1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 226: Gian nan đêm tân hôn (4)

      Edit: Dquynh122

      Beta: Min

      yên tĩnh trong đêm khiến người ta có chút ngột ngạt.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ném mình vào ghế sofa, tìm tư thế thích hợp để ngồi cho thoải mái, trong chiếc áo ngủ màu đen, thân thể tráng kiện càng tăng thêm phần sức quyến rũ.

      Ánh trăng bàng bạc chiếu nghiêng qua cửa sổ khiến người ta có ảo giác như căn phòng được dát lớp vàng.

      Bỗng dưng có tràng tiếng bước chân, ngập ngừng, nhè phá vỡ yên tĩnh của màn đêm đồng thời lọt vào tai Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      Tiếng bước chân từ xa đến, khi đến gần cửa phòng dừng lại, giống như do dự biết có nên tiến vào hay .

      Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ câu lên đường cong, cất giọng: ‘Nha đầu, có phải lại gây họa rồi ?’

      Trong lòng nghĩ chắc nhóc này cẩn thận lại làm vỡ thứ gì đó trong phòng bếp rồi, chuyện này đối với phải là quá thường xuyên sao?

      Cửa, bị bàn tay nhắn cẩn trọng đẩy ra, ánh trăng chiếu gương mặt , chiếu vào đôi mắt nai của nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, đôi mắt đen láy lấp lánh như hai vì sao mang theo vẻ động lòng người.

      Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn người vừa đến, hơi giật mình sau đó mỉm cười: ‘ hả? Vào !’

      Hoàng Phủ nghe vậy, cắn cắn môi sau đó khép cửa phòng lại, đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, miệng khẽ mấp máy như muốn điều gì.

      , tối thế này rồi sao còn chưa ngủ? Có chuyện sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy thái độ của Hoàng Phủ hôm nay có chút khác thường cho nên quan tâm hỏi.

      Hoàng Phủ kéo kéo góc váy, đầu cúi thấp
      đến thể thấp hơn.

      , sao vậy? Có chuyện gì cứ với hai!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay kéo cùng ngồi xuống sofa, tay vỗ vai như động viên.

      à...’ Hoàng Phủ cúi đầu, trong mắt xẹt qua tia hoang mang...

      sư muốn đem góc vường đối diện với vườn Mỹ Nhân tặng cho Liên Kiều sao?’

      Câu hỏi của khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi giật mình, trả lời mà hỏi lại: ‘Em... nghe được với Liên Kiều chuyện?’

      , phải là em cố ý đâu, chỉ là... chỉ là em có chút lo lắng...’ Hoàng Phủ nghe hỏi vậy, vội vàng lên tiếng giải thích.

      ‘Lo lắng cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khó hiểu, ‘Em... lo lắng cho sức khỏe của Liên Kiều?’

      phải!’

      Hoàng Phủ rất nhanh trả lời câu hỏi của , sau đó thêm: ‘Em lo lắng... trong lòng còn em nữa...’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước bị câu chút logic của làm cho muốn khóc được muốn cười xong, biết làm sao, chỉ đưa tay ôm lấy vai , giọng : ‘Nha đầu ngốc, trong lòng sao lại được, em là em thương nhất mà!’

      Hoàng Phủ nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn , trong đáy mắt có chút gấp gáp, giống như muốn giải thích điều gì lại vẫn cố nén lại, vùi đầu vào lòng .

      ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước như rơi vào tầng mây mù, bàn tay vỗ vỗ vai chợt khựng lại.

      hai...’ nhìn lần nữa, trong ánh mắt nhiều thêm phần tình tứ...

      ‘Em với Liên Kiều... thương ai nhiều hơn?’

      Trong giọng có thêm chút lo lắng, khó nhận ra trong nội tâm dằn vặt.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, ‘ , sao lại có thể so sánh như thế được chứ, em là em còn Liên Kiều là vợ , thương ấy mà cũng thương em!’

      Hoàng Phủ nghe vậy, trong ánh mắt đầy kích động, vùng dậy nhìn thẳng Hoàng Phủ Ngạn Tước cấp bách : ‘... biết là em phải em mà!’

      xong vùng chạy về phía cửa...

      ...’ Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút khó chịu, nét mặt cau lại.

      Cửa phòng đột ngột bị Hoàng Phủ kéo ra, ngờ Liên Kiều đứng ngay đó, vẻ mặt kinh ngạc, tay còn cầm cái khay tách cà phê nóng, hương thơm ngào ngạt.

      Hoàng Phủ nhìn thấy Liên Kiều nhìn mình với ánh mắt sửng sốt, hô hấp liền trở nên gấp gáp, gương mặt nhắn phiếm hồng, gì, chạy qua bên người Liên Kiều thẳng xuống lầu.

      ‘Này...’ Liên Kiều muốn kêu nhưng bị Hoàng Phủ Ngạn Tước ngăn lại...

      ‘Thôi , để con bé !’

      ‘Nhưng mà...’ Liên Kiều bởi vì hai tay đều bận bê khay cho nên tiện, mấp máy môi: ‘Nét mặt vừa rồi của em ấy là rất đau khổ...’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước chủ động giúp bê cái khay, giải phóng cho đôi tay của , trong ánh mắt có chút phức tạp, ‘Chắc là có số chuyện con bé vẫn chưa thông suốt mà thôi, chúng ta cho con bé chút thời gian để suy nghĩ vậy!’

      Chỉ mong là cảm giác của là sai, bằng ... chẳng lẽ ...

      dám nghĩ tiếp nữa.

      Liên Kiều để mặc kéo mình ngồi xuống sofa, gương mặt nhắn vẫn tràn đầy nghi vấn.

      nghĩ gì vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cười cười, ngón tay thuôn dài khẽ đưa sang, xoay mặt về phía mình.

      Liên Kiều chỉ ngón tay trắng nõn về phía cửa, ‘Thực ra... em vừa này có nghe chút hai người chuyện...’ đến đây vội giải thích, ‘Em tuyệt đối phải cố ý nghe lén đâu, chỉ là trùng hợp em định mang cà phê vào, mà cửa chỉ khép hờ...’

      ‘Nha đầu, có trách em, em khẩn trương cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn vẻ gấp gáp như sợ tội của , nhịn được bật cười.

      Liên Kiều cảm thấy mình càng giải thích càng giống như che giấu cho nên hắng giọng, gom hết dũng khí hỏi ra nghi vấn trong lòng. ‘Thực ra... em vừa nãy có nghe , em ấy phải là em , chuyện này...’

      Nếu như Hoàng Phủ phải là em của Hoàng Phủ Ngạn Tước, vậy tức là ấy phải là người của nhà Hoàng Phủ? Nhưng ấy mang họ Hoàng Phủ cơ mà.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe hỏi cũng có chút tức giân nào, vừa đưa tay nghịch nghịch mái tóc vừa : ‘ cũng biết nha đầu này rất tò mò nha!’

      Thấy có ý giấu diếm, Liên Kiều ngay lập tức như viên đường bám chặt lấy ...

      ‘Người ta đúng là tò mò mà, cho em biết , được ?’

      ‘Em đó!’ Giọng kiều nũng nịu của cộng với nét mặt hiếu kỳ trẻ con của khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm động thôi. đưa tay vuốt ve làn da trắng nõn hồng thuận non mịn của , cảm thụ cảm giác mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay, ‘ cho em biết cũng sao, sau này đừng mang vẻ mặt tò mò này hỏi nữa, biết ?’
      Last edited by a moderator: 31/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 227: Đêm tân hôn khó nhọc (5)

      Edit: Dquynh122

      Beta: Min

      ‘Biết rồi rồi, nhanh lên, gấp chết em rồi nè!’ Bàn tay bé của Liên Kiều vô thức níu lấy góc áo ngủ của Hoàng Phủ Ngạn Tước, lộ ra lồng ngực tinh tráng của , cộng với thần thái lười lĩnh của càng tăng thêm vẻ quyến rũ đến cực hạn.

      Nhìn thấy vẻ gấp gáp của , Hoàng Phủ Ngạn Tước cười lắc đầu, nha đầu này, chút xíu kiên nhẫn cũng có.

      ‘Đúng là em có nghe lầm, đúng là phải người của nhà Hoàng Phủ, con bé từ được cha mẹ nhận nuôi!’Giọng trầm thấp của du dương trong đêm.

      Liên Kiều há hốc mồm … trời ạ, đúng là thế sao … ‘Vậy … cha mẹ của là ai? Tại sao ấy sống cùng với cha mẹ mình?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài tiếng, ‘Thân thế của cũng rất tội nghiệp, con bé vừa sinh ra đời lâu cha bởi vì công việc làm ăn thất bại dẫn đến phá sản, lúc nghĩ quẩn mà nhảy lầu tự tử còn mẹ của chịu nổi đả kích này mà cũng tìm cái chết, cha và cha hai người vốn có mối quan hệ làm ăn thân thiết, sau khi biết được chuyện này liền đem về nhà nuôi dưỡng như con ruột!’

      Liên Kiều nghe vậy, mặt liền có vẻ đau buồn …

      đáng thương, đáng lý ấy là công chúa được cưng chìu mới đúng, phải sao? Nếu như phải bởi vì làm ăn thất bị, ấy cũng là con nhà giàu!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, ‘ là nha đầu ngốc, bây giờ cũng là công chúa vậy!’

      ‘Dù sao ấy cũng phải là người nhà Hoàng Phủ, sao lại giống với mọi người chứ? Aiiii, đúng nha …’ đến đây chợt nhớ ra, ‘Nếu như lúc còn đến sống ở nhà Hoàng Phủ vậy em ấy làm sao biết thân thế của mình chứ? Là mọi người chủ động cho em ấy biết sao?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước tay vẫn rời gương mặt mịn màng của , giọng : ‘Mọi người đương nhiên là cho biết, chỉ là lúc con bé mười hai tuổi, vô tình nghe được người làm nhắc đến mà thôi!’

      ra là như vậy, ồ, tin rằng em ấy sau khi biết được nhất định rất đau lòng, bằng sao tính cách lại khác với
      Hoàng Phủ Ngưng nhiều thế, em ấy sau khi biết được thân phận của mình, biết rằng mình căn bản phải là người nhà Hoàng Phủ, nhất định là có chút tự ti!’

      ‘Thực ra cũng có tệ như em tưởng tượng đâu, trước giờ luôn rất vui vẻ bởi vì mọi người đều xem con bé như người ngoài!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất khẳng định .

      lại phải là , làm sao hiểu được cảm giác ăn nhờ ở đậu chứ?’ Ánh mắt Liên Kiều dần trở nên ảm đạm.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước liền phát giác ra có chút khác thường, nâng mặt lên, đột ngột hỏi câu: ‘Vậy chắc... em cũng có cảm giác đó sao?’

      tuy mất cha mẹ nhưng còn may mắn là giống như Liên Kiều phải chịu cảm giác lạnh lẽo và tuyệt vọng, khi bị chính cha mẹ mình tính kế hãm hại, tuy được ông nội thương nhưng nỗi đau từ vết thương đó sợ rằng cả đời này cũng xóa nhòa được.

      So ra vẫn còn may mắn hơn rất nhiều.

      Liên Kiều nghe hỏi vậy, ngơ ngác nhìn lúc lâu mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cố dùng giọng thản nhiên nhất : ‘Cái gì chứ, em nào có, ông nội rất thương em mà!’

      Nhìn thấu những suy nghĩ của , nhìn thấu vẻ miễn cưỡng của nên khỏi đau lòng, đơn thuần, tuy rằng cố che giấu nhưng vẻ mê mang và thống khổ của trong chớp kia phải lên hết những bí mật trong lòng rồi sao?

      như vậy càng khiến động tâm, tự hứa với mình tốt đối xử với , bù đắp những thương mà thiếu trong suốt thời thơ ấu.

      Mang trong lòng toàn những suy nghĩ dành cho , Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm chặt, hỏi dò câu: ‘Nha đầu, có phải em... nghĩ đến cha mẹ mình ?’

      Nghe hỏi câu này, thân thể nhắn của Liên Kiều chợt run lên, liền đó cảm giác vòng tay ôm càng chặt hơn...

      ‘Thôi, chúng ta đừng về chủ đề này nữa.’

      Thấy ngừng run rẩy, trong lòng hỏi tự trách mình, tuy rằng rất muốn giúp thoát khỏi ám ảnh tuổi thơ nhưng thấy khó chịu như vậy trong lòng càng nỡ.

      Liên Kiều ngẩng đầu nhìn , thấy vẻ khẩn trương trong mắt , nhè lắc đầu...

      ‘Thực ra... khi hỏi em lần đầu tiên, từ hôm đó em ngừng nghĩ đến vấn đề này...’ Giọng rất rất giống như phải dùng hết sức mới ra được, trong lúc chuyện tay vẫn sít sao níu lấy góc áo của như muốn từ chỗ tìm cho mình thêm chút dũng khí.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời , cũng hối thúc, rất nhẫn nại chờ nghe tiếp.

      ‘Thực ra... em rất nhớ họ...’

      Liên Kiều chỉ được mấy chữ, giọng lại nghẹn ngào, xoay mặt sang hướng khác, kiên cường đưa tay lau giọt nước mắt tràn đầy khóe mắt.

      Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước như bị ai hung hăng siết chặt, gì chỉ đưa tay xoay mặt lại đối diện với mình, cúi đầu dùng nụ hôn của mình giúp lau khô những giọt nước mắt.

      Nước mắt, trong suốt như thủy tinh nhưng mặn đắng.

      Nhưng với dịu dàng của , nước mắt của Liên Kiều lại như vỡ đê cuồn cuộn tuôn chảy, vốn chỉ là tiếng thút thít nghẹn ngào trong chớp mắt lệ tuôn đầy mặt...

      biết , thực ra em rất muốn biết cha mẹ em giờ ở đâu, em muốn gặp họ, muốn thấy mặt họ, lúc em rất ngoan, rất ngoan, vì em muốn cha mẹ thương em cho nên... lúc nào em cũng ngoan... hu hu...’

      biết, biết...’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước hôn sâu, muốn dùng thâm tình và ôn nhu của mình để an ủi , khiến quên những chuyện vui.

      Kéo đầu áp sát vào ngực mình, giọng đầy thương: ‘Nha đầu, từ đây về sau để em chịu thêm bất kỳ ủy khuất và đau khổ nào nữa. em... em...’

      Mỗi câu thốt ra là nụ hôn rơi xuống, trán, mắt, má... nụ hôn lau khô từng giọt nước mắt, như muốn xóa tất cả ủy khuất...

      ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, rời bỏ em sao? giống như cha mẹ em... cần em nữa sao?’ Liên Kiều cảm nhận được thương, quan tâm của , trong lòng càng lo được lo mất, nước mắt nhịn được lại rơi xuống.

      đâu, cả đời này cũng luôn ở bên cạnh em, dùng thời gian cả đời để em, chăm sóc em, bảo vệ em, rời xa em...’ thầm bên tai nhưng giọng hết sức kiên định, kiên định như lời thề.

      Liên Kiều cũng ôm chặt , vùi gương mặt nhắn trong ngực giống như chỉ có làm như vậy mới khiến cảm thấy an toàn.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vuốt mái tóc mềm mượt của , trong đầu chợt thoáng qua suy nghĩ muốn cho biết về cha mẹ mình, bởi vì... nỡ nhìn khóc thêm nữa...
      Last edited by a moderator: 31/5/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 228: Đêm tân hôn khó nhọc (6)

      Edit: Dquynh122

      Beta: Min

      Trăng lạnh như nước soi lên gương mặt xinh xắn của Liên Kiều, với dịu dàng an ủi của Hoàng Phủ Ngạn Tước, khổ sở dằn vặt trong lòng dần dần cũng vợi bớt. Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy thâm thúy của , giọng vẫn ngập ngừng …

      sao?’

      Ở bên cạnh lâu như vậy, Liên Kiều dần dần cảm thấy cuộc sống mình hình như quen với ỷ lại vào , quen với hơi thở nam tính mãnh liệt của quan quẩn bên mình, chỉ cần có ở bên cạnh, cho dù có bao nhiêu bất an, lo lắng, đau khổ cũng đều có thể bị hạnh phúc thay thế.

      Giờ phút này chỉ mong là mãi mãi, chỉ cần có ở bên cạnh, cho dù là chỉ mỉm cười, cho dù chỉ là cái hôn trán …

      Trời ạ, mình nghĩ gì thế này?

      tự chủ được, chợt nổi lên rặng mây hồng, trong đôi mắt màu tím chợt xẹt qua tia xấu hổ …

      Hoàng Phủ Ngạn Tước lại cực kỳ hưởng thụ giờ phút tĩnh lặng này, chỉ cần lẳng lặng ngồi ngắm , khi tháo xuống lớp vỏ bọc cứng rắn thường ngày, trở lại với bản tính vốn có của mình cực kỳ đáng .

      ‘Nha đầu đáng , em trước giờ biết mình có thể khiến cho đàn ông thích đến đâu …’

      trả lời đâu vào đâu, ánh mắt đầy tâm tư nhìn , môi vẫn treo nụ cười mê người.

      Liên Kiều đưa tay khẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt, đôi mắt màu tím xinh đẹp động lòng người vì câu của khó hiểu, suy nghĩ lúc lâu vẫn chưa hiểu được ý .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: ‘ hiểu gì sao?’

      Liên Kiều chịu thua, suy nghĩ lúc nữa sau đó mới rầu rĩ gật đầu.

      Bàn tay mang theo lửa nóng vuốt ve làn da mịn màng của , nụ
      cười càng lúc càng sâu khiến càng lúc càng mê hoặc...

      Từ sau khi gặp được Hoàng Phủ Ngạn Tước, Liên Kiều mới chân cảm nhận được ra nụ cười của người đàn ông lại có thể mê người đến như vậy, nụ cười cũng có thể khiến người ta mặt đỏ tim hồng.

      Thấy hơi hé đôi môi hồng nhuận như cánh đào như muốn gì, ngón tay khẽ lướt qua nơi đó, thầm cảm nhận mềm mại nơi ngón tay, ý cười mặt càng lúc càng nồng...

      ‘Trước đây trong mắt , phụ nữ đẹp có muôn hình vạn trạng nhưng tâm tư quẩn quanh chỉ có thể, sau khi gặp em rồi mới biết, đối với nảy sinh tình thương, tình cảm cùng.. tình là như thế nào...’

      Tiếng của rất , như ru ngủ khiến cho ý thức của Liên Kiều dần dần như rời xa thân thể , chỉ ngồi đó ngây ngốc nhìn , nghe giọng trầm thấp say người như rượu ngon kia, lòng cũng say theo.

      ‘Liên Kiều, trước giờ chưa từng nghĩ mình có thể đau lòng vì người, lo lắng vì người đến thế. Lúc em rơi vào hôn mê khắc kia mới biết em đối với quan trọng đến thế nào, em... là món bảo vật mà truy tìm bấy lâu nay, là người con nhất, cho nên Liên Kiều, cứ để em... muốn em, cả đời...’

      Liên Kiều nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thấy đáy kia, đôi mắt như có ma lực hút hồn vào đấy, tim chợt đập thình thịch, cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

      Tuy còn chưa hoàn toàn hiểu hết ý trong lời của nhưng khó nhận ra chân trong từng câu từng câu, tin người đàn ông này lòng mình.

      Ánh mắt mông lung của , đôi mi dày cong như cánh bướm khe khẽ lay động, chiếc mũi xinh, đôi môi đào, mỗi bộ phận mặt đều khắc sâu trong tâm trí Hoàng Phủ Ngạn Tước, bàn tay to sủng nịch vuốt ve gương mặt , sau đó hơi cúi đầu, quyến luyến nuốt lấy cánh môi .

      Mùi hương thơm mát nhàn nhạt quyện theo hô hấp của thâm nhập vào nội thể sau đó lan tràn khắp lồng ngực, sau đó tỏa khắp châu thân, dường như mỗi tế bào trong người cũng bị mùi hương thơm ngát đó ngấm vào.

      thừa nhận bản thân cũng phải là người thanh cao, đương nhiên từng có rất nhiều phụ nữ nhưng chưa bao giờ tưởng tượng nổi chỉ mùi hương thiếu nữ lại có thể dễ dàng khiến toàn thân hưng phấn đến mức này.

      ‘Hu hu...’ Liên Kiề bị ôm quá chặt, trong phút chốc, mùi hương nam tính tràn ngập trong từng hơi thở của . lúc Liên Kiều hơi há miệng, chiếc lưỡi ấm áp mà tham lam thừa dịp mà tiến vào, khuấy đảo trong khoang miệng , tham lam mút lấy từng giọt mật ngọt, đôi cánh tay mạnh mẽ quấn lấy người . Rất nhanh trong đôi mắt đen láy có biến hóa, càng lúc càng trở nên thâm sâu như đầm nước thấy đáy nhưng cũng nóng bỏng tia lửa...

      Như cảm nhận được thay đổi của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cơ thể Liên Kiều hơi giãy giụa như muốn thoát khỏi đôi tay như gọng kìm kia, cường liệt mà bá đạo như thế khiến cho có chút... sợ hãi...

      ‘Đừng...’

      Tranh thủ lúc rời môi , Liên Kiều hớp hơi khí, yếu ớt lên tiếng nhưng phản kháng yếu ớt của chú cừu rơi vào trong mắt kẻ săn mồi chẳng khác nào kích thích.

      ‘Liên Kiều, em là vợ , cũng nên là của rồi...’

      Đôi tay Hoàng Phủ Ngạn Tước lưu loát trượt vòng eo mẫn cảm của , lướt theo từng đường cong gợi cảm, đầu ngón tay lướt qua chỗ nào liền nhen nhóm lên nơi đó ngọn lửa. Lời vừa dứt, đôi môi lửa nóng cũng chính xác đáp xuống nơi vành tai , ngậm lấy khiến Liên Kiều kìm được khẽ kêu tiếng.

      ‘Aaaa...’ Nơi mẫn cảm bị kích thích khiến toàn thân phát run như chiếc lá trong cơn gió.

      biết làm gì nhưng mơ hồ cảm thấy hôm nay giống trước đó...

      ‘Ưm, đừng...’ Trong lòng Liên Kiều tự dưng dâng lên nỗi sợ hãi mà chính cũng biết là sợ cái gì.

      ‘Nha đầu, đừng sợ, thả lỏng tí...’ Giọng thầm dụ hoặc của Hoàng Phủ Ngạn Tước vang lên bên tai nhưng ánh mắt bị thiêu đốt bởi ham muốn.

      ... muốn làm gì...’ Vẻ mặt Liên Kiều vừa vô lực vừa mê mang, thân thể vẫn ngừng run rẩy.

      Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ câu lên nụ cười, ‘ nhóc đáng thương, em cứ sợ hãi như thế này cũng phải là chuyện tốt!’

      vừa dứt lời bế lên, bước về phía phòng tắm.

      đâu vậy?’ Bị bất ngờ, Liên Kiều chỉ đành hai tay vòng qua cổ , hoang mang hỏi.

      cười xấu xa nhìn , gương mặt tuấn tuyệt luân lộ ra vẻ tà mị trước giờ chưa từng có...

      muốn... đích thân tắm cho vợ của !’
      Last edited by a moderator: 31/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 229: mê hoặc của tình (1)

      Edit: Dquynh122

      Beta: Min

      Trong căn phòng tắm rộng mênh mông, khí thoang thoảng mùi hương hoa tươi dìu dịu, ánh đèn màu ngà phản chiếu qua những tấm gương sau đó chiếu xuống sàn gạch đen bóng, soi xuống hung hăng giữ chặt váy áo.

      ‘Chuyện này … ách, Hoàng Phủ Ngạn Tước, ra ngoài …’

      Thấy chuẩn bị xong mọi thứ nhưng hình như hề có ý rời , gương mặt Liên Kiều đỏ hồng, chỉ tay về phía cửa.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thu hết vẻ ngượng ngùng của vào đáy mắt, nụ cười tà mị môi càng lúc càng sâu …

      ‘Sao vậy?’ biết nhưng vẫn cố tình hỏi.

      Liên Kiều càng ngại ngùng hơn, ‘ biết xấu hổ, người ta phải tắm mà, đương nhiên là phải tránh rồi!’

      Đạo lý đơn giản vậy chắc cần dạy chứ! Lúc tắm đâu có muốn nhìn đâu.

      Chỉ là … len lén liếc nhìn lồng ngực tinh tráng của cái, thể cơ thể của đẹp!

      Hình như cảm nhận được suy nghĩ trong đầu , Hoàng Phủ Ngạn Tước cúi thấp xuống, ôm vào lòng, ‘Nha đầu, làm người phải công bằng mới được, bằng người ta chê cười đó!’

      Quả nhiên Liên Kiều bị trúng kế, ngây thơ trả lời: ‘Đương nhiên là phải vậy rồi!’

      Thấy dần dần sụp bẫy, càng đắc ý, nhướng mày, ‘Nhưng mà … em có công bằng!’

      ‘Hả?’

      Liên Kiều ngơ ngác, ‘Em thế nào mà công bằng? Hừm, đổ oan em, em ghét nhất là những người
      công bằng đó!’ cãi lý.

      Khóe môi Hoàng Phủ Ngạn Tước lại câu lên nụ cười tà mị, giọng dịu dàng như muốn thôi miên , ‘Nha đầu mau quên nha, xem ra phải nhắc nhở em chút mới được!’

      ‘Ừm, em nghe nè!’ Liên Kiều thấy mình như sắp bị hút vào đôi mắt đen sâu thẳm kia rồi.

      ‘Nha đầu, cơ thể bị em nhìn rồi, làm người phải là có qua có lại sao?’

      Biểu tình của Hoàng Phủ Ngạn Tước ôn nhu như nước, giọng điệu đầy vẻ tán tỉnh, bàn tay vốn đặt eo bắt đầu an phận trượt theo những đường cong man diệu người .

      Ý muốn chiếm hữu được giấu sâu trong đôi đồng tử đen láy thâm thúy.

      trước giờ chưa từng nghĩ qua bản thân lại có ngày vì để triệt để có được người con mà hao phí tâm tư đến mức này.

      Nếu như trước mặt là người phụ nữ khác, lười phải làm những chuyện phí tâm thế này, trước giờ đều là phụ nữ chủ động dâng hiến, nào đến lượt phải phí sức tán tỉnh thế này.

      Nhưng... là Liên Kiều, là người vợ của Hoàng Phủ Ngạn Tước , là người cam tâm tình nguyện cưới làm vợ!

      rất thanh thuần, rất ngây thơ nhưng chính đơn thuần và ngây thơ đó cũng đủ khơi lên ngọn lửa nóng trong lòng , chỉ là, sợ mình làm hoảng sợ...

      Điều này nếu để cho người khác biết được biết phản ứng thế nào đây, người chồng có được thân thể của người vợ phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao, còn ...

      ‘Hả?’ Liên Kiều giật mình, lúc sau như nghĩ ra điều gì, mặt càng đỏ hơn, giọng kháng nghị: ‘Chuyện đó... người ta đâu phải là cố ý đâu...’

      ‘Em ràng là ban ngày ban mặt chiếm tiện nghi còn gì! Haizzz...’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý thở dài tiếng, ‘ là tội nghiệp nha, bị người ta xem sạch hết rồi, thấy chắc lâu nữa tất cả phụ nữ đều có thể xem thân thể miễn phí đây!’

      được! Em cho phép những phụ nữ khác nhìn đâu!’ Liên Kiều vội vàng , ‘Vả lại, cho phép đối xử tốt với mấy người phụ nữ đó, lúc họ khóc cũng được dỗ dành, còn nữa... ừm, cũng được họ... Tóm lại, chỉ được tốt với mình em thôi, được tốt với bất kỳ nào khác!’

      Bô lô ba la tràng xong mới tạm ngừng lại thở.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười nhìn trước mặt, xem ra nhóc này phải là hiểu chuyện, chỉ là hơi phí chút tâm tư thôi. cố ý ra vẻ trầm tư, sau đó dụ hoặc : ‘Nha đầu, nếu muốn người ta đáp ứng cầu của em, em phải biểu lộ chút thành ý mới được!’

      ‘Biểu lộ thành ý?’

      Đôi mắt to tròn của Liên Kiều đảo vòng, sau đó chợt nở nụ cười nhón chân lên vòng tay qua cổ , chủ động đặt lên gương mặt hoàn mỹ vô khuyết kia nụ hôn.

      biết thích như vậy.

      Nhưng nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước của làm sao thỏa mãn được Hoàng Phủ Ngạn Tước, chau mày : ‘Nha đầu, nụ hôn này hợp lệ...’

      lúc Liên Kiều vẫn chưa phản ứng kịp, cúi xuống lần nữa chiếm lấy đôi môi hồng của .

      Nụ hôn như sóng lớn gần như suýt dìm chết mà đôi tay mạnh mẽ vòng qua người càng lúc càng siết chặt như muốn hòa tan cơ thể vào cơ thể . Chiếc lưỡi mang theo lửa nóng phóng túng tung hoành trong khoang miệng, hơi thở thô ráp dẫn quyện lấy Liên Kiều, tim đập càng lúc càng nhanh, lúc tưởng mình sắp hít thở thông cảm thấy bờ vai mát lạnh...

      biết từ lúc nào áo sơ mi của bị cởi xuống, rơi vãi sàn nhà. Thân thể kiều chỉ còn mặc nội y tinh xảo để lộ chiếc cổ thanh mảnh, bờ vai mảnh mai, xương quai xanh tinh tế, dưới ánh đèn vàng nhạt, làn da trắng mịn như mỡ đông càng tăng thêm phần dụ hoặc.

      Cảnh xuân trước mắt quá mỹ lệ, chút che giấu lộ ra trước mắt khiến đôi mắt càng u ám thêm chút rồi hoàn toàn bị thay thế bởi nỗi ham muốn rất trần tục như con thú đói vừa tìm được món mồi ngon, chỉ có duy nhất ý nghĩ trong đầu – nhai nuốt hết miếng mồi ngon này vào bụng.

      ‘Aaaa...’ Sau lúc sững sờ cuối cùng Liên Kiều cũng tỉnh táo lại, lúc định cúi đầu nhìn xuống chính mình Hoàng Phủ Ngạn Tước cúi xuống, đôi môi lửa nóng rơi xuống bờ vai mảnh mai của , thuần thục kéo xuống dây đai của nội y...

      ‘Đừng, được đâu...’

      Bỗng dưng ý thức được nguy cơ càng lúc càng đến gần, vừa định lấy tay che đôi tay bị dễ dàng kìm lại, nụ hôn đầu khiêu khích lần nữa rơi xuống bờ vai, bàn tay khẽ phất , nội y tinh xảo rất nhanh chút tiếng động rơi xuống đất.

      Liên Kiều bị loại cảm giác xa lạ này dẫn dắt khiến mông lung chìm đắm...

      Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này đứng thẳng, từ cao nhìn xuống .
      Last edited by a moderator: 31/5/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 230: mê hoặc của tình (2)

      Edit: Dquynh122

      Beta: Min

      Thân thể của Liên Kiều mềm mại ngoài sức tưởng tượng của , xúc cảm tốt đẹp truyền đến khiến chỉ muốn chìm đắm trong đó, chỉ là … thấy sợ hãi co mình lại như con tôm, cũng cúi người xuống, thân hình cao lớn từ từ áp xuống …

      ‘Ưm… cái này … cái này …’ Liên Kiều cảm thấy hết sức luống cuống, ngay lúc này đây cảm giác rất kỳ lạ, nhất là khi thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước cách mình quá gần… khó cảm nhận được trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực, trời ơi, gần mình như vậy chắc cũng nghe thấy …

      xấu hổ!

      ‘Cái gì?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười nhìn vẻ xấu hổ của , thân thể cường tráng càng áp đến gần thân thể nhắn tìm cách né tránh , bụng dướicăng thẳng ngừng truyền đến cảm giác khó chịu như muốn bùng nổ, dấu hiệu của ham muốn chiếm hữu đối với .

      ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước … đừng có đến gần em như thế …’

      Liên Kiều cảm thấy hôm nay rất khác thường, thái độ khác thường, giọng điệu khác thường ngay cả hành vi cử chỉ cũng rất khác thường.

      càng khác thường càng hoảng hốt, tim đập càng lợi hại, cả thân thể đều phát run.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước có hành động gì khác, chỉ là càng lúc càng áp sát , trong đôi mắt thâm thúy xẹt qua ý cười tà mị: ‘Tại sao thể đến gần em?’

      Nha đầu này, quả thực biết càng lộ ra dáng vẻ ngây thơ sợ sệt này quả thực chính là câu người, quá đáng .

      Đột nhiên Hoàng Phủ Ngạn Tước kinh ngạc nhận ra chỉ vẻ ngây thơ này thôi cũng đủ khơi dậy hứng thú của hết lần này đến lần khác, dù mỗi lần đều bị phá đám bởi vài lý do ngớ ngẩn nào đó cho nên, bất kể thế nào, hôm nay để bị phá đám lần nữa.

      Cũng còn may là căn bệnh ngủ gật sau mười hai giờ của thuốc mà tự hết!

      Hơi thở nam tính rất nhanh xộc đến bên mũi, bao vây lấy khiến gương mặt nhắn bất giác hồng lên mảnh, bàn tay vô thức chống nơi ngực , gian nan nuốt ngụm nước bọt," Bởi vì... bởi vì, ờ đúng rồi, nam nữ cái đó... ách, thân mà!"

      " Em muốn Nam nữ thụ thụ bất thân phải ?" Hoàng Phủ Ngạn Tước" tốt bụng" nhắc nhở .

      " A đúng, chính là câu đó! Câu này là Phi Nhi dạy em đó..." đến đây, cắn môi, chợt nghĩ ra điều gì đó liền rầu rĩ : " Em rất nhớ Phi Nhi... "

      Đáng chết!

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy bản thân hết sức thất bại, bởi vì ngay lúc này mà nhóc này còng có tâm tư nhớ đến người liên quan gì!

      Đôi ngươi màu đen chợt trở nên u ám, nụ cười môi toát ra chút bất mãn, bàn tay chợt dời xuống, phủ ở nơi mẩn cảm của , ngón tay thon dài thuần thục trêu chọc, khơi gợi dục vọng của .

      " Đừng mà..." Toàn bộ dây thần kinh của vì động tác của nhất thời trở nên căng thẳng.

      làm gì đó?

      hơi nhích động thân thể nhưng làm thế nào cũng trốn thoát bàn tay đặt giữa hai chân. Rất nhanh, cả thân thể do bị kích thích mà phủ lớp hồng phấn, cảm giác khác thường từ nơi chân lan ra khắp toàn thân, kích thích đến toàn thân đều run rẩy.

      " Nha đầu, nhớ kỹ, em là người phụ nữ của , em phải tiếp nhận tất cả..."

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ép sát , chỉ điểm tiếp xúc này thôi, cảm giác tốt đẹp mềm mại nơi đầu ngón suýt khiến khống chế nổi.

      Cảm giác khác thường vừa tê dại, vừa kích thích khiến Liên Kiều cắn chặt răng, mà xâm nhập của Hoàng Phủ Ngạn Tước khiến bất giác khép chặt hai chân lại.

      " Thả lỏng chút, vợ bé của , em khẩn trương như vậy lát rất đau..." cúi xuống bên tai thổi hơi, nụ cười tà tứ phía nhìn xuống vẻ vô lực cùng luống cuống của , cả cử chỉ ngây thơ của nữa, toàn bộ thu hết vào mắt.

      " Cái... cái gì? lát nữa em... em đau sao? Hoàng Phủ Ngạn Tước, ... muốn làm gì em chứ...?" Liên Kiều hoảng hốt hỏi, hai tay chống trước ngực ngừng run rẩy.

      ... chẳng lẽ định đánh mình sao?

      Nghĩ đến đây, khỏi nhớ đến khoảnh khắc xấu hổ khi đánh vào mông .

      Môi mang theo sủng nịch, nhè hôn lên bàn tay , sau đó ngẩng lên nhìn , trong ánh mắt mang theo mệnh lệnh thể cự tuyệt...

      " Nha đầu, là chồng em, từ hôm nay em nên đổi cách gọi thành ' Ngạn Tước ' hoặc là ' Tước '! trả lời.

      Cả ngày cứ Hoàng Phủ Ngạn Tước, Hoàng Phủ Ngạn Tước còn ra cái gì.

      Hả?

      Liên Kiều giật mình, sau đó dường như bất mãn với câu ra lệnh của , chu môi : " Hừm, em thèm..."

      " Em chắc chứ?" Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng đôi mày tuấn.

      " Chắc!" Liên Kiều vẫn còn tức tối với thái độ bá đạo của .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc đầu, cố ý thở dài tiếng," có tiếng chung, đáng tiếc..."

      Còn chưa đợi Liên Kiều hiểu được ý tứ trong lời của , cười tà tứ, dùng sức tách hai chân ra, xâm nhập vào nơi tư mật của , ngón tay như mang theo ma lực dần dần mài mòn chút kiên định trong ý thức của .

      " Đừng..." Đôi mắt màu tím của Liên Kiều chợt trừng lớn, trong thân thể có luồng sức mạnh dâng trào, như sắp bùng nổ.

      " Có gọi... hay là ?" Lực đạo tay Hoàng Phủ Ngạn Tước càng mạnh hơn chút, ngữ điệu kéo dài.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cắn chặt răng. Nha đầu vô tâm vô phế này , nơi đó quá chặt chẽ khiến suýt nữa khống chế được chính mình.

      " Gọi... em gọi..." Giọng Liên Kiều như sắp khóc, cái cảm giác này quá xa lạ, quá khó chịu khiến ngớt xin tha," Ngạn Tước... huhu..."

      ngoan ngoãn của khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước nở nụ cười hài lòng nhưng giọng ngọt ngào của kêu tên văng vẳng bên tai, khiến tim mềm nhũn...

      " Em bé ngoan..." cúi xuống đặt nụ hôn lên môi , giọng vì dục vọng trở nên thô ráp: " Ngoan ngoãn như vậy, phải khích lệ tốt mới được."

      Bàn tay tham lam trượt làn da trắng như mỡ đông của , thăm dò mỗi chỗ thân thể , kích thích cỗ khát vọng ngọt ngào.

      kéo thân thể dán sát vào người mình, dùng thân thể cường tráng của mình miêu tả thân thể kiều của . Bất chợt nghe tiếng kháng nghị của Liên Kiều.

      " ... , tại sao lại mang theo súng chứ?" bất mãn kháng nghị, đôi chân ý thức hơi dãy dụa.

      Đáng chết!

      Hoàng Phủ Ngạn Tước hớp hớp khí lạnh...

      " Em mà còn nhúc nhích nữa, liền lập tức muốn em!"

      hạ thấp giọng rống tiếng, có thể nhận ra tận lực khống chế ham muốn chực chờ bùng phát.

      Liên Kiều bị tiếng rống của hù đến, dám nhúc nhích, chợt nhớ đến lần trước, phản ứng của hình như là...
      Last edited by a moderator: 1/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :