Chương 256: Sóng gió trong dạ tiệc (3)
Edit: Dq uynh122
Beta: Min
‘Này An Địch Á tiểu thư, sao chứ? Sao vẻ mặt lại khó coi đến vậy?’ Liên Kiều cố tình kinh ngạc kêu to tiếng, vẻ mặt đầy lo lắng.
An Địch Á quả sắp bị nhóc này chọc tức đến điên rồi …
‘Ngạn Tước …’
lập tức xoay người nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, từ phẫn nộ biến thành ủy khuất, ‘ xem ta … ức hiếp người ta …’
tin người như Hoàng Phủ Ngạn Tước sao lại thích nhóc như Liên Kiều được!
là đàn ông mà, đàn ông phải thích những phụ nữ có thân hình bốc lửa như hay sao chứ?
Thực tế chứng minh đúng là như thế, và từng có lần vui vẻ, cho đến bây giờ vẫn nhớ từng giây từng phút từng khoái lạc mà đem lại cho , nếu như thích , sao lại có thể tham lam muốn hết lần này đến lần khác chứ?
Nào ngờ câu của An Địch Á còn chưa xong Liên Kiều tiến lên híp mắt cười, ‘ ngại quá, ông xã em vốn là sợ vợ!’
An Địch Á thấy mình sắp bị chọc tức chết rồi, nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước …
‘Ngạn Tước …’
‘Vợ sai đâu, đúng là sợ vợ mà!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ tay vào trán mình vừa cười vừa , chẳng chút cố kỵ gì.
‘… Các người …’ An Địch Á vừa xấu hổ vừa bực dọc, giận đến nỗi giẫm mạnh chân bỏ .
Lăng Thiếu Đường đứng cách đó xa chứng kiến màn này từ đầu đến cuối, trong lòng khỏi thầm tán thưởng, ‘ hổ là trong bốn người phụ nữ của tứ đại tài phiệt, vừa có thể thoải mái trút giận mà vừa có thể giữ lại mặt mũi cho chồng mình, chiêu này tuyệt!”
Kỳ Hinh đứng ở bên cạnh vừa cười vừa : “Đây gọi là biết giữ thể diện, nào giống như đàn ông các , thích trêu hoa ghẹo nguyệt làm gì, lại còn ngang ngược bá đạo!”
“Ngang ngược bá đạo tốt sao?” Lăng Thiếu Đường vòng tay ôm Kỳ Hinh từ phía sau, thân mật thầm bên tai .
“Đường, đừng mà!” Kỳ Hinh kiều cười, “Nhột lắm, cũng đáng ghét nha, thấy bạn tốt của mình gặp hoạ mà còn nhân cơ hội ném đá xuống giếng nữa!”
“Bạn bè mà, chính là phải ‘vui vẻ’ đối đãi với nhau, hơn nữa, nếu tìm cách lấy lòng, chừng nha đầu đó sau này còn dùng cách quái lạ gì chỉnh nữa sao!” Lăng Thiếu Đường cười đắc ý.
Kỳ Hinh nghe vậy chỉ còn biết lắc đầu cười…. cùng với loại người này kết bạn, biết là phúc hay hoạ đây.
Lại nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước….
Sau khi An Địch Á mang bụng tức tối bỏ , Hoàng Phủ Ngạn Tước cười ôm lấy Liên Kiều, nịnh nọt , “Nha đầu, gọi lần nữa !”
Liên Kiều vẫn tươi cười nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, đột nhiên nét tươi cười chuyển thành tức giận, đôi mắt màu tím long lanh nhìn trừng trừng.
“À…. Cái đó….”
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy tình hình ổn, vội vàng giảng hoà, “Hì hì, em vẫn gọi là Ngạn Tước hay hơn, đợi lúc nào tâm tình em tốt rồi, lại gọi ‘ông xã’ cũng được!”
Liên Kiều đến gần , tuy thân thể nhắn nhưng khí thế bức người.
“Thế nào, cũng biết là tâm trạng của em tốt sao?” nhìn chằm chằm , gần như nghiến răng nghiến lợi từng chữ , “Vừa nãy với con hồ ly tinh đó chuyện vui vẻ lắm mà!”
“Hồ ly tinh? Nha đầu, phép so sánh này của em…. ừm…. thích!” Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy lửa giận trong mắt càng lúc càng đậm, lưng bất giác toát mồ hôi lạnh.
sao lại quên chuyện này được chứ?
Vốn muốn dò xét lòng là , nhưng đến khi xuất chiêu với đối thủ….
“Phải ?”
Biểu tình gương mặt Liên Kiều chợt thay đổi, cười ngây thơ nhìn , cầm lấy ly rượu bên cạnh lên, bắt chước theo động tác của An Địch Á lúc nãy áp sát người vào ngực ….
“Ông xã, nếu như cũng có cách nhìn giống như em, vậy…. có hứng thú thử chút ‘Tuyệt thế giai nhân’ này ?”
“Hả?”
Mồ hôi lạnh lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước tuôn ra càng lúc càng nhiều, cười gượng, : “Nha đầu, em…. chơi thôi phải ?”
“No no no, người ta mà, người ta pha ly rượu này rất có tâm ý đó nha!” Ngón tay trỏ của Liên Kiều vẽ loạn ngực , gương mặt rất ngây thơ .
“Ha ha, nha đầu, đừng như vậy mà, tự phạt ba ly rượu được ? Em cũng ly rượu này là đặc biệt điều chế cho các trong buổi tiệc hôm nay mà, là đàn ông, làm sao uống được!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng ôn nhu, giọng cũng cực kỳ lấy lòng .
“A, ra cũng biết là mình sai sao? Em còn tưởng rằng biết mình có làm sai gì nữa chứ, lại còn cười như kẻ ngốc vậy, xem vừa mắt lắm phải ?” Liên Kiều càng dựa sát vào , bàn tay nhắn bấu chặt lấy eo .
Trong mắt người ngoài, hai người quả là đôi vợ chồng ân ân ái ái, khiến cho đàn ông hâm mộ, phụ nữ ghen ty, nhưng bọn họ nào đâu ngờ….
“Em à, em…. ghen sao?” Hoàng Phủ Ngạn Tước vươn tay ôm lấy , trong lòng muốn hỏi cảm giác của , nhân tiện dời chủ đề kia.
Bởi vì ly rượu đó…. quả quá đáng sợ!
Nào ngờ Liên Kiều căn bản là dễ bị lừa như vậy, bàn tay nhắn vẫn áp lên ngực , hung hăng bấu cái….
“Đừng có lạc đề!”
“Hừ….”
Hoàng Phủ Ngạn Tước rầu rĩ hừm tiếng, nha đầu này, lúc bình thường yếu ớt như cành liễu, ngờ lực tay yếu chút nào.
“Thực ra…. Ly rượu đó là đặc biệt pha cho đó, để người phụ nữ ‘ngực bự não teo’ kia uống hớp chỉ là trừng phạt nho mà thôi, với dễ vậy đâu!”
Thân thể Liên Kiều mềm mại như kẹo bông dựa sát vào ngực , tay chầm chậm nhấc ly rượu lên , “ biết rượu này pha chế bằng gì ?”
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác khẩn trương hẳn lên.
Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn , “Ly rượu này nha, bên trong là hỗn hợp của chút champagne, chút rượu đỏ, chút rượu trắng, ngoài ra còn có…. Em đặc biệt pha thêm chút mù tạt cao cấp, đừng có sợ vị của nó nồng quá bởi vì em còn cho thêm chút pho mát nghiền, vì để ly rượu này có thêm chút màu sắc em còn cho thêm chút nước trái cây, ừm, nguyên liệu chắc chỉ có chừng đó thôi….”
Hoàng Phủ Ngạn Tước gian nan nuốt ngụm nước bọt, khó tưởng tượng uống xong ly rượu này, mình có còn mạng rời khỏi buổi tiệc này …..
Chương 257: Sóng gió trong dạ tiệc (4)
Edit: Dq uynh122
Beta: Min
Trời ạ …
Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác nhìn về phía Lăng Thiếu Đường, trong mắt lộ vẻ cầu xin giúp đỡ, nhưng mà … Lăng Thiếu Đường cứ giả vờ như nhìn thấy gì, chỉ mải lo cười cười với Kỳ Hinh!
Đúng là “bạn tốt” mà!
Đây đúng là kết quả điển hình của việc kết nhầm bạn!
Chẳng những sợ thiên hạ đại loạn mà còn rất giỏi ném đá xuống giếng!
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chắc chắn cái tên An Địch Á này là do tên mồm loa Lăng Thiếu Đường kia cho Liên Kiều biết!
Trước tối hôm nay, còn cho rằng chính Cung Quý Dương mới là tên miệng rộng, ngờ Lăng Thiếu Đường cái tên này bản lãnh càng lớn hơn! Ngay lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt có chút nhớ nhung Lãnh Thiên Dục …
Nhưng mà … nếu như Lãnh Thiên Dục có mặt ở đây hôm nay, liệu có giống như Lăng Thiếu Đường hay đây …
Càng nghĩ lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng rối bời … thậm chí là có chút “lạnh lẽo”, người ta thường , trong đời gặp được tri kỷ là đủ lắm rồi, kể như là số mạng tốt , vừa ra đời kết giao được với ba người “bạn tốt” này, chỉ tiếc là … ba người bạn của , ưa thích náo nhiệt tên nào kém tên nào, … số phận đủ đáng thương rồi chứ!
Bàn tay cầm ly rượu có chút run rẩy, nhìn lại lần chất lỏng trong ly, lại nhìn về phía Liên Kiều nhìn bằng ánh mắt uy hiếp, Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm hít sâu hơi …
Chết chết vậy, dù sao bây giờ chết lát nữa trở về cũng sống bằng chết!
Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước liền nâng ly rượu lên, vừa nhắm mắt lại định dốc xuống …
‘Đợi chút!’ Liên Kiều đưa tay ngăn lại động tác của .
Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước khỏi mừng thầm …
‘Liên Kiều, em thay đổi ý kiến có phải ? biết mà, em nhất định là nỡ!’
Liên Kiều nhướng đôi mày đẹp, vươn tay đón lấy ly rượu trong tay , vừa chậm rãi đổ chất lỏng bên trong ly rượu vào cái ly khác, vừa điềm đạm : ‘ đừng có vui mừng quá sớm vậy, em chỉ là muốn với hồ ly tinh đó chạm môi với nhau thôi!’
xong liền đẩy cái ly mới vừa được đổ vào thứ chất lỏng kia đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước…
‘Nha đầu, em nhẫn tâm nhìn uống cái loại này sao?’ cười khổ, trong mắt chỉ toàn là bất đắc dĩ.
Liên Kiều liếc nhìn như muốn “ nhiều quá!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước triệt để bị đánh bại rồi, chỉ còn cách lần nữa nâng lên ly rượu, nhắm mắt lại, liều chết hớp hớp…
mùi vị cực kỳ khó chịu xộc vào mũi nhất thời làm hô hấp của như nghẹn lại, chỉ đành cực lực nén ý muốn phun ra xuống.
“Uống hết cho em, giọt cũng được chừa lại!” Liên Kiều đứng bên cạnh vui vẻ .
Đợi đến lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước thực uống hết ly rượu kia, quả cảm thấy lồng ngực mình sắp bị nổ tung.
Trong dạ dày chứa đầy những thứ quái lạ kia, mỗi lần nghĩ đến ó, trong đầu chỉ có ý nghĩ, phun ra, phun ra cho bằng sạch…
“Hừm, xem lần sau còn dám liếc mắt đưa tình với mấy khác nữa !” Liên Kiều thấy khổ sở như vậy, lửa giận trong lòng cũng tiêu mất hơn nửa, chỉ ném lại câu cảnh cáo.
***
Ánh đèn trong đại sảnh dần tối xuống, nhường cho luồng ánh sáng trắng chiếu thẳng về phía sân khấu, người chủ trì buổi tiệc hôm nay, Kingston nét mặt rạng rỡ bước lên sân khấu, cầm lấy micro, liền đó giọng sang sảng của ông vang khắp đại sảnh:
“Nhờ ủng hộ nhiệt tình của các vị khách quý cho nên buổi tiệc hôm nay mới được long trọng và thành công như vậy, ngoài ra tôi còn rất vinh hạnh được mời tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước tiên sinh và Lăng thị tài phiệt Lăng Thiếu Đường tiên sinh, cảm ơn hai vị rút thời gian quý báu đến tham dự buổi tiệc, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì điều đó, tiếp theo đây, xin mời hai vị cùng bạn nhảy của mình nhảy điệu nhảy mở màn cho buổi tiệc đêm nay…”
Lời của ngài Kingston vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía hai người, liền đó, tiếng nhạc cũng bắt đầu du dương vang khắp đại sảnh….
“Hinh Nhi, mời….”
Lăng Thiếu Đường ánh mắt tràn đầy thâm tình đưa tay mới Kỳ Hinh, Kỳ Hinh cũng tươi cười tiến đến, bước chân của hai người phối hợp hết sức ăn ý với nhau, dìu dắt theo điệu nhạc khiến cho những người xung quanh hết sức hâm mộ.
Còn bên này…
“Nha đầu, tới….”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng ưu nhã đưa tay về phía Liên Kiều, vẻ khổ sở vừa nãy trong phút chốc bị quét sạch, chỉ còn lại nét phong độ lịch lãm gương mặt tuấn tú.
môi câu lên đường cong hoàn mỹ, vẻ mặt nụ cười công với ánh mắt thâm thuý khiến cả người toát lên vẻ lịch lãm mà cao quý như vương tử.
Liên Kiều ánh mắt huyễn hoặc, cũng như quên hết những chuyện vui vừa nãy, bàn tay nhắn đặt vào trong lòng bàn tay ấm áp của , ngay lập tức, eo của bị cánh tay mạnh mẽ vịn chặt lấy…
nhạc dìu dặt như nướ du dương vang khắp căn phòng, chính lúc Liên Kiều cảm thấy mình sắp bị chết chìm trong ánh mắt của , Hoàng Phủ Ngạn Tước dã kề môi bên tai , thầm….
“Nha đầu, đừng lo lắng, em chỉ cần bước theo bước chân của là được rồi!”
“Ầm….”
Cái cảm giác như mộng như thực trong tim trong óc Liên Kiều lúc này chợt ầm ầm sụp đổ, Liên Kiều tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, tức đến nghiên răng.
Cái gì?
Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng chết này, cho rằng mình biết khiêu vũ sao? Quả thực là quá xem thường Liên Kiều này rồi, chẳng lẽ biết từ được tiếp thu những giáo dục về lễ nghi trong vương thất hay sao chứ? Chẳng lẽ cho rằng mình là nhóc cái gì cũng biết sao?
Làm ơn , chân chính xuất thân từ hoàng thất cơ mà!
Thấy gương mặt nhắn của chợt biến sắc, Hoàng Phủ Ngạn Tước khỏi lo lắng hỏi lại, “Nha đầu, sao vậy?”
“À, có sao…. Em chỉ mãi nghĩ về câu lúc nãy của mà thôi!” Liên Kiều nở nụ cười tươi như hoa, nhưng trong lòng biết mắng thầm bao nhiêu bận.
Chầm chậm bước theo tiếng nhạc, tư thế khiêu vũ của Liên Kiều cực kỳ chuẩn mực và ưu nhã khiến cho những vị khách đứng ngoài ngừng lên tiếng tán thưởng, ngay cả Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bị làm cho ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.
Sau đó những vị khách lần lượt tìm bạn nhảy cho mình rồi bước ra sàn nhảy, cùng nhau lả lướt theo giai điệu du dương, dìu dặt.
“Nha đầu, ngờ tài khiêu vũ của em là giỏi…. hô….”
Lời ngợi khen của Hoàng Phủ Ngạn Tước cò chưa dứt bị thay thế bằng tiếng kêu đau hơn, vừa nhìn lại thấy gót giày cao của Liên Kiều vừa vặn đạp xuống mũi chân ….
“Vừa nãy do mọi người đều quan sát chúng ta, vì giữ thể diện cho nên em mới ‘trừng phạt’ , giờ em phải…. đạp cho đủ!” Nụ cười hàm tiếu gương mặt nhắn sớm còn, quả trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nuốt ngụm nước bọt cũng tự ý thức được vừa nãy mình lỡ lời, tiêu rồi, tối nay mình sao lại xui xẻo đến vậy chứ?
“Nha đầu, rút lại lời vừa nãy được ?” Còn chưa xong, chân lại bị đạp tiếp cước….
“A, là ngại quá, em vốn là biết khiêu vũ, xem, lại lỡ chân đạp trúng rồi!” Liên Kiều cười nhạt tiếng, chỉ là… trong đáy mắt loé lên tia giảo hoạt.
Last edited by a moderator: 3/6/15