Chương 227: Đêm tân hôn khó nhọc (5)
Edit: Dquynh122
Beta: Min
‘Biết rồi rồi, nhanh lên, gấp chết em rồi nè!’ Bàn tay bé của Liên Kiều vô thức níu lấy góc áo ngủ của Hoàng Phủ Ngạn Tước, lộ ra lồng ngực tinh tráng của , cộng với thần thái lười lĩnh của càng tăng thêm vẻ quyến rũ đến cực hạn.
Nhìn thấy vẻ gấp gáp của , Hoàng Phủ Ngạn Tước cười lắc đầu, nha đầu này, chút xíu kiên nhẫn cũng có.
‘Đúng là em có nghe lầm, đúng là phải người của nhà Hoàng Phủ, con bé từ được cha mẹ nhận nuôi!’Giọng trầm thấp của du dương trong đêm.
Liên Kiều há hốc mồm … trời ạ, đúng là thế sao … ‘Vậy … cha mẹ của là ai? Tại sao ấy sống cùng với cha mẹ mình?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài tiếng, ‘Thân thế của cũng rất tội nghiệp, con bé vừa sinh ra đời lâu cha bởi vì công việc làm ăn thất bại dẫn đến phá sản, lúc nghĩ quẩn mà nhảy lầu tự tử còn mẹ của vì chịu nổi đả kích này mà cũng tìm cái chết, cha và cha hai người vốn có mối quan hệ làm ăn thân thiết, sau khi biết được chuyện này liền đem về nhà nuôi dưỡng như con ruột!’
Liên Kiều nghe vậy, mặt liền có vẻ đau buồn …
‘ đáng thương, đáng lý ấy là công chúa được cưng chìu mới đúng, phải sao? Nếu như phải bởi vì làm ăn thất bị, ấy cũng là con nhà giàu!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, ‘ là nha đầu ngốc, bây giờ cũng là công chúa vậy!’
‘Dù sao ấy cũng phải là người nhà Hoàng Phủ, sao lại giống với mọi người chứ? Aiiii, đúng nha …’ đến đây chợt nhớ ra, ‘Nếu như lúc còn đến sống ở nhà Hoàng Phủ vậy em ấy làm sao biết thân thế của mình chứ? Là mọi người chủ động cho em ấy biết sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước tay vẫn rời gương mặt mịn màng của , giọng : ‘Mọi người đương nhiên là cho biết, chỉ là lúc con bé mười hai tuổi, vô tình nghe được người làm nhắc đến mà thôi!’
‘ ra là như vậy, ồ, tin rằng em ấy sau khi biết được nhất định rất đau lòng, bằng sao tính cách lại khác với
Hoàng Phủ Ngưng nhiều thế, em ấy sau khi biết được thân phận của mình, biết rằng mình căn bản phải là người nhà Hoàng Phủ, nhất định là có chút tự ti!’
‘Thực ra cũng có tệ như em tưởng tượng đâu, trước giờ luôn rất vui vẻ bởi vì mọi người đều xem con bé như người ngoài!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất khẳng định .
‘ lại phải là , làm sao hiểu được cảm giác ăn nhờ ở đậu chứ?’ Ánh mắt Liên Kiều dần trở nên ảm đạm.
Hoàng Phủ Ngạn Tước liền phát giác ra có chút khác thường, nâng mặt lên, đột ngột hỏi câu: ‘Vậy chắc... em cũng có cảm giác đó sao?’
tuy mất cha mẹ nhưng còn may mắn là giống như Liên Kiều phải chịu cảm giác lạnh lẽo và tuyệt vọng, khi bị chính cha mẹ mình tính kế hãm hại, tuy được ông nội thương nhưng nỗi đau từ vết thương đó sợ rằng cả đời này cũng xóa nhòa được.
So ra vẫn còn may mắn hơn rất nhiều.
Liên Kiều nghe hỏi vậy, ngơ ngác nhìn lúc lâu mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cố dùng giọng thản nhiên nhất : ‘Cái gì chứ, em nào có, ông nội rất thương em mà!’
Nhìn thấu những suy nghĩ của , nhìn thấu vẻ miễn cưỡng của nên khỏi đau lòng, đơn thuần, tuy rằng cố che giấu nhưng vẻ mê mang và thống khổ của trong chớp kia phải lên hết những bí mật trong lòng rồi sao?
như vậy càng khiến động tâm, tự hứa với mình tốt đối xử với , bù đắp những thương mà thiếu trong suốt thời thơ ấu.
Mang trong lòng toàn những suy nghĩ dành cho , Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm chặt, hỏi dò câu: ‘Nha đầu, có phải em... nghĩ đến cha mẹ mình ?’
Nghe hỏi câu này, thân thể nhắn của Liên Kiều chợt run lên, liền đó cảm giác vòng tay ôm càng chặt hơn...
‘Thôi, chúng ta đừng về chủ đề này nữa.’
Thấy ngừng run rẩy, trong lòng hỏi tự trách mình, tuy rằng rất muốn giúp thoát khỏi ám ảnh tuổi thơ nhưng thấy khó chịu như vậy trong lòng càng nỡ.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn , thấy vẻ khẩn trương trong mắt , nhè lắc đầu...
‘Thực ra... khi hỏi em lần đầu tiên, từ hôm đó em ngừng nghĩ đến vấn đề này...’ Giọng rất rất giống như phải dùng hết sức mới ra được, trong lúc chuyện tay vẫn sít sao níu lấy góc áo của như muốn từ chỗ tìm cho mình thêm chút dũng khí.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời , cũng hối thúc, rất nhẫn nại chờ nghe tiếp.
‘Thực ra... em rất nhớ họ...’
Liên Kiều chỉ được mấy chữ, giọng lại nghẹn ngào, xoay mặt sang hướng khác, kiên cường đưa tay lau giọt nước mắt tràn đầy khóe mắt.
Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước như bị ai hung hăng siết chặt, gì chỉ đưa tay xoay mặt lại đối diện với mình, cúi đầu dùng nụ hôn của mình giúp lau khô những giọt nước mắt.
Nước mắt, trong suốt như thủy tinh nhưng mặn đắng.
Nhưng với dịu dàng của , nước mắt của Liên Kiều lại như vỡ đê cuồn cuộn tuôn chảy, vốn chỉ là tiếng thút thít nghẹn ngào trong chớp mắt lệ tuôn đầy mặt...
‘ biết , thực ra em rất muốn biết cha mẹ em giờ ở đâu, em muốn gặp họ, muốn thấy mặt họ, lúc em rất ngoan, rất ngoan, vì em muốn cha mẹ thương em cho nên... lúc nào em cũng ngoan... hu hu...’
‘ biết, biết...’
Hoàng Phủ Ngạn Tước hôn sâu, muốn dùng thâm tình và ôn nhu của mình để an ủi , khiến quên những chuyện vui.
Kéo đầu áp sát vào ngực mình, giọng đầy thương: ‘Nha đầu, từ đây về sau để em chịu thêm bất kỳ ủy khuất và đau khổ nào nữa. em... em...’
Mỗi câu thốt ra là nụ hôn rơi xuống, trán, mắt, má... nụ hôn lau khô từng giọt nước mắt, như muốn xóa tất cả ủy khuất...
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, rời bỏ em sao? giống như cha mẹ em... cần em nữa sao?’ Liên Kiều cảm nhận được thương, quan tâm của , trong lòng càng lo được lo mất, nước mắt nhịn được lại rơi xuống.
‘ đâu, cả đời này cũng luôn ở bên cạnh em, dùng thời gian cả đời để em, chăm sóc em, bảo vệ em, rời xa em...’ thầm bên tai nhưng giọng hết sức kiên định, kiên định như lời thề.
Liên Kiều cũng ôm chặt , vùi gương mặt nhắn trong ngực giống như chỉ có làm như vậy mới khiến cảm thấy an toàn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vuốt mái tóc mềm mượt của , trong đầu chợt thoáng qua suy nghĩ muốn cho biết về cha mẹ mình, bởi vì... nỡ nhìn khóc thêm nữa...
Last edited by a moderator: 31/5/15