí nhớ kém đó , mới đó mà bộc lộ bản tính rồi sao? có phải là muốn nuốt lời ?’

      ‘Vậy sao?’

      Lăng Thiếu Đường dứt khoát ném chiếc áo vest bị cháy hỏng vào thùng rác, hai tay nhàn nhã khoanh trước ngực, chiếc áo sơ mi màu đen được cắt may thủ công càng tôn lên vóc dáng cao lớn của .

      Thấy mối câu lên nụ cười xấu xa, Liên Kiều cố tình buồn bã thở dài tiếng, “Haizzzzz….. nghe thử xem đây là gì….”

      xong liền nhấn nút điện thoại….

      “Vậy có dạy em cưỡi ngựa hay đây?”

      “Dạy…..”

      “Với lại… em muốn con ngựa tốt nhất trong mã trường của , có đồng ý ?”

      “Đồng ý….”

      “Ừm, cho dù em học cưỡi ngựa thành cũng được đem chuyện đó ra cười nhạo em, càng thể để cho người khác biết được, làm được ?”

      “Được…”



      Chính là đoạn đối thoại lúc nãy!

      “Em… còn dám ghi lại?” Lăng Thiếu Đường trợn mắt nhìn Liên Kiều như tin nổi.

      rốt cuộc là quái vật phương nào đây, lại nghĩ đến dùng loại thủ đoạn này để…. học cưỡi ngựa chứ?

      “Thế nào? ngờ phải ? Nếu như còn dám nuốt lời lần nữa, em đảm bảo nhất định cho biết mùi!” Liên Kiều đắc ý vẫy vẫy điện thoại trước mặt .

      “OK… …. phục em rồi!” Lăng Thiếu Đường giơ hai tay lên trời ra dấu đầu hàng.

      “Hô hô….” Liên Kiều trong lòng nở hoa, ngờ đó nhanh như vậy xong việc rồi!

      vừa cười vừa nhún nhảy vào sảnh chính còn Lăng Thiếu Đường mang vẻ mặt bất đắc dĩ bước theo sau .

      Dạ tiệc, đương nhiên là nơi bàn chuyện làm ăn, nhưng đây càng là cơ hội để các con nhà quyền quý tìm kiếm mục tiêu.

      Liên Kiều vừa bước chân vào sảnh chính nhìn thấy xinh đẹp ăn mặc diêm dúa đứng trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, tay nâng ly rượu đỏ, tay đáp xuống trước ngực , vì Hoàng Phủ Ngạn Tước quay lưng về phía Liên Kiều nên nhìn thấy vẻ mặt của , chỉ là….

      Ánh mắt tràn đầy tình ý mà ta nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước khiến Liên Kiều cực kỳ thoải mái…

      ta dựa vào cái gì mà tiếp xúc ở cự ly gần như thế?

      ấy tên là An Địch Á, cha là nghị sĩ, mẹ là tổng tài của tập đoàn Bùi Địch!” Lăng Thiếu Đường vừa cười thấp giọng bên tai Liên Kiều vừa đẩy ly rượu đỏ đến trước mặt .

      Liên Kiều tiếp lấy ly rượu, nét mặt rất vui, “Vậy giỏi lắm sao? ta quen biết Ngạn Tước sao?”

      Lăng Thiếu Đường nhún vai, “Xem hai người thân mật như vậy, chắc là quen biết rồi, cũng khó trách, Ngạn Tước trước giờ ít…. bạn !”

      xong môi câu lên nụ cười tà mị.

      sao?” Trong đôi mắt màu tím của Liên Kiều xẹt qua tia lửa, bàn tay hung hăng nắm chặt lại.

      “Đương nhiên!” Lăng Thiếu Đường chỉ sợ thiên hạ loạn, khẳng định câu, trong lòng thầm vui vẻ.

      Ngạn Tước à Ngạn Tước ơi, ai bảo cậu vừa nãy thấy chết mà cứu chứ, lại còn mang vẻ mặt thấy người gặp nạn mà vui mừng chứ.

      “Hừm!”

      Liên Kiều càng nhìn càng tức, lại nhìn thấy bên mặt tươi cười của Hoàng Phủ Ngạn Tước khi hơi xoay mặt sang, nghiến răng nghiến lợi , “Ngạn Tước đáng ghét, lại còn cười như tên ngốc thế kia!”

      “Đúng đó, Ngạn Tước cái tên này trước giờ tao nhã lịch thiệp, các thích cậu ta như thế cũng là điều hiển nhiên thôi, chỉ là…. cậu ta hình như quên mất là mình kết hôn rồi phải! Haizz… Liên Kiều, em dù gì cũng là vợ cậu ta đó!”

      Lăng Thiếu Đường dựa vào bên bàn, nhàn nhã nhấp hớp rượu.

      “Hừm, tức chết em mà!” Liên Kiều hai lời nhắm thẳng về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước bước đến.

      “Này, Liên Kiều….” Vừa lúc đó Kỳ Hinh đến, nhìn thấy vẻ mặt tức tối của Liên Kiều, giật nảy mình.

      “Hinh Nhi, qua đây!” Lăng Thiếu Đường vẫy tay về phía Kỳ Hinh.

      “Thiếu Đường, Liên Kiều làm sao vậy? Hình như là rất giận dữ phải?” Kỳ Hinh vẻ mặt lo lắng nhìn theo bóng lưng của Liên Kiều.

      sao đâu, em nhìn bên đó biết!” Lăng Thiếu Đường đưa tay vịn lấy bờ eo thon của Kỳ Hinh kéo về phía mình, tay chỉ về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      “À, ra là thế!” Kỳ Hinh vừa nhìn hiểu ngay, cười cười : “Ngạn Tước chắc là… sao chứ?”

      “Cái đó… khó lắm!”

      Lăng Thiếu Đường mang vẻ mặt xem kịch vui, “Liên Kiều này cũng đơn thuần quá , chừng chỉ có cách này mới nâng cao được ‘chỉ số cảm xúc’ (EQ) của ấy thôi!”

      “Nếu để em á, là đàn ông các quá lăng nhăng mới đúng!” Kỳ Hinh liếc nhìn Lăng Thiếu Đường, trách .

      lăng nhăng sao? đối với em là lòng dạ mà!” Lăng Thiếu Đường cúi xuống cười bên tai , sủng nịch .

      Kỳ Hinh ngại ngùng đẩy ra, “Đừng mà, để người khác nhìn thấy ngại lắm!”

      Lăng Thiếu Đường cười sảng khoái, “Hinh Nhi, còn ai biết em là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường chứ?”

      “Ghét…. Ơ….” Kỳ Hinh lúc này mới nhìn kỹ Lăng Thiếu Đường, “Thiếu Đường, áo vest đâu?”

      “Ách, cái đó….” Vẻ mặt Lăng Thiếu Đường hết sức ngượng ngùng, “Áo vest của …. bị cháy rồi….”
      Last edited by a moderator: 3/6/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 254: Sóng gió trong dạ tiệc (1)


      Edit: Dquynh122


      Beta: Min


      Kỳ Hinh nghe vậy, sững người sau đó khi nghe Lăng Thiếu Đường giải thích mọi chuyện, bụm miệng cười thầm.

      ‘Liên Kiều nhóc này đáng !’

      ‘Hinh Nhi, phản ứng uy của em khiến đau lòng đó !’ Lăng Thiếu Đường dựa sát vào người , cúi xuống cười.

      ‘Như vậy mới nhớ lâu được! Xem về sau còn dám nhăng cuội trước mặt nhóc nữa . Nhưng mà …’

      Nụ cười của Kỳ Hinh mang theo chút đùa pha, ‘Cho đến bây giờ, , Quý Dương còn có Ngạn Tước đều lĩnh giáo qua bản lĩnh chỉnh người của Liên Kiều, biết còn lại người cuối cùng có bình an qua ải hay ?’

      ‘Em Thiên Dục hả?’ Lăng Thiếu Đường mỉm cười.

      Kỳ Hinh gật đầu, ‘Thiên Dục lúc nào cũng lạnh như băng, Liên Kiều còn muốn theo ấy học bắn súng, biết sau khi hai người đó gặp mặt như thế nào!’

      Lăng Thiếu Đường ngẫm nghĩ hồi, môi nụ cười càng sâu, ‘Cũng đúng, tuổi của Tiểu Tuyền với Liên Kiều khác nhau là mấy nhưng cũng có bản lãnh chỉnh người như Liên Kiều, sợ nhất là hai nhóc này tuổi tác ngang nhau, chắc là dễ thân , đến lúc đó chỉ sợ … Thiên Dục ngày tháng dễ qua !’

      Kỳ Hinh thở dài tiếng, ‘Thiên Dục như thế nào em biết, nhưng mà … Ngạn Tước hình như là dễ qua đó …’

      ***
      An Địch Á, vóc người hoàn mỹ, gia cảnh giàu có, trong người chảy hai dòng máu Tây Ban đó và Mỹ cho nên mang vẻ đẹp lai Âu - Mỹ cực kỳ hấp dẫn và gợi cảm, cùng tính cách phóng khoáng, nhiệt tình từ trong xương cốt.

      Đúng như Lăng Thiếu Đường , trong số những bạn trước đây của Hoàng Phủ Ngạn Tước, chỉ tiếc là, chỉ có đêm thần tiên ngắn ngủi sau đó có duyên gặp lại người đàn ông này.

      Trong số bốn người, Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể xem như là người lịch thiệp nhã nhặn với phụ nữ nhất, bởi vậy đương nhiên được nhiều phụ nữ thương nhung nhớ thậm chí là quyến luyến quên là điều thể tránh khỏi.

      Như tối nay chẳng hạn, khi An Địch Á nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cả cơ thể như hóa thành nước ngừng dán sát lên người .

      ‘Ngạn Tước, đáng ghét đó , làm sao mà lâu như vậy có liên lạc gì với người ta chứ, chẳng lẽ …’

      vừa vừa đẩy khuôn ngực đầy đặn của mình áp sát hơn lên người Hoàng Phủ Ngạn Tước, giọng mềm mại như nước lại có thêm phần dụ hoặc, ‘… sợ người ta nhớ sao …’

      ‘Phải ?’

      môi Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn treo nụ cười nhã nhặn nhưng đáy mắt hề có ý cười, ngược lại bực
      dọc càng lúc càng nhiều, loại phụ nữ như vậy tuy trời sinh thân thể quyến rũ, mê hoặc đàn ông nhưng thế nào bây giờ nhìn lại lại thấy dung tục đến chịu nổi thế này? có cách nào tưởng tượng vì sao lúc đó lại có thể có dây dưa gì với ta chứ.

      ưu nhã nhấp ngụm rượu, vừa định tìm cách thoát khỏi hai “vòi bạch tuộc” bám trước ngực đáy mắt xẹt qua bóng dáng quen thuộc, nụ cười môi lúc này mới thực nở rộ.

      ngược lại muốn xem thử vợ của mình có phải trog lòng có chút dao động gì .

      “Đương nhiên rồi, còn biết từ lần đó người ta nhớ đến mức nào, Ngạn Tước, gần đây bận lắm sao….”

      An Địch Á chút phát giác ra bực dọc trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, thấy môi vẫn treo nụ cười cho nên thân mình càng dán sát vào người hơn.

      Thân thể kiều mỵ dán sát lên thân thể cao lớn rắn rỏi của , cảm giác tốt khiến suýt nữa thể hô hấp!

      Người đàn ông này, chỉ cần nhìn thấy khiến phụ nữ mất chính mình….

      à….” Hoàng Phủ Ngạn Tước nhàn nhã lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt như bị hút vào trong đó, điềm nhiên , “…. bận kết hôn!”

      An Địch Á nghe xong sững người, sau đó bàn tay trắng hồng khẽ đấm mấy cái vào ngực , “Ngạn Tước, đáng ghét đó, chỉ biết chọc người ta!”

      Thấy gì An Địch Á càng cười quyến rũ hơn, giọng từ tính càng thêm phần dụ hoặc, “ biết , phòng toogr thống ở khách sạn Kelly người ta cũng giúp đặt xong rồi, phong cảnh nơi đó….. mê người đó!”

      vừa ngón tay vừa nhàng vẽ loạn ngực , lúc An Địch Á biết hôm nay Hoàng Phủ Ngạn Tước xuất ở buổi tiệc sớm chuẩn bị tất cả.

      Hptu vẫn duy trì im lặng như cũ, chỉ cười cười.

      Thấy vậy trong lòng An Địch Á khỏi mừng thầm, như vậy có phải là đồng ý rồi ?

      lúc định thi triển thêm vài chiêu câu dẫn nữa chợt thấy ly rượu đỏ biết từ đâu đẩy đến che mất tầm mắt của , sau đó bên tai vang lên giọng ….

      “Cầm giúp ly rượu, cám ơn!”

      An Địch Á giật mình, sau đó nỗi tức giận dâng lên.

      Ai mà có mắt như vậy chứ, chẳng lẽ nhìn giống nhân viên phục vụ lắm sao?

      Giật lấy ly rượu, nhìn về phía đối phương, thấy trước mặt mình là …. xinh đẹp trong sáng như viên pha lê, ồ, đúng, phải gọi là “ nhóc” mới đúng.

      Nhìn vẻ mặt ngây thơ nhắn của , thế nào cũng giống bước chân vào đời, nhất là…. trời ơi, này lại có đôi mắt màu tím, trong lòng An Địch Á khỏi thầm kinh hãi, đúng vậy, là đôi tròng mắt màu tím, tuyệt đối phải là màu của kính áp tròng.

      ….” An Địch Á vừa muốn lên tiếng trách mắng chợt thấy kia nở nụ cười mê người…..

      “Ai ya, ngại quá, em nhìn lầm rồi, em còn cho rằng là nhân vien phục vụ đây, nhưng mà…. quần áo của chị nhìn cũng có chút giống đó!”

      cái gì?”

      Sắc mặt An Địch Á chợt thay đổi, ngay cả giọng cũng tràn đầy vui, “Mắt mù rồi phải ? Tôi mặc là lễ phục mà, có lầm lẫn hay đó?”

      Liên Kiều bụm miệng cười, sau đó làm ra vẻ ngại ngùng vội vàng , “Đúng đó đúng đó, em đến gần mới thấy là An Địch Á tiểu thư, thực là ngại quá!”

      biết tôi sao?”

      An Địch Á đánh giá lượt nhóc trước mặt từ xuống dưới, ừm… ăn mặc cũng rất có phẩm vị nhưng sao chuyện lại lộn xộn thế chứ?

      “Đương nhiên là biết rồi, An Địch Á tiểu thư, chị xinh đẹp đó!” Liên Kiều giọng càng lúc càng ngọt.

      “Cám ơn , rất nhiều người cũng như vậy!” An Địch Á nghe lời nịnh nọt của trong lòng liền nở hoa, hất mái tóc dài óng ả ra sau, kiêu ngạo .

      Liên Kiều cười càng ngọt, “Vừa nãy em ngại quá, An Địch Á tiểu thư, chị đợi chút nhé!”

      xong liền rất nhanh rời .

      An Địch Á tuy bị nhóc chen ngang nhưng nghe nhóc kia tán dương mình trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong lòng vô cùng đắc ý cho nên thấy Liên Kiều bỏ cũng xem đó là quan trọng, thân mình lại lần nữa áp sát vào Hoàng Phủ Ngạn Tước….

      “Ngạn Tước, nhóc vừa nãy đáng ghét đó, chắc là gặp em ở đâu đó rồi, giờ muốn tìm cơ hội để bám theo chuyện thôi, đừng để ý đó!”

      có đâu!”

      miengj Hoàng Phủ Ngạn Tước tuy như thế nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Liên Kiều cách đó xa, vừa hay nhìn thấy đổ cái gì đó nhì giống mù tạt vào ly rượu, nhịn được cười thầm.

      Chương 255: Sóng gió trong dạ tiệc (2)


      Edit: Dq uynh122


      Beta: Min


      ‘Ngạn Tước, sao vậy …’

      An Địch Á lòng muốn cùng cùng đó u qua đêm khó quên nữa, suy nghĩ sớm bay về phía căn phòng tổng thống trong khách sạn rồi, căn bản là cảm thấy được điều gì khác thường.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cố nén cười, giọng : ‘ có gì, chỉ là … hình như có người muốn mời em uống rượu.

      An Địch Á quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Liên Kiều lại thấy tay cầm ly thủy tinh đựng thứ gì đó có màu rất lạ.

      ‘Sao lại là ?’

      ‘An Địch Á tiểu thư, ly rượu này là tác phẩm mới nhất của người điều chế rượu, xem như là lời xin lỗi của em với chị, chị nếm thử xem!’ Liên Kiều vừa cười vừa đẩy ly rượu đến trước mặt An Địch Á.

      ‘Cái này … là rượu gì?’ An Địch Á trước giờ chưa từng thấy loại rượu nào có màu sắc kỳ lạ như thế.

      ‘Ai ya, An Địch Á tiểu thư, ly rượu này có tên là … Tuyệt thế giai nhân, được đặc biệt chỉ định điều chế cho buổi tiệc tối nay đấy, tất cả các gia đình danh giá tham gia buổi tiệc tối nay đều được điều chế ly, chẳng lẽ An Địch Á tiểu thư biết việc này sao?’ Liên Kiều cố tình làm ra vẻ kinh ngạc hỏi lại.

      ‘Ách? Hừm, tôi đương nhiên là biết rồi, chỉ là chưa kịp uống thôi!’

      An Địch Á quả nhiên rơi vào bẫy của Liên Kiều, vừa nghe hỏi vậy lập tức trả lời ngay.

      ‘Vậy uống thử xem! Vừa nãy em có uống thử rồi, uống rất ngon!’ Liên Kiều híp mắt cười với .

      An Địch Á sợ luống cuống trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước đành tươi cười chầm chậm nâng ly rượu lên …

      Ý cười trong đáy mắt Liên Kiều càng sâu hơn, mà tia quỷ dị càng lóe sáng hơn … muốn lưu lại mặt mũi phải chịu tội thôi, đây là kết cuộc tất yếu cho loại người như .

      ‘Ô … khụ khụ khụ …’

      An Địch Á hớp ngụm liền ngay lập tức ho sặc sụa bởi vì ngụm rượu vừa vào cổ họng nóng như lửa đốt, chỉ có thể đứng đó
      ho sặc sụa, nước mắt chảy ròng ròng.

      Rượu này là thứ quỷ gì vậy?

      “A, An Địch Á tị, chị sao chứ? ra là chị uống quen loại rượu ‘Tuyệt thế giai nhân’ này? Sao lại thế được chứ? Các khác uống đều thấy rất ngon mà!” Liên Kiều vẻ mặt vô tội .

      …. cái này….”

      An Địch Á có cảm giác mình mới bị sụp bẫy của nhóc này vậy nhưng nghĩ nghĩ lại thấy hình như có khả năng lắn, chỉ đành rút khăn giấy ra lau miệng, miễn cưỡng chùi nước mắt, vui cất tiếng: “Được rồi, rượu cũng uống rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của ! được rồi đó!”

      Liên Kiều híp mắt cười đưa tay nhận lấy ly rượu tay An Địch Á, điềm nhiên : “Em sao có thể được chứ?”

      “Cái gì? Con bây giờ lịch chút nào, chẳng lẽ thấy tôi chuyện với Hoàng Phủ tiên sinh sao?” An Địch Á chau chặt đôi mày đẹp, bất mãn .

      “Đương nhiên là thấy rồi, chính vì như vậy cho nên em mới tiến đến đấy chứ!” Liên Kiều cố ý thừa nước đục thả câu.

      ….”

      An Địch Á trước giờ chưa thấy nào như trước mặt, vừa định nổi nóng chợt nhớ đến Hoàng Phủ Ngạn Tước bên cạnh, chỉ đành hung hăng liếc Liên Kiều cái, sau đó xoay mặt về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, yểu điệu : “Ngạn Tước, chúng ta qua bên kia tiếp về chuyện tối nay có được ?”

      “Đương nhiên là được rồi!”

      Liên Kiều thấy ta đưa tay định khoác lên cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, chân vội lách cái, cả người liền tiến đến chắn ngay giữa Hoàng Phủ Ngạn Tước và An Địch Á, làm cho cánh tay của An Địch Á rơi vào khoảng .

      “Này, này, rốt cuộc là chuyện gì chứ? Tôi và Hoàng Phủ tiên sinh chuyện liên quan gì đến ?” An Địch Á nhịn nổi nữa, giọng chẳng những vút cao lên mà mặt cũng đầy vẻ bất mãn.

      Liên Kiều cười càng đắc ý, chủ động khoác lấy cánh tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước, “Em với ấy…. đương nhiên là có quan hệ rồi, An Địch Á tiểu thư, thực là ngại quá, Ngạn Tước tối nay phải theo em về nhà, ấy…. chỗ nào cũng được !”

      “Cái gì? …. cái này….”

      An Địch Á giật mình chỉ tay về phía Liên Kiều, lắp bắp hỏi: “…. nhăng gì vậy? Ngạn Tước làm sao có thể theo …. về nhà? Ngạn Tước….?”

      An Địch Á xoay mặt về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi, ta căn bản là tin giữa với nhóc trước mặt này có quan hệ gì.

      “Liên Kiều, đừng có quấy rối nữa!”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước sủng nịch vịn chặt vòng eo nhắn của , lời tuy có ý la rầy nhưng giọng vô cùng trìu mến, sau đó quay về phía An Địch Á, “ ngại quá, vợ tôi Kuching ngày thường bị tôi chiều hư rồi!”

      “Cái gì? Ngạn Tước…. , gì?”

      An Địch Á toàn thân phát run, vẻ mặt như tin được, qua lúc lâu mới hoàn hồn lại, gượng cười hỏi, “Ngạn Tước, đùa phải ?”

      Liên Kiều đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng, nghiêng đầu : “Thế nào, ông xã hay đùa lắm sao?”

      An Địch Á trợn mắt…. Hoàng Phủ Ngạn Tước kết hôn sao? Sao có thể chứ? Là chuyện lúc nào? Sao chẳng nghe giới truyền thông có động tĩnh gì cả chứ?

      Liên Kiều thân mật vòng tay ôm lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhìn An Địch Á, “ là ngại quá, cái phòng tổng thống đó của chắc là phải để lại cho người khác dùng rồi, ông xã của em em như vậy, tối ay sao có thể với chị được chứ?”

      ….”

      An Địch Á tức tối liếc nhìn hai người, vẫn chưa tin chuyện đó là , cố hỏi lại, “Ngạn Tước, chuyện này là hay giả vậy? kết hôn rồi?”

      xong câu này, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước, sau đó mắt chợt sáng lên, “ này dối phải ? đâu có đeo nhẫn cưới đâu!”

      ấy đúng là vợ của !”

      Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước mới lên tiếng, bàn tay chút hình tích rút ra, vịn chặt eo thon của Liên Kiều, trầm giọng .

      Liên Kiều cực kỳ phối hợp nghiêng mặt nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, giọng ngọt như mật , “Ông xã, dáng ghét đó, vừa nãy tự mình pha cho em ly rượu, em vẫn đợi đây!”

      “Được, em muốn uống loại nào, giúp em pha!”

      Hptu nghe gọi tiếng ‘ông xã’ này, tim nhĩn như bùn, cách gọi thân thiết như vậy đây là lần đầu tiên nghe được từ miệng Liên Kiều.

      Có thể nghe ngọt ngào gọi tiếng ‘ông xã’ này, đừng là pha rượu, muốn mạng của chừng cũng là vấn đề.

      Liên Kiều che miệng cười, “Chỉ cần là pha em đều thích, chỉ là…. đừng có pha cho người ta cái loại rượu giống như ‘Tuyệt sắc giai nhân’ là được!”

      …. ….” An Địch Á đột nhiên hiểu tất cả, tức đến nỗi cả người đều run rẩy.
      Last edited by a moderator: 3/6/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 256: Sóng gió trong dạ tiệc (3)


      Edit: Dq uynh122


      Beta: Min



      ‘Này An Địch Á tiểu thư, sao chứ? Sao vẻ mặt lại khó coi đến vậy?’ Liên Kiều cố tình kinh ngạc kêu to tiếng, vẻ mặt đầy lo lắng.

      An Địch Á quả sắp bị nhóc này chọc tức đến điên rồi …

      ‘Ngạn Tước …’

      lập tức xoay người nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, từ phẫn nộ biến thành ủy khuất, ‘ xem ta … ức hiếp người ta …’

      tin người như Hoàng Phủ Ngạn Tước sao lại thích nhóc như Liên Kiều được!

      là đàn ông mà, đàn ông phải thích những phụ nữ có thân hình bốc lửa như hay sao chứ?

      Thực tế chứng minh đúng là như thế, từng có lần vui vẻ, cho đến bây giờ vẫn nhớ từng giây từng phút từng khoái lạc mà đem lại cho , nếu như thích , sao lại có thể tham lam muốn hết lần này đến lần khác chứ?

      Nào ngờ câu của An Địch Á còn chưa xong Liên Kiều tiến lên híp mắt cười, ‘ ngại quá, ông xã em vốn là sợ vợ!’

      An Địch Á thấy mình sắp bị chọc tức chết rồi, nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước …

      ‘Ngạn Tước …’

      ‘Vợ sai đâu, đúng là sợ vợ mà!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ tay vào trán mình vừa cười vừa , chẳng chút cố kỵ gì.

      … Các người …’ An Địch Á vừa xấu hổ vừa bực dọc, giận đến nỗi giẫm mạnh chân bỏ .

      Lăng Thiếu Đường đứng cách đó xa chứng kiến màn này từ đầu đến cuối, trong lòng khỏi thầm tán thưởng, ‘ hổ là trong bốn người phụ nữ của tứ đại tài phiệt, vừa có thể thoải mái trút giận mà vừa có thể giữ lại mặt mũi cho chồng mình, chiêu này tuyệt!”

      Kỳ Hinh đứng ở bên cạnh vừa cười vừa : “Đây gọi là biết giữ thể diện, nào giống như đàn ông các , thích trêu hoa ghẹo nguyệt làm gì, lại còn ngang ngược bá đạo!”

      “Ngang ngược bá đạo tốt sao?” Lăng Thiếu Đường vòng tay ôm Kỳ Hinh từ phía sau, thân mật thầm bên tai .

      “Đường, đừng mà!” Kỳ Hinh kiều cười, “Nhột lắm, cũng đáng ghét nha, thấy bạn tốt của mình gặp hoạ mà còn nhân cơ hội ném đá xuống giếng nữa!”

      “Bạn bè mà, chính là phải ‘vui vẻ’ đối đãi với nhau, hơn nữa, nếu tìm cách lấy lòng, chừng nha đầu đó sau này còn dùng cách quái lạ gì chỉnh nữa sao!” Lăng Thiếu Đường cười đắc ý.

      Kỳ Hinh nghe vậy chỉ còn biết lắc đầu cười…. cùng với loại người này kết bạn, biết là phúc hay hoạ đây.

      Lại nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước….

      Sau khi An Địch Á mang bụng tức tối bỏ , Hoàng Phủ Ngạn Tước cười ôm lấy Liên Kiều, nịnh nọt , “Nha đầu, gọi lần nữa !”

      Liên Kiều vẫn tươi cười nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, đột nhiên nét tươi cười chuyển thành tức giận, đôi mắt màu tím long lanh nhìn trừng trừng.

      “À…. Cái đó….”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy tình hình ổn, vội vàng giảng hoà, “Hì hì, em vẫn gọi là Ngạn Tước hay hơn, đợi lúc nào tâm tình em tốt rồi, lại gọi ‘ông xã’ cũng được!”

      Liên Kiều đến gần , tuy thân thể nhắn nhưng khí thế bức người.

      “Thế nào, cũng biết là tâm trạng của em tốt sao?” nhìn chằm chằm , gần như nghiến răng nghiến lợi từng chữ , “Vừa nãy với con hồ ly tinh đó chuyện vui vẻ lắm mà!”

      “Hồ ly tinh? Nha đầu, phép so sánh này của em…. ừm…. thích!” Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy lửa giận trong mắt càng lúc càng đậm, lưng bất giác toát mồ hôi lạnh.

      sao lại quên chuyện này được chứ?

      Vốn muốn dò xét lòng , nhưng đến khi xuất chiêu với đối thủ….

      “Phải ?”

      Biểu tình gương mặt Liên Kiều chợt thay đổi, cười ngây thơ nhìn , cầm lấy ly rượu bên cạnh lên, bắt chước theo động tác của An Địch Á lúc nãy áp sát người vào ngực ….

      “Ông xã, nếu như cũng có cách nhìn giống như em, vậy…. có hứng thú thử chút ‘Tuyệt thế giai nhân’ này ?”

      “Hả?”

      Mồ hôi lạnh lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước tuôn ra càng lúc càng nhiều, cười gượng, : “Nha đầu, em…. chơi thôi phải ?”

      “No no no, người ta mà, người ta pha ly rượu này rất có tâm ý đó nha!” Ngón tay trỏ của Liên Kiều vẽ loạn ngực , gương mặt rất ngây thơ .

      “Ha ha, nha đầu, đừng như vậy mà, tự phạt ba ly rượu được ? Em cũng ly rượu này là đặc biệt điều chế cho các trong buổi tiệc hôm nay mà, là đàn ông, làm sao uống được!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng ôn nhu, giọng cũng cực kỳ lấy lòng .

      “A, ra cũng biết là mình sai sao? Em còn tưởng rằng biết mình có làm sai gì nữa chứ, lại còn cười như kẻ ngốc vậy, xem vừa mắt lắm phải ?” Liên Kiều càng dựa sát vào , bàn tay nhắn bấu chặt lấy eo .

      Trong mắt người ngoài, hai người quả đôi vợ chồng ân ân ái ái, khiến cho đàn ông hâm mộ, phụ nữ ghen ty, nhưng bọn họ nào đâu ngờ….

      “Em à, em…. ghen sao?” Hoàng Phủ Ngạn Tước vươn tay ôm lấy , trong lòng muốn hỏi cảm giác của , nhân tiện dời chủ đề kia.

      Bởi vì ly rượu đó…. quả quá đáng sợ!

      Nào ngờ Liên Kiều căn bản là dễ bị lừa như vậy, bàn tay nhắn vẫn áp lên ngực , hung hăng bấu cái….

      “Đừng có lạc đề!”

      “Hừ….”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước rầu rĩ hừm tiếng, nha đầu này, lúc bình thường yếu ớt như cành liễu, ngờ lực tay yếu chút nào.

      “Thực ra…. Ly rượu đó là đặc biệt pha cho đó, để người phụ nữ ‘ngực bự não teo’ kia uống hớp chỉ là trừng phạt nho mà thôi, với dễ vậy đâu!”

      Thân thể Liên Kiều mềm mại như kẹo bông dựa sát vào ngực , tay chầm chậm nhấc ly rượu lên , “ biết rượu này pha chế bằng gì ?”

      Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác khẩn trương hẳn lên.

      Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn , “Ly rượu này nha, bên trong là hỗn hợp của chút champagne, chút rượu đỏ, chút rượu trắng, ngoài ra còn có…. Em đặc biệt pha thêm chút mù tạt cao cấp, đừng có sợ vị của nó nồng quá bởi vì em còn cho thêm chút pho mát nghiền, vì để ly rượu này có thêm chút màu sắc em còn cho thêm chút nước trái cây, ừm, nguyên liệu chắc chỉ có chừng đó thôi….”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước gian nan nuốt ngụm nước bọt, khó tưởng tượng uống xong ly rượu này, mình có còn mạng rời khỏi buổi tiệc này …..

      Chương 257: Sóng gió trong dạ tiệc (4)


      Edit: Dq uynh122


      Beta: Min



      Trời ạ …

      Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác nhìn về phía Lăng Thiếu Đường, trong mắt lộ vẻ cầu xin giúp đỡ, nhưng mà … Lăng Thiếu Đường cứ giả vờ như nhìn thấy gì, chỉ mải lo cười cười với Kỳ Hinh!

      Đúng là “bạn tốt” mà!

      Đây đúng là kết quả điển hình của việc kết nhầm bạn!

      Chẳng những sợ thiên hạ đại loạn mà còn rất giỏi ném đá xuống giếng!

      Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chắc chắn cái tên An Địch Á này là do tên mồm loa Lăng Thiếu Đường kia cho Liên Kiều biết!

      Trước tối hôm nay, còn cho rằng chính Cung Quý Dương mới là tên miệng rộng, ngờ Lăng Thiếu Đường cái tên này bản lãnh càng lớn hơn! Ngay lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt có chút nhớ nhung Lãnh Thiên Dục …

      Nhưng mà … nếu như Lãnh Thiên Dục có mặt ở đây hôm nay, liệu có giống như Lăng Thiếu Đường hay đây …

      Càng nghĩ lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng rối bời … thậm chí là có chút “lạnh lẽo”, người ta thường , trong đời gặp được tri kỷ là đủ lắm rồi, kể như là số mạng tốt , vừa ra đời kết giao được với ba người “bạn tốt” này, chỉ tiếc là … ba người bạn của , ưa thích náo nhiệt tên nào kém tên nào, … số phận đủ đáng thương rồi chứ!

      Bàn tay cầm ly rượu có chút run rẩy, nhìn lại lần chất lỏng trong ly, lại nhìn về phía Liên Kiều nhìn bằng ánh mắt uy hiếp, Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm hít sâu hơi …

      Chết chết vậy, dù sao bây giờ chết lát nữa trở về cũng sống bằng chết!

      Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước liền nâng ly rượu lên, vừa nhắm mắt lại định dốc xuống …

      ‘Đợi chút!’ Liên Kiều đưa tay ngăn lại động tác của .

      Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước khỏi mừng thầm …

      ‘Liên Kiều, em thay đổi ý kiến có phải ? biết mà, em nhất định là nỡ!’

      Liên Kiều nhướng đôi mày đẹp, vươn tay đón lấy ly rượu trong tay , vừa chậm rãi đổ chất lỏng bên trong ly rượu vào cái ly khác, vừa điềm đạm : ‘ đừng có vui mừng quá sớm vậy, em chỉ là muốn với hồ ly tinh đó chạm môi với nhau thôi!’

      xong liền đẩy cái ly mới vừa được đổ vào thứ chất lỏng kia đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước…

      ‘Nha đầu, em nhẫn tâm nhìn uống cái loại này sao?’ cười khổ, trong mắt chỉ toàn là bất đắc dĩ.

      Liên Kiều liếc nhìn như muốn nhiều quá!”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước triệt để bị đánh bại rồi, chỉ còn cách lần nữa nâng lên ly rượu, nhắm mắt lại, liều chết hớp hớp…

      mùi vị cực kỳ khó chịu xộc vào mũi nhất thời làm hô hấp của như nghẹn lại, chỉ đành cực lực nén ý muốn phun ra xuống.

      “Uống hết cho em, giọt cũng được chừa lại!” Liên Kiều đứng bên cạnh vui vẻ .

      Đợi đến lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước thực uống hết ly rượu kia, quả cảm thấy lồng ngực mình sắp bị nổ tung.

      Trong dạ dày chứa đầy những thứ quái lạ kia, mỗi lần nghĩ đến ó, trong đầu chỉ có ý nghĩ, phun ra, phun ra cho bằng sạch…

      “Hừm, xem lần sau còn dám liếc mắt đưa tình với mấy khác nữa !” Liên Kiều thấy khổ sở như vậy, lửa giận trong lòng cũng tiêu mất hơn nửa, chỉ ném lại câu cảnh cáo.

      ***

      Ánh đèn trong đại sảnh dần tối xuống, nhường cho luồng ánh sáng trắng chiếu thẳng về phía sân khấu, người chủ trì buổi tiệc hôm nay, Kingston nét mặt rạng rỡ bước lên sân khấu, cầm lấy micro, liền đó giọng sang sảng của ông vang khắp đại sảnh:

      “Nhờ ủng hộ nhiệt tình của các vị khách quý cho nên buổi tiệc hôm nay mới được long trọng và thành công như vậy, ngoài ra tôi còn rất vinh hạnh được mời tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước tiên sinh và Lăng thị tài phiệt Lăng Thiếu Đường tiên sinh, cảm ơn hai vị rút thời gian quý báu đến tham dự buổi tiệc, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì điều đó, tiếp theo đây, xin mời hai vị cùng bạn nhảy của mình nhảy điệu nhảy mở màn cho buổi tiệc đêm nay…”

      Lời của ngài Kingston vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía hai người, liền đó, tiếng nhạc cũng bắt đầu du dương vang khắp đại sảnh….

      “Hinh Nhi, mời….”

      Lăng Thiếu Đường ánh mắt tràn đầy thâm tình đưa tay mới Kỳ Hinh, Kỳ Hinh cũng tươi cười tiến đến, bước chân của hai người phối hợp hết sức ăn ý với nhau, dìu dắt theo điệu nhạc khiến cho những người xung quanh hết sức hâm mộ.

      Còn bên này…

      “Nha đầu, tới….”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng ưu nhã đưa tay về phía Liên Kiều, vẻ khổ sở vừa nãy trong phút chốc bị quét sạch, chỉ còn lại nét phong độ lịch lãm gương mặt tuấn tú.

      môi câu lên đường cong hoàn mỹ, vẻ mặt nụ cười công với ánh mắt thâm thuý khiến cả người toát lên vẻ lịch lãm mà cao quý như vương tử.

      Liên Kiều ánh mắt huyễn hoặc, cũng như quên hết những chuyện vui vừa nãy, bàn tay nhắn đặt vào trong lòng bàn tay ấm áp của , ngay lập tức, eo của bị cánh tay mạnh mẽ vịn chặt lấy…

      nhạc dìu dặt như nướ du dương vang khắp căn phòng, chính lúc Liên Kiều cảm thấy mình sắp bị chết chìm trong ánh mắt của , Hoàng Phủ Ngạn Tước dã kề môi bên tai , thầm….

      “Nha đầu, đừng lo lắng, em chỉ cần bước theo bước chân của là được rồi!”

      “Ầm….”

      Cái cảm giác như mộng như thực trong tim trong óc Liên Kiều lúc này chợt ầm ầm sụp đổ, Liên Kiều tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, tức đến nghiên răng.

      Cái gì?

      Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng chết này, cho rằng mình biết khiêu vũ sao? Quả thực là quá xem thường Liên Kiều này rồi, chẳng lẽ biết từ được tiếp thu những giáo dục về lễ nghi trong vương thất hay sao chứ? Chẳng lẽ cho rằng mình là nhóc cái gì cũng biết sao?

      Làm ơn , chân chính xuất thân từ hoàng thất cơ mà!

      Thấy gương mặt nhắn của chợt biến sắc, Hoàng Phủ Ngạn Tước khỏi lo lắng hỏi lại, “Nha đầu, sao vậy?”

      “À, có sao…. Em chỉ mãi nghĩ về câu lúc nãy của mà thôi!” Liên Kiều nở nụ cười tươi như hoa, nhưng trong lòng biết mắng thầm bao nhiêu bận.

      Chầm chậm bước theo tiếng nhạc, tư thế khiêu vũ của Liên Kiều cực kỳ chuẩn mực và ưu nhã khiến cho những vị khách đứng ngoài ngừng lên tiếng tán thưởng, ngay cả Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bị làm cho ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.

      Sau đó những vị khách lần lượt tìm bạn nhảy cho mình rồi bước ra sàn nhảy, cùng nhau lả lướt theo giai điệu du dương, dìu dặt.

      “Nha đầu, ngờ tài khiêu vũ của em là giỏi…. hô….”

      Lời ngợi khen của Hoàng Phủ Ngạn Tước cò chưa dứt bị thay thế bằng tiếng kêu đau hơn, vừa nhìn lại thấy gót giày cao của Liên Kiều vừa vặn đạp xuống mũi chân ….

      “Vừa nãy do mọi người đều quan sát chúng ta, vì giữ thể diện cho nên em mới ‘trừng phạt’ , giờ em phải…. đạp cho đủ!” Nụ cười hàm tiếu gương mặt nhắn sớm còn, quả trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nuốt ngụm nước bọt cũng tự ý thức được vừa nãy mình lỡ lời, tiêu rồi, tối nay mình sao lại xui xẻo đến vậy chứ?

      “Nha đầu, rút lại lời vừa nãy được ?” Còn chưa xong, chân lại bị đạp tiếp cước….

      “A, là ngại quá, em vốn là biết khiêu vũ, xem, lại lỡ chân đạp trúng rồi!” Liên Kiều cười nhạt tiếng, chỉ là… trong đáy mắt loé lên tia giảo hoạt.
      Last edited by a moderator: 3/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :